PDA

Xem đầy đủ chức năng : một mai em đi



loilangtu
16-04-2008, 01:44 AM
''Một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười
Cho cuộc tình người hẹn hò nhau đến kiếp mai
Đừng hận nhau nữa lệ nào em khóc cho đầy
Tình đã mù theo sương khói, theo cơn gió lùa tả tơi"

Rồi cuộc đời sẽ xô tôi về đâu,ngày mai và ngày mai nữa, bao giờ, bao giờ đời sẽ cho tôi 1 ngày vui ...đã không định viết gì, đã nằm vùi mình trong chăn, cố xua đi mọi ý nghĩ, mọi nỗi nhớ.... nhưng sao,sao ko thể... Cơn say mê đắm,bồng bềnh sao chẳng thể nhấn chìm tôi vào trong bóng tối, để tôi thiếp đi, để đêm ru tôi vào cơn mơ ngọt ngào....Vùng dậy, tôi như kẻ chạy trốn nỗi cô đơn cuộc đời, tôi chạy trốn chính tôi trong thứ cảm xúc nhớ nhung xa vời vợi, trong man dại nỗi cô đơn trống rỗng...quá khứ đã khép lại,tháng ngày xưa đã tàn lụi, những kỷ niệm sẽ mãi chỉ là kỷ niệm thôi, tôi đã cất nó sâu thật sâu vào trong ngăn kéo cuộc đời....em đã cho tôi những dĩ vãng êm đềm nhưng cũng thật đớn đau trong tình yêu ngày ấy......xa lắm rồi, xa thật rồi,em chỉ như 1 áng mây phù du đã trôi qua cuộc đời tôi chầm chậm, rồi tan biến, không bao giờ còn trở lại nữa.Em của ngày xưa và tôi của ngày xưa đã chết, chúng ta chỉ thuộc về nhau trong quá khứ,cái quá khứ mà mỗi lần chạm phải lòng tôi lại nhói đau dẫu biết rằng mọi thứ đã trở thành rong rêu...

Đêm halong mưa,mưa bay dạt dào, ngồi 1 mình lặng lẽ bên ban công, tôi đốt từng điếu thuốc cháy đỏ, mưa rồi.Ai đó đã nói với tôi rằng : " ai hay buồn thì sẽ thích mưa".mưa thì buồn, mưa cũng như nước mắt, rơi trên môi cho nỗi buồn được giải thoát và lòng người lại tìm về với cái gọi là bình yên.Cơn mưa ngày xưa đã tạnh trong tôi, giọt lệ ngày xưa đã khô trên khoé mắt.....nhưng kỷ niệm, kỷ niệm chẳng bao giờ chịu ngủ yên khi lòng mình chưa kịp quên lãng...Trong đêm mưa vô cùng, những giai điệu của bản tình ca buồn ngày ấy, giai điệu ngọt ngào của sự chia ly cứ vang vọng về tôi, rơi rơi trong hồn mình như những giọt mưa ngoài phố rơi ướt lạnh lòng đêm

Cho nhau bao nhiêu yêu dấu trong cuộc đời này
Nên đôi tay không cầm như nước đổ lạnh lùng
Kiếp nào yêu người tình nào như dấu chim bay
Còn nhau giữa cơn mê này
Khiến hao gầy phủ hết xuân xanh

Nếu bây giờ chúng ta được sống lại từ đầu, anh tin cuộc tình mình vẫn sẽ kết thúc bằng những giọt nước mắt em rơi trong tiếng nấc nghẹn ngào rằng :'' Anh hãy quên tất cả đi , em chỉ là giấc mơ thôi". Anh tin vào số phận và sự an bài,anh tin vào định mệnh và anh tin chia tay cũng là cách mà chúng ta giữ được tình yêu của mình trở thành 1 thứ gì đó thiêng liêng, mãi mãi và đáng tôn thờ dẫu rằng đó là kỷ niệm buồn mà ta đã viết vào đời nhau như là số phận run rủi và thượng đế đã an bài....Anh nhớ về tình yêu của chúng ta như nhớ về 1 cuốn phim,1 trang tiểu thuyết tình buồn...cuốn phim ấy và cuốn tiểu thuyết ấy đã từng có anh và có em...

Nhiều ngày, nhiều tháng khi anh trở lại con đường ngày xưa, anh vẫn hình dung ra có 1 người con gái vẫn đứng đợi anh dưới hàng cây bằng lăng tím ngát,những vỉa hè gập gềnh sỏi đá vẫn có dấu chân em và những khi buồn anh lại muốn được lang thang qua lối ấy, anh bước đi trên tất cả các con phố ngày xưa đã từng ghi dấu kỷ niệm của 1 thời quá vãng....anh muốn kiếm tìm và nhặt lại những mảnh vỡ của kỷ niệm, bước chân lang thang cho đến khhi mệt nhoài , cho đến khi chẳng còn nhớ nổi 1 con đường....anh bắt gặp đâu đó dưới gốc cây xưa, bên kia hè phố những đôi tình nhân đang đứng bên nhau trong chiều hiu hắt nắng, anh thấy mình của ngày xưa, anh mường tượng ra những ngày quá khứ, và đó chính là anh va em của dĩ vãng, như những thước phim quay chậm, và thời gian đi ngược lại vòng quay của những năm về trước....

Một mai em đi gọi gió thả mây về ngàn
Xin tạ lòng người tình ta hư không thế thôi
Đời vui không mấy niềm đau đã chín kiếp người
Lòng đâu phụ nhau thêm nữa khi mai không còn có nhau....