Trời đang mưa. Lang thang trên lề đường, con đường này ngày nào cũng đi. Nhưng sao hôm nay dài quá. Hay bởi trong lòng ta đang quá hoang mang, đang tìm con đường ngắn nhất dành cho mình nhưng lại đang đi trên con đường dài nhất. Sài Gòn mùa này có những cơn mưa, có cơn mưa dai dẳng, cuốn hết những ưu tư, sầu muộn trong lòng. Nhưng cũng có những cơn mưa, chỉ ào một cái rồi tạnh hẳn, nỗi lòng vừa được hé mở, chưa kịp bị cuốn trôi, nỗi buồn lại càng dày thêm.

Người ta bảo: "Sài Gòn hoa lệ". Nhiều người thích thành phố này, yêu thành phố này. Thành phố này đem lại cho người ta nhiều thứ, nó khiến cuộc sống người ta nở hoa, cuộc sống sung túc đủ đầy. Nhưng nó cũng lấy đi của người ta nhiều thứ, rất nhiều thứ, nó khiến con người ta phải rơi lệ. Chả khóc được lớn, chỉ giữ riêng trong lòng, nó như có ngọn lửa lớn trong lòng, cứ cháy mãi, cháy mãi, không thể nào dập tắt được. Cuộc sống ở nơi Sài Gòn này khó khăn lắm, xô bồ lắm, nó khiến cuộc sống của bao nhiêu người trở nên lấm lem, khổ cực. Ở nơi Sài Gòn này, dù ta có quen biết bao nhiêu đi nữa, dù có bao nhiêu bạn bè, người thân đi nữa. Rồi cũng sẽ có lúc ta cảm thấy cô đơn, ta cảm thấy không biết phải bấu víu vào đâu khi ta gục ngã. Ta sẽ muốn bỏ trốn khỏi nơi Sài Gòn này.

Từng bước, từng bước, bước thật chậm, ta cứ bước dù chưa biết đâu là điểm dừng. Ta muốn khóc, ta muốn gột rửa hết những muộn phiền trong lòng ta, ta mệt mỏi, ta tưởng chừng như đang gục ngã. Sài Gòn này không làm ta thương tổn thân xác mà nó làm cho ta thương tổn trong tâm. Nó giết ta bằng sự lạnh lùng, sự xô bồ của nó. Khi nào ta cảm thấy thấy thanh thản nhất, là khi ta muốn khóc, ta có thể khóc một trận thật to rồi mọi đau buồn sẽ trôi treo dòng nước mắt kia. Nhưng Sài Gòn này, nó không cho ta khóc thoải mái như thế, nó không để cho ta khóc dễ dàng như thế. Sự hoa lệ của nó làm mờ mắt của ta. Rồi ta lại tự mình gồng mình chịu lấy niềm đau, chịu lấy nỗi cô đơn của bản thân ta.

Đứng giữa Sài Gòn hoa lệ - Ta nhận ra, chả có ai có thể khóc giữa nó một cách thoải mái cả. Vì vậy nỗi đau càng dày thêm, nỗi cô đơn càng thêm chất chứa. Không khóc được thì ta làm gì, ta cười, nụ cười chua chát và mặn đắng. Liệu những con người ở mảnh đất Sài Gòn này, có bao nhiêu người có nụ cười thật sự mà không phải lấy nụ cười ra để che lấp một tâm hồn muộn phiền bên trong. "Sài Gòn hoa lệ - Lệ nhiều hơn hoa...".