kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Ðề tài: Mối Tình Thứ Nhất - Nguyễn thị Phi Oanh

  1. #1
    Đang học vỡ lòng babyblue4221's Avatar
    Tham gia ngày
    Jul 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Sao Băng
    Bài gởi
    199

    Default Mối Tình Thứ Nhất - Nguyễn thị Phi Oanh

    Ko bít chuyện này các bạn đã đọc chưa????? Nếu chưa các bạn đọc thử nha !!!!!!!

    MỐI TÌNH THỨ NHẤT

    Đêm xuống từ lâu lắm, sương rơi thấm cả vai áo Dung Nhi, Khắc Huy khoác chiếc áo gió cho nàng với ánh mắt âu yếm. Chàng hạ thấp giọng, hỏi:
    - Dung Nhi! Em nói gì với anh đi chớ. Đừng kéo dài sự im lặng ngột ngạt này nữa. Em có biết anh khổ tâm lắm hay không?
    Dung Nhi nhìn lên giàn hoa giấy, màu tím hồng ấy mờ trong màn đêm như tình nàng sắp hoà nhập vào bóng tối chập chùng trước mặt. Giọng trầm hẳn, Dung Nhi đáp:
    - Anh bảo em phải nói gì với anh đây? Phải la hét đòi anh trả lại sự ngây thơ trong trắng cho em sao? Nếu tất cả những điều mà em đòi hỏi ấy trở thành sự thật, thì em giữ im lặng làm gì? Đời đâu có dành cho người con gái cơ hội được làm lại từ đầu đâu chớ. Em im lặng chấp nhận thực tại của mình vẫn chưa làm anh vừa lòng hay sao?
    Khắc Huy nuốt giọng bởi những lời cay đắng lẫn xót xa ấy của người yêu. Những lời ấy sẽ làm se thắt tim chàng. Khắc Huy biết, lễ đính hôn của chàng và Mỹ Ngọc đã làm vỡ tan giấc mộng đắp xây bấy lâu của hai người. Chàng bảo:
    - Anh biết mình có lỗi với em. Chẳng thà em đay nghiến, hờn trách anh thật nhiều, cho dù bao nhiêu lời nặng nề cũng được, như thế lòng anh mới nhẹ nhõm hơn. Nhìn em âm thầm chịu đựng đau khổ, nỗi đau trong lòng anh sâu biết bao.
    Dung Nhi cười buồn. Nàng nâng đoá hoa giấy đang vụn vỡ trong tay, thật êm đáp trả lời anh:
    - Anh xem, đoá hoa này ngày nào nở thắm trên cành, tô sắc hồng cho người đời say sưa ngắm, giờ khi màu hoa phai đi, cánh hoa rả rời, nó muốn cành kia ôm lấy để kéo màu tím ấy ở mãi với thời gian. Điều mơ ước ấy có thực hiện được không? Em van nài, tha thiết ôm lấy anh để xin sự chung đôi nhưng nào ai chấp nhận cho em đâu. Anh dạy em đi, có cách nào để thay đổi quyết định của cha mẹ anh hay không?
    Khắc Huy thấp giọng xoa dịu dàng:
    - Khi ba anh ra tù vì chuyện buôn bán trái phép, việc đầu tiên ba anh muốn làm là trả ơn cho luật sư Thức, người ta đã thương giúp đỡ ba anh, giúp biện hộ cho bản án nhẹ đi. Dù là bạn bè xưa cũ, nhưng ba anh cũng không muốn mang nợ họ. Anh lấy lý do gì chống đối lại đây? Nếu không có ông Thức, àn tù của ba anh sẽ tăng thêm không biết bao nhiêu, và tài sản đang có sẽ trở thành con số không to lớn mà thôi, em có biết không?
    - Cho dù anh dùng lời lẽ gì để biện hộ thì kết cuộc, em vẫn là người ôm lấy sự thua thiệt vào mình mà thôi. Bất cứ sự phũ phàng, ruồng rẫy nào, người ta cũng dùng hai chữ " hoàn cảnh" để che lấp sự buông xuôi của bản thân cả. Em đâu có trách hờn gì anh. Đây chỉ là giọt nước mắt em khóc cho riêng mình mà anh cũng không bằng lòng hay sao? Anh còn muốn em phải làm gì đây?
    Khắc Huy chua xót bảo:
    - Mỹ Ngọc đâu phải là cô gái tốt. Đứa con trong bụng cô ta bây giờ, tác giả không phải là anh. Võ Khắc Điệp ngày nay là do anh thụ vai đó, em có biết không?
    Dung Nhi cười buồn:
    - Dù người ta mang thai vẫn được một anh chàng điển trai, một kỹ sư hoá học đi hỏi cưới. Còn em, em đã cho anh cả sự trong trắng trinh nguyên của mình, nhưng cuối cùng vẫn là kẻ bại trận, bị người ta bỏ lại bên đường. Nỗi lòng của người con gái đứng nhìn người yêu sang ngang cùng người con gái khác, vui lắm sao anh?
    Khắc Huy kéo tay Dung Nhi lại gần mình, hai tay cô đưa ra như muốn từ chối sự cận kề đó. Nàng bảo:
    - Không cần sự tội nghiệp của anh đâu. Sương đêm cũng không thể làm cho tim em lạnh, cái lạnh của sự từ chối từ nơi anh. Dù có hơi nồng ấm của ngọn lửa vẫn không đủ để sưởi ấm trái tim em đâu. Anh hãy để dành những cử chỉ thân thiết này cho vợ của anh đi.
    - Hãy tha thứ cho anh! Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, mẹ và anh không làm sao trở tay cho kịp. Nếu có dự định từ trước, mẹ đâu có tiếp đón em vui vẻ, nồng hậu, cũng đâu có lời hứa hẹn mẹ dành cho em chứ.
    - Thì hoàn cảnh bắt buộc mà. Em đâu có trách hờn gì mẹ và anh đâu. Sự ôm ấp, chịu đựng nỗi đau một mình của em vẫn không làm anh vui hay sao? Hay là anh vẫn còn ham muốn em, dù lễ cưới của anh đã được cử hành?
    Từng cánh hoa được xé nát trong tay nàng. Khắc Huy thở dài. Dung Nhi nghiêng mặt hỏi:
    - Sao hả? Sợ tốn tiền à? Không đâu, nếu con em không biết thân phận của nó để đòi một người cha khi chào đời, em cũng có cách khác thành toàn cho nó mà. Anh đừng lo, em biết ăn là biết chùi miệng, nhất định sẽ không để lại một dấu tích nào có thể gây phiền hà cho anh và gây trở ngại cho sự thăng tiến nghề nghiệp mà anh đang cần có qua sự nâng đỡ của ông luật sư tiếng tăm đó đâu. Bảo đảm!

