Ngày xưa , nơi đây chỉ là khu đất hoang cỏ mọc um tùm. Nhưng từ khi bên kia đường xuất hiện một khu công nghiệp , nhà trọ liền mọc lên như nấm. "Văn Lai " là một trong những nhà trọ ấy.
Vỏn vẹn hai công đất ông bà để lại, mùa màng năm nào cũng thất bát, mất mùa. Văn Lai tưởng cuộc đời mình vĩnh viễn chôn vùi cùng nghèo khó. Có nằm mơ , anh cũng không ngờ chính cái khu công nghiệp kia đã cứu vợ chồng anh. không quá hai năm kinh doanh nhà trọ, gia đình anh không chỉ có đủ cái ăn cái mặc mà còn rủng rẻng trong túi một ít tiền , sắm tivi, xe cúp. Giờ đây cái tên "Văn Lai " đã nổi lắm rồi. Công nhân nào mới vào làm cũng tìm đến nhà tro. Văn Lai chỉ khi nào hết chỗ mới cam lòng miễn cưỡng bước sang phòng trọ khác.
Vậy phòng trọ Văn Lai có gì đặc biệt ? Chẳng có gì ? cũng vuông vức mỗi phòng mười bốn mét vuông, cũng nền xi măng và mái tole ở trên đầu. Dãy nhà trọ cất cạnh nhau san sát , tiết kiệm đất đến mức tối đa. Giá thuê theo quy định hai trăm ngàn một phòng không hơn không kém ai ở khu này.
Hơn chăng , chỉ một câu chuyện kể. Phải một câu chuyện kể từ lâu đã trở thành huyền thoại đã là ước mơ của hơn hai ngàn công nhân nữ ở các khu chế xuất này. Chuyện về ba người con gái... à quên , có ai muốn nghe không ? Muốn à ... được lắm chờ một chút ...
- 84604.
- Hả ? - Đang đi , Tâm Như bỗng bước hụt chân cũng bàn - Bao nhiêu , lập lại lần nữa coi.
- Trời ơi ! Mày có điếc không hả ? - Con mắt dán chặt vào tờ giấy nhỏ trên tay , Nhã Ca nhăn nhó - Đã bảo là 84604 rồi mà cứ hỏi hoài. Ê, mày sao vậy ? - Quay sang bỗng thấy nhỏ Tâm Như thần người ra , Nhã Ca lo lắng - Trúng gió à ?
- Mày lập lại lần nữa coi - Vẫn ngây người ra như phõng , Tâm Như như kẻ mất hồn - Có thật là 84604 không hả ?
- Sao không thật - Nhã Ca bực mình hét lớn - Mày làm gì như tâm thần vậy ? Ê ... Rồi như chợt hiểu ra , cô giằng mạnh tấm vé số trên tay bạn. Con mắt lia qua như có dòng điện chạy rần trong cơ thể. Không tự chủ được mình , quên mất hai đứa đang đứng giữa khoảng sân trống của khu nhà trọ, Nhã Ca nhảy tưng tưng lên , hét vang lừng:
- Má ơi ! Trúng thật rồi !
Tiếng hét của Nhã Ca làm kinh động cả khu nhà trọ, những cái đầu ló ra khỏi ở cửa sổ lạ lùng. Hai con bé kia điên rồi chắc ? Tự nhiên sao cứ ôm nhau nhảy tưng tưng giữa đường như vậy ?
- Trúng số rồi. Trúng thật rồi !
Nghe chúng hét lên , mọi người ùa ra vỡ lẽ. Một cái đầu tò mò nói:
- Bao nhiêu ?
- Năm mươi triệu - Nhã Ca hét vang lừng.
- Năm mươi triệu - Cả khu nhà trọ nhìn nhau sửng sốt. Số tiền quá lớn với những cô công nhân ở khu chế xuất lương năm trăm ngàn một tháng này.
- Ồ, may quá !
- Mua vé số của ai vậy hả ?
- Đài nào thế ? Số mấy thế ?
Có những bàn tay gấp gáp cho vào túi tìm tờ vé cầm may. Hy vọng mình cũng trúng như họ vây. Nhưng ... thần tài đã không ghé qua hai nhà một lúc.
- Giàu rồi , nhớ đãi tiệc cả nhà trọ nghe.
- Xài không hết , cho tao mượn. Tao trả lời cho.
- Có phải của tụi tui đâu mà mượn mấy bà ? - Mấy phút vui tạm với cảm giác người giàu có , Nhã Ca bỗng nhe răng cười làm thất vọng cả khu nhà trọ - Đi dò giùm người ta thôi.
- Xì ! - Một cái môi trề ra - Ích kỷ muốn giấu ăn một mình chứ gì ?
- Không , thiệt mà ! - Thấy nguy cơ có thể bị tẩy chai. Tâm Như đành nói huỵch toạt ra - Tờ vé số này của Khả Doanh , không tin mọi người cứ đi hỏi nó
- Của Khả Doanh à ?
- Khả Doanh nào thế ? Có phải con nhỏ tóc tém ở phòng một một ba không hả ?
- Chà ! Con nhỏ may mắn thật , chắc kiếp trước có tu.
Cả nhà trọ lao vào cuộc bình luận như quên mất hai nhân vật chính. Thừa cơ hội, Tâm Như bấm tay Nhã Ca chuồn lẹ.
Căn phòng của ba đứa nằm cuối dãy , xa cửa , gần các phương tiện vệ sinh công cộng , với một số người đó là điều thua thiệt , nhưng với ba cô thì ngược lại. Đây là một điều vô cùng thuận lợi. Chỉ cần chịu khó giữ vệ sinh một chút là coi như mình làm chủ cả dãy toilette, cả sân nước ấy.
Nháy mắt ra hiệu cho Tâm Như đừng nói gì, Nhã Ca rón rén đẩy cửa bước vào. Trên chiếc giường đang chiếm vị trí cao nhất của mình, Khả Doanh đang nằm sấp người xem báo. Thứ tiêu khiển độc nhất của cô ở khu nhà trọ này. Nhã Ca thật không biết trong tờ báo có cái gì hay, mà nhỏ bạn của cô mê đến thế. Nhịn ăn sáng để dành tiền mua báo. Thân thể còm nhom trong lúc chồng báo ở đầu giường cư cao lên dần :
- Về rồi à ? - Nghe tiếng chân , Khả Doanh ngẩng dậy , hỏi một câu cho có lệ rồi tiếp tục gầm đầu vào tờ báo - Ăn cơm đi , có canh rau má và tép rang đó.
- Tép rang - Mắt sáng lên , Nhã Ca nhảy bổ về cái góc được quy định là bếp ấy. Một cái chảo nhỏ , móp méo nhưng trắng tinh đặt ngay ngắn trên cái bếp dầu. Bên dưới có hai cái nồi cũng mỏng tanh móp méo được dùng để đựng cơm , canh.
- Trời ! Như vậy mà nói tép rang - Cái nắp mở nhanh ra, Nhã Ca kêu lên thất vọng khi thấy những con tép "bò" nhỏ xíu , chỉ lớn hơn cây tăm một chút - Làm người ta mừng hụt.
Ngước lên một cái để cười , Khả Doanh lại tiếp tục cùng bài báo. Thấy nhỏ Ca soạn chén ăn cơm , Tâm Như nhắc nhở.
- Ê, nói cho nó nghe đi.
- Nói cái gì ? - Nhã Ca ngơ ngác.
Tâm Như nheo nheo mắt , thì thầm:
- Thì tờ vé số đó.
- Ừ hén ! Chợt nhớ ra , Nhã Ca quăng luôn chén cơm xuống đất , chạy nhanh về phía Khả Doanh hớn hở - Khả Doanh ! Suống đây tao nói cho nghe chuyện này hay lắm.
- Không cần nghe đâu - Nhiều lần bị dụ thế này rồi, Khả Doanh không dễ bị lừa. Rồi mắt vẫn nhìn vào tờ báo.
Tâm Như giậm chân nôn nóng:
- Tụi tao không gạt đâu, có tin mừng thật đó.
- Thư của mẹ tao có phải không ? - Cổ chân nhảy phóc luôn xuống đất , Khả Doanh chìa tay nhanh lẹ - Đưa mau rồi tao đãi.
- Không phải thư mà là năm chục triệu đồng - Vừa nói , Tâm Như vừa đặt tờ vé số vào tay bạn.
- Lãng xẹt ! Hụt thư mẹ, Khả Doanh tiu nghỉu. Giận hai nhỏ bạn đã gạt mình , cô vò luôn tờ vé số quăng đi.
- Ê! Ê! - Nhã Ca và Tâm Như lập tức chồm theo, vuốt cho tờ vé số thẳng ra , Tâm Như đưa tay ôm ngực thở phào.
- May mà chưa bị rách.
- Con khùng ! - Xót tiền, Nhã Ca trợn mắt - Mày có biết mình suýt xé tan năm chục triệu không ?
- Gì nữa đây ? - Ngỡ bọn chúng lại giở trò , Khả Doanh đưa tay chống nạnh , hất hàm.
- Chẳng có gì - Mày trúng độc đắc rồi con khỉ gió - Chìa luôn tờ giấy dò cho Khả Doanh , Tâm Như cười hớn hở - Coi đi.
Vẫn nghi ngờ, Khả Doanh , chậm rãi cầm lấy tờ vé đặt vào sát tờ giấy dò rồi sững người ra chết lặng. Thật rồi ! Ôi ! Lẽ nào... cô vừa trúng số ?
Mơ hồ quá , Khả Doanh nghe tâm hồn lơ lửng hoang mang. Cứ như mơ ngủ vậy , mà có thật là cô đang tỉnh không ?
Hàm răng cắn vào môi đau điếng cho cô cảm giác mình hoàn toàn tỉnh táo. Cả tờ vé số trên tay cũng không là ảo tưởng. Đúng là cô đã mua , mua chiều hôm qua , của bà cụ Thìn phòng bên cạnh.
Nhỏ lớn , Khả Doanh không có thói quen mua vé số. Càng không có ý định làm giàu nhờ nó. Hão huyền , mò kim đáy biển, bao lần nhìn người ta mua rồi xé bỏ trước mặt mình , cô chỉ cười thương hại. Là công nhân lương ba cọc ba đồng, không đủ ăn , đủ mặc, có đâu mua vé số.
Chiều hôm qua , tan ca về sớm , tình cờ gặp bà cụ Thìn bán vé số ở phòng bên cạnh. Nghe bà ca cẩm bảo hôm nay ế quá, thương hoàn cảnh bà già neo đơn một mình lìa quê xa xứ mưu sinh, Khả Doanh bấm bụng mua giùm bà hai vé. Cứ ngỡ mua rồi bỏ , nên không quan tâm lắm , nếu bọn Tâm Như , Nhã Ca không nôn nóng đi dò , cÓ lẽ cô vò rồi quăng mất không chừng.
- Ê! mừng quá rồi chết luôn rồi hả ?
Thấy Khả Doanh cứ ngẩn người , Nhã Ca huých cùi chõ vào hông cô chọc ghẹo
- Chia đi ! Nhờ hồng phúc tụi tao đi dò đó. Mày phải chia sao coi cho được, không thì mất tình bạn bè luôn đó.
Tâm Như nhẹ nhàng hơn chỉ nhéo vào vai nhắc khéo:
- Ừ.
Như chợt tỉnh cơn mơ , gương mặt Khả Doanh vỡ ra mừng rỡ. Chia chứ , không cần nhắc cô cũng chia mà. Thế gian này ngoài mẹ ra , thân nhất cô chỉ có hai chúng nó.
Năm năm rồi , thời gian mới đó mà nhanh quá. Nhớ ngày nào ba đứa hãy còn là những cô gái tỉnh, ngỡ ngàng đặt bước chân đầu tiên lên thành phố tìm kế mưu sinh. Ngơ ngác trước trung tâm giới thiệu việc làm một lúc rồi không hẹn mà cả ba đều xin vào học may công nghiệp. Đêm đầu tiên trong phòng trọ, ba đứa đã thức trắng để tâm sự về cuộc đời mình.
Đầu tiên là mình , Khả Doanh bồi hồi nhớ bọn chúng đã khóc ra sao khi nghe cô kể chuyện. Chuyện về một vùng quê nghèo có bà mẹ già lam lũ. Chồng chết sớm phải nuôi bầy con dại hơn sáu đứa. Nắng mưa cũng gánh hàng rong bà quyết nuôi con ăn học thành tài cho trọn lời trăng trối của chồng trước lúc lâm chung
Mười năm rồi, bà đã làm được điều chồng muốn. Đứa con gái lớn đang học lớp mười hai. Chẳng bao lâu sẽ vào đại học và đứa con út lên mười tuổi cũng tập tểnh bước vào năm cuối trường tiểu học.
Giữa lúc mọi việc đang tốt đẹp thì ... Đùng một cái bà lâm bệnh. Sương gió phong trần cùng những bữa ăn đạm bạc đã quật ngã cái sức khỏe bà vốn xem thường. Hôm ở bệnh viện ra , cầm trên tay kết quả khám nghiệm của bác sĩ , sáu chị em đã ôm nhau khóc ngất khi biết mẹ mình đã vướng phải bệnh lao.
- Mẹ không sao , vẫn còn cố được mà.
Chỉ vừa hơi khỏe lại, bà đã chồm lên với cái gánh trên vai , tiếp tục hy sinh cuộc đời mình cho tương lai của những đứa con thêm sáng lạng.
- Mẹ Ơi !
Một đêm ôm mẹ khóc , Khả Doanh phải năn nỉ mãi mới được ba đồng ý cho nghĩ học vào thành phô mưu sinh. Để ba vui lòng, cô còn hứa , ngoài giờ làm sẽ cố gắng học thêm, sẽ vào đại học, sẽ làm giàu giúp mẹ lo cho các em đến nơi đến chốn.
Tiếp đến là chuyện của Nhã Ca , cũng thê thảm lắm. Mới từng tuổi đầu phải mang trên vai món nợ hơn mươi làm triệu. Món nợ đã không phải nhỏ gây ra mà là do mẹ nhỏ. Mẹ nhỏ làm chủ hụi rồi bị người ta giật không có tiền đền. Thế là nhỏ phải lìa quê xa xứ tìm việc kiếm tiền gởi về giúp mẹ.
