Trang 1/6 123456 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 41

Ðề tài: Đêm Hoa Chúc Muộn Màng - Dạ Miên

  1. #1
    Bé đi nhà trẻ vn_girl00's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2006
    Bài gởi
    47

    Default Đêm Hoa Chúc Muộn Màng - Dạ Miên

    try this story nha mấy sis.


    :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey: :wavey:




    Chương 1

    " Con trai của cha.

    Đây là lần đầu tiên ba viết cho cong và cũng là lần cuối cùng. Cha không biết mình còn đủ sức nữa hay không để tâm sự hết với con.

    Con trai của chạ Suốt mấy năm qua, cha tìm con khắp nơi, mong tìm gặp lại giọt máu lưu lạc của mình . Nào ngờ định mệnh quá khắt khe với cha con tạ Khi cha biết tin về con, cũng là lúc cha sắp giả biệt cõi đời, vì căn bệnh nan y hành hạ, trong khi con thì bị lưu lạc ngoài xã hội . Mẹ con chết tức tưởi mà không gặp được chồng con. Cha con nhắm mắt lại chẳng ở cạnh mái ấm gia đình.

    Ai là người nhẫn tâm gây ra cảnh ấy? Chính là "họ". "Họ" không có lương tâm của một con người. Con biết không? Cha yêu mẹ con biết bao nhiêu. Nhưng khi mẹ con mang thai, chính là lúc "họ" đang tâm chia rẽ mẹ và chạ đến lúc nhắm mắt, cha cũng không hề biết mặt con và ngược lại, rất may là do cái tên cha me đặt sẵn cho con và các bạn hữu của cha tận tâm tìm kiếm.

    Con trai ơi! Cha mệt lắm rồi, cha ra đi để lại con một gia tài nho nhỏ đủ để con an tâm hoàn thành ước nguyện. của cha.

    Con hãy đến địa chỉ cha ghi trong đây để gặp bạn cha, họ sẽ lo cho con. Cha mệt lắm rồi, dù cha rất muốn viết nhiều nữa. Cha nhớ mẹ và con vô cùng."

    Bức thư dang dở nữa chừng. Dưới ành đèn chập choạng dưới chân cầu, một cậu bé trạc trên dưới mười lăm tuổi cẩn thận xếp gọn lá thư cho vào bọc nylon cất sâu trong người. Gương mặt còn ướt nhạt nhoà nước mắt, cậu bé thầm thì:

    "Cha mẹ Ơi! Bây giờ con còn nhỏ quá, không thể làm gì được "họ". Nhưng con luôn dõi theo từng bước chân họ đi quạ Chỉ vài năm nữa thôi, khi đã trưởng thành, con sẽ cho họ biết thế nào là sự công bằng của đạo lý. Ngày hôm qua, con mới gặp được người bạn của cha, thì ra ông ấy ra nước ngoài suốt mấy năm naỵ Ngày mai, con trai của cha sẽ đổi đời, không còn là cậu bé lang thang đầu đường xó chợ, vào ra "trong ấy" như cơm bữa, mà đàng hoàng bước chân ra ngoài xã hội. Chỉ qua ngày mai, con trai của cha mẹ sẽ trở thành một Lữ Phương khác hẳn"

    Mưa bổng tuông xối xả, nước mưa hòa lẫn với nước mặt của cậu bé trong đêm.

    Cậu bé hoàn toàn ướt đẫm nhưng không hề thấy lạnh. Bởi vì cái lạnh của đêm mưa đâu bằng cái lạnh của con tim buốt giá, mà cuộc đời đưa đẩy cậu bé mười mấy tuổi.

    T hời gian thấm thoát mười mấy năm trôi qua...

    Tiếng máy nổ ầm ĩ của chiếc môtô cáng ngày càng xa dần, mà Du Linh vẫn còn lẩm bẩm khó chịu.

    "Người gì mà thấy ghét quá. Mới dọn đến ở hơn tháng nay đã làm náo động cả xóm nhỏ yên bình này."

    - Du Linh! Chị lầm bầm cái gì vậy? Có chuyện gì nói cho em nghe đi, chớ để trong lòng, coi chừng bị bao tử đó nghe.

    Đang bực mình, Du Linh lấy quyển sách đang cầm trên tay đập mạnh trên vai Chí Hàn- thằng em trai ngỗ nghịch của mình- rồi tuôn một hơi:

    - Em không biết chị đang học bài sao mà lại còn lên đây phá? Mới bị ten đại bàng đó làm giật mình, bây giờ lại đến phiên em.

    Chí Hàn trợn tròn mắt ngạc nhiên, quên phắt là vừa bị... một chưởng của bà chị yêu quí, buột miệng hỏi:

    - Tên "đại bàng" nào? Ở đâu? Chị nói tên hắn ra đi, để tụi bạn em xử lý hắn? Hắn làm gì chị vậy ?

    - Hứ! Giỏi dữ há . Năm nay lên đại học mà bị rớt là ăn đòn đó nghen. Em có biết tên chủ nhà mới dọn về ở cạnh nhà mình không?

    Chí Hàn gật đầu lia lịa đáp:

    - Biết chớ . Còn rành nữa là khác . Tên anh ấy là Lữ Phương, cách đây gần một tuần, tụi em đi hát Karaoke về gần đến nhà thì bị hai tên lạ mặt chận đường đòi tiền mãi lộ, may mắn anh ấy vừa trờ đến, chỉ vài cú ngoạn mục là hai tên ấy chạy...

    -Thôi. Đàn ông con trai ai mà gặp cảnh ấy cũng phải ra tay, chứ không riêng gì hắn đâu. Làm gì em đề cao hắn dữ vậy ?

    Chí Hàn bướng bỉnh hất mặt lên:

    -Hắn, hắn cái gì ? Người ta có tên họ đàng hoàng mà . Anh ấy có chọc ghẹo xúc phạm chị không, mà ghét người ta dữ thế ?

    - Muốn ghét thì ghét, không cần lý dọ Em cũng không nên kết bạn hay lại gần hắn nhé.

    Cậu em phá lên cười sằng sặc, cố nói trong tiếng cười:

    - Du Linh à! Chị may mắn nên sanh ra trước em có 1 năm thôi, mà cát giọng ra giống y như... mẹ đấy.

    - Em dám... dám...

    Chuẩn bị từ trước, nên Chí Hàn dễ dàng tránh được... chiêu thứ hai của bà chị yêu quí . Vừa bỏ chạy xuống cầu thang, cậu ta vừa hét to:

    - Chị có nhớ câu: "Ghét của nào trời cho của nấy" không?

    Từ tức giận chuyển sang buồn cười, Du Linh tủm tỉm cầm quyển tập định học tiếp . Cô vào đại học Kinh tế được một năm, bao điều mới mẻ khi ước mo thành sự thật, cứ như cuốn hút cô vào trong đó.

    Nhưng tiếng nỏ máy giòn giả của chiếc môtô đáng ghét lại xuất hiện . Trước mắt cô, một chàng trai không nhìn thấy rõ mặt bởi chiếc kính đen to tướng đeo khuất đôi mắt, nhưng trông rất phong trần với chiếc quần Jeans bạc phếch và chiếc áo sơ mi hở ngực.

    Linh tính cho biết có người đang chiêm ngưỡng mình nên chàng trai vội nhìn lên hướng ban công nhà bên cạnh . Bị bắt quả tang tại trận, Du linh luống cuống định chạy nhanh vào nhà, nhung luýnh quýnh thế nào lại buông rơi quyển sách sang nhà... "hắn".

    Vừa giận mình, vừa mắc cỡ, Du Linh đứng chôn chân tại chỗ.

    Hắn tên gì nhỉ? À nhớ rồi: Lữ Phương... Lữ Phương...

    -Cô bé ơi! Cô định nhận lại quyển sách này không vậy?

    Một giọng thật trầm thật ấm vang lên làm cô giật mình. Nếu ngày mai cô không có tiết hội thảo quan trọng thì... cho "hắn" luôn. Cô đáp trỏng:

    - Cho... cho xin lại đi.

    -Tôi tên Lữ Phương.

    Cô đâu ngu đến nổi mà không biết ý hắn bảo: " Tôi có tên họ hẳn hòi, xin hãy lịch sự" Du Linh vẫn bướng bĩnh như tính cách của mình.

    - Nhà bên đây đánh rơi... qua nhà hàng xóm. Xin nhà hàng xóm trả lại cho... nhà bên đây...

    Người ấy chính là Lữ Phương mà Chí Hàn vừa nói với cô kia mà, làm sao cô không nhớ chứ? Nhưng chẳng lẽ hạ mình năn nỉ à? Không bao giờ... Không bao giờ.

    - Đùa tí thôi chứ trả cho cô bé đấy. Chuẩn bi...

    Vừa nói dứt câu, anh chàng Lữ Phương cuộn tròn quyển sách tung cao lên phía cô đứng. Du Linh đưa tay bắt gọn và chạy nhanh vào nhà, còn nghe tiếng "hắn" vang lên sau lưng:

    - Cô bé còn thiếu nợ bên nhà hàng xóm đấy nhé.

    Cô tuôn xuống mấy bực thang lầu mà trống ngực vẫn còn đập dồn dập. Bà San ngạc nhiên nhìn con gái:

    Đu Linh! làm gì mà con có vẽ hớt hãi vậy con?

    -Con... con...

    Chí Hàn ngồi xem tivi vọt miệng nói:

    -Chị Du Linh nhà mình sơ... đại bàng đó mẹ.

    Bà càng ngạc nhiên hơn trước câu trả lời khó hiểu của con trai nên lắc đầu:

    -Các con định giở trò gì nữa đây? định đóng kịch với mẹ hả?

    Tuy giọng nói của bà đầy nghiêm khắc nhưng ánh mắt hiền hòa lại ánh lên vẽ tinh nghịch.

    Du Linh nhào đến định nhéo Chí Hàn thì cậu ta ôm chặt lấy mẹ làm bia đở đạn hét to:

    -Mẹ! Chị Du Linh đánh con kìa mẹ.

    -Các con thật là...

    Bà San âu yếm nhìn hai đứa con ngoan của mình hài lòng. Hai đứa mồ côi cha gần mười mấy năm nay nhưng chúng nó không bao giờ làm bà buồn. Du Linh lanh lợi hoạt bát nhưng rất yếu mềm. Còn Chí Hàn lại là bản sao của ông San, cương quyết bộc trực nhưng đôi lúc có vẻ thực tế quá.

    Cả hai là tất cả hạnh phúc của bà lúc tuổi xế chiều.



    --------------------------------------------------------------------------------

    Chương 2

    Lữ Phương đẩy cửa bước vào. Hai người thanh niên còn khá trẻ đang xem tivi nhìn thấy anh vội reo lên:

    - Đại ca mới về.

    Anh dừng lại nghiêm giọng:

    -Hai chú vừa nói gì vậy?

    Một đứa đứng dậy ấp úng:

    -Anh Hai! Em xin lỗi…Tại chúng em quen miệng lúc còn ở…anh là ân nhân của chúng em. Nếu không…

    Những lời ấp úng rời rạc vô nghĩa ấy nhưng Lữ Phương hiểu tất cả. Anh cảm động vỗ vai đàn em của mình, cất giọng trầm ấm:

    - Đình! Hòa! Hai chú có còn xem Lữ Phương này là anh Hai không?

    Hòa là tên một thanh niên thấp tròn gật đầu lia lịa:

    -Sao anh lại hỏi tụi em câu đó? Từ lâu nay, chúng ta là người một nhà kia mà.. Nếu không có anh thì em và thằng Đình còn lang thang ngoài vĩa hè kìa.

    -Thôi được. Chúng ta đừng nên nhắc đến chuyện củ nữa. Sao hôm nay hai chú ở nhà?

    Người thanh niên cao gầy tên Đình vui vẻ đáp:

    -Hôm qua chúng em tăng ca, nên bữa nay em được nghỉ bù.

    -Tốt lắm. Hai chú cứ xem tivi đi, để anh vào nghỉ một lát. Suốt đêm qua ở nhà hàng anh mệt quá. Nhớ năm giờ chiều, gọi anh đấy.

    -Vâng, em nhớ.

    -Anh Hai cứ ngủ ngon..

    Lữ Phương uể oải bước về phòng mình ở lầu hai căn phòng khá sang trọng, nhưng thiếu bàn tay của người phụ nữ nên có vẻ bề bộn thế nào ấy. Anh kéo chiếc rèm cửa màu lam sang bên. Cửa sổ ấy dường như đối diện với phòng cô bé nhà bên cạnh. Vì phòng cô bé ở tầng một nên anh tha hồ nhìn xuống xem cô bé học bài. Cô bé láng giềng tên gì nhỉ? Điều này phải thăm dò ở Chí Hàn mới được, cậu em luôn miệng không ngớt.

    Anh ngã dài người ra giường, cảm thấy nỗi cô đơn từ đâu ập đến. Bên cạnh anh, hai đứa em kết nghĩa Đình và Hà kính trọng và trung thành hết mực. Tội nghiệp chúng nó, từ lúc sinh ra không biết cha mẹ là ai.

    Dáng vẻ ngang tàng lạnh lùng, anh luôn là đối tượng của biết bao cô gái xinh đẹp, nhưng tất cả đối với anh đều là sự phù du nhạt nhẽo.