    **********


    If you only lived for me, the way I live for you
    I'll be in heaven........... my dreams would come true
    Cause all I've ever wanted is you - and you alone
    I love you so more than you could ever know
    All I've ever wanted is you........

    http://i36.photobucket.com/albums/e1...10421026pz.gif

  2. #2
    Đang học vỡ lòng babyblue4221's Avatar
    Tham gia ngày
    Jul 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Sao Băng
    Bài gởi
    199

    Default

    hôm nay cuối tuần babyblue4221 sẽ post lên nhìu chút nha !!!!!!!!
    ****************

    Điếu thuốc trên tay Khắc Huy liên tục cháy. Một khoảng thời gian lặng lẽ trôi qua, thế mà một lời, chàng cũng không có để đáp trả sự mai mỉa của nàng. Dung Nhi vốn là một cô gái dịu dàng, ít nói nhưng trong hoàn cảnh nghiệt ngã này, nàng trả đũa, mai mỉa chàng bằng những lời lẽ sắc bén như những mũi tên có thể đâm nát tim chàng. Dung Nhi cười khẽ, nàng đứng tựa giàn hoa, chua chát bảo:

    − Anh về đi! Anh không cần phải ngọt ngào xoa dịu kẻ thua trận như em. Thấy lễ đính hôn của anh được cử hành một cách long trọng như thế là em biết mình phải làm gì rồi. Em ghét sự thương hại. Từ đây, xin anh đừng tìm gặp em nữa dù bất cứ lý do gì. Hãy nhớ điều đó! Khắc Huy! Anh còn ngồi đó làm gì chứ? Hay anh muốn hôn em lần cuối? Được thôi.

    Trái tim Khắc Huy tan nát, dưỡng khí như không còn cơ hội lọt vào hai cánh phổi giúp hệ thống tuần hoàn làm tròn phận sự của nó nữa. Chàng nhìn khuôn mặt căng thẳng pha lẫn nét đau khổ của Dung Nhi. Thương biết bao nhiêu và chua xót cũng chừng ấy. Chàng khó mà trách nàng vì Dung Nhi đã thuộc về chàng từ lâu lắm. Ái ân nồng nàn, cùng chia sẻ buồn vui suốt một thời sinh viên mơ mộng... Ấy thế mà, người chàng đem cau trầu đi cưới lại là một cô gái xa lạ, đã từng chìm đắm trong tình yêu với một người không phải là chàng. Giờ Huy lại đem tặng cô ta cả cuộc đời mình, làm cha trong khia sanh cho một đứa bé vô thừa nhận ấy không một điều kiện nào. Nỗi bất mãn trong lòng chàng đong đầy, có khác gì niềm hy vọng tàn lụn trong trái tim thiết tha của Dung Nhi đâu.

    Khắc Huy bước lại, ôm khẽ hai bờ vai nhỏ đang thấm lạnh bởi sương khuya, trầm giọng khẽ gọi:

    − Dung Nhi!

    − Muốn hôn em à? - Nàng thách thức hỏi.

    Chàng hít thật sâu như muốn tìm thêm cho mình nghị lực, để có thể chịu đựng sự cay đắng từ đôi môi nồng thắm đó. Khắc Huy đưa tay nâng cằm nàng, hỏi:

    − Cay đắng với anh đến như thế sao? Em không nghe trái tim mình nhói đau khi dành cho anh những ngôn từ ấy à?

    Nàng nhẹ nhàng kéo năm ngón tay vụng về của anh xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Huy. Dung Nhi hỏi:

    − Nếu anh biết rằng trái tim em ngàn lần bị se thắt khi thấy xác pháo nhà anh rơi thì anh sẽ làm gì? Nghĩ gì? Và xử lý ra sao?

    − Đừng như vậy mà Dung Nhi! Thực tế đã như thế, đời anh đã bị trói buộc, anh nào có vui gì khi nằm bên cạnh kẻ mình không hề thương yêu đâu.

    − Nhưng cũng còn có kẻ cho anh thoã mãn ái ân say đắm. Dù sao đi nữa thì trên pháp lý, cô ấy vẫn là vợ của anh. Còn Dung Nhi này, dù có yêu anh thế nào, chiều chuộng anh thế nào thì cũng vẫn chỉ là cô nhân tình đáng bị đời nguyền rủa mà thôi, đúng không?

    − Em nghĩ anh vậy sao? - Khắc Huy hỏi nhỏ.

    − Thực tế đã cho em nhận ra vị trí của mình và tấm lòng của anh rồi. Em còn có thể nghĩ gì hơn dù sự thật ấy chẳng có gì đáng hãnh diện và vui sướng cả. Mà thôi, cổng tân hôn đã dựng lên một cách trân trọng, và bức tường đạo lý đã cắt ngang ngõ về nhà em. Anh đã khoác áo chú rễ, anh nên giử đúng cương vị của mình. Đó là sự tự trọng cần phải có trong cách làm người của mỗi chúng ta. Anh biết chưa?

    Khắc Huy buồn buồn bảo:

    − Em đuổi anh sao?

    − Đâu dám. Em từng đưa tay mời mọc anh. Trong em, suốt đời hình ảnh ấy vẫn còn. Nhưng bây giờ, anh không đủ tự do để đến với Dung Nhi như ngày xưa nữa. Chẳng lẽ anh muốn bi kịch này mãi tiếp diễn hay sao?

    − Dù xa nhau nhưng anh vẫn yêu em như ngày nào mình từng thề ước. Dung Nhi! Hãy tin anh điều duy nhất này.

    Ánh mắt thiết tha từng gây xúc cảm trong Dung Nhi, nhưng bây giờ với nàng không còn nữa. Nàng cười nhẹ hỏi:

    − Anh an ủi cho em đỡ đau khổ à? Anh không cần dùng những lời lẽ ngọt ngào đó. Em và anh đã được cuộc đời xếp vào hai vai trò khác nhau. Anh không dám đấu tranh, còn em thì không đủ điều kiện để kết hôn với anh thì không có lý do nào tiếp tục ôm ấp, dan díu nhau nữa. Hay là anh muốn kéo em vào cuộc đời anh bằng một mối tình bất chính?

    Khắc Huy nghẹn ngào hỏi:

    − Anh biết thái độ thụ động của mình đã đem đến cho em nhiều sự thất vọng não nề. Anh xin em hảy tha thứ cho anh. Anh biết vì anh mà em đã dang dỡ đời mình. Hãy hiểu cho anh! Tình huống này đã làm anh đau khổ khi chịu đựng nó lắm rồi. Dung Nhi! Anh thật lòng yêu em, không bao giờ có ý lường gạt em cả. Anh vạn lần muốn kết hôn với em mà, Dung Nhi. Xin đừng giận anh! Tháng ngày tới anh biết sẽ là cực hình đối với anh. Em nên biết đó là nỗi chua xót mà anh phải chịu đựng hay không?