Nghèo khó vậy chứ nhỏ vô tư lắm. Ai buồn bã chuyện gì nghe tiếng cười giòn tan của nhỏ là vui trở lại ngay. Nhỏ ăn nói bổ báng , không ý tứ. Ai chưa hiểu dễ bị mích lòng. Nhưng hiểu rồi sẽ thương nhỏ lạ. Nhỏ cực kỳ tốt bụng. Ai cần gì là hết mình ngay , nhỏ để tóc dài không đẹp nhưng dễ thương. Nhỏ thường tậm sự : Mong đời mình kiếm được một tấm chồng giàu để hưởng phước ,
Đẹp nhất trong ba đứa là Tâm Như , con nhỏ sầu não , đa sầu , đa cảm lại có gương mặt tựa thiên thần , nước da trắng nõn nà. Đôi má lúm đồng tiền, mũi cao, môi mọng đỏ , nó không chỉ là hoa khôi của phòng trọ "Văn Lai " mà còn là niềm tự hào cho cả khu chế xuất
Gã con trai nào gặp nhó cũng mê ngay cũng tò tò mò cho đến tận phòng theo đuổi
Nhỏ không chọn tên nào cả. Nhỏ chỉ cố gắng làm kiếm tiền thật nhiều. Chồng con chẳng quan trọng. Hoàn cảnh nhỏ nghe cũng thương tâm lắm. Mồ côi cha me, nhỏ chỉ còn một người chị nuôi nhỏ , nhưng chị của nhỏ vừa lấy chồng năm ngoái. Gia đình chồng không thích chỉ cưu mang nhỏ nên vẫn thường hay bóng gió mắng chửi , thương chị , không muốn chỉ vì mình mà vỡ tan hạnh phúc. Trong một đêm , nhỏ viết thư để lại , rồi bỏ nhà đi. Thầm nhủ , không nên sự nghiệp , không về quê hương.
Vậy rồi , ba đứa thành bè bạn. Từ hôm đó tiến lui cùng nhịp , cũng may là sau đó khu chế xuất cần người , tuyển luôn ba đứa vào một lượt. Thấm thoát trôi qua mới đó mà đã năm năm. Giận hờn , gây cãi không biết bao nhiêu lần , nhưng không xa nhau được. Dường như số phận đã đặt bày cho ba đứa phải thương nhau , nương tựa nhau mà sống.
- Ê, nghe nói chia , có quá nín luôn rồi hả ?
Vẫn giọng con Nhã Ca bài bải đưa Khả Doanh trở về hiện thực. Mím môi , kéo hai đứa bạn vào lòng , cô nhân niềm vui cùng chúng lên gấp đôi:
- Không phải năm chục triệu đâu. Là một trăm triệu đó.
- Một trăm triệu ?
- Một trăm triệu ?
Như không hiểu , hai đứa ngẩn người ra ngơ ngác. Khả Doanh mỉm cười, móc túi lấy thếm một tờ vé số giống y chang đặt vào tay chúng:
- Xem đi.
- Ồ ! - Hai cái đầu chụm lại rồi hai tiếng hét vang lên long trời lỡ đất - Thật rồi , trời ơi ! Tôi chết mất.
- Giàu rồi - Nắm lấy tay Khả Doanh, Nhã Ca sung sướng - Mày giàu thật rồi Khả Doanh ơi.
- Giàu ...
Gật đầu với hai đứa bạn , Khả Doanh đấm lệ. Giàu thật sự rồi. Ông trời ơi ! Con cám ơn người. Người đã cho con toại nguyện , cho con được hoàn thành bao tâm huyết , Mẹ Ơi ! Con của me sắp đã thành mơ ước của mình rồi.
- Ê! Đang hớn hở reo mừng, Tâm Như bỗng kêu lên lo sợ - Trúng số mà la lên như vậy , ăn trộm nghe thì sao hả ?
- Ừ! - Nhã Ca cũng giật mình thảng thốt. Đập vào đầu mình một cái , cô tự trách - Đúng là ngu quá, ai đời trúng số mà khoe tùm lum vậy.
- Chết rồi ! - Hoang mang , Tâm Như nép sát mình vào người Khả Doanh. Nhìn mặt nó lo sợ , cắt không còn giọt máu. Thật là tội nghiệp. Trong ba đứa, nó là đứa nhát gan và hay suy diễn nhất.
- Hỏng chừng đêm nay ăn cướp vô thiệt đó. Nó sẽ cắt cổ hết tụi mình , sẽ lấy hai tờ vé số đi. Trời ơi ! Con Nhã Ca này , ai bảo mày trúng số mà là um sùm hả ? Có biết ở nhà trọ an ninh kém lắm không.
- Sao không biết - Nhã Ca nổi giận - Nhưng có phải mình tao đâu, lúc nãy mày cũng la chứ bộ. Còn lớn họng hơn tao nữa.
-Thôi đừng lo , tao có cách rồi - Tim cũng nhói lên vì một nỗi lo , nhưng Khả Doanh trấn tĩnh ngay.
-Cách gì ?
Nín ngay cơn gây cãi hai đứa sáng mắt nhìn lên chờ đợi. Không phải lần đầu , Khả Doanh là đứa luôn tìm ra cách giải quyết mọi khi chúng gặp điều bế tắc. Lần nào cũng thành công nên chúng tin tưởng lắm. Chả là ở công ty , Khả Doanh là quản lý của tụi nó mà.
-Là đừng đứa nào ngủ cả. Không tìm được cách gì , Khả Doanh nói để trấn an chúng mà cũng là trấn an mình - Để đến sáng và thủ sẵn dao. Ăn trộm bước vào là a lê hấp đâm ngay.
- Được đó - Nhã Ca ủng hộ ngay.
- Đâm người ư ? - Tâm Như sợ hãi - Tao hỏng dám làm đâu , rủi đâm người ta chết thì sao hả ?
-Vậy thì mày khỏi đâm đi - Khả Doanh chiều lòng bạn - Khi ăn trộm vào , trong lúc tao và con Ca dùng dao đâm nó thì mày có nhiệm vụ gõ nồi cầu cứu.
-Ừ , nghe được - Tâm Như gật đầu.
Nhã Ca đem đến cho nó cái nồi nấu nước và cái chày đâm tiêu thật lớn. Đưa con dao gọt trái cây cho Khả Doanh , phần mình thì nó chọn cây dao phây còn lại. ,
- Đêm nay nếu tên trộm nào dám cả gan đột nhập phòng một một ba , bổn cô nương nhất định chặt lìa đầu khỏi cổ.
Hươu cây dao một vòng , chân bước theo vũ đạo của các đạo võ , Nhã Ca hát một câu hồ quảng. Điều bộ như con khỉ bị kiến cắn. Buồn cười quá ! Đã đang lo mà Khả Doanh và Tâm Như phải ôm nhau cười khúc khích.
Cóc ...Cóc ...Cóc ...
Tiếng gõ cửa chợt vang lên khiến tiếng cười nín bặt. Đưa mắt nhìn nhau , mặt ba đứa lộ đầy căng thẳng , Mới đó mà đã đến rồi sao ? Tin tức truyền thật nhanh
- Đừng quýnh ! Đừng quýnh !
Thấy hai đứa nhìn nhau sợ cuống cuồng quên hết kế hoạch mình vạch ra , Khả Doanh phải lên giọng nhắc:
-Cũng không được sợ , theo lời tao lúc nãy , Nhã Ca , mày thủ ngay cạnh cửa. Ăn trộm nhào vô là chặt liền tay. Tâm Như , mày phải gõ nồi và kêu cứu cho to đó. Rồi , mở cửa đi ...
Noi xong , Khả Doanh nhảy ngay lên giường thủ thế. Nếu Nhã Ca chém trượt , thì cô sẽ nhảy tư trên cao xuống, nhắm cái lưng tên trộm mà đâm.
Cạch !
Nhã Ca đưa tay mở cửa. Cánh cửa làm bằng thiết được đẩy vào vội vã. Một bóng đen hững hờ bước vào. Không có thời gian nhìn rõ mặt , Nhã Ca hốt hoảng vung tay ra.
-Ối cha !
Bất ngờ làm bóng đen chới với , nhưng vốn là kẻ có võ nghệ cao cường , bóng đen phản xạ thật nhanh. Cây dao phây chặt cạch vào thân cửa dính luôn vào trong đó
Hụt rồi ! Khả Doanh nghỉ thầm rồi lao nhanh từ trên xuống. Con dao Thái Lan bén ngọt sáng ngời , chỉ còn cách lưng bóng đen nam phân nửa.
Cạch!
Còn đang phân vân , không biết mình có nên đâm tiếp hay thôi, Khả Doanh bổng nghe bàn tay mình đau nhói. Bóng đen đã tung chân đá văng con dao khỏi tay của cô rồi. Bây giờ chỉ còn nhỏ vào Tâm Như nữa mà thôi. Con nhỏ đang cố sức đạp bẹp cái nồi , nhưng chưa kịp la câu nào đã bị bóng đen bịt kín miệng rồi.
-Ba đứa làm gì vậy ? Thanh toán anh theo kiểu xã hội đen hả ?
Vừa nhặt con dao lên , quay lại đã nghe giọng bóng đen ồm ồm quen thuộc. Trời đất ! Là Thiên Bảo ! Khả Doanh bật cười trong lúc Nhã Ca tìm công tắc điện.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn néon sáu tấc , bóng đen hiện ra rõ ràng là một thanh niên cao to vạm vỡ. Nét phong trần rắn rỏi nhưng rất đẹp trai. Một tay còn đang bịt kín miệng Tâm Như , anh nhìn bọn chúng lạ lùng như quái vật ngoài hành tinh la.
-Thiên Bảo , là anh sao ? - Nhã Ca kinh ngạc kêu to.
-Là anh chứ còn ai nữa ?
Bỏ tay ra khỏi miệng Tâm Như , Thiên Bảo lạ lùng:
-Tụi em làm gì như sắp giết người vậy hả ? Hồi nãy , nếu không phải anh, chắc bị đâm , chặt nát bấy rồi.
-Ai bảo anh không lên tiếng chi ? - Khả Doanh bẽn lẽn - Làm người ta tưởng lầm là ăn trộm.
-Ăn trộm ? - Thiên Bảo ngớ người ra rồi bật lên cười lớn - Trời ơi ! Ăn trộm mà gõ cửa đàng hoàng như vậy hả ?
-Ừ há ! Sáu con mắt nhìn nhau rồi cũng bật cười xòa. Trí thông mình đi đâu mất tiêu rồi. Không chỉ ăn trộm gõ cửa mà tụi cô còn mở cửa cho nó vào nhà nữa
-Tui em làm sao vậy ? - Thiên Bảo nhiu mày - Mới chạng vạng tối, đã đóng cửa lo ăn trộm. Cơm chiều còn chưa ăn đã tối rồi sao ?
Chạng vạng , sáu giờ chiều. Đưa mắt nhìn ra hiên , ba cái đầu lại một lần phải phì cười. Hai tỏ vẻ sợ đã làm đầu óc chúng trở nên lẩm cẩm rồi.
-Chuyện gì vậy ? Sao không nói , cứ cười hoài vậy ?
Thấy bọn cô cười , Thiên Bảo nóng lòng :
-Tự nhiên sao lại lo ăn trộm , có vật gì quý lắm à ?
Đưa mắt nhìn tụi nó một lần , Khả Doanh quyết định kể cho Thiên Bảo nghe chuyện hai tờ vé số. Dù trong mắt mọi người , anh là kẻ đáng ngờ với lý lịch không rõ nguồn gốc. Nhưng với ba đứa nó, Thiên Bảo là một người rất đáng tin. Ngoài tình cảm dành cho Tâm Như ra , anh còn là một người anh đáng mến. Khi thì xách giùm xô nước , khi đóng hộ cây đinh, có ai hiếp đáp gì tụi nó là anh ra mặt bảo vệ ngay. Điều làm tụi nó nể phục anh hơn hết vẫn là việc anh thường xuyên bơm và vá ruột xe cho bọn nó chẳng lấy tiền. Anh là thợ sửa xe và ở phòng đối diện với tụi nó đấy. Hai bên quen nhau cũng được ba năm có đủ rồi.
-Hèn chi mà tụi em khẩn trương như vậy.
Nghe xong , Thiên Bảo bật cười giòn:
-Nhưng không phải lo đâu. Có Thiên Bảo này , không một tên trộm nào có thể vào được phòng ba đứa.
Rồi anh nheo mắt đùa:
-Chà , Khả Doanh giàu rồi nghe. Mai mốt gặp em chắc là khó lắm.
-Sao mà khó. - Tâm Như không hiểu.
Thiên Bảo cười bằng mắt:
-Vì người ta giàu rồi , sẽ nghỉ làm. Sẽ không ở nhà trọ nữa , làm sao gặp được.
-Ừ há ! - Nhã Ca tin ngay lời Thiên Bảo.
Quay sang Khả Doanh nó lo sợ hỏi:
-Mày bỏ tụi tao thiệt hả ?
-Ừ , thiệt ! - Khả Doanh gật đầu cười giòn giã rồi xỉ tay vào trán bạn - Đồ ngu ngốc ! Yên tâm đi , đi đâu tao cũng dắt tụi mày theo mà.
-Cho anh theo với - Thiên Bảo van nài - Đừng để anh phải xa Tâm Như nhé.
Vừa nói cặp mắt anh vừa liếc ngang Như chờ phản ứng. Nhưng vẫn lần rồi , trước cách nói nửa chơi nửa thật của anh , Tâm Như vẫn lặng yên như không hề nghe thấy , như không hề biết rằng một năm rồi , trái tim anh vì mình mà thao thức.
-Có anh Bảo , tao yên tâm để tui bay ở nhà một mình rồi - Khả Doanh đột ngột đứng lên như chuẩn bị đi đâu đó. Nhã Ca vội níu tay cô , hoảng hốt.
-Mày định bỏ tui tao thật hả ?
-Bỏ ? - Khả Doanh ngơ ngác rồi bật lên cười - Khùng ạ ! Tao có bỏ đi đâu , đi lãnh giải thôi mà.
-Lãnh giải ! - Cả ba đồng lạ lẫm.
Khả Doanh đặt một ngón tay lên môi mình:
- Đừng nói lớn.
-Cho tao đi với - Tâm Như năn nỉ.