    Anh ngước mặt lên trần nhà khấn nguyện nghẹn ngào:

    “Xin vong linh cha mẹ Ở trên cao thấy cảm thông với việc làm của con. Lữ Phương này biết chắc chắn nếu còn sống thì cha mẹ sẽ không bằng lòng đâu. Những giọt nước mắt âm thầm với đứa bé lên mười tuổi dưới gầm cầu đau xot lắm, cha mẹ Ơi. Những trận đòn tơi tả, nhức nhói, đau đớn từng ngày ở “trong ấy” cứ ám ảnh con mãi. Con căm thù “họ”. Con muốn họ phải trả giá cho sinh mạng của cha mẹ. Con muốn họ biết thế nào vị mặn của nước mắt. Con muốn…họ đau khổ gấp vạn lần nổi đau mà họ đã gây ra cho gia đình ta”.

    Lữ Phương ngã vật ra nệm. Đàn ông không dễ dàng khóc được, hay bởi tuổi thơ của anh đã cản do dòng nước mắt của mình? Nếu giọt lệ làm tan đi cả nỗi đau của nhân thế, có lẽ bây giờ Lữ Phương là người sung sướng nhất. Ôi! Nhân tình thế thái.

    Anh mệt mỏi thiếp đi trong giấc mơ nặng nè, lẫn lộn thực hự Bỗng một bàn tay mát lạnh đặt vào trán anh, mùi thơm ngào ngạt kèm theo câu nói nũng nịu:

    -Lữ Phương! Bây giờ anh còn nằm đó ngủ sao?

    Anh giật mình mở chòang mắt ra, chưa kịp nói gì thì những nụ hôn phủ tới tấp lên má, lên môi.

    Điệc Thu! Cho anh ngủ chút xíu đi, anh mệt quá.

    Diệc Thu là một cô gái đài các, cô có vẻ đẹp già dặn sắc sảo. Cô phụng phịu đưa tay lắc mạnh anh:

    -Bộ chỉ mình anh biết mệt hay sao? Suốt đêm qua em cũng chẳng chớp mắt. Nhưng phải có cái gì vào bụng mới được. Em đói bụng quá, nhưng không có anh ăn chẳng ngon.

    Lữ Phương sực nhớ mình cũng đang đói meo nên ngồi dậy, bật cười:

    -Anh quên mất. Chờ anh chút nhe.

    Đồng hồ trên tường điểm sáu giờ chiều. Có lẽ Diệc Thu không cho nên Đình và Hòa không dám đánh thức anh. Tuy rất kính trọng “anh Hai” nhưng chúng nó chẳng bao giờ dám chọc giận Diệc Thụ Diệc Thu con gái nhà tỷ phú Diệc Hoàng giàu nhất thành phố này và kiêm luôn chức bà chủ tương lai của Lữ Phương. Chính anh cũng không phủ nhận điều đó và cũng chẳng khẳng định. Sự lạnh lùng trên gương mặt điển trai, cũng thái độ bất cần đời trong con người lãng tử của Lữ Phương đã đốn ngã trái tim kiêu hãnh của Diệc Thụ Cô lao vào vòng tay anh một cách cuồng nhiệt, si mê, bất chấp cả sự giận dữ của gia đình.

    Tiếng huýt sáo từ toilet vọng ra làm Diệc Thu mỉm cười, thầm bảo cho chính mình nghe:

    “Lữ Phương! Suốt cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay của em đâu. Không bao giờ”.

    Lữ Phương bước ra vẫn với chiếc quần Jeans và áo sơ mi cài nút một cách tiện tặn. Những giọt nước lấm tấm rơi trên cổ áo.

    Diệc Thu bước đến vòng tay ôm cô lấy cổ anh, ngọt ngào:

    -Lữ Phương! Chúng ta đi ăn xong thì dạo mát nhé.

    Anh đưa tay vuốt tóc và chỉ một cái lách nhẹ, đôi tay cô rơi xuống. Anh đáp hờ hững:

    - Đến nhà hàng dùng cơm. Nếu không có việc gì cần thì chúng ta đi.

    Diệc Thu quả thật là cô gái khôn ngoan, có biết lúc nào mình “cương”, còn lúc nào phải “nhu” trước người đàn ông này. Cô mỉm cười:

    -Tùy anh!

    Cả hai bước ra ngoài, Lữ Phương rồ tay ga thật giòn giã. Diệc Thu ngồi phía sau ngã dài trên lưng anh, hai tay ôm chặt, cứ như sợ người khác không biết mình là người yêu vậy.

    Trời chập choạng tối pha lẫn anh đèn đường nhiều màu sắc, tạo nên khung cảnh thật huyền ảo. Xe vọt ra đường, cũng vừa lúc anh thoáng thấy cô bé hàng xóm đứng trên ban công nhìn theo trề môi.

    Tự dưng, Lữ Phương cảm thấy bực mình mà chẳng biết giận ai. Chiếc môtô điên cuồng lạng lách giữa đông người chen chúc nhau. Đã biết nhau mấy năm nay, Diệc Thu hiểu ngay anh không được vui nên nhẹ nhàng ngồi thẳng lên. Nhiều lúc Diệc Thu tự hỏi mình yêu anh chàng lãng tử này ở điểm nào? Anh không thích chiều chuộng cô như những đôi yêu nhau khác. Anh chưa bao giờ đặt chân đến nhà cô, dù có năn nỉ bao lần. Anh nửa đùa nửa thật:

    -Chúng ta đâu phải vợ chồng mà ra mắt nhạc giả Như vậy, khi anh và em chia tay sẽ dễ dàng hơn.

    Mặc cho cô nũng nịu, khóc lóc, Lữ Phương vẫn làm theo ý mình. Người đàn ông mà cô điên đảo là như thế đó.

    Xe ngừng ngay trước cổng một dãy nhà lầu thật lộng lẫy, phía trước là nhà hàng khi ăn uống vui chơi, còn bên trên là khách sạn cao cấp.

    Một người bảo vệ vội chạy nhanh đến cúi chào hai người và dẫn xe vào trong

    Lữ Phương nghiêm nghị hỏi:

    -Ngày nay thế nào?

    -Thưa anh Hai, ổn cả ạ. Đêm nay thứ bảy nên bọn choai choai kéo đến đông lắm ạ.

    -Thôi được. Chú cứ làm công việc của mình đi.

    -Vâng, anh Hai.

    Diệc Thu cau mày khó chịu:

    -Hiếm thấy trên đời này có một ông chủ như anh. Khó khăn lắm mới tạo được cơ ngơi như thế này, mà đàn em của anh cứ “anh Hai, anh Hai” mãi. Em thấy…

    Anh nhếch môi:

    Điệc Thu! Quen biết anh mấy năm nay, em vẫn chưa hiểu anh ư? Anh là người và tất cả đàn em của anh cũng như vậy. Anh may mắn hơn họ, được nắm trong tay quyền điều hành ở đây. Nếu không có họ thì làm sao cả cơ ngơi hotel lẫn restaurant rộng lớn này tồn tại đến ngày hôm nay? Anh không bắt buộc em phải theo anh, nhưng anh tuyệt đối cấm em đừng bao giờ thốt lên những câu nói đại loại như vậy. OK?

    -Em…em hiểu.

    Một lần nữa, Diệc Thu lại xuống nước trước mặt Lữ Phương, chỉ duy nhất có mình anh thôi. Những không khí ồn ào sôi động phía trong làm cô quên ngay những muộn phiền. Anh nói ngắn gọn:

    -Em cứ vui chơi với các bạn đi, anh còn nhiều việc cần giải quyết.

    Thế là quên phắt chuyện cái bao tử đang biểu tình, Diệc Thu sung sướng ùa vào đám đông đang gọi tên cô ỉ ôi. Quả là một cô gái đầy tiền nhưng thiếu chiều sâu của tâm hồn. Nhiều lúc anh cảm thấy xúc động trước tấm chân tình của Diệc Thu, nhưng…không thể nào được, khi anh chưa hoàn thành tâm nguyện của mình. Bằng bất cứ giá nào anh muốn “họ” phải trả giá cho việc làm của mình.
    Nước vô tình ngàn năm trôi mãi
    Mây vô tình mây vẫn bay xa
    Trăng vô tình trăng đùa với gió
    Người vô tình đâu hiểu lòng tội
    [IMG]u27[/IMG]

  2. #2
    Bé còn quấn tã nero127's Avatar
    Tham gia ngày
    Nov 2006
    Nơi Cư Ngụ
    hell
    Bài gởi
    19

    Default

    mở đầu khá hấp dẫn,co lẽ truyên nay hay,ban có thể post nhanh hơn được không vậy?????

  3. #3
    Bé đi nhà trẻ vn_girl00's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2006
    Bài gởi
    47

    Default

    Chương 3.



