
Nguyên văn bởi
.:_charlotte_:.
Tớ đi đang lang thang ngoài phố một mình, tớ đang cảm nhận cái lạnh run người, không phải vì cơn gió ngoài kia mà vì tim tớ đang run lên. Tớ ngập ngừng trước cửa quán, tớ ngó nghiêng, tớ không biết mình có nên bước vào, tớ thấy tên quán và... tớ e dè vì tớ chỉ có một mình.
Bao lần, như là 1 thói quen. Tớ hay đi cafe một mình, ở 1 quán cafe với lối đi quen, bàn ghế quen, góc ngồi quen và cả chủ quán quen ! Và chỉ 1 quán ấy, tớ giống ý nghĩ ai đó " em có thói quen quen nhất là không từ bỏ thói quen ", tớ cũng thế. Thế nên tớ lưỡng lự không biết có nên vào.
Nhưng rồi tớ cũng bước vào, tớ muốn một sự thay đổi trong suy nghĩ của tớ. Tớ chọn một chiếc bàn có hai ghế. Tớ nhìn xoáy sâu vào chiếc ghế còn lại, tớ thấy chút gì đó vụn vỡ trong tim chủ quán ơi, tớ hình dung, tớ mường tượng. Tự dưng tớ khựng lại, tớ muốn quay ra nhưng... dường như quán có thứ tình cảm vô hình nào đó, níu giữ tớ lại.
Cho tớ một cafe ít sữa nhé, và đừng pha sẵn, tớ muốn mình tự pha, tớ thích nhìn những vệt sữa loang chạy quanh ly hoà quyện vào thứ nước đen đặc quánh kia.
Tớ nhìn quanh, tớ thấy một vài người cũng đang một mình như tớ, tớ thấy có giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt cô gái bàn bên, tớ thấy vẻ mặt mong chờ của chàng trai góc cuối quán lấp loá trong ánh đèn mờ. Tớ muốn đến bên họ, dù chỉ là im lặng, nghe tiếng thở dài của đêm, nhưng tớ khôngla2mm được. Vì chính tim tớ cũng đang muốn vỡ tung ra đây này !
Chủ quán ạ ! Tớ muốn nghe " Một mình " của Quang Dũng, chẳng hiểu sao mỗi lần nhấp ngụm cafe tớ lại chỉ muốn nghe bài này ! Tớ không muốn một mình nữa đâu ! Tớ không muốn !