    − Chua xót hay sung sướng, hạnh phúc hay đau khổ đến với anh trong tương lai cũng không liên hệ gì đến em. Em không hề trách anh sao lại chiếm đoạt cuộc đời em rồi ruồng bỏ khi hoa tàn phấn rữa dù em vẫn còn yêu anh như ngày nào. Cho dù anh có vợ, tình cảm ngày xưa em dành cho anh vẫn không có gì thay đổi. Em yêu ai là chấp nhận hy sinh tất cả cho người yêu, huống gì một tấm băng trinh ấy. Em đối với anh không xấu, vì em nghĩ tình yêu là cho đi, không đòi hỏi điều kiện. Nếu có thì đó không phải là tình yêu chân chính mà chỉ là một sự trao đổi. Em chỉ yêu cầu anh đừng gợi lại những tình cảm trong em nữa, hãy để cho nó chết, để em có đủ can đảm sống tiếp và lo lắng cho mẹ mình. Chỉ một yêu cầu nho nhỏ ấy thôi mà anh cũng không đáp ứng được sao?

    Khắc Huy cắn môi thở dài. Chàng ngước mắt nhìn màn đêm như muốn tìm lại chút nghị lực cho mình. Chàng thiết tha kêu lên:

    − Dung Nhi!

    − Đừng gọi cái tên ấy nữa. Hãy thay vào một cái tên mới, đẹp hơn là Mỹ Ngọc. Viên ngọc quý đã được ba nàng trau chuốt, đủ ánh sáng soi lối cho anh bước lên đỉnh cao danh vọng àm bao nhiêu người đang trông mong. Khắc Huy! Anh thật là may mắn, em mừng cho anh đó.

    − Còn lời nào cay đắng hơn em muốn dành cho anh hay không? Anh muốn nghe tất cả từ đôi môi em. Dung Nhi, em cứ nói nữa đi.

    Nàng cười nhẹ:

    − Môi em thôi hồng lâu rồi, má phấn đã nhạt vì lệ khóc thương mình từng đêm thấm ướt, lời em đâu còn ngọt ngào nữa. Xin lỗi anh, môi Mỹ Ngọc và lời nàng dành cho anh mới đầy hương ngào ngạt, đầy men tình nống thắm hơn Dung Nhi nhiều. Hãy về nhà mà nghe nàng thì thầm bên tai đi.

    Khắc Huy cố níu kéo:

    − Dù anh nói gì bây giờ em cũng không hề tin. Hãy để thời gian chứng minh cho em thấy tình yêu anh dành cho em có thay đổi hay không?

    − Đúng vậy! Em sẽ không tin bất cứ lời nói nào của anh nữa, bởi xác pháo đã phủ đầy gót chân anh trong ngày vui ấy. Bây giờ dù muốn dù không, em cũng không còn dịp để thấy được trái tim anh có dành khoảng trống cho em hay không. Giờ em không muốn thấy anh ở nơi đây nữa, xin hãy trả lại sự bình yên cho em. Coi như đây là yêu cầu cuối cùng của em. Chẳng lẽ anh đành lòng từ chối hay sao?

    Khắc Huy nuốt giọng:

    − Anh đáng ghét đến như vậy sao?

    − Câu ấy để em hỏi anh và ba anh mới đúng. Nhưng bây giờ em không cần gì nữa, chỉ cần anh rời khỏi đây thôi. Khắc Huy! Anh học tính ngoan cố từ bao giờ vậy?

    Khắc Huy nhìn ánh mắt long lanh của Dung Nhi, anh biết nàng giận lắm. Thấp giọng, anh lên tiếng:

    − Dung Nhi! Anh sẽ về theo ý em. Xin em hãy bảo trọng. Hãy quên anh đi. Anh là thằng đàn ông tồi tệ nhất, Dung Nhi à.

    − Đó là chuyện của em. Chuyện của anh lúc này là đi ngay khỏi nơi đây và đừng quay lại nữa. Nhớ đấy!

    − Anh về. Dung Nhi! Em hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt nhé.

    Khắc Huy đặt vội lên má Dung Nhi một nụ hôn cuối rồi quay ra cổng thật nhanh.

    Bóng Khắc Huy đã khuất trong màn đêm nhưng dư vị của nụ hôn muộn màng ấy vẫn còn phảng phất quanh đây. Dung Nhi ngồi trên băng đá lặng buồn. Tình yêu, mộng mơ của nàng giờ đã cất cánh bay cao không bao giờ trở lại nữa.

    Bước chầm chậm vào nhà, ngôi nhà lá đơn sơ kéo nàng trở lại thực tại. Dù đời bạc đãi nàng thế nào, nàng cũng không có quyền kết thúc cuộc sống của mình. Vì nàng vẫn còn người mẹ mù loà đang cần bàn tay chăm sóc của nàng. Dung Nhi không thể quên đi bổn phận của mình được. Dù buồn đau có giằng xé tâm hồn, dù môi có khô vì vị đắng của nước mắt, thì Dung Nhi cũng phải bước tiếp những tháng ngày bên người mẹ tội nghiệp của nàng.

    − Khắc Huy về rồi hả con?

    Giọng hiền hoà của mẹ nàng vang lên cắt đứt những dòng suy tưởng của Dung Nhi. Nàng hít một hơi thật sâu để giọng bình thản đáp lời mẹ, cố không cho mẹ biết lòng nàng đang dậy sóng:

    − Dạ, anh ấy về rồi mẹ. Anh ấy nghĩ là mẹ đã ngon giấc rồi, nên không vào chào, chỉ nhờ con gởi lời chào mẹ thôi.

    − Bộ hai đứa đang giận nhau hả?

    − Không có đâu mẹ.

    Bà hướng mặt về phía có tiếng nói Dung Nhi, giọng thật trầm bảo:

    − Đừng có giấu mẹ. Cả tuần nay Khắc Huy không đến. Lần này đến thăm mẹ, giọng nói của nó buồn lắm. Nắm tay nó, mẹ biết nó ốm đi nhiều. Dung Nhi à! Đâu có dễ tìm một người bạn đời tốt như Khắc Huy chứ, sao con cứ đày ải, giận hờn nó hoài vậy? Mỗi lần con giận nó, thằng Huy hay than thở với mẹ lắm. Con đừng có vậy mà.

    Lúc này Dung Nhi đã lấy lại được sự bình tĩnh, nàng thản nhiên bật cười trước câu tra gạn của mẹ. Nàng hỏi:

    − Lần này anh ấy có nói gì với mẹ không?