Nhã Ca cũng năn nỉ :
-Tao nữa.
-Không phải đi đâu cả - Thiên Bảo chen vào - Thời buổi này , trúng số chỉ cần điện ra đại lý là họ đem tiền đến nơi thôi.
-Nhưng như vậy phải mất hoa hồng uổng lắm - Khả Doanh lắc đầu.
Thiên Bảo cười nhã nhặn:
-Vài ba triệu thôi.
-Vài ba triệu đồng cũng không mất được - Khả Doanh cương quyết - Bằng mấy tháng lương của tụi em chứ ít ỏi gì.
-Vậy em định đi tận Đồng Tháp lãnh giải sao ? - Thiên Bảo xoa tay lên mũi.
Hai nhỏ bạn tròn mắt chờ nghe:
-Chứ còn sao nữa - Khả Doanh gật đầu.
Thiên Bảo chau mày:
-Qua đại lý , đành rằng mất hoa hồng , nhưng đỡ lo hơn , em đi như vậy , nguy hiểm lắm.
- Không nguy hiểm đâu - Khả Doanh tự tin - Em có cách mà.
-Mày đi liền bây giờ hả ? - Thấy Khả Doanh đứng lên , Tâm Như ngơ ngác - Tối rồi mà !
-Tối cũng đi ! quay đâu lại , Khả Doanh cười giòn - Nôn trong bụng lắm , không chờ được.
Nói rồi , cô lại lăng xăng tìm cái túi , Thiên Bảo nhìn theo khẽ nhún vai không nói. Quen nhau ba năm , anh thừa hiểu tinh ý Khả Doanh rồi. Cái gì cô đã quyết rồi thì đừng mong cản.
-Thôi , để anh đi cùng em vậy - Thiên Bảo đứng lên sốt sắng.
Khả Doanh quay lại gật đầu , đã nghe Nhã Ca mếu máo:
-Mày và anh Bảo đi cả. Đêm nay tao với con Như làm sao đây hả ? Lúc chiều la hét um sùm. Ăn trộm nghe hết cả rồi , tối nay thế nào nó cũng lén vào giết tụi tao.
-Phải rồi đó - Tâm Như gật đầu phụ hoạ.
Thiên Bảo nhìn hai đứa , cười độ lượng:
- Đừng lo lắng quá , không đến đỗi nào đâu.
Nhã Ca vẫn khăng khăng:
-Không , giữa anh và Khả Doanh chỉ được đi một người thôi. Hay là... đi luôn bốn người một lượt.
-Ừ - Tâm Như gật đầu theo.
- Đi luôn bốn người - Khả Doanh la lớn - Tiền xe rẻ lắm sao ? Ngày mai còn đi làm nữa.
-Nhưng ...ở nhà một mình , tao sợ - Nhã Ca thút thít.
Khả Doanh thở hắt ra:
-Thôi được. Tao đi với con Như , mày ở nhà với anh Bảo.
-Tao đi với mày. - Nhã Ca không chịu.
Khả Doanh tròn mắt:
-Cái miệng mày lách chách lên xe nổ tùm lum , nguy hiểm lắm.
- Đúng rồi đó , ở nhà đi. anh dắt ăn hủ tiếu - Thiên Bảo dí danh.
Biết không thể cãi , Nhã Ca vùng vằng:
-Về phải kể tao nghe đó.
-Ừ, mà - Khả Doanh nheo một con mắt lại rồi cùng Tâm Như chuẩn bị hành trang cho chuyến đi định mệnh. Hai cô đâu biết rằng từ sau chuyến đi này , số phận cuộc đời mình hoàn toàn thay đổi.
-Ê, chắc ăn không mậy ? Sao tao hồi hộp quá.
Khệ nệ cùng Khả Doanh khiêng bao tiền bước lên xe, Tâm Như lo lắng hỏi:
-Ai đổi tiền lại để trong bao bố , rồi còn ném lăn lóc trên sàn xe nữa.
-Nói nhỏ thôi bà ! - Dừng chân , đặt ịch cái bao xuống sàn xe, Khả Doanh lột nhanh chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống quạt vào người lia lịa. Hôm nay để tạo ấn tượng mạnh uy hiếp đối phương, cô đã ăn mặc thật ngầu như một tay anh chị. Bộ độ jean màu lông chuột mua ở chợ trời, hàng sida giá chưa đến bốn mươi ngàn , nhưng trông bảnh lắm. Nãy giờ mấy gã bốc vác nhìn cô cứ gừm gừm. Mấy lần muốn hoạch hoẹ giành bốc cái bao tiền mà cô dám hó hé tiếng nào đâu.
-Không sao đâu - Đưa con mắt nhìn quanh , Khả Doanh hạ giọng - Cách này là an toàn nhất , mày xem , nhìn cái bao xù xì củ kỷ thế này ai có thể ngờ nổi đó là tiền. Lại một bao đầy nữa chứ. Hừ ! - rồi cô tự khen mình - Phải công nhận là tao thông minh thiệt. Bắt người ta đưa toàn tiền lẽ , cái bao mới đầy như vậy.
Hừ ! Tâm Như không đáp. Thông minh đâu chẳng thấy , chỉ thấy lúc nãy trong ngân hàng nhìn hai đứa khệ nệ bệ một bao toàn tiền lẽ, ai cũng tròn mắt lạ lùng. Rồi còn phải khiêng nặng muốn chết luôn vậy đó.
-Nè , chi Hai làm ơn lên xe nhường chỗ cho người khác lên nữa chứ. Mãi nói , hai cô không hay mình áng mặt cửa xe lâu quá. Đến khi bị tên lơ xe quát lên , mới giật mình ngẩng dậy.
-Thì cũng từ từ đã chứ - Khả Doanh lừ cặl mắt cho thật dữ - Có thấy cái bao của người ta nặng lắm không hả ?
-Thì nói vậy thôi - Điệu bộ của Khả Doanh làm tên lơ chột dạ. Không dám hò hét nữa.
Hắn đẩy mạnh một cái cho bao tiền chui tọt vào gầm ghế:
-Ngồi xuống đó đi.
Hừ ! Nhướng cao đôi mày dọa tên lơ thêm một lần , Khả Doanh mỉm cười quay sang Tâm Như. Nhường cho nó chiếc ghế cạnh cửa sổ cô ngồi vào chiếc ghế giữa. Hãy còn một chỗ ngoài bìa nữa.
-Bán một bịch nước mía , một bịch nem đi nhỏ.
Chưa yên vị bao lâu , Khả Doanh đã thấy thèm ăn. Gọi một đứa bé đến cô mua một bao lỉnh kỉnh đầy cóc ổi rồi quay sang Tâm Như trầm giọng
-Mày ăn gì hả ?
-Tao không ăn - Tâm Như lắc đầu lơ đãng.
Khả Doanh trề môi:
-Yểu điệu thục nữ , sợ ăn quà trên phố ế chồng hả ?
-Tao không sợ ế chồng , mày đừng nói bậy.
Tâm Như phản ứng lại ngay. Khả Doanh cười hăng hắt:
-Phải , mày không sợ ế chồng. Tao quên mất đằng nào cũng có sẵn Thiên Bảo sơ cua để đó. Ê, tao thấy anh ta cũng được , đẹp trai hiền lành dễ mến, sao mày không chịu hả ?
Hừ ! Lần nào cũng vậy. Nhắc đến chuyện này , là má Tâm Như đỏ bừng lên. Khả Doanh lại khiêu khích:
-Mày chê anh ta nghèo hả ? Mà chê cũng phải thôi.
Tâm Như chưa trả lời, Khả Doanh đã lẩm bẩm thay lời:
-Ba mươi mấy tuổi đời vẫn long bong không nhà cửa , chỉ chiếc xe đạp cà tàng, làm bao nhiêu nhậu hết bấy nhiêu , tiền đâu nuôi vợ nuôi con chứ.
Vờ như không nghe thấy , Tâm Như hướng mắt ra ô cửa nhìn xuống lòng đường. Chiều bến xe nhộn nhịp kẻ mua người bán. Tất bật khẩn trương thê , chẳng qua cũng vì hai bữa no lòng. Nghĩ đến một ngày mình cũng giống như bà mẹ kia, cầm xâu vé số đầy chia cho đàn con đi bán , rồi phải cực cùng hầu hạ Ông chồng sáng xỉn chiều say Tâm Như nghe sợ quá. Lấy chồng như vậy , thà ở giá còn hơn.
Hai mươi ba tuổi rồi, lại luôn được đám con trai vậy quanh tán tụng , nhưng lòng Tâm Như vẫn trơ trơ không rung động. Dù nhiều đêm trong cơn mơ cô vẫn trông cho một bạch mã hoàng tử của lòng. Chàng phải đẹp , phải thanh cao , sáng chói và đặc biệt mà phải thật giàu.
Giàu để có thể bảo bọc cuộc đời cô trong nhung lụa ấm êm và hạnh phúc. Ý tưởng lãng mạn này cô không dám kể cho Khả Doanh và Nhã Ca nghe. Chúng sẽ cười , sẽ bảo cô mơ mộng hão huyền. Một đứa công nhân không trình độ như cô , dù đẹp cũng chỉ có thể mơ đến chàng quản lý.
Kêu một lần , hai lần vẫn không nghe Tâm Như đáp trả. Khả Doanh quay về cùng mớ cóc ổi của mình rồi thầm hỏi : Sao mình cứ ngông nghênh không biết mắc cỡ là gì vậy ? Càng không thể dịu dàng nữ tính, chẳng lẽ cô không thích mình cô một người chồng để nương nhờ , che chở như mọi người ư ?
Thích chứ ! Khả Doanh không ngần ngại thố lộ lòng mình. Trong ba đứa , có lẽ cô là đứa mong được có chồng hơn hết , cô chán lắm rồi cảnh ngày ngày phải tự mình đối phó , đương đầu với những nghịch cảnh cuộc đời . Những buổi tan ca đến mệt nhoài , cô ước làm sao được ngã vùi vào vòng tay ấm áp , để được nghe người ta an ủi vỗ về, nghe cuộc đời này còn chút gì êm ấm.
Nhưng không một chàng trai nào tìm đến bên cô . Họ e sợ vẻ mặt lạnh lùng cùng tính cách mạnh bạo và độc lập của cô . Họ đâu biết tất cả chỉ là vỏ bọc, một vỏ bọc giả tạo giúp cô đương đầu cùng cuộc sống. Sự thật bên trong lớp vỏ lạnh lùng , mạnh mẽ cô là đứa con gái vô cùng yếu đuối , thậm chí còn yếu đuối hơn cả Nhã Ca và Tâm Như.
Bao lần rồi , cô ước mình có được mái tóc dài như Nhã Ca kìa, cũng như có được cái giọng chảy ra nhõng nhẽo của Tâm Như . Nhưng lại không làm được . Một cái gì đó bắt cô cứ phải hất ngược mặt lên nói những lời mạnh mẽ . Vì ba mất sớm , vì mẹ và các em thơ cần một sức mạnh tinh thần che chở, hay vì bản năng sinh tồn của một con nhím giữa rừng hoang nhiều cạm bẫy ? Khả Doanh biết cô chỉ biết mình ngày càng thêm cứng cỏi như xương rồng giữa sa mạc cằn khô.
-Anh lơ, sắp chỗ giùm đi - Giọng một gã đàn ông nghe gai góc thu hút tầm nhìn của cô gái.
Ái chà ! Cái tích tắc đầu tiên mà cả hai cô đồng bật thầm ngưỡng mộ : Đẹp trai dễ sợ , lại sang trọng nữa.
-Còn cái ghế trong đó . Ngồi giùm đi anh Hai.
Mãi sắp xếp hàng lên mui xe cho khách tên lơ xe lơ đãng chỉ vào chiếc ghế trong cạnh Khả Doanh . Để tự nhiên , hai cô gái thấy mình thẳng lưng lên chú ý.
-Ngồi đấy hả ? - Giọng gã đầy bực dọc - Đâu phải , này anh lơ, làm ơn coi kỷ số ghế giùm . Vé của tôi số mười ba mà.
Gã nói gì thế nhỉ ? Ngơ ngác một lúc lắm Khả Doanh mới hiểu . Nhìn vào tờ vé trên tay gã, mà cô không nén được cười . Qủy thần ơi, thời buổi này rồi mà còn chen vào mua vé ? Lại còn bắt người ta xếp chỗ đúng chỗ . Mấy chục năm rồi, gã lần đầu đi xe chắc.
-Này anh , sắp chỗ đi . Tôi không thể ngồi ở đấy , trên bánh xe dằn lắm.
Gã lại gắt lên khi thấy tên lơ không chú ý đến mình:
-Sắp chỗ ư ? Tên lơ ngớ ra rồi bật cười sằng sặc - Thằng mắm này lần đầu ra tỉnh hả ?
Nói rồi, tên lơ quay lưng bỏ đi ngay , gã nóng giận chồm người theo nắm áo tên lơ kéo lại , nhưng không kịp . Bàn tay rơi vào khoảng trống chơi vơi.
-Ngồi xuống đi - Bỗng thấy tội nghiệp , Khả Doanh lên tiếng - Đừng sinh sự nữa , chuyến xe cuối trong ngày rồi, lạng quạng là hết chỗ ngồi luôn đó.
Bấy giờ mới nhận ra chiếc xe đã chật cứng người, chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất này thôi, gã hầm hầm không nói không rằng ngồi luôn xuống ghế . Cái giỏ to đùng trên vai gã đập mạnh vào mặt Khả Doanh một cái đau điếng
-Ui da ! - Nghĩ gã vô tình , Khả Doanh không giận , chỉ kêu to một tiếng theo bản năng , chờ một lời xin lỗi.
Nhưng... thay cho lời xin lỗi , thanh minh gã chỉ biết cau mày khó chịu rồi ngọ ngoậy cựa mình . Cái giỏ trên vai lại lấn sang chiếm mất của Khả Doanh một chỗ không gian rộng.
Chẳng nhường nhịn , Khả Doanh đẩy trả lại ngay . Thiện cảm ban đầu bay biến cả . Hỉnh mặt lên , ra dáng du côn , cô hỉnh mũi ra chiều cảnh cáo rồi quay sang quan tâm bịch nước mía của mình . Chuyến xe cuối trong ngày đã bắt đầu chuyển bánh
-Ụa... Ụa...
