Xem đầy đủ chức năng : X - Press
sakuno
18-04-2008, 06:22 AM
không đọc uổng phí cả một thời đọc truyện đó.
welcome back, Nguyệt Thiên ^^
woa' hay
X-press càng bí ẩn :)
tocduoiga
18-04-2008, 04:31 PM
welcome back, Nguyệt Thiên ^^
Cuối cùng cũng chịu ra rồi ah? Em đang ở đâu vậy?
nhoc_loc_choc15
19-04-2008, 02:40 AM
@ tocduoiga : có thể là một khám phá thú vị lắm chứ, nhưng tớ nghĩ đó chưa phải là sự khám phá, chỉ là thỏa mãn tò mò mà thôi ^^ !
tocduoiga
19-04-2008, 08:23 PM
Truyện này được bắt đầu từ năm ngoái sáng tới năm nay, và dự định còn đi qua năm tới nữa ^^
Nhưng so với Quán Trà thì nhằm nhò gì. Quán Trà được viết trong vòng 5 năm, vậy mà có ai cằn nhằn gì đâu.
Hẹn khi khác post tiếp. Phải suy nghĩ trước khi viết chứ. Gởi lên một đoạn không chất lượng, chúng oánh chít còn gì ^^
tocduoiga
20-04-2008, 12:31 PM
To gaubien812 : Hãy vào mục "List Các Phẩm có trong bõ tác giả là tôi", tìm theo chữ cái "Q", bạn sẽ tìm ra Quán Trà thôi ^^
To everybody: Tôi đã quyết định không mang "Hương Mùa Hè" đi dự thi bên fiction land nữa. Thay vào đó, tôi tặng Hương Mùa Hè cho Internet thay cho lời chào trở lại của mình. Hy vọng vẫn còn nhận được sự ủng hộ của mọi người ^^
thuydung_hihi
20-04-2008, 01:53 PM
đương nhiên là vẫn ủng hộ tocduoiga gòy !! :D :d
sakuno
21-04-2008, 09:49 AM
đi lòng vòng từ đầu đến giờ, chưa dzô phần chính nữa sao? Tới chừng nào thì MC mới đưa MT tới Vùng Đất Chết Của Những Princess đây, Nguyệt Thiên?
banh_xe_lang_du
23-04-2008, 03:09 PM
sis tocduoiga ơi, post típ đi, chuyện hay lém. Mà bây giờ em post bài bình luận về các nv trong X_Press cho mọi người cùng xem được không? Tiếc là em biết đến cuộc thi của sis muộn quá. Nếu không em đã tham gia rùi.
tocduoiga
23-04-2008, 06:44 PM
Tôi rất hoan nghênh nếu bạn post bài luận về nhân vật. Đó là một kiểu nhận xét cho fic ^^
banh_xe_lang_du
23-04-2008, 09:41 PM
Trời! Cứ tưởng chị tocduoiga post truyện, té ra là không phải. =.=' Làm mình mừng hụt. À, chị đừng kêu em là bạn, em mới học lớp 7 thui =) văn dở lắm. Đây chỉ là một bài phát biểu cảm nghĩ của em về Minh Châu chứ không dám bình luận gì về nhân vật hoàn hảo này đâu. ^^
.................................................. .................................................. ........
Minh Châu- là tượng trưng của loài hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, quí phái nhất, vị chúa tể của các loài hoa, và cũng là loài duy nhất có gai - hoa hồng đen.
Màu đen - màu của sự tối tăm, màu của cái băng giá, lạnh lùng, màu của sự lên ngôi, của quyền lực, của sự hoàn hảo - và là biểu tượng của sự giết chóc.
Màu đen và màu đỏ - 2 thái cực trái ngược nhau hoàn toàn. Màu đỏ cho ta cảm giác nóng nực, như thể từng mạch máu trong người đang nhảy múa và có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Màu đỏ còn cho ta một xúc cảm lạ kỳ, như đang kích thích ngọn lửa của lòng nhiệt huyết trong con người mỗi chúng ta cháy bừng lên.
Màu đen, ngược lại. Nó làm ta cảm thấy như mình đang bị tối tăm, âm u tù hãm. Nó gây lên sự quí phái, sang trọng. Nó cho thấy sự lạnh lùng. Nó là màu của hố đen - cái hố sâu vô bờ bến. Nó chính là ông hoàng của 7 sắc màu huyền ảo. Và những ai đã đọc X-Press đều thấy được rằng: Minh Châu chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa bà hoàng của các loài hoa và vị vua của màu sắc.
* Cũng như hoa hồng đen, Minh Châu đẹp, đẹp một cách lạnh lùng, một cách quí phái, kiêu sa. Minh Châu làm cho hết thảy những người đã gặp cô ngỡ rằng cô là tiên nữ đi lạc xuống trần. Không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp ấy, từng hành động, cử chỉ, lời nói của cô đều rất quí phái, dịu dàng, bình thản, và đôi khi bình thản đến lạnh lùng, tàn ác. Những cái gai của hoa hồng đen, bảo vệ nó khỏi những mối nguy hiểm. Thế còn những cái gai của Minh Châu là gì, và dùng để làm gì? Cái đó còn tùy thuộc các bạn nghĩ sao về cô ấy. Còn với tôi, đó chính là những tài năng của Minh Châu, đó chính là sự giàu có, và còn là sự hoàn hảo của cô ấy nữa. Ông trời ban cho hoa hồng những cái gai và làm xấu đi vẻ đẹp kiêu sa của nó. Nhưng những tài năng ông ban cho Minh Châu lại làm đẹp thêm con người của cô. Đó là điểm khác biệt duy nhất giữa cô và hoa hồng đen. Nhưng có vẻ như những gì ông trời ban cho lại làm cô thêm bất hạnh. Cô thậm chí không còn rõ mình là ai, mình muốn gì. Cô sắp đặt cuộc đời mình như một trò chơi, và từng quân cờ, từng nước cờ đều nằm trong kế hoạch của cô, từ cái chết của Hữu Phước tới Open Day. Thế nên chuyện Minh Châu luôn bình thản không lạ. Nhưng rốt cuộc, trò chơi ấy sẽ đi về đâu? Cả cô cũng không rõ.
.................................................. .....................................
Post truyện nhanh nha sis tocduoiga. Mong có được những kinh nghiệm quí báu sau lần đầu viết lách.^^
tocduoiga
25-04-2008, 04:45 AM
To banh xe lang du : ^^ Đọc xong bài viết của bạn về Minh Châu rồi...sorry nhưng tôi không hiểu gì về ý nghĩa của bài viết đó lắm. Trong mắt tôi, đó là một bài viết không hoàn hảo <incompletedd>. Có cảm giác như đó chỉ là phần mở đầu, không có phần thân và phần kết.
Sự so sánh Minh Châu và sắc màu <hơi hỗn loạn một chút về vấn đề này> là một cách so sánh đọc đáo, nhưng thật tiếc bạn đã dùng nó lại rất sớm, y như cách mà bạn bắt đầu =>đọc mà không hiểu gì cả.
Dù sao cũng cám ơn bài nhận định của bạn về Minh Châu. Xem ra con bé này ngày càng được hâm mộ nhỉ! Nhân vật chính của X - Press là Minh Châu, cho tới thời điểm này, tất cả mọi người đều công nhận như vậy ^^
tocduoiga
25-04-2008, 05:34 AM
Cả buổi sáng hôm đó, tôi ở lì trên phòng một mình. Như Minh Châu mong muốn, tôi nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Nhưng tôi có bị làm sao đâu ta. So với Thanh Trâm, tôi mạnh hơn nhiều đấy chứ. Ah, mà nếu bây giờ tôi chạy sang phòng thách đầu với Thanh Trâm, dù không có tí căn bản võ thuật nào, tôi cũng rất có khả năng trở thành người thắng cuộc. Thế mới biết, sức khoẻ quan trọng tới mức nào. Như Thanh Trâm chẳng hạn, bình thường là một người không bao giờ thua, nhưng tới lúc ngã bệnh thì cũng y như một con mèo con mắc mưa.
Chán quá...chị giúp việc vừa rời khỏi phòng tôi cách đây chừng vài phút, sau khi mang cho tôi mấy bộ váy mới để mặc cho ngày hôm nay. Tôi đã nhân cơ hội hỏi về tình hình của Thanh Trâm. Hình như bạn ấy ốm nặng lắm. Cho tới nay, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc tôi đến đây rồi, bạn ấy vẫn chưa dậy được. Không có ai chơi với tôi hết.
Từ trên cửa sổ nhìn xuống mảnh vườn rộng, tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Bất chợt, tôi nhìn thấy Minh Châu đang ngồi đọc sách bên dưới tàn cây Tùng Bách. Lại đọc sánh à? Một ngày của bạn ấy chỉ có uống trà và đọc sách thôi sao? Như vậy không phải rất chán à?
- Minh Châu!
Minh Châu rời mắt khỏi quyển sách trên tay để đưa mắt nhìn quanh.
- Minh Châu! Trên này!
Minh Châu nhìn lên và bắt gặp nụ cười của tôi. Bạn ấy mỉm cười đáp lại. Quyết định rồi, hôm nay không muốn bị nhốt trong nhà như thế này đâu.
- Chúng ta đến khu đồi của những Princess nhé!
Minh Châu bỏ cuốn sách xuống bàn, đứng lên và tiến lại gần bên cửa sổ phòng tôi. Bạn ấy mỉm cười :
- Được...
Vậy là tôi cảm thấy hơn hở. Minh Châu cũng biết chán mà, phải không?
- Hay quá! Tôi chuẩn bị nhé!
- Uh.
Tôi hăng hái chuẩn bị cho chuyến đi, không hề hay biết là Minh Châu đang mỉm cười một cách bí ẩn sau khi tôi quay lưng vào phòng.
Kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ trước khi ra ngoài. Tôi có mang theo máy ảnh của mình, một ít nước và một ít kẹo nữa. Hoàn hảo cho một chuyến picnic. Giờ chỉ còn xuống nhà gọi Minh Châu nữa là xong. Nhưng khi tôi vừa mở cửa ra, Thanh Trâm đã đứng ngay trước mặt tôi.
- Thanh...Trâm?
Thanh Trâm nhíu mày nhìn tôi :
- Gì vậy? Không mong đợi sẽ gặp tôi lúc này à?
Tôi lắc đầu :
- Không phải như vậy! Chỉ là...
- Sao?
- Ơ...nghe nói Thanh Trâm còn bệnh nặng lắm mà. Nhưng hình như không hẳn như thế ha.
Thnh Trâm cười, nụ cười mới đáng sợ làm sao. Không phải bạn ấy sắp la tôi chứ?
- Minh Trúc à, bộ bạn mong muốn thấy tôi nằm liệt giường lắm hả?
Tôi lùi lại, bước ngược vào phòng mình trong khi Thanh Trâm vẫn tiến về phía trước :
- Ah, không phải như vậy đâu. Tôi...
- Minh Trúc đã chuẩn bị xong chưa?
Thanh Trâm lập tức quay lưng lại và đón nhận nụ cười hiền lành của Minh Châu. Minh Châu đến gần hai chúng tôi :
- Thanh Trâm cũng ở đây à? Nhưng bạn chưa khoẻ hẳn mà.
Thanh Trâm không nhận sự quan tâm của Minh Châu. Trái lại, thứ khiến bạn ấy để tâm lúc này là chuyến đi ra ngoài của tôi và Minh Châu.
- Hai người định ra ngoài à?
Tôi trả lời :
- Uh! Chúng tôi sẽ đến khu đồi của những Princess.
Thanh Trâm không quay lại nhìn tôi. Bạn ấy nói với Minh Châu :
- Vậy sao? Tôi cũng muốn đến đó nữa.
Minh Châu mỉm cười :
- Được thôi! Nhưng bạn phải uống thuốc trước rồi mới được ra ngoài. Bác sĩ có dặn phải cho Thanh Trâm uống thuốc đúng giờ.
Đoạn quay sang tôi :
- Minh Trúc à, bạn có thể giúp tôi xuống nhà bảo những người giúp việc chuẩn bị thuốc cho Thanh Trâm được không?
Tôi lập tức đồng ý :
- Uh!
Và tôi quay đi. Nếu Thanh Trâm có thể đi cùng thì hay lắm! Đã lâu rồi ba chúng tôi không đi cùng nhau. Nhưng hôm nay Thanh Trâm trông rất tốt, không còn dấu hiệu của bệnh nữa.
Chỉ còn lại có hai người trong phòng, Thanh Trâm hỏi :
- Minh Châu định đưa Princess đến đó?
Minh Châu cười, nụ cười của một Thiên Thần :
- Tôi chỉ xuôi theo ý nguyện của Minh Trúc thôi. Bạn ấy là người đề xướng cho chuyến đi này. Tôi đã có ý tốt để cho Minh Trúc sống thêm vài ngày nữa, nhưng bạn ấy đã không còn yêu thích cuộc sống này rồi.
Thanh Trâm bất ngờ ghì chặt lấy vai Minh Châu :
- Phải làm sao thì bạn mới ngưng trò chơi này lại đây? Tôi đã nói rằng từ nay trờ đi, tôi sẽ ở bên cạnh Minh Châu và chỉ nghe theo lệnh của bạn thôi. Như vậy vẫn chưa đủ à?
Minh Châu lắc đầu :
- Chưa đủ...cái tôi muốn không phải là sự phục tùng tuyệt đối của Thanh Trâm. Chỉ khi nào Princess biến mất khỏi thế gian này, Thanh Trâm mới thật sự là của tôi thôi. Thanh Trâm à, sao bạn không ngoan ngoãn một chút? Tôi đã bảo bạn hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏi bệnh và giao tất cả những việc còn lại cho tôi rồi mà. Thanh Trâm không ngoan chút nào hết. Bạn có biết rằng như vậy sẽ làm cho tôi buồn lắm không?
- Đừng...Minh Châu...đừng làm như vậy...
Cùng lúc đó thì tôi quay trở lại với mấy lọ thuốc trên tay. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là Thanh Trâm đang ngã vào người Minh Châu. Minh Châu rụt tay lại sau nấm đấm vào bụng Thanh Trâm. Bạn ấy thì thầm vào tai Thanh Trâm :
- Nghỉ ngơi đi, Thanh Trâm.
Tôi chạy lại gần :
- Có chuyện gì vậy? Thanh Trâm...
Minh Châu giải thích :
- Thanh Trâm thật ra vẫn còn yếu lắm. Bạn ấy không nghe lời bác sĩ, không nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ cho nên trở bệnh trở lại rồi.
- Vậy...
Minh Châu trấn an tôi :
- Đừng lo! Thanh Trâm sẽ ổn thôi. Tôi sẽ cho người đưa bạn ấy về phòng. Chúng ta đi thôi!
Tôi gật đầu :
- Uh!
Vậy là tôi và Minh Châu rời khỏi nhà. Nhưng sao trong bụng tôi cứ thấy không yên nhỉ? Thanh Trâm không sao thật chứ? Kì lạ! Rõ ràng trước đó, tôi còn thấy bạn ấy rất tỉnh táo mà, sao mới đây lại...
Nhưng không nên khiến cho Minh Châu mất vui nữa. Những gì tôi cần làm bây giờ là dành hết thời gian để vui chơi với Minh Châu trong chuyến picnic này. Tôi nghĩ chắc Minh Châu thườn ở nhà một mình nên cảm thấy buồn lắm. Tất cả những gì bạn ấy cần là thay đổi một bầu không khí mới. Hy vọng khu đồi của những Princess có nhiều điều thú vị.
banh_xe_lang_du
25-04-2008, 02:30 PM
To banh xe lang du : ^^ Đọc xong bài viết của bạn về Minh Châu rồi...sorry nhưng tôi không hiểu gì về ý nghĩa của bài viết đó lắm. Trong mắt tôi, đó là một bài viết không hoàn hảo <incompletedd>. Có cảm giác như đó chỉ là phần mở đầu, không có phần thân và phần kết.
Sự so sánh Minh Châu và sắc màu <hơi hỗn loạn một chút về vấn đề này> là một cách so sánh đọc đáo, nhưng thật tiếc bạn đã dùng nó lại rất sớm, y như cách mà bạn bắt đầu =>đọc mà không hiểu gì cả.
@tocduoiga: cám ơn chị nhiều nhiều về lời nhận xét nhé. Hơi buồn một chút nhưng đây là bài bình luận đầu tiên em viết nên không sao. Quả là bài viết của em khó hiểu thật vì đây chỉ là một đoạn trong toàn bài bình luận về MC thôi. Em định post cả bài lên nhưng sợ dài quá nên lại thôi. Khi nào hoàn chỉnh, em sẽ post tiếp.^^
junhiunguoi
25-04-2008, 04:53 PM
Đến đoạn gay cấn rồi và cứ đến đoạn gay cấn lag phải chờ hồi sau sẽ rõ ^^
hotaru_216
25-04-2008, 05:51 PM
Đã thật sự đến lúc rồi nhỉ? Cánh cửa sẽ mở ra hay khép lại? Nỗi đau sẽ bị chôn vùi hay hoàn toàn biến mất? Chìa khóa cho chiếc hộp bí mật đã sắp được tìm thấy............
Chờ vậy.........^___^
ShiningSakhalin
25-04-2008, 05:52 PM
......................
Minh Trúc có lẽ die .......
tocduoiga
26-04-2008, 02:14 AM
Ờ, dạo này thuộc tuýp người ngủ ngày thức đêm...đi làm ca đêm nên phải chịu ^^
Như đã hứa ban đầu, tôi chỉ cho lên 1 đoạn của X - Press thôi, không có hứa đoạn tiếp theo trong hôm nay. Nhưng mà những ai đang theo dõi Hương Mùa Hè hãy quay lại check, tôi sẽ post hoàn thiện part 3 đang còn dang dở.
Thông báo hết!
tocduoiga
26-04-2008, 05:18 AM
Khu đồi của những Princess đẹp hơn tôi nghĩ nhiều. Nơi đây được trải thảm bởi hoa và cỏ, rất giống một vườn địa đàng. Cộng thêm hôm nay là một ngày đầy nắng, quả là rất lý tưởng để tham quan chỗ này. Trong khi tôi bận rộn chụp mấy tấm hình phong cảnh, Minh Châu đứng trên ngọn đồi hướng mắt về một góc trời xanh thẳm. Tôi chạy lại chỗ bạn ấy sau khi đã chán chê chuyện bấm máy liên tục như thế này.
- Minh Châu!
Minh Châu quay lại nhìn tôi, vẫn như mọi khi, mỉm cười.
- Chỗ này đẹp quá!
Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi. Bạn ấy nói :
- Chỉ cần Minh Trúc thích là được. Minh Trúc à, nếu phải ở lại đây mãi mãi, bạn có đồng ý không?
Tôi mở to mắt nhìn Minh Châu. Ý bạn ấy là sao nhỉ? Ở lại chỗ này à? Có phải Minh Châu muốn tôi ở chơi với bạn ấy lâu hơn không? Chắc là Minh Châu phải cô đơn lắm. Nơi rộng lớn như thế này mà chỉ có mỗi mình bạn ấy và Thanh Trâm. Tệ nhất là vào thời điểm này, Thanh Trâm lại không được khoẻ. Vậy là không ai chơi với bạn ấy hết.
- Uh! Nếu Minh Châu cảm thấy buồn, tôi sẽ ở lại đây suốt kì hè với Minh Châu.
Minh Châu đặt tay lên mặt tôi :
- Cám ơn bạn, Minh Trúc.
Có nên hỏi Minh Châu về Ba Mẹ của bạn ấy không nhỉ? Lần trước ở Queen Villa, chị giúp việc có dặn tôi đừng hỏi, vì như vậy sẽ khiến cho Minh Châu không vui. Tôi cũng chưa hề nghe bạn ấy nhắc đến Ba Mẹ lần nào. Ah, có phải giống như trong mấy bộ phim xã hội trên ti vi, Ba Mẹ Minh Châu rất bận rộn làm ăn ở một nơi khác và không về thăm bạn ấy hay không? Khả năng này cao lắm. Nhà Minh Châu xem ra rất giàu có, mà bạn ấy thì đương nhiên không thể tự đi làm kiếm tiền rồi. Chỉ có thể phán đoán theo hướng này thôi. Nhưng nếu đúng như vậy thì tội nghiệp Minh Châu quá! Bạn ấy là một con búp bê lộng lẫy trong lồng thủy tinh luôn cảm thấy cô đơn.
- Minh Trúc à, tôi còn có một nơi muốn đưa bạn đến. Bạn có hứng thú không?
- Nơi nào?
Minh Châu không quay mặt lại, nhưng mắt bạn ấy vẫn không rời khỏi khu vực bên kia, nơi mà bạn ấy đã hướng mắt nhìn từ lúc đặt chân tới đây :
- Princesses' Cemetary!
- Princesses' Cemetary...có nghĩa là Khu Nghĩa Trang Của Những Princess à?
Minh Châu quay mặt lại :
- Uh!
- Ah, có phải đó là lý do chỗ này có tên gọi là "Nơi Nghỉ Chân Của Những Princess" như bạn đã nói trước đó không? Đây là khu mộ cổ của những Princess thời xưa à?
Minh Châu nghiêng đầu mỉm cười :
- Minh Trúc à, bạn ngây thơ thật đó.
- Hả?!?
- Không có gì. Tôi đã từng bảo sẽ đưa bạn đến đó xem một điều hết sức đặc biệt. Chúng ta đi thôi.
Tôi theo chân Minh Châu đi xuống đồi. Princesses' Cemetary là một khu rừng nhỏ dưới chân đồi. Mặc dù hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhưng vùng đất này vẫn tối tăm và âm u một cách lạ thường. Tôi nhìn lên trên đầu mình để tìm mặt trời, và nhận ra là mặt trời đã bị che lấp bởi những tán cây rậm. Thì ra mảnh đất này được bao bọc bởi những cây cao có tán rộng, chả trách sao lại không thấy nắng.
Tấm biển gỗ có hình dạng không nhất định đề dòng chữ màu đỏ "Princesses' Cemetary" cắm ngay lối vào. Nghĩa là thứ mà chúng tôi đang tìm nằm trong đó. Minh Châu quay sang tôi :
- Bạn không sợ chứ?
Tôi e dè gật đầu. Minh Châu đưa tay ra :
- Nếu bạn cảm thấy bất an thì hãy nắm lấy tay tôi.
Tôi ngỡ ngàng. Từ trước đến nay, người đưa tay ra cho tôi chỉ có mỗi mình Thanh Trâm thôi. Minh Châu chưa bao giờ...
Minh Châu mỉm cười. Thì ra bạn ấy cũng có lúc khiến cho người ta có cảm giác yên tâm như vậy. Tôi đặt tay mình vào tay Minh Châu. Tay bạn ấy ấm quá, chả bù với tôi.
- Chúng ta vào trong nhé!
Tôi gật đầu.
Con đường chúng tôi đi qua um tùm những thứ cây lạ mọc đầy trên mặt đất. So với bên ngoài kia, thục vật trong này không được tốt cho lắm. Dựa theo kiến thức sinh học ở trường, tôi đoán đó là bởi vì trong này toàn mấy cây lớn tán rộng, chúng đã hút hết nước và đón hết ánh sáng mặt trời, cho nên nhũng cây hoa nhưng bên ngoài kia mới không đủ sức sống nổi ở trong này.
Chân tôi đạp phải mấy cây nấm có đốm đỏ trên đầu. Thứ nấm này trông dễ thương lắm, sặc sỡ màu sắc, hình như không phải là thứ ăn được đâu. Cô giáo dạy môn Sinh đã có nói, thứ nấm nào càng đẹp thì càng độc.
- Minh Châu!
Minh Châu không dừng lại. Bạn ấy có nghe tiếng tôi không?
- Chúng ta...đang đi đâu vậy?
Thay cho câu trả lời, Minh Châu bóp chặt tay tôi hơn một chút. Đây là cách bạn ấy trấn an người khác phải không?
- Đến rồi!
Trước mặt tôi lúc này là một khu nghĩa trang với đầy những bia mộ. Tôi bước cùng Minh Châu, chậm rãi đi qua từng ngôi một một. Không có tên trên bia, nhưng tất cả các bia mộ đều có đề dòng chữ màu hồng "Princess". Tôi quay sang Minh Châu :
- Minh Châu à, những phần mộ này...
- Là của các Princess.
Minh Châu không cười như thường ngày. Bạn ấy đang nhìn những ngôi mộ bằng đôi mắt vô hồn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện ấy từ Minh Châu hết. Bạn ấy đang thương cảm cho những Princess xấu số à?
Chúng tôi rời khỏi đó và cùng nhau đến cạnh một dòng suối gần đó sau một hồi quan quẩn trong khu nghĩa trang. Minh Châu nhìn dòng nước đang chảy xiết bên dưới. Bạn ấy vẫn không nói gì kể từ lúc rời khỏi khu nghĩa trang. Tôi lại gần :
- Minh Châu à...
- Bạn đang muốn biết về những Princess đó phải không?
Tôi gật đầu. Minh Châu nhìn tôi :
- Còn nhớ tôi đã từng nói với bạn về những câu chuyện cổ tích với Queen và Princess không?
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Hình như là có, nhưng không rõ nét cho lắm. Minh Châu giải thích thêm :
- Trong truyện cổ tích, các công chúa luôn phải chiến đấu với nữ hoàng độc ác để giành lấy hạnh phúc cho mình. Đây vốn là một cuộc chơi, kẻ thắng sẽ có được hạnh phúc, còn kẻ bại thì phải yên phận vùi mình dưới nấm mồ. Những Princess đó chính là những người thua cuộc.
Tôi mở to mắt :
- Là sao?
Minh Châu lại gần tôi :
- Bạn đã bảo sẽ ở lại đây với tôi mãi mãi, đúng không?
Tôi gật đầu. Đúng là tôi đã có hứa như vậy cách đây không lâu. Minh Châu mỉm cười :
- Nếu như tôi cảm thấy cô đơn, bẹn sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi chứ?
Tôi trả lời :
- Uh, tôi sẽ ở bên Minh Châu.
Minh Châu vẫn cười, nhưng nụ cười đã thay đổi. Nó không dịu dàng, nó sắc sảo :
- Nếu muốn rời khỏi đây, bạn phải tiêu diệt tôi trước thì sao?
Tôi lắc đầu :
- Tôi sẽ không làm như vậy. Minh Châu à, dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, Minh Châu sẽ vẫn là người tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Tôi nói thật đó!
Minh Châu gật gù :
- Tôi tin Minh Trúc. Vì bạn không biết nói dối. Thật đáng tiếc, bạn cũng là một kẻ thất bại như những người kia.
- Huh?!?
Tôi chưa hết ngạc nhiên vì câu nói của Minh Châu thì bạn ấy đã đẩy tôi xuống suối. Nước chảy xiết cuốn tôi đi thật nhanh. Tôi cố níu lấy một cái rễ cây gần đó. Tôi kêu cứu :
- Minh Châu! Cứu tôi với! Minh Châu...
Nhưng đáp lại tôi chỉ có nụ cười lạnh lùng trên gương mặt thoáng buồn, vẻ mặt y như lúc ở Princesses' Cemetary :
- Như lời bạn đã hứa, hãy ở lại đây vĩnh viễn, Princess.
Minh Châu bước lùi lại,. Vì chỗ đất bạn ấy đang đứng đã bị nước ăn mòn cho nên đất bên đó bất ngờ sụp xuống, Minh Châu rơi xuống suối và cũng bị cuốn đi. Tôi buông tay mình ra khỏi cái rễ cây để nắm lấy tay Minh Châu. Cả hai chúng tôi đều bị nước cuốn đi...
se7en_love_happy
26-04-2008, 05:32 AM
hay wa' ss ơi!!!nhưng mà chả lẽ kết cục là nv chết hết sao???><
tocduoiga
26-04-2008, 05:39 AM
Uh, chít sách ráo không còn một mống ^^ thích kết cuộc này ghê <mình ác thiệt>
se7en_love_happy
26-04-2008, 07:20 AM
Uh, chít sách ráo không còn một mống ^^ thích kết cuộc này ghê <mình ác thiệt>
seo mà tàn nhẫn thế ss!!!^^ nhưng dù seo em vẫn mún koi típ kết cục "hơi có là đau thương " này!!!^^ típ nha ss^^
chà, hay woa' nhỉ :)
minh châu cũng bị trôi xuống nc' :(
junhiunguoi
26-04-2008, 03:54 PM
Thanh Trâm sắp xuất hiện rồi phải ko??? Hya wa' , post tiếp đi sis , lần này làm ơn đừng bắt bọn em chờ nữa
tocduoiga
26-04-2008, 05:15 PM
Tôi...không hề hứa hẹn về đoạn tiếp theo ^^
sakuno
26-04-2008, 05:20 PM
đùng nói với em là chị tính cho MC và MT rơi xuống khu đầm lầy và bị cá sấu ăn thịt. sau đó TT đi tìm và trả thù cho họ, rùi cũng bị con cá sấu đó xơi lun => cà ba người chít bên cạnh nhau, hít truyện.
cixii
26-04-2008, 06:33 PM
hơ cái kết cuộc của sakuno nghe cũng đc wá chớ,nhưng cx lại thik MT cứu đc MC,truyện cổ tích fải viết lại,<hem dám nói `j thêm>^^
tocduoiga
26-04-2008, 11:19 PM
Sakuno à, chị chưa hề nghĩ tới tình huống này, nhưng đó cũng là một ý rất hay. Cám ơn em ^^
ShiningSakhalin
27-04-2008, 01:05 AM
đừng nói là sí TDG định làm theo SKN nhá =.='
gaubien812
27-04-2008, 01:49 AM
sao lại cả MC cũng xuống?
khó hiểu
MC rơi xuống thật hay chỉ là...........?
trời, ss tocduoiga mà làm theo ss Sakuno thì truyện nhảm lắm :))
junhiunguoi
27-04-2008, 04:30 AM
Chưa tới tình huống MC giết TT mà , phải kinh khủng lắm mới làm cho MT way sang giết MC ấy chứ , post típ đi sis tdg
sakuno
27-04-2008, 12:23 PM
@ junhihunguoi : tới tình huống MC giết MT rồi đó chớ, rõ ràng có đoạn MC xô MT xuống nước mà. nhưng trời có mắt, con nhỏ MC đó cũng rớt xuống theo lun ^^
junhiunguoi
27-04-2008, 04:01 PM
@sunako : jun viết là MC giết TT mà , sau đó MT giết MC
ShiningSakhalin
27-04-2008, 04:31 PM
gieo gió gặt bão ................
tocduoiga
28-04-2008, 03:36 PM
^^ Tôi có một lựa chọn cho tất cả mọi người. Trong tuần này, tôi sẽ post một đoạn tiếp theo, nhưng theo yeu6 cầu của mọi người. Hương Mùa Hè hay X - Press, tôi chờ câu trả lời.
To X - Press fans : Có 41 phiếu đánh giá cho X - Press, vậy tôi muốn được nhìn thấy ít nhất 30 bài viết của 30 bạn. Nội dung bài viết rất đơn giản. Tôi chỉ muốn biết bạn thích nhất và ghét nhất nhân vật nào trong X - Press. Vậy thôi! Tin nhắn, X - Press đã đi được gần nửa chặng đường rồi, nếu như Princesses' Cemetary kết thúc. Và kết cuộc của X - Press có thể sẽ được thay đổi. Cái đó còn tùy ý trời và ý...tác giả ^^
Chúc mọi người một ngày vui.
Thân mến
Nguyệt Thiên
nhoc_loc_choc15
28-04-2008, 03:46 PM
Bài viết số 1
=.=".................tocduoiga thích chơi đánh lô tô hả =.=" ...............POst cái này trước đê...cái kia để sau hé
Nhân vật để thích và đáng để thích có lẽ là tất cả ! Mỗi người trong truyện đều có một nét lí thú riêng, một bí ẩn riêng khiến người đọc muốn lật mở và khám phá, khó có thể nhận xét thích ai hơn ai, vậy thì nhận xét làm gì nữa ??? Cái chính là câu chuyện cùng với những nhân vật hấp dẫn mọi người , thế thôi !
=.=".mình nói kiểu này huề cả làng quá.....thôi chọn đại 1 nhân vật vậy....................nhân vật này tên gì nhỉ.......quên rồi..............A ! Chính xác là Nguyệt Thiên đó :D !
junhiunguoi
28-04-2008, 05:06 PM
Nếu sis đã nói vậy thì em chọn đoạn tiếo theo của X press hơn
Nhật vật tôi yêu thích nhất là Thanh Trâm , một cái bóng của Minh Châu. Đôi khi nghị lực để sống của một con người chỉ là có dc 1 người luôn ở bên mình , luôn đứng về phía mình. KO biết đã bao giờ Minh CHâu tạ ơn chúa trời vì đã ban cho cô ấy một người như Thanh Trâm không. Tại sao queeen tiễn đưa tất cả cac princess nhưng lại luôn giữ Thanh Trâm bên cạnh. Thanh Trâm đã có dc đặc ân đó , lòng trung thành và nhiệt tình của cô ấy là một điều đặc biệt đã có thể cảm hóa một chút gì đó tình cảm trong trái tim lạnh băng của Queeen. 1 nhân vật phụ sẽ ít dc chú ý đến cũng như , một người ko quan trọng sẽ ít dc quan tâm , cho đến khi TT ngã xuống chắc cũng ít ai đau xót , cho đến khi chết chưa chắc TT đã để lại một dấu ấn lớn nhất trong lòng những người ngoài cuộc chơi. Biết Minh Châu đọc ác những vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ , biết Minh Châu làm sai nhưng vẫn im lặng tuân theo , ở một phương diện nào đó Thanh Trâm mới là người có tấm lòng đáng quý nhất.
Em là một trong những người bình chọn cho sis , em viet6s rồi đó ( tuy hơi ngắn , viết trong vòng 10' ) , sis típ tục post đoạn tiêp theo nha...............
gaubien812
28-04-2008, 10:45 PM
em thì lại hok thik nhất 1 nv nào cả
vì em thik cả 3 ng`: Minh Trúc, Thanh Trâm và Minh Châu
nhưng em thấy thương Minh Châu chứ hok hề ghét M.Châu 1 chút nào hết
còn M.Trúc thì ngô nghê quá nên cần ng` bảo vệ, nhưng M.Châu thì fải tự bảo vệ chính mình
~~>nhưng cả 2 đều được T.Trâm bảo vệ
~~> em chon X - Press
se7en_love_happy
29-04-2008, 09:12 AM
ss cho em pon chen nhe!!!mặc dù em ngu văn lém lém!!!^^
em ủng hộ x-press!!!^^ em thik nhất Thanh TRâm bởi vì nhân vật Thanh Trâm làm em tò mò rất nhìu hok bik rùi Thanh Trâm sẽ bảo vệ MT hay là vẫn ở bên cạnh và nghe theo MC. TT lun nghe lời MC nhưng cái đó hok có nghĩ là lệ thuôc. TT làm cho em thấy tò mò và cực kì nể phục ở rất nhìu điểm riêng của nv. ^^(hơi ngắn ss nhi???^^ hi vọng ss típ tục vik đoạn típ theo^^)
sakuno
29-04-2008, 09:55 AM
chọn đoạn típ theo của xpress
thích nhất nhân vật MC vì từ MC có thể cảm nhận một cái gì đó rất riếng biệt, không giống với bất kì người nào cả. Cũng từ MC, em cảm nhận được chị, Nguyệt Thiên ^^
không thích MT vì con bé này đôi lúc trong sáng đến ngu ngốc thậm tệ. MT luôn dựa dẫm vào người khác, không mạnh mẹ như MC hay TT gì hết. Em ghét mấy người yếu đuối kiểu này ,
ShiningSakhalin
29-04-2008, 06:38 PM
Bài viết số 6 :
em không thich nhất ai
nhưng ghét nhất thì có : Minh Châu
và nếu chọn chap mới, em sẽ chọn X-Press
tienu
29-04-2008, 10:58 PM
Thích ai? Ghét ai?
Ko hiểu chị Tocduoiga thật sự muốn gì khi hỏi câu hỏi này. Và như em thấy, cuộc thi viết bài bình về nhân vật và Cuộc-chơi-nhỏ này có liên quan đến nhau, với mục đích: Để xác định nhân vật trong truyện dựng lên có thành công. (Em đoán thế ^^)
Thích ai? Em chẳng thích ai.
Ghét ai? Cũng chẳng ghét ai.
Minh Trúc: Khờ khạo, tuy đáng yêu, nhưng em đơn giản ko thích cũng ko ghét những người Quá-trong-sáng như vậy. Nói thẳng: Em ghen tị với vẻ trong sáng thánh thiện (khó tìm đc) của Minh Trúc. ^^ Và vì thế, em ko thích, cũng ko ghét Minh Trúc.
Thanh Trâm: Trung thành, lúc nào cũng tuân theo mệnh lệnh, kính nể Nữ Hoàng, yêu Nữ Hoàng nhiều đến nỗi ko dám lên tiếng can ngăn, chỉ biết phục tùng và phục tùng. Ko phải Thanh Trâm ko biết đúng biết sai, những cái bấu tay chặt những lần cảm thấy bất lực của Thanh Trâm đủ nói với người đọc Nỗi Đau, sự Sợ Hãi ko làm đc gì và cái Yếu Đuối trong Thanh Trâm. Tuy vậy, dù nhất mực trung thành, nhưng Thanh Trâm vẫn bị Trái Tim đóng chiếm sự Trung Thành của mình. Thanh Trâm chẳng mạnh mẽ thật sự, chẳng Trung Thành thật sự, cũng ko hẳn thuộc hạng Mặt Lạnh. Vì thế nên ko thích, cũng chẳng ghét Thanh Trâm.
Minh Châu: Ngưỡng mộ Minh Châu nhiều, nhưng cái vẻ Giả Dối của Minh Châu vừa làm cho em cảm thấy tội nghiệp, khinh bỉ, căm ghét, nhưng cũng...yêu quí nó. Minh Châu chẳng khác gì hơn cái góc tối của tâm hồn con người. Vậy nên...1 phần của mình em ko thể ghét, cũng ko yêu quí.
Những nhân vật phụ trong truyện, nói rõ hơn, những cô gái dè bỉu, xa lánh Minh Trúc thời gian đầu nhập học làm em giật mình nhận ra bản chất Ích kỉ, nhiều chuyện, phán xét của chính mình. Em ko thích, cũng ko ghét, vì nếu ghét, tức là em là người chạy trốn bản chất thật của mình. ^^
Coi như Chị tocduoiga có câu trả lời của em rồi nhé!! ^^
Nếu chọn lựa giữa Hương Mùa Hè và X-press, em chon Hương Mùa Hè, vì ngay bây giờ đang là mùa hè đây !!! ^^ (Hy vọng ko ai ném dép mình vì câu này >.<)
Chúc vui vẻ!!!
thỏ tím
30-04-2008, 05:09 AM
Mọi người hãy thử nghe kết chuyện của tôi coi...
...Minh Châu và Minh Chúc cùng bị nước cuốn đi nhưng dòng nước chảy xiết đã khiến Minh chúc phải buông tay. Có một điều mà ít ai biết đến đó là Minh châu là một nhà quán quân môn bơi lội và điều đó lí giải vì sao Minh Châu dễ dàng thoát khỏi dòng nước xiết để lên bờ.
Trong những giây tưởng như cuối cùng của cuộc đời Minh trúc chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt nhìn lạnh lùng tàn nhẫn của Minh Châu và hiểu ra điều gì đó mà xưa nay cô chưa từng biết hay cũng có thể là cố tình không nghĩ tới. Vậy dòng nước ấy sẽ đưa cô tới đâu?vùng đất chết của các công chúa - nơi họ mãi mãi yên nghỉ?Đúng là cô đã đến vùng đất chết của các công chúa, nhưng đó không phải là nơi họ vĩnh viễn yên nghỉ. Một bí mật khác đang dần hé lộ các công chúa mà Minh Châu tưởng như đã chôn vùi họ chưa hẳn biến mất mà đang ở...
(hãy cho tôi phản hồi nếu mọi người thấy tôi đang hứa hẹn mở ra những bí mật thú vị vì theo tôi mọi chuyện chưa thể kết ở đây bởi còn quá nhiều bí mật. Thực ra thân thế của Minh Châu ra sao?vì sao cô ta lại muốn các công chúa bị chôn vùi...Tôi đã tự đưa ra trong đầu những lời giải hợp lí và hấp dẫn)
lezard
30-04-2008, 05:10 AM
BÀI SỐ 8
thích minh châu. bởi vì đằng sau minh châu là một nỗi đau mà khi đọc truyện , người đọc có thể cảm nhận wa từng hành động và từng lời nói của cô ấy. Thích minh châu bởi vì cô ấy thực như chính con người trong cuộc sống- khoác lên mình những chiếc mặt nạ để sống cho những điều mà đã bị ép để tin tưởng mà không nhận ra trong trái tim mình lại có một suy nghĩ một ước vọng khác
tocduoiga
30-04-2008, 06:11 PM
Errrr, đoạn truyện của bạn thỏ tím nghe cũng hấp dẫn lắm *cười*
Nhưng đoạn cả hai bị cá sấu đớp, sau đó Thanh Trâm đi tìm và trả thù cho họ, cuối cùng cũng vô bụng cá sấu luôn <dựa theo lời Sakuno> nghe hay hơn ^^
Ai ya, nhìn mọi người hăng hái như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Tặng đoạn tiếp theo của X - Press cho mọi người vào tuần sau, hứa đó.
to tienu : Tôi thấy vui vì bạn thích X - Press The Beyond Time. Chúc mừng bạn đã thắng giải, tienu. Nhưng mục đích của bản thu thập bái viết lần này không phải vì muốn biết nhân vật mà tôi xây dụng có thành công hay không. Tôi còn có mục đích khác. Tôi không bao giờ tốn công làm chuyện gì những hai lần chỉ cho một mục tiêu ^^ tôi nghĩ bạn hiểu con người tôi mà, phải không?
Vẫn còn nhiều bài viết mà tôi đang mong đợi. Hẹn gặp lại nhanh. Ah, nếu con số 30 bài viết hoàn thành sớm, X - Press sẽ ngay lập tức có đoạn tiếp theo. Còn không, đợi cuối tuần sau nha!
Chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
tocduoiga
03-05-2008, 01:08 AM
Thanh Trâm đang đứng trước khu nghĩa trang của những Princess, một nơi ánh sáng bị che lấp bởi bóng tối. Minh Châu từ trong đó từ tư tiến ra, tới chỗ Thanh Trâm và mỉm cười :
- Đừng lo lắng, Thanh Trâm. Tôi đã nói là bạn chỉ thuộc về tôi mà thôi. Bây giờ và sau này cũng vậy, bạn sẽ chỉ ở bên cạnh tôi thôi. Tôi không cho phép bất kì ai mang ánh mắt bạn rời xa tôi hết.
Thanh Trâm nắm chặt vai Minh Châu :
- Minh Châu...
Và đẩy Minh Châu vào người mình. Thanh Trâm siết chặt vòng tay :
- Tôi hứa, tôi sẽ ở bên cạnh bạn mãi mãi. Dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, tôi vẫn luôn bên Minh Châu. Xin hãy tin tôi.
- Vậy còn tôi thì sao?
Thanh Trâm buông tay ra. Trước mặt bạn ấy lúc này là gương mặt nhợt nhạt của tôi.
- Thanh Trâm đã hứa sẽ bảo vệ tôi mà, khpng6 phải sao?
Thanh Trâm cúi mặt :
- Tôi...
- Bạn đã không giữ lời hứa.
- Không phải! Tôi...
- Vĩnh biệt, Thanh Trâm.
Và tôi dần tan biến vào sương mù.
Thanh Trâm giật mình thức giấc trong căn phóng tối, hơi thở vẫn còn đứt quãng và giọt mồ hôi lạnh ngắt vẫn còn đọng lại trên trán. Thanh Trâm vừa mơ thấy một giấc mơ hết sức đáng sợ. Nhìn ra bên ngoài, trời đã tối.
Thanh Trâm vội rời khỏi giường chạy xuống nhà.
- Cô Thanh Trâm, cô đã thức.
Bỏ mặc lời chào của chị giúp việc, Thanh Trâm hỏi :
- Minh Trúc đâu?
Chị giúp việc từ tốn trả lời :
- Cô Minh Trúc đã ra ngoài cùng cô Minh Châu từ lúc trưa.
- Vậy họ đã về chưa?
- Vẫn chưa. Nhưng thật kì lạ! Cô Minh Châu chưa bao giờ ra ngoài cùng bạn và về trễ như thế này.
Trễ...Thanh Trâm hướng mắt về phía chiếc đồng hồ cổ kiểu Pháp treo trên tường. Quả lắc đung đưa một cách đều dặn bắt đầu gõ nhịp. Đã 10 giờ khuya rồi. Minh Châu đúng là chưa bao giờ ra ngoài khuya như vậy với một người bạn. Bạn...không! Minh Châu chưa bao giờ xem tôi là bạn. Trong mắt bạn ấy, tôi chỉ là một con thú săn của trò chơi cổ tích.
- Vậy Minh Châu có dặn lại gì trước khi ra ngoài hay không?
- Thưa không. Nhưng cô Thanh Trâm à, chúng ta có nên cho người đi tìm hay không?
Minh Châu chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian cho chuyện này. Vậy đã xãy ra chuyện gì với Minh Châu rồi?
- Lập tức cho người đi tìm! Nhưng đừng đá động gì đến bên phía cảnh sát.
- Vâng, tôi biết rồi.
Xong, Thanh Trâm vớ tay lấy chiếc áo khoác vào người và chạy ra ngoài. Trời bắt đầu đổ sương.
Cũng vào lúc này, ở một nơi khác trong rừng.
- Minh Châu...Minh Châu...
Một cách may mắn, tôi bám vào được một khúc cây lớn trôi trên mặt nước, vậy là cả hai chúng tôi vào được bờ an toàn. Nhưng Minh Châu đã bất tỉnh rồi. Phải làm sao đây? Chỗ này là chỗ nào? Tối quá! Bây giờ là mấy giờ rồi? Liệu Thanh Trâm có tìm thấy hai chúng tôi không? Chỗ này dễ sợ quá, vừa lạnh vừa tối.
- Minh Châu...Minh Châu à, bạn không sao chứ? Minh Châu à, mở mắt ra nhìn tôi đi. Minh Châu...
Người bạn ấy lạnh ngắt và bờ môi thâm tím. Minh Châu không phải chết rồi chứ? Theo phan xạ, tôi áp tai lên ngực Minh Châu. Vẫn có tiếng tim đập nhưng hơi yếu. Tôi kéo bạn ấy vào trong đất liền.
Cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang đá. Chỗ này có lẽ là nơi an toàn, nhất là vào lúc này. Tôi nhặt mấy cành cây khô bên ngoài hang và nhóm lửa bằng chiếc hộp quyẹt ga mà tôi vô tình mang theo. Minh Châu co người nắm trong một góc. Bạn ấy chắc đang cảm thấy lạnh lắm. Tôi vội lại gần :
- Minh Châu à, bạn phải cố gắng lên nha. Thanh Trâm sẽ tìm ra hai chúng ta nhanh thôi.
- Lạnh...lạnh quá...
- Minh Châu...
Lửa vừa mới được nhóm lên, không thể ấm nhanh được. Phải làm sao đây?
- Minh Châu...
Lỗi là do tôi, phải không? Nếu tôi không đòi đến chỗ này chơi thì đâu có xãy ra chuyện này. Nhưng điều quan trọng nhất vào lúc này là Minh Châu cần được sưởi ấm. Không một chút ngại ngần, tôi cởi đồ ra. Tôi ôm Minh Châu vào lòng và dùng quần áo của mình đáp lên người hai chúng tôi. Đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để sười ấm cho bạn ấy lúc này. Minh Chu6 nói trong cơn mê :
- Lạnh quá...Mẹ à, con lạnh lắm.
Tôi thấy thương Minh Châu quá. Bạn ấy hẳn là rất nhớ ba mẹ của mình. Minh Châu có lẽ đã lớn lên trong ngôi nhà lạnh tanh đó một mình. Người lớn đôi lúc thật vô tâm. Tại sao họ lại có thể bỏ mặc Minh Châu như vậy chứ?
- Minh Châu à, bạn đừng sợ. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn.
Sương đêm buông xuống mỗi lúc một dầy đặc. Cả hai chúng tôi đã quá mệt mỏi trong suốt ngày hôm nay, chiến đều với dòng nước chảy xiết để vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cầu mong người ta tìm thấy chúng tôi vào sáng ngày mai.
- Minh Châu à, bạn phải cố lên đó. Đừng lo, họ sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi.
Trong khi đó, Thanh Trâm vẫn đang cố lùng sục dấu vết của hai chúng tôi trong màn đêm...
tocduoiga
03-05-2008, 01:21 AM
Đã chỉnh sửa đoạn vừa post, xin hãy quay lại đọc ^^
Sau đoạn này là Chapter tiếp theo có tên gọi The Queen, chapter này chờ thu đủ 30 bài viết của mọi người rời mới tính tiếp, heh!
Chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga
gaubien812
03-05-2008, 03:38 AM
bất ngờ nhỉ
em hok nghĩ là M.C lại rơi cùng M.T đâu
rồi sẽ ra sao?
bài số 9:
trong truyện, có là em thix Minh Trúc nhất :). Cô gái này, quả thật là 1 cô gái tốt bụng, sẵn sàng hi sinh vì bạn bè, cô ấy luôn cố gắng hết sức mình và luôn cố gắng thực hiện lời hứa của mình dù có phải chịu khó khăn. Chà, quả thật, Minh Trúc là 1 ng` bạn mà ai ai cũng mong muốn có :D
thuydung_hihi
06-05-2008, 12:22 AM
à! Bài số 11: bài của tím là bài số 8 nhưng không ai chú ý nên bay giờ nhường lại cho thỏ tím số 10 ^^
Trong câu chuyện này (X-Press):
Lý do:
- Minh Trúc: dễ thương, tốt bụng, sẵn sàng làm tất cả vì bạn mình. Mặc dầu đã nghe câu chuyện của Minh Châu, đã thấy được ánh mắt vô tình của Minh Châu nhưng khi thấy Minh Châu rơi xuống nc' thì sẵng sàng bỏ nơi mình đã bám dc ra để giữ lấy MC. Được một friend như Mt có lẽ tốt??? Nhưng em hơi nóng tính nên kô kết lắm ^^
- Minh Châu thì sao nhỡ??? Có lẽ là người tốt nhở? Nhưng hình như do một chuyện gì đó mới như thế nhỡ! Cảm giác đối với MC sao nhĩ??? Nễ phục ưh??? có lẽ vậy :P
- Thanh Trâm sao nhĩ??? Người bạn tốt.....cũng khá kết nhỡ! Nhưng kô bằng MC.
+ Thích nhất: có lẽ chị đã biết.
+ Ghét nhất: Sự tàn nhẫn vô vị của MC
P/s: cãm nghĩ của em về MC mà có sai thì cũng kô có gì buồn vì đó là cảm nghĩ của em và khi MC kiu mẹ thì Tg cũng có nói trong suy nghĩ của Minh Trúc là có lẽ MC sống một mình! Hình như em cũng cảm thấy như thế! mà cãm xúc thì rất khó để giải thích nên em ghi luôn cãm xúc như thế! MC cũng có khi bùn mả, đôi khi đôi mắt vô hồn ( điều này gây cho em cảm xúc khó tã)
Nếu chị cho em chọn thì em sẽ chọn X-Press vì: em thích xem truyện này (điều này kô có nghĩa là em không thích chuyện kia) mà truyện đang hay ^.^
_Smile_oftear_
06-05-2008, 01:33 AM
Bai số 12
+Ghét nhất :Minh Châu
Em luôn ghét sự giả tạo và sự quá thông mình tới ngốc nghếch của Minh Châu.
*Có thể cười mọi lúc , mọi hoàn cảnh , cười trác đau khổ , cười trong nước mắt , cười sau những cái chết của Queeen , cái đầu tiên thấy dc ở Minh Châu ko phải sự mạnh mẽ hay độc ác mà là sự giả tạo. Có thể đánh lửa và có dc tất cả tình cảm của người đối diện chỉ bằng một nụ cười , người bị lừa luôn tức giận nhưng vì họ quá đam mê nụ cười đó nên họ vẫn yêu quý MC.Chính vì vậy , thật kì lạ , em giận thay cho họ.