    Bà cười, đáp:

    − Lần này thì không. Nhưng trông nó buồn lắm. Nó cứ căn dặn mẹ hoài, nào là ráng ăn ngủ cho tốt, nào là đi đứng phải cẩn thận. Còn dặn mẹ...

    − Còn gì nữa, sao mẹ không nói tiếp đi. Mẹ hay bênh vực cho anh ấy mà.

    Ngập ngừng như nhớ lại lời gì, bà đáp có vẻ sượng sùng lắm:

    − Nó dặn mẹ giữ con cho nó. Đừng để Thiên Ân đến đây đưa đón con đi phố. Thằng Huy nó sợ con lạc lòng đó, con gái ạ.

    − Mẹ nhận lời vì quà Khắc Huy tặng quá nhiều phải không? Hừ! Lần sau anh ấy đến sẽ biết tay con.

    Vẻ hốt hoảng, bà giơ tay như cản lại:

    − Dung Nhi à! Tội nghiệp cho thằng Huy mà con. Lúc con đi làm chưa về, nó giặt đồ cho mẹ, lại còn giúp mẹ gội đầu chải tóc nữa. Thằng Huy nó có khác gì con của mẹ đâu. Nó không chê bai gì bà già mù này, thật là một thanh niên tốt bụng hiếm

    có.

    Dung Nhi muốn nói cho mẹ biết rằng: anh ta cũng đã từng tìm vui trên thân xác của con gái đau khổ của mẹ. Đổi lại, anh ta làm một chút gì đó cho mẹ vui lòng cũng là đúng thôi, cần gì phải lên tiếng ca ngợi chứ. Nhưng Dung Nhi không muốn mẹ đau lòng vì cuộc đời bà đã đẫm màu đen tối rồi, đâu thể giúp gì được cho nàng, càng biết về sự hư đốn của nàng,càng buồn hơn chứ có ích gì đâu.

    − Mẹ thương Khắc Huy hơn Thiên Ân à? Thiên Ân cũng lo lắng cho mẹ nhiều vậy. Nếu Thiên Ân biết mẹ thích Khắc Huy, chắc anh ấy không lo lắng cho mẹ nữa đâu.

    − Mẹ đâu có quyền quyết định thương đứa này nhiều, đứa kia ít chứ. Con đã chọn Khắc Huy làm bạn đời, thì mẹ phải chiều ý và dành tình cảm cho nó nhiều hơn chứ. Mẹ không muốn thằng Huy nó so sánh rồi buồn, vì sau này mình sẽ sống chung với nhau mà. Mẹ vốn mù loà, đã là gánh nặng cho con, nay lại thêm cho rể. Nếu mẹ không đối xử tốt với nó thì khi chăm sóc mẹ, lòng nó không khỏi oán hờn, như thế thì làm sao con sống hạnh phúc được, đúng không?

    Dung Nhi không ngờ mẹ nàng lại suy nghĩ cho nàng đến thế. Nhưng thực tế không giống như lòng mẹ mong ước cho con đâu bởi Khắc Huy đã giẫm lên xác pháo chôn tình sau tiếng pháo mừng tân hôn rồi. Dung Nhi không biết phải nói sao với người mẹ bất hạnh của mình. Nàng là đứa con ngoài giá thú, giờ đoạn đường ấy nàng lại một lần giẫm qua nữa hay sao? Nước mắt bà đã cạn, ánh sáng đã chìm đi nhường chỗ cho màu đen chiếm lấy, đó là kết quả của cuộc tình bi thảm mà mẹ nàng một mình ôm lấy suốt mấy chục năm qua. Nếu những ngày tháng cuối đời này, nàng để bà chứng kiến đứa con gái yêu quý nhất, nguồn an ủi còn sót lại của mình cũng nằm trong hoàn cảnh éo le, tương tự đó thì cái chết có lẽ đến sớm hon bởi sự chán nản.

    Hít một hơi dài như muốn che dấu đi những suy nghĩ không hay đó. Dung Nhi cố vui vẻ nói với mẹ:

    − Con hiểu ý mẹ mà, tất cả những điều tốt đẹp mẹ đều dành cho con thôi. Con vui mẹ vui, con buồn mẹ biếng ăn. Anh Huy biết ý nên đâu dám chọc giận con, lúc nào ảnh cũng chiều chuộng, nâng niu con, bởi con gái của mẹ ai mà ghét bỏ cho được chứ.

    Bà Tố Dung cười tỏ vẻ hảnh diện:

    − Thím Hai bên nhà mình cứ khen con hoài. Thím ấy bảo: " Phải chi chị được sáng mắt mà xem, con Dung Nhi nhà thím càng lớn càng xinh đẹp, da trắng, môi hồng, mắt tròn xoe. Bởi vậy cậu Huy yêu nó cũng đúng. Tôi là đàn bà mà nhìn nó còn muốn yêu, huống gì là đàn ông con trai. Xóm này, có ai được bằng chứ".

    − Tại thím ấy thương nên thấy ở con cái gì cũng hơn người ta. Mẹ đừng tưởng vậy mà khen con. Con làm sao bằng chị Thắm, em Hồng trong xóm chứ. Nghe người ta khen con mình, mẹ thích quá nên không nghĩ lại bả.

    − Thằng Huy nó cũng thường bảo, cả trường nó chỉ chọn được mỗi mình con. Thiên Ân cũng không phải ngoại lệ. Vả lại, dù không thấy đường nhưng mẹ vẫn sờ mặt con được mà. Chỉ những lúc nào có điều gì suy nghĩ lắm thì mới nổi chút mụn thôi. Nếu không, làn da của con mịn màng có ai bì được chứ.

    Dung Nhi cắc cớ hỏi:

    − Lỡ da mặt con đen nám thì làm sao mẹ biết? Mẹ đừng có nghe lời người khác nói rồi khen con nhu hoa hậu vậy. Lỡ người ta thấy con không giống như mẹ tả, người ta cười cho đấy.

    Bà Tố Dung vui vẻ bảo:

    − Mẹ đâu biết bây giờ con đẹp như thế nào chứ. Mẹ chỉ tưởng tượng ra khuôn mặt của con lúc nhỏ thôi. Nhưng thằng Huy nó thương con như thế, thì chắc con gái mẹ cũng không tệ đâu, đúng không Dung Nhi?

    − Chừng mẹ sáng mắt, mẹ sẽ thấy con xấu đến nỗi bị người ta bỏ rơi đi theo người khác, chừng ấy mẹ muốn rút lại lời khen cũng không kịp nữa.

    Bà Dung bật cười. Dung Nhi liền bảo:

    − Mẹ ngủ đi, khuya rồi đó. Sáng mai còn nhiều việc phải làm. Thôi, mình đi ngủ nha mẹ.