Chưa đầy năm phút sau khi khởi hành, Khả Doanh bổng nghe bên tai vang lên một âm thanh khó chịu . Tâm Như chăng ? Không phải , con nhỏ đang ngủ ngon lành . Vậy thì... con mắt vừa đưa qua đã lấy lại ngay . Chúa ơi , ! Thì ra là của gã đáng ghét kia, gã không chỉ nôn mà còn nôn lên chiếc dép thân yêu của cô nữa.
Gớm ghiếc quá ! Khả Doanh đưa tay lên bịt mũi , hướng mắt nhìn qua ô cửa sổ . Cô định bỏ mặc không nhìn đến gã . Nhưng cái tiếng ụa ụa này khiến cô nghe bao tử mình như thắt lại . Nếu gã không mau chấm dứt, e đến cô nôn mất:
-Ê, thôi đi.
Quay lại, hét lên rồi không biết làm sao , Khả Doanh móc túi Tâm Như lấy chiếc khăn của nhỏ trao cho gã . Không phải cô chơi xấu chỉ tại trong đời Khả Doanh chưa từng sắm khăn thôi.
-Lau đi ông... làm ơn đừng ói nữa.
Nhìn Khả Doanh một cái thất thần , gã không nói gì tỉnh bơ dùng chiếc khăn trắng tinh lau miệng.
-Mặt mày tái mét thế kia , chắc là trúng gió rồi.
Lẩm bẩm , Khả Doanh cho tay vào túi tìm chai dầu . Gì chứ , cái này không sợ thiếu , cô bị ghiền dầu , nên đi đâu cũng thủ theo một chai tổ bố.
Mở nắp chai , đổ dầu ra lòng bàn tay , Khả Doanh nghiến răng cố nén kinh tởm xoa đầy lên mặt gã . Quả nhiên có tác dụng ngay . Mùi dầu đã giúp gã phần nào tỉnh táo , tựa đầu ra sau ghế, đôi mắt gã mở to không chớp.
- Đỡ rồi.
Khả Doanh thở phào mừng rỡ . Rồi thấy gã muốn ụa lên, cô xua tay hốt hoảng.
-Ê, đừng ói , đừng ói... nếm một miếng dầu đi.
Nói rồi , không đợi gã bằng lòng , Khả Doanh nhét luôn chai dầu vào miệng gã . Cô dự định chỉ nhỏ một giọt thôi , không ngờ gã lại quay đầu né . Chai dầu tuột khỏi tay , ọc luôn vào miệng gã.
-Chết cha ! - Khả Doanh rút nhanh chai dầu lại kêu to hốt hoảng . Thứ dầu không nhãn hiệu , không địa chỉ bán rẻ rề cho công nhân này nổi tiếng hay , nhưng cũng nổi tiếng là nóng và cay lắm . Một giọt cũng để giết người nói chi la cả nữa chai như vậy.
-Cay... cay... qua.
Tay bụm miệng , gã lăn lộn trên ghế như người sắp chết . Cả xe lại ngủ ngáy như chết, chẳng giúp được gì . Đang lúc quýnh bỗng nhìn thấy bịch nước mía treo tòn ten trước mặt , Khả Doanh chụp lấy nhét luôn vào miệng gã
-Uống đi , uống liền đi.
Cay quá ! Gã không kịp nghĩ gì , ngậm cái ống hút lành lạnh trên môi gã hút lấy hút để . Hết sạch rồi mới nhận ra mình đang ngậm cái ống hút lúc nay Khả Doanh đã ngậm rồi.
-Ôi, mất vệ sinh quá ! Hốt hoảng , gã nhả cái ống hút ra , còn nhổ toẹt luôn xuống chân hét lớn - Thật là tỏm lợm !
-Sao tởm lọm ? - Hỏi rồi , mới biết gã ghê vì đã ngậm chung cái ống hút với mình . Khả Doanh nghe tự ái tràn đầy . Tức giận cô hét lớn - Đã cứu cho còn làm phách . đồ cà chớn.
-Cứu tôi ? Ai mượn cô tài lanh vậy ? Đồ bà chằn ! Ui da ! Một tay quất vào cái miệng sừng vều , đỏ bừng lên , gã gào to - Bà chằn kia ! Đổ cái quái quỷ gì vào miệng tôi vậy hả ?
Cái mặt gã bây giờ ngố lắm , hai con mắt lai lung trong đáy nước . Trông ngu ngu thật buồn cười . Khả Doanh không nhịn được phì lên một tiếng.
-Có gì đâu - Để chai dầu vào mũi gã cô nhởn nhơ - Một chút dầu thôi . Sao hả ? Cay lắm hả ? Uống chút nước đi , đừng sợ trong tôi mập mạp khỏe mạnh thế này , không bệnh hoạn gì đâu.
Bịch nước mía lại đưa ngang tầm mắt trêu gan . Điên tiết , gã giật mạnh bịch nước ném vèo qua cửa sổ . Khả Doanh nhìn theo bật cười khanh khách , giòn tan . Chiếc xe vùn vụt lao tiếp tục cuộc hành trình.
- Dạ em biết , nhưng xin anh chiều mai gọi lại giùm . Sáng nay tổng giám đốc có cuộc hẹn quan trọng.
Mặc cho đầu dây bên kia khẩn khoản bao nhiêu , Hạnh Lâm chỉ một câu bất di bất dịch hàng trăm , hàng vạn lần rồi, giọng oanh vàng của cô cứ như thế buộc người ta phải đợi . Dù thật sự giờ nay tổng giám đốc của cô đang nhởn nhơ xem báo trong phòng chẳng bận rộn gì.
-Chị Hạnh Lâm.
Vừa đặt cạch điện thoại xuống bàn , Hạnh Lâm đã giật thoắt người trước một gói đầy những trái chuối chiên , giòn tan , nóng hổi :
-Trời đất ơi.
Đưa tay lên ôm ngực hoảng hồn , Hạnh Lâm mắng ngay không cần nhìn thấy mặt . Công ty này còn ai hơn thằng Tân tài xế dám giỡn mặt cô cái kiểu này.
-Thằng ma ! Mới sáng sớm đã muốn dọa người ta chết vì giật mình sao ?
-Em không dọa chị đâu . Cứu em với Hạnh Lâm ơi.
Tiếng bước chân lay động rồi Tân hiện ra trước mặt với một hình thù quái đản . Tóc tai rủ rượi, áo quần xốc xếch , còn mặt mũi bơ phờ như vừa chui từ âm phủ lên đây vậy.
-Trời ! - Hạnh Lâm tròn tròn đôi mắt không tin nổi - Mày làm gì mà kinh dị vậy ? Biến ngay ! Tổng giám đốc trông thấy thì toi mạng bây giờ.
-Cho em vào gặp tổng giám đốc đi - Ngồi luôn xuống ghế , Tân cất giọng u sầu - Không thôi em chết mất.
-Gặp tổng giám đốc với hình hài như vậy hả ? Hạnh Lâm càng kinh hãi - Mày ở đâu ra mà như thế ?
-Cho em xin miếng nước - Tân thều thào mệt mỏi - Chị biết không , hai ngày rồi em không chớp mắt tí nào . Em cũng vừa từ Đồng Tháp về đến đó.
- Đồng Tháp - Rót cho Tân ly nước, Hạnh Lâm chợt nhớ - Đúng là hai ngày trước Tân có lịch đưa tổng giám đốc xuống đồng tháp khảo sát địa hình . Nhưng tổng giám đốc đã về ngay vì sáng còn dự một cuộc họp quan trọng . Sao bây giờ thằng Tân mới mò về đến ?
-Xe hư - Uống một hơi hết ly nước lọc, Tân nói mà như khóc - Chị biết không , giám đốc đã phải đi xe đò về Sài Gòn đó.
- Đi xe đò - Hạnh Lâm nghe thất kinh hồn vía - Mày dám sao Tân ? Chuyện động trời rồi.
-Em biết - Tân bứt đầu khổ sở - Nhưng tháng này em gặp sao quả tạ hay sao ấy . Thường ngày không sao cả , đúng vào ngay tổng giám đốc đi lại bi hư . Hạnh Lâm, nghĩ cách nào giúp em đi . Hổm rày về chị thấy tổng giám đốc có bực mình không ?
Cắn môi suy nghĩ một lúc, Hạnh Lâm nhẹ lắc đầu . Tổng giám đốc quả không có biểu hiện gì nhưng không phải như thế là thằng Tân thoát thân đâu . Xưa nay , tổng giám đốc nói tiếng thâm trầm , kín đáo. Hành đồng và lời nói ít ai lường trước được.
-Sao hả , có cách gì không ?
Thấy Hạnh Lâm ngồi im , không nói, Tân nóng lòng lên tiếng:
-Tao chưa thể nghĩ ra - Hạnh Lâm thở dài - Nhưng trước mắt mày mau trở về tắm rửa , dọn lại thân hình . Để như vậy , một lát e hù nhiều người lắm.
-Không , Tân bỗng lắc đầu - Em không thể nghỉ ngơi, càng không nên tắm rửa . Hạnh Lâm , cho em vào gặp tổng giám đốc mau đi.
-Với bộ dạng này ư ? - Hạnh Lâm tròn mắt rồi như chợt hiểu ra . Thằng này ma manh muốn dùng khổ nhục kế đây . Nhưng chưa hẹn trước, làm sao vào gặp được.
-Thương em , giả lơ một lần đi - Hiểu Hạnh Lâm còn ngần ngại điều gì , Tân nài nỉ - Bất quá xong chuyện rồi, chị đổ thừa em xong vô đại.
Chớp mắt Hạnh Lâm nghe khó xử . Xưa nay , cô chưa phá lệ bao giờ . Tổng giám đốc nguyên tắc lắm . Nghe đâu mấy người đã bị đuổi việc vì dám cãi lời . Nhưng... thương thằng Tân quá cô đành liều.
-Nhớ nói cho thương tâm đó.
-Em hiểu rồi - Mừng rỡ , Tân bước ngay đến trước cửa phòng , bất chợt đẩy vào thật lẹ trong tiếng vái trời của Hạnh Lâm.
Đang để tâm lên màn hình vi tính, dõi theo tình hình cổ phiếu , chợt nghe tiếng chân người, Huy Trần ngẩng đầu lên giận dữ . Qúa lắm mà ! Đã thành văn bản hẳn hoi . Từ bây giờ đến tám giờ là thời gian riêng của anh . Dù Tổng Thống cũng không cho gặp . Vậy mà... Hạnh Lâm làm cho tên tài xê mắc ôn này vào gây rối.
-Tổng giám đốc !
Sững người trước tia nhìn đầy sát khí của Huy Trần một chút Tân bỗng òa lên nức nở:
- Em thê thảm quá.
Bộ dạng thằng Tân đã thê lương, thêm tiếng khóc càng não lòng hơn nữa . Nhưng vẫn không gây chút phản ứng nào trên mặt Huy Trần . Nhìn nó bằng cặp mắt thản nhiên , anh cho tay vào ngăn tủ lấy ra tờ quyết định đã ký sẵn của mình.
-Xuống tài vụ lãnh lương rồi biến mất ngay, công ty không cân những tài xế vô trách nhiệm như anh nữa.
-Tổng giám đốc - Không còn ý tứ , Tân chảy bò đến bên Huy Trần nắm tay anh cầu khẩn - Xin đừng đuổi em , em hứa... sự cố đó sẽ không bao giờ còn xảy ra trong đời em nữa . Cho em ở lại công ty , tội nghiệp hoàn cảnh em , mẹ già , con dại.
-Hoàn cảnh của anh thế nào thì cũng là việc của anh, tôi không có thời gian để nghe đâu . Tôi chỉ biết anh là người vô trách nhiệm , không dùng được . Biến ngay và bảo Hạnh Lâm vào gặp tôi lập tức.
Nói rồi Huy Trần lại hướng tia nhìn của mình vào màn hình vi tính . Biết mỗi lời van nài với anh bây giờ là vô giá trị . Tân nhặt tờ quyết định trên bàn thất thểu bước ra . Thầm ân hận đã không nghe lời Hạnh Lâm , để hại luôn cô như vậy :
-Sao ? Sao hả ? - Thấy Tân bước ra , Hạnh Lâm nôn nóng hỏi ngay.
Không đáp , Tân chìa cho cô tờ quyết định . Hạnh Lâm cầm lấy rồi kêu lên hốt hoảng.
-Bị đuổi thiệt à ! Trời ! Chỉ trợ cấp một tháng lương thôi -Thở ra một hơi dài, Hạnh Lâm nhìn Tân thông cảm - Sao mày không năn nỉ.
-Hết lời rồi - Tân âu sầu như tàu lá héo . Hạnh Lâm nhặt một trái chuối trên bàn đưa cho nó.
-Ăn đi.
Cầm lấy trái chuối , Tân biết Hạnh Lâm chỉ có thể an ủi mình đến thế . Cô chẳng giúp gì được cho anh đâu . Một năm làm tài xế, anh còn lạ gì tính nết của Huy Trần . Anh ta như không phải được cấu tạo bằng xương thịt mà là một cổ máy cứng ngắc . Độc tài, bảo thủ và đôi khi tàn nhẫn nữa . Anh dường như không bao giờ thông cảm cho kẻ khác . Càng không biết thư thả nhân viên dù thân tình dù được việc đến đâu , chỉ một lần sơ xuất phạm lỗi lầm là bị đuổi ngay không thương tiếc . Ở đời , ai không một lần sơ xuất chứ.
-Thôi, đưng buồn nữa.
Thấy thằng Tân cầm trái chuối mà thở ra , Hạnh Lâm thương tình:
-Mai tao giới thiệu cho một chỗ lương thấp một chút , nhưng...
-Hạnh Lâm ! Vào tôi bảo...
Chiếc máy điện đàm bỗng vang lên , giọng Huy Trần bực bội cắt ngang lời Hạnh Lâm đang nói . Giật mình ngẩng dậy , chợt nhớ ra Tân kêu lên hốt hoảng
-Thôi chết ! Tổng giám đốc kêu chị mà em quên mất.
-Kêu tao ! - Mặt Hạnh Lâm bỗng chốc xanh lè . Muốn hỏi thêm thằng Tân vài câu nhưng lại e tổng giám đốc nóng lòng, đành lật đật bước nhanh vào với tâm trạng đầy hoang mang lo lắng.