*Hoàn cảnh tạo nên con người phải không?? Minh Châu đã lớn lên trong môi trường khác biệt với mọi đứa trẻ khác.Có lẽ MC thiếu tình thường , đầy rẫy sự cô đơn. Nhưng sự cô đơn đó từ đầu có???. MC xinh đẹp , khối các cô gái mong dc như MC. MC thông minh , bất cứ ai cũng mong điều đó ở MC. MC sinh ra trong một gia đình giàu có , điều đó là 1 sự may mắn trời cho. Lí do gì khiến Minh Châu dù ko hạnh phúc trong gia đình nhưng vẫn ko vui vẻ trong vòng tay bạn bè và những người xung quanh , lí do gì với 1 người hoàn hảo như thế. Nếu là 1 người bình thg thì người đó chắc đã sà vào vong tay của bạn bè để mà khóc , để mà chiwa sẻ và sống như những cô nữ sinh khác. Nhưng MC ko phải 1 trong nhung người bt đó , MC đặc biệt , MC thông minh hơn người , MC là thiên tài. Con người ta ko nên khác thường. Tại sao ko chọn một lối đi ngẵn gọn và dễ dàng , tại sao phải chọn con đường đi vòng vèo và tốn nhiều sức và nc mắt thế kia. Sự thông minh đôi khi ko mang lại hạnh phúc.
Dù với chỉ 1 ý kiến nhưng trong mắt em , Minh Châu có xinh đẹp và thông minh thế nào thì cũng chỉ là 1 người tầm thường mà thôi.Một người người tầm thg , một ng tầm thg bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh để sai lầm và biến thành 1 nv phản diện trong X-Press. Và , có lẽ vì đọc quá nhiều truyện tranh có nhưng nv thế này nên em đã thay đổi lòng thương cảm đối với họ và thay vào đó là lòng căm ghét
+Thích nhất : Thanh Trâm
Đúng như "junhiunguoi" đã nói :"ở một phương diện nào đó Thanh Trâm là người có tấm lòng đáng quý nhất ". Nếu ko có Thanh Trâm , Minh CHâu và cả Thanh Trúc sẽ ko làm dc gì. Như 1 cái bóng âm thầm theo sát Queeen và bảo vệ Princess , Thanh Trâm cũng như cái bóng đó , một nhân vật mờ nhạt. KO biết đã có ai có thể tg tg. lòng trung thành dc. sinh ra khó khăn thế nào. Coi người khác hơn coi chính bản thân mình , đã có ai trong chúng ta làm dc chưa? Ở TT đã có nó , toàn bộ con người TT là như thế đó , trung thành và nhiệt tình. Thanh Trâm dc em nói đến ít hơn MC và hình như TT cũng ko có gì để nói nhiều nhưng tình cảm em dành cho TT thì nhiều hơn rất nhiều. Cái bóng mờ nhạt đó , cái tâm hồn đáng trân trọng ấy , em yêu nhân vật này nhất trong câu truyện này.
P/S : em chọn đoạn tiếp theo của X-press ( vì truyện kia em chưa đọc ) và sis tocduoiga ơi , em muốn thông báo cho sis là :X-press đã ko dc như ban đầu của nó , nếu sis cứ chậm post thế này thì X-press sẽ mãi ko còn dc như ban đầu của nó đâu.
thuydung_hihi
06-05-2008, 01:10 PM
Hoàn cảnh tạo nên con người phải không?? Minh Châu đã lớn lên trong môi trường khác biệt với mọi đứa trẻ khác.Có lẽ MC thiếu tình thường , đầy rẫy sự cô đơn.MC xinh đẹp , khối các cô gái mong dc như MC. MC thông minh , bất cứ ai cũng mong điều đó ở MC. MC sinh ra trong một gia đình giàu có , điều đó là 1 sự may mắn trời cho. Đây là những ý chính của em về MC nhỉ??? 1 phần thôi ^^
Có lẽ sự cô đơn của MC từ Gia Đình chăng??? Ý kiến của riêng em!
Có lẽ sự hình thành tính cách của MC:
Lí do gì khiến Minh Châu dù ko hạnh phúc trong gia đình nhưng vẫn ko vui vẻ trong vòng tay bạn bè và những người xung quanh , lí do gì với 1 người hoàn hảo như thế. Lí do à! Tg biết đấy! có lẽ sau này sẽ biết thôi mà ^.^ nhưng có lẽ liên quan đến gia đình của MC ( mẹ 's MC)! Nhưng có lẽ TĐG không nghĩ tới ý này đâu nhỡ!!!!
tocduoiga
10-05-2008, 04:27 AM
THE QUEEN
- Con không muốn trở thành người thừa kế.
Một người đàn ông tuổi ngoài 50 đã nói câu đó với một vẻ mặt rất quyết liệt.
- Ngay từ 20 năm trước, con đã bảo bố hãy từ bỏ quyền kế thừa của con rồi mà. Bố cũng biết rằng con là một người không ưa bị bó buộc trong khuôn phép. Con yêu cuộc sống tự do hiện tại của mình. Thế giới này rất rộng lớn và còn nhiều chỗ con chưa từng đến. Con muốn khám phá hết những nơi đó. Xin bố hãy chọn một người kế thừa khác.
Ngày...tháng...năm..., London, Nước Anh.
- Chúng ta phải quay về thật sao?
Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp phúc hậu hỏi chồng mình bằng vẻ bất an. Người chồng thở dài :
- Anh cũng không muốn, nhưng đây là lệnh của ông. Với lại đã gần 10 năm nay chúng ta không về nhà rồi. Nghe Ba nói sức khoẻ của ông ngày một yếu đi, chúng ta cũng nên quay về thăm ông.
Người vợ thoáng buồn :
- Xin lỗi...là em đã khiến anh phải sống ở một nơi xa xôi như thế này. Nếu anh không vì em thì đâu có từ bỏ gia đình của mình.
Người chồng ôm vợ vào lòng :
- Không phải do em. Đây là lựa chọn của anh, và anh cảm thấy rất hạnh phúc với quyết định của mình. Anh cũng không thích cuộc sống tranh giành ở nơi đó. Chỉ tội cho Minh Châu. Anh thật sự không muốn lôi nó vào chuyện này.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Hai vợ chống thôi không âu yếm nhau.
- Vào đi!
Một người gúp việc bước vào :
- Thưa ông bà, cô Minh Châu đã được đón về từ trường.
Theo sau là Minh Châu. Minh Châu chạy đến sà vào lòng mẹ :
- Con về rồi!
Người đán ông bế Minh Châu lên nâng niu :
- Con gái cưng của Ba về rồi! Hôm nay ở trường con có ngoan không?
- Có ạ. Con được điểm xuất sắc ở tất cả các môn.
- Giỏi lắm!
Người Mẹ dịu dàng vuốt tóc con gái :
- Minh Châu à, con có muốn đi du lịch một chuyến với Ba và Mẹ không?
Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên :
- Đi du lịch? Nhưng con còn chưa được nghỉ hè mà.
Ông bố xoa đầu con :
- Không cần phải đợi đến hè. Chúng ta sẽ đi ngay ngày mai, được không?
- Vâng...nhưng chúng ta đi đâu hở Ba? Kì trước mình tới Pháp rội kì này là Thụy Điển phải không?
Người cha lắc đầu :
- Không...chúng ta sẽ quay về nhà.
Minh Châu ngơ ngác :
- Về nhà? Nhưng đây chẳng phải là nhà của chúng ta rồi sao?
- Đúng vậy...đây là nhà của chúng ta. Minh Châu à, con có muốn gặp ông Cố không?
- Ông cố? Ah, muốn chứ! Ba sẽ đưa con đi gặp ông phải không?
- Uh!
Minh Châu tỏ ra rất hớn hở.
- Hay quá! Con rất muốn gặp ông.
Chuông đồng hồ điểm 4 giờ chiều. Minh Châu quay sang Ba và Mẹ :
- Tới giờ dùng trà buổi chiều rồi.
Người mẹ gật đầu :
- Uh, con đi uống trà đi. Ah, chiều nay cô giáo dạy Piano của con sẽ không tới. Sau khi uống trà xong, con hãy về phòng chuẩn bị chó chuyến đi ngày mai nhé!
- Dạ!
Minh Châu lon ton chạy đi. Cả hai vợ chống âu yếm nhìn theo bóng cô con gái nhỏ đáng yêu của mình. Người cha tự hào :
- Minh Châu giống như một Thiên Sứ bé vậy.
Người vật đồng tình :
- Uh, và nó còn rất thông minh nữa.
- Chính vì thông minh nên anh mới cảm thấy lo lắng.
- Huh?!?
Người chồng quay sang nhìn vợ :
- Anh không hy vọng Minh Châu trở thành người thừa kế.
Người vợ nắm chặt lấy mép áo của mình. Cả hai người họ đều cảm thấy lo sợ cho một viễn cảnh đen tối đang tới gần...
.................................................. ......
Extra : Xin được phép giải thích thêm một chút về giờ uống trà. Minh Châu có thói quen uống trà bởi vì cô ấy sinh ra và lớn lên ờ nước Anh. Ở đất nước này, người ta có thói quen dùng trà vào khoảng 11 giờ sáng và 4 giờ chiều. Cho nên mọi người đừng nên ngạc nhiên về vụ giờ giấc ^^
Đoạn tiếp theo, chờ tới bài viết thứ 30 rồi mới bàn tới hen.
Chúc một ngày vui.
Thân mến
Nguyệt Thiên
gaubien812
12-05-2008, 06:25 PM
mất tem nhưng hok sao, được đọc tiếp là tốt rồi
bí mật về M.Châu đang được bật mí dần dần?
vậy là M.Châu trở nên như này là do hoàn cảnh
nếu như cô bé M.Châu được sống cùng bố mẹ ở Anh thì sẽ hok như thế này đâu
hanayuky
12-05-2008, 11:28 PM
hana là 1 fan mới xủa X_Prees , đọc liên tục mí ngày mí hít truyện, vì ngay từ đâu ffax h0k koá kảm tình với k bất cứ kái jie liên quan tới X như là X_men, hay ma trân, hana hem thích kái jie biến hoá và hem koá thật, nên h hana mí đọc và kàng đọc ầng cuốn hút.Koá đìu cho hana hỏi ss tdg tí, se0 hồi trước ss 1 mực khẳng định truyện nì là của bonghoatuoinho h lại là của ss?
ah cho hana đăng kí 1 bài, h0k nhầm thì là bài thứ 13)híc số xấu) :P
_truyện nì hana hem thích ai nhất cả vì phải công nhận ss đã tạo 1 dấu ấn và cá tính đặc bịt cho từng nv h0k thể nhầm lẫn và hoà tan với bất kỳ ai với chỉ = vài nét phác thảo, đây là biệt tài mà hem phải 1 fiction nèo koá thể làm đc. đối với hana vít fic hem phải chỉ đọc và để đấy với những tình tiết mờ nhạt và wen thuộc , nhân bản vô tính nào là chàng đẹp trai, nàng xinh gái , ngây thơ.Xin lỗi nếu thía thì đâu cần đọc fic , mà bật TV lên xem đại 1 bộ phim HQ, DL rẻ tiền nèo đoá (xin lỗi những ai là fan của fim thần tượng , tình cảm sướt mướt).Thực ra tình trạng chung Hana thấy rất nhìu ở HHT đặc bịt là DAN , tìm đỏ mắt mí thấy 1 fic chất lượng , thực ra koá người pảo chỉ cần viết ra rùi koá jie châm trước và ủng hộ, nhưng thiết nghĩ người đọc kũng cần koá 1 kái đầu sáng suốt khi nhận xét và cảm nhận 1 fic mà mình đọc ,
híc nói nhầm địa chỉ, tính hana là vậy ss pỏ wa hay lan man thui vào vấn đề chính (cứ nghĩ jie là gõ đấy)
_koá nhìu ý kín ghét MT vì yếu đuối hem bít bảo vệ mình, nhưng hana lại cực thích cách nhân vật nì vì hiền lành tin người nhưng hem yếu đuối, và đây là bản chất chứ hem phải giả vờ, hok 1 chi tiết thừa hay vô lí nèo về MT, đây the0 tớ nghĩ là nv mà ss thành công nhất.Hem phải MC vì chỉ với MT chỉ cần 1 chi tiết hem hợp lí sẽ phá vỡ hoàn toàn nv nì, vì phần nhìu truyện đc vít dưới suy nghĩ của MT mà
_Riêng về MC thì hana hem ngạc nhiên cho lém, vì bít chắc nv sẽ đi the0 chiều hướng xấu , ah mà hok phải xấu, nói thía nèo nhỉ , koá lẽ hana đọc we' nhìu kái hình tượng 1 koan người thiện ác lẫn lộn, trong thiện koá ác, lúc ác lại thiên , và kái ác lun là 1 phần koan ngừi kũng như hoàn cảnh toạ nên.Đây là kách viết truyện đặc trưng của Phong vân, (thông cảm quên tên tác giả , bt thì nhớ lém, vì thích đọc truyện kím hịp mà) hay monter... vả lại MC koá nhược điểm trong ưu đỉm là quá hoàn hảo, đến mức wa' nhìu ý kín về nv nì, và lịa 1 lần nữa tặc lưỡi "những chiện koá chúa mí bít" xin lỗi ss vì em thích câu nì hơn là trời
_kòn nv mà để lại ấn tượng thì là TT , vì hana rất thích tomboy, và TT đại diện cho cá tính tomboy cả thể xác lẫn tâm hồn, (kái nì thì thành less rùi) 1 chàng hoàng tử trong 1 cô gái hay đấy chứ ,
_3 nv nì chỉ khiến hana khâm phục tài vít văn của ss thôi, h0k 1 chi tít thừa, ý văn như kỉu chấm phá tranh cổ jie nhỉ , điểm nhãn vẽ rồng ý, và đặc bít là rất bất ngờ, dù đọc đến cuối truyện kũng chả bít truyện sẽ đi đến đâu, h0k như những câu truyện tình cảm khác
_ nèo dù se0 kũng thank, post nhìu nhé, ah hana kũng thích cá tính của ss lém,. lun chơi trò đố... jie jie đoá, lúc đầu hem hỉu sẽ nghĩ, jie mà kiêu thía, nghĩ mình wan trọng lém ah, nhưng sau đoá đọc kỹ lại thấy đây kũng là 1 cơ hội tốt để fan fic đọc lạii và nghiền ngẫm 1 cách tỉ mỉ và trân trọng hơn đúng hem
HẾT
Sun[nt]
13-05-2008, 10:37 AM
em bik truyện nàykhá muộn nhưng h cũng đã đọc xong tới phần ss post.:fi: So giờ mí dám post comment đây ạ :so_funny:.Em vẫn thik cái đoạn mà thanh trâm dạy minh trúc uống trà ấy, đọc hoài nhưng vẫn thấy thú vị. Nhưng em có 1 thắc mắc thế loại trà mà MC uống (hoàng gia và đinh hương thì phải, nếu sai thì thông cảm nha ss NT):fi: ý nghĩa của nó là gì, sis giải thik có cái trà hoa cúc thoy, còn lục trà chanh thì em mới sang quán trà để coi nên hem thắc mắc. sis rành thì giải đáp giùm em nha :huglove:
nhoc_loc_choc15
30-05-2008, 07:28 PM
Em mời chị toc duoi ga wa 4rum trường em post chiện ạh ^O^ !
http://hslk.root.vn/
tieuthutinhnghich174
10-06-2008, 07:35 PM
sis tdg ui mau post truyện tiếp đi
bài số 15<nếu em nhớ ko lầm>
Trong x-press này ,em ko thik nhất 1 nhân vật nào ,nhưng ghét cũng ko có,em thấy nhìu ý kiến rằng ghét MC nhưng e nghĩ MC là 1 con người đáng thương hơn đáng ghét cái gì cũng có cái cớ của nó MC cũng vậy tuy có nhiều bí ẩn nhưng vẫn phải là người xấu<tuy ngày càng ác lên>có lẽ vì 1 lí do nào đó về hoàn cảnh hay 1cái gì đó MC mới như MC bây giờ.Vê TT như mọi người nói TT như 1 chàng hoàng tử luôn bảo cho MT và MC nhưng nó ko phải điều mà làm e thik nếu có thể nóithì sao TT ở với MC trong thời gian dài lại ko thể giúp MC về với con người của mình mà thay vào đó là người thi hành mệnh lệnh của nữ hoàng mà lại đợi đến khi có MT mới nhận ra rằng nên bảo vệ công chúa và giúp công chúa này khác với những công chúa trước.Còn về MT thì e ko bít nói sao cho đúng nhìu lúc ghét mà nhìu lúc lại rất thik . Tuy nhiên có 1 điều là tg nhà ta viết rất tài mà các nhân vật nào cũng công bằng với nhau nữa ~>thik tg nhà ta nhất
puki_lucife
11-06-2008, 12:40 PM
tdg ah`!!em ngưỡng mộ truyện ss thật!!!hay!!!ss vik típ nhá!em hứng thú với cái kết của nó lắm!!^^!
em thix Minh Trúc nhất......Minh Trúc ngây thơ-sự ngây thơ mà khó tìm trong cuộc sống.....ngây-thơ-đến-ngu-ngốc nhưng lại làm người khác mún có đc sự-ngây-thơ-đến-ngu-ngốc đó!!một cô bé vô lo vô nghĩ đôi lúc thì mạnh mẽ và thật sự xứng là một cô công chúa..........
tocduoiga
13-06-2008, 04:15 PM
Hummm. tôi vẫn chưa tìm được bài viết mà mình mong đợi trong suốt 15 bài viết mà tôi đọc được về các nhân vật ^^ thôi thì chờ đến bài số 30 xem sao, không chừng tôi sẽ tìm ra thứ mà mình muốn. Rất cám ơn sự cố gắng cũng như lòng yêu mến mà mọi người dành cho X - Press, nhưng xưa nay tôi đã nói là làm =>đành chờ vậy, hen ^^
Chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
sakuno
14-06-2008, 09:11 AM
Bài số 16, hy vọng đây là bài viết mà chị mong đợi *cười*
Không có nhân vật nào là hoàn hảo trong X - Press, không có người quá lạnh lùng, và cũng không có người nào tốt hoàn toàn trong X - Press.
Thế giới này không tồn tại những dạng người gọi là hoàn-hảo. Dẫu cho đó có là một bậc vĩ nhân đại tài của thế giới, đấy cũng chưa chắc đã là người hoàn hảo. Vậy nên, nhân vật Minh Châu không phải là một con người hoàn hảo, mà là người có tất cả những thứ mà người khác ao ước ; tiền tài, danh vọng, sự thông minh và cả sắc đẹp nữa. Tuy nhiên, Minh Châu tuyệt-đối-không-phải-là-người-hoàn-hảo. Điều này thể hiện qua cách cư xử của Minh Châu đối với thế giới bên ngoài. Minh Châu chứng tỏ mình là người có quyền lực và dùng chính quyền lực đó để che đậy điểm yếu của mình, đó là sự cô đơn lạc loài. Thỉnh thoảng, Minh Châu quá phụ thuộc vào Thanh Trâ và, nếu thế gian này không tồn tại một Thanh Trâm lúc nào cũng sẵn sàng theo bên cạnh, Minh Châu sẽ không thể nào đứng vững cho tới ngày hôm nay được. Vậy nên, có thể ket61 luận một điều rằng Minh Châu không phải là một người mạnh mẽ, trái lại, cô ấy rất yếu đuối, mặc dù hơi tàn ác một chút ^^ Tôi thích mẫu người evil như thế này.
Không có ai lạnh lùng hoàn toàn trên thế gian này, mặc dù người đó có sống ở xứ Bắc Cực lạnh lẽo. Thanh Trâm không lạnh lùng. Nếu lạnh lùng thì Thanh Trâm sẽ không bao giờ lo lắng cho Queen, và sau đó là Princess nhiều như vậy. Trong Thanh Trâm có một sự mâu thuẫn rất lớn giữa việc phục tùng mệnh lệnh hoàn toàn, hay làm theo những gì mình muốn <bảo vệ Princess>. Thanh Trâm nghĩ cho người khác nhiều hơn là cho bản thân mình. Thanh Trâm bị trói buộc bởi hai lời hứa : Mãi mãi ở bên cạnh Minh Châu cho dù có ất cứ chuyện gì xãy ra và không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến Minh Châu, và dù có như thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ bảo vệ Princess. Nhưng theo tình hình hiện tại thì Queen và Princess không thể đứng cùng tuyến với nhau. Cho nên Thanh Trâm rất mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào. Tôi ghét những người tính tình không dứt khoác, nhưng dù sao thì điều đó cũng thể hiện rằng con người Thanh Trâm không xấu, vậy nên tôi không ghét Thanh Trâm.
Không có người nào chưa bao giờ làm ít nhất một điều xấu trong cả cuộc đời của mình, dù cho đó có là một cao tăng đắc đạo. Princess là dạng người được xây dựng dựa trên khuôn mẫu hiền lành và ngây thơ, nhưng không có nghĩa là cô ấy tốt hàn toàn. Theo như những gì tác giả đề cập về đoạn kết của X - Press, Princess là người sẽ giết Queen. Giết nguò là chuyện xấu =>Princess cũng là người xấu, đúng không? Tôi không thích Princess.
@ tocduoiga : Đừng chơi mọi người kiểu đó, chị đang chờ một bài viết như thế nào nhỉ?
hanayuky
15-06-2008, 09:21 AM
ss tdg xuất hiện mà se0 hem post truyện , bùn bùn bùn
tocduoiga
15-06-2008, 08:45 PM
to tienu: Là chuột hay là kẻ đang đốt nhà, cái này tự tôi sẽ ý thức được. Tuy nhiên, cáo đó không thực sự quan trọng đâu ^^ cái chính là, chuột và kẻ đốt nhà, ai cũng có mục đích riêng hết. Nhưng họ đang nghĩ gì và đang toan tình gì trong X - Press, cái đó thì chỉ có trời mới biết thôi, phải không?
tocduoiga
26-06-2008, 04:58 AM
Ừmmm, tôi rất cám ơn về sự cố gắng sưu tập 30 bài nhận xét về nhân vật của mọi người. Để đáp lại chuyện này, hãy cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ nhé ^^
18 người đã viết bài nhận xét về nhân vật mà mình thích và ghét nhất, nội trong đêm nay, tôi sẽ post đoạn tiếp theo của X - Press và nếu ai trong các bạn là người bắt đuọc cái tem này trước, bạn có quyền yêu cầu tôi làm một chuyện cho bạn <Coi bộ trò này vui à nha!>
Đuọc rồi, đây cũng đụo xem như là món quà nhỏ tôi dành tặng cho các fan hâm mộ của X - Press. Tôi tình cờ nhìn thấy X - Press nhận được tổng cộng 48 phiếu bình chọn <Stars cho điểm> và lượt người ghé vào X - Press đã vượt hơn 46,000. Có lẽ đây là hai con số cao nhất trong box Tác Giả Là Tôi <hy vọng vậy>. Cám ơn đã đọc và ủng hộ X - Press. Tôi đảm bảo X - Press là là fic hay nhất mà tôi từng viết ^^
Giờ thì trò chơi bắt đầu. Chúc may mắn, những ai có ý định đi tìm tem của X - Press.
P/S : Trò chơi này chỉ ứng dụng với 18 người có bài viết thôi, không với những người khác ^^
tocduoiga
26-06-2008, 07:34 AM
Câu chuyện cổ tích kể rằng xưa thật là xưa, có một Công Chúa xinh đẹp bị Hoàng Hậu độc ác đem lòng ganh ghét và quyết tìm cách ám hại công chúa, ngăn cản nàng đến bên Hoàng Tử khôi ngô. Công Chúa không chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng Hậu nên đã tiêu diệt bà ta. Rồi sau đó, nàng Công Chúa ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nàng sống bên cạnh Hoàng Tử một cách yên bình cho đến trọn đời.
- Sao Princess lại phải giết Queen hả mẹ?
Mẹ âu yếm hôn nhẹ lên trán Minh Châu sau khi đóng quyển sách lại, mỉm cười dịu dàng và từ tốn giải thích :
- Vì Queen là người xấu.
Minh Châu chưa tìm được câu trả lời cho mình :
- Vậy những người xấu đều phải chết sao?
Một câu hỏi rất khó trả lời. Trẻ con thật ngây thơ, nhưng đôi lúc cũng rất thông minh. Chúng biết cách đặt ra những câu hỏi thật khó mà bất cứ người lớn nào củng phải chịu thua :
- Mẹ không biết. Nhưng có lẽ là vậy. Vì họ đã làm nhiều điều xấu nên cần phải có ai đó ngăn họ lại.
- Vậy Princess sẽ là người ngăn cản Quên làm điều xấu, đúng không?
Mỉm cười hiền từ :
- Uh! Con đi ngủ đi.
- Dạ! Chúc mẹ ngủ ngon.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, căn phòng tối. Đêm nay sẽ lại mơ về những câu chuyện cổ tích có Queen và Princess. Giấc mơ Thần Tiên của một đứa trẻ hồn nhiên.
Nhưng đằng sau cánh cửa, một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn gần như muốn ngã khụy trên mặt đất vì kiệt sức :
- Em không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Sao chuyện này không nhanh chóng kết thúc đi? Tại sao ông không chịu gặp bọn trẻ và chỉ định người thừa kế chứ? Không khí im lặng này khiến cho em cảm thấy ngộp thở. Em không muốn phải đối mặt với những người ở đây nữa? Anh à, chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ không? Em rất lo sợ cho Minh Châu.
Người chồng ôm vợ vào lòng trấn an :
- Đừng sợ...dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, anh hứa sẻ cố hết sức mình bảo vệ cho em và Minh Châu. Cho dù có phải chết...
- Không...Đừng mà...
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đang hằn lên sự lo lắng :
- Anh sẽ không để họ làm hại em và Minh Châu đâu. Ngôi nhà này bây giờ nhận lệnh của ông, bất cứ ai cũng không được rời khỏi, cho nên tạm thời chúng ta không thể đi được. Anh cũng không biết chính xác ông đang muốn chơi trò gì, nhưng anh nghĩ Minh Châu sẽ không có cơ hội trờ thành người thừa kế đâu. Nó là đứa nhỏ nhất trong số các anh chị em họ hàng khác, và những người họ hàng trông cũng rất thông minh. Chúng dường như đã được dạy dỗ từ rất sớm để trở thành những người thừa kế, chả bù với Minh Châu của chúng ta. Em cứ yên tâm.
Nép mình vào sâu trong lòng chồng, nước mắt đã có phần nguôi ngoai. Đúng vậy, Minh Châu...chắc không tới lượt con bé đâu.
Ngôi biệt thự nằm cách sâu trong khu rừng vắng. Đây là khu đất thuộc sở hữu tư nhân nên không ai được phép tùy tiện ra vào. Một căn nhà rộng, và một căn phòng rất to được bài trí khá sang trọng, nhưng chưa có ai trong ngôi nhà này nhìn thấy những vậy trang trí ở đó bao giờ. Một căn phòng ngay từ lúc được xây lên đã luôn khép kín. Một nơi dành để lưu trữ một bí mật và bí mật đó luôn luôn bị bóng tối bao phủ bởi những bức rèm dầy kín, không bao giờ cho phép ánh sáng đi vào bên trong. Đó là chuyện trước kia, khi chưa có ai ngoài chủ nhân của ngôi nhà này được phép đi vào trong. Và bây giờ, có một người sắp lìa bỏ thế giới đang muốn mang theo bí mật này đi cùng mình sang phía cuối của con đường bên kia.
Ngoài người chủ nhân của ngôi nhà này, hiện tại, còn có một người nửa được phép vào trong, nhưng cũng không mong muốn thấy đuọc gì nhiều ngoài bóng tối :
- Bố mẹ của những đứa trẻ...họ đang rất nôn nóng đuọc gặp bố. Tất cả chúng đã có mặt đông đủ hết rồi. Bố có tổng cộng 5 người cháu Cố. Con số không cao nhưng con nghĩ chắc chắn bố có thể dễ dàng chọn một trong số đó trờ thành người thừa kế. Vì chúng rất thông minh và được dạy dỗ rất tốn.
Không có tiếng đáp lại. Một hồi sau...
- Con có một thắc mắc...sao cho tới tận bây giờ, bố vẫn không chịu ra mặt gặp chúng?
Trong bóng tối, một gióng nói trầm trầm nhưng đầy vẻ oai nghi vang lên :
- Những chuyện ta làm, ta tự biết. Nhưng con thầy thế nào về những đứa trẻ đó? Con nghĩ ta nên chọn ai trong số chúng đây?
Một thoáng suy nghĩ.
- Con không biết. Đây hoàn toàn tùy vào quyết định của bố.
- Vậy con thích đứa nào nhất?
- Minh Châu.
Sự im lặng lần nữa bao trùm.
- Vì sao?
Tiếng gió đung đưa cành cây Anh Đào bên cửa sổ. Mấy cánh hoa bị gió cuốn theo, phải rời cành.
- Vì nó là chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đúng nghĩa. Nhưng mà...nếu phải lựa chọn người thừa kế. Con tuyệt đối không bao giờ chọn Minh Châu?
Tiếng ho khan.
- Có sự khác biệt trong việc chọn người thừa kế và người mình thích sao?
- Vâng...Minh Châu rất thuần khiết. Con bé không thể đảm nhận vai trò của người thừa kế được. Con nghĩ bố nên sớm gặp những đứa trẻ.
- Được rồi! Ra ngoài đi!
Im lặng...
- Vâng!
Cánh cửa đóng lại. Vẫn chỉ có bóng tối. Thì ra trên thế gian này còn có người thật sự không thích ánh sáng.
Không biết bây giờ đang là ngày gì, tháng gì, và đang vào mùa nào trong năm. Từ rất lâu rồi, có một người đã không còn quan tâm đến thời gian nữa. Hoa Anh Đào chính là thứ mà con người này dựa vào đế biết một năm đã trôi qua chưa. Thật là một con người kì lạ. Nhưng không một ai có thể trốn ánh sáng đến trọn cả cuộc đời được. Vậy là, vào mọt ngày trời đẹp, mặt đất trải tấm thảm hồng làm bằng cánh hoa Anh Đào, trong ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai, người thích bóng tối ấy cuối cùng cũng đã tìm ra mặt trời bé nhỏ của mình qua một nũ cười rạng rỡ.
- Cháu...tên là gì?
- Minh Châu!
Cười...Minh Châu...cuối cùng cũng đã tìm ra rồi. Thì ra là Minh Châu. Một viên ngọc Quý thì dù cho có bị mấy thứ tầm thường khác bao vây và che lấp như thế nào, nó vẫn sẽ tỏa sáng. Vì nó biết cách thể hiện mình với mọi người. Đó là Minh Châu, viên ngọc rạng ngời.
_Smile_oftear_
26-06-2008, 08:52 AM
Đa tạ tg !!!
Hình như nhân vật chính của truyện là Minh Châu chứ ko phải Minh Trúc .
1 Câu truyện ko nên kéo dài quá ( và cũng dung để lâu quá ) sẽ làm dễ lãng quên các tình tiết , nên kết thúc nhanh + gọn thôi
tocduoiga
26-06-2008, 06:05 PM
*cười* không sao...bạn cứ từ từ mà suy nghĩ rối hãy quyết định, nhưng nên nhớ là chỉ có thể yêu cầu một chuyện thôi nhé ^^
Chúc bạn luôn vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
gaubien812
27-06-2008, 02:18 AM
Vì nó là chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đúng nghĩa.
Vâng...Minh Châu rất thuần khiết. Con bé không thể đảm nhận vai trò của người thừa kế được.
Cười...Minh Châu...cuối cùng cũng đã tìm ra rồi. Thì ra là Minh Châu. Một viên ngọc Quý thì dù cho có bị mấy thứ tầm thường khác bao vây và che lấp như thế nào, nó vẫn sẽ tỏa sáng. Vì nó biết cách thể hiện mình với mọi người. Đó là Minh Châu, viên ngọc rạng ngời.
từ 1 đứa trẻ thuần khiết rồi trở nên như thế này
em thấy Minh Châu thật bất hạnh.
viên ngọc quý bị bóng tối che phủ.
chococat
29-06-2008, 06:52 AM
ss ui sao mấy bữa nay ss mất tiêu luôn dzậy? hức ! mất ss ùi làm sao có truyện để đọc đây ??? ss ui , X-press còn dài ko vậy ss ? em sợ đây chỉ mới là bắt đầu thui (hức )
hihi em biết là Minh Châu có một quá khứ rất "đặc biệt" mà . Ko uổng công mình bầu cho Minh Châu haha
tocduoiga
29-06-2008, 07:18 AM
Viết Review Cho X - Press
Hi, xin chào tất cả những người đang theo dõi X - Press ^^ Tôi có vài điều cần nói.
Thứ nhất, vì lý do X - Press hiện nay đã lên đến hơn 100 trang, và lượt người đọc + bài viết trong chủ đề này cũng khá cao. Thêm vào đó, X - Press lại là một fic dài và không được tôi post chăm chỉ cho lắm <Nói trắng ra là lười:le:>, cho nên tôi kêu gọi những người nào có trí nhớ tốt, ấn tượng tốt hoặc bất cứ cái gì tốt cũng được, có tốt là được rồi, đỡ hơn tôi nhiều ^^ tham gia viết Review cho X - Press. Review là một dạng tóm tắt cho phần trước. Nói cách khác, đây là một phần tóm tắt những sự kiện chính trong X - Press vừa qua. Tôi không phải đang đùa giỡn gì đâu ^^ tôi làm vậy chỉ muốn giúp những người mới đọc có thể bắt kịp nhịp điệu của truyện, và những người đang theo dõi không bị quên mất phần nào. Hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ các bạn về chuyện viết Review này.
Thứ hai, tôi vừa mới thi xong. Phải công nhận...vừa tuyên bố hết giờ làm bài, tôi trượt dài trên mặt bàn và bất tỉnh nhân sự ngay tại hiện trường liền. Thế mới biết sức mạnh và sự đáng sợ của các kì thi là gì. Nhưng không sao...giờ thì tôi sẽ quay lại viết X - Press nếu hôm nào có thời gian rãnh. Tôi có 3 tuần rong chơi trước khi tự giết mình bằng đốn sách và các bài kiểm của second.
Thứ hai, tin tốt cho những ai thích đi săn tem lúc này ^^ Tôi bắt đầu post đoạn tiếp theo đây.
Lần nữa, cám ơn sự hợp tác của các bạn và chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
tocduoiga
29-06-2008, 08:43 AM
Tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi mang theo những tia chớp sáng chớp tắt lóe lên sáng rực cả một góc trời. Trên nên trời màu đỏ sậm đang nổi lên những đường gân xanh, kéo theo những âm thanh thô bạo. Tiếng sấm...và trời đang nổi sét.
Gió gào từng cơn qua những hang núi, ngóc đá, và cố ý len vào khung cửa sổ để chui tọt vào bên trong một căn phòng tối, tạo nên một âm thanh ghê rợn. Người ta vẫn thường hay bảo đó là tiếng gió hú, nghe cứ như tiếng tru của bầy Sói đói trong đêm. Chưa dừng lại ở đó, gió còn rung mạnh những cành cây bên cửa sổ, cố ý trút hết những chiếc lá trên ấy xuống đất. Dường như gió muốn thử sức chịu đựng của cây và lá, xem chúng bền bỉ tới cỡ nào. Tin chắc rắng sau trận chiến này, cây sẽ trơ trụi đi nhiều lắm. Còn phải chờ xem kết quả vào sáng hôm sau, coi bên nào đã chiến thắng.
Căn phòng bí mật ngay từ lúc được xây dựng nên cho tới nay luôn bị bóng tối bao phủ, chưa một lần nào đuọc biết đến ánh sáng và nắng ấm là gì, nay đã có dịp được ngắm một ngọn lửa nhỏ đang lập lòe phía bên trên cây nến. Thứ ánh sáng duy nhất mà từ trước đến nay chỗ này được hưởng, nhưng cũng chỉ có vậy.
- Cuối cùng...cuối cùng thì cô ấy cũng đã trở lại. Đã hơn 70 năm trôi qua rồi còn gì. Từng ngày trôi qua, ta đã luôn phải sống trong nỗi ám ảnh về chuyện này. Tại sao? Tại sao cô không tan biến đi? Sao không chịu tha thứ cho tôi?
Ánh chớp bên ngoài đã hăng hái giúp một tay thử thắp sáng căn phòng này bắng cách lóe lên liên hồi, nhưng cũng đành bất lực. Sức mạnh của bóng tối quá lớn, nhất là ờ nơi này, một nơi mà hơn 70 năm nay, không ai trừ chủ nhân ngôi nhà này được bước chân vào. Và ông ấy cũng đã chọn nó làm nơi mình trút hơi thở cuối cùng. Tuy nhiên, ánh chớp đã soi rõ đuọc gương mặt một người con gái xinh đẹp như hóa Hướng Dương đang cười rạng rỡ trong bức tranh treo trên tường. Người con gái ấy trông rất hạnh phúc.
- Không...ta không thể để chuyện này xãy ra được. Bằng chính hơi thở cuối cùng của mình, ta sẽ ngăn cản nó. Lời Nguyền này chấm dứt ở đây được rồi, Hoàng Anh.
Ngọn nến lịm tắt vì gió. Không còn ánh sáng nữa, căn phòng lần nữa chìm trong bòng tối, quay lại hiện trạng ban đầu của nó. Bên ngoài, gió vẫn gào và mưa bắt đầu rơi...
Ông luật sư từ tốn đặt chiếc hộp gỗ có kiểu dáng cổ xưa xuống bàn, đứa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt trong nhà, những người đang khoác lên mình trang phục đen, phục trang của tang lễ. Bầu không khí im lặng bao trùm.
- Tôi là Luật Sư đại diện của chủ nhân ngôi nhà này và tôi cũng là người đuọc nhận ủy thác đọc Di Chúc của ông ấy.
Từ im lặng chuyển sang căng thẳng. Tất cả mọi cái nhìn đều hướng vào vị Luật Sư và chiếc hộp gỗ bé nhỏ. Tất cả bọn họ đầu đang mong chờ thần May Mắn sẽ mỉm cười với mình, đuọc chia một phần nào đó trong mớ tài sản kết xù này.
Trước những con mắt mở đau đáu nhìn vào mình, vị Luật Sư vẫn rất từ tốn rút ra một chiếc chìa khóa vàng mở nắp hộp và lôi ra một tờ giấy da Dê màu vàng úa. Ông nhẹ nhàng mở sợi dây cói buốc xung quanh nó ra và bắt đầu đọc :
- "Gởi những đứa cháu thân yêu của ta, những người thừa kế trong tương lai. Vì ta đã không có phần phuóc có được một người con trái mang chí lớn, nên phần thừa kế này, ta dành cho các cháu Cố, những đứa trẻ hết sức thông minh và tài năng của ta. Ta rất lấy làm hãnh diện và tự hài về sự sành sõi của các cháu về việc quản lý sự nghiệp của ta vào một ngày kia, khi ta phải rời khỏi thế giới này. Bảo Trân, Thanh Trí và Phi Hùng, các cháu khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên về sự hiểu biết của mình ở độ tuồi này. Ta nhớ là lúc ta ờ vào tuổi các cháu, ta đã không được thông minh và hiểu biết nhiều như thế này. Các cháu thật sự đã được nuôi dạy rất tốt để trở thành những người thừa kế."
Cha mẹ những đứa trẻ vừa đuọc nêu tên trong thư không giấu được nụ cười hãnh diện trên môi. Bản thân những đứa trẻ đó cũng đang trao cho nhau những cái nhìn sắc lẻm. Theo hướng này thì một trong ba người : Bảo Trân, Phi Hùng và Thanh Trí sẽ chính thức trở thành người thừa kế.
-"Ta đã sống hết 97 năm trên thế gian này, những điều chưa thấy ngày trước gì giờ cũng đã được chứng kiến và nghe qua hết. Còn những thứ mà ta chưa có dịp tìm hiểu, thôi thì đành dành chúng cho kiếp sau vậy. Ta tự biết bản thân mình rất khắt khe đối với một số chuyện, nhưng hãy tin rằng tất cả những gì ta làm điều có một lý do riêng đằng sau đó, chỉ là ta không thể tự mình nói thằng với người khác về những lý do đó. Việc trao quyền thừa kế là một ví dụ. Chỉ có một người duy nhất được thừa kết sự nghiệp của đời mà ta để lại sau lưng. Chỉ có một mà thôi. Và ta biết dù chi quyết định của ta có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có nhiều người cảm thấy không hài lòng với nó. Nhưng nên nhớ rằng cuộc đời này vốn không tồn tại thứ gọi là sự hoàn hảo. Cho nên, hãy hiểu cho ta. Bằng sự phán quyết cuối cùng, ta muốn Minh Châu trở thành người thừa kế sản nghiệp của mình. Các cháu của ta, các cháu hãy cố sống cho thật tốt nhé! Nhất là cháu, Minh Châu."
Tất cả mọi cái nhìn đều hướng về gia đình Minh Châu sau khi bản Di Ngôn kết thúc. Sự im lặng bị phá vỡ, thay vào đó là những tiếng xì xào đầy bất bình nổ ra khắp nhà :
- Không thề như vậy được! Có gì nhầm lẫn trong này rồi. Sao con bé đó có thể trờ thành người thừa kế chứ?
- Tôi cam đoan bản di chúc đó là giả! Hoặc nó đã bị ai đó ép buộc phải viết ra như thế này.
- Không thể chấp nhận được! Gia đình nó đã sống tách biệt ở nước ngoài suốt 10 năm nay, sao tự nhiên lại đuọc thừa kế chứ? Không công bằng.
Trước những lời thị phi này, Mẹ Minh Châu chỉ còn biết ôm chặt Minh Châu vào lòng. Một người đàn ông trong lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong nhà bước lên :
- Tất cả im lặng!
Mọi cái nhìn hướng về ông. Ông bắt đầu nói với vẻ mặt nghiêm nghị :
- Không có gì để bàn cãi thêm nữa! Đây là quyết định của ông các con.
- Nhưng mà Bố à...
- Ta không muốn nghe thêm bất cứ một lời xuyên tạc nào vể gia đình Minh Châu nữa!
Yên lặng...uy quyền của người cha trưởng đã phát huy tác dụng. Ông ta quay sang ba mẹ Minh Châu :
- Hai con hãy đưa Minh Châu về phòng đi.
- Vâng, cám ơn bố.
Họ mau chóng đi khỏi một nơi đang xô bồ những lời tranh chấp. Trước khi đi khỏi, Minh Châu còn kịp nhìn qua vai mẹ và nghe thấy tiếng ông nội hét :
- Nếu có ai đó cảm thấy không phục thì tự động rời khỏi ngôi nhà này đi, và đừng bao giờ bước chân vào đây nữa.
Với Minh Châu, đây là một cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay. Minh Châu chưa từng thấy nhiều người lớn cãi nhau như vậy bao giờ. Nhưng tại sao họ lại nổi giận? Tại sao họ lại cãi nhau? Sao họ lại ghét Minh Châu? Có phải Minh Châu đã làm sai điều gì rồi không?
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, trời vẫn còn đang nổi sấm. Trời cũng đang giận Minh Châu, phải không?
Mấy ngày sau đó, sau bữa tiệc trà vào buổi sáng như thường lệ, trên đường quay trờ về phòng mình, Minh Châu đã vô tình nghe được một bí mật rất khủng khiếp.
- Hai con hãy lập tức đưa Minh Châu rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Bố nghĩ các con nên mau chóng quay trở lại Anh Quốc. Đó là nơi an toàn nhất, ít rất là vào thời điểm này.
Ba của Minh Châu hỏi lại bằng một giọng e dè :
- Điều bố nói...là thật chứ?
Minh Châu đã vô tình đắng sau bức tường trong cuộc đối thoại của ba và ông nội. Ông nội trông có vẻ lo lắng lắm :
- Uh. Ba đã vào trong căn phòng ấy và đọc được Nhật kí của ông con. Ba cũng đã nhìn thấy bức chân dung của người đàn bà có tên là Hoàng Anh, quả thật Minh Châu có nết rất giống bà ấy, nhất là đôi mắt.
Minh Châu chưa đủ lớn để hiểu họ đang nói về cái gì. Nhưng hình như có liên quan đến Minh Châu.
- Thì ra hơn 70 năm về trước, ông con và Hoàng Anh yêu nhau tha thiết. Nhưng vì sự nghiệp của gia đình, ông con buộc lòng phải ruồng bỏ bà ta để kết hôn với bà nội con. Hoàng Anh vì căm phẫn đã lao mình xuống vực tự vẫn, để lại một lời thề là nhất định sẽ quay lại trả thù. Minh Châu được chọn trờ thành người thừa kế không phải vì nó có tài cán gì hơn những đứa trẻ còn lại, mà chỉ vì nó giống Hoàng Anh. Minh Châu có đôi mắt rất giống mà ấy, đôi mắt của một Nữ Hoàng, điều đã làm ông con si mê lúc còn trẻ. Ông nội con đã không chọn Minh Châu. Ông ấy chỉ muốn giết Minh Châu mà thôi.
Trong một thoáng, tim Minh Châu chợt nhảy thót lên. Không thể nào tin được vào những gì tai mình vừa nghe. Ông Cố...người ông hiền từ mà Minh Châu gặp dưới cây Hoa Anh Đào lại muốn giết Minh Châu sao?
- Ý của bố là...
- Ông con đã từng nhấn mạnh trong di chúc là tất cả những việc ông ấy làm điều có mục đích riêng, nhưng không thể nói rõ ra đuọc. Thêm vào đó, tên Minh Châu không hề đuọc nhắc đến trong phần tự-hào-về-các-cháu-của-mình mà chỉ có tên ba đứa trẻ khác. Nhưng người thừa kế lại là Minh Châu. Dựa vào đó có thể dễ dàng nhận ra rằng ông nội con coi trọng những đứa trẻ còn lại hơn Minh Châu. Bố đoán cha mẹ của những đứa trẻ đó sẽ sớm nhận ra được điều này và tìm cách tiêu diệt Minh Châu. Ông nội con quả thật là một người rất thông minh, nhưng lại quá tàn ác. Ông ấy muốn các cháu của mình tàn sát lẫn nhau để tranh giành gia tài này. Đó là lý do bố không muốn trở thành người thừa kế.
Nghĩa là tất cả vốn dĩ chỉ là một cái bẫy đã được sấp xếp trước một cách hết sức khéo léo chỉ để giết Minh Châu. Minh Châu ngồi bệt xuống đất trong vô thức. Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?
- Cho nên, trước khi những người còn lại nhận ra ý đồ đắng sau của ông con trong bản di chúc, hảy đưa vợ con và Minh Châu đi khỏi đây. Nên nhớ, đi càng xa càng tốt, và đừng bao giờ quay lại đây.
- Vâng...con hiểu rồi. Cám ơn bố.
Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi. Đã mấy ngày trôi qua rời, trời vẫn đổ cơn mưa. Tới bao giờ mới có thể thấy nắng đây?
tocduoiga
29-06-2008, 08:49 AM
Ưmmm, viết Review không có thưởng, bạn à. Nhưng nó giúp được cho nhiều người khác đang đọc X - Press lắm. Nếu bạn có thể viết review cho X - Press, tôi vô cùng càm kích.
Chúc bạn vui khi đọc X -Press.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
sillyrain05
29-06-2008, 08:56 AM
X-Press bí ẩn thật nhưng càng đọc càng bị nó cuốn hút -> đến mức ghiền nặng ạ:D
gaubien812
30-06-2008, 08:28 PM
ông cố Minh Châu lại muốn giết MC chỉ vì có đôi mắt giống ng` mà ông đã từng yêu
em cứ tưởng ông phải chiều MC hơn cơ
ai ngờ........
hanayuky
01-07-2008, 01:20 PM
kon ngừi vứi nhau mà dã man thía ư????ngừi ta nói hổ dữ h0k ăn thịt k0an...vậy mà
tieuthutinhnghich174
02-07-2008, 07:39 AM
nếu MC đã biết vậy thì điều gì khiến Mc vẫn còn ở đây để rồi giờ lại thành Queen đợi Princess nào đó chiến thắng mình như 1 câu chuyện cổ tích vậy
tocduoiga
04-07-2008, 12:23 AM
X - Press - Review
*Thở dài* Chán...mặc dù tôi đã hét đến khan cổ, tốn gần hết nước miếng để kêu gọi mọi người tỏ một chút lòng từ bi mà...viết Review cho X - Press, nhưng chờ đến dài cổ cũng chưa thấy gì...Thôi được, thay vì post đoạn tiếp theo trong hôm nay, tôi sẽ dùng thời gian này để viết Review cho X - Press vậy.
Chapter 1 - Những Bức Tường Bị Phá Vỡ
Đây là chapter mở đầu của X - Press. Câu chuyện bắt đầu với lời kể từ nhân vật Minh Trúc, người được xem là nhân vật chính của truyện. Minh Trúc sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống đi theo học viện Thiên Vũ. Tất cả những người đi trước, và thế hệ sau này bao gồm các anh chị em họ hàng của Minh Trúc, đều theo học tại học viện Thiên Vũ, ngôi trường rất nổi tiếng từ bao đời nay. Học viện Thiên Vũ là trường hàng đầu quốc gia và luôn là một bí ẩn với những bức tường ngăn cách giữa 3 cấp và các học sinh của 3 cấp không được phép vượt qua đó. Đồng thời, đây cũng là nơi đào tạo ra những thiên tài cũng như những người thành đạt trong tương lai. Một ngôi trường đầy mơ ước. Nhưng điều khiến cho Thiên Vũ trở nên khó hiểu nhất đối với mọi người chính là vai trò của Queen. Queen - Người đứng đầu học viện Thiên Vũ.
Trong một dịp tình cờ ngày đầu năm học, Minh Trúc gặp Minh Châu, và qua Minh Châu, Minh Trúc còn quen thêm cả Thanh Trâm nữa. Minh Châu là một người hết sức dịu dàng, luôn mỉm cười với Minh Trúc, Trong khi Thanh Trâm lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng kì thực lại là một người rất tốt. Khi biết Minh Châu chính là Queen của Thiên Vũ, Minh Trúc đã vô cùng ngạc nhiên. Chưa hết, từ sau bữa tiệc sinh nhật của Minh Châu, Minh Trúc cũng tự nhiên trở thành Princess của học viện Thiên Vũ. Bắt đầu từ lúc này, những chuyện rắc rối liên tiếp xãy ra, hâm nóng câu chuyện này lên. Mở đầu cho tất cả những rắc rối ấy chính là việc những bức tường bị phá vỡ vào một ngày nọ và học sinh của cả 3 cấp ngơ ngác nhìn thấy nhau.
<to be cont>
P/S: Xin có một thông báo nhỏ đến tất cả mọi người ^^ Như mọi người đã biết, tôi là một người một khi đã quyết tâm làm chuyện gì thì sẽ làm cho tới cùng. Cho nên, cho tới khi Review của X - Press hoàn thành, tôi sẽ viết đoạn tiếp theo. Nếu Review hoàn thành nhanh thì những đoạn tiếp theo sẽ xuất hiện nhanh. Ngay sau khi Review hoàn tất, tôi sẽ post đoạn tiếp theo ngay lập tức.
gaubien812
04-07-2008, 01:32 AM
em cũng rất muốn viết Review của X - P
nhưng khổ cái là trí nhớ của em rất kém
thôi vậy
đành chờ đợi ng` nào có lòng tốt để viết cho sớm hoàn thành
sau đó đọc tiếp
tocduoiga
04-07-2008, 06:57 AM
*cười* Tôi biết thế nào cũng có người than rằng mình có trí nhớ kém cho nên đã đặc biệt có một sự xếp đặt rất-chu-đáo dành cho tất cả mọi người <Tôi là một người rất cẩn thận, heh?!?>
Đây là link của X - Press bên diễn đàn accvn
http://accvietnam.vn/diendan/chu-de/54110/xem.htmx
Tất cả những gì mọi người cần làm là vào đó review lại và giúp tôi viết sumary. Không có gián đoạn nào trong đó hết, ý tôi là những bài spam. Giờ thì yên tâm mà giúp tôi viết review rồi nhé ^^
Cám ơn sự hợp tác của tất cả các bạn. Tôi rất lấy làm biết ơn về điều này. Nhân tiện thông báo luôn. Tôi sẽ bay về VN, TP HCM vào thàng 11 này. Nếu các bạn thích một cuộc họp mặt nho nhỏ, chúng ta có thể gặp nhau. Chỉ cần cho tôi biết các bạn đang sống ở đâu và nơi nào bạn cảm thấy thuận tiện nhất để tổ chức họp mặt, tôi sẽ sắp xếp cùng mọi người.
Giờ thì tôi sẽ chờ những đoạn Review còn lại.
Chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
gaubien812
05-07-2008, 01:38 AM
đúng là sjs
luôn luôn đoán trước được mọi việc
nhiều lúc em cảm thấy sjs rất .....................? < thông cảm cho em nha, hok bjk dùng từ zì, vốn T.V càng ngày càng kém >
rất cảm ơn sự chu đáo của sjs
sjs sắp về VN?
thật tiếc khi em hok thể đi gặp sjs được
buồn
p/s: em sẽ cố viết Review của X - P, nhưng em rất kém trong việc viết văn, nhất là văn tóm tắt. Vậy nên em sẽ đợi xem Chap nào ngắn + dễ viết nhất để bắt đầu công việc vậy. Hy vọng là em sẽ hok làm phiền i phải sửa nó lại cho em.
Cyclone*
05-07-2008, 09:16 PM
buổi họp mặt của ss chắc không thể nào em đi được. <em ở Vũng tàu>
em chưa bao giờ viết review cả. nên còn thiếu nhiều kiến thức về việc này !
em đang đợi 1 bài review để tham khảo đã. <chuẩn bị để bắt đầu cho tốt >
sakuno
06-07-2008, 02:51 AM
@cyclone995: pà chị tocduoiga có vít mẫu một review cho chapter 1 ở trang trước rùi đóa bạn, coi lại đi nha.
@tieuthutinhngich: errr, hum bữa tui có dzô cố gắng giựt cô hồn, à không, giựt tem. Tức mún ói máu lun hà. Rõ ràng tui dzô đầu tiên, thấy đầu tiên, đọc đầu tiên. Nhưng ngặc nỗi mạng có vần đề, đăng nhập mất gần 45 phút, mạng cứ rớt hoài. Chừng mò dzô lại được thỉ bị bạn giành mất ọ. Tiếc hùi hụi.
@tocduoiga : túi nay, níu rãnh, em sẽ vít review cho chapter típ theo của XP, chị mau vít tiếp XP đi nha.
Cyclone*
06-07-2008, 06:24 AM
uhm ! mắt mình có vấn đề hay đúng hơn tính mình đoảng nên không để ý phần review chị nguyệt thiên đã viết. Vậy chắc chắn mình sẽ thử sức rồi. <nhưng chắc không phải hôm nay ha>. ah.. mà mình không có nhiều thời gian cho lắm nhưng nhất định theo đến cùng <mình sắp vào học rồi>
-sakuno: chậc! nhân hòa rồi.. chỉ thiếu thiên thời - địa lợi mà thôi <tieuthutinhnghich có lẽ may mắn có được ưu ái thiên thời - địa lợi hơn bạn nhỉ - biết đâu bạn ấy cũng có nhân hòa>
-mèo à: cái gì khiến heo ra ư? thì thấy đến lúc cần thêm bạn bè - đến lúc ngừng tự khép mình thôi mà <welcome to mèo tới phòng tư vấn của heo> - hi vọng 1 khởi đầu mới tốt đẹp
tieuthutinhnghich174
06-07-2008, 07:32 PM
cyclone:ừa nếu như cái ý nghĩ đó mà sớm hơn trước thì có lẽ cái điều mà sakuno đang tiếc là của heo ha .ah mà dạo này heo rảnh giờ nào thấy ít gặp heo quá mà mèo đang có chuyện mún nói
sakuno:hihi vấn đề mạng ko phải do em nói ra thì chắc chắn em ko phải người xứng đc cái điều ấy bởi tới giờ nếu sakuno nói thế; vậy tức là đã có 3 người tới trước rồi <ko bít có còn ai nữako>mà trong 3 người đó có 1 người nói cho em biết thì em mới vào giựt của ss sakuno chứ
Cyclone*
07-07-2008, 02:10 AM
review
Học sinh cấp 1 rất tin tưởng và muốn bảo vệ Minh Trúc nên chọn Minh Trúc làm princess cấp 1. Dưòng như việc những bức tường bị phá vỡ làm cho các học sinh của học viện Thiên Vũ không hài lòng. Đã có một chút rắc rối giữa cấp một và cấp 3. … Để giải quyết việc này Minh Trúc đã mở môt cuộc họp 3 cấp với tư cách là đại diện cấp 1- cấp 2 . Giải pháp cô đề ra là “một tuần lễ hòa bình” để giúp các học sinh thân thiện hơn chứ không để thống nhất 3 cấp. Nếu không thành công, Minh Trúc sẽ không làm princess nữa.
<<chị tocduoiga cho em có một chút ý kiến : câu chuyện thứ nhất của tuần lễ hòa bình nếu tóm tắt lại sẽ không còn cái hay của nó nữa. Em đang rat khó nghĩ xem có nên không>>
Tsukino Usagi
07-07-2008, 03:47 AM
dọc mấy ngày mới hik một trăm mí trang.Công nhận chuyện sis tdg vik hay thik ak
tocduoiga
07-07-2008, 08:58 AM
Luôn mấy ngày sau đó, mưa cứ không ngừng rơi mãi. Không biết bây giờ đang vào mùa gì, nhưng hầu như ngày nào cũng thấy mưa. Sáng ra đã bị cái lạnh của mưa đánh thức, tối đến cũng được nghe bản nhạc do mửa dạo lên để ru giấc những người khó ngủ. Thế giới như bị nhấn chìm hoàn toàn trong những hạt mưa. Bầu không khí ẩm ướt.
Mưa mang đến sự sống cho cây cỏ, cho tất cả mọi người, nhưng đồng thời, mưa cũn mang đến cái chết. Nghĩa là mưa không hẳn là điều hoàn toàn tốt, nhất là vào tình huống này. Vào một ngày như mọi ngày, kể từ lúc chủ nhân ngôi biệt thự này giã biệt cõi đời cho tới nay, mưa ở vị thế làm chủ mọi tình hình, có một điều nằm sẵn trong sự toan tính của một số người đã xãy ra...
- Con lên máy bay hôm nay thật à?
Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là một gương mặt cũng đầy lo âu :
- Vâng! Con đã không còn đủ kiên nhẫn để ở lại nơi này lâu hơn nữa. Ngày nào chúng con còn ở đây, ngày đó con còn không dám ngủ vào ban đêm.
Người đàn ông ngoài 50 không dấu được sự phiền não, buông một tiếng thờ dài :
- Bố hiểu...vì thời tiết cả tuần này không tốt, không thuận tiện cho việc bay về Luân Đôn, cho nên...nhưng Bố biết con đã căng thẳng và lo sợ tới mức nào. Thôi được! Vậy cũng tốt. Con hãy mau đưa vợ con rời khỏi đây nhanh đi. Bố nghĩ chắc sau gia đình con, bố cũng sẽ rời khỏi đây.
- Bố định đi đâu?
- Ai Cập! Bố rất muốn xem Kim Tự Tháp bên ấy. Đừng lo cho bố. Hãy chăm sóc Minh Châu cho cẩn thận. À, con dùng xe Bố để mà ra phi trường. Nhưng nhớ là phải lái xe cho cẩn thận, trời đang mưa.
- Vâng, cám ơn Bố.
Một ngày trời mưa nhiều hơn mọi ngày, có lẽ vậy. Vì đường đi rất trơn, và đất cũng có rất nhiều chỗ sụp lỡ. Chiếc Mecedes màu đen từ tốn lao mình qua eo núi quanh co. Minh Châu ngắm khung cảnh bên ngoài, nhưng tất cả đều trở nên rất mờ ảo qua làn mưa, chỉ còn thấy mỗi một màu trắng xóa vô hồn. Bất giác, Minh Châu quay sang hỏi mẹ :
- Khi nào thì chúng ta sẽ quay trợ lại đây nữa hả mẹ?
- Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa. - Nhưng đáp lại chỉ có sự lạnh lùng của người cha. Cha chưa bao giờ hành động như thế này hết - Cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại nữa. Minh Châu à, sau này khi lớn lên, con cũng đừng bao giờ quay lại đây nhé!
Minh Châu tròn mắt nhìn cha. Có điều gì đó không ổn trong này. Mẹ vội can ngăn :
- Kìa anh...Minh Châu hãy còn nhỏ.
- Xin lỗi...
Bố vùi mặt mình vào hai bàn tay. Mẹ đẩy Minh Châu vào lòng. Hình như bố rất mệt thì phải. Bố quay sang bác tài xế :
- Cho xe chạy nhanh một chút nữa đi.
- Vâng, thưa ông.
Mẹ mỉm cười dịu dàng với Minh Châu :
- Con có muốn ngủ một chút không, Minh Châu?
- Dạ?!?
- Ngủ một chút nhé! Khi con thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn. Con sẽ lại thấy cô Maỉa và mọi người. Ngủ ngoan nhé! Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích, chịu không?
Chỉ chờ có vậy, Minh Châu gối đầu lên ngực mẹ. Minh Châu đã quen được mẹ ru vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích có Princess, Prince và Queen rồi. Và hôm nay, còn có Mưa nữa. Minh Châu nhắm mặt lại, chìm dần vào giọng nói dịu dàng của mẹ và tiếng rào rào của mưa...
Mẹ nói khi thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn.
- Minh Châu!
Tới Luân Đôn chưa Mẹ?
- Minh Châu!
Ba có dặn là cả đời này đừng bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa. Ở một phương diện nào đó, Minh Châu hiểu ý của ba. Minh Châu đã nghe được lúc ba nói chuyện với ông nội. Hình như vì có người không thích Minh Châu và họ muốn Minh Châu phải chết, cho nên Ba không muốn Minh Châu tiếp tục ở lại nữa.
Minh Châu sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Vì Minh Châu là một đứa trẻ ngoan.
- Minh Châu!
Minh Châu mở mắt ra. Tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Minh Châu chợt nhận ra mình không phải đang ngồi trong xe cùng Ba và Mẹ. Minh Châu đang nằm trong phòng. Nhưng mà...
Nhìn xung quanh. Đây đâu phải là phòng của Minh Châu. Minh Châu chỉ mới rời Luân Đôn có vài tuần thôi, đâu thể nào mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy được. Căn phòng màu hồng của Minh Châu bị biến thành màu trắng như vậy sao? Và còn...
Minh Châu lặng người trong vài giây. Không...Minh Châu không nhớ nhầm. Đây thực sự không phải là phòng của Minh Châu. Phòng Minh Châu to hơn nhiều. Vậy đây là đâu? Luân Đôn phải không? Vậy Ba và Mẹ đâu rồi?
- Cuối cùng cháu cũng đã tỉnh.
Nhìn sang, ông nội...vậy ra người gọi Minh Châu trong giấc mơ chính là ông? Nhưng sao ông nội lại ở đây được?
- Xin lỗi, Minh Châu...
Ông đột nhiên ôm Minh Châu vào lòng. Người ông thật ấm. Hình như ông đang khóc. Nhưng tại sao?
- Đây hoàn toàn là lỗi do ta. Nếu ta không từ chối quyền thừa kế thì cháu đã không phải đến đây, và chuyện này đã không xãy ra. Đây đúng là lỗi do ta. Xin lỗi cháu, Minh Châu.
- Ông...Ơ...có...chuyện gì vậy?
Ti Vi đang phát chương trình bản tin trong nước. Mắt Minh Châu mở to hết cỡ khi họ nói đến phần vụ tai nạn trong núi về một chiếc Mecedes màu đen.
- "Và hôm qua, một chiếc Mecedes trên đường ra phi trường đã gặp tai nạn do đất lỡ, đường trơn vì trận mưa lớn kéo dài từ mấy ngày nay. Chiếc xe đã đâm vào vách núi và nát vụn ở phần đầu. Các nhà điều tra cho rằng nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc này là do thắng xe bị hỏng, và tài xế bị lạc tay lái. Tất cả những người đi trong xe đều tử nạn, bao gồm tài xế xe và một đôi vợ chồng. Nhưng may mắn thay, con gái của họ vẫn còn sống và tuyệt nhiên không bị vết thương gì trầm trọng, ngoại trừ một số vết trầy trên tay. Đội cứu nạn đã tìm thấy cô bé nằm bất tình trong vòng tay của mẹ, và cả hai người họ đều đã được che chở bởi người chồng. Đứa bé gái, người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn hiện nay đang được điều trị ở bệnh viện..."
Minh Châu không nói được lời nào khi nhìn thấy người ta đang mang xác Bố Mẹ mình lên xe cứu thương, và Minh Châu cũng được chuyển sang một xe khác. Ông nội ôm chặt Minh Châu hơn :
- Họ đã cố gắng hết sức mình để che chở cho con. Minh Châu à, ông thành thật xin lỗi cháu. Tất cả là lỗi ở ông. Ông hứa, bằng tất cả sức lực cùa mình, cho dù có hy sinh cái mạng này, ông cũng sẽ bảo vệ cháu. Ông sẽ không để bất kì ai tổn hại đến cháu đâu. Xin hãy tin ông.
Bên ngoài, trời vẫn còn đang mưa.
Tất cả đầu chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?
Có ai đó hãy cho Minh Châu biết rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà từ trước đến nay Min Châu chưa bao giờ mơ. Và khi tỉnh lại, Minh Châu sẽ lại nhìn thấy Mẹ, sẽ được nghe Mẹ dỗ dành. Ba thế nào cũng phải bế Minh Châu cả đêm để Minh Châu có thể yên tâm ngủ tiếp.
Mơ thôi...
Chỉ là mơ.
tocduoiga
07-07-2008, 09:55 AM
Nhưng thật tiếc, dù cố cố gắng làm gì và có ngủ bao lâu đi nữa, khi tỉnh giấc, Minh Châu cũng chỉ thấy mỗi mình mình trong căn phòng rộng tối tăm. Vậy là Mẹ đã không biết Minh Châu đang có một giếc mơ rất tồi tệ, và Ba cũng không nghe tiếng Minh Châu giật mình hét toáng lên sau cơn mơ. Cho nên, cả hai người họ đã không đến. Nơi này cũng không phải là Luân Đôn.
- Minh Châu!
Ông nội mở cửa bước vào và buông một tiếng thở dài khi nhìn thấy Minh Châu đang ngồi thu mình trên giường. Ông tiến lại gần :
- Đã hai tuần trôi qua rồi, kể từ ngày cháu xuết viện cho tới giờ, cháu chưa hề rời khỏi căn phòng này. Minh Châu à, cháu...
Thêm một lần nữa, từ tận đáy lòng, ông nội buông thêm một hơi thờ dài :
- Cháu đừng tự hành mình như vậy nữa. Minh Châu ngoan lắm mà, phải không? Nếu biết cháu trờ nên như thế này, Ba Mẹ cháu sẽ không vui đâu.
Nhưng họ cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp Minh Châu, không bao giờ có cơ hội nhìn thấy Minh Châu hay nói với Minh Châu thêm bất cứ một lời yêu thương nào nữa. Họ đã đi rồi. Cà hai người họ, tới một nơi rất xa. Xa đến nỗi dù có làm gì, Minh Châu cũng sẽ không bao giờ đến được chỗ họ.
- Ông ra ngoài trước. Cháu cứ nghĩ ngơi thêm đi nhé!
Cánh cửa đóng lại, căn phòng vẫn tối. Không có tiếng cười, và cũng không có tiếng khóc.
- Con nhóc đó bị tâm thần rồi! Bố nhìn thử xem, Bố Mẹ nó đầu chết trong tai nạn nhưng có ai thấy nó khóc giọt nước mắt nào đâu. Nó cũng câm như hến kể từ hôm tỉnh lại trong bệnh viện cho tới nay. Con phản đối vụ để nó trở thành người thừa kế. Gia sản kếch xù này không thể giao cho một đứa trẻ bị bệnh trầm cảm được.
Ngồi trong phòng, Minh Châu Châu nghe tiếng họ đang cãi nhau bên ngoài. Ba không muốn Minh Châu quay lại ngôi nhà này, nhưng Minh Châu quả thật không còn nơi nào để đi nữa.
- Đó chỉ là tình trạng tạm thời mà thôi. Đây là một cú sốc rất lớn cho một đứa trẻ chỉ gần 6 tuổi như Minh Châu, cho nên con bé mới trở nên như thế này. Ta tin chắc là vụ tai nạn này có ai đó đứng đằng sau âm mưu toan tính.
Im lặng trong một thoáng. Minh Châu chợt nhớ ra một điều. Phải rồi! Người mà họ muốn diệt trừ chính là Minh Châu.
- Bố...bố đang nói gì vậy? Cả cảnh sát cũng cho rằng đây vốn chỉ là một vụ tai nạn mà,
Tiếng ông nội chậm rãi vang lên, có thể mường tưởng ra rằng ông đang nhếch mếp để lộ một nụ cười khinh bỉ :
- Các con làm gì lại phản ứng mạnh mẽ về chuyện này vậy? Nhưng dù sao thì việc ai làm, người ấy biết. Ta có nói cũng bằng thừa. Và, quyền thừa kế của Minh Châu là hoàn toàn hợp pháp. Minh Châu được chỉ định trờ thành người thừa kế trong di chúc của ông các con, điều này không ai có quyền thay đồi, kể cả ta. Nhưng với tư cách là người giám hộ của Minh Châu lúc này, ta kịch liệt phản đối chuyện các con gây sức ém cho Minh Châu. Nếu có bất-cứ-ai muốn làm hại con bé, ta thề sẽ không tha thứ cho người đó đâu.
Buổi họp gia đình kết thúc. Tất cả lại chìm vào yên lặng. Minh Châu thu người vào sâu trong chăn. Quyền thừa kế...thứ đó với họ quan trọng như vậy sao? Nếu có thể dùng nó để đổi lấy Bố Mẹ, Minh Châu sẽ chẳng ngần ngại gì đưa ra ngay. Với Minh Châu, quyền thừa kế chỉ là một thứ hoàn toàn vô nghĩa.
Minh Châu giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Lại ngủ khơng được. Minh Châu mơ thấy Mình đang ở trong xe cùng Ba Mẹ vào ngày hôm ấy, nhưng điều tệ hại nhất là khi mở mắt ra, Minh Châu lại phải đối diện với căn phòng tối này, đối diện với sự thật. Minh Châu ngồi dậy và chủ động rời khỏi giường. Lần đầu tiên trong suốt hai tuần qua, Minh Châu rời khỏi phòng mình. Chỉ đơn giản là Minh Châu không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa. Nó quá tàn ác dành cho một đứa trẻ như Minh Châu.
- Hừ, tức chết đi được! Cứ tưởng vụ tai nạn đó đã giết được nó, ai dè...
Theo một phản xạ từ nhiên được hình thành từ lúc Minh Châu vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Ba và ông nộiu kì trước, Minh Châu mở cửa một căn phòng gần đó và chui ngay vào để họ không phát hiện ra là Minh Châu đang ở đây, và vô ý nghe được cuộc trò chuyện này. Họ, những người họ hàng của Minh Châu, đang tề tựu bên chiếc bàn lớn trong bếp.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi! Bố ở tầng trên đó.
Có tiếng cười đáp lại :
- Yên tâm! Tôi đã xem xét kĩ rồi. Ông ấy đã ra ngoài.
- Lúc nửa đêm ah? Việc này hơi lạ nha. Ông ấy đi đậu?
- Không biết, Nhưng tôi đã cho người theo dõi. Theo báo cáo thì hình như Bố đến quán rượi. Ông ấy lúc nào cũng tự trách bản thân mình về cái chết của Ba Mẹ Minh Châu.
Minh Châu dửa lưng vào cánh cửa và ngồi bệch xuống đất.
- Giờ tính sao đây? Không lẽ để Minh Châu thừa kế hết toàn bộ tài sản này như vậy sao?
- Đương nhiên không! Chúng ta phải nghĩ cách giết nó thôi.
- Nhưng làm vậy có quá tàn nhẫn không? Nó dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi.
- Mình có chon lựa khác sao? Đã lỡ phóng lao thì chỉ còn nước theo lao mà thôi. Chúng ta giết Ba Mẹ nó rồi, các người nghỉ xem nếu sau này lớn lên nó biết được, liệu nó có để yên cho chúng ta không? Kể ra thì chúng ta cũng đang làm một việc tốt cho nó ấy chứ. Ai cũng thấy là con bé đó rất chán đời và rất mong gặp lại Bố Mẹ nó. Vậy sao cùng ta không làm phước giúp nó toại nguyện đi?
- Ý anh là...
- Đưa nó sang bên kia thế giới đoàn tụ với gia đình nó.
Lạnh người...Tất cả bọn họ đều không phải người. Minh Châu thật không dám tin là giữa mình và những người đó có quan hệ máu mủ. Họ quá nhẫn tâm. Lần đầu tiên, Minh Châu có cảm giác sợ sệt như thế này.
- Nhưng còn bố? Ông ấy có vẻ như rất quyết tâm trong chuyện này.
- Thật đáng tiếc, bố đã biết quá nhiều chuyện mà ông ấy không nên biết. Tệ hơn nữa, ông ấy lại mang những điều đó ra uy hiếp chúng ta. Chậc, ông ấy quả là một người tốt, phải không? Nhưng người ta thường nói, những người tốt thường không sống lâu. Nếu chúng ta muốn yên thân thì tốt hơn hết là nên diệt trừ luôn ông ấy.
- Khuya rồi, cũng nên đi ngủ thôi. Chuyện này hôm khác sẽ tình tiếp. Chúng ta cũng nên tìm cách an bài cho hai ông cháu họ một cái chết hợp lí trước mặt mọi người chứ, phải không?
- Uh! Cậu nham hiểm nhất nhà. Việc tìm cách và dựng lên kịch bản về hiện trường những cái chết này giao hết cho cậu đó.
Cùng phá lên cười. Rồi sau đó, họ giải tán.
Bố nói đúng, đáng ra gia đình Minh Châu không nên đến nơi này. Tất cả bọn họ đều là quỷ dữ. Họ không phải con người. Dòng máu đang chảy trong người họ lạnh tanh. Chắc chắn là như vậy rồi. Vì họ hoàn toàn không có tình người.
Minh Châu đi sâu vào trong căn phòng. Căn phòng này...là của ông cố trước đây. Không một ai được phéo vào hết. Minh Châu mò mẫm trên tường và vớ được cái công tắc bật đén. Một chiếc đèn nhỏ gần ngay góc tường bên kia lóe sáng, đủ đề Minh Châu có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng. Căm phòng trống trơn, không có gì ngoài chiếc giường to và mấy bức tranh trwo trên tường. Đập vào mắt Minh Châu là chân dung của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ôm bó hoa trắng mỉm cười dịu dàng. Điều làm Minh Châu cảm thấy băn khoăn nhất chính là đôi mắt của bà ấy. Người đàn bà trong tranh sống động như thật dường như đang trao cho người đối diện đang ngắm nhìn mình một ánh mắt rất kì lạ. Bà ta có một đôi mắt có thể sai khiến người khác. Đó là ánh mắt của một nữ hoàng.
- Queen...
Bất giác, Minh Châu không kìm được cảm xúc của mình và đã thốt lên từ đó, từ đầu trong suốt hai tuần lễ nay. Minh Châu đứng lặng người một hồi rồi nói :
- Thì ra chính là bà, Queen. Bà chính là Queen trong truyện cổ tích. Vậy thì tôi là...
Đôi mắt Minh Châu bất ngờ se lại. Minh Châu đang bận suy nghĩ về một điều gì đó. Trong chiếc gương trên tường cạnh đó, hình ảnh của Minh Châu phản chiếu. Minh Châu đang đáp lại bức tranh một ánh nhìn nghiêm nghị đầy quyền uy. Có lẽ Minh Châu không hề nhận ra điều này, nhưng cô bé có ánh mắt y hệt như người đàn bà trong tranh. Cả hai đều có ánh mắt của một nữ hoàng.
tieuthutinhnghich174
07-07-2008, 09:55 AM
ttội MC thiệt nhưng tới giờ vẫn chưa hiểu chỉ thế thôi thì sao MC lại trở thành Queen nhỉ chắc có điều gì đó tồi tệ hơn nữa chăng
tocduoiga
07-07-2008, 09:57 AM
Ta-da! Hai đoạn cùng một lúc. Giờ thì đừng ca thán gì nữa nhé! Gần 2h khuya rồi, hai đoạn là đủ. Tôi đi ngủ đây. Nite-nite!
lừa_đảo_tiểu_thư
07-07-2008, 10:03 AM
thì ra vì MC đã có một tuổi thơ tồi tệ như thế :hum: thương MC quá hà :mecry:
thanx ss tocduoiga nhiều nhiều :huglove:
Thích mỗi nhân vật Việt An :D
sakuno
07-07-2008, 09:04 PM
Review Chapter 3 - Tuần Lễ Hòa Bình
Vì có ý muốn giúp 3 cấp gần gũi nhau hơn một chút, Minh Trúc đả quyết định đề xướng cho kế hoạch Tuần Lễ Hòa Bình, dưới sự ủng hộ của cấp I và cấp II. Lần trước, Minh Trúc trong lúc có ý định từ bỏ thân phận Princess cấp II đã được cấp I che chở. Nhờ vào lòng nghĩa hiệp của mình, Trinh Trúc được cấp I tin tưởng và cũng từ đó trở thành Princess đại diện cho cả cấp I.
Tuần Lễ Hòa bình có một khởi đầu khá tốt. Ba cấp, mỗi cấp có một phản ứng khác nhau khi đột nhiên những học sinh cấp khác được phép đi lòng vòng dạo chơi bên khu vực của mình, nhưng thực chất, họ không hề ghét nhau. Mọi rắc rối chỉ mới bắt đầu khi nhóm nhửng người không thuộc phe nữ hoàng xuất hiện và đặt ra quy luật của trò chơi, nếu thua, Minh Trúc sẽ phải rời khỏi trường. Để chứng tỏ mình không phải là một con búp bê trong lồng kính, Minh Trúc đã chấp nhận cuộc chơi này.
Nhờ vào sự chân thật và một ít giúp đỡ từ Việt An và Hoàng Lê, hai người sáng lập ra nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng <hông biết hai người này đang nghĩ cài gì nữa>, Minh Trúc chiến thắng trong Tuần Lễ Hòa Bình và nhận được sự yêu mến của cấp III. Dự định là vào năm học sau, trước toàn trường Thiên Vũ, Minh Trúc sẽ chính thức trờ thành Princess của Thiên Vũ.
Nhưng mọi chuyện không suông sẻ như vậy. Minh Châu đang có âm mưu đưa Princess đến Vùng đất chết của những Princess, và Thanh Trâm đã nói nếu Princess có thể giết Queen, Thanh Trâm sẽ là người đầu tiên giết Princess trước khi chuyện này xãy ra. Tệ hơn nữa, một người đang rất bất mãn với việc Minh Trúc được lòng cả ba cấp, cho nên đang âm mưu ám hại Princess...
Cyclone*
07-07-2008, 11:03 PM
Review chapter 4 – cơn thịnh nộ của nữ hoàng
người lấp kế hoạch ám hại princess không ai khác chính là Hữu Phước - người dẫn đầu nhóm phản đối việc thống nhất học viện Thiên Vũ. Việc làm xấu xa này khiến cho Minh Trúc có tâm trạng rất bất an. Và một lần nữa Minh Trúc nghĩ đến việc từ bỏ “Princess”. Nhưng với việc những bức tường sẽ bị xây lại và nghĩ đến bao cố gắng trong thời gian qua, Minh Trúc đã trở lại là “Princess”.
Queen thực sự giận dữ khi Princess bị hại. Và kết cục dành cho kẻ dám chống lại Queen là một cái chết thảm hại.
Minh Trúc đã chính thức trở thành Princess của học viện Thiên Vũ. Trong ngày “open day” - một ngày danh để thu hút nhân tài cho học viện, Minh Trúc đã nhận được sự hài lòng từ những người đại diện của các ngôi trường hàng đầu cả nước.
Open day kết thúc tốt đẹp. Minh Trúc rất vui mừng. Minh Trúc không biết rằng Minh Châu đã nổi giận với Thanh Trâm vì Thanh Trâm quá quan tâm đến Princess. Nguy hiểm đang đón chờ Minh Trúc đó chính là “vùng đất chết của những princess”
tocduoiga
09-07-2008, 05:16 AM
*Cười tít mắt* Uhmm, rất vui thấy mọi người chăm chỉ viết Review cho X - Press. Tôi sẽ post những đoạn tiếp theo lên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới. X - Press càng ngày càng hay, không phải càng ngày càng đ xuống như nhận định từ trước, đúng không? Hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị, tôi hứa đó.
Bye và chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
Winpool
09-07-2008, 07:14 AM
Chào tất cả mọi người:hug:....Mình là fan hâm mộ của X-Press từ lâu òi...nhưng dzo cái bệnh lười nó tái phát dài dài nên ko reply nhiều...Nay mới uống thuốc nên vào tham gia cùng mọi người cho vui..Mong bà con giúp đỡ...
haydenfan
10-07-2008, 05:42 AM
mình hâm mộ X_Press lắm !!!tại bên Diễn đàn Lê Quý Đôn chưa post hết nên sang đây đọc!ủng hộ tocduoiga lắm lắm bạn có tương lai làm tác giả văn học đấy!!!!!
tocduoiga
13-07-2008, 06:42 AM
TỒN TẠI ĐỂ SỐNG VÀ CHIẾN ĐẤU CHO SỰ SINH TỒN
Không một ai trên đời này được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc, và cũng không một ai trong số họ phải chịu hoàn toàn sự bất hạnh. Không hoàn toàn, nhưng đó cũng là quá nhiều, đối với một đứa trẻ như Minh Châu. Cô bé đã mất hết những thứ mà mình yêu quý lúc mới gần 6 tuổi để đổi lấy quyền lực và tiền tài. Quyền thừa kế thực sự là một thứ còn quá mơ hồ đối với một đứa trẻ như Minh Châu, và Minh Châu từng ước mong có thể đổi tất cả chúng để lấy lại những ngày tháng yên bình của trước kia, lúc có ba và mẹ.
"Người Thừa Kể", ba từ này có uy lực lớn như vậy sao? Hẳn là như vậy rồi. Vì Minh Châu lúc nào cũng trở thành tâm điểm cho những lời mỉa mai, những tiếng xì xào sau lưng mình từ những người họ hàng. Hơn thế nữa, họ muốn Minh Châu phải chết. Đó có phải là những người có cùng dòng máu với Minh Châu hay không? Làm sao họ lại có thể tàn ác như vậy được chứ? Không biết phải làm sao để có thể kết thúc những chuyện này. Đây chính là điều mà Minh Châu đang cảm thấy băn khoăn.
- Minh Châu!
Minh Châu nhìn ra sau lưng mình. Ông nội vội vàng tiến lại gần và đưa tay giật mạnh bức rèm cửa sổ dày cộm màu trắng :
- Đóng màn lại! Cháu không nên đứng gần cửa sổ như thế này, nguy hiểm lắm.
Minh Châu ngước lên nhìn ông. Nhìn vẻ khẩn trương của ông, Minh Châu chỉ còn biết quay mặt đi. Cho tới thời điểm này, Minh Châu vẫn chưa mở miệng nói bất cứ lời nào với bất cứ một ai, trừ cái đêm trời nổi sấm hôm nọ trong căn phòng tối của ông cố, lúc Minh Châu vô tình nhìn thấy chân dung của một người đàn bà mang ánh mắt của một nữ hoàng. Cũng không sao...dù gì thì bà ta củng không phải là người, không thể biểu lộ chút cảm xúc gì, và nhất là không bao giờ có ý định làm hại Minh Châu. Nhưng dẫu là có thì cũng không thể làm gì được. Bà ta vô hại, so với những người kia.
Bất chợt nhận ra thái độ của Minh Châu, ông cúi xuống nhìn, rồi khẽ buông một tiếng thở dài :
- Xin lỗi cháu, Minh Châu. Ông biết đối xử với cháu như vậy là rất không công bằng. Nhưng tất cả những gì ông đang làm hiện nay cũng chỉ vì sự an toàn của cháu. Ông đã hứa với bố mẹ cháu là sẽ bảo vệ cháu.
Minh Châu nhìn ông bằng ánh mắt lạc loài. Lần nữa, ông không thể nào giấu được sự hối tiếc về những gì mình đã làm trước đây. Chính những điều đó đã dẫn đến một Minh Châu rơi vào chứng trầm cảm của ngày hôm nay. Có quá nhiều thứ ông muốn nói với Minh Châu, muốn giải thích để Minh Châu hiểu, nhưng Minh Châu còn quá bé, và nhửng sự thật đó chỉ làm tồn thương tâm hồn nhỏ bé của con bé thêm. Vậy là ông quyết đinh câm nín nhìn Minh Châu lặng lẽ một mình, không hề hé môi mấy một lời ngày qua ngày. Ông chuyển đề tài :
- Ông vừa gặp thầy dạy Nhạc của cháu. Ông ấy bảo cháu làm ông ấy rất ngạc nhiên về khả năng chơi đàn Piano. Ông ấy muốn cháu đi thi giải tài năng Quốc Tế.
Minh Châu ngước lên nhìn ông. Ông cúi mặt :
- Ông rất muốn khoe với người khác rằng cháu ông là một Thiên Tài, nhưng không thể được. Minh Châu à, ông xin lỗi. Hiện nay càng ít người biết đến cháu thì sẽ tốt hơn. Vì an toàn của cháu, cháu tốt hơn hết là không nên lộ mặt lúc này. Cháu chuẩn bị đi. Còn 5 phút nữa là giờ học Văn, sau đó là Sinh, Lịch Sử và Toán.
Ông quay bặt bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, Minh Châu quay lại nhìn bức bàn u ám và ảm đạm. Vậy là Minh Châu sẽ không còn được ngắm cảnh bên ngoài nữa. Giống như cuộc sống của một người tù. Không...còn tệ hơn thế nữa. Một đứa trẻ không có tuổi thơ như Minh Châu phải sống một cuộc sống như thế đấy. Kình cửa sổ là loại kính đặc biệt chuyên dùng để chống khủng bố. Bên ngoài cửa phòng Minh Châu luôn luôn có vệ sĩ đứng canh gác và sẵn sàng theo chân Minh Châu đến khắc nơi trong ngôi nhà này. Trường học cũng đã trở thành một thứ quá xa vời đối với Minh Châu. Thay vì phải đến trường như những đứa trẻ khác, Minh Châu chỉ quanh quẩn ở nhà và chờ các thầy cô đến dạy hàng ngày. Thật là nhàm chán.
Sao cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ như thế này? Phải làm sao để thoát ra khỏi cảnh sống này đây? Đó chính là điều Minh Châu đang nghĩ đến.
Ngày trôi đi một cách chậm chạp. Thời gian thật phiền toái. Chúng già nua đến nổi không thể đi nhanh hơn một chút được.
Chủ nhật, một ngày đẹp trời. Cuối cùng thì Minh Châu cũng đã được phép rời khỏi nhà, sau hơn nửa năm bị biệt giam trong ngôi biệt thự trong rừng. Nhưng không được phép đi một mình, đây là lẽ đương nhiên. Nhìn sang, ông vệ sĩ dáng người to khỏe mặc bộ Vest màu đen, diện một cặp kính mát cũng đen thui, đang nói chuyện qua điện thoại với ông :
- Vâng, thưa ngài. Cô Minh Châu hiện đang trên đường vào trung tâm Thành Phố. Chúng tôi đã cho bố trí mấy xe đi trước thám thính đường xá và hiện tại thì tình hình vẫn rất tốt. Vâng, người của chúng ta đang ở đó chờ cô Minh Châu. Mọi chuyện đều đang rất ổn.
Bên ngoài kia, qua lớp cửa kính xe, Minh Châu nhìn thấy một con chim đang tung cánh bany lên cao từ canh cây bên kia. Trong một thoáng, Minh Châu ước mình là con chim đó.
- Dừng xe lại!
- Huh?!?
Minh Châu quay sang ông vệ sĩ mặt to, lập lại một cách chậm rãi những lời vừa rồi :
- Hãy dừng xe lại.
Ông ta còn chưa hết ngạc nhiên :
- Cô Minh Châu...cô...cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi. Thật đáng mừng! Bao nhiêu lâu nay theo bên cạnh cô, cô chưa hề mở miệng nói với tôi lời nào. Chuyện này...
- You hear me, don't you? <Ông nghe những gì tôi nói mà, phải không?>
Ông ta vội gào lên sau lưng ông tài xế :
- Nghe chưa? Cô Minh Châu bảo dừng lại.
- Ơ...nhưng mà...người của chúng ta không có nhiều ở đây. Làm vậy e rằng...
- Dừng lại! Ý muốn của cô Minh Châu là mệnh lệnh tuyệt đối. Còn nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về an toàn của cô Minh Châu.
Minh Châu nhìn ông vệ sĩ mặt to. Ông ta là người theo bảo vệ Bố Minh Châu lúc còn ở Anh, sau đó là Minh Châu. Khi hay tin Bố Mẹ Minh Châu mất, ông ta đã lập tức khẩn khoản xin phép ông của Minh Châu để được ở bên cạnh Minh Châu. Ông ta là một người tốt, Minh Châu biết điều đó. Chỉ mỗi tội gương mặt hơi bặm trợn một chút thôi. Nhưng ông ta tên là gì nhỉ? Hình như là John hay Ron gì đó.
- Ông tên gì?
- Hả??? Tôi...tôi là Ronald, nhưng cô Minh Châu có thể gọi tôi là Ron. Hạnh phúc quá! Cuối cùng cô Minh Châu đã chịu hỏi tên tôi. Ah, cô chờ chút. Tôi sẽ mở cửa xe cho cô.
Minh Châu bước xuống xe sau khi ông ta mở cánh cửa ấy ra. Trước mặt Minh Châu lúc này là một viện mồ côi của những đứa trẻ. Minh Châu đứng lặng người ngắm một hồi lâu.
- Cô Minh Châu...
Minh Châu đi vào trong, theo sau lưng là tám người đán ông khác cùng diện phục trang màu đen. Minh Châu đã tìm thấy một thứ gì đó trong bụi cây bên kia, và đó là lý do Minh Châu muốn họ dừng xe lại. Minh Châu định tiến tới gần hơn nhưng Ron đã nhanh chóng ngăn lại :
- Cô Minh Châu! Xin cô hãy tránh xa một chút.
Minh Châu lùi lại. Ông ta ra lệnh cho mấy tay đàn em đến gần và vén những cái cây chỉ cao tầm vai Minh Châu ra. Bên trong đó, một đứa bé gái đang ngồi co người. Ron nhíu mày :
- What's that? A child? <Gì vậy? Một đứa trẻ à?>
Minh Châu nhẹ nhàng tiến lại gần và ngồi xuống đối mặt với cô bé đang co người sợ hãi. Minh Châu yên lặng quan sát một hồi rồi đứng lên :
- Bị thương rồi à?
Ron lại gần hơn một chút và nhận ra đứa bé gái lạ mặt đang chãy máu ở chân. Minh Châu quay mặt bỏ đi về lại trong xe. Những người vệ sĩ khác tỏ ra ngạc nhiên :
- Vậy là sao? Chúng ta bỏ mặt đứa bé này à?
Ron lắc đầu và mỉm cười :
- Không! Đương nhiên không! Các cậu hãy làm theo lệnh cô Minh Châu đi.
Họ ngẩn ngơ :
- Lệnh? Nhưng lệnh gì cơ? Cô Minh Châu không nói gì cả.
Ron nhăn mặt :
- Vì cứ ngốc như vậy nên cả đời các các cậu cũng chỉ có thể ở mức độ này. Cô Minh Châu muốn chúng ta giúp cô bé này nên mới bảo dứng xe lại. Sau đó còn cho chúng ta biết là cô bé này đang bị thương, ý là muốn chúng ta giúp cô bé chữa trị vết thương. Cô Minh Châu tuy hơi ít nói một chút, nhưng là một người rất nhân từ.
Cô bé trong bụi cây, tạm gọi là vậy, khẽ ngước lên nhìn những người lạ mặt chung quanh mình, và nhìn về phía Minh Châu qua lớp kính xe. Ron cúi xuống :
- Chào! Cháu không sao chứ? Nhà cháu ờ đâu? Cháu tên gì?
Hỏi quá nhiều câu cùng một lúc nên không có câu trả lời. Đáp lại những câu hỏi của ông ta chỉ có ánh mắt đáng thương của cô bé đang ngồi trong bụi rậm. Hiểu ý, ông ta cười gượng :
- Sorry...tôi hỏi từng câu một nhé! Đầu tiên, cháu tên gì?
Cô bé cúi mặt, ngấn ngừ e dè một hồi lâu. Ron lần nữa cảm thấy mình quá gượng gạo :
- Ơ...nếu cháu không thích trả lời cũng được.
- Thanh...Trâm.
- Huh?!? Ah, là Thanh Trâm, phải không?
Từ trong xe lúc này, Minh Châu cũng đang nhìn ra ngoài, chỗ cô bé và Ron...
_Smile_oftear_
13-07-2008, 08:19 AM
KO cho gặp bố mẹ , bắt học nhiều thứ ~~> Đúng là người ông này ko có ý tốt .
Mong là chap sau sẽ ra nhanh hơn chap này ^^ ( hoặc là đừng ngược lại T__T)
hanayuky
13-07-2008, 11:42 AM
vậy là bí mật dần hé lộ, đây làlis d0 tại se0 mà thanh trâm lại trung thành à tôn thờ mình châu đến vậy, hay lém, post nhanh ss nhé
tieuthutinhnghich174
13-07-2008, 06:45 PM
chậc nếu vậy thì bảo sao thanh trâm lại ko đi theo minh châu rồi bảo vệ MC đến thế.Còn MC thì tội nghiệp thiệt thấy thương MC ghê chứ ko còn ghét MC như lúc đầu nữa
gaubien812
14-07-2008, 03:56 AM
Thanh Trâm thì sao nhỉ?
về MC cũng đã rõ được phần nào rồi
nhưng còn TT thì chưa được rõ lắm
đoạn tới sẽ nói về TT chứ ss tocduoiga?
tocduoiga
15-07-2008, 10:56 AM
To Smile_ofear : Bạn à, Bố Mẹ Minh Châu chết hết rồi mà, làm gì còn cơ họi để gặp mặt nữa. Hãy xem lại mấy đoạn trước đi nhé ^^ Cả hai người đó đều đã về bên kia thế giới vì bảo vệ Minh Châu. Sau khi Ba Mẹ qua đời, Minh Châu ở vào tình thế nguy hiểm vì họ hàng muốn giết luôn Minh Châu để tranh quyền thừa kế, và ông nội Minh Châu đang cố sức bảo vệ Minh Châu đây =>ông ấy là người tốt <đúng không ta?>
To gaubien812 : Đúng là phần này sẽ nói về Thanh Trâm, và phần sau sẽ là Học Viện Thiên Vũ cùng với Nhóm Những Người Không Thuộc Phe Nữ Hoàng. Đây là một dịp tốt dành cho những fan của nhóm này vì các bạn sẽ có cơ hội tìm hiểu về họ.
To everyone : X - Press sẽ càng ngày càng lôi cuốn, như lời tôi đã hứa. Nhưng để giữ lời hứa này, tôi cần thời gian để thực hiện =>mọi người cứ kiên nhẫn mà chờ đi nhé!
Chúc một ngày vui ^^
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
tocduoiga
15-07-2008, 12:05 PM
Trên đời này thường có những đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã không được may mắn cho lắm. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những đứa trẻ đã được tận hưởng cái gọi là hạnh phúc, tuy nhiên lại không thể níu giữ được hạnh phúc trong tầm tay mình được lâu. Minh Châu là một ví dụ về dàng người đó. Vậy còn cô bé có tên là Thanh Trâm thì sao?
Minh Châu khẽ nhíu mày và buông cuốn sách đang đọc dở xuống khi bất chợt nghĩ đến cô bé có cái tên Thanh Trâm mà mình đã gặp sáng hôm qua. Hình ảnh Thanh Trâm co người trong bụi rậm với cái chân chảy máu thoáng qua trong đầu Minh Châu, và nó làm cho Minh Châu bị phân tâm, không tài nào tiếp tục đọc sách được. Theo suy đoán của Minh Châu, Thanh Trâm rất có thể là một trong những đứa trẻ trong viện mồ côi đó. Nếu vậy thì có nghĩa là Thanh Trâm cũng không có Bố Mẹ, hoặc tệ hơn nữa, Thanh Trâm không có gia đính.
Không có gia đình...ý nghĩ này tự nhiên xuất hiện và chiếm trọn hoàn toàn tâm trí Minh Châu. Vậy là cũng giống như Minh Châu vậy, không có người thân. Những người hiện nay đang rình rập xung quanh Minh Châu cũng đang mang cùng một dòng máu như Minh Châu, nhưng họ không phải là người thân. Họ giống như những con quỷ đội lốp người hơn. Bất giác, Minh Châu nói một mình :
- Thanh Trâm có giống như mình không?
- Cháu đang nhắc đến cô bé ở trại mồ côi phải không?
Minh Châu nhìn lên và thấy ông nội đang ở trước mặt mình. Không biết tự lúc nào, ông đã ở đây và Minh Châu không hề nhận ra sự có mặt của ông từ trước, cho tới khi ông lên tiếng. Ông cười :
- Ông có nghe Ronald nói lại về việc cháu gặp cô bé đó. Ông rất vui vì cô bé đó đã khiến cho Minh Châu hay im lặng của ông cuối cùng cũng chịu mở miệng. Coi bộ cô bé đó đã làm được một chuyện mà không phải ai cũng làm được, phải không?
Minh Châu đặt cuốn sách xuống bàn và nâng tách trà lên môi. Ông nói tiếp :
- Ông đang tự hỏi...liệu ông có nên nhận nuôi cô bé Thanh Trâm đó không nhỉ?
Ngưng lại...Minh Châu để mắt mình chạm vào đôi mắt đang ánh lên vẻ đắc thắng của ông. Ông đang rấtvui vì cho rằng mình cuối cùng cũng bắt được suy nghĩ của cháu gái mắc chứng bệnh trầm ảm trong suốt một thời gian dài. Minh Châu đặt ly trà trờ xuống bàn :
- Tùy ông. Cháu không có hứng thú với chuyện đó.
Ông đứng lên :
- Vậy à? Thôi được! Vì trông cháu hình như không được vui cho lắm, ho nên ông quyết định sẽ không nhận nuôi con bé đó.
Ông chờ xem Minh Châu có chịu xuống nước năn nỉ như những đứa trẻ khác không, nhưng chờ hoài mà Minh Châu vẫn cứ dán mắt vào cuốn sách trên tay. Vậy là ông bỏ cuộc :
- Ông có chuyện phải ra ngoài đây.
Ông quay mặt bỏ đi. Được vài bước, ông bất ngờ quay lại nhìn Minh Châu:
- Minh Châu à, ông rất vui. Cuối cùng hì cháu cũng chịu nói với ông vài lời, và đã chịu ra ngoài vườn ngồi uống trà, đọc sách. So với việc cứ chui rúc trong phòng suốt ngày, tận hưởng ánh nắng ban ngày tốt hơn nhiều, phải không? Giờ chỉ còn thiếu nụ cười hồn nhiên của cháu nữa thôi. Ông rất mong sẽ sớm thấy cháu cười lại như trước kia.
Ông cười, nụ cười hiền lành hơn bao giờ hết. Minh Châu nhìn theo sau lưng ông. Minh Châu biết ông đã rất mệt mỏi trong thời gian qua vì Minh Châu, nhưng Minh Châu thật sự không thể quay trở lại là Minh Châu của trước kia nữa.
Buông cuốn sách xuống đùi, Minh Châu mơ màng ngã người ra sau ghế nhìn về phía bụi hoa vàng bên kia. Trong nắng, hoa vàng dường như càng rực rỡ thêm. Có lẽ ông nói đúng, sưởi nắng tốt hơn nhiều so với giam mình trong phòng tối.
Viện Trẻ Mồ Côi, một buổi chiều nhạt nắng.
- Chúng tôi rất cám ơn về số tiền mà các ông đã hiến tặng cho viện Mồ Côi của chúng tôi, và lòng hảo tâm muốn nhận nuôi Thanh Trâm. Nhưng mà...
Người phụ nữ già nua không dấu được nỗi buồn phiền, buông một tiếng thờ dài não nề :
- Thanh Trâm là một đứa trẻ trẻ rất đặc biệt. Nó từng tận mắt chứng kiến cảnh đẫm máu trong gia đình lúc mới 5 tuổi. Bố Thanh Trâm bị bệnh tâm lý. Trong một đến điên loạn, ông ta đã tự tay mình giết chết vợ và hai con và sau đó tự sát trong một căn hộ riêng. Thanh Trâm may mắn thoát chết vì lưỡi dao đâm từ sau lưng chỉ sượt qua tim một chút, không trúng ngay tim, và cũng vì người hàng xóm phát hiện sớm. kịp thời báo cảnh sát. Nhưng đối với một đứa bé thì chuyện nhìn thấy Bố chính tay giết mẹ và anh trai. Chỉ trong một đêm, con bé trở thành trẻ mồ côi. Lúc mới đến đây, Thanh Trâm không nói một lời nào, tự giam mình trong phòng tối cả tháng trời. Nhờ sự kiên trì của các Sơ ở đây, tình hình của con bé mới dần cải thiện một chút.
Ngưng lại để trao cho các vị khách một anh mắt e dè :
- Mặc dù có khá hơn một chút, nhưng để trở thành bạn của cô nhà các ông thì rất khó. Thanh Trâm vẫn chưa thể được. Sao các ông không chọn người khácd9i? Ở đây chúng tôi có rất nhiều đứa trẻ hoạtbat1 và lanh lợi.
Ông chính là người đến viện Mồ Côi tặng tiền và xin nhận nuôi Minh Châu. Những việc ông làm điều có mục đích riêng. Ông nói :
- Sơ cũng bảo Thanh Trâm là một đứa trerat61d9ac85 biệt mà, phải không? Có lẽ với những người khác, Thanh Trâm không thích hợp. Nhưng với Minh Châu, tôi cam đoan là sẽ ổn thỏa. Minh Châu cũng mồ côi như Thanh Trâm. Hai đứa lại cùng tuổi nhau, và điều đáng quan tâm nhất chính là Minh Châu đã chịu mở miệng vì Thanh Trâm. Cho nên, ngoài Thanh Trâm ra, không ai thích hợp làm bạn vớiMinh Châu hết.
Bà viện trưởng già gật gù :
- Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể để các ông nhận nuôi Thanh Trâm được.
- Tại sao?
- Vì bản thân Thanh Trâm không đồng ý chuyện này. Chúng tôi đã thử hỏi qua con bé. Nó từ chối được nhận nuôi. Thành thật xin lỗi.
Ông nhếch mép để lộ một nụ cười, rồi đứng lên :
- Nếu đã vậy, tôi quả thật không còn gì để nói nữa. Cám ơn Sơ rất nhiều.
- Người cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Cám ơn đã quyên góp cho Viện Mồ Côi chúng tôi.
- Không có gì. Đây là việc cần làm mà.Tạm biệt Sơ!
Vậy là ông ra về. Mặt trời lặng dần sau dãy núi. Từ bên kia cánh cửa, Thanh Trâm dõi mắt nhìn théo bóng chiếc xe hơi màu đen khuất xa dần dau ngọn đồi. Bà viện trưởng xoa đầu Thanh Trâm :
- Con không muốn theo họ thật sao? Đây là một cơ hội rất tốt để con có một cuộc sống mới mà.
Thanh Trâm lắc đầu. Sơ gật gù :
- Thôi được...mọi chuyện tùy duyên. Nếu có duyên, thế nào cũng có ngày gặp lại. Con vào trong chuẩn bị ăn tối đi.
Thanh Trâm đon đả chạy đi. Bà viện trưởng âm thầm nhìn theo, và lấy từ trong túi ra mảnh giấy ghi số điện thoại và địa chỉ mà ông đã để lại cho bà...
Sau đó nữa, người ta nghe nói viện mồ côi đó đã gặp điều không lành. Một trận hỏa hoạn đã thêu trụi tất cả mọi thứ và cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, trong đó có bà Sơ già. Một lần nữa, Thanh Trâm đơn côi một mình trên cõi đời này.
Minh Châu đang đứng trước đống đổ nát còn nồng mùi khét. Sau lưng Minh Châu, như thường lệ là nhửng vệ sĩ. Ron nhìn xung quanh :
- Khủng khiếp quá! Cháu đen thui không còn thứ gì hết. Cô Minh Châu à, cô tìm gì trong đống đen này vậy?
Minh Châu không trả lời, tự mình đi đến bụi rậm hôm nọ, nơi mà lần đầu tiên Minh Châu phát hiện raThanh Trâm. Minh Châu đưa tay vén đám cỏ cao lêu nghêu ấy ra và một lần nữa, Minh Châu tìm thấy Thanh Trâm đang ngồi co người trong đó. Minh Châu và Thanh Trâm vô tình nhìn nhau., Lần đầu tiên, họ nhìn nhau lâu như vậy mà vẫn không nói với nhau bất cứ lời nào. Ronald tỏ ra ngạc nhiên :
- Ah, cô nhóc hôm nọ.