    − Ừm. Con nằm phía trong đi.

    − Thôi, trời nóng quá, để con ra ngoài ghế bố ngủ. Mẹ nằm một mình thoải mái hơn. Đêm nay trời ít gió quá.

    Bà Dung chiều con gái. Dung Nhi nằm trên ghế bố nhìn lên trần nhà buồn bã. Nàng không ngờ cuộc đời mình lại đi vào cảnh trái ngang này. Khắc Huy! Chỉ còn vài hôm nữa là anh chính thức đóng vai trò một ông chồng gương mẫu bên Mỹ Ngọc, bỏ lại cô sau lưng với mối tình mơ mộng, thiết tha ngày nào:

    " Tiếng pháo vu quy nát cả lòng

    Cuộc tình ngày đó chẳng tròn mang

    Tiếng pháo vu quy- tình ly biệt

    Hồn nát tan theo xác pháo hồng. "

    Khi bác sĩ cho Dung Nhi biết nàng sắp làm mẹ, nàng chỉ còn biết lòng đón nhận tin ấy. Hiểu tâm lý của phụ nữ, nhất là khi thấy sắc mặt tái xanh của nàng, bác sĩ Hương dịu dàng bảo:

    − Muốn xoá đi lỗi lầm của mình cũng không phải là vấn đề nan giải. Tôi có thể giúp cô bất cứ lúc nào. Hãy xoá đi sự hốt hoảng ấy. Mình cần phải bình tĩnh hơn trong lúc này. Cô hiểu ý tôi nói không?

    **************


    If you only lived for me, the way I live for you
    I'll be in heaven........... my dreams would come true
    Cause all I've ever wanted is you - and you alone
    I love you so more than you could ever know
    All I've ever wanted is you........

    http://i36.photobucket.com/albums/e1...10421026pz.gif

  3. #3
    Đang học vỡ lòng babyblue4221's Avatar
    Tham gia ngày
    Jul 2005
    Nơi Cư Ngụ
    Sao Băng
    Bài gởi
    199

    Default

    Típ nè các bạn
    **************
    Nước mắt nhạt nhoà trên môi, Dung Nhi cắn môi như cố đè nén nỗi đau, nàng nghẹn ngào đáp:

    − Em cũng biết điều đó, nhưng làm sao xoá được hình ảnh họ gieo vào lòng mình chứ. Còn giọt máu này, em làm sao giữ lại đây? Tại sao phải giết một sinh mạng khi nó nào đâu có tội tình gì? Chỉ tại mẹ nó hư hỏng và cha nó vô trách nhiệm mới tạo nên nó thôi, hậu quả này sao lại bắt nó phải chịu chứ?

    − Tại vì nó ra đời không đúng lúc thì giữ làm gì? Nếu co không suy nghĩ sáng suốt, sự hiện diện của đứa bé này sẽ phá vỡ tương lai, hạnh phúc đang chờ cô phía trước đó. Hãy tính lại đi để nhìn thực tế đời mình. Tôi khuyên cô như thế là vì đây là phòng mạch tư, còn trong bệnh viện, hằng ngày có biết bao nhiêu nữ sinh đến phá thai chứ. Còn cô, cô cũng đã ra đời đi làm rồi mà, có gì phải sợ đâu.

    − Đau đớn hay nguy hiểm thế nào, tôi cũng chịu đựng nổi. Chỉ có điều nghĩ lại quãng thời gian qua, tôi cảm thấy buồn thôi.

    Dù nàng đang buồn bã, nhưng bác sĩ Hương vẫn phải công nhận Dung Nhi là một cô gái đẹp, khuôn mặt xinh xắn, hài hoà, gã đàn ông nào bỏ rơi cô thật là không có mắt. Dung Nhi giờ quyết định dứt khoát với dĩ vãng nên nàng chấp nhận đau đớn bỏ đi đứa con dưới tay bà bác sĩ đầy kinh nghiệm ấy.

    Thật lâu trên chiếc giường nệm trong phòng mạch tư, Dung Nhi mới lấy lại sự bình thản để rời phòng mạch trên những bước chân rã rời muộn phiền. Nàng cũng không ngờ mình lại có quyết định táo bạo và tàn nhẫn đến thế nữa. Có phải chiếc cổng tân hôn được trang trí thật đẹp trước cửa nhà Khắc Huy đã thúc giục nàng đưa giọt máu oan nghiệt ấy rời khỏi lòng mình không?

    Mãi suy tưởng về người đàn ông đã đi qua đời mình, Dung Nhi chợt sững lại khi thấy trước mặt mình là khuôn mặt quen thuộc của Thiên Ân, chàng đang chận lối đi của nàng. Ánh mắt sắt bén của chàng như muốn nhìn thấu mọi chuyện vừa xảy ra, muốn biết tại sao Dung Nhi lại đi ra từ phòng mạch đó?

    Muốn lấy lại vẻ bình tĩnh trên nét mặt xanh xao vừa trải qua những giây phút đớn đau kinh hoàng không phải là một chuyện dễ dàng, Dung Nhi cúi nhìn bàn tay bối rối đan vào nhau của mình, hỏi nhỏ:

    − Anh đi đâu vậy?

    Thiên Ân không đáp. Chàng chăm chú nhìn nàng hỏi lại:

    − Sao em không hỏi: " Tại sao anh lại biết em ở đây mà đến đón vậy?"

    Ánh mắt Dung Nhi xoe tròn tỏ vẻ ngạc nhiên. Nàng ngỡ ngàng lắp bắp hỏi:

    − Đón em ư?

    − Anh ngồi trong quán cà phê kia gần một tiếng đồng hồ rồi. Dung Nhi! Lên xe, anh chở về.

    Nàng vẫn không sao di chuyển nổi đôi chân trước sự bất ngờ này. Thiên Ân nhìn quanh, rồi bảo:

    − Mình về đi, còn nhiều thời gian để kể cho nhau nghe mà. Không nên đứng ở chốn này lâu. Em không sợ người quen trông thấy chúng ta đến những chỗ như vậy sao?

    Thở dài, Dung Nhi ngồi lên xe để Thiên Ân đưa về nhà bằng chiếc Cub cũ kỹ của chàng. Dung Nhi không biết nói gì đây trước nghĩa cữ của Thiên Ân.

    Nàng biết từ lâu Thiên Ân yêu nàng, nhưng trái tim khờ khạo của nàng đã trao hết cho Khắc Huy rồi còn đâu.

