Trang 1/2 12 cuốicuối
kết quả từ 1 tới 8 trên 10

Ðề tài: Bay Qua Bầu Trời - Đỗ Quỳnh Châu

  1. #1
    Bé vào mẫu giáo gauconbaccuc's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2005
    Bài gởi
    94

    Talking Bay Qua Bầu Trời - Đỗ Quỳnh Châu

    Bay Qua Bầu Trời
    TG:Đỗ Quỳnh Châu


    Phạm Giao Du Ca.

    - Có nó. ^_^

    Tiếng của nó vang lên làm Toàn Anh phải ngẩng mặt lên, gương mặt của cô gái vừa gọi tên Toàn Anh muốn bật cười nhưng anh cố làm mặt nghiêm.

    - Cô bao nhiêu tuổi ?

    - Hai mươi hai.

    - Cô có khai tăng tuổi không ?

    - KHông ai điên khùng làm việc đó để được già ..

    Tiếng “già” của cô được kéo dài cả cây số . Nhìn cô Toàn Anh thấy cô quá trẻ con . Anh quay sang cô thư ký :

    - Cô làm đi.

    - Dạ.

    Cô thư ký đến bên Du Ca nói:

    - Em đến để đo chiều cao.

    Du Ca tròn đôi mắt :

    - Có chuyện này nữa hả, sao kỳ “ dzậy” ?

    Cô thư ký kiện nhẫn giải thích :

    - Đó là quy định của công thy, không lẽ trước khi xin việc em không đọc thông báo.

    Du Ca quay sang Toàn Anh :

    - Làm tài xế chứ có phải xin làm người mẫu thời trang đâu mà “ anh Giám đốc” tuyển kỷ “dzậy” ?

    Toan Anh nghiêng nghiêng đầu ngắm cô nhỏ và anh cảm thấy vui vui vì sự bộc trực ấy, cô khác xa với những người con gái mà anh đã phỏng vấn từ sáng đến giờ, cô không yểu điệu thục nữ, kho6ng ăn mặc cầu kỳ, không son phấn điểm trang . Cô chỉ đơn giản với bộ đồ jin màu xanh, mái tóc cắt ngắn như không thể ngắn hơn được nữa và phiá sau ót cô còn chừa cái đuôi rùa nhi nhi . Đôi chân cô mang đôi giày màu trắng bít gót . Trông cô bùi bùi, ngô ngáo , bướng bỉnh . Du Ca đỏ mặt khi thấy Toàn Anh cứ nhìn mình dăm dăm . Cô đánh trống lãng hỏi cô thư ký:

    - Tiêu chuẩn phải cao bao nhiêu mơi đạt hả chị ?

    - Một mét năm mươi tám.

    - Nặng ?

    - Bốn mươi bảy ký.

    - Tuyển thẳng ahy còn thử việc ?

    - Hợp đồng thử việc một tháng nếu có khả năng thì sẽ được làm chính thức.

    - Làm việc theo ca hay giờ hanh chánh.

    - Tùy theo yêu cầu của công ty trong từng thời điểm.

    Toàn Anh lấy cây viết gõ gõ xuống mặt bàn làm cô thứ ký tỉnh ra . Trời ơi, nãy giờ cô đã bị cô nhỏ phỏng vấn thay vì người phải bị phỏng vấn là cô nhỏ . Nhìn lại Toàn Anh, cô thư ký thấy anh đang mỉm cưỜi làm cô ngượng . Làm mặt tỉnh cùng với cô nhỏ, cô tiếp tục phận sự cuả mình :

    - Bây giờ em có thể lại đo chiều cao và cân nặng trong lượng rồi . Lại đây.

    - Thôi khỏi . Xin phép chào chị và “anh giám đốc “ tôi về.

    Toàn Anh ngạc nhiên:

    - Sao lại về cô không muốn làm việc à ?

    Cô nhỏ cười tươi làm bên phải lộ rõ lúm đồng tiền trong có duyên đáo để.

    - Em chỉ có một mét tám mươi lăm thôi, cân nặng bốn mươi lăm ký nếu tính luôi đôi giầy một ký, bộ đồ jin một ký . Nếu trừ hai ký ấy thì còn thảm hại hơn em chỉ còn mỗi bốn ba thôi . Rớt rồi còn nói gì nữa.

    Toàn Anh hỏi tiếp :

    - Nếu không được tuyển cô có buồn không ?

    Du Ca lắc đầu:

    - Buồn ? Có gì để buồn, nếu chịu khó đi vòng vòng thành phố từ công ty A đến xí nghiệp Z thì chắc chắn em sẽ có việc làm thôi . Xin chào.

    Du Ca bước ra cửa Toàn anh lên tiếng :

    - Cô khoan đi đã.

    - Sao vậy.

    - Tôi tuyển cô vào làm.
    Đôi mălt tròn to như hạt nhãn nhìn Toanh Anh, cô lại cười . Cái lúm đồng tiền có dịp xuất hiện làm duyên lần nữa :

    - Xin cám ơn “ anh giám đốc”.

    Toàn anh vẫn làm mặt nghiêm :

    - Đầu tuần tới cô có thể nhận việc . Cô sẽ làm tài xế cho riêng gia đình tôi vì thế không theo thời gian nhất định nào cả . Điều thứ hai cô sẽ ở hẳn trong gia đình tôi, vậy cô hãy sắp xếp với nhà cô đi . Lương tôi sẽ trả cô thử việc là tám trăm ngàn, nếu sau này cô khẳng định được chuyên môn tôi sẽ tăng . Thế nào cô thấy được chứ ?

    Du Ca tràn đầy phấn khởi:

    - Tôi chỉ có một mình, ở đâu mà không tiện, tôi sẽ đến nhận việc đúng như ngày hẹn . Bây giờ thì xin chào.

    Du ca bước ra khỏi phòng để lại cho Toàn Anh một chút vui vui, xao xuyến.

    Toàn Anh và Lệ Thy đang ngồi nói chuyện với nhau trên chiếc xich đu, chiếc mini jupe màu xanh lục ôm sát lấy thân hìn của Lê Thy . Khi cô cúi xuống lộ cả một khuôn ngực trắng ngần đầy đặn hấp dẫn.

    Toàn Anh quen biết Lê Thy tron gmột buổi tiệc sinh nhật của Phiến, bạn anh và Lê Thy là cô em họ Phiến, co đẹp rực rỡ, kiêu sa nên có phần kênh kiệu khinh người nhưng Toàn Anh không hề quan tâm, đơn giản vì anh nghĩ con gái đẹp thì phải kênh điệu đó là chuyện thường . Mọi yêu cầu theo sở thích của Lệ Thy, Toàn anh vẫn đáp ứng đầy đủ, vui vẻ . Anh luôn luôn tự bài khi đi với Lệ Thy dạo phố hoặc dự tiệc với đám đông . Ở đâu anh và Lệ Thy cũng được đón chào nồng nhiệt, được khen ngợi vì sự xứng đôi vừa lứa thật tuyệt vời của hai người.

    Cách chỗ Toàn Anh và Lệ Thy ngồi là cô nhỏ Du Ca dadng ngồi một mình vật lộn với chiếc xe du lịch đã bị bẻ bánh . Du Ca vận chiếc quần sọt màu xanh ôm sát đùi, chiếc áo pull ngắn tay phủ thân dài qua khỏi mông màu đen, cái dang nhỏ nhắn mà vẫn nhanh gọn theo từng thao tác làm việc . Ngày hôm qua chủ Nhật cô phải đưa cả nhóm bạn bè của Mỹ Anh, em của Toàn Anh đi Vũng Tẫu tắm biển về đến nhà đã tám giờ, sáng nay cô phải dậy sớm chuẩn bị lau xe để đưa Toàn anh đến công ty và trước khi đi làm Lệ Thy đã kịp đến nhờ Toàn Anh dẫn mua vài thứ linh tinh trang trí trong phòng của Lệ Thy . Công việc thì luôn luôn mà bị bẻ bánh xe Du Ca cam thấy bực mình.

    Lệ Thy và Toàn Anh bước đến gần cũng là lúc Du Ca gắn xong con vít cuối cùng vào . Tiếng Lệ Thy gắt gỏng khó chịu:

    - Xong chưa ? Làm ăn gì chậm như rùa.

    Du Ca từ tốn trả lời :

    - Chị chờ cho năm phút nữa, tất cả đã xong nhưng tôi cần phải thay đồ.

    Lệ Thy bĩu môi:

    - Tài xế chứ có phải dánh giá gì cho cam mà bày đặt thay đồ làm đẹp.

    Du ca cười nửa miệng :

    - Nếu chị không muốn tôi thay đồ cũng được, chỉ sợ khi chị ngồi vào xe này chị lại bị xấu lấy vì sự bẩn dơ của tôi đấy chứ.

    Lệ Thy gật đầu:

    - Kể ra cô cũng đâu có ngu doót gì cho cam, mau lên đi.

    Du Ca rảo nhanh về ngồi nhà của mình ở cuối vườn, nó là nhà cho xôm tụ chứ thật ra nóo là cái kho chứa những vậy dụng phế thải của gia đin`h Toàn anh, ngày đầu vào nhận việc cô đã từ chối căn phòng mà cô được sắp xếp cho ở ngay trong biệt thự rộng rãi này, cô xin ở cái kho cuối vườn, sau một ngày dọn dẹp cuối cùng cô đã có một giang sơn của riêng mình mà không sợ phiền hà đến ai.

    Nhìn theo Du Ca, Lệ Thy quay sang nói với Toàn Anh:

    - Bộ đàn ông trên đời hết rồi hay sao mà anh thêu nữ tài xế vậy ? Trông con nhỏ em hổng ưa vô.

    Toan Anh ngay thật :

    - Đã có mấy tài xế nam vào làm rồi nhưng đều cho hưu non hết, vì mấy người ấy cứ thường uống rượu mà em thấy đấy làm tài xế mà uống rượu thường xảy ra tai nạn, để phòng bện hơn chưa bệnh, ba anh đã kêu tuyển nữ tài xế.

    Lệ Thy mát mẻ:

    - Tuyển tài xế rồi biết đâu tuyển luôn vị hôn thê.

    Toàn Anh bật cười:

    - Đừng có suy đóan bậy bạ à nghen.

    Lệ Thy dẩu môi:

    - Ai biết được khi con nhỏ đó đâu có xấu.

    - Thôi mà, cho anh xin đi.

    Lệ Thy đid.nh noi nữa nhưng thấy Du Ca bước ra cô lườm nhẹ Toàn Anh rồi quay sang Du Ca kiếm chuyện :

    - Cô đi năm phút mà tôi tưởng là năm giờ, làm vie6>c thì rề rề nhưng tới tháng thì lương lãnh thiếu một đồng không được.

    Du ca làm thinh bước lên xe đề máy, xong cô mở cửa sau để Lệ Thy và Toàn Anh lên . Chiếc xe lướt êm ra khỏi cổNg biệt thự bắt đầu vào trung tâm thành phố . Lệ Thy như vẫn còn ấm ức vì sự im lặng không trả lời của Du Ca, cô tiếp tục kiếm chuyện :

    - Tại sao tôi nói mà cô không trả lời, cô khi dể tôi hả ?

    Im lặng, gương mặt Du Ca vẫn chăm chú nhìn về phía trước như không nghe tiếng Lệ thy nói . Toàn Anh bấm khẽ vào tay Lệ Thy vì cảm thấy sự vô lý của cô:

    - Em kỳ quá . Du Ca đang lái xe kìa, kiếm chuyện với cô ấy làm gì để ấy bị phân tâm.

    - Anh bênh cô ta à?

    - Nói kỳ.

    Không quan tâm đến Toàn Anh , Lệ Thy nói tiếp :

    - Nói sao làm thinh vậy, bộ câm rồi ha ?

    Thấy Du Ca vẫn làm mặt tỉnh chẳng thèm trả lời, Lệ Thy đỏ bừng mặt la lớn :

    - Ngừng xe lại, ngừng xe...

    Toàn anh thây bắt nhẫn trước sự ngang ngược của Lệ Thy nhưng anh cố gă“ng diu giong :

    - Khi không em bảo dừng lại, thôi cho anh xin đi.

    Lệ Thy cướp lời :

    - Bô anh bảo em điển hả, bây giờ anh có kêu nó dừn gkhông hay để em la lên giữa đường.

    - Du Ca! Cô tấp xe vào lề đi.

    Chiếc xe thắng lại bất thần làm Lệ Thy không đề hòng nên bị ngã chúi về phía trước vùng ngực đụng vào thành ghế trước đau điêng, lần nay cô càng điên tiết hơn:

    - Bảo cô ngừng xe rồi ngừng kiểu như vầy hả, ngày mai nghỉ việc ngay.

    Du Ca xoay người đúng bổn mươi lăm độ nhìn Lệ Thy đầy sác bén . Tiếng nói pha sự bất bình không giáu giếm:

    - Chị vô ly không chịu nổi nhưng vì nể Giám đóc tôi làm thinh chứ chị đâu là gì mà tôi phải sơ.

    - Nói như vậy là ý gì ?

    - Thứ nhất chị đâu là chủ của tôi mà có quyền hành sách, quát nạt tôi . Thứ hai chị đâu là người bỏ tiền ra thuê tôi thì lại làm gì đuổi tôi được . Thứ ba nếu chị còn có những lời lẽ thiếu tế nhị nữa thì tôi sẽ tống cổ chị ra khỏi xe đấy và nếu cần sẵn sàng cho chị nếm bạt tai để biết lễ độ.

    Toàn anh cũng bị bất ngờ trước những lời lẽ đầy đòn roi của Du Ca nhưng rõ ràng anh sẽ thật vô lý nếu nghiêng về Lệ Thy, giữa lúc anh chưa biết khuyên Lệ Thy câu gì thì Lệ Thy chồm về phiá trước định ăn tươi nuốt sống Du Ca . Toàn Anh hoảng hốt chặt cứng Lệ Thy :

    - Làm gì vậy Thy – em thật là khó khăn.

    KHông đánh được du Ca, Lệ Thy ấm ức :

    - Anh sợ em đánh nó hả, em khó khăn ở chỗ nào ?

    Toàn Anh tiu nghỉu:

    - Ừ thi...

    Du Ca châm chọc:

    - Giám đốc sợ chị sẽ bị ăn đòn đấy, bởi vì Giám đốc biết tôi có đai đen về võ thuật thì cỡ bốn người như chị tôi nhai như nhai cơm.

    - Anh nghe nó nói không . Trời ơi sao anh làm thinh vậy . Anh coi nó trọng hơn em hả Toàn Anh ?

    Toan Anh nạt bừa:

    - Du Ca cô có im đi không, nếu còn muốn lam` việc, dù sao cô cũng chỉ là một người tài xế.

    Khẽ nhún vai vẻ bình thản, Du Ca nói:

    - Xin lỗi giám đốc.

    Chiếc xe lại lướt đi, Lệ Thy cảm thấy sự tực giận của mình đã dược ve vuốt, nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ức thế nào ấy . Lần đầu gặp Du Ca cô đã không có thiện cảm vì thấy nét đẹp a6'y, cái nét đẹp mà chẳng cần một chút điểm trang vẫn cứ rực rỡ - đã vậy lại là tài xế cho gia đình Toàn anh, nói là tài xế cho gia đình nhưng Du Ca là người chuyên lát xe chở Toàn anh nhiều nhất . Làm sao Lệ Thy có thểyên lòng khi sự tiếp xúc thường xuyên biết đầu sẽ nảy sinh ra những điều bất lợi cho cô, một nự tài xế xinh đẹp và một giám đóc đẹp trai chưa vợ... Từ tư tưởng ấy nên cô luôn tìm cách kiếm chuyện với Du Ca:

    - Thưa Giám đốc ăn sáng ở đây ạ ?

    Toàn anh hỏi Lệ Thy :

    - Em muốn ăn gì ?

    Lệ Thy nũng nịu :

    - Chở em qua Thanh Đa ăn cháo vịt sau đó ghé qua Sài Gòn Shop em muốn sắm vài món đồ linh tinh.

    Toan anh ngập ngừng:

    - Buổi chiều anh dẫn em đi mua sắm được không anh còn phải đến công ty . Sáng thứ hai họp đầu tuần anh không vắng mặt được.

    Lệ Thy chun mũi điệu đàng:

    - Em đang có hứng thú- anh mà không chịu ý em là em giận à nghen . Em giận là đừng hòng năn nỉ em.

    - Nhưng...

    - KHông nhưng nhị gì hết – chìu em không ?

    - Ừ thì chìu mà em phải nhanh lên.

    Lệy Thy bả cổ Toàn Anh hôn, nụ hôn rất Tây . Bất giác Toàn Anh thấy sượng sùng, nhìn vào kính chiếu hậu anh bắt gặp nụ cười chế giễu của Du Ca.

    Những hàng trang kim chạy dài và ôm trùm mọi phiá, những chùm đèm thủy tinh trên trần nhẹ thả thứ ánh sáng mở dịu, những gương mặt bân hoan vui vẻ nói cười, những bo complet cho cánh đàn ông, những bộ thời trang nền nà tôn vinh sắc đẹp cho cánh đàn bà . Đền flash lại tiếp tục chớp lên – mọi nơi mọi lúc . Không gian đem nay là sinh nhật của Toàn Anh tròn ba mươi tuổi và cũng có nghĩa nôm nao là lễ hứa hôn của anh cùng với Lệ Thy . Ở nơi đâu thiện ha vẫn thấy đôi nam nữ ấy không rời nhau nửa bước . Trong đôi mắt Toàn anh nói lên niềm tự hào vì có một người yêu tuyệt vời tựa hoa hậu, trong đôi môi tươi hồng của Lê Thy luôn nở nụ cười hài lòng bên một chàng trai vững vàng sự nghiệp, giàu có và đẹp trai . Sẽ chẳng còn xa nữa đâu cô sẽ là thành viên của dòng họ Lý Toàn này . Kể ra sắc đẹp cũng là bàn đạp dễ dàng tiến thân đấy chứ, dù Toàn Anh chưa tuyên bố ra mối quan hệ của cô và Toàn Anh nhưng mọi người vẫn có thể hiểu cô như là vị hôn thê của anh.

    Trái ngược với khung cảnh ồn ào náo nhiệt đầy sang trọng của ngôi biệt thự dòng họ Lý là sự lặng lẽ yến ắng của căn nhà kho nằm cuối góc vườn . Ở đó trong căn phòng nhỏ của mình, chỉ duy nhất chia xẻ đêm sinh nhật của cô ngọn đèn neon buồn hiu toa? sáng căn phòng . Trên chiếc bàn nhỏ vuông vức được kê sát khung cửa sổ là chiếc bánh sinh nhật nhỏ vơ”i hai mươi hai ngọn nến dù màu sắc đang cháy, một chiếc độc bình được cắm duy nhất cành hao hồng nhung hyết dụ, một lon Côca chưa bậpt nắp khui – Du Ca đang lan man với những suy nghĩ trong đầu, đôi mắt cô lim dim để hồn đi hoang bên các nến toa? sáng, bất chợt có cảm giác như vị nhìn trộm, cô mở bừng mắt, quả đúng như cô dang đặt hai tay lên thành cửa bình thản đứng ngắm cô một cách công khai không giáu giếm – Cô hất đầu hỏi gã con trai với gọng đầy ngổ ngáo:

    - Nhìn trộm không biết xấu hổ sao còn cười, vô duyên.

    Sự đdiềm đạm của gã làm dịu lòng Du Ca:

    - Nhìn trộm không biết xấu hổ sao còn cười, vô duyên.

    Sự đdiềm đạm của gã làm dịu lòng Du Ca:

    - Xin lỗi vì tôi đã làm cho mơ mộng của cô bị lõi nhịp.

    Du Ca không buồn mới mọc hắn vào nhà :

    - Sinh nhạt của giám đóc là ở trong kia chứ có phải ở ngoài này đâu- anh đi lạc rồi ha?

    - Không phải đi lạc mà tôi muốn trống tránh không khí đầy nước hoa của phía nữ và mùi thuốc lá của phái nam đó thôi, nếu tôi đoán không lầm đêm nay cũng là sinh nhật của cô.

    - Biết rồi còn hỏi, thấy rồi còn hỏi đố.

    - Cô không có bạn bè sao ?

    - Có chứ nhưng họ không ở gần tôi.

    - Ở đâu ?

    - Xa lắm.

    - Vậy đêm sinh nhật mà có một người bạn thân cô không thấy là hạnh phúc sao ?

    - Tìm ở đâu ra ?

    - Là tôi đây nè.

    - Anh vớ vẩn quá, ai mà thân.

    - Nè con người mà thiếu bạn bè chỉ sống một mình dễ tổn thọ lắm à nghe.

    - Không cần anh quan tâm đâu, lắm chuyện.

    - Kể ra cô em họ của tôi hơi quá đáng khi noi chuyện của cô cho tôi nghe.

    - Ai thế ?

    - Nhỏ Lệ Thy.

    Du Ca gật gật đầu:

    - À ạ ! Cái chị người yêu của Giám đốc ấy mà.

    - Cô có cần tôi thuật lại không ?

    Cặp mắt Du CA nhướng nhướng đầy ngạo đời:

    - Nếu là tốt thi cầm cảnh giác, nếu là xấu sẽ rất cám ơn.

    - Sao vậy . Ý cô tôi không hiểu.

    - Cô em họ anh có bao giờ ưa tôi mà nói tốt về tôi thì là chuyện lại phải xem chừng, còn nếu nói xấu thì tôi sẽ cảm ơn vì đó là biểu lộ gánh ghét cho thây tôi đã hơn cô em họ anh về một điểm nào đó chứ sao.

    - Công nhận cô thông minh hơn nhận xét của tôi . Mà nè cô không mời tôi vào chia vui sinh nhật của cô thật sao ?

    - Nếu anh không chê sự nghèo nàn của chủ nhân thì xin mời thật lòng . Tôi gọi anh tên gì đây ?

    - PHiến – Nguyễn Thiết Phiến.

    Du Ca bật cười . PHiến thấy ngẩn ngơ với má lúm đồng tiền của cô, Lệ Thy đã đúng khi đặt Du Ca ngang về tình địch, nếu nhật xét kỹ một chút Lệ Thy chỉ đẹp son phấn cộng với những model hợp thơi, nhưng nếu bỏ các thứ ấy ra chắc chắn Lệ Thy sẽ là hàng yếu bên cạnh Du Ca.

    - Nghe tên anh tôi lại nhớ nhân vật Thiết Phiến Công Chúa, vợ của Ngưu Ma Vương trong Tây Du Ký qua '.

    PHiến cũng cười vui theo sự trẻ trung của cô.

    - Anh Phiến này – đừng thèm cắt bánh cứ lấy muỗng xắn từ trên xuống ăn ngon cơm hơn . Anh uống nước ngọt không, rất tiếc anh là vị khách không mời nên tôi cũng đâu chuẩn bị, chia nhau làm hai nghe.

    - Rất vui lòng.

    HỌ vừa ăn bánh ngọt vừa uống côca Phiến hỏi như có vẻ quan tâm đến đời tư của cô:

    - Cô còn đông anh chị em không ?

    - không, tôi là con gái độc nhất.

    - Cô không buồn khi cứ sống xa nhà chứ ?

    - Tôi đâu có nhà để về.

    - Cô giải thích tôi nghe với !

    - Ba mẹ tôi bỏ nhau lúc tôi vừa năm tuổi . Tôi ở với ba năm lên bảy, ba cưới vợ, tôi chạy về ở với mẹ, năm lên mười mẹ đi lấy chồng .Tôi chạy về ở với nội, mươi hai tuổi nội chết, tôi lại chạy về tá túc với bà ngoại nhưng ngoại thì nghèo, sớm bệnh tối đau vì già cả, tôi cố gắn học hết trung học rồi đi làm học nghề để sinh sống cho đến nay.

    Sau khi tóm lược về sơ yếu lý lịch khai man của mình xong cô vẫn thản nhiên múc từng thìa bánh ngọt đưa vào miệng nhai ngon lành mà chẳng thèm nhìn gương mặt đầy vẻ xúc động của Phiến.

    - Cô không có một người bạn để gởi gắm tâm sự của mình sao, tôi thấy áy náy cho cô quá.

    - Có ma nó thèm làm bạn với một con nhỏ cà chớn như tôi.

    Nói xong Du Ca lại bật cười, nụ cười hồn nhiên nhưng pha loáng nét ngộng nghêng “ dễ ghét” . Phiến lại bần thần mất một phút vì đôi môi tươi đẹp của cô . Anh tự hỏi không lẽ đây là tiếng sét ái tình chăng . Có tiếng chân đi đến – Phiến nhìn ra ngoài cửa , Toàn Anh đang bước đến cất giọng hồ hởi:

    - Mày trốn kỹ ở đây làm tao và Lệ Thy kiếm hụt hơi, ủa cái gì đây ? Hoa hồng bánh sinh nhật của ai thế, phải đêm nay sinh nhật Du Ca không ? – Trùng ngày với tôi à, hy hưu quá – sao cô không nói với tôi trước – Tôi đâu có tệ để quên gởi cho cô một món quà mừng . Còn cái này nữa, một lát tôi sẽ hỏi tột cô về sự vắng mặt của cô đêm nay đấy . Phiến à, mày không thấy là tiệc sinh nhật tao đã tàn và mày là người khác cuối cùng à ?

    Toàn Anh nói một hơi không ngừng, hình như anh đã say – Phiến cũng giật mình nhìn về phía ngôi biệt thự . Đúng như Toàn Anh nói, ở đấy cuộc vui đã tàn và không gian đã trả về sự yên lặng của màn đêm – Hình như buổI tối nay trái đấy quay nhanh hơn mọi khi, hay vì sựhiện hữu của Du Ca đã làm tim anh thấy khác lạ – Phiến miễn cưỡng đứng dậy đưa tay ra trước mặt Du Ca:

    - Đã đến lúc tôi phải về rất mong gặp lại.

    Du Ca bắt lấy cánh tay PHiến thân tình:

    - Cám ơn anh về một buổi tối vui.

    Du Ca cảm nhận được cái xiết tay mạnh mẽ như chẳng muốn rời ra của PHiến . Cô cười bằng mắt với anh . Khi đi ngang qua người Toàn Anh, Phiến kề tai nói nhỏ:

    - Mày có một nữ tài xế dễ thương quá trời làm trái tim tao nhúc nhích rồi đây.

    Và chẳng cần Toàn Anh phản ứng, PHiến thong thả bước ra khỏi nhà trên vẫn nở nụ cười tươi . Du Ca ngoảnh lại nhìn Toàn Anh, cái nhìn đăm đăm và thăm thẳm như muốn nói điều gì rồi đột nhiên co6 lại trở về là cô với cái cố hưũ ngông nghênh.

    - Đêm nay trông giám đốc phấn khởi và vui lạ.

    Toàn Anh cao giọng phấn chấn:

    - Phải nói là rất vui, rất hạnh phúc.

    - Chị Lệ Thy về rồi à ?

    - Sáng mai cô ấy phải đi thông dịch cho một phái đoàn Hàn Quốc đi thăm di tích cố đô Hếu nên phải về sớm . À cô nhìn thấy Lệ Thy thế nào – đẹp và quý phải không chê được phải không ?

    Không trả lời, Du Ca hỏi Toàn Anh :

    - Giám đốc yêu cô ấy nhiều lắm phải không ?

    - Tôi rất yêu – có lẽ sẽ khó mà sống nổi nếu phải xa cô ấy.

    - Cô ấy là tình yêu duy nhất và cũng là bạn gái duy nhât của Giám đốc ?

    - Gần đúng như vậy.

    - Tại sao chỉ tương đối mà không là tuyệt đối ?

    - Bởi iv` năm tôi mươi lăm tuổi tôi hình như có yêu một người.

    - Mười lăm tuổi đã yêu ?

    - Nói đúng hơn chỉ là thoáng lãng mạn của người con trai tuổi mới lớn.

    - Thế bây giờ cô ấy ở đâu ?

    - Đang ở Canada vơi cha mẹ, năm nay cũng trạc tuổi của cô, hồi ấy đã quá xinh có lẽ bây giờ sẽ còn xinh thêm hơn.

    - Cô ấy tên gì ?

    - Bí Bo.

    Du CA khẽ dung động:

    - Thế nếu bỗng nhiên cô ấy tìm về thế Giám đốc tính sao ?

    - Tính gì, hồi ấy tôi mươi lăm thì cô ấy mơi tròn bảy tuổi, nhỏ quá trời có biết gi `mà nói, nếu cô ấy tìm về thì tôi vẫn xem như cô em gái thôi, bởi tôi đã có Lệ Thy.

    Gương mặt Du Ca thoáng buồn ngang, lắc đầu vụt bỏ tư tưởng không vui giọng Du CA lại liếng thoắng:

    - Kỷ niệm tuổi thơ đẹp nhưng cũng chẳng tồn tại với thời gian Giám đốc nhỉ – Mà nè sao bỗng nhiên đêm nay gíam đốc có hứng thú ngồi đây tâm sự với tôi thế ?

    Như khơi trúng nỗi lòng Toàn Anh thành thật mở lời :

    - Cô nhỏ có biết cả nhà đang làm áp lực với tôi không ?

    - Về chuyện gì ?

    - Về vấn đềhôn nhân giữa tôi và Lệ Thy.

    - Hai ông bà chủ không bằng lòng à ?

    - Đúng.

    - Sao kỳ dzậy ?

    - Buộc tôi cưới vợ.

    - Cưới ai ?

    - Bí Bo.

    - Nhưng anh và cô ấy đâu còn quan hệ với nhau nữa.

    - Không phải thế.

    - Chứ sao ?

    - Thư từ qua lại vẫn đều đều nhưng chủ yếu là giữa những người lớn, con` tôi với c^o ấy biết gì đâu.

    - Nếu không yêu cô ấy thì anh cứ nói thẳng với ông bà chủ.

    - Đâu dễ dàng như lời cô nói – chuyện hứa hôn đã lâu lắm rồi,giờ mới chết tôi đây.

    - Lúc ấy anh biết không ?

    - Trước khi gia đình cô ấy định cư ở nước ngoài, gia đình hai bên có tổ chức buổi tiệc tiễn dưa và việc hứa hôn cũng từ ấy mà ra . Quỷ xui ma khiến làm sao tôi cũng bằng lòng ưng thuận . Thờigian mới đó dad~ mười lăm năm thì đùng một cái, gia đình cô ấy về nước là để thực hiện lời hứa hôn của hai gia đình xưa.

    - Anh cứ kiên quyết không bằng lòng.

    Giọng nói của T.A đầy vẻ khổ sở :

    - Nếu làm trái với ba mẹ tôi thì xem như tôi không được hưởng mọi quyền lợi và có thể ung dung ra khỏi nhà với đôi bàn tay trắng.

    - Thì đã sao, tình yêu đâu có đo bằng tiền bạc hay danh vọng . Nếu anh yêu, Lệ Thy sẽ chẳng cậu nệ.

