Viễn gõ nhẹ cánh cửa, rồi bước vào phòng làm việc của Hoài, hắn đang đeo một bộ mặt khó ưa nhất hành tinh.
- Ông có thể thử việc tôi vài tháng mà.
Cô gái có bộ tóc ngang vai ngồi trước bàn vẫn cố thuyết phục Hoài . Giọng nói của cô mang một âm sắc khá đặc biệt làm Viễn chú ý, nhưng Hoài thì không . Hắn ra hiệu anh đợi, mà tìm cách tống khứ cô gái một cách cương quyết hơn:
- Xin lỗi cô, tôi đã nói chúng tôi cần người có kinh nghiệm.
Hắn nhún vai:
- Tôi đang có khách . Xin lỗi nhé . Tôi nghĩ cô nên thử chỗ khác.
Cô gái tuyệt vọng:
- Hai tuần nay tôi đã được gọi phỏng vấn chín chỗ rồi . Chỗ nào cũng đòi kinh nghiệm, rồi từ chối . Chẳng phải các ông đã đọc qua hồ sơ của tôi rồi sao ? Tôi đã ghi rõ là chưa từng làm mà . Gọi phỏng vấn làm gì rồi viện cớ từ chối . Kinh nghiệm ? Nếu không có bước mở đầu thì làm sao có kinh nghiệm ? Tôi không hiểu ngày xưa khi ông đi xin việc, nếu người ta cũng đòi ông phải có kinh nghiệm thì làm sao ông có chỗ ngồi ngày hôm nay.
Hoài trợn mắt:
- Ơ hay! Cái cô này, tôi đã bảo không nhận là không nhận, ở đó còn mỉa mai . Lấy lý do thiếu kinh nghiệm là tốt cho cô thôi, chứ nếu cô muốn biết lý do thật sự người ta từ chối cô à ? Về nhìn lại mình trong gương đi, mười hai con giáp cô có giống con giáp nào ? Quê mùa, thô thiển, công ty nào dám mướn cô làm thư ký ?
Môi mím chặt đến trắng bệch, cô gái tội nghiệp gom lại mới giấy tờ, bằng cấp với đôi tay run rẩy vì giận . Trước khi bước thẳng ra cửa, cô còn buông một câu tức tối:
- Không hiểu sao những người như ông lại có thể leo được lên chiếc ghế này.
Từ khi có tranh cãi, Viễn đã rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, anh quay lại dựa lưng vào tường để theo dõi những câu đối thoại diễn ra trong phòng . Cô gái đã khuất sau cánh cửa mà anh còn trầm ngâm, suy nghĩ điều gì đó . Hoài đến bên anh vỗ vai.
- Sao! Chứng kiến cái cô nàng dở hơi đó gây gổ có ngán giùm tao không ? Làm giám đốc nhân sự bị chửi rủa là chuyện thường xuyên . Trên chửi xuống mình quản lý nhân viên yếu, các phòng ban cũng chửi mình tuyển người kém . Còn mấy cô nàng xấu xí dở hơi đến xin việc thì cứ tưởng có trình độ, bằng cấp là có thể làm việc được . Thật đúng là công việc chán ngán.
- Chỗ này lại tuyển người à ? - Viễn hỏi.
- Ừ, tuyển thêm hai thư ký và hai nhân viên làm ngoài giờ cho Ban Kinh Doanh.
Viễn khoát tay từ chối điếu thuốc Hoài mời, anh hỏi, giọng lơ đãng:
- Cô khi nãy xin việc gì ?
Hoài bật quẹt, rít một hơi thuốc, rồi khoan khoái trả lời anh:
- Cô ta xin việc nhân viên kinh doanh ngoài giờ, nếu không thì thư ký . Nhưng bộ dáng dở quá, dưới trung bình thì trả hồ sơ lại thôi.
Viễn đến bên khung cửa mở rộng, nhìn xuống khoảng sân nhỏ, bóng cô gái đã ra đến cổng công ty của Hoài.
- Giọng cô ta hơi là lạ nhỉ . Hình như không phải dân Sài Gòn gốc.