    Ba người vốn là bạn, nhưng Thiên Ân không may mắn trong tình yêu như Khắc Huy. Dù vậy chàng vẫn không oán ghét, trách hờn Huy hay Dung Nhi. Họ vẫn là bạn của nhau như thời còn cắp sách. Thiên Ân lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cho Dung Nhi, chàng lại là cầu nối giúp Khắc Huy và Dung Nhi thôi giận hờn. Dù về nhà, Thiên Ân ôm mối tình tuyệt vọng ấy mà buồn và thương cho riêng mình. Không phải chỉ có Dung Nhi biết, mà Khắc Huy cũng cảm động trước mối tình cao thượng ấy của Thiên Ân, vì vậy Huy càng đối xử tốt với Thiên Ân hơn, coi như đó là cách đền bù của Huy dành cho người bạn tốt này.

    Giờ đây Khắc Huy đã bỏ rơi Dung Nhi để đi cưới người con gái có gia thế đó để giúp cha chàng củng cố địa vị và tài sản kếch sù ấy, bỏ lại Dung Nhi bơ vơ, tủi buồn khi huỷ đi tháng ngày ái ân nồng thắm giữa hai người.

    Thiên Ân dựng xe và nắm tay nàng đi vào nhà. Chàng khẽ nói:

    − Từ từ đi, không nên làm nặng, tất cả để anh phụ cho. Vào nhà, em nên nằm nghỉ đi, đừng để cho mẹ biết.

    − Anh đừng như vậy mà. Em làm sai, em chịu. Em không để anh thay em phụ giúp những việc không phải của anh đâu.

    − Em không xem anh là bạn sao?

    − Tình bạn giữa em và anh vẫn như xưa, nhưng chuyện hôm nay vốn không liên quan đến anh.

    − Tất cả những gì liên quan đến em đều liên quan đến anh. Mười mấy năm nay, giữa chúng ta đâu có chuyện gì là của riêng ai đâu.

    Dung Nhi nhăn mặt:

    − Anh đối xử với em đừng tốt qúa như thế có được không? Tại sao lúc nào anh cũng lo và thương em như vậy chứ? Anh có thấy mình khờ lắm hay không?

    Thiên Ân đáp nhỏ, mắt vẫn nhìn vào nhà:

    − Anh lúc nào không phải là chàng khờ trước mặt em đâu. Đừng có nói lớn tiếng quá, mẹ vừa mới ngủ đó. Em không thấy anh lúc nào cũng đóng vai chàng ngốc bán than bên công chúa hay sao mà còn muốn la lớn lên cho mẹ thấy sư ngớ ngẩn của anh chứ.

    Dung Nhi thấy cử chỉ ấy của anh, nàng biết ngay là anh không muốn đem buồn phiền đến cho mẹ nàng, nên Dung Nhi vội thấp giọng:

    − Em van anh... Anh về đi! Đừng ai tội nghiệp em cả. Hãy cứ khinh bỉ và cười cợt cho sự lỗi lầm của em đi.

    Không nói gì cả, Thiên Ân đưa Dung Nhi vào nhà và rắn giọng ra lệnh:

    − Lên ghế bố nằm đi! Mai mốt có đi ra ngoài thì phải mặc áo cẩn thận. Nếu không, em bệnh nằm xuống rồi thì lấy ai săn sóc mẹ chứ.

    Bà Dung nghe Thiên Ân ra lệnh cho con gái mình một cách quyết liệt như thế liền hỏi:

    − Ân à! Bộ con Nhi nó bệnh hả con?

    − Dạ. Vậy mà con đưa về, em Nhi còn cãi nữa đó mẹ.

    Dung Nhi trừng mắt nhìn chàng, nhưng Thiên Ân vẫn tỉnh như không đáp tiếp:

    − Mẹ xem, môi tái xanh như muốn ngất thế mà con kêu nằm nghỉ không chịu, còn muốn đi giặt đồ nữa đó mẹ.

    Bà Dung đưa tay huơ qua huơ lại khoảng không trước mặt, lần lần đi đến chỗ Dung Nhi đang nằm. Vẻ lo lắng hằn trên gương mặt bà khiến Dung Nhi cảm động, nước mắt lăn dài trên đôi má. Mẹ nàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ khuôn mặt nàng. Thấy nước mắt ướt tay bà, lòng càng lo lắng hơn. Run rẩy, bà hỏi:

    − Dung Nhi! Có chuyện gì mà con khóc vậy? Đau thế này sao không chịu ở nhà, còn đi làm chi nữa. Lỡ có bề gì, làm sao mẹ lo cho con được đây chứ? Con cũng thấy rồi mà, mẹ thật là vô dụng, lo cho bản thân còn không xong làm sao giúp được cho con. Mẹ chỉ là gánh nặng cho con thôi. Dung Nhi, tội nghiệp con tôi.

    Dung Nhi ôm chầm lấy mẹ, nghẹn ngào nói:

    − Mẹ à! Tại con quá cảm động trước tấm lòng thương yêu của mẹ nên khóc thôi, chứ con đâu có bệnh hoạn gì. Tại anh Ân thấy mẹ chỉ có mỗi mình con, nên căn dặn con chăm sóc bản thân, đừng để bệnh thì sẽ không ai lo lắng cho mẹ chu đáo thôi. Mẹ đừng lo cho con mà! Dung Nhi lớn rồi, tự lo cho mình được.

    Nàng vừa nói, mắt vừa hướng về Thiên Ân, tia nhìn như trách móc chàng. Nhưng thấy Ân đang chăm chú giặt thau đồ nên nàng thở dài lặng yên. Bà Dung khẽ vuốt tóc con, ân cần bảo:

    − Mẹ không thiết gì sự sống chết của mình, nhưng mẹ chỉ thương con một mình trong cuộc đời tráo trở này, nên mới cố lê kiếp sống đui mù, vô vị này để an ủi, chia sẻ về mặt tinh thần với con mình. Mong rằng tình thương vô bờ của người mẹ dành cho con sẽ giúp ích được cho con phần nào. Mẹ thật rất vô dụng, phải không con?

    Dung Nhi khẽ vuốt khuôn mặt mẹ, nàng ngọt ngào đáp:

    − Với con, mẹ là tất cả. Xin mẹ đừng dùng những lời ấy với con. Dù có khó khăn cực khổ đến thế nào, thì con cũng có thêm nghị lực khi có mẹ bên cạnh. Mẹ về giường nghĩ đi, con không có sao đâu mà, chỉ tại anh Ân nhiều chuyện quá thôi.

    Dung Nhi định đưa mẹ về giường nhưng Thiên Ân đã đón bà. Anh vừa ân cần vừa lên tiếng:

    − Mẹ nghĩ đi. Tại con giận Dung Nhi không chịu nghe lời nên la lớn để mẹ rầy em. Con chỉ không cho em làm việc quá sức thôi, chứ Dung Nhi bị cảm xoàng thôi. Mẹ đừng lo! Chỉ cần em không thấm nước vài hôm là khỏi thôi.

