Thế giới Lạc
Author: Phiêu diêu
Category: Spiritual, Mystery, Fantasy
Rating: 16+ [unofficial]
Status: ongoing.
Thế giới sau “Ly Khởi” đã không còn lành lặn như xưa, vô số vết nứt từ tâm Trái Đất đã phá vỡ những ranh giới linh thiêng. Dị linh xuất hiện, ban đầu trông chỉ như làn khói nhưng ngày càng hấp thụ sự sống, càng mạnh lên, trở thành những thực thể có hình hài. Con người ngược lại, càng yếu đuối, càng đẩy linh hồn mình đi xa đến nỗi không thể tìm thấy đường về. Những linh hồn đó gọi là lạc linh.
Mất đi khả năng kháng cự về “thể chất” Trái Đất phải dựa hoàn toàn vào sức mạnh “tinh thần” để chống đỡ. Những nơi linh khí tụ về sẽ có một ngôi đền trấn giữ. Những ngôi đền này, bất kể màu sắc, đều phát ra ánh sáng ngọc trên Tâm đồ* để dẫn lối cho kẻ tha phương biết đường nương tựa.
*bản đồ tâm linh
Mở đầu
~~~
Nhánh cỏ trĩu sương, cong mình, chạm nhẹ lên mặt nước đen tuyền, gợn một làn sóng nhỏ tựa có tựa không. Ánh trăng chao hư ảo, lan quầng sáng ngà tỏa ra khắp vòng hồ. Lại một đợt sóng gợn, thêm một đợt sóng gợn, liên tiếp khuếch tán rồi đan lẫn vào nhau. Bước chân trên nước nhẹ tựa sương rơi, chiếc đèn lồng con con tỏa ra ánh sáng trắng dịu như mặt trăng trên hồ. Nàng ta bắt chéo cây đèn tựa vào tay như phất trần, không nhanh không chậm băng qua giữa mặt nước, để lại dư ảnh của ánh sáng chìm dần xuống đáy hồ sâu thẳm.
Tiết lập hạ trong veo, ẩm ngọt.
“Trời đang mưa sao?”
Bà chậm rãi châm ngọn đèn cầy, vừa nghiêng người nhìn ra ngoài sân. Mưa nhanh chóng dày hạt, đập vào tán lá lộp bộp, chẳng chóng mà ướt sũng cả khoảng sân lẫn khoảnh đất 2 bên. Ngôi đền chập chờn trong ánh lửa.
Cốc Vũ nhấc ấm nước từ bếp lửa rót vào bình trà gốm nâu, tráng qua, rồi đổ vào bát sứ trước khi rót vào đầy bình đợt nước mới. Sấm ì ục vọng từ tầng mây dày xám xịt, có vẻ cơn mưa còn kéo dài đến hết đêm. Những đốm sáng trú ngụ dưới tán cây trong vườn chập chờn lấp ló, có chút run rẩy trong không khí ẩm lạnh. Cốc Vũ nhìn chúng một lúc lâu.
“Mưa lớn thế này chúng không tìm được đường đến đây đâu. Cháu thắp đèn khí ở bốn góc lên đi.”
Thành phố chìm trong bóng tối, các đốm sáng ngoài kia hoặc đang lang thang giữa vô định màn mưa, hoặc đang nấp vào góc xó nào đó tối tăm. Tâm sư của đền trấn giữ thắp đèn lên để dẫn đường cho chúng về đây. Ánh sáng vàng dịu tỏa ra từ cột đèn đá cao ngang lưng, khí bay lên trời như bụi lân tinh, kéo thành một dải lụa uyển chuyển dập dờn. Theo một vòng tròn, các đốm sáng lờ lững bay về từ khắp ngả, đậu dưới tán lá, trong bụi cây, treo thành hàng trên mái hiên. Một đốm sáng nhỏ lúc nhanh lúc chậm, ngả tựa vào thành chiếc đèn đang cháy ấm áp, thở nhè nhẹ, quầng bụi tinh quanh nó cũng nhịp nhịp tỏ mờ.
Cốc Vũ bước lên bậc thềm, gác chiếc ô vào giỏ. Bà đang nhóm thêm lửa để sưởi ấm khu vườn, tách trà vơi khói, Cốc Vũ nhấc lên nhấp một ngụm. Công dậy sớm hứng sương cỏ ngọt quả không uổng, trà thanh ngọt và ấm. Đáy tách chưa kịp chạm bàn bỗng ngay tại chỗ định đặt tách trà, một vệt tàn loang ra như củi cháy rồi nhanh chóng, gần như lập tức, hóa thành màu tro xám.
“Lại thêm một đốm nữa. Dạo này chúng xuất hiện liên tục, không biết có phải xảy ra chuyện gì xấu không nữa. Bà ơi bà có nhìn thấy gì không, hay đây là điềm báo?”
“Người đi lạc ngày càng nhiều, mà chẳng mấy ai trở về, sinh khí ngày càng co lại, xâm thực sẽ xuất hiện nhiều hơn thôi. Lấy cho bà thêm ít củi nào.”
Cốc Vũ với tay lấy mấy thanh củi xếp chồng gần đấy, phụ bà nhóm chúng vào bếp lửa tròn ngay chính giữa gian nhà. Cái bàn đó hồi trước rất đẹp, gỗ màu nâu trầm bóng mịn, là bàn uống trà ưa thích nhất của bà. Từ khi có nạn xâm thực nó ngày một xám lỗ chỗ như đốm gạt tàn, cả cái bàn nhìn không khác gì bị mốc.
“Mai cháu phải đem tro này đi rải hết mới được. Rải đến thế rồi mà thấy chúng chỉ ngày càng nhiều chứ không ít đi chút nào. Có khi không lâu nữa nó chiếm cả thành phố mất thôi.”
Bà đặt thêm mấy củ khoai mật sát xung quanh bếp lửa, đỡ lấy tách trà Cốc Vũ đưa. Hai bà cháu ngồi thõng chân, nhìn ra màn mưa tối đen không ngớt.
4 giờ sáng. Màn đêm chỉ vừa mới chớm trở mình.
Cốc Vũ xách theo cái xô to đi dọc con ngõ. Bụi tuyết rơi chầm chậm, đôi khi xoáy thành cột lốc nhỏ, tạo nên những đụn tuyết con con đây đó trên mặt đường. Cốc Vũ vục sâu chiếc gáo dừa múc ra đầy tro, bắt đầu lom khom rải quanh những cột tuyết.
Tuyết rơi giữa mùa hè. Trời thủng lỗ chỗ, nay đã không còn biết mùa nào, tháng nào. Dải phân định bị phá vỡ, tất cả đổ ập vào nhau chỉ chực hòa làm một. Những bông tuyết bất thường rơi chập chững nửa muốn chạm đất, nửa không. Công việc của Cốc Vũ mỗi sáng là ủ tro cho những lỗ hổng bên này thành phố. Kho bạch đàn mấy tuần nay cháy nhanh một cách đáng ngạc nhiên, và cái xô cô gái mang dường như sắp không còn đựng được lượng “mộc cốt” đủ dùng.
Bình minh hiện rõ trên mái hiên của ngôi nhà hai tầng có cây diệp lạc nở bung gần sát cổng. Ngoắc đồ nghề vào tay cầm, Cốc Vũ cong lưng đạp xe về.
Tuyết đã ngừng rơi.
.