Vái trời... Còn lại một mình ngoài phòng Hạnh Lâm , Tân ngồi đứng không yên , bàn tay chấp lên ngực . Mong sao Hạnh Lâm bị mắng vài câu . Đừng vì mình mà bị đuổi. Trời ơi nếu như vậy tội của anh nặng lắm.
-Tân ! Mày làm gì quẩn quẩn như con gà đau bụng đẻ vậy hả ? - Cửa phòng Hạnh Lâm bật mở rồi một giọng người nghe đôn hậu vang lên ấm áp - Coi hình thù mày nữa , sao giống như vừa trộm nhà ai vậy ?
Ngẩng đầu lên , nhận ra người vừa bước vào là Huy Bằng cha ruột của tổng giám đốc, Tân òa lên mừng rỡ.
-Cố vấn ơi ! Cứu con với . Không thôi con chết mất.
Nhướng đôi mày nhân hậu lên , ông ngơ ngác rồi chợt hiểu ngay.
-Lại bị tổng giám đốc trừ lương hả ?
Cười cười cho tay vào túi lấy ra mấy trăm ngàn , ông đưa hết cho Tân:
-Cầm lấy.
- Dạ không , không phải trừ lương ạ - Lắc đầu , Tân đẩy trả ông số tiền rồi chìa ra tờ giấy quyết định sa thải - Mà là cái này đây ạ.
-Quyết định thôi việc - Lia mắt nhanh qua tờ giấy , ông giật mình - Cha ! Không đơn giản thật rồi nói ta nghe , có chuyện gì ?
- Dạ... cúi đầu , không giấu giếm Tân kể ông nghe sự cố ngoài ý muốn của mình với niềm hy vọng . Bởi tuy là cha con với Huy Trần , nhưng tính nết ông hoàn toàn trái hẳn . Ở công ty này , người ta nể sợ tổng giám đốc bao nhiêu thì yêu kính ông Bằng bấy nhiêu . Với các nhân viên nêu Huy Trần là một hung thần , thì ông Bằng là một ông tiên . Nhân từ , đôn hậu . Bao nhiêu lần rồi ông giúp họ thoát khỏi cơn thịnh nộ của Huy Trần . Chở che họ trước những lỗi lầm không cố ý . Không chỉ thế, ông còn giúp đỡ họ về vật chất . Ai gặp khó khăn gì , chỉ cần mở miệng than là ông móc túi ngay khi vài chục lúc vài trăm , ông thật sự xem đám nhân viên như con cháu.
Ông không còn quyền hành gì nữa chỉ là cố vấn trên danh nghĩa , lại rất hiền lành chẳng so đo, tính toán , cũng chẳng có ý kiến gì trong các cuộc họp hội đồng quản trị . Thế nhưng ai cũng tôn trọng , nể nang ông . Tổng giám đốc Huy Trần cũng thế . Anh có thể độc tài, có thể lạnh lùng với cả nhân gian , nhưng không thể không vâng lời, không kính trọng ông . Với ông , anh là hiếu tử.
- Sao ? Cả Hạnh Lâm cũng có nguy cơ bị đuổi à.
Nghe thằng Tân kể mà ông nghe hoảng sợ... Chuyện nghiêm trọng thật rồi . Không thì Huy Trần chẳng đời nào dám đuổi Hạnh Lâm , cô thư ký đích thân ông tuyển lựa.
Bước vội vào phòng , thấy Hạnh Lâm gục đầu thút thít, còn Huy Trần tay hý hoáy viết nhanh . Biết nó đang ra quyết định , ông vội lên tiếng can.
- Huy Trần ! Con định sa thải cả Hạnh Lâm sao ?
- Phải - Huy Trần không ngừng tay - Con không chịu nổi cung cách làm ăn vô trách nhiệm , xem thường cấp trên của cô ta được.
Đưa mắt ngầm bảo Hạnh Lâm hãy ra ngoài, ông mỉm cười đôn hậu:
- Vô trách nhiệm , xem thường cấp trên ư ? Con dùng từ nặng quá . Ba đã nghe thằng Tân kể lại rồi . Chuyện chỉ vì chiếc xe bị hư thôi, cả Hạnh Lâm và thằng Tân đều không có lỗi.
- Ba đừng bênh vực cho họ - Ký rẹt vào tờ quyết định , Huy Trần hạ giọng - Ba có biết chỉ vì chút tấc trách của nó , con suýt đã bỏ mạng rồi không.
- Bỏ mạng ? - Ông ngồi xuống ghế, kinh hoàng - Có chuyện khủng khiếp vậy sao ?
- Ba ! Đừng hốt hoảng quá, con đã bình yên trở về rồi - Hối hận vì đã làm cha lo sợ , Huy Trần bước đến gần ông , cất giọng ôn tồn.
- Ừ , đúng là không có chuyện gì - Nắm tay Huy Trần kiểm tra, thấy nó còn nguyên ông bình tâm cả giọng - Mà chuyện gì đã đến với con ? Bị cướp à ?
- Còn hơn thế nữa - Nói đến đây , cơn giận lại tuôn tràn . Không nhịn được Huy Trần kể ông nghe câu chuyên mình đã dằn lòng giấu nhẹm . Câu chuyện của anh như còn đó trên chuyến xe cuối trong ngày.
- Ra thế ! Ra thế !
Nghe con kể mà ông không thể không cười . Trời ơi ! Thằng Huy Trần chững chạc , lạnh lùng, bản lĩnh nhà ông mà lại gặp chuyện khôi hài đến thế ư ? Trách sao nó chẳng điên lên, chẳng muốn đuổi hết người của công ty chứ ? Ông hiểu , ông hiểu thật mà . Tâm trạng của con lúc này chỉ muốn giết người thôi, cầu mong... cô gái kia đừng bao giờ cho nó nhìn thấy nữa . Không thì... cổ sống chẳng yên đâu.
- Ba !
Thấy ông cứ cười , Huy Trần giậm chân nhăn nhó:
- Con đã khổ sở đến thế mà ba con cười được hay sao ? Mấy đêm liền , ba biết không con đã mất ăn mất ngủ sợ không biết cô ta có bệnh truyền nhiễm gì không , cũng như không sao biết được chai dầu của cô ta sẽ gây ra tác dụng phụ gì . Mà mỗi lần nhớ lại, con lại nghe buồn nôn khó chịu.
- Ừ ..ừ ..- Chợt nín cười , ông nhìn Huy Trần chăm chú . Nét mặt nó sợ hãi trong đáng thương, trong ngây thơ quá . Hệt như năm nào nó mới vừa lên chín tuổi . Ở nhà một mình "ị" ra con lãi , ngỡ mình ị ra khúc ruột đến ngất đi . Khi biết được sự thật lại không dám đi ị nữa . Nhịn đói suốt một tuần liền, mà mẹ cha nào hay biết, đến lúc bụng trương lên đau oằn oại đưa vào bệnh viện mới phát hiện ra , tội nghiệp , thật là tội nghiệp.
Thở dài ra , ông thấy mình có lỗi với con nhiều lắm . Nhân cách nó không hoàn thiện, trở nên lạnh lùng, độc ác thế này tất cả cũng tại ông và mẹ nó . Cả hai đã bỏ mặc con lẻ loi , cô độc suốt tuổi thơ , bạc tiền dư dã vật chất thừa mứa thì sao ? Hạnh phúc gì khi vừa mở mắt chào đời đã được đẩy cho bà vú . Làm sao trách nó không biết thương người , khi cuộc đời nó không một lần được mẹ yêu thương âu yếm . Bầu sữa ngọt ngao của vú mẹ , nó cũng không một lần ngậm đến thì nó hiểu thế nào là sự hy sinh che chở.
Huy Trần đã lớn lên trong sự thù hận của mẹ , sự dửng dưng lạnh nhạt của cha và tệ hại hơn là trong đòn roi , chửi rủa chẳng chút thân tình của bà vú già hay cáu kỉnh, từ bản thân mình như hạt giống tự sinh tồn giữa đất khô cằn và môi trường khắc nghiệt . Nó đã tự vươn mình thành một cành cây cứng khô, khắc nghiệt , thù nghịch với cuộc sống quanh mình.
Mãi đến lúc sinh nhật thứ hai mươi của Huy Trần , tình cờ đọc được quyển nhật ký của con , ông mới giật mình thảng thốt . Như một kẻ lâu ngày u mê trong cõi mộng , ông bàng hoàng chợt tỉnh.
Hối hận vì đã bỏ bê con , ông quyết tâm sửa đổi . Vụt bỏ quá khứ cùng nỗi dày vò của lương tâm , ông đặt hết tinh thần vào đứa con trước mắt . Cuộc đời không như ý muốn , nhưng con ông có lỗi gì ? Cả vợ Ông cũng thế , tại sao ông phải bắt họ gánh chịu những hậu quả do lỗi lầm của người đời trước.
Dồn tất cả yêu thương tâm huyết , ông dành cho con sự quan tâm mình có được . sáu năm dầy kiên nhẫn dùng tình thương cảm hóa , ông chỉ có thế làm tan một chút băng trong lòng nó . Cũng như chỉ có thể khiến nó yêu thương lắng nghe và vâng lời mổi mình mình.
Lòng độc tài, thói ích kỷ và đố kỵ trong lòng nó tiếc thay đã bị hai mươi năm dài ăn sâu vào tâm não , không thể nào bôi xóa.
Bất lực , ông chỉ biết đền bù cho những nạn nhân bị con làm tổn hại cũng như chỉ biết bằng lòng an phận cũng ý nghĩ : ít ra nó cũng đã biết quan tâm lo lắng đến ông rồi.
Hai mươi sáu tuổi, với cương vị tổng giám đốc một trung tâm địa ốc tầm cao Đông Nam Á . Con trai ông là một người thành đạt, là một chàng trai chững chạc lắm rồi , vậy mà... bất ngờ thay , chỉ việc đối phó với một cô gái không cùng giai cấp với mình lại nghe lúng túng , vụng về . Trái tim ông như vỡ ra với niềm hạnh phúc, với tình thương vô tận . Con của ông hãy còn là thằng bé ngây thơ, ngốc nghếch , nó vẫn cần bàn tay ông dìu dắt qua từng khúc quanh ,lối ngoặc của cuộc đời.
- Ba à ! Con bị bẽ bàng như thế, ba vui lắm sao mà cứ cười hoài ?
Huy Trần lại kêu lên cáu bẩn , giật mình ngẩng dậy , ông biết mình không nên làm phật lòng con giữa lúc này.
- À , không . Ba cười mình . Ba cười mình lẩm cẩm thôi, tôi thằng Tân và Hạnh Lâm như vậy đáng bị đuổi lắm. Con đưa tờ quyết định cho ba , tự tay ba sẽ sa thải chúng.
- Ba sa thải họ ?
Lần đầu tiên nghe ông tán thành ý kiến của mình một cách thoải mái và vui vẽ, Huy Trần không khỏi ngạc nhiên:
- Phải . Sa thải họ vì lần này con nói đúng.
Hiểu cái nhướng mày của con , ông ôn tồn giải thích:
- Đưa tờ quyết định cho ba , rồi cùng xuống phòng kinh doanh xem họ làm ăn thế nào rồi...
Không thích đặt chân vào cái nơi giao dịch ồn ào , để phải chanh miệng nói cười với khách hàng đó một chút nào , nhưng nể tình cha đã đồng ý cùng quyết định của mình , Huy Trần uể oải đứng lên.
- Chừng mười phút thôi đó nhé.
Anh ra điều kiện , ông Bằng vui vẻ :
- Bao nhiêu cũng được mà.
Khoác vai sánh đôi cùng con như hai người bạn , ông Bằng nhanh nhảu mở cửa bước ra . Siêu thị địa ốc là nơi ông thích đưa Huy Trần đến nhất . Nơi đây đông người, đủ thành phần giai cấp . Hy vọng một ngày nó tách được cái vỏ ốc của mình , biết làm người cởi mở.
- Ông cố vấn , Tổng giám đốc ! Như nóng lòng chờ , vừa thấy ông và Huy Trần mở cửa bước ra, Hạnh Lâm lập tức ào ngay lại
- Cầm lấy !
Tạo nét mặt nghiêm , ông dằn tờ quyết định vào tay Hạnh Lâm sau khi viết hai chữ yên tâm vào tay cô.
- Dạ !
Nhận được tín hiệu , Hạnh Lâm thôi không khóc , cùng với Tân , cô đưng nhìn theo bóng hai người khuất dần vào cầu thang máy.
- Cha ! Ồn ào náo nhiệt quá - Nhìn qua lượng khách tấp nập ra vào siêu thị, ông Bằng kêu lên vui vẻ hứa hẹn một ngày làm ăn khấm khá rồi đây.
- Dạ... Chào tổng giám đốc.
Các nhân viên tiếp thị thoáng thấy bóng Huy Trần thất sắc , vội đứng ngay ngắn lại . Vội nở nụ cười niềm nở một cách khác thường với khách hàng.
- Đến bắt chuyện với khách hàng đi con.
Đẩy ào Huy Trần , ông nhắc khẽ khi thấy anh cứ đứng ì ra trầm mặt ngó.
- Nắm tâm lý khách hàng cũng là một yếu tố thành công đó.
- Dạ - Huy Trần gật đầu, bước đi như cái máy . Ông nhìn theo một lúc rồi quay sang bắt chuyện với đôi vợ chồng mới cưới đến mua nhà . Nghe họ băn khoăn về số tiền ít ỏi của mình , ông cảm thấy vui vui và bỗng ước được trở lại như họ vậy . Ước được nói với họ rằng ngày xưa có một thời ông cũng được sống trong hạnh phúc , từng ước mơ có một mái nhà nhỏ bé , nhưng của riêng mình, của riêng đôi vợ chồng cùng nhau tạo dựng.
- Cha !
Mải mê ngắm nhìn cô gái trẻ nũng nịu với chồng về bao ý niệm lãng mạn và mơ mộng của mình , ông bỗng nghe tay áo mình giật giật . Huy Trần đã quay trở lại như thường khi , ông nhăn mặt ép con:
- Còn sớm mà . Thêm năm phút nữa đi con.
- Không phải - Mắt Huy Trần đầy vẻ khẩn trương - Cô ta đang tìm con.
- Cái gì ?
Ồn ào quá , ông nghe không rõ.