    - Không, nếu tôi trắng tay, L .T làm sao chiu được trong khi quanh cô ấy có biết bao người đeo đuổi.

    - Coi chừng tình yêu có một chiề thôi.

    - Cô nhỏ, nếu cô là tôi, cô sẽ làm cách nào ?

    - Cứ nói thẳng với cô Bi Bo mọi điều.

    - Không thể được vì gia đình cô ấy cũng đã quyết định mọi điều rồi . Điều đáng nói là quyền quyết định nơi cha mẹ cô ấy chứ đâu phải bản thân cô ấy.

    Du Ca ra chiều suy nghĩ- im lặng một chuút cô tiếp:

    - Vậy cứ tiến thành lễ cưới.

    - Trời đất, còn Lệ Thy ?

    - Cưới nhưng không sống chung, cứ tìm mọi cách đày đọa cô vợ – Đảm ảo chưa đầy nửa năm cô Bí bo ấy sẽ không thể chịu xiết rồi đâm đơn xin ly dị . Lúc đó phần lỗi đâu phải do anh – Thế là sau khi đường ai nấy đi anh sẽ ung dung cưới Lệ Thy mà chẳng còn ai ngăn trở nữa.

    T. Ạ đứng bật dậy ôm xiết Du Ca trong vòn gtay rồi nhấc bỗng cô, quay một vòng đầy hồi hơi:

    - Tuyệt vời . Cám ơn cô tài xế của tôi, nhất định khi kế hoạch tôi hoàn thành tôi sẽ không quên ơn cô . Bây giờ thì tôi vui rồi sẽ chẳng còn điều gì lo lă/ng nữa đâu .Chúc cô ngủ ngon, chắc chắn đêm nay tôi sẽ ngủ cũng rất ngon.

    Toàn anh ra về, đêm thanh tịnh chỉ còn vang tiếng gót giày khua động rên nền sỏi – Du Ca đứng bật động nhìn theo – Vở hài kịch sắp tới cô cũng là một nhân vật chính...

    Toàn anh ngồi tựa ngửa người trên ghế sa lông không màng để ý đến sự lăng xăng – lo lắng của cha mẹ và mấy người làm – Gương mặt Toàn Anh đăm đăm khó chịu . Bà Tố ANh phải lên tiêng :

    - Cưới vợ cho con hay cho cha mẹ mà cái mặt con cứ như đứa đám vậy Toàn Anh . Có tươi tỉnh một chút không nào ?

    Mỹ Anh em của Toàn Anh theo leo :

    - Ảnh đang nhớ chị Lệ Thy đó.

    Ông Lý Toàn đang từ trên lâu xuống nghe tiếng Mỹ Anh nhắc đến Lệ Thy, ông gắt gỏng:

    - Không được nhắc đến con ấy ở đây giờ phút này và về sau nữa . Ba câm.

    Toàn anh phản kháng:

    - Tại sao hồi con mới quen với Thy, ba không lên tiêng rồi bây igờ khi tụi con yêu nhau thì ba lại cấm cản.

    - Hồi ấy ba chỉ nghĩ tụi con chỉ giao tiếp trên tình thân bè bạn, nhưng chỉ đến sinh nhật con ba mới biết- cũng may con còn nể mặt ba chưa công khai tuyên bố . sẽ cưới Lệ Thy.

    - Nhưng con đâu yêu Bí Bo.

    - Im ngay ! Không yêu sao ngày xưa mày bằng lòng đính ước với con gái người ta ?

    - Hồi ấy tuổi trẻ bồng bột có biết gì.

    - Vậy thì con phải lãnh hậu quả việc min`h làm vả lại gia đình Bí Bo có gì không xứng, hai đứa con thuở nhỏ cũng thân thiết lắm kia mà.

    - Ngày xưa khác bây giờ khác...

    - Không khác gì hết, chuyện người lớn không thể nói hai lơi.

    - Ba...

    Mỹ Anh nói leo :

    - Em thấy ba chọn vợ cho anh vậy mà hay, chứ chị Lệ Thy ấy hả, em hổng có cảm tình, công nhận chỉ đẹp nhưng kiêu căng tự phụ quá . Anh yêu chị vì sắc đẹp thì đời anh tàn, còn về cái nết hả, em chấm chị Ở điểm dưới trung bình.

    T.A . nạt ngang:

    - Em im đi ! Còn nhỏ biết gì ?

    - Đừng khinh dể em nghen, sợ em biết chỉ còn rành hơn anh nữa kìa . Nhưng thôi đâu mắc mớ gì đến em mà em phải cãi vã với anh.

    Bà Tố anh lên tiếng:

    - Em con nó noi đúng đó – sắc đẹp không quan trọng bằng cái nết đâu con – Lát nữa con nên vui vẻ tiếp chuyện vơi Bí Bo dừng để nó buồn – Chà lâu lắm rồi không gặp lại nó chắc giờ nó xinh đẹp lắm.

    Toan Anh vẫn chẳng để ý lời mẹ nói, anh đang buồn nẫu ruột . Bỗng có tiếng xe vào sân, cha mẹ anh cùng Mỹ Anh đứng bật dậy . Ông lý Toàn đưa ngóng trỏ chỉ chỉ Toàn Anh.

    - Họ đã đến rồi đó, liệu mà giữ thần hồn với ba.

    Chiếc xe du lịch màu trắng đã dừng hẳn lại trong sân nhà . Du Ca bước xuống trước, xong cô vòng ra cửa sau mở cửa cho hai vợ chồng tuổi đã trung niên bước xuống . PHong cách họ thật chững chạc . Người đàn ông thì phương phi mập mạp, ngườI đàn bà có hơI đẫy đà nhưng đẹp một cách phúc hậu . Du Ca hôm nay khác hẳn là một Du Ca đầy nam tính – ngông nghênh của ngày thường cô vận trên mình trước áo đầm mầu trắng có những viền tua bằng ren xanh da trờI . Trên cổ đeo sợi dây chuyền nhỏ mỏng kết thành bằng những chiếc lá me . Trông cô đẹp một cách thanh thoát.

    Vợ chồng ông Lý Toàn chưng hửng, Toan Anh cũng ngạc nhiên không kém, chỉ Có Mỹ Anh là mừng rỡ :

    - À ! Chị Du Ca đây mà.

    Du Ca đá lông nheo cùng Mỹ Anh thay câu trả lời , gường mặt cô vẫn bình thản cúi đầu chào mọi người:

    - Cháu chào hai bác.

    Bây giờ ông Lý Toàn mới lên tiếng:

    - Xin chào anh chị, lâu quá không gặp mà anh chị vẫn không khác xưa mấy . Du Ca là con của anh chị vậy mà chúng tôi không biết mong anh chị đừng chấp.

    Ông Du HảI bật cười sãng khoái:

    - Con nhỏ vừa mơ”i thuận lại cho chúng tôi nghe đêm qua và tôi đã rầy cháu về sự nghịch ngợm này.

    Trong phòng khách bây giờ rộn vang tiếng chuyện trò cởi mở, hài lòng – Duy chỉ có Toàn Anh là thấy tức giận vì sự quá quắt trong vai trò nữ tài xế cho anh, như không kìm được, anh đư”ng dậy cố lấy giọng tươi tỉnh :

    - Con xin phép hai bác và ba mẹ cho con được tiếp chuyện với Bí Bo một lát.

    Ông Du Hải gật đầu:

    - Chau cứ đi, bác cho phép . Để cảnh già bọn tôi ở đây nói chuyện hợp gu hơn, tôi nói đúng quá anh Toàn hả.

    Ông Lý Toàn gật đầu cười đông tĩnh nhưng cặp mắt ông vẫn loé lên tia hăm doa. khi nhìn Toàn Anh như ngầm bảo : “ Liệu đấy Toàn Anh, cãi lời tao không được đâu .”

    Toàn Anh và Du Ca cúi chào mọi người, bước chân hai người vừa rời khỏi khung cửa ra vào . Toàn Anh đã nắm lấy tay Du Ca lôi tuột về ngôi nhà kho ở cuối vườn, gương mặt anh hầm hầm . Đến cửa anh tung chân đá thẳng làm cánh cửa bật mở xô đánh rầm vào tường nhà . Anh kéo cô bước vào rồi tiện tay xô ngã chúi cô trên giường quát to:

    - Cô làm trò này với ý gì, tại sao bấy lâu nay cô không cho tôi biết cô là Bí Bo ?

    Nóng mặt vì hành động thô lỗ của Toàn Anh vừa rồi, Du Ca ngẩng mặt trả lời với Toàn Anh giọng đầy thách thức :

    - Không yêu thương mà cha mẹ tôi bắt buộc phải ưng anh làm chông , vì thế bắt buộc tôi phải đóng vai tài xế để tìm hiểu chồng tương lai của mình . Trả lời như vậy được chưa ?

    - Cô hài lòng vì có được một người chồng tương laii có đia. vị vi vững vàng – đẹp trai lắm chứ, nên cô không chịu thối lui dù biết người tôi yêu là Lệ Thy.

    Du Ca trả đũa ngay:

    - Giả ngày sau tôi ngheò, đâu có bán được cái mã phong lưu của anh để đổi lấy cơm gạo được, huống chi bây giờ gia đình tôi cũng đâu thua kém gia đình anh . Vậy thì tôi có cần gì mấy thứ đó ?

    - Vậy cô cần gì ?

    - Tôi cần giá trị thật ở trong tâm hồn nhưng điều này xem ra anh nghèo quá.

    - Cô đừng ngạo mạn thái quá.

    - Nói có sách, mách có chứng, nhìn thấy anh si tình Lê Thy là đủ hiểu

    - Biết quái gì mà nói.

    - Chỉ có anh mù quáng mới không thấy được một sự xuẩn ngốc, rỗng tuếch đã bị phủ che bằng sắc đẹp – Đẹp mà rỗng tuếch là đồ bỏ đi.

    - Thế thì cô sao không phản kháng với cha mẹ tôi và h ai bác đi . Tôi cám ơn cô nghìn trăm lần đó.

    Giọng Du Ca tỉnh khô:

    - Tôi chưa bao giờ để cha m.e phải buôn lòng về mình vả lại ông bà luôn mong mỏi có cái đám cưới này, đây xem như là tôi trả hiểU cho cha mẹ . Ngược lại nếu anh không muốn hai bên người lớn phải muối mặt, bẽ bàng thì xin mời anh lên tiếng từ hồn . Anh làm được điều này tôi sẽ vô cùng cám ơn anh đã giải thoát cho tôi điều ngang trái này.

    Toàn Anh trợn tròn đôi mắt giận dữ ném về phiá cô :

    - Cô đừng có đỏ hết trách nihệm về phiá tôi.

    - KHông sai ! Anh nên nhơ” anh cũng là nhân vật chính của câu chuyện ngày xưa, tại sao anh lại ưng thuận để có điều oái oăm ngày hôm nay . Nè đừng bảo rằng một con bé bảy tuổi lại khôn hơn thằng con trai mười lăm tuổi nhé.

    Toàn Anh cư”ng họng vì những lời của Du CA, anh không ngờ thường ngày trông Du Ca loắt choắt ngố ngáo như con trai, mà nay lại ăn nói sắc sảo không vào đâu được , đúng là anh lầm khi đánh giá cô quá thấp.

    Du Ca im lặng không nói nữa, chừng như để Toàn Anh thấm thiá – nhìn gương mặt đầy tỉu nghỉu, buồn phiền, chán chường của anh hồi lâu cô nói tiếp.

    - Nếu những lời tôi nói ra anh không thực hiện được thì xin cứ tiếp tục làm theo ý muốn của người lớn, tôi hứa với anh sau đám cưới, thì sẽ là ly hôn không cách nhau sáu tháng đâu – Và tôi là người viết đơn ly hôn một cách tự nguyện mà không cẫn sự nhắc nhở của Anh . Được chứ ?

    Toàn Anh gật đẫu miễn cưỡng:

    - Đành phảI vậy thôi.

    Du Ca tiếp tục nói:

    - Tôi có hai yêu cầu.

    - Cô cứ nói.

    - Chuyện hôm nay sẽ không có người thứ ba biết, chẳng qua là giữ danh dự cho cha mẹ anh và ba mẹ tôi.

    - Tôi bằng lòng ! Còn điều thứ hai ?

    - Điều thứ hai, đám cưới nên tổ chức gọn nhẹ, không rình rang phô trương, sẽ dễ dàng tránh tầm dòm của thiên hạ nếu mai này có ly hôn.

    - Tôi bằng lòng . Còn gì nữa không ?

    - Như vậy thôi – đám cưới sẽ tổ chức trong tuần tơ”i để còn kịp chuyến bay khứ hồi của cha mẹ tôi – Cậu chuyện giữa anh và tôi đã xong – giờ anh và tôi nên vào nhà để còn dự bữa cơm trưa thân mật giữa hai gia đình . Tối nay anh có thời gian giải rảnh rang để an ủi, vỗ về Lệ Thy là vừa đó.

    Nói xong Du Ca bước ra ngoài mà không chờ đợi Toàn Anh đang lẽo đeo- theo sau như người mất hồn.


    gaucon không biết đã có ai post truyện này chưa, nếu chưa và các bạn thấy thích thì mình sẽ post tiếp

  2. #2
    Bé còn quấn tã eocon's Avatar
    Tham gia ngày
    Dec 2005
    Bài gởi
    13

    Default

    truyện hay lắm ! bạn post tiếp đi

  3. #3
    Bé còn quấn tã
    Tham gia ngày
    Nov 2005
    Bài gởi
    9

    Default

    post nhanh ban ơi mọi người chờ đó

  4. #4
    Bé vào mẫu giáo gauconbaccuc's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2005
    Bài gởi
    94

    Default

    Căn phòng được quét sơn màu xanh da trời, các bức rèm cửa buông rũ màu tím than, chiếc giường hộp phủ lên lớp ra nệm hồng phấn, trên ấy đã để sẵn hai chiếc gối thêu hình đôi chim phượng cùng mang trên đôi cánh trai tim đỏ thắm, một tủ đư"ng treo quần áo tựa lưng vào góc tường, một bàn phấn kê gẫn đầu giường ngủ, một bàn viết nằm ngay khung cứa sổ đưa tầm nhìn ra ngoài vườn hoa - Mọi thứ vật đụng trong phòng đều có giá trị đắt tiền và hài hoà chứng tỏ chủ nhân là người có cặp mắt thẩm mỹ và rọng rãi :

    - Tiếng mở cửa thật nhẹ, hai bóng người bước vào, đèn được thắp sang. Du Ca trong trang phục cô dâu và Toan Anh trong trang phục chú rể, trên gường mặt cả hai đều mệt mỏi, Du Ca đến bên giường ngã ngữa người ra, cô nói:

    - Ối trời ơi mệt chưa từng có, đôi chân mỏi tựa treo đá, được nằm nghỉ như vầy sướng còn hơn lên thiên đường.

    Toan Anh cởi chiếc áo vét máng lên giá trồi ngồi xuống chiếc ghế nằm ngay chiếc bàn cạnh cứa sổ, im lặng rút thuốc hút nhưng đôi mắt vẫn nhìn Du Ca đầy khó chịu . Nằm được một lúc, Du Ca ngồi dậy kéo chiếc va ly ra, chiếc va ly mà người dâu phụ đã ý tứ đưa vào phòng Tân hôn trước khi cặp vợ chồng mới còn bận làm lễ bái đường . Du Ca lặng lẽ treo từng bộ quần áo vào tủ, vỏn vẻ không quá mười bộ . T Anh ngạc nhiên bật hỏi:

    - Cô chỉ đem về có ngần ấy đó à ?

    Du Ca trả lời tỉnh bơ :

    - To6i không là chủ nhân vĩnh viễn của căn nhà nhà - đem theo làm chi để ngày ly hôn xách thêm nặng nề.

    Toan Anh mỉm cười mỉa mai:

    - Cô cũng thực tế quá chừng nhỉ.

    Du Ca nhún vai không trả lời . Cô xách theo bộ đồ ngủ, ra ngoài đi tắm, để lại Toàn Anh với sự phân vân biết làm sao đây, ngôi nhà cha mẹ anh mua cho trước ngày cưới chỉ vỏn vẻn có bốn phòng: phòng ăn, phòng ngủ, phòng khách, và phòng đọc sách - Ne6'u để Du Ca ngủ ở phòng khách thì anh là người không lịch sự, còn anh thì đã quen ngủ giường nệm êm làm sao có thể yên giấc nếu chỗ anh ngã lưng không phải là chiếc giường.

    Đang thừ ngưỜi vì suy tính, Du Ca đã ra tới, mùi Camy thơm dịu vướng vít trên da thịt, bàn tay cô còn cầm chiếc khăn lông chốc chốc lại đưa lên chà nhẹ vào mái tóc ngăn củn cởn của cô, đồ mặc thay cho áo ngủ là chiếc quần sọt trắng và chiếc áo pull màu trắng tay trẫn, cổ tim, dài và rộng . Nhìn T Anh rồi nhìn chiếc giường, cô chợt hiểu, gật gật đầu cô vừa nói vừa với tay kéo một cái gối về mình.

    - Chí co 'một phòng ngủ duy nhất mà tôi thì đã quen với giường nệm, tôi chắc anh cũng giống tôi, anh thấy không, cái giường này bề ngang phải đến một mét sáu . Thôi thì góc ai nấy nằm, bởi vì không có tình cảm với nhau thì dẫu chung giường cũng đều là vô nghĩA . Hơn nu8~a ai cũng đều có sự tự trọng cần giữ phải không ông chồng hờ của tôi ?

    T Anh nhăn mặt khi nghe phong cách nói chuyện đầy vể trần trụi, ngổ ngáo ấy, anh thích vẻ ẻo lả, yểu điệu nữ tính của Lệ Thy hơn còn Du CA luôn luôn lộ ra sự cứng cỏi, bất cần, bộc trực . Trời ơi anh nhớ Lệ Thy vô cùng, mấy ngày nay anh cứ như con rối vì cái đám cưới không như lòng muốn này, anh không có thì giờ để gặp mặt Lê Thy, lòng đau như cắt, ruột rối bơi bơi anh tưởng tượng ra giờ đây chắc Lệ Thy của anh đang vùi người trên giường khóc trong sự đâu khổ, cố gắng nghe Thy, hãy chờ đợi nhau thời gian sẽ qua nhanh tho6i em rồi sẽ lại có anh mãi mãi.

    - Đang nhớ cô người yêu chứ gì ?

    Tie6'ng của Du Ca đã cắt ngang tâm hồn đi hoang của T Anh, quái quý thật, lúc nào cô ta hình như cũng như đi guốc trong bụng anh, ờ thì đã sao, anh đâu cần giấu diếm :

    - Phải đó có gì làm phiền cô dâu.

    - Không làm phiền gì cả nhưng nhìn cái gương mặt buồn của anh như gã hề, tôi chịu không thấu - Điện thoại kế bên đó, sao không gọi đến để năn nỉ, đảm bảo với anh chỉ cần hứa đền bù cho nàng sự đâu khổ này bằng một sợi dây chuyền đính ngọc thì nàng sẽ bỏ qua tất cả.

    - Cô đừng có mà ăn nói lung tung.

    - Tôi nói thì trúng như đinh đóng vào cột ấy, anh là người yêu chưa chắc hiểu nàng bằng tôi đâu . Không tin hả, thứ đi, sợ mai mốt anh cần tôi làm cố vấn tình yêu lắm.

    Không muốn nghe Du Ca lải nhải bên tai, T Anh đến bên máy điện thoái bấm số . Giọng anh rất nhỏ đều đều, đều đều .. Khi anh buông điện thoại xuống gương mặt đã tươi tỉnh hơn, phải công nhận Du Ca nói như thần, ngày mai phải cám ơn cô ấy bằng một bữa điểm tăm cám ơn cô ấy gọi là đáp lễ mới được . Mỉm cưỜi anh quay qua Du Ca mới hay cỗ đà xoay mặt vào tưỜng ngủ từ lâu . Vương người đứng dậy một cách ểu oải, cần phải đi tắm cho tỉnh người mới được, đứng dậy bưóc ra khỏi phòng anh với tay tắt đèn lỚn va `mớ chiếc đèn ngủ . Căn phòng giỡ đã tỏa ra thứ ánh sáng mát dịu . Anh không hay Du Ca vẫn chưa ngủ, cái dáng nằm im bất động ấy đâu có nói lên được điều gì ngoài đôi mắt mở trưng trừng d'n chặt vào bức tường vôi lạnh.

    Tiếng chuông điện thoại đã đánh thức Toàn Anh một giấc ngủ dài qua đêm, anh vẫn còn lười biếng nằm nướng không buồn nhấc máy vì ỷ lại có Du Ca, nhưng tiếng chuông đổ dài kia vẫn không ngừng, anh bực bội mở mắt ra mới hay Du Ca không còn ở trong phòng từ lâu . Nhấc điện thoại đưa lên tai anh lên tiếng:

    - Alô . Tôi nghe đây.

    - Chào giám đốc chúc giám đốc một ngày mới vui vẻ - hạnh phúc.

    - Có chuyện gì không ?

    - Xin giám đốc cứ an tâm di hưởng tuần trăng mật, mọi việc trong công ty chúng tôi dã lo liệu chu tất . Có một Giám đốc phu nhân dễ thương như chim sơn ca vậy mà lâu nay giám đốc kín tiếng quá hi... hi...

    Toan Anh cúp máy, hừ biết cái khỉ gió gi `mà chúc linh tinh . Tay trợ lý này cà chớn quá . Toan Anh bưỚc vào toilet lam vệ sinh cá nhân rồi đi thẳng xuống phòng ăn, vẫn không thấy bóng dáng Du Ca . Anh đến bên bàn giở chiếc lồng đậy thức ăn, dã tha6'y thức ăn sáng còn nóng: bánh mì, cùng hộp gà ốp la, ly sữa ca cao đang bốc khói và một tờ giấy, anh cầm lên từng nét chữ mền mại, tròn trịa: " Đã chuẩn bị điểm tâm sáng cho anh, xin cứ dùng dừng chờ . Tôi cần ra phố để mua sắm vài thứ cần thiết, những ngày nghỉ phép anh có quyền tự do của mình cũng như tôi có quyền tự do của tôi . Hẹn gặp lại vào buối cơm trưa.

    Vò trón tờ giấy quăng vàao sọt rác anh thở phào nhẹ nhỗm . Ừ xem ra Du CA cũng biết ý thức đấy chứ[, ngồi vào ghế, anh ăn sáng ngon lành, còn cả một ngày dư thừa đế mua tặng Lệ Thy móng hang mà đêm qua Du Ca đã gợi ý - Tối nay anh có cái hẹn với cô ở nhà hàng Phương Đông.

    Ăn xong anh lại vào phòng mở những gói quà mà bạn bè đã tặng kỷ niệm vì to6'oi qua anh và Du Ca mệt mỏi quá chƯa xem qua . Tâcá quà tặng đều kèm theo những lời chúc dí dỏm dễ thương, duy chỉ có hai món quà làm anh chú ý cách hành văn hơi lạ : Cặp gối thêu màu hồng với dòng chữ " Trâm năm hạnh phúc " kèm theo mảnh giấy nhỏ : " Hạnh phúc của em nếu không phải là Thiên đường có hoa thơm cỏ ngọt ngát hương thì hãy nhớ tôi vẫn chờ em... PH " cái tên viết tắt.

    Món quà thứ hai là bức tranh tả cảnh hoàng hôn vàng vọt cúa một rừng cây chỉ trơ lại những cánh tay xương cằn không ở mỗi góc là những chiếc lá úa buồn rũ mục đang gục chết - sau lưng bức tranh là bốn dòng thơ chép tay :

    " Chắng thể giữ mãi tình si

    Thôi cũng đành tiên em đi

    Để lại tim - Thu tiếc nuối

    Ôm nhớ thương đầy mồ côi .. "

    Nguyên
    Toàn Anh mỉm cười, chắc có lẽ đây là hai chàng tóc ngắn yêu thầm Du Ca . Anh lẩm bẩm : " Không sao đừng thất vọng các bạn à, vài tháng thôi, thì tôi và Du CA sẽ chấm dứt mối lương duyên này bằng thủ tục ly hôn mà . "

    Có tiếng xe ngoài cổng . Toàn Anh nhìn ra thì ra Du Ca đã về những thánh thần ơi, như không tin nỗi mắt mình . Trên chiếc Bonus phần khối lớn, Du Ca như ngồi lọt thỏm ở giữa còn phía trưỚc và sau yên đầy những chiếc gối lớn, nhỏ, dài, ngắn . Theo sau cô là chiếc xích lô chớ nguyên một ta6'm nệm đôi đang từ từ được anh tài đẩy vào cửa ra vào nhà - Du CA dựng chống xe, bước đến bên Toan Anh, cô gắt khẽ :

    - Đừng đứng ngó như the6', đưa thẳng vào phòng ngủ.

    Thế là tấm nệm lại dược đưa thắng vào phòng ngủ . Trước đôi mătngác nhiên của anh xích lô, Du Ca đọc thấy sự tò mò ấy cô thản nhiên nói:

    - Tấm nệm này phòng hờ, lỡ khi ông xã xỉn thì tôi có chỗ ngả lưng, vì tối ra6't kỵ mùi rượu.

    Anh xích lô bật cười :

    - À thì ra là thế . Vậy mà tôi tưởng...

    Du Ca mỉm cưỜi dễ dãi :

    - Lầm lẫn chút đỉnh không sao.

    Cô mở bóp lấy tiền dưa trả cho anh tài không quên lời cám ơn :

    - cho tôi gởi tiền, còn dư tôi biết anh luôn.

    Anh xích lô rối rít :

    - Cô xinh đẹp mà tốt bụng quá, mai mốt nếu cô cần chỏ gì xin cứ kêu tôi - chỗ đậu xe là chỗ lúc nãy cô gọi tôi đấy - Thưa cô tôi về, thưa cậu tôi về.

    Nhìn Du Ca lăng xăng đem những chiếc gối vào quăng trên tấm nệm mới - Toan Anh ngồi đếm : một, hai , ba bốn, năm, một mình cô đến năm cái gối . Anh lên tiếng hỏi :

    - Cô nằm quái gì mà gối dữ vậy ?

    - Một gói cho đầu, hai cái hai bên, một gác ngang nhựng chân, một để ở bụng.

    - Trời đất, vậy nếu ngày sau có chồng thì sao ?

    Du Ca lúng túng :

    - Tôi hổng biế nữa - Nhưng thôi đừng hỏi tới . Tôi phải xuống bếp nấu cơm đây.

    Toàn Anh đưa tay cản người cô lại:

    - Thôi khỏi.

    Du Ca ngạc nhiên:

    - Sao vậy, bộ tính nhịn đói hả ?

    - Không phải ! Tôi tính trưa nay mình ăn cơm tiệm.

    - Ăn cơm tiệm - hối lộ tôi việc gì đây ?

    - Cô thông minh ghê gớm.

    - Anh cứ nói đi dừng ngại

    - Sau khi ăn cơm xong, nhờ cô chọn mua dùm tôi môt sợi dây chuyền mặt ngọc.

    Du Ca cướp lời:

    - Để tặng cho lệ Thy hử >

    Toan anh gật đầu, Du Ca bật cười lớn:

    - Anh thản nhiên mượn tôi môt việc thật là " tế nhị " mà không biết tim gan phèo phổi của tôi nó đang sao ha ?

    - Cô thì lúc nào cũng đùa được.

    Du Ca lại cưo8`i, cái đầu nghiêng nhiêng, hai tay khoanh trưỚc ngực ngó đăm đăm vào gương mặt Toàn Anh :

    - Bộ anh tưởng ai cũng đùa được như tôi à, hiếm lắm nghen . Đùa như tôi gọi là đùa cho đời bớt khổ chứ có gì béo bổ đâu mà đùa.

    Toan Anh lầu bầu : " LÚc nào cũng đùa... "

    - Xin mời cô đi ăn dùm.

    - Ăn mà sao không đi, nhưng xin chờ cho giây lát.

    - Trời ơi còn chễm chệ gì nữa ?

    Du Ca không trả lời, cô mở tủ quần áo lục lạo một lát, cô lôi ra hai cái nón vải - đến ben anh cô đội lên kèm theo câu nói:

    - Tôi không muo6'n mình bị xấu vì bị nắng làm đen da mặt và anh nữa, nên đội vào nếu không muốn mình sẽ bị cảm nắng, giờ thì đi được rồi . À mà nay, Du Ca vẫn còn là tài xế của anh chứ hả Giám đốc ?

    Toan Anh lắc đầu : " Lại muốn đùa . "

    thứ bảy anh và Lệ Thy không đi chơi như thường lệ sao ?

    Du Ca lên tiếng hỏi khi thấy Toan Anh ngồi ủ rủ một mình trong khách . Anh ngước lên nhìn Du Ca rồi trả lời giọng buồn bực :

    - Lệ Thy giận tôi rồi.

    - Vậy sao ?

    - Ừ.

    - Giận về cái gì ?

    - Tôi hứa sẽ đưa cô ấy đi chơi Đà Lạt trong vài ngày nhưng cô thấy đó công việc của công ty cứ đầy ắp ..

    - Nên giải thích cho Lệ Thy hiểu.

    Toan Anh thở dài lắc đầu:

    - Có giải thích nhưng Thy chẳng chịu nghe, thế có khổ cho thân tôi không ?

    Du Ca nhéo mắt châm chọc :

    - Thế là một mình với khúc hát tưƠng tư hả.

    Toan Anh xích lại ngồi gần bên Du Ca - cầm lấy bàn tay cô lay nhẹ:

    - Du Ca, cô giúp dùm tôi đi, tôi hết cách rồi.

    Du Ca lườm :

    - Lại thích cắm sừng trên đầu tôi nữa hở ông xã ?

    Toan Annh cười mỉm chi:

    - Tôi đang rầu mà cô cứ thích đùa, hứa giúp tôi đi Du Ca, rồi muốn gì tôi cũng chịu.

    Du Ca lắc đầu :

    - Sợ khố đấy.

    - Tôi nói thật mà.

    - Tôi nói ra thì anh bảo tôi đùa nữa thì khổ.

    - Cô nói đi cô muốn gì ?

    - Tôi muốn trái tim anh.

    Toan tìu nghìu :

    - Nói thế mà bảo không đùa.

    Gương mặt Du Ca thoáng một chút trầm uất rồi lại trở lại trạng thái bình thường . Cô ngồi im lặng giâu lâu rồi mới lên tiếng:

    - Tôi sẽ giúp anh.

    Toan Anh mừng rỡ:

    - Vậy thì nói đi Du Ca, tôi phải làm gì cho Thy đừng giận đây . Nói đi Du Ca.

    - Bây giờ thì tôi chưa nghĩ ra cách làm sao liễn cho anh được . Hay đợi ngày mai cho tôi có thời gian được không.