Hoài quả là có khiếu về quản lý nhân sự, hắn tuôn ra ngay:
- Dân Buôn Mê Thuộc đó mà, mới lấy cái bằng Đại học đại cương thôi . Chắc tính vừa học vừa làm . Loại sinh viên áo vá vai, tay ôm sách đi xin việc thì có khối, nhưng cô nàng này thì... nói thật . Lùi xùi quá, chả có con gái một chút nào.
- Mày nhận xét con người ta ghê thế, không sợ có ngày hố to à ?
Hoài cười vang:
- Tao nhận xét không sai đâu mày ơi . Tao đoán chắc công ty của tao chưa là công ty cuối cùng từ chối cô ta đâu.
Viễn không đáp lời, anh cân nhắc, rồi cuối cùng lên tiếng:
- Mày còn giữ địa chỉ liên lạc với cô ta không ?
Hoài ngạc nhiên suýt đánh rơi điếu thuốc:
- Chi vậy ?
Viễn quay lại:
- Có thể tao có công việc cho cô ta.
Hoài há hốc mồm . Nhìn anh trân trân:
- Mày nói nhận cái cô nàng ăn mặc luộm thuộc đó vào công ty của mày à ? Bộ chỗ mày thiếu lao công...
Viễn lắc đầu:
- Nói gì tệ thế, mày . Có liên lạc giùm tao không thì nói.
- Nhưng mà... - Bắt gặp ánh mắt không đùa của Viễn, Hoài đành gãi đầu, hắn lầu bầu - Thì được, nếu mày muốn tao sẽ cho cô thư ký nhắn cho mày . Để rồi xem mày cho con nhỏ xấu như ma le ấy làm việc gì.
Viễn cười:
- Việc khó nói lắm, tao nghĩ vậy . Thôi, để cảm ơn mày, chầu tối tao chi, được không ?
Hạ mở mắt nhìn lên trần nhà, im ắng và trống vắng quá, căn phòng thuê nhỏ xíu đã trở nên quen thuộc với cô hơn hai năm nay . Cô nằm dài như đuối sức trên giường . Ngày hôm qua, khi thiếp đi với cơn mệt mỏi, cô đã tự nhủ: Ngủ đi . Ngủ đi, ngủ đi vậy, ngủ một giấc sáng mai dậy chớp mắt, mọi việc sẽ như làm lại từ đầu, mình sẽ quên những đau khổ vô vọng của ngày hôm nay, quên đi những cảnh tượng mà lẽ ra không bao giờ nên có . Vậy mà, khi tỉnh dậy sáng nay, thân thể cô rời rã, con tim nhỏ bé của cô lại nhói đau, khi ý thức được rằng mình đã thực sự cô độc giữa đất Sài Gòn này , mình đã mất đi hai người từng là bạn thân thiết nhất . Hơn hai năm đậu Đại học khó khăn, gian nan không được sự ủng hộ của gia đình, cha và các ông anh, ai cũng ngăn cản cô khăn gói vào Sài Gòn thi Đại học, và khi hay tin cô đậu khoa tóan, họ lại còn bài bác và cương quyết không cho cô vào học, nếu cô ra đi, phải "thân lập thân" . Đó là câu nói chắc như đinh đóng cột của cha.
Hơn hai năm cô ráng học hành và sống lây lất bằng những việc vặt như bưng cafe, dạy kèm...
Và thậm chí mượn luôn cả nghề của cha là dạy võ cho một vài trung tâm và nhà văn hóa thiếu nhi.
Cô đã vượt qua được thời gian đầu cam go đó, một phần cũng nhờ tựa vào Huy, người đã khuyến khích cô xuống Sài Gòn học, và giúp đỡ cô, giới thiệu cho cô ở trọ một người bà con của anh . Và còn Ngọc Trâm, cô bạn Sài Gòn dễ thân của những ngày làm quen ở giảng đường.
Hạ đã từng xem họ là thân thiết nhất, cô thật ngây thơ . Họ đã lừa dối cô từ bao lâu vậy nhỉ ?
Cô không biết . Chỉ khi hân hoan đến nhà Ngọc Trâm cám ơn bạn đã giới thiệu cho cô việc làm mới, cô mới chứng kiến cảnh tượng họ trong vòng tay nhau . Mới biết mình thật khờ ngốc . Cô đã tin tưởng Huy biết bao . Những lời âu yếm tỏ tình ngày nào . Huy có còn nhớ không nhỉ ?
Hạ uể oải trở dậy rửa mặt, rồi ngồi thừ ra trước gương , một gương mặt héo úa vì lo toan việc sống còn . "Mười hai con giáp, không giống con nào" . Miệng lưỡi tên giám đốc nhân sự hôm qua độc địa thật . Hôm qua, cô đã giận run người, nhưng hôm nay bình tĩnh lại, cô lại thấy hình như hắn nói đúng . Cô có giống một cô gái hai mươi mốt tí nào đâu . Là con gái út của một võ sư miền cao nguyên, sống giữa những người đàn ông con trai gồm những ông anh ruột và học trò của cha . Từ bé, cô cũng tập tễnh múa quyền, phóng cước . Có ai còn nhớ cô là con gái không nhỉ ? Hình như chỉ có nấu ăn và dọn lên thôi . Trong đám học trò của ba cô, Huy học dở nhất, nhưng bù lại, anh là người nhắc nhở cô bằng những lời tán tỉnh vu vơ rằng cô là cô gái mười tám tuổi, có quyền mơ ước và thực hiện mơ ước đó . Mơ ước của cô là tốt nghiệp Đại học . Suốt những năm trung học cô đã say mê toán học và ngoại ngữ . Và cô háo hức thực hiện ước mơ đó.
Giờ đây, cô chỉ mới đi hết nửa đường chỉ mới có mảnh bằng Đại học cương, còn lại cô được gì nhỉ ? Cô mất Huy, điểm tựa từng được xem là chắc chắn nhất . Mất Ngọc Trâm, cô bạn gái duy nhất . Và mất luôn chỗ làm phụ việc ở tiệm thuốc bắc, cả chỗ kèm trẻ mà Trâm giới thiệu . Cô đã tự động xin nghỉ khi phát hiện sự lừa dối của hai người.
Đã hai tuần rồi, cô ôm mấy cái bằng đi gõ cửa xin việc, vậy mà đâu đâu cũng đi đến thất vọng . Bây giờ, chẳng lẽ chỉ còn cách trở về với gia đình, đành bỏ học sao ? Về để thấy mấy bộ mặt đắc ý của các anh.
Hạ nhắm mắt buồn bã, bản tánh phiêu lưu và tự ái của cô lại trỗi dậy . Không, mình phải cố gắng, không trở về, phải ráng học và tốt nghiệp.
Phải trở về thành công, đi hết con đường, có thể cha và các anh mới phục nhỏ Hạ này.
Giữa lúc cô đang lên dây thiều cho tinh thần thì bụng cô sôi réo ào ào, sùng sục . Chao ơi, bao tử cô biểu tình rồi . Hạ rờ túi thầm đếm lại số tiền nhỏ nhoi cuối cùng, rồi rút ra một tờ giấy bạc quý giá, cô phân vân giữa món xôi hay bánh mì . Bánh mì vậy, mình còn chút bơ, thêm tí muốn có thể cầm cự mà trở dậy đi xin việc khác . Cô tự nhủ.
Xuống đến cửa, dì Tám gọi và đưa cô một phong bì mới . Gọi phỏng vấn ? Cô mừng húm, nhưng chợt khựng lại . Bao thư in tên cái công ty hôm qua cô đã đến và bị từ chối, chuyện gì nữa đây ?
Hạ xé bì thư, một thư mời phỏng vấn nhưng địa điểm lại khác, đó là một nơi xa lắc so với chỗ cô trọ, một địa chỉ ở Phú Nhuận . Hạ ngạc nhiên, nhưng rồi cô mặc kệ . Chiều mai ư ? Ờ thì đi, có một việc làm được thì tốt, bằng không thì con số những công ty từ chối mình sẽ tăng lên một nấc thôi mà, có sao đâu nhỉ!