Mở Đầu
Hằng, Nhung, Huyền, Ngọc, Thảo, Vân là sáu đứa bạn chơi chung với nhau từ khi lên cấp 3. Dù chỉ quen biết nhau được 3 năm trung học nhưng sáu đứa thật sự khắng khít, hiểu nhau và trân trọng nhau.
Hằng và Nhung cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cả hai đều có cùng hoàn cảnh là con gái duy nhất của một người vợ không chồng nên càng quan tâm nhau hơn. Hằng may mắn hơn Nhung là có gia đình bên ngoại đỡ đần, chăm lo cho hai mẹ con. Hằng không học giỏi như Nhung nhưng được cái hoạt bát nhanh nhẹn ai cũng thương. Có lẽ vì vậy mà Hằng nhanh chóng họp được nhóm cả sáu đứa. Nhung tuy giỏi giang nhưng lại trầm tính hẳn. Không đẹp nhưng học giỏi, Nhung là chuyên gia chuyền bài cho năm đứa còn lại. Mẹ Nhung phải tần tảo nuôi Nhung bằng từng đồng từng cắt bán rau ngoài chợ. Có lẽ vì vậy mà Nhung trưởng thành hơn hẳn những đứa trẻ khác. Nhung chưa bao giờ để mẹ phải buồn lòng và vì mẹ, Nhung sẵn sàng làm mọi chuyện để mẹ được vui lòng. Hai đứa thân với nhau, chơi với nhau, học cùng lớp cùng trường, ngay cả nét chữ cũng khó phân biệt được là của đứa nào.
Huyền và Ngọc gặp nhau từ năm học cấp hai. Hai đứa lúc đầu ghét nhau vô cùng vì đứa nào cũng nghĩ đứa kia ‘chảnh’. Đến khi vô tình hiểu nhau hai đứa mới sáp lại gần nhau hơn và cũng vì vậy mà thân với nhau. Huyền là bà tám, là thông tấn xã, là đài phát thanh 24/7 của nhóm, chuyện gì người ta biết mà Huyền không biết thì không thể nào Huyền chịu ăn cơm ngày hôm ấy. Nhiều chuyện thế thôi chứ Huyền nhạy cảm vô cùng, dễ lành dễ vỡ, cứ như cốc pha lê trong suốt, chỉ nên nhìn chứ đừng chạm vào. Ngọc thì ngược lại, ít nói nhưng nghĩ gì nói nấy, không bao giờ để lại trong bụng, cứ nghĩ là làm, là nói, không bao giờ coi trước coi sau nên nhiều khi cả đám cũng bực mình vì cái tính nói thẳng mà chẳng biết lựa lời. Nhà gốc Hoa, Ngọc thừa hưởng di truyền ‘không cao’ từ ông già lại mang tên Tiểu Ngọc nên cả đám cứ xúm lại hai tiếng ‘bé Tiểu’. Nhỏ nhất nhóm nên hay bị ăn hiếp nhất nhưng cũng được thương nhất. Có chơi với nhau rồi từng đứa mới thấm cái tánh của Tiểu mà cũng thương hơn vì cái tánh ấy.
