PDA

Xem đầy đủ chức năng : Anh



kua
22-01-2011, 07:41 AM
Đây là câu chn trong quá khứ mà kua muốn chia sẻ, vậy thôi :botay:

---

Nó buồn.

...

Buồn lắm.

Đứng lặng trên cầu mặc cho dòng người đi qua ai cũng ngoái lại nhìn với nhiều ánh mắt. Cố tỏ ra như mình đang đứng hóng gió. Nhưng, ai tin 1 con bé 15 tuổi, quần áo thì nhếch nhác, tất thì mỗi bên một màu, ôm cặp xách to đùng lại có tâm hồn nghệ sỹ như vậy chứ?!?!

*Thở dài*

Nó nhìn xuống dưới.

Cao quá. Mùa này nước sông thật dữ. Đục ngàu. Bám chặt tay vào lan can cầu. Nuốt nước bọt khó nhọc. Nó lại thở dài. Đi ngược hướng xuống phía dưới gầm cầu. Lang thang. Đi dọc bờ sông. 1 bãi cỏ. Nó ngồi phệt xuống. Nước vẫn chảy, sóng gợn. Nó rùng mình nghĩ:

“Nếu…nếu xuống đó thì…sao nhỉ? Nếu…”

Tự nhiên nó muốn khóc. Nó muốn khóc thật to cho bõ. Nhưng. Không thể. Có gì đó. Nghẹn ứ. Nó đã làm gì sai? Nó đâu có làm j nên tội mà sao nó lại…

Mọi người còn thương nó. Nhưng sao chính nó lại ko thương bản thân mình? Sao lại…

-Nước dữ lắm đấy!

Anh đã tới phía sau tự lúc nào mà nó ko biết

-…
-Nước mùa này dữ lắm. Ko hiểu àh?
-Nước dữ thì sao? Chẳng nhẽ cháu ko được ngồi đây àh? Hay là vì cháu ngồi đây nên sóng sẽ đánh sụt chỗ này?
-Chưa tới 20 đã bị gọi là chú. Hãm. Ko nhảy thì ra đây làm j? Ko sợ xi-lanh gầm cầu hả?
-Ra đây hóng gió. Không được hả? Mà kể cả có ra đây nhảy đi chăng nữa thì có liên quan j?
-Mấy tuổi rồi? Đi học ko đc cô giáo dạy cách nói chuyện với người lớn àh?
-Có. Nhưng lễ phép thì bị coi là HÃM. Nên giờ thấy không cần nữa.
-Lấc xấc. Thế cuối cùng là có nhảy hay không? Nãy trên cầu cao quá không dám, giờ xuống rồi có dám không?
-Có thì sao? Mà…ko thì sao?
-Chẳng sao cả.
-Thế…nếu giờ nhảy thì có cản ko?
-Chẳng liên quan. Dĩ nhiên KHÔNG
- …
-Sao khóc? Hối hận rồi àh?
-Không. Vậy…nếu em nhảy anh sẽ không cản?
-Uh.
-Thật?
-Uhm.
-Ko…cứu?
-Tất nhiên.
-…Tốt. Vậy em…
-Uh. Bye em.

Rùng mình nhìn dòng nước đục ngầu. Ngoái lại. Anh-một gã từ trên trời rơi xuống vẫn ở đó. Bình thản hút thuốc. Nhìn nó. Nhưng. Nó ko nhìn rõ mặt anh nữa. Do nước mắt hay do làn khói thuốc.

Sợ.

Nhưng. Nó vẫn bước. Mỗi bước đi lại tiến gần bờ sông hơn.

Lạnh buốt. Nó cảm nhận được dòng nước đang vây lấy nó. Mỗi bước đi. Nó cảm nhận được những viên đá nhọn hoắt ngâm nước lâu ngày phủ đầy rêu trơn trượt. Nước đã ngập ngang ngực nó rồi.

Nó thật sự sợ.

Bước chân chậm lại.