    Gió lành lạnh thổi xộc vào người làm Chí Hàn rùng mình, kéo cao cổ chiếc áo sơ mi phong phanh. Giờ đã quá nữa đêm, chắc cũng hai hay ba giờ sáng rồi. Dù đeo đồng hồ trên tay Chí Hàn không thèm nhấc tay lên xem.
    Có lẻ mẹ và chị Du Linh lo lắng lắm. Nhưng Chí Hàn vẫn không dám về qua nhà. Mấy lần từ xa nhìn ánh đèn sáng choáng trong căn hộ nhỏ quen thuộc trong lòng lại nhói đau. Là đàn ông con trai, khó có thể dùng giọt lệ xoá tan nỗi buồn. Bây giờ biết đi về đâu? Trốn tránh mãi như thế có phải là thượng sách hay không? Chí Hàn vẫn chẳng tìm ra lối thoát của chính mình.
    Thỉnh thoảng vài chiếc taxi chạy qua. Chắc tài xế có lẽ ngạc nhiên lắm khi thấy một khách bộ hành lang thang trong đêm tối lạnh buốt.
    -Chí Hàn! Có phải em đó không?
    Chí Hàn hoảng sợ nhìn lên và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Lữ Phong ngồi trên chiếc môtô đứng sát bên cạnh, mà có lẻ quá lo lắng nên cậu ta không nghe thấy.
    Thấy Chí Hàn lạnh run, không nói không rằng, anh đưa chiếc áo khoác đến chỗ Chí Hàn và ra hiệu cho Chí Hàn lên xe. Nhìn vẻ ngập ngừng lạ lùng ấy, Lữ Phong chợt hiểu và nói ngắn gọn:
    -Lên xe đi, anh đưa em về chỗ của anh. Nhanh lên! Nếu không, em bị cảm lạnh đấy.
    Quả thật cơn lạnh đã thấm dần từng xương tủy và mạch máu, Chí Hàn leo lên sau xe môtô. Lữ Phong rồ ga phóng nhanh trở lại khách sạn. Thấy thái độ kính nể của những người phục vụ đối với anh, Chí Hàn ngạc nhiên, nghĩ có lẽ anh là khách quen ở đây. Vì Lữ Phong rất lạ lùng và kín đáo nên không ai dám nói gì cả, khi có sự trở lại của ông chủ trẻ.
    -Đình và Hòa! Hai chú lại đây, anh nhờ chút chuyện này.
    -Vâng, anh Hai.
    Lữ Phong nói gì đó thật nhỏ, Đình quày quả đi ngay. Hòa chớp mắt:
    -Còn em, anh Hai?
    -Chú mở lò suởi gấp tại phòng nghỉ của anh, và bảo nhà bếp mang những thức ăn thật nóng phòng cho anh.
    Lữ Phong đưa Chí Hàn vào thang máy lên phòng. Mọi việc diễn ra trước mắt Chí Hàn đến bất ngờ, khi chiếc phòng rộng lớn hơn cả căn hộ ba mẹ con đang ở . Chẳng mấy chốc hơi nóng từ chiếc lò sưởi điện nơi góc phòng toả ra thật dễ chịu.
    Có tiếng gõ cửa và Hòa bê nguyên mâm thức ăn nóng nghi ngút khói đặt xuống bàn, liếng thoáng:
    -Có mọi thứ theo ý của anh Hai đây.
    -Tốt lắm. Chú ngồi dùng với anh luôn.
    Hòa lắc đầu vỗ vào bụng:
    -Em và thằng Đình mới làm một bụng đây. Anh có cần gi`nữa không ạ?
    Anh rút một xấp tiền nhét vào túi Hòa, nhẹ giọng:
    -Đây là phần của hai chú. Có nhớ lời dặn của anh không? Chú cứ về nhà nghỉ ngơi đi.
    Hòa chớp mắt có vẻ cảm động:
    -Vâng, em nhớ. Cám ơn anh Hai, em về.
    Lữ Phong mỉm cuời vì thấy vẻ mặt ngơ ngác của Chí Hàn, tằng hắng:
    -Cứ tự nhiên như ở nhà em vậy. Nào, hai anh em mình cùng ăn nhé.
    -Anh Lữ Phong! Nhưng mà…
    -Không nhưng gì hết, ăn cho no rồi chúng ta nói chuyện.
    Chí Hàn đói thật sự, không cần khách sáo cứ cắm cúi xuống tô xúp bốc hơi thơm lừng. Lữ Phong chỉ ăn cho lấy lệ và liên tục gắp thức ăn cho Chí Hàn. Thấy cậu ta đặt đũa xuống, anh nhướng mắt:
    -Ngưng rồi sao? Thức ăn không hợp với khẩu vị em à?
    Thỏa mãn sự biểu tình của cái dạ dày xong, Chí Hàn có vẻ tỉnh táo hơn lên nên bật cười:
    -Anh xem một mình em ăn hết ngần ấy mà ít à? Nơi đây thức ăn thật tuyệt diệu. Có phải anh là chủ ở dây?
    Lữ Phong nheo mắt hóm hỉnh:
    -Em nghĩ sao cũng được, miễn em cảm thấy nơi đây an toàn là được. Bây giờ, hãy nói cho anh biết nguyên nhân nào khiến em không về nhà, mà đi lang thang giữa đêm hôm như vậy?
    Thấy thái độ do dự của Chí Hàn thì anh hạ gịong thật nhỏ:
    -Em đừng nghĩ anh buộc em phải thố lộ điều thầm kín của mình. Chỉ vì anh luôn muốn mang điều tốt lành đến với em. Như thế em sẽ thấy nhẹ nhàng trong lòng hơn.
    Chí Hàn mím môi như quyết định rồi gục đầu thiễu não kể lể:
    -Em…thi rớt đại học rồi. Chị Du Linh là con gái mà đậu quá dễ dàng. Em cảm thấy nhục nhã quá.
    -Chẳng lẽ bỏ nhà đi lang thang, như thế mà là phương pháp tốt nhất hay sao? Lỡ có xảy ra chuyện gì không hay thì nguời mà lo lắng nhất lại là những người thân của em đó. Hãy suy nghĩ lại đi, Chí Hàn. Em là người may mắn vì còn có một bà mẹ hiền dịu và người chị duyên dáng. Em còn hạnh phúc nhiều lắm, Chí Hàn ạ.
    Như chợt hiểu ra chuyện gì đó, Chí Hàn cắn môi:
    -Thế anh là người ...
    -Đúng vậy. Anh là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện. Nhưng mà thôi, hãy quay về chuyện của em đi. Thi rớt đại học đâu phải là điều gì ghê gớm lắm. Cứ cố gắng luyện lại, năm sau nhất định em sẽ đậu thôi.
    -Nếu được như vậy thì còn gì bằng. Từ lúc cha mất đi, mẹ em phải tần tảo nuôi hai chị em suốt mười năm trời. Em đã phụ lòng của mẹ rồi, nên không đành lòng để mẹ phải vất vả nữa.
    Lữ Phong cắn cắn môi gật gù:
    -Có phải em muốn đi làm để giúp cho mẹ không?
    Chí Hàn “vâng, dạ” rối rít:
    -Đúng rồi ạ. Em rất muốn..-Chí Hàn xìu giọng –Nhưng một cái bằng trung học em sẽ làm được gì với thời buổi hiện đại này?
    Anh vỗ vai cậu em hàng xóm, trầm giọng:
    -Chí Hàn! Đừng lo, anh sẽ giúp em.
    -Giúp em sao ạ? Có phiền gì anh không? Em chỉ sợ…
    -Không có gì phải bận tâm cả. Ban ngày, em giúp anh ở khâu sổ sách tại đây. Còn ban đêm, anh gởi em học đại học tại chức. Anh có quen một vài người trong đó thi vào không khó lắm đâu, chỉ có học phí hơi cao. Nếu em đồng ý thì ban ngày đi làm để đóng học phí. Như thế, sẽ không làm cho em có cảm giác mang ơn hay lệ thuộc vào người khác. Sao?
    Nước mắt rưng rưng, Chí Hàn chụp tay anh lắc mạnh:
    -Lữ Phong! Làm sao nói hết sự biết ơn của em. Em sẽ cố gắng ạ.
    -Này! Đừng có mà mê chơi nhé. Nếu không, anh chẳng nhẹ tay với em đâu.
    Chí Hàn cảm động trước những câu mắng yêu của anh, đưa tay quẹt nước mắt mà miệng cười tuơi roi rói.
    Sực nhớ, Chí Hàn nhảy dựng lên:
    -Chet rồi! Chắc mẹ em và chị Du Linh lo sợ lắm. Em phải về ngay đây.
    -Này! Từ từ chứ chú em. Bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, khó có thể đón xe. Sẵn dịp về nhà, anh sẽ cho em quá giang luôn. À! Còn chuyện này nữa đấy, lúc ghé khách sạn này, anh đã cho đứa em về báo lại cho mẹ hay rồi. Chắc họ cũng an tâm lắm đấy.
    -Anh…Em biết nói…
    -Thôi. Đừng có mũi lòng như phụ nữ thì không được đâu nghe.
    Lữ Phong bật cười xòa, khoác vai Chí Hàn thân mật xuống dưới lấy xe. Trên đuờng đi, Chí Hàn không giấu nổi sự thắc mắc, buột miệng hỏi:
    -Anh Lữ Phong! Khách sạn của anh có căn phòng quá tuyệt vời, sao anh không ở lại cho tiện việc nghỉ ngơi.
    Anh quay lại phía sau, cất giọng lạ hẳn đi:
    -Nơi đó để kinh doanh duy trì sự tồn tại của con người. Cũng có những lúc ta cần đến sự yên tĩnh của cuộc sống. Nhưng nếu không mua căn nhà ấy thì làm sao anh em ta có cuộc hội ngộ như đêm nay chứ. Phải không Chí Hàn?
    Những lời triết lý lạ lùng của anh làm Chí Hàn ngẩn ngơ, nhưng cũng lơ mơ hiểu rằng mình đã…"phạm thượng" nên vội nín khe sau lưng Lữ Phong, môi mím chặt.

    ********

    Bà San ngồi im lặng ngắm hai đứa con yêu quý của mình mà trong dạ rối bời bời. Đứa nào cũng hiếu thảo với mẹ, nhưng còn điều đó càng làm bà ray rứt hơn. Bởi với thiên chức của một người mẹ, bà đã không làm cho con được sung sướng hơn.
    Kìa Du Linh mái tóc đen láy với mái tóc muợt mà, chính bản sao của bà thời con gái.
    Và đây gương mặt thông minh của người chồng quá cố. Nhìn Chí Hàn đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt lại, bà San biết con trai đang lo lắng
    Bà tằng hắng rồi nhẹ nhàng tiếp:
    -Tuy là người sinh ra con, nhưng mẹ luôn tôn trọng ý kiến của các con. Nào! Chí Hàn, con nói đi.
    Chí Hàn ngập ngừng lên tiếng:
    - Thưa mẹ. Con không hoàn thành được nguyện ước của mẹ, con xin lỗi.
    Ba San đưa tay cốc yêu lên đầu con trai, bật cười:
    - Cái thằng chó con này. Bộ con nghĩ mẹ độc đoán khó tánh, bắt buộc con phải thi đại học hay sao? Nếu rớt thì năm sau sẽ thi lại. Thật lòng, mẹ muốn các con thành tài để khi ra đời đừng để thiên hạ khinh rẻ. Mẹ đâu bao giờ sống mãi bên cạnh các con đến suốt đời. Nếu mẹ đi theo cha con mà các con còn mãi long bong thì làm sao mẹ an tâm dưới suối vàng chứ?
    Chí Hàn ôm chặt lấy bà, nghẹn giong thật lâu mới thốt lên:
    - Mẹ! Con xin lỗi mẹ, vì con hiểu lầm mẹ. Con hứa sẽ cố gắng vào đại học cho mẹ vui. Và con sẽ đi làm để phụ giúp gia đình.
    Du Linh lắc đầu:
    -Không được đâu, Chí Hàn. Chuyện đó để chị lo. Chị bước qua năm thứ hai rồi, nên chuơng trình học cũng ổn định. Chị đã nhờ người bạn tìm việc làm giúp, chắc làm gia sư cho bọn trẻ. Em cứ cố gắng luyện thi đi, về vấn đề kính tế, để chị phụ mẹ.
    Bà San xúc động ngắt lời:
    -Mẹ biết các con rất thương mẹ, nhưng gia đình mình cũng chẳng đến nỗi nào đâu các con. Cái sạp vải ngoài chợ, mẹ sang lại cho người ta cũng còn một số vốn đây. Con tiền ở ngân hàng của cha con để lại, hàng tháng vẫn lãnh tiền lãi để xoay mà. Mẹ chỉ muốn các con thật yên tâm học giỏi cho cha con vui thôi.
    Du Linh nũng nịu nghiêng đầu:
    - Mẹ! đã đến lúc mẹ phải nghỉ ngơi chứ. Mẹ nuôi dưỡng chúng con mấy chục năm nay cũng mệt mỏi lắm. Bây giờ con xin hứa, nếu đi làm, cần bảo đảm việc học tới nơi tới chốn. Đồng ý nghe mẹ.
    Những lời thiết tha của con gái làm bà San xiêu lòng, miễn cưỡng gật đầu với Du Linh:
    - Thôi cũng được. Nhưng đừng cố gắng quá sức nghe con.
    Sực nhớ, bà quay sang Chí Hàn:
    -À! mẹ quên nữa. Ngày mai, con nhớ sang cám ơn cậu bên nhà nghen. Cậu gì…Lữ…Lữ…
    - Anh Lữ Phương, mẹ à .

    - Nếu đêm ấy con không gặp cậu hàng xóm thì mẹ chẳng biết ra sao nữa . Đừng để chuyện ấy xảy ra lần nữa.

    Chí Hàn cúi đầu :

    - Thưa mẹ , con xin lỗi . Sẵn dịp , con xin thưa với mẹ chuyện này . Anh Lữ Phương đã giúp con bằng cách nhận con vào làm ở khách sạn của anh ấy . Ban ngày , con giúp anh ấy về việc sổ sách và con học đại học tại chức vào ban đêm . Mẹ tin con đi , con hứa sẽ cố gắng .

    Bà San có vẻ ngừng ngại :

    - Chí Hàn ! Người ta tốt quá , mà ta chưa làm gì trả ơn họ.

    - Mẹ đừng lo lắng quá . Anh ấy là người rất tốt và tế nhị nữa . Anh ấy bảo con cố gắng làm để đóng tiền học, chứ tuyệt nhiên không giúp đỡ về tài chính . Anh khéo léo không muốn chúng ta bị mặc cảm vì chịu ơn . Anh Lữ Phương tốt như vậy , con lại từ chối sao ?

    Nghe những lời thuyết phục của con trai , bà San có vẻ xiêu lòng nên hỏi Du Linh :

    - Ý con thế nào ?

    Du Linh không có thiện cả mấy với anh chàng " đại bàng " hàng xóm . Nhớ đêm đó anh ta đưa Chí Hàn về an toàn nên cô bớt ghét chút đỉnh . Chẳng lẽ vì thế mà cô dễ dàng với hắn sao ? Cô đáp giấm giẵn :

    - Chí Hàn cũng lớn rồi , nếu chuyện gì nó cảm thấy đúng thì cứ làm .

    Mọi chuyện thế là tạm ổn . Chí Hàn nhảy cẩng lên vì mừng rỡ , chạy đến hôn mạnh lên má mẹ rồi chạy luôn qua nhà Lữ Phương . Nhưng được vài bước , Chí Hàn khựng lại , vội quay trở về nhà, Du Linh buột miệng :

    - Sao , đổi ý rồi hả ?

    Chí Hàn hất mặt lên :

    - Đổi ý cái gì chứ ? " Nam nhi đại trượng phu " kia mà . Em quên là bây giờ anh ấy đang ở trong khách sạn . Vậy sáng mai em đến đó cũng được .

    Và Chí Hàn quay sang bà San :

    - Mẹ à ! Như thế là ổn cả rồi , mẹ đừng lo lắng thái quá . Bổn phận của con là gánh vác cả gia đình này . Con xin hứa với mẹ nhất định sẽ cố gắng .

    Du Linh ngỡ ngành, chợt như thấy em trai của mình như lớn hẳn ra, giọng cô pha chút xúc động :

    - Chí Hàn ! Chị cũng có trách nhiệm vậy . Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho mẹ nhé .

    - Yes, madam .

    Cả hai chị em phá lên cười trong niềm hạnh phúc ngọt ngào của người mẹ thương yêu . Bà San cố che giấu sự xúc động bằng câu mắng yêu quen thuộc :

    - Mồ tổ hai đứa bây ! Nói thì dễ nghe lắm , nhung chẳng biết có nên thân hay không ? Thôi , các con trò chuyện nhé , mẹ lên phòng đây .

    - Vâng ạ .

    - Dạ , mẹ cứ ngủ trước .

    Chỉ còn lại hai chị em trong phòng khách . Chí Hàn gãi đầu cười cười :

    - Chị Du Linh à ! Em ...

    Chợt Chí Hàn vội đứng dậy reo khẽ :

    - Ồ ! Anh Lữ Phương về rồi kìa.

    Quả thật , có tiếng xe môtô nổ giòn gian nhà bên cạnh. Cậu em phóng nhanh . không ki6p nhìn thấy cái bĩu môi dài cả cây số của bà chị yêu quý .

    Du Linh cau mày , suy nghĩ : " Hắn có bản lĩnh gì mà nhanh chóng thu phục cảm tình của mọi người trong nhà này chứ ? Chí Hàn rất kén khi chọn bạn tri kỷ . Còn mẹ khỏi phải nói . Khắt khe là vậy . Thế mà...Bực mình thật ! Chẳng lẽ vì cái ơn đêm ấy đưa em trai mình về , mà " hắn" trở thành vị ân nhân hay sao ? Mình đâu đến vô ơn bội nghĩa , nhưng thật không sao chịu nổi tiếng máy xe môtô đáng ghét và gương mặt ..."