- Ron!
Ron nhìn sang Minh Châu. Minh Châu nói nhưng không quay mặt lại :
- Lui ra!
- Ơ...vâng, thưa cô.
Rồi quay sang đám người còn lại quanh mình :
- Lệnh của cô Minh Châu : Tất cả lập tức lui ra.
Đợi họ lùi xa một khoảng. Minh Châu mới cất tiếng hỏi :
- Bạn không sao chứ?
Thanh Trâm lắc đầu. Minh Châu nhìn qua đám đổ nát hoang tàn, rồi lại nhìn Thanh Trâm :
- Họ đều đã chết hết rồi, phải không?
Thanh Trâm gật đầu, và nước mắt tự nhiên tuôn ra. Minh Châu đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang chảy xuống không ngừng trên khuôn mặt lấm lem tro bụi của Thanh Trâm :
- Đừng khóc...nếu thế giới này không còn ai ở bên cạnh bạn nữa, bạn có thể dựa vào tôi.
Thanh Trâm mở to mắt nhìn Minh Châu. Minh Châu chìa tay ra :
- Hãy đi với tôi.
Minh Châu nói câu đó với một nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp trong ánh nắng ban ngày. Nụ cười đẹp nhất mà từ trước tới nay Thanh Trâm chưa từng thầy qua, cho nên con bé ngẩn người ra một hồi vì nó. Xong, Thanh Trâm rụt rè đặt tay mình lên tay Minh Châu. Lần đầu tiên, Thanh Trâm nhận ra rằng dù tay Minh Châu nhỏ hơn tay mình nhưng nó rất ấm áp, và rất đáng tin cậy nữa. Mặt Thanh Trâm tự nhiên đỏ lên. Minh Châu cầm tay Thanh Trâm :
- Chúng ta đi thôi!
Thanh Trâm nhìn sang Minh Châu. Minh Chauvan64 giữ nụ cười tuyet đẹp đó trên môi :
- Từ nay trở đi, hai chúng ta hãy dựa vào nhau mà sống nhé, được không?
Thanh Trâm đáp lại bằng một nụ cười. Lần đầu tiên từ sau cái đêm kinh hoàng đó, Thanh Trâm biết cười trở lại. Nhưng cả hai đứa trẻ đều không biết rằng tất cả chỉ là mới bắt đầu. Phía trước chúng còn rất nhiều khó khăn đang trực chờ...
lừa_đảo_tiểu_thư
15-07-2008, 12:53 PM
póc tem :D hóa ra Thanh Trâm cũng có hoàn cảnh đáng thương như vậy :D đúng là chẳng đứa trẻ nào có thể bình thản được khi chứng kiến cảnh người cha tự tay giết chết cả nhà :rain: tội nghiệp Thanh Trâm :om:
hoahongxula
15-07-2008, 06:18 PM
chapter nì cũng đều giống những chap trước của X-press, lôi cuốn và có đôi chút vẫn còn phủ mây mù xung quanh câu chuyện. Mặc dù là nhiều lúc thí nản chẳng muốn quay lại đọc nữa vì cứ phải đợi và đợi, nhưng thật sự ko thể ko quay lại, con người tự mâu thuẫn với bản thân <=rõ khổ, và sự chờ đợi quả thật có ý nghĩa, hehe, ra chap nào là đáng cái đó
Nhưng sis tdg cho HH hỏi, phải chăng cuộc đời có quá nhiều trùng hợp khi tự nhiên mừh viện mồ côi lại bị cháy nhỉ? Có uẩn khúc gì trong này ko sis?
chococat
15-07-2008, 09:03 PM
choco đang nghi ngờ về gia đình của Thanh Trâm . Liệu có bao giờ người anh trai của Thanh trâm trở về ko nhỉ? Với X-Press , chuyện đó là hoàn toàn có thể
canhthuyenxaxua
15-07-2008, 10:04 PM
Trái lại , có vẻ như mình đã thấy được câu chuyện và chiều hướng của nó , đôi khi hành động mà người khác nghĩ là độc ác của Minh Châu lại nên được hiểu như là 1 điều cần thiết đối với Minh Châu. Trong câu chuyện này , mình chỉ ấn tượng về 1 Minh Châu tàn nhẫn với nụ cười thiên thần, vậy liệu Minh Châu có bao giờ đau khổ vì những Princess?và với chính mình ?
gaubien812
17-07-2008, 12:55 AM
Nhưng sis tdg cho HH hỏi, phải chăng cuộc đời có quá nhiều trùng hợp khi tự nhiên mừh viện mồ côi lại bị cháy nhỉ? Có uẩn khúc gì trong này ko sis?
cái này thì gấu nghĩ là do ông của MC làm
đúng hok sjs?
em đoán bừa thôi nhá
sakuno
17-07-2008, 11:58 PM
khác với QT, XP là một truyện lúc nào cũng khiến cho người đọc suy nghĩ rất nhìu. cái hay và cái tài của tg chính là tạo ra những thứ hết sức đơn giản nhưng lại làm cho người ta nghĩ theo hướng phức tạp. vụ nhà cháy đó thì chỉ có trời mới bít, à không, còn có tg bít nữa cơ ^^
tocduoiga
18-07-2008, 04:30 PM
Chào, hy vọng là mọi người vẫn khỏe ^^
Để chúc mừng việc tôi đã vượt qua hoàn toàn các môn học của học kì 1 <1st Semester>, tôi có hai tin vui cho tất cả mọi người.
Thứ nhất, tôi quyết định sẽ thay đổi kết cuộc của X - Press một chút. Còn về việc nó sẽ thay đổi như thế nào thì...chỉ có trời mới biết. Tuy nhiên, như đã hứa ban đầu, X - Press nhất định sẽ là một fic mà tôi chưa từng viết xưa nay. Nó sẽ vượt trôi hơn tất cả các fic mà tôi đã viết, để sau này mọi người khi gặp tôi sẽ nhớ ngay đến X - Press chứ không phải Quán Trà <mình có nổ quá mức không nhỉ?>. Và, sự thay đổi trong phần kết này sẽ khiến cho X - Press trở thành một fic đáng nhớ nhất của tocduoiga - Nguyệt Thiên. Sẵn xin nói thêm, X - Press là tiêu chuẩn đánh giá mức độ...evil của tôi *cười*
Tin tốt thứ hai, cheers...theo tính toán hiện thời của tôi thì chúng ta đã đi được...1/3 đoạn đường của X - Press rồi. Chuyện đáng ăn mừng chính là fic này chỉ mới bắt đầu trong thời gian gần đây <hình như nửa năm thì phải> trong năm nay. Cho nên, rất có thể thời gian X - Press hoàn thành sẽ không lâu như Quán Trà <Quán Trà được viết trong đời thực, dưới bản thảo tay trong hơn 5 năm, nhưng trên mạng chỉ có 3 năm vì một số truyện trong Quán Trà đã được lượt bỏ, không post>. Theo như tôi dự tính thì X - Press chắc cỡ...2,5 năm là hoàn thành thôi ^^ <này chỉ là hy vọng thôi nhé, chưa biết chừng>
Tôi đọc được một số comment của vài fan X - Press ở một vài diễn đàn khác. Họ có vẻ rất bất bình vì tôi không thường xuyên ót X - Press mà cứ kéo dài thời gian. Một số người thề sẽ khogn6 bao giờ đọc X - Press nữa. Xin nói thật với mọi người rằng tôi còn có cuộc sống thực của mình, ngoài thế giới online fiction. Và cuộc sống của tôi rất-bận-rộn. Thêm vào đó, tôi quan niệm chuyện chất lượng fic rất cao. Mỗi đoạn tôi post lên đều đã được tôi cân nhắc và suy nghĩ kĩ lưỡng trước khi mang nó đến với người đọc. Tôi ghét viết kiểu nửa vời, nghĩa là viết vì bị hối thúc và chỉ viết cho có. Cách viết đó thường dẫn tới hậu quả là fic không có linh hồn. X - Press hiện nay đang đi theo một tiến độ khá tốt, và chỉ cần 1 đoạn được viết theo kiều nửa vời thôi cũng đủ phá hoại hoàn toàn cả một fic mà tôi đã cố công xây dựng nên. Với lý do này, tôi ghét bị hối thúc và tôi muốn có thêm thời gian để từ từ...hành hạ các nhân vật trong truyện ^^. Nếu các bạn chú ý kĩ, mõi đoạn tôi pót lên đều rất có giá trị, không phải thứ viết cho có số lượng thôi. Vậy nên, bất cứ ai có ý định không muốn đọc X - Press nữa, tôi không có ý kiến. Tôi xưa nay không bao giờ ép người ta làm những chuyện mà họ không muốn.
Okie...tôi mới đi làm ca đêm về, giờ phải ngủ lấy sức để tối nay còn làm tiếp. Hẹn một ngày khác và hãy suy nghĩ kĩ việc bạn có muốn đọc X - Press hay không. Nếu muốn, bạn buộc phải có tính kiên nhẫn.
Chúc một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga -Nguyệt Thiên
baby_Iloveyou
19-07-2008, 12:54 AM
chà ........lâu lắm mới vào lại đọc lun một mạch thick thật đó :bay:....tocduoiga
nói đúng đó ngoài viết fic thì còn cuộc sống bên ngoài nữa mà nên đừng ai hối thúc ji` hết , cứ từ từ thui ^^
@tocduoiga : truyện X-P thật sự rất cuốn hút , by nghĩ fic này sẽ là một fic đáng nhớ nhất đó ^^
...........1 năm sau come back...hehe
sakuno
19-07-2008, 04:32 PM
Tôi xưa nay không bao giờ ép người ta làm những chuyện mà họ không muốn.
hờ hờ...chị đúng là không bao giờ ép người ta làm chuyện mà họ không mún, chị chỉ khiến cho họ phải làm mà thôi.
Sẵn xin nói thêm, X - Press là tiêu chuẩn đánh giá mức độ...evil của tôi *cười*
hô hô, coi bộ sự thay đổi lần này không phải là chuyện tốt òj. Thế nào pà chị này cũng hành cho các nhân vật tới chít mới thui.
Tuy nhiên, như đã hứa ban đầu, X - Press nhất định sẽ là một fic mà tôi chưa từng viết xưa nay. Nó sẽ vượt trôi hơn tất cả các fic mà tôi đã viết, để sau này mọi người khi gặp tôi sẽ nhớ ngay đến X - Press chứ không phải Quán Trà <mình có nổ quá mức không nhỉ?>.
chỉ dựa vào những lời này của chị, có chít em cũng sẽ theo tới cùng. Thui được, thì kiên nhẫn dzậy. Điểm mạnh của XP chính là khiến cho những người đã đọc nó rồi thì không thể ngừng lại được. Một ma lực của XP. Em sẽ chờ vậy ^^
tocduoiga
21-07-2008, 05:46 AM
Ờ, chào ^^ Vì thấy mọi người rất biết thông cảm cho tôi nên tôi rất vui =>quyết định viết tiếp đây. Pheww, tôi vừa mới trả lời tư vần cho Văn Phòng Tư Vấn của mình bên box Gỡ Rối Tơ Lòng xong, mệt lắm nhưng vì bonghoatuoinho cạnh bên cứ hối tôi viết cho nhanh để mọi người còn có mà đọc. Vậy là, tôi sẽ viết tiếp. Không biết giờ này có ai còn đủ kiên nhẫn chờ giựt cái tem này không nhỉ? *cười*
tocduoiga
21-07-2008, 07:18 AM
Cuộc sống của Thanh Trâm đã hoàn toàn bước sang một trang mới kể từ khi cô bé quyết định đặt bàn tay mình vào tay Minh Châu. Thanh Trâm tin Minh Châu, tin vào nụ cười như Mùa Thu tỏa nắng của ngày hôm đó. Nhưng kể từ khi Thanh Trâm về sống trong ngôi biệt thự này cho tới giờ, chưa bao giờ Thanh Trâm có dịp gặp mặt hay trò chuyện với Minh Châu hết. Thanh Trâm lại tự giam mình trong phòng. Cô bé không phải bị mắc chứng trần cảm như trước đây, mà chỉ đơn đơn giản là vì Thanh Trâm không biết phải đi đến đâu trong ngôi nhà này. Ngôi biệt thự quả rất rộng lớn, và nếu không lầm thì khu vườn dưới kia, nơi mà Thanh Trâm có thể quan sát được từ của sổ phòng mình, cũng đã rộng hơn viện mồ côi rất nhiều rồi. Nhưng sao lại có cảm giác thiếu vắng nhỉ? Thanh Trâm đang ngồi bên cửa sổ, hướng mắt về phía bên kia, xa xa trong khuôn viên của khu vườn dưới chân ngôi biệt thự để suy nghĩ xem thứ mà mình đang cảm thấy thiếu là gì. Thanh Trâm còn đang bận suy nghĩ.
Nghĩ không ra. Hình như vấn đề này là quá lớn lao dành cho một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi như Thanh Trâm, nên dù có cố gắng tới mức nào, con bé cũng không tài nào biết được mình đang cảm thấy thiều thứ gì. Nó chuyển hướng sang suy nghĩ về Minh Châu. Thanh Trâm cảm thấy buồn lắm. Rõ ràng nó và Minh Châu đang sống chung một nhà, rất gần nhau, nhưng sao chưa bao giớ nó nhìn thấy Minh Châu nhỉ? Minh Châu thì có thể trốn vào đâu được trong ngôi nhà này? À, mà nếu quả thật hai đứa mà đang chơi trò trốn tìm thì Thanh Trâm sẽ chịu thua ngay. Con bé biết nó sẽ không dễ gì tìm ra Minh Châu chỉ trong vài giờ đồng hồ. Chỗ này quá lớn, mà Thanh Trâm thì lại không rành lồi đi nữa.
Ông của Minh Châu, người nhận nuôi Thanh Trâm đã căn dặn Thanh Trâm không nên tùy tiện ra ngoài một mình, và nếu có cần bất cứ thứ gì, Thanh Trâm chỉ cần nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh bàn điện thoại, sẽ có một người giúp việc ngay lập tức xuất hiện và chờ nghe theo sai bảo của Thanh Trâm. Cuộc sống của những người giàu thật kì lạ! Họ thích giam mình trong phòng suốt cả ngày sao?
Vậy thì sẽ chán lắm...Ngay lúc này, tự dung Thanh Trâm ao ước được gặp Minh Châu hơn bao giờ hết. Thanh Trâm muốn được cùng Minh Châu chạy giỡn trong vườn, chơi đủ trò như Thanh Trâm vẫn hay chơi với mấy đứa trẻ trong viện mồ côi. Chợt phóng tầm mắt qua bên kia khu đồi. Cây Hồng bân ấy đang sai quả. Thanh Trâm bỗng nhiên thèm được trèo lên đó hái quả Hồng cho Minh Châu. Nhìn mấy trái Hồng đỏ như vậy thì chắc là chúng phải ngọt lắm.
Ra ngoài một chút chắc không sao đâu. Mọi người trong ngôi nhà này có vẻ rất bận rộn, làm gì có ai rãng mà đế ý đến một con bé trốn ra ngoài nhỉ?
Vậy là, Thanh Trâm đã tự ý ra ngoài mà không cho bất cứ ai biết hết.
Thanh Trâm cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì Thanh Trâm cũng được tự do chạy nhảy trong vườn rồi. Chỗ này thật là đẹp. Chỉ tiếc là không thể gọi Minh Châu lúc này được. Thanh Trâm nhìn về phía ngọn đồi, chỗ cây Hồng đang sai trái và quyết định hái một mớ cho Minh Châu. Trong suy nghĩ trẻ con của Thanh Trâm, Minh Châu chắc chắn sẽ rất thích.
- Tại sao lúc nào cũn là con bé đó chứ? Thật là bực mình. Nó hoàn toàn không xứng đáng nhận quyền thừa kế. Nhìn sao thì nó cũng chỉ là một đứa con nít 6 tuổi còn bám áo mẹ mà thôi.
Thanh Trâm dõi mắt nhìn xuống. Có hai đứa con gái và một đứa con trai đang đứng dưới cây Hồng. Họ dường như hơi lớn hơn Thanh Trâm một chút. Nhưng sao Thanh Trâm chưa bao giờ nhìn thấy họ trong nhà này nhỉ? Hay là tại vì Thanh Trâm chưa bao giờ được ra ngoài như thế này?
Đứa con gái lớn nhất, chừng 13 hay 14 gì đó tỏ vẻ khó chịu :
- Và tệ hơn nữa, con nhỏ đó lại tha về một đứa mồ côi bẩn thỉu. Chẳng biết ông nội đang có ý định gì. Sao phải nhận nuôi con bé rách nát đó chứ? Mà tên nó là gì nhỉ?
Đứa con gái có mái tóc dài, trông cỡ 12 tuổi trả lời :
- Thanh Trâm! Nghe đâu nó chính là người khiến cho Minh Châu chịu mở miệng trong suốt mấy tháng qua.
Cậu con trai, chỉ hơn Thanh Trâm chừng 3 tuổi nhếch môi :
- Cứ để cho hai đứa nó chơi trò bạn thân một chút đi. Dù gì thì tụi nó cũng sống không lâu đâu. Mẹ tôi bảo sắp tới mọi người sẽ hợp sức ép Minh Châu phải vào học ở Học Viện Thiên Vũ. Chừng đó, ba chúng ta sẽ có dịp hành nó từ từ cho tới chết.
Đứa con gái 12 tuổi nhíu mày :
- Giết nó thật sao? Tôi không thích trở thành kẻ giết người chút nào. Với lại, làm như vậy không phải là phạm pháp à?
Đứa con gái 14 tuổi phì cười :
- Đừng lo! Có ai lại đi nghi ngờ những đứa trẻ như chúng ta lại là kẻ đứng sau những chuyện này chứ?
Thanh Trâm thấy lạnh người. Họ hình như đang bàn tính chuyện ám hại Minh Châu thì phải. Nhưng họ là ai? Tạo sao họ lại muốn hại Minh Châu? Giữa họ và Minh Châu thật sự có quan hệ gì? Nhưng hại người khác là chuyện xấu. Vậy nghĩa là tất cả bọn họ đều là người xấu. Không được! Thanh Trâm phải nhanh chóng báo cho Minh Châu chuyện này. Sau cái chết của cả nhà, Thanh Trâm thật tình không muốn nhìn thấy ai phải chết nữa. Nghĩ là làm ngay, Thanh Trâm đang định len lén trò xuống thì vô tình bước hụt một cành cây, trợt chân làm gẫy một nhành cây nhỏ. Nhnh cây rơi xuống gần chỗ ba người đó đang đứng. Lập tức, tất cả bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lên, và họ đã phát hiện ra Thanh Trâm đang ở trên cây. Cô gái 12 tuổi nhíu mày :
- Gì vậy? Khỉ à?
Cậu trai 9 tuổi cười :
- Khỉ cũng biết cách đi lạc đường lắm, vào đúng ngay khu vườn này. Nhưng hệ thống an ninh của ngôi biệt thự này khá tốt, không lý nào họ lại để lọt vào đây một con Khỉ to như vậy hết.
Trước những lời mỉa mai của họ, Thanh Trâm cảm thấy bực mình :
- Tôi...tôi không phải là Khỉ! Mấy người đứng nói bậy.
Tên con trai chống gật gù :
- Oh, không phải Khỉ...vậy sao leo lên tuốt trên đó làm gì vậy? Xuống đây đi.
Đứa con gái 14 tuổi nói nhỏ với tên con trai :
- Làm tốt lắm, Phi Hùng, Cứ dụ nó leo xuống rồi tìm cách diệt nó đi. Nó dường như đã nghe hết tất cả những gì chúng ta nói rồi. Không thể đê cho nó sống được.
Tên con trai nhoẻn miệng người :
- Bà chị cứ yên trí giao việc này cho tôi, Bảo Trân. Tôi biết phải làm gì với con Khỉ con này mà.
Xong, hắn nhìn lên :
- Có xuống không? Nếu là người thì không nên ở mãi trên đó chứ!
Vậy là, đề chứng tỏ mình không phải Khỉ, Thanh Trâm đã leo xuống. Ngay khi chân Thanh Trâm vừa chạm đất, Bảo Trân đã lập tức quay sang con bé 12 tuổi :
- Thanh Trí!
Con bé 12 tuổi có tên gọi Thanh Trí tự dưng hét toáng lên :
- Cứu tôi với! Nguòi đâu! Mau cứu tôi!
Chưa đầy ba giây, đã có rất nhiều người xuất hiện ở chỗ đó. Họ có chung một đặc điểm với những người hay đi bên cạnh Minh Châu, tất cả bọn họ đều diện đồng phục màu đen.
- Thưa cô Thanh Trí, có chuyện gì vậy?
Thanh Trí quay sang chỉ tay vào Thanh Trâm :
- Nó...con bé đó...nó đang định giết chúng tôi.
Thanh Trâm nghệch mặt ra. Họ nói dối. Thanh Trâm có làm gì đâu. Nhưng mấy tay người lớn thô bạo đó đã không cho Thanh Trâm thời gian để giải thích. Ngay tức thì, Họ túm áo Thanh Trâm xách lên, hệt như xách một con Khỉ con lên vậy.
- Vậy các cô cậu muốn tôi xử lý con bé này thế nào đây?
Đứa con trai tên Phi Hùng nói ngay :
- Mang nó thảy cho bầy sói trong chuồn ngay đi!
- Vâng, thưa cậu.
Thanh Trâm giãy giụa trên tay ông ta :
- Không! Thả tôi ra! Tôi không có làm gì họ hết! Thả tôi ra!
Mặc cho Thanh Trâm kêu gào, mấy người lớn vô tâm đó vẫn lạnh lùng thi hành nhiệm vụ. Than Trâm thoáng thấy Phi Hùng, Bảo Trân và Thanh Trí đang cười một cách độc ác. Thanh Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lúc này, trong đầu nó tự dưng hiện lên hình bóng của Minh Châu. Nó gọi lớn :
- Minh...Minh Châu! Minh Châu!
Bảo Trân cười khẩy :
- Kêu đi...nó không nghe đâu. Đây là hình phạt cho tội nhiều chuyện.
Khi Bảo Trân vừa nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc khác bất chợt vang lên :
- Ai bảo là tôi không nghe nhỉ?
Tất cả mọi người đều hướng cái nhìn về phái nhóm người mới xuất hiện. Đi đầu là Minh Châu và ông chú hôm nọ đã từng xuất hiện ở viện mồ côi. Ông ta hình như là vệ sĩ của Minh Châu thì phải. Minh Châu mỉm cười :
- Ngôi biệt thự này rộng thật đó, nhưng tai tôi cũng không điếc đến độ không nghe thấy tiếng Thanh Trâm gọi, phải không Thanh Trâm?
Ông vệ sĩ luôn theo bên Minh Châu bất thần trừng mắt nhìn ông đang nắm tôi trên tay :
- Còn không mau thả cô Thanh Trâm xuống?
- Ơ...hả???
- Cậu không nghe cô Minh Châu nói gì sao? Cô Thanh Trâm chính là bạn của cô Minh Châu. Các cậu dám hành xử với bạn của cô Minh Châu như vậy à?
Họ e dè nhìn về phía ba người kia :
- Ơ...nhưng mà...
Ông chú bên phe Minh Châu bây giờ đang rất ngầu :
- Các cậu nghe theo lời ai đây? Ai mới là chủ nhân của ngôi nhà này?
Vậy là họ tức khắc thả Thanh Trâm ra :
- Vâng! Xin thành thật xin lỗi cô, cô Thanh Trâm.
Thanh Trí cười và nói bằng một giọng đầy mỉa mai :
- Oh, thì ra đây chính là con Khỉ do Minh Châu nuôi đấy à? Mới nhận nó từ viện mồ côi phải không? Cẩn thận nhé! Những đứa trẻ trong ấy bẩn lắm.
Minh Châu mỉm cười :
- Ah, tôi biết phải làm gì rồi. Nhưng nếu các người đã biết Thanh Trâm là người của tôi thì hy vọng là từ nay trở đi, không một ai được tự ý mang Thanh Trâm cho bầy Sói đói nữa. Nếu Thanh Trâm có bị một chút sứt mẻ gì...
Đoạn ngưng lại nhìn cả thảy ba người bọn họ. Đôi mắt Minh Châu se lại, ánh lên cái nhìn nghiêm túc lạ thường :
- ...thì tôi mặc kệ đó có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ cho thảy vào chuồng Sư Tử và hồ Cá Sấu.
Thanh Trí trao cho Minh Châu cái nhìn sắc bén, trong khi Minh Châu vẫn thản nhiên quay đi :
- Chúng ta đi thôi.
Trong khi Thanh Trâm còn đang ngơ ngác với mẫu đối thoại đầy chất hăm họa lẫn nhau này, Minh Châu, lại một lần nữa nắm lấy tay Thanh Trâm và mang Thanh Trâm rời khỏi đó. Còn lại một mình, Thanh Trí nắm chặt lòng bàn tay mình :
- Hừ, tức thật! Nó nghĩ mình là ai chứ?
Bảo Trân cười :
- Đừng tức giận, vậy chỉ càng làm cho nó đắc ý. Cứ mặc nó muốn làm gì thì làm đi. Vì nó sẽ không oai được như thế này lâu nữa đâu.
Phi Hùng đồng tình :
- Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta lên kế hoạch chào đón Minh Châu ở học viện Thiên Vũ rồi đó.
Và rồi cả ba người họ cùng cười, một nụ cười mà những đứa trẻ khác ở độ tuổi họ không bao giờ có.
Về phần Thanh Trâm và Minh Châu. Sau khi đi được một đoạn kh1 an toàn, Thanh Trâm nhìn sang Minh Châu, tỏ vẻ hối lỗi :
- Xin lỗi Minh Châu. Nếu tôi không tự ý ra ngoài thì đã không gây rắc rối cho Minh Châu rồi.
Minh Châu mỉm cười dịu dàng :
- Không sao đâu. Là lỗi của tôi mới đúng. Do tôi không đúng. Đáng lý tôi không nên bắt Thanh Trâm ở lỳ trong phòng mãi như vậy. Nhưng bạn không sao thì tốt quá rồi. Nếu bạn thật sự có chuyện, tôi sẽ cãm thấy đau lòng lắm. Tôi thật sẽ không tha cho bọn họ về tội dám chạm vào Thanh Trâm đâu.
Thanh Trâm cúi mặt :
- Sao Minh Châu lại phải vì tôi mà nổi giận như vậy?
Minh Châu bất giác ôm Thanh Trâm vào lòng :
- Thanh Trâm quên rồi sao? Tôi đã hứa sẽ luôn che chở cho Thanh Trâm mà. Vì thế giới này chỉ còn mỗi tôi là người cho Thanh Trâm nương tựa thôi. Nếu ngay cả tôi cũng không bảo vệ được Thanh Trâm thì tệ lắm, phải không?
Minh Châu cho Thanh Trâm một cảm giác rất an tâm. Lần đầu tiên trong đời, Thanh Trâm có được cảm giác này. Thanh Trâm tựa đầu vào vai Minh Châu. Tự dưng nhớ ra điều gì đó liền hỏi :
- Cái đó...chuồng Sư Tử và Hồ Cá Sấu...trong nhà này có những thứ đó thật sao?
Minh Châu thản nhiên trả lời :
- Không! Đương nhiên không! Nhưng tôi sẽ lên kế hoạch xây dựng chúng ngay từ bây giờ.
- Ơ...nhưng đề làm gì?
- Đối phó ba người kia! Thanh Trâm không thấy là họ thật ra còn đáng sợ hơn Sư Tử và Cá Sấu sao? Tôi nói thật đó! Nếu họ còn dám chạm vào Thanh Trâm lần nữa, tôi sẽ quăng nọ vào đó.
Thanh Trâm tự nhiên thấy rợn người. Minh Châu sẽ làm thật chứ? Lần nữa, người giàu có những sở thích rất kì lạ. Họ thích mang những động vật nguy hiểm về làm thú nuôi trong nhà.
gaubien812
21-07-2008, 08:09 AM
chỉ là những đứa trẻ mà có thể độc ác như vậy
vậy thì cũng dễ hiểu vì sao MC trở nên như này thôi
tocduoiga
22-07-2008, 05:30 AM
Uhmm, chỉ muốn thông báo với mọi người một tiếng là sắp tới tôi sẽ rất bận, không online thường xuyên được =>X - Press sẽ bị trì hoãn lại một chút ^^
Quay lại Uni rồi, bài vở ngập đầu. Mọi người thông cảm nha.
nh0c_vip
22-07-2008, 09:52 AM
3 ngày vửa phải đi học vừa đọc X-P tui có một số nhận xét:
-tg wá lười vít, lười dã man, tàn bạo vô nhân đạo, ko bít thg fan
- truyện hay kinh khủng. ko đọc tò mò ko chịu đc( đọc đến bi giờ thì bớt tò mò vì mọi chuyện gần như đã rõ)
- tg thông minh thía. ko post thì tạo ra các cuộc thi để mọi người ko bỏ truyện
tocduoiga
22-07-2008, 06:59 PM
Errr, đã nói không online, nhưng vô tình thấy những thứ bạn nh0c_vip viết ^^ đành dừng lại comment vài dòng vậy.
Đầu tiên, tôi tạo ra những cuộc thi không-phải-để-mọi-người-không-bỏ-truyện như bạn đã nói. Tôi nghĩ bạn đã hiểu lầm rồi. Nếu như bạn đã theo dõi truyện từ đầu đến giờ, bao gồm cả những cuộc thi trong X - Press, bạn sẽ thấy là tôi lúc nào cũng hoan nghênh nếu có bất cứ ai không thích đọc X - Press nữa. Vậy mục đíc của những cuộc thi trong này là gì? Ah, tôi nghĩ cũng đã đến lúc tôi nên dành cho tất cả mọi người một sự giải thích thỏa đáng rồi *cười*
Như mọi người <những người đang theo dõi truyện này> đã biết, X - Press xốn là một fic dài, và độ dài của nó có lẽ sẽ vượt hơn cả Quán Trà trong đời thực <trên mạng không tính vì chỉ có vài truyện trong Quán rà là được post trên mạng thôi, phần còn lại đã được cắt bỏ> nhưng lại được viết với một tốc độ khá nhanh, so với Quán Trà trong đời thực cũng như trên mạng. Thêm vào đó, X - Press, bản thân nó là một fic có một cút khó hiểu ^^ nhưng có ai nhận ra là nó khó hiẽu và rất rối ren đâu, phải không? Đó là vì xen lẫn trong X - Press còn có những cuộc thi và những trò chơi do chính tác giả, tocduoiga tôi đặt ra.
Đầu tiên, tôi làm khó mọi người bằng việc đặt ra câu hỏi "X - Press có nghĩa là gì?" và "ai chính là người gởi thư cho nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Nếu tôi không vận động mọi người tìm hiểu ý nghĩa của "X - Press" thì cái tên này có lẽ cho tới bây giờ cũng chỉ là một tựa truyện đơn thuần, không có nghĩa gì hết. Với sự giải thích X - Press là cuộc chiến loại trừ lẫn nhau <X - Kill, Press - cuộc hỗn chiến>, tôi đã giúp cho người đọc hiểu họ đang đọc cái gì và sẽ hy vọng tìm thấy gì trong X - Press. Tên truyện, bản thân nó chính là thứ nói lên nội dung và ý nghĩa của truyện, phải không?
Còn về phần những cuộc thi sau này, tôi chính là muốn mang mọi người đến gần các nhân vật bằng cách viết bài cảm nhận và suy đoán. Đoán ra người gởi email cho nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng là để mọi người không bị những tình tiết trong X - Press đẩy ra khỏi những suy nghĩ đơn giản. Tôi phát hiện ra rằng đa phần người đọc X - Press đôi lúc suy nghĩ nó theo một hướng quá phức tạp, trong khi kì thực nó lại rất đơn giản, hen!
Cuộc thi viết bài luận chính là để mọi người phân định từng nhân vật một cách rõ ràng và hiểu rõ hơn về vai trò, cũng như hình tượng của các nhân vật đó. Quá nhiều người xuất hiện trong X - Press cùng với hàng tá những sự kiện nói tiếp nhau, nhưng các bạn lại không cảm thấy bị rối, đúng không?
Và, đó chính là vai trò của những trò chơi trong X - Press. X - Press không chỉ là một fic để đọc cho vui, nó còn là một fic khiến cho người khác phải suy nghĩ nữa.
Tôi phải quay lại làm bài đây. Chúc tất cả mọi ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
tieuthutinhnghich174
22-07-2008, 08:51 PM
mới 6 tuổi như MCvà TT mà phải chịu như vậy thiệt là khổ bảo sao sau này MC lại trở lên như thế đúng là hoàn cảnh tạo nên tính cách mà
tocduoiga
23-07-2008, 05:44 AM
to pekon_bh: Đừng lôi bonghoatuoinho vào đây, tội nghiệp con bé. Tôi làm phiến nó nhiều rồi. X - Press là do một mình tôi viết và vì một vài lý do không-thể-nói-ra-được, tôi đã đẩy bonghoatuoinho ra làm bia đỡ đạn. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng chịu trách nhiệm hoàn toàn cho fic mà mình viết ra. Okie. tôi, tocduoiga - Nguyệt Thiên đây. Mọi người có mún chiên-xáo-nấu-nướng gì đó thì tùy.
to nh0c_vip : ^^ hay là tôi nghỉ phép dài hạn luôn ha?
Cyclone*
24-07-2008, 07:21 AM
thư giãn chút đi chị tocduoiga ơi....
em thích những câu chuyện trong tâm trạng hoàn toàn tốt của chị hơn ^^!
tieuthutinhnghich174
24-07-2008, 07:41 PM
ss tdg sao cứ thik nghĩ dài hạn thế còn dzụ chiên xào nấu nướng thì thôi chắc miễn chứ chiên xào nấu nướng ss ra thì lấy ai post truyện đây hic...Tuy bít mún đọc là phải chờ nhưng ss cũng đừng để fan chờ mà dài cổ ra như con hươu cao cổ nhé.chúc ss HAPPY DAY lun có tâm trạng vui vẻ để sống trong thế giới thực của ss và còn để viết X-press
tocduoiga
26-07-2008, 07:59 AM
Ờ, chào tất cả những người đang online và đang ghé thăm X - Press đêm nay.
Đầu tiên, thông báo với mọi người là đoạn tiếp theo của X- Press sẽ được post ngay trong đêm nay, nhưng với điều kiện là tôi phải nhìn thấy phần Review cho đoạn tiếp theo đã <hình như mọi người đã quên mất vụ viết Review cho X- Press rồi. Mau quên ghê ha *cười*>. Và chỉ khi nào thấy Review, tôi mới viết đoạn tiếp theo, còn không thì tôi bỏ qua viết Nguyệt Thiên One Shorts vậy.
To tieuthutinhnghich : Nhắc để bạn nhớ, tôi đang nợ bạn một yêu cầu. Tôi không thích nợ nần ai quá lâu, cho nên hy vọng bạn sớm nghĩ ra việc mà bạn muốn tôi làm cho bạn. Nhưng nói trước, nó phải nằm trong khả năng của tôi và nếu cảm thấy không thỏa đáng, tôi có quyền từ chối thực hiện nó.
Chúc tất cả một ngày vui và làm ơn mau chóng viết Review cho X - Press đi nha!
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
»‡«Mischio»‡«
26-07-2008, 08:11 AM
Hic, nhắc đến khoản Review mới nhớ...
Có ai nhắc cho tớ xem X-Press đã được Review đến đoạn nào rồi không??????
tocduoiga
26-07-2008, 10:19 AM
Review chapter 4 – cơn thịnh nộ của nữ hoàng
người lấp kế hoạch ám hại princess không ai khác chính là Hữu Phước - người dẫn đầu nhóm phản đối việc thống nhất học viện Thiên Vũ. Việc làm xấu xa này khiến cho Minh Trúc có tâm trạng rất bất an. Và một lần nữa Minh Trúc nghĩ đến việc từ bỏ “Princess”. Nhưng với việc những bức tường sẽ bị xây lại và nghĩ đến bao cố gắng trong thời gian qua, Minh Trúc đã trở lại là “Princess”.
Queen thực sự giận dữ khi Princess bị hại. Và kết cục dành cho kẻ dám chống lại Queen là một cái chết thảm hại.
Minh Trúc đã chính thức trở thành Princess của học viện Thiên Vũ. Trong ngày “open day” - một ngày danh để thu hút nhân tài cho học viện, Minh Trúc đã nhận được sự hài lòng từ những người đại diện của các ngôi trường hàng đầu cả nước.
Open day kết thúc tốt đẹp. Minh Trúc rất vui mừng. Minh Trúc không biết rằng Minh Châu đã nổi giận với Thanh Trâm vì Thanh Trâm quá quan tâm đến Princess. Nguy hiểm đang đón chờ Minh Trúc đó chính là “vùng đất chết của những princess”
Người viết Review cuối cùng là cyclone 995, bài viết này nằm ngay trang 119 của X- Press.
Cyclone*
26-07-2008, 09:16 PM
Review chapter 5 – princess’s cemetery
Kì nghỉ hè của học viện Thiên Vũ đã tới. Minh Trúc được phép của ba mẹ đến ở nhà Minh Châu - một căn biệt thự với cái tên Princess Villa.
Mặc dù Thanh Trâm cố sức ngăn cản nhưng Minh Trúc vẫn quyết định cùng Minh Châu đến ngon đồi của những Princess. Minh Trúc không hay rằng Minh Châu đang có ý định làm hại mình nên ngây thơ nhận lời sẽ ở đây mãi mãi với Minh Châu.
Trong lúc Minh Trúc còn chưa hết ngạc nhiên về những lời nói kì lạ của Minh Châu thì Minh trúc đã bị đẩy xuống dòng suối gần đó. Thât không may, vì chỗ Minh Châu đứng bị nước ăn mòn nên Minh Châu cũng cùng rơi xuống dòng suối chảy xiết với Minh Trúc.
tocduoiga
27-07-2008, 04:57 AM
*cười tít mắt* Rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ mà mình mong đợi ^^
Okie, mặc dù bị trễ 1 đêm, nhưng tôi nhất định sẽ giữ lời hứa. Tôi bắt đầu post đoạn tiếp theo của X - Press lên đây.
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
haydenfan
27-07-2008, 05:18 AM
post nhanh đi nha!!!à!hay là tocduoiga cho xuất bản truyện này được hok?để truyền lại cho mọi người dễ dàng!!!!!!!!!!!
tocduoiga
27-07-2008, 06:11 AM
Tôi đang post...nhưng tôi không phải là nhà văn, và cũng không nhà xuất bản nào khùng tới mức cho xuất bản một truyện không-có-tính-văn-học như thế này đâu. Hơn nữa Tôi không có ý định trở thành người viết văn chuyên nguyệp. Cho nên chuyện này là không được ^^
Chờ bóc tem à? Bạn cũng kiên nhẫn ghê...
tocduoiga
27-07-2008, 06:18 AM
Điều không mong đợi cuối cùng cũng đến. Dù biết là không được chào đón, nhưng vì nó nằm trong chuỗi những thứ gọi là số phận đã được định trước, vậy là người ta lại phải đối diện với nó, như là một phần của cuộc sống. Tồn tại chính là để đối diện với những thứ như thế này. Người ta thường hay gọi nó bằng một cái tên khác ngoài "số phận" ra, đó là "thử thách". Có ai đó từng cho rằng con người sinh ra vốn để sống và chiến đấu với mọi thử thách cho sự sinh tồn. Tồn tại vốn là để sinh tồn.
- Đến Học Viện Thiên Vũ?
Ông nội của Minh Châu lập lại những gì mà các con ông vừa yêu cầu bằng một giọng không mấy hài lòng. Minh Châu không có ở đây. Hình như Minh Châu còn đang bận rộn với các gia sư trong phòng học thì phải. Dựa theo trí nhớ của Thanh Trâm, người đang đứng cạnh ông nội Minh Châu bây giờ thì bây giờ đang là giờ Kinh Tế Học của Minh Châu.
Ông đang nhíu mày với đề nghị này từ các họ hàng của Minh Châu. Họ muốn Minh Châu chấm dứt việc tự học ở nhà, thay vào đó là đến học tại Học Viện Thiên Vũ, nguôi trường do chính các tổ tiên nhà Minh Châu sáng lập nên. Không chỉ riêng gì ông của Minh Châu cảm thấy bất an trước đề nghị này, mà chính Thanh Trâm cũng lo lắng không kém, chỉ là không tiện lên tiếng. Ông Minh Châu có dặn Thanh Trạm phải giữ im lặng và chỉ đứng qua một bên quan sát thôi. Vì nếu Thanh Trâm lên tiếng lúc này, mọi bất lợi sẽ dồn về phía Minh Châu và ông.
- Không được!
Thanh Trâm thầm buông một tiếng thở phào nhẹ nhóm khi ông trả lời một cách dứt khoác như vậy. Có lẽ ông đã ngầm hiểu rằng đưa Minh Châu đến Thiên Vũ chỉ là cái cớ để họ có thời cơ làm hại Minh Châu. Thanh Trâm là người hiểu rõ nhất về ý đồ của họ. Hay nói một cách khác, Thanh Trâm biết một cách chính xác họ đang mưu toan những gì, nhờ vào cái lần trèo lên cây và vô tình nghe thấy ba người kia nói chuyện. Giờ nghĩ lại, Thanh Trâm còn thấy rợn người. Khó có thể tin được rằng họ chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ so với những đứa trẻ cùng lứa khác, họ trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là họ đã đi lên theo một hướng xấu. Họ là những ác quỷ mang gương mặt trẻ con non nớt và hồn nhiên.
- Sao lại không được? Bố đâu phải không biết Học Viện Thiên Vũ chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta chứ. Học viện Thiên Vũ được sáng lập cách đây hơn 100 năm, là ngôi trường luôn đứng ở vị trí hàng đầu trong nền giáo dục của cả nước. Có ai mà không biết những người tốt nghiệp từ Học Viện Thiên Vũ đều trở thành nhựng người có vai trò quan trọng trong nên kinh tế của cả nước chứ? Nói một cách khác, Họ Viện Thiên Vũ là nơi đào tạo ra nhựng Thiên Tài, và là sự lựa chọn đầu tiên cho những người thông minh.
Một người khác chen ngang tiếp lời :
- Không chỉ có vậy, từ truyền thống lâu đời của nhà chúng ta, tất cả các thành viên trong gia đình này đều từ học viện Thiên Vũ mà ra. Minh Châu giờ đã chính thức trở thành người thừa kế. Nếu con bé từ chối đi theo truyền thống lâu đời của gia đính để sống biệt lập và nhận sự giảng dạy riêng như thế này thì thật mất mặt. Mọi người bên ngoài nếu biết chuyện này sẽ nghĩ sao về con cháu của gia đình này và chất lượng giảng dạy của Học Viện Thiên Vũ đây?
Họ đang cố sức ép ông Minh Châu vào thế cùng, Thanh Trâm có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt của họ và phản ứng ngày càng giật lùi của Ông.
- Tất cả những người thừa kế của gia đính này đều đang theo học ờ trường Thiên Vũ. Minh Châu làm vậy...chẳng khác nào đang cố ý tạo nên một bức tường ngăn cách chính mình và cố ý phá vở nề nếp của gia đình. Với lại, hệ thống giảng dạy cùng với hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ, đâu phải Bố không biết chứ. Chẳng lẽ bố nghi ngờ về chính những thứ mà chúng ta đã và đang rất tự hào trong suốt trăm năm qua sao?
Thanh Trâm nhíu mày nhìn tất cả bọn họ. Và khi có một bàn tay mếm mại nắm lấy tay mình, Thanh Trâm mới bất chợ nhận ra là mình đang bóp chặt lòng bàn tay vì tức giận. Người vừa xuất hiện xoa diệu Thanh Trâm chính là Minh Châu. Minh Châu mỉm cười với Thanh Trâm và nói :
- Coi chừng làm bị thương chính mình đó. Thanh Trâm dùng nhiều sức như vậy, không lo tay bị chảy máu sao? Nhìn nè, vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay Thanh Trâm rồi. Đau không?
Sự xuất hiện bất ngờ của Minh Châu đã thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng. Thanh Trâm tự nhiên đỏ mặt trước sự quan tâm đặc biệt mà Minh Châu dành cho mình :
- Tôi...ơ...không sao.
Thanh Trâm rụ tay lại. Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Png6 quay sang Minh Châu :
- Sao cháu lại ra ngoài này? Không phải bây giờ đang là giờ học Địa Lý sao?
Minh Châu trong nhìn ông, thay vào đó là quyét cái nhìn toàn diện những người họ hàng của mình. Minh Châu thản nhiên :
- Thật là bất công! Tại sao mọ người nói chuyện về cháu mà không cho cháu cùng tham gia chứ? Nhiều người như vậy cùng nhau hợp sức bắt nạt ông, vậy không hay ho chút nào.
Ông đặt tay lên vai Minh Châu :
- Chuyện ở đây đề ông giải quyết. Cháu quay về phòng trước đi.
Minh Châu mỉm cười dịu dàng với ông :
- Ông không giải quyết một mình được đâu. Họ trông có vẻ mạnh hơn ông mà, phải không?
Đáp lại Minh Châu chỉ có sự im lặng của ông. Minh Châu nói tiếp :
- Hơn nữa, chuyện của cháu nên để cho cháu tự giải quyết. Xem ra cháu xuất hiện rất đúng lúc. Chẳng phải tất cả mọi người đang chớ câu trả lời của cháu sao?
Bầu không khí tự dưng trở nên một cách căng thẳng lạ kì. Yên lặng bao trùm lên tất cả, thay vào đó là những cái nhìn không thiện cảm dành cho Minh Châu. Minh Châu vẫn tỏ ra rất thản nhiên :
- Như các cô và các chú ở đây đã nói rõ, con cháu của gia đính này toàn bộ điều xuất thân từ Học Viện Thiên Vũ, và trường Thiên Vũ chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta từ bao đời nay. Nếu đã là vậy, cháu thật sự không có lý do gì từ chối chuyện vào học ở trường Thien Vũ hết.
- Minh Châu!
Minh Châu dường như đã đoán được phản ứng của ông nội, cho nên lập tức trấn an ông :
- Không sao đâu. An minh và hệ thống giảng dạy ở Thiên Vũ thuộc loại hàng đâu mà, phải không? Vậy có nghĩa là không gì có thể làm hại cháu ở ngôi trường đó được. Ông đừng lo.
Sau cuộc nói chuyện đó, Thanh Trâm theo chân Minh Châu đề dùng bửa tiệc trà chiều. Qua lớp cửa kính từ trong phòng Kính trồng Hoa, Thanh Trâm đã không nhịn nổi sự bất an của mình nên đã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng một cách quá thanh bình như thế này :
- Về việc nhập học ở Học Viện Thiên Vũ...
Minh Châu đặt ly trà xuống chiếc đĩa bằng sứ màu trắng và hỏi :
- Cả Thanh Trâm cũng cảm thấy chuyện này không ổn à?
Thanh Trâm đẩy ly trà ra khỏi tấm mắt của mình, điều này chứng tỏ Thanh Trâm không có tâm trạng uống trà chiều như Minh Châu. Sao lúc nào Minh Châu cũng có thể điềm nhiên như thế nhỉ? Chưa bao giờ thấy Minh Châu nổi giận hay khẩn trương vì bất cứ thứ gì cả. Ý nghĩ này chợt thoáng qua đầu Thanh Trâm và Thanh Trâm bông nhớ ra là Minh Châu đã từng nổi giận và rất khẩn trương vì Thanh Trâm. Đó là lúc Thanh Trâm suýt nữa bị ném vào chuồng chó Sói hôm nọ.
- Minh Châu à...họ thật sự không phải là người tốt đâu. Minh Châu đừng vào trường Thiên Vũ nha. Họ muốn làm hại Minh Châu đó.
Minh Châu tỏ ra ngạc nhiên :
- Huh?!? Sao Thanh Trâm biết họ muốn làm hại tôi?
Vậy là, để chứng minh điều mình vừa nói là đúng, Thanh Trâm đã kể lại toàn bộ sự kiện của ngày hôm đó, lúc Thanh Trâm trèo lên cây, và những người họ hàng đó đã mưu toan như thê nào để giành quyền thừa kế từ Minh Châu.
Sau khi nghe xong tất cả những chuyện đó, trái với mong đợi của Thanh Trâm, Minh Châu không những không lo lắng mà còn mỉm cười một cách khó hiểu :
- Thật sao? Họ thật nói như vậy?
Thanh Trâm gật đầu. Minh Châu ra hiệu cho người mang đến một ấm nước sôi và mấy tách trà khác, thay cho những chiếc tách vừa dùng và phần nước thừa trong ấm trà dã nguội. Minh Châu nói :
- Nếu đó đã là mong muốn của họ thì dù cho có cố tránh đến mức nào cũng không khỏi. Nếu không làm hại tôi được ở Học Viện Thiên Vũ, họ cũng sẽ tìm cách khác đầy tôi vào nguy hiển ở thế giới bên ngoài. Có câu "Tránh được một ngày, không tránh được cả đời". Cho nên thay vì cứ đề phòng và lo sợ mãi như vậy, sao lại không bình thản đón nhận và giải quyết nó chứ?
Đaọn quay sang Thanh Trâm, mỉm cười dịu dàng :
- Cuộc sống này vốn là vậy. Con người sinh ra chính là đề tồn tại và chiến đấu cho sự sinh tồn. Kẻ mạnh thì sống, còn kẻ yếu phải chấp nhận tai họa giáng xuống đầu mình. Có tránh cũng không khỏi...
Lần đầu tiên, Thanh Trâm nhìn thấy vẻ mặt này của Minh Châu. Minh Châu trong rất buồn. Minh Châu không sao chứ?
Minh Châu cũng trưởng thành rất nhiều, so với tuổi tác của mình. Nhưng khác với những người họ hàng của mình, Minh Châu bị ép buộc phải suy nghĩ và hành động một cách khôn ngoan như một người lớn. Và ở một mặt nào đó, Thanh Trâm cảm thấy Minh Châu rất đáng thương. Vì Thanh Trâm biết, Minh Châu chưa bao giờ muốn trưởng thành như vậy cả.
Một tuần lễ sau đó, đồng phụ được gởi đến nhà. Vào một buổi sáng đẹp trời, lúc sang phòng Minh Châu, Thanh Trâm vô tình bắt gặp Minh Châu đang đứng lặng người nhìn bộ đồng phục màu xanh biển của cấp I đang treo trên cửa tủ bằng đôi mắt rất đặc biệt. Bất giác, Thanh Trâm nhận ra rằng Minh Châu đang sở hữu đối mắt của một Nữ Hoàng, điều mà Thanh Trâm chưa bao giờ được biết về Minh Châu. Minh Châu thì thầm :
- Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Thanh Trâm tự dưng thấy chạnh lòng. Thanh Trâm buông mình dựa vào tường. Lần đầu tiên, Thanh Trâm cảm thấy vô cùng bất lực vì không giúp gì được cho Minh Châu, ngoài việc đứng nhìn. Minh Châu có quá nhiều thứ phải lo nghĩ tới, vậy mà Minh Châu vẫn dành sự dịu dàng của mình cho Thanh Trâm. Minh Châu từng nói nhất định sẽ bảo vệ Thanh Trâm, và đó cũng chính là điều khiến cho Thanh Trâm vô cùng tin tưởng để đặt tay mình vào tay Minh Châu ngày trước. Vậy còn Thanh Trâm thì sao? Thanh Trâm có thể làm gì được cho Minh Châu?
- Ông...
Ông nội Minh Châu nhìn ra ngoài cửa và trông thấy Thanh Trâm đang e dè đứng nép mình bên góc tường nhìn ông. Ông quay sang một người đàn ông khác đang nói chuyện dang dở với mình và bảo :
- Tôi sẽ gọi anh lên sau. Anh có thể đi được rồi.
- Vâng!
Đợi khi chỗ này chỉ còn lại mình ông và Thanh Trâm đang đứng chờ ở ngoài, ông nói :
- Vào đi! Không phải cháu có chuyện muốn nói với ta sao?
Chỉ chờ có vậy, Thanh Trâm bước vào. Ông ngã người ra sau ghế rồi hỏi :
- Có chuyện gì vậy, Thanh Trâm?
Thanh Trâm trao cho ông cái nhìn đầy lo lắng :
- Về chuyện của Minh Châu...Minh Châu phải vào học ở trường Thiên Vũ thật sao?
Ông thở mạnh :
- Vì đây là lựa chọn của Minh Châu. Con bé là một người rất cứng cỏi. Nó lựa chọn đối diện thay vì phải lẩn trốn.
- Nhưng mà...
Sau một hồi tần ngần, Thanh Trân cuối cùng cũng tỏ ra rất kiên quyết :
- Cháu xin ông, hãy giúp cháu trợ nên mạnh mẽ hơn. Vì cháu muốn trở thành người bảo vệ Minh Châu. Và cháu xin thề, dù cho có hy sinh thân mình, cháu tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Minh Châu đâu.
Ông mỉm cười :
- Cháu muốn như vậy thật sao? Nhưng sự thử thách và rèn luyện dành cho cháu ở phía trước là rất khó khăn đó. Đây là chuyện mà không phải bất cứ một đứa bé 6 tuổi nào cũng có thể làm được. Cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?
Thanh Trâm gật đầu. Nếu Minh Châu là Công Chúa, Thanh Trâm muốn là vệ sĩ bên cạnh Công Chúa...
Ông đang cười, một nụ cười cũng khó hiểu y như Minh Châu lần trước...
sakuno
27-07-2008, 05:39 PM
Mấy bạn có thích chị tocduoiga không?
Mình không thích chị ấy, cực cực kì không thích.
nếu mấy bạn có thần tượng chị đó thì cho mình xin lỗi nha, tại mình nghĩ, X-press không phỉ do chị viết, mà làm giọng chảnh ghê quá hà
hiiiii, chỉ là hok thích chỉ thôi, chứ mình thích X-press lắm....mình cũng mong là mình hiểu lầm
Shock dễ sơ. Đây là mẫu commend của một ngươi72 đọc X - Press trong một diễn đàn khác về tocduoiga. Hôm qua đang ngồi, tự nhiên ngó qua thấy tocduoiga đang...cười một cách khó hiểu y như nhân vật Minh Châu trong truyện, rất đáng sợ.
Tranh thủ lúc tocduoiga sẽ bận không online vài ngày, mọi người cùng nhau thảo luận về vấn đề này nào. Bạn có ghét tocduoiga hay ko? Riêng Sakuno, Sakuno chưa bao giờ cảm thấy sư phụ của mình đáng ghét hít đóa <vì níu ghét thì đã hum bái chị í làm sư gòi> mà chỉ đáng sợ thôi. Còn mọi người thì seo?
Đây là bài trả lời của tocduoiga về chuyện này :
To winy_091 : Tôi chính là người viết X - Press. Nhưng tôi không hoạt động chính bên diễn đàn này, mà ở diễn đàn matnauhoctro.com. Ah, tôi không chảnh, tôi chỉ đang tìm cách bảo vệ chính mình khỏi những rắc rối thôi. Bất ngờ ghê...bạn là người đầu tiên đặt nghi vấn xem tôi có phải là người viết X - Press hay không. Nhưng đó cũng là một điều bình thường. Vì đây là thế giới Online Fiction, nhất là chúng ta đang đứng trước tệ nạn đạo fic tràn lan như hiện nay, nhiều lúc không tin nổi một người như tôi lại là người viết X - Press, phải không? Nhưng diễn đàn vnfiction.com đã công nhận thứ điên khùng này do tôi viết ra =>tôi viết ra thật đó ^^
Và, cũng không ngạc nhiên vì bạn không thích tôi. Vì có rất nhiều người không thích tôi. Cơ bản, tôi là một người thích đùa, thích làm khó người khác và rất đáng ghét <theo lời của đệ tử tôi, Sakuno>. Cho nên, không ngại nếu có thêm một người thích X - Press nhưng ghét tác giả của nó ^^
tocduoiga đã type những dòng này bằng một sự thản nhiên rất dễ sợ...hum bít pà chị nì đang nghĩ gì trong đầu nữa.
gaubien812
28-07-2008, 01:16 AM
nếu như ghét được ss tocduoiga thỳ sẽ chẳng bao giờ có chuyện phải chờ đợi từng ngày để được đọc từng phần tiếp theo của X - Press.
tocduoiga đã type những dòng này bằng một sự thản nhiên rất dễ sợ...hum bít pà chị nì đang nghĩ gì trong đầu nữa.
có vẻ những lời nói đó chẳng ảnh hưởng zì đến chị ý cả, chỉ là những lời nói ngoài tai mà thội
chococat
28-07-2008, 04:20 AM
thật tình , đây là trường hợp "con sâu làm rầu X-Press" nhất mà choco từng gặp. chị tocduoiga đúng là hơi lười thật , và chúng ta vì muốn đọc truyện nên càng làm cho sự chờ đợi lâu hơn.
tocduoiga có làm thành viên của rất nhìu Forum ( như sakuno và tocduoiga đã nói) + Chị tocduoiga vừa đi làm thêm vừa đi học mà đúng ko? => chậm là đương nhiên
To tocduoiga : chị cho em thắc mắc một tí nhé ! chính chị đã bảo rằng X-press là "một thứ điên khùng "và cũng chính chị khi post truyện này cũng rất băn khoăn liệu người đọc có chịu chấp nhận 1 câu chuyện " viễn tưởng " ( rất tiếc nhưng em ko tìm dc từ nào khác ) => chị đã để cho bonghoatuoinho làm tác giả X-press. Em đoán thế thui , chứ đúng sai là ở chị mà , đúng ko?
Kết luận cuối cùng : ai cũng có thế giới thật của mình => em tin rằng em cũng như rất nhìu người đọc X-press sẽ ko giận chị đâu
X-press nghĩa là chi vậy tác giả? Còn cốt truyện thì tui khoái lắm, cả cách viết tâm trạng của nhân vật cũng thik, nhưng mà từ cái chap đầu cũng đã ko khó đoán ra vấn đề ở Nhà Châu và Trâm, chỉ có điều đoán sai queen cũ là bà người yêu của cố chứ ko phải mẹ Châu :D
Cả truyện ko ghét ai nhưng thik nhất Trâm và Tuấn
PS: Hơi sốc khi đọc Châu được xây dựng từ con ma ở The ring TT^TT ...
tocduoiga
28-07-2008, 08:21 AM
To Sakuno : Ít khi nào thấy em xuất hiện. Nhưng mỗi lần em ra mặt là cứ y như rằng có chuyện không hay. Ah, chị không đáng ghét, mà chỉ đáng sợ thôi, đúng không? Giờ gặp em mới nhớ, vụ kì trước chị chưa tính sổ với em đó. Em chạy đi đâu vây, học trò yeu6 của chị? *cười*
To chococat : Nguyên nhân khiến tôi gọi X - Press là "thứ điên khùng" bởi vì fic này không đơn thuần đề đọc cho vùi, mà nó buộc người đọc phải vận động đầu óc suy nghĩ. Có điều, hình như tất cả mọi người đều đang nghĩ nó theo một hướng rất phức tạp, trong khi nó thật ra rất đơn giản =>fic này không là thứ điên khùng chứ là gì, hen ^^
To M94 : X - Kill <loại trừ>, Press - Cuộc hỗn chiến => X - Press : Cuộc chiến đấu để loại trừ lẫn nhau.
To nh0c_vip : Errr, nếu vậy thì bạn tốt hơn hết là đừng thích tôi. Vì tôi sẽ không post đoạn tiếp theo lên ngay bây giờ đâu.
To everyone : Có nghĩa là...mọi người không ghét tôi bởi vì tôi là người viết X - Press? Và nếu tôi bị ghét thì sẽ không có truyện đọc? *cười* Về điểm này thì mọi người không cần lo đâu. Tôi dù sao cũng nhận được commend của rất nhiều người rằng họ thích những thứ do tôi viết ra, nhưng không thích tác giả. Đã bảo là tôi nhiều...tai tiếng hơn là tăm tiếng mà. Giờ thì tin rồi nhé!
tocduoiga
31-07-2008, 03:48 AM
to pekon_bh: Đừng lôi bonghoatuoinho vào đây, tội nghiệp con bé. Tôi làm phiến nó nhiều rồi. X - Press là do một mình tôi viết và vì một vài lý do không-thể-nói-ra-được, tôi đã đẩy bonghoatuoinho ra làm bia đỡ đạn. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng chịu trách nhiệm hoàn toàn cho fic mà mình viết ra. Okie. tôi, tocduoiga - Nguyệt Thiên đây. Mọi người có mún chiên-xáo-nấu-nướng gì đó thì tùy
Tôi đã trả lời vấn đề này cho một người khác từ trước đó rồi ^^
To everyone : Hiện nay tôi đang bận bên Văn Phòng Tư Vấn <khách hàng cũng chiếu cố văn phòng mình ghê> nên sẽ không quay lại viết X - Press trong một-thời gian. Và, thời-gian đó là bao lâu, cái này còn tùy.
Chúc mọi người một ngày vui. Tôi phải quay lại văn phòng của mình đây.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
sakuno
03-08-2008, 08:12 PM
ghé thăm X - Press và cảm thấy như thía nì :
- Lần 1 ghé thăm : X - Press bị đóng một lớp bụi, từ mỏng chuyển sang dầy
- Lần 2 : Bụi biến thành mốc, từ mốc trắng chuyển sang mốc xanh, cúi cùng là mốc đen <mức độ nghiêm trọng >
- Lần 3 : Mốc đã biến thành Nấm, Nấm nhỏ lớn dần thành Nấm lớn, sau đó thành Nấm khổng lồ <Quái vật Nấm>
- Lần 4 : Mối xuất hiện và ăn Nấm để sống. Hết Nấm oj thì nhảy qua gặm chính X -Press lun.
-Mí tuần hum quay lại, tự nhiên hum nay ghé dzô, mấy con mối nhỏ ngày nào giờ đã phát triển thành cộng đồng mối =>X - Press không ba lâu nữa sẽ bị sập.
*thở dài* coá ai thấy tocduoiga ở đâu hem? Đề nghị đặt pà chị í vào list MOST WANTED ngay từ bi giờ, trước khi X - Press không biến thành bụi.
tocduoiga
04-08-2008, 06:56 AM
bước tới...khều khều...chọc chọc bằng cành cây...lay lay...đạp!
*cười* còn chắc chán ^^ chỗ này phải tới vài tuần nữa thì mới sập, lo gì <hồ hồ>
Đã vậy, tôi tạm thời lành mặt một thời gian để viết bài luận văn + đọc sách chuẩn bị cho online test. Còn X - Press, thôi thì cứ để...phó mặc số giời vậy. Hy vọng trời đừng nổi giông bão, nếu không thì chỗ này chỉ trụ được cỡ...1 tuần là cùng.
Tôi đi ngủ trước đây. Chúc mọi người ngủ ngon.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
P/S : Thân ai nấy lo. Chị cũng bận lắm rồi, đừng tăng thêm công nợ cho chị nữa. Chuyện để chị vào MOST WANTED, em cứ tự nhiên. Dù sao thì chị bị truy nã cũng...quen rồi. Không vấn đề gì cả ^^ đừng nghĩ chuyện hù chị kiểu này, hết hiệu quả rồi nhóc ạ.
tocduoiga
04-08-2008, 08:51 PM
Khi quyết định trở thành người luôn bên cạnh bảo vệ cho Minh Châu, Thanh Trâm đã tự mình mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời của mình. Và, không giống với những năm tháng trước đây mà Thanh Trâm đã từng sống, những ngày tháng sau này sẽ gian nan hơn nhiều. Con đường phía trước hứa hẹn sẽ có rất nhiều chông gai mà Thanh Trâm phải tự đi qua bằng chính đôi chân nhỏ bè của mình. Thật ra Thanh Trâm cũng không nhất thiết phải đi theo hướng này. Thanh Trâm khác với Minh Châu. Thanh Trâm còn có được quyền lựa chọn cuộc sống cho mình. Nếu muốn, Thanh Trạm có thể quay trở lại làm con búp bê bên cạnh Minh Châu : Để Minh Châu ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy buồn, được Minh Châu che chở và bảo vệ trước những bất trắc xung quanh, có thể đừng nhìn Minh Châu đứng lặng trong căn phòng tối nhìn lên trời cao mỗi khi đêm về. Và những đêm như thế, Minh Châu thường không ngủ.
Thanh Trâm có thể chọn cho mình một cuộc sống an nhàn không lo lắng gì, chỉ cần Thanh Trâm là một con búp bê. Nhưng đổi lại, Thanh Trâm sẽ không bao giờ có thể bảo vệ Minh Châu.
Thanh Trâm cảm thấy ghét chính cái sự bất lực của bản thân mình mỗi khi nhìn thấy Minh Châu phải đương đầu với những người lúc nào cũng chờ cơ hội làm hại Minh Châu. Thanh Trâm ghét phải làm một con búp bê chỉ biết đứng nhìn. Như vậy thật là bất công với Minh Châu. Minh Châu và Thanh Trâm cũng chỉ bằng tuổi nhau. Nhưng vì sao lúc nào Minh Châu cũng phải tỏ ra mạnh mẽ và dày dạng như vậy? Đó có phải là điều mà một đứa trẻ 6 tuổi nên làm không?
Nhiều lúc Thanh Trâm tự hỏi, liệu những đứa trẻ khác cùng tuổi với Thanh Trâm và Minh Châu có đang phải trãi qua một cuộc sống như thế này không? Từ lúc Viện Mồ Côi bị cháy cho tới nay, Thang Trâm chưa bao giờ đặt chân bước ra thế giới bên ngoài. Thanh Trâm không có chút ý tưởng gì về sư thay đổi của thế giới đó hiện nay. Hình như ở chỗ này, ngày thàng không hề tồn tại, chỉ có ngày và đêm, mặt trời và mặt trăng. Chưa bao giờ, Thanh Trâm tự hỏi hôm nay là ngày mấy, bây giờ là mấy giờ rồi, và hôm nay mình nên làm gì trong phòng đây. Đã đến lúc, Thanh Trâm nên rời khỏi căn phòng trống vắng và ảm đạm này đề tìm ra lý lẽ cho cuộc đời mình. Trong lý lẽ sống đó có gương mặt của Minh Châu lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng với Thanh Trâm.
- Chưa được! Làm lại lần nữa. Tôi đã bảo là phải nhắm ngay mục tiêu trước khi bắn mà. Đùng có phí đạn bằng cách nổ súng một cách vụng về như vậy. Nhặt súng lên!
Thanh Trâm cúi xuống, bằng đôi tay đã sưng đỏ vì bỏng đang run rẫy, Thanh Trâm nhặt khẩu súng dưới chân mình lên. Thanh Trâm lập lúc rụt tay lại. Giờ mới biết, Súng không chỉ nặng, nó còn rất nóng nữa. Hình như càng bắn nhiều thì nó cang óng thì phải. Cho đến thời điểm này, nó đã là một khối sắc được nung nóng rất lâu.
- Làm gì vậy? Đừng chậm chạp như vậy.
Thanh Trâm dán mắt vào khẩu súng dưới đất. Hay là bỏ cuộc thôi. Điều này là quá khó đối với mọt đứa trẻ như Thanh Trâm.
- Thanh Trâm!
Thanh Trâm quay mặt lại và ngước nhìn lên cao. Qua lớp kính của phòng tập bắn, Thanh Trâm nhìn thấy Minh Châu ở trên kia đang nhìn xuống với một vẻ mặt lo lắng.
- Thanh Trâm...
Minh Châu đang ở đây. Thanh Trâm bất giác cắn mạnh môi mình đề máu rỉ ra, mỗt cách để thức tỉnh chính bản thân của mình. Xong, Thanh Trâm quay lại và nhặt khẩu súng lên, tiếp tục hướng mắt về phía trước với những vòng tròn đỏ chồng chất lên nhau trên tấm bia. Trên đó đả có rất nhiều chỗ hỏng do vết đạn tự Thanh Trâm.
- Thanh Trâm...đừng mà...Thanh Trâm...
Mặc dù không quay mặt lại, nhưng Thanh Trâm vẫn biết là Minh Châu đang khóc. Thanh Trâm có thể cảm nhận được những giọt nước mắt qua tiếng gọi của Minh Châu. Nhưng Thanh Trâm sẽ không quay lại. Những giọt nước mắt của Minh Châu sẽ là nguồn động viên chính của Thanh Trâm trong lúc này. Thanh Trâm tự nói một mình :
- Đừng khóc, Minh Châu. Tôi thích thấy Minh Châu cười hơn, và tôi sẽ làm tất cả vì nụ cười đó.
Ở trên kia, Minh Châu quay sang ông của mình :
- Ông hảy bảo Thanh Trâm dừng lại đi. Nều cứ tiếp tục như vậy, bạn ấy sẽ chết mất.
Đáp lại Minh Châu là vẻ bình thản của ông :
- Ông không thể dừng Thanh Trâm lại được. Tất cả những gì Thanh Trâm đang làm bây giờ là lực chọn của bản thân con bé. Nó đã dồn hết toàn bộ quyết tâm của mình vào những khó khăn này. Nếu cả cháu cũng không thề dùng nó lại thì ông chẳng làm được gì cả.
Minh Châu trao cho ông cái nhìn đầy căm phẫn :
- Nhưng chính ông là người đề xướng những chuyện này, không phải sao? Thanh Trâm không thể tự mình nghĩ ra được.
Ông cười, một nụ cười nhạt nhẽo :
- Cháu đã sai rồi, Minh Châu. Cháu đừng tiếp tục xem Thanh Trâm như một món đồ chơi của mình nữa.
- Cháu không hề xem Thanh Trâm như đồ chơi. Với chàu, Thanh Trâm là một người bạn.
Im lặng kéo dài trong vài giây với bầu không khí dường như đang cô đặc lại. Hai bên tiếp tục trao cho nhau những cái nhìn đầy sát khí. Sau đó, gương7 mặt ông giãn ra bằng một tiếng thở dài :
- Cháu còn tính tự lừa dối bản thân mình đến bao giờ đây. Cháu đối với Thanh Trâm như thế nào, điều này chỉ có bản thân cháu mới biết. Nhưng có bao giờ cháu tự hỏi Thanh Trâm đang nghĩ gì và cảm thấy cuộc sống trong ngôi nhà này như thế nào hay không? Cháu cho giữ Thanh Trâm trong phòng vì sự an toàn của Thanh Trâm, đây là sự giải thích của cháu. Vậy có bao giờ cháu thử đặt mình vào vị trí của Thanh Trâm hay chưa?
Minh Châu lặng người trước những lời của ông. Đúng là từ trước đến nay, Minh Châu chưa bao giờ tự hỏi Thanh Trâm đang nghĩ gì. Hay nói một cách khác, Minh Châu chưa bao giờ suy nghĩ về Thanh Trâm hết. Minh Châu đã quá bận rồn với những cuộc chiến cho chính bản thân mình, và vô tình bỏ quên lại Thanh Trâm đằng sau lưng. Đến bây giờ, Minh Châu mới bất chợt nhận ra điều này. Thanh Trâm đã cảm thấy như thế nào trong căn phòng trống đó nhỉ? Bạn ấy có hay dán mắt vào cánh cửa chờ đợi Minh Châu đến hay không? Bạn ấy có hay nhìn qua cửa sổ xuống khu vườn đầy nắng đề cố tìm xem Minh Châu đang ở đâu hay không? Bạn ấy có...
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt yêu kiều của Minh Châu. Đúng vậy, Minh Châu chưa bao giờ thử nghĩ về cảm nhận của Thanh Trâm hết.
- Cháu đã luôn tỏ ra mạnh mẽ đề có thể che chở cho Thanh Trâm trong ngôi nhà tàn ác này. Cháu không muốn Thanh Trâm cũng giống như cháu, phải chịu nhiều áp lực như vậy. Cháu nghĩ mình đã mang lại cho Thanh Trâm cảm giác an toàn, nhưng ông nói đúng. Cháu đã quên mất một điều vô cùng quan trọng. Cháu đã quên mất cảm nhận của Thanh Trâm.
Ông kéo Minh Châu vào lòng, đề cho Minh Châu vùi mặt vào người ông.
- Minh Châu à, người cần được bảo vệ không phải là Thanh Trâm, mà chính là cháu. Ông đã hứa với ba mẹ cháu là sẽ bảo vệ cháu. Tất cả những cố gắng của Thanh Trâm hiện nay cũng là vì cháu. Thanh Trâm cũng muốn bảo vệ cháu, y như ông vậy. Cháu đừng cố gắng gồng mình nữa. Không ai bắt cháu phải thúc ép bản thân mình trưởng thành một cách thần tốc cả. Cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tôi gì phải gạt bỏ het61 những nụ cười thơ ngây của mình đề đổi lấy sự thông minh sắc sảo không đáng có chứ? Cháu luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ trước mặt Thanh Trâm, nhưng kì thực khi chỉ còn lại một mình, cháu luôn thu mình với rất nhiều những suy nghĩ về tương lai mờ mịt trong bóng tối đúng không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Ông thấy cả Thanh Trâm trong đó nữa. Sau mỗi đên cháu trằn trọc ngồi một mình bên cửa sổ, Thanh Trâm thường nép mình sau bức màn và ngồi đó củng cháu cho đến sáng. Cháu không hề hay biết chuyện này phài không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Cho nên thay vì ngăn cản Thanh Trâm, ông nghĩ ông nên ủng hộ con bé.
Ông ngưng lại một lúc đề có thể nghe thấy tiếng Minh Châu thồn thức trong lòng mình. Lâu lắm rồi, ông mới lại được thấy một Minh Châu như thế này, khóc như một đứa trẻ đúng nghĩa trong lòng ông. Điều này khiến cho ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, so với việc phải đối mặt với một Minh Châu luôn lạnh lùng với cách ứng xử như một người lớn.
- Hãy để Thanh Trâm cố gắng vì cháu. Mục tiêu sống của Thanh Trâm chính là chiến đấu cho sự sinh tồn của cháu. Còn cháu thì sao, Minh Châu?
Không có câu trả lời. Hay nói đúng hơn là Minh Châu không biết nên trả lời như thế nào. Mục tiêu sống của Minh Châu là gì, chính Minh Châu cũng không biết. Minh Châu chưa bao giờ nghĩ đến điều này, kể từ khi ba mẹ mình qua đời cho tới nay. Điều duy nhất mà Minh Châu nghĩ đến chính là nhất quyết không đề cho những con người tàn ác kia được thỏa ý nguyện. Nếu họ muốn Minh Châu khóc, Minh Châu sẽ không bao giờ khóc. Nếu học muốn Minh Châu yếu đối, Minh Châu sẽ để cho họ thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Và nhất là, nếu họ muốn Minh Châu chết, Minh Châu nhất định phải sống. Đó có được xem là mục tiêu để sống hay không?
Ờ phía dưới, vai Thanh Trâm đang run lên sau mỗi phát súng. Cánh tay cứ tự động giật lùi lại sau mỗi lần bắn, làm cho vai nhói đau.
- Minh Châu à, bạn nhất định phải luôn cười nhé!
Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn.
Vì không muốn thấy Minh Châu tiếp tục ngồi một mình suy tư trong bóng tối khi đêm về, Thanh Trâm đã hy sinh thân mình làm tất cả để có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mục tiêu sống của Thanh Trâm chính là Minh Châu. Nụ cười của Minh Châu chính là đích mà Thanh Trâm đang cố hết sức hướng tới.
- Đau không, Thanh Trâm?
Minh Châu chạm nhẹ vào cánh tay phải đang được quấn bởi một lớp băng trắng dầy lúc Thanh Trâm đang nằm trên giường. Thanh Trâm theo phải xạ nẩy người lên ngay sau đó. Minh Châu đặt tay lên mặt Thanh Trâm :
- Xin lỗi Thanh Trâm. Là tại tôi không tốt. Vì tôi không đủ mạnh đề bảo vệ cho bạn.
- Không sao...Minh Châu đã rất mạnh rồi mà. Tôi rất ngưỡng mộ Minh Châu. Tôi thích cái cách mà bạn đối với mấy người xấu kia bây giờ. Bạn làm họ phải nể nang đó. Hay thật! Không biết đến ao giờ thì tôi mới oai được như Minh Châu nhỉ?
Những giọt nước mắt chãy dài trên gương mặt Minh Châu. Không biết hôm nay đã là lần lần thứ mấy Minh Châu khóc.
- Xin lỗi...tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Thanh Trâm. Tôi đã quá ích kỷ. Tôi chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình mà thôi.
Thanh Trâm đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống gường. Thanh Trâm thì thào :
- Đừng khóc...tôi thích thấy Minh Châu cười hơn. Chỉ cần Minh Châu cười, tôi sẽ không thấy đau nữa. Cười đi, Minh Châu.
Minh Châu cố gắng chọn ra một nụ cười đẹp nhất của mình dành cho Thanh Trâm. Thâm Trâm cười :
- Cám ơn Minh Châu.
Minh Châu hỏi :
- Tôi có thể xin Thanh Trâm chuyện này được không?
- Chuyện gì?
- Cho tôi ngủ lại đây tối nay nha.
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt Thanh Trâm.
- Sao vậy? Không được à?
Thanh Trâm vội vã lắc đầu lia lịa :
- Ơ...không phải! Đương nhiên là được rồi.
Chỉ chờ có vậy, Minh Châu chui vào trong chăn cùng Thanh Trâm. Mặt Thanh Trâm tự nhiên đỏ lên khi chân mình chạm vào chân Minh Châu. Minh Châu vùi mặt vào người Thanh Trâm :
- Người Thanh Trâm ấm thật đó. Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ngủ chung với nhau phải không? Thanh Trâm không sao chứ? Bạn có bị sốt không? Mặt bạn đang đỏ lên kìa.
Thanh Trâm lắc đầu :
- Không...có lẽ...vì...ờ...tôi vui quá thôi.
Minh Châu mỉm cười. Nếu đây là điều duy nhất mà Minh Châu có thể làm cho Thanh Trâm, Minh Châu sẽ luôn làm nó.
- Minh Châu à.
- Gì?
- Tôi sẽ làm tất cả đề Minh Châu được vui.
Im lặng...
Tiếng gió đêm làm rung cành cây bên cửa sổ, hòa vào bản giao hưởng của lũ côn trùng đêm. Thanh Trâm đoán rằng người ta hay gọi đó là âm thanh của đêm.
- Cám ơn nhiều lắm, Thanh Trâm.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng Minh Châu đáp lại. Đêm thật yên bình. Cả hai đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say rất nhanh sau đó.
Sáng hôm sau, một ngày như mọi ngày, trời rất đẹp. Phòng tập võ...
- Hôm nay cũng tệ như hôm qua. Học mãi mà không tiến bộ chút nào à?
Ông võ sư có dáng người đồ sộ hất mặt khi Thanh Trâm đang nằm sóng xoài trên mặt đất.
- Đứng lên! Tiếp tục đi chứ. Cô học hành kiều này, không khéo người ta lại bào tôi dạy không hay. Đừng làm mất mặt tôi nữa. Đứng lên đi.
Thanh Trâm gượng mình đúng dậy. Mõi lần tới giớ có lớp học Judo là cứ y như rằng, Thanh Trâm sẽ bị vật tơi tả.
- Thanh Trâm không làm gì sai cả. Chỉ tại thầy thật sự bất tài mà thôi.
Ông võ sư lẫn Thanh Trâm đều quay về phía vừa phát ra câu nói đó. Minh Châu đang đúng bên chỗ cửa ra vào và nở một nụ cười như mọi khi. Ông võ sư nổi sung :
- Thì ra là cô, cô Minh Châu. Hình như đây không phải là nơi cô nên đến. Hơn nữa, cô vừa nói những lời không được lịch sự cho lắm đó. Mặc dù cô là chủ nhà, nhưng tôi là người dạy võ. Khuôn viên căn phòng này có thể là của cô, nhưng luật lệ ở đây là do tôi đặt ra. Cô dù là chủ cũng nên tuên theo quy định.
Minh Châu thản nhiên bỏ giáy bên ngoài và bước vào trong với đôi chân trần, cúi đầu theo lễ rồi nói :
- Tôi muốn thách đầu với thầy, võ sư. Và nếu như thầy thua, từ nay trờ đi, người dạy Thanh Trâm sẽ là tôi.
- Cô...
- Lý do cho chuyện này, vì tôi nhận thấy thầy không hề dạy Thanh Trâm những bước cơ bản về Judo. Tất cả những gì thầy làm chỉ là quăng bạn ấy qua vai mình như đang chơi với một bao cát. Võ Sư à, Thanh Trâm là một con người, bạn ấy không phải là dụng cụ cho thầy tập dợt.
Hai bên nhìn nhau bằng đôi mắt sắc bén. Ông võ sư gật đầu :
- Được, nếu cô nghĩ là mình đủ sức thách đấu với tôi, cô Minh Châu. Nhưng phải nói trước, tuy cô là chủ nhà, nhưng vì danh dự một người từng đoạt chúc vô địch quốc gia môn Judo liên tiếp 5 năm liền, tôi tự thấy mình không có lý do gì phải nhún nhượng cô hết. Nếu có gì hơi quá tay, mong cô đừng trách.
Ông võ sư đã nói những lời đó bằng một giọng như thể chắc chắn rằng ông ta sẽ bẻ xương Minh Châu. Minh Châu gật đầu :
- Tôi hiểu quy tắc này. Thầy muốn bắt đầu ngay không?
Thanh Trâm kéo tay Minh Châu lại :
- Minh Châu...
Nhưng Minh Châu đã dùng nụ cười dịu dàng của mình để trấn an Minh Châu :
- Không sao đâu. Cứ giao việc này cho tôi.
Trận đầu bắt đầu. Ông võ sư ngay lập tức lao vào thế chủ động tấn công. Trái với ông ta, Minh Châu rất bình thản đứng đó đón nhận. Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào vai Minh Châu thì một điều không thể tưởng tượng nổi đã xãy ra. Ông ta bị Minh Châu quật qua vai một cách hết sức đễ dàng và nhẹ nhàng. Khó có thể mà tin nổi với cơ thể của một đứa trẻ 6 tuổi như Minh Châu mà lại có thể làm được điều này. Minh Châu mỉm cười :
- Tôi thắng rồi. Mất hết 4 giây...coi bộ động tác của tôi chậm đi nhiều lắm.
Ông võ sư còn chưa hết ngỡ ngàng :
- Cô...cô....
Mặc cho ông ta nằm đó, Minh Châu đến gần Thanh Trâm :
- Nếu Thanh Trâm không phản đối, từ nay trở đi, tôi sẽ là thầy dạy võ của bạn.
Thanh Trâm cười :
- Vâng!
Và cúi đầu chào theo lễ. Một bất ngờ thú vị khác về Minh Châu. Thì ra Minh Châu thật sự mạnh như vậy.
tocduoiga
04-08-2008, 08:56 PM
Một đoạn chất lượng...có người bảo với tôi rằng họ đã khóc sau khi đọc phần đầu của đoạn này, lúc Thanh Trâm vì Minh Châu mà cố gắng như vậy. Nhưng điều đáng mừng là cuối cùng tôi cũng chịu quay lại...quyét bụi cho chỗ này rồi,, hen ^^
Hy vọng mọi người cũng sẽ thích đoạn này.
To Sakuno : Lần này thì chị nhượng bộ, nhưng sẽ khôngc có lần sau đâu.
Chúc tất cả mọi người luôn vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
tocduoiga
05-08-2008, 04:34 AM
Review...tôi muốn thấy Review chapter tiếp theo của X - Press. *thở dài* mọi người có tính hay quên ghê...cứ hay quên viết Review cho X - Press hoài. Tôi bị nhiễm chứng bệnh hay quên của mọi người =>quên post đoạn tiếp theo của X - Press mất tiêu rồi ^^
hotaru_216
05-08-2008, 05:13 AM
Càng đọc càng thấy hay ^___^
Muốn viết một cái gì đó cho ra hồn mà chữ ko tài nào tuôn ra nổi, thôi thì chờ các " văn sĩ " khác viết Review cho X-Press vậy ^^!
@ tocduoiga: chị mưốn chỗ này ko đóng bụi, ko sụp đổ thì đơn giản thui, thuê một người nào đó vào đây dọn dẹp ^^! Nghĩ mà sao giống kiểu mướn osin về lau chùi dọn dẹp nhi? ^^!
Tiện thể cũng nói luôn, tocduoiga cũng gây khá nhiều khó dễ cho độc giả ấy nhỉ, nhưng ko hiểu sao ko thể ghét nổi ^^, hehe, thui thì cứ thế đi!
Mong chờ những chap tiếp theo của X-press lắm!
gaubien812
05-08-2008, 06:55 AM
Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn.
Tồn tại & sống.
MC lúc này và M.C lớn khác nhau quá.
sakuno
05-08-2008, 08:35 AM
một đoạn rất chất lượng <cười toe toét> đúng là càng đọc càng thấy hay.
có cảm giác hình như MC lúc nhỏ hok ác = MC bi giờ. có phải còn có chuyện gì xãy ra nữa hok?
@ tocduoiga : cám ơn chị đã nhượng bộ em. về khoảng gian manh nì, em toàn học ở chị cả thui. đừng trách em chị nhé!
SoNicGer
09-08-2008, 07:37 AM
chúa ơi Minh Châu chơi luôn cả thầy dạy võ gớm thật
hanayuky
09-08-2008, 12:02 PM
ôi 1 cô nhóc 6 tuổi quật ngã ông thầy 5 năm vô ddihcj quốc gia, tin đc h0k đấy, ss kóa vung tay quá trán h0k híc híc
sakuno
10-08-2008, 06:48 PM
tocduoiga à, em chưa bao giờ nghiêm túc cầu xin chị chuyện gì cả. Lần này thôi, xin chị hãy ngưng viết X - Press. Làm ơn đừng viết X - Press nữa. Em xin chị đó.
Sorry tất cả mọi người, nhưng tôi nghĩ X - Press không nên viết tiếp nữa.
tocduoiga
11-08-2008, 12:53 AM
*cười* Em đang chống lại tất cả những người đọc đó. Đừng tự rước họa vào thân, Sakuno.
pekon_bh
11-08-2008, 05:16 AM
oh`...trên đời này ko có jì là ko thễ cã...và...bjết đâu đoạn tjếp theo sẽ gjãj thích chjện nì!?^^!
oaj`...thoaj thỳ cứ chờ thoaj chứ bjk làm thế nào nữa , nhân tjện tập tính kjên nhẫn..oh my god! tdg đúng là hoá thân MC , theo tjn tình báo cũa Sakuno thỳ tdg cũng coá nụ cười đáng sợ.....kon ng` cũa tdg thú vị ghja ! có thễ MC ác nhưng sự thật thỳ ko đúng , là do hoàn cãnh và muốn sống sót trong kaj' hoàn cãnh đoá thỳ MC pãj trỡ thành 1 ng` #......còn vjệc tjêu djệt các Prjncess có lẽ MC bị ãnh hưỡng bơj~ câu chuyện cũa mẹ MC , chắc MC muốn chứng mjnh cái câu chuyện Q & P , gjống như MC muốn kjễm chứng P tjêu djệt Q như thế nào ( có nghja~ là tjêu djệt cái ác..mà sao họ hàng MC ác dzậy ko bị trừng phạt nhờ...ko công =) !? hay tạj tjêu djệt nhju` Pr rồi mà chẵng aj có thễ ngăn cãn đc MC , nên MC ko tjn hoặc nghj ngờ vào câu chjện cũa mẹ .!? hay MC mưốn làm Q đễ trừng phạt cái ác!? ặc ặc , sự thật là cái nao...sj nghĩ , si nghĩ.........nghĩ hỗng ra!!!>''
_________________
haydenfan
11-08-2008, 09:21 AM
này sakuno!!!!hok đọc thì hok ai cấm nhá!!!để ch o người ta đọc dj!!!còn nếu như phần cưối là cái gì gì dj chăng nữa thì cũng dg đọc hay muh`!!!
Cyclone*
11-08-2008, 09:38 AM
... hum... uhm... hu.....
biết nói cái gì nhỉ ? Sakuno có vẻ là rất... khi muốn chị tocduoiga ngưng viết X-press. Sakuno chắc có lí do riêng rồi, mà biết đâu được, lí do của chung thì sao nhỉ ?
lần này đứng ngoài nhìn vào xem bạn làm cái gì nào <trung lập> Nếu mà cần cũng có thể mình ủng hộ Sakuno <mình đang nghĩ gì vầy nè> Mà tốt nhất cứ trung lập ha
Vinh dự viết review nhường cho các bạn đó, túi free time của mình cạn kiệt không còn tẹo nào.. cố gắng nha các bạn. Chúc các bạn sớm được thấy chap tiếp của X-press.
hanayuky
11-08-2008, 11:22 AM
sakuno xin tdg 1 truyện như thía thì kóa lẽ đóa phải là truyện rất nghiêm túc,??? đìu đóa làm ch0 tớ tò mò dã man, kóa truyện gì vậy, 1 kết cục buồn hay là truyện đang ngày càng dở (cười ) giả thuyết thôi nhé, dù se0 đóa kũng là ý kiến kụa bạn , kóa thể ch0 mọi ngừi bít lí do đc hem
tocduoiga
11-08-2008, 08:18 PM
Không biết đã bao lâu rồi, kể từ lúc Minh Châu bắt đầu trở thành thầy dạy Judo cho Thanh Trâm, thay cho ông thầy dở hơi kia. Những ngày tháng được học cùng Minh Châu chính là những ngày tháng tươi đẹp và hạnh phúc nhất trong đời Thanh Trâm. Không giống với ông võ sư thô bạo trước, Minh Châu lúc nào cũng dịu dàng, luôn mỉm cười và đưa tay ra cho Thanh Trâm mỗi lần Thanh Trâm bị quật ngã. Thanh trâm đã từng hy vọng những tháng ngày đầy niềm vui như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
Ở đây, trong ngôi nhà này, thời gian vốn là một yếu tố rất mơ hồ. Chính Thanh Trâm cũng không rõ hôm nay là ngày mấy, tháng mấy và năm nào rồi. Vì mỗi ngày đi qua đều mang đầy nắng và nụ cười. Minh Châu hình như cũng không thường xuyên đến trường. Thanh Trâm tự suy diễn ra, bây giờ có lẽ đang là mùa hè ở học viện Thiên Vũ cũng nên. Hoặc là Minh Châu thật ra không muốn đến trường. Nhưng không sao...đối với tất cả, Thanh Trâm sẽ không quá quan tâm nữa. Chỉ cần có thể nhìn thấy Minh Châu mỗi ngày là đủ.
Nhưng cũng đã lâu rồi, Thanh Trâm không gặp Minh Châu. Bao lâu rồi ta? Thanh Trâm cũng không rõ nữa. Đã bảo là chỗ này không có ngày tháng rõ ràng mà. Tuy nhiên, theo cảm nhận của Thanh Trâm thì đã lâu, lâu lắm rồi. Có chuyện gì xãy ra với Minh Châu? Lớp học Judo dạo này được giao cho Ron, ông vệ sĩ mặt to bên cạnh Minh Châu đảm nhận. Học với ông ấy chán lắm. Lúc nào ông ấy cũng nhường Thanh Trâm, tự để mình cho Thanh Trâm hạ đo ván. Thanh Trâm biết ông ấy là một người tốt, mặc dù mặt mày hơi dữ dằn một chút. Học với ông ấy thật ra cũng tốt hơn với người thầy đầu tiên của Thanh trâm rất nhiều. Nhưng với đà này, ông ấy cứ nhường mãi thì tới bao giờ, Thanh Trâm mới tiến bộ lên đây? Tự nhiên Thanh Trâm ước mong được quay lại học với Minh Châu ghê. Minh Châu đang bận chuyện gì à? Hay là bạn ấy đã quay lại trường học rồi?
Thanh Trâm nhào người ra bên ngoài đằng sau vách tường và cẩn trọng bắn liên tục 3 phát đạn trúng ngay đầu của 3 cái hình nộm đang di chuyển tứ tung bên ngoài. Căn phòng chợt sáng đèn trở lại. Ánh sáng mờ ảo đã được thay bằng những chiếc đèn Ne-on dài. Có tiếng vỗ tay từ trên cao, thông qua lớp kính từ chỗ quan sát của phòng tập bắn.
- Làm tốt lắm, Thanh Trâm! Tôi đã không còn gì để dạy cho cô nữa, cô Thanh Trâm. Cô chính thức tốt nghiệp bắt đầu từ hôm nay.
Thanh Trâm nhìn lên chỗ người thầy dạy mình tập bắn. Nghe nói thầy ấy là điệp viên nghiệp vụ của cục tình báo FBI được ông của Minh Châu mời về từ bên Mỹ để đảm nhận vai trò giảng dạy cho Thanh Trâm. Một cảm giác lạ chợt rộn lên trong lòng Thanh Trâm. Tự nhiên Thanh Trâm ước Minh Châu ở đây vào lúc này. Thanh Trâm muốn khoe với Minh Châu về thành tích của mình.
Minh Châu đang ở đâu và đang làm gì lúc này?
Mũi tên cắm phập một cách mạnh mẽ ngay hồng tâm. Thanh Trâm bất giác buông một tiếng thở dài và hạ khung tên xuống, trong khi cô giáo dạy bắn cung tỏ ra rất hài lòng :
- Khá lắm, cô Thanh Trâm. Cô là người học trò đầu tiên khiến cho tôi tự hào nhất đấy. Theo như lịch trình giảnh dạy thì khóa học này có thể kết thúc hôm nay. Tôi không còn gì để dạy cho cô nữa. Phần còn lại, cái đó còn phải tùy vào thể hiện của cô trong tương lai rồi.
Thanh Trâm quay lại, cúi đầu theo lễ để tỏ lòng cám ơn đối với cô giáo của mình. Xong, Thanh Trâm chán nản quay đi.
Chưa bao giờ, Thanh Trâm cảm thầy một ngày trôi qua lại đáng chán như thế này. Những ngày trước, Thanh Trâm cứ luôn ấp ủ trong lòng một hy vọng rằng Minh Châu sẽ quay về trong nay mai, cho nên mới tiếp tục cố gắng học cho thật tốt để chờ Minh Châu về. Nhưng đã lâu như vậy rồi...
Thanh Trâm đã tốt nghiệp được hai môn, chỉ còn mỗi môn Judo nữa thôi. Trưa nay, Minh Châu sẽ dạy lớp Judo chứ? Hay Thanh Trâm lại phải học với Ron nữa?
- Ah, cô Thanh Trâm. Thật đúng lúc, tôi cũng đang định tìm cô đây.
Mới nhắc đã thấy xuất hiện ngay. Ron trao cho Thanh Trâm một nụ cười mà ông ta cho là hiền lành nhất. Ron tỏ ra rất hăng hái :
- Tôi vừa nói chuyện với những giáo viên của cô, họ bảo cô có thể tốt nghiệp được rồi. Cô Thanh Trâm à, cô làm tôi vô cùng bất ngờ đó. Ban đầu tôi cũng không cho rằng một đứa trẻ như cô có thể vượt qua những đợt huấn luyện gắt gao như vậy. Nhưng mà...
Mặc cho ông ta tiếp tục ba hoa về thành tích mà Thanh Trâm vừa đạt được, Thanh Trâm lờ đi như không nghe, không thấy gì, nhắm một hướng đi thẳng. Con người của Ron không đáng sợ. Ở một mặt khác, ông ta là một người rất có tính hài hước. Chính ông ta đã giúp cho Thanh Trâm cười trong lớp học Judo. Có lẽ ông ta biết Thanh Trâm cảm thấy buồn vì không được gặp Minh Châu. Nhưng mà Thanh Trâm đã cảm thấy chán với những trò đùa đó rồi. Tất cả những gì Thanh Trâm muốn bây giờ là được gặp Minh Châu.
- Cô Minh Châu vừa về. Nếu như cô ấy mà biết chuyện này thì....
Ông ấy còn bận thao thao bất tuyết, không hề nhận ra là Thanh Trâm đã đi được một khoảng khá xa. Ron là một người hoạt bát. Nhưng ông ta vừa nói gì thế nhỉ? Hình như ông ta vừa nhắc đến Minh Châu. Thanh Trâm lập tức quay lưng lại :
- Minh Châu?
Bấy giờ, ông ta mới nhận ra là Thanh Trâm đang đứng bên kia, cách ông ta một khoảng khá xa. Ông ta tỏ ra ngạc nhiên :
- Huh?!? Cô Thanh Trâm...cô đi tới đó từ lúc nào vậy?
Thanh Trâm không quan tâm đến câu hỏi của ông ta. Điều khiến Thanh Trâm quan tâm lúc này chính là điều mà ông ta vừa nói về Minh Châu.
- Ông vừa nhắc đến Minh Châu?
Ron gật đầu :
- Vâng. Cô Minh Châu vừa mới quay về. Cô ấy đang ở...
Ron ngưng lại và nhìn xung quanh :
- Cô Thanh Trâm?
Và buông một tiếng thở dài, sau đó là phì cười :
- Trẻ con...dễ thương thật! Nhưng cô Thanh Trâm à, tôi chưa nói cho cô nghe cô Minh Châu đang ở đâu mà. Không phải cô tính bới tung cái nhà này lên đề tìm cô Minh Châu chứ? Như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian đó. Oh, dù sao thì hình như bây giờ người cô đang đầy ắp năng lượng, chạy nhảy một chút cũng tốt.
Khi Ron vừa quay đi thì đã chạm mặt ngay một người đàn ông khác. Ron mỉm cười :
- Ah, bất ngờ ghê! Không ngờ anh cũng ở đây, Takuma-kun.
Người đàn ông Nhật có dáng người cũng đồ sộ và oai vệ không kém gì Ron đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng. Ron nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao :
- Có vẻ như tất cả chúng ta đều đã ở đây. Cuối cùng...
Người đàn ông có tên gọi Takuma hỏi :
- Thanh Trâm...là một người như thế nào?
Ron quay lại nhìn Takuma. Ông ta nói :
- Cô Minh Châu cho gọi tôi từ Nhật bay sang đây cũng chỉ để gặp cô Thanh Trâm. Cô ấy muốn tôi cấp bằng tốt nghiệp cho cô Thanh Trâm. Có vẻ như Thanh Trâm là người được cô Minh Châu tin tưởng nhất.
Ron gật đầu :
- Chính xác! Và, thêm một tin đáng buồn nữa. Theo tôi thấy thì không lâu nữa, cô Minh Châu sẽ không cần chúng ta bên cạnh nữa. Cô Minh Châu đã tìm được một người bên cạnh cô ấy rồi.
Takura bất giác se đôi mắt đen láy của mình lại :
- Ý ông là...Thanh Trâm chính là người được chọn?
Một cái gật đầu từ Ron. Takura nhìn ra bên ngoài, chỗ cây Anh Đào đang trút xuống những cánh hoa màu hồng bé tí :
- Vậy thì tôi thực sự phải xem khả năng của Thanh Trâm đến đâu rồi.
Ron quay lưng đi :
- Chắc chắn rồi. Nhưng mà...cô Thanh Trâm đã có thể quật ngã được tôi. Có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra điều này, nhưng cô ấy hiện nay đã rất mạnh.
Thanh Trâm cảm thấy háo hức chưa từng có. Minh Châu đang ở đây. Cuối cùng thì Minh Châu cũng đã về rồi. Minh Châu có nhớ Thanh Trâm như Thanh Trâm đã rất nhớ Minh Châu hay không?
Thanh Trâm vấp phải một sợi dây cước được giăng ra dưới chân mình và ngã nhào về phía trước. Theo phản xạ, Thanh Trâm chống một tay xuống đất là lộn người qua để lấy lại thăng bằng. Cùng lúc đó, Thanh Trâm cảm nhận sát khí trên đầu mình đang rơi xuống liền lăn người qua một góc khác. Đúng với cảm nhận của Thanh Trâm, có mấy cây dao rơi xuống từ trên cao. Thanh Trâm nhíu mày. Một cái bẫy chết người được giăng ra chính trong ngôi nhà này sao?
- Ra đi! Chính các người làm chuyện này phải không?
Bên kia cái thân cây cổ thụ to đúng, ba người bước ra. Thanh Trâm lập tức nhận ra họ. Quên sao được những gương mặt này. Đây chính là ba người từng có ý định ném Thanh Trâm vào chuồng chó Sói đây mà. Nhưng mục đích của cái bẫy nguy hiểm này là gì đây? Không phải là nhắm vào Minh Châu chứ?
- Ai ya, cứ tưởng bẫy được con chim nào rồi chứ. Hóa ra là một con khỉ dơ bẩn.
Thanh Trí là người lên tiếng trước. Thanh Trâm cười :
- Bẫy...chim? Có con chim nào đủ mạnh để làm đứt sợi dây cước chắc như vậy găng trên mặt đất chứ? Và hơn nữa, sợi dây được giăng ra cách mặt đất khoảng 10 cm, nhưng vùng này làm gì có con chim nào cao trên 50 cm đâu. Theo như tôi thấy thì cái bẫy chết người này còn nhắm vào mục đích khác ngoài chim ra.
Lập tức, thái độ của cả ba người họ đã thay đổi. Họ đang trao cho Thanh Trâm một cái nhìn vô cùng sắc bén. Bảo Trân cười :
- Chỉ mới 9 tháng không gặp, con khỉ bên cạnh Minh Châu coi bộ đã trưởng thành lên nhiều lắm. Miệng lưỡi chua chát không thua gì chủ của nó, nhỉ?
Thanh Trâm đứng lên. Chín tháng...theo như lời họ nói thì đã 9 tháng trôi qua rồi, kể từ lúc Thanh Trâm quyết định tự rèn luyện chính bản tâng mình. Vậy là đã gần một năm. Cũng nên cám ơn họ. Vì nhờ họ mà Thanh Trâm biết được chính xác đã bao lâu trôi qua rồi, từ sau ngày Thanh Trâm gặp họ.
Đến phiên Phi Hùng :
- Con khỉ của Minh Châu cũng lớn nhanh quá, phải không?
Giờ mới đế ý, Thanh Trâm đã cao ngang bằng Phi Hùng. Lần trước lúc Minh Châu còn ở đây, Thanh Trâm đã cao hơn Minh Châu một chút. Đúng là, không có ai để so sánh, chính Thanh Trâm cũng không nhận ra là mình đã lớn lên một chút.
- Một cái bẫy chim rất thú vị.
Tất cả quay lại nhìn. Từ phía bên kia, Minh Châu xuất hiện cùng một vài vệ sĩ bên cạnh mình, như thường lệ. Thanh Trâm mở to mắt nhìn Minh Châu. Thanh Trâm không thể tin được là Minh Châu đang đứng trước mặt mình. Minh Châu mỉm cười với ba người họ hàng của mình :
- Tôi không nhớ là mình có cho phép bất cứ ai bẫy chim trong ngôi nhà này. Tuy nhiên, tôi tự nghĩ, nếu một con chim vô phước nào tự nhiên rơi vào một cái bẫy như thế này...
Ngưng lại để nhìn mấy cây dao còn đang cắm sâu trên đất :
- Thì sẽ đáng thương lắm.
Rồi nhìn qua Thanh Trâm :
- Thanh Trâm không sao chứ?
Thanh Trâm lắc đầu. Minh Châu nhìn qua chỗ ba người kia :
- Lần trước tôi đã đưa ra cảnh báo, nếu có bất cứ ai có ý muốn làm hại Thanh Trâm, tôi sẽ không tha cho người đó. Thanh Trâm à, bạn muốn tôi xử lý họ theo cách nào đây? Hồ Cá Sấu và chuồng Sư Tử đã xây xong rồi. Bạn có muốn tôi cho họ vào đó không?
Ba người kia không hẹn mà cùng lùi lại. Bảo Trân nghiến răng :
- Mày dám...
Nhưng Minh Châu vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên :
- Có muốn thử xem tôi có dám làm hay không? Rất dễ mà.
Xong, Minh Châu quay sang mấy người vệ sĩ của mình :
- Làm đi!
- Vâng, thưa cô Minh Châu.
Mấy tay vệ sĩ đó lập tức túm áo ba người kia xách lên hết sức nhẹ nhàng. Thanh Trâm hốt hoảng quay sang Minh Châu :
- Hay là thôi đi, Minh Châu. Họ...
Minh Châu cười :
- Thanh Trâm lúc nào cũng có lòng nhân đạo như vậy hết. Nhưng tất cả bọn họ đáng bị như thế. Họ đều là những người xấu. Thế gian này có quá nhiều người xấu. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn tiêu diệt bớt một số. Nếu tôi không làm như vậy, sẽ có lúc họ làm hại được Thanh Trâm.
Thanh Trâm tự nhiên thấy lạnh người. Chỉ mới một thời gian không gặp, Minh Châu dường như đã biến thành một con người khác : Lạnh lùng và nhẫn tâm hơn. Mấy đứa trẻ kia bắt đầu kêu cứu :
- Thả ta ra! Mẹ ơi...Bố ơi...cứu con!
- Có chuyện gì vậy?
Cánh người lớn đã xuất hiện kịp thời, trong đó có ông của Minh Châu. Thanh Trâm tự nhiên thở phào nhẹ nhõm về sự xuất hiện rất đúng lúc này.
Ông của Minh Châu quan sát tình hình xung quanh rồi ra lệnh :
- Thả chúng xuống!
Những tay vệ sĩ nhìn sang Minh Châu. Minh Châu gật đầu. Bố mẹ của những đứa trẻ đó tỏ ra bức xúc :
- Mày...làm vậy là có ý gì chứ?
Minh Châu nheo mắt :
- Cái này còn phải hỏi con cái của các người trước đã. Xem họ có ý gì trong ngôi nhà này với những thứ...
Minh Châu nhìn sang cái bẫy với những con dao sắt. Những người họ hàng chợt hiểu ra.
- Vậy thì đã sao nào? Chúng chỉ là những đứa trẻ vô thức thôi.
Minh Châu mỉm cười :
- Không có bất cứ một đứa trẻ bình thường nào lại nghĩ ra chuyện giăng một cái bẫy độc ác như vậy hết. Nhưng nếu theo như lời mọi người nói, họ chỉ là những đứa trẻ vô thức, vậy chuyện này chắc chắn là có bàn tay của một người lớn đứng sau lưng sắp đặt rồi, phải không?
Họ đang run lên vì giận và e dè. Thanh Trâm có thể đọc được điều này trong mắt họ. Nhưng đồng thời, những hành động của Minh Châu lúc này cũng đã quá đủ để làm cho Thanh Trâm cảm thấy bất ngờ. Minh Châu không giống với Minh Châu mà Thanh Trâm quen biết. Có chuyện gì xãy ra vậy?
- Cái bẫy này suýt nữa đã lấy mạng Thanh Trâm rồi. Tôi chỉ đang phúc đáp lại tất cả những gì họ đã làm thôi.
- Gì chứ? Tất cả chỉ vì một con bé mồ côi thôi à?
Giọng Minh Châu bất chợt đanh lại :
- Thanh Trâm là bạn của tôi. Và, tôi muốn ba người họ ở trước mặt mặt tất cả mọi người ở đây nói lời xin lỗi với Thanh Trâm. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
- Mày...
- Cảm thấy bất bình à? Nên nhớ, tôi mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này. Tôi có quyền đuổi hết các người ra đườngi bất cứ lúc nào tôi muốn.
Đây không phải là điều mà Thanh Trâm mong đợi khi gặp lại Minh Châu. Vì sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này? Sao Minh Châu lại trở nên đáng sợ như vậy?
Trước sức ép của Minh Châu, Bố mẹ của những đứa trẻ đó đành nhún nhượng. Vì tất cả họ điều biết Minh Châu mới chính là người thừa kế hợp pháp toàn bộ gia sản này.
- Xin lỗi đi.
- Nhưng Mẹ à...
- Mau xin lỗi đi!
Cả ba đứa trẻ đều nhìn về phía Thanh Trâm và Minh Châu bằng ánh mắt như thể nếu có cơ hội, chúng nhất định sẽ nghiền cả hai thành cám rồi đem thả xuống hồ nuôi cá.
- Xin...lỗi...
Minh Châu mỉm cười đầy tự mãn. Thanh Trâm nhìn sang. Từ lúc nào, Minh Châu trở thành một người cố chấp như thế chứ?
Không muốn tình hình tiếp tục căng thẳng như thế này nữa, ông của Minh Châu lên tiếng :
- Cháu vừa từ Anh trở về, chắc đã cảm thấy mệt rồi. Cháu có muốn quay về phòng nghỉ một chút không, Minh Châu?
Minh Châu mỉm cười :
- Cháu không cảm thấy mệt bằng những người ở đây đâu. Sao ông không bảo họ đi nghỉ một chút đi?
Ông tiến lại gần chỗ Minh Châu và thì thầm vào tai Minh Châu, nhưng cũng đủ để Thanh Trâm có thể nghe thấy :
- Đừng gây thêm chuyện nữa.
Minh Châu quay lưng đi, không quên kéo theo tay Thanh Trâm :
- Chúng ta đi thôi, Thanh Trâm. Ba tháng rồi không gặp, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với Thanh Trâm.
Thanh Trâm, Minh Châu cùng một số vệ sĩ rời khỏi đó, để lại sau lưng là những cái nhìn căm phẫn của những người họ hàng. Họ đều đang bóp chặt bàn tay mình. Lần này thì Minh Châu đã đi quá xa rồi...
tocduoiga
11-08-2008, 08:27 PM
Về lời đề nghị của Sakuno, tôi không muốn giải thích gì thêm hết.
To Sakuno : Em đã hứa không xen vào chuyện của chị, không phải sao?
To everybody : Oh, dựa theo đoạn tiếp theo mà tôi vừa post lên, hãy đánh giá X - Press xem nó sẽ đi theo hướng nào nhé! Nhưng mà, nếu đây là ý kiến của tất cả những người đọc, không muốn tôi viết tiếp X - Press nữa, tôi sẽ lập tức ngưng viết ngay *cười*
sakuno
12-08-2008, 03:57 AM
chinh1 vì tui chưa bít ý đồ thật sự của tocduoiga là gì đắng sau XP cho nên mới mún chị í ngừng viết fic nì. nhưng theo như tui linh cảm thì coi bộ cái í đồ đó không được sáng sủa cho lắm đâu.
haydenfan
12-08-2008, 07:44 AM
kooooooooooooooo!!!!!!!đừng ngưng vít XP mùh!!!theo em nghĩ XP dg trong thời đại Phục Hưng!!!!!!!!!!!nếu ngưng viết liệu có phải là destroy câu truyện ngàn vàng này ko????????tdg nghĩ sao chứ em thì cho rằng truyền này là câu truyện hay nhất thế giới!!!
hanayuky
12-08-2008, 08:12 AM
hana hem mún truyện dừng lại, mún típ tục, bây h thì vẫn chưa định hình đc truyện đj the0 hướng nèo, vì vẫn đang nói đến quá khứ kụa MC mà, khó nghĩ quá, nhưng vẫn tò mò về lời đề nghị kụa sakuno hix
tieuthutinhnghich174
12-08-2008, 09:36 PM
cán cân viết tiếp và ko bít tiếp ko bít bên nào cũng mình sẽ nặng hơn ta có lẽ nó nghiêng về bên viết tiếp 1 ít thì phải còn lại con chưa phân định đc hok bít kết quả của mình có thay đổi thành ko viết nữa hok ta.Đúng là mình cũng công nhận với ss sakuno là có cái gì đó bí ẩn trong câu nói của tóc đuôi gà nhưng em thì cũng ko nghĩ là mình lại ko mún đọc X-p nữa cơ đây
maysberry
13-08-2008, 02:05 AM
Ko biết tocduoiga là người như thế nào, vì vẫn chưa tiếo xúc với ss í, nhưng qua truyện Quán trà dzà X-press thì thấy ss í là ng có kiến thức khá uyên thâm, hoặc chí ít là về lĩnh vực ss í đang viết... và ss í là ng có trách nhiệm dzô cùg, dzì hiếm có truyện nèo trog box dc finish rồi... mình nghĩ ss í sẽ vik hik truyện X-press thui!!! Vì đó là tinh thần của một nhà vik truyện mà, theo đuổi tới cùng những gì mình đã bắt đầu!
Whatever, ủng hộ ss vik tiếp!!! Dzì mình cũng muốn coi kết cục của truyện nì!!! Dzẫn còn quá nhìu bí ẩn!!!
Ko biết tocduoiga là người như thế nào, vì vẫn chưa tiếo xúc với ss í, nhưng qua truyện Quán trà dzà X-press thì thấy ss í là ng có kiến thức khá uyên thâm, hoặc chí ít là về lĩnh vực ss í đang viết... và ss í là ng có trách nhiệm dzô cùg, dzì hiếm có truyện nèo trog box dc finish rồi... mình nghĩ ss í sẽ vik hik truyện X-press thui!!! Vì đó là tinh thần của một nhà vik truyện mà, theo đuổi tới cùng những gì mình đã bắt đầu!
Whatever, ủng hộ ss vik tiếp!!! Dzì mình cũng muốn coi kết cục của truyện nì!!! Dzẫn còn quá nhìu bí ẩn!!!
firework
14-08-2008, 08:31 AM
Mỗi ng sống trên đời này đều có mục đích mà, nếu ko thi......chắc đó la...angel wá!:smile:.mà sis tdg thi đâu fải là angel đâu nhi???
Càng ngày càng hay, MC giống như là chiếc hôp của Pandora vay, nó lun khiến cho con ng ta tò mò là trong đó dang ẩn chứa cái ji? Nhưng nếu mà ta mở ra thi.....ác wỷ sẽ tràn ngập khắp thế gian...................................
Finally, mong la X-press sẽ ko kết thúc như dzậy
tocduoiga
14-08-2008, 09:28 PM
Những chuyện vừa xãy ra trong 2 tiếng đồng hồ trước quả thật đã khiến cho Thanh Trâm cảm thấy vô cùng bất ngờ. Và vì có hàng ngàn câu hỏi cứ ngập tràn trong đầu lúc này, Thanh Trâm cảm thấy vô cùng bất an trên ghế ngồi. Trong khi đó, đồi diện chỗ Thanh trâm, Minh Châu đang rất điềm nhiên ngồi thưởng thức tách trà của mình. Bây giờ là 4 giờ chiều, Minh Châu thường hay có thói quen uống trà vào giờ này mỗi ngày. Nghe nói bạn ấy sinh ra và lớn lên ở Anh nên phong cách sống cũng như người Anh.
Mặc dù không nhìn Thanh Trâm như cách mà Thanh Trâm vẫn hay lén nhìn sang mình nhưng dường như Minh Châu cũng đã nhận ra điều không bình thường trong buổi tiệc trà này. Minh Châu đặt ly trà xuống chiếc đĩa sứ trắng rồi hỏi :
- Thanh Trâm có gì muốn hỏi tôi phải không?
Chỉ chờ có vậy, Thanh Trâm đã mặc cho tất cả những thắc mắc trong đầu mình tuôn ra :
- Minh Châu à, về chuyện hồi nãy...
Minh Châu đã không đề cho Thanh Trâm nói het61 câu. Có lẽ Minh Châu cũng đoán ra là Thanh Trâm muốn hỏi gì :
- Đây được xem như là một cảnh báo dành cho tất cả bọn họ.
Minh Châu ngước lên để có thể nhìn sâu vào mắt Thanh Trâm, và Minh Châu tự dưng mỉm cười. Tự dưng trong lòng Thanh Trâm rộn lên một xúc cảm rất lạ trước nụ cười này. Có gì đó không giống với Minh Châu của mọi khi qua nụ cười này. Với Thanh Trâm, Minh Châu luôn mỉm cười hết sức dịu dàng. Ngay lúc này, bạn ấy vẫn cười như thế, vẫn có nét dịu dàng trong đấy, nhưng sao Thanh Trâm lại cảm thấy có gì đó không ổn. Và, thứ không ổn đó làm tim Thanh Trâm nhói đau.
- Đừng quan tâm tới họ nữa. Thanh Trâm à, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không để bất cứ ai có cơ hội làm hại mình nữa. Tôi đã không đủ cứng rắn trước đây để tự bảo vệ mình. Nhưng kể từ giờ trở đi, tôi sẽ thay đổi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ Thanh Trâm. Nếu họ có ý muốn làm hại bạn nữa, tôi sẽ không tha cho họ đâu.
Nước mắt đang ở lưng chừng, chỉ chờ được bàn tay vô hình nào đó thúc đẩy, nó sẽ lập tức trào ra ngay. Thnh Trâm tự nhiên cảm thấy muốn khóc, nhưng lại không biết nguyên nhân vì đâu. Vì sao vậy? Minh Châu hình như đã tỏ ra rất quyết tâm hơn Minh Châu của 3 tháng trước rồi, vậy sao Thanh Trâm lại còn muốn khóc? Hơn ai hết, Thanh Trâm biết những giọt nước mắt đang cố được mình kiếm nén không phải vì vui mừng vì Minh Châu của hiện giờ, mà là đau buồn. Nhưng tại sao lại là đau buồn? Có phải vì Thanh Trâm vẫn chưa đủ trưởng thành để hiều hết những suy nghĩ của Minh Châu hay không?
Thanh Trâm đã từng nói Minh Châu chính là mục tiêu sống cùa mình, vậy lúc này, Minh Châu có đang lấy Thanh Trâm làm mục tiêu sống hay không?
- Cô Minh Châu...
Một chị giúp việc đã xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Chị ấy cúi đầu hành lễ và nói :
- Ông chủ cho gọi cô. Tất cả mọi người đang chờ cô trong phòng họp gia đình.
Minh Châu đứng lên :
- Tôi sẽ đến đó ngay.
Rồi quay sang Thanh Trâm :
- Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau, được chứ? Kể cho tôi nghe trong thời gian tôi vắng mặt, Thanh Trâm đã làm những gì vào tối nay trên bàn an7.
Thanh Trâm gật đầu. Trước khi rời khỏi, Minh Châu chợt nhớ ra điều gì đó liền quay mặt lại :
- Ah, về lớp Judo của Thanh Trâm chiều nay...
Thanh Trâm ngước mặt lên, hồi hộp chờ đợi xem Minh Châu có phải là thầy dạy mình hay không. Minh Châu mỉm cười :
- Tôi đã mời được Takuma-sensi từ Nhất bay sang đây rồi. Thầy ấy sẽ thay tôi dạy lớp Judo tối nay.
Thanh Trâm lại nhìn xuống dưới chân mình. Nghĩa là sẽ không có Minh Châu trong phòng tập.
Minh Châu đi khỏi đó, Thanh Trâm vẫn ngồi chet61 lặng trên ghế. Giờ Minh Châu không có ở đây, có thể khóc được rồi. Những giọt nước mắt bị ức chế từ lâu, giờ mới có cơ hội tràn ra.
- Minh Châu...tại sao?
Thanh Trâm đang khóc. Thanh Trâm biết mình khóc vì Minh Châu, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.
- Cô Thanh Trâm!
Thanh Trâm lau vội những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống trên mặt mình. Ron đã ở đây từ lúc nào nhỉ? Ông ta là người luôn đi bên cạnh Minh Châu. Thanh Trâm e ngại là ông ta sẽ mách với Minh Châu là Thanh Trâm đã khóc. Thanh Trâm không muốn Minh Châu biết mình khóc vì Minh Châu. Ron bước lại gần, đưa tay xoa đầu Thanh Trâm :
- Đừng lo...nếu muốn thì cô cứ khóc đi. Tôi sẽ xem như chưa bao giờ nhìn thấy.
Thanh Trâm lại tiếp tục khòc. Ron thật kì. Nếu Ron không nói những lời đó thì có lẽ Thanh Trâm đã có thể kiềm được những giọt nước mắt đó rồi. Giờ thì chúng lại tuôn ra, còn nhiều hơn lúc đầu. Tất cả đều là tại ông ta hết. Ron thở dài :
- Dù cho có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào, cả cô và cô Minh Châu đều cũng chỉ là những đứa trẻ. Nếu đã như thế, tại sao còn cố gắng kiềm nén những cảm xúc trong lòng của mình chứ? Người ta nói trẻ con rất vô tư vì chúng có thể khóc và cười bất cứ lúc nào mà chúng muốn. Đôi khi, không vì bất cứ nguyên nhân nào cả, chủng vẫn có thể khóc và có thể cười. Không ai lại bận tâm đi suy xét về những chuyện đó.
Ron ngưng lại một hồi rồi bất giác hỏi :
- Tôi nói đúng không, Takuma-kun?
Thanh Trâm giật mình nhìn lên. Qua làn nước mắt, Thanh Trâm thấy một người đàn ông Nhật đang đứng bên kia nhìn cả hai người họ. Ông ta đã ở đây từ bao giờ nhỉ? Thanh Trâm thường có thể nhận ra nếu có bất cứ ai ở quanh mình, nhưng lần này thì không. Có phải vài cảm xúc hiện thời đã lấn áp tất cả những giác quan thường có của Thanh Trâm hay không?
Người đàn ông được Ron gọi là Takuma-kun tiến lại gần :
- Cô là cô Thanh Trâm mà cô Minh Châu hay nhắc đến?
Thanh Trâm gạt đi nước trong mắt mình và gật đầu.
- Takuma-sensi?
Tkura không nói thêm gì. Ông ấy quay lưng đi :
- Tôi sẽ gặp lại cô sau 15 phút nữa ở phòng tập Judo.
Thanh Trâm ngơ ngác nhìn theo. Từ người đàn ông Nhật này toát ra một khí thế rất khác thường. Đây có phải là sự nghiêm túc và sự lạnh lùng không nhỉ? Nhưng nó làm cho Thanh Trâm cảm thấy ông ta là một người rất đang nể. Ron bất giác ôm Thanh Trâm vào lòng, một hành động mà ông ta chưa từng làm bao giờ.
- Cám ơn đã khóc vì cô Minh Châu, cô Thanh Trâm. Như tôi đã nói, trẻ con rất vô tư. Cô có thể khóc nhưng chúng tôi thì không. Vì vậy cho nên, cô đang khóc thay cho chúng tôi đấy. Cám ơn rất nhiều, cô Thanh Trâm. Những ngày tháng sau này, bên cạnh cô Minh Châu, tất cả chúng tôi đều phải nhờ vào cô rồi. Hãy cố gắng thay cho tất cả chúng tôi nữa nhé!
Xong, ông ta cũng quay lưng đi. Ron hôm nay đã có những hành động rất lạ. Ông ta làm như vậy là sao? Và những lời ông ta nói là có ý gì? Thanh Trâm hoàn toàn không hiểu gì cả. Tất cả mọi người đều rất khác thường trong hôm nay....
Trong lúc này, ở phòng họp gia đình, Minh Châu ngã người ra sau ghế ngồi và bình thản nói :
- Được! Thể theo yêu cầu của tất cả mọi người, tôi sẽ cắt bỏ tất cả vệ sĩ xung quanh mình trong học viện Thiên Vũ bắt đầu từ hôm nay. Mọi người nói cũng đúng. Trường Thiên Vũ từ trước đến nay vẫn luôn rất tự hào vể hệ thống an ninh của mình, nếu như tôi còn mang theo vệ sĩ vào trường, vậy chẳng khác nào tôi đang nói cho tất cả mọi người biết rằng trường Thiên Vũ thật sự không tốt như những gì mà người ta vẫn nghĩ. Trương72 Thiên Vũ là niềm tự hào của gia đình này, và nó cũng là sở hữu của-tôi, cho nên tôi không có lý do nào hạ nhục nó được, phải không?
Tất cả những người họ hàng trao cho Minh Châu một cái nhìn không mấy thiện cảm khi Minh Châu cố ý nhấn mạnh hai chữ của-tôi. Ý của Minh Châu là họ sẽ không làm được gì trong một môi trường nằm trong tầm quyết định của Minh Châu. Ông Minh Châu nói thêm :
- Nhưng việc bố trí vệ sĩ trong ngôi nhà này sẽ vẫn không thay đổi. Vì sự an toàn của tất cả những người trong nhà, vệ sĩ sẽ vẫn luôn có mặt 24/24.
Một trong những người họ hàng nói :
- Vậy coi như tất cả đều được thỏa thuận xong. Giờ thì cô có tính quanh trở lại học viện Thiên Vũ không đây, cô Minh Châu? Sau tai nạn trong bể bơi ở trường Thiên Vũ, cô tự mình quyết định rời Thiên Vũ bay sang Luân Đôn và ở lỳ bên ấy suốt 3 tháng liền, có rất nhiều người đang tự đặt nghi vần cho chuyện này đó.
Minh Châu trao cho họ một cái nhìn cương nghị và trả lời :
- Đương nhiên tôi sẽ phải quay lại thôi. Trường Thiên Vũ là của tôi, cho nên tôi phải quay lại quản lý nó chứ, phải không?
Xong, Minh Châu mỉm cười :
- Còn một vấn đề nữa tôi muốn tuyên bố sẵn lúc tất cả mọi người còn ở đây. Tôi muốn phá nát ngôi biệt thự này đề xây nên một căn biệt thự khác.
Không hẹn, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Minh Châu. Minh Châu vẫn dùng vẻ thản nhiên đó nói tiếp :
- Tôi đã có những ký ức không mấy êm đẹp trong ngôi nhà này, cho nên bầy giờ tôi muốn phá nát nó. Tôi đã cho kiến trúc sư vẽ bản thảo rồi. Ngôi nhà này sẽ được xây dựng dựa theo kiến trúc của ngôi nhà của tôi bên Anh. Và tôi cũng đã chọn được một cái tên rất hay cho ngôi biệt thự này, gọi là "Queen Villa" được không?
Sự bức xúc bùng phát trong phòng họp :
- Cái gì? Phá nát chỗ này? Cô bị mất trí à? Đây là...
- Chú có quyền lên tiếng trong này sao?
Đôi mắt Minh Châu chợt se lại :
- Toàn bộ những thứ trong nhà này đều thuộc sở hữu của tôi, tôi muốn làm gì, không đến lượt mấy người can thiệp vào. Ah, còn một chuyện nữa, vì chỗ này sẽ được xây dựng lại, tôi muốn tất cả các người lập tức dọn ra ngay. Hãy rời khỏi ngôi nhà này và đi đâu đó thì tùy các người. Tôi không muốn thấy các người lởn vởn trong ngôi nhà này nữa.
- Mày...
Ông của Minh Châu vội ngăn lại :
- Đây là quyết định của Minh Châu, người thừa kế hợp pháp của tài sản này. Không ai trong chúng ta được phép xen ngang. Nhưng Minh Châu à, đột ngột như vậy, e là sẽ rất khó cho họ. Cháu có thể cho họ thêm chút thời gian được không?
Minh Châu mỉm cười :
- Được chứ...vậy 1 tuần được không? Ông à, tất cả bọn họ đều có nhà riêng, bảo họ dọn đi trong một ngày cũng không là vấn đề gì, nói chi đến 1 tuần. Cháu đã rất tôn trọng họ rồi, phải không?
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng lớn. Tất cả bọn họ bất chợt nhận ra rằng Minh Châu đang nhìn họ bằng ánh mắt của một Nữ Hoàng. Họ lần lượt rời khỏi đó với một vẻ mặt hậm hực. Minh Châu buông mình xuống ghế lần nữa để tận hưởng cảm giác thư thái khi chỉ còn lại một mình. Minh Châu hướng lắt ra bên ngoài cái cửa số lớn đề ngắm nhìn cảnh mặt tròi đang lặng dần sau rặng mây, tạo nên một vệ đỏ sáng rực.
- Thanh Trâm à, đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ bạn. Tôi sẽ trở thành Queen.
Ở một nơi khác, chính xác hơn thì đó lá phòng tập Judo. Takura và Thanh Trâm cúi đầu cháo nhau theo lễ. Xong, ông ta nói :
- Tôi là thầy dạy Judo của cô Minh Châu. Tôi được cô ấy cho gọi từ Nhật sang đây đề cấp bằng tốt nghiệp cho cô. Cô Thanh Trâm, tôi thật sự hy vọng cô sẽ mạnh như lời của Ron nói. Vì cô sẽ là người ở bên cạnh cô Minh Châu sau này, cho nên xin cô đừng làm tôi thất vọng.
Thanh Trâm cúi đầu :
- Vâng.
- Tốt lắm! Cô ra tay trước đi.
Thanh Trâm bắt đầu chủ động tần công. Thanh Trâm tìm thấy một điểm rất giống nhau giữa Minh Châu và ông thầy Takuma này, đó là cả hai người họ đều bắt đầu ở một tư thế hoàn toàn không hề có sự phòng bị. Nhưng khi đến gần, Thanh Trâm mới bị bất ngờ khi thấy mình bị vật ngã trên đất. Động tác của ông ta còn nhanh hơn Minh Châu lúc Minh Châu hạ đo ván người thầy Judo đầu tiên của Thanh Trâm. Ông ta buông tay va, đứng lùi về sau vài bước và nói :
- Tiếp tục đi, cô Thanh Trâm. Cô có thể thử bao nhiêu lần cũng được, cho tới lúc cô có thể hạ được tôi.
Thanh Trâm lập tức bật dậy và thử một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Thanh Trâm thấy mình nắm dài trên đất và đang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của ông ta.
- Cô Thanh Trâm...cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Có như vậy thì cô mới có thể thay chúng tôi ở bên cạnh cô Minh Châu được.
Thêm một lần bị quật nữa. Đây là lần thứ ba.
- Những gì chúng tôi rất muốn làm nhưng lại không thể làm được, tất cả đều phải nhơ2 vào cô, cô Thanh Trâm.
Lần thứ tư. Thanh Trâm bắt đầu cảm thấy đang ở sống lưng và tê ở tay sau vài lần bị quật kiểu này.
- Ông có thể cho tôi biết...có chuyện gì đã xãy ra với Minh Châu trong ba tháng qua có được không?
Lần thứ năm.
- Cô Minh Châu đang ngày càng lún sâu vào lỗ đen của tâm hồn. Cô ấy đang tự biến mình thành một ác quỷ.
Một cách vô thức, Thanh Trâm ngừng tấn công sau khi đã tiến sát đế chỗ ông ta, và vậy là, lần thứ sáu bị vật xuống đất.
- Ông nói....Minh Châu tự biến mình thành một ác quỷ?
- Chẳng lẽ cô còn chưa nhận ra điều này sao, cô Thanh Trâm? Tôi đã nhìn thấy cô khóc. Chẳng phải cô khóc vì điều này sao?
Những hành động cùng lời nói của Minh Châu bất giác thoáng qua trong đầu Thanh Trâm. Nước mắt tự nhiên tráo ra. Đây là...
Thì ra là vậy. Thì ra đây chính là nguyên nhân khiến cho Thanh Trâm khóc. Thanh Trâm đã nhận ra điều gì đó không ổn trong lần thay đổi này của Minh Châu. Tuy nhiên, Thanh Trâm đã không biết đây là gì và vì sao nó lại khiến cho Thanh Trâm đau buồn như vậy, chỉ biết là nước mắt cứ tự nhiên trào ra không ngừng. Giờ thì Thanh Trâm đã hiểu. Đó là vì Minh Châu đang tự biến mình thành một người xấu.
- Đứng lên, cô Thanh Trâm.
Tự nhiên Thanh Trâm cảm thấy kiệt sức hoàn toàn. Không phải vì cuộc tập dợt hôm nay, mà vì Minh Châu. Khi nghĩ đến Minh Châu, Thanh Trâm cảm thấy bản thân mình hoàn toàn bất lực. Thanh Trâm chưa bao giờ nghĩ mình đã làm được bất cứ việc gì giúp được cho Minh Châu, có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng Minh Châu. Thanh Trâm vùi mặt vào hai bàn tay đã chai sần của mình.
- Cách đây 3 tháng, cô Minh Châu đã suýt chet61 ở học viện Thiên Vũ.
Thanh Trâm giật mình nhỏm dậy nhìn Takuma. Ông ta nói tiếp :
- Nó nằm trong một phần kế hoạch của những người họ hàng. Họ đã đẩy cô Minh Châu xuống bể bơi sâu 2m của trường. Cô Minh Châu không biết bơi, và đây chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy.
Thanh Trâm mở to mắt chờ đợi phần tiếp theo của câu chuyện. Takuma nhìn Thanh Trâm :
- May mắn là Ron đã phát hiện ra đây là một cái bẫy và kịp thời có mặt cứu cô Minh Châu. Sau đó ông của cô Minh Châu đã bố trí cho cô ấy lập tức quay về nhà mình ở Luân Đôn để tịnh dưỡng. Đồng thời cho tăng cường mạng lưới vệ sĩ bên cạnh cô Minh Châu. Ông ấy muốn giữ an toàn tuyệt đối cho cô Minh Châu. Vì nếu là ở Anh, họ sẽ gặp nhiều bất lợi, không thể ra tay với cô Minh Châu được. Bên cạnh đó, cô Minh Châu cũng không muốn cô cảm thấy lo lắng, cô Thanh Trâm.
Thanh Trâm bóp chặt bàn tay mình. Mắt Takuma chợt ánh lên một nét buồn xa xăm :
- Nhưng khi tỉnh lại ở nhà mình ở Anh, cô Minh Châu giống như đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Nghe nói người giúp việc ở đó đã đánh rơi bát cháo lúc bước vào phòng cô Minh Châu. Trong bóng tối, cô Minh Châu nằm đó, đôi mắt vô hồn đang nhìn lên trần nhà. Và khi các vệ sĩ có mặt, họ cũng lập tức bàng hoàng không kém. Cô Minh Châu giống như một nữ hoàng, đang ngổi trên giướng nhìn họ. Cô ấy có một đôi mắt của một Nữ Hoàng, điều mà trước đây chưa ai phát hiện ra. Nhưng có điều, đôi mắt đó...rất đáng sợ.
Trở lại Phòng họp gia đình...
- Cháu không sao chứ, Minh Châu?
Minh Châu mỉm cười :
- Ý ông là sao? Cháu có gì trông không ổn à?
Ông của Minh Châu lại gần :
- Cháu đã thay đổi sau khi trở về từ Luân Đôn. Có chuyện gì vậy?
Minh Châu rời khỏi ghế ngồi :
- Cháu chỉ đang tự thay đổi mình để có thể thích ứng được với môi trường hiện tại thôi.
- Cháu...đang trở thành một Nữ Hoàng.
Minh Châu cười ;
- Thì sao nào? Chẳng phải đây chính là mong muốn của ông đó sao? Tất cả những gì cháu có của ngày hôm nay, tất cả đều phải cám ơn ông hết. Nhờ có ông, cháu mới có thể đến đây và mới có thể trở thành người thừa kế. Và cũng do ông bảo cháu phải trở nên mạnh mẽ sao? Chính ông đã biến cháu thành Queen. Những chuyện cháu sẽ làm sau này, tất cả cũng do ông ban cho hết.
- Minh Châu...
Minh Châu bất giác quay mặt lại, bằng ánh mắt của một nữ hoàng, Minh Châu nói :
- Tồn tại chính là đề sống và chiến đầu cho sự sinh tồn.
Và đây cũng chính là câu mà Takuma vừa lặp lại trước mặt Thanh Trâm qua lời kể về Minh Châu trong ba tháng qua.
- Cô sẵn sàng rồi chứ, cô Thanh Trâm?
Thanh Trâm đứng lên :
- Vậy ông có thể cho tôi biết, phải làm cách nào thì tôi mới có thể ngăn cản Minh Châu trở thành một ác quỷ được không?
Takuma gật đầu :
- Cách duy nhất chính là...cô phải ở bên cạnh cô ấy, trờ thành người bảo vệ cô Minh Châu và ngăn cô ấy lại.
Thanh Trâm cười :
- Tôi hiểu rồi. Cám ơn nhiều lắm, Takuma-sensi.
Lần thứ bảy....
- Minh Châu! Minh Châu!
Thanh Trâm đã đuổi kịp Minh Châu khi Minh Châu đang đi vào gian nhà chính, chuẩn bị cho bữa tối. Minh Châu quay lại, bắt đầu với một nụ cười tuyệt đẹp :
- Xon rồi à? Buổi tập Judo thế nào?
Thanh Trâm hớn hở :
- Rất tốt! Tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn nhé! Không phải Minh Châu bảo muốn nghe tôi kể xem tôi đã làm những gì trong ba tháng qua sao?
Minh Châu gật đầu :
- Uh. Vậy chúng ta vào trong thôi. Tôi sẽ bảo nhà bếp dọn bữa tối lên. Nhưng Thanh Trâm có thể bat81 đầu kể được rồi. Ba tháng vừa qua, bạn đã làm gì?
- Ah, tôi....
Phòng tập Judo bây giờ...
Ron bước vào và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Takuma đang nằm dài trên đất. Ron tiến lại gần :
- Sao rồi?
Takuma nhìn lên và phì cười, lần đầu tiên ông ta cười, kể từ lúc đặt chân vào ngôi nhà này cho tới giờ.
- Tôi thua rồi. Cô Thanh Trâm...quả nhiên rất xứng đáng trở thành người ở bên cạnh cô Minh Châu. Tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi. Tôi đã có thể rời khỏi cô Minh Châu bây giờ.
Ron ngồi xuống cạnh chỗ Takuma đang nằm :
- Cả hai chúng ta! Bao gồm cả tôi nữa chứ.
Cười....hai người họ cùng cười một cách mãn nguyện.
----------------------------------------------------
P/S :
Takuma-kun : Một cách xưng hô thân mật giữa những người quen biết nhau theo kiểu Nhật. "Kun" được dùng cho nam và "chan" hoặc "san" dùng cho nữ.
Takuma-sensi : "sensi" là danh xưng bày tỏ sự kính trọng dùng để gọi những người dạy dỗ mình, trong trường hợp này, nó có nghĩa là "Thầy Takuma".
Việc X - Press có được viết tiếp hay không, hiện nay còn đang nằm trong tranh luận. Vậy tôi chờ sự quyết định của mọi người. Hẹn gặp lại ở Chapter sau Học Viện Thiên Vũ và Nhóm Những Người Không Thuộc Phe Nữ Hoàng" nếu như X - Press còn được viết tiếp *cười*
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân Mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
maysberry
14-08-2008, 11:37 PM
Tiếp đi ss, năn nỉ đấy!!! Đừng châm ngòi rồi bỏ đi chứ!!! huhuhuh.... viết tiếp viết tiếp viết tiếp... đang ở cao trào mà! SS bỏ chắc nhiều người điên lên mất!!! Có cả e!!! Hizhiz
sakuno
15-08-2008, 04:41 AM
tocduoiga đúng là tocduoiga. Chị khá lắm. Lúc nào thì em cũng là người chịu thua hết mà. Chị gây ấn tượng cho người khác bắng chính tên gọi của mình : tocduoiga - Nguyệt Thiên, và sau đó là bằng những thứ do chị viết ra. Lần này cũng vậy, chỉ với 2 parts tiếp theo trong chapter 7 của X - Press (Tồn tại đề sống và chiến đấu cho sự sinh tồn), chị đã thực sự lôi cuốn được toàn bộ những người đọc XP và áp đảo em hoàn toàn. Nếu đã vậy, em sẽ tuyên bố thẳng với tất cả mọi người lý do em muốn chị ngừng viết XP.
Gởi đến tất cả những người đang theo dõi XP, có bao giờ bạn nghĩ rằng toàn bộ fic này là một trò đúa của tocduoiga chưa? Nếu có ai đó từng đọc Nguyệt Thiên One Shorts, tôi nghĩ chắc bạn cũng biết hậu quả đằng sau những trò đùa của tocduoiga. Theo như tôi suy đoán thì XP là một fix được viết trong bóng tối và mục đích của nó chính là hướng tất cả người đọc đến con đường tuyệt vọng. Tôi không chắc với những gì mình đoán được lúc này, nhưng tôi sẽ nghiên cứu thêm.
gaubien812
15-08-2008, 07:16 AM
Thế nào nhỉ :)
Nếu như những gì mà Sakuno đã nói thì sjs đã thành công, vì thực sự là những chap gần đây thật sự rất đáng đọc. Nó kích thích sự tò mò và lôi cuốn bất cứ người nào đã lỡ đọc nó.
Những gì Sakuno nói làm gấu nhớ lại lần đầu đọc XP
Như tôi đã đặt ở phần giới thiệu ban đầu, X - Press ở một phương diện nào đó mang âm hưởng của Scary, cho nên, nếu bạn cảm thấy không ổn thì tôi khuyên bạn đừng nên đọc tiếp, tôi không dám đảm bảo cho những phần sau này đâu, đừng kiện tụng gì tôi nhé ^^
Theo như tôi suy đoán thì XP là một fix được viết trong bóng tối và mục đích của nó chính là hướng tất cả người đọc đến con đường tuyệt vọng. Tôi không chắc với những gì mình đoán được lúc này, nhưng tôi sẽ nghiên cứu thêm.
Cái này có liên quan gì đến việc lúc đầu sjs hok nhận đây là tác phẩm của chính mình, mà lại nói nó là của bonghoatuoinho không nhỉ?
tocduoiga - Nguyệt Thiên và Minh Châu có gì không?
Còn việc sjs có vjk tiếp hay hok, và có post tiếp hay hok là ở sjs. Do sjs quyết định thôi. Đó là quyền của sjs mà.
sillyrain05
15-08-2008, 07:26 AM
Quả thật XP là một tác phẩm rất đáng để đọc vì càng đọc thì càng bị hút vào những mẩu truyện cực kỳ thú vị mà không tài nào rứt ra được.Những điều Sakuno nói làm người ta có những suy nghĩ lại về XP phải chăng XP thật sự như thế,Minh Châu và TDG có mối liên hệ mật thiết gì chăng ???
maysberry
15-08-2008, 08:42 AM
thực ra, mỗi tg đều đưa ít nhiều tính cách của mình hoặc một phần tính cách mà mình trở thành vào nhân vật. Thiết nghĩ, chuyện tdg viết XP chẳng ảnh hưởng gì trầm trọng cả, độc giả chỉ cảm thấy đơn thuần đây là một tác phẩm hay, đáng để đọc, và mong là nó có thể đi tới kết thúc, vì chả ai muốn những thứ chỉ có bắt đầu mà ko có kết cục cả. Thành ra, mọi người đừng đặt nặng vấn đề tính cách của ss tdg quá chỉ vì nv MC kì bí, hơi đáng sợ và ss í ở góc độ nào đó cũng hơi khó hiểu. Nhưng TDG là TDG và MC là MC, đừng đánh đồng đối tượng!!!
Hy vọng ss viết cho đến cùng!!!
»‡«Mischio»‡«
15-08-2008, 08:52 PM
tocduoiga đúng là tocduoiga. Chị khá lắm. Lúc nào thì em cũng là người chịu thua hết mà. Chị gây ấn tượng cho người khác bắng chính tên gọi của mình : tocduoiga - Nguyệt Thiên, và sau đó là bằng những thứ do chị viết ra. Lần này cũng vậy, chỉ với 2 parts tiếp theo trong chapter 7 của X - Press (Tồn tại đề sống và chiến đấu cho sự sinh tồn), chị đã thực sự lôi cuốn được toàn bộ những người đọc XP và áp đảo em hoàn toàn. Nếu đã vậy, em sẽ tuyên bố thẳng với tất cả mọi người lý do em muốn chị ngừng viết XP.
Gởi đến tất cả những người đang theo dõi XP, có bao giờ bạn nghĩ rằng toàn bộ fic này là một trò đúa của tocduoiga chưa? Nếu có ai đó từng đọc Nguyệt Thiên One Shorts, tôi nghĩ chắc bạn cũng biết hậu quả đằng sau những trò đùa của tocduoiga. Theo như tôi suy đoán thì XP là một fix được viết trong bóng tối và mục đích của nó chính là hướng tất cả người đọc đến con đường tuyệt vọng. Tôi không chắc với những gì mình đoán được lúc này, nhưng tôi sẽ nghiên cứu thêm.
Nguyệt Thiên One Shorts, tớ đã đọc. Và (theo cá nhân tớ), những trò đùa của tocduoiga-sis chưa bao giờ là những thứ vô hại kiểu như: "Bật đèn lên thì sáng, tắt đèn đi thì tối", hoặc ít nhất là chẳng bao giờ đơn giản như thế. =.=
Tocduoiga-sis là một người có-trách-nhiệm với những gì mình làm, khả năng ngừng XP của sis ấy chắc chỉ dao động 0-5%.
Đơn giản và gọn gàng, nếu như những gì sakuno-sis nói là đúng, thì có một cách dễ dàng để giải quyết chuyện này: Ai-đã-đọc-thì-cấm-kêu, mà-muốn-kêu-thì-đừng-đọc.
Thế thôi. ^^
firework
16-08-2008, 08:43 AM
Thật ra ng viết trong 1 phần nào đó cũng có sự đồng cảm với nhân vật của mình nên nếu có ai nói MC và tdg có ji đó giống nhau thì cũng hơp lý thôi. Tuy chưa có cơ hội gặp tdg nhung theo minh cảm nhận qua những ji sis viết va trả lời cho những X-press fan thi sis la 1 ng rất thông minh,rất biết cách lôi kéo mọi ng vào chuyện của mình và luôn làm cho ng ta tò mò, mà con ng ta khi đã tò mò thì sẽ tìm mọi cách để bik sự thât.( bản chất con ng nó vốn thế mà)
Sis ah, nếu sis đã khéo léo dẫn dắt và tạo ra tò mò cho ng đọc thì sis cũng nên đưa ra câu trả lời cho những thắc mắc đó nhé, sis là ng đang nắm giữ " chìa khoá" của chiếc hộp Pandora ma.Nhưng cuối cùng quyết định cũng là tùy ở sis thôi, mong là sis sẽ ko làm ng đọc thất vọng ^^
sakuno
17-08-2008, 04:54 AM
cám ơn mọi người. Nhờ có sức ép từ phía tất cả mọi người, những người đọc XP rất thông minh, tôi tin chắc tocduoiga sẽ phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thui <bình thường thì sis í hay trả lời kiểu nửa vời lắm>
@ tocduoiga : hiếm khi nào thấy chị im lặng lâu như vậy. Theo chị bao nhiu năm oj, bít là thường chị chỉ giữ im lặng khi bị ai đó nắm thóp điểm yếu thui ^^ giờ thì chị đang bận tìm cách đối phó phải hum? đoán sai nữa thì em hok phải là đệ tử của chị lun.
hanayuky
17-08-2008, 05:19 AM
thực ra thì như sakuno nói ý là XP viết tr0ng bóng tối và hướng ngừi đọc đến sự tuyệt vọng , ừ kóa lẽ đóa là sức mạnh kụa ngòi bút, nhưng mà kóa đìu, kái jie kũng kóa giới hạn kụa nóa thôi, như ngừi ta xem 1 bộ phim, câu truyện cảm động thì chỉ khóc 1 lúc chứ hem thể ảm ảnh cả đời, kũng như đi xem bói chỉ để ch0 zuj chứ hem nên tin quá, và hana thực sự nghĩ truyện hay thì đọc chứ hem nghĩ mình sẽ bị biến đổi suy nghĩ và cuộc sống kụa mình vì một fic nèo đóa đâu. thía nên chả kóa jie để sợ, mọi ngừi kóa nghĩ thía hem
tocduoiga
18-08-2008, 07:33 PM
Ừmmm, đúng là tôi không thể giữ im lặng kiểu này mãi được. Tôi vẫn theo dõi những lời nhận định từ phía những người đọc X - Press từ lúc đoạn cuối của "Tồn Tại Để Sống Và Chiến Đấu Cho Sự Sinh Tồn" được post lên. *cười* Mọi người làm cho tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất thú vị đó.
Bất ngờ ở chỗ là từ chuyện X - Press được viết như thế nào và mục đích của nó là gì, bây giờ lại chuyển sang một nghi vấn lớn cho tất cả mọi người, đó là con người thật của tocduoiga - Nguyệt Thiên. Mọi người bắt đầu đặt một dấu chấm hỏi lớn hơn bao giờ hết về Minh Châu trong X - Press và tôi, người viết X - Press và tạo ra Minh Châu.
Thú vị...thú vị lắm chứ. Vì có rất nhiều người có-để-tâm đến những lời commend của tôi trước đây và đã đưa ra những lý giải rất thông minh. Okie...như tôi đã nói, tôi không muốn giữ im lặng nữa, cho nên bây giờ tôi ra mặt, như mong đợi của tất cả những người còn theo chân X - Press cho tới giờ phút này ^^
Đầu tiên, tôi không có ý phủ nhận rằng X - Press là một cuộc chơi do chính tôi đặt ra. Nếu chú ý, mọi người sẽ thấy ngay phần Profile của tôi, nằm bên dưới phần lý lịch trích ngang, phần Nơi Cư Ngụ, tôi đã để là "Thế giới trò đùa". Đùa là sở thích của tôi và X - Press là thế giới trò đùa do chính tôi xây dựng nên. Theo hướng đó, tất cả những người đọc X - Press chính là những người chơi. Và, một lần nữa, xin được phép nhấn mạnh lại một phần mà tôi đã viết rất rõ trong Nguyệt Thiên One Shorts
Thế giới của những trò đùa, nơi mà tất cả đều là dối trá, cho dù sự thật có tồn tại thì nó cũng sẽ ngay lập tức biến thành điều giả dối. Vì đây là thế giới của những trò đùa.
Nguyệt Thiên One Shorts - Thế Giới Của Những Trò Đùa
Và, như bạn vanthientuyet đã nói
Nguyệt Thiên One Shorts, tớ đã đọc. Và (theo cá nhân tớ), những trò đùa của tocduoiga-sis chưa bao giờ là những thứ vô hại kiểu như: "Bật đèn lên thì sáng, tắt đèn đi thì tối", hoặc ít nhất là chẳng bao giờ đơn giản như thế. =.=
*cười* Chính xác! Tuy nhiên, tôi cũng đã rất nhiều lần nhấn mạnh rằng bất cứ ai muốn từ bỏ X - Press, từ bỏ cuộc chơi này, tôi rất hoan nghênh. Tôi không có quyền giữ chân các bạn lại. Lần nữa, cũng xin cám ơn bạn vanthienthuyet đã giúp tôi làm rõ một điều rằng
Đơn giản và gọn gàng, nếu như những gì sakuno-sis nói là đúng, thì có một cách dễ dàng để giải quyết chuyện này: Ai-đã-đọc-thì-cấm-kêu, mà-muốn-kêu-thì-đừng-đọc.
Nhưng theo được cho tới thời điểm này : 7 chương, tổng cộng 74 parts thì tính kiên nhẫn của mọi người quả thật rất đáng khen ngợi ^^
Thứ hai, mục đích của những trò đùa này là gì? Sao mọi người không thử đi đến tận cuối con đường và tự mình tìm ra nhỉ? Tôi, bản thân là người đặt ra những trò đúa cũng không dám chắc là kết thúc sẽ-thú-vị đến mức nào.
Về con người của tôi và Minh Châu...cả hai chúng tôi đều có một số điềm chung, ví dụ như luôn làm những chuyện khó hiểu. Tuy nhiên, một khi đã hiểu ra rồi, người khác sẽ nhận ra rằng tất cả những gì chúng tôi làm đều có một mục đích riêng đằng sau đó. Minh Châu cũng như tôi, tất cả những chuyện mình làm đều phải nắm trước hậu quả và luôn tạo ra một lối thoát sẵn cho chính mình. Tôi sẽ không nói thêm gì về Minh Châu và tôi nữa. Nhưng mà, tôi đã ngầm cho mọi người biết tất cả đều có mục đích thông qua Minh Châu rồi đó thôi. Sakuno đã sắp sẵn cho tôi một chỗ trong phần "Phỏng vấn gương mặt HHT". Chờ khi nào lịch phỏng vấn được sắp, tôi sẵn sàng trả lời câu hỏi từ phía mọi người.
To Sakuno : Không uổng chị dạy em trong suốt mấy năm qua, nhưng nếu em nghĩ bây nhiêu đó có thể hạ được chị thì em hơi bị chủ quan rồi đó. Sakuno à, em có lẽ là đã nắm được rất nhiều điểm yếu của chị, nhưng bên cạnh đó, em cũng đã bỏ sót rất nhiều điểm mạnh của chị rồi. Nếu muốn chiến thắng một ai đó, đừng nên chỉ chú tâm vào mặt yếu của họ, còn phải tính toán cả mặt mạnh nữa. Tuy nhiên, "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên", mọi chuyện không phải lúc nào cũng đi theo tính toán của mình đâu.
Vậy thôi, chúc mọi người một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
geni=>genious
19-08-2008, 12:34 AM
thanks nhìu hen.coi vậy thui chứ điểm văn ko bao h lên dc 8, toàn nhờ toán kéo lên.tui âm thầm theo theo dõi (ko phải gián điệp đâu nghen) x-press từ chap 1 rùi.geni iu sis tdg và cũng mún làm wen nữa,vì rất thích tính cách bí ẩn và khó đoán của sis.(chắc chỉ có sakuno mới hỉu):khocnhe:
tieuthutinhnghich174
19-08-2008, 07:11 PM
ai chà theo như tg và sakuno nói thì đây là 1 trò đùa nhưng tuy đã là trò đùa thì sao mình ko nghĩ là 1 trò đùa có thể gây ảnh hưởng lơn cho mình được nên mong rằng ss tdg sẽ viết nữa nhá truyện của ss đang rất hay và hấp dẫn đó
hotaru_216
19-08-2008, 08:08 PM
Lâu rồi mới có thời gian ghé lại đọc tiếp X-press.
quả thật là ngày càng thú vị nhi? ^^
x-press luôn gợi sự lôi cuốn và tò mò cho những người đọc, à, gọi theo tocduoiga là những người tham gia cưộc chơi. Khi đã tham gia rồi thì khó mà dừng lại.
Những điều ẩn chứa trong X-press, kết cục không phải là thứ duy nhất khiến ta tò mò.
Câu chuyện đi theo chiều hưóng nào nhi? Bi kịch ư? Tôi không nghĩ vây. Đành rằng ngay lúc đầu tocduoiga cũng nói một phần về kết thúc của x-press, nhưng cái kết đó cũng để gợi mở được nhiều điều đấy chứ?
Cứ đợi vậy, đợi chờ và suy nghĩ những tình tiết đã có và tưởng tượng đến những chuyện sắp diễn biến tiếp theo, rất thú vị chứ phải ko?
sakuno
19-08-2008, 11:42 PM
Cúi cùng tocduoiga cũng chịu đưa ra câu trả lời cho chuyện nì. nhưng mờ <ngó tới ngó lui> hình như câu trả lời của sis í chỉ tổ làm cho mọi người hào hứng thêm, chưa thấy ai có ý định từ bỏ XP hít trơn.
mọi người có muốn làm rõ chiện nì hay hok? Níu mún, xin làm ơn vào Vote và vote cho tocduoiga trở thành người được phòng vấn tháng tới của hht. tui có rất nhiều chiện mún hỏi sis í =>giúp dùm đi mờ.
link nằm dưới nì
http://www.matnauhoctro.com/4rum/showthread.php?p=4083975#post4083975
geni=>genious
19-08-2008, 11:47 PM
sakuno khỏi năn nỉ.tui ủng hộ 2 tay 2 chân lun
gooddythin_nd1996
21-08-2008, 04:19 AM
chuyện hay nhỉ? Mỗi tội chưa biết Queen và Princess ra sao rồi?
tocduoiga
21-08-2008, 09:13 PM
To gooddythin_nd1996 : Queen và Princess...hai người đó tôi còn chưa lo tới. Nhưng chừng nào tâm trạng tôi còn ổn định thì họ vẫn còn sống, bạn cứ yên tâm ^^
To everyone : Theo tôi nhận thấy thì với tình hình này, X - Press sẽ vẫn được tiếp tục, heh?!? Vì hình như tất cả mọi người càng tỏ ra...hào hứng hơn khi biết bản chất thực sự của X - Press chỉ là một trò chơi thôi. Tôi lúc nào cũng rất hoan nghênh các bạn gia nhập vào Thế giới của nhũng trò đùa so tôi đặt ra. Rất thú vị, đúng không? ý tôi là, tất cả mọi người cùng chơi với nhau và không ai có thể đoán được trò đùa này sẽ đi đến đâu, kể cả người đặt ra nó *cười*
Một vấn đề nữa...tôi nhận thấy có rất nhiều nhân vật âm thầm bỏ phiếu cho tôi trở thành người được phòng vấn tháng tới. Có phải tôi đoán sai hay không, nhưng hình như 98% những người bỏ phiếu cho tôi chính là người đọc X - Press. Sakuno...tôi biết ý đồ của con bé, còn ý đồ của mọi người là gì?
Ah, bây giờ tôi đang bận viết bài luận văn, cho nên tạm thời sẽ không quay lại viết được. Nhưng sau ngày 25/8, lúc bài luận hoàn thành, tôi nghĩ tôi có thể bắt đầu chapter mới của X - Press "Học Viện Thiên Vũ và Nhóm Những Người Không Thuộc Phe Nữ Hoàng" được rồi đó. Vậy nên, hẹn gặp lại sau.
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
gaubien812
22-08-2008, 01:04 AM
To everyone : Theo tôi nhận thấy thì với tình hình này, X - Press sẽ vẫn được tiếp tục, heh?!? Vì hình như tất cả mọi người càng tỏ ra...hào hứng hơn khi biết bản chất thực sự của X - Press chỉ là một trò chơi thôi. Tôi lúc nào cũng rất hoan nghênh các bạn gia nhập vào Thế giới của nhũng trò đùa so tôi đặt ra. Rất thú vị, đúng không? ý tôi là, tất cả mọi người cùng chơi với nhau và không ai có thể đoán được trò đùa này sẽ đi đến đâu, kể cả người đặt ra nó *cười*
Một vấn đề nữa...tôi nhận thấy có rất nhiều nhân vật âm thầm bỏ phiếu cho tôi trở thành người được phòng vấn tháng tới. Có phải tôi đoán sai hay không, nhưng hình như 98% những người bỏ phiếu cho tôi chính là người đọc X - Press. Sakuno...tôi biết ý đồ của con bé, còn ý đồ của mọi người là gì?
Sao nhỉ? Với 1 trò đùa thì khó có thể dứt ra được, và nhất là khi đã tham gia vào trò đùa lâu rồi, cũng đã nhận được nhiều từ nó rồi, càng khó để dứt nó ra hơn :).
tất cả mọi người cùng chơi với nhau và không ai có thể đoán được trò đùa này sẽ đi đến đâu, kể cả người đặt ra nó *cười*
Câu nói này làm em nghĩ tới việc hình như sjs k nắm bắt được những gì đang, và sẽ xảy ra, cỏ vẻ mọi việc đã lọt ra khỏi tầm tay của sjs < chỉ là em nghĩ và hình như thôi, em k chắc là mình nghĩ đúng :)
nhưng hình như 98% những người bỏ phiếu cho tôi chính là người đọc X - Press. Sakuno...tôi biết ý đồ của con bé, còn ý đồ của mọi người là gì?
^^ K bjk ý đồ của mọi ng` ra sao, còn em, chỉ là tò mò với cái trò đùa này mà thôi ^^
Chờ đến ngày sjs được PV :)
xoài xanh
22-08-2008, 05:45 AM
Nếu ko viết tiếp X - Press có phải là quá có lỗi với mấy nhân vật trong truyện ko? Nguyệt Thiên là người khởi mào trò chơi thì cũng nên là người kết thúc nhỉ, mog lại đc đọc x - press
xoài xanh
22-08-2008, 09:18 PM
sakuno ơi share Hương Mùa Hạ của Nguyệt Thiên đi
haydenfan
23-08-2008, 08:13 AM
hừm!!!tham gia cái thế giới nỳ thì cũng bắt đầu càng thêm hứng thú với XP oy` đey!!!!coi như..đey là lịch sử kỳ lạ của room truyện ngắn truyện dài-tác giả là tôi!!!^^hình như vụ nỳ còn hay hơn nguyệt thiên one short oy`!!!!hùi hụp nhở????
tocduoiga
23-08-2008, 10:07 AM
Ahhh, viết xong bài luận văn ^^ cuối cùng thì mình cũng gần được tư do rồi. Errr, dù sao thì đêm nay cũng không ngủ, tặng mọi người đọc mới của X - Press hay đoạn mới của Quán Trà đây? Bất cứ ai lên tiếng quyết định trước, tôi đều sẽ ưu tiên làm theo yêu cầu của người đó. Nhưng thời gian chỉ có hạn thôi, phải nhanh lên nhé! Nếu chậm, thời gian trôi đi mất, tôi sẽ không viết tiếp cho đến sau ngày 25/8.
Chờ ai đó lên tiếng ^^
Chúc tất cả mọi người một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
hanayuky
23-08-2008, 10:14 AM
tất nhiên là XP rùi, vì quán trà em hem đọc, thích mỗi kái lục trà chanh thôi, kòn đọc những kái sau thì thấy tình kảm lan man chả hỉu jie sất hix hix
tocduoiga
23-08-2008, 10:18 AM
Okie...thể theo yêu cầu của bạn hanayuki, tôi sẽ lập tức bắt đầu chapter tiếp theo của X - Press ngay. Bạn hanayuki à, bạn cũng nhanh tay lắm *cười*
tocduoiga
23-08-2008, 11:38 AM
HỌC VIỆN THIÊN VŨ VÀ NHÓM NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THUỘC PHE NỮ HOÀNG
Vào một ngày rất đẹp trời, sau cái hôm mà Minh Châu quay trở về được hai bữa, người ta nhìn thấy Thanh Trâm đang hối hả chạy băng qua khu vườn rộng. Một chị giúp việc trong nhà vô tình quay mặt lại và nhìn thấy Thanh Trâm. Như thường lệ, chị ấy mỉm cười với Thanh Trâm :
- Ah, chào buổi sáng, cô Thanh Trâm.
Thanh Trâm dừng lại :
- Ơ, chào. Chị có biết Minh Châu đang ở đâu không?
Chị giúp việc trả lời :
- Cô Minh Châu đang ăn sáng ngoài vườn Hoa Hồng. Cô Thanh Trâm à, cô có muốn tôi dọn bữa sáng cho cô bây giờ không? Cô muốn ăn sáng ở đâu? Tôi sẽ...
Chị ấy chợt ngưng nói và mở to mắt nhìn khi Thanh Trâm đã chạy xa tít tận bên kia, hướng về khu vục vườn Hoa Hồng mất tiêu rồi. Thanh Trâm chưa bao giờ hào hứng như vậy hết. Vì thường thì chỉ có mình Thanh Trâm ở nhà. Hôm nay thì khác. Minh Châu đã ở đây rồi. Đây là một điều tuyệt vời nhất, đối với Thanh Trâm, được nhìn thấy Minh Châu hàng ngày.
- Minh Châu!
Minh Châu đặt tách trà xuống bàn và mỉm cười với Thanh Trâm :
- Chào buổi sáng, Thanh Trâm. Bạn có muốn ngồi xuống cùng dùng bữa sáng với tôi không?
Thanh Trâm không vội trả lời câu hỏi của Minh Châu ngay. Thanh Trâm còn đang bận đổi theo hơi thở dốc và nhịp tim đang đập rất mạnh trong lồng ngực mình. Thanh Trâm đã phải chạy không ngừng nghỉ suốt một quãng đường dài để đến được đây. Ngôi nhà này rộng bằng một ngôi làng nhỏ chứ chẳng chơi.
- Minh Châu à...trong phòng tôi...cái đó...
Mặc dù Thanh Trâm đang giống như là sắp đứt hơi tới nơi vì mệt, và mặc dù những lời Thanh Trâm nói đều không thành một câu hoàn chỉnh, nhưng Minh Châu dường như đã hiểu tất cả. Minh Châu mỉm cười dịu dàng :
- Uh, tôi biết rồi. Vậy Thanh Trâm có thích không?
Mặt Thanh Trâm tự dung đỏ lên. Minh Châu chống một tay lên bàn :
- Không thích à?
Cái đầu của Thanh Trâm lập tức lắc lia lại. Hành động của Thanh Trâm khiến cho Minh Châu phì cười :
- Bạn dễ thương thiệt đó, Thanh Trâm.
- Minh Châu à...
Minh Châu kéo ghế đứng lên :
- Nếu Thanh Trâm còn không mau về phòng chuẩn bị thì chúng ta sẽ bị trễ đó.
Thanh Trâm vẫn còn giữ nguyên bộ mặt đang cố kiềm nén cảm xúc đó. Minh Châu cười :
- Hy vọng bộ đồng phục đó vừa với bạn. Hoan nghênh bạn đến Học Viện Thiên Vũ, Thanh Trâm.
Thanh Trâm đã nói câu đó bằng một nụ cười rực rỡ như hoa Hồng trong vườn, và tuyệt đẹp như Mùa Thu tỏa nắng. Thanh Trâm chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể vào học chung trường với Minh Châu. Nếu có thể học chung với Minh Châu, vậy có nghĩa là Thanh Trâm sẽ có thể ở bên cạnh Minh Châu mỗi ngày. Đây là điều khiến Thanh Trâm cảm thấy vui sướng nhất trong đời. Mặc dù biết Học Viện Thiên Vũ sẽ có rất nhiều cái bẫy đang chờ cả hai, nhưng điều đó không làm cho Thanh Trâm mảy may lo sợ chút nào. Chỉ cần là Thanh Trâm có thể ở bên cạnh Minh Châu thì dù cho trời có sập xuống, đây cũng chưa phải là vấn đề gì lớn lao. Thanh Trâm tự ý thức được vị trí của mình bây giờ bên cạnh Minh Châu không còn đơn giản như trước đây nữa. Từ hôm nay trở đi, tất cả các vệ sĩ bên cạnh Minh Châu đều sẽ rút lui về sau hết, thay vào đó là Thanh Trâm. Nghĩa là, Thanh Trâm sẽ thay tất cả bọn họ bào vệ Minh Châu. Ý nghĩ này tự nhiên thoáng qua trong đầu Thanh Trâm. Nó khiến cho đôi bàn tay của Thanh Trâm bóp chặt vào nhau.
Cả hai bước xuống xe và đứng đối diện với một cái cổng trường rộng mênh mông. Trên kia có tấm biển to với dòng chữ mạ vàng "Học Viện Thiên Vũ". Tim Thanh Trâm bông dưng thót lên một nhịp. Đây là dấu hiệu của sự hồi hộp. Qua những người họ hàng của Minh Châu, Thanh Trâm đã từng nghe nhắc đến học viện Thiên Vũ nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Thanh Trâm có dịp được biết đến nó thực sự như thế này. Từ ngôi trường này, Thanh Trâm có thể cảm nhận một cái gì đó vừa cổ kính, vừa nghiêm trang, lại vừa căng thằng. Bản thân ngôi trường này đã đủ khiến cho tim người khác phải đập mạnh như vậy rồi. Nghe nói đây là ngôi trường hạng đầu của cả nước. Hay nói một cách khác, tất vả mọi người, không biết tự lúc nào, đã nhắc đến cái tên Thiên Vũ với mỹ danh "Nơi đào tạo ra những Thiên Tài". Vì đâu mà nó có được cái danh hiệu cao quý đó nhỉ?
Thanh Trâm bất giác nhìn qua bên cạnh mình. Thiên Tài...có một Thiên Tài đang đứng cạnh Thanh Trâm đây. Với Thanh Trâm, Minh Châu là một thần tượng, xuất sắc ở tất cả mọi mặt. Nếu học viện Thiên Vũ là nơi tụ hội của tất cả các thiên tài trong cả nước...vậy nghĩa là tất cả các học sinh của trường Thiên Vũ đều giống như Minh Châu?
- Vào thôi. Chúng ta còn phại kịp chuẩn bị cho giờ khai giảng nữa. Thanh Trâm và tôi cùng học lớp 2A.
Thanh Trâm bước tới gần cửa ra vào và đứng sững ra đó. Cánh cửa không chịu mở ra thì làm sao người ta có thể vào được nhỉ? Thanh Trâm đứng như thế trong mấy giây, cho tới khi Minh Châu nhận thấy là mình phải can thiệp vào.
- Thanh Trâm à, ở học viện Thiên Vũ, thẻ học sinh chính là tấm vé lưu hành. Không có thể học sinh, mọi người không thể vào trường được.
Xong, Minh Châu rút thẻ học sinh của mình ra và cho vào máy, cánh cửa lập tức bật mở. Minh Châu bước vào trong và cửa đóng lại ngay tức khắc. Minh Châu giải thích thêm :
- Nếu đăng nhập bằng thẻ học sinh, cửa sẽ chỉ mở ra trong một thời gian rất ngắn, vừa đủ để một người vào thôi. Thiết kế này nhằm ngăn chặn học sinh của trường cho phép những người lạ vào trong trường. Hệ thống an ninh của học viện Thiên Vũ rất cao. Chúng ta không cho phép người lạ vào trường một cách tùy tiện.
Thanh Trâm gật đầu và bắt đầu cho thẻ học sinh của mình vào máy. Thanh Trâm chưa bao giờ nghe nói có một ngôi trường kiểm duyệt gắt gao như thế này. Chả trách sao những người họ hàng của Minh Châu cứ luôn tự hào về trường Thiên Vũ.
Bên ngoài đã đủ khiến Thanh Trâm thấy bất ngờ, bên trong còn hơn cả thế nữa. Mồm Thanh Trâm mở to hết cỡ khiến cho Minh Châu phì cười.
- Trường Thiên Vũ...lớn thật đó. Nó lớn hơn cả nhà của Minh Châu.
Minh Châu cười :
- Đương nhiên rồi. Vì chỗ chúng ta đang sống chỉ là một cái Villa thôi, còn đây là một ngôi trường hẳn hoi, cho nên phải lớn hơn chứ. Thanh Trâm có muốn tôi đưa về lớp trước không? Tôi còn có một số chuyện phải làm trước khi lên lớp nên sẽ không thể đi cùng Thanh Trâm được.
Thanh Trâm lắc đầu :
- Không sao đâu. Tôi sẽ tự tìm đường đến lớp.
Minh Châu gật đầu :
- Uh, vậy tôi sẽ gặp lại Thanh Trâm trên lớp sau.
Thanh Trâm nhìn theo bóng Minh Châu cho tới khi nó khuất mất dạng sau bụi cây bên kia. Được rồi! Thanh Trâm sẽ tự tìm đường đến lớp. Nhưng nó nẳm ở đâu nhỉ? Giờ Thanh Trâm mới thấy mình thật sự rất ngớ ngẩn. Thanh Trâm đã quên hỏi Minh Châu xem lớp 2A nằm ở chỗ nào trong ngôi trường rộng lớn này rồi.
- Tất cả các học sinh chú ý, nhà trường tuyên bố dời lễ khai giảng lại trễ nửa tiếng vì lý do kĩ thuật từ phòng quản lý máy tính. Xin nhắc lại, lễ khai giảng sẽ bị trì hoãn nửa tiếng vì lý do kĩ thuật. Nhân tiên, nếu bất cứ học sinh nào nhìn thấy em Hoàng Yến, em Hoàng Lê hay em Việt An cũng được. Bất cứ ai nhìn thấy các em đó, hãy lập tức báo cáo về phòng hiệu trưởng ngay.
Thanh Trâm nhìn lên cái loa phóng thanh treo trên cây. Vậy là Thanh Trâm có nửa tiếng để tìm ra lớp học mới của mình. Không biết trục-trặc-kĩ-thuật mà họ nói có nghĩa là gì, nhưng bắt đầu lễ khai giảng trẽ nửa tiếng vậy mà lại hay. Điều này có nghĩa là Thanh Trâm sẽ có thêm thời gian tìm hiểu về ngôi trường này. Bây giờ thì nên bắt đầu đi từ đâu trước đây? Phân vân một hồi, Thanh Trâm quyết định băng qua khu vườn Sinh Vật của trường.
Có cái gì đó không ổn. Nhờ những bài tập huấn ở nhà, giác quan của Thanh Trâm đã trở nên nhạy bén hơn nguò thường rất nhiều. Linh cảm cho Thanh Trâm biết là mình đang bị theo dõi. Lập tức, Thanh Trâm nhìn lên trên cao.
- Chào!
Một đứa trẻ đang ở trên ấy. Thanh Trâm tự hỏi, làm sao con bé lại có trẻ trèo lên tận đó nhỉ? Và con bé này là ai? Từ lúc được biết đến những người họ hàng của Minh Châu, Thanh Trâm đã không bao giờ còn cho rằng trẻ con là vô hại nữa, nhất là ở ngôi trường này, ngôi trường quy tụ toàn những thiên tài ngang tâm Minh Châu.
- Chị có thể giúp em xuống đất được không?
- Huh?!?
Đề nghị của con bé khiến cho Thanh Trâm cảm thấy ngạc nhiên. Thanh Trâm tự hỏi, liệu con bé này có phải là người do mấy người họ hàng của Minh Châu phái tới để thủ tiêu Thanh Trâm không nhỉ? Nếu quả thật là vậy...
- Errr, đừng tùy tiện nhảy xuống như vậy chứ!
Không chờ cho câu trả lời của Thanh Trâm, con bé đã lao người xuống đất. Thanh Trâm không còn lựa chọn nào khác là bắt lấy nó. Con bé rơi vào tay Thanh Trâm và nằm gọn trong đó. Nó mỉm cười :
- Cám ơn chị! Dựa theo quy luật của trọng lực, lục hút trái đất và lực quán tính, nếu là một người bình thường thì đã ngã nhào xuống đất, không thì cũng gãy tay chứ chẳng chơi. Vậy mà trong chị chẳng có chút trầy sướt hay lung lay gì hết. Chị quả thật rất mạnh.
Thanh Trâm ngỡ ngàng nhìn con bé. Nó vừa nói cái gì thế nhỉ? Thanh Trâm hoàn toàn không hiểu nó đang nói đến gì nữa. Nhưng có một điều, nó đã đánh giá đúng là Thanh Trâm rất mạnh. Con bé này là ai?
- Thả em xuống đi!
Thanh Trâm thả con bé xuống đất. Con bé quay sang và bất ngờ ôm chầm lấy Thanh Trâm :
- Chị giống Hoàng Tử ghê! Nếu chị là con trai, em nhất định sẽ chọn chị làm Hoàng Tử của em.
Tới lúc này thì Thanh Trâm mới lấy lại bình tĩnh và bắt đầu chất vấn con bé :
- Em là ai? Làm thế nào mà em có thể trèo lên tuốt trên đó được?
- Chị tên gì?
- Huh?!? Thanh Trâm! Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị mà.
Con bé đột ngột nắm tay Thanh Trâm :
- Chị à...
- Gì?
- Chúng ta phải chạy thôi. Trước khi họ tìm ra chúng ta, chúng ta phải tìn chỗ trốn mới được.
Mức độ tò mò về con bé này ngày vàng dâng cao trong lòng Thanh Trâm. Nó là ai và vì sao phải trốn?
- Sao chúng ta lại phải trốn? "Họ" là những ai? Tại sao họ lại muốn tìm chúng ta?
Con bé không trả lời câu hỏi của Thanh Trâm. Thay vào đó, nó nắm tay Thanh Trâm kéo đi :
- Mình đang chơi trò trốn tìm, đương nhiên là phải trốn rồi.
Và, không đợi cho Thanh Trâm hỏi thêm gì, con bé đã lôi Thanh Trâm theo nó...
Hôm nay là một ngày như thế nào nhỉ? Nửa tiếng...liệu có đủ để Thanh Trâm tìm thấy Minh Châu ở lớp mới không đây?
xoài xanh
24-08-2008, 12:24 AM
chắc nhỏ đó là Hoàng Yến quá, lớn lên vẫn thix Thanh Trâm như vậy
gooddythin_nd1996
24-08-2008, 04:19 AM
mình cũng nghĩ đó là Hoàng Yến, còn ai vào đây khác. Mong bạn tiếp tục nhé
gaubien812
24-08-2008, 07:04 AM
- Cám ơn chị! Dựa theo quy luật của trọng lực, lục hút trái đất và lực quán tính, nếu là một người bình thường thì đã ngã nhào xuống đất, không thì cũng gãy tay chứ chẳng chơi. Vậy mà trong chị chẳng có chút trầy sướt hay lung lay gì hết. Chị quả thật rất mạnh.
1 con bé khá thông minh đây, k biết nó là ai, nhưng chắc phải là 1 trong NHÓM NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THUỘC PHE NỮ HOÀNG
^^ Rất cám ơn sjs vì đoạn tiếp theo này ^^
tieuthutinhnghich174
24-08-2008, 08:57 AM
rất vui khi đc đọc thêm 1 đoạn của x-p nựaCamr ơn ss nhé
geni=>genious
24-08-2008, 08:13 PM
tuy ko dài nhưng đoạn này rất hay.cám ơn ss rất nhiều.post tip nha ss
»‡«Mischio»‡«
25-08-2008, 04:08 AM
Nhóc này hình như là Việt An thì phải. Cái kiểu túm người khác chạy nghe quen lắm. Lại còn bộ óc "bác học" thế kia thì chắc chỉ là nó chứ không lẫn với ai được. IQ trên 200 cơ mà, chỉ thắc mắc không biết tại sao lại gọi Thanh Trâm là "chị"? Chắc tại vì đó là Thanh Trâm "1m7" của năm lớp 2 phải không?
Thích cách miêu tả tâm trạng của sis. Thanh Trâm hồi hộp lúc vào Thiên Vũ thế nèo, tớ cũng hồi hộp chờ đoạn tiếp theo của XP như thía. ^^
sakuno
25-08-2008, 04:56 AM
Dzị là chapter nì đổi cảnh, không căng thẳng và đáng sợ như ở nhà MC nữa, mà bi giờ way lại với ko khí học đường của Thiên Vũ.
Cho em tham gia đoán với. Con bé đóa là Việt An phải hum? Em cũng có cùng suy nghĩ như vanthientuyet. Thông minh cỡ này thì chỉ có Việt An thui. Nhưng mờ sao Việt An lại gọi Thanh Trâm là "chị" nhở? Khó hỉu ghia.
To everyone : tocduoiga được xếp vào vị trí thứ 3 trong lịch phòng vấn của tháng 9, với 21 phiếu bầu. Cám ơn mọi người đã hợp sức cùng Sakuno đặng đưa chị í lên dĩa. Có ai bít mặt tocduoiga - Nguyệt Thiên chưa? Hum nay dùng laptop của chị í, tìm được hai tấm do Sakuno chụp bằng mobile của sis í trên xe Trams nè. Share với mọi người nha ^^
Sori nha, phải xóa theo iu cầu của sis tocduoiga
Chẹp chẹp ko nhầm thì đây là bà Việt An. Từ nhỏ đã quậy tưng bừng thìa nài thảo nào ... =))
tocduoiga
25-08-2008, 07:12 PM
*cười* Đầu óc của tất cả mọi người bắt đầu hoạt động tốt hơn rồi đó ^^ cố gắng phát huy nhé. Tôi sẽ trở lại sau.
To Sakuno : Xóa ngay hái cái hình ấy cho chị. Sắp tới chị sẽ đổi password. Em lập nick này cho chị và dùng luôn password của chị để vào nghịch như thế ah?
gooddythin_nd1996
25-08-2008, 07:47 PM
may là bạn đã viết thêm một đoạn nữa để chúng mình đọc
haydenfan
26-08-2008, 04:06 AM
chắc chắn là hoàng yến roy`!!!công nhận là thiên tài !!!!!!^^
tocduoiga hok như em tưởng tượng nhở!!!???!!!
tocduoiga
26-08-2008, 04:53 AM
to haydenfan : Không như bạn tưởng tượng...ý bạn là sao?
To Sakuno : Cảnh báo cuối, nếu em không xóa hai cái hình kia đi thì X - Press sẽ không có đoạn cuối đêm nay đâu, phải chờ đến tuần sau đó.
Kẹo Chà Là
28-08-2008, 08:31 AM
za. tocduoiga vik hay quá ta, ko phải là những câu chiện tình iu nhưng vẫn rất lôi cuốn bởi chính cách vik văn của bạn, chờ chap mới nha^^
tocduoiga
28-08-2008, 08:34 PM
Trong khi cả ngôi trường cấp I đang náo loạn hẳn lên vì sự trễ nãi của buổi lễ khai giảng thì ngay lúc này, ở phòng hiệu trưởng, thầy Hiệu Tưởng đang đứng rất trầm ngâm nhìn ra bên ngoài khu vuồn đầy nắng bên ngoài cửa sổ và lẩm nhẩm :
- Toàn bộ hệ thống máy tính của khu vực cấp I bị Hack...
Trong khi đó thì cô Hiệu Phó lại đang cuống quýt lên bên chiếc điện thoại bàn :
- Các cậu nói sao? Chưa sửa được? Không phải chứ? Tôi đã gởi thông báo đến toàn trường là lễ khai giảng sẽ bị trì hoãn lại trong nửa tiếng thôi. Tính tới thời điểm này thì các cậu còn đúng 20 phút nữa. Hừ, nếu các cậu giải quyết không xong chuyện này thì các cậu tự viết đơn xin nghỉ việc hết đi.
Xong, cô đặt mạnh ống nghe trở lại xuống bàn. Khi nhìn sang và phát hiện ra vẻ mặt hết sức thản nhiên của thầy Hiệu Trưởng, cô không giấu nổi vẻ tức giận :
- Thầy...vẻ mặt của thầy lúc này là sao đây? Thầy không thấy lo chút nào sao?
Thầy Hiệu Trưởng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay chắp sau lưng và bình nhiên nói :
- Toàn bộ hệ thống máy tính đều bị nhiễm Viruts thật sao?
Cô Hiệu Phó gật gù :
- Vâng! Bên phòng Security <An Ninh> báo lại là hệ thống đăng nhập bằng thẻ học sinh cũng bị ảnh hưởng. Hiện nay chúng ta có khoảng 200 học sinh còn bị kẹt bên ngoài, không vào trường được. Thầy à, chúng ta phải tìm cách gì đi thôi.
Thầy Hiệu Trưởng hình như vẫn chưa hoàn toàn lắng nghe những gì cô Hiệu Phó nói. Thầy cúi đầu trầm ngâm và thì thầm :
- Có thể tạo ra viruts "Hide and Seek" <Trò chơi trốn tìm> khiến cho những chuyện gia máy tính của khu vực cấp I đảo điên như thế này...
Cô Hiệu Phó tỏ ra bức xúc :
- Thì chỉ có thể là chúng thôi, ba thành viên cá biệt của trường Thiên Vũ cấp I. Ngoài chúng ra thì không ai có đủ khả năng làm ra chuyện này hết. Theo như tôi thấy thì khả năng cao nhất đến từ con bé Việt An và thằng nhóc Hoàng Lê. Lần trước, trong kì thi cuối năm, Hoàng Yến đã tạo một viruts "Rose" <Hoa Hồng> nhằm ngăn chúng ta tiến hành cuộc thi, nhưng Viruts đó đã được các chuyên gia máy tính của chúng ta giải quyết dễ dàng sau nửa tiếng. Còn lần này, gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có gì khả quang. Cho nên, tôi dám chắc là Việt An và Hoàng Lê đứng sau chuyện này. Thấy nghĩ sao về ba đứa nhỏ đó?
Thầy Hiệu Trưởng đột ngột reo lên phấn khởi :
- Giỏi lắm!
Cô hiệu phí ngạc nhiên :
- Hả?!?
- Không hổ danh là niềm tự hào của khu vực cấp I trường Thiên Vũ. Chỉ mới ngần ấy tuổi mà đã có thể đánh sập toàn bộ hệ thống máy tính mà ngay cả các chuyên gia người lớn cũng bó tay bất lực. Học Viện Thiên Vũ chúng ta đang sỡ hữu những Thiên Tài.
Khi hiểu ra ý của thầy Hiệu Trường, cô Hiệu Phó lại rơi vào tình thế dở khóc dở cười :
- Thầy...đây không phải là lúc tự hào về chúng đâu. Nếu chúng ta không mau giải quyết chuyện này thì...Ah, hay là tôi gọi điện cho phòng hiệu trưởng ở khu vực cấp II và cấp III, nhờ họ giúp giải mã Virut này nhé!
Thầy Hiệu Trưởng lập tức sừng sộ :
- Không! Tuyệt đối không thể! Hừ, họ mà biết chúng ta ngay cả một trò nghịch của mấy đứa trẻ mà cũng giải quyết không xong thì còn gì mặt mũi của khu vực cấp I trường Thiên Vũ chứ?
Cô Hiệu Phó gần như phát khóc tới nơi :
- Nhưng chúng đâu phải là những đứa trẻ bình thường đâu. Hơn nữa, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ bị Hack, thì tất cả những người trường khác sẽ cười chê chúng ta đó. Trường Thiên Vũ từ trước đến nay từ hào nhất là phần máy tính, bây giờ vì mấy đứa trẻ mà...
Nhưng thầy Hiệu Trưởng đã không để cho cô nói hết câu :
- Cho nên cô phải nhanh chóng tìm ra ba đứa trẻ đó ngay. Phòng Security báo lại là họ có đăng nhập, nghĩa là cả ba đứa đó đều đang có mặt trong trường. Làm gì cũng được, cho dù có xới tung ngôi trường này lên cũng không sao. Hãy tìm cho ra bọn chúng nhanh lên.
- Nhưng mà...tất cả các Camera của trường cũng bị ảnh hưởng vì máy tính không hoạt động. Nói cách khác, trường Thiên Vũ đã không còn nằm dưới tầm kiểm soát của chúng ta nữa.
Hai cánh người lớn nhìn nhau không chớp mắt. Thầy Hiệu Trưởng bắt đầu đổ mồ hôi. Coi bộ thầy bây giờ cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của trò đùa này rồi.
Vẫn là khu vực cấp I, nhưng ở hội trường âm nhạc...
- Khôi Nguyên! Đến giờ phải đi tập đàn cho lễ khai giảng rồi.
Cậu bé có gương mặt cau có quay lại :
- Tôi không phải Khôi Nguyên! Sao lúc nào mọi người cũng bị nhầm hai chúng tôi hết vậy?
- Ơ...xin lỗi! Vậy cậu là Khôi Khoa phải không?
Cậu bé gật đầu.
- Vậy...cậu có thấy Thôi Nguyên ở đâu không?
Lắc đầu.
- Errr...đừng giỡn chứ. Hai người là anh em sinh đôi mà. Cậu thật sự không biết anh của cậu đang ở đâu?
Khôi Khoa hằn học đáp lại :
- Sinh đôi không có nghĩa là lúc nào cũng phải đi cùng nhau thì mới được. Sao mấy người không liên lạc với phòng Security và bảo họ tìm Khôi Nguyên cho mấy người?
Im lặng....
- Sao vậy?
- Khôi Khoa à, cậu còn chưa biết sao? Toàn bộ hệ thống máy tình của trường cấp I đã...
Một ngày hết sức đẹp trời, nhưng với tất cả những người lãnh đạo của trường Thiên Vũ, hôm nay lại là một ngày tệ hại nhất.
Ở một nơi khác rất vắng lặng của học viện Thiên Vũ, một cậu bé đập mạnh bàn tay mình lên bàn phím Piano, cho tới khi cậu cảm thấy đau và tay cậu cũng đã sưng đỏ lên. Cậu nói một mình :
- Tại sao? Mình sinh ra đâu phải để làm chuyện này?
- Đừng tự làm đau mình và làm đau những phím đàn như vậy.
Cậu nhóc giật mình nhìn lên và lập tức quay mặt ra cửa, nơi mà tiếng nói của một người con gái vừa vang lên. Cô bé tiến lại gần và mỉm cười. Cậu nhóc quay mặt đi :
- Liên quan gì đến cô! Đi khỏi đây.
Cô bé bất thần cầm tay cậu bé lên và săm soi chỗ đang sưng đỏ :
- Đau lắm phải không? Bàn tay nhỏ bé như vậy...
Cậu nhóc rụt tay lại :
- Cô...cô là ai? Làm sao mà cô tìm ra chỗ này?
Cô béi mỉm cười :
- Có muốn tôi dạy anh cách chơi đàn không?
Và những lời này đã làm cho đôi mày của cậu trai kia khẽ nhíu lại :
- Dạy tôi chơi đàn? Nực cười! Cô có biết tôi là ai không?
Mặc cho cậu trai buông lời khó chịu, cô bé vẫn bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chiếc đàn Piano. Cô bé nhẹ nhàng đặt bàn tay thon nhỏ của mỉnh lên các phím đàn, bắt đầu dạo khúc nhạc và trả lời :
- Là ai không quan trọng. Cái quan trọng là, anh rất muốn chơi Piano, không phải sao?
Cậu bé sững người khi những nốt nhạc đang hòa lên hợp cùng nhau, tạo thành một khúc nhạc rất nhẹ nhàng. Cô bé nói tiếp :
- Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi nghe anh chơi đàn . Anh rất muốn tiếng đàn Piano của mình có thể đuọc cảm nhận một cách sâu sắc nhất. Về mặt kĩ thuật Piano, có lẽ anh rất sành sỏi. Tuy nhiên, nhựng nốt nhạc đó không mang linh hồn. Cho nên anh cảm thấy trách bản thân mình, phải không?
Cô nhóc kết thúc cùng với tiếng đàn và quay sang nhìn cậu nhóc :
- Tên tôi là Minh Châu.
Gió thổi quay làm đung đưa chiếc phong linh bằng gỗ treo bên ngoài của của căn phòng này. Cậu ấy đang bóp chặt bàn tay nhỏ bé của mình, đến nổi dấu của móng tay hắn sâu trên ấy. Cậu ấy cúi mặt :
- Làm ơn...xin hãy dạy tôi chơi đàn.
Minh Châu mỉm cười với cậu nhóc :
- Được...nếu như anh thật lòng muốn học. Con đường phía trước là do anh tự lựa chọn cho chính mình, là ánh sáng hay bóng tối, chỉ có anh mới là người hiểu rõ nhất. Nhưng có một điều không thể lầm lẫn đuọc, tôi có thể cảm nhận được nó. Anh sinh ra chính là để chơi đàn, Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên mở to mắt nhìn Minh Châu. Làm sao mà Minh Châu có thể nhận ra đó chính là khôi Nguyên, trong khi có rất nhiều người thường hay bị lẫn lộn cặp sinh đôi Khôi Nguyên và Khôi Khoa nhỉ?
Đó là lần đầu tiên Khôi Nguyên biết đến Minh Châu.
Quay lại hai nhân vật khác, một đang bị lạc và không biết mình đang bị kéo đi đến đâu, và một đang rất háo hức chơi trò trốn tìm. Thanh Trâm đã không còn đủ kiên nhẫn để chạy theo con bé bên cạnh mình một cách mù tịt như thế này nữa.
- Dừng...dừng lại!
Thanh Trâm chủ động kéo tay con bé lại. Mất đà, con bé lại ngã vào lòng Thanh Trâm.
- Ai ya...chị làm gì vậy?
Thanh Trâm đẩy nó ra khỏi người mình :
- Cho tôi biết, hai chúng ta đang chạy đi đâu vậy?
Con bé trả lời một cách ngây-thơ-vô-tội :
- Thì trốn! Chẳng phải em đã nói với chị là hai chúng ta đang chơi trò trốn tìm sao? Nhanh lên! Nhân lúc họ còn chưa sửa đuọc các Camera, hai chúng ta phải tìm cho được chỗ nào đó thật kín đáo trốn thôi.
Con bé đang nói gì, Thanh Trâm hoàn toàn không có ý kiến. Mà thật ra thì Thanh Trâm cũng không hiểu nó đang nói gì nữa.
- Vậy...tại sao hai chúng ta lại phải trốn?
- Vì con nhóc đó đã gây nên một chuyện tày đình chưa từng có xưa nay.
Cả hai nhìn ra sau lưng. Một người con trai xuất hiện, có vẻ lớn hơn cả hai. Anh chàng này tiến lại gần và con bé kia cũng tự nhiên nấp đắng sau lưng Thanh Trâm. Thanh Trâm khẽ nhíu mày, Con bé này đang e dè ông anh lớp trên này sao?
- Đừng trốn nữa. Trò chơi "Hide and Seek" đã kết thúc rồi. Game over! Hệ thống máy tính đang được Refresh <khởi động> lại.
Con bé vẫn chưa dám đối mặt với ông anh đó. Nhưng đằng sau lưng Thanh Trâm, nó càu nhàu :
- Lại là anh phá nữa phải không? Anh đã giúp họ giải mã Viruts?
Giờ thì hai người này đang nói cái gì, Thanh Trâm hoàn toàn mù tịt. Cái gì "giải mã" và "Viruts" nhỉ? Tất cả những người trong ngôi trường này đều nói chuyện một cách khó hiểu như vậy sao? Nhưng hình như là hai người này có quen biết nhau từ trước thì phải.
Anh chàng kia cười :
- Nếu tôi không làm vậy thì làm sao tìm được cô chứ, Việt An.
Việt An...Thanh Trâm cảm thấy cái tên này nghe rất quen. Hình như Thanh Trâm đã nghe nó ở đâu rồi thì phải. Nhưng là ở đâu nhỉ?
Cô nhóc níu áo Thanh Trâm :
- Chị à...anh ấy là người xấu đó. Chị giúp em với.
- Huh?!?
Anh chàng kia giờ mới chuyển cái nhìn sang Thanh Trâm :
- Cô là...
- Vệ sĩ mới của tôi!
Cô bé có cái tên Việt An không ngần ngại trả lời ngay.
- Anh mà đùng vào tôi là chị ấy sẽ mần-thịt anh đó.
Tình hình này có gì đó không ổn. Sao tự nhiên Thạnh Trâm lại chuyển sang làm vệ sĩ cho con bé này nhỉ? Thanh Trâm đã thể là cả đời này chỉ ở bên cạnh bảo vệ cho mỗi mình Minh Châu mà thôi.
Minh Châu...ừ nhỉ! Minh Châu...
- Hai người...tôi không cần biết giữa hai người có xích mích gì. Tôi cũng không quan tâm hai người định giải quyết với nhau như thế nào. Tôi bây giờ đang rất bận. Có ai trong hai người biết lớp 2A nằm ở đâu không?
Việt An cười tít mắt :
- Lớp 2A là lớp của em. Em sẽ đưa chị đến đó với điều kiện chị phải giúp em đuổi ông anh này đi đã.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt Thanh Trâm. Con bé này cũng học ở lớp 2A? Vậy ra Thanh Trâm và nó học cùng lớp? Nghĩa là cũng cùng tuổi luôn? Vậy...ơ...vì nó hơi bé con nên Thanh Trâm cứ ngỡ nó là học sinh lớp 1. Nhưng nếu không giúp con bé này, Thanh Trâm còn lâu mới tìm ra Minh Châu được. Thanh Trâm đứng đối mặt với ông anh kia :
- Thể theo yêu cầu của Việt An, anh không được chạm vào nó.
Ông anh lớp lớn mở to mắt nhìn Thanh Trâm. Trong khi đó, sau lưng Thanh Trâm, Việt An đang cười một cách bí ẩn...
gooddythin_nd1996
28-08-2008, 08:53 PM
đọc truyện cứ tưởng người đi cùng Thanh Trâm là Hoàng Yến, hóa ra sai bét. Người đó lại là Việt An. Quên mất bây giờ Hoàng Yến mới đang học lớp 7
Oà Việt An và Hoàng Lê đây mà ^^ Eo thik nhân vật V.A. ghê gúm lun :X Đặc biệt nhớ lại vụ 2 người giải mã vỉrus của H.Y. giúp Princess mà cười đau cả bung. Hai người này hợp nhau gớm =))
Ra KN và Minh Châu quen nhau như vậy, nhưng mà ko phải MC nói có việc bận ban đầu là đi gặp KN đó chứ ? Kì cục nhểy ^^
Mà vỉrus chứ nhi?
PS: mong chap tiếp quá
haydenfan
29-08-2008, 04:55 AM
quá pro!!!!! mới lớp hai mùh đã kool thía oy` đey'!!!!
tocduoiga
29-08-2008, 07:17 AM
Ừmmm, viết đoạn tiếp theo của X - Press, fans của Quán Trà bảo hãy viết ngay đoạn tiếp của Quán Trà. Ngược lại, khi viết đoạn tiếp theo của Quán Trà, fans của X - Press hỏi chừng nào mới có đoạn tiếp của X - Press đây? Lâu quá...
*thở dài* Tôi chỉ có một bộ óc và một đôi bàn tay. Huống hồ gì X - Press và Quán Trà lại nằm ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một scary và một romantic...
Quyết định sang thăm Quán Trà đây. Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
bekute^^
30-08-2008, 06:40 AM
quán trà có kết thúc rồi vậy... còn x-pess cho nó kết thúc chứ bạn :d
tocduoiga
30-08-2008, 07:01 AM
To bekute : Bạn chưa biết chuyện này sao? Quán Trà hiện nay đang bắt đầu một Series mới mang tên Quán Trà - Nguyệt Thiên với phần truyện mở đầu "Tình Yêu Trân Châu".
To everyone : Bất cứ ai muốn đặt câu hỏi với tôi, hoan nghênh bạn đến phòng phòng vấn vào tuần sau. Lịch phỏng vấn đã có sự thay đổi, tôi sẽ được phỏng vấn bắt đầu từ ngày 1/9.
Thêm một tin nữa, tôi sẽ có một đoạn mới trong đêm nay, nhưng là Quán Trà hay X - Press, như thường lệ, tôi nhừng phần quyết định này cho những người đọc. Nếu không ai đưa ra quyết định, tôi sẽ đi ngủ vậy.
Chờ xem có ai check out cái tin này không *cười*
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
gaubien812
30-08-2008, 07:18 AM
^^ Em hy vọng đó sẽ là đoạn tiếp theo of X - Press ^^
Đc. k sis?
^^ Rất cảm ơn sis ^^
tocduoiga
30-08-2008, 08:49 AM
Thanh Trâm tự biết là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chống lại ông anh lớp lớn đang đứng trước mặt mình để che chở cho cô bạn cùng lớp nhỏ bé đang nép người sau lưng Thanh Trâm. Thật tình thì Thanh Trâm cũng không hiểu vì sao mình lại phải gây chuyện với ông anh lớp lớn này nữa. Quan hệ giữa cô bạn tên Việt An đang rúc người sau lưng Thanh Trâm và ông anh lớp lớn này là sao đây? Nhưng hai người họ chắc chắn là có quen biết với nhau. Hơn nữa, họ còn có vẻ như là rất hiểu tính tình của nhau nữa là khác. Ví dụ như, ông anh này dư biết Việt An tính tình nghịch ngợm và rất láu cá. Còn Việt An, hình như cô bạn này cũng không còn lạ gì người có khả năng phá hỏng tất cả những trò chơi của Việt An chỉ có mỗi mình ông anh này thôi. Và, hình như Việt An đang rất e dè ông anh này. Vì sao nhỉ? Ông anh này sẽ gây bất lợi cho Việt An sao? Cũng rất có thể...
Sau lời tuyên bố của Thanh Trâm, ông anh lớp lớn im lặng quan sát Thanh Trâm hồi lâu rồi lắc đầu :
- Thôi đi...tôi không thích đánh nhau với con gái. Nhưng mà cô cũng dễ bị người khác nắm được điểm yếu và sai khiến ghê. Việt An, làm gì thì làm, đừng lợi dụng người ta như vậy. Tuy cô bé này có dáng người cao ráo hơn cô nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể thắng được tôi đâu.
Từ sau lưng Thanh Trâm, giọng Việt An vang lên hết sức tự tin :
- Chính anh mới không nên xem thường địch thủ của mình thì có. Thanh Trâm mạnh hơn anh tưởng đó.
Anh chàng đó nhíu mày nhìn Thanh Trâm. Theo thói quen, Thanh Trâm đã sẵn sàng ở tư thế phòng ngự. Nếu anh chàng này mà đột ngột thay đổi ý định, tấn công bất ngờ, thì Thanh Trâm còn biết đường mà đỡ. Nhưng anh chàng kia hình thư thật sự không hề có ý muốn đánh nhau với Thanh Trâm. Anh ta gật gù :
- Ừmmm, tôi thấy rồi. Thế đứng của cô bé rất vững...điều này chứng tỏ căn bản võ thuật của cô bé không phải ở hạng thường. Tuy nhiên, như tôi đã nói, tôi không thích đánh nhau với con gái.
Xong, anh ta quay lưng đi :
- Việt An à, nếu bây giờ cô không theo tôi, một hồi nữa khi hệ thống máy tính của trường hoạt động trở lại, họ tìm ra cô, chừng đó thì sẽ không nhẹ nhàng như tôi đâu.
Những lời cảnh báo hết sức nhẹ nhàng từ ông anh lớp lớn nhưng lại có tầm ảnh hưởng khá tốt đối với Việt An. Điển hình là, Thanh Trâm có thể nghe thấy được Việt An vừa nuốt nước bọt rất mạnh. Điều này chứng tỏ là Việt An đã nhận ra rằng mình đang ở một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh chàng kia nói thêm :
- Giờ chạy không kịp đâu. Theo tôi ra đầu thú có phải hay hơn không?
Việt An bất chợt mỉm cười :
- Cám ơn lời khuyên vàng ngọc của anh. Nhờ anh mà tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch ứng phó từ trước.
Anh lớp lớn tròn mắt ngạc nhiên :
- Kế hoạch ứng phó từ trước? Cô...lại tính giở trò gì nữa đây?
Tiếng nói từ loa phát thanh lại bất ngờ vang lên :
- Thông báo từ phòng hiệu trưởng, mời em Hoàng Lê ngay lập tức quay trở về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, em Hoàng Lê hãy may quay lại phòng hiệu trưởng ngay bây giờ.
Anh lớp lớn sững người nhìn lên cao. Việt An cười toa toét :
- Gọi anh đó. Tôi nghĩ bây giờ họ đang rất cần anh giúp đỡ, Thiên Tài máy tính Hoàng Lê.
Anh lớp lớn, giờ có tên gọi Hoàng Lê chau mày :
- Việt An...cô lại giở trò nữa phải không?
Trong lúc này, tại phòng hiệu trưởng, ba cái đầu cùng nhau chụm vào màn hình máy vi tính. Thầy Hiệu Trưởng cảm thấy sốt ruột vì phải chờ lâu :
- Thế nào rồi? Có sửa được không?
Cô nhóc lớp một, người đang ngồi trước máy vi tính lắc đầu :
- Em bất lực rồi. Cái này thì phải nhờ anh Hoàng Lê thôi. Chị Việt An thông minh ghê. Sau hệ thống Security của trường, chị ấy đặt bom phá huỷ phần mềm chương trình lễ khai giảng. Xin lỗi nha! Em không giúp gì được.
Cô Hiệu Phó tỏ ra bất an :
- Giờ ngay cả Hoàng Yến cũng chịu thua thì chuyện này không ổn thật rồi. Thầy à, không được rồi. Hay là chúng ta cho ngừng lễ khai giảng hôm nay lại?
Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng họ :
- Lễ khai giảng sẽ vẫn được tiến hành như dự định.
Tất cả hướng cái nhìn về phía người vừa lên tiếng.
- Em là Minh Châu. Chuyện hệ thống máy tính máy tính của khu vực cấp I gặp rắc rối, khu vực cấp II và Cấp III cũng đã biết.
Thầy Hiệu Trưởng gần như té xỉu ngay tại chỗ :
- Hả?!? Làm sao mà...
Minh Châu nói tiếp :
- Và em được gọi đến để giải quyết chuyện này. Đây là lệnh của Tổng Hiệu Trưởng.
Tất cả trao cho Minh Châu một cái nhìn ngạc nhiên. Minh Châu từ từ tiến lại gần bên chiếc máy tính :
- Đây là trò đùa của Thiên Tài Việt An phải không?
Tự nhiên Minh Châu mỉm cười, một nụ cười khó hiểu.
Trở lại với Thanh Trâm lúc này. Giờ thì Thanh Trâm mới chợt nhớ ra cái tên Việt An, sau khi ông anh kia được Việt An gọi là Hoàng Lê. Thì ra chính là họ, những người bị phòng hiệu trưởng truy lùng ngay từ lúc Thanh Trâm mới bước vào trường. Thanh Trâm cũng đã mang máng đoán ra vấn đề chính của chuyện này. Có vẻ như cô bạn cùng lớp Việt An là có liên quan rất mật thiết tới chuyện buổi lễ khai giảng bị trì hoãn. Hay nói đúng hơn, người đứng đằng sau phá tung tất cả mọi thứ lên không ai khác, chính là Việt An ngổ ngáo này.
Không chút do dự, Thanh Trâm túm cổ áo Việt An xách lên như thể xách cổ một con cún con :
- Được rồi...Việt An chính là tâm điểm của tất cả mọi chuyện phải không? Tốt! Tôi tóm được Việt An rồi.
Bị bất ngờ, Việt An ngơ ngác mất mấy giây, sau đó bắt đầu giãy giụa trên tay Thanh Trâm :
- Thả tôi xuống! Chị Thanh Trâm...thả em xuống đi.
Mặc kệ giọng điệu nài nỉ van xin của Việt An, Thanh Trâm tỏ ra tỉnh bơ :
- Ah, tôi quên mất chưa nói rõ điều này. Thứ nhất, hai chúng ta cùng tuổi, cho nên đừng gọi tôi là chị. Thứ hai, hai chúng ta cùng lớp, và tôi tin là không cần Việt An phải nhọc lòng, ông anh Hoàng Lê này sẽ không ngại đưa tôi vê lớp đâu, phải không?
Việt An trợn mắt nhìn Thanh Trâm, rồi hét lên :
- Đừng mà...thả tôi xuống đi! Tôi xin Thanh Trâm đó. Họ mà tóm được tôi thì sẽ không tha cho tôi đâu. Thả tôi xuống đi mà.
Trong khi Hoàng Lê đang phì cười :
- Gậy ông đập lưng ông! Có chơi thì phải có chịu. Lần này thì hết trốn nhé! Ah, cô bé nói đúng! Tôi đương nhiên rất sẵn lòng đưa cả hai về lớp rồi. Nhưng trước hết, chúng ta phải ghé phòng hiệu trưởng đã.
Phòng hiệu trưởng lúc này, bầu không khí đã trở nên khá hơn rất nhiều khi Minh Châu xuất hiện và giải quyết vấn đề một cách dễ dàng. Minh Châu đứng lên :
- Không còn gì trở ngại nữa, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu lễ khai giảng ngay thôi.
- Thả ra! Nè, ai cho phép mấy người túm người ra xách đi như vậy chứ? Tôi là người chứ có phải chó con đâu. Buông tôi ra!
Tiếng hét của Việt An đã thu hút tất cả mọi cái nhìn trong phòng hiệu trưởng. Thanh Trâm quăng Việt An xuống ngay khi Hoàng Lê vừa đóng cánh cửa sau lưng mình lại. Việt An ngóc đầu lên và ngay lập tức nhận ra mình đang bị chiếu tướng bởi mấy cái nhìn đằng đằng sát khí. Việt An cười gượng :
- Ơ...chào mọi người. Sao sớm vậy? Errr, em có chuyện phải đi bây giờ rồi. Hẹn khi khác nhé!
Nhưng ngay khi Việt An vừa quay đi thì cô Hiệu Phó đã túm được cổ áo Việt An và kéo con bé lại :
- Đi đâu mà vội vậy? Đừng làm ra vẻ vô tội vạ như vậy sau tất cả những gì em đã làm cả buổi sáng hôm nay chứ. Mọi người ở đây đang có chuyện muốn nói với em đó.
Việt An tự nhiên thấy lạnh người. Mồ hôi chảy dài trên trán :
- Ơ...khi khác hãy nói được không? Em...ah, thật sự có chuyện gấp lắm.
Thầy Hiệu Trưởng gần gừ :
- Em nghĩ là chúng tôi sẽ dễ dàng để em đi khỏi đây sau bao nhiêu rắc rối em gây ra ngay ngày đầu năm học à?
Minh Châu mỉm cười :
- Viruts "Hide and Seek" đó rất khá. Tôi đoán là Việt An cũng đã chơi rất vui rồi, phải không?
Việt An nhíu mày :
- Bạn là ai?
Hoàng Yến trả lời thay :
- Chị ấy là Minh Châu, học cùng lớp với chị. Chính chị ấy đã gỡ quả bom mà chị cài để phá vỡ phần mềm chương trình lễ khai giảng đó.
Việt An gật gù :
- Thì ra là một chuyên gia máy tính khác. Vậy là ngoài Hoàng Lê ra, bây giờ còn có thêm Minh Châu, người có thể phá đám mấy trò đùa của tôi nữa.
Minh Châu cười :
- Tôi không phải chuyên gia máy tính. Xét về trình độ, tôi vẫn còn thua xa anh em Hoàng Lê và Hoàng Yến lắm. Lần này chỉ nhờ vào may mắn thôi.
Việt An tiến lại gần Minh Châu :
- Vậy sao? Phải rồi, tôi cũng như Minh Châu vậy, tôi không phải là một chuyên gia máy tính. Tôi thiên về nghiên cứu hóa chất và sinh vật hơn. Ví dụ như...
Đột nhiên quăng một ống bột về phía Minh Châu :
- Chất đột từ Nấm Gây Ngứa và Nấm Ghẻ Lở mà tôi vừa chế tạo thành công sau một kì Hè nghiên cứu.
Một bàn tay đã kéo Minh Châu ra sau rất nhanh, trước khi lớp bột kia kịp chạm và người Minh Châu. Thanh Trâm đã hành động hoàn toàn dựa theo bản năng của mình. Thanh Trâm nhíu mày :
- Bất cứ ai có ý làm hại Minh Châu đều sẽ là kẻ thù của tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn Thanh Trâm. Hoàng Lê cảm giác được Thanh Trâm sắp sửa làm cái gì đó bất lợi cho Việt An liền kéo Việt An lại :
- Đừng đùa nữa!
Không khí tự nhiên trở nên căng thằng hơn bao giờ hết. Thanh Trâm đang nhìn Việt An và Hoàng Lê bằng đôi mắt sắc như dao. Minh Châu chạm nhẹ vào người Thanh Trâm :
- Tôi không sao đâu, Thanh Trâm đừng làm cho tình hình nghiêm trọng như vậy. Việt An chỉ đang đùa thôi. Bột mà bạn ấy vừa ném ra chỉ là bột Mì bình thường, tuyệt đối không thể gây hại cho tôi đâu, phải không?
Xong, Minh Châu quay sang nhóm người của Việt An, chính xác hơn là Hoàng Lê. Minh Châu cười :
- Năm học chỉ mới bắt đầu, hy vọng hai chúng ta sẽ còn có dịp đùa với nhau nữa. Thanh Trâm à, chúng ta đi thôi.
Thanh Trâm theo chân Minh Châu rời khỏi phòng hiệu trường. Hoàng Lê quay sang Việt An :
- Đừng chơi dại kiểu này nữa, biết chưa! Việt An đã chọc phải một người không nên chọc rồi đó.
Việt An gật đầu :
- Uh! Nhưng cũng rất thú vị phài không? Người có tên Minh Châu đó...cô ấy có ánh mắt của một Nữ Hoàng.
Hoàng Lê dõi mắt nhìn ra cửa và nói :
- Sao ở Học Viện Thiên Vũ lại xuất hiện một người như thế nhỉ? Coi bộ những ngày tháng sau này trong ngôi trường này sẽ không còn bình lặng nữa.
Thầy Hiệu Trưởng đột ngột chen ngang :
- Trường Thiên Vũ có những học sinh như hai em, từ lâu đã không còn yên bình rồi. Còn không mau trở về lớp?
Việt An hốt hoảng :
- Ah, em đi liền.
Lễ khai giảng sau đó diễn ra khá êm xuôi. Một ngày cũng theo đó mà trôi qua khi mặt trời lặn dần sau rặng mây...
Torika_rufu
30-08-2008, 08:59 AM
Như mấy tập gần đây , có phải là rất thú vị hay ko? :x :x.Thú vị wá , giờ thì hết ghét MC rồi :x.Còn Thanh Trâm thì tuyệt wá , y hệt như 1 hoàng tử :x :X , đọc riết chắc hồi mình bị les vì mê Thanh Trâm wá :)) , hô hô...
tocduoiga
30-08-2008, 09:09 AM
Lại nữa rồi...post X - Press, bên kia fans của Quán Trà đang kêu gào phản đối...
Sun[nt]
30-08-2008, 09:58 AM
:hihi: ss ko post X-P thì fan X-P kêu gào ấy:huglove:. Ai biểu sis có nhiều fan quá, nên giờ cố gắng chiều nhá:hihi:
p/s: đoạn này hay quá:flower:
tieuthutinhnghich174
30-08-2008, 10:11 AM
uiui mấy ngày nay bận học ko lên giờ đọc 1 lần cả 2 đoạn sướng thiệt
gaubien812
31-08-2008, 12:17 AM
Tất cả hướng cái nhìn về phía người vừa lên tiếng.
- Em là Minh Châu. Chuyện hệ thống máy tính máy tính của khu vực cấp I gặp rắc rối, khu vực cấp II và Cấp III cũng đã biết.
Thầy Hiệu Trưởng gần như té xỉu ngay tại chỗ :
- Hả?!? Làm sao mà...
Minh Châu nói tiếp :
- Và em được gọi đến để giải quyết chuyện này. Đây là lệnh của Tổng Hiệu Trưởng.
Tất cả trao cho Minh Châu một cái nhìn ngạc nhiên. Minh Châu từ từ tiến lại gần bên chiếc máy tính :
Em nghĩ là tất cả đều biết Minh Châu từ trước, nhưng có vẻ k phải vậy. Giờ đã biết mình nhầm.
- Đừng chơi dại kiểu này nữa, biết chưa! Việt An đã chọc phải một người không nên chọc rồi đó.
Việt An gật đầu :
- Uh! Nhưng cũng rất thú vị phài không? Người có tên Minh Châu đó...cô ấy có ánh mắt của một Nữ Hoàng.
Hoàng Lê dõi mắt nhìn ra cửa và nói :
- Sao ở Học Viện Thiên Vũ lại xuất hiện một người như thế nhỉ? Coi bộ những ngày tháng sau này trong ngôi trường này sẽ không còn bình lặng nữa.
^^ Hoàng Lê và Việt An có giác quan thứ 6? Có thể nhận ra điều này được ngay khi vừa gặp MC. ^^
Nhưng em vẫn chưa hiểu lắm về Minh Châu vs Khôi Nguyên
bekute^^
31-08-2008, 12:51 AM
ý mình có đọc quán trà rồi mà và có đoạn kết rồi hay là mình loonk tocduoigaoi dù sao cảm ơn bạn post chuyện này mình nghiền đọc nó mà quên mất đi ngủ... hì
haydenfan
31-08-2008, 04:43 AM
post típ XP dj tocduoiga oy!!!!!!!thix cả hai truyện nhưng thấy XP hay hơn quán trà nhìu lém lun!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
hanayuky
31-08-2008, 12:27 PM
1 từ để nói thôi, đoá là MC là thiên tài kụa những thiên tài.Thứ 2 nhớ nhân vật chính kụa chúng ta quá, hix
geni=>genious
31-08-2008, 08:32 PM
:Baby:chài ai!truyện hay quá.mà cũng thiệt khâm phục việt an hén, mới có lớp 2 mà đã đánh sập toàn bộ hệ thống máy tính của trường.:oh::oh::oh::oh::oh:ước gì geni bằng 1 góc thôi cũng đc.
:nhi::nhi::nhi::nhi:
gooddythin_nd1996
31-08-2008, 08:43 PM
có phải bây h Thanh Trâm đang nhớ laj ký ức hồi bé ko? Ko biết đến bao h mới quay trở lại quá khứ ha!
tieuthutinhnghich174
31-08-2008, 10:36 PM
cả QT và xp đều thik tất nhiên là thik ss post cả 2 tuy bít ss chỉ có 1 đôi bàn tay và 1 khối óc
xoài xanh
31-08-2008, 11:06 PM
có phải bây h Thanh Trâm đang nhớ laj ký ức hồi bé ko? Ko biết đến bao h mới quay trở lại quá khứ ha!
Giống bạn này, đang mong quay trở lại hiện tại xem có chuyện gì xảy ra, hồi hộp quá
haydenfan
01-09-2008, 04:01 AM
có phải bây h Thanh Trâm đang nhớ laj ký ức hồi bé ko? Ko biết đến bao h mới quay trở lại quá khứ ha!
nghĩ sao thía !!!!!!đey là Minh Châu dg nhớ lại mùh!!!!nếu hok thì làm jj` Tram6 bít chuyện đôi mắt nữ hoàng rồi tùm lum trước khi có thanh trâm vào truyệ dc!!!!
ca_cao_sua
01-09-2008, 10:35 AM
Review:TỒN TẠI ĐỂ SỐNG VÀ CHIẾN ĐẤU CHO SỰ SINH TỒN
Thời thơ ấu của Minh Châu và Thanh Trâm,cuộc gặp gỡ giữa 2 người và số mệnh của cả 2.Tuổi thơ của cả 2 được mở ra:
Minh Châu là người kế thừa gia sản của một dòng tộc ở nước Anh. Cha mẹ Minh Châu vốn không muốn Minh CHâu kế thừa gia sản khổng lồ này nên đưa Minh CHâu sang nước khác ,nhưng dù có trốn đi đâu thì quyền thừa kế cũng còn đó. Anh chị em họ hàng của Minh Châu vì điều này nên rất căm ghét Minh Châu,mặc dù đó không phải là chủ ý của Minh Châu và lúc này Minh Châu chỉ được 6 tuổi. Và Minh Châu được chọn làm người thừa kế chỉ vì do thù hận của người lớn - ông cố của Minh Châu.Hận thù của đời trước nay lại do cho con cháu đời sau gánh vác. Vì ganh ghét không được quyền thừa kế gia sản nên chuyển sang thù hận và những người họ hàng đã giết chết cả gia đình Minh Châu bằng cách nguỵ tạo ra tai nạn ,nhưng may mắn thay Minh Châu còn sống sót sau tai nạn ấy.
Thanh Trâm là trẻ mồ côi dc Minh Châu giúp đỡ đem về nuôi,tuổi thơ của Thanh Trâm cũng bi thảm ko kém gì Minh Châu:nhìn thấy cha mình tự tay giết chết mẹ và anh mình,sau đó thì tự tử.Thanh Trâm may mắn sống sót do dao chỉ sượt qua tim.Trong 1 đêm,Thanh Trâm mất hết tất cả người thân,nhà tan cửa nát,ko còn nơi nào nương tựạ. Minh Châu đã tìm gặp Thanh Trâm và đem Thanh Trâm về nhà mình ,cùng sống chung dưới một mái nhà,bất chấp sự phản đối của những người họ hàng. 2 đứa trẻ ấy cùng dựa vào nhau mà sống,khi không còn ai thân thiết trên cõi đời này .
Khi về nhà Minh Châu ,Thanh Trâm biết được những người họ hàng ko ai thích mình và cả Minh Châu. Những người họ hàng luôn tìm cách bắt nạt Thanh Trâm và lúc nào cũng là Minh Châu đứng ra giải vây cho Thanh Trâm.Tình cờ,Thanh Trâm biết dc những người họ hàng lập âm mưu giết Thanh Trâm để giành quyền thừa kệ. Thanh Trâm quyết tâm bằng mọi cách phải bảo vệ Minh Châu ,cô bé đã bỏ thời gian để học các kỹ năng cúa 1 vệ sỹ :bắn súng,võ thuât....chỉ trong vòng 9 tháng,Thanh Trâm đã học được hết tất cả và còn đạt đến trình độ cao.
Lúc Thanh Trâm học xong các kỹ năng để có thể bảo vệ Minh Châu thì Thanh Trâm cũng nhận ra Minh Châu đã ko còn là Minh Châu của mấy tháng trước nữa,cô đã trở thành Queens.
Lần đầu viết preview,có gì sai sót mong các bạn bỏ qua. ^^Múa rìu qua mắt thợ ,có gì mong các bạn chỉ bảo thệm
tocduoiga
01-09-2008, 05:33 PM
Cám ơn bạn đã viết Review cho X - Press, bạn ca_cao_sua. Bạn viết rất khá ^^
Kẹo Chà Là
03-09-2008, 01:32 AM
Ý, chút wên, vì box tui định post là fanfic nên có thể sửa đổi 1 chút phần Catsing ko, gắn nó với 1 số thần tượng mà tui hâm mộ, tui thấy họ cực kì hợp với các nhân vật ở đây lun^^. Chờ ý kiến của tocduoiga nhé...
tocduoiga
03-09-2008, 05:39 AM
To Kẹo Chà Là : Tôi rất hoan nghênh bạn mang X - Press chia sẻ với tất cả mọi người, nhưng tôi không muốn có bất cứ một thay đổi nào trong đó hết. Tôi không mong các nhân vật trong X - Press được gắn với hình tượng của bất cứ một nhân vật thần tượng nào trong đời thực cả. Trong lòng những người đọc X - Press, mỗi nhân vật có một diện mạo riêng, và tôi muốn giữ nguyên hình tượng này trong lòng họ.
Xin lỗi, tôi không muốn có sự thay đổi. Mong bạn cũng không phiền.
Chúc bạn luôn vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
chococat
06-09-2008, 05:45 AM
lâu lắm rùi ko thấy MT đâu hết , đang ở khúc "vùng đất chết của những princess" hay thế cơ mà !huhuhu
tieuthutinhnghich174
06-09-2008, 10:42 AM
chà mọi người nói đến MT giờ mới tự hỏi ko bít MC TT vàMT đã từng chạm mặt nhau lần nào chưa dù là rất vu vơ như chỉ là một cái thoáng nhìn.Còm giờ chừ em cũng mún xem diễn biến tiếp của XP đang hay mừ
sakuno
12-09-2008, 02:48 PM
ờ, chỉ mún cho mọi người bít là thế giới của những trò đùa đã bị sụp đổ. Nguyệt Thiên sẽ không xuất hiện nữa đâu.
sakuno
14-09-2008, 03:25 PM
đây là phần mà tôi tìm thấy trong máy tính xách tay của tocduoiga, trước khi sis ấy rơi vào tình trạng hiện nay. Sau phần này, mọi người đừng mong chờ đoạn tiếp theo nữa. tocduoiga cần nghỉ ngơi ít nhất là nửa năm.
-----------------------------------------------------------
Khi chuông báo hết giờ học vừa vang lên, tiếng ồn lập tức vỡ ra trong các học sinh . Các cô cậu bé bây giờ mới thấy tự do đuọc một chút để có thể cười nói và khều vai nhau, sau hơn 4 giờ học phải ngồi bó buộc mình trên ghế. Minh Châu thu dọn cuốn tập trên bàn rồi đứng lên. Theo sau đó là Thanh Trâm.
Trường học mới, với Thanh Trâm nó hãy còn lạ lẫm lắm. Nghe nói học viện Thiên Vũ được phân làm 3 cấp I, II và III. Đây chỉ mới là khu vực cấp I thôi mà đã rộng lớn như vậy rồi. Có một thoáng, Thanh Trâm tự hỏi không biết cấp II và cấp III sẽ trông như thế nào. Ngay ngày đầu năm học như thế này mà cô chủ nhiệm lớp đã rất nghiêm túc đề cập đến chuyện những bức tường và những nội quy không-thể-phá-vỡ được. Một trong số đó chính là không được phéo vượt qua những bức tường. Thanh Trâm rất muốn hỏi Minh Châu, người dường như biết tất cả mọi thứ trên đời, xem nguyên nhân vì đâu mà trong bảng nội quay khu vực cấp I lại tồn tại một điều khoản kì lạ như thế. Và, liệu khu vực cấp II và III cũng có một điều tương tự như nội quy của cấp I không?
Minh Châu không nói thêm gì, cũng không giải thích gì về chuyện những bức tường. Theo Minh Châu bao lâu nay, Thanh Trâm cũng được coi như là hiểu tâm ý của Minh Châu. Nếu có bất cứ điều gì cần thiết, Minh Châu sẽ tự động giải thích. Nhưng còn vụ những bức tường, dường như Minh Châu cũng biết Thanh Trâm rất tò mò, tuy nhiên Minh Châu lại chọn sự im lặng. Điều này chứng tỏ nó nằm trong số những-chuyện-không-nên-biết.
Thanh Trâm nhìn quanh quất tìm kiếm. Thật kì lạ! Sao lại không thấy đâu nhỉ?
- Thanh Trâm đang tìm xe của chúng ta à?
Thanh Trâm nhìn sang Minh Châu. Minh Châu đúng là có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thật rồi. Minh Châu mỉm cười :
- Tôi nghĩ họ đến trễ một chút. Hai chúng ta cứ từ từ mà đi bộ một khoảng, thế nào cũng gặp họ.
Thanh Trâm không nói gì, nhưng có cái gì đó không ổn trong này. Đây hoàn toàn là cảm nhận của riêng Thanh Trâm mà thôi. Họ không thể đến trẽ được. Minh Châu là một người rất quan trọng. Lúc nào bên cạnh Minh Châu cũng đầy ắp người, vì bạn ấy là người thừa kế duy nhất của một gia sản khổng lồ. Không lý nào hệ thống an ninh xung quanh Minh Châu lại có thể lơ là kiểu này được. Mặc dù người đi bên Minh Châu lúc này là Thanh Trâm, người được huấn luyện đặc biệt để theo bảo vệ Minh Châu, nhưng chỉ mình Thanh Trâm thôi thì chưa đủ.
Nghĩa là Minh Châu đã có sự sắp đặt sẵn trong đầu.
- Ah, Chào! Chờ tôi với!
Thanh Trâm quay ra sau lưng mình. Người đang gọi cả hai chính là Việt An, cô bạn gây rắc rối cho buổi lễ khai giảng đầu năm.
Việt An từng có ý gây hại đến Minh Châu.
Nghĩ đến điểm này, Thanh Trâm tự nhiên thủ thế, sẵn sàng vật ngã Việt An nếu cần thiết. Nhưng Minh Châu đã ngăn lại :
- Đừng căng thẳn như vậy. Việt An vô hại.
Thanh Trâm nghe lời, đứng lùi về sau, nhưng tư thế vẫn rất vững và tinh thần ở mức cảnh giác cao độ. Ai mà biết được Việt An sắp làm gì Minh Châu. Nhưng nếu Việt An thực sự sẽ làm-gì Minh Châu thật thì Thanh Trâm sẽ không ngại ngần gì mà quăng con bé xuống Sông. Vị trí này khá thuận lợi. Dì sao thì tất cả cũng đang đứng trên cầu và dưới kia là mặt nước sâu thẳm.
- Về chung nha!
Việt An đã nói những lời này bằng một nụ cười hồn nhiên và một vẻ mặt rất trẻ con. Việt An muốn kết bạn với Minh Châu và Thanh Trâm sao? Nhưng có vẻ như làm bạn với ai cũng không sao, trừ với con bé Việt An này. Theo như những gì mà Thanh Trâm có thể nhận thấy và đưa ra kết luận thì Việt An rất thích đùa, nhưng những trò đùa của Việt An đôi khi lại không vô hại như Minh Châu nói. Bằng chứng là nó làm cho cả học viện Thiên Vũ xáo trộn hẳn lên.
Người rắc rối như vậy thì tốt hơn hết là không nên dính vào.
Một lần nữa, bàn tay Minh Châu đã chắn ngang người Thanh Trâm, khi Thanh Trâm đang có ý vượt lên trước từ chối. Minh Châu mỉm cười :
- Được chứ! Nếu bạn thích.
Chỉ chờ có vậy, Việt An hí hửng:
- Tôi tên Việt An.
Thanh Trâm chen ngang :
- Chúng tôi biết rồi.
Nhận thấy vẻ mặt cau có của Thanh Trâm, Việt An hiểu ý bèn cười :
- Còn giận vụ hồi sáng này hả? Xin lỗi nha...tôi đùa hơi quá mức. Nhưng quan hệ của hai ngưởi là sao đây? Sao tôi có cảm giác Thanh Trâm là vệ sĩ của Minh Châu vậy?
Thanh Trâm trả lời thẳng thắn :
- Chính xác! Tôi chính là vệ sĩ của Minh Châu. Và, cô bạn cũng công nhận là tôi rất mạnh, phải không? Cho nên, đừng có giở trò gì với chúng tôi. Chỉ cần tôi mạnh tay một chút...
Ngưng lại để trao cho Việt An một cái nhìn đằng đằng sát khí :
- Thì cô bạn có thể bị nghiền thành cám đó.
Việt An cười gượng :
- Ơ...làm gì mà nghiêm túc vậy?!? Đã nói là người ta chỉ đùa thôi mà. Minh Châu à, bạn rất thông minh. Bạn vào học ở Thiên Vũ được bao lâu rồi?
Minh Châu trả lời :
- Từ năm ngoái.
Việt An tròn mắt ngạc nhiên :
- Năm ngoái? Thật sao? Nhưng một người đặc biệt như bạn thì làm sao tôi có thể bỏ qua được nhỉ? Ngăm ngoái tôi lại chẳng nghe gì về bạn hết.
- Vì nó không đến lớp hết phân nửa học kì.
Một người đã trả lời thay cho Minh Châu. Ông anh họ của Minh Châu, nguòi có tên gọi Phi Hùng đang ở trước mặt cả ba. Bên cạnh Phi Hùng còn có nhiều nguòi khác mà Thanh Trâm chưa bao giờ được gặp qua. Nhưng có quen biết họ hay không, điều này không quan trọng. Cái chính là, mục đích Phi Hùng đến đây cùng những người này cò vẻ như không được ổn cho lắm.
Việt An hình như cũng đánh hơi thấy điều bất thường trong này :
- Ơ...Tôi không quen họ, cũng không nhớ là có gây nên xích mích gì đến nỗi bị Xã Hội Đen đến đòi nợ kiểu này. Còn hai người thì sao?
Minh Châu không trả lời. Phi Hùng nói tiếp :
- Cô đã may mắn thoát chết sau vụ lần trước, nhưng lần này thì sẽ không như vậy đâu. Cô nghĩ mày có thể làm gì khi bên cạnh không có những vệ sĩ.
Việt An tự động lùi về sau :
- Ah...coi bộ ông anh này muốn thanh toán hai nguòi dữ lắm đó. Có thù gì sâu sắc với nhau à?
Trái với mong đợi của Phi Hùng, Minh Châu mỉm cười :
- Tôi nghĩ người nói câu này phải là tôi mới đúng chứ. Tuy là các người đã thành công trong việc đuổi hết những vệ sĩ của tôi đi, nhưng các người đã bỏ sót một người rồi.
Thanh Trâm tiến ra phía trước. Phi Hùng phì cười :
- Chỉ dựa vào một mình con Khỉ này? Cô chủ quan quá đó, Minh Châu.
Minh Châu cười.
Không đợi cho đối phương có cơ hội ra tay trước, Thanh Trâm đã xông vào các đối thủ và bắt đầu đánh nhau với họ. Minh Châu cùng Việt An lùi về sau đứng chờ xem kết quả. Trãi qua những đợt tập huấn khắc nghiệt, Thanh Trâm đã có thể dễ dàng hạ hết nhóm 10 người lớn kia một cách dễ dàng. Việt An đứng ngoài suýt xoa :
- Thanh Trâm mạnh thiệt đó! Minh Châu tìm đâu ra một vệ sĩ cỡ này vậy? Tôi cũng muốn có một người y như Thanh Trâm bên cạnh.
Nhân lúc mọi người không để mắt tới. Phi Hùng đã lao vào Minh Châu với con dao trên tay. Việt An vội kéo Minh Châu tránh sang một bên :
- Coi chừng!
Khi kịp tránh sang một bên, Minh Châu đã đưa chân ra gạt chân Phi Hùng. Vì mất đả, Phi Hùng ngã ngào về phía trước và con dao đã vô tình cắm ngay tim của Phi Húng. Tấtt cả ngưng đánh nhau khi Phi Hùng ngãy trên mặt đất với một vũng máu. Bọn người bên phe Phi Hùng bỏ chạy thoát thân vì không muốn gặp rắc rối. Thanh Trâm giải quyết xong họ vội chạy lại gần :
- Minh Châu! Không sao chứ?
Minh Châu lắc đầu, rồi tới gần Phi Hùng, giờ là một cái xác không hồn. Cái chết đến quá đột ngột khiến cho đôi mắt Phi Hùng vẫn còn mở to trân tráo. Minh Châu lạnh lùng nói :
- Chơi với Dao thì cũn sẽ có ngày bị đứt tay.
Song, Minh Châu quay mặt đi. Minh Châu có lẽ biết, nhưng cũng có lẽ không, rằng Việt An đang đứng chết trân tại hiện trường nhìn thi thể của Phi Hùng. Thanh Trâm quay sang Minh Châu :
- Giờ giải quyết chuyện này sao đây?
Minh Châu nhìn lên trời cao, mặt trời đã lặn mất sau rặng mây, để lại một vệt sáng màu đỏ chói nơi chân trời :
- Phi Hùng có ý muốn giết tôi nhưng không ngờ lại tự hại mình. Tất cả đều la một tai nạn, phải không Việt An?
Minh Châu đang cười, nụ cười và ánh mắt của một Nữ Hoàng đang hết sức thỏa mãn sau khi tiêu diệt được một cái gai trong mắt mình. Đôi mày Việt An khẽ nhíu lại.
Hình như Việt An là người chứng kiến một cách rõ ràng nhất cái chết của Phi Hùng. Và Việt An cũng nhận ra một điều gì đó đằng sau tai nạn này.
Go Eun
18-09-2008, 02:18 AM
minh châu đúng là 1 con người khó hiểu, và quá sắc sảo,ở độ tuổi đó ko ai nghĩ 1 cô bé có thể có những suy nghĩ và hành động khôn ngoan nhưng ko kém phần lạnh lùng như thế
một minh châu nữ hoàng,phải chăng được sinh ra để làm queen
có thể hoàn cảnh xô đẩy 1 con người nhưng nếu là 1 người bình thường có lẽ những chuyện đó cũng ko xảy ra,trừ khi người dó có tố chất của 1 nữ hoàng,thông minh sắc sảo,lạnh lùng,xinh đẹp,tài năng,mạnh mẽ,quyết đoán,dùng lí trí thay con tim,dùng đôi mắt đầy uy quyền để ra lệnh đã tạo nên minh châu như thế
tui thấy cách viết của tg rất ấn tượng,dù bây giờ mới đọc nhưng tôi nghĩ tg đúng là cần nghỉ ngơi 1 chút,có vẻ như fic này tốn khá nhiều giấy mực đó nhỉ
thanhvy1413
04-10-2008, 05:40 AM
ss à!em nghĩ ss là một con người khó hiểu vửa khiến người ta e dè vừa làm cho em muốn trở thành một người như ss!có lẽ ss sẽ thấy lạ nhỉ và nghĩ đó chỉ là một suy nghĩ rất chi vớ vẩn không đáng quan tâm nhưng đồi với em thì nó là một hoài bão to lớn đấy!thế giới trò đùa mà ss tạo ra em thích nó lắm vì em luôn suy nghĩ nếu thế giới là một trò đùa thì sao nhỉ?,cái suy nghĩ này đã theo em trước khi em đọc truyện của ss ạ!ss ơi nếu em nói với ss là em muốn trở thành ác ma hơn thiên thần thì ss nghĩ sao?em là một người thích đùa và rất là *vui và thoã mãn* khi đồ chơi của mình có những hành động nằm ngoài dự tính của mình^^ đại đa số nhưng người làm dồ chơi của em đều là con trai đó ss!truyện ss có lẽ là một thừ thuốc làm ta đã dính vào thì khó co thể rút ra đc và cứ thế chìm và hố đen!ss cao tay hơn em 3 bậc ^^ nên em rất thích con đường tuyệt vọng mà ss đặt ra đưa đường dẫn lối người đọc vào đó theo lời SAKUNO!đó là một trò chơi thú vị và đáng theo dõi!em rất mong ss sẽ cho em biết cảm nghĩ về những lời em vừa nói ví dụ như nó qua sến hay khùng điên cũng đc vì mọi đứa bạn đều cho em là một kẻ điên khi người ta đang đau khổ thì mình cười,và nói những thứ có khi cả người lớn còn không ngờ tới !^^ss dễ thương và như con dao hai lưỡi dễ làm cho người ta phải dè chừng và cảnh giác vì không thể biết nó sẽ bất ngờ cắt phải bàn tay ai...
Chúc ss vui vẻ ^^
Thanh Vy
tocduoiga
07-10-2008, 10:46 PM
Xin chào, tôi là tocduoiga - Nguyệt Thiên. Tôi không thể ra mặt trả lời tin nhắn cho tất cả mọi người trong suốt mấy tuần lễ qua là vì tôi đang phải nhập viện điều trị bệnh trầm cảm. Như Sakuno đã nói, Thế Giới Của Những Trò Đùa đã sụp đổ và tôi là người thua cuộc. Tôi chấp nhận kết quả này. Như tôi đ4 nói từ trước, những trò đùa của tôi không phải là hoàn-toàn-vô-hại.
Công bằng cho tất cả mọi người, tôi sẽ quay trở lại viết X - Press sau khi tinh thần đã ổn định lại. Nhưng thời gian là bao lâu, cái này thì chính tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là tôi thật sự rất cần thời gian để đầu óc mình tỉnh táo lại.
Gởi lời xin lỗi đến tất cả những người đang đọc X - Press.
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
Trang Sassy
18-10-2008, 01:06 PM
Mình vẫn muốn đọc X press..Rất muốn
Mình sẽ chờ..nửa năm..1 năm..2 ,3 năm nữa cũng được..CHo đến khi nào X press kết thúc
chị Nguyệt Thiên mau khoẻ nhé :hug:
Joe§…¶«µñ™
22-10-2008, 08:40 AM
chà lần đâu ghé thăm vì thấy truyện hay nên đã đăng ký làm thành viên lun ^^! Ko ngờ đọc hết 142 trang [fê wá] thì đã nghe tác giả cáo bệnh ùi =.=" Nhưng dù sao cg~ mong ss chóng khoẻ, luôn chờ truyện của ss.
†äø…lä…£¥
22-10-2008, 09:22 AM
ạc, joes kun đọc hít 142 trang rùi hả= =", ly mới đọc được 82 trang àh= =", mà truyện hay thật đó!nhưng nghe thấy là x-press vẫn chưa kết thúc hả= =" hix, phê wá!nhưng đành chờ!tại truyện hay wá cỡ
tocduoiga
04-11-2008, 08:53 PM
Việc một học sinh của trường Thiên Vũ chết ngay hôm khai giảng, mặc dù là sau giờ học và nó cũng xãy ra bên ngoài phạm vi của trường, nhưng đây nhất định phải là một tin vô cùng chấn động. Vì nói sao thì người chết cũng là con cháu của tổng hiệu trưởng ngôi trường này. Người bị chất vấn đầu tiên, không ai khác hơn là Thanh Trâm và Minh Châu. Có điều, cuộc chất vấn này chỉ mang tính chất gia đình, không hề được công khai ra bên ngoài xã hội.
- Mày...chính là mày! Tao biết là mình đã giết Phi Hùng. Mày đã giết con trai tao.
Những cánh tay khác của những người xung quanh lập tức giữ người đán bà đang gần như điên loạn lại để bà ta không thể tấn công Minh Châu. Thanh Trâm đứng cạnh bên Minh Châu, im lặng quan sát tình hình. Nhiệm vụ của Thanh Trâm bây giờ là thay thế tất cả những vệ sĩ khác để bảo vệ Minh Châu. Thanh Trâm tự nghĩ nếu mình là Minh Châu, trong tình huống này, nếu người bị lôi ra ngồi giữa chiếc bàn lớn trong phòng họp gia đình, bao quanh là những người họ hàng không bao giờ có thiện cảm, thì có lẽ Thanh Trâm sẽ không thể ngồi yên như vậy đâu. Làm thế nào mà Minh Châu lại có thể giữ được vẻ bình thản như thế nhỉ? Minh Châu đặt ly trà xuống chiếc tách trên bàn rồi từ tốn nói :
- Con trai của các người chết là do tai nạn. Chuyện này chẳng phải từ phía điều tra đã khẳng định rõ ràng như vậy rồi sao? Với lại, tất cả những nhân chứng của ngày hôm đó cũng không khai gì ngoài chuyện Phi Hùng dùng dao tấn công tôi, sơ ý vấp ngã nên tự hại bản thân mình.
Tất cả mọi người đều hướng cái nhìn về phía Minh Châu. Thanh Trâm tự thấy là may mắn khi ông của Minh Châu chính là chủ quản cuộc họp gia đình này. Chứ nếu không thì Minh Châu sẽ không được an toàn mà ngồi đây nói chuyện với những người kia. Ông của Minh Châu im lặng quan sát Minh Châu. Song, ông chuyển cái nhìn sang những người con còn lại của mình rồi buông một tiếng thở dài :
- Chuyện lần này...quả thật không liên quan đến Minh Châu. Tất cả chỉ là một tai nạn mà thôi. Phía cảnh sát đã xác nhận điều đó rồi. Ta nghĩ các con cũng đừng nên làm khó con bé nữa. Sau chuyện này, ta cảm thấy rất đau lòng vì mất đi một đứa cháu. Ta không muốn bất cứ một chuyện tương tự nào lập lại như vầy trong tương lai.
Không một ai nói thêm điều gì. Ông quay sang Minh Châu :
- Cháu về phòng nghỉ trước đi, Minh Châu. Mấy ngày qua vì chuyện này mà cháu cũng vất vả nhiều rồi.
Minh Châu nhẹ nhàng kéo ghế đứng lên :
- Vâng, thưa ông.
Rồi lạnh lùng quay đi, theo sau là Thanh Trâm, vẫn như thường lệ. Tuy lúc đó không quay mặt lại nhìn nhưng Thanh Trâm có thể cẩm nhận được những ánh nhìn đầy căm phẫn từ phía sau lưng mình. Thanh Trâm biết là những người họ hàng đó sẽ không vì lời nói của ông Minh Châu mà dễ dàng cho qua chuyện này. Những ngày tháng tiếp theo ở Học Viện Thiên Vũ xem ra sẽ rất khó khăn đối với cả hai.
Minh Châu dừng lại trước cửa phòng mình rồi quay sang Thanh Trâm :
- Thanh Trâm cũng mệt rồi. Bạn hãy về phòng nghỉ đi!
Thanh Trâm đứng lặng nhìn Minh Châu. Minh Châu mỉm cười :
- Đừng lo lắng...cho dù họ có là một lũ ngốc thì cũng không dại đến độ ra tay ngay trong ngôi nhà này đâu. Nhất là ngay sau cái chết của Phi Hùng. Vì nếu làm như vậy thì không khác nào họ đã tự đào sẵn mồ chôn mình, tự đi nói cho người khác biết việc họ chính là hung thủ.
Minh Châu là một người rất thông minh, Thanh Trâm không phải là không biết điều đó. Nhưng vào thời điểm này thì tất cả mọi chuyện đều có thể nằm ngoài dự đoán. Mấy người đó có thể để cảm xúc lấn áp toàn bộ lý trí của mình, quay sang ám hại Minh Châu bất cứ lúc nào.
- Tôi có thể ngủ chung với Minh Châu đêm nay được không?
Minh Châu tròn mắt nhìn tôi. Nhưng rồi gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên đó cuối cùng cũng có thể giãn ra thành một nụ cười dịu dàng như mọi khi :
- Được...đây là lần đầu tiên Thanh Trâm đề nghị ngủ chung với tôi đó.
Thanh Trâm tự nghĩ, dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa thì bên cạnh Minh Châu, Thanh Trâm lúc nào cũng sẵn sàng nhảy ra thay Minh Châu hứng chịu hết tất cả hậu quả. Thanh Trâm trước khi gặp Minh Châu là một cô nhóc chưa bao giờ trường thành. Với Thanh Trâm lúc đó, viện Mồ Côi là thế giới duy nhất mà cô bé biết đến, và ở đó không ó những đối địch, thù hằn mãnh liệt như nơi này. Thanh Trâm đã lực chọn trưởng thành chỉ vì Minh Châu. Có lẽ cả thế giới này đều cho Minh Châu là người xấu. Nhưng trong mắt Thanh Trâm, Minh Châu cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương đang học cách tự bảo vệ mình để có thể sóng sót sau tất cả. Minh Châu từng nói : "Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn". Đối với những con người có cuộc sống bình thường khác, chắc là chưa bao giờ họ nghĩ đến vấn đề sống để chiến đấu theo kiểu của Minh Châu đâu. Đó là bởi vì họ quá may mắn. Họ may mắn vì được sinh ra trong một gia đình bình thường. Họ may mắn vì không phải tự thúc ép bản thân mình phải nghi kỵ những người xung quanh. Cuộc sống của Minh Châu là vậy. Trong mắt Minh Châu, những người xung quanh là kẻ thù. Không có gái gọi là bình yên trong ngôi nhà này. Với tư cách là mộ người đứng bên cạnh và chứng kiến tất cả những chuyện đã xãy ra với Minh Châu,Thanh Trâm đã tự mình quyết định sẽ mãi mãi ở bên cạnh và bảo vệ Minh Châu. Vì nếu không có Thanh Trâm, thế giới này chắc chỉ còn mỗi Minh Châu mà thôi. Và như vậy thì sẽ cô đơn lắm.
Một bộ luật mới được đặt ra cho cả trường Thiên Vũ sau tai nạn lần này. Lệnh của Tổng Hiệu Trưởng, học sinh của cả ba cấp I, II và III đều không được phép mang theo vũ khí vào trường. Hệ thống an ninh của Học Viện Thiên Vũ cũng đã được thắt chặt hơn bao giờ hết. Nhà trường lập tức cho cài đặt thêm bộ phận phân định những vật thể sắc nhọn trong máy đăng nhập của trường. Nghĩa là ngay khi học sinh đăng nhập bằng thẻ học sinh để vào trường, khi học đi qua cửa, một luồng sáng màu vàng sẽ chạy dọc khắp cơ thể họ để kiểm tra những vật bằng kim loại mang tính sát thương cao. Nếu có phát hiện gì, máy sẽ phát chuông báo động và hiển thị ánh đèn màu đỏ, học sinh đó sẽ lập tức bị giữ lại để nhân viên ảo vệ kiểm tra. Việc lắp đặt hệ thống an ninh mới xem chừng đã mang lại một kết quả rất tốt. Nó đảm bảo sự an toàn cho tất cả các học sinh và những người khách vào trường Thiên Vũ.
Phòng nghỉ khu vực cấp I, buổi sáng sau ngày khai giảng một tuần lễ...
- Việc cài đặt hệ thống kiểm tra mới cho khu vực cấp I tiến hành đến đâu rồi?
Thầy Tổng Hiệu Trưởng vừa đẩy chiếc đĩa đựng bánh quy tới trước mặt mình vừa cất giọng hỏi một học sinh khác đang ngồi cùng mình. Cậu học sinh đó mỉm cười :
- Trừ khi thầy có lòng nghi ngờ về khả năng của em.
Thầy Tổng Hiệu Trưởng bật cười :
- Không! Đương nhiên là không thể nghi ngờ gì rồi. Hoàng Lê, đứa con trai tài ba của tập đoàn máy tính có mạng lưới trên toàn cầu, người được mệnh danh là thần đồng trong giới máy tính, thì làm sao tôi còn không dám tin em chứ?! À, còn chuyện của Việt An ra sao rồi? Tình hình của cô bé vẫn ổn chứ?
Hoàng Lê ngã người ra sau ghế :
- Không có gì. Việt An chỉ tạm thời không muốn gặp bất kì ai mà thôi. Chuyện lần này...xem ra đã tạo ra một cú sốc rất lớn cho Việt An. Em nghĩ cô bé cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thầy Tổng Hiệu Trưởng gật gù :
- Em nói cũng đúng. Vậy thì em hãy dành thêm nhiều thời gian chăm sóc cô vợ bé bỏng của em đi. Theo như tôi được biết thì giữa em và Việt An đã có hôn ước từ trước phải không?
Hoàng Lê đảo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ để không phải đối diện với cuâ hỏi của thầy Tổng Hiệu Trưởng :
- Đây là việc riêng của gia đình em. Hy vọng là thầy không-quá-hứng-thú với nó.
Hiếm khi nào trông thấy Hoàng Lê tỏ ra nghiêm túc như vậy, cho nên thầy Tổng Hiệu Trưởng đã nhanh chóng nhận ra là cậu bé không muốn thầy đụng chạm đến Việt An thêm nữa. Thầy đứng lên :
- Vậy hôm nay tạm thời đến đây thôi. Tôi còn phải sang khu vực cấp II và cấp III để kiểm tra xem việc cài đặt hệ thống mới ra sao rồi. Dù gì thì cũng rất cám ơn sự giúp đỡ của em, Hoàng Lê. Nếu có dịp, phiền em thay tôi gởi lời hỏi thăm đến Việt An luôn.
Rồi thầy đi ra ngoài. Hoàng Lê ngồi lặng yên đợi cho tới khi mọi thứ trở nên im lặng, để chắc là không có bất kì ai lảng vảng quanh phòng nghỉ, nơi dành riêng cho những người đặc biệt. Khi đã xác định được tính an toàn của môi trường xung quanh, Hoàng Lê mới đứng lên và đi về phía bức tường gỗ bên kia phòng. Phía sau chỗ đó, Việt An đang đứng chờ. Hoàng Lê dịu giọng nói :
- Thầy Tổng Hiệu Trưởng đã đi rồi.
Việt An cúi mặt. Với Hoàng Lê, đây là một biểu hiện không bình thường chút nào. Việt An mà Hoàng Lê quen biết từ hồi còn bé là một cô nhóc tinh nghịch, rất hay phá phách và trêu chọc người khác. Tuy nhiên, Việt An trước mắt câu bây giờ là một đứa con gái chỉ biết giữ im lặng và nhìn xuống đất. Thể theo yêu cầu của Việt An, Hoàng Lê đã giúp cô bé tìm một chỗ ẩn thân trong trường để không phải gặp bất kì ai. Nhưng tính kiên nhẫn của Hoàng Lê chỉ có hạn. Việt An đã như thế này suốt cả tuần lễ, từ sau hom xãy ra chuyện đó cho tới giờ. Hoàng Lê không kìm lòng được bèn hỏi :
- Có thể cho tôi biết chuyện gì đã xãy ra hôm đó được không?
Nhưng đáp lại Hoàng Lê chỉ có sự im lặng của Việt An. Hoàng Lê bắt đầu mất kiên nhẫn :
- Chắc chắn là có gì đó rất nghiêm trọng đã xãy ra. Nếu không thì Việt An đã không như thế này. Tôi đã theo lời cô bé, giữ bí mật về hành tung của cô bé với tất cả mọi người. Vậy còn cô bé thì sao? Thái độ này là có ý gì đây? Chẳng lẽ tôi không có quyền được biết chuyện gì đã xãy ra sao?
Việt An lùi người về sau để tránh cơn giận của Hoàng Lê, cho tới khi lưng cô bé chạm vào vách tường bằng gỗ cách đó chỉ một bước chân. Hành động của Việt An càng làm cho Hoàng Lê thêm nóng giận. Anh chàng bất giác đấm mạnh tay vào vách gỗ trên đầu Việt An. Việt An hoảng sợ nhắm nghiền mắt lại. Đây cũng là lần đầu tiên Việt An được thấy hành động thô bạo kiểu này của Hoàng Lê. Hoàng Lê nói :
- Coi bộ nếu muốn biết chính xác chuyện của hôm đó thì tôi nên đi hỏi nhân vật chính của chuyện này rồi. Nó chắc chắn có liên quan mật thiết đến Mnh Châu, phải không?
Xong, Hoàng Lê lập tức quay đi. Nhưng áo của anh chàng đã bị bàn tay nhỏ nhắn của Việt An nắm chặt. Hoàng Lê giật chỗ mép áo bị kéo khỏi tay Việt An :
- Buông ra! Vì Việt An không muốn nói cho nên tôi đành phải đi hỏi Minh Châu vậy.
Bất giác, anh chàng bắt gặp những giọt nước chảy từ khoé mắt Việt An đang rơi vội xuống gương mặt xinh xắn. Hoàng Lê khựng lại :
- Việt...Việt An...
Việt An nói qua làn nước mắt :
- Đừng mà...xin anh...đừng...
Hoàng Lê chợt thấy hối hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình vừa rồi. Đã từ rất lâu,âu lắm rồi, Hoàng Lê chưa hề thấy Việt An khóc như thế này. Anh chàng quay lại và kéo cô bé vào lòng mình. Hoàng Lê để cho mặt Việt An áp vào ngực mình. Hoàng Lê có thể cảm nhận được thân nhiệu của Việt An đang nóng lên vì những giọt nước mắt. Chưa bao giờ Hoàng Lê làm Việt An phải khóc hết.
- Xin lỗi...Việt An. Được rồi...la tôi đã sai hoàn toàn. Việt An làm ơn đừng khóc nữa mà. Nếu Việt An không muốn tôi biết thì tôi sẽ không hỏi nữa, như vậy được chưa?
Việt An vẫn còn khóc nức nở trong vòng tay của Hoàng Lê. Anh chàng đưa tay vuốt tóc Việt An :
- Tôi không cố ý làm cho Việt An phải khóc đâu. Tôi chỉ vì không muốn Việt An phải tiếp tục trốn tránh như thế này nữa, cho nên mới...
Hoàng Lê không nói thêm gì khi tay Việt An bắt đầu choàng qua lưng anh chàng. Hoàng Lê hiểu ý bèn siết chặt vòng tay hơn một chút. Tất cả những gì Việt An cần lúc này là có ai đó ôm cô bé thật chặt. Hoàng Lê lầm bầm một mình :
- Học Viện Thiên Vũ...nơi này xem ra đã không còn chỗ cho chúng ta rồi. Với sự xuất hiện của Minh Châu, những ngày tháng sau này của ngôi trường này chắc chắn sẽ có một sự thay đổi lớn.
Và tiên đoán của Hoàng Lê đã thành sự thật không lâu sau đó, khi Minh Châu chính thức tự phong cho mình danh hiệu Nữ Hoàng...
tocduoiga
04-11-2008, 09:06 PM
Ờ, gởi lời chào đến tất cả những người còn-đủ-kiên-nhẫn theo dõi X - Press. Từ sau lễ hội Halloween đến giờ, tôi đã nhận được một số tin nhắn qua diễn đàn + gặp được fans của X - Press bên ngoài, và tất cả đều xoay quanh X - Press <đang cảm thấy có chút sai lầm khi chường mặt ra hôm Halloween, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng buổi tiệc hôm đó rất vui ^^> và bây giờ, vì bị ép buộc + bị năn nỉ ở hầu hết tất cả các diễn đàn post X - Press, tôi đành quay lại ngồi đánh máy từ 8h sáng đến gần 10h sáng kiểu này. Thiệt tình là tôi không mong muốn làm việc buổi sớm đâu. Tôi đã cố tình không mang theo laptop về Việt Nam để khỏi viết fic, nhưng tiếc thay ở nhà còn có cái computer của anh =>thôi được, thì viết...
Cám ơn tất cả những người đã luôn theo dõi và ủng hộ cho X - Press. Đồng thời xin vinh danh tính kiên nhẫn và chịu đựng của các bạn. Nếu là người khác thì có lẽ họ đã bỏ X - Press lâu rồi.
Okie...tôi đã quay lại, nhưng không có hứa là sẽ-update-thường-xuyên. Nói sao thì người ta cũng chỉ là một người bình thường, có hai tay và một bộ não thôi. Giờ phải đi ngủ bù. Nhưng trước khi ngủ phải kiếm gì ăn cái đã. Hẹn gặp lại sau.
Chúc tất cả một ngày vui.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
Ô hay!
04-11-2008, 09:13 PM
^^ Người ta có đủ kiên nhẫn để chờ đợi thì cho dù có phải chờ thêm vài năm nữa hay bao lâu nữa để đến được cái đích thì người ta vẫn sẽ chờ thôi. Bởi nó cũng giống như nguồn thực phẩm "tinh thần" nuôi sống họ mà. ^^
Dù sao thì, cũng đc nói chuyện với Nguyệt Thiên chút chút, cũng đc nghe kể chuyện, cũng đc bày tỏ lòng yêu quý tác giả, cũng đc nhìn tận mắt một người mà mình ngưỡng mộ thì như vậy cũng đủ, để có thể chờ đợi tiếp.
Nghỉ nhé! Hãy viết khi thực sự thoải mái, vì mọi người vẫn luôn ở đây. Không nóng lòng nữa đâu. ^^
josephjne
07-11-2008, 10:44 PM
heheee jose cứ tưởng sjs Nguyện Thiên dưỡng bệnh, ai ngờ hôm nay vào lại đc đọc truyện, bất ngờ quá ^^ Jose vẫn rất ủng hộ truyện của sjs nhưng mà đừng làm vệc quá sức naz, ko là khán giả còn phải đợi.... vài ba na7m thì buồn lắm ^,...,^
Have A Njce Day
Argent Ethel
08-11-2008, 08:25 AM
thanks ss Nguyệt Thiên nhiều nha, cứ tưởng ss bỏ luôn truyện này rồi chứ.
Ss có thể cho biết X - Press nghĩa là gì ko?
meotamthe
09-11-2008, 07:00 AM
@tdg: rất vui vì gặp lại ss đấy (đơn giản là sẽ có truyện đọc típ, đùa thui), đã đọc truyện của ss từ lâu nhưng chưa com lần nào, thất lễ wá, nhưng cũng chúc mừng là ss đã way lại, mong ss mau hít bệnh nhé:plz:.đã lỡ chờ rùi thì sẽ chờ tới cùng, dù ss có lâu lâu post 1 chap cũng hok sao hít :covu:
@Argent Ethel: tác giả đã từng giải thix ý nghĩa của X - Press là:
X - Press không đi liền với nhau, nghĩa là nó không mang ý nghĩa giống như từ Express <Phát chuyển nhanh>. "X" có nghĩa là loại trừ <Kill> và "Press" có nghĩa là một cuộc hỗn chiến.
=> X - Press có nghĩa là một cuộc hỗn chiến nhằm để loại trừ lẫn nhau.
cho mình làm wen vs nhé !
thuydung1812
10-11-2008, 07:47 AM
Hay quá, chị Nguyệt Thiên khỏi bệnh rồi. Em là fan của X-press nói chung và Minh Châu nói riêng nè ^^. Minh Trúc thì ngốc quá còn Thanh Trâm thì kiểu gì ý!! Lúc đầu thấy ghét Minh Châu vì gian xảo quá nhưng sau khi đọc lúc Minh Châu hồi nhỏ thì thương quá !! Chị NGuyệt Thiên viết nhanh lên nha^^
haydenfan
10-11-2008, 07:47 PM
Hỏi chị một câu nha chị tdg:
truyện này chị đã viết xong từ trước ưu trong máy tính, mỗi lần post copy lên hay mỗi lần post truyện lại vào gõ?
Chị khoẻ mạnh để cờn post tióp truyện XP nghen!!
tocduoiga
11-11-2008, 10:41 PM
Ừmmm, X - Press chưa bao giờ có bản thảo viết tay, có nghĩa là tôi phải vào diễn đàn, đăng nhập và... ngồi viết!
Gởi lời nhắn đến tất cả mọi người, tôi hiện nay vẫn còn ở Việt Nam, nhưng không phải ở TP. HCM mà là ở Huế - Quê hương của tôi. Trong thời gian tới, tôi sẽ chính thức viết tay những đoạn còn lại ra giấy. Tôi cần một-ai-đó tình nguyện liên lạc với tôi để nhận bản thảo này và post lên cho mọi người đọc. Vậy nên, bất cứ ai có thể, xin hãy liên lạc với tôi để nhận bản thảo. Vài hôm nữa tôi sẽ quay lại check topic này để kiểm tra xem có ai tình nguyện không ^^
Muốn liên lạc với tôi, bạn có thể gởi tin nhắn hoặc gọi điện cho số máy 012 6560 7327. Nếu không, bạn có thể để lại lời nhắn trên diễn đàn này cũng được. Tôi sẽ quay lại kiểm tra sau.
Vậy nhé! Chúc tất cả một ngày vui và hẹn gặp lại sau.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
Joe§…¶«µñ™
12-11-2008, 11:37 PM
Chà thế là truyện sắp đc viết tiếp rồi ^^! Mình cg~ là fan hôm mộ truyện nên mình tình nguyện và cg~ xyn tác giả đồng ý cho mình post truyện lên cho mọi người. Hiện mình mới về TPHCM nên ko có ở Huế, có j liên lạc qua mail mình nha
[email protected]
Chúc tác giả mau chóng khoẻ lại :D
tocduoiga
13-11-2008, 07:43 PM
Hãy gởi tin nhắn qua điện thoại cho tôi nếu bạn có thể ^^
thuydung1812
14-11-2008, 05:03 AM
Ừmmm, X - Press chưa bao giờ có bản thảo viết tay, có nghĩa là tôi phải vào diễn đàn, đăng nhập và... ngồi viết!
Gởi lời nhắn đến tất cả mọi người, tôi hiện nay vẫn còn ở Việt Nam, nhưng không phải ở TP. HCM mà là ở Huế - Quê hương của tôi. Trong thời gian tới, tôi sẽ chính thức viết tay những đoạn còn lại ra giấy. Tôi cần một-ai-đó tình nguyện liên lạc với tôi để nhận bản thảo này và post lên cho mọi người đọc. Vậy nên, bất cứ ai có thể, xin hãy liên lạc với tôi để nhận bản thảo. Vài hôm nữa tôi sẽ quay lại check topic này để kiểm tra xem có ai tình nguyện không ^^
Muốn liên lạc với tôi, bạn có thể gởi tin nhắn hoặc gọi điện cho số máy 012 6560 7327. Nếu không, bạn có thể để lại lời nhắn trên diễn đàn này cũng được. Tôi sẽ quay lại kiểm tra sau.
Vậy nhé! Chúc tất cả một ngày vui và hẹn gặp lại sau.
Thân mến
tocduoiga - Nguyệt Thiên
Chị tocduoiga ui, em tưởng X-press là của bonghoa j`j` cơ mà, sao bây giờ chị lại viết vậy?
Argent Ethel
14-11-2008, 05:19 AM
em tình nguyện nè ss, ss pm yahoo argent_ethel nha
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.