Huy Trần kéo ông qua một góc:
- Con nói cô ta đến tìm con.
- Cô nào ?
Ông không hiểu và ngạc nhiên trước vẻ sợ hãi của con:
- Thì... cô ả trên xe đò đó - Huy Trần như cuống lên - Sao lại đến tìm con chứ ? Cô ta muốn gì ? Có phải tống tiền không ?
Cô gái trên xe đò? À... Ông đã nhớ ra rồi , nhưng sao lại tống tiền ?
- Cô ả là xã hội đen đó muốn đem chuyện bịch nước mía ra uy hiếp con đấy cha ạ ! Phải làm sao , cha dạy con với ?
Dạy ư ? Ông như không tin vào tại mình nữa . Có phải Huy Trần , tổng giám đốc lừng danh nổi tiếng lạnh lùng và bản lĩnh được thương trường nể mặt đấy không ? Sao lại lo sợ cuống cuồng như một đứa bé ăn vụng bị mẹ bắt gặp vậy ?
Chuyện bịch nước mía , chuyện nó nôn trên xe cộ gì ghê gớm sao lại sợ bị người nghe chứ ? A... thì ra... thằng con của ông đã trưởng thành không cân đối. Nói chỉ lớn về thể xác, còn tinh thần, cung cách đối nhân xử thế nó hoàn toàn mù tịt . Cái tôi trong người nó lớn quá nên rất sợ sĩ diện, sợ xấu hổ với mọi người . Chà ! Chiếc xe bị hư của thằng Tân xem ra được việc . Nó giúp ông nhìn rõ hơn tâm hồn thằng con trai tưởng không còn thuốc chữa của ông rồi.
- Tiên hạ thủ vị cường - Ông trầm giọng - Đừng để địch thủ ra tay trước . Con hãy thẳng thắn đến gặp cô ả rồi cao giọng hỏi ả muốn gì , hãy chứng tỏ bản lỉnh cho ả thấy rằng con là người không dễ gì uy hiếp được đâu.
- Dạ - Huy Trần gật đầu bước đi ngay . Được mấy bước bỗng quay trở lại.
- Lỡ như cô ấy là to lam mất mặt con thì sao ?
- Cô ả sẽ không dám là một khi có ý định tống tiền - Ông nói với vẻ quả quyết - Huy Trần suy nghĩ một lúc rồi bước đi ngay . Mỉm cười, ông bước theo con , thầm tin chắc cô gái ấy không bao giờ muốn tống tiền Huy Trần bằng bịch nước mía uống chung kia . Song lý do nào khiến cô ta đến đây thì ông không biết được.
- Này cô kia ! Muốn gì đây hả ?
Đang lom khom dõi tìm trong mớ hình thu nhỏ khu đất cần mua , Khả Doanh bỗng giật nẩy người vì bị một bàn tay đập vào vai đau điếng , ngỡ Tâm Như gọi mình bằng cung cách ấy , cô ngẩng dậy cự ngay :
- Con khỉ ! Biết đâu không ? Ủa ! Là anh hả ?
Cầu mang bỏ giữa chúng , quên luôn cơn giận , cô tỏ ra mừng rỡ:
- Trời ơi ! Ở đâu ra vậy ? Chèn ơi ! Mặc áo vest , trong đẹp trai qua trời há.
Cái giọng cô bài bải , thu hút sự chú ý của mọi người . Nhất là đám nhân viên vốn hay tò mò chuyện sếp . Hoảng quá , Huy Trần kéo cô vào một góc :
- Im đi - Làm gì mà la dữ vậy ?
Khả Doanh cười tươi:
- Tại tôi mừng quá , anh khỏe không ? Hôm đó về có sao không ?
- Im đi ! Huy Trần nạt khẽ - Muốn gì ? Cô nói lẹ đi tôi không có thời gian để mặc cả với cô đâu.
- Muốn gì ư ? - Khả Doanh nghiêng nghiêng đầu ngơ ngác , rồi chợt nhìn thấy tấm bảng tên trên ngực áo của anh giống như bảng hiệu của cô nhân viên lúc nãy quá, cô reo lên - À ! Anh là nhân viên của công ty này hả ? Giúp tôi mua một miếng đất đi.
Mua một miếng đất . Huy Trần trợn mắt, không ngờ cô gái này đáo để tham lam thật, chỉ một tí bí mật dám tống tiền anh một miếng đất à ?
- Đi . - Vẫn vô tình , Khả Doanh tự nhiên nắm tay Huy Trần lay mạnh - Anh làm ở đây , anh biết rõ hơn tôi, giúp chỉ giùm tôi một miếng đất tốt , chứ một mình tôi sợ mua lầm lắm.
- Cô mua... - Liếm môi, Huy Trần hỏi lại - Bằng tiền của cô có phải không ?
- Dĩ nhiên rồi - Khả Doanh lạ lẫm - Chẳng lẽ... mua đất cho tôi mà bắt anh trả tiền sao ? Lãng xẹt.
- Cô chỉ muốn bấy nhiêu thôi phải không ?
- Bấy nhiêu thôi - Khả Doanh ngây thơ - Mà anh có giúp không ? Sao hỏi nhiều quá vậy ?
- Giúp - Huy Trần gật đầu thoải mái . Không ngờ điều kiện tống tiền của cô ả nhẹ nhàng như vậy lại có lời cho anh nữa - An tâm đi tôi sẽ giúp cô mua một miếng đất tốt không ngờ được.
- Vậy thì cám ơn anh - Lại nắm lấy tay Huy Trần , mặc cho anh cố gỡ ra , Khả Doanh bước đi nhún nhảy.
Chỉ là sự tình cờ , rời chỗ nấp , nhìn theo bóng hai người , ông mỉm cười thú vị . Cô gái trông hay quá , chưa gì đã tạo được ấn tượng với Huy Trần . Xưa nay, thằng con của ông chưa giúp ai bao giờ cả . Dù lần này là sự hiểu lầm , nhưng giúp vẫn là giúp , vẫn là sự quan tâm , là điều ông mong đợi.
Chưa đầy hai ngày , cô gái kia và con ông đã có hai lần chạm mặt. Toàn trong những tình huống khác thường thế này thì hẳn là có duyên rồi , có thể kết thành đôi không nhỉ ?
Điều này xem ra quá xa vời , Huy Trần xưa nay vẫn phản đối lập gia đình , cái tội lớn trong nó không muốn yêu thương , càng không muốn sẽ chia cho ai nửa trái táo của cuộc đời ,mình . Nhưng biết đâu... Một phép màu sẽ cũng cô gái ấy xuất hiện , giúp ông giải quyết vẫn đề này.
- Bao nhiêu ? Cô nói lại đi . Miếng đất này nhiều hả ?
Đang mơ màng cùng viễn ảnh tương lai thật huy hoàng , ông bỗng giật thót người , bởi một tiếng hét thật thanh vang thật lớn bên tai.
- Dạ... một tỉ hai ạ - Giọng cô nhân viên nhỏ nhẹ.
- Một tỉ hai ? Trời đất ! Sao mà đắt vậy ?
Thì ra là tiếng cô gái đi cùng với Huy Trần . Cô ta đã được con ông chỉ cho mua một miếng đất mặt tiền thật đẹp.
- Dạ không đắt đâu ạ - Trước mặt giám đốc cô nhân viên cố chứng tỏ mình là một người có tài thuyết phục - Công ty chúng tôi bán đúng giá thị trường. Xin mời cô xem lại, khu đất của chúng tôi quả là sáng giá.
- Không xem , không xem lại đâu . - Khả Doanh kêu lên sợ hãi . Giây lâu , bỗng hỏi rụt rè - Chị Ơi! ở đây có khu đất nào giá khoảng hai ba chục triệu không ?
- Sao cô ?
Cô nhân viên trợn mắt, còn ông thì suýt phá lên cười trông vẻ mặt ngố ngố của cô ta, kinh nghiệm đã cho ông biết đây là chú cừu non lần đầu đi mua đất.
- Thưa , ở đây là siêu thị lớn , chúng tôi chỉ rao bán toàn biệt thự và đặt nền cao cấp , gia thấp nhất cũng gấp mười giá cô vừa nêu ra - Phút bất ngờ trôi qua , cô nhân viên chừng như cũng tội nghiệp Khả Doanh nên lên tiếng chỉ - Muốn mua đất nên phân lô theo giá cô nói, hãy ra những gò đất nhỏ , họ đăng bản bán đầy đường , cô không nhìn thấy sao ?
- Tôi thấy , nhưng... - Khả Doanh thở dài ra - Không tin tưởng họ , ngừng một chút như nghĩ ra , cô quay về hướng Huy Trần mừng rỡ.
- A , hay là anh dắt tôi tìm mua một miếng vậy đi.
- Cái gì ? - Huy Trần chỉ tay vào mặt mình giận dữ - Mắc tới vậy mà cũng cố lùng sục mua một miếng đất giá hai, ba chục triệu à ?
- Không được sao ? - Khả Doanh chơm chớm nước mắt.
Huy Trần lắc đầu :
- Không được.
- Tôi biết anh không rảnh - Khả Doanh năn nỉ , nhưng giúp giùm tôi một lần đi , xong rồi , tôi trả hoa hồng cho anh.
- Trả hoa hồng cho tôi ? - Huy Trần hét lớn.
Biết con cảm thấy bị xúc phạm , ông vội bước ra giải cứu.
- Huy Trần ! Đừng tuyệt tình thế, giúp cô ấy một lần đi . Đừng quên chuyện lần đó ..
Nghe cha nhắc Huy Trần lập tức nhớ ngay , mất hết ngay vẻ hững hờ ban đầu anh gật đầu , giọng íu xỉu:
- Được rồi, đi thì đi.
Cùng Khả Doanh bước nhanh ra cửa , anh không hay sau lưng cha của mình đang mỉm cười tủm tỉm.
Dằn lòng không ngó đến nó rồi , vậy mà đi ba vòng bẩy lối, ông Bằng lại thấy mình dừng chân trước nó , Chà ! Mẫu mã trong ngầu quá, âm thanh nghe đã vô cùng, thế mới biết máy móc ngày càng hiện đại . Mới mua hôm qua , hôm nay đã lạc hậu rồi.
Một trăm triệu . Hừ ! giá hơi đắt , nhưng cái ông chần chừ , do dự Ở đây không phải vì tiền mà vì ở nhà ông hãy có rồi . Một dàn VCD hiện đại . âm thanh chất lượng tuyệt hảo chẳng kém gì dàn đang được bày bán trên giàn kia . Có phải lâu gì dàn âm thanh đó ông chỉ mới mua cách nay sáu tháng thôi . Thời gian bảo hạnh còn chưa hết . Đồ đạc nhà ông thường xuyên thay đổi , từ salon đến phòng màn , bàn ghế . Nhưng... thường xuyên nhất là các phương tiện giải trí nghe nhìn . Đầu máy VCD , amply , dàn loa... tất cả đều là đồ thượng hạng , modern tối tân nhất . Thế nhưng... mọi khi thị trường ra hàng mới , mẫu mã mới là chúng bị đem đổi ngay lập tức . Đôi khi có món xài chưa đầy một tháng.
Chơi ngông đốt tiền chăng ? Với một số người và chủ các cửa hàng kim khí điện máy thì đúng là như thế . Nhưng với ông, nó có một lý do chính đáng , tất cả cũng vì Huy Trần thằng con trai duy nhất của ông.
Với tính khí thất thường , thâm trầm , độc tài và ích kỷ , lạnh lùng giấu kín tình cảm của mình , Huy Trần không có bạn . Người ta không thèm chơi với nó , và ngược lại , nó cũng chẳng thèm kết thân dù chỉ một người. Xong công việc ở công ty nó lại về nhà giam mình giữa bốn bức tường . Từ đó tưởng , bốn món ăn chơi đều không thích . Cả thuốc lá , nó cũng không buồn hút nữa.
Những người bạn đồng liêu , ai gặp cũng khen ông tốt phước , sinh được thằng con chí thú làm ăn . Chẳng biết chơi ..cũng chẳng biết phá tiền . Nhưng với ông đó lại là điều bất hạnh.
Hơn ai hết, ông biết rõ cuộc sống của con là cuộc sống không lành mạnh , là cuộc sống của một người bất bình thường , như một tế bào tách rời guồng máy làm việc chung của cơ thể sống . Sớm muộn gì nó cũng tự hủy diệt , tự đào thải mình thôi
Tất cả là bởi do mình . Nhìn đám bạn cùng trang lứa Huy Trần hồn nhiên cùng cuộc sống ông đau thắt ruột gan . Thèm muốn con mình trở về đúng bản chất một chàng trai mới lớn ai cũng bảo ông khùng khi nghe mong rằng Huy Trần có một lần say xỉn , một lần tranh giành gái đến đánh nhau u đầu sứt trán.
Ảo vọng , tất cả chỉ là ảo vọng xa vời . Một tràng cười vô tư, một câu nói đùa cùng bạn bè Huy Trần còn không có được , thì nói đến chuyện viễn vông , xa vời ấy . Cố gắng lắm , ông cũng chỉ có thể tạo được cho nó thói quen nghe nhạc.
Sáu năm về trước , trong lần sinh nhật thứ hai mươi , Huy Trần tình cờ nhận được chiếc máy headphone của người đồng sự tặng cho . Tò mò anh gắn thử vào tai và ông đã bắt gặp đôi mắt nó sáng rực lên thích thú . Ngón tay gõ nhịp , nó không hay mình vừa nhẩm lại câu hát của người ca sĩ.
Thế là lập tức ngay sáng hôm sau , ông đã đến trung tâm điện tử lớn nhất thành phố Sài Gòn tìm mua cho con dàn âm thanh hiện đại . Huy Trần bắt đầu có thú vui nghe nhạc từ đó.
Thấy con có niềm vui , ông mừng hơn bắt được vàng . Tất cả các băng , dĩa nhạc nội ngoại đông tây , cái nào mới , cái nào hay ,vông cũng mua về cả . Và... Huy Trần rất lọ Nó nghe nhạc không kén chọn , cũng chẳng có sở trường vàng , đến ráp, rock gì cũng thích . Mở lên rồi nằm nghe quên cả thời gian.