    − Bây giờ mẹ muốn lo cũng không lo nổi nữa. Mong rằng con và Khắc Huy thương mẹ, nó sẽ thay mẹ và lo lắng cho đứa con gái tội nghiệp này của mẹ.

    Nhắc đến Khắc Huy, ánh mắt Dung Nhi như tối lại. Thiên Ân nhìn nàng với ánh mắt trách móc. Dung Nhi quay đi như muốn tránh né ánh mắt hờn giận của Thiên Ân đang đuổi theo nàng.

    Khi bà Tố Dung đã ngủ say, Dung Nhi bước dần về sau nhà, nàng ngồi cạnh Thiên Ân hỏi nhỏ:

    − Sao anh biết em đến đó mà đón vậy?

    Chàng vừa phơi từng chiếc áo của nàng vừa khẽ đáp, người vẫn không quay lại:

    − Từ lúc mình quen nhau, em luôn để ý nếp sinh hoạt của Khắc Huy, có bao giờ em để tâm theo dõi nếp sống, sự tiến triển hay thay đổi hằng ngày của anh đâu. Trái lại, anh lại hờ hững với Ngọc Lợi, toàn tâm toàn ý lo lắng cho em. Ngày nào em vui, em buồn, ai làm em giận hờn, nỗi buồn trong em xuất phát từ đâu... anh đều biết. Nhưng chỉ biết để chua xót trong lòng khi anh nghĩ đến bản thân.

    − Bây giờ em vì Huy mà tan nát cuộc đời, anh khinh khi em và cho rằng đó chính là cái giá em phải trả cho sự khờ khạo, kém nhận xét của mình, có đúng không?

    Thiên Ân hỏi gằn lại:

    − Em nghỉ như vậy sao?

    − Không đúng hay sao?

    − Anh không có quyền cấm cản những suy nghĩ trong em, còn chuyện đúng hay sai thì anh không thể biện hộ cho mình được, khi thực tế, em không thấy được thành ý của anh. Thời gian giúp em hiểu được về Khắc Huy bao nhiêu thì cũng không cần nhiều ngày tháng để em hiểu về anh hơn, đúng không?

    − Em không có khả năng tìm hiểu hết tình cảm của nhiều người như vậy đâu. Bởi đã có nhiều khổ đau rồi, đừng ai gợi thầm nỗi sầu trên đứa con gái tội nghiệp nữa.

    Thiên Ân bước đến ngồi gần bên Dung Nhi, giọng anh vang lên bên tai:

    − Trái lại, người ta lại hết lòng hếy dạ lo cho em dù em đẹp hày xấu, dù em đã trao cho ai hết cả trái tim và tấm băng trinh của mình, người ta vẫn yêu và chờ đợi. Tình yêu trong tim vẫn đong đầy, với họ, em mãi là cô gái ngây thơ, trong trắng, dễ thương như ngày nào. Quen nhau bao nhiêu năm mà em vẫn không biết ai thương em thật lòng hay sao. Em hiểu anh nói gì không, Dung Nhi?

    Nàng thở dài, khẽ tựa lưng vào tấm vách bằng gỗ, đáp:

    − Em hiểu tấm lòng và sự bao dung anh dành cho em chứ. Nhưng em đâu thể quên được Khắc Huy. Anh ấy luôn tồn tại giữa chúng ta và trái tim em dù đang tan nát rã rời trước sự phụ bạc ấy, nhưng nỗi nhớ về Khắc Huy vẫn còn đong đầy, mãi mãi không vơi trong trái tim em được. Anh Ân à! Đừng ép buộc em, đừng để em khó xử và ngượng ngập mỗi khi chúng ta đối mặt nhau, anh ạ.

    − Hắn phụ bạc em như thế mà em vẫn giữ tình yêu ấy hay sao?

    − Đúng là do lỗi của anh ấy, nhưng trái tim ngoan cố của em vẫn không chịu đẩy hình bóng Khắc Huy ra khỏi nó. Nếu quên được Khắc Huy, đó là điều em mong mỏi mà. Một kẻ lường gạt tình yêu, quên hắn di cũng là điều nên làm mà.

    − Với anh thì đúng, còn với em thì ngược lại. Bởi vì Khắc Huy là thần tượng của em, là người em từng ngưỡng mộ ngay từ khi chúng ta nắm tay tuyên thệ. Tuy anh không ghen ghết với Huy khi so sánh giữa hai người, vì anh cho rằng duyên phận của mình là do trời định, muốn cưỡng cầu cũng không được, cho nên anh ủng hộ hai người, tạo cơ hội cho đôi tình nhấn gặp gỡ nhau, dù trong lòng anh tan nát, đau đớn biết bao.

    − Giờ anh có dịp cười cợt em rồi thì người thua cuộc tình ấy là em. Giờ anh có thể để tự ái mình được xoa dịu và thoả mãn.

    Ánh mắt Thiên Ân chứa cả một trời buồn giận trong ấy. Chàng hỏi lại:

    − Con người anh tệ đến như vậy sao? Nếu anh không yêu em bằng một tình yêu chân thành thì anh còn đến đây làm gì? Với anh, em càng đau khổ, càng tuyệt vọng thì anh lại càng thương và có bổn phận phải lo lắng cho em hơn. Dung Nhi à! Em có hiểu cho lòng anh không?

    − Em không dám hiểu, không xứng đáng hiểu. Hay nói cách khác là anh đừng bao giờ tạo cơ hội cho em hiểu về tấm chân tình của anh, vì em đã quá sợ sự xuất hiện của bất cứ người đàn ông nào bên em. Em chán ngán tình yêu lẫn tình người lắm rồi. Vì thế, em chỉ muốn anh để em yên tỉnh một mình, chỉ một mình em thôi, để nỗi ngậm ngùi đau khổ xâm chiếm lấy em. Có như vậy mới đáng cho cái khờ khạo trong con bé Dung Nhi này.

    − Tại sao phải tự đày đoạ mình vì một người không xứng đáng chứ. Trong khi kẻ phụ bạc kia đang vui vẽ bên cô vợ giàu sang của mình, em sợ gì mà không cùng anh đến đó xem khuôn mặt đểu giả ấy trong đám cưới như thế nào chứ. Anh muốn thấy nét sượng sùng của hắn, muốn cho hắn biết rằng, Dung Nhi can đảm hơn bất cứ cô gái nào. Em nghĩ sao?