    Du Linh thở hắt ra , bước về phòng . Tự dưng cô bực bội và cứ nghĩ đến ..người dưng mãi .

    Bất chợt , cô đưa mắt sang sân nhà bên cạnh khi nghe tiếng em trai mình vang lên rõ ràng :

    - Vâng . Sáng mai . em sẽ đến đó gặp anh . Chúc anh ngủ ngon .

    Ồ ! Thằng em ngỗ nghịch của cô đã biết ăn nói văn hoa từ bao giờ thế nhỉ ? Du Linh tủm tỉm cười một mình .

    Chí Hàn vừa ra khỏi cổng thì cô nhìn thấy Lữ Phương tiễn một người con gái ra về . Nhìn dáng điệu nũng nịu của cô ta , Du Linh dễ dàng đoán ra sự liên hệ mật thiết giữa hai người . Vả lại , đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy họ đi chung với nhau .

    Du Linh thoáng đỏ mặt dưới ánh sáng của ngọn đèn đường rọi vào , khi thấy cô gái nhón chân lên ôm ghì lấy gương mặt Lữ Phương hôn vội vã. Anh ta nhẹ nhàng đẩy cô ta ra cổng rồi thong thả quay vào nhà .

    Lữ Phương ngước mắt nhìn lên và chạm ngay tia nóng bỏng chiếu vào anh từ cô láng giềng . Thoáng mất bình tĩnh mà anh cũng không hiểu tại sao , khi " con bé " con nhà lành ấy chẳng sánh bằng những giai nhân bên cạnh.

    Cũng không khác gì Lữ Phương , Du Linh hoảng hốt với tâm trạng tên trộm bị bắt quả tang . Cô luýnh quýnh chạy nhanh vào phòng đóng các cửa sổ lại , tim vẫn đạp thình thịch dồn dập . Cô tức tối giậm chân , bực bội cho chính mình . Tại sao hôm nay lại sợ " hắn " chứ ? Người gì mà vô duyên , cứ tỏ tình trước mặt thiên hạ . Ơ ! Mà đó là chuyện của họ , mình đúng là kỳ cục .


    ***********

    Hôm nay là ngày giỗ của ông chồng quá cố lần thứ mười . Cũng như thường lệ , Du Linh nghỉ ở nhà phụ giúp mẹ . Nào mà món gỏi gà mà ông thích , nào là nồi cá kho tộ thật cay đến buốt lưỡi , nào là món tráng miệng bằng những miếng thơm vàng ươm .

    Vừa nhặt rau , Du Linh vừa lên tiếng :

    - Mẹ à ! Mẹ chiều ba như thế này , chắc lúc còn sống , ba yêu mẹ lắm phải không ?

    - Cái con nhỏ này .

    Bà San đỏ mặt nạt đùa , rồi bà lại thở dài vẻ nuối tiếc :

    - Đúng vậy . Mẹ may mắn gặp được người đàn ông tốt như ba con , Chẳng cờ bạc , cũng không rượu chè , người tốt thường hay vắn số .

    Cô vội vàng lảng chuyện :

    - Mẹ ơi ! năm nay mẹ có mời ai không ?

    - Cũng như thường lệ thôi con à . Chúng ta đâu còn bà con hay bạn bè ở đây . À ! Hôm qua Chí Hàn có xin phép được mòi vài người bạn của nó . Còn con ?

    Du Linh nũng nịu vòng tay ôm chặt lấy mẹ :

    - Tụi bạn con chúng nó nghịch như quỷ sứ , con sợ chúng nó chỉ làm mẹ mệt thêm. Có bạn của Chí Hàn đủ rồi mẹ.

    Nhìn lên đồng hồ , bà San kêu lên :

    - Trưa rồi con , để mẹ lên thắp nhanh cho ba . Chí Hàn nó về đến bây giờ .

    Bà San lên trước . Du Lin rửa tay , lòng thắc mắc:

    - Chí Hàn nó mời ai đến kìa ? Chẳng lẽ là " hắn" hay sao ?

    Gương mặt nóng ran lên , cô vội lắc đầu lia lịa để xua đi nỗi ám ảnh chợt đến .

    - Du Linh à ! Lên mẹ bảo nè .

    - Vâng ạ.

    Cô lật đật chạy lên , phụ mẹ dọn dẹp thức ăn xuống . Bà San tinh ý hỏi :

    - Con không khỏe à ?

    Cô vội lấp liếm ngay :

    - Dạ , không sao đâu . Chắc trong bếp nóng quá .

    Hai mẹ con lúi húi sắp xếp lại thức ăn, chợt bà San lên tiếng thật nhỏ :

    - Tháng sao là đến ngày giỗ của dì Hiền rồi , con nhớ làm mấy món bánh mà dì thích nhé .

    Cô không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến dì Hiền là mẹ không giấu được nỗi xúc động đau xót . Mà dì có phải là chị hay em ruột của mẽ đâu ? Chỉ là một người bạn đồng hương từ thời còn con gái . Chắc từ bé , hai người rất thân thiết nhau . Không nén được , cô buột miệng nói huỵch toẹt ra :

    - Mẹ ! Dì Hiền chỉ duy nhất có anh Lập Văn là con trai , tại sao mỗi năm anh ấy không về đây giỗ mẹ mình ? Hay là anh ấy lấy cô đầm mắt xanh tóc vàng rồi quên cội nguồng.

    Bà San nghiêm giọng :

    - Du Linh ! Là con gái , con nên cẩn thận lời nói nhé . Dì dượng con mất hết , Lập Văn được người quen đưa qua Mỹ ăn học . Cuộc sống nơi xứ lạ quê người đâu dễ dàng , vừa học lại vừa làm cực khổ lắm . Lập Văn thành tài là mẹ vui rồi . Bổn phận của mẹ là hương khói cho cha mẹ cậu ấy .

    Cô vẫn còn ấm ức:

    - Nhưng mười mấy năm nay , anh ấy không đoái hoài đến người thân , chẳng có lấy một lá thư , một câu nhắn gửi . Đến cả gương mặt anh ấy , con còn chẳng nhớ nữa là .

    Vừa lúc ấy tiếng Chí Hàn gọi to :

    - Mẹ ơi ! Con đưa khách về nè .

    Câu chuyện của hai mẹ con tãm dừng , bà San lên tiếng :

    - Con mời bạn vào đây đi con .

    Chí Hàn bước vào ôm lấy bà :

    - Mẹ ! Chắc từ sáng đến giờ mẹ mệt lắm , phải không ?

    - Thằng chó này ! Nịnh mẹ không sợ bạn cười à . Đây là ...
    _________________
    Chí Hàn đẩy người đi cùng bước đến , giọng hồ hởi :

    - Mẹ ! Đây là anh Lữ Phương , vừa là ông chủ , vừa là vị ân nhân , cũng là người hàng xóm của mình đó mẹ.

    Lữ Phương cúi đầu lễ phép:

    - Cháu kính chào bác . Bác đừng nghe lời của Chí Hàn , cậu ấy chỉ đùa thôi.

    - Anh Lữ Phương ! Đây là mẹ em . Còn đây là chị Du Linh .

    Lữ Phương nhìn cô cười cười , khóe môi hơi nhếch lên vẻ thách thức :

    - Xin chào cô hàng xóm xinh đẹp .

    Du Linh thấy bực bội với lời kiểu cách , cùng bộ mặt khó ưa của "hắn" , nên vờ quay sang mẹ:

    - Chúng ta vào bàn nhé mẹ.

    - Được rồi . Lữ Phương , vào bàn đi cháu .

    Sắp xếp thế nào mà Du Linh lại ngồi cạnh Lữ Phương , nhưnng cô không dám đứng lên vì sợ bà San để ý sẽ khiển trách . Tự dưng phong cách chững chạc tự nhiên của anh vô tình đẩy cô vào thế bị động , cô cứ lúng túng như gà mắc dây thun .

    Chí Hàn chợt kêu lên :
    - Mẹ ! Lâu lắm rồi , con mới thấy chị Du Linh " yểu điệu thục nữ" đó .

    " Quả là thằng em mắc toi ! Hãy đợi đấy , cậu em ạ ".

    Du Linh cắn môi liếc xéo Chí Hàn. Lữ Phương gắp miếng thịt gà to tướng bỏ vào chén cô , ngọt ngào :

    - Du Linh ! Tôi cam đoan cô dùng hết miếng gà này sẽ hết giận ngay.

    Bà San mắng yêu :

    - Hai chị em nó như mặt trời với mặt trăng vậy , nhưng vắng mặt nhau một chút đã vội đi tìm .

    Anh chép miệng:

    - Vậy hai chị em còn có phước hơn cháu , còn có người để hờn giận .

    - Bác hỏi không phải , thế gia đình cháu đâu , mà bác thấy cháu chỉ có một mình ?

    Chí Hàn nhanh nhẹn đáp thay :

    - Cha mẹ anh ấy không còn mẹ à . Từ nhỏ , Lữ Phương đã sống tự lập.

    Đúng là trái tim phụ nữ dễ nhạy cảm . Du Linh cảm thấy ngỡ ngàng khi nghe chính em mình vừa nói , sự hằn học đối với Lữ Phương có giảm xuống chút đỉnh . Bà San có vẻ ái ngại :

    - Lữ Phương ! Về vấn đề tài chính thì bác không giúp gì cháu được . Nhưng về tinh thần , cháu có thể tin tưởng ở gia đình bác . Mỗi lúc rảnh , cứ sang nhà bác chơi nhé .

    - Dạ , xin cám ơn bác .

    Chợt có tiếng chuông cổng réo vang , Chí Hàn bật đứng dậy buột miệng :

    - Ai đến nhà mình đấy nhi ? Để con ra xem thử.

    Không bao lâu , Chí Hàn bước vào giọng oang oang vui vẻ :

    - Anh Lữ Phương ! Anh nhìn xem ai đến tìm anh nè .

    Phía sau lưng Chí Hàn là Diệc Thư , cô tiểu thư vớ mái tóc được uốn sấy thật công phu . Diệc Thư mặc áo đầm đen hai dây mỏng manh tăng thêm vẻ hấp dẫn đài các của chính mình .

    Diệc Thư lờ đi tất cả mọi người đang ngạc nhiên , cô ta bước đến trước mặt Lữ Phương nũng nịu :

    - Tại sao anh qua đây mà không báo cho em biết ? Bộ có ý đồ gì à ?

    Vửa nói , Diệc Thư vừa liếc xéo cô gái ngồi cạnh anh . Du Linh tái mặt vì bị xúc phạm . Biết Lữ Phương đang khó xử , bà San đứng lên :

    - Cô này là ..

    - Dạ , cháu tên Diệc Thư , là vợ sắp cưới của anh Lữ Phương ạ .

    - Thế à . Chí Hàn ! Nhắc thêm ghế mời khách ngồi đi con . Du Linh lấy thêm chén đũa . Các con thật là ...khách đến nhà cứ đứng đó .

    Du Linh không dám cãi lời mẹ , cô vừa đứng lên ra nhà sau thì Diệc Thư tỉnh bơ ngồi vào ghế của cô . Hỏi bà San một cách gượng gạo:

    - Hôm nay nhà có tiệc hở bác ?

    - Ờ ..ờ ...bác giỗ ba tụi nhỏ mà . Nếu biết cháu là người nhà của Lữ Phương thì bác cũng chẳng hẹp hòi gì đâu .

    Từ nãy giờ anh vẫn im lăng , không khẳng định và cũng không phủ nhận nhưng lời Diệc Thư nói . Du Linh từ nha sau đi lên , dù bực mình vì thái độ khiếm nhã của vị khách không mời mà đến , nhưng cô cố gắng hòa nhã :

    - Xin mời chị.

    - Cám ơn cô bé .

    Giọng nói trịnh thượng làm Du Linh nổi điên, cô quay sang mẹ :

    - Con no rồi . Con lên trước học bài , ngày mai có tiết kiểm tra mẹ à .
    _________________
    Không kịp đợi bà San trả lời , cô chạy luôn về phòng . Lữ Phương kịp nhận ra gương mặt tái xanh và đôi môi mím chặt của cô bé láng giềng .

    Anh đột ngột đứng dậy , nói :

    - Thưa bác , cháu có cuộc họp quan trọng , cháu xin phép về sớm . Có dịp , nhất định cháu sẽ đến thăm gia đình .

    Chí Hàn vội vàng kêu lên :

    - Anh chị khoan về đã . Hai người chưa đụng tới miếng gì cả mà .

    Lữ Phương vỗ nhẹ lên vai Chí Hàn:

    - Anh biết gia đình rất tốt với anh , nhưng thật sự anh bận quá .

    Bà San chen vào :

    - Chí Hàn ! Con đừng ép buộc cậu ấy nữa. Lữ Phương còn bao chuyện cần làm mà .

    - Cám ơn bác . Xin phép cháu về .

    Lữ Phương bước nhanh ra cổng . Diệc Thư qua phút bất ngờ , giậm chân thình thịch phân bua với bà San :

    - Đấy , bác xem . Anh ấy xem như chẳng có mặt cháu vậy ? Không hiểu tại sao cháu vẫn yêu anh ấy .

    - Như thế người ta mới gọi là " duyên nợ " chứ cháu . Hay cháu ngồi xuống dùng cơm với bác đi.