    - Vậy là tối nay vẫn không gặp được Thy ?

    - Anh buồn ?

    - Làm sao vui ?

    - vậy thì đi chơi với tôi, tôi sẽ dẫn anh đến một nơi rấ hay, đảm bảo anh sẽ thôi buồn.

    - Ở đâu ?

    - Suỵt ! Bí mật, giờ thì anh vào phòng mặc quần áo và nhớ cho, chỉ cần lịch sư> chứ chẳng cần sang trong . Mau lên.

    - Nhưng tôi...

    - Tôi không muốn thấy anh buồn đau - đi đi -

    Toan Anh miễn cưỡng đư"ng lến vào trong, một lát sau anh trở ra với bộ độ jin xanh kèm theo đôi giày Ađias dươ"i chân trông anh trẻ trung hẳn ra.

    CẢ hai bước ra khỏi nhà sau khii đã cẩn thận khóa kín các cửa ra vào và cửa cổng . Du Ca luôn luôn là tái xế cho Toan Anh - Chiếc Bonus lai đi nhanh.

    Đó chỉ là khu vườn nhỏ nằm trên trục lộ chính nỗi dài con đường đi về hướng Bình Phước, chung quanh trông những loại cây ăn trái lâu năm . Chính giữa khu vườn là một hồ sen rộng có nhà nghỉ mát được thấp sáng bằng đèm măng sông.

    Du Ca chỏ Toan Anh chạy thẳng vào mà không giảm tay ga, dường như cô rất quen thuộc với nới chồn này - Cô thẳng xe lại khi đến nơi, gạt cần chống xe, thannhiển nắm tay Toanh Anh kéo đi mà không cần rút chìa khoá xe . Chiếc cầu gỗ bắc sang nhà ngỉ mát sáng mờ mời nhờ ánh trăng lưỡi liềm rọi xuống - Trong nhà nghỉ đã có khoảng mười người cả nam lẫn nữ . Tất cả đều ngồi dưới nền ván đầy tự nhiên, thỏai mái, họ đang uống bia, ăn khô mực nướng . Thấy Du Ca, cả bọn reo lên mừng rỡ:

    - Du Ca đến chúng mày ơi.

    - Từ ngày có chồng tưởng muội quên các sư huynh, sư tủ rồi chứ.

    - Ai thế kia - Dức lang quân phải không ?

    - Vui quá - Tối nay không say không về.

    Du Ca bật cười thành tiếng :

    - Xin tổng chào tất cả.

    Cô kéo theo Toàn Anh cùng ngồi xuống với mình . Tự nhiên, cô tuột đôi giày ra khỏi chân quăng nhẹ ra góc cột phía sau lưng - Toan Anh làm theo . Có một gã con trai đẹp như tài từ HK chồm người sang Du Ca đưa co cô một ly bia thật đầy còn đang sùi bọt :

    - Sau hai tháng nâng khăn sửa túi rốt cuộc em cũng nhớ đến khu vường . Thu này, anh mời em.

    Du Ca đón lấy ly bia trên tay gã uống cạn không khách sáo, mùi bia nồng đưa lên mũi làm cô nhăn mặt, cô gái ngồi cạnh Du Ca xé miếng khô mực chấm ttương đưa vào tận miệng cho cô . Vẫn là gã con trái lú c nãy tiếp tục rót ly bia thứ hai đưa sang, lần nay là dành cho Toàn Anh :

    - Mừng cho kẻ chiến thắng lấy đưỢc viên ngọc qúy là nàng Du Ca của chúng tôi.

    Toan anh không hiểu hết ý nghĩa của câu nói nhưng vẫn bưng ly bia lên uống . Du Ca nghiêng ngưỜi bỏ nhỏ vào tai của Toan Anh :

    - Đừng say nghe, lát ra vễ tái xế là anh đấy.

    - KHông được nói chuyện riêng.

    - Đúng rồi phạt thôi.

    - UỐng ba ly vào một.

    Cô gái khác có gươngmặt như búp bê lên tiếng:

    - Yêu cầu giữ trật tự cho mình nói.

    - Hạ Lý có mưu lược gì đây.

    Cô gái có tên Hạ Ly làm mặt nghiêm:

    - Uống th`i phải uống rồi, nhưng phạt lại là chuyện khác đúng kh^ng các bạn ?

    - Đúng ! Đúng ! Nói đi Hạ Ly.

    - Mình là nghệ sĩ nhiêp ảnh tất nhiên là cũng chụ p rất nhiều ảnh nghe. thuật về tình yêu và nụ hôn, nhưng DuCa là thành viên của Vườn Thu này vậy mà mình vẫn chưa có đưỢc vinh dự chụp choo Du Ca một hình ảnh nào kỷ niệm ngày cố đi lấy chồng cả . Tối nay sẵn mình có đem theo máy ảnh yêu cầu Du Ca và đức lang quân làm mẫu cho mình chụp.

    Hạ Ly vừa dứt câu, Du Ca đã la lớn :

    - Chết tôi rồi, có ai làm ơn cưu bồ.

    - Trời xuống đây cũng không cưu được hai người.

    - Mi nhau mau đi, chậm chạp Hạ Ly mất hứng thì ảnh nghệ thuật mất đẹp.

    - Cứ tưởng tưỢng bọn mình là hoa lá cỏ cây đi.

    - Đừng có mà bảo rằng từ ngày cưới nhau hai người chưa một lần hôn nhau nhe.

    Du Ca và Toan Anh nhìn nhau đầy sượng sùng bỡ ngỡ . Tiếng hối thúc vẫn vang bên tai . Toan anh nói nhỏ đủ cho riêng cô nghe " xin lỗi " . Anh nâng gương mặt cô lên đặt môi mình lên môi cô, nụ hôn gưƠng gạo, trơ khấc, vô hồn.

    Im lặng . Chỉ có một ánh chớp dịp loé lên rồi tắt ngấm . Đôi ma*t của anh chàng có nét đẹp như tài tử nhìn thắng vào gương mặt Du Ca nửa bỡn cợt, nửa thương hại :

    - Du Ca ! Nụ hôn vừa rồi nó mang vị ngọt thơm của kẹo đường hay mang vị mặn của muối biển hả em ?

    Hạ Ly thúc nhẹ cùi chỏ vào hông anh ta :

    - Nguyễn . Thấy sao để vậy được không ?

    - Ừ thấy sao để vậy.

    Nguyễn . Nguyễn .. cái tên này Toàn Anh thấy quen quá nhưng không nhơ" ra . Thêm một người đàn ông có hàm rau qai nón đến sau lưng Nguyễn vỗ ai anh ta :

    Mọi buồn phiền, lo toan gác lại hết, lâu lâu mới mặt một lần, bây giờ chỉ có hát và uống.

    Mọi người lại nhao nhao :

    - Anh hai " Bíoch La" nói đúng.

    - mời anh hai hát trưỚc.

    - Đựợc rồi tôi sẽ hát, mọi người lần lượt cũng phải hát . Bích Quy ! Út đệm đàn cho anh hai nghe.

    Cô gái có tên Bích Quy dáng người nhỏ nhắn ôm đàn trong tay hỏi:

    - Anh hai " Bích La " hát bài ngàn chín trăm hòi đó chứ gì ?

    CẢ bọn cưỜi cái rần, anh hai thì chỉ có một bài duy nhất để nhớ, không nói ra nhưng ai cũng biết " Xin trả nợ người " của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

    Điệu Blues - Slow nghe đầy khắc khoải:

    " " Hai mươi năm xin trả nợ người.

    Trả nợ một thời em đã phụ tôi.

    Hai mươi năm xin trả nợ dài.

    TRả nợ một đời em đã phụ ai.

    Hai mươi năm em trả lại rồi.

    Trả nợ một đời xa vắng vòng tay.

    Hai mươinăm vơi cạn lại đậy

    Trả nợ một thời môi vắng vòng môi .. "

    Giọng hát hông đủ độ truyền cảm sao vẫn âm vọng vào tâm tư mỗi con người nỗi buồn lay lắt . Toan Anh nghe thấy tiếng thớ dài Du Ca . Anh hỏi nhỏ :

    - Cô mà cũng biết buồn ư ?

    - Anh cho tôi là gỗ đá chắc.

    - Chuyện lạ đấy.

    - KHÔng lạ lắm đâu nếu anh chịu khó động não về tôi một tí thôi.

    - Giờ tôi phiên Tuấn " Địa "

    Thân hình tròn lẵn lùn lùn của Tuấn nhúc nhích:

    - Nè đừng có ăn gian nghe, khi không rồi cắ tngang tao đâu có được.

    CÁi giọng ồm ồm như thùng thiếc bể của ai đó cất tiếng lên :

    - NgưỜi hát có quyền chỉ định, không được cãi lời.

    - Cãi lời là phạt.

    - Tự anh hai thấy hắn không uống bao nhiêu mà phá mồi quá trời, ảnh nóng ruột.

    Tuấn Địa la lớn :

    - Mấy người đừng bôi bác tôi nghe, không ăn lấy gì sống.

    Tiếng Bích Quy lại càng to hơn:

    - Im lặng, giữ trật tự cho Tuấn Địa diễn.

    - Thôi được hôm nay tôi ngâm thơ, buổi họp mặt này có Du CA ca sĩ tôi hổng dám múa rìu qua mắt thợ.

    - Được - ngâm đi - Bài Gì ?

    - À tôi xin ngâm bài " Cỏ - Tuổi hai mươi " nha thơ Trương Nam Hương viết . Ai có nõi buồn thầm kín thì đừng có mà xúc động ngất xỉu à nghen.

    Hạ Ly cầm cả ly bia đẩy vào miệng của Tuấn Địa :

    - Để bài thơ có chất lượng thêm, yêu câu uống cạn.

    Vừa nói Hạ Ly vừa đè ngửa cổ Tuấn Địa khiến cả ly bia lớp vào miệng lớp đổ tràn ra ngoài người lại thêm lần cười nghiêng ngửa.

    - Tuấn Địa thì chỉ Hạ Lý là trị được thôi.

    - Tuổi con cọp mà để con mèo đè cổ ha .. ha ..

    - Trong cổ tích của VN thì mèo là sư phụ cọp mà.

    - Im , im để Tuấn Địa ngâm thơ.

    - Một - hai - ba- im lặng.

    Tuấn Địa cất giọng ngâm :

    - Nỗi buồn ta thăm thẳm dắt ta về /

    Nắng xiên xao con đường nghiên nhoen dấu - cỏ.

    Gió một thời rong ruổi mãi đam mê.

    Chìm khuất chút nguyên sơ người chẳng biết

    Đang lang thang ta nhặt được chiều

    HOa với cỏ trong mơ nằm tiếc

    Ta kiếm tìm mòn vẹt gót tình yêu

    Người mới đây xa, làn hương mềm ấm lắm

    Mách ta hay vạt nắng em ngồi

    Bao xot xa biết đựng vào đây hết

    Hút con đường rẫn rật lá keo rơi.

    Hai mươi tuổi đi đâu

    Mách giùm ta nữa chứ

    Cỏ lơ mơ tím biếc chân trời

    Mây ám ảnh sợ thân mình lấm cát

    Ta lo đời khô lệ trước buồn vui -

    Hết bài thơ một lại tiê;'ng vỗ tay.

    - Hay đáo để ! Công nhận tướng trâu vật như nó mà có giọng ngâm tuyệt vời, không chê vào đâu đưỢc.

    - Nó ngâm mà Bích Quy phải cảm động nhỏ nưỚc mắt đến cả ly cối.

    - Đâu nước mắt cả ly đâu ?

    - Tớ uống hết rồi, vì đó là thứ hiếm hoi uống vào sẽ trị được bách bệnh.

    - Xạo bốc trời.

    - Đừng nói vậy chẳng qua nó là đê tử đời thứ chín của Bác Ba Phi mà thôi.

    - Giờ đề nghị Du Ca cất giọng oanh vang đi

    - Đúng ! Đúng ! Đã lâu không nghe Du CA hát . Tôi thấy nhơ lắm, yêu câu bài " Cánh chim rời xa".

    Nguyên lên tiếng :

    - Du Ca hát thì chỉ có thằng Nguyễn này đàn thì tác phẩm mới tuyệt vời được . Bích Quy trao giutar cho anh.

    Nguyễn nhập lấy ôm đàn vào lòng . Từng nốt nhạc bổng trầm ngân lên . Du Ca bắt đầu hát . Tiếng hát thì thầm khàn đục như lời nức nở, sầu bi :

    - HÔm nay ta có đôi.

    MỘng đẹp là thế thôi

    Nhưng nay ta vờ mau

    Như bọi sóng muôn trùng khơi

    Yêu đương chi hỡi anh.

    Con tim sẽ hận sầu ,

    Hãy quên ngày tháng còn đâu...

    Rồi trong tim mơ tóc trắng

    Có em đang đợ chờ đau thương

    Ngày qua thâu đêm hoang vắng

    Tình em lỡ làng...

    BÀi hát đã dứt, Toan Anh nghe thoáng xao động . Anh không ngờ Du CA lại có một giọng hát hay đến the6', vậy mà bấy lâu nay anh lại không biết . Nguyễn ngồi gục đầu trên thùng đàn im lă>ng . Hạ Lý bất an trước mối tình si của Nguyễn dành cho Du CA và cũng cảM thấy thương con tim mình nhiều hơn . Tình yêu chỉ là trò chơi cút bắt, một trò chơi mà những kẻ tham gia dù thắng hay htua cũng đều chỉ có hai nghĩa hạnh phúc và khổ đâu.

    Cuộc vui vẫn tiếp tục người buôn cũng uống, cũng hát, người cũng hát cũng uống, chấ men cay nồng làm mọi người xích lại gần nhau hơn, cởi mở với nhau hơn và thấy hiểu nhau hơn.

    Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn, cuộc họp mặt nào ũcng rồi đến lúc chia tay, đó là định luật muôn thuở của trời đất và của con người . Cả bọn lại chuyền nhau những cái siết tay giã từ . Anh hai " Bích La " Trước khi ra về tuyên bố :

    - Mẹ của Bích Quy còn đúng một tuần nữa sẽ vào viện để giải phẫu tim, các bạn chắc còn nhớ câu " Lá lành đùm lá rách" chứ . Bây giờ thì chúng ta nên thực hiện.

    Nguyễn lọt cái nón kết đội đầu của mình xuống . Lật ngữa trên tay rồi lặng lặng đưa tay vào túi quần lấy hết số tiền còn lại chuyền nhau tiếp tục bỏ tiền vào đấy . Chỉ không đầy mười phút đã thấy trong đó hiện điện đủ các lại tiền . Từ tờ giấy năm trăm đồng nhỏ nhất đến loại giấy một trăm xanh mang nhãn hiệu ỤS.D lớn nhất.

    Du Ca đến bên Nguyễn sắp xêp những tờ giấy bạc thật ngay ngắn . Tất cả được hai triệu tư năm mươi ngàn xong cô lại lẳNg lặng mở chiếc bí nhỏ bên hông, rút ra tờ năm mươi đô nhập thêm vào đấy rồi đưa cho Bích Quy :

    - Thay mặt tất cả các bạn ớ đây chúc sức khoẻ bác giái sẽ vạn an và đều tốt đẹp mọi sự.

    Bích Quy đưa tya đón nhận không có lời cảm ơn khi đôi mắt cô hoen đỏ và một giọt lệ vừa rơi xuống nằm in trên xấp tiền cô đang cầm trên tay

    Lẳng lặng mọi người ra vễ.

    Du Ca bước đến bên xe với cái đáng xiêu xiêu, chất bia đã có tác dụng từ lầu nhưng cô cố gắng giữ điềm tĩnh . Toan Anh nắm lấy tay cô giữ lại:

    - Để tôi lái, cô đã say rồi.

    Du CA ngật ngưỡng gật đầu :

    - Ô Kê ! Tôi không chối.

    Toan Anh lên xe nổ máy, Du CA ngồi sau lưng Toan Anh gài số chiếc xe lao đi, phố xa đã vắng, những đã doan toan tíanh của cơm áo ngày thường đã chìm theo giấc ngủ vùi của đêm đen . Tiếng Du Ca nhựa nhựa đứt quâng:

    - Cho tôi tạm ứng cái lưng anh chút nghe

    - Cô đã say rồi.

    - Tôi không say đâu chỉ thấy choáng váng.

    Toan Anh bật cười:

    - Ừ thì cô không say - được chưa ?

    - Ừ ! Toan Anh này.

    - Cô nói đi tôi nghe.

    - Tối nay anh vui chứ ?

    Toan anh thành thật

    - Rất vui, cám ơn cô đã giúp cho tôi quên hết đi những buồn phiền.

    - Đừng khách sáo tôi luôn luôn muốn anh vui.

    - Cô có những người bạn sống hay quá.

    - Tôi quen họ nhờ anh Nguyẽn dẫn đến.

    - Cái anh đẹp trai như tài tử đó hả ?

    - Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chuyến bay ngày đầu tiên tôi về nước - Anh ấy rất yêu tôi.

    - Cô không yêu anh ta à ?

    - Giá như tôi không yêu một người khác tôi chắc chắn sẽ yêu Nguyễn - anh ấy tốt và tài hoa - Họa sĩ mà.

    Thế anh chàng cô yêu thì sao ?

    - Đẹp trai - Có tài nhưng hơi ngu.

    - Trời đất - SAo lạ vậy ?

    - mà này, sau khi ly hôn giữa chúng ta anh sẽ làm gì ?

    Toan Anh trả lời kông ngần ngại :

    - Tôi sẽ xim phép gia đình cưới Thy, sau đó sẽ đi hưởng tuần trăn mật ở Đà Lạt, còn cô thì sao ?

    - Cõ lẽ tôi cũng sẽ có một chuyến du lịch Đà Lạt giống anh và sau đó là trở về Canada vĩnh viễn.

    - Sao tôi nghe có lần cô bảo sẽ hồi hương ?

    - Đó là ý định lúc trước, còn bây giờ thì tôi lại thay đổi.

    - Lý do ?

    - Xin miễn nói.

    Toan Anh không hỏi và Du Ca cũng không nói nữa, ngồi sau lưng Toan Anh cô vòng tay ôm chặt người anh, dầu gục vào lưng với đôi mắt nhắm cư"ng - Đầu óc cô bềngh bồng lơ lững - ngọn gió đêm mát rượi đưa cô chìm vào giấc ngủ.


    còn tiếp..

  5. #5
    Bé còn quấn tã eocon's Avatar
    Tham gia ngày
    Dec 2005
    Bài gởi
    13

    Default

    truyện hay lắm...lắm..bạn post nữa đi

  6. #6
    Bé vào mẫu giáo gauconbaccuc's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2005
    Bài gởi
    94

    Default

    Trên đường Quốc lộ I về hướng miễn Tây cách Tân Anh mười cây số, Toàn Anh đang đi bộ, gương mặt bơ phờ mệt mỏi và cả sự căng thẳng đang đè nặng lên trí óc, con đường hai bên vắng ngắt chỉ có tiêng còn trùng, lâu lâu lại có một chiếc xe cùng chiều hay ngược chiều vụt quét qua người anh, ánh đèn sáng loá rồi lại trả về cho anh cái bóng đêm cộ tịch, anh đi bộ đã bao lâu rồi cũng không biết, và anh cũng không còn xách định được là đã mấy giờ, chỉ còn một điều tồn tại trong đầu là tim cho ra một trạm điện thoại.

    Anh cứ đi, cứ đi, rất may nơi anh đến là một quán ăn nhỏ, nó nằm ngay trên lộ chính để bán cho khách văng lại, quán vắng tênh chỉ còn lại một người đàn ông trung niên đang ngồi ngủ gật . Thấy khách vào ông đứng dậy tươi tỉnh ngay nét mặt :

    - Mời cậu ngồi nghỉ, cậu dùng gì ?

    Toàn Anh mệt mỏi hỏi:

    - Quán bán suốt đêm hả ông chủ ?

    - Dạ tôi bán suốt đêm, chủ yếu là cho tài xế xe hàng và con buôn.

    - Ông có điện thoại không, tôi muốn gọi nhờ.

    - Dạ xin mời.

    Toàn anh bước theo chủ quán vào phía trong.

    - Xin cậu cứ gọi tự nhiên.

    - Được rồi cảm ơn ông.

    Toàn Anh nhấc ống nghe lên và bấm máy . Tiếng của Lệ Thy vang lên rõ mồn một và đầy bực bội:

    - Biết mấy giờ đêm rồi không mà còn gọi ?

    - Lệ Thy ! Toàn Anh đây mà.

    - Hả, có gì không anh ?

    - Anh bị ăn cưỚp - đang kẹt ớ gần Tân An.

    - Tài sản ra sao rồi ?

    - Mất đứt chiếc Dream cùng tất cả tư trang.

    - Rồi làm sao sáng mai về kịp để đi Hà Tiên chơi đây. anh đã hứa với em rồi mà.

    - Em có thể đến đón anh không ?

    MỘt chút yên lặng rồi tie6'ng Lệ Thy vang lên:

    - Đã mười hai giờ đêm rồi làm sao em dám đi, anh thông cảm cho em.

    - Không lẽ anh pháI ngủ lề đường với cái bụng rồng và túi chắng còn tiền ?

    - Anh cố gă"ng chịu đựng đỡ một đêm đi sáng mai em sẽ đến đón anh sớm vậy nhe - bai bai.

    Toàn Anh thất vọng buông máy, anh đứng lặng người bần thần, rồi như cố gắng lắm anh lại tiếp tục cầm ống nghe, ngón tay trỏ nặng nề gõ trên những con số . Bên kia máy tiếng Du Ca vang lên :

    - Xin lỗi cho biết ai ở đầu dây ạ ?

    - Toàn Anh đây.

    - Toàn Anh, sao anh chƯa về nhà, anh gọi ở đâu vây . Tôi vẫn đang trông anh đây.

    - Tôi đang ớ tân An.

    - Trời đất, đi đâu vậy ?

    - Chuyện dài dòng lắm sẽ kể sau . Tóm lại tôi đã bị ăn cướp...

    - Ăn cướp . Toàn ơi anh không sao chứ ?

    - Tôi không sao nhưng cũng không thể về nhà được...

    - Tôi hiểu, xin đừng lo, mọi mất mát sẽ không quan trọng, cần nhất là tính mệnh anh còn giữ được, giờ anh hãy nói địa điểm tôi sẽ đến ngay.

    - Cứ chạy theo đường quốc lộ qua Tân Anh cô cứ nhìn bên đường hướng trai tôi sẽ chờ.

    - Tôi cúp máy đây, đừng nản lòng, tôi sẽ đến trong thời gian ngắn nhất.

    Toàn anh buông máy, lần này anh thấy dã cởi bỏ sự âu lo đi rất nhiều, bước ra ngoài bàn, anh kéo ghế ngồi xuống, giờ mới cảm nhận được sự rã rời của đôi chân, sự đau nhức theo từng khớp xương sống . Anh bồng thèm được ngã lưng trên một chiếc giường biết bao.

    Người chÚ quan bước đến :

    - Anh dùng gì ?

    - Làm ơn cho tôi một sữa nóng, một tô cháo thật nhiều thiẹt nạc và hành lá.

    - Tôi sẽ làm ngay.

    Theo thói quen, anh đưa tya lên xem giờ rồi mới bie6't chiếc đồng hồ đã được bọn cướp đeo giùm, anh lắc đầu chán nản . Ông chủ quán đem thức ăn đến cho anh - nhìn Toàn anh ăn một cách chậm rãi, ông cũng kéo ghe6' ngồi xuống bên cạnh anh gợi chuyện:

    - Anh đi đâu mà có một mình lang thang thế này, lỡ chuyến xe à ?

    kHông muốn kế lể dài dòng vì thực sự anh đã chẳng còn hơi sức đâu nữa, anh trả lời cho qua lề.

    - Tôi đi thành phố, giữa đường xe hết xăng, gởi nhờ vào nhà người quen, ra đây kiếm gì bỏ bụng sẵn chờ người nhà đến chở về.

    - À thì ra lúc nãy anh gọi về nhà đấy à ?

    - Vâng.

    - Câu gan quá, đi một mình thế này không khéo gặp cướp đường.

    - Thế ông bán đây thì sao ?

    - Quán nghèo có gì để mà cướp . LÚc này lại buôn bán ế ẩm, riết rồi có ai dám tự tiện đi đêm đâu . Nghe nói ở thành phố phong trào sãn bắt cướp rộn lên dữ lắm, nên tụi cướp khó bề làm ăn, chạy về mấy miền ngoại ô hoạt động, khổ khỏ cho ai có công chuyện gấp rút, đêm khuya thanh vắng là kể như công khó dành dụm gom góp được chút ít của cải, xem như mất trắng, nếu chống cự thì cái mạng cũng không còn.

    NÓi xong một câu tràng giang đại hái, ông chủ quán lại thở dài đầy nặng nề . Dù không muốn nhích môi nhưng Toàn Anh cũng vẫn phái đáp lễ lại bằng những cái gật đầu hay lắc đầu hoặc thỉnh thoảng đệm vào một câu để ông chủ qáun có thêm đề tài góp nhặc chút dông dài cho sự chờ đợi, mong ngóng của nh đỡ bị thời gian kéo dài một cách lê thê . Lâu lâu anh vẫn nhìn ngó ra đường.

    Câu chuyện trôm cướp vừa dứt nhường lại cho đề tài cơm áo gạoi tiền, vật giá leo than, chốc lát lại xoay sang chuyện mưa gió miền Trung rối lần sang vùng Tứ giác Long Xuyêng ruộng lúa phì nhiêu, cò bay thẳng cánh.

    Tiếng xe thắng kít trên mặt đường đã khuấy động sự yên tĩnh của đêm khuya và lam cát ngang câu chuyện giữa chủ quán và khách . Toàn Anh mừng rỡ khi thấy cái dáng thanh mảnh của DuA xuất hiên cô dựng chống xe rồi bước nhanh vào quán . Toàn Anh cũng đi nhanh đến cô để lại ông chÚ quán đang ngơ ngẩn nhìn.

    Cô gỡ chiếc mũ bảo hộ ra khỏi đầu, Toàn Anh lại thấy nụ cười nớ trên môi cô, Toàn Anh nắm lấy tay cô đầy xúc động - đôi bàn tay gầy mỏng manh lạnh ngăt của cô giờ đây hầu như bị tên dại vi gío đêm trên đường . Bấc giác anh đưa tay kéo gọn cô vào lòng mình xiết chặt và cảm nhân dược một dòng điên ấm nóng chạy tràn từ cơ thể của cô sang anh . Anh nói với cô bằng một cung bậc dễ thương như từ trước đe6'n nay anh chưa dành cho cô :

    - Du Ca, cám ơn em đã không bỏ anh trong những lúc như thế này.

    Du Ca rúng động vì đâu và bật lên tiếng rên khẽ nhưng vẫn đủ để Toàn Anh nghe thấy . Anh đẩy người cô ra và sững sờ khi thấy cánh tay áo trái đỏ thắm đầy máu của cô, làn vải áo đã bị cày rách nên trông tệ hai nhã nhúm làm sao . Cẩn thận anh kéo tay áo lên, làn da thịt của cô đang hiện ra làm anh nhói đau - Ở đó sự căng tròn, nõn nã, tơ măng đã được thay vào sự tróc lở déo dài từ cùi chỏ xuống mắt cá, máu không còn rỉ ra nhưng vẫn chưa khô . Anh hỏi mà như nghẹn lời:

    - Em bị té xe à, có đâu lắm không ?

    DuCA vẫn trầm tĩnh tếu tếu:

    - Xe chạy nhanh chẳng may có một chú chó hoang xông thẳng ra đường thế là em và nó hôn nhau . Kết cuộc nó bị xì cà que cái cẳng giò, em bị xi ca que cẳng tay.

    Toan Anh nhăn mặt, không phải vì buồn bực mà vì sự thương cảm đang đè nghẹt lấy người anh - Du CA lúc nào cũng vậy, luôn pha trò trong mọi tình huống tốt cũng như xấu.

    - Bây giờ mình về được chưa anh ?

    Rồi không chờ sự phản ứng của anh, cô bước đến ông chủ quán rút ra hai tờ giấy bạc năm mươi ngàn đưa ông vẫn với giọng giọng lém lỉnh :

    - Ông xã tôi mở hàng đêm, đảm bảo đêm nay quán ăn của ông sẽ rất đắt khách.

    Ông chủ quán ngẩn ngơ:

    - Một tô cháo và một ly sữa đâu đến giá một trăm ngàn đồng.

    Du Ca cười xoà:

    - Luôn cả tiềng ngồi lâu và công ông thức khuay nữa đấy.

    Du Ca nháy mắt vơ"i Toàn Anh khi anh bước đến gật đầu chào tạm biệt ông chủ quán . Cả hai bước ra ngoài xe.

    - Em vẫn làm tài xế cho anh hả Giám đốc.

    Đôi mắt Toan Anh thăm thẳm trong bóng tối :

    - Lại đùa nữa, anh lái xe, em cứ ngồi yên ngoài sau, nhớ ôm cho chặt vào, anh sẵn sàng cho em mượn tấm lưng để đựa đầu mà ngủ.

    - Ô kê! Xin tuân lệnh.

    Anh đạp cần số, chiếc xe lao đi . Sự cố đêm nay đã đưa anh và cô thay đổi cách sưng hô " Anh " " Em" gần như vô tình mà cả hai không hề hay biết . Anh điều khiểN xe một tay còn một tay anh cứ siết chặt đôi bàn tay thon gây đang ôm lấy eo mình như không muốn rời ra . Có một dòng tình cảm mới lạ vừa chẳy tràn vào trong huyết quản của anh một cách mãnh liệt . Anh cố gắng chạy nhanh về thành phố và việc trưỚc mắt cần làm là ghé vào một khu vựa đa khoa nào gần nhà để băng bó cánh tay cho Du CA.

    Toan Anh ngồi lưng dựa vào tưỜng trên chiếc giường nệm của mình, khi bên ngoài buổi sáng đã bắt đầu le lói . Chiếc g.at tàn thuộc đã đầy ắp những mẫu vụn . Anh đã yên lă>ng ngồi như thế này từ lúc về được đến nhà . Biết bao điễu nghĩ suy ngổn ngang trong tâm tư vây kín anh đã làm cho anh không tài nào chợp mắt dù mệt mỏi, rã rời cả cơ thể.

    NHìn Du Cavẫn còn say vùi trong giấc ngủ . Trông cô đẹp một cách ngây thơ, anh bước đến chiếc nệm của Cô cẩn thận ngồi nhẹ nhàng xuống sau khi lấy bới đi một chiếc gối ôm quăng lên giường của mình . Anh đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc ngắn củ cỡn của cô đầy âu yếm, một chút trở mình nhẹ trong giấc ngủ cô thoáng nhăn mặt, có lẽ vì cánh tay đau của mình, lại thêm một cái trở mình nữa, bàn tay cô qơ quàng tìm chiếc gối và đụng phải đôi chân xoãi dài của anh, cô đưa chân gác qua rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ thỉnh thoảng có thiếng rên kẽ . Toàn Anh vẫn ngồi yên để chân mình làm gối cho DuCa gác, một chút động đây lanh cungkhỗng dám vì sợ phá tan giấc ngủ của cô, chợt nhiên những hoài niệm của tuổi thơ hiện về vậy kín lấy tâm trí của anh . Ở đó cô bé Bi Bo má lúm đồng tiễn, đôi mắt bồ câu đen nhánh mỗi chiều ngồi bệt trên thề nhà chờ anh Toàn đi học về ngang nhà lúc thì dúi vào tay cô bé một thỏi kẹo socola - khi thì một chú ve sầu rung rỉnh câu hát, lại có lúc là một cái kẹp tóc có đính kèm một bông hồng nhỏ - Mỗi lần nhận quà cô é cũng dành cho anh một câu nói muôn thuở " Anh Toàn thương Bi Bo ghê ".

    Giờ đây Bí Bo đang là hiện thân của một Phạm Giao Du CA đầy cá tính, cô không còn khờ khạo chờ mong anh ban tặng những món quà trẻ thơ như xưa . Mà là một DuCa đầy tự tin, bộ tực, ngố ngáo.

    Từ ngày gặp nhau đây là lần đầy anh buỗNg thấy ray rứt nhớ về kỉ nhiêm ngày thơ, nếu không có điều không may đêm qua, bao giờ và bao lâu anh mới thôi đối xửa ghẻ lạnh , hờ hững với Du Ca ? Trờ ơi, anh quả là đáng trách.

    Thật nhẹ nhàng anh rút chân mình ra khỏi chân của DuCA, sau khi cẩn thận lót thêm vào đấy một chiếc gối . Anh mỉm cười với ý nghĩ một mình cô mà sao cả một đống gối thế này ? ? ? Anh đi đến bên cửa sổ, kéo nhẹ rèm màn, ánh sáng ban mai lùa vào gian phòng dùu dịu, mọi sinh hoạt đã bắt đầu lao xao - Anh nghe trong hồn mình có điều gì đó khang khác mới lạ . HÌnh như gương mặt Lệ Thy không còn vương ang hay quấn qúit đến độ đầy ngọt ngày trong tim anh ?

    - Anh làm gì mà đư"ng thừ người như mất hồn vậy ?

    Giọng nói của DuCA đã đưa anh trớ về thực tại, quay lại nhìn cô, anh cưỜi bằng mắt:

    - Ngủ ngon chứ DuCa ?

    Vẫn nằm dài một cách lười biếng, cô trả lời:

    - Nếu bao tử chưa biểu tình có lẽ còn ngủ đến trưa.

    - Em dậy sửa soạn đi, anh chở đi ăn sáng.

    Cơn ngái ngủ nãy giờ vẫn còn vướng vít trên đôi mi nửa khép nửa mở buỗng dưng như sực tỉnh vì câu nói của ToànAnh, DuCA cưỜi nụ chế giễu:

    - Chuyện lạ à nghen !

    Toàn Anh thắc mắc;

    - Sao thế ?

    - HỒi nào tới giờ có bao giờ Giám đốc chịu chở em đi chung. Nè thi ân bất cầu báo, em không cần lòng tốt ngang hôn đâu nha.

    - Em đừng có ý nghĩ sòng phẳNg thế, chỉ là đi ăn sáng thôi.

    Du CA lườm:

    - Không sợ Lệ Thy gh .e.ẹn.n. sao ?

    Toàn Anh nhăn mặt lảng tránh:

    - Chỉ cần nói đi hay không thế thôi ngoài ra những chuyện khác xin miễn.

    - Không ăn làm sao sống, có ngu mới từ chối, xin chờ cho năm phút.

    Năm phút trở ra của DuCA đã vừa đủ cho cô khoác lên người cũng là bộ cánh không có gì thay đổi : quần jean, áo sơ mi đóng thùng đi kèm cùng sợi dây nịt to bản màu da bò . Cánh tay băng bó của cô giờ đã được giấu kín trong lớp vải may dài tay . Toàn Anh hỏi cô với giọng ái ngại:

    - Đỡ đau nhiều chưa DuCa ?

    Du CA chớp mắt cưỜi cười:

    - Nếu anh chịu khó kể lại vì sao anh lại có mặt ở tận Long An tron glúc nửa đêm đến nỗi bị cướp thăM hỏi đến suýt mất mạng thì em sẽ đỡ đâu nhiều.

    Toàn Anh chậm rãi kể :

    - Anh có người bạn thân thuở còn là sinh viên hắn học giỏi nhưng phải tội có tính gàn bướng . Ra trường với bằng tốt nghiệp loại ưu - làm ở bên Công Ty xuất nhập khẩu nông sản của tỉnh Long An . Không biết bất mãn nội bộ về chuyện gì mà hắn đệ đơn xin nghỉ việc . Chiều qua anh nghe tin tức ấy qua một người quen . Thế là nổi hứng, anh liền lấy chiếc Dream của cô thư ký để tìm xuống dưỚi, với ý định mời hắn về làm việc cho công ty mình trong cưƠng vị trợ lý.

    Du CA hỏi:

    - Có gặp anh ấy không ?

    - Dĩ nhiên là gặp.

    - Rồi sau đó ?

    - Lâu ngày gặp lại nhau mừng lắm - sau đó anh và nó dẫn nhau đi uống bia đến mười giờ khuya.

    DuCA nhíu mày:

    - Đã mười giờ đêm mà anh ấy vẫn để cho anh về thành phố, bạn bè thân gì mà một chỗ ngủ cũng tiếc - mà cần gì không lý nào ở Long An tìm chắng ra một hotel cho anh ngả lưng qua đêm ư ?

    - Đừng nghĩ quấy cho hắn, sự thật hắn cố tình mới anh ngủ lại nhưng anh đã từ chối.

    - vậy chuyện gì quan trọng đến mức anh phải bươn bã về dù biết đêm đã khuya.

    Toàn Anh lừng khừng:

    - CÁi này thì...

    - Thì sao ?

    KHông thể giấu diếm được chuyê>n gì trưỚc đôi mắt bén ngọt của DuCA, anh đành nói thậtt :

    - Anh nóng lòng muốn về để kịp chuyến đi Hà Tiên cùng với Lệ Thy sáng nay.

    Du Ca lắc đầu thớ ra:

    - Hết nói nổi.

    - Cũng may là anh không có điều gì xảy ra.

    - Còn muốn điều gì nữa, chiếc xe bị cưỚp cùng với tiền bạc tư trang bộ chưa đủ sao - chưa mất mạng là may, nà mất chuyến đi chyơi cùng nàng có thấy tiếc không?

    Giọng Tòan Anh xa xăm:

    - Hình như anh có được một bài học vỡ lòng về tình yêu rồi.

    Du CA móc lò :

    - Một bài học đưỢc mua vơ;i giá đắt đấy nhé.

    Nói xong cô ngúng nguẩy đến bên góc cửa ra vào, xách lấy đôi giày bít trắng và ngồi bệt xuống nền nhà mang vào vừa mang cô vừa nói:

    - Bây giờ thì đi ăn sáng, sau đó em sẽ đến bác sĩ thay băng còn anh lo mà mua xe khác đế trả cho người ta, thời gian sớm nhất để có xe chị ấy đi làm . Tạm nghỉ làm ngày nay...

    Gởi xe vào bãi xong, DuCa thong thả từng bước chân dạo phố, ung dung đưa mắt ngắm từ quầy hàng vải sợi đên các kiosque thời trang áo quần . Từ đại lộ Lê lợi, cô bọc vòng qua Đồng khởI rồi lại về Lê Thánh Tôn, đôi chân của cô vẫn dẻo dài với chương trình " Dạo phố một mình" nhưng cái bụng thì lại bắt đẫu réo gọi . Đưa cánh tay lên cô xem đồng hồ, đã 12 giờ trưa, có lẽ Toàn Anh đã vễ đến nhà và cũng có lẽ không về nhà cũng nên . Bởi có gì lạ . Từ lâu rồi, kể từ lúc cô bắt đầu thực thi cái bổn phận làm vợ thì những bữa cơm theo đúng giờ giấc không hề xảy ra, năm khi mười hoa. cô và Toàn Anh có dịp ngồi lại chung mân mà ở đó dù cô cố mấy tạo sự không khí vui thì cũng chỉ nhận nơi Toàn Anh sự nhăn mày khó chịu.

    NhỮng ngày đầu cô vẫn gói ghém cuộc sống mình torng cái nghĩa làm vợ một cách tự nguyện . Trên môi cô luôn nở nụ cưỜi dù trong mọi hoàn cảnh, luôn đáp ứng những yêu cầu thật quá đáng mà tất cả không ngoài tên gọi " Lệ Thy" , luôn có những đêm ngồi một mình trong căn nhà vắng canh cửa đợi anh về với một thân xác còn vưỚng vít mùi hương con gái hay vế son môi đổ thắm in hẳn trên làn vải áo.

    Bây giờ thì không còn cần thiết nữa, bởi cái thời gian " ký kết hợp đồng" chỉ vài ngày nữa là " anh đường anh " " tôi đường tối " không có gì để vướng bận nhau thêm chỉ còn vài ngày nữa là tròn đúng một trăm tám mươi ngày chờ đợi, một trăm mưới đêm mỏi mòn nhưng vẫn chắng đem lại cho Toàn Anh một nhớ tiếc bóng dáng thanh tân của c'ai quá khứ tuối thơ . Ở đó có con bí Bi Bo chiều chiễu chờ mong anh Ti hàng xóng đi học vễ ngang qua nhà cho quà...

    Chưa hề than thở, chưa hề rầu rỉ, chưa hề biết buồn, một chân dung giữa mọi ngưỜi là thế nhưng khi chỉ khi mình đối diện cùng bóng mình cô lại hiện thân là một con nhỏi mỏng mang yếu mềm.

    Lắc mạnh đầu cố xua đuổi mọi suy tư đang choàng phủ não bộ, cô lại ngẩng mặt lên, ngông nghêng với những bước chân sáo trở lại bãi gởi xe.

    Bây giờ thì cô đang chạy tà tà qua mọi đường phố rồi dừng lại bên một quán ăn bình dân . Cậu bé giữ xe khách chạy ra đỡ lấy xe của DuCa:

    - Chào chị, lâu ghê mới thấy chị ghé lại.

    Du Ca trao xe cho cậu bé rồi cười nói:

    - Hôm nay ghé để ăn tra thù những ngày trước đây.

    - Chị vui ghê.

    - Ừ vui đến ứa lệ mà.

    Cô bước vào quán để mặc cho cậu bé ngơ ngẩn với câu nói úp mở của mình gởi lại . Kéo ghế ngồi xuống, cô thản nhiên gọi thức ăn mà không chờ bồi ra chào :

    - Cho một dĩa bánh ướt - giá nhiều, chả nhiều bánh nhiều, nem nhiề, tiền ít.

    Giọng của cô vừa đủ phá vỡ cái không gian êm ả của quán vắng thưa thớt vài ba thực khác . Họ quay nhìn cô rồi mỉm cưỜi trước giọng hóm hỉnh ấy . Chị chủ quán đích thân mang thức ăn đến cho cô năm phút sau đó.

    - Chào cô khách hàng quen, lâu gặp lại mà trông cô vẫn không thay đổi - vẫn yêu đời qúa trời.

    Du Ca làm mặt xấu nói tửng tửng:

    - Yêu đờimà đời không yêu lại đấy chị Ơi.

    - Vậy thì cứ ngạo đời có phải hơn không ?

    - Ngạo đời không théo đời ngạo lại mình đấy.

    Chí chỉ quán bật cười trước ngữ điệu của Du Ca:

    - Gương mặt đẹp của cô không có chỗ để cho nỗi chán chường chiếm đâu . Đừng đùa nhé . Ăn đi và góp ý kiến cho chị vễ món chả nhé - xem chị l àm có tiến bộ hơn xưa không mà sao càng bán càng ế.

    - Ô kê - góp ý không tốn bạc tiền thì em không ngại đâu, yên chí lớn.

    - Cám ơn cô.

    Chỉ chủ quán đi vào trong . DuCa ngồi ăn một cách chăm chỉ, không hay có người đàn ông tự nãy giờ ngồi trong góc bàn trong cùng thích thú ngồi nhìn cô một cách chăm chú, giờ thì người ấy đang đứng ngay trước mặt cô . NgẩNg mặt lên với đôi mắt nai mở to, cô gật đầu chào vì trong miệng còn đang nhau dở miếng chả lụa không kịp nuốt . Người đàn ông ấy chẳng phải xa lại đó là " Thiết Phiến Công Chúa " . Du Ca nuột vội miếng chả xong, cô lườm Phiến:

    - Ở đâu giống như trên trời rơi xuống thế này hở " Thiết Phiến Công Chúa".

    PHiền dài giọng:

    - Cô mà gọi cái tên này không khéo người ta lầm tưởng tôi là lại cái thì khổ đấy.

    - Cái tên anh hại anh chứ có phải tôi đâu đừng đổ thừa oan - Mà sao dân đi Toyota Caronna mà cũng đến được những quán này à ?

    - Nhà hàng không hẳn đã ngon thức ăn hơn những nơi chốn bình dân - Thế còn cô sao cũng có mặt ớ đây ?

    Du Ca nguýt Phiến bằng con măt có đuôi:

    - Tôi là khách hàng chứ bộ.

    Cái tiếng " chứ bộ" của DuCa nghe con nít đên tức cười - Phiến trêu già:

    - Vậy chứng tỏ cô là chuyên gia ăn h.à . n.g

    Gương mặt Du CA tỉnh bơ:

    - Anh chỉ đóan mò chứ chưa thấy . Tôi sẵn sàng gíup anh thoa? mãn sự tò mò đó, nếu anh chịu khó ngồi đây xem tôi ăn và quan trọng lal` sẽ sẵn sàng trả tiền mà không dám xốt ruột.

    - Rất hân hạnh được trả tiền cho cô không chỉ một lần mà là suốt đời.

    - Một lần thôi tôi không dám mơ gì nữa đâu, tôi đâu thèm khờ khạo mắc nợ anh cả đời mình.

    Phiến vẫn giữa nguyên câu nói lấp lửng:

    - Tôi tình nguyện một cách thành tâm không cần cô trả.

    - Vậy anh là người khờ nhất của thế gian này đấy.

    - Ồ không ! Cái khờ ấy tôi chỉ giữ lại có phân nửa, còn phân nửa kia đã bị một người lấy mất rồi.

    - Ai mà xấu số vậy không biết nữa ?

    - Cô có muốn tôi nói ra không ?

    - Ăn nhập gì tới tôi mà thèm quan tâm.

    - Có đó.

    - Ai ?

    - Cái người khờ thứ hai của thế gian naylà một cô mang tên Pham Giao Du Ca.

    - Hả !

    Đang đưa đũa đụnh gắp miếng bánh cuối cùng đưa vào miệng - DuCa khựng sững người ngó trân trân vào mặt Phiến, quái quỷ thật, hắn muốn ám chỉ điều gi vậy - làm nghiêm cô thả nhẹ từng tiếng:

    - Anh định đùa dai điều gì thế ?

    Phiến đủng đỉnh trả lời:

    - Cô tưởng chuyện cô và Toàn Anh đến bây giờ vẫn còn trong vòng ' bí mật" à ?

    Du Ca nghe trong bụng mình vừa hiện hình con sâu âu lo - cô cố làm mặt tỉnh:

    - Anh đừng nói lộn xộn tôi không thích nghe.

    - Cô không thích nghe hay cô sợ ?

    - Việc quái gì tôi phải sợ ?

    PHiên so vai nói lảng đi sang vấn đề khác :

    - Đẹp và thông minh nhưng phải tội bướng quá.

    - Mặc xác tôi.

    - Cô em họ của tôi cũng thôngminh - đẹp xinh lại vướng phảI căn bệnh ích kỷ - kiêu căng.

    Du Ca phớt lơ trước những câu nói của Phiến . Cô gọi tiếp một dĩa bánh nữa và thản nhiên ngồi ăn - co ghét lối nói chuyện ớm ờ của Phiến quá trời.

    - Tôi thường thấy Toàn Anh và Lệ Thy dung dăng dung dẻ một cách ngọt bùi.

    Du Ca dấm dẳng:

    - Nhờ có thế nên mới có chuyện cho anh kể -

    - Hình ảnh của họ đã gieo vào lòng tôi một niềm hy vong mới mà trước đótôi ngỡ đã đánh mất.

    - Con người anh không biết con tim chứa máu đỏ hay máu đen mà mỗi khi mở lời toàn nhả ra độc tố, vợ chồng người ta cơm không lành canh không ngọt mà anh thích chí thì hết biết.

    Ngắm gương mặt nửa trẻ con, nửa người lớn cùng những câu nói bộc trực không cần giấu kín của Du Ca đầy âu yếm, Phiến đè nén tiếng thở dài, làm sao cô biết được rằng anh đã yêu cô - yêu ngay cai đêm sinh nhật của Toàn Anh cũng là sinh nhựt của cô . Tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim anh một cách không khoan nhượng để rồi anh như thất điên bát đảo khi nhập được thiệp hồng do Toàn Anh mang đến mời . Niềm hy vọng về mảnh tỉnh mới chớm ngỡ đã tắt ngủm, ngờ đa6u lại hiện lên đầy tràn trề khi biết được Toàn Anh và Lệ Thy vẫn tiếp tục quan hệ tình yêu đương như xưa . Thậm chí Lệ Thy còn hùng dũng tuyên bố rằng một ngày gần đây Lệ Thy sẽ thay vị trí và chỗ đứng của Du CA . Lời nói không biết có ngoa hay không nhưng rõ ràng kinh nghiệm đàn ông của mình thì vóc dáng ấy không nói được rằng cô đã là đàn bà .

    Tém sạch dĩa bánh thứ hai, Du ca lấy khăn tay ra chùi miệng xong rồi nói tỉnh bơ:

    - Nãy giờ anh ngắm tôi kỹ chưa ?

    Câu nói thẳng tuột của Du CA đưa anh về thực tại, mỉm cười giả lả . Trả lời bông phèng để giấu kín ý nghĩ của mình, anh khẽ khàng:

    - Tôi nhớ đến cái cô DuCA đêm nào ở biệt thự dòng họ Lý Toàn - với cái lý lịch mà nghe mà não lòng . Công nhận cô ũcng có khiếu buốc phét quá chứ.

    Gương mặt DuCA đỏ au:

    - Ai biểu anh cứ hỏi như tra xét.

    Nhìn gương mặt của Du CA và giọng nói chốn chế ngượng ngùng, Phiến nghe lòng mình mềm như tơ . Tự hoilỏng rằng cố có biết yêu chưa nhỉ ? Sao nhắc đến Lệ Ly, gượng mặt đẹp xinh ấy vẫn khôngmột biểu hiện sự ghen hờn thường có nơi những đàn bà khi bị chồng cắm sừng . Hay ẩn giấu đằng sau sự điềm tỉnh đó là một tâm hồn đẫy bảo táp ? Gương mặt nào mới đích thực mang đúng tâm trạng thực của cô ?

    Vẫn mang nét thân tĩnh đậm đà, Phiến nói:

    - " Hạnh phúc của em nếu không phảI là Thiên đường có hoa thơm, cỏ ngọt ngát hương thì hãy nhớ tôi vẫn chờ em ".

    Du Ca giật thót người, chợt nhớ về món quà ngày cưới " PH" là Phiến ư ? Trơi ơi trí óc ủa cô ngu đần đến nỗi không nhớ đến một cái tên - Phiến là anh họ của Lệ Thy có lẽ vì vậy mà anh biết được cuộc hôn nhân giữa cô và Toàn Anh là khiên cưỠng ư ? Để rồi anh giờ đứng đây khoe mẻ sự hiểu biết của mình bằng lối tỏ tình êm ái như ru . Nhưng dù sao trái tim cô đơn bướng tỉnh của cô cũng nghe một nỗi vuốt ve dịu dàng, miệng lưỜi của cô vẫn giữ nguyên vẻ chua ngoa, láu cá:

    - xin cứ tự nhiên ảo tưởng về lời chúc đó, tôi tin có ngày nào không xa anh sẽ có tên trong " ghi nét" những kẻ khờ nhất hành tinh . Chào anh.

    Cô đư"ng dậy đến bên quầy thanh toán tiền và quyên khuấy mất lời hứa góp ý của mình khi nãy với chị chủ quán, cô bước ra cửa . PHiến vội bước theo cô vẻ tiu nghịu:

    - Du Ca giận tôi à ?

    - Hơi đâu giận người dưng.

    - thế sao cô lại ra về ?

    Du Ca nở nụ cười không mấy tưƠi cũng đủ làm cho PHiến choáng mất vài giây trước má lúm đồng tiên :

    - Ăn xong phải đi chứ ai muốn ngồi đông cho thiện hạ cười thúi mũi hử.

    PHiến ngẩn người vì sự vô tâm của mình, anh bỗng lúng túng khi thấy Du CA đã yên vị trên chiếc Bonus . Tiếng nói như tuột khỏi môi mà chưa định trước:

    - Tôi muốn đưa DuCa về.

    Tròn mắt kinh ngạc, giọng cô dấm dắng:

    - Nếu không sợ miệng dời dị nghị rằng anh định " cua vợ của bạn mình " thì tôi cũng sẵn sàng mời anh.

    Tưởng câu nói phải gió đó sehã gục được ý đồ bốc đồng của Phiến, nhưng có ngờ đâu lại tạo dược cơ hội chính đáng cho Phiến . NHìn gưƠng mặt PHiến cười nụ, cô bỗng ghét lạ . Phiến vẫn tỉnh bơ như không hề chú ý đến vẻ khó chịu của cô, anh nói:

    - Không lẽ đến thăm thằng bạn thân là điều quấy ?

    Du Ca dằn dỗi:

    - Nhưng anh không dược theo tôi.

    - Con đường đâu phải là độc quyền của cô.

    Rõ ràng là không thể cãi lý với Phiến, cô bực dọc cho xe vọt đi, con đường buổi trưa hanh hao nắng như đồng tình cùng tâm trạng của cô, kéo mạng tay ga chiếc xe chồm lên bỏ chiếc xe PHiến một đoạn nhưng rồi cô cũng đành chào thua vì cái đèn đỏ trêu người ngay ngã tư . Thắng xe đợi đèn xanh thì chiếc Toyota của Phiến cũng vừa trờ tới song cùng cô.

    Sau sự cố không may đã xảy đến cho Toàn Anh ở Loang Anh đêm nào và suốt một tuần lễ sau đó hầu như Toàn Anh không còn một giờ phút rảnh rỗi vì cả một núi công việc đang chờ anh giải quyết.

    PHải đến sáng nay thằng bạn gàn bướng mới dẫn xác đến để nhận việc . Toàn ANh mừng rỡ như nhặt được của quý dù anh đã trả giá rất đắt trước đó không lâu . Thế là sau khi bàn giao gánh nặng cho nó xong, Toàn Anh đã vọt về nhà . Thế nhưng tâm tr.a.ng phấn khởi bỗng phút giây bị trơ tuột khi cánh cổng ngoài bị đóng im ỉm bởi imột ống khoá to dùung treo ngang nhiên như trêu người.

    Toàn Anh mở cổng và vào nhà bằng chìa khóa riêng . Tự hỏi giờ này Du Ca còn đi đâu, buổi trưa nắng như nổi sao ?

    Một tuần nay Lệ Thy đã không tìm đến anh vì dang tiếp tục chếy du dlịch Hà Tiễn, nhưng lòng anh đà không còn mong ngóng trông đợi , cùng vơ"i sự vắng mặt của Lệ Thy là hình ảnh Du Ca cứ như thoáng ẩn, thoáng hiện.

    Cái tội của một thằng đàn ông đầy bản lĩnh pút chốc như không còn giá trị với giọng nói của Lệ Thy đêm nào luôn luôn độy đậy trong trí não của Toàn Anh : " Tài sản ra sao rồi " chỉ vỏn vẹn có năm từ nhưng đà gói gọn được bản chất thật của Lệ Thy . Thì ra ngày tháng vừa qua trái tim anh đã bị mù trước sự lộng lẫy, kiêu hãnh đó - dù sao anh cũng cám ơn băng cướp cạn đêm nào đã giúp anh thấy được điều dó.

    Riêng Du Ca . Trời ơi nhắc đến Du Ca lòng anh thấy nhói lên nỗi ân hận . Từa bao lâu rộ, từ ngày chưa gặp lại cô nhỏ Bí Bo thì hoài niệm thời trẻ thơ cũng đã xoá mờ trong anh, rồi một hình ảnh Lệ Thy với sắc đẹp lộng lẫy, quyến rũ hiện lên lần nữa làm choáng ngợp tâm trí anh - và anh đã không còn tỉnh táo để nhận biết thế nào là mộ tLệ Thy của sự nhỏ nhen, hời hợt và xem nặng vật chất tiền tài.

    Rồi Du Ca trở về từ quá khứ tuổi thơ xưa trong lớp áo diễn viên của màn kịch " vợ chồng " mà trong đó đạo diễn và diễn viên cũng chỉ có hai người . Vở kich đang sặp đến hồi kết thúc thì lòng anh bỗng thấy không vui, dù mới trước đó vô cùng mong muốn.

    Trời ơi tại sao mãi đến giờ anh mới thấy được bên ngoài cái hình thức ngổ ngáo, dửng dưng là một tâm hồn bao dung, cởi mở, sâu sas('c và tế nhị của Du Ca

    Đồng hồ treo tường kim ngắn đã chỉ sang con số hai nhưng bóng dáng Du Ca vẫn không thấy vễ . Toàn Anh tự hoiliệu từ ngày hai người là " vợ chồng " với nhau thì những lúc anh đi làm phảI chăng Du Ca Cũng thường vắng nhà như thế này ư - Cô đi chơi hay đi mua sắm ? Cô đi với bạn trai hay đi với bạn gái ? Bất giác Toàn Anh tự xấu hổ với ý nghĩ của mình vì trong bản " hợp đỗng " này cả anh và cô đâu có quy định giới hạn giao tiếp, vả lại anh cũng đã nhiều lẫn quên vị trí khiêm tốn " làm chồng " mà đi chơi hò hen cùng với Lệ Thy kia mà.

    Mãi suy tư với những điều vẽ ra trong não bộ - Toàn Anh như không hề nghe thấy tiếng xe máy đang chạy vào sân - Đến khi Du Ca bước vào nhà lên tiếng, anh mới choàng tỉNh :

    - Sao hôm nay anh về sớm thế ?

    Thoạt tiên là sự vui mừng khi thấy cái dáng thon nhỏ duyên dáng của Du Ca, Toàn Anh định nở nụ cưỜi thân ái nhất dàng cho cô nhưng nụ cười vừa nhích lên đã vội tất lim ngay khi anh tha6'y sau lưng Du Ca còn có một người nữa và hắn tađang toét miệng cười thay anh :

    - Vẫn khoẻ hả thằng bạn thân ?

    Hai người bạn đưa tay bắt lấy nhau theo đúng với nguyên tắc lịch sự tối thiểu của những kẻ có văn hoá, dù thoáng trong tim của Toàn Anh đã hình thành mầm mống ghen tương, dù thoáng trong tim của PHiến là sự mất tự tin khi thấy được trong ánhmắt Toàn Anh nhìn Du Ca đâu phải là sự lạnh lùng hờ hững . Vẫn giư bình thản trên gương mặt nhưng giọng nói của Toàn Anh đầy sáo ngữ . Giọng nói kho6ng dành cho tâm trạn nhưngngữời bạn thân lâu ngày gặp lại:

    - Rât hân hạnh được tiếp mày.

    Rồi như một vô tình Toàn Anh bật tiếp một câu hỏi:

    - Hai người đi dâu về vui vẻ thế ?

    Giọng sởI lởI của PHiến vẫn không nói lên được điều gì:

    - Chỉ vô tình gặp nhau thôi, hôm nay mày không đi làm à ?

    - Nếu đi làm thì sao, mà không đi làm thì sao ?

    - Chả sao cả hỏi để cho có hỏi vậy thôi.

    Du Ca bước vào trong một lúc mang ra hai lon nước ngọt, cô lẳng lặng để lên bàn rồi quay đi luôn vào phòng và không hiện diễn nữa . Sự vắng mặt của Du CA làm không khí trong phòng khách cũng chùng xuống hơn . PHiến hỏi Toàn Anh :

    - Mày và Lệ Thy vẫn thường gặp nhau chư ?

    Toan Anh nhăn mặt :

    - Sao mày bỗng nhiên lại quan tâm vấn đề này ?

    - Dù sao Lệ Thy cũng là em họ cúa tao.

    - Đó lkhông phải vấn đễ chính đúng không ?

    - Mày thật thông minh . Mày và Du Ca có thể qua mắt được mọi ngưỜi nhưng trừ tao và Lệ Thy.

    - Sao lại có mày nữa.

    - Mày quên tao là anh Lệ Thy hả.

    - Tao biết điều đó nhưng đa6u có nghĩa mày sẽ là người phân xử chuyện ba người.

    Đốt cho mình một điếu thuốc, PHiến châm rãi rít sâu làn khói vào buồn phổI rồi thở mạnh ra ngoài rồi buông từng tiếng :

    - Mày co tin là tao yêu Du Ca không ?

    Toàn Anh như ngồi phải lửa bóng nhổm người dậy:

    - Mày nói cái gì ?

    PHiến nói rất tỉnh :

    - Có cần tao nói lại không khi tao biết mày đã nghe rất rõ.

    Toàn Anh những tưởNg lỗng ngực mình đang treo đá :

    - Tại sao mày nói với tao câu này ?

    Giọng nói Phiến đầy thành khẩn:

    - Tao biết mày không yêu cô ấy và hai người đang tiến đến chuyện ly hôn, vậy thì tao có quyền hy vọng chứ...

    Toan Anh cắt ngang câu nói Phiến một cách giận dữ:

    - Du cA nói cho mày nghe à ?

    PHiến lắc đầu :

    - Đôi mắt và suy nghĩ của toa dã nói lên thực tế đó, đừng nghĩ quấy cho Du CA.

    Toàn Anh cắt ngang câu nói Phiếm một cách giận dữ:

    - Du Ca nói cho mày nghe à ?

    Phiến lắc đầu:

    - Đôi mắt và suy nghĩ của Tao đã nói lên thực tế đó, đừng nghĩ quấy cho Du Ca.

    Im lặng và giây, PHiến nói tiếp:

    - Tao yêu Du Ca liền ngay tức khắc trong cái đêm sinh nhật mày, đừng nhìn tao bằng đôi mắt khó chịu như vậy Toàn Anh . Tao nói thật đấy, nếu văn chương mộ tchút thì gọi là " tiếng sét ái tình " . Mày có biết tao đã vật vã buồn bã đến thế nào đâu, khi hay tin mày và du Ca đ'am cưới . Mấy tháng nay tao không còn tìm đến chơi với mày vì sợ chạm mặt Du Ca sẽ làm tao khổ đau thêm . Nhưng bây giờ tình yêu lại được nuôi dưỡng bằng hy vọng rồi...

    - Mày tin như thế sao ?

    - Chứ không lẽ mày không muốn chấm dứt vở kịch.

    Toàn Anh nhìn thằng vào mắt Phiến gằn giọng:

    - Ở đây làm gì có vở kịch nào mà cần chấm dứt . Du Ca là vợ chính thức, hôn thú hắn hoi trên luật phát, vậy thì tao khuyên mày đừngg ảo tưởng.

    - Mày không yêu DuCa thì giữ cô ấy lại làm gì ?

    - Sao không nghĩ rrằng tao cũng yêu Du Ca.

    - Hà .. hà... hà không lẽ trái tim mày lại có thể chưa đến hai ngưỜi còn gái trong một lần yêu.

    Cửa miệng Toàn Anh phát ra những âm buồn rã rượi :

    - Có những chuyện không hề nghĩ đến mà tự nhiên vẫn đến, có những chuyện luôn nghĩ đến lại đội nón ra đi.

    Có một loé sáng trang suy nghĩ đến mà tự nhiên vẫn đến, có những chuyện luôn nghĩ đến lại đội nón ra đi.

    Có một loé sáng trong suy nghĩ của PHiến gần hình thành khi anh nghe câu nói Toan Anh - Phiến cất giọng nghi ngờ để thằm dò tâm trạng thằng bạn mình:

    - Lệ Thy sẽ nghĩ sao trong tình huốn bất ngờ này.

    - Đó là chuyện của tao.

    - Chuyện gì rồi cũng có sự kết thúc, mày không thể tiếp tục sống lấy lửNg như thế này.

    - Mày nói đúng và tao sẽ có quyết định dứt khoát trong này mai, nhưng cũng mong mày đừng là thằng cơ hội và rấ t mong tao sẽ không tiếp tục thấy mày và Du Ca cùng đi chung như thế nữa . Một thằng bạn tốt không khi nào có ý định cua vợ bạn.

    PHiến bật cười khan khi nghe câu nói mỉa mai của Toàn Anh:

    - Vậy sao . Ờ thế mà tao cứ tưởng chính mày đã có những hành động rất "đường hoàng" xui khiến tao phải làm theo suy nghĩ chính mình . Xin nói cho mày được rõ chuyện của hôm nay không đủ ép phê để buộc tao bỏ cuộc đâu . Tao yêu Du Ca, tao sẽ sẵn sàng vượt qua mọi cản trở để giải thoát cô ấy ra khỏi cảnh " chồng tạm vợ hờ" này.

    - Một ý định hoang tưởng.

    Phiến nhún vai đứng dậy:

    - Mày chỉ có một cơ hội duy nhất hoặc Lệ Thy hoặc Du Ca thế thôi . Tao về, chúc mày tìm được đáp số đúng.

    Không buồn bắt tạm biệt nhau, Phiến đi thắng ra ngoài . Toàn Anh ngồi một mình suy tư, điếu thuốc trên môi cháy đỏ, những câu nói Phiến để lại bỗng nhiên cứ chập chùng trong tâm tưởng . Bấy lâu any anh đã phù phiếm cho đi tình cảm của mình cách vô lý, anh bỏ quên một Du Ca kề cận ở bên anh - nhớ đến căn phòng Tân hôn có hai chiếc giường ngủ, nhơ" đến sự cộc cằn thô lỗ của mình khi Du Ca bắt gặp anh và Lệ Thy trong công ty, nhớ đến sự trơ trẽn của mình mồi khi nhờ Du Ca làm quân sự trong chuyện tình Toàn Anh - Lệ Thy- nhớ đến môi hôn lãnh đạm củ amình đêm nào ở khu vưỜn Thu dành cho Du Ca .. nhớ và nhớ.

    Thần thờ anh bước vào phòng ngủ, bắt gặp Du Ca đang đứng chiêu bên khung cửa sổ . Tiếng chân của anh đáng động không giạn yên tĩnh buổi chưa . Du Ca quy người lại nhìn anh.

    - Hôm nay xem anh có vẻ mệt mỏi, ớ công ty đã nảy sinh điều gì khó giải quyết hay công việc chồng nhiều qúa ?

    Toàn Anh ngã người trên giường trả lời xuôi theo ý nghĩ của Du Ca:

    - Có lẽ là vậy.

    Du Ca đến gần bên anh:

    - Em giúp gì được cho anh không ?

    Sự đồng cảm của DuCa không đi xa quá giới hạn thân thiết nhưng cũng chắng đồng nghĩa với hững hờ . Toàn Anh bồn thấy buồn buồn, mà cũng đúng thôi, chính anh đưa đẩy cô vào cách sử sự này từ bấy lâu nay mà . Vì thế anh nghe khổ sở khi khó mở lòng với cô, cô lấy giọng bình than anh:

    - KHông sao đâu, rồi sẽ ổn thoa? thôi.

    Và như vô tình anh nói tiếp:

    - Du Ca nè - em có biết Phiến yêu em không ?

    Du Ca tỉnh rụi:

    - Biết - Rồi có sao không ?

    Toàn Anh chưng hửng trước câu hỏi đầy xóc hông ấy, mới đây vài phút cô như dịu dàng, thùy mị rồi giờ đây bỗng dưngtrở chứng láu cá, ngông nghêng của ngày nào . Cố dịu giọng anh tìm cách trắc nghiệm tâm hồn cô:

    - Em Thấy Phiến thế nào ?

    - Đẹp trai, thông minh, hóm hỉnh nhưng hơi lì.

    - Có cảm tình với hắn không ?

    - chút chút.

    - Chút chút là bao nhiếu ?

    - Vừa đủ để cần tâm sự những khi buồn.

    - Còn khi vui ?

    - Có một người tài xế sẵn sàng đèo đi bát phố.

    - Cứ tiếp tục như thế liệu tình cảm có lấn sau ?

    - Điều đó đâu có gì gọi là bất thường . Mà nè sao bỗng dưng hôm nay anh lại nổI hứng điều tra đủ thứ vậy, lấy đâu ra cái vẻ quan tâm cho em thế ? Đừng có bảo là giết thời gian buồn của anh vì Lệ Thy nữa đấy nhé.

    Nhắc đến Lệ Thy, Toàn Anh thở dài rồi như không kìm giữ sự hụt hẵng chán ngán khi phát hiện ra sự trống rỗng trong tầm hồn lệ Thy mấy ngày qua . Anh bộc tuệch:

    - Anh đang thấm thía vơi những gì thân yêu đã dành cho Lệ Thy và anh đang tư hỏi lòng mình rằng sẽ bắt đầu kiếm tìm tình yêu và hạnh phúc bằng cửa nào đây.

    Gương mặt của Du Ca vẫn tĩnh khôn pha loãng ý nghĩa trêu đùa :

    - Giàu có - tương lai hứa hẹn - dẹp trai - đa tình đảm bảo cửa nào cũng khối cô xin đăng ký.

    Toàn Anh chau mày khó chịu:

    - LÚc nào em cũng đùa được.

    Du Ca ngắm gương mặt của Toàn Anh - ánnh mắt cô có dòng diện buồn giận vừa chạy qua rồi ánh mắt đó lại trớ về cố hữu về người con gái đẹp kia rồi, ngưỜi con gái mà lần đầu gặp mặt khi cô còn hoá thân là một tài xế cho anh, cô đã biết sắc đẹp ấy chỉ là vật trang sức dỏm được khéo léo sơn phết bên ngoài bằng một lớp vàng mỏng thật tinh vi - nhưng dù có khéo thế nào thì ngày tháng rồi cũng sẽ mài mòn đi vẻ hào hoáng đó.

    - Đùa cũng là một cái thú gíup con ngưỜi ta tiêu khiểN được nồi buồn, nhưng thôi không nói đến vấn đề này nữa, bây giờ xin mời ngài " Giám đốc " tưƠi tỉnh mặt lên em sẽ chở ngài đi ăn cơm, không có một ai chết được vì buồn đâu, xấc bấc xiểng niểng vaingày rồi cũng quên thôi.

    Toàn Anh không bhồn dậy vì đang tự nguyền rủa bản thân mình chẳng thể tìm đâu ra một can đảm để mời lời thiết tha xin Du Ca bỏ lỗi cho mình.

    Du Ca nao lòng trước dáng ngồi thiếu não rũ buồn của Toàn Anh nhưng cô vẫn cứ khắ nghiệt theo suy nghĩ trong đầu:

    - Nè ! Nếu anh không nhúc nhích được thân xác thì con nhỏ này sẽ có cách để làm cho anh đứng lên đấy, là phái mạnh ma uỷ mị quá . Nếu bảo rằng cô a6'y đã làm anh thất vọng thì phải dứt khoát với suy nghĩ chứ.

    Biết Du Ca hiếu lầm mình buồn vì Lệ Thy nhưng Toàn Anh cũng chắng muốn thanh minh . Gượng đứng lên anh đi theo bước chân DuCa - vừa đi, cô vừa cằn nhằn:

    - Cơm trưa không đúng, cơm chiều thì chưa đến...

    Ngồi môtmịnh trong phòng làm việc của công ty, trước mặt Toàn Anh là những công văn, báo cáo chi chít các con số dầy cộm đến nhức mắt, váng đầu . Đã sáu giờ chiều hơn rồi mà anh vẫn chưa dứt điểm được những vie6.c cần giải qyết torng tuần . Có tiếng gõ cửa, anh vẫn chăm chú nhìn vào đống giấy tiờ dù miệnt dã lên tiếng:

    - Xin mời vào.

    - Anh yêu, em đây.

    Toàn Anh ngẩn lên nhièn, đứng trước mặt anh Lệ Thy với chiếc áo thun hở phần ngực màu đen và chiếc jupe màu cánh gian, những gam màu sậm đã làm hổi bật nước da trắng ngần đến sức gợi cảm, vậy mà giờ đây lòng Toàn Anh như không còn sự xúc động, đôi mắt cũng biến tan đi sự ngưỡng mộ - Toàn Anh Lịch sư, đầy kiểu cách:

    - Chào em.

    Lệ Thy vãn không hề để ý thấy sự khác lạ thay đổi trong nét bình thản ấy - cô chòang tay ôm vòng sơ thể của Toàn Anh từ phía sau, giọng nhão nhẹt:

    - Đi du lịch Hà Tiên mà không có anh buồn đến chết được, nên vừa vế đến nhà là em vội ghé anh đây.

    Toan Anh cười mũi:

    - Thế à ?

    Lệ Thy khựng hẳng khi nhân ra điều gì khác thường trong vẻ llạnh l ùng - Toan anh không còn vồn vả, mừng vui như xưa mồi khi cô hiện diện bên nah, à có lạ Toan Anh đang giận hờn đây mà, nế uthế thì chắng sao, chỉ cần vài câu dỗ ngọt thì anh sẽ xiêu lòng ngay thôi, sắc đẹ; luôn luôn là ưu thế đánh bại mọi thứ cả tình, lẫn tiền tài . Nghĩ the6' cô lẳng lặng kéo ghế ngồi sát bên Toàn Anh nhỏ nhẹ:

    - Đừng giận em nghe, vé đã đăng ký tiền bạc đã thanhtoán, nếu không đi thì uổng lắm, hơn nữa sáng sớm hôm ấy em chừ mong điện thoại anh gọi lại để xem anh như thế nào nhưng anh không gọi, vì thế em đành đi cùng các bạn . Em gnhĩ bằng cáh nào đó rồi anh cũng về được thành phố mà . Mọi việc rồi ổn thỏa cả thôi, thật đúng như em dự đoán.

    Giọng bông phèng đậm chất mai mỉa của Toàn Anh:

    - Rất may không sao chỉ còn chút tánh mạng bộn cướp thương sót bỏ lại, chứ lỡ anh có gì xui khiến chế đi - thì tiếc quá vì chẳng c' ai lo lắng, nân đỡ cho em.

    Nụ cười tươi như hoa hồng trên môi Lệ Thy tiếp tục nở, bởi cô nào hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy:

    - Em biết boa giờ em cũng là nữ hoàng trong lòng anh phải vậy không ?

    Nghĩ ngợi vài giây cô nói tiếp:

    - Tôi nay anh đưa em qua Thủ Đức chơi nghen anh, nghe nói ở đó vừa mơi mớ siêu thị chuyên bán những trang phục hàng đầu Châu Á . Mình đi bằng xê hộp nghen, em dang hứng đây.

    Giọng huyên thuyên đầy hào hứng toát ra từ đôi môi đỏ chót xinh đẹp của Lẹ Thy, hôm nay sao Toan Anh thấy bỗ bã thế, trơ trẻ thế . Cô ta không hề hỏi thăm hay lo lắng về câu chuyện kém may mắn của anh đêm nào, cũng không hề cần phải biết rằng thân thể anh có bị hao gầy hay trầy xước khi là con mồi của bọn cướp đường . Cô ta chỉ biết đến bản thân mình, chỉ đòi hỏi những gì có lợi cho riêng mình . Toàn Anh bỗng nhơ" đến câu nói của Du Ca ngày trước : " Chỉ có anh mù quáng mới không thấy được sự xuẩn ngốc, rỗng tuếch đã bị phủ che bằng sắc đẹp . Đẹp mà rỗng tuếch là đồ bỏ đi ."

    Du Ca có lẽ nói đúng . Toan Anh nghĩ mọi việc sẽ châm dứt thật êm ái và tốt đẹp . Đêm nay anh nên đưa Lệ Thy đi chơi và mọi cái cần nói sẽ được nói: thẳng thắn, cởi mở và dứt khoát . Đêm nay, chỉ đêm nay thôi, lần cuối cùng để chấm dứt sự ngu muôi. tồi tệ có truong anh từ dạo quen biết Lệ Thy, anh sẽ không còn là con rối cứ theo sự điều khiển của cô.

    - Được rồi, anh sẽ chiều theo ý; em bởi vì anh cũng có chuyện cần nói với em . Quan trọng lắm.

    Lệ Thy nhíu mày " Quan trọng " à, có lẽ Toan Anh ngỏ lời cầu hồn với cô đấy, chắc chuyện " hợp đồng" bí mật kia đã đến lúc chấm dứt, phải thế chứ Du Ca ơi là Du Ca làm sao mày có thể nuốt trôi cái gia tài kia, khi đáng lẽ nó là của tao từ lâu, nếu không có sự hứa hẹn giữa những người già chết tiệt kia . Nhưng mày thấy đó cuối cùng thì thành quả tao lại chiếm lại được mà không cần tốn công sức mà chỉ cần uốn vai ba tấc lưỡi và một sắc đẹp trời cho cũng đủ rồi . Mỉm cười hài lòng với những suy nghĩ của mình . Lệ Thy cúi xuống đặt đôi mình lên đôi môi của Toàn Anh hôn phớt vào đó và nói :

    - Anh thật tuyệt vời !

    Đúng vào lúc nụ hôn bất thần ập đến Toàn Anh thì quái quỷ thay cũng đúng vừa lúc cánh của phòng vụt mở với chất giọng vui tươi trong trẻo ùa vào:

    - Toàn Anh ơi ! Em cần...

    Câu nói vụt nín ngang . Thay vào đó là nét mặt đỏ rần rồi chuyển sang tái xám cúa DuCa nhưng bao giờ cũng thế luôn luôn Du Caa vẫn là người lấy lại sự bình tĩnh nhanh nhất . Trước vẻ sượng sùng miễn cưỡng của Toàn Anh cô nhún vai đầy điệu đàng:

    - Thứ lỗi vì sự vô tình của tôi vì tôi nghĩ đâylà nơi chốn làm việc chứ không phải là phòng massage.

    Cách chơi chữ của cô nhẹ nhàng mà đầy thâm thúy khiến Toan Anh thấy bức xúc, lấy giọng nhẹ nhàng anh hỏi Du Ca:

    - Em cần gì cứ nói tiếp.

    - Trưa nay Mỹ Anh đến nhờ em đi cùng cô a6'y chọn một vài xấp vải đểmay áo nhưng đến khi ra về mới hay chìa khóa em đà bỏ trong phòng, em tìm anh cho mượn chìa khóa mớ cửa nhà.

    Toàn Anh lặng lặng mở ngăn tủ bàn giấy lấy xâu chia khoá đi đến đưa cho Du Ca, hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, cảm giác trơ lạnh từ bàn tay nhỏ mềm truyễn sang bàn tay thô ráp . Du CA mỉm cười:

    - Bao giờ anh về ?

    Câu hỏi đã được Lệ Thy trả lời thay:

    - Chắc ũcng phải đến nứa đêm, vì anh ấy có một chuyện hết sức quan trọng cần nói với tôi.

    Du Ca quay sang Toan Anh với đôi mắt đò hỏi . Toàn Anh gật đầu:

    - Em cứ việc dùng cơm trước . Tối nay anh sẽ cố tranh thủ về sớm vì anh cũng cần phải nói chuyện với em.

    Lệ Thy nhếch môi mai mỉa:

    - Sao không nói trắng ra ở đây luôn đi . Rằng Du Ca à, em và Lệ Thy sẽ đổi chỗ cho nhau đấy.

    Toan Anh nhăn mày khó chịu:

    - Đừng ăn nói linh tinh thế Thy, suy diễn chuyện gì thế.

    - Em nói đúng đấy ! Anh cân gì phải tế nhị với một người không thương yêu mà phải ép lòng sống chung mà.

    Toan Anh lắc đầu bực bội, giá mà ở đây là nhà riêng thì anh ngần ngại gì mà không nói trắng ra những gì chu8a nói được nhưng tiếc thay đây là nơi làm việc, anh không muốn có một to tiếng nào xảy ra, vì anh là Gíam đốc . Du CA thảy lên, thảy xuống xầu chìa khoá trong tay như một trò chơi tung hứng để kièm chế sự thất vọng, buồn nản:

    - Em hiểu mình nên làm gì, xin anh yên tâm.

    Cô đến bên Lệ Thy với nụ cười nứa miệng;

    - Lúc nào tôi cũng phải thừa nhận rằng còn thua kém chị nhiều điểm quá Lệ Thy à.

    Lời nói của Du Ca tăng thêm bản tính tự phụ của Lệ Thy . Co nàng bĩu môi:

    - Rồi cô ganh tỵ với tôi chứ gì ?

    - Ganh tỵ ư ? Chị đùng từ sai rồi - nghe đây Lệ Thy - Chị hơn tôi những điểm gì chị biết không ?

    - Nói đi.

    - Tính kiêu căng thái quá, sự trơ trễn tráo trở và độc đáo hơn nữa là bản chất vô liêm sỉ.

    Câu nói tựa ngọn roi quất mạnh vào ngay giữa mặt Lệ Thy . Cô lùi lại vài bước chân nghe hai bên thái dương giật giật vì giận:

    - Mày dám nói taothế à con kia ?

    Vẫn điềm tĩnh, Du Ca nhìn thẳng vào mặt Lệ Thy đẫy khinh bỉ:

    - Chúng ta là những người có học thức, có văn hoá, phải cần xưng hô theo kiểu Thiên Lôi đả thế không, và này nữa dù chỉ còn một ngày hoặc một lát tôi và Toan Anh có đi đến ly hôn thì bây giờ tôi vẫn còn quyền hạn của người vợ được luật phép thừa nhận . Vì thế ớ đây tôi vẫn còn đủ quyền hạn để lôi cổ chị ra ngoài hôhào cho mọi người thấy hành đông vô đạo đức của chị.

    Danh dự gì mà chị luôn luôn nghĩ bản thân chị cao hơn tôi rồo sanh ra cao ngoạc một cách mất tự trọng, đừng tưởng rằng tôi không d'am làm gì chị . Lầm rồi, chắng qua là tôi không thích thế thôi, đ'anh ghen ư ? Ai đúng, ai ssai thì chị, to6i cùng Toàn Anh cũng là diền viên đống chung hài kịch cuộc đời, tru8ớc biết bao đôi mắt trần tục của mọi người . Hay ho gì !

    Lệ Thy đứng chết trân trước những lời Du Ca nói . Thái độ hung hăng không còn nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia nhìn đầy đố kỵ . Được rồi Du Ca à, còn vai giờ phút cuối mày tự cho phép mình làm quan toà đi, rôi lát nữa đây khi mà Toan Anh ngỏ lời cầu hôn tao, thì sợ rằng mày không còn đủ dũng khí như bây giờ để ký nổi một c'ai tên trong tờ giấy ly hôn đâu - Sự sỉ nhục hôm nay tao để mày tạm vay vãi ngày nữA tao ẽ tính lời gất đôi . Hãy đợi đấy !

    Chă"ng muốn kéo dài tình trạng căng thẳng này, Toan Anh đứng dậy kéo tay Lệ Thy:

    - Ta đi thôi.

    Ngang qua người Du Ca, anh dừng lại:

    - Anh cũng muốn giữa anh và em cần phải có sự cảM thôi và dứt khoát ngay đêm nay . Chờ anh về sẽ nói.

    Một tia nhìn đắc thắng Lệ Thy gởi lại cho Du Ca trước khi cô và Toàn Anh ra khỏi phòng . Và Toàn Anh nào hay câu nói gởi lại Du Ca, tưởng dã gọn đầy đủ ý nghĩa ấy, nào ngờ Du Ca lại hiểu sai lệch theo ý nghĩa khác . Sự sai lệch ấy đã dẫn dắt tâm hồn anh sau này đầy lao đao đau khổ...


    còn tiếp...

  7. #7

  8. #8
    Bé vào mẫu giáo gauconbaccuc's Avatar
    Tham gia ngày
    Aug 2005
    Bài gởi
    94

    Default

    Trong gương đang phản chiếu hình ảnh một cô gái mang nét mặt mệt mỏi, buồn phiền . Cái dáng ngồi bất động đã nói lên sự thất vọng tràn đãy trong lòng, người ấy là Du Ca . Một giờ liền cô ngồi như thế trước bàn phấn của mình . Trước mặt là tờ giấy ly hôn đưỢc viết sẫn chỉ còn thiếu chữ kỹ.

    Sau lưng cô trên chiếc giường đưỢc phủ đầy đủ màu sắc của những bộ trang phục đang vất bừa vãi và bên cạnh là chiếc samsonai đã mở nắp sẵn.

    Cô nhớ lại câu nói của Toàn Anh : " Cần phải cảm thông và dứt khoát ". Cuối cùng là thế thôi, vẫn biết trước sẽ có ngày này nhưng cô vẫn luôn chối bỏ và không muốn tồn tại sự chia tay được sặp đặt trưỚc . Bởi vì sự thâm tâm cô biết rằng mình yêu Toàn Anh . Tình yêu đã giúp cho cô đối mặt với những sự não nễ mà Toàn Anh và Lệ Thy mang lại.

    Luôn luôn làm vừa lòng Toàn Anh dù rằng sự vui vẻ của Anh là điều phiện muộn cho cô, chỉ mong rồi ngày tháng dần trôi anh sẽ nhìn được sự nhiệt thành từ một trái tim đỏ lửa hoặc bằng cách này hay cách khác anh sẽ thấy được sự phù phiếm, đua đòi của Lệ Thy.

    Sâu lần biến cố của Toàn Anh, cô vẫn ngỡ rằng hoàn cảnh ấy đã mở mắt anh thấy được điều hay lẽ quấy nhưng không ngờ khi gặp lại Lệ Thy mọi chuyện đã lại như cũ, anh cũng không cưỡng lại đưỢc nét quyến rũ mệ hoặc . Anh bình thản nói với cô: " Cảm thông và dứt khoát " rồi ung dung đưa Lệ Thy đi chơi.

    Có lẽ phải vậy thôi, nên ra đi trước khi để Toàn Anh trở về nói với cô sưthật tàn nhẫn này . Dù cô là gì thì cũng nên giữ lại cho mình lòng tự trong còn sót lại, cô không còn có đủ can đảm để tiếp tục đóng vai con bé hay đùa luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng đẹp đẽ.

    Nghị lực cùng lòng tin đã mất - không cần để Toàn Anh nói dứt khoát làm gì . Thì cần gì chờ mong sự cảm thông phải thế không Du Ca.

    Cầm cây viết lên cô ký nhanh vào bản ly hôn rồi đứng bật dậy, đến bên giường sắp xếp lại áo quần đặt vào samsonai xong cô đong nắp khóa lại . BÀn chân vô thức lại đứng bên khung cứa sổ, cô mở nhẹ ra, một làn gió đêm ùa vào lành lạnh làm cô như tỉnh táo lại đôi phần . Thả người rơi nhẹ xuống ghế(tội nghiệp chiếc ghế ,bị sẹp mất ), cô kéo hộc bàn lấy ra chiếc hộp vuông nhỏ màu đen được cẩn bằng loại ốc xà cử lấp lánh - mở ra bên trong là những món nữ trang đắt tiền, nằm giữa lớp vải nhung màu huyết dụ mịn màng bọc lót bên trong . Bây giờ thì các món nữ trang nằm trong hộp và các món nữ trang cô đeo trên người dã lần lượt thế chỗ cho nhau.

    VÀ cuối cùng là chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út cũng được nằm chung cùng các thứ khác . Đóng nắp hộp lại một cách nhẹ nhàng, thận trọng cô đem đến đặt tờ giấy ly hôn - nhẹ đến nỗi như thể mặt bàn được làm từ chất bông gòn . Cô sợ những vật kỷ niệm nó đau vì lấy từ nỗi đau của trái tim cô chăng ?

    Cô lại đi vòng vòng quanh phòng lần cuối rồi lại lân nữa dừng bên máy điện thoại . Bàn tay phải cầm ống nghe, bàn tay trái những ngón thon mềm bấm số :

    - PHÒng lễ tân khách sạn HÒa Bình xin nghe.

    - Cho tôi đặt phòng.

    - Xin chị cho biết loại phòng nào ?

    - MỘt phòng đơn - đầy đủ tiện nghi có cửa sổ và ban công nhìn ra đường.

    - Sẽ có phòng đúng theo yêu cầu của chị - Xin cho biết bao giờ chị đến nhận phòng.

    - KHoảng nửa giờ sau tôi đến.

    - Xin cho biết tên của chị.

    - Phạm Giao Du Ca.

    - Xin chào chị - rất hân hạnh được đón tiếp chị.

    Du Ca bấm nút xoá rồi lại tiếp tục lướt trên những con số.

    - A lô ! Tỏng đài 303 xin chào quý khách.

    - Làm ơn nhắn dùm số máy không hai sáu.

    - Xin quý khách truyền tải nội dung.

    - Chìa khoá ở dưới tấm thản chùi chân.

    - Còn gì nữa không ạ !

    - Đã hết . Cám ơn.

    - Xiin chào.

    Đặt ốngnghe xuông - Du Ca đến xách Samsonai và đi ra cửa . Đồng hồ chỉ vừa mới chín giờ đêm.

    Thành phố vẫn còn nhộn nhịp vui chơi.

    ******

    Chở Lệ Thy đi mau sắm xong, thay vì Toàn Anh quay trở lại trung tâm thành phố, nơi tập trung các nhà hàng, vũ trưỜng để cùng Lẹ Thy vui chơi như mọi khi thì Toàn Anh lại cho xe chạy thắng ra ngoại ô và dừng xe lại một nhà hàng ăn thoáng mát, phong cảnh lich thiệp nằm giáp kề bên con sông nhỏ.

    Ở đây khách hàng sẽ không bị tò mò vì những người khác, bàn ăn, ghế đá và có cả võng nằm, được gói gọn trong nbững nhà sàn mini nằm giữa hồ sen rộng độc lập riêng biệt . Khách hàng cầng dùng gì phải dùng điện thoại để gọi người phục vụ đến.

    Toàn Anh đưa Lệ Thy đến một căn nhà mát cuối vườn không màng đến sự bất mãn dùng dằng của cô.

    - Em đâu có thích thiền mà anh đưa em đến cái chỗ hiu hắt như ngôi chùa thế này.

    Toàn Anh vẫn điềm tĩnh :

    - Chỉ có khung cảnh yên tịnh này mới giúp cho người ta sự sáng suốt, minh mẫn hơn.

    - Anh làm như hồi đó tới giờ anh u mê lắm.

    - Có lẽ em nói đúng...

    NgưỜi phục vụ bước đến làm gián đoạn cậu chuyện:

    - Thưa quý khách dùng chị.

    Vừa nói anh ta vừa đẩy đến trước mặt hai người bản thực đơn . Lệ Thy không thèm nhìn đê'n, cô nói gọn đanh:

    - Món ăn nào đắt tiền nhất thì mang đến.(đúng là chơi sang ghê gớm)

    Người hầu bàn từ tốn:

    - Thưa cô ! Có đến sáu món ăn có giá tiền tưƠng đưƠng cùng nhàu trong số mấy chục món trong bản thực đơn này . Xin cô vui lòng gọi đúng theo sở thích.

    Giọng Lệ Thy cáu gắt:

    - Nhiều chuyện, dài dòng quá, đem món đặc sản nhất ra đây cho tôi.

    Dường như đã khá quen thuộc với những loại khách như thế nên anh ta vẫn bình thản làm tiếp vai trò của mình theo đúng với câu " KHách hàng là Thượng đế ":

    - Xin cô gọi thức uống luôn thể.

    - Đem hai tẩy và vài lon bia.

    - Xin cám ơn cô.

    NgưỜi hầu bàn quay lưng . Hai nngưỜi lại tiếp tục câu chuyện - Toàn anh mớ lời bằng những từ rất tế nhị:

    - Lệ Thy à, thời gian chúng mình quen biết nhau cũng đã khá lâu - anh nghĩ bấy nhiêu đó cũng đủ độ dày để mồi người này hiểu được tâm tính của ngưỜi kia rồi đúngkhông em ?

    - Sao bỗng dưng tối nay anh trịng trọng quá vậy ?

    - Không phải là trịnh trọng mà là giải thích.

    - Ừ thì anh nói đi em nghe.

    - Anh và em không thể đi đe6'n tưƠng lai được Lệ Thy à . Mình chia tay thôi.

    - Hà !

    - Lệ Thy có nghe lầm chăng ? Cô đứng bật dậy thảng thốt nhìn trân trân Toàn Anh . NgưỜi phục vụ đã đem món ăn và nước uống đặt lên bàn, cô vẫn không hề để tâm, đến lúc ngưỜi phục vụ đi khỏi, cô mới buột miêng hỏi:

    - Anh đang đang nói thử lòng em phải không ?

    Toàn Anh lắc đầu:

    - Anh thật sự nghiêm túc.

    - KHông, anh đang đùa thôi mà, em biết sự thật thì anh rất yêu em . Em biết điều đó mà.

    - Vậy em có yêu anh không ?

    - Anh hỏI lạ, sao không yêu.

    - Em có hiểU anh không ?

    Lệ Thy nao núng:

    - Sao hôm nay lại hỏi em những điều cắc cớ này, anh là ngưỜi có danhvọng, tiền tài, lên voi xuống ngựa hiểu hay không hiếu cũng đâu hưởng đến địa vị của anh.

    Toàn Anh nhăn mặt:

    - Rôt cuộc rồi em cũng chỉ nghĩ đến vật chất.

    - Con ngưỜi ta sống nếu không có nó thì mọi sự liệu có vuông tròn như ý nguyện . Thực tẾ vẫn hay hơn.

    - Nếu nói thế, liệu khi xưa anh không là một Giám đốc mà là một khổ rách áo ôm hoặc là một anh chàng công nhân quèn nào đó thì em có yêu anh không ?

    Lệ Thy trả lời Toàn Anh một câu thật là thông minh:

    - Làm sao em yêu anh đưỢc, bởi vì khi anh dứng ở vai trò đó, thì vị trí những nơi anh đến sẽ là nơi chốp hợp với túi tiền, mà nhưng nơi đó làm gì có em đến ..

    Câu trả lời đầy cắc cớ của Lệ ?Thy đã lân nữa rõ cho Toàn Anh thấy trong tâm hồn cô chỉ đầy dẫy những điều hợm hĩnh, khinh ngươi . Người ta thường nói khi yêu họ sẽ sẵn sàng bỏ qua những yếu điêm của nhau . Còn anh, có lẽ anh đã không yêu Lệ Thy nhiều như anh vẫn tưởng, nên càng thấy được bản chất thật của cô, lòng anh càng trở nên chán nản nguội lạnh hơn:

    - Anh xin lỗi vì đã mang thất vọng đến cho em, nhưng cũng mong em hiểu ra sự thật vấn đề.

    Lệ Thy thắc thỏm:

    - Ý anh vẫn không thay đổi ?

    - Ta chia tay thôi.

    Sự lặp lại của Toàn anh lần nữa lại làm Lệ Thy choáng váng, mọi suy nghĩ, lòng kiêu hãnh, sự tự tin trước đây đã bị Toàn Anh làm đảo lộn, lật ngược, cô ngơ ngác như người từ trên trời rơi xuống và tự hỏi: Tại sao ? Tại sao ? Tai sảo Chưa bao giờ cô nghĩ Toàn Anh có thể bật ra cái từ chia tay dành cho cô . MỘt cô gái như cô thì chỉ có thể làm tình, làm tội cánh đàn ông chứ không thể có vấn đề ngưỢc lại . Thế mà bây giờ điều này lại xảy đến . Hỉnh ảnh của Du Ca bỗng nhiên hiện hiên trong tâm trí và cô lại nhớ đến cách xưng hôn " anh" " em " thay cho từ " cố " "tôi" mà Toàn Anh đã dùng để nói chuyện với Du CA . Không lẽ chikhổng đầy 10 ngày vắng mặt cô, Du Ca đã thực sự chiếm lĩnh trái tim Toàn anh, không lẽ chỉ trong thời gian ngănngúi mà con ranh ấy đã đạp đổ đưỢc cái công trình bấy lâu nay cô cố công đeo đuổi . Những câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu làm Lệ Thy như điên tiết, quắc mắt nhìn Toàn Anh cô la lớn:

    - Có phải nó không ?

    Toàn Anh ngạc nhiên:

    - Em nói nó nào ?

    Giọng Lệ Thy hằn học:

    - Tôi nói con ranh Du Ca, nó quyến rũ anh, nhỏ to anh nói xấu tôi, nó cướp anh trên tay tôi, nó là con quỷ.

    Không thể tin rằng gương mặt đẹp mê hồn kia, cái dáng đài các trâm anh kia, lại có thể thốt ra những câu nhanh độc như thế . Toàn Anh đầy ngán ngẫm nhưng vẫn cóo đấu dịu:

    - Du Ca không hề dính dấp vào chuyện này.

    - Anh còn bênh nó à ?

    - Thy ! vấn đề ở đây không phải là Du Ca mà là anh và em không hoà hợp được với nhau.

    - Không hoà hợp à - vậy bấy lâu nay anh và tôi không hoà hợp nhau đâu, sao vẫn yêu nhau, vẫn công khai cặp bồ với nhau và anh vẫn thường rỉ tai với tôi về tương lai.

    - Giữa tình yêu và ngộ nhận chỉ cách nhau trong tấc gang - anh và em đã lọt vào trường hợp thứ hai.

    - Anh đừng triết lý dông dài, xin hỏi nếu không co sự xuất hiện của con ranh ấy, thì ngưỜi anh cưới có phải là tôi không ? Anh nói đi chứ.

    Ngừng một giây để lấy sức, Lệ Thy tiếp tục nói lớn: (khiếp ...bà ni mà ngừng 2 giây để lấy them sức chác bị động đất luon wá )

    - Anh nói chia tay tôi,đơn giản và trơn tru đến thê à ? Tức cười thật, đúng là anh tồi thật, sở khanh thật.

    Bừng giận vì câu nói nặng của cô, Toàn Anh gằn giọng:

    - Tôi sẵn sàng nhận tất cả lỗi lầm khi chia tay em đó là chẳng qua muốn lưu giữ những sự tốt đẹp mà tôi với em có với nhau trước dây . Em lại noi năng với tôi - hãy nghĩ xem, luôn luôn tôi sẵn sàng làm vừa lòng, toại ý em dù những điều em đòi hỏi có thể ảnh hưởNg đến đanh phận của tôi,có bao giờ tôi lợi dụng em một điều gì chưa ? Vậy thì em nên rút lại lời mình vừa nói.

    Điều kế tiếp tôi muốn giữ lại sự tế nhị cân thiết nhất rong cuộc chia tay này, nếu đã không nói ra vì sao lại có thực trạng hôm nay, vậy mà em dã cố tình bức phá sự im lặng tế nhị này.

    - Anh nói đi, tôi đang cần nghe đây.

    - Được ! Em nói đúng nếu không có sự xuất hiện của Du Ca thì chắc chă'n người tôi cưới làm vợ sẽ là em và tôi sẽ cứ trược dài theo sự quyến rũ vì sắc đẹp của em cho đến một lúc nào đó khi bừng tỉnh, lúc ấy không biết cuộc đời tôi, tự hỏi rồi sẽ như thế nào ? Tôi cũng không chối rằng khi cưới Du Ca về nhưng tư tưởng tôi vẫn luôn muốn kết thúc cảnh " vợ tạm chồng hờ " để xây dựng hạnh phúc cùng em . Tuy đứng giữa hai người con gái thì em vẫn là người tôi dành cho tất cả sự ưu ái để đổi ngược lại sự ghẻ lạnh dành cho Du Ca.

    Tiếc thay, chính cách sống chân thật, một tâm hồn bao dung, không phô trương của Du Ca, cùng với sự ích kỷ, kiêu căng, hợm mình luôn đặt cái " TÔI" của em lên trên Ngày mỗi ngày cứ lần lượt, thay nhau diễu hành qua mặt tôi, dã bắt tôi phải động não để xem xét lại mối quan hệ của tôi và em.

    Sau lần không may cho tôi ở Long An đã cho tôi câu trả lời thật chính xác, cuối cùng rồi tôi cũng thấy được tình yêu của em là thế nào.

    Vì thế tôi mới quyết định chia tay em, thế thôi.

    Lặng nhìn sự bất động của Lệ Thy(còn đâu sức nừa), Toàn Anh tiếp:

    - Nếu không thay đổi tâm tính em sẽ suốt đời không co một tình yêu chân thật đâu . Những gì em muốn nghe muốn hiểu tôi đã nói hết rồi.

    Trước mặt Lệ Thy giờ đầy chỉ còn mỗi một chữ " NHỤC" khổng lồ phủ chụp lấy châu thân, lần đầu tiên trong đời bản chất kiêu hãnh của cô đã binhững lời lẽ như những mảnh chai sắc cứa lấy . Nếu bảo rằng cô không yêu Toan Anh cũng không đúng nhưng bảo rằng cô yêu bản thân mình hơn thì không sai . Cô đã ý lại cho anh thấy ngoài cô ra sẽ không còn ai hơn được cô . Hơn nữa cô là nữ hoàng duy nhất trong tim anh, dù trong thâm tâm vẫn biết khó có ngưỜi nào sánh bằng Toàn anh trong danh phận, cũng như vẻ điến trai đa tình . Sự kiêu ngạo đã dẫn cô đi quá xa rồi.

    Có còn kịp đế sửa chữa sai lầm không.

    Giọng cô mang âm buồn:

    - Toàn anh ! Em sẽ không thế nữa - em hứa với anh - hãy cho em cơ hội . Em xin lỗi.

    - HY vọng em sẽ tốt hơn.

    - Mình sẽ lại bên nhau chứ ?

    - Không, mình sẽ là bạn tốt.

    - chỉ là bạn tốt thôi ư ?

    Giọng Toàn Anh xúc động khi nói về Du Ca:

    - Anh sẽ làm lại từ đầu để chuộc lại những gì không phải với Du Ca . Cô ấy không đáng để phẩi nhận những điều sai lầm do anh gây ra.

    Chỉ còn lai sự im lặng theo từng suy nghĩ của riêng môi người . Trên nbàn, thức an đã nguội lạnh mà chưa hề có một đôi đũa nào đụng đến( phí của dzời).

    Lệ Thy dựa người vào thành ghế lặng lẽ ngồi yên suy nghĩ, cảm giác bị động trước sự thật không hề nghĩ đến này, mang đến trong cô đầy ắp sự xấu hổ, ngượng ngùng trưỚc cái nhìn nghiêm khắc của Toàn Anh.

    Có lẽ anh nói đúng, chính cô chứ không phảI một ai khác đã tự giăng dây chặn đứng mọi sự yêu thương ưu ái mà Toàn Anh đã dành cho cô . Lòng kiêu hãnh, hợm mình của cô đã hoá thành cơn mưa rào dập tắt đi ngọn lửa nhiệt thành đang cháy trong tim của Toàn Anh mất rồi.

    Thẫn thờ, cô đứng lên cất giọng buồn tênh:

    - Xin đưa em về.

    - Em vẫn chưa dùng gì cả.

    - Không thể nuốt trôi đâu, em muốn về.

    - thôi được.

    Anh gọi tính tiền xong rồi đi song song cùng Lệ Thy ra ngoài . Hai người vẫn yên lặng từ đo đến lúc chia tay.

    Còn lại một mình, Toàn Anh không vội vê nhà dù rất nóng lòng muốn gặp Du Ca, anh lái xe đến khu Nguyễn Huệ ghé vào một gian hàng hoa, chọn mua những cành hồng đệp nhất và đặt cô hàng gói trong trang giấy kiếng màu đẹp mắt, phia ngoài là sợi dây kết nơ trông đầy gợi cảm, xinh tưƠi.

    Lúc bưỚc vào xe, chưa tra chìa khoá đề, thì tiếng tíc tíc của máy nhắn tin kêu . Anh lấy ra xem và hơi ngạc nhiên với dòng chữ: " Chìa khóa ở dưới tấm thảm chùi chân . " Không kìm được nỗi thắc thỏm, âu lo với cái điều đang hình thành torng đầu, anh cho xe lao nhanh về nhà.

    Ngôi nhà đã sừng trước mặt, đèn trong phòng khách vẫn sáng, cổng ngoài không khóa, anh khôn buồn bước xuống và vẫn ngồi trong xe, anh cho xe lao nhẹ hút thẳng vào cánh cổng chỉ khép hờ rồi chạy vào sân.

    Anh bưỚc lên bậc thềm và dễ dàng tìm thấy chìa khoa? cứa nằm dưới tấm thảm chùi chân . Mở cửa, bước vào thắng phòng ngủ, chăm chú nhìn mọi thứ và đôi mắt anh dưnglài ớ bàn phấn của Du Ca . Vội vàng bước đến cầm tờ giấy lên, anh nghe có ngàn cánh tay đang đấm thẳng vào trái tim mình, cổ trần tĩnh lại, anh ngồi phích xuống ghê đưa tay mỏ hộp nữ trang với ánh mắt đầy khổ sở.

    Vậy là Du Ca đã đi, tao sao vậy ? Anh đã hối hận khố tâm biết bao nhưng thời gian còn quá ngắn nên anh không thể mở lời đấy thôi . Du Ca ơi, anh ngốc nghếch đã đành nhưng còn em bào giờ cũng là một cô gái thông minh cuồng nhiệt, thì lẽ nào em không thấy sự thay đổi trong anh.

    Em đi đâu giữa đem khuya thế này ?

    Thẫn thờ anh lại gieo ngưỜi xuống tấm nệm ngủ của Du Ca, vùi mặt vào chiếc gối và nghe mùi nước hoa quen thuộc cô thường dùng lan toả, biết tìm đâu bây giờ, anh thất vọng tự trách mình dã không quan tâm đến những gì liên quan đến cô, bạn bè của cô anh chỉ biết có một lần duy nhứt ở khu vườn Thu nhưng không hề nắm được địa chỉ một ai . Tóm lại những thông tin về cô, anh hoàn toàn mù mời.

    Có một quyển sổ rơi ra khi anh chồm người laL^'y thêm một chiếc gối ôm . Cầm lên đọc anh thấy trang bìa là nét bút tròn trịa mềm mại của Du Ca :

    "DU CA NHẬT KÝ"

    Anh ngồi tựa lưng vào tường và giở lần từng trang

    Ngày... tháng...

    Anh làm sao có thể ngờ được cô tài xế của anh là con nhỏ Bí Bo ngày xưa . Muốn nói hết ra ý định vì sao mình lại về lại VN cho anh nghe nhưng rồi lại thôi, bên anh lúc nào cũng có cô gái mang tên Lệ Thy . Anh yêu cô ấy tha thiết đến thế sao ?

    Ngày .. tháng...

    BẰng giác quan nhạy cảm của phái nữ mình biết Lệ Thy không đặtnặng tim yêu về anh cho lắm, cô ấy chuộng danh lợi, tiền tài nhiều hơn mà những điều này thì rõ ràng anh đà có . Đau lòng thay, anh không tha6'y được điều này.

    Ngày... tháng...

    Cô em chồng Mỹ Anh đến thăm khi vào phòng ngủ, con nhỏ cứ tròn mắt ngạc nhiên: Sao lại có đến hai giường, sao lại lắm gối thế, mình cố gắng tìm một lý do thật thích hợp đế giải thích những thắc mắc đó.

    Có ai biết được từ ngày đám cưới đến nay mình còn là con gái từ cái móng chân đến đầu sợi tóc - có ai biết được mình cần nhiều gói để che bớt cái trống trải cô đơn trongnhững đêm về.

    Ngày... tháng...

    Lâu lâu lại cứ phải chứng kiến cái cảnh anh âu yếm say đắm cùng Lệ Thy mà đau thắt con tim . VÀ mồi lần nhƯ thế mình lại chỉ biết cưỜi dù sựt hật mình rất muốn khóc nhưng bản tính tự trọnng bắt buộc mình phải bình thản để đối diện với sư thật.

    Anh vẫn thanh thản đạp trên trái tim đau của mình mà đi, vẫn thanh thản cần có mình làm quân sư mồi khi anh và Lệ Thy hờn giận nhau, mà không biết nỗi cay đắng cứ gặm nhấm tâm hồn mình.

    Ngày... tháng...

    Con nhỏ BB ngây ngơ, khờ khạo ngày xưa chỉ có mỗi chiều trông đợi anh từ nhà kề bên, đi học về ngang là sẽ có quà . Còn ngưỜi con gái mang tên Du Ca bây giờ cũng vẫn chờ đợi anh, mà quên cả sự bất công do chính anh đem lại . Thế nhƯng mỉa mai thay chưa bao giờ anh biết nhìn lại tất cả những gì mình vì anh ấy.

    Hy vọng và chờ đợi rồi cũng gần đóng băng...

    QuyểN nhật ký còn dày nhưng những trang sau chỉ còn lày giấy trắng, Du Ca đã không còn viết nỮa, Toàn Anh gấp nó lại, cơ thể như dại đi trước những dòng tự bạch của cô.

    Sự ân hận dâng cao.

    Niềm hối hận dâng cao.

    Niềm hói tiếc tràn đầy.

    KHÔng ! Bằng mọi cách anh sẽ tìm cho đưỢc cô dù thời gian có là 10 năm hay hơn thế nữa . Toàn Anh lẩm bẩm:

    - Du Ca tha thứ cho anh.

    Nhưng làm sao Du Ca nghe được khi bây giờ cô chỉ là bóng chim tăm cá . Nhắm mất lại anh nghe tiếng thở dài của mình đầy nặng nhọc .

    Một ngày cũng giống như mọi ngày, vòng quay trái đất vẫn đều đặn và con người vần phải sống, phải ăn, phải thở vẫn phải làm việc . Du Ca sau hai năm xa cách nay cô lại trở ề VN, ngoài một t rái tim bị thương tổn cô vẫn cố gắng nghĩ va làm những điều gì đó tốt đẹp, bình an cho bán thân cũng như ngoài xã hội.

    Suốt tháng nay cô không hề từ chối bất cứ cuộc vui nào do các bạn mời gọi, cũng như không hề vắng mặt trong các việc từ nhiện xã hội . Cô thuê một căn nhà nhỏ nhưng khang trang bên vùng ngoại ô Thủ Đức, khi vui cô ghé qua gallery của Nguyễn, khi buồn cô lại tấp sang cửa hàng Minilab của Hạ Lý . Cũng có khi đầu óc cúa cô hơn 'man mán cô lại rạp người trên chiếc Bonus một trăm hai mươi lăm phân khối lạng lách trên xa lộ cợt dùa vớit thần chết . Thỉnh thoảng sự ngổ ngáo bụi dời traong tâm cô đi vắng, để rồi phút buồn lan man, lãng mạn về chiếm chỗ, cô lại hiền ngoan ngoan trong bộ áo dài thướt tha ngồi thong dong trên chiếc xích lồ tìm đến quán cầ phê nhạc sóng của anh hai " bích La", để được ôm đàn guitar hát nghêu ngao đôi bản tình ca, cho khách thưởng thức hương vị ngọt đă"ng cúa cà phê lẫn với phiên khúc buồn trầm cúa ca sĩ nghiệp dư Du Ca . Cô sống rất tùy hứng và không hề lệ thuộc vào một trật tự bắt buộc nào . Có thể tuần trước người ta thấy cô có mặt trong nhóm cứu trợ lũ lụt ở tỉnh Đồng Tháp thì tuần sau cô ' một mình, môt bong' đến làng S.O.S . Ở Thủ Đức thăm và tặng quà cho các em trẻ mồ côi, bị tật bẩm sinh.

    Duy chỉ có một ngôi nhà cô không hề đặt chân đến và một người cô không hề nhắc tên . Dù rằng trong những ngày tháng tha hương, tâm trí cô luôn phủ đầy hoài niệm về sự được mất cúa cuộc hôn nhân không có tên gọi Hạnh Phúc . Để rồi trong nồi nhớ cứ bập bềnh biết bao câu hỏi: Người ấy đã lập gia đình chưa ? Có lẽ là hạnh phúc lăm ? Hẳn rồi người ấy đã quên ta ? v. v. ?

    Cuối cùng cô đã trở về theo sự níu buộc sâu thẳm của trái tim . Nhưng khi có mặt nơi quê hương thì cô lại nhớ về biết bao phiền muộn bất công mình đà từng mang trên vai . Cứ thế mà cô sống trong vô số những mâu thuẫn giằng co giữa nên và không nê, gặp và không gặp.

    Một ngày chủ nhât thong thả để thu giãn hệ thần kinh và gân cốt . HÔm nay Du Ca lười quá chẳng muốn đi đâu cả . Cô nằm dài trên ghế sa lông hết theo dõi bóng đá đến chương trình ca nhạc trên ti vi và cuối cùng là nhớ... nhớ... và nhớ... Ôi ký ức sao cứ mãi vướng vít hình bóng ấy ? Ôi tình yêu - tình yêu... Thuở trái đất chỉ có Adam và Ea thì tình yêu được cảm nhận và bắt nguồn từ đâu ? Từ trái cấm lơ lửng trên cành cây mộng ? Từ những lời dụ dồ của ma quỷ ? Từ sự cấm kỵ cúa Chúa đã tạo cho hai người sự tò mò thăc mắc ? Từ mũi tên nghịch ngợm của vị thần Tí hon mang tên ehos . Ông Adam và bà Eva ơi trái cấm ấy khi ăn vào có thấy vị đắng lẫn trọng vị ngọt không ?

    Suối có đời suối

    Sống có đời sông

    Biển có đời biển.

    Suối để về sông.

    Sông tìm về cọi biển.

    Biến vẫn định vị một chỗ duy chỉ có co nước là mãi vật vờ trôi hoài - trôi hoài . Còn tình yêu của ta lại không có mộ tnơi chốn đế tìm vệ Yêu thương là cái quái quỷ gì ? Tại sao ta lại nhơ" anh nữa rồi.

    Không chịu nốI cái cảnh nằm cô ôm nỗi tương tư, cô lại vùng dậy đi nhanh vào nhà trong . Khi trớ ra cô đã khoắc lên người một bộ cách khác đi ra phố . Cứ thế cô thong dong trên con ngựa sắt . Có lúc bất thần cô tăng ga cho chiếc xe lao nhanh về một đường hữ S ngoạn mục đẹp như các diền viên biểu diễn xiếc mô tô . Có khi cô thả nhẹ ga và chiếc xe chạy với tốc đọ ngang bằng một người đi bộ . Cuối cùng cô dừng xe lại trước gallery . Một chân chống xuống đất, một chân gác hờ lên cần số, cô ngông nghênh bấm còi xe liên hồi, không đầy một phút đã thấy Nguyễn từ trong bước ra . Gương mặt anh tươi lên khi thấy Du Ca.

    - Đúng là thần giao cảm cách, đang nhớ đến em thì em đã có mặt.

    D C chum mũi cười cười:

    - Em thì đang buồn nẫu cả người chắng biết nên sống ra sao cho hết một ngày chủ nhật.

    Nguyễn nheo mắt:

    - Rồi tìm đến anh.

    - Anh có rảnh không ?

    - Đế làm gì ?

    - Cho em tạm ứng anh.

    - Bao gio8` trả lại.

    - Khi nào cơn buồn và nỗi cô đơn bớt nguậy ngoa. trong tâm hồn em sẽ trả anh về.

    - Anh không hẹp lòng để em thấ vong.

    - Nhưng em không có chương trình cho cuộc di này . Làm sao đây ?

    - Em nên nhường quyền quyết định lại cho anh.

    - Bằng lòng thôi . Ta đi chưa ?

    - Chờ anh một chút.

    Nguyền đi vào tron, một lát sau anh trớ ra bộ đồ jean màu xanh da trời, chân mang đôi giày Adidas thế thao . Cả con ngưo8`i anh toát ra một một tính chất lãng tử và đầy nét phong trần.

    Du Ca ngồi lùi về phía sau nhường tay lái cho Nguyễn . Chiếc xe lướt nhẹt trên đường phố . Du Ca hỏi:

    - MÌnh đi đâu đây ?

    - Thay đối không khí . Anh sẽ chở em vê miền quê . Ở đó gió mây đều trong lành chư" không quến đặt chất thải công nghiệp như ở đây.

    - Như vậy thì tuyệt vời thật.

    - Xem ra em vãn còn yêu đời chứ đâu có kiệt khô langmãn như anh tưởng.

    - Không biết nữa, đôi khi em thấy đầu óc mình trống rỗng kh^ng bu^`n, không vui và không đợi mong một điều gì cả . Hình như em thấy mình là một kẻ thừa hay sao ấy.

    - Ngữ điệu của em sao đầy bị quan vậy . Vẫn connhờ, còn yêu " người ta" hử ?

    Bỗng dưng Du Ca nghe bực:

    - Kh^ng nhắc đến chuyện ấy ở đây, làm ơn dùm em.

    Ngồi phía sau xe không thấy được khuôn mặt đầy tư lự củ Nguyễn:

    - Anh xin lỗi.

    Du Ca đánh trống lãng bằng cách lái sang mầu chuyện khác . Giọng cô mang đầy ấm vui:

    - Những khi ngồi một mình, anh làm gì đế hết buồn hả Nguyễn ?

    - Nhơ" em, nghĩ về em thế là hết buồn.

    - Nghĩa là sao ?

    - Để thây trái tim mình bớt nồi cô đơn, xóa đi chút ít niềm hiu quạnh.

    -...

    - Tóm lại anh luôn cố đừng đế mình phảI rơi tuột vào những bị quan.

    Câu chuyện cứ thế tiếp tục cho đến khi Nguyễn chạy đến địa điểm đã chọn . Dó là một khu vườn cây ăn trái đủ loại như sầu riêng, măng cụt, mận, mít, ẩn giữa vườn là ngôi nhà gỗ nho nhỏ, lối vào ngõ là hai hàng dâm bụt đầy những cánh hoa đỏ thắm . Du Ca trông thấy khung cảnh nên thơ yên tĩnh này bật thốt:

    - Tuyệt vời thật.

    Nguyễn vừa dắn xe vào sân vừa trả lời:

    - Khu vườn này anh mua lại từ gia đình một người bạn . HÓ thích ở thành phố nên bán để lên đấy sinh sống.

    - Ngẫm nghĩ cũng kỳ.

    - em nói gì.

    - Người ở thành phố như chúng ta thì muốn tìm về đây . Còn ở đây thì lại thích bon chen lên thành phố.

    - Mồi người một sở thích đúng không ? Có ai giống ai đâu.

    Nguyễn lấy chìa khóa mở cửa nhà, Du Ca mang thức ăn từ ngoài xe vào mà lúc trên đường họ đã gh'e mấy quán đọc đường để mua . Cô mỉm cười:

    - Chỉ chó hai người ăn mà em tưỞng anh mua cho 10 người chứ.

    - Anh bảO đảm vơi em sau khi chiều về chỉ còn lại mấy bịt ni lông không thôi.

    - Em không ăn nhiều vậy đâu.

    - Đừng nói trước cô nhỏ.

    Đặng đặt thức ăn xuống bàn, Du Ca bỗng khựng sững lại ngó Nguyễn trân trân . Tiếng cô nhỏ vừa bật thốt khỏi cửa miệng Nguyễn làm cô nhớ đến một người . Lâu lắm rồi cô mới nghe gọi lại, một ngôn từ nhỏ nhoi mà vẫn đủ làm tim cô thối đau.

    Nguyễn ngạc nhiên trước tia nhìa của cô:

    - Làm gì nhìn anh dữ vậy ?

    Du Ca bối dối:

    - À không . KHông có gì.

    Giọng Nguyễn nửa đùa, nửa thật:

    - Đang đi đường nă"ng, giờ bước vào nhà nhìn anh lại hoá ra anh chàng nào thì khổ cho anh.

    Nói xong Nguyễn bật cưỜi đầy vẻ trêu chọc . Du Ca nguýt anh một cái đầy sắc bén . Nguyễn lẩm bẩm trong miệng: " dễ thương không chịu được "

    - Giờ mình ra vườn chơi, sẽ có một chỗ em rât thích đấy.

    - Anh lúc nào cũng bí mật.

    Nguyền cười tảng lơ quay người bước đi, Du Ca theo sau . Thì ra ơ cuối khu vườn là một dòng sông nhỏ, nước trong xanh màu ngọc, nước đang lớn mạng từng mảnh lục bình trôi bình thản . Từng chùm hoa tim tím dịu dàng cứ như lung linh trong sắc nắng . HỘ ngồi bên nhau dưới tản cây mù u . Trước khung cảnh nên thơ, bình yên như thế này, bất chợt trái tim Du Ca bỗng thấy buồn ngang - Du Ca nghe miệng mình thốt ra lời nói đầy tư lự:

    - " kh^ng thấy nhưng nghe giữa hững hờ ."

    - Em đăm chiêugì thế Du Ca ?

    - Em nghĩ về đường trôi của những cánh hoa lục bình.

    Du Ca nhặt một hhòn sỏi nhỏ ném thẳng ra xa, dòng nước thoáng chao động rồi trớ về sự êm ả cố hữu lúc ban đầu . nguyễn ngồi yên lặng ngắm gưƠng mặt đẹp của Du Ca lòng gờn gợn một nỗi buồn và phản phất trong tim chút ghen tuông với một kẻ thứ ba vắng mặt . Hắn vậy mà tốt phước, đôi xử vơi Du Ca không ra gì nhưng cô vẫn đặt trọn lòng yêu . Một tình yêu lặng thầm kín đáo, mà vui buồn gì cô cũng giấu kín bưng không bao giờ lộ hé cho mọi người hay . VÀ cả anh nỮa, cứ mang một trái tim mù loà mà gởi tình không có bến bờ hạnh phúc, niềm vui . Yêu thương anh dành cho Du Ca dù có ngàn lần ngọt ngào nông nàn, cũng không thể loá thành ngọt lửa hồng đốt cháy được cái hình ảnh mà cô luôn khắc sau tận tim hồng.

    - Anh ngắm em kỹ thế.

    Im lặng một vài giay để tự châm cho mình điếu thuốc, Nguyễn hít sâu làn khói rồi thở ra nhẹ nhàng và rất từ tốn anh trả lời cô:

    - Nhìn em, tự nhiên con sâu tò mò trong anh cứ ngoa. nguậy lung tung.

    - ChuệN gì ?

    - Anh nghĩ sao em cư luôn dễ dãi với nỗi cô đơn của chính mình.

    - Anh định điều trà em phải không ?

    - Anh nói chuyện vơi em với tính cánh người bạn.

    - Vậy thì cô đơn anh làmg gì ?

    - Không làm gì cả.

    - Nghĩa là sao ?

    - Nghĩa là cứ để cho tư tưởng mình đi hoang ngang, dọc, tiến tới hay thụt lui.

    - Cuối cùng sẽ được gì ?

    - Có thể sự đi hoang ấy giúp anh tìm thấy được phương cách khác sống hay hơn hiện tại bây giờ.

    Du Ca tiếp lời Nguyễn một cách giễu buồn:

    - HOặc là có thêm một cô đơn nữa làm bạn bè với những cô đơn đầy chật trọng tâm hồn.

    - Cũng có thể em nói đúng.

    Nhìn nhau rồi bật cười :

    - MỐi tình đầu của anh ra sao vậy nguyễn ?

    Nguyễn trả lời đầy tự lự:

    - Cũng giống như bài thơ " Phượng hồng" cúa Đỗ Trung Quân vậy thôi.

    - Anh đọc thử em nghe.

    Mối tình đâu của tôi

    Là cơn mưa giăng giăng ngoài cứa lớp

    Là áo ai bay tră"ng cả giấc mơ

    Là một bài thơ còn hoài trong vớ

    Giữa giờ chơi mang đến lại mang về...

    - NgưỜi ấy bây giờ ra sao ?

    Giọng N đầy vắng xaa:

    - Lấy chồng, sinh con và cũngn giống như bao thiếu phụ khác tiếp tục ru hỡi, ru hời câu hát: Bướm vàng đậu nhánh mù u, lấy chồng càng sớm, lời ru càng buồn.

    - Nên thơ, lãng mạn, buồn buồn.

    - Môi tình đầu bao giờ cũng vậy, thoảng đến, thoảng đi, không để lại giấu tích, nhưng vẫn vương vít mùi hương của kỷ niệm tuổi mới lớn.

    Du Ca đưa mắt nhìn lên trời, ở trên ấy co những vạt may xanh vẫn tiếp tục bay, gió vẫn đuổi rong một đời à cô vẫn chU8a rứt ra được nỗi cô đơn trong tim . Còn hạnh phúc cúa cô cũng đang đỏng đảnh kiêu ngạo để trêu cợt cô.

    Dám cưới được gói gọn trong khuôn viên của quán cà phê nhạc sốnng " Bích La" đơn giản nhưng vẫn không kém phần trang trọng, ấm cúng . Một kệt hợp hạnh phúc trăm năm không khoa trương ồn ào như nhu8~ng kẻ có lắm tiền nhiều của, mà chỉ thu gọn trong sưthận tình với sự góp mặt bạn bè thân cùng một vài khác lạ, mà theo sự đánh giá thì có lẽ họ là bà con cô dâu hoặc chú rể.

    Du Ca bước từng bước châm đầy tự tin qua những dãy bàn đã đầy ngập người ngồi, cô thẳng đến cô dâu, chú rể dạng bị nhóm Vườn Thu vây quanh trêu ghẹo . Ở đó Bích Quy trang phục cô dâu trông xinh như một hiên sứ và anh hai " bích La" trông bộ complet màu khói nhang đang đóng vai chú rể . CẢ h ai đang nở nụ cưỜi tưƠi đầy hoan hỉ, hạnh phúc . Trông thấy Du Ca cá bọn VN đồng loạt la to:

    - Viên ngọc quý Du Ca - hoan hô.

    Bích Quy một tay ôm hoa tươi, một tay choàng qua người Du Ca thật thân tình:

    - Nãy giờ em và anh hai cứ ngóng chị mãi.

    Du Ca hôn phớt nhẹ lên má cô dâu:

    - BQ hôm nay xinh quá trời.

    Anh hai "Bích La" lên tiếng:

    - Sao chỉ khen mỗi cô dâu mà chú rẻ nữa chi.

    Giọng Du Ca đầy lém lỉNh:

    - Con chủ rể hử, có khen mấy thì cũng không hơn " ba lít" đâu.

    Cả bọn lại cười cái rần, anh hai "Bích La" đưa tay vuốt nhẹ hàm ria mép của mình cười thoải mái:

    - Giọng lưỡi của em lúc nào ũcng chua như dấm cả Du Ca à.

    Du Ca cười cười ấn mạnh gói quà vào tay chú rể:

    - Chúc mừng hạnh phúc.

    Toàn Dịa nãy giờ đứng sau lưng Hạ Lý ưỡn người lên đối diện vơ"i Du Ca . Trên tay của Tuấn Địa là một chai Maxime chính hiệu chỉ mơ"i vơ"i một đôi chút . Anh rót rượu đầy vào chiếc cốc chân cao đưa cho Du Ca nói;

    - Không thể chúc mừng suông cho em mượn ly rượu của anh " đì" cô dâu, chú rể . Đầy cầm ly.

    Du Ca đưa tay đón nhận ly rượu miệng cưỜi im lặng . Hạ Lý hối thúc:

    - Sao im lặng vậy Du Ca, khai khẩu đi chứ.

    - ĐỪng nóng, chẳng qua là em đang tìm đôi ba từ ngữ cho có vẻ văn hoá một chút đây mà . Bầy giờ thì em chúc đây.

    Du Ca làm ra vẻ nghiêm trang, cô tằng hắng lây giọng đưa tay nâng cao ly rưỢu nang mặt cô dâu chú rể nói:

    - Dù ngày dài, tháng rộng vẫn luôn kmong mỏi tân lang và tân giai nhân sẽ mãi mãi yêu nhau như thuở đầu . Ly rượu này đề nghị đôi uyên ưƠng uống cạn.

    Tiếng vỗ tay vang lên, anh hai Bích La đón lấy ly rượu của Du Ca đưa . Anh gãi gãi đầu trông thật buồn cười . Nguyễn đệm tiếp lời Du Ca:

    - Anh hai mà uống rưỢu cho BQ là phạt thêm ba ly nữa đấy.

    BQ cãi lý một cách yếu ớt:

    - Sao lại "đì" hai người "tui" qúa dzậy ?

    Du Ca trêu chọc:

    - NÓi lạ à nghen, hai người là nhân vật chính mờ, bây giờ uống đi, mặt cô dâu hồng hồng đỏ đỏ càng thêm đẹp chớ có sao đâu.

    - Uống thì uống sợ gì.

    - Dô... Dô... Dô.

    Cô dâu và chú rể vừa uống xong ly rượu thì lại bị các bàn tày những bàn khác lôi kéo đi . The6' là nhóm VT không còn dịp trêu ghẹo . Cả bọn ngồi xuống chung nhau một bàn . Du Ca dưa mắt nhìn theo BQ rồi rự hỏi: Tâm hồn của cô dâu BQ trông cuộc hôn nhân tự nguyện này thế nào nhỉ ? Vui ? hạnh phúc ? Bình an ? Và chắc chắn một điều không giống tâm trạng của cô dâu Du Ca ngày trưỚc với cuộc hôn nhân khiên cưỡng đầy muộn phiền . Ý tưởng lan man nhảy múa trông đầu bỗng nhiên làm cô như muốn khóc . Đưa ly lên môi cô hớp nhẹ vài hớp bia để che giấu sự xúc cảm, nhưng vẫn như đọc thấy đôi mắt của Nguyền đã thấu suốt trai tim mình . Ngồi kế bên cô, Nguyễn hỏi khẽ:

    - Em buồn hả Du Ca ?

    Du Ca trả lời một câu lãng trân trân:

    - KHông vui thì phải buồn biết làm sao hơn.

    - Em vẫn cứ một mình cất giữ tình yêu đơn phương ấy đến bao giờ mới quên đây ?

    Du Ca lại đưa mắt nhìn về phía xa nơi có cô dâu và chú rể đang đón nhận lời chúc của mọi người nhưng trí óc thì miên man ằng có nên trải lòng yêu thương . Rằng cô đang ngồi với người này mà nhớ về người kia và trong giây phút nhớ nhung này, trái tim vvẫn cảm nhận được rằng ngưỜi vắng mặt kia gần gũi và sâu đậm trong tâm linh cô quá . Rằng có một thời cô đã từng đóng vai một cô vợ, luôn đem lòng lo lắng yêu thưƠng cho chồng nhưng cô chắng được gì ngoài những điều trơ khấc buồn đau . RẰng mối tình đầu của cô đầy cả tin, ngộ nhận những tưỞng yẻ6u người, người sẽ yêu ta... Cuối cùng thì chuyện hai người chỉ tồn đọng những sợi tơ chùng xa xót.

    - Có lẽ vì em không đành lòng quên.

    Câu trả lời buồn rưỢi của cô vừa tuột khỏi mồm vừa đủ độ lâng lâng sầu cho người tiếp chuyện, thì cô lại đốt ngột chuyển ngữ sang một âm vui nhắc nhớ họ trờ về thực tại:

    - Thôi đừng nhắc những chuyện không vui . Quên đi.

    Cô lớn tiếng nói cho moi người trong bàn cùng nghe:

    - Chúng mình cùng uống mừng hôn lễ cúa bạn mình đi . Sao hôm nay Du Ca muốn say theo ngày vui này quá.

    Hạ LY ngồi đối diện vơi Du Ca tiếp lời:

    - Tôi cũng giống Du Ca thèm say quá trời.

    - Tôi cũng vậy.

    - Tôi nữa.

    - Một . Hai . BA .. Dô .. Dô.

    Tiếng thủy tinh chạm nhau . Tiếng cười đùa rôm rã ôm xiết lấy ngày đám cưới cứ tiếp tục kéo dại Tiệc mặn vừa xong thì tiệc ngọt nối đuôi với phần đệm thêm là chương trình nhạc sóng và khiêu vũ . Chương trình được mở đầu với bản hoà tấu " Ngày tân HÔn" . Từng đôi băt đầu đưa nhau ra sàn nhảy > Nguyễn vẫn không hề rời xa Du Ca nửa bưỚc:

    - MÌnh nhảy bản này Du Ca nhé.

    Du Ca lắc đầu từ chốti:

    - KHông ! Em muốn vễ.

    - Em có sao không ?

    - Tự em muốn vậy thôi.

    - Anh sẽ đưa em vễ.

    - Không cần đâu . Tự em ra về, anh đừng rời cuộc vui vừa mới bắt đầu . Em là bóng, còn Hạ Lý là hình - Anh nên chọn lấy hình mà đứng bắt bóng.

    Nguyễn thả ánh nhìn dịu dàng vào đôi mắt cô:

    - Em khéo chọn cho anh lời khuyên tốt, vậy thì anh cũng muốn dành cho em lời khuyên tốt nữa đây.

    Du Ca cười thật thà :

    - Em đang nghe đây.

    - Toàn Anh là bóng, anh là hình . Em nên chọn lấy hình mà đừnng bắt bóng.

    - Con tim của mỗi ngưỜi đều có hướng đi riêng, anh đừng sao y bản cháng câu em nói.

    - Vậy thì con tim anh cũng có lý lẽ riêng, em đừng ép buộc anh vào những điều anh không muốn.

    Du Ca lại cưỜi trớ về trạng thái tinh nghịch lúc đầu :

    - BẢo anh yêu chứ có bảo anh chết đâu mà anh nhăn mặt nhíu mày giống gã hề vậy . Hạ Lý có gì thua kém em đâu thậm chí còn tài năng và đa tài nữa.

    Nguyễn làm mặt nghiêm:

    - Anh đồng ý điều em nói nhưng HL là người bạn tốt cho anh hay hơn là một người yêu.

    - Em không thèm cãi lý với anh nữ . Em về đây.

    Nguyễn làm mặt nghiêm:


    Vừa dứt lời cô dợm quay người đi thì có cánh tay đưa ra kéo người cô lại:

    - KHông được về . Định đánh bài tẩu hả Du Ca ?

    Giờ thì cả cô lẫn Nguyền đều bị vây chặt bởi nhóm bạn VT . giọng nhụa nhựa có mùi bia của Tuấn "Địa" cất lên:

    - Tui để ý thấy từ đầu mùa mặn sang mùa ngọt, Nguyễn của chúng ta và Du Ca của chúng mình cứ thì thầm to nho chuyện riêng tự . Định phạt mà chưa phạt thì bầy giờ lại định rút êm . Tui đề nghị phạt.

    - duyệt.

    Du Ca chống chỏi yếu ớt:

    - Em có lý riêng nên phải về sớm.

    Anh hai BL lên tiếng:

    - Mọi lý do riêng nào cũng phải dẹp sang bên vì hôm nay là đám cưới của anh và Bích Quy.

    Du Ca lườm ngang chú rể:

    - Bắt đầu có " hai mình" rồi uy hiếp em hí.

    Tuấn Địa cắt ngang câu Du Ca nói:

    - Uy hiếp em cho Nguyễn làm thịt bọn anh.

    - Anh đừng có méo mó lung tung.

    - Vậy thì nãy giờ hai người nói gì với nhau ?

    - Vô duyên.

    Tuấn địa cười to:

    - Du Ca không nói anh cũng biết mình vô duyên chứ đâu có đẹp trai đa tình như thằng Nguyễn . Có đúng không Hạ Lý.

    Câu hỏi của Tuấn Địa đã đưa ý nghĩ Hạ Lý đang trớ về với thực tại.

    Mỉm cười gượng Hạ Lý trả lời nhưng đôi mắt có gì như xa xăm, buồn vướng:

    - NÓi rất đúng.

    Hạ LÝ lắc đầu để xua đuổi một ý tưởng vừa hình thành trong trí não : " tội nghiệp Du Ca ? Tội nghiệp Nguyễn ? Tội nghiệp cho mình ? Tội nghiệp những trái timm cô đơn đang mệt mỏi rã riệu vì trò chơi cút bắt tình" . Cô nói tiếp:

    - Thôi chúng ta hãy cùng chia trọn cuộc vui cùng anh hai và BQ đi . Lúc nãy Du Ca bảo muo6'n say tại sao không say đi ? Đi đâu cũng không trốn tránh được chính mình đâu . Vậy thì cứ say đi . Đời vẫn rất đẹp, rất hồng cơ mà.

    Du Ca lặp lại lại nói Hạ Lý :

    - Phải đời vẫn rất đẹp, rất hồng cơ mà.

    Tại sao cứ phải khư khư ôm lấy nỗi buồn nặng trĩu trong lồng ngực . Tại sao lại không say để tìm lấy sự thanh thản cho tâm hồn . Là một cô gái có cá tính mạnh, cô ghét cái kiểu yêu đương sướt mướt, rầu rĩ sầu đời, than thân trách phận . Tất cả nhưnguỹ mị đó không nói lên được điều gì tốt đẹp . Sống làm người không có nghĩa là thu hẹp mình lại, mà ít nhứt là phải tồn tại vươn lên . Chắng giúp ích gì được cho đời thì chí í t đừng cho mình là mối bận tâm cho những người khác . Cười lên đi Dc...

    Đám cưới rồi cũng tàn, cuộc vui nào cũng tàn . Mọi người ra về, Du Ca Cũng đủng đỉnh dắt xe ra đường, đưa tay xem đồng hồ chỉ mới tám giờ tối, còn quá sớm để vùi người vào giấc ngủ . Nguyễn cũng vừa dắt xe ra . Anh đến bên Du Ca:

    - Vẫn chưa đủ say để có một giấc ngủ ngon phải vậy không Du Ca ?

    - Anh giống như vừa đi guốc trong bụng em ra.

    - Không ! Anh nói theo tâm trạng của anh thôi . Hãy thử một lần overnight đi Du Ca.

    - em đã qua rồi cái tuổi choai choai loắt choắt đế tìm kie6'm những thú vui bốc đồng ấy.

    - Nhưng cũng đâu chín mùi để em ngày thiện tịnh tâm quên bỏ hồng trần phải không ? Anh không xúi biểu em phải lãng du hết một đêm đâu . Chỉ cần thêm một chút ngông ngôn cho vừa lòng mong mỏi quên buồn thôi.

    - Ô kê ! Ta đi thôi.

    Hai chiếc xe hoà lẫn vào dòng đời về đêm.

    Không khí lành lạnh khói sương, những ngọn đèn mờ ảo, âm nhạc từ dàn Compact Dics vừa đủ gợi sự lãng mạn trong lòng mỗi thức khách . Chiếc bàn gần cổng ra vào có hai người đàn ông không biết đã ngồi bao lâu mà trên bàn đầy những vỏ lon bia Tiger và xem ra họ chưa muốn két thúc cuộc nhậu . Bằng chứng là những đề tài vừa kinh tế thị trường, ký kết hợp đồng mua bán, vẫn rôm rả như pháp tết nổ . Chàng trai có đôi mắt sáng, chân mày rậm, mũi cao cùng với chiếc cằm cương nghị, ngồi đưa mắt ra ngoài cổng quán đang thoa thao với anh bạn ngồi đối diện với mình về thất lượng sản phẩm của hàng ngoại và hàng nội.

    Một làn hương nước hoa quen thuộc đưa vào mũi anh đã làm anh ngừng bặt câu chuyện dang nói và nhìn ra ngoài ở đó vừa có một đôi nam nữ đi vào . Đôi mắt anh mở lớn và nghe như trái tim mình hàng vạn cánh tay cùng một lúc bóp nghẹt . Môi anh mím lại, trơ cầm vì mừng, vì giận . Đôi nam nữ đi ngang qua anh, họ vẫn vô tình không hề hay biết có một đôi mắt đã bắt đầu bám riết lấy họ . HỌ chọn một chiếc bàn khoảng giữa sân quán, gọi đồ nhắm và vài lon bia, trang phục trên người đã nói lên một điều họ vừa dự đại tiệc nào vừa xong. Chẳng ai khác đó là Nguyền và Du Ca sau khi ở đám cưới của dòng họ " Bích" về hai chiếc xe vòng quanh rong rong các đường phố và cuối cùng họ đã tấp vào ngồi quán vườn này . Không biết họ đang nói gì mà xem ra không kém phần sôi nổi, Du Ca bỗng che miệng cười khi Nguyễn vừa bật thốt một câu gì đó.

    Phía ban ngoài của hai người đàn ông không khí bỗng dứng nín bắt . Gã thanh niên đẹp trai dã đứng dậy từ bao giờ, quai hàm bạch ra, đôi mắt như toé lửa, đôi tay dang nắm chặt như sẵn sàng lao vào một cuộc ấu dả và sẵn sàng nghiền nát tình địch đằng tất cả sự cuồng nộ của mình . Gã bạn đi theo bỗng dưng bị bất ngờ vì thái độ kỳ lạ cúa bạn mình đã bật hỏi:

    - Cậu làm sao vậy Toàn Anh ?

    Mắt trừng trừng nhìn về phía Nguyễn và Du Ca . Toàn Anh trả lời gọn đanh:

    - Vợ mình.

    - Đâu.

    Toàn anh im lặng không nói mà hất đầu về phía xa, gã bạn nhìn theo rồi gật đầu :

    - Trời ơi dễ thương không chịu được.

    Không đợi thằng bạn nói dứt câu . Toàn anh đã dấn người trước thẳng về phía Nguyền và Du Ca . Thằng bạn cũng hoảng hồn nói theo sau.

    Đang định đưa ly bia lên môi để uống Du Ca bỗng sửng người khi thấy cái dáng cao lớn của Toàn Anh đứng sát bên mình . Quên phút ngỡ ngàng, Du Ca lại làm mặt tỉnh trước sự chạm trán không ngờ này:

    - Chào anh.

    Toàn Anh không cười, anh nói một câu lạnh lùng:

    - Em vẫn còn nhớ hay em đã quên cưƠng vị cúa tôi là chồng em vậy Du Ca ?

    Du Ca cười cười:

    - Nhớ thì sao mà quên thì sao ?

    Toàn anh gằn giọng:

    - Để em biết được vai trò mình mà sử dụng đúng với tư cách của một cô gái có chồng.

    Du Ca nghe nóng mũi trước câu nói của Toàn Anh:

    - Anh không có quyền xúc phạm tôi.

    - Vậy ai cho em cái quyền tự do giao du với kẻ khác một cách thân mật như vầy.

    Biết Toàn Anh hiểu lầm sự quan hệ của mình và Nguyễn nhưng cô vẫn mặc nhiên thừa nhận một cách xấc xược:

    - Đó là cá nhân riêng tôi không can hệ tới anh, quan hệ giữa tôi và anh đã được chấm dứt cách đây hai năm rồi xin anh nhớ cho điều này.

    - Chưa xé bỏ hôn thú, luật pháp cũng chưa thừa nhận điều này thì dù 10 năm hay 20 năm dù chân trời góc biển em cũng còn là vợ của tôi.

    Câu chuyện đã từ tiến đến sự căng thẳng . Sợ sẽ xảy ra sự xung đột của một trong hai người, Nguyền nãy igờ vẫn im lặng để cho hai người cố nhân đấu vỗ mồm đã buộc phải lên tiếng:

    - Xin hai người nên giữ hòa khí, chuyện có thể giải quyết trong cởi mở, chúng ta là những người trí thức, lớn tiếng giữa quán xá không hay ho.

    Toàn anh chuyển tia nhìn sắc lạnh sang Nguyễn:

    - Anh tự cho mình là người có văn hoá mà không biết ngượng miệnt sao Nguyễn . Anh nên im lặng thì sẽ tốt cho anh hơn đấy.

    Không ngờ Du Ca đệm vào một câu thật bặm trợn:

    - Đừng để ý đến mấy kẻ điên, mình đi thôi Nguyền.

    Cơn nóng đã bốc lên tới óc . Toàn Anh gằn giọng:

    - Bỏ cái lối ngang tàng, ngông nghêng ấy đi Du Ca . Em có tin là tôi sẽ bạt tay em không.

    Du Ca cũng không phải tay vừa:

    - Thế anh có tin là tôi sẽ cho anh đo đường không ?

    Hai người đàn ông đứng ngoài cuộc hoảng hồn vội chen vào đứng giữa hai người . Bạn của Toàn Anh cất giọng can:

    - Mình về thôi Toàn Anh . Không phải một giờ, một khắc là có thể giải quyết hết mọi chuyện . Mọi người chung quanh dang nhìn kìa.

    Toàn anh vẫn giữ gương mặt hình sự:

    - Giờ em có chịu theo tôi về không ?

    Du Ca hỏi giọng láu cá:

    - Về à ? Về đâu ?

    - KHông lẽ cái nhà em từng ớ xưa chẳng còn là chỗ em tìm về hay sao ?

    Du Ca trả lời xóc hông:

    - Có lẽ là vậy.

    Toàn Anh cố kìm cơn giận xuống:

    - Tôi có lỗi với em điều này tôi không hề chối bỏ, nhưng gia đình ba mẹ tôi vẫn luôn cư xử tốt đẹp với em . Em có quyền trả thù tôi nhưng em cũng nên nghĩ đến sự thân tình gia đình ba mẹ tôi dành cho em chứ . Em về VN cả tháng trời hơn vậy mà chưa một lần em ghé về thăm hỏi ba mẹ tôi trong khi họ vẫn trông mong em . Thôi được em cứ làm theo ý của em thích nếu cảm thấy lương tâm mình không đánh động.

    Rồi chẳng nói thêm câu gì nữa, Toàn Anh đến quyầy thanh toán tiền cuộc nhậu và bước thẳng ra về mặc kệ thằng bạn vẫn còn giữ chút phong cách lịch sự, cố nán lại vài giây phút chào từ biệt Nguyễn và Du Ca rồi mới lót tót theo sau.

    Du Ca ngồi phich xuống ghế, sự ấm ức, buồn tủi cứ cứng trong lòng từ bấy lâu nay được giữ kín, giờ như đã vô phương che đậy, nó bỗng biến thành dòng sông ngôn ngự trôi thoát qua khỏi môi . Cô bắt đầu kể cho Nguyễn nghe về cái thuở trẻ thơ có con bé Bi Bo, có cậu nhỏ Tí cùng chung một xóm nhà, cô kể về cuộc hôn nhân bất hạnh của đời mình, cô kể về nội cô đơn trong vai trò làm vợ, cô kể sự ghẻ lạnh đến tàn nhẫn của Toàn Anh dành cho mình và cô cũng kể về tinh yêu đơn phương bất trí trong trái tim cô gởi trọn cho Toàn anh.

    Nguyễn im lặng lắng nghe như một sự đồng tình, xẻ chia, san sớt . Đợi dến lúc Côi kể xong và giấu mặt mình trong đôi tay thon gầy đầy mệt mỏi . Anh mới lên tie6'ng vỗ về:

    - Du Ca à ! Muốn có hạnh phúc thì phải đâu tranh, em đã từng đấu tranh để hy vọng có một ngày Toàn Anh sẽ lại chăm sóc yêu thương em như những ngày ấu thơ . Thế sao em lại bỏ ngang cái công trình mình đã cất công xây dựng . Bản tính tự tin cúa em vẫn còn kia mà . Em còn yêu Toàn Anh thế tại sao em lại cho phép mình là ngưỜi chiến bại, để rồi một mình làm kẻ cô đơn . Hạnh phúc đâu phải là ớ trên trời rơi xuông, em hiểu không ?

    - Em biết anh rất yêu em, Nguyễn ạ.

    - Anh không phủ nhận điều này.

    - Vậy thì anh mâu thuẫn quá.

    - Anh không hiếu ý em nói gì.

    - Anh bảo hạnh phúc không phái từ trên trời rơi xuống . Muốn co hạnh phục phải có đấu tranh, sao anh không đấu trnh cho mình, mà lại khuyên em làm những điều không có lợi cho tình yêu anh dành cho em.

    Nguyên cười buồn:

    - Bởi vì trong đáy mắt em anh đã đọc thấy được tình cảm em dành cho anh chỉ ớ vai trò cô em gái đối với một ngưỜi anh trai không hơn không kém.

    - Nhưng anh có nghĩ lời khuyên lúc nãy của anh sẽ vô tác dụng với em không ?

    - Tại sao ?

    - Toàn Anh yêu Lệ Thy chứ không yêu em.

    - Anh không chắc chắn điều này vì thái độ Toàn Anh vừa rồi đã chứng tỏ anh ấy có nghĩ đến em.

    - Nghĩ đến em ư ? Sao anh không nói rằng đó chỉ là sĩ diện của một người đàn ông hơn là ghen tuông.

    - Chỉ cần thoáng chớp mắt đã thấy cuộc đời đổi khác huốn hồ đã hai năm không găp lại . Lòng Toàn Anh nghĩ gì, toán tính gì làm sao em biết . Hơn nữa nếu đã yêu Lệ Thy sao hai người không cưới nhau.

    D Ca yên lặng lắng nghe một cách suy tư . Từng câu từng lời nói của Nguyễn đã khiến lòng cô đầy những bồi hồi phân vân . Tiếng nói của cô giờ sao buôn hiu:

    - Em nhớ ngày đám cưới của em . Câu em nghe mọi người chúc nhiều nhất là " Trăm năm hạnh phúc " cái nghĩa trăm năm chỉ là câu từ xa vời . Còn hạnh phúc là cái quái gì, lấy được người mình yêu nhưng tưởng với em đó là vô cùng hạnh phúc . Hạnh phúc đối với những cô gái về nhà chồng ra sao em không rõ chứ riêng em hạnh phúc chỉ là chiếc thuyền giữa dòng cứ lang thang trôi, mà bến bờ bình yêu thì xa lắc không thấy được.

    Nguyền đăm đăm mhìn cô gái ngồi trước mặt mình, lòng lại dậy lên sự thương yêu ngút ngần . Đâu rồi một Du Ca tràn đầy sức sống, tự tin, cới mở nhìn đời bằng lăng kính màu hồng . Đầu rồi một Du Ca hóm hỉnh, hài hước, có nụ cười má lúng đồng tiền . Cô bây giờ là hiện thân của buồn nản, niềm ngậm ngùi khi mang trên vai gánh tình nặng nề . Theo cái nghĩa " bỏ thì thương, vương thì tội "

    Đưa tay rót cạn bia trong long cuối cùng ra ly . Nguyễn cho thêm đá vào lấy ngón tay khuẩy cho tan chất lạng hòa trong bia . Anh uống chậm rãi rồi nói tiếp lời của Du Ca:

    - Em yêu Toàn Anh và lòng tu8. trọng của em cũng không thua kém, đó là một đức tin tốt nhưng em nên hiểu lòng tự trọng phái biết đặt đúng chỗ thì mới giá trị, ngược lại sẽ chỉ là công dã tràng.

    - Hôm nay anh thích triết lý quá Nguyễn.

    - Anh khuyên em chứ không triết lý . Lời khuyên chân tình của cả trái tim anh dành cho em . Em hiếu không ?

    D C vẫn bướng bỉnh:

    - Em không muốn hiếu.

    Nguyễn vẫn dịu dàng bao dung:

    - Nghe này Du Ca . Anh không bao giờ muốn thấy chút muộn phiền say tư nao trên gưƠng mặt đẹp đầy ngỗ ngáo nhưng cũng đầy ngây thơ . Anh yêu thương em vì thế nếu em buòn anh sẽ rất đâu lòng . Vì thế thà anh mất em qua tay Toàn Anh nhưng sự mất mát bình yên khi thấy em vui, hạnh phúc . Nên nghe lời anh khuyên.

    - Vậy em nên làm gì ?

    - Nếu còn yêu thương Toàn Anh, em đừng nên cố chấp, hãy để cho Toàn Anh có cơ hội chuộc lồi với em nếu cậu ấy đã nhận ra sai lầm của mình.

    - NgưỢc lại Toàn Anh Vẫn không thay đổi cách nhìn.

    - Thì hãy xem như thoáng mơ đầu đời đẹp nhưng buồn . Dứt khoát tư tưởng để làm lại từ đầu . Chứ anh không muốn em cứ lấp lửng như hiện giờ.

    Du Ca nhìn sâu vào mắt của Nguyễn, lòng cô xúc động, cô không biết nói gì để diễn đạt hết được tư tưởng tốt đẹp mà cô nghĩ về anh, một chàng trai vững chãi, đầy nghị lực và anh yêu cô một cách sâu sắc, bao dung, không có lòng đố kỵ nếu cô cũng yêu anh thì chắc hẳn cô cũng sẽ rất hạnh phúc nhưng tiếc là trái tim cô thì chỉ có một...


    Cô mấp máy môi định nói điều gì đó nhưng cuối cùng cô lại yên lặng . Nguyễn như nhói lòng khi nhìn thấy cử chí bối rối ấy . Anh cố lấy sự tự nhiên để che kín cơn muộn phiền với tình yêu đơn phương của mình:

    - Em có nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau không ?

    - Nhớ . Đó là ngày mình chung nhau trên một chuyến bay.

    - Lúc đó em tinh nghịch, rất dễ thương . vậy thì anh cũng rấ tmong sẽ mãi mãi thấy em như thế hoài.

    Đôi bạn nhìn nhau và im lặng.

    Đêm đã lần sau vào khuya.

    Ngôi quán đã dần thưa người.

    Đến lúc họ phải ra về.

    Lát sau đây khi chia tay nhau, mồi người còn giữ trong tim một nỗi cô đơn thâm trầm mà hạnh phúc và niêm vui ở nơi nào đó giấu mình trong góc đời đểhọ cứ mãi phải kiếm tìm .

    Đưa tay đẩy mạnh cánh cửa nghe đánh rầm . Du Ca bước thẳng vào phòng khách, phòng khách vắng hoe . Chị người làm từ trong bếp đi ra, trông thấy cô gái lạ mạng vẻ mặt khó đăm đăm chị bật hỏi:

    - Thưa cô, cô tìm ai ạ ?

    D Ca không trả lời hỏi ngược lại:

    - Chị là ai ?

    - Tôi là người giúp việc nhà cho cậu chủ.

    Gương mặt Du Ca dịu đi đôi chút:

    - Chị làm lâu chưa ?

    - Dạ gần tháng nay.

    - Thế cậu chủ đâu ?

    - Dạ đang ớ trong phòng, xin cô ngồi chơi tôi sẽ vào gọi câu ra.

    Du Ca khoát tay:

    - Không cần gọi, chị tiếp tục làm việc đang dớ dang của chị đi.

    - Thưa cô, nhưng...

    - Chị sợ bị câu chủ rầy à . Không sao đâu.

    Rồi như không chờ đợi được khi su8. bực tức cứ anh ách trong lông ngực, Du Ca bước thắng vào phòng ngủ trước sự ngơ ngác của chị người làm . Và cũng vẫn giũ thái độ bực bội như khi vào nhà lúc nãy, lần này thì cô lại dừng chân mình đá mạnh vào cách cửa phòng, cánh cửa bật mớ, cô bước vào rồi tiện chân đát gạt cánh cửa cho đóng lại . Tiếng vang đầy nặng nề . Nhân vật mà cô đang muốn gặp để trút bỏ cơn giận của mình đang nằm thanh thản trên chiếc giường nêm kia rồi . Như đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra nên hắn vẫn ung dung, tự tại nhìn hành độn cúa rất bình thường và trên mổi còn gắn thêm một nụ cười rất đểu . Du Ca quắc mắt nhìn, cô cố kìm tie6'ng nói của mình để không khỏi là lớn:

    - Ai cho chép anh làm quyên này Tòan Anh ?
    Giọng Toàn Anh tỉnh khô:

    - Quyền làm chồng.

    Du Ca nhếch môi:

    - Đó là chuyện của hai năm về trước, còn bây giờ anh đừng nằm mơ nữa . Tôi đã tự thực hiện đúng lời hứa khi giao kết làm đám cưới, sao anh lại xen vào cuộc sống của tôi trong khi sự riêng tư của anh tôi không hề chạm tay vào . ANh có thấy cho công nhận đến nhà tôi thu dọn đồ đạc của tôi về đây trong khi vắng mặt tôi là quá đáng lă"m không ?

    Vẫn với thái độ ung dung, Toàn Anh trồi người dậy nhưng anh không đứng lên mà ngôi dựa ngửa lưng vào thành giường và với tay đặt chiếc gối ôm dài ngang người anh nói:

    - Em dừng chỉ trích anh chẳng qua anh muốn điều tốt cho hai chúng ta, em thấy đó ngôi nhà này anh có thay đỏi gì đâu, tại sao anh vẫn cố giữ nguyên hiện trang xưa em biết không.

    - Mặc kệ anh, tôi không cần biết . Tôi đến đây là yêu cầu anh đêm đồ đạc tôi mà lúc sáng đã khiêng đi đem về ở nơi chốn cũ.

    Toãn Anh từ tôn nói:

    - Ngôi nhà này là của anh và em do ba má anh mua cho ngày đám cưới, tại sao em lại không muốn ở.

    Du Ca mỉa mai:

    - Tôi không muốn mình " bị" làm khán giã với những màn yêu đương kiểu Romeo nữa.

    - Sẽ không bao giờ tình trạng đó xảy ra . Du Ca, em hãy cho anh một cơ hội đi . Anh biết anh đã đối xử bất công với em và ahi năm qua anh đã tự nghiêm khắc với bản thân mình rồi.

    - Ai tin anh điều đó ?

    - Cha mẹ anh, bạn bè anh.

    - Anh đừng có mà khôn qúa, tôi đâu có điên mà đi tin nhưng người là đông minh của anh.

    - Vậy làm sao để em tin anh ?

    - KHông làm gì cả, anh cứ sống như những ngày không có tôi.

    - Đâu thể được khi em vẫn sờ sờ hiện hữu ra đó.

    - khÔng dài dòng nữa.

    - Anh đâu muốn dài dòng, anh chỉ muốn em về đây sống để anh có điều kiện sửa sai nhừng gì anh đã không phải với em . Em đừng cố chấp.

    - Cố chấp hả - Chứ không pháI anh độc tài, ích kỷ - vật gì dù không cần xài thì quăng vào nhà kho chứ không muốn sang phương cho ai.

    - Tình yêu mà em dùng từ sang nhượng nghe ghế quá Du Ca ơi.

    - Tình yêu hử ? Anh nói chuyện giống cổ tích.

    Toàn Anh thở dài:

    - Thôi được em có quyền nghĩ vậy cho anh bơivỉ một ngày, một bữa làm sao buộc em đánh giá đúng về anh, thời gian, anh hay vọng em có cái nhìn thiện cảm đối với anh . Anh chỉ cần xin xem hãy ở lại nơi đây, với vai trò một người bạn gái lúc xưa kia, dù sao anh vẫn có trách nhiệm và không muốn ba mẹ em trách phiền anh.

    Toàn Anh đã đánh trúng điểm yếu của cô khi nhắc đến ba mẹ . Sự thật trưỚc khi về lại VN cô đã hứa sẽ về ở nhà Toàn Anh vì hai người vẫn chưa ra toà ly dị . Ba mạ cô là ngưỜi trong chữ lễ giáo nên không muốn gia đình Toàn Anh có những lời ra tiếng vào khi chưa có kết thúc rõ ràng . Thế nhưng khi về đây cô đã tự tiện thuê nhà ở riêng, có ai hiểu con người cô cũng có lòng tựl ái nựa

    Nhìn thấy sự phâm tâm nghĩ ngợ của Du Ca . Toàn anh hơi mừng . Anh đánh thêm một lá bài chiêu dụ nữa:

    - Ba mẹ em vừa gửi thư cho ba mẹ anh nói rằng hai tháng nữa hai nguỜi sẽ vễ, em thấy đó, thời gian cũng đâu có dài, dù muốn dù không em cũng mở ra cho anh một con đườn, để khi vễ đây ba mẹ em không buồn lòng vì anh thiếu quan tâm em.

    Du Ca đã hòan toàn bị sụp bẫy bẫy của Toàn Anh:

    - Thôi được tôi ở đây nhưng tôi làm gì, đi dâu, anh nên tôn trọng sự tự do của tôi.

    Toan anh mừng rợn trong bụng, gì thì gì thuyết phục được cô là cả một kỳ công rồi, trước mắt cứ hứa cho cô ấy vừa lòng đi, còn mọi chuyện từ từ tính tới:

    - Anh hứa.

    Du Ca đưa mắt liếc nhanh căn phòng, không có gì thay đổi ngoài trừ chiếc nêm của cô nằm riêng lúc xưa đã biến mất và có thêm khung hình chụp cô và Toàn Anh đứng sát bên nhau trong ngày cưỚi . Cô tự hỏi không biết Toàn ANh định làm gì cô đây, vì sỉ diện của người đàn ông bị vợ bỏ hay Toàn Anh đã thật sự yêu mình.

    Câu trả lời còn ở phía trưỚc...

    - TRÌNH giám đốc, cho xin chữ ký bảng thông báo nâng bậc lương cho những cán bô, công nhân được đề bạt tuần vừa qua.

    Toàn Anh đọc lướt qua rồi đưa bút ký nhanh, cô thư ký cầm bản trình ký định qua người bưỚc đi thì nghe Toàn Anh đột ngột hỏi:

    - Cô rảNh không ? Tôi muốn nhờ cô một việc.

    Cô thư ký ngạc nhiên khi nhìn thấy gưƠng mặt đầy trịnh trọng và giọng nói không mang âm hưởng của người chủ . Lần đầu tiêng cô thấy được điều đó mà:

    - Tôi sẵn sàng nếu việc đó nằm trong khả năng tôi có thưa giam đốc.

    Toàn Anh khoát tay:

    - Tôi nhờ cô với tính cánh riêng tư xin đừng giữ kẽ.

    - Xin giám đốc cứ nói.

    Một chút lưỡng lự, xong Toàn Anh đã nói:

    - KHi Du Ca còn là tài xế rêing cho tôi,c ô có biết Du Ca yêu thích cái gì không ?

    Cô thứ ký thở phào tưỞng chuyện gì to tắt lắm:

    - Du Ca sống cởi mở, hoà mình nên những sở thích gì của cô ấy ai ai trong công ty này cũng biết cả.

    Toàn Anh nén tiếng thở dài . Thế đấyai ai cũng biết hết, cũng mến thương cô ấy hết . Chỉ có môt mình anh là mù tịt dù anh là " chồng " . Buồn cười thật:

    - Cô có thể kể ra cho tôi nghe đi.

    - Thích nhạc nhẹ dạng hoa tấu nhưng l.ai ưng xem pihm đấm đá cúa Mỹ, ghét ăn chua, ưng ăn nhãn lõng, bánh ướt chả lụa, kỵ cay và lái xe thì bạt mang.

    Toàn Anh trả lời trong bụng " điều này anh rành quá "

    - Còn gì nữa không cô ?

    - Rất ghét hoa hồng

    Chà điều này lạ à nghen

    - Thường thì phái yếu rất yêu hoa nhất là hoa hồng sao Du Calại ghét.

    Cô thứ ký lắc đầu:

    - Tôi cũng không hiểu nhưng có lần khi Du Ca chưa là vợ của giám đốc thì một một buổi sáng đứng trên lầu nhìn xuống tôi thấy cậu trưởng phòng nhân sự cầm nhánh hoa ấy tặng cho Du Ca . Khi Du Ca lên đến vừa bước vào phòng tôi đã bảo tặng tôi . Tôi hỏi lý do cô a6'y bảo cô không thích hoa hồng.

    - Thôi được, cám ơn cô, cô có thể vễ phòng làm việc nhưng tôi sẽ còn nhờ cô giúp đỡ nhiều nữa đó.

    Cô thư ký nở nụ cười tươi:

    - Tôi sẽ sẵn lòng thưa giám đốc.

    Cô thư ký vừa quay lưng ra khỏi phòng, thì một cái đầu nửa ló vào:

    - Mình vào được chứ Toàn Anh ?

    Định nói không nhưng khi nhìn thấy người bạn trợ lý của mình, Toàn Anh vội lên tiếng:

    - Vào đây, mình đang cần cậu đấy Thành ạ.

    - Chuyện gì ?

    - Làm cô vấn tâm lý.

    Thành bật cưỜi dòn tan:

    - Một thằng dã có vợ mà tìm một thằng còn độc thân làm cố vấn tâm lý . Cậu nhìn lầm nguỜi rồi Toàn Anh ơi.

    - Nhưng ít nhất cậu cũng đừng tỏ ra thờ ơ khi thấy thằng bạn mình đang rối trí chuyện gia đình chứ.

    - Vẫn chƯa có dấu hiệu hoà bình ư ?

    T A nhăn mặt khổ sở :

    - Bướng bỉnh, giận dai khủng khiếp nếu không khéo cư xử chắc kỳ này ra toà thiệt quá . Trong khi quanh nàng lú c nào cũng có hai ba thằng đeo cứng, mình như muốn điên.

    - Công nhânt bà xã cậu dễ thương đấo để, mới nhìn thấy lần đầu mình đã muốn đau tim . LÚc mới vào làm nghe nhân viên ở đây bảo vợ giám đốc xinh gái lắm chắng hiểu sao cứ bị chồng cắm sừng, mình không tò mò chuyện riêng tư một ai đâu đó là vô tình nghe được thôi . Giờ nhìn thấy vợ cậu mình thấy lời khen quá không ngoa.

    - Thôi chuyện không hay ấy đã qua rồi, cậu đừng gợi lại nữa Chỉ mong cậu hiến kế giúp mình . Tối khi nào đạt được điều hay đẹp, tớ hứa sẽ cho cậu nghỉ phép nữa tháng mà không trừ lương.

    - Dĩ nhiên mình giúp cậu thì phải có điều kiên thôi, tớ đâu có dại gì mà moi óc tim ra làm việc không công, nhưng thèm gì nửa tháng phép, mình cần một chuyện khác.

    Toàn Anh bức bội gắt:

    - Thằng quỷ muốn gì nói đại đi, đừng có ngồi đó mà vòng vo ta quốc.

    - ĐỪng nóng, từ từ mình sẽ nói.

    Toàn Anh giục:

    - NÓi đi.

    - Cậu phải làm chim xanh cho mình.

    - Được rồi cô nào thế ? KHông ngờ cậu giấu kín ghê, lẽ ra cậu phải cưới vợ lâu rồi chứ đâu đợi tới hôm nay, kén kỹ quá.

    Thành cười cười thanh minh:

    - KHông phải kén mà vì chưa

    - Trật lất.

    - Cô Oanh bên kế toàn thống kê

    - Trật luôn.

    - vậy thì cô hoàng hoa tố trương K.C.S.

    - Trật nữa.

    - Thôi chịu thua . Ai thế ?

    - Cậu sẽ không phản đối nếu mình sẽ là em rể tương lai của câu chứ.

    - A...

    - Sao có gì không ?

    - Thương cậu nên mình có một lời khuyên.

    - Cậu không bằng lòng à.

    - Rất vui nếu mình có thêm một em rể như cậu nhưng cậu đừng có điên mà tự húc đâu vào đá . Cậu hiểu gì về con nhỏ em Mỹ Anh đỏng đảnh của mình ? Này nhé lóc chóc, chanhchua, bưỚng bỉh, ngang ngạnh hơn cua...

    - Chấp nhận thương đau.

    - Hết biết.

    - vậy là câu bằng lòng rồi nhé.

    - Có gan chịu đấm ăn xôi được thì cư nhào vô.

    - Yên chí đi . Giờ thì mình chuyển qua đề tài của cậu . Giờ đã hết gờ làm việc, nghĩ trưa đi ăn thôi - mình sẽ nnói cho cậu cách hốt thuốt chữa bệnh bướng bỉNh của vợ.

    - Ô kê ! Vậy thì đi.

    Bước vào phòng Du Ca đã thấy Toàn Anh nằmg ngủ vùi trên giường từ bao giờ . Đồng hồ trên tường dừng lại ở con số 10 . Cô mệt mỏi ngã người lên ghế . Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô lên tiếng:

    - Vào đi.

    Chị Thơm giúp việc bước vào:

    - Thưa mợ, mời mợ ăn cơm.

    D C lắc đầu:

    - tôi ăn ở ngoài rồi, chị gọi cậu dậy ăn cơm đi.

    Chị Thơm ái ngại:

    - Tối nay cậu say rượu cũng bỏ cơm.

    - Thôi chị dẹp đi . KHi nào đói tôi sẽ tự đi ăn.

    - Thưa mợ còn gì không ạ ?

    Một chút lưỡng lự vụt qua . Du Ca vội nói:

    - Cậu về nhà lâu chưa ?

    - Dạ cậu về lúc bảy giờ tối . Cậu say quá trời.

    - Ai đưa về ?

    - Tôi không biết chỉ thấy anh tài xế dìu vô nhà.

    - Thôi được, nhờ chị xuống pha cho tôi một chút nước nóng đô:? vào thau đem lên cho tôi, sẵn pha luôn cho tôi ly chanh nóng.

    Không đầy năm phút chị Thơm đã mang vào dầy đủ những thứ Du Ca yêu cầu.

    - thưa mơ...

    - Để đó cho tôi chị về phòng ngủ đi, cửa nẻo nhớ cẩN thận . Sángmai nấu cháo đậu xanh cho cậu dùng.

    - Dạ tôi nghe.

    Du Ca lấy khăn nhúng vào thau nước vắt nhẹ, xong cô đến lau mặt cho Toàn Anh, cô lại đỡ đầu anh để kê gối thêm cho cao, lẳng lặng múc từng thìa nhỏ nước chanh dổ vào miệng của Toàn Anh . Vừa làm cô vừa có vẻ ngượng ngập vì đụng chạm với Toàn Anh nhưng rồi cô tự an ủi mình rằng chắc không có gì đâu vả lại Toàn Anh đã quá say làm sao hay biết những điều cô làm . Một thời gian dài chung sống cùng nhau và đã gần tháng cô quay về ở lại căn nhà nay, đây là lần đâu tiên Cô thấy Toàn Anh uống rượu đến say ngất thế này . Gần một tháng khoảng cách giŨa hai người vẫn không thay đổi . Buổi sáng cô hay ngủ muộn nên lúc dậy thì Toàn Anh đã đên công ty rồi ở đến suốt ngày . Chỉ có bữa cơm chiều hai người mới gặp mặt nhau, lẵng lẽ nói vài ba mẫu chuyện gọi là rồi ai nấy về phòng ngủ mỗi người ngủ một giường riêng dù chung phòng . Nhưng thà cô vẫn thấy Toàn Anh bình thường có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn, là phải nhìn anh say khướt đến độ không hay biết thế này . Cô cảm thấy ray rứt không an tâm thế nào ấy.

    Định đứng dậy trở về chỗ ngủ của mình cô mới ngớ người khi thấy Toàn Anh vẫn mặc nguyên bộ complet, lại lần nữa cô phải chật vật để thay cho anh bộ pidama, cô cứ sượng trân người khi đối mắt chạm phải thân thể đầy sức sống của Toàn Anh . Hình như có một đôi mắt vô tình nào đó đã nhìn thấy mọi việc của cô ?? Không phải đâu đóo chẳng qua là do ảo giác đánh lừa cô thôi . Trong phòng có hai người mà Toàn Anh thì quá say chỉ có cô là tỉnh, không có ai đâu Du Ca, không có ai đâu Du Ca.

    Cô xoay người đứng lên, đến bên tủ chọn lấy một quần sọt trắng và một áo thun cùng mau đi về phía nhà tắ đế thay khônghiểu sao từ ngày làm vộ cô lại bỏ hẳn cái thói quen thích mặc những chiếc áo ngủ bằng voan mỏng dù cô có một thân hình đẹp . Có lẽ cô sợ Toàn Anh có cái nhìn sai lệch về cô chẳng ??

    Với tay bật công tắc nhưng đèn nhà tắm vẫn tối đen, một lần, hai lần rồi ba lần ngọn đèn vẫn trơ câm không sáng có lẽ bóng đèn đã bị đứt cũng nên mà cô thì rất sợ bóng tối.

    KHÔng chỗ để thay đổ nhưng nếu cứ để nguyên quần áo như vầy thì chắc chắ cô không ngủ được . Lẳng lặng đi về giường cúa mình một cách bực bội cô đứng thừ người đưa mắt nhìn Toàn Anh, bây giờ anh đã trớ mình nằm ngửa và đôi mắt vẫn nhắm nghiền say giấc.

    Khi biết chắc là Toàn Anh không hay biết gì, cô mới an tam trút bỏ bộ đồ jean đang mặc trên người và khoác trở lại bộ đồ mặc ở nhà . Buồn cười thay sau lưng cô, Toàn Anh đang mở hé đôi mắt để nhìn, anh cố nén lòng để đừng phải ôm cô và anh tự xỉ vả mình là một thằng ngu khi đi vinh tôn một sác đẹp của Lệ Thy mà bỏ quên một nét đẹp thánh thoát ngây thơ của vợ mình.

    Giờ thì Du Ca đã thay xong đồ ngủ, vừa định ngã người xuống nệm, cô bỗng chăm chăm đôi mắt nhìn vào mắt tấm ra màu hồng . Trên đó có một con vật dài, tròn bằng ngón tay trên lưng có hai sọc màu trắng hẵn rõ trên lớp da màu đen đầy lòng, nó đang thu ngắn người lai, giãn người ra để bò . Gương mặt Du Ca tái xám, cô lùi dần về phía giường của Toàn Anh, sao vẫn như cảm thấy nó sẵn sàng chỉ một cái búng nhẹ là sẽ đến đậu trên người cô . Trơi ơi ỏ đâu mà hiện hình ra một con sâu gớm ghiếc thế này . Hẳn nhiên làm sao Du Ca có thế biết được Toàn Anh biết, Thành biết . Đơn giản thế thôi.

    Giờ thì Du Ca đã ngồi hẳn trên giường của Toàn Anh . Cô sợ đến phát khóc, nửa muốn gọi chị Thơm dậy vào phòng để mang con sâu vất đi nhưng cô lại ngại vì sợ chị có ý nghĩ sai lêch, rằng có đồng tiền thuê người làm muốn khiến sao phải làm vậy dù ngày hay đêm . mà giờ khác này đã 12 giờ đêm rồi còn gì . Cô cứ ngồi sát ngườ cúa Toàn Anh một cách vô ý, mắt vẫn đăm đắm đưa nhìn con vật, cô nguyện câu cho nó bò đi khỏi giường cho cô nhờ, thế nhưng nó vẫn như vô tình trêu ngươi nên cứ leo đến mí giường bên phải lại xoay lặp lại hoài mà không biết mệt mỏi . Nhưng ngược lại thì Du Ca đà mệt nhoài ngưòi, cuối cùng cô đành ngã người nằm xuống và thiếp ngủ với ý nghĩ, Toàn Anh quá say chắc chắn không thế biết cô đã phải nằm ké giường anh, không ai biết đâu, mai sáng cô sẽ dậy sớm ít nhất là phải dậy sớm hơn anh chồng hờ mắc dịch của cô.

    Khi đã nghe tiếng thở đều và sâu của Du Ca, biết chắc là cô thật sự chìm vào giấc ngủ, Toàn Anh mới mở mắt ra thật, nãy giờ mọi cử động của cô anh đều nhìn thấy, lúc trông cô muốn chết khiệp vì con sâu anh tội nghiệp quá, muốn ngồi dậy túm lấy nó quăng ra ngoài cửa sổ nhưng lại không dám, làm như thế có khác gì anh tự tố giác chính anh là thủ phạm và lúc ấy cô chắng ngại ngần gì mà không cho anh đo đất.

    Phải công nhân thằng Thành vậy mà hay khi đưa ra kế sách này, có ai ngờ giỏi vỗ như Du Ca thì cỡ ba thằng đàn ông như anh, cô hạ đo ván như chơi vậy mà chỉ một con sâu nhỏ xíu mà cô đã sợ phát khóc . Thế giới dàn bà thật lắm điều ngạc nhiên . Từ này về sau liệu cô óc còn bướng bỉnh nữa thôi khi anh đã nắm được điểm yêucúa cô . Giờ anh dã có thể khẳng định rằng Du Ca vẫn còn yêu anh nhưng tự ái của cô cũng quả là cao ngất trời.

    Một cái trở mình Du Ca đã nằm nghiên người, gương mặt gối trên bờ vai rông của Toàn Anh, cánh tay và bắp chân cũng gác hẳn qua người anh, đó là thói quen tại sao khi ngủ cô phải cần gối dài để ôm . Ánh sáng cúa ngọn đèn ném toa? xuống căn phòng soi rõ khuôn mặt Du Ca, anh đưa tay tém gạt những sợi tóc phủ lòa xoà trên trán để được nhìn ngắm cô một cách thật trọn vẹn, trong giấc ngủ cô dễ thương và thanh khiết làm sao - lòng anh bỗng gợi ra một điều rằng anh yêu cô ghê ghớm . Cô đến công ty để xin việc, giờ nếu nhắm mắt lại anh vẫn còn nhớ như in cái dáng nhỏ thon với mái tóc tém ngắn cũn cỡn và nụ cười có lúm đồng tiền trên má... nhưng anh lại không nhân ra điều đó vì bên cạnh anh lú cnào cũng có Lệ Thy . Quả thật anh đã phạm phải một sai lầm trầm trọng trách gì Du Ca không buồn giận sao được.

    Du Ca trở mình thức giấc, mở mắt ra định ngồi dậy nhưngnghe ngực bị đè nặng bởi cai gì đó, đành nằm yên rồi cảm thấy sống lưng mình như có một luồng khí lạnh vừa chạy qua . Khi phát giác ra cô đang nằm trong vòng tay ôm của Toàn Anh, một cách tay anh làm gối kê đầu cho cô và một cánh tay còn lại đang gác qua khuôn ngực của cô . Mọi việc xảy ra đêm qua lần lượt hiện lên trong trí nhớ, cuối cùng cô lại biện hộ cho mình rằng có lẽ khi cô ngủ vùi và Toàn Anh cũng bị say nên chuyện đụng chạm nhau có chăng chỉ là vô thức mà thôi, bởi iv` bằng chứng là đồnng hồ treo tường đang cho thấy đã bảy giờ sáng mà Toàn Anh vẫn còn ngủ say như chết, khi lẽ ra anh có mặt ở công ty.

    Thật nhẹ nhàng cô gỡ nhẹ bàn tay của Toàn Anh ra khỏi ngưỜi và lẳng lặng rời khỏi giường, đì vào phòng tắm.

    BẰng mọi cách cô không muốn Toàn Anh biết được cả một đêm nay cô đã ngủ trên giường của anh, thậm chí còn đế anh ôm cô mà cô vẫn không hay quả thật cô đúng là đáng nguyền rủa.

    Sự thật thì Toàn Anh đã thức giấc trước cố khá lâu vì đó là một thói quen đúng với thời khắc quy định, nên có nhièu buổi sáng chỦ nhật anh cố tỏ ra lười biếng tự cho phép mình ngủ nướng thêm vẫn không thể nào được . Anh nằm yên, lại ngắm Du Ca hoài không chán, còn điều thứ hai là anh không muốn cho cô cái cảM giác ngưỢng ngùn, bối rốt . Cô đã mang trong đầu điều cô phán quyết thì cứ như vậy mà hay hơn.

    Đợi cho Du Ca rời phòng tắ, ngồi vào bàn phấn một lúc lâu, Toàn Anh mới giản vờ trở người húng hă"ng ho vài tiếng xong mới mở mắt ra nói tỉnh rụi như không hề hay biết chuyện từng xảy ra:

    - Ôi trời trễ giờ làm mất rồi, sao em không gọi anh dậy dùm Du Ca . Tối qua ai đưa anh về vậy ?

    Du Ca trả lời cụt ngủ:

    - Ai biết.

    Nhưng đôi mắt cứ nhìn xoay vào Toàn Anh như côtím xem anh có hay biết hay nhơ"chút gì không . Biết Du Ca dò xét từng cử động, câu nói, nên Toàn Anh cũng vờ ngạng nhiên:

    - Sao em nhìn anh ghê thế.

    Gương mặt của Du Ca chợt đỏ hồng, cô vội lảng tránh:

    - Mắc mỚ gì tôi phảI nhìn anh, lảng.

    Nói như thế nhưng sự nghi ngờ vẫn chưa xoá đấu trong trí nên trông cô bực bội làm sao, dùng dằng cô đứng dậy đến chiếc giườnt của mình lấy túi xắc, nhưng vừa chồm ngưỜi tới chợt nhơ" lại con vật bé nhỏ đầy gớm ghiếc lúc đêm qua, cô hoảng vía bật thối lui nhảy ngưỜi ngồi gọn lỏn trong lòng Toàn Anh:

    - Ôi trời ơi.

    Toàn Anh cố kìm cứng tiếng trong cổ họng, lấy giọng âu lo nói:

    - Chuyện gì vậy Du Ca ?

    Du Ca bật thốt một cách vô ý thức:

    - Con sâu đêm qua...

    Chợt thấy mình hớ cô im bặt nói lái sang cách khác:

    - Trên giường tôi có con sâu.

    - Anh có thấy gì đâu ?

    - Rõ ràng mà.

    - Anh cận thị hồi nào mà anh không biết vậy cà... ??


    Đưa mắt nhìn sang giường của mình cô chỉ thấy tấm "ra" hồng và gối mền còn phẳng phiu đã chỉ cho cô biết không có dấu hiệu gì đế nói lên điều rằngđêm qua cô đã ngủ ở đó, lại nữa, con sâu đã biến mất không để lại dấu tích gì hết . Lạy trời cho Toàn Đừng chú ý gì hết, quỷ tha ma bắt mày đi sâu ơi là sâu.

    Thừ người suy nghĩ mà quên khuẩy đi cô vẫn còn ngồi trong lòng Toàn, đến lúc anh đặt nhẹ nụ hôn lên má có mới sực tỉnh, vội xô bật Toàn ra, cô gắt:

    - Anh làm cái quái gì vậy ?

    Toàn trả lời tỉnh khô:

    - Anh hôn em.

    - Ai cho phép anh ?

    Toàn giải đò ngớ ngẩn:

    - Tự nhiên ngồi trong lòng anh, làm anh ngỡ em đã hết giận anh và hai đứa mình hoà nhau...

    Du Ca cướp lời:

    - Chứ không phải anh lỢi dụng.

    - Chứ không phải tự động em...

    - Tôi đâu có điên, tại tôi cứ ngỡ con sâu.

    - Con sâu sao ?

    Bực mình cô quắt:

    - Chẳng sao cả.

    - Tự nhiên sáng nay em lạ lắm nghien Du Ca, sao cứ kiếm chuyện với anh, rồi gắt gỏng ỏm tỏi vậy ?

    Câu nói của Toàn Anh bỗng làm Du Ca thấy nhẹ hẵn người xoá tan hết mọi đan nghi trong lòng cô, vậy là Toàn hoàn toàn chắng h ay biết gì cả, cám ơn Trời Phật chu" lỡ mà Toàn anh... Ôi chắc lúc ấy cô độn thổ hay thăng thiên lên trời cũng không xong . Thật xuấu hỏ cho mày quá đi Du Ca ơi.

    Đưa tay xoa lấy chỗ má Toàn hôn lúc nãy, cô tưởng tượng đang gom hết những vương bận vào trong lòng bàn tay và thảy trả lại cho Toàn, cô ngúng nguẩy ra khỏi phòng . Còn lại một mình Toàn đến tủ lấy quần áo thay đồ để đi đến công ty nhưng trên môi vẫn nở nụ cười tủm tỉm vì nhơ" đến thái độ trẻ con của Du Ca.

    Có tiếng gõ cửa:

    - Thưa cậu.

    - Chị Thơm hả, gì không chị ?

    - Tối qua mợ bảo sáng nay nấu cháo đậu xanh cho cậu ăn khoẻ người.

    - ĐưỢc rồi tôi sẽ ra ngay...

    Chị đến bên giường Du Ca lột hết những chiếc áo gối, cả luôn " ra" giường và dựng cả nệm lên . Toàn ngạc nhiên:

    - Chị làm gì vậy ?

    - Đem đi giặt.

    - Nhưng chị mới giặt hôm kia mà.

    - Tôi không hiểu sao mợ bảO đem đi giặt lại.

    - Sao chị dựng nệm lêen ?

    - Để kiếm con sâu gì đó.

    Toàn bật cười:

    - Chắc nó đã bò đi tám kiếp rồi, hơi đâu mà chị mắc công tìm kiếm.

    - Mợ nói không tìm ra nó tôi sẽ bị đuổI việc.

    Toàn trấn an:

    - Không sao đâu, còn có tôi.

    - Nhờ cậu trăm sự.

    - Được rồi, đưỢc rồi, đừng kiếm nữa chị chỉ nên giặt mấy áo gối và " ra nệm thôi.

    - Cám ơn cậu.

    - Mợ đâu rồi.

    - Đang luyện võ ngoài vườn.

    - Mợ ăn gì chưa ?

    - Thưa chưa.

    - Lát nữa chị ra đầu đưỜng mua cho cô ấy một dĩa bánh ướt nóng, nhớ mua chả ngon nhé, cổ thích ăn món ấy lắm đấy.


    còn tiếp...

Trang 1/2 12 cuốicuối

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •