Chapter 29: Quân – Ba ngày hi vọng
Ngày đầu tiên, buổi sáng tôi phải ôm sách vở sang phòng Hoài Anh để học. Cô ấy không chịu đi chơi vì môn thi tiếp theo có 1 số vấn đề cần tìm hiểu kỹ. Dù không rủ được Hoài Anh đi chơi, nhưng được ngồi học cùng mà không bị đuổi về đã là may mắn lắm rồi.
Học xong, tôi bám theo Hoài Anh đi chợ, lăng xăng mang giúp cô ấy nào cá, nào rau. Mấy hôm nay Long về quê nên tôi lười không nấu ăn, toàn gặm bánh mì, thế nên tôi đòi Hoài Anh cho ăn cùng. Cô ấy không đồng ý, nhưng Mai Anh thương tình bê sang cho tôi 1 bát bún cá to bự.
Buổi chiểu, rủ được Hoài Anh đi hái trái cây và câu cá ở vườn nhà cô chủ. Tôi chui vào trong lùm táo, hái được bao nhiêu là trái ngon đến nỗi bị gai táo cào xước trên cánh tay, mà Hoài Anh chỉ nhìn lướt qua chứ không có biểu hiện gì là thương xót cả. Ngồi dưới gốc ổi bên bờ ao, cô ấy hờ hững buông câu. Nhìn nét mặt cô ấy thản nhiên, cứ như thể trên đời này chẳng có gì để mà phải suy nghĩ, mà lo âu. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Hoài Anh. Vầng trán cao lòa xòa mấy sợi tóc, đôi mày hơi cong, đôi mắt sáng, mái tóc ngắn khẽ bay bay, chiếc mũi hếch đáng yêu và đôi môi hồng xinh. 1 vẻ đẹp tự nhiên trong veo khiến trái tim tôi nhoi nhói. Tôi chỉ muốn đưa tay ra chạm khẽ vào làn da trắng hồng kia, muốn hôn lên đôi môi hồng xinh ấy … nhưng vẻ lạnh lùng toát ra từ cô ấy khiến tôi không dám. Tôi chỉ lặng im ngắm nhìn cô ấy, thu hết những nét thân thương, khắc sâu nơi trái tim mình.
Buổi tối Hoài Anh bắt tôi phải học ôn, không được đi chơi. Tôi nài nỉ cô ấy cho sang học cùng, nhưng Hoài Anh bảo cô ấy đã năm hết những chuyên đề rồi, về cơ bản phải để đầu óc nghỉ ngơi. Cắm headphone nghe nhạc, Hoài Anh đã thu cho tôi 1 băng nhạc toàn những bài hát tôi yêu thích. Chiếc băng ấy tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, vào giờ đây tôi vẫn cất giữ nó trong ngăn tủ mặc dù đã không còn nghe được nữa.
Ngày thứ 2, tôi đạp xe chở Hoài Anh đi lòng vòng khắp mấy con phố. Chúng tôi hái được vô số quả trứng cá. Cô ấy đứng sau xe, hai tay đặt lên vai tôi, vừa nói vừa cười khiến cả 1 vùng không gian như xao động. tôi không hiểu tại sao tiếng cười trong trẻo đến thế mà cô ấy dường như vô cùng “keo kiệt”, chẳng mấy khi cười. Có lẽ, cô ấy sợ bộc lộ chính mình.
Buổi chiều tôi và Hoài Anh lại câu cá ở ao. Lần này cô ấy không câu nữa mà nhường cần câu cho tôi. Tôi không sát cá như Hoài Anh – hoặc tâm trí tôi không thư thái như cô ấy, nên tôi chỉ câu được vài chú cá nhỏ. Ngồi dưới gốc đa, cả hai lại chìm vào im lặng. Và rồi thoáng 1 cái, Hoài Anh đã trèo tít lên cành đa cao, dùng con dao nhỏ vẽ vẽ, khắc khắc cái gì đó. Không phải khắc tên tôi và cô ấy đấy chứ? Đến khi khắc xong, Hoài Anh gọi tôi lên xem. Thì ra là dòng chữ “Quân – đậu ĐH nhé”. Nhìn dòng chữ ấy, lòng tôi trĩu nặng. Đậu ĐH chính là mong muốn lớn nhất mà tôi đã đặt ra từ đầu năm, có thể nói là mục tiêu duy nhất trong năm! Thế mà giờ đây, những dòng khắc ấy cứ như cứa vào trái tim tôi. Tôi tham lam quá chăng khi vừa muốn có cơ hội đậu cao, lại vừa muốn có được tình yêu của 1 người con gái – người con gái không hề đơn giản như Hoài Anh? Người con gái mà tôi không dám chắc là mình có thể hiểu được, chỉ có thể đoán mà thôi. Người mà chính tôi cũng không lý giải được tại sao tôi lại yêu đến thế. Người mà chỉ cần cái ý nghĩ sẽ rời xa cô ấy đã khiến trái tim tôi đau thắt lại…
Tôi cứ đứng trên cành đa nhìn mãi vào dòng chữ ấy, Hoài Anh ngồi vắt vẻo trên cành cao hơn 1 chút. Cứ như vậy, hoàng hôn đang dần buông xuống, tôi và cô ấy cùng im lặng. Tôi nhìn Hoài Anh. Nhưng ánh mắt cô ấy lại đang nhìn về 1 nơi nào đó xa xăm mà tôi không thể đoán ra được. Có lẽ là những đám mây hồng rực rỡ phía hoàng hôn? Có lẽ là cánh chim hối hả tìm về tổ ấm? Có lẽ là cơn gió đang lướt qua đám lá cây, làm xao động cả cánh chuồn chuồn đậu trên mặt nước. Cô ấy có cảm nhận thấy tôi đang nhìn cô ấy hay không? Cô ấy yêu hoa, lá, cỏ, cây, cô ấy yêu trăng, sao, mây gió … lẽ nào cô ấy không biết rằng tôi chỉ yêu cô ấy mà thôi? Lẽ nào tôi chẳng còn 1 cơ hội nào bước vào trái tim cô ấy? Chỉ còn 1 ngày mai … bất chợt tôi thấy sợ hãi ngày mai…
Cả đêm tôi nằm mà không sao ngủ được. Trong tôi hỗn độn cảm xúc! Hình ảnh ba má và gia đình, hình ảnh những người bạn cũ, hình ảnh người con gái yêu tôi tha thiết vẫn chờ đợi tôi nơi quê nhà, hình ảnh của người con gái tôi yêu nơi đây – nhưng trái tim cô ấy lại giành cho 1 người nào khác. Tất cả cứ như cái vòng luẩn quẩn không có lối thoát. Có lẽ tôi ra đi, lại chính là lối thoát cho tất cả. Tôi đã lựa chọn và giờ đây tôi băn khoăn. Tất cả, là số mệnh, và tôi chấp nhận số mệnh của chính mình…
Ngày cuối cùng ở xóm trọ, tôi tổ chức 1 bữa liên hoan chia tay. Mấy người hàng xóm, mấy thằng bạn thân ở lò luyện thi, cả 2 cô bé con cô chủ nữa. Liên hoan chỉ có hoa quả, bánh kẹo và nước ngọt, mọi người cũng chỉ chúc tôi lên đường may mắn rồi tản đi cả. Cuối cùng chỉ còn Mai Anh, Hoài Anh, Dương, tôi và 3 thằng bạn. Cả hội cùng đi hát karaoke. Lúc này thì bọn bạn tôi đã gọi rượu và đồ nhắm.
Tôi nhìn thấy rượu liền kiếm cớ chạy ra ngoài, nhưng vì toàn là những người thân thiết nhất, tôi không thể bỏ về được nên sau khi mua kem thì đành quay trở lại. Rượu đã rót ra tất cả các ly và dường như mọi người chỉ đợi tôi là bắt đầu. Tôi phải bỏ nhỏ Hoài Anh:
- Hoài Anh đừng uống nhiều nha, ăn kem Quân mua nè. Lát tụi nó chuốc Quân say rồi cũng say hết đấy, phải có 1 người tỉnh chứ. Chắc chắn hôm nay Quân hết đường trốn.
- Yên tâm – Hoài Anh nói – tôi sẽ không uống, dù chỉ là 1 giọt. Còn Quân cũng phải biết lượng sức mình, không uống được thì chối, có sao đâu.
- Nhưng tụi nó là những thằng bạn thân nhất của Quân, hôm nay chia tay chẳng biết khi nào mới có dịp ngồi cùng nhau, không hết mình tụi nó trách.
- Tùy Quân thôi, tôi chỉ nói vậy.
Lần lượt từng người hát tặng tôi. Tụi chiến hữu thì hát quốc ca, chúng nó nói như vậy cho thêm phần khí thế. Dương và Mai Anh song ca tặng tôi 1 bài hát học trò. Đến lượt tôi mời Hoài Anh song ca nhưng cô ấy không chịu. Tôi đành độc diễn. Bài hát “hãy yêu người đến sau” là bài hát mà bấy lâu nay tôi rất thích, giờ đây mong muốn qua bài hát để thổ lộ cùng Hoài Anh. Tôi mong sao cô ấy đáp lại tình cảm của tôi, cho dù tôi là người đến sau, nhưng tôi vẫn có thể hi vọng 1 ngày nào đó bóng hình kia tan đi. Tôi vẫn hi vọng…
Dường như để trả lời cho sự thổ lộ của tôi, Hoài Anh chọn bài “tiễn bạn lên đường”. Vậy là cô ấy sẽ chẳng đón nhận tình yêu của tôi đâu. Đối với cô ấy, tôi chỉ có thể là “bạn thân rất thân” thôi ư? Nhưng sao giọng hát của cô ấy nghẹn ngào như sắp khóc? Và – đúng là có người đã khóc – là Mai Anh – cô bạn đang quay đi để lau nước mắt. Đối với tôi, Mai Anh là 1 người bạn tốt. Cô ấy dịu dàng, yếu đuối và nữ tính, từ khi yêu Dương lại càng thêm phần nữ tính. Chứ không như Hoài Anh của tôi, à không phải của tôi. Hoài Anh lúc nào cũng thể hiện sự mạnh mẽ, ngang ngạnh, đôi khi đến bất cần. Thực ra, trái tim Hoài Anh làm bằng gì vậy? Lẽ nào là sắt đá? Không phải thế, giọng hát của Hoài Anh đã có đôi chút lạc nhịp, và khàn khàn, hẳn là cô ấy cũng biết xúc động chứ…
- Nào, uống đi, đừng có trốn nữa – thằng bạn ấn vào tay tôi ly rượu. Tôi chẳng suy nghĩ, đưa lên uống cạn. vị rượu cay nồng, bỏng rát. Ngay lập tức, toi như bị thoi 1 cú đấm vào bụng. Vị đắng, vị cay xông lên, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, xung quanh chao đảo. Lại 1 thằng nữa “zô” ly thứ 2, tôi muốn gục xuống ghế. Cái thứ chất lỏng kinh khủng này có gì mà bao nhiêu người đắm chìm trong đó? Đến ly thứ 3 thì 2 thằng kẹp nách còn thằng thứ 3 thì đổ rượu cho tôi. Ba thằng bạn thân, mỗi thằng ép tôi uống hết 1 ly mới tha. Ngồi chung bàn gần suốt 1 năm, giờ tôi đi xa, chẳng biết đến lúc nào mới gặp lại? Không say lần này chẳng biết đến khi nào mới có thể tái ngộ nhau đây?
Dù chếnh choáng, tôi vẫn thấy Hoài Anh không hề uống. Cô ấy chỉ nâng ly lên rồi đặt xuống mà không hề nhấp môi. Mai Anh đã từng nói tửu lượng của Hoài Anh vào hàng “tương đối”, nhưng có lẽ cô ấy lo cho tôi thật.
Lúc ra về, tôi đã ríu cả chân. Tuy chưa mất đi nhận thức, tôi không còn điều khiển được đôi chân của mình đi cho vững nữa. Hoài Anh dìu tôi. Con ngõ nhỏ, buổi trưa vắng lặng, nắng chang chang. Tôi nhìn cái bóng của tôi và cô ấy, chúng thật gần bên nhau, có lúc còn nhập vào nhau làm 1. Tại sao 2 cái bóng có thể trở thành 1 mà 2 con người lại không? Tôi khẽ cười cái ý nghĩ quái đản đó. Hoài Anh nhỏ bé như vậy, không hiểu sức lực đâu mà dìu được cái thằng tôi to khung nặng xác về đến phòng, kéo gối cho tôi nằm xuống, lại còn lấy quyển báo quạt phe phẩy cho tôi. Tôi túm chặt cánh tay ấy:
- Đừng quạt nữa, bật quạt to lên là được rồi. Hoài Anh đầy mồ hôi này.
- Quân vừa uống rượu, người đẫm mồ hôi, bật quạt to lên là dễ bị cảm lắm. Chết người đấy.
- Chết thì chết, Hoài Anh có cần tôi sao?
- Đúng, tôi không cần. Nhưng nhiều người khác cần. Chết chỉ vì có 1 người không cần mình thì thật là ngu ngốc. đấy.
- Hoài Anh không biết nói dối sao. Cứ nói là Hoài Anh cần tôi đi, mai tôi đã ở rất xa rồi, Hoài Anh có mất gì đâu.
- Tại sao tôi lại phải nói dối? Quân ngủ đi, tôi về.
- Đừng về - tôi càng nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé của Hoài Anh. Tôi muốn Hoài Anh quạt cho tôi, tôi muốn Hoài Anh ở bên cạnh tôi. Hoài Anh không cần tôi, nhưng tôi cần …
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã về chiều. Hoài Anh không còn ở trong phòng tôi nữa, cô ấy đã đi từ lúc tôi ngủ say. Tôi đã đoán ra là cô ấy ở đâu. Tôi đi tìm. Mỗi hoàng hôn, cô ấy thường ngồi trên cành đa. Tôi không biết cô ấy muốn nhìn gì, hay là ngóng đợi ai. Nhưng bóng dáng vắt vẻo trên cây và đôi mắt nhìn về phía xa xôi ấy lúc nào cũng khiến tôi đau nhói.
Tôi hái tigon kết thành 1 vòng hoa thật đẹp, và ngồi dưới gốc đa đợi Hoài Anh. Khi ánh nắng cuối cùng tan biến, khi mặt trăng và những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, tôi lên tiếng gọi Hoài Anh xuống. Đặt vòng hoa tigon lên mái tóc ngắn của Hoài Anh, tôi khẽ kéo cô ấy vào ngực mình.
- Hãy tranh thủ ôm Quân 1 lần đi. Ngày mai muốn ôm cũng không còn để ôm đâu.
Tôi nói đùa thế. Nhưng thật bất ngờ, cô ấy vòng tay ôm lấy tôi thật.