Quỳnh Mỵ cột một sợi dây dài vào võng của con, vừa viết vừa kéo võng cho con ngủ. Bích Tuyền, Khánh và Thu Mai đến nhà một lượt. Khánh đi lại võng nhìn bé Quỳnh Cúc đang ngủ, Bích Tuyền đi vào trong vừa hát cô vừa gọi Quỳnh Mỵ:
- Quỳnh Mỵ, hôm nay anh Trí dẫn bé Hiền về nội, tao ở đây nấu cơm cho mày ăn để yên tâm viết sách.
Thu Mai chõ vào:
- Bích Tuyền ơi, cô ồn quá làm bé Quỳnh Cúc của tôi thức giấc rồi, bé mà khóc thì cô phải bế đó.
- Chị giao cho anh Khánh đi.
Rồi cô thò đầu ra tấm màn ngăn phòng ngủ và nháy mắt với Khánh.
- Anh Khánh nên tập coi con nít mai mốt cưới vợ khỏi lúng túng.
Khánh bật cười:
- Cô thì quá lắm, có một đứa con rồi như con nít nghịch ngợm quá đi thôi.
- Chị Mai ơi, vào làm cơm với em đi, kẻo con Quỳnh Mỵ nó mắng là ốn quá đó.
Quỳnh Mỵ buông viết đứng lên và lại võng bế con, nàng nựng lên má của con. Quỳnh Mỵ đã đớt:
- Mấy dì với bác ồn quá phải không con? Làm chó con của mẹ thức giấc rồi.
Bé Quỳnh Cúc mở mắt. Cong người uốn mình, miệng be bé xinh xinh của bé há ra to mà ngáp, Khánh chìa tay:
- Quỳnh Mỵ, em đưa con đây anh bế một tí.
- Anh ngồi chơi đi, em cho bé bú một lát đã.
Rồi cô ngồi xoay lưng về phía anh, ý tứ vạch áo ra cho con bú. Nhìn dáng cô nghiêng nghiêng, Khánh thương quá, anh thèm một bức tranh gia đình, người vợ là Quỳnh Mỵ để được ôm choàng cả hai thân thể xinh đẹp đó vào vòng tay mình. Nhưng mãi chỉ là ý nghĩ, Quỳnh Mỵ vẫn là cô em gái bé nhỏ của anh. Khánh ngậm ngùi. Tình đơn phương quá nặng làm đau buốt quả tim anh, biết bao giờ anh có được người con gái này trong cuộc đời của mình?
- Anh Khánh, bồng cháu dùm em đi!
Bé Quỳnh Cúc được bú no vẻ mặt tươi tỉnh, nhích mép cười. Khi được chuyền qua tay Khánh. Khánh mi lên má con bé. Bé Quỳnh Cúc đã biết nhìn và sắp lật. Bé bụ bẫm quá không như bé Mỹ Ly hôm nào. Khánh nhìn thấy ở phòng khám bệnh trẻ em, chị vú của bé Ly bồng đi khám vì bị nóng dây dưa rồi chuyển sang đau ban. Mỹ Yến có Định Quân lo lại để con èo uột đau ốm, không bù với Quỳnh Mỵ, cô nuôi con rất khéo, mỗi lần bé Quỳnh Mỵ ho hen, cô kiêng khem đủ thứ. Định Quân! Tôi thèm muốn ở địa vị của cậu mà cậu lại chối bỏ. Rõ ràng cậu là một thằng ngu.
Ba người đàn bà sau bếp chụm đầu vào nhau để mặc cho Khánh nựng nịu đùa với bé Quỳnh Cúc.
Bích Tuyền lên giọng:
- Quỳnh Mỵ, Định Quân đã đưa đơn ly dị cho tòa án chưa?
Quỳnh Mỵ xụ mặt:
- Ai biết được chuyện đó? Quỳnh Mỵ không cần biết đâu, chỉ mong sao cho bà nội Định Cường cho Quỳnh Mỵ bắt lại con thôi.
- Vậy để Bích Tuyền nói với bác cho, bác thương Bích Tuyền lắm.
- Quỳnh Mỵ nhớ con lắm, có đêm nằm khóc một mình, đàn bà mình có thể không cần chồng chứ không thể xa con, Bích Tuyền thấy có đúng không?
- Đúng quá đi chứ phải không chị Thu Mai?
Thu Mai la lên:
- Ê chị không biết đâu nha, vì chị chưa làm mẹ.
- Vậy chị ưng quách anh Khánh đi cho rồi.
Thu Mai mắc cở nhéo mạnh vào má Bích Tuyền, nhưng lại nói tách bạch:
- Khánh của các cô yêu người khác rồi, không màng tới chị đâu.
- Sao chị biết, để em lên hỏi anh Khánh nha!
Bích Tuyền ném dao xuống rổ đứng lên. Khánh xuống đến nơi, anh cười lớn và nói to:
- Quỳnh Mỵ ơi, Quỳnh Cúc làm xấu lên người anh nè.
Cả ba đồng cười phá trêu Khánh:
- Anh Khánh được công chúa của Quỳnh Mỵ tẩm dầu thơm đó!
Quỳnh Mỵ cười tủm tỉm đón con:
- Bé Quỳnh Cúc hư quá đi làm dơ bộ đồ của bác Khánh đi phố với mèo.
Khánh cười:
- Đúng là ba bà họp thành cái chợ.
Bích Tuyền ré lên:
- Anh Khánh nói xấu tụi em.
- Tôi mà thèm nói xấu các cô, nói ngay luôn chở ở đó nói xấu.
- Anh Khánh ơi, thôi chịu thua Bích Tuyền đi!
Quay sang Thu Mai, Quỳnh Mỵ dục:
- Chị Mai lấy nước lau giúp cho anh Khánh dùm em đi.
Khánh thoáng buồn vì Quỳnh Mỵ đẩy việc lo cho Khánh về phía Thu Mai, trong lúc Thu Mai lại mừng rỡ vì có dịp lo cho Khánh.