Thảo là chị của hai đứa em trai không cùng cha nhưng không vì vậy mà Thảo ganh ghét khó chịu. Thảo thương ba dượng và hai em còn hơn ba ruột. Có lẽ là vì Thảo hiểu ba lo cho mẹ con Thảo hơn bất cứ người nào khác. Thảo được ba mẹ giữ kín trong nhà, cưng chiều, lo lắng hơn tiểu thư của bất kỳ gia đình quý tộc nào. Thảo không đụng móng tay vào bất cứ việc gì, nhưng chính vì vậy mà Thảo ngày càng cô độc, không bạn bè, không ai hiểu và cảm thông. May mắn sao Thảo gặp Vân khi hai đứa đứng cạnh nhau trên hành lang trường vào ngày đầu tiên xếp lớp. Vô tình hay cố ý mà hai đứa quen nhau rồi ngồi chung và thân nhau từ những ngày ấy. Hiểu Thảo, thương Thảo, lo cho Thảo và bênh Thảo nhất ngoài gia đình ra có lẽ chỉ có Vân
Vân là đứa cuối cùng trong nhóm cũng là đứa có cá tính nhất. Vân chịu chơi, chơi hết mình, chơi đến cùng không bao giờ bỏ sót, chơi chờ ngày hết được chơi. Gia đình khá giả chỉ mình Vân là con gái. Ba mẹ cưng Vân nhưng dạy Vân theo kiểu có một không hai. Ông già cho Vân chơi đủ cả, bài bạc, rượu chè, hút sách, đua xe, bida, nhảy nhót, chỉ có một câu nằm lòng mà Vân không được phạm phải đó là ‘không vượt đèn đỏ’. Và vì để Vân nếm trải tất cả những thứ ấy, ông bà luôn yên tâm chẳng cần lo lắng khi Vân khác những đứa trẻ cùng tuổi là không khi nào ham thích hay tò mò những chuyện được cho là ‘kinh nghiệm để đời’ ấy. Cũng vì vậy mà Vân lớn hẳn, hiểu đời hơn hẳn và chơi có tình nghĩa hơn hẳn. Vân là đứa vô tình nối kết sáu đứa lại, là đứa giải quyết những khuất mắt trong nhóm, là đứa đầu tiên đứng ra bênh vực cả nhóm, là đứa trước nhất đứng dậy nhận tội thay cả nhóm. Lẽ đương nhiên Vân là thủ lĩnh của nhóm.
Nói đến một thời đi học, có lẽ ai cũng phải ngậm ngùi nhìn lại để tiếc, để thương, để nhớ cho cái thời đã qua ấy. Có những cái tiếc vì không được làm, tiếc vì làm sai hay tiếc vì đã không đủ can đảm. Có những cái thương thầm trộm nhớ hay chỉ để trong lòng. Tiếc hay không thì cũng phải bước đi tiếp trên con đường phía trước, chỉ là đôi khi nhìn lại, bản thân chợt thấy phảng phất một nỗi buồn vu vơ cho cái thời đi học, cái thời vô tư phá phách nghịch ngợm, cái thời vương vấn biết mơ mộng yêu đương, biết gìn giữ những điều được cho là đẹp đẽ hồn nhiên. Sáu đứa chơi với nhau không biết ngày mai, sống để sau này nhớ lại không phải hối tiếc, sống để được một lần chết đi trong sự thỏa mãn vì đã được sống là chính mình. Thương nhau, cãi nhau, thậm chí cả quýnh nhau, tất cả đều được trải nghiệm chỉ để nhân lên thêm tình bạn mà số phận đã vô tình nối kết những con người này lại với nhau.
Trường cấp ba của sáu đứa nổi tiếng nghiêm khắc và giỏi nhất nhì thành phố. Vậy mà ngay cả giám thị đôi khi cũng cúi đầu chịu thua cả sáu cô tiểu quỷ. Ông thầy toán nổi tiếng khó tính cũng đành cười trừ khi cô nữ sinh đòi mang máy ảnh chụp thầy làm kỉ niệm vì thầy nhắc con nhớ ông con. Đám con trai trong lớp thì chẳng đời nào dám đụng đến những ‘đại tỉ’ này cả. Quá sợ, quá nể, chẳng tên nào ngu đần đi gần cả ổ kiến lửa như thế. Chủ nhiệm cũng chạy làng vì mỗi tuần cứ phải kêu tên sáu đứa đứng trước cửa lớp vì tội vắt áo dài lên quần, có khi còn cột ngang tà quýnh lộn hay rượt lớp trưởng chạy lòng vòng trường. Chẳng phải thầy cô chịu bó tay đâu, nhưng vì vừa thương vừa tức cười trước những trò đùa nghịch ngợm ấy nên chẳng ai thèm đả động đến. Mà cũng vì sáu đứa đều là những nhân vật nổi tiếng trong chương trình đào tạo học sinh giỏi của trường. Không bao giờ chịu phát biểu dù bị trừ điểm, sáu đứa chỉ giơ tay mỗi khi giáo viên phạm lỗi. Riết rồi cái tên ‘lục súc’ được mang ra làm hiệu cho những cô nữ quái này.
Cuối năm lớp 12, Vân được lệnh ‘tổng cung’ cho đi nước ngoài du học. Ngày cuối cùng Vân mới thông báo cả lớp biết. Vừa dứt câu thì nước mắt Vân cũng chảy dài mà năm đứa kia cũng ròng rã khóc. Rồi tự nhiên cả năm đứa kéo nhau đánh Vân túi bụi vì giận, vì thương và cũng vì một ngày mai chia cách. Đêm cuối trước khi Vân đi, cả đám kéo nhau ra quán karaoke quen thuộc uống gần cả kết bia, nhảy nhót ca hát om sòm đến cả chủ quán dù quen biết cũng bó tay lắc đầu.
Vừa uống cạn lon bia Thảo buông một câu sấm sét giáng ngang phòng
- Tội nghiệp ba má con Vân quá, kì này thế nào cũng có tin mừng sớm
Vân xém chút phun ra cả nguyên con khô đang nhai ngồm ngoàm trong miệng
- Ặc, con kia, mày nói thế là ý gì?
- Hahaha - Hằng sặc cả nước ôm bụng cười rũ rượi – tao hiểu òi
- Là sao? - cả đám nhao nhao chờ Hằng phân tích
- Ý con Thảo là con Vân thế nào cũng ăn cơm trước kẻng áh
- Hahahaha
Cả đám ôm nhau cười ra nước mắt khiến Vân nổi sùng tiện tay nốc cả lon bia lạnh.
- Tuị bây đúng là đồ chết bầm mà, nói gì không nói đi trù tao chuyện đó hả?
- Chứ con Thảo nói không đúng sao? – Nhung gặng – mày nổi tiếng ăn chơi phá phách làng xóm không ai không biết chứ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống hồ mày bây giờ không ở gần ông bà già nữa, cứ như hổ mọc thêm cánh ấy chứ
- Thôi đi má - Tiểu xỉa trán Nhung – bày đặt văn chương hoa lá cành, nói thì nói mẹ nó là con Vân thế nào cũng theo trai đi
- Thì tao cũng phải lịch sự chứ - Nhung cãi
- Được òi được òi - Huyền chen giữa - mấy má lộn xộn quá, vấn đề chính không bàn đi bàn tào lao
- Ê ê – Vân xoa cằm ra vẻ nghiêm trọng - nhắc mới nhớ nha
- Sao sao? - Huyền nổi tiếng máu tám nên chạy đến cạnh Vân trước tiên, ai dè bị Vân chơi ngay một cú
- Tao nghĩ cái tướng tao chưa bằng con Huyền đâu, tụi bây nghĩ coi, nó ẻo lả thế này trước sau gì cũng bị đớp trước tao, tụi bây nhớ hôm bữa nó nói chuyện với ông Trực không – nói xong Vân lấy tay để lên má e thẹn chớp mắt, giọng léo nhéo – em hổng biết
- Ọe - Thảo che miệng cười rũ – mày làm tao ói quá Vân ơi, mà tao thấy con Vân nói cũng đúng, con Huyền thế nào cũng chết trước
- Ê ê khi không tuị bây nghe lời con Vân bán cái tao là sao hả? - Huyền chống nạnh hai tay chỉ mặt từng đứa trong khi Hằng và Nhung cặp cổ gật gù
- Nói thật, tao cũng đồng ý với con Vân đó Huyền àh, chia buồn cùng mày
- Đúng đó Huyền àh, chấp nhận thực tế đau thương đi em ơi
- Đồ chết tiệt - Huyền thục chõ ngay bụng cả hai - đừng có nói trước nha, nói trước bước hông qua đâu, hông chừng tao lại đứa cuối cùng áh, sông có khúc người có lúc mà lị
- Ặc - Tiểu cú ngay đầu Huyền – cấm nói văn chương nha mày, nhắc tao nhớ tới cái bà văn lớp mình, dzô dziên kinh khủng, ít ra cũng phải cho tao điểm 2 chứ, công tao viết cả hai trang giấy, bã nỡ nào dệnh ngay con 0 to tổ tướng, làm ông già rượt tao gần chết
- Mày mới khùng - Thảo ký lại đầu Tiểu – khi không đi lấy vụ cá độ cờ bạc làm dẫn chứng, bả mà có điểm âm dám bả cũng cho mày áh
- Ê ê nhắc mới nhớ nha – Vân chen ngang
- Mệt mày quá, nói thì nói đi cứ nhắc mới nhớ, lộn xộn - Hằng rủa
- Thì tại nó nói tao mới nghĩ ra chứ bộ - Vân gân cổ cãi
- Được được giờ nói đi, chuyện gì? – Nhung xề xòa
Vân lém lỉnh chớp mắt xoa hai tay vào nhau
- Sao tụi mình không cá độ xem ai lấy chồng sau hết, người nào lấy chồng cuối cùng sẽ được 5 đứa kia nộp phạt
- A ý hay nha - Huyền ôm cổ Vân - vậy được áh, tao xung phong đầu tiên, nhưng phải thêm vài điều luật nữa mới hay
- Sao? Luật gì?
- Chẳng hạn như trong vòng bao nhiêu năm hết hạn, chứ nếu không đứa đó ăn chơi bậy bạ không lấy chồng thì sao
- Ờ cũng đúng – Vân gật gù – hay vầy, trong vòng 10 năm đi, đứa nào không lấy chồng trong vòng mười năm phải nộp lại tiền những đứa kia nộp
Hằng thêm vào
- Ok, vậy đứa nào lấy chồng trước tiên sẽ nộp tiền đến năm cuối cùng, những đứa sau cũng lần lượt vậy
Tiểu phản đối
- Ê, rủi nó đợi đến hết 10 năm, nó giả bộ lấy chồng òi ly dị ngay sau đó thì sao
- Đúng òi, vậy không công bằng, hay là đứa đó không được ly dị trong vòng hai năm, trừ phi lý do thật sự chính đáng, nếu không phải bồi thường lại
- Yeah, vậy mới được chứ - Tiểu gật đầu nhưng lại thêm vào - Ê tụi bây, còn chuyện ăn cơm trước kẻng sao? Chuyện này lớn áh, hông chơi hông vui đâu
- Đồ ngu – Nhung xỉa trán Tiểu - chẳng lẽ nó đi khai với mày để bị nộp phạt sao? Mày làm sao kiểm chứng được chuyện này chứ
Vân đứng đầu lên tiếng thủ lĩnh
- Không được, tụi mình chơi với nhau bao lâu mà còn không trung thực chứ, tiền bạc bộ quan trọng hơn tình bạn sao, tụi bây nói có đúng không
- Mày nói thì nhớ đó - Thảo khoác vai bạn - đừng có qua bển làm bậy rồi trốn nha
- Tao mà trốn àh, tụi bây chờ đó đi – Vân hếch mặt tự tin
- Ok - cả đám đồng thanh – có chơi có chịu, chấp nhận luôn
Vậy là đêm cuối chia tay biến thành buổi hội thảo hợp đồng. Sáu đứa lần lượt đề nghị cho từng ‘khoản mục’ mà mỗi người con gái đều phải trải qua một lần trong đời cứ như một chương trình đã được định sẵn cho số phận bất kỳ người phụ nữa nào.
[I]Hợp Đồng
1. Lấy chồng phạt 500.000đ cho năm đầu tiên, tăng 100.000đ/năm sau đó
2. Con đầu lòng phạt 600.000đ cho năm đầu tiên, tăng 100.000đ/năm sau đó, đứa kế tiếp tăng 100.000đ cho năm đầu tiên
3. ‘Ăn cơm trước kẻng’ phạt 500.000đ cho năm đầu tiên, tăng 50.000đ/năm sau đó
4. Ly dị phạt 600.000đ cho năm đầu tiên, tăng 100.000đ/năm sau đó
5. Đứa cuối cùng lấy chồng trong vòng 10 năm không được ly dị trong vòng 2 năm sẽ hưởng toàn bộ số tiền phạt và bắt 5 đứa kia làm một yêu cầu
6. Nếu phạm bất cứ điều luật nào sẽ phải nộp lại gấp đôi số tiền đó và làm theo yêu cầu của 5 đứa kia
7. Hợp đồng bắt đầu hiệu lực từ năm 2005 – 2015
CHƯƠNG 1
Chuông vừa reo lên là Vân lao vội ra khỏi giảng đường. Từng tốp sinh viên đùa vui thong thả sau giờ học căng thẳng còn Vân chỉ kịp ngồi vào chiếc Lenus và nhấn ga ra highway. Ghé vội nhà lấy passport và chiếc áo khoác cùng cặp táp, Vân leo lên chiếc taxi trước nhất. Như ngồi trên đống lửa, cô thấp thỏm vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột nhìn chiếc taxi cố len lỏi qua dòng xe đang nối đuôi nhau vào sân bay.
Ngồi vào được ghế máy bay là Vân đừ cả người. Cô mệt mỏi xoa hai bả vai thầm nhớ lại sáng nay. Hằng gặp cô đột ngột ngay tại văn phòng và chỉ vỏn vẹn giao cho cô thiệp mời đám cưới và vé máy bay về Việt Nam. Cô cũng không quên bỏ lại một câu làm Vân chết điếng ‘Kỳ này mày không về thì tụi tao từ mày luôn đó - Hằng cười bằng mắt - chuẩn bị tinh thần lên bàn mổ đi con’.
10 năm, vậy mà đã 10 năm kể từ ngày cô rời Việt Nam. Học xong đại học, Vân được giữ lại làm trợ giảng môn Nhân loại học (Anthropology) ở Đại Học Sydney. Cô đã hoàn tất luận văn thạc sĩ cho môn này và đang tiến đến luận án tiến sĩ. 10 năm vất vả trên đất người, 10 năm của tuổi trẻ trôi qua Vân không hề nuối tiếc vì 10 năm nay, cô đã phấn đấu cho mục đích mà mình hằng mong ước. Ba má rảnh thì bay sang thăm chứ Vân nhất quyết không về một khi chưa hoàn thành xong luận án tiến sĩ. Nếu Hằng không đích thân sang gặp và đe dọa cắt đứt tình bạn bao năm thì không biết bao giờ cô mới cho mình nghỉ xả hơi và về lại quê hương.
Vân ngả người vào ghế nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao ngoài kia, bầu trời của những người xa xứ. Ôi nhớ biết bao bầu trời Việt Nam mà cách đây 10 năm Vân đã cùng đám bạn ôm nhau viết cái hợp đồng ‘dở hơi’ chẳng đâu ra đâu ấy. Chết thật, cái hợp đồng ấy. Thật không ngờ Vân vậy mà lại thành đứa cuối cùng trong đám chưa ‘theo chồng bỏ cuộc chơi’. Có lẽ vì 10 năm nay cô chỉ cắm đầu vào công việc chẳng bỏ chút thời gian nhìn mình và nhìn đời nên có khi nào cô kiếm được người bạn trai nào đâu. Mà ông bà ta cũng nói đấy thôi, con gái học cao làm gì, học cao rồi thì khó kiếm chồng. Bây giờ Vân mới thấm thía. Đơn côi 10 năm nay giờ lại phải trả giá cho cái đám bạn quỷ quái ấy. Vân nghĩ mà cười thầm trước khi kịp ngáp dài cho cơn buồn ngủ sắp đến, kiếm đâu một ông chồng dẫn về cho tụi nó đây hở trời, không có thì mình chết chắc.
- Excuse me - tiếng nói bên cạnh làm Vân giật mình tỉnh giấc
- Yes? – chưa nhìn trước nhìn sau Vân đã bưng nguyên ly nước trong khay uống cạn, xong cô quay sang người bên cạnh – what can i help you?
- No no, ah … i’m sorry to wake you up but … actually … your legs
Theo quán tính Vân nhìn theo tay người đàn ông chỉ. Nếu có đất dưới chân lúc này chắc Vân đã đào ngay một lỗ chui xuống nhưng tiếc vô cùng, cô đang ở trên máy bay cách mặt đất khoảng 50.000m và chẳng có chỗ nào để cô đào cả. Đôi chân yêu kiều của cô đang gác thản nhiên vô tư trên đùi của người đàn ông bên cạnh không chút cảm giác. Mặt Vân đỏ gấc nhưng dưới ánh đèn mờ ảo của máy bay, chẳng ai có dịp chứng kiến điều này cả. Vân ấp úng hoa tay múa chân
- Sorry, i’m so sorry … I didn’t mean to do that … I …
- It’s okay, it’s okay, don’t worry – khuôn mặt mờ ảo với mái tóc dựng đứng cùng cái miệng cười toe toét nhìn Vân – I don’t feel any problems about that, just that … you’ve been sleeping for 2 hours and it gets me tired a bit, so …
- Oh my god – Vân rủa thầm, trời ạ, thế có điên không chứ - you should have woken me up then, i’m so sorry
- Don’t worry, it’s alright for me. Do you want anything? A blanket? ‘Coz that airhostess asked me if you want it. She thought we’re …
- Oh no, no thanks, i’ll be ok - khỏi cần nói Vân cũng biết cái bà chiêu đãi viên đó nghĩ gì, cũng tại con Hằng mình mới phải gấp rút thế này, chẳng kịp thay đồ nghỉ ngơi gì cả, Vân rủa thầm - Đợi tao về tới bển thì tụi bây biết tay tao
- Cô là người Việt? – tên ngồi cạnh quay sang mừng rỡ nhìn Vân - trời ạh hên thế cơ chứ! Tôi cứ tưởng chuyến bay này toàn Đại Hàn không chứ, ai ngờ gặp người cùng xứ, hay quá hay quá – hắn vỗ tay lia lịa làm Vân tròn xoe hai mắt – hi, tôi tên Luân, còn cô? Cô sinh ở Úc àh? Hay qua Úc định cư? Cô qua đây lâu chưa?
- Hey hey hey từ từ, từ từ nào – Vân giơ hai tay ngăn lại trước khi đài phát thanh kịp tuôn hết bản tin buổi tối – anh làm gì cứ như tra hỏi phạm nhân thế?
- Hehehe, tại tôi mừng quá hà. 2 tiếng nãy giờ buồn chết được, không có ai nói chuyện hết, giờ gặp cô rồi, coi như ông trời còn thương, 6 tiếng còn lại không phải buồn chết hehe
- Trời – Vân vỗ trán, bộ trên đời có đàn ông nói nhiều vậy sao trời – anh muốn trò chuyện sao không trò chuyện với những người kia hay với tiếp viên cũng được mà
- Tôi thích nói tiếng Việt cơ - hắn chu môi – nói tiếng Anh suốt ngày chán chết được, tôi là người Việt yêu tiếng Việt mà
- Ok, hiểu òi – Vân thở dài bắt tay hắn khi hắn chìa tay ra – Lê Vân, còn anh?
- Lại Vĩ Luân - hắn lục trong túi xách dước ghế và lôi ra tấm card – đây là danh thiếp của tôi
- Leon Lai – Vân nheo mắt dưới ánh đèn mờ ảo của máy bay – wow, anh là CEO của Global àh?
Đảo mắt một lượt từ trên xuống dưới, Vân chẳng tìm thấy điểm nào chứng minh cho điều mình vừa nói cả. Đầu chải gel đến cả ruồi cũng phải giương cờ trắng chẳng dám đậu vì sợ trượt té chết, D.gif áo đỏ bông cúc vàng lấm tấm đến cả bà bán hoa cũng chạy dài, D.gif quần jean xanh nhạt rách lươm tươm với vài miếng vá chần dần các nhãn hiệu Ralph Lauren, Armani, Calvin Klein, Chanel, Dior… chemieng.gif cứ như sợ người ta biết mình không xài hàng hiệu vậy, nhẫn, lắc, dây chuyền bạc đeo đầy từ cổ, tay, hai bàn tay, lỗ tai lấp lánh hạt đá màu xanh lục chói chang cùng cặp kiếng mát treo ngược phía sau cổ khiến Vân dợn cả người. Cô nuốt nước bọt nhìn lại tấm danh thiếp ( nhìn giống vũ nam quá)
- Anh quả thật là CEO của Global hả? Anh không gạt tôi chứ?
- Xời - hắn phe phẩy ngón tay - gạt cô làm gì, cô không thấy địa chỉ và điện thoại àh, cứ đến tìm tui, tui sẵn sàng đãi cô uống trà ngoài CBD mà
- Ặc, không dám, còn đây là gì? – Vân lật sang phía sau - Lại Vĩ Luân, trưởng phòng đầu tư và phát triển công ty Robo Vietnam.
- Àh, địa chỉ và chức vụ ở Việt Nam - hắn nhe răng cười – tui mang hai quốc tịch mà, sống và làm việc cả hai nơi
- Bộ anh làm CEO ở Global không đủ sống hay sao mà phải mò về Việt Nam làm trưởng phòng nữa chứ?
- Cô chả biết gì hết - hắn trề môi - tại tui muốn phát triển nước mình thôi, nhất là hiện giờ Việt Nam đang tiến triển trên con đường công nghệ mới nên tui muốn nhân dịp này phát huy tài năng của mình để phục vụ đất nước, tui còn định
- Ok ok hiểu – Vân giơ tay ngăn – tôi hiểu ý định lớn lao của anh òi
- Hìhì, vậy giờ cô biết òi há! Vậy cô làm gì?
- Trợ giảng ngành Nhân Loại học ở Đại Học Sydney
- Wow, hèn chi nhìn cô giống mấy bà mệnh phụ phu nhân ghê nơi - hắn ôm bụng cười - tóc búi cao, người mặc nguyên bộ suit, chân đi high-heeled, chỉ còn thiếu …
- Cái này chứ gì – Vân rút trong áo cặp kính rồi đeo vào, cố gằng cơn giận
- Đúng òi hahaha, giống y chang luôn, mà ngành Nhân Loại học là cái quái gì vậy? Sao tui chưa nghe nói bao giờ?
- Dạ thưa anh, đó là ngành học về nhân bản, về nguồn gốc, sự phát triển, tập quán và đạo đức con người chứ không phải cái quái như anh nói đâu
Thấy Vân có vẻ gay gắt, Luân dịu giọng
- Sorry - hắn gãi đầu - tại tui thiệt hông biết mấy cái đó. Hỏi tui về kinh doanh tui còn biết chút ít chứ đụng tới xã hội là tui tiêu, hồi đi học toàn bị E thui hehehe
Nhìn hắn thiệt tình Vân cũng buông xuôi
- Anh sinh ở Úc phải không?
- Sao cô biết hay vậy? Mấy người Việt trước toàn nói tui sinh ở Việt Nam. Bộ cô nghe giọng là biết liền hả? Tui thấy tui nói tiếng Việt cũng chuẩn mà, sao kì vậy ta
- Vì anh cố phát âm tiếng miền Nam nên khi nghe kỹ thì thấy không giống
- Nói vậy cô từ sinh ở Việt Nam àh? Cô qua đây định cư hả? Hay du học?
- Đi du học. Ba má tôi còn ở Việt Nam
- Me too, ba má tui về Việt Nam nguyên năm, ở Úc có 3 tháng thui, mà nói thiệt ở Úc chán chết được, về bển vui gì đâu áh, ba má tui đúng là sướng thiệt
Vân lắc đầu ngán ngẩm, có con trai như anh tôi cũng trốn về bển chứ đừng nói là ở đây 3 tháng.
- Anh thích Việt Nam vậy àh?
- Chứ sao – hai mắt hắn sáng rỡ, miệng toe toét cười – tui yêu Việt Nam vô cùng, yêu đất nước, con người và tất cả. Quả thật tui thích sống ở Việt Nam hơn, nhất là ở Đà Lạt, môi trường cũng giống bên đây lại thoại mái và thân thiện hơn nhiều. Ba má tui mua nhà trên Đà Lạt dưỡng già áh
- Vậy àh? Ba má tôi cũng vậy
- Hay quá, vậy khi nào rãnh hai gia đình mình gặp mặt mới được
Không dám, Vân nhủ thầm, gặp anh mới có mấy tiếng mà đã muốn nghẹt thở, gặp anh cả ngày chắc chỉ có nước đi tự giận.
- Mà nè, cô về Việt Nam làm gì vậy?
- Đi ăn cưới, đám cưới của nhỏ bạn thân
- Wow, đã vậy. Từ trước giờ tui cứ ước được đi ăn đám cưới Việt Nam mà chẳng bao giờ có dịp. Ah hay là - hắn lém lỉnh nhìn Vân – cô cho tui đi chung nha, giới thiệu tui là bạn cô được òi, nha, dầu gì mình cũng là bạn mà, coi như cô quen thêm bạn mới rồi đi ăn đám cưới bạn cô luôn, đâu có sao đâu há?
- Hả? - hắn tự biên tự diễn đến Vân cũng phải ngẩn người mất mấy giây
- Thiệt đó, tui thật sự mong muốn vậy áh. Cô đồng ý nha, nha?
Nhìn hắn hí hửng vậy Vân cũng không nỡ từ chối. Rồi chợt một ánh chớp xẹt ngang và ngay lập tức trong óc Vân hiện ra những dự tính hoàn hảo mà chỉ có cô mới biết. Nhìn lại hắn lần nữa, Vân gật gù, hắn nhìn cũng không đến nổi tệ, dầu gì thì coi cũng được, cũng cao ráo, điển trai và phong độ, thôi thì nhờ hắn làm bàn chắn tạm thời cũng ok. Nghĩ xong Vân mỉm cười gật đầu
- Dĩ nhiên rồi, tôi với anh cũng như bạn bè mà, tôi sẽ liên lạc anh khi sắp xếp xong
- Thank you, I love you so much - hắn nhào qua vừa định ôm Vân nhưng cô chắn ngay hai tay trước ngực trợn mắt nhìn hắn nên hắn thôi
- Được òi, tôi hiểu mà
- Cô nhớ nha, để tui viết địa chỉ công ty tui cho cô, cứ đến đó tìm tui cho chắc ăn vì tạm thời tui cũng chưa biết ở đâu nữa
- Ok
- Thui tui ngủ áh, qua giờ bận dự party nhà thằng bạn đến tận sáng nay, chút nói chuyện tiếp với cô há
- Ok, good night
Hắn ngủ rồi Vân mới thấy không gian yên tĩnh được phần nào. Quả thật trên đời trời đất Vân mới gặp được một người không bình thường như hắn. Đàn ông con trai gì mà nói nhiều chưa từng thấy. Đã vậy còn ăn mặc lố lăng chẳng đâu ra đâu. Nhìn cũng có còn trẻ trung gì đâu mà lại bắt chước chạy theo model thanh niên bây giờ chứ hả trời. Mà cũng thật là, Vân chưa gặp người nào sinh ra và lớn lên ở nước ngoài lại thích Việt Nam như vậy, có lẽ ba má hắn dạy hắn tốt chăng? Hay tại bản tính hắn vậy? Dù bực mình với cái tật lải nhải của hắn thật nhưng chỉ với điểm yêu Việt nam là Vân đã chịu hắn ngay, cho hắn điểm 10 về phần này, còn lại chẳng cái nào ra hồn.
Cái hợp đồng đó quả thật làm Vân lo từ sáng giờ. Nhỏ Hằng đã nói thế nghĩa là tụi nó vẫn chưa chịu bỏ qua cái trò chơi đó, và cũng có nghĩa là Vân đang chuẩn bị trở thành con mồi của 5 tên còn lại. Thật không ngờ Lê Vân này lại phải chịu cảnh ‘ở giá’ mà lại phải nhờ một tên CEO chẳng ra gì làm bùa hộ mạng, thế có tức không chứ. Ngày xưa nổi tiếng danh giá bao nhiêu thì bây giờ thê thảm bấy nhiêu. Vân ơi, kỳ này mày không lừa được tụi nó thì coi như mày chết chắc. Nhất định không được, không thể nào để 5 đứa tụi nó mần thịt mày được. Nếu thế thì còn gì là Lê Vân thủ lĩnh chứ hả? Nhất quyết phải vậy thôi. Đành phải dùng hắn làm bàn chắn cho cuộc hành quyết sắp tới mới được. Vừa thở dài Vân vừa quay sang nhìn hắn ngon lành ngủ. Ráng giúp giùm em nha anh hai.
Máy bay chuyển hướng tiến về bầu trời Việt Nam. Vân tựa lưng vào thành cửa sổ thầm lên kế hoạch đối phó đám ‘ngũ quỷ’. Tao mà xử lý xong vụ này thì nhất quyết không để đứa nào sống sót hết. Người ta nói quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà, cuộc hẹn 10 năm đã đến ngày tái ngộ rồi Lê Vân àh, chuẩn bị mà vào cuộc chơi thôi.