    Dung Nhi khẽ kéo áo lên lau nước mắt, tay mân mê tà áo buông thỏng:

    − Để làm gì khi bộ mặt thiểu não, ánh mắt sâu lắng phiền muộn của em đã tự tố giác cho người khác biết em là kẻ bị bỏ rơi sau một thời gian ôm ấp nâng niu. Khắc Huy không phải là người xấu, nhưng anh ấy hãnh diện với mọi người rằng với bản lãnh và khuôn mặt đẹp trai ấy đã giúp anh chinh phục nhiều cô gái, từng làm nhiều trái tim rung động và đau khổ. Em là một ví dụ đấy. Chừng ấy, người ngượng ngùng, xấu hổ là em, là Dung Nhi chứ không phải là Khắc Huy đâu, anh biết không?

    Thiên Ân chau mày bảo:

    − Ai bảo em mang bộ mặt thất tình đến đó đâu. Trang điểm cho đẹp, mặc đồ cho lộng lẫy vào, em đi với anh, chôn nỗi thất vọng, đau buồn vào lòng để tạo nét tươi mới cho người ta biết người ta không là gì đối với mình cả. Tại sao em lại muốn Khắc Huy nhìn thấy sự xanh xao, tiều tuỵ của mình chứ? Như thế không khác nào em tố cáo với hắn rằng hắn quan trọng với em. Nếu yêu em hơn sự nghiệp thì hắn phải đấu tranh tới cùng để cưới được em rồi. Dung Nhi à! Em tỉnh lại một chút đi có được không?

    Ánh mắt Dung Nhi chạm vào khuôn mặt nhăn nhó của Thiên Ân, nàng bật kêu lên:

    − Bộ anh nói là được hay sao? Ai mà không muốn tạo một khuôn mặt tươi tắn, bình thản trước sự phản bội chứ. Nhưng nỗi buồn trong lòng ít nhiều cũng phải phản ánh lên mắt chứ. Đứng trước mặt ba mẹ anh ấy, họ đã biết em, đã từng đến đây dạm hỏi em rồi, giờ chạm mặt, làm sao em không ngượng ngùng, không khinh bỉ họ được chứ?

    − Vậy thì càng nên đến dó để nói cho họ biết: sự lừa dối, bội bạc, quên tình quên nghĩa quên lời hứa ngày nào của họ là rất đáng khinh bỉ. Giá trị của họ không đáng khinh bỉ. Giá trị của họ không đáng một đồng. Sau đó về nhà, em mặc tình mà khóc, muốn khó bao nhiêu để vơi nỗi thương đau trong lòng em cũng được. Anh sẽ ở bên em như một người anh trai lo lắng cho em gái mình, như thế em vui vẻ chấp nhận thành ý của anh rồi chứ?

    Dung Nhi nhìn chàng hỏi:

    − Anh nhất định muốn đưa em đi đến lễ cưới của Khắc Huy à? Có cần phải làm như thế không? Anh muốn họ so sánh em với Mỹ Ngọc sao? Có bao giờ em được người khác coi trọng đâu mà anh muốn đưa em đến chứ.

    Thiên Ân nhất định đến cho Khắc Huy ngỡ ngàng trước sự can đảm của Dung Nhi. Chàng bảo:

    − Anh muốn Khắc Huy thấy sự bình thản ở em. Anh muốn em chứng minh cho hắn thấy, không có hắn em vẫn sống vui vẽ. Sự ra đi của hắn không làm em tuyệt vọng. Và em sẽ có dịp cười vào sự khờ khạo ngu ngốc của hắn khi đứng ra nhận làm cha cho đứa bé vô thừa nhận đó.

    Cắc cớ, Dung Nhi hỏi:

    − Nếu em giử lại đứa con của Khắc Huy, anh có tiếp tục thương em và lo lắng bảo bọc cho nó chông, hay là anh cũng cho đó là một sự khờ khạo?

    Thiên Ân không hề ngượng ngập, chàng đáp ngay:

    − Với em thì khác. Anh không giống như Khắc Huy. Vì chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ. Em bị Khắc Huy bỏ rơi là do hoàn cảnh. Còn Mỹ Ngọc vốn là một cô gái ăn chơi sa đoạ, không chừng chính cổ cũng không biết ai là cha của đứa con trong bụng mình, thế mà giờ bắt H đứng ra nhận lấy. Nếu yêu thật lòng thì anh chấp nhận, còn cuộc hôn nhân trao đổi như thế, có ý nghĩa gì chứ, đúng không?

    − Suy nghĩ là quyền của chúng ta, còn đúng hay không thì không ai dám nói. Thời gian cũng không thể giúp ta nhìn nhận là đúng hay sai. Tóm lại, nếu mình đã không đủ tư cách để có được một kết quả mỹ mãn thì cũng đừng trách ai cả, anh ạ.

    Thiên Ân gằn giọng bảo:

    − Anh rất ghét những người chiếm đoạt người khác rồi buông xuôi, bất cần kẻ bị phụ bạc ấy sống chết thế nào. Anh nhất định phải cho hắn biết, sự lựa chọn của hắn là một sai lầm không thể tha thứ được.

    Dung Nhi khẽ cau mày, hỏi lại:

    − Nhưng nói đi, nói lại, nhất định chúng ta phải đến dự đám cưới sao?

    − Dĩ nhiên. Không có gì làm anh thay đổi ý định được đâu.

    Dung Nhi đau khổ bảo:

    − Anh muốn thấy sự sượng sùng của em trong đám cưới thì chuẩn bị đi. Em sẽ làm anh vừa ý.

    Thiên Ân nắm tay nàng bảo:

    − Cám ơn em. Dù sao trước khi chết, chúng ta cũng phải giãy giụa một lần cuối cùng chứ. Thương tích trong lần này, anh nhất định chăm sóc cho em. Dung Nhi, hãy can đảm lên! Anh ủng hộ em.

    Dung Nhi vừa qua cơn đau đớn về thể xác, giờ phải chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận sự phũ phàng bởi những hình ảnh hạnh phúc trong ngày cưới của Khắc Huy và Mỹ Ngọ trước sự chứng kiến của nhiều người. Nhưng xét cho cùng, Thiên Ân muốn cho nàng thấy được nụ cười tươi tắn trên môi Khắc Huy khi đứng bên cạnh cô dâu mới, niềm hạnh phúc đó như thế nào để nàng thức tỉnh. Từ dó nàng mới nhận ra: đau khổ, u buồn mãi là điều dại dột. Đừng mơ mộng, lý tưởng hoá tình cảm của bất cứ ai bởi cuộc sống vốn khắc nghiệt, éo le mà.


    If you only lived for me, the way I live for you
    I'll be in heaven........... my dreams would come true
    Cause all I've ever wanted is you - and you alone
    I love you so more than you could ever know
    All I've ever wanted is you........

    http://i36.photobucket.com/albums/e1...10421026pz.gif

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •