NĂM THÁNG CHÚNG TA TỪNG HẠNH PHÚC
Chương 1 - Cô gái đi tracker
Nắng hắt lưng chiều, những vạt nắng lốm đốm nhảy múa dưới chân nàng. Nàng ngồi một mình trong góc quán, hôm nay lại thêm một ngày mệt mỏi sắp trôi qua.
Ở cái thành phố xa lạ lại đầy xô bồ này, nàng tìm mãi mới thấy một quán cà phê hợp với mình.
Cà phê Diên Tường.
Mặt tiền quán khá rộng nhưng không sâu chỉ đủ cho hai dãy bàn ghế, có lẽ chủ nhà chia tách không gian sinh hoạt ở phía đằng sau. Xen giữa những bộ bàn ghế là các kệ gỗ lửng nhỏ bày biện mấy lọ hoa đá, sách truyện. Những khoảng không gian bị ngăn cách vừa đủ tinh tế để tạo sự riêng tư, nhưng không ngột ngạt quá và cũng không lãng phí quá nhiều diện tích.
Quán có hai tầng được xây bằng gạch đá ong to bản, tầng trên để không gian mở dành cho những người thích không gian thoáng đãng , và dành cho khách hút thuốc lá. Hai đầu hồi một bên trồng hoa giấy đỏ, một bên trồng hoa ti gôn, và chúng đã leo kín mái tự bao giờ. Dấu thời gian in hằn lên những thớ gỗ xù xì của gốc hoa giấy. Trên mái văng bày đủ các loại thạch thảo xen lẫn hoa hồng đang nở rực rỡ.
Ngay lối vào là một bảng gỗ nhỏ, có dòng chữ bằng phấn màu xanh:
Giữ gìn sự riêng tư cho người khác cũng là giữ gìn cho chính bạn.
Vừa đủ tôn nghiêm, những cũng không làm người đọc cảm thấy tự ái.
Khách quán khá đông, nhưng không ồn ào bỗ bã như thường thấy ở các quán cà phê khác. Không gian như chậm lại, nhẹ nhàng và không bị quấy phá bởi những bà những chị sồn sồn, những gã trai đầy hình xăm ăn nói sặc mùi chợ búa xã hội, những nàng thiếu nữ miệng đỏ choe choét như vừa bị ngã vập đầu vào cạnh tường làm đôi môi sưng tấy.
Lần đầu bước vào quán, những bộ bàn ghế gỗ để mộc màu nâu vàng như muốn nói với nàng rằng: Cô đã chọn đúng chỗ rồi đấy, hân hạnh làm quen!
Gọi cho mình một ly đen đá, nàng bỏ qua cái nhìn hiếu kỳ của những gã trai tò mò vẫn thi thoảng liếc qua chỗ nàng, kiểu như "Cũng xinh đấy chứ, mà lại đi ngồi quán một mình là sao!". Nàng đã quá quen với chuyện đó.
Chẳng ai sống hộ cuộc đời mình, vậy thì tại sao lại cứ phải quá bận tâm đến thái độ của kẻ khác cơ chứ.
Ly cà phê óng lên màu hổ phách như khẳng định với nàng rằng: Tôi là cà phê làm từ cà phê nhé, chứ không phải thứ cà phê đen như nước cống được trộn bởi đậu nành, lõi ngô với ký ninh đâu!
Khẽ nhếch mép cười 1/9 nụ cười đáp lại những kẻ tò mò, nàng thẩn thơ với những suy nghĩ của riêng mình. Ẩn dưới mái tóc xoăn bù xù cắt ngắn qua tai là đôi mắt đen buồn lãnh đạm, gương mặt trái xoan với đôi má phúng phính. Cặp lông mày dài chạy thẳng, không quá dày nhưng xanh rì giấu trong mình đôi lông mi cong vút. Cái mũi tẹt hếch lên ương bướng. Gương mặt nàng không phải đẹp kiểu lần đầu gặp đã khiến người khác si mê, mà mang trong đó cái khí chất riêng khiến người ta cũng không hiểu vì sao mình lại vương vấn.
Có tiếng gã trai nào đó nói chuyện oang oang nói chuyện điện thoại vọng ra từ cửa cầu thang, nàng khẽ chau mày khó chịu rồi lại lập tức giãn ra bình thản như mặt hồ lặng gió. Nàng cũng đã quá quen với những kẻ phá bĩnh như thế này.
Tiếng oang oang đó từ từ tiến đến gần nàng, vì trên tầng hai chỉ còn lại một bàn trống cạnh bàn nàng.
Nhưng kẻ phá bĩnh này không giống những kẻ khác!
“Xoảng!”.
Cái ba lô của gã trai vướng vào cốc cà phê của nàng.
Cà phê lênh láng mặt bàn kéo theo dòng chảy chảy thẳng xuống chiếc chiếc quần bò màu khói nàng mặc.
Tiếng oang oang im bặt, thay vào đó là cái mặt thộn đang quay ra phía nàng. Môi gã trai cứ mãi mấp máy mà âm thanh chịu chết trong vòm họng.
Nàng chẳng thèm nhìn gã đến giây thứ 2 dù trong lòng rất bực bội, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lúc quay trở ra quầy thanh toán, nàng thấy gã đang đứng đó lóng nga lóng ngóng như đứa trẻ vừa phạm phải một lỗi lầm gì to lớn lắm đợi mẹ quở trách.
- Bác ơi, cho cháu gửi tiền cà phê của bạn này ạ, cho tôi mời bạn một ly khác nhé? - Gã quay sang nàng ngập ngừng hỏi khẽ.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không có thói quen để người khác trả tiền hộ. Bác trả lại tiền hộ anh này cho cháu nhé! - Nàng khẽ đáp lại.
- Nhưng... đó là lỗi của tôi mà! - Giọng gã ỉu xìu.
Nàng quay đi không nói thêm câu nào, hứng thú gì mà ngồi thêm nữa, vô tình bắt gặp cái nhìn của gã trai trong gương nhỏ cạnh cửa ra vào như muốn nói: “Thứ người gì mà tinh vi quá vậy! Trông cũng tạm dễ thương nên anh đây bỏ qua không thèm tính nhé!”.
Lãnh đạm rảo bước xuống bậc tam cấp, lấy kính râm khỏi túi nàng đi thẳng ra xe nổ máy.
Áo caro xanh phất phơ trong gió.
Có chút ngẩn ngơ đuổi theo trong gió.