Sợ lâu ngày con nhàm chán , sẽ bỏ mất thời gian này , ông phải thường xuyên thay đổi Huy Trần dường như cũng thích sự đổi thay này . Mọi lúc đi làm về , anh thấy dàn máy của mình đổi khác , đôi mắt to long lên sáng rực . Rồi lại nằm nghe cho đến sáng.
- Này ông chủ ! Với những ý nghĩ trên , ông không còn do dự nữa , quyết định ngay - Lát chiều cho chuyên gia đến nhà lắp ráp dàn máy này cho tôi nhé . Chở dàn củ về , thiếu đủ bao nhiêu , tính tiền sau.
- Dạ - Qúa quen với sự ngông cuồng của vì khách từng đem đến hàng chục triệu lợi nhuận cho cửa hàng của mình , ông chủ vui vẽ gật đầu ngay , sốt sắng.
- Dạ được , dạ được ạ.
Mỉm cười gật đầu chấp nhận giao dịch , ông vừa toan bước sang quầy khác , bỗng nghe sau lưng mình vang giật giọng một cô gái quen quen.
- Ông chủ ơi cho hỏi . Tivi màn hình hai mươi inch này có cái nào đời cũ thật cũ không ?
Đã đời cũ , còn thật cũ . Đòi hỏi lạ lùng của cô gái làm ông ngạc nhiên nhiều . Với quay đầu nhìn lại , ông nhận ra cô là người quen cũ.
- Ồ! là bác hả ? - Cô gái cũng nhận ra ông lập tức . Không xa lạ , cô chính là Khả Doanh , cô gái một lần làm con ông bối rối.
Hôm qua , Huy Trần đưa Khả Doanh đi mua đất. Mau lắm , không đầy một tiếng , ông đã thấy con trở về rồi . Điều đó không làm ông ngạc nhiên . Đám cò con trong nghề địa ốc, gặp Huy Trần khác chi chuột gặp mèo . Có mồi ngon nào không ói ra ngay chứ.
- Xong rồi hả ? - Ông hỏi.
- Xong rồi - Huy Trần cụt ngủn , không quan tâm lắm - Một miếng đất ngang năm , dài bốn mươi . Giá chỉ ba mươi triệu . Xa thành phố nhưng hợp về phong thủy.
- Thế à ! - Mắt ông long lanh sáng- Thế cô bé ấy không cảm ơn , không mời con ly nước nào à ?
- Có - Huy Trần hơi ngẩng đầu lên - Cô ta cám ơn con rối rít , rồi còn mời con đi ăn nữa.
- Sao con không đi ? - Ông hỏi và thừa biết câu trả lời của Huy Trần.
- Vô bổ , con cần gì bữa cơm của cô ta mời chứ ? Con không có tiền để ăn sao ?
- Con có nói câu đó với cô ta không ? - Ông cảm thấy buồn buồn.
Huy Trần gật đầu :
- Từ nay đừng làm phiền con nữa . Tất cả đã kết thúc sòng phẳng rồi.
- Thế cô ấy trả lời sao ? - Ông hồi hộp.
Huy Trần nhún vai:
- Nói sao , còn nói sao nữa . Tất nhiên là gật đầu rồi.
Vậy là xong . Ông thở dài ra trách mình vội mừng thầm . Tất cả đã chấm dứt sớm hơn ông tưởng . Chim trời cá nước , giữa thành phố hàng triệu người này làm sao ông có cơ hội gặp lại cô ấy.
Thế mà chỉ một đêm , sáng nay ông đã gặp lại cô rồi . Nói không duyên cũng không được nữa.
- Bác không nhận ra con hả ? - Thấy ông ngẩng người ra nhìn mình lâu quá, ngỡ ông quên mất mình rồi, Khả Doanh lên tiếng nhắc - Con là Khả Doanh , là cô gái mà hôm qua bác bảo con trai dắt đi mua giùm lô đất đó.
- À .. à... vờ như mới nhớ ra , ông gật đầu nhìn cô gái kỹ hơn . Ăn mặc thật gọn gàng, quần jean , áo thun . Không sang trọng , nhưng lịch sự . Có vẻ như vừa đi siêu thị xong, tay còn xách lỉnh kỉnh túi to, túi nhỏ.
- Bác đi mua máy hả ?
Bước đến nắm tay ông , Khả Doanh cười thân mật:
- À... ừ... đến coi thôi . Tự nhiên nghe gần gũi , ông gật đầu cười đôn hậu . - Hôm qua con và Huy Trần có mua được đất không ?
- Dạ được . - Khả Doanh cười tươi rói, giọng giòn ríu rít như chim - Anh Huy Trần đã giúp con mua được miếng đất thật tốt lắm bác ạ . Nhưng anh ấy thật là lạ , không cần tiếng cám ơn cũng không chịu cho con đãi một bữa cơm đền ơn nữa.
- Thế ta là cha nó có đáng được mời một ly cà phê không hả ? - Đột nhiên có ý nghĩ tìm hiểu về cô , ông gợi ý.
Khả Doanh gật đầu nhanh:
- Dạ được chứ ạ . Cháu còn đang định mời bác ăn hủ tiếu đấy.
- Vậy bác cháu mình vào quán kia dùng nước chứ ?
Chỉ tay vào quán trước mặt , ông rủ rê:
- Đưa bác xách phụ cho . Cháu mua gì mà nhiều thế ?
- Dạ - Không khách sáo , Khả Doanh chia bớt cho ông hai cái túi ,cũng bước nhanh vào quán , cô ríu rít kể ông nghe , buổi chiều nay của mình dành cho tất cả mọi người trong nhà trọ Văn Lai.
Binh boong... Binh boong
Chiếc đồng hồ trên tường thong thả buông đều mười hai tiếng . Nửa đêm rồi, vậy mà... trăn trở trên chiếc giường rộng thênh thang , ông Bằng không tài nào chợp mắt , cũng không biết sao . Chỉ biết lòng hiện thời trăm mối ngổn ngang . Ông đã phải nghĩ nhiều... nhiều lắm về tất cả chuyện mình làm . Rồi lại như một cụ già lẩm cẩm cứ lặp đi, lặp lại mỗi một câu... Đúng hay sai ? Những điều ông đã làm và suy nghĩ trong quá khứ ?
Sao trời cho ông gặp Khả Doanh muộn thế ? Giá như ông được gặp cô từ hơn hai mươi năm trước , thì chuyện đâu đến nỗi... Chà ! Nghĩ rồi lại phì cười , ông thấy mình ngớ ngẩn làm sao . Hai mươi năm trước , Khả Doanh hãy còn là đứa bé đi chưa vững, sao có thể cho ông những lời khuyên chí tình, chí nghĩa.
Dù sao thì ông cũng nên cám ơn trời đã khiến xui ông gặp cô bé ấy . Như ánh hồng sáng tỏ , cô giúp ông soi rõ lòng mình . Thì ra... Bao lâu nay , ông chỉ biết trách Huy Trần chỉ biết bảo con sống cô đơn , khép kín , ích kỷ với cái tôi quá lớn . Ông không ngờ , chính bản thân mình mang một cái tôi còn lớn hơn con nữa.
Ông đã làm khổ Hạnh Cầm . Phải , trời ơi , sao bao lâu nay , ông không sớm nhận ra điều này chứ ? Oán trách , thù ghét Hạnh Cầm trong khi , nàng chỉ là một nạn nhân đáng thương thôi . Khả Doanh đã nhận xét đúng.
Ông không hiểu , thật không hiểu vì sao mình lại kể tất cả với Khả Doanh khi chỉ mới gặp cô có một lần như vậy . Bao năm rồi, âm thầm với nỗi nhớ thương sầu muộn , ông chưa hề kể với bất kỳ ai . Hạnh Cầm và ngay cả với Huy Trần cũng thế . Trước lúc cưới Hạnh Cầm , ông từng có một mối tình nên thơ và mãnh liệt , đã ba mươi năm có dư rồi, trái tim của ông không một giây nguôi ngoai khắc khoải nhớ nhung . Nơi phương trời xa nào , người tình cũ của ông có êm đềm , hạnh phúc , hay vì một giây nông nổi nhất thời của gã trai mới lớn mà dở dang duyên nợ . Ôi... mỗi lúc nghĩ đến người xưa , trái tim ông đau thắt nghẹn . Lương tâm cắn rứt rã rời . Ông thầm hỏi : nàng có biết tấm chung tình ông dành tặng cho mình , ông đã không thể yêu ai khác ngoài nàng , kể cả Hạnh Cầm người chung chăn gối , người đã sanh cho ông một đứa con trai thông minh tuấn tú.
Bao nhiêu năm chôn kín trong lòng , bỗng đem trút hết trong một phút . Liệu Khả Doanh có giữ đúng lời giữ kín cho ông ? Hay rồi lại đem kể cùng tất cả . Ông nghe hồi hộp quá, thầm trách mình đã yếu lòng trước nụ cười cởi mở của cô.
Cởi mở , hồn nhiên , thân mật , Khả Doanh là cô gái dể dàng chiếm được cảm tình người khác qua một vài lần giao tiếp . Sự chân tình , gần gũi và sẵn sàng chia sẻ của cô khiến người ta khó giấu được lòng cũng như khó dùng lời giận dỗi , ông không ngần ngại trút hết niềm tâm sự cũng như đã đặt hết niềm tin vào cô vậy . Một cô gái nhân từ, độ lượng nhìn đời bằng đôi mắt lạc quan và luôn biết quan tâm đến mọi người như cô thì không là người xấu được.
Qúa cả tin chăng ? Không đâu , một đời dọc ngang giữa thương trường , hạng người nào cũng đã gặp qua , ông không dễ bị người lừa lọc . Càng không dễ tin vào lời người khác để cao ánh giá mình.
Suốt buổi nói chuyện , Khả Doanh không một lần nói về mình , cái tôi trong cô nhỏ đến nói không trông thấy được . Lúc nào cô cũng chỉ biết quan tâm đến người khác . Thậm chí nghĩ bằng suy nghĩ của người khác nữa nhỏ nhặt , vô tình thôi, cô không biết lời nói của mình đã làm lay động cả một tâm hồn băng giá.
-Cho một ly cà phê.
Yên vị xong , ông gọi cho mình thức uống khoái khẩu của mình :
-Ậy ! Bác đừng uống cà phê.
Anh bồi chưa kịp quay lưng đã giật bắn người trước tiếng hét lanh lảnh của Khả Doanh.
-Cho bác ấy một ly cà phê sữa thật ngon đi . Nhớ cho nhiều sữa đó.
-Ồ... nhưng mà... bác thích... - Sợ ngọt , ông xua tay gọi vòng theo anh bồi.
Khả Doanh đưa tay cản:
-Không sao , bác đừng sợ con có tiền mà.
Đừng sợ , có tiền... Phải hơn một phút ngớ ra , ông mới hiểu ý Khả Doanh muốn nói . Trời ơi ! Không nhịn nói ông bật lên cười ngất . Thì ra cô bé này ngỡ ông uống cà phê đen vì sợ tốn tiền đây . Vui thật , cô bé không biết mình đang ngồi đối diện với nhà tỷ phú Huy Bằng.
-Con nói thật - Con có tiền mà - Vẫn không hiểu ý nghĩa nụ cười của ông . Khả Doanh vỗ bồm bộp vào chiếc túi đeo lủng lẳng bên hông.
-Không... - Vừa cười , ông giải thích - Ta không sợ tốn tiền , chỉ vì thích uống cà phê thôi.
-Thích uống cà phê - Đôi mắt nhướng lên Khả Doanh tang ông thêm một bất ngờ - Không được đâu , bác nên bỏ cái thói quen không tốt ấy . Uống cà phê thường xuyên không có lợi cho sức khỏe của bác đâu . Nhất là những người bị chứng cao áp huyết như bác vậy.
-Sao cháu biết bác bị chứng cao áp huyết ? - Ông giật mình đánh thót . Quả thật, ông mắc chứng bệnh này , nhưng... không đến nổi nghiêm trọng lắm . Ông chưa từng nói với ai bao giờ cả.
-Thì nhìn mặt bác thôi - Rút vai , Khả Doanh cười khúc khích - Và tướng người bác nữa.
-Tinh tế lắm - Ông gật gù công nhận . Khả Doanh nhẹ đặt tay lên vai ông.
-Bác không nên uống cà phê , không được ăn mặn và nhiều mỡ . Mỗi lần thấy chóng mặt là lập tức chặt một trái dừa rồi nặng chanh vào uống . Ăn rau cần cũng có thể làm hạ huyết áp đó bác à.
Nhìn mặt Khả Doanh đầy khẩn trương và lo lắng , ông không khỏi chạnh lòng . xưa nay... ngoài Thục Nhàn ra , ông chưa được ai quan tâm , lo lắng chân tình như cô vậy.
- Được rồi , đừng cằn nhằn nữa - Ông cười trong hạnh phúc - Ta nhật định sẽ nghe lời cháu . Còn bây giờ cháu giải thích đi . Bác hãy còn đang thắc mắc , tại sao mua tivi , cháu không mua hàng mới, cứ đòi mua đời cũ là sao ?
-Vì... - Bỗng mím môi bẽn lẽn rồi không giấu giếm , Khả Doanh kể ông nghe những dự định của mình.
Ôi chao ! Có chuyện như thế sao ? Thật là không tin nổi . Đi đứng đã nhiều , chuyện đời ly kỳ từng gặp . Nhưng chẳng bao giờ ông được nghe , được gặp một chuyện , một người như Khả Doanh đây.
Đó là chuyện một cô công nhân nghèo khổ, lương tháng chưa đến một triệu đồng. Bỗng dưng một ngày được trời thương cho trúng lô độc đắc . Không giống như bao suy nghĩ hạn hẹp tầm thường khác , số tiền chín mươi triệu trời cho kia , được cô phân chia một cách hợp tình hợp lý.
Mười triệu đầu tiên cô cho mẹ , mười triệu để tiếp hào phóng tặng cho bà cụ Thìn đã ban cho mình vận may kia . Sau khi tổ chức một bữa tiệc linh đình đãi hết nhà trọ nơi mình ở và mua tặng cho họ một chiếc tivi làm kỷ niệm , cô đem tất cả số tiền còn lại dự định thành lập công ty.
Ôi, nghe câu chuyện , lòng ông bỗng dấy lên niềm xúc động bồi hồi . Như một kẻ lâu ngày đắm chìm giấc u mê bừng tỉnh mộng, ông bàng hoàng hổ thẹn . Năm mươi mấy tuổi đầu ông đã không biết nghĩ bằng một cô gái trẻ . Sống một cuộc sống thừa , không ích lợi . Suốt ngày chỉ biết buồn rầu , chán nản với tình yêu.
Và... thế là ông thấy buồn thấy thèm được giải bày tâm sự . Lần đầu tiên trong cuộc đời mình ông kể.
-Bác sai rồi.
Nghe ông kể xong , Khả Doanh lắc đầu ngay . Bằng lý luận của một đứa trẻ chưa vào đời , nhưng vô cùng nhân bản , cô phân tích cho ông thấy . Sự buồn rầu , chán nản của ông thật ra chẳng ích lợi gì , cho ông và cả Thục Nhàn nói phương trời xa nữa . Nó chỉ làm khổ ông và liên luỵ đến nhiều người . Tội nghiệp nhất là Hạnh Cầm , người mà ông khinh ghét.
Nghe cô phân tích, khắp người ông đẫm mồ hôi . Trời ơi ! Hồ đồ quá ! Ông sai . Quả thật đã sai rồi . Tại sao ông khinh ghét Hạnh Cầm ? Nàng có lỗi gì ? Ngày cha mẹ ép duyên , nàng đâu biết trái tim ông đã có Thục Nhàn . Càng đâu phải kẻ làm tình duyên ông tan dỡ . Tất cả là tại cha mẹ Ông chê Thục Nhàn nghèo khổ . Tại ông nhu nhược , yếu hèn không bảo vệ được tình yêu sâu đậm của mình.
Thục Nhàn bỏ ra đi , lỗi tại ông . Sao ông lại đỗ trút lên đầu Hạnh Cầm như vậy ? Bao năm mang tiếng vợ chồng , ông chưa một lần mặn mà chồng vợ . Không một tiếng yêu , không một cử chỉ ngọt ngào . Huy Trần ra đời... có phải ý của ông ? Chỉ là một lần say không kiềm chế... Bao năm rồi, ông bỏ mặc Hạnh Cầm phòng không lạnh lẽo.
Ông ích kỷ , đúng là ích kỷ . Hai mươi mấy năm rồi không một lần ông để ý đến cảm nhận của Hạnh Cầm . Càng không quan tâm đến nổi khổ nàng gánh chịu. Từ một cô gái hồn nhiên, yêu đời dệt bao mộng đep , tội tình gì nàng phải đánh mất tuổi xuân thì trong cô đơn lạnh lẽo . Nay tuổi đã xế chiều, sắp đến lúc từ giã cuộc đời, vẫn chưa biết thế nào là hạnh phúc.
Tội của ông lớn dường bao , nếu Khả Doanh không kịp thời nhắc nhở , có lẽ ông sẽ ôm sai lầm này đến suốt đời rồi.
-Vẫn chưa muộn lắm đâu , nếu bác quay đầu lại.
Thấy ông cứ thừ người ra trong ân hận , Khả Doanh nhẹ vuốt tay ông , nói lời an ủi
Chưa muộn lắm ư ? Ông lẩm bẩm rồi bỗng thấy lòng nhẹ nhõm . Đôi mắt nhắm lại ngủ ngày , ông biết phải làm gì trong nữa cuộc đời còn lại của mình rồi.
Đưa mắt nhìn đồng hồ thêm lần nữa, ông Bằng quyết định dọn tất cả lên bàn . Chà ! nhìn lại công trình hì hục suốt buổi sáng của mình, ông mỉm cười thầm khen mình tài giỏi quá . Cũng năm bảy món chẳng thua kém nhà hàng một chút nào
Đẹp mắt ,lịch sự sang trọng lắm , những món ăn đều tươm tất , bày trí sang trọng rất ngon miệng . Chẳng hiểu mùi vị nêm nếm thế nào thôi , cảm thấy không yên tâm lắm, ,ông cho cái thìa nhỏ vào từng món nêm nếm lại
Tuyệt hảo , vừa ăn lắm , cả Jan Can Cook cũng nể mặt . Mỉm cười một cách hài lòng , ông đưa mắt nhìn lại cách trang trí căn phòng lại một lần . Hoàn chỉnh, không một sơ xuất nhỏ . tư giá cấm nến , lẳng hoa tươi, khăn ăn đến bộ đồ ăn bằng bạc ánh sang' mờ ảo của ngọn đèn pha lê treo giữa phòng đều gợi lên một cảm giác êm đềm , lãng mạn . Hạnh Cầm hẳn sẽ bất ngờ và thú vị lắm đây
Bà sẽ còn phải ngẩn người ra bàng hoàng xúc động khi được ông lòng vào tay tặng chiếc nhẫn kim cương thật đẹp , và sau đó là một lang hoa voi nhưng bong hong đo . Thu hoa mà bà yêu thich nhat
Bà sẽ còn hạnh phúc dường bao khi biết được tất cả những món ăn hôm nay đều do một tay ông tự nấu . Để chuộc lại lỗi lầm , từ hôm nay ông quyết định dốc toàn tâm ý yêu thương săn sóc bà . Nửa cuộc đời còn lại của bà sẽ ngập đầy hạnh phúc trong vòng tay ân ái mặn nồng của người chồng tội lỗi này
Binh... Boong...
Chuông cửa ngân vang thánh thót như tiếng nhạc . Trống tim ông đập nhanh trong lòng ngực . Nét mặt hân hoan , bước chân vội và ông bước ra mở cổng với tâm trạng một người yêu mong đợi một người yêu . bà đâu biết tất cả những người làm đêm nay đều bị Ông cho nghĩ cả.
Cánh cửa bật mở , gương mặt Hạnh Cầm hiện ra ngơ ngác . bà không ngờ người mở cửa cho mình là ông . Càng không tin nổi khi thấy ông nở nụ cười rạng rỡ chìa ra trước mặt mình một lảng hoa to
-Sinh nhật vui vẻ..
Sinh nhật ? Hôm nay sinh nhật của mình ư ? Đôi mắt bà mở to trong nổi ngạc nhiên dâng cao cực điểm . Hai mươi bảy năm làm vợ Ông rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời bà nghe ông nhắc đến
-Vào đi ! Vào nhà đi ! Thấy bà cứ đứng thừ ra ,ông khoác tay lên vai bà thân mật kéo vào . Hồn lơ lửng, Hạnh Cầm bước theo ông như cái máy , chuyện gì đã xay ra ? Sao bổng nhiên ông thay đổi, trở nên ân cần và quan tâm bà như thế ?
-Anh biết , em ngạc nhiên lắm
Để bà ngồi vào ghế ,ông cất giọng nghiêm trang
-Nhưng không có điều gì lạ lùng ,khó hiểu ở đây đâu . Tất cả anh chỉ muốn nói cùng em lời xin lỗi . Bao năm qua , anh vì mãi nhớ thương người tình cũ bỏ mặc em trong lạnh lùng đơn lẽ . Buổi tiệc hôm nay anh muốn cầu mong em một lời tha thứ . Anh sẽ dành nữa cuộc đời còn lại của mình chăm sóc, lo lắng cho em
Nói xong, không cho bà kịp có phản ứng gì . Ông bật nắp chai champagne cầm sẳn trên tay . Bốp , dòng rượu trắng vọt lên cao trong ánh mắt ông sáng ngời hạnh phúc
-Nào , nâng ly mừng sinh nhật em và mừng cho ngày đoàn tựu của chúng mình
Rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh để cao , ông hào hứng . Hạnh Cầm đưa tay cầm ly rượu , nhìn ông rồi bỗng oà lên khóc , Trời ơi ! phút giây này bà đã đợi ông những hai mươi bảy năm dài đăng đẳng . Vậy mà... hôm nay... khi nó đến , lòng bà dửng dưng không mảy may xúc động
-Huy Bằng... muộn màng , tất cả đã muộn màng rồi
Đặt ly rượu xuống bàn , bà lắc đầu nức nơ?
-Không hẳn là muộn lắm đâu - Cầm ly rượu lên đặt vào tay bà , ông trầm giọng - Em uống đi , uống rồi tha thứ cho anh . Chúng ta sẽ làm lại từ đầu . À , phải rồi - Ông lại kêu lên , chợt nhớ , anh có món quà tặng cho em đây
Bật mở nấp hộp nhẫn kim cương , ông nắm tay bà, khẽ khàng lồng vào nhưng bà đã co tay mình lại
-Em sao thế ? -Ông nhìn bà đau khổ - Không tha thứ cho anh à ? Anh biết tội của mình lớn lắm , nên không trách em đâu , cũng như sẽ không bỏ cuộc . Anh tin rằng với tình yêu chân thật của mình, một ngày không xa lắm , em sẽ tha thứ ,sẽ lại yêu anh như trước
Giọng ông chân tình , ánh mắt ông tha thiết quá . bà cắn môi ngăn tiếng khóc . Hơn lúc nào hết, bà thấy lòng căm hận . Tại sao ?? Tại sao ông không nói với bà những lời ngọt ngào này trước khi trái tim bà băng giá ? Tại sao mãi đến hôm nay ông mới nói với bà lời yêu thương chung thủy
Bà là một người bằng xương , bằng thịt , cũng như bao cô gái khác trên thế gian này . là mơ ước được yêu thương ,hạnh phúc bên người chồng tốt
Vậy mà ngay đêm tân hôn , bà đã phải khóc thầm tủi phận . Hai mươi bảy năm rồi, bà vẫn nhớ như in cảm giác hụt hẫng xót xa của mình khi nghe ông gọi tên người con gái khác . Thục Nhàn , người con gái ấy là ai ? bà không biết mặt , nhưng vẫn phải hờn ghen , đau khô?
Một tháng liền sau ngày cưới , ông vẫn không buồn chạm đến bà chiếc gối lạnh lùng làm ranh giới ngăn chia . Cho đến một hôm , say mèm không tự chủ được mình , ông mới vụt nó đi một cách vô tình . Đời con gái của bà mất đi một cách phũ phàng như vậy đó
Những lần tiếp theo cũng thế , cũng chỉ trong những cơn say vô ý thức , ông muốn bà làm kẻ thế thân . Dập vùi bà bằng bản năng không tình cảm . Huy Trần là kết quả của những cơn say vô ý thức đó
Bao năm trời bà sống như hình nhân vô cảm .Mỗi lúc cùng chồng gần gũi , bà không đạt được cái khoái cảm tuyệt vời mà tạo hoá tặng ban , chỉ có đớn đau , tủi nhục ,căm hờn . tình yêu ngày nào dành cho ông không còn nữa , bà cảm thấy ghét ông
Ba tuyệt vọng, bế tắc và bị stress trầm trọng . Trên môi không nở nụ cười , bà thù hận , cáu bản cùng tất cả mọi người trên thế gian này . Ngay cả Huy Trần , đứa con bà rút ruột sinh ra, bà cũng không thương được . Mỗi lần nhìn thấy nó, nghĩ đến nó là đứa con được sinh ra ngoài ý muốn , là máu trong người bà lại sôi lên , và bà quát mắng ,chửi trút hết căm hờn bằng những trận đòn thập tử nhất sinh vào người nó . Và bà sẽ thật sự trở nên điên loạn nếu một ngày kia bà không gặp được …
Kinh Koong...
Chuông cửa chợt reo cắt ngang phút trầm lặng của hai người . Cái thằng... Tặc lưỡi mắng con , ông chậm rãi ra mở cửa . Vừa thẹn, vừa lo không biết trả lời nó thế nào về bữa tiệc long trọng và lãng mạn của mình
Cửa mở , không phải Huy Trần . Trước mặt ông là một thiếu phụ tuổi trung niên và một cô gai trẻ . Cả hai đều rất đẹp rất modern . Nhất là cô gái , vẻ đẹp kiêu sa như một hoa hậu vậy
Xin lỗi , bà tìm ai ? - Mừng hú vía , ông cất giọng khẩn khoản , chắc là lầm địa chỉ.
-Tôi muốn tìm một người tên Huy Bằng - Giọng người thiếu phụ quen quen
Ông nhướng cao cặp lông mày
-Tìm tôi ư ?- Rồi bất chợt kêu lên mừng rỡ - Phụng Kiều ! Có phải là Phụng Kiều không ?
Người thiếu phụ nhoẻn môi cười nói
-Tưởng anh quên em luôn rồi chứ ?
-Quên! ông mỉm cười buồn -Làm sao tôi quên được khi Phụng Kiều chính là người bạn gái thân nhất của Thục Nhàn . Cả ba một thời đã gắn bó với nhau như hình với bóng
-À! Phụng Nhi , đến chào bác đi con
Một giây ngập ngừng trong xúc động, Phụng Kiều bỗng kéo cô gái trẻ ra trước mặt , tự hào giới thiệu
-Là con của em đó
- Dạ chào bác - Phụng Nhi cúi thấp đầu chào lễ đô.
Ông cười độ lượng
-Ồ... Lớn quá rồi . Xinh đẹp nữa . Hệt như em lúc tre?
-Thế bây giờ em già lắm sao ?
Phụng Kiều như hờn dỗi . Ông lắc đầu ngay
-Không... không già , Phụng Kiều vẫn còn đẹp lắm . À! , vào nhà , vào nhà đi
Cánh cửa được nới rộng ra . Phụng Kiều tự nhiên bước vào nhà . Đôi mắt đảo một vòng rồi dừng lại trước Hạnh Cầm
-Chào . không hỏi cũng biết rồi . Chị đây chắc là vợ của Huy Bằng
-Phải rồi Hạnh Cầm là vợ của anh , hôm nay là sinh nhật của cô ấy
-Chà , chà ! Phụng Kiều kêu to thích thú . nào nến, nào hoa, lãng mạn đa tình quá . Huy Bằng bao nhiêu năm gặp lại anh vẫn nguyên phong độ ấy . Hạnh Cầm thật là hạnh phúc
Có chút gì chua cay , ganh tỵ trong lời nói . Hạnh Cầm thoáng nhận ta . Tự nhiên bà nghe ác cảm với người đàn bà tên gọi Phụng Kiều . Cả cô con gái của bà ta nữa . Đôi mắt soi mói như muốn vạch trần tâm sự của người đối diện . Một linh cảm bổng đến với bà như tiếng sấm gầm xa đâu đó báo hiệu cơn bão lớn sẽ đến trong chốc lát.