Nó muốn quay lại. Nhưng. Lý do? Nó…lý do? Nó tức tưởi.

Giá như…

-Chưa định quay lại àh cô bé?
-…
-Quay lại đi em. Đủ rồi. Em cũng đang sợ mà. Ngoan nào. Bám lấy tay anh. Quay lại đi em.
-…

Anh lội xuống, đứng ngay sau lưng tự bao giờ. Anh cười hiền. Nắm lấy tay nó, kéo nhẹ.
Khóc. Nó òa khóc. Anh không nói gì. Cũng không cười nữa. Nhẹ nhàng kéo nó đi.

Lên bờ.
Không ai nói gì.
Chỉ òa khóc rồi nó vội vã bỏ đi.
Không dám nói với anh một lời.
Không một lời cảm ơn.
Không gì cả.
Cũng không dám nhìn anh một lần.

Anh cũng để kệ.
Kệ nó đi.
Kết thúc.

Hai nhân vật không yêu nhau. Không ai chết. Không ai đi xa. Thậm chí cũng không ai biết tên ai. Cũng chưa bao giờ gặp lại nhau lần hai. Và liệu giờ chàng trai có còn nhớ tới cô bé ngu ngốc đó không, cũng không ai biết. Vì cô bé ngày ấy chưa một lần quay lại nơi đó.

.
.
.

Người ta nói “Cuộc sống đã cho bạn một nỗi đau thì cũng sẽ cho bạn một người để xoa dịu nỗi đau đó”

Anh ạh, hơn 5 năm về trước, cuộc sống đã cho em một nỗi đau. Nó khiến em đau đến nghẹt thở, em không tìm được lối thoát. Nhưng cũng đã cho em gặp được một người để xoa dịu nó. Đó là anh - người anh trai em không hề biết tên, em cũng không thể nhớ khuôn mặt anh nữa. Nhưng cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì ngày ấy anh đã giúp cho em bật khóc được, đã khiến em sợ, đã cho em hiểu cái cảm giác mỗi bước đi tiến lại gần cái chết để em biết quý trọng cuộc sống này.

Không biết anh còn nhớ em không nhỉ? Cô bé ngu ngốc, nông nổi ngày xưa ấy giờ vẫn chỉ là một con bé lóc chóc, vẫn chưa lớn đâu nhưng giờ nó đã hiểu được giá trị của cuộc sống rồi anh ạh. Đã hơn 5 năm rồi, mỗi lần buồn, em lại nhớ lại cái cảm giác bị nước vây lấy xung quanh lạnh buốt ngày ấy. Mỗi lần như vậy em lại tự nhủ phải cố gắng hơn. Và mỗi lần như vậy em lại nhớ tới anh_người em không biết tên cũng chẳng nhớ mặt.


.
.
.

Đôi khi em vẫn tưởng tượng nếu em quay lại nơi đó liệu em có gặp lại được anh nữa? Liệu anh có còn nhận ra em?






//\\




-End-

.Ngọc Xinh.
22-01-2011, 09:16 AM
Xuống dòng một cách rất "vô tư". Viết tắt "khá nhiều". Nội dung thì đọc mãi không hiểu nói gì, đến cuối mới mò ra được cái ý chính của "tác phẩm".

kua
22-01-2011, 12:45 PM
Xuống dòng một cách rất "vô tư". Viết tắt "khá nhiều". Nội dung thì đọc mãi không hiểu nói gì, đến cuối mới mò ra được cái ý chính của "tác phẩm".

http://blog.uhm.vn/emo/cua/11.gif (http://Blog.Uhm.vN) Cảm ơn vì đã góp ý http://blog.uhm.vn/emo/cua/11.gif (http://Blog.Uhm.vN)
Như kua ns ngay từ đầu. Đây đơn giản chỉ là 1 câu chn đã wa rất lâu và kua mún kể lại, muốn chia sẻ. Vậy thôi.
Và theo như những j ghi trong wi định của diễn đàn thì kua thấy mình ko có j vi pạm hết.
Vì là câu chn đc viết theo cảm xúc tức thời nhớ lại. Nên dĩ nhiên nó ko pải là 1 bài văn nộp chấm điểm do đó nó ko cần theo bất cứ 1 wi tắc nào. Vì vậy, đừng áp đặt wi tắc vs tớ.
Và cho tớ hỏi cậu "mò ra" ý chính của câu chn này là j vậy? Tớ viết ra vì tớ muốn kể lại, tớ muốn chia sẻ 1 kỉ niệm khá sâu sắc khi còn là hs. Nên tớ ko hiểu cậu đã "mò ra" cái j? http://blog.uhm.vn/emo/cua/10.gif (http://Blog.Uhm.vN)

p/s: Có thể cậu đã biết nhưng cậu wên hoặc cố tình wên cách dùng của dấu ngoặc kép. Ở đấy ko đánh dấu lời trích dẫn, cũng ko pải đánh dấu tên tác pẩm thì chỉ có 1 công dụng nữa đó là diễn tả thái độ mỉa mai, châm biếm. Nếu cậu dùng theo ý này thì đó là 1 điều thực sự rất đáng buồn vs tớ http://blog.uhm.vn/emo/cua/16.gif (http://Blog.Uhm.vN)

Chinsu68
22-01-2011, 03:34 PM
Không đầu không cuối không điểm dừng. Chả hiểu gì cả. Chỉ thấy mỗi cảm giác buồn khi hoài niệm

Haylen Kenshan
22-01-2011, 09:47 PM
Uh, để dễ hiểu hơn, mình nghĩ bạn nên cho một đoạn nhỏ ở phần đầu, kể sơ về nỗi buồn của nhân vật. Có như vậy thì tác phẩm mới dễ hiểu hơn, một tác phẩm hay không phải chỉ ở văn phong của nó mà còn cách nó truyền tải cảm xúc, ý nghĩa như thế nào đến bạn đọc. Mà mình nghĩ bạn nên chăm chút một ít về ngoại hình cho đứa con tinh thần nữa nhé! :ve:

Một tác phâm..uh...mình hiểu ý nghĩa của nó. Cái phần cuối cùng có lẽ nên dể ở đầu, như vậy sẽ có chút day dứt hơn, quyến luyến hơn.:step:

Thank.

Muội Muội
23-01-2011, 08:38 PM
Như kua ns ngay từ đầu. Đây đơn giản chỉ là 1 câu chn đã wa rất lâu và kua mún kể lại, muốn chia sẻ. Vậy thôi.
Và theo như những j ghi trong wi định của diễn đàn thì kua thấy mình ko có j vi pạm hết.
Vì là câu chn đc viết theo cảm xúc tức thời nhớ lại. Nên dĩ nhiên nó ko pải là 1 bài văn nộp chấm điểm do đó nó ko cần theo bất cứ 1 wi tắc nào. Vì vậy, đừng áp đặt wi tắc vs tớ.
Và cho tớ hỏi cậu "mò ra" ý chính của câu chn này là j vậy? Tớ viết ra vì tớ muốn kể lại, tớ muốn chia sẻ 1 kỉ niệm khá sâu sắc khi còn là hs. Nên tớ ko hiểu cậu đã "mò ra" cái j?
p/s: Có thể cậu đã biết nhưng cậu wên hoặc cố tình wên cách dùng của dấu ngoặc kép. Ở đấy ko đánh dấu lời trích dẫn, cũng ko pải đánh dấu tên tác pẩm thì chỉ có 1 công dụng nữa đó là diễn tả thái độ mỉa mai, châm biếm. Nếu cậu dùng theo ý này thì đó là 1 điều thực sự rất đáng buồn vs tớ

Như Len, tôi cũng muốn hỏi, "đây là cái gì?"

Cái box này, chính vì những người "không thích áp đặt quy tắc" như bạn ngày càng lộn xộn hơn thì phải?

Phải, trong đời thực, nó là một câu chuyện rất hay và cảm động, nhưng trong box này, nó là một truyện ngắn quá tệ. Người khác bước vào đây để đọc truyện, chứ không phải đọc những dòng cảm xúc này của bạn. Nó có ý nghĩa với bạn, nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được, chỉ là những dòng cảm xúc loãng toẹt, lộn xộn... Vậy thì người khác có cảm được hay không?

Còn nếu bạn nói với tôi, bạn không có ý định viết một cái gì đó văn vẻ, hay ho, mà chỉ là viết để bản thân bạn tự đọc và tự cảm, tốt nhất bạn nên để nó trong box: "Lưu bút tuổi hoa". Ở đây, mọi người có quyền đọc và phán xét bạn nếu như bạn viết quá tệ.

Bạn viết không tệ, nhưng cái cách "không cần theo luật chơi" của box làm cho fic của bạn quá là lủng củng. Ở đây có một số mem vẫn không theo luật chơi của box nhưng họ vẫn tuân theo luật viết fic cơ bản. Người đọc vẫn cảm, vẫn thích những fic đó...

Nếu muốn trả lời tôi, bạn có thể nhắn tin riêng. Không cần làm fic này lộn xộn thêm nữa.

Thân,
Tiểu Hân.

Akai
24-01-2011, 05:21 AM
Cái box này, chính vì những người "không thích áp đặt quy tắc" như bạn ngày càng lộn xộn hơn thì phải?


Chẳng có ai đủ tuổi để đặt qui tắc ở đây ?.

Chẳng có ai đủ tuổi để áp đặt kẻ khác phải làm thế nào ?

Em cũng là dân có chút máu me viết lách, em phải hiểu là không được gò bó, không được ép buộc chứ .

Như bác Chu Lai ấy, truyện ngắn đầu tiên của bác ấy là "kỷ niệm vùng ven", được văn đàn nhận xét là ngang như cua =)) .

Nhưng bây h cái ngang như cua ấy được rất nhiều người thích đọc .

Tất nhiên chê người khác cũng phải nghệ thuật, nghệ thuật chê bai ở chỗ chê thế nào để người ta tự ái mà cố gắng viết cho bằng anh bằng em, còn hơn cái loại viết chẳng bằng ai mà cũng lên tiếng chê bai, em nhỉ :so_funny:

Cũng như bạn chủ topic thôi, anh cũng bắt đầu viết bằng những câu chuyện rất dở và rất bình thường :D.



cái cách không cần theo luật chơi

Luật nào ở đây, chẳng nhẽ là cái luật do bọn Mods chó chết đề ra :so_funny:


Tiểu Hân, anh không muốn em hùa theo bọn nó đi chê bai người khác đâu . Tất cả những người viết đều ngang hàng, còn hay dở thì tùy người đọc phán xét, không phải là một cá nhân có thể phán xét được :P .

Ozhi
24-01-2011, 11:01 AM
Chỉnh sửa lại cho bạn rồi! Hi vọng bạn không phiền, vì tôi chỉ trình bày lại một tí! *gãi đầu* cảm thấy nó thoáng hơn! :D

Tôi hơi nhiều chuyên. Không vừa ý thì phiền bạn chỉnh nó lại như cũ nghen!


Cám ơn vì đã viết. :)

Haylen Kenshan
24-01-2011, 11:09 AM
Ozhi~ Ken thích cách trình bày của bạn! Âý chính là cách- chăm- chút mà Ken đã đề nghị ở trên! Đọc lại thấy nó có "cảm tình" nhiều hơn, đỡ đau mắt nữa. Thank. *cười toe*

@Bạn tác giả, bổ sung cái thể loại, raiting,... nhé! Anyway, mình thích cách bạn viết. Thế nên giữ lấy nó, đừng sửa. Chỉ cần chăm chút trình bày, sửa sang lối viết một chút là ổn. Hi vọng đọc thêm nhiều truyện khác của bạn. :D

Ken :step: