Truyện này mình đọc thyấ cũng hay nên mình share cho các sis đọc nè.Có bạn nói tác giả Hoàng Anh viết truyện đọc cũng hay,mình thấy bạn đó nói đúng lắm nè.Nên mình thử post truyện này lên, mong các sis ủng hộ.
++++++++++++++++++
Hoàng My đưa tay bấm chuông và hướng mắt vào nhà chờ đợi. Đúng như cô đoán, con Milu luôn luôn ra trước chủ của nó. Gặp cô, nó sủa lên mấy tiếng, chẳng lẽ cô đi chỉ có một tháng mà nó quên cô rồi sao? Một lúc sau cô mới nghe tiếng dép lẹp xẹp bước ra. Nhận ra cô, Diễm Chi chạy vội ra mở cổng, miệng tíu tít:
_Quỷ! Mày về hồi nào vậy? Sao không gọi điện cho tao?
Hoàng My nhoẻn miệng cười, dắt xe vào cổng:
_Về tối hôm qua. Định cho mày bất ngờ chơi.
Diễm Chi nguýt bạn:
_Ừ! Sao mày về sớm vậy?
Vào phòng khách, Hoàng My ngồi ngay xuống sa lon:
_Buồn quá trời. Chỉ đi ngắm cảnh thôi cũng mệt.
Chi tò mò hỏi:
_Đẹp không?
_Dĩ nhiên là đẹp rồi. Tao có chụp mấy cảnh đẹp lắm. Tặng mày đấy.
Vừa nói, Hoàng My vừa lôi trong túi xách những tấm hình và một gói quà đưa cho bạn:
_Bảo đảm mày sẽ thích mê luôn.
_Vậy hả?
Diễm Chi loay hoay mở quà nhưng Hoàng My đã đưa tay ngăn lại:
_Không được. Đợi tao về đã, mày mới được mở ra.
Diễm Chi liếc nhỏ bạn thân:
_Gớm, gì mà bí mật dữ vậy?
_Ừ! Món quà đặc biệt mà.
Nói rồi Hoàng My cố nín cười, nếu Chi mà biết cô mua gì cho nó, chắc nó nhảy đỏng lên mất:
_Nè! Anh Khoa hay mày về không?
_Không, chi vậy?
Diễm Chi trừng mắt nhìn bạn:
_Hỏi một câu vô tình thấy sợ. Thì thấy vắng mày, hắn cứ lại hỏi tao hoài đó chứ.
_Rồi mày nói sao?
_Thì nói sự thật.
Hoàng My bật cười:
_Có nghe “than thở” gì không?
Diễm Chi tròn mắt:
_Sao mày biết?
Tính Khoa, cô quá rành, đó cũng là điều mà cô không thích. Con trai gì mà uỷ mị quá. Diễm Chi trách nhẹ:
_Tội nghiệp anh Khoa, ảnh nói mày đi mà không nói gì cả, ảnh buồn lắm và rất nhớ mày.
Hoàng My thấy buồn cười:
_Vậy anh Khoa có khóc không?
_Mày nói gì vậy?
Hoàng My cố nín cười vì cử chỉ của nhỏ bạn:
_Tao không biết sao mà mày có đủ kiên nhẫn ngồi nghe anh Khoa than thở nhỉ?
Diễm Chi mím môi, cử chỉ có vẻ giận dỗi:
_Tại anh Khoa yêu mày quá nên kiên nhẫn như vậy.Nếu gặp tao thì tao bỏ cuộc lâu rồi. Ác vừa vừa thôi.
Hoàng My nhìn bạn, cô không ngờ chỉ có một tháng mà Khoa đã lấy lòng được nhỏ bạn thân của cô. Không biết anh Khoa đã nói gì? Chắc là cảm động lắm. Hoàng My thấy buồn cười. Cô biết tính Diễm Chi rất dễ mềm long nên làm sao nó không cảm động trước anh Khoa chứ.
Diễm Chi như sực nhớ:
_Ừ, quên nữa, mày uống gì không?
Hoàng My liếc nhỏ bạn một cái:
_Tự nãy giờ mới nghe mày nói câu này được nhất. Cho tao cam đi!
Diễm Chi bật cười, đi ra nhà sau. Bỗng có tiếng chuông ngoài cổng. Tiếng Chi vọng ra:
_Mày ra coi giùm tao ai vậy?
Hoàng My bước vội ra sân, cô ngạc nhiên khi thấy gương mặt của gã con trai lạ hoắc. Không vội mở cổng, cô hỏi:
_Xin lỗi! Anh tìm ai?
Gã con trai hình như hơi ngạc nhiên, hắn gật đầu chào:
_Tôi đến dạy kèm cho em Duy.
Hơi bất mãn về cái nhìn lơ là của hắn, cái nhìn mà từ đó tới giờ chưa bao giờ cô thấy, khi có gã con trai nào đối diện với mình. Nhìn lướt qua hắn, quần jean xanh và áo sơ mi trắng, kế bên là chiếc xe cuộc.
Hình như hiểu cái nhìn của cô, hắn im lặng chờ đợi.
_Chắc anh nhầm địa chỉ rồi, ở đây không có ai tên Duy cả.
Hắn nhíu mày nhìn cô như cố hiểu:
_Nhưng tôi dạy ở đây nửa tháng rồi.
Hoàng My ngạc nhiên, từ đó tới giờ Diễm Chi đâu có em nhỉ. Hắn muốn “chọc” cô chắc:
_Xin lỗi, ở đây không có ai tên Duy cả, còn nếu anh muốn hỏi thì phiền qua nhà bên kia giùm.
Nói rồi cô quay vào, nhưng hắn đã lên tiếng:
_Vậy cho tôi gặp Diễm Chi!
Hoàng My quay phắt lại, cô đưa cái nhìn không thiện cảm về phía hắn:
_Hình như anh muốn đùa thì phải.
Gã con trai nhíu mày nhìn cô:
_Tôi không có thời gian để đùa. Tôi là thầy của em Duy. Phiền cô cho tôi gặp Chi.
Hoàng My định nói nhưng tiếng Diễm Chi đã vang lên:
_Ai mà mày lâu quá vậy?
Hắn nhìn thoáng qua cô rồi gật đầu chào Diễm Chi. Nhận ra anh, Diễm Chi vội mở cổng:
_Sao anh Phong không vào nhà?
Hắn mỉm cười không trả lời và dắt xe vào cổng trước đôi mắt mở to của Hoàng My. Không nén được, cô níu tay nhỏ Chi lại.
_Thầy của thằng Duy đấy?
Rồi Diễm Chi nhìn bạn:
_À, mà có chuyện gì vậy? Hình như mày không mở cổng cho anh ấy vô phải không?
Vừa quê vừa tức nhỏ bạn không nói trước, cô mím môi:
_Em Duy của mày ở đâu ra vậy?
Diễm Chi bật cười:
_Thằng em bà con ở dưới quê lên luyện thi, sợ nó học không bằng mấy đứa ở đây nên ba mẹ tao nhờ thầy dạy kèm. Lúc nãy sao vậy?
Đỏ mặt khi nhớ lại cách cư xử của mình. Cô nói:
_Thôi, tao về đây. Gặp hắn, tao quê lắm.
Diễm Chi trợn mắt:
_Bộ mày làm chuyện gì hả?
_Thì tao không cho hắn vào nhà. Tao đâu biết mày có đứa em đột xuất như vậy. Hên là mày ra kịp, nếu không thì tao quê đến cỡ nào không biết.
Diễm Chi bật cười và cười to hơn nữa. Hoàng My gườm gườm nhìn bạn, cô chưa bao giờ thấy nó cười như thế này bao giờ.
Diễm Chi như cố nín:
_Thôi bỏ “cục” quê của mày đi, anh Phong không có gì đâu.
Nói rồi nó lôi cô vào trong, Phong đang ngồi xem sách gì đó. Anh ngước lên:
_Duy đâu rồi Chi?
Kéo Hoàng My ngồi xuống cạnh mình, Diễm Chi mỉm cười:
_Nó lại bạn mượn sách. Nó nhắn anh chờ nó một chút.
_Vậy à!
Hoàng My mím môi, cô liếc nhỏ bạn muốn đứt đuôi con mắt khi thấy vẻ nín cười của nó. Không thể im lặng được, cô gượng cười:
_Xin lỗi, lúc nãy tôi không biết nên…
Phong nhếch môi ngắt lời cô:
_Không có gì.
Hoàng My im bặt, không ngờ cô lại rơi vào trường hợp này, cô chưa biết phải làm sao thì Phong đã đứng lên:
_Tôi có thể vào phòng học chờ Duy được không?
Diễm Chi nhanh nhẹn:
_Dạ được. Chắc Duy cũng sắp về rồi.
Phong mỉm cười rồi đi thẳng vào trong, thái độ rõ ràng không muốn tiếp chuyện cùng cô. Hoàng My cắn môi, chưa bao giờ cô quê và ghét ai như vậy.
Diễm Chi đưa ly cam cho cô:
_Thôi uống đi để hạ hoả. Tao thấy chuyện đâu có gì, với lại anh Phong cũng đâu có nói gì.
“Trời ạ! Thái độ như vậy mà nó nói không có gì”. Cô đứng lên:
_Thôi tao về. Định qua rủ mày đi chơi nhưng bây giờ mất hứng rồi. Mai vậy.
Diễm Chi liếc bạn một cái:
_Mày kỳ quá. Chuyện như vậy cũng giận.
Nhún vai, Hoàng My không khỏi bật cười trước cái nhăn nhó của Chi:
_Không giận, nhưng mong đừng bao giờ gặp nhau nữa.
Diễm Chi phì cười, cô còn lạ gì cái tính kiêu ngạo và bướng bỉnh của bạn mình, nhưng cũng phải công nhận Phong bỏ vào trong là không được lịch sự cho lắm, dù Phong muốn cho hai cô tự do nói chuyện thì cũng phải nói gì đó chứ. Đằng này lại bỏ đi thẳng, hỏi sao Hoàng My không quê cho được.
_Thôi được rồi. Về nhớ gọi điện cho tao.
Rồi như sực nhớ, Chi nhìn bạn:
_Tao nói với anh Khoa là mày về rồi nhé!
Hoàng My trợn mắt:
_Thôi khỏi, chừng nào gặp hẳn hay.
Nói rồi cô đề ga, không khỏi buồn cười vì gương mặt nhăn nhó của Diễm Chi.
_Ác như quỷ. Sau này bị trả báo đấy.
Hoàng My bật cười cho xe vọt đi, cô thấy mình cũng hơi ác như Chi nói, nhưng tính cô đã vậy thì làm sao khác được, cô quan niệm đàn ông là phải mạnh mẽ, bản lĩnh chứ không được uỷ mị, than thở như con gái.
Nửa tháng sau, Hoàng My đã bắt đầu đi học, cô thi đậu vào ngành quản trị kinh doanh cùng với nhỏ Chi. Lúc biết được hai đứa đều đậu, cô và Chi đã mừng như điên. Vừa bước vào trường đã thoáng thấy nhiều cặp mắt nhìn, quá quen với những ánh mắt như vậy, Hoàng My kéo tay bạn:
_Lớp mình kìa!
Cả hai bước vào lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ, Diễm Chi kề tai cô nói nhỏ:
_Lớp gì nhiều thế?
Hoàng My chỉ mỉm cười, cô tìm bàn trống để ngồi xuống nhưng Chi đã nhéo cô:
_Mày có thấy mọi người đều nhìn mình không?
Vẫn nhìn thẳng phía trước, My hỏi:
_Rồi sao?
_Mày không thấy lạ à?
Nhún vai, Hoàng My hất mái tóc ra sau:
_Quen rồi!
_Chậc! Tao nói chuyện khác kia.
Hoàng My quay qua bạn:
_Chuyện gì?
Vừa hỏi, cô vừa đưa mắt nhìn, dãy bàn bên cô ngồi toàn là nam. Cô liếc qua dãy kế bên không còn một chỗ trống.
_Tao đã bảo đi sớm mà không chịu. Kỳ quá, hình như mình ngồi chỗ của người ta đó.
Hoàng My ngước lên thì bắt gặp hai gã con trai đang đứng. Cô mỉm cười lịch sự:
_Chỗ này của bạn hả?
Hai gã con trai cười thật tươi:
_Bạn cứ ngồi đi, tụi tôi tìm chỗ khác cũng được. Mà hai bạn tên gì nhỉ?
Diễm Chi mỉm cười:
_Tôi tên Chi, còn nhỏ bạn tên Hoàng My.
Gã con trai mà nãy giờ nín thinh như quan sát hai cô, bèn lên tiếng:
_Hoàng My! Tên đẹp nhỉ. Còn chúng tôi là Thanh và Quang.
Hoàng My khẽ cười không nói gì. Thanh lên tiếng:
_My và Chi vừa tốt nghiệp phải không?
Diễm Chi tròn mắt:
_Sao anh biết?
Quang nheo mắt:
_Nhìn là biết liền. Mới tốt nghiệp mà đậu đại học rồi, giỏi nhỉ.
Diễm Chi cười tinh quái:
_Còn hai anh?
Quang nhún vai cười:
_Lận đận hai năm mới vào được đấy.
Cả Hoàng My và Diễm Chi đều bật cười, nhưng thấy không lịch sự lắm nên cả hai cố nín.
Diễm Chi buông gọn:
_Anh Quang vui tính quá!
Bỗng cả lớp nhao nhao cả lên, Hoàng My cũng quay ra nhìn. Từ ngoài cửa, thầy bước vào, cả lớp bỗng im phăng phắc. Thanh và Quang vội chen vào những bàn chưa chật lắm rồi quay qua nheo mắt với hai cô. Cả hai thầm buồn cười và hiểu rằng cái nheo mắt ấy sẽ làm phiền mình dài dài.
Vừa bước ra cổng trường, hai cô vội bước qua đường để lấy xe. Đi ngang qua một quán cơm ở vỉa hè, bỗng Diễm Chi dừng lại:
_Ủa, anh Phong!
Phong đang ngồi ở bàn phía ngoài với dĩa cơm của mình. Anh khẽ cười:
_Chi mới tan học hả? Ngồi ăn luôn thể.
Diễm Chi cười, cô bấm tay Hoàng My một cái, nó nhún vai:
_Tao không ăn đâu.
Diễm Chi nhìn Phong, e ngại:
_Hôm khác nghe anh Phong, bữa nay tụi em có hẹn rồi.
Cô vừa dứt lời thì Thanh và Quang đã thắng sát một bên, Diễm Chi khẽ liếc về phía Phong, anh mỉm cười như hiểu rồi cúi xuống ăn tiếp dĩa cơm của mình, Chi liếc Hoàng My một cái, không ngờ con nhỏ thù dai dễ sợ, chuyện có gì đâu mà cũng làm cho dữ. Với lại cô cũng hiểu những quán vỉa hè này đâu hợp với Hoàng My, vậy thì làm sao nó nhận lời anh Phong cho được. Cô chào Phong rồi cùng My đi lấy xe. Cô bước lên đi song song với bạn:
_Mày kỳ quá!
Vẫn nhìn về phía trước, Hoàng My hỏi:
_Kỳ gì?
Diễm Chi ấm ức nhìn bạn:
_Không lịch sự chút nào. Anh Phong chào mày mà mày không nhìn gì cả.
Hoàng My đứng lại nhìn Chi:
_Sao tao thấy mày luôn bênh vực hắn vậy?
_Không có, tao chỉ thấy mày quá đáng thôi.
“Như vậy mà nói không có”. Hoàng My nghĩ thầm.
_Cứ cho là tao không có lịch sự đi, nhưng với người như vậy, tao không thích nói chuyện thì sao.
Diễm Chi tức anh ách, nhìn bạn:
_Mày đúng là…
Chi chưa nói hết câu thì Hoàng My đã bước vào trong lấy xe, Diễm Chi đưa mắt nhìn bạn ấm ức.
Hôm nay Khoa gọi điện rủ cô đi uống nước. Hoàng My nhận lời vì hôm nay cô muốn đi rong ngoài phố và ghé vào một quán cà phê nào đó để nghe nhạc thì thật ấm cúng. Hoàng My cùng Khoa len lỏi vào bên trong quán. Sau khi gọi nước cho cả hai. Khoa quay qua cô mỉm cười:
_Sao My về mà không cho anh hay.
Hoàng My cười khoe hai lúm đồng tiền:
_Thì bây giờ anh chẳng hay đó sao.
Anh Khoa nhìn cô hơi lâu rồi nói như trách móc:
_My có biết mỗi câu nói của em làm anh thót tim không?
Hoàng My cười khúc khích:
_Nhưng em có nói gì đâu.
Khoa khẽ thở dài, không biết bao giờ cô mới hết trẻ con đây? Nhưng Khoa lại yêu những cử chỉ trẻ con ấy mới lạ chứ. Hoàng My vừa ngậm ống hút uống vừa lơ đãng nghe nhạc, nhưng cô vẫn biết bên cạnh mình là ánh mắt Khoa đang quan sát.
Bỗng Khoa lên tiếng:
_Hình như My bắt đầu đi học rồi phải không?
_Dạ.
_Vui không?
Hoàng My mỉm cười:
_Không những vui mà còn tức cười nữa.
Khoa tò mò:
_Vậy hả? Chắc có nhiều tên trồng cây si lắm nhỉ?
Hoàng My tỉnh bơ:
_Anh Khoa hay ghê. Đoán trúng phóc.
Mặt Khoa lầm lì:
_Ai vậy My?
Hoàng My thấy buồn cười, cô nhướng mắt:
_Nói ra anh Khoa cũng đâu có biết.
Khoa nhìn cô, dè dặt:
_My nè, bắt đầu ngày mai anh sẽ đưa rước em đi học nhé?
Hoàng My tròn mắt:
_Em không thích, với lại em không dám làm phiền anh Khoa đâu.
Khoa nói nhanh:
_Không phiền gì hết. Được đưa rước My, anh vui nữa là khác. Đồng ý nhé My.
Hoàng My lắc đầu:
_Không.
Rồi không kiềm được, cô bật cười vì gương mặt bí xị của Khoa:
_Tự nãy giờ em đùa đấy. Anh Khoa đừng giận.
Khoa lắc đầu:
_My đừng dối anh. My có biết là em đẹp lắm không?
Hoàng My vừa buồn cười vừa ngán ngẩm vì cách nói của Khoa. Thật tai hại nếu cô còn trêu nữa thì sẽ nghe anh Khoa “than thở”, điều mà cô rất không thích nghe.
Hoàng My lảng sang chuyện khác:
_Sao anh biết em về mà gọi điện?
_Anh gặp Chi tối qua.
_Vậy hả?
Hỏi để cho có chuyện, chớ làm sao cô không biết chính là nhỏ bạn thân của mình. Bỗng cô chú ý hai người vừa bước vào, cô gái thật đẹp và My không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra “thầy giáo của Duy”. Không ngờ hắn lại quen với một người đẹp và sang trọng như vậy, cô đưa mắt tò mò nhìn họ, Khoa cũng nhìn theo cô:
_Em cũng biết Phong nữa hả?
Hoàng My giật mình:
_Sao anh biết hắn vậy?
Khoa nhún vai:
_Phong là sinh viên xuất sắc của Khoa kiến trúc mà và là trung tâm của các cô gái đấy.
Hoàng My tò mò:
_Sao anh Khoa rành quá vậy?
_Trường anh có giao lưu với trường kiến trúc nên biết. Nhưng sao em biết Phong?
_Anh ấy dạy kèm cho em Diễm Chi mà.
Khoa gật gù:
_Vậy à!
Hoàng My tò mò đưa mắt về phía họ, hai người nói gì đó rất vui vẻ. Nhất định ngày mai cô sẽ kể cho nhỏ Chi nghe mới được. Nhìn đồng hồ đã gần khuya, Hoàng My làm cử chỉ muốn ra về, Khoa lặng lẽ tính tiền rồi cùng cô ra khỏi quán. Cô khẽ liếc qua Phong, hình như hắn cũng vừa thấy cô. Ngẩng mặt lên, cô hất mái tóc ra sau rồi bước ra ngoài. Hoàng My thấy buồn cười khi nghĩ Phong sẽ cho cô và anh Khoa cũng giống như anh ta và cô gái ấy vậy.
Sáng sớm, Hoàng My đã lấy chiếc xe màu trắng mà ba cô tặng sinh nhật vừa rồi. Cô chạy thẳng lại nhà Diễm Chi, hôm nay chủ nhật nên cô thấy thật thoải mái trong ngày cuối tuần nếu kéo nhỏ Chi đi rong ngoài phố.
Hoàng My khẽ cười một mình khi tưởng tượng gương mặt ngạc nhiên và nhăn nhó của nhỏ Chi khi nghe cô kể về “thầy giáo thằng Duy”. Đối với My, Phong không là gì để cô phải bận tâm, nếu đem so sánh với những người con trai mà cô từng tiếp xúc thì Phong là người tệ hại nhất. Vừa thắng xe trước nhà Chi, cô đã thấy chiếc xe cuộc của Phong dựng ở trong sân. Không muốn vào, cô bóp kèn inh ỏi, nhỏ Chi từ nhà chạy ra, thấy cô, nó la lên:
_Mày làm gì vậy? Cửa mở sao không vào nhà?
_Không thích vào. Đi chơi không? Tao ở đây đợi được rồi.
Diễm Chi liếc vào trong như hiểu, cô nguýt My một cái rồi mới quay vào nhà thay đồ. Một lúc sau khi đã ngồi vào xe, Chi trách nhẹ:
_Tao không hiểu sao mày ghét anh Phong dữ vậy?
Nhún vai, Hoàng My cho xe vọt đi:
_Mày biết tối qua tao gặp ai không?
Nói rồi cô liền kể cho Chi nghe chuyện cô gặp Phong. Nghe xong, nhỏ Chi bật cười:
_Tưởng chuyện gì. Mày mới biết hay sao?
Hơi cụt hứng, Hoàng My trề môi:
_Hắn tưởng như vậy thì có thể phách lối sao? Không xứng một chút nào.
Bất mãn, Diễm Chi nhìn bạn:
_Có thể anh Phong nghèo thật, nhưng học rất giỏi lại sống tự lập. Nếu đem so với anh Khoa, thì anh Phong hơn nhiều.
Hoàng My nhún vai cười:
_Tao ghét nhất là tính kiêu ngạo của hắn.
Diễm Chi buột miệng:
_Mày cũng trong số đó đấy.
Hoàng My tỉnh bơ:
_Tao khác, anh Phong của mày khác.
Diễm Chi nhảy đỏng lên:
_Cái gì anh Phong của tao.
Hoàng My trề môi:
_Không phải sao. Lúc nào cũng bênh vực.
_Nói tầm bậy đi. Anh Phong nghe được chắc tao chui xuống đất vì xấu hổ.
Hoàng My bật cười:
_Thôi không nói nữa. Bây giờ đi đâu đây?
Diễm Chi liếc bạn một cái như còn ấm ức:
_Tuỳ mày vậy. Nhưng giải quyết bao tử trước đã. Tao đói lắm rồi.
Hoàng My phì cười, cả hai nói tíu tít và quên bẵng câu chuyện về Phong.
Tâm Phong vừa bước vào phòng thì cả đám bạn đã nhao cả lên:
_Sao Phong? Năm nay giao lưu với trường nào vậy?
Lâm Phong nhún vai:
_Kinh tế, khoa quản trị.
Cả nhóm ồ lên. Bảo vội lên tiếng:
_Thích thật, quản trị, con gái đẹp không đấy.
Cả nhóm bật cười. Bảo thích chí nói tiếp:
_Vậy trường sẽ tổ chức cắm trại ở đâu?
Lâm Phong ngồi xuống giường:
_Vũng Tàu.
_Đi với lớp nào vậy?
_Tụi mình đi với năm thứ nhất.
Bình nhíu mày như nhớ ra:
_Ê, hoa khôi của trường kinh tế cũng năm thứ nhất khoa quản trị đấy.
Phong bật cười:
_Hình như tụi bây để ý mấy em quản trị lắm thì phải.
_Dĩ nhiên rồi. Cô bé tên gì nhỉ?
Bảo nhanh nhẹn:
_Hoàng My!
Cả nhóm cười rộ lên, Phong nhún vai:
_Tao phục tụi mày sát đất. Ở đâu mà tụi bây biết vậy?
_Tao có bạn bên đó. Nghe nói cô nàng kiêu ngạo lắm, con nhà giàu có tiếng nên được cưng chiều số một.
Lâm Phong không nói gì, anh im lặng nghe tụi nó bàn về “hoa khôi trường kinh tế” mà buồn cười. Lâm Phong nhớ lại gương mặt tuyệt đẹp của cô, quả đúng như tụi bạn nói, đó là một cô nàng kiêu ngạo.
Nửa tháng sáu thì đến ngày cắm trại, tất cả đều muốn xem “hoa khôi” mà tụi nó tranh cãi mấy ngày trời. Gần trưa xe mới ra tới Vũng Tàu, cả bọn xúm lại dựng trại, các cô gái sợ nắng nên cứ ngồi ở phía trong, cả bọn con trai phải làm tất cả nhưng lại rất vui vì làm trước ánh mắt của mấy nàng. Khi đã dựng trại xong, cả bọn nhao hẳn lên và trở về với đề tài cũ, đó là muốn gặp mặt cô bé hoa khôi. Hùng khều tay Bảo hỏi:
_Cô bé đó đâu?
Bảo cũng đưa mắt tìm kiếm:
_Không biết. Trưa đến giờ không thấy.
_Hay cô bé không đi!
Bảo nhún vai:
_Tao không biết, nhưng nhìn để nhìn thôi, chớ như tụi mình cô nàng không để mắt tới đâu.
Hùng bật cười không nói gì, anh cởi áo rồi chạy ào xuống biển, Bảo cũng chạy theo tụi bạn. Lâm Phong cũng đứng dậy, anh làm một động tác thư giãn trước khi xuống nước. Bỗng Phong phát hiện ra hai dáng khá quen. Hoàng My và Diễm Chi đang cùng đám bạn chạy ào xuống biển. Anh buồn cười khi thấy vẻ ngớ ngẩn của tụi bạn. Phong cũng thầm công nhận trong bộ đồ tắm màu hồng, Hoàng My thật đẹp. Tụi bạn anh quên trời đất là phải.
Lâm Phong cũng cởi áo xuống nước, nước mát làm anh dễ chịu hơn. Bỗng một bàn tay khều anh:
_Ê, Phong! Mày nhìn thằng Bình kìa.
Phong quay lại nhìn, bên kia Bình đang làm quen với hai cô. Phong mỉm cười:
_Có chuyện gì không? Tao thấy cũng bình thường thôi mà.
_Tao không gan như thằng Bình. Mấy cô nàng nhà giàu hay khi dễ mấy thằng sinh viên nghèo như mình lắm.Thích thì thích thật nhưng tao không dám.
Phong nhìn bạn thông cảm, Bảo có cái lý của nó nhưng cũng không nói được thằng Bình. Đó là chuyện tự nhiên thôi. Anh bỗng nghe tiếng cười trong trẻo của Hoàng My vang lên, không biết Bình nói gì mà cô thích thú đến vậy. Trong đám bạn, Bình là tay hài hước nhất mà.
_Anh Phong!
Lâm Phong giật mình quay lại:
_Ngọc hả? Sao em không bơi cùng mấy bạn.
Ngọc nheo mắt cười duyên dáng:
_Qua đây bơi với anh Phong thích hơn.
Phong mỉm cười không nói gì, Ngọc tự nhiên nắm tay anh lôi ra xa. Phong giữ cô lại:
_Ngọc biết bơi không?
Ngọc nhoẻn miệng cười:
_Không, nhưng có anh, em không sợ gì cả.
Phong nhíu mày:
_Nếu vậy, Ngọc đừng ra xa.
Nhưng Ngọc không nói gì, tiếp tục lôi anh ra ngoài. Ra đến ngoài, Ngọc tự nhiên bá cổ anh, hỏi:
_Được chứ?
Phong nhún vai, anh đưa tay đỡ lưng cô, Phong tập cho Ngọc bơi lần về phía bên kia. Phong đưa tay đỡ eo của Thuý Ngọc cho cô đứng vững.
_Anh Phong bơi hay ghê!
Phong không biết anh đang đứng gần Diễm Chi và Hoàng My. Từ xa My đã nhận ra Phong nhưng lờ đi như không thấy. Bình đưa tay ngoắt Phong:
_Phong!
Phong bơi lại bạn, anh mỉm cười nhìn Chi:
_Chi cũng dự trại nữa à?
Diễm Chi nheo mắt:
_Dĩ nhiên rồi. Anh Phong ở trại nào vậy?
Bình nhanh nhẹn:
_Phong cùng trại với anh.
Diễm Chi thích thú:
_Vậy à? Chắc trại mấy anh vui lắm nhỉ?
Phong cười, anh đỡ cho Ngọc đứng vững rồi nói:
_Chắc Chi đi như vầy là lần đầu phải không?
_Dạ, em thích lắm. Vui ghê.
Rồi cô quay qua Hoàng My tự nãy giờ vẫn không nói gì, cô đang nằm trong bánh xi. Đưa tay nhéo Hoàng My một cái, Chi nói:
_Anh Phong nhớ nhỏ My chứ?
Phong đưa mắt nhìn Hoàng My rồi gật đầu không nói. Bình đập lên vai anh:
_Thì ra mày quen với hai cô bé trước. Vậy mà giấu nhé!
Phong nhún vai không nói gì. Bỗng một trái bóng từ đằng kia bay qua chỗ của Hoàng My, cô giật mình né sang một bên làm bánh xi cô đang nằm bị úp xuống, cô ngã chúi vào người Phong, Hoàng My bị sặc nước nên ho đến chảy nước mắt. Cô vô tình không hay mình đang đứng trong lòng Phong. Phong dịu dàng đỡ cô:
_My không sao chứ?
Đến giờ My mới giật mình nhớ ra và cô đỏ cả mặt khi thấy mình gần như được Phong ôm vào lòng. Cô ngượng muốn chết đi được. Nhìn gương mặt cố nín cười của nhỏ Chi, cô càng quê hơn. My vội lách ra khỏi tay Phong, ấp úng:
_Cảm ơn anh, tôi không sao.
Mặt Phong tỉnh bơ:
_My né trái bóng tài thật. Nếu không tôi cũng không biết sao nữa.
Hoàng My gượng cười mà mặt đỏ như say nắng. Lần đầu tiên cô lâm vào trường hợp như vầy và điều tệ hại hơn là mỗi lần như vậy cô đều đứng trước mặt Phong. Cố gượng cười, My nói:
_Xin lỗi, My vào bờ trước.
Bình nhanh nhẹn:
_Để anh đưa My vào.
Diễm Chi nheo mắt cười với Phong rồi đi vào bờ cùng bạn. Chiều cũng vừa buông xuống, cả nhóm cũng bước lên bờ và về trại của mình.
Buổi tối, Chi rủ rê Hoàng My:
_Qua trại anh Phong chơi không? Giao lưu ấy mà. Tụi nó đi hết rồi.
Hoàng My đỏ mặt khi nhớ lại lúc chiều, Phong như ôm cô vào lòng. Cô vội lắc đầu:
_Không đi đâu. Tao mệt quá!
Diễm Chi nhìn bạn đăm đăm, cô còn lạ gì tính của Hoàng My:
_Thì qua bển một chút thôi. Ở đây buồn thấy mồ.
Nhăn mặt, Hoàng My nói cương quyết:
_Đã bảo không đi mà. Mày đi đi!
Diễm Chi thở dài:
_Vậy mày nghỉ sớm đi. Lát nữa tụi tao về.
Sau khi Diễm Chi đi, Hoàng My ngồi bó gối nhìn lửa trại bập bùng, tất cả đều tập trung về trại của Phong. Cô chợt nghe tiếng đàn và một giọng hát trầm ấm vang lên, khỏi cần đoán cô cũng biết đó là Phong, anh đang hát bài “trái tim không ngủ yên”.
Dù ghét Phong, nhưng cô cũng phải công nhận Phong hát rất hay, bỗng cô có cảm giác như Phong hát bài đó là để cho cô nghe. Hoàng My chợt đỏ mặt, một cảm giác xấu hổ làm cô phải đưa mắt nhìn quanh dù biết rằng chỉ có một mình. Hoàng My cởi giày ra, cô rất thích đi chân không trên cát về đêm vì nó vừa mát lạnh vừa cho cô cảm giác dễ chịu.
Hoàng My đi về phía mỏm đá đằng xa, biển về đêm như có cái gì đó bí ẩn và hình như đó cũng là một trong những điều quyến rũ của nó đối với mọi người.
Ngồi một lát cô mới quay nhìn về phía trại, ánh lửa nhỏ bé cho cô biết mình đã đi rất xa, cô chẳng còn nghe tiếng Phong hát và tiếng cười đùa của tụi bạn. Thật ra My rất muốn tham gia, nhưng nghĩ đến sẽ gặp Phong, cô lại ngượng cứng người. Bỗng cô giật thót mình khi thấy một dáng cao to đứng kế bên, hốt hoảng cô đưa tay chặn ngực như cố bình tĩnh vì từ chỗ cô ngồi đến trại đằng kia rất xa.
_Yếu bóng vía đến vậy sao?
Hoàng My hít thật sâu khi nhận ra Phong, cô quay nhìn ra biển:
_Anh thích làm người khác giật mình lắm thì phải.
Phong thọc hai tay vào túi quần:
_Sao My không đi cùng mấy bạn.
Cô đỏ mặt khi nghĩ Phong hiểu đựơc lý do vì sao mình không đi, khẽ liếc qua Phong, nhưng trong bóng tối cô không thấy rõ điều gì ngoài đôi mắt rất sáng của Phong:
_Tôi không thích.
Cô nghe tiếng Phong cười nhỏ:
_Vậy à!
Mặt Hoàng My đỏ hơn khi đoán chắc rằng Phong biết được ý nghĩ của cô.
_Anh có biết mình đang làm phiền người khác không?
Phong quay qua cô, nhún vai:
_Tôi không rảnh làm chuyện đó. Diễm Chi nhờ tôi đi xem My có sao không.
Hoàng My mím môi, nhỏ Chi về sẽ biết tay cô.
_Thì anh đã thấy rồi đó. Bây giờ có thể đi được rồi.
_Ở đây xa trại mà lại ở một mình. Cô không sợ sao?
Hoàng My đưa mắt nhìn quanh:
_Anh đừng doạ . Tôi không sợ đâu.
Phong khẽ cười khi nhớ lại cử chỉ hoảng hốt của cô lúc nãy. Phong không đi, anh đứng yên một lúc rồi quay nhìn xuống đất, Phong cúi xuống lượm một vỏ sò và đưa cho cô.
_Tặng Hoàng My!
Cô quay qua nhìn Phong, hơi ngạc nhiên về thái độ của anh nhưng vẫn lịch sự cầm lấy.
_Cảm ơn!
Giọng Phong trầm ấm vang lên:
_Thật ra tôi rất thích ngắm biển về đêm. Nó có vẻ bí ẩn và quyến rũ. My có thấy vậy không?
Hoàng My gật đầu không nói, cô khẽ liếc Phong, không ngờ anh lại có lúc trầm lặng và dịu dàng đến vậy. Cô buột miệng:
_Tôi không biết, không ngờ anh có ý nghĩ về biển lạ như vậy.
Cô nghe tiếng Phong cười nhỏ:
_My thấy thế sao? Vậy mà tôi tưởng em cũng có ý nghĩ giống tôi chứ.
Hoàng My chớp mắt, Phong đúng là đáng sợ, hình như anh ta luôn đọc được suy nghĩ của cô:
_Tôi chỉ muốn đi dạo thôi chứ không rảnh để nghĩ vớ vẩn về những chuyện không thực tế.
Hoàng My tưởng Phong sẽ tức giận vì câu nói cố ý của mình, nhưng Phong chỉ mỉm cười:
_Nhờ My tôi mới thấy mình đúng là mơ mộng suy nghĩ không đâu.
_Mỗi người một cách cảm nhận khác nhau, tôi thấy cách nghĩ của anh cũng hay hay.
Phong gật gù:
_Vậy à! Tôi có thể xem lời khen này như một sự an ủi không?
Hoàng My mỉm cười:
_Tuỳ anh!
Cả hai cùng bật cười, Phong quay qua cô nheo mắt:
_My muốn xuống biển không?
Hoàng My tròn mắt:
_Bây giờ?
Phong gật đầu:
_Đi chân trần mà không xuống nước thì đâu còn thú vị.
_Nhưng…
Phong chìa tay về phía cô:
_Tin tôi đi, cảm giác sóng vỗ vào chân mình rất tuyệt.
Hoàng My hơi bối rối thì Phong đã nắm tay cô kéo ra ngoài, vừa lúc có một đợt sóng lớn vỗ vào bờ làm My loạng choạng suýt té, Phong vội đỡ lấy cô rồi bật cười:
_Thấy thế nào?
Hoàng My bước chậm rãi trên sóng, cô nhún vai:
_Bình thường thôi!
Phong khẽ cười:
_Tiếc thật, nhưng không sao, My không chê là được rồi.
Hoàng My cười khúc khích, đúng là rất tuyệt như Phong nói, cô cũng đi như thế này mỗi khi tắm biển cùng gia đình, nhưng đi vào ban đêm thì đây là lần đầu. Thật lạ là cảm giác không giống nhau.
_Chắc anh Phong ra đây nhiều lắm.
Lâm Phong mỉm cười:
_Chỉ vài lần thôi. Lúc đó tôi chỉ có một mình và tâm trạng không như bây giờ.
Hoàng My nhìn Phong tò mò:
_Là sao?
Phong nhún vai:
_Khi một mình ở đây, My nghĩ gì?
_Nghĩ lung tung.
Phong dừng lại nhìn ra biển:
_Tôi cũng vậy, nhưng bây giờ khi cùng đứng với tôi còn có Hoàng My. My biết tôi nghĩ gì không?
Hoàng My quay qua nhìn Phong, dưới ánh trăng đôi mắt sáng của Phong như cười, thật không giống Lâm Phong mà cô đã từng ghét cay ghét đắng. Hoàng My quay nhìn nơi khác như tránh một cảm giác nào đó vừa len vào lòng cô. Hoàng My hỏi nhỏ:
_Nghĩ gì?
Phong mỉm cười, anh chợt quay qua nhìn thẳng vào mắt cô:
_Nghĩ về My. Em giống như biển vậy.
Hoàng My chớp mắt bối rối, cô không ngờ Phong nói như vậy, nhưng thật lạ là cô không thấy giận, thậm chí lại rất thích, một cảm giác gần như xao xuyến khi nhìn vào mắt Phong, Hoàng My mỉm cười khoả lấp:
_Anh Phong cũng biết đùa ghê.
Phong vẫn không rời mắt khỏi cô:
_Tôi không đùa mà nói rất thật.
Hoàng My bối rối nhìn nơi khác, cả hai đứng yên một lát, cuối cùng Phong lên tiếng:
_Chúng ta về trại thôi.
Hoàng My đi song song với Phong về trại, Phong chợt nhìn xuống chân cô, rồi anh dừng lại lột đôi giày sandal của mình ra trước đôi mắt mở to của Hoàng My.
Phong cười dịu dàng:
_Thử xem nó có dễ chịu như My nói không?
Rồi Phong lại nheo mắt với cô, cử chỉ của Phong làm My thót tim một cái. Bỗng Phong hỏi:
_Hình như lúc trước My ghét tôi lắm thì phải.
Hoàng My đỏ mắt:
_Tính tôi hay bị quê lắm và rất khó chịu về điều đó.
Phong bật cười và cười lớn hơn nữa, My đỏ cả mặt, cô nguýt anh một cái, cử chỉ dễ thương như trẻ con mà cô không nhận ra:
_Thì ra là vậy. mỗi lần gặp nhau, My không thèm nhìn làm tôi cứ tưởng mặt mình đáng ghét lắm.
Rồi Phong nhìn cô:
_Bây giờ còn ghét không?
Hoàng My cười khúc khích, cô rùn vai:
_Vẫn còn.
Phong bật cười, Hoàng My không ngờ chỉ có một buổi tối mà cô và Phong đã xoá bỏ khoảng cách như vậy. Đang đi, bất chợt Phong khuỵu xuống, Hoàng My ngạc nhiên chưa biết chuyện gì thì đã thấy chân Phong đầy máu. Cô hoảng hốt la lên:
_Anh bị sao vậy?
Phong nhăn mặt, anh mím môi giật mạnh miếng sò ra, nhìn máu tuôn từ bàn chân Phong, Hoàng My như choáng váng, cô rút vội chiếc khăn tay của mình đắp lên bàn chân Phong. Giọng My nghẹn lại:
_Anh đau lắm không? Máu ra nhiều quá, để tôi kêu mọi người.
Phong cố nín đau, gượng đứng dậy, My ngập ngừng đưa tay đỡ anh, nhưng Phong đã khoát tay:
_Tôi không sao.
Hoàng My vẫn không buông Phong ra, cô cố gắng đỡ Phong đi về trại, được một đoạn My mừng quýnh quáng khi nhận ra Diễm Chi từ xa, cô vội gọi lớn. Diễm Chi chạy nhanh đến, vẽ mặt hoảng hốt khi thấy Phong:
_Anh Phong bị sao vậy? Máu ra nhiều quá.
Vừa lúc đó mọi người cũng vừa tới, cả đám nhao nhao hẳn lên và xúm nhau kè Phong về. Về đến trại Thuý Ngọc lăng xăng vừa chùi máu vừa sát trùng cho Phong:
_Anh ráng chịu đau nhé. Anh đi đâu mà bị thương nặng thế. Có đau lắm không?
Phong gượng cười:
_Chỉ cần em đừng nhăn nhó là anh đỡ đau rồi.
Mọi người cười ồ lên, đến nước này mà Phong còn đùa được. Sau khi máu lau xong, Diễm Chi nhìn sững sờ:
_Anh đạp gì mà sâu quá vậy anh Phong?
_Vỏ sò bị bể đó mà.
Phong đưa mắt nhìn Hoàng My tự nãy giờ không nói gì:
_Xin lỗi đã làm dơ khăn của Hoàng My.
Hoàng My gượng cười:
_Đâu có gì, anh không sao là tốt rồi.
Phong mỉm cười dịu dàng:
_My và mọi người về nghỉ đi. Tôi không sao đâu.
Hoàng My hơi ngập ngừng khi quay đi, dù không phải lỗi của cô nhưng Phong bị như vậy cũng làm cô ray rứt.
Tất cả lần lượt trở về trại, duy chỉ có Thuý Ngọc là ở lại và hình như không ai ngạc nhiên về điều đó. Sáng sớm mọi người lại kéo nhau xuống biển, chỉ có Phong là ngồi trên bờ. Hoàng My và Chi đi lại phía anh:
_Tội anh Phong ghê, nhưng nếu anh xuống biển thì chịu không nổi đâu. Anh ở trên này cho mát. Phong mỉm cười gật đầu, Hoàng My không nói gì, cô bước theo bạn xuống biển.
_My!
Hoàng My giật mình quay lại và ngạc nhiên khi nhận ra Khoa. Sao anh biết cô ở đây nhỉ?
_Anh ra đây lúc nào?
Khoa cười thật tươi:
_Lớp anh mới ra, gặp được My thật tuyệt. Sao chúng ta không xuống biển nhỉ?
Nói rồi Khoa tự nhiên nắm tay cô lôi xuống nước, Hoàng My cảm giác như ánh mắt Phong đang nhìn theo.
Xuống dưới nước, My cố ý tránh xa Khoa nhưng Khoa càng bám theo và đùa giỡn với cô nhiều hơn. Khoa khoát nước vào mặt Hoàng My rồi cười lớn:
_Trừng trị tội ra đây mà không nói với anh.
Hoàng My bật cười, dù không muốn nhưng cô cũng bị cuốn theo trò chơi của tụi bạn. Đùa giỡn một lúc, Hoàng My đưa mắt nhìn về chỗ Phong, anh không còn ngồi ở đó nữa, cô chợt nhận ra hình như có một tình cảm nào đó đang làm cô thắc thỏm và buồn nao lòng. Hoàng My muốn lên bờ nhưng tụi bạn cứ chúi vào cô mà đùa giỡn. Cuối cùng cô cũng thoát ra được nhưng riêng với Khoa thì chẳng bao giờ anh rời mắt khỏi cô. Lên bờ, khi Hoàng My thay đồ bước ra thì đã gặp Khoa thật nghiêm chỉnh trong quần kaki lửng và áo thun trắng. Đưa cho Hoàng My ly sữa, anh mỉm cười:
_My uống đi cho ấm.
_Cảm ơn anh!
Từ trong trại, Chi ló đầu ra:
_Còn của em đâu?
Khoa bật cười, chỉ ra phía sau, Quang nhanh nhẹn bước lên đưa cho cô ly nước cam:
_Uống đi cho hạ hoả.
Diễm Chi lườm Quang một cái, cả bọn lại tiếp tục giỡn, hình như nhỏ Chi không biết mệt là gì, trong đám nó là sung nhất. Hoàng My chỉ cười chứ không tham gia, cô kín đáo đưa mắt về trại của Phong đằng xa, không biết Phong đâu mà gần chiều rồi cô chẳng thấy. Bỗng Diễm Chi đề nghị:
_Quên nữa, mình qua bên kiến trúc đi, sẵn thăm anh Phong luôn.
Nói rồi nó nhìn Hoàng My e dè như sợ cô sẽ từ chối. Hoàng My thấy buồn cười, nếu Chi biết tối hôm ấy cô và Phong nói chuyện thế nào chắc nó nhảy dựng lên mất.
Diễm Chi nhìn My:
_Đi nhé My! Qua bển một lát cũng được.
Làm như miễn cưỡng, My nhún vai:
_Sao cũng được, nhưng đi một lát thôi đó!
Diễm Chi mừng rỡ nắm tay cô kéo lên, Khoa và mấy đứa bạn cũng chạy theo. Vừa vào trại của Phong, cả nhóm đã giỡn ầm lên. Bình cười thật tươi:
_Hân hạnh được đón tiếp các người đẹp.
Diễm Chi nheo mắt:
_Anh Bình nói câu này đúng lắm. Nơi nào vinh hạnh lắm mới được các cô nương chiếu cố ghé thăm.
Cả đám cười ồ lên, Bảo trêu:
_Ghé thăm hay ghé quậy.
_Cả hai. Nếu hối hận thì còn kịp đó.
Bảo vờ chấp tay:
_Không dám, không dám!
Hùng tự nãy giờ không nói gì, liền lên tiếng:
_Tôi phát hiện có một vị khách lần đầu tiên qua đây. Mọi người nghĩ sao?
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Hoàng My, cô khẽ cười:
_Ý anh Hùng là sao? Nếu đuổi, My sẽ về ngay.
Hùng vội phát tay:
_Được My ghé thăm là vinh hạnh lắm rồi, đâu dám thất lễ. Nhưng sao các bạn…
Sau câu nói của Hùng, mọi người đều đồng thanh la lên:
_Phạt.
Hùng vỗ tay cái đốp:
_My thấy không, đâu phải anh bắt ép đâu.
Hoàng My cũng cười theo:
_Hình như mọi người “dụ” em qua đây để bắt nạt thì phải.
Khoa vội giơ cả hai tay:
_Anh vô tội mà My.
Cả nhóm cười nghiêng ngả vì vẻ mặt đau khổ của Khoa. Diễm Chi hùng hồn đứng lên:
_Phạt anh Khoa luôn, tội chống đối lại tập thể. Phạt hai người song ca một bài.
Mọi người vỗ tay vang dội, Khoa bị phạt mà cười thật tươi như được quà, anh kín đáo nheo mắt với Diễm Chi như cảm ơn.
Cuối cùng Hoàng My và Khoa cũng phải làm theo yêu cầu của mọi người, Khoa hơi thất vọng khi My chọn bài “Mong ước kỷ niệm xưa” nhưng anh vẫn cười thật tươi chiều theo ý Hoàng My. Hát xong, My ngồi xuống bên cạnh nhỏ Chi, kín đáo đưa mắt quan sát nhưng chẳng thấy Phong đâu, cô đang bồn chồn không biết phải làm gì thì nhỏ Chi đã lên tiếng. Hoàng My thầm cảm ơn nhỏ bạn thân.
_Ủa! Anh Phong đâu?
Bảo ngồi bên cạnh nói:
_Chân Phong sưng to lắm, ở đây cũng không tham được gì, nên đã về thành phố cùng thầy rồi.
Diễm Chi ấm ức:
_Kỳ vậy? Anh Phong về mà không nói tụi này một tiếng.
Bình bật cười trêu:
_Thì đợi về thành phố hỏi tội nó.
Diễm Chi tinh ý liếc một vòng qua mọi người:
_Thuý Ngọc đâu anh Bình?
Kha bật cười chen vào:
_Khỏi hỏi thì cũng biết, về theo thằng Phong rồi phải không?
Bình mỉm cười gật đầu:
_Thằng Phong không chịu nhưng con bé cũng theo, nó nói về thành phố không ai chăm sóc cho thằng Phong nên nó lo.
_Chưa thằng nào sướng bằng thằng Phong, bên cạnh lúc nào cũng có mỹ nhân dập dìu.
Mọi người đều cười trước câu nói của Kha, Hoàng My cũng gượng cười theo, cô thấy nhạt nhẽo vô cùng và chỉ muốn được một mình. My không hiểu sao mình buồn đến vậy khi nghe mọi người nói, không ngờ sự vắng mặt của Phong lại ảnh hưởng với cô nhiều như thế. Cô cố tham gia trò chơi cùng tập thể, nhưng tâm trí thì hình như đã theo Phong về thành phố náo nhiệt kia.
Ba ngày vui chơi cũng qua, Hoàng My nôn nao muốn về thành phố, không biết chân Phong đã đỡ đau chưa, cũng tại cô mà anh mới bị thương như vậy.
Qua hôm sau cô đã đến nhà Diễm Chi, thầm cầu mong sẽ gặp Phong ở đó. Nhưng cô hoàn toàn thất vọng, và một tuần sau đó, Phong cũng không đi dạy thằng Duy, muốn hỏi nhưng cô lại thôi, Diễm Chi thì cũng không nhắc, hình như nó vẫn còn nghĩ cô ghét Phong ghê lắm, nên những gì liên quan đến anh Phong nó đều thận trọng không nhắc trước mặt cô. Chi đâu biết lòng Hoàng My ra sao?