    - Không được đâu . Lữ Phương đi rồi thì cháu còn lòng dạ nào để mà ngồi ăn chứ ? Thôi , cháu về nhé.

    - Chí Hàn ! Con đưa chị về nhà .

    Chí Hàn gật đầu " dạ" . Cả hai người ra cổng , bà San nhìn theo một lúc rồi gọi khẽ:

    - Du Linh . Xuống mẹ bảo .

    - Con xuống ngay .

    Cô đi nhanh về phía mẹ chờ đợi . Bà chỉ tay xuống ghế :

    - Con ngồi ăn với mẹ cho xong bữa đi .

    - Mẹ ! Con no rồi mà .

    Bà San cốc yên lên đầu con gái . mắng mỏ :

    - Mẹ sinh ra con bộ mẹ không biét sao hả ? Bực mình chuyện gì cũng có thể làm con bỏ cơm được . Ăn cho no rồi lên học bài .

    Du Linh đỏ mặt bị mẹ đi guốc vào bụng . Cô rón rén ngồi cạnh bà , nhẹ nhàng cầm đôi đũa còn dở dang.


    ***********

    Giờ này vắng khách nên Lữ Phương ngồi nhâm nhi ly cà phê . Anh cảm thấy rất hài lòng với công việc ở đây luôn thuận buồm xuôi gió . Đình , Hòa và những anh em than tín cùng anh vượt mọi khó khân mới có ngày hôm nay .

    Đình thấy Lữ Phương ngồi trầm ngâm một mình , nên e ngại đứng nhìn một lúc mới tằng hắng :

    - Anh Hai! Mọi chuyện em chuẩn bị xong xuôi, chúng ta lên đường chứ a. ?
    - Được. Chú bảo Hòa đánh xe ra, chúng ta đi ngay.
    Một chiếc xe con màu xanh đậm có lẽ ít đi nên nước sơn còn bóng ngời. Anh lặng lẽ lên ngồi phía sau, nhắm mắt. Có lẽ quen với tính ý ông chủ của mình nên hai người kia cũng không hó hé một tiếng nào. Chiếc xe bon bon chạy về nghĩa trang thành phố.
    Đây là khu yên nghĩ dành cho những người khá giả.
    Lữ Phương bồi hồi mỗi khi đến đây. Bước chân anh cứ như nhẹ tênh. Ông lão gác cổng quen mặt chàng trai hào phóng nên reo mừng, ba hoa luôn miệng:
    - Cậu đến đấy à. Mới đây mà đã trọn năm nhanh thật đấy. Tôi luôn dọn dẹp và thay hoa thường xuyên trên mộ theo lời cậu dặn. Lúc nào…
    Lữ Phương nhã nhặn đặt vào tay ông một xấp tiền rồi nói:
    - Cám ơn ông. Cháu luôn ghi nhớ ơn của ông. Cháu xin đi đây.
    Anh buồn cười với cái tánh nói hơi nhiều của ông. Anh bước vội để khỏi nghe tiếng cám ơn rối rít của ông.
    Cuối cùng, Lữ Phương đứng bước trước ngôi mộ khá to lớn, trang trí thật trang trọng. Bức ảnh người đàn bà lộng trong tấm bia thật đẹp nhưng có khuôn mặt khắc khổ, còn đôi mắt buồn sâu thăm thẳm, cứ như muốn nói với người đối diện một điều gì đó.
    Đình và Hòa đặt trước một đoá hoa hồng đỏ thắm và bày biện trái cây rồi cả hai cúi đầu lặng lẽ ra xe.
    Chỉ còn lại một mình Lữ Phương trước mộ. Anh từ từ quỳ xuống, tay mân mê những nụ hoa hồng còn đẩm ướt những giọt sương mai, giọng nghẹn ngào:
    - Mẹ ơi! Con lại đến với mẹ đây. Mẹ hãy tha thứ cho thằng con trai bất hiếu này, khi chỉ đến thăm mẹ quá ít ỏi. Xin hãy hiểu cho con, khi những gì con sắp làm cho cha mẹ. Mẹ đừng lắc đầu phản đối, con biết mẹ không bằng lòng mà, bởi vì con không quên được quá khứ mẹ ơi. Đây là những đoá hồng mà mẹ yêu quý và mong đợi nhất, đóa hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu, con xin thay mặt cha để mang đến tặng mẹ.
    Anh chọn một đóa hồng đẹp nhất nắm chặt trên tay, đưa đến sát tấm hình người thiếu phụ, cười đau đớn:
    - Này! Mẹ hãy xem nó có đẹp không? Tuyệt vời quá phải không mẹ?
    Những chiếc gai nhọn đâm vào tay ứa máu, nhưng Lữ Phương không thấy cảm giác gì cả. Anh trừng trừng nhìn những giọt máu thấm vào cánh hoa mỏng manh kiêu sa, chúa tể các loài hoa kia, hét lớn:
    - Người ta vay gia đình cái gì, con bắt họ phải trả cái đó. Ha …ha…
    Tiếng cười như uất ức đau thương vang lên lạc lõng giữa nghĩa trang hiu quạnh, khiến những người yếu bóng vía phải rùng mình. Thật lâu, lâu lắm khi cơn xúc động lắng xuống, Lữ Phương nhón gót hôn lên di ảnh người thiếu phụ, thì thầm: (cảm động xiệt nhưng mà thí Lữ Phương nì hơi psychotic chút xíu á)
    - Đến giờ con phải đi rồi, mẹ ngủ ngon nhé. Tâm biệt.
    Lữ Phương lầm lũi trở ra xe. Cũng lặng lẽ như lúc đi, anh ngồi băng sau xe cho đến khi về đến nhà.
    Khi xe vừa đến cổng thì đột ngột anh lên tiếng:
    - Anh muốn yên tĩnh một lát. Hai chú cứ lo việc của mình đi.
    Hòa vọt miệng hỏi:
    - Vậy chừng nào anh đi đâu cứ phôn cho tụi em, xe anh còn để ở nhà hàng kia mà.
    Anh phẩy tay:
    - Tự anh biết lo. Thôi các chú đi đi.
    Lữ Phương buông người xuống ghế sa-lon. Tự dưng anh thấy cuộc đời sao quá nhạt nhẽo. Sống thì bon chen để sinh tồn, còn lúc ra đi tất cả chỉ là cát bụi mà thôi. Vậy tại sao mọi người lại cứ muốn chà đạp lẫn nhau trên hành tinh nhỏ bé này? Tại sao chẳng tìm ra một lối thoát chung cho nhân loại? Tại sao và bao nhiêu cái tại sao nữa, chính anh cũng không giải đáp được cho mình.
    Diệc Thư xuất hiện đột ngột, cố nũng nịu nhào vào lòng anh:
    - Từ sáng đến giờ anh đi đâu mà mất tăm mất dạng, làm người ta tìm gần chết.
    Lữ Phương cau mày:
    - Chẳng lẽ anh mất tự do rồi sao? Mỗi lần đi đâu, anh đều phải báo cáo cho em biết?
    - Ý em đâu phải vậy. Nhưng tại người ta nhớ anh chứ bộ.
    Anh thấy tội nghiệp cho cô tiểu thư nhà giàu này nên nâng mặt Diệc Thư lên hỏi:
    - Diệc Thư! Anh thấy giữa chúng ta không hợp nhau. Em còn có thể chọn người đàn ông khác hơn anh về mọi mặt kia mà. Anh không mang hạnh phúc đến cho em đâu.
    Diệc Thư ngúng nguẩy lắc đầu:
    - Em không cần biết hợp hay không hợp, hạnh phúc hay chẳng hạnh phúc, em chỉ cần có anh là đủ, Lữ Phương ạ.
    Anh cố nén tiếng thở dài ngán ngẩm, định cất lời thì Diệc Thư giật mình la to:
    - Chết rồi! Trưa em có hẹn với cha mẹ em tiếp khách, suýt chút nữa em quên. Thôi, em về nghen. Tối nay, em sẽ ghé anh.
    Những nụ hôn say mê cứ tới tấp phủ xuống mặt anh. Thoát cái, cô ta lại đi mất, đột ngột như lúc mới đến. Anh bật cười vì tính khí bất thường của Diệc Thư.
    Có tiếng rụt rè ngoài của:
    - Xin lỗi. Chủ nhân có nhà không?
    Lữ Phương nhỏm người dậy và cuống quýt khi nhận ra Du Linh. Anh gài vội chiếc áo đang mặc, bước nhanh ra:
    - Chào cô. Mời cô vào nhà.
    Gương mặt Du Linh bừng đỏ, cử chỉ không tự nhiên, chứng tỏ cô đã chứng kiến cảnh giữa anh và Diệc Thư.
    Như đoán được ý anh, cô ấp úng phân bua:
    - Tôi thấy …thấy cánh cổng mở, gọi hoài mà không ai trả lời nên …nên…
    Lữ Phương thích thú khi thấy vẻ bướng bỉnh thường lệ của cô bé hàng xóm không còn. Anh cười xoà:
    - Chúng ta là láng giềng cả, không nên khách sáo. Cô ngồi đi.
    Du Linh khép nép ngồi xuống, nhìn quanh rồi buột miệng khen:
    - Nhà anh bài trí đẹp mắt quá.
    - Cám ơn cô. Tôi là “tên đại bàng” dữ tợn, làm sao có cặp mắt thẫm mỹ chứ, thuận tay đâu cứ để đấy cho tiện.
    - Cái thằng Chí Hàn lẻo mép thật. Tôi thật sự không cố ý khi…
    Lữ Phương xua tay đặt trước mặt cô ly nước lọc, cười nhẹ:
    - Tôi ganh tỵ với hạnh phúc gia đình cô đây. Cô dùng nước đi, nhà chỉ có mình tôi nên nước lọc là bạn tri kỷ. À! xin hỏi không phải hôm nay cô qua đây, có chuyện gì cần đến tôi?
    Đến lúc ấy, Du Linh mới sực nhớ. Cô đặt cái cà mên lên bàn, giải thích:
    - Hôm nay nhà tôi có giỗ. Lúc sáng, mẹ tôi sai Chí Hàn sang nhà anh mời đến gia đình, nhưng không gặp anh. Mẹ tôi thấy anh về nên bảo tôi mang thức ăn qua cho anh. Đây là chút lòng, mong anh nhận cho.
    - Xin lỗi, nhà cô hôm nay giỗ ai thế? Tôi thấy trong nhà chỉ có duy nhất di ảnh của bác trai.
    - Đúng vậy. Giỗ của dì Hiền, dì ấy là bạn thân nhất của mẹ tôi. Từ khi dì ấy mất đến nay, mẹ tôi vẫn giỗ hàng năm để tưởng niệm người đã khuất. Còn tại sao không có ảnh thì tôi chẳng rõ.
    Giọng Lữ Phương chợt khàn đi:
    - Lại thêm một mãnh đời bất hạnh. Thế …dì ấy không có chồng con hay sao, mà bạn thân phải cúng giỗ?
    - Có chứ. Dì ấy có chồng con hẳn hòi, nhưng chồng dì ấy bỏ đi đâu mất tích. Khi dì Hiền mất, Lập Văn được người quen đưa sang Mỹ học hành. Anh thấy anh ấy có tệ không, mười mấy gần hai mươi năm rồi mà chưa lần nào về thăm mộ mẹ và người thân. Lúc còn nhỏ, chúng tôi rất thân thiết với nhau.
    Anh chăm chú nhìn vào mắt cô:
    - Chắc cô có nhiều cảm tình dành cho người anh của mình ?
    Du Linh cười khúc khích:
    - Vì phải đi làm ở xa, nên dì Hiền gửi anh Lập Văn ở với chúng tôi từ lúc còn nhỏ. Anh ấy yêu quý và chiều chuộng tôi lắm, nhưng chẳng hiểu sao lại biệt tích như vậy. Hay là lấy cô vợ đầm rồi?
    Nghe giọng nói ấm ức của cô, anh cố tình trêu:
    - Thì cũng tốt chứ sao? Thì cô sẽ có một đứa cháu tóc vàng mắt xanh thật dễ thương.
    Du Linh bịt chặt tai lại hét to:
    - Tôi cấm anh không được nói điều đó. Lập Văn của tôi chẳng tệ như anh nghĩ đâu. Gặp anh ấy, anh sẽ hiểu. (hihihi mới nói rùi cái cấm ng` ta méc cừ wé )
    Lữ Phương lắc đầu cười mỉm:
    - Phái nữ thật khó hiểu. Chính cô vừa đề cập đến, lại nhanh chóng bác bỏ. Thôi đừng nhắc đến nữa, vì tôi cũng không biết dì Hiền là ai và Lập Văn như thế nào. được chứ?
    Du Linh cắn môi e thẹn:
    - Tôi xin lỗi, tính tôi hay bốc đồng thế đó. Anh dùng đi cho nóng. Tôi xin phép về nhé.
    - Cho tôi gởi lời cám ơn đến bác. Để tôi tiễn cô về.
    - Thôi khỏi, từ đây đến nhà tôi có mấy bước chân. Tôi đâu phải là tiểu thư đài các mà anh đưa với tiễn chứ. Chào anh.
    Lữ Phương hiểu ngay cô đề cập đến Diệc Thư nên nhún vai không ý kiến. Ngồi bần thần trước những món ăn ngon, anh cảm thấy tâm hồn thật khác lạ. Buồn, vui lẫn lộn, đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là tình cảm gia đình. Thật trớ trêu!
    Còn Du Linh, khi về đến nhà, cô vẫn còn thắc mắc mãi. Tại sao lại quá hoạt bát vui vẻ với hắn chứ? Người gì mà chẳng kín đáo, lần nào thấy hắn, cô cũng đều gặp những cảnh …mùi mẫn của ho. . Nó làm cho cô cảm giác gai gái thật khó chịu. Các bạn cô, sinh viên năm thứ hai rồi, gần như ai cũng tìm được cho mình một chàng vệ sĩ riêng. Còn Du Linh không thiếu những chàng trai săn đuổi, nhưng lòng cô lại dửng dưng.
    Ban ngày đến giảng đường, tối lại làm gia sư, cuộc sống đối với cô thật bình dị khiến cô hài lòng. Cô chưa muốn ai chen vào cuộc sống riêng tư của cô lúc này. Có chuyện gì buồn vui chỉ cần ngã vào lòng mẹ là nổi buồn chia đôi, còn niềm vui nhân lên.
    Chí Hàn từ lúc tự lập để bước chân vào đại học đến giờ, cậu em có vẻ chững chạc hẳn lên. Trong nhà không lúc nào ngớt tiếng cười vui của ba mẹ con. Ngược lại, nhà láng giềng lúc nào cũng cửa đóng im ỉm. Thỉnh thoảng tiếng môtô vang lên giòn giã và người đàn ông lầm lũi ngang tàng vào nhà. Ôi! Sao mình lại nghĩ đến hắn nữa. Du Linh bực bội giậm chân thật mạnh.
    - Thưa mẹ, con đi học mới về.
    - Ờ. Con nghĩ mệt một chút rồi ăn cơm.
    Bà San âu yếm vuốt những sợi tóc mai ướt đẩm mồ hôi của con gái. Bà xúc động nói nhỏ:
    - Nếu con cảm thấy mệt thì ban đêm đừng làm gia sư nữa. Mẹ có khả năng lo cho con thành tài mà.
    Du Linh cười giòn, cố che giấu niềm thương mến dạt dào của minh.`:
    - Mẹ đừng lo. Không phải vì kiếm tiền mà con cần dạy thêm đâu. Mà lúc này con thấy mình có vẻ phát tướng, nên cần làm việc để giữ eo ấy mà. Nếu không, con gái mẹ ế chồng mất.
    - Cái con nhỏ này.
    Vừa lúc ấy, Chí Hàn chạy ùa vào,vò bụng nhăn nhó:
    -Mẹ oi! Con đói bụng quá.
    Du Linh cốc đầu em trai:
    - Lúc nào gặp mặt, em cũng than đói cả, người gì mà giống y như …như…
    - Sao chị không nói thẳng ra, như Trư Bát Giới vậy. Người ta thường nói: “ Có thực mới vực được đạo”. Nếu không ăn thì làm sao có sức để mà sống và làm việc. Còn chị, làm gia sư để làm gì? Cũng vì miếng ăn thôi. Ăn để mà tiếp tục nốt chương trình đại học chứ. Em nói có đúng không?
    Du Linh tức tối, cầu cứu mẹ:
    - Mẹ xem Chí Hàn kìa. Chỉ có một câu thôi mà nó xài xể con vậy đó.
    - Mẹ! “Con đâu có hỗn với chị Du Linh, con toàn chứng minh thực tế thôi mà.
    Bà San can ngăn:
    - Hai đứa đừng đấu khẩu nữa, có được không? Rửa tay đi rồi ăn cơm, mẹ có chuyện này cần bàn với các con.
    Du Linh liếc xéo Chí Hàn rôi ngoan ngoãn ôm cặp vào trong. Lát sau, ba mẹ con quây quần bên bữa cơm đạm bạc. Phút chốc, bao nhiêu giận hờn giữa hai chị em đều tan biến trong thức an.
    Bà San mĩm cười:
    - Các con cứ để đây, lát dọn cũng được, ra đây mẹ cho xem cái này.
    Bà kéo học tủ đưa ra tấm thiệp màu xanh rất xinh xắn đặt lên bàn:
    -Lúc sáng Lữ Phương mang tấm thiệp này sang đây, để mời gia đình ta tối nay dự tiệc tại nhà hàng. Các con định như thế nào?
    Chí Hàn lật đật mở ra xem rồi reo lên:
    - Bảy giờ tối, ở nhà hàng Lữ Phương có mở party để mừng kỷ niệm ngày thành lập nhà hàng. Thật tuyệt.
    Du Linh cũng ngắm nghía có vẽ ngạc nhiên:
    - Em làm chung với Lữ Phương, mà những chuyện quan trọng như thế này em không hay, thật lạ.
    Chí Hàn giải thích:
    - Tại chị chưa rõ tính anh ấy đó thôi. Lữ Phương thích hành động hơn là nói nhiều. Ở nhà hàng lẫn khách sạn tuy to lớn, khá nhiều nhân viên nhưng chuyện ai nấy làm. Anh đình, anh Hòa là anh em kết nghĩa thân tín nhất của anh ấy, mà chưa hề chen vào những chuyện riêng của Lữ Phương.
    Cô trề môi…cả một cây số:
    - Hứ! Em có thần tượng hóa ông chủ mình không đấy? Cứ bí ẩn như Ninja chẳng bằng, ai thấy cũng sợ.
    Bà San giảng hoà:
    - Các con thật lớn hết cả rồi, gặp nhau đừng có cãi cọ được không? Các con có muốn đi dự với mẹ hay là đi riêng?
    Du Linh suýt sặc nhưng kịp kềm lại. Cô vờ ho, hỏi lại:
    - Mẹ! Mẹ định đi với chúng con à?
    - Các con tưởng mẹ thích đến những nơi nhảy nhót ồn ào đó lắm hay sao? Nhưng là láng giềng, lại lạ ông chủ của Chí Hàn, cậu ấy có lòng mời mẹ đến dự thì mẹ đến cho cậu ấy vui. Tội nghiệp! Mẹ xem cậu ấy giống như Lập Văn vậy, cũng mồ côi một thân một mình nơi xứ lạ quê người. Bây giờ không biết nó ra sao mà chẳng có tin tức gì cả. Tối nay mẹ đến đó một chút rồi về trước, hai chị em con cứ ở lại chơi vui vẻ. Nhất là Du Linh,con gái đừng nên về khuya quá.
    Cô cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ nông cạn của mình, nên ôm lấy tay bà nũng nịu:
    - Mẹ! Hay là mẹ và Chí Hàn cứ đi, con giữ nhà cho. Mẹ cứ ở lại, chừng nào…
    - Mẹ già rồi, làm sao chịu nổi không khí mấy cái pạt ty, pạt tiếc gì đó. Con còn trẻ, cứ đi đó đi đây cho biết. Lữ Phương nài nỉ nhất định gia đình ta phải đi đông đủ mới được. Mẹ nghĩ trưa một lát đây. Các con cứ bàn tiếp.
    Nước vô tình ngàn năm trôi mãi
    Mây vô tình mây vẫn bay xa
    Trăng vô tình trăng đùa với gió
    Người vô tình đâu hiểu lòng tội
    [IMG]u27[/IMG]

  4. #4
    Bé vào mẫu giáo becon_momong's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    81

    Default

    úi hay wá, post tiếp đi bạn ui, thax nhìu nghen ^^

  5. #5
    Bé đi nhà trẻ vn_girl00's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2006
    Bài gởi
    47

    Default

    Bà San vừa khuất sau cửa phòng thì Chí Hàn thì thầm , vẻ bí mật :

    - Em đoán ra rồi , chắc đêm nay anh ấy công khai hóa mối quan hệ với chị Diệc Thư . Em nghe nói họ quen nhau khá lâu rồi đấy . .

    - Em không thấy họ dính nhau như sam hay sao , mà công khai hóa nỗi gì . Chỉ có những người trên sao Hoả mới chưa biết đó thôi

    - Hình như em thấy chị có ác cảm đặc biệt với Lữ Phương . Anh ấy là người tốt thật sự , ai cũng kính nể. Chị biết không ? Chị Diệc Thư là con gái duy nhất của nhà tỷ Phú nhiều người biết tiếng , nhưng chị ấy si mê Lữ Phương như điên cuồng . Mà anh ấy lạ lùng lắm đó chị , cứ lạnh nhạt hững hờ làm sao ấy , đàn ông thật đúng đàn ông .

    Du Linh đứng dậy phì cười :

    - Chị lên học bài đây . Em cứ lải nhải một lúc ,chị lại ngỡ Lữ Phương của em là một thiên thần tái thế.

    Chiều đến , bà San gõ cửa phòng con gái . Du Linh ngáp dài , ra mở cửa nhướng mắt:

    - Có chuyện gì mà mẹ gọi con sớm thế ?

    - Con nhìn đồng hồ xem , hơn sáu giờ rồi đó . Quần áo có chuẩn bị chưa ?

    Cô nằm dài ra giường lười biếng , nũng nịu với mẹ :

    - Party thôi có gì mà quan trọng thế mẹ . Con mặc đại bộ áo dài đi học hay đồ tây nào cũng được , miễn đừng lôi thôi hay lố lăng là tốt rồi .

    Bà San ngồi cạnh con , cất giọng ngọt ngào nhưng đầy vẻ nghiêm khắc :

    - Du Linh ! Năm nay con thật sự trở thành một thiếu nữ. Cuộc đời người con gái giống như một bông hoa vậy , chỉ có một thời tỏa hương sắc cho mọi người nâng niu và chiêm ngưỡng . Nhưng một khi hoa đã tàn rồi , mẹ luôn muốn cành hoa của mẹ luôn để lại dư âm hương thơm cho người . Con hiểu ý mẹ nói chứ ?

    Cô đâu còn bé mà không biết hàm ý khéo léo của mẹ chứ . Lật đật ngồi dậy , Du Linh ôm vai mẹ :

    - Mẹ ! Con sẽ nghe lời mẹ . Con không làm mẹ hổ thẹn đâu .

    Bà San cười hài lòng :

    - Con vào rửa mặt đi rồi mẹ cho con xem cái này .

    Khi cô tươi tắn từ toilet bước ra thì bà San chỉ lên chiếc áo trên nệm được ủi Thẳng tắp . một chiếc áo đầm dài màu trắng tinh khiết , điểm li ti những ngôi sao bằng chỉ kim tuyến bạc lấp lánh . Cô xuýt xoa luôn miệng :

    - Con chưa từng trông thấy chiếc đầm nào dễ thương như vậy . Có mắc không hở mẹ ? Mẹ mua cho con lúc nào vậy ?

    Bà San cẩn thận nâng chiếc áo lên tay , vẻ trầm ngâm :

    - Nếu tính theo tiền bạc thì nó chẳng đáng giá bao nhiêu , nhưng đối với mẹ nó có giá trị ngàn vàng . Đây là món quà cha con tặng mẹ ngày mới cưới nhau đó . Con có vóc dáng rất giống mẹ lúc còn trẻ nên chắc vừa lắm .

    Du Linh trợn mắt xúc động :

    - Mấy mươi năm rồi mẹ vẫn còn giữ kỹ đến ngày hôm nay à ? Sao chưa bao giờ con thấy mẹ mặc ?

    Bà San cốc yêu lên đầu con gái :

    - Mẹ già rồi , mặc gì nữa . Thôi , thay đồ nhanh lên con , kẻo muộn , Chí Hàn đi từ chiều để phụ Lữ Phương sắp xếp. Chắc nó mong mình lắm đó .

    Thoát một cái , Du Linh ngỡ ngàng như chẳng còn nhận ra mình nữa , trước gương là một cô gái xinh xắn với chiếc đầm trắng hở cổ , hai tay ngắn phùng rộng rũ xuống . Vừa kín đáo lại vừ a quyến rũ đến lạ kỳ . Bà San cũng ngẫn người ra buột miệng :

    - Con đẹp lắm , con gái ạ . Ngồi xuống đây , mẹ bới tóc cho .

    Bà San khéo léo búi cao mái tóc dài của cô lên sau gáy , chỉ giản dị cài ngang một chiếc trâm đồi mồi , hai sợi tóc mai loà xoà hai bên . Bà trang điểm thêm một lớp phấn thật mỏng và tí son lên môi .

    Du Linh ngượng nghịu nhìn vào gương :

    - Mẹ à ! Con không trang điểm được không ? Hay là rửa mặt nghe mẹ ?

    - Rồi con sẽ quen thôi . Thiên hạ chưa biết con là ai , đừng nên để họ xem thường mình . Chúng ta dù nghèo nhưng luôn có lòng tự trọng , con gái à . Con xuống hhà đi , mẹ thay đồ rồi xuống ngay . Nhớ đóng kỹ các cửa nghe .

    Bà còn cẩn thận đặt vào tay con chiếc ví đầm nhỏ xinh xắn cũng màu trắng . Du Linh cảm thấy mình như lớn hẳn lên , thành một người khác hẳn .

    Lát sau , hai mẹ con đó taxi đến nhà hàng .

    Cả một dãy xe hơi bóng lộn đậu dài trước nhà hàng , muôn vạn ánh đèn màu dọc theo lối đi .

    Cả hai còn lúng túng thì Chí Hàn từ đâu chạy đến , reo lên :

    - Mẹ ! Con đây nè . Ôi ! Áo dài nhung đen này mẹ mặc thật là quý phái . Ô ! Còn ai đây ? Tôi có nhìn lầm không vậy hả ?

    Cô buồn cười cốc vào đầu em trai :

    - Thằng quỷ Nhỏ ! Ở đó mà ôi với ô mãi . Bày đặt chọc ghẹo chị hả ?

    Cậu ta cười hề hề tỉnh bơ :

    - Đâu có ghẹo chọc gì , em thấy chị đẹp thật chứ bộ . Thôi , vào đi me.

    Bữa tiệc chiêu đãi theo phưong tây nên hầu như mọi người đều đứng . Bên đây tốp các ông bệ vệ tay bưng ly rượu , oang oang bàn cãi về tình hình thời sự . Bên kia các bà quý phái , trang điểm chẳng khác chi " cửa hàng vàng bạc đá quý " di động . Cô phì cười làm bà San quay lại ngạc nhiên :

    - Con cười gì thế ?

    - Dạ ...dạ đâu có . Con thấy lạ thôi.

    Biết tính mẹ nên Chí Hàn đưa bà San ngồi ở dãy bàn kê sát phòng , kề tai nói nhỏ:

    - Mẹ chờ chút xíu , con lấy nước mẹ dùng . Chị ở đây với mẹ nghe .

    Tiếng nhạc xập xình hòa lẫn không khí sôi động , cùng hàng hàng sắc áo khiến Du Linh thấy tâm trạng như hỗn loạn hẳn lên .

    Có tiếng tằng hắng , cùng giọng trầm ấm quen thuộc bên cạnh :

    - Cô chưa quen không khí này nên khó chiụ lắm , phải không ?

    - Chào anh .

    Du Linh thoáng thấy ánh mắt sững sờ của Lữ Phương , nên cũng lúng túng xoắn hai tay vào nhau . Bà San lên tiếng :

    - Chắc cháu mệt lắm hở Lữ Phương ?

    - Ồ ! Xin lỗi bác , cháu vô ý quá . Bác mới dến nhà hàng của cháu , thật vô cùng hân hạnh .

    - Chúng ta là láng giềng có cần khách sáo như vậy không ? Chí Hàn may mắn lắm mới có chỗ làm tốt như thế này .

    Lữ Phương đứng lên nói nhanh :

    - Bác dùng gì , để cháu đi .....

    - Lữ Phương ! Làm người ta tìm muốn chết hà . Sao anh bỏ bạn bè chui rúc ở xó xỉnh này với ai thế ?

    Nhìn thấy bà San và Du Linh gật đầu chào mình , Diệc Thư cau mày rồi "à" lên một tiếng:

    - Cháu nhớ ra rồi , bác và cô bé này ở cạnh nhà anh Lữ Phương chứ gì ? - Rồi cô quay ngoắt sang anh - Đi anh ! tụi nó gọi anh kìa .

    - Em tiếp giùm anh một chút đi , anh đang nói chuyện .

    - Anh thật buồn cười ..... - Diệc Thư cau có cắt ngang - Khách làm ăn giao dịch phải quan trọng hơn chứ . Còn láng giềng thì ngày nào mà chẳng đụng mặt . Phải vậy không bác ?

    Bà San nhìn thấy hai tay nắm chặt lại của Lữ Phương . Bà mỉm cười giản hòa:

    - Cô ấy nói phải đó cháu . Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng . Bác và Du Linh có xa lạ gì đâu , cháu nên nghe cô ấy đi .

    Lữ Phương vì nể mặt bà San nên hạ giọng :

    - Xin lỗi bác , cháu sẽ quay lại .

    Anh nhìn thoáng qua Du Linh thật nhanh rồi theo đà kéo của Diệc Thư đi sang nhóm khác .

    Du Linh trề môi :

    - Mẹ thấy không ? Một cô gái nhà giàu kệch cỡm như vậy mà anh ta yêu được , kể cũng lạ .

    Bà San khẽ thở dài , như nói chỉ đủ một mình nghe :

    - Chuyện tình cảm khó nói lắm , biết không có kết quả vẫn cứ lao vào để rồi ân hận muộn màng . Làm sao cãi được số trời . Ôi ! Định mệnh quá khắt khe với con người .

    - Mẹ nói gì thế ?

    Chí Hàn bưng đến hai ly cam vắt thật hấp dẫn , toe toét khi bà San chưa kịp nói câu nào:

    - Mẹ và chị Du Linh thưởng thức , xem Chí Hàn đặc biệt pha chế có ngon hay không ? Mất mấy ngày mới học được cơ đấy.

    Quả thật nhìn ly nước cam vàng óng cũng bắt mắt. Bà San nhấp môi rồi gật gù :

    - Cũng ngon lắm đó con. Uống chút xíu , mẹ về trước nghe . Con và chị con ở lại chơi cho vui đi .

    Chí Hàn trợn tròn mắt :

    - Mẹ mới đến mà đòi về rồi à ? Mẹ không sợ anh Lữ Phương buồn sao ?

    Lữ Phương vừa đến , nghe nhắc đến tên mình vội hỏi :

    - Có chuyện gì vậy , Chí Hàn ?

    - Mẹ em đòi về kìa . Em...........

    Anh quay sang bà San có vẻ áy náy rồi ngập ngừng hỏi :

    - Hay là cháu có điều gì làm phât ý bác , cho cháu thành thật xin lỗi :

    - Ồ ! Cháu đừng hiểu lầm . Mấy năm nay bác chưa bao giờ đến những nơi đông vui như thế này , có lẽ bác không quen nên hơi mệt thế thôi .

    Lữ Phương gật nhẹ mỉm cười :

    - Cháu hiểu . Cháu sẽ đưa bác về .

    Chí Hàn lật đật xua tay :

    - Để em đưa mẹ về , rồi quay lại để tối cùng đi với chị Du Linh .

    Bấy giờ đến lượt Du Linh thong thả lên tiếng:

    - Để chị và mẹ đón taxi về là ổn nhất. Đi bằng gì thì về như thế ấy là tiện lợi nhất .

    Lữ Phương nhìn xoáy vào mắt cô :

    - Sao cô không ở lại chơi với ... Chí Hàn một lúc nữa .

    - Anh không thấy đã đến lúc khiêu vũ rồi sao ? Tôi thì không hề biết những chuyện tiêu khiển ấy của giới thượng lưu . Chúng ta về thôi mẹ .

    Tiếng nhạc sôi nổi cất lên , từng đôi dìu nhau ra giữa phòng lả lướt , không ai chú ý đến họ .

    Bà San thấy giọng con gái có vẻ gay gắt nên vỗ nhẹ lên vai anh :

    - Chúng ta là láng giềng mà , cháu đừng trách nó, cứ ở lại lo tiếp khách , bác về trước nghe .

    Và bà quay sang Chí Hàn :

    - Mẹ về với chị , con ở lại giúp anh cho chu đáo nghe con .

    Hai người len lỏi ra ngoài . Chỉ cách có một cánh cửa kính , mà không gian bên ngoài thật cách biệt , như lắng xuống hẳn đi . Từng dãy xe vẫn đậu dài , nhưng không thấy bóng dáng một chiếc taxi . Du Linh đề nghị :

    - Hai mẹ con mình thả bộ một chút đi mẹ , xem như hóng mát vậy mà . Chừng nào có xe thì mình đón .

    Bà San bật cười :

    - Con lớn rồi , muốn nói phải suy nghĩ chứ . Con định biểu diển thời trang qua các đường phố à ? Chúng ta chịu khó chờ một lát đi .

    Du Linh bẽn lẽn nhìn xuống chiếc đầm trắng lấp lánh mình mặc trên người , thầm công nhận mẹ nói đúng . Biết chừng nào mình có những cái nhìn và suy nghĩ chín chắn như vậy nhỉ ? Phải chi có anh Lập Văn bên cạnh thì mình khỏi suy nghĩ vẫn vơ chi cho mệt anh ấy sẽ làm tất cả để con bé Du Linh nở nụ cười là đủ .

    Một chiếc xe màu xanh đậm lướt đến rồi dừng hẳn trước mặt hai người . Lữ Phương nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống nghiêng người :

    - Mời bác lên xe . Giờ này khó đón xe lắm , bác ạ .

    - Thật phiền cháu quá .

    - Dạ không sao , bác đừng nên kháck sáo . Bác nói chúng ta là láng giềng mà .

    Anh dìu bà San lên xe và nhìn Du Linh, mỉm cười :

    - Xin mời cô " sao băng đêm nay ".

    Cô biết mình mặc trên người rất nhiều sao , nhưng rất bực bội khi nghe giọng kiểu cách của anh . Chắc chắn anh từng quen thốt những câu đại loại như thế với Diệc Thư . Giận dỗi mà cũng chẳng biết giận dỗi ai , vì điều gì nên cô lẩm bẩm :

    - Đi mà nói với thiên hạ câu ấy .

    Nhưng anh lại nghe được , bổng dưng anh mỉm cười lẩm bẩm lại cố ý cho cô nghe được .

    - Nhưng tôi lại thích nói với hàng xóm.

    Cô mím môi lên ngồi cạnh mẹ mà nghe hai người trò chuyện . Hình như mẹ có cảm tình đặc biệt với anh chàng này . Cô biết chắc không phải vì anh giàu có hay là ân nhân của gia đình , mà bởi vì anh giống Lập Văn của cô .
    Nước vô tình ngàn năm trôi mãi
    Mây vô tình mây vẫn bay xa
    Trăng vô tình trăng đùa với gió
    Người vô tình đâu hiểu lòng tội
    [IMG]u27[/IMG]

  6. #6
    Bé vào mẫu giáo becon_momong's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    81

    Default

    úi chời, hay wá àh, tiếp nữa bạn ui ^^

  7. #7
    Bé đi nhà trẻ vn_girl00's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2006
    Bài gởi
    47

    Default

    thêm một khúc nữa cho becon nha. heeheeheehee


    Giờ này chẳng biết anh ấy ở đâu nhỉ? Người gì mà vô tình, vô nghĩa thái quá.
    Mãi suy nghĩ, cô không hay xe đã đến nhà. Lữ Phương mở cửa dìu bà San bước ra. Anh vòng qua định dìu Du Linh xuống, cô hất tay nói xẵng:

    - Tôi không quen, tôi tự xuống được.

    Áo đầm dài vướng vào băng ghế sau nên khi bước ra, cô mất đà loạng choạng rồi …ngã nhào vào vòng tay rộng mở của Lữ Phương. Mùi mồ hôi đàn ông là lạ, cùng mùi hương nước hoa đắt tiền làm cô càng lúng túng. Anh đỡ cô đứng ngay lên, nheo mắt hóm hĩnh:

    - Cô “sao băng đêm nay” tự nguyện rơi vào tay tôi rồi nhé.

    - Hứ! Nguời gì đâu mà đáng ghét.

    Du Linh đi vào nhà rồi mà còn nghe (102) giọng cười như xoáy vào tâm can mình. Định đi thẳng về phòng mình, cô nghe mẹ gọi nên đứng lại chờ đợi.

    - Mẹ biết con mệt lắm, nhưng mẹ chỉ khuyên con một câu thôi. Những suy nghĩ hay cảm xúc của mình đừng bộc phát mà nên kín đáo một chút. Con là con gái, tính cách bốc đồng sẽ hại chính con đấy. Thôi, con nghỉ đi, mai còn đến lớp.

    - Vâng ạ.

    Những lời dạy của mẹ thấm thía từng tế bào làm cô bâng khuâng. Lữ Phương là ai? Tại sao anh cứ muốn khuấy động cuộc sống yên bình của tôi chứ? Tôi ghét anh vô cùng, ghét cả Lập Văn thân thương ngày xưa nữa, nhưng tại sao thì không hiểu nổi.


    *************************************************


    - Ê! Hình như anh Hai có chuyện gì rất quan trọng cần bàn với chúng ta, phải không Đình?

    - Ừ. Tôi cũng nhận thấy như vậy đấy. Thôi, lên phòng nhanh, kẻo anh ấy đợi.

    Hoà khoác vai đình lên phòng riêng của Lữ Phương. Lúc sáng, anh có dặn hôm nay cả hai đừng đi làm để gặp anh. Nhìn thấy anh đang trầm ngâm trước tấm ảnh ố vàng của một người thiếu phụ. Đình tằng hắng:

    - Anh Hai! Có chuyện gì?

    Lữ Phương ngẩng đầu lên giơ tay làm hiệu rồi xoay người lại.

    - Hai chú ngồi xuống đi.

    Cả hai lặng lẽ ngồi đối diện với anh sau khi cẩn thận khép cửa phòng lại. Đưa mắt nhìn hai đứa em kết nghĩa, anh chậm rãi nói tiếp:

    - Tuy chúng ta không cùng cha mẹ, nhưng còn quý hơn cả tình ruột thịt. Chúng ta lúc nào cũng đều có nhau, các chú còn nhớ chứ?

    Đình bùi ngùi hồi tưởng:

    - Vâng . Làm sao em quên được vì vào ra trong “ấy”, cảnh ma cũ ăn hiếp ma mới. Anh từng ra tay cứu giúp chúng em khỏi cảnh đọa đày đó, suốt đời, em không thể nào quên.

    Hòa gật đầu đồng tình:

    - Đúng vậy. Cũng vì hai đứa em, mà anh Hai phải ở lại thêm một thời gian.

    Anh lắc đầu thở hắt ra:

    - Các chú hiểu sai ý anh Hai rồi. Anh chỉ muốn các chú hiểu thế nào là ý nghĩa của tình huynh đệ, trước khi anh nói ra chuyện quan trọng này, mong các chú hiểu và giúp anh.

    Cả hai cùng kinh ngạc, vì đây là lần đầu tiên họ nghe chính miệng anh mềm mỏng như vậy. Tuy anh rất quý trọng anh em, nhưng lạnh lùng ngắn gọn mới đúng tính cách quen thuộc của anh. Hòa run giọng:

    - Anh Hai! Nếu hy sinh cả bản thân này để hoàn thành ước nguyện của anh, em cũng vui lòng.

    Đình cũng hồ hởi mím môi quyết định:

    - Em cũng như Hòa , sẽ ủng họ anh đi đến cùng trời cuối đất.

    Lữ Phương hài lòng bật cười khan, giọng cười chua chát:

    - Tốt lắm! Nhưng không đến nổi các chú phải dùng những từ đao búa lớn như thế đâu. Ở đời, chẳng phải chuyện gì cũng dùng sức mạnh được. Hai chú phải giúp anh rửa mối thù này, đây là câu chuyện đời anh.
    _________________
    Từng chữ từng lời theo giọng kể đều đặn của Lữ Phương làm Đình và Hòa há hốc miệng. Cùng sống chung bao lâu nay họ mới hiểu người anh này có mối hận vô cùng phức tạp. Khi nghe xong câu chuyện, Đình nóng nảy lên tiếng:

    - Nó phải trả, em phải cho họ biết thế nào là lễ độ.

    Nhưng Hòa phản ứng bình tĩnh hơn:

    - Chuyện ấy đối với giang hồ không có gì là khó khăn cả. Nhưng rồi vào tù, để lại nỗi lo cho người ở ngoài thế có ích gì ?

    Lữ Phương vỗ vai Hoà khen ngợi:

    - Chú giỏi lắm, rất hiểu ý anh. Đình này! Anh đã bảo đừng manh động mà. Anh muốn các chú đừng làm việc bên ngoài nữa, hay tập trung về đây để giúp anh. Trong thời gian này, anh có nhiều việc lắm. Các chú hãy quản lý nhà hàng và giúp anh khi anh cần đến.

    Đình gãi đầu tức tối:

    - Anh suy nghĩ sao, mà để bọn chúng nhơ nhơ sống phây phây trước mũi mình chứ ?

    - Chú Đình! Hay nghe anh nói, có được không? Cái chết của cha me anh còn rành rành trước mắt, làm sao anh quên được. Nhưng anh muốn họ phải nếm mùi đau khổ mà cha me anh gánh chịu đến lúc cuối đời. Nếu chú không muốn hợp tác thì rút lui cũng còn kịp mà.

    - Anh Hai! Em chỉ lo cho anh thôi, thằng Đình này đâu có tệ như anh nghĩ. Em sẽ tuân theo lệnh anh.

    Hòa ngập ngừng lên tiếng:

    - Thế còn … còn chị Diệc Thư? Em sợ chị ấy sẽ gây thêm phiền phức cho việc của chúng ta.

    Anh nhếch môi cười khó hiểu:

    - Càng tốt! Thêm nhiều người sẽ tăng thêm hương vị cho món an ngon hơn. Thôi, các chú về cơ quan bàn giao công việc đi. Nên nhớ cho, không nên tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.

    Lời anh dặn dò thật thừa vì anh biết rõ tính của chúng.

    Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng rộng thênh thang, anh mới thắm thía hết nỗi cô đơn của mình. Lữ Phương nhắm mắt lại đau đớn:

    “Cha mẹ ơi! Con có quá đáng lắm không khi sắp ra tay phá nát một gia đình hạnh phúc. Nhưng ngày xưa có lẽ cha mẹ cũng hạnh phúc như họ có kém chi đâu? Nếu không có sự tàn nhẫn của họ thì con trai của cha mẹ đâu lang thang đầu đường xó chợ khi tuổi mới lên mươi. Ban ngày, đi xin thừa ăn thừa của thiên hạ, có lúc còn giành ăn với cả những con chó hoang có hoàn cảnh đáng thương như con vậy. Rồi đêm xuống khi mọi người say giấc nồng trong căn nhà ấm cúng cạnh người thân thì con run rẩy khi dưới gầm cầu, lúc lại hiên nhà. Mà giấc ngủ ngắn ngủi nào được yên khi có những tên lớn tuổi hơn giành chỗ. Có đêm, càng đáng cười trong giấc mơ, thấy mình đang đùa với cha mẹ trong một công việc rộng lớn, khi trái banh rơi xung họ, con vội chạy theo. Nhưng tiếng cười xung quanh rồ lên, giật mình tỉnh lại,con mới biết mình vừa lăn xuống nước, trên đầu còn chiếc cầu vẫn sừng sững ngạo nghễ như giễu cợt con. Suốt đêm đó, con âm thầm lau lên dòng nước mắt tuổi hờn, vì bọn trẻ vô gia cư như con không có quyền khóc, khi mọi nỗi đau mất mát vuột ngoài giới hạn của mình…”
    Có tiếng cười giòn của nhà bên cạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ nhức buốt của Lữ Phương. Anh nhìn qua cửa sổ xuống căn nhà ấy, thấy Du Linh đang nũng nịu nói gì đó với bà San và cả hai lại bật cười.

    Anh thèm có chút sự vô tư của Du Linh, cô gái trong trắng thơ ngây như một đóa hoa đồng nội. Không cầm được lòng mình, Lữ Phương bước đến tủ lấy cây sáo trúc, nó là bảo vật duy nhất của cuộc đời anh.

    Từng tiếng nhạc réo rắc đến não lòng, anh như thấy mẹ đang ngồi cạnh anh, mỉm cười hiền hậu, nét xinh đẹp như không mờ phai theo thời gian. Anh không biết mình thả hồn đến bao lâu thì chợt tiếng Du Linh hét lên thất thanh khiến anh giật mình:

    - Mẹ ơi! mẹ có sao không? Trời ơi! Có ai cứu giùm mẹ tôi với!

    Lữ Phương biết có chuyện chẳng lành bèn chạy nhanh xuống dưới nhà, bấm chuông cổng bà San. Du Linh thấy anh chẳng khác chi vị cứu tinh nên mừng quýnh, ôm chặt tay anh, lắp bắp:

    - Anh! Anh cứu mẹ em với.

    - Du Linh! Bình tĩnh lại đi. Bác xảy ra chuyện gì vậy?
    Vừa đi cô đáp ngắn gọn, đôi mắt còn ngấn lệ:

    - Em và mẹ em đang chuyện trò vui vẻ, tự nhiên mẹ run rẩy rồi ngất đi, em sợ quá.

    Bà San đang nằm dài trên bộ khế salon, mắt nhắm nghiền với hơi thở thở đứt quãng. Du Linh sà xuống lay mạnh tay bà:

    - Mẹ mở mắt nhìn con đây nè. Đừng làm con sợ, mẹ ơi.

    Lữ Phương nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, nghiêm giọng:

    - Nếu em muốn mẹ khỏe lại, đừng nên khóc nữa, mà hãy làm theo lời tôi đây. Lấy ngay cho tôi một chiếc khăn lạnh và gối cao.

    Anh cẩn thận đặt đầu bà San lên cao. Sau khi chỉ cách cho cô lau mặt cho bà tỉnh táo, anh lấy điện thoại di động nói nhỏ gì đó. Bà San vẫn mê man không biết gì cả. Du Linh lo sợ mếu máo.

    - Tại sao mẹ em vẫn chưa tỉnh hở anh?

    - Em đừng quýnh quáng lên như vậy. Tôi đã điện thoại đến một anh bạn làm bác sĩ, anh ấy sẽ đến ngay.

    Có tiếng xe ngừng, Lữ Phương nói nhanh:

    - Có lẽ anh ấy đến, để đi ra xem.

    Vài phút sau, Lữ Phương trở vào, theo sao là người đàn ông trạc ngoài bốn mươi đeo kính cận trắng. Ông ta lặng lẽ chào cô và đến gần bà San. Ông bác sĩ này thật ít lời, từ lúc bước vào đến giờ mưới phút trôi qua, ông ta vẫn im lặng khám và lấy thuốc ra tiêm. Đến khi xong việc, ông ta đặt vào tay Du Linh một gói thuốc đủ loại, cẩn thận dặn dò:

    - Tôi ghi sẵn toa trong đây, cô cố gắng cho bà cụ uống thuốc đúng giờ. Tôi khám rất kỹ, theo chuẩn đoán lâm sàng thì ba cụ không phát hiện bệnh gì cả, có thể do tâm lý người già không ổn định nên dẫn đến rối loạn tim và bị ngất đi. Ngày mai, tôi sẽ trở lại thăm bệnh. Cố gắng đừng để bà cụ xúc động mạnh nhé.

    Lữ Phương bắt tay và đưa bác sĩ ra xe, Du Linh chạy vội theo:

    - Bác sĩ. Xin lỗi, cho tôi…

    - Không sao đâu. Lữ Phương và tôi là chỗ thâm giao, cô đừng bận tâm về vấn đề tiền bạc. Chào cô.

    Lữ Phương theo cô trở vào nhà. Gương mặt bà San có sắc hồng trở lại, hơi thở đều đặn hơn. Anh chăm chú nhìn bà một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm:

    - Ổn cả rồi. Bác sẽ tỉnh lại ngay thôi. Làm ơn cho tôi xin một ly chanh đá.

    Nhanh chóng lời yêu cầu của anh được thực hiện, Du Linh lí nhí nói:

    - Cám ơn anh nghe. Không có anh, em không biết phải làm sao. Chí Hàn lại không có ở nhà. Phải chi có anh Lập Văn bên cạnh thì hay biết mấy.

    Anh nghiêng đầu nhìn vào:

    - Tôi thấy anh ta quan trọng quá đấy. Nhưng trước hết, hãy nghe tôi uống ly nước chanh này đi.

    - Anh bảo em uống à?

    - Phải. Nó sẽ làm cho em tỉnh táo hẳn lên để lo cho sức khỏe mẹ. Hãy nghe lời tôi thử một lần xem.

    Quả thật, vị chua ngọt hòa lẫn hơi lạnh buốt lưỡi làm cô dễ chịu và thoải mái hẳn ra. Vừa lúc bà San cựa mình mở mắt ra:

    - Lập Văn! Con đâu rồi?

    - Mẹ tỉnh rồi hở mẹ? Mẹ thấy trong người thế nào vậy mẹ?

    Lữ Phương đỡ bà dựa vào lưng ghế, đặt ly nước vào tận môi bà, ngọt ngào:

    - Bác mới tỉnh lại, đừng nên nói nhiều, cố thả lỏng cho thật thoải mái. Bác nhận ra ai đây không?

    Bà nhìn Du Linh nở nụ cười mệt mỏi:

    - Du Linh! Con gái của mẹ mà.

    Và bà nhìn quanh như tìm kiếm:

    - Còn Lập Văn đâu? Mẹ nghe tiếng nó rõ ràng mà, mẹ nghe nó thổi sáo.

    Giọng Du Linh nghẹn ngào:

    - Mẹ! làm gì có Lập Văn ở đây? Anh ấy sang Mỹ mười mấy năm nay rồi mẹ ơi. Nhất định có ngày anh ấy sẽ về thăm mẹ.

    Lữ Phương vỗ về an ủi bà:

    - Trời cao có mắt, chắc chắn sẽ thấu hiểu tấm lòng của bác để gọi Lập Văn trở về. Bác nên nghe lời bác sĩ, đừng suy nghĩ gì cả mà ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Bên cạnh bác lúc nào cũng có hai đứa con luôn ngoan ngoãn và dễ thương mà.

    Bà San có vẻ tỉnh táo hẳn, nhắm mắt lại gật đầu:

    - Cám ơn cháu, Lữ Phương à. Bác mệt quá, chỉ muốn nghỉ một chút.

    - Vâng. Cháu xin phép về.

    Và anh quay sang cô, nói nhỏ:

    - Em nhớ cho bác uống thuốc đúng giờ nhé. Có gì cứ chạy qua gọi tôi, vì lúc này tôi thường xuyên có nhà. Tôi sẽ gọi điện cho Chí Hàn về ngay. Em đừng sợ. Cậu ấy đang bận học thi, nên cứ bảo ở nhà săn sóc cho bác, khỏi đến nhà hàng, mọi việc tôi sẽ sắp xếp.

    - Cám ơn anh.

    Anh nhìn thoáng qua mặt cô rồi rảo bước trở về. Du Linh thoáng thấy bâng khuâng lạ lùng. Nhưng trước tiên, cô không cho phép mình xao lãng việc chăm sóc mẹ.
    Nước vô tình ngàn năm trôi mãi
    Mây vô tình mây vẫn bay xa
    Trăng vô tình trăng đùa với gió
    Người vô tình đâu hiểu lòng tội
    [IMG]u27[/IMG]

  8. #8
    Bé vào mẫu giáo becon_momong's Avatar
    Tham gia ngày
    Mar 2005
    Bài gởi
    81

    Default

    úi, thax bạn nhìu nghen ^^, nữa đi bạn ui, ghiền wá :P

Trang 1/6 123456 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 2 tv xem bài này. (0 thành viên và 2 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •