kết quả từ 1 tới 4 trên 4

Ðề tài: Truyện teen - Đừng xem tôi như em trai nữa có được không?

  1. #1
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Oct 2014
    Nơi Cư Ngụ
    Hải Dương
    Bài gởi
    45

    Default Truyện teen - Đừng xem tôi như em trai nữa có được không?

    Truyen teen - Đừng xem tôi như em trai nữa có được không?


    Tác giả: NganDo456

    Giới Thiệu:

    Mẹ tái hôn, nên Dương Uyển Nhi có bố dượng mới, và đặc biệt có thêm 1 cậu em trai mới, là Trần Chấn Phong, nhỏ hơn cô 2 tuổi. Cậu em trai này, hắn rất ghét cô, luôn tìm cách chọc ghẹo cô, và đặc biệt là hắn không bao giờ kêu cô là chị, cũng không cho cô gọi hắn là em trai.

    ***

    -“Tôi hỏi nhé, cậu quen nhiều người vậy, chắc gì đã yêu ai thật lòng”

    -“Tôi có đấy, có 1 người tôi rất yêu, yêu rất nhiều, tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cô ấy”

    -“Là ai mà cậu yêu nhiều đến vậy?”

    -“Là người mà tôi không thể yêu, yêu ai cũng được, nhưng cô ấy thì không được”

    -“Vậy sao cậu còn yêu cô ấy làm chi cho đau khỗ, còn nhiều cô gái xinh đẹp khác mà”

    -“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi không thể nào tự chủ được trái tim mình!”

    ***

    Truyện được lấy ý tưởng từ 1 bộ truyện tranh Hàn Quốc, hy vọng các bạn sẽ thích.

    Mời các bạn đọc truyện!

    Chap 1: Gặp mặt gia đình mới

    Ngày hôm đó, bà Hồng cầm tay con gái Nhi 9 tuổi, ông Hùng cũng cầm tay con trai Phong 7 tuổi đi lại.

    2 người lớn nhìn nhau mỉm cười, nói với 2 đứa con của họ:

    -“Con yêu, đây là ba Hùng và em Phong, từ giờ họ sẽ sống chung với gia đình ta”

    -“Kia là mẹ Hồng và chị Nhi, họ thành viên mới của gia đình mình”

    Chấn Phong khẽ nheo mắt nhìn gia đình mới, rồi cậu không nói gì cả.

    Còn Uyển Nhi thì cảm thấy rất rối bời.

    “Ba mới của mình đây sao? Mình cảm thấy rất lạ, từ giờ phải gọi ông này là ba ư? Không thích đâu!”

    Tiếng “ba” trước giờ là dành cho ba ruột của cô bé, đã thấm sâu trong lòng rồi. Nhưng giờ lại phải gọi người xa lạ này là ba, quả thật có chút khó khăn.

    Ông Hùng tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

    -“Chào con, từ giờ ba sẽ cố gắng làm 1 người cha tốt, còn con thì sao?”

    Uyển Nhi chưa biết trả lời, đành ái ngại nhìn bà Hồng, bà liền chỉ chỉ tay, ý là ra hiệu cho Nhi nên trả lời lại cái gì đó kẻo ông Hùng không vui.

    -“Vâng…con cũng sẽ cố gắng làm 1 người con ngoan…”

    -“Giỏi lắm, vậy con đến làm quen với em trai của mình đi”

    Uyển Nhi quay sang nhìn Chấn Phong, đây là 1 cậu bé có gương mặt rất đẹp, rất cuốn hút, có đôi mắt 1 mí nên nhìn cậu vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. 1 cậu em trai với vẻ ngoài long lanh như vậy, làm Nhi cũng phải ngẩn ngơ ra 1 tý cơ.

    Nhưng hình như cậu bé rất ít nói thì phải, còn có vẻ không được vui nữa.

    Đoạn, Uyển Nhi đưa 1 tay trước mặt Chấn Phong, cười rất tươi:

    -“Xin chào, do lớn hơn 2 tuổi , nên từ giờ chị là chị của em nha, hy vọng từ giờ chúng ta sẽ chung sống tốt với nhau, em trai!”

    -“Đừng bao giờ gọi tôi là em trai, tôi không có chị gái nào hết, và cũng đừng cười kiểu đó nữa, đã xấu xí cười còn xấu xí hơn, kinh dị thật!”

    Bàn tay đang đưa ra của Uyển Nhi cứng ngắt, cô bé tròn xoe mắt nhìn Chấn Phong, cậu còn lườm cho 1 cái.

    -“Huhuhuhu mẹ ơi…huỷ hôn đi…hủy hôn đi…con sợ nó quá…huỷ hôn đi…”

    Uyển Nhi trốn sau váy mẹ khóc thút thít.

    Bà Hồng rất bất ngờ, ông Hùng cũng đơ như cây cơ ra, cứ tưởng nó đồng ý gia đình mới rồi chứ?

    -“Tính tình này của con là sao đây Chấn Phong?! Sao con lại vô lễ quá vậy?! Còn không mau xin lỗi chị con đi!!!”

    -“Đã bảo là con không có chị gái mà, ba nói nhiều vô ích!!”

    Cậu nhóc vừa chạy vừa hét.

    -“Xin lỗi con nha Nhi, thằng bé nó hơi khó chịu, để ba dạy dỗ lại nó”

    Ông Hùng cười khổ, nhanh chóng đuổi theo con trai.

    -“Thằng kia!! Con ăn nói đàng hoàng lại không được sao??”

    Và đó là ấn tượng đầu tiên của Uyển Nhi về cậu em trai mới, quả là 1 ấn tượng khó phai.

    CHAP 2: DỌN ĐẾN NHÀ MỚI

    Vài ngày sau đó, bà Hồng thu gôm đồ đạc đầy đủ đi đến nhà ông Hùng. Uyển Nhi còn sợ cậu nhóc đó nên không chịu đi. Bà Hồng nói với Nhi sẽ cho cô nhiều tiền ăn quà hơn chỉ cần ngoan ngoãn dọn đến nhà mới, và nhà mới còn rất đẹp nữa, thế là cô bé cũng đồng ý.

    Nhà ông Hùng, trước đây có vợ ông sống chung nhưng ly dị nên đã đi ra ngoài sống, giờ ông Hùng với con trai ở chung.

    Ngôi biệt thự rất đẹp nằm ở cuối hẻm, màu nhà được sơn màu trắng rất sạch sẽ, nội thất đầy đủ.

    Có 1 lầu, 4 phòng, mẹ và ba dượng ở chung 1 phòng, Nhi ở 1 phòng, Phong ở 1 phòng.

    Uyển Nhi rất thích căn phòng mới của mình, được sơn màu hồng đúng màu Nhi thích, tivi máy lạnh, giường, góc học tập đều có.

    “Ba mới này chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mình ư? Vui quá, mình sẽ cố gắng hoà hợp với ông nhiều hơn nữa”

    Nhưng đặc biệt là cậu em trai kia, chửi người ta ngay lần đầu tiên gặp, trong khi người ta lớn tuổi hơn nó, đúng là đáng ghét mà!

    Uyển Nhi tự an ủi, mọi chuyện đã như vậy rồi, phải chấp nhận thôi.

    Nhưng mà, có cần phòng tên đó ở gần phòng mình vậy không??

    -“Ôi trời ơi!! Từ giờ mỗi ngày phải gặp mặt tên đáng ghét đó, làm sao bây giờ, không muốn!!”

    -“Cô nghĩ tôi thích ở gần phòng cô lắm sao, việc gặp mặt cô mỗi ngày cũng khiến tôi khó chịu chết được”

    Chấn Phong từ cầu thang đi lên

    -“Oái sao cậu nghe được thế?? Tôi nói nhỏ lắm mà!!”

    Cậu không nói gì, đi vô phòng

    -“Tôi có thể hỏi tại sao cậu ghét tôi đến vậy không, là lần đầu chúng ta gặp nhau mà, tôi đâu có làm gì cậu…”

    Chấn Phong đứng lại, nhìn Nhi:

    -“Mẹ cô vì ly dị, muốn tìm người đàn ông khác, lại làm quen với ba tôi. Này thì gặp gỡ lén lút, uống cà phê, tâm sự, rất thân thiết. Ba tôi thì đang trong khoảnh thời gian cãi nhau với mẹ tôi, họ kết thúc, ba tôi bắt đầu với mẹ cô. Có thể nói mẹ cô cũng gián tiếp gây ra vụ ly dị này”

    Cậu nói tiếp:

    -“Mẹ tôi đã chuyển đi xa. Giờ 2 mẹ con cô dọn đến đây, giành hết tình thương của ba tôi, ba tôi chỉ toàn quan tâm đến 2 người, giờ tôi thiếu cả tình thương cha lẫn mẹ. Tôi có thể ghét cô được không, hả?”

    Cậu nói xong, không nghe câu trả lời, đóng mạnh cửa phòng lại.

    Còn cô thì đứng bần thần, ngây ngốc ra chỗ đó.

    …….

    Buổi chiều, ông Hùng đóng vài bộ bàn ghế, đi mua dụng cụ gia đình, bà Hồng dọn dẹp nhà cửa, trang trí phòng ốc cho đẹp mắt. Tối đến, bà Hồng nấu nồi lẩu lớn, làm rất nhiều thức ăn ngon, chào mừng ngày đầu tiên của gia đình mới.

    Cả gia đình quây quần bên chiếc bàn, ăn rất nhiều.

    -“Mẹ mong chúng ta sẽ trở nên thân thiết với nhau hơn Chấn Phong ạ, dù không bằng mẹ ruột của con nhưng mẹ sẽ cố gắng, con nghĩ sao?”

    Bà Hồng bỏ đũa xuống, mỉm cười nhìn cậu.

    -“Tôi vẫn chưa quen nên tôi sẽ gọi dì là dì” – Chấn Phong vừa ăn vừa nói.

    -“Gọi là mẹ thì đâu có gì khó khăn đâu thằng nhóc này, như chị Uyển Nhi đây này ” – Ông Hùng mỉm cười.

    -“Có lẽ thằng bé chưa quen, sau này chắc Phong cũng quen mà, không sao đâu anh”

    Sau đó cả nhà tiếp tục ăn hết bữa tối và cùng trò chuyện vui vẻ với nhau.

    CHAP 3: GIẤC MƠ ĐAU LÒNG

    -“Phong ngoan, lại đây vỗ lưng mẹ vài cái đi, mẹ đi làm về mệt quá” – Bà Kim nói (mẹ ruột Phong)

    -“Con lại ngay đây mẹ”

    *Đấm đấm, xoa bóp cỗ*

    -“Ôi thoải mái quá, mạnh mạnh qua bên phải lưng chút đi con, Phong của mẹ là dễ thương nhất”

    -“Cục vàng của ba, ba cũng mỏi lưng mỏi cổ quá, qua đấm cho ba đi con, ba đi làm việc nặng hơn mẹ nhiều!”

    Ông Hùng đi làm về, quăng cặp, nhõng nhẽo.

    -“Vậy con qua đấm lưng cho ba nha mẹ”

    -“Khoan, ai cho con đi, lưng mẹ còn nhức anh nhường con đấm lưng cho em đi!”

    -“Gì chứ, anh là trụ cột gia đình, đi làm công việc khiêng vác nặng nhọc lo cho gia đình, em mới phải là người nhường anh đó em yêu”

    -“Anh là đàn ông mà như vậy ư?! Anh có nghe qua câu lady first chưa, em trước rồi tới anh sau, ok?”

    …2 vợ chồng tiếp tục cãi yêu, rồi quay sang cậu con trai.

    -“Phong ngoan, giờ con muốn đấm lưng cho ai trước, ba/mẹ phải không?”

    Ông Hùng và bà Kim đồng thanh

    -“Hahaha, con bó tay ba mẹ luôn, 2 người ngồi xuống hết để con 1 tay đấm lưng ba, 1 tay đấm lưng mẹ, có được không?”

    Cả gia đình, cùng nhau đi công viên, cùng nhau đi ăn ngon, đi chơi, hạnh phúc quây quần bên nhau.

    Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao, cho đến 1 ngày…

    -“Nè em, tại sao em cái gì cũng cằn nhằn vậy!! Em đi đâu cũng khó chịu làm tôi mất mặt với bạn bè, cái tính này của em tôi đã kêu em sửa đi sao em vẫn cứ thế?!” – Ông Hùng thét lên. truyen hay

    -“Anh định đi nhậu, mỗi lần nhậu, là mỗi lần say khướt về nhà quậy tùm lum, chửi bới om sòm, làm vỡ đồ đạc, tất nhiên là em phải ngăn không anh đi nhậu nữa rồi, cằn nhằn gì, mất mặt gì chứ?!” – Bà Kim trả lời

    -“Lâu lâu mới có dịp hội ngộ bạn bè cũ, chỉ nhậu có 1 tý, vậy mà em không nể mặt anh, làm anh bẽ mặt với tụi bạn, em xem em có phải người vợ yêu thương chồng không??”

    Và cứ thế 1 thời gian dài dài, ba mẹ của Chấn Phong cứ cãi vả, 1 khi cải là chẳng ai nhường ai, ngày nào cậu cũng nghe và cậu chui rúc trong phòng, khóc rất nhiều, muốn ra nói ba mẹ đừng cãi nữa nhưng cậu không dám.

    Rồi 1 ngày kia, niềm sợ sệt lớn nhất của Phong cuối cùng cũng đến…

    -“Tôi chịu hết nỗi cô rồi đó, tôi thật không hiểu sao có thể cưới cô về làm vợ nữa, tôi thật ngu ngốc mà”

    -“Tôi cũng chịu hết nỗi anh rồi, tôi chán ghét cảnh tượng này lắm rồi. Nhân đây, này đồ lăng nhăng, anh không cần giấu, tôi biết hết rồi, anh thường hay ra tâm sự, đi cà phê, đùa giỡn, ôm eo con Hồng, nhỏ vừa mới ly dị chồng phải không?”

    -“Thì sao chứ, sao cô biết?”

    -“Hoá ra tình cảm chúng ta chỉ mới trục trặc là anh có người mới liền. Nhỏ đó xinh đẹp hiền lành không như tôi nên dụ dỗ được anh phải không, anh không nhường nhịn tôi, luôn kiếm chuyện gây gỗ vì đã có con đó, bồ nhí của anh đúng không?”

    -“…”

    -“Tôi thất vọng vì anh lắm rồi, chúng ta ly dị đi, tôi nhường anh quyền nuôi thằng Phong, tôi không muốn bất cứ thứ gì liên quan gì đến anh nữa”

    -“Được thôi, tôi cũng muốn vậy, cứ làm vậy đi”

    Sau đó, bà Kim rời khõi nhà, bỏ luôn đứa con trai lại, mặc cho nó khóc lóc kêu mẹ đừng đi

    -“Đừng, mẹ ơi, đừng bỏ con mà !!!”

    Chấn Phong giật mình tỉnh dậy, cậu lại nói mớ trong đêm nữa rồi, vẫn là giấc mơ ấy.

    Cậu nằm xuống ngủ tiếp, bỗng…nước mắt nhẹ nhàng trào ra…

    CHAP 4: CHỌC GHẸO

    Sau giấc mơ đó, ngày hôm sau, Chấn Phong uể oãi đi xuống lầu đánh răng, đi ngang qua phòng khách thì thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc:

    -“Uyển Nhi cũng đấm lưng giỏi ta, cực dể chịu luôn!! Mốt ba đi làm về đấm lưng cho ba nữa nha”

    -“Vâng ạ, con cũng hay đấm lưng cho mọi người, ai cũng khen con đấm lưng rất thoải mái, hihi”

    -“Hai cha con chuẩn bị ăn sáng nè, hôm nay em làm món bò kho hảo hạng đây!”

    -“Anh tới liền! A, làm gì dậy trễ vậy Phong?”

    Chấn Phong không trả lời, đi thẳng vô nhà vệ sinh.

    -“Thằng nhóc này mắc cái chứng gì không biết, càng ngày càng hư đốn rồi, lần sau phải dạy cho nó 1 trận nhớ đời nó mới nghe lời được!!” – Ông Hùng tức tối.

    “Tên này rất yêu và nhớ mẹ hắn, cũng giống mình rất nhớ ba, ngặt nỗi cậu ta không kìm chế được cảm xúc, chững chạc nhưng thực ra bên trong cũng là 1 thằng nhóc 7 tuổi thôi, nếu hắn không đáng ghét vậy, mình có thể an ủi và chơi với hắn rồi” – Uyển Nhi ngẫm nghĩ.

    ………

    Vì đang là nghỉ hè nên Nhi và Phong không có đi học, Chấn Phong thì không có thường xuyên ở nhà, hay tụ tập đi ra ngoài đá bóng cùng bạn bè.

    Hôm nay Uyển Nhi ở nhà chán chê, nên xin mẹ đi dạo ngoài đường, ngắm cây ngắm cỏ.

    Thời tiết hôm nay rất đẹp, trong xanh, gió thoáng mát, Uyển Nhi tìm được băng ghế đá, vừa ngồi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, không khí rất trong lành và dễ chịu.

    1 đám con trai nhỏ tuổi đang đi, trong đó có Chấn Phong, thấy Uyển Nhi cả đám ngừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ.

    -“Hê con bé nào xinh thế kia, xinh hơn con Mai lớp mình luôn kìa?” – 1 thằng nhóc nói.

    Phong nhìn theo, hơi nheo mắt.

    -“Ồ dễ thương quá, ẻm sống ở đây à, lần đầu tiên gặp ở khu này đấy!” – 1 thằng khác tiếp lời.

    -“À, thằng Phong có nói nhỏ nào chuyển tới sống chung trên danh nghĩa chị gái, đây đó hả Phong?”

    -“Ừ”

    -“Èo, nhìn nhỏ xíu đáng yêu vậy mà lớn hơn mình luôn kìa, mày có chị gái dễ thương vậy mà không giới thiệu, tụi mình lại ghẹo chị mày đi”

    -“Tao không thích gọi nhõ là chị…à khoan…”

    “Nhỏ này lần đầu tiên mình gặp mình đã kím chuyện với nó, có vẻ nó rất sợ con trai hung dữ, nạt nó cái là sợ, khóc bù lu bù loa”

    -“Nè, cho tụi bây khỏi bao tao bịch bánh tráng trộn, có điều, tụi bây đi lại kím chuyện với nhỏ đó, làm cho nó khóc cho tao!”

    -“Á đù, chị gái mày mà mày vậy đó, nhưng vụ này vui làm sao tao từ chối được, làm liền tụi bây ơi”

    Thế là kế hoạch xấu xa được tiến hành, 1 cậu bé trong đám lại bắt chuyện với Nhi.

    -“Nè bạn gái ơi, bạn ngồi đây có một mình, bạn không sợ kẻ bắt cóc bắt bạn đi hả, bạn có chút xíu hà!”

    -“Mình không sợ, ban ngày ban mặt mà…làm gì có bọn bắt cóc chứ!”

    -“Vậy mình cảnh báo bạn nha, tên hay bắt cóc trẻ con tụi mình là 1 người cao, ốm, đeo khẩu trang màu vàng, có giấu dây trói với dao ngay túi, bạn gặp là bạn nhớ tránh nha, tên bắt cóc trẻ em đó!”

    -“Ơ…ơ ban ngày ban mặt mà, với lại nghe nói khu này an ninh lắm…” – Nhi lắp bắp.

    -“A a a đằng sau bạn kìa!!! Thôi mình chạy trước nha!!!”

    Thằng nhóc vừa nói xong chạy đi mất.

    Uyển Nhi quay mặt lại, là người cao hơn cô, đeo khẩu trang, cầm dây trói, có nhét dao trong túi áo y chang bạn hồi nãy diễn tả.

    (Thật ra là 1 thằng nhóc có chiều cao ấn tượng, đóng giả tên bắt cóc, dao giả, dây trói đồ chơi, cậu nhóc này là nam phụ)

    -“Bé con, đi theo ta qua Trung Quốc nha, ở bển vui lắm!”

    Hắn vừa nói vừa dơ dây trói lên, giả bộ móc dao ra.

    -“Tha…tha cho tôi…tôi ốm nhom à ông đem đi bán không có tiền nhiều đâu, thiệt đó, ông đi bắt cóc tụi mập mạp đầy mỡ đó, đừng bắt tôi mà…” – Uyển Nhi mếu máo.

    -“Nhưng tụi nó không có ở đây, lấy tạm cô bé vậy nha” – Hắn đưa dao gần hơn nữa

    -“Huhuhu mẹ ơi, huhuhu mẹ ơi cứu con!!!”

    Uyển Nhi đá vô chỗ hiểm tên bắt cóc 1 cái, rồi vừa chạy vừa khóc rống.

    Tên bắt cóc ngã tại chỗ luôn, tụi con trai coi kịch mà cười bể cả bụng.

    Uyển Nhi chạy hết tốc lực, lặn mất tăm.

    -“Hahahaha, y chang coi phim hài vậy, nhìn tướng nhỏ chạy kìa, nhõ nên đi thi chạy Maratông đó, Vui quá đi!!”

    Cả đám coi trai cười ầm lên.

    Đầu Chấn Phong hiện lên dòng suy nghĩ:

    “Tôi nhất định phải làm cho cô khỗ sở khi sống cùng tôi đấy Uyển Nhi ạ”

    Xong hắn nhoẻm miệng cười, khoác tay lũ bạn và đi chơi tiếp.

    CHAP 5: CẬU NHÓC ĐÁNG GHÉT

    Em là Dương Uyển Nhi 9 tuổi, em mới có thêm 2 thành viên mới trong gia đình là ba dượng và em trai (trên danh nghĩa) sống chung 1 ngôi nhà.

    Em là 1 cô bé dễ thương, đáng yêu, tính cách của em cũng như ngoại hình của em vậy, không phải em tự nói mình đâu nhưng sự thật là ai cũng nhận xét em như thế.

    Có thể nói trước giờ em chưa từng bị ăn hiếp hết, vì em luôn cư xử hoà nhã không để ai ghen ghét.

    Cho đến khi gặp được đứa em trai này, em hiểu lý do nó ghét em, em đồng cảm, em sẽ không nói gì hết, em hiểu cảm giác của hắn.

    Em tưởng tưởng hắn thuộc tuýp người im lặng, ghét ai chỉ cần im lặng là thực sự thể hiện độ khinh bỉ, khi dễ lớn nhất.

    Nhưng có lẽ em đã lầm, thằng nhóc này, hắn ghét ai là nó sẽ chọc phá làm cho người khác bị điên đến chết luôn, hay là chỉ mình em bị đối xử như vậy thôi thì em không biết.

    Em xin kể là tên đó đã bắt nạt em như thế nào, chuyện là trong khoảng thời gian gần đây:

    -“Chào bạn, mình mới chuyển nhà đến đây, mình chưa có bạn, mình có thể chơi với 2 bạn được không?”

    Uyển Nhi ra ngoài sân, bắt gặp 2 cô bạn gái, nên Nhi lại bắt chuyện.

    -“Ồ, tất nhiên là được rồi” – 1 cô bạn tươi cười.

    -“Mình tên là Uyển Nhi, còn 2 bạn là?”

    -“Mình tên…”

    -“Nè 2 bạn, mình nói chuyện với 2 bạn được không?”

    Chấn Phong bất thình lình xuất hiện.

    -“Ohh, là Chấn Phong đó, cậu ấy nói chuyện với tụi mình kìa”

    2 cô bạn tự nhiên đỏ mặt lên, nhìn nhau cười, làm Uyển Nhi không hiểu mô tê gì.

    Chấn Phong nói với 2 cô bạn đó điều gì đó, xong hắn nhìn Nhi, nhếch mép 1 cái rồi bỏ đi.

    -“À, thật ngại quá, tụi mình không thể chơi chung với bạn được rồi, đừng giận tụi mình nha, Chấn Phong không thích bạn, mình cũng phãi làm vậy thôi”

    -“Gì cơ?? Nhưng tại sao?? Sao các bạn lại phải nghe lời hắn dữ vậy, hắn ăn hiếp các bạn hả, các bạn nên mách ba mẹ đi!!”

    -“Ngại quá, không phải vậy, cậu ấy không làm gì cả, sự thật là, Chấn Phong rất nỗi tiếng khu này đấy, chiều cao nỗi trội, chơi thể thao rất đỉnh, cậu ấy còn đánh thắng mấy anh 9 10 tuổi bự con luôn” – Mắt cô bạn sáng rực lên.

    -“Còn nữa, Chấn Phong kiểu lạnh lùng, rất cuốn hút, gương mặt rất xinh trai, đặc biệt là đôi mắt hý dễ thương cực kỳ, tóm lại cực hoàn hảo, tụi này là fan ruột của bạn ấy! Hôm nay nhân vậy được nói chuyện với bạn ấy, ôi ôi ôi ôi” – Cô bé còn lại cũng tũm tĩm theo.

    Xong 2 cô bạn vừa đi trên đường vừa hát, bước chân nhẹ tênh như bước lên mây vậy, cứ lâng lâng lâng…

    Để lại Uyển Nhi mặt ngu đứng đó, biểu cảm của cô bé bây giờ gọi là mắt chữ O mồm chữ A luôn, phải mất mấy phút để định hình lại.

    Thật là quá shock mà, quả thật, Nhi chỉ thấy Chấn Phong đẹp thiệt, nhưng chỉ vậy thôi, chứ kiểu cuồng kinh dị như thế kia thật là nỗi cả da gà da vịt lên hà.

    Phòng Nhi và Phong kế bên nhau, chỉ cách có 1 bức tường, không biết hắn vô tình hay cố ý, tối nào cũng coi phim đến rạng sáng, còn mở âm lượng lớn thiệt lớn, khiến Nhi có đôi mắt gấu trúc mấy hôm.

    Bữa ở nhà có kẹo dẻo Nhi yêu thích, rất hạnh phúc, đang định bay tới ăn thì hắn từ đâu xuất hiện, cho hết vào mồm rồi dửng dưng đi tiếp.

    -“Nè!! Cậu phải chừa cho tôi với chứ!!”

    Ngày nọ, Uyển Nhi lấy dây ra nhảy, đang nhảy tự nhiên có ai dựt sợi dây ra, làm cô bé xém ngã, rồi chạy mất.

    -“Chấn Phong! Tôi thấy cậu cố ý đó nha!!”

    Hôm kia Uyển Nhi chạy xe đạp vòng vòng chơi, đang chạy thì bị xịt bánh, phải xuống xe dẫn bộ mệt ơi là mệt, chợt nhớ tối qua có thấy Phong làm gì ở xe mình, lúc về nhà:

    -“Chấn Phongggg, sao cậu phá xe của tôi??”

    Chiều nọ, Uyển Nhi đang cắt dưa hấu, gọt tới miếng cuối cùng quay ra cất dao, quay lại thì dĩa dưa hấu bỗng nhiên bay mất tiêu.

    -“Chấn Phong!! Trả dĩa dưa hấu đây!!”

    Một lần, ức chế quá, lấy bàn chải đánh răng của Phong đi chà sạch các chỗ dơ trong nhà vệ sinh. Sau đó đặt bàn chải hắn về chỗ cũ, cầm bàn chải của mình lên và đánh răng trong niềm chiến thắng.

    Bỗng, nhận ra bàn chải mình có màu xanh lá, màu xanh lá giống màu nước trong bồn cầu, mẹ mới bỏ thuốc tẩy màu xanh lá vô bồn cầu…

    Ồ, khoan đã, nghĩa là hắn lấy bàn chải của mình đi chà bồn cầu ?!?!

    -“Oẹ oẹ oẹ Trần Chấn Phong!! Tôi phải giết cậu!! Kinh quá !!”

    Sau nhiều lần chịu hết nỗi vì bị ăn hiếp, Uyển Nhi quyết định phải lấy lại uy quyền của mình, Nhi tới 9 tuổi, hắn có 7 tuổi thôi, không nhận chị em thì thôi nhưng sự thật là cô vẫn lớn tuổi hơn hắn.

    Đứng trước Phong, Nhi la lên:

    -“Tôi có chuyện rất ức chế cần giải quyết với cậu, nói chuyện đi !!!”

    Giọng dõng dạc, đầy quyết thắng của Uyển Nhi, tin rằng hắn cũng phải sợ.

    -“Chuyện gì ?”

    Chấn Phong trả lời với mặt không cảm xúc, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghe kỹ lại như muốn đe doạ, cộng thêm cái lườm cực kỳ đáng sợ.

    -“TÔI…NÓI CHO CẬU BIẾT…”

    -“Sao?!”

    Mặt Chấn Phong nhìn còn đáng sợ hơn nữa.

    Các câu nói đầy uy quyền chuẩn bị nói ra tự nhiên văng đâu mất tiêu rồi, thay vào đó là…

    -“Hu hu hu, tôi xin cậu, tha cho tôi đi, cho tôi cuộc sống bình yên, đừng phá tôi nữa mà, cho tôi yên đi có được không? Xin cậu luôn đấy!!”

    Người thắng luôn luôn là Chấn Phong!

    Nguồn: http://tieuthuyettinhyeu.hexat.com/

  2. #2
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Oct 2014
    Nơi Cư Ngụ
    Hải Dương
    Bài gởi
    45

    Default

    CHAP 6: “NGỦ NGON NHA”

    9 giờ tối, đám con trai ngồi ngoài công viên buôn chuyện.

    -“Hahaha, mày chọc nhỏ mỗi ngày luôn hả, ôi tội nghiệp chưa, đắc tội với Chấn Phong chi không biết”

    -“Ừm, tao phải làm cho nó tức điên lên luôn, dành hết tình yêu thương của ba tao, giờ tao sẽ bắt nó trả giá, cho biết khỗ sở khi chọc phải tao” – Chấn Phong giọng nguy hiểm.

    (Hoàng Thiên Minh, 7 tuổi, cậu nhóc lần trước giả tên bắt cóc)

    -“Nhưng mà nhỏ đó dễ thương ha, lần tao doạ nhõ sợ đến đáng yêu luôn, run run nhìn rất cute luôn, khi nào rãnh có lẽ tao sẽ nói chuyện thử, à mà tao chưa biết tên của nhỏ ?” – Thiên Minh nói.

    -“Dương Uyển Nhi…đáng yêu, cute? Đáng yêu cute cái đầu mày”

    Chấn Phong quay sang cốc đầu Minh cái cốp

    -“Thằng khốn!! Đauuu”

    Cả bọn con trai cười chọc Thiên Minh.

    -“Nè, nhưng tao nghĩ, Uyển Nhi cũng đâu có làm gì sai đâu, cũng như mày vậy, cũng không có ba bên cạnh mà, chuyện này là vấn đề của người lớn. Với lại, bị mày ăn hiếp như vậy cũng đâu méc ai đâu, rõ ràng là chịu trận mà”

    Thiên Minh xoa xoa đầu

    -“…”

    -“Theo tao thấy thì mày hoàn toàn biết điều đó, mày chỉ đang mượn cái lý do để trả thù để được chọc ghẹo con nhỏ thôi, có trúng tim đen không hả bạn Phong?”

    *Cốp*

    -“THẰNG KHỈ NÀY, 2 CÁI RỒI ĐÓ, CÓ CẦN MẠNH TAY VẬY KHÔNG??” – Thiên Minh rú lên

    -“Cho mày bớt tật nói nhảm, tao đi về đây, mai gặp lại tụi mày, bye” – Chấn Phong chào xong bỏ đi

    Trên đường đi về nhà, cậu lẩm bẩm:

    -“Tự nhiên đi nghe thằng Thiên Minh nói xàm xí gì đâu không, không quan tâm, giờ đi về kiếm chuyện chọc cho nhỏ tức chết coi”

    9 giờ 20 phút tối, Chấn Phong cầm theo 1 con gián mà nãy đi trên đường lụm được, định thảy vô người Nhi, bảo đảm thế nào cũng bù lu bù loa cho mà coi.

    Đi lên lầu, kéo nhẹ cánh cửa phòng ra, định thả gián vào rồi chạy đi thì thấy nhỏ đang nằm ngủ ngon, lông mi cong vút nhắm mắt lại, gương mặt trắng trẻo, 2 cái má nhìn là muốn nựng, đôi môi chúm chím, khẽ mỉm cười, chắc là nhỏ đang có 1 giấc mơ đẹp lắm nhỉ?

    -“Đồ đáng ghét, giành hết tình thương của ba tôi, từ khi cô đến, tôi không còn được ba thương quan tâm như hồi đó nữa, bây giờ ba chỉ suốt ngày chăm sóc thương yêu cho mẹ con cô thôi, còn đối với tôi thì luôn nhăn nhó”

    -“Nhìn mẹ con cô cười giỡn với ba tôi, tôi nhớ lại gia đình tôi cũng đã từng rất hạnh phúc như vậy, tôi đau lắm, vì 2 người mà tôi mất đi gia đình hạnh phúc ấy…”

    -“Thật ra tôi biết cô không có lỗi gì cả, tôi ăn hiếp, làm cô khóc bởi vì đó là cách để giải tỏa nỗi buồn bực trong tôi, đó là làm cô mất đi vui vẻ dù 1 chút cũng được…”

    -“Tôi ghét cô”

    -“Giờ tôi sẽ thả gián vào người cô nhé”

    -“Con gián nó bò bò lên người, rất ghê tởm, bảo đảm là khóc sướt mướt luôn”

    -“…”

    -“Ngủ sâu vậy rồi thì chơi sao vui, chán chết”

    *Thở phào*

    -“Đồ mít ướt…ngủ ngon nha” – Chấn Phong nói rất nhỏ

    Ai đó nhẹ nhàng khép cửa lại, bước chân đi nhẹ tênh không phát ra tiếng, như không muốn ai đó giật mình tỉnh giấc.

    Mà không biết rằng, sự thật là, ai đó nãy giờ đâu có ngủ đâu…

    -“Xì, đúng là thằng nhóc ngốc nghếch mà”

    CHAP 7: UYỂN NHI BÁM DAI NHƯ ĐỈA!!

    Mỗi buổi chiều, thời tiết mát mẻ. mọi người thường ra công viên đi bộ, thả diều, tập thể thao hay ngồi băng ghế đá tâm sự này kia.

    Khoảng đất rộng nhất ở công viên là địa bàn của mấy thằng nhóc nhỏ tuổi, chiều nào tụi nhóc cũng hẹn nhau ra công viên chơi nhiều trò thú vị khác nhau, vì thế ai hay ra công viên đều quen mắt với cảnh tượng đám nhóc nhỏ tràn đầy năng lượng chơi đùa cùng nhau, hoặc cùng nhau tranh giành trái bóng tròn.

    -“Yeah vô rồi, tỷ số giờ là 2-0 rồi nhé đội Bchuẩn bị khao đội tao ăn chè đi”

    Chấn Phong sút bóng vô lưới, vui vẻ nói

    -“Xì, mới 2-0, tụi tao còn gỡ lại sau, đừng có mà phách lối nhá” – Thiên Minh cười

    -“Đá qua đây, qua đây”

    -“Uizz, xém vô lưới nữa rồi!!”

    -“Haha, gỡ hoà rồi!!”

    *Đang tiếp tục chơi hăng say*

    -“Này!! Cho tớ chơi với được không?”

    Cả đám dừng chơi, mặt ngẩn tò te nhìn người vừa nói.

    -“Oh là chị của thằng Phong kìa,muốn chơi cùng tụi này hã?” – Đám con trai ríu rít.

    -“Đúng rồi, tớ muốn vận động để tăng thêm chiều cao, cho tớ chơi cùng nhé?”

    -“Ồ, tất nhiên là được…”

    -“Cô làm gì ở đây? Tự nhiên lại xin chơi cùng, tôi chưa nói với cô là tôi rất ghét cô hả?” – Chấn Phong chen vô

    -“Cậu ghét tôi thì có liên quan gì đến việc tôi chơi đá banh cùng các bạn chứ, phải không các bạn?”

    -“Đúng rồi, cho Uyển Nhi chơi cùng đi mày ôi”

    -“Không cho là không cho, tao không thích nhỏ đó, tụi bây còn lộn xộn là tụi bây phải bao tao kèo thua hôm bữa đó, muốn sao?” – Phong trừng mắt

    Vì Phong là đại ca nhóm, với lại hơi bị tiếc tiền, nên cả đám im re.

    Không cho chơi, Uyển Nhi đành lủi thủi đi về.

    Hôm sau, cả đám đang chơi cờ cá ngựa, Uyển Nhi xuất hiện.

    -“Hey, cho tớ chơi với”

    Chấn Phong giật cả mình, nhưng cũng lấy lại độ bát ngáo vốn có.

    -“Nữa hả, không cho!!”

    Chơi bịt mắt bắt dê.

    -“Cho tớ chơi bịt mắt bắt dê với nhé!!”

    -“Đã bảo không cho, sao cô cứ ám mãi thế?!”

    Chơi rồng rắn lên mây.

    -“Vui quá, tớ chơi nữa!”

    -“Thiệt tình, tôi đã bảo cô không được chào đón trong nhóm tôi rồi mà!!”

    Ngày nào cũng vậy, tới 1 ngày, cả đám đang chơi bóng rỗ, Uyển Nhi lại tới, lần này Phong quát:

    -“Sao cô dai như đĩa vậy hã, tôi rất ghét cô, tôi không thích chơi với cô, đừng phiền tụi này nữa, đi chơi chỗ khác đi!!!”

    Tưởng quát vậy thì nhỏ sẽ quê và đi về, từ giờ sợ rồi không làm phiền nữa, Phong sẽ thoát được con đĩa bám lâu ngày, nhưng… truyen tinh cam

    -“Huhuhuhu, chỉ vì cậu ghét tôi mà không cho tôi chơi vậy hả, vậy có công bằng không, con trai gì mà nhỏ mọn thế, tôi chỉ muốn chơi chung thôi mà, huhuhuhuhuhu”

    Chấn Phong hết hồn, có vậy cũng khóc, mọi người xung quanh ai cũng nhìn rồi chỉ chỏ thằng nhóc này làm con gái khóc này kia.

    -“Này cho chị mày cùng với, mày ăn hiếp con người ta quài”

    Cả đám lại dỗ Nhi, trách Phong

    Nhỏ khóc thút thít quài không chịu nín, ai cũng chỉ trích cậu.

    *Thở dài*

    Ai đó đành bó tay, nhẹ nhàng nói với con sâu mít ướt kia.

    -“Là lỗi của tôi, là tôi không tốt, là tôi nhỏ mọn, từ giờ tụi tôi chơi gì thì cô cứ lại chơi chung nha, tôi sẽ không như vậy nữa, cho nên đừng khóc nữa, nín đi”

    -“OK!! Xin chào các bạn, tớ là Dương Uyển Nhi, từ giờ hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé, các cậu chơi gì mà không rủ tớ là tớ buồn lắm luôn đó nha!!”

    Uyển Nhi hết khóc, tràn đầy năng lượng lại trong tích khắc luôn.

    Thật là bó tay luôn với nhỏ này, cả đám không chịu nỗi cười phá lên.

    Công viên hôm đó tràn ngập tiếng cười vui vẻ của lũ nhóc.

    Từ đó, mỗi khi chơi trò gì, Uyển Nhi luôn chơi cùng, nhỏ dần dần hoà nhập và rất thân thiết với tụi bạn Chấn Phong, họ rất quý cô bé.

    Lý do Uyển Nhi muốn chơi cùng đến vậy bởi vì Nhi muốn được thân thiết hơn với Phong, cô muốn cậu không còn ghét cô nữa, và cô cũng muốn hiểu nhiều hơn về cậu em trai của mình.

    CHAP 8: MÂU THUẪN

    Thế là, trong 1 đám con trai, lòi đâu ra 1 cô bé nhỏ xinh lúc nào cũng tràn trề sức sống.

    Mỗi ngày bày ra 1 trò chơi khác nhau, chơi đến mệt mới chịu đi về.

    Tối đến, Uyển Nhi cùng Chấn Phong trên đường về nhà, thông thường lúc đi về không ai nói chuyện với ai, nhưng hôm nay, Nhi ngân nga bắt chuyện.

    -“À, tụi bạn của cậu rất hài hước với vui tánh đó, làm tôi cười suốt không thôi, hahaha…”

    Không gian im lặng.

    “Cái thằng này mở miệng nói 1 câu có bị gì đâu nhỉ?”

    -“Ừm, tụi nó được tánh nói nhiều nói nhảm là hay nhất, ở bên cạnh tụi nó làm tôi thấy rất thoải mái”

    -“Tôi toàn thấy cậu cốc đầu tụi nó không thôi, cậu rất là bát ngáo nhé!”

    -“Vấn đề là tôi thích, ai mạnh hơn người đó có quyền”

    -“Xì, lại bát ngáo nữa rồi!!” – Uyển Nhi bễu môi

    Rồi cả 2 tiếp tục đi trên con đường về nhà…

    Từ đó, 2 cô cậu thường xuyên nói chuyện vui vẻ với nhau hơn, không còn im lặng như trước nữa.

    -“Hình như cô ăn lén kẹo dẻo trong phòng tôi phải không?”

    -“Aww, tôi chỉ ăn có chút à, còn lại nửa bịch tôi chừa lại cho cậu đó, đừng buồn nha, hihi” truyen ma

    -“Thật ra kẹo dẻo tôi ăn hết rồi, hộp kẹo cô mới ăn là đã qua hạn sử dụng nên tôi chuẩn bị đi bỏ, ai ngờ có con mèo lại lấy ăn vụng, nhưng cảm ơn vì ăn dùm tôi nha, quăng đi thì phí quá”

    -“Oái!! Thảo nào cái bụng nó đau đau nãy giờ , ôi không chịu được nữa rồi”

    Uyển Nhi chạy 1 mạch tới nhà vệ sinh, để lại Chấn Phong cười rất chi là đắc chí nhé.

    Mỗi ngày trôi qua vẫn yên bình và vui vẻ như thế.

    ………

    Rồi 1 ngày nọ, mâu thuẫn trong gia đình xảy ra:

    -“Chấn Phong!! Sao con mất dạy quá vậy?? Đi sinh sự đánh nhau vậy hả, con đánh con người ta bầm tím hết cả người, phải nhập viện luôn, giờ gia đình họ mắng vốn, đòi bồi thường kia kìa! Từ khi nào mà con trở nên mất dạy như thế hả? TRẢ LỜI ĐI!” – Ông Hùng quát lớn.

    Uyển Nhi đang coi tivi trong phòng, nghe tiếng la, đi xuống nhà xem thử, thì thấy ông Hùng đang rất tức giận Chấn Phong, mẹ cô thì đang lo lắng.

    Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên Uyển Nhi đứng đó nghe xem có chuyện gì.

    -“Nghe con giải thích, chuyện là thằng đó sinh sự với con trước, nó nói…”

    -“CON NGHĨ TA SẼ TIN LỜI CON NÓI SAO, đây không phải là lần đầu tiên ta nghe về chuyện con đi sinh sự đánh nhau, rất nhiều lần rồi, nghe nói con là đại ca khu này nữa, hùng hồn quá ha, con trai tôi từ khi nào đã cư xử như đứa trẻ vô học thế kia?”

    Chấn Phong ngơ ngác nhìn ba mình, gương mặt thất thần lộ rõ sự thất vọng, khoé mắt ướt ướt, cậu nói:

    -“Ba, chỉ lo mắng chửi con đánh thằng đó bị thương đến nhập viện, vậy tại sao ba không thử hỏi xem là con có bị thương không, và nghe con giải thích, ba chỉ lo chửi và chửi, không nghe con nói, ha…vậy con có thể hỏi rằng…từ khi nào ba đã trở nên vô tâm như vậy không…?”

    -“Rõ ràng là họ nói con sinh sự trước, là con đánh thằng nhóc trước, nó bị bầm dập hết cả người, còn con, ta đâu thấy con bị thương chỗ nào đâu”

    -“Ba có thể không tin lời họ được mà, chỉ vì ba không tin con thôi”

    -“Ta…”

    -“Ba mới hỏi rằng từ khi nào thì con như vậy phải không, vậy con nói cho ba biết nhé, đó là từ khi ba bỏ rơi mẹ con và bắt đầu sống hạnh phúc bên gia đình mới này đó, đứa con này chỉ là người chiếm chỗ, suy cho cùng thì ba cũng chỉ là người thay lòng đổi dạ thôi”

    *Chát*

    Uyển Nhi và mẹ giật mình, 5 dấu tay đỏ quét trên gương mặt Chấn Phong.

    Cậu lấy tay sờ má, nói:

    -“Hả giận rồi, giờ con đi được chưa?”

    Ông Hùng thất thần, nhìn bàn tay vừa mới đánh con, gương mặt có đôi chút hối hận, không khí lúc này trở nên u ám hơn bao giờ hết.

    Đi ngang qua phòng Chấn Phong, Uyển Nhi nhìn thấy cậu đang xem phim, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mặt cậu giống như mới khóc xong vậy.

    Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra trên lưng cậu có những vết đỏ dài, tại áo che mất, cả bắp tay và chân cũng có nữa.

    -“Uyển Nhi, chị ở đây đợi ai thế?”

    Thiên Minh đang đi ngang qua công viên, thấy Nhi đang đứng nhìn xung quanh nên chạy lại hỏi

    -“Chị đợi các em nãy giờ rồi mà không thấy ai ra, giờ gặp em thì tốt quá”

    -“Hả, có chuyện gì sao?”

    -“Kể cho chị nghe về vụ Chấn Phong đánh nhau đi, đầu đuôi sự việc như thế nào!”

    CHAP 9: TÌNH CẢM GIA ĐÌNH

    -“Em cũng mới nghe tụi nó nói về chuyện này đây, tụi nó kể là thằng đó là đại ca Tiến xóm bên cạnh, nó muốn nắm trùm bên xóm mình luôn, và biết thằng Phong được coi là đại ca ở đây, nên mới hẹn để kiu Phong nhường chức cho Tiến”

    Uyển Nhi chăm chú lắng nghe, Thiên Minh nói tiếp.

    -“Chị cũng biết đấy, thằng Phong nó cũng không phải dạng vừa gì, nên đâu có dễ dàng mà ra lệnh cho nó, thế là cả 2 hẹn nhau thách đấu vì chức vụ đại ca, kết quả là Phong thắng, thằng đó tức lắm, thua không phục, giận cá chém thớt chọc thằng Phong chuyện đó khiến Phong tức điên lên nên mới xảy ra cớ sự này”

    -“Chuyện đó rất nghiêm trọng sao ?”

    -“Ừm thì…nó xỉa xói rằng thằng Phong tội nghiệp ghê, có người ba lăng nhăng với bồ nhí, ba mẹ ly dị, mẹ bỏ đi, bỏ rơi luôn con trai, ba còn rước người làm cho gia đình tan vỡ về làm vợ, ba thương yêu vợ con mới còn hơn con ruột, đồ thiếu tình thương của ba lẫn mẹ…”

    Thiên Minh nói tiếp

    -“Toàn là những câu chọc sâu vào vô nỗi đau, nên nó tức quá, đánh thằng Tiến tới tấp luôn, vết thương lúc đánh thua cộng với vết thương lúc thằng Phong giận đánh nên làm cho Tiến bị thương nhiều hơn Phong, mà nhờ thế nó mới đi nói với gia đình rằng Phong sinh sự và đánh nó thương tích đầy mình, trả thù hiểm thiệt chứ”

    -“…chị hiểu rồi, cảm ơn em, giờ chị phải đi giải quyết vấn đề này đây, tạm biệt em nha!”

    Uyển Nhi chạy thật nhanh về nhà, thuật lại lời Thiên Minh nói, và còn kể hết những tâm sự của Chấn Phong bao lâu nay cho ông Hùng và bà Hồng nghe.

    *Mở cửa*

    Ông Hùng nhẹ nhàng mở cửa phòng, cậu đang nằm trên giường, quay lưng lại nên không biết đã ngủ hay thức.

    Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên con trai.

    -“Nhóc con, ba nghe hết mọi chuyện rồi, ba hiểu rồi, ba xin lỗi vì đã không tin con, không nghe con giải thích”

    -“Và hoá ra bao lâu nay con đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy, ba hoàn toàn không để ý, ba xin lỗi”

    -“Thật sự là, chuyện của gia đình ta lúc trước, là do ba sai, ba nên nhường nhịn mẹ con, là ba mê muội, lúc đó, ba cũng có ý định níu kéo mẹ con lại nhưng do cái tôi quá lớn khiến ba không làm được, là lỗi của ba làm cho gia đình tan vỡ, để rồi con trẻ lớn lên lại phải chịu đựng nỗi tổn thương và mất mát do ba mẹ gây ra”

    -“Nhưng tất cả có lẽ là sự sắp đặt của ông trời, ba có nuối tiếc thì cũng chẵng quay lại được, gia đình mới của chúng ta, nếu con cố gắng bỏ đi quá khứ và bắt đầu với hiện tại, nó cũng không tệ lắm đâu con à”

    -“Từ giờ ba sẽ cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình, đó là yêu thương con hết mình, thật ra chỉ là do ba quá bận tâm đến gia đình mới nên ít để ý con, không có nghĩa là ba hết yêu con…”

    -“Chỉ cần con tha thứ cho ba, ba sẽ cố gắng làm cả cha lẫn mẹ, lấp đầy tình thương của mẹ còn thiếu trong con, cho ba 1 cơ hội làm lại nhé, con đồng ý chứ?”

    Khoé mắt rưng rưng, ông Hùng khẽ vuốt đầu con trai, kéo chăn lại cho con, quay người đi.

    -“Con đồng ý”

    Bước chân dừng lại, quẹt đi 2 hàng nước mắt trên mặt, ông Hùng chạy đến ôm đứa con trai, hai cha con cùng nhau khóc…nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc thật sự

    -“Ui da”

    Tiếng kêu khiến cho khung cảnh cảm động bỗng trở thành 1 bộ phim hài trên tivi, hoá ra bà Hồng nãy giờ đang núp xem trộm, bỗng cánh cửa đẩy vô khiến bị ngã chèo queo xuống đất.

    -“Hơ hơ, không phải em nghe lén đâu nha, em đi liền đây”

    Bà Hồng xấu hỗ đứng dậy ngay trong tích khắc, xoay người.

    -“Dù hơi khó khăn để chấp nhận dì nhưng con sẽ cố, dì cùng lại đây đi” – Chấn Phong mỉm cười

    Thêm 1 người mau nước mắt nữa, chạy lại ôm ké 2 cha con.

    Hoàng hôn, mặt trời chuần bị đi ngủ và nhường chỗ cho mặt trăng đến, đất trời tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp, yên bình đến lạ lùng.

    Ở đây này, cũng đang có thứ tuyệt đẹp và yên bình không kém đâu nhé, đó là tình cảm gia đình đấy! truyen hay

    CHAP 10: EM TRAI THƠM MÁ CHỊ GÁI

    -“Muốn nói gì thì nói đi, cứ nhìn lén tôi quài, tôi biết tôi có sức hút lắm mà!”

    -“Oẹ, không dám đâu!”

    -“Lại đây ngồi nè”

    Uyển Nhi lại ngồi cạnh Chấn Phong.

    -“Ừm, cậu đã vui được lên chưa, còn buồn nữa không?”

    -“Còn đau khỗ sắp chết luôn đây này!”

    -“Cậu nghiêm túc hã, tôi tưởng cậu phải hết buồn chứ!!”

    -“Đừng làm tôi thất vọng chứ!! Cậu nói thiệt đi!!” – Uyển Nhi gặng hỏi tiếp.

    -“Xì, rồi, tôi bây giờ đang chấp nhận với hiện tại, tôi không còn buồn về quá khứ nữa đâu, cứ vui vẻ đi nhỉ”

    -“Vui quá, cuối cùng cậu cũng làm được rồi, không uổng công tôi mà!!”

    -“À mà nghe nói cô là người nói cho ba tôi nghe hết mọi chuyện, tại sao lại giúp tôi thế? Chẵng phải tôi luôn ăn hiếp cô sao?”

    -“Ai giúp cậu?! Tôi không phải là người thấy cậu bị oan nên tôi nhất định đi làm sáng tỏ cho cậu đâu nha, tôi cũng không phải là người thấy cậu đau khỗ mà muốn cha con cậu nói chuyện thật lòng với nhau đâu nhé, và tôi cũng không muốn nhìn gương mặt tươi cười của cậu bây giờ mà làm như vậy đâu nha nha!!”

    -“Bỏ chữ không ra là đúng hơn đó, dối lòng làm chi?”

    -“Gì chứ, đó là những gì tôi không muốn mà, cậu chỉ được cái đoán đại thôi!!”

    Uyển Nhi chề môi rất chi là đáng yêu

    -“Hê, có kẹo dẻo cô thích ở trên bàn kìa”

    -“Đâu, kẹo để đâu??”

    *Chóc*

    Ơ?

    *Nhanh chóng về đúng vị trí cũ*

    Giật mình, Uyển Nhi lấy tay sờ sờ má, hình như có cái gì mới đụng vô thì phải, và còn nhìn thấy mặt ai đó hơi hồng hồng, dù che lại vẫn thấy, có lẽ nào?!

    -“Này, cậu vừa thơm má tôi đó hã?”

    -“Ừ, không thích sao?”

    Uyển Nhi ngây ngốc ra, suy nghĩ 1 hồi cái gì đó, xong nhanh nhảu nhìn Chấn Phong, tươi cười nói:

    -“Thích lắm chứ!! Em trai thơm má chị gái còn đỏ mặt nữa, siêu siêu đáng yêu luôn!! Chị có đứa em trai dễ thương quá đi mất!!”

    Ai đó mặt tối sầm lại.

    -“Vốn dĩ định cho cô hộp kẹo dẻo, nhưng tôi nghĩ lại rồi, sẽ không cho nữa đâu”

    -“Ơ, tại sao?? Tôi làm gì sai à??”

    -“Ai nhận em trai chị gái với cô?”

    -“À, có lẽ cậu vẫn chưa quen…giống như chưa quen việc gọi mẹ tôi là mẹ, tôi hiểu mà…”

    -“…cứ cho là vậy đi! Từ giờ tôi cấm cô gọi em trai chị gái nhé!! Nếu còn gọi nữa là tôi khỏi cho cô ăn kẹo dẻo luôn!!”

    -“Ok, ok tôi không gọi nữa đâu, hứa luôn, đưa kẹo dẻo cho tôi”

    Ai đó cười 1 cái, làm Uyển Nhi hơi bất ngờ, lần đầu tiên thấy cậu ta cười với cô đó, nụ cười thật sự rất đẹp, rất thu hút, quả thật làm người khác ngây ngất luôn.

    Sau đó, cả 2 cùng ngồi ăn kẹo dẻo, ngồi tám chuyện trên trời dưới đất vui ơi là vui.

    Mỗi ngày, Uyển Nhi cùng Chấn Phong ra công viên chơi với lũ nhóc, mỗi ngày là 1 trò chơi, chơi đến tối mịt mới chịu đi về nhà.

    Tối về, cùng nhau quây quần bên mâm thức ăn nóng hổi, cùng trò chuyện vui vẻ bên nhau.

    Thời gian cứ thế, cứ thế trôi đi…

    Thấm thoát đã 8 năm trôi qua…

    Nay, Uyển Nhi tròn 17 tuổi, do học trễ 1 năm, nên cô học năm hai cấp 3.

    Nay, Chấn Phong tròn 15 tuổi, học năm nhất cấp 3.

    -“Uyển Nhi Chấn Phong, xuống ăn sáng rồi đi học nào!!”

    -“Vâng ạ, tụi con xuống ngay đây!!”

    Mùa đi học bắt đầu rồi.

  3. #3
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Oct 2014
    Nơi Cư Ngụ
    Hải Dương
    Bài gởi
    45

    Default

    CHAP 11: KHÔNG CÒN LÀ CHẤN PHONG CỦA NGÀY XƯA NỮA RỒI

    Uyển Nhi năm nay đã 17 tuổi rồi, gần đến tuổi 18, tuổi đẹp nhất của người con gái.

    Uyển Nhi hồi nhỏ là 1 cô bé đáng yêu, dễ thương, bây giờ cô đã trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp, cô mang 1 vẻ đẹp dịu dàng, ngọt ngào của 1 cô gái mới lớn.

    Chấn Phong thì mới 15 tuổi, nhưng nhìn cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi thật.

    Hồi nhỏ là 1 cậu bé kháu khỉnh, năng động, bây giờ cậu đã trở thành 1 chàng trai rất điển trai, cao ráo, đôi mắt hí làm cho cậu cuốn hút hơn bao giờ hết.

    Đặc biệt, không còn là Chấn Phong ngây thơ ngày trước nữa, cậu ta có rất nhiều bạn gái, mỗi ngày thay 1 cô, còn hay ôm hôn nhau nữa, ba mẹ thì có tư tưởng Mỹ nên không quan tâm cho lắm.

    9h tối, Uyển Nhi đang làm bài tập về nhà.

    *Ngáp*

    -“Cuối cùng cũng xong hết bài, ơ mới đó mà đã 9 giờ rồi nhỉ, chuẩn bị ngủ thôi”

    Đi kéo rèm cửa sổ lại, thì nhìn thấy 2 người đang hôn nhau.

    -“Cặp đôi nào đang hôn nhau trước nhà mình thế kia?”

    -“Là thằng Chấn Phong, nó đang hôn 1 cô gái rất xinh!!”

    -“Ở ngay trước nhà mà dám…đúng là đồ trơ trẽn”

    -“Nhưng mà nhìn hấp dẫn quá” – Uyển Nhi nuốt nước miếng cái ực. truyen ngon tinh

    *Kém rèm cửa lại*

    -“Ôi chao, xấu hổ quá, không thể nào nhìn tiếp nữa”

    -“Trong khi mình còn chưa biết đến nụ hôn đầu đời, vậy mà nó ngày nào cũng đổi người, rồi đứng trước cổng hôn nhau, thật không thể hiểu nỗi vì lý do gì mà nó toàn kéo bạn gái đến trước cửa nhà để hôn thế kia”

    -“Chậc, giờ chắc nó đang làm trò gì khác nữa, để mình ngó cái thử xem”

    Uyển Nhi mặt gian, mở rèm ra coi tiếp.

    -“Ơ, đâu mất tiêu rồi, mới nãy còn thấy đứng đây mà”

    (Nhạc chuông điện thoại reo lên)

    *I’ll be by your side, ’till the day I die
    I’ll be waiting ’til hear you say I Do
    Something old, something new
    Something borrowed, something blue
    I’ll be waiting ’til I hear you say I Do*
    I do -911

    -“Oái!! Giật cả mình!!”

    -“A lô?”

    -“Mở cửa”

    -“Hã? Ai thế, nói gì không nghe rõ?”

    -“TAI ĐIẾC RỒI HẢ?? Xuống mở cửa mau lên!!”

    -“Oái !! Thì ra là Chấn Phong!! Ôi cái lỗ tai của tôi”

    Mình thật sự muốn nói như vầy:

    “Bộ tui là người gác cửa hã?? Không thích!!Hôm nay đừng hòng mở cửa cho!! Một là leo tường vào, hai là phá cửa vô, ba là ngủ ngoài đường!! Muốn làm gì thì làm!!”

    Muốn nói lắm, nhưng, mình sợ nó, thằng em trai hổ báo của mình đấy.

    -“Rồi biết rồi, xuống liền” – Uyển Nhi đau khỗ cúp máy

    Mình thật sự không hiểu nỗi thằng Chấn Phong này, lần đầu tiên gặp thì đáng ghét lắm, kể từ khi hoà giải với ba, từ đó mình và cậu ta thân thiết với nhau như chị em ruột vậy, đi đâu cũng có nhau, cậu ta lúc đó rất đáng yêu.

    Cứ tưởng sẽ như vậy mãi, ai ngờ khi lớn nó lại trở về trạng thái ban đầu, thậm chí mức độ đáng ghét còn nhân lên gấp đôi nữa, có cơ hội là nó lại kiếm cớ bắt nạt, hành hạ mình, đúng là đồ nham hiểm độc ác mà.

    Nhưng vẫn còn 1 điều cậu ta vẫn không thay đổi, đó là làm đại ca, bây giờ cậu ta đang là 1 tên có máu mặt trong trường, cứ thử đụng vào xem, sẽ biết hậu quả như thế nào…

    -“Đi gì mà rùa bò vậy, không nhanh hơn được hả?”

    -“Ai ở không đâu mà ngồi đó chờ mở cửa chứ”

    -“Cô thử không mở xem”

    -“Ôi mùi rượi, cậu lại uống rượu rồi!! Còn đang ở tuổi vị thành niên đó”

    -“Thì sao chứ, chỉ uống có 1 chút thôi mà”

    -“Hừ, cậu không nghe thì thôi bị gì ráng chịu, à mà trễ như vậy rồi mà còn được 1 bà chị dễ thương mở cửa cho, cậu cũng phải nên cảm ơn 1 tiếng chứ!”

    -“Chị?”

    Uyển Nhi sựng lại, nhớ ra cậu ta không thích xưng chị em, nhưng cô vẫn nói tiếp:

    -“Đúng vậy, 8 năm rồi, cũng phải thừa nhận thôi” truyen hay

    -“Hay quá ta, con nhóc lùn này”

    Chấn Phong xoa đầu, cười giễu Uyển Nhi

    -“Cái gì?? CON NHÓC LÙN??”

    -“Ừ, con nhóc bò dưới đất, sao không kết bạn với kiến”

    -“Đồ…cái đồ…cái đồ!!”

    Uyển Nhi quơ nắm đấm loạn xạ

    -“Sao hả, giỏi thì đánh đi”

    -“Tôi là người theo chủ nghĩa nhường nhịn mà, giờ thì đi vô nhà thôi”

    Chấn Phong bước đi trước, vừa đi huýt sáo, Uyển Nhi đi đằng sau, nhân dịp nhìn trọn tấm lưng to lớn của cậu, suy nghĩ vớ vẩn:

    “Nhớ ngày nào cậu ta còn cao bằng mình, giờ mình chỉ đứng tới cằm cậu ta thôi”

    Nhớ đến nụ hôn của Chẫn Phong với cô gái kia, rất thành thạo, bỗng cô nhớ lại ngày nào đó, có 1 cậu bé thơm lén má 1 cô bé, mà mặt ửng hồng hết trơn, vậy mà giờ đây…

    “Thiệt tình, sao lại thay đỗi nhanh như thế chứ…”

    Uyển Nhi khẽ thở dài, xong cả hai đi lên phòng ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi học.

  4. #4
    Bé đi nhà trẻ
    Tham gia ngày
    Oct 2014
    Nơi Cư Ngụ
    Hải Dương
    Bài gởi
    45

    Default

    CHAP 12: ĐẾN TRƯỜNG

    Hoàng Thiên Minh: năm nhất cấp 3, bạn thân Chấn Phong, tóc cắt gọn gàng không để mái, đẹp trai, tốt bụng, năng động.

    Nguyễn Thị Kim Trúc: năm hai cấp 3, bạn thân Uyển Nhi, tóc ngang vai, dễ thương, tốt bụng, hài hước, nói nhiều.

    ————————————————� �

    Trường cấp 3 LTT là trường tụi Uyển Nhi theo học.

    Sáng thứ hai, ngày đầu tuần nên phải đi học sớm, Uyển Nhi và Chấn Phong ngủ dậy làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi xuống nhà ăn sáng.

    -“Chào buổi sáng hai đứa”

    Ông Hùng vừa đọc báo vừa nói.

    -“Hôm nay bữa sáng có bánh mì ốp la. ăn nhanh còn đi học nào”

    Bà Hồng mỉm cười.

    -“Vâng ạ”

    Ăn sáng xong, cả hai cùng chào ba mẹ rồi đi ra lấy xe đạp đi học.

    Uyển Nhi có chiếc xe đạp màu xám, Chấn Phong có xe đạp màu đen, xe cùng hiệu chỉ khác nhau màu sắc, khác cả 1 chiếc yên cao nhòng 1 chiếc yên thấp, Nhi lùn nên phải để yên thấp chứ yên cao quá sao chống chân tới nè!

    Chuyện là Kim Trúc cùng tuổi với Nhi, đã dọn đến gần đây 4 năm về trước, nên Nhi và Trúc là bạn thân của nhau 4 năm rồi, Kim Trúc rất dễ thương và hài hước, cả hai rất hợp tính nhau.

    Còn học chung trường, chung lớp nên mỗi sáng nhỏ đều qua nhà để đi học cùng với cô, nói chung là đi ké xe đạp.

    -“Gụt mo ninh Nhi yêu dấu của tao, chào em, Phong”

    Kim Trúc tràn đầy sức sống vào buổi sáng.

    Chấn Phong gật đầu chào lại.

    -“Mày lại tới đi ké nữa rồi, ngày nào tao cũng đèo mày, mệt lắm luôn biết không hã con quỹ” – Uyển Nhi cằn nhằn.

    -“Mày cứ xạo quài, mày vinh hạnh lắm mới được chở tao đó, với lại tao ốm nhom thon gọn như thế này, đâu có nặng đâu”

    -“Oẹ oẹ, mày rớt xuống cho tao, mơ cao lắm rồi”

    -“Chị thon gọn xinh đẹp lắm, em thấy chị nói đúng không Phong…ơ cậu ta chạy trước rồi”

    -“Sắp trễ rồi, lên xe, mày nói nhiều nữa là tao cho mày đi bộ”

    -“Dạ em sợ chị rồi”

    Kim Trúc trèo lên yên sau, chỉnh lại chỗ ngồi rồi ra hiệu cho Nhi chạy.

    *Đang trên xe đạp*

    -“Tối qua ngủ trễ hay sao mà mặt mày ngu hơn thường ngày thế ?”

    -“Uầy, tại tối tao phải thức khuya làm bài, cộng thêm thằng Phong bắt tao xuống mở cửa, còn kím chuyện chọc tao nữa, tụi tao đứng cãi nhau 1 hồi rồi ngủ trễ luôn, nhắc tới là thấy bực à”

    -“Chị em mày không bao giờ hoà thuận nhỉ, mà có em trai cũng vui chứ, tao thích có em trai mà không có đây này”

    -“Thôi cho tao xin, hồi nhỏ thì em trai chị gái vui lắm, nhưng giờ thì nó thành quỷ rồi”

    -“Haha, em trai mày đúng là không biết đường đâu mà lần, thường thì chị gái phải có quyền hơn em trai, mày thì ngược lại”

    -“Vậy mới nói…”

    -“Ê ê ê nó đang chạy đằng trước kìa, giữ chắc vào để tao chạy qua mặt nó” – Uyển Nhi bỗng rú lên

    Kim Trúc chã hiểu mô tê gì cũng phải vịn chắc lại, không vịn thì có mà bay xuống hun mặt đường luôn á.

    *Đạp đạp đạp hết tốc lực*

    *Chạy qua mặt Chấn Phong*

    -“Chấn Phong là đồ con rùa!! Chạy chậm rùa!! Xem tôi chở bạn mà còn chạy nhanh hơn cậu luôn này!! Liu liu liu!!”

    Có đứa cực kỳ đắc chí.

    Chấn Phong đang chạy chậm nhìn mây nhìn trời thư giãn, bị kêu cái giật mình, tưởng có chuyện gì quan trọng, ai ngờ là chuyện xàm xí gì đâu không.

    -“Có vậy thôi cũng hãnh diện lắm hả? Đồ trẻ con!”

    Làm ai đó cứng cả họng, rồi với vài cái đạp chân Chấn Phong lại dễ dàng qua mặt xe Uyển Nhi 1 đoạn đường.

    Xong, cậu quay lại nhếch mép, rất đểu, làm ai đó sôi hết cả máu.

    -“CẬU ĐỢI ĐÓ ĐI, bám chắc vào Trúc !!”

    -“Oái!! Nữa hã!! Đi từ từ thôi please tao sợ té!!” – Kim Trúc thét lên.

    Trên con đường tới trường có 2 chiếc xe đạp chạy đua với nhau, vui vẻ, trẻ con vậy đó.

    Tới trường, cất xe đạp xong Chấn Phong đi lại đám bạn thân đang đứng đợi cậu, toàn là những đứa máu mặt trong trường, và Chấn Phong là đại ca của nhóm này.

    Nhóm đi đâu cũng rất nỗi trội, toàn là những anh chàng đẹp trai, cao ráo, cực ngầu nhưng nổi bật nhất vẫn là Chấn Phong và sau đó là Thiên Minh.

    Chấn Phong với chiều cao 1m79, gương mặt cực điển trai, phong cách lạnh lùng, đánh nhau pro, được gọi hot boy năm nhất, có cả tá câu lạc bộ được tổ chức hâm mộ Chấn Phong.

    Thiên Minh thì với chiều cao 1m77, đẹp trai, thân thiện, sôi nổi, cậu cũng được nhiều người hâm mộ, quý mến.

    Chấn Phong thì thân với Thiên Minh nhất, lại học cùng lớp, nên 2 người đi chung lại càng hot hơn bao giờ hết.

    -“Em trai mày nỗi tiếng ghê, mới vô trường thôi đã tạo nên cơn sốt như vậy rồi, xem lũ con gái ríu rít chưa kìa”

    -“Tao không quan tâm, cơ mà tụi con gái không biết nó đáng ghét cỡ nào đâu, ở đó mà hâm mộ, thật sai lầm”

    -“Tiếc thật, tao lại không thích phi công trẻ, bởi vì tao sẽ trở tao thành bà già lái máy bay, cho nên nếu không tao nhất định vô club hâm mộ em mày rồi” – Kim Trúc tặc lưỡi.

    -“Tới mày nữa rồi đó” – Uyển Nhi quay đi.

    -“Ê đợi tao con kia!!”

    -“Mà sao nó không chịu cho mày gọi nó là chị với em trai vậy ta?” – Kim Trúc nói tiếp.

    -“Ai mà biết đâu, trước khi đi học nó còn đe doạ tao không cho tao tiết lộ tao vs nó là chị em trong trường nữa kìa!”

    -“Đã 8 năm rồi vẫn như vậy…Nhi à, tao đang nghĩ đến 1 khả năng nguy hiểm rất có thể xảy ra…”

    -“Sao cơ?? Khả năng gì??”

    -“Rất có thể là…”

    -“Là…???”

    -“Hoàn toàn có thể là…”

    -“Là gì nói lẹ đi!!”

    -“Là mặt ch* mày ăn ở thấy ghét quá nên nó vậy đó, cả tao cũng công nhận điều này!”

    Kim Trúc nói xong cuỗng giò lên chạy.

    -“Con kia, mi đứng lại đó cho ta!!”

    CHAP 13: “THÍCH? TAO KHÔNG CÓ KHÁI NIỆM”

    Đám con trai máu mặt đang tụ tập ở băng ghế đá nói chuyện.

    -“1 thằng muốn cho cái hẹn đánh nhau ở công viên Ánh Sáng hôm nay, mày dự tính chừng nào rãnh đây ?” – 1 tên hỏi.

    -“Tối nay 8h đi, chiều tao có hẹn đi bar rồi”

    Chấn Phong xem như chuyện thường ngày, không quan tâm lắm.

    -“Ok! Mà trận này mày phải cho nó ăn đòn no nê nha, cái giọng nói chuyện của nó nghe thấy khi dễ lắm”

    -“Có 1 thằng thôi hả?”

    -“Ừm, thằng đó thuộc dạng đầu gấu, nghe nói cũng hỗ báo lắm, nó đòi chấp 1 mình mày, nhưng tao nghĩ không chừng nó còn dắt thêm đàn em theo, mày có cần tụi tao đi theo không?”

    -“Tao đi 1 mình được rồi”

    -“Bao nhiêu thằng thì cũng chỉ đủ gãi ngứa thôi, đại ca tụi mình có biệt danh là trăm trận trăm thắng mà” – 1 tên khác cất giọng nịnh nọt

    -“Hôm nay mày lại biết nịnh, mày lại định muốn tao giới thiệu cho 1 cô nữa có phải không?” – Phong trêu

    -“Đúng là không qua mặt được mày rồi, mà cho cô nào xinh xinh với hiền nha, cô lần trước chảnh quá đá tao rồi”

    -“Do quá trình ăn ở của mày mà ra thôi nhóc ạ”

    -“Ờ thì tao không đẹp trai và giỏi tán gái như mày được chưa!!”

    -“Mày cũng biết nữa hả”

    -“Hahaha”

    Uyển Nhi cùng Kim Trúc đang đi ngang qua băng ghế đá.

    -“Ê xem kìa, nhỏ tóc dài đó nhìn đáng yêu quá, không như tụi con gái mặt đầy son phấn tao gặp, tao bị thích rồi” – 1 thằng ríu ríc.

    -“Xinh thiệt, tụi bây có biết học lớp mấy không, có bạn trai chưa nhỉ?” – Thằng khác tiếp lời.

    *Cốp Cốp*

    2 cú liên tiếp lên đầu 2 thằng.

    -“Mày mắc chứng gì vậy Phong, đau kinh!!”

    -“Uizzz, thốn cái đầu quá, tao đâu có chọc gì mày đâu thằng quỹ”. QC: Tất cả truyện có tại Tieu thuyet tinh yeu

    -“Tụi bây thật không biết gì cả, nhỏ đó là chị gái của Chấn Phong đấy, đừng đụng đến chị nó, tao nói đúng không ?”

    Thằng khác trả lời rồi quay nhìn Chấn Phong tràn đầy tự tin.

    *Cốp*

    1 cái cốp đã lên thẵng đầu thằng vừa trả lời.

    -“Tao nói đúng rồi mà, why???”

    Thiên Minh nhịn nãy giờ, bật cười thành tiếng.

    -“Hahahaha!! Éo nhịn nổi nữa!! Để tao nói tụi bây nghe nè, thứ nhất, đừng bao giờ khen nhỏ đó trước mặt nó, thứ 2, đừng bao giờ bảo nhỏ là chị của nó, cũng đừng để ai biết nhỏ là chị gái nó, không là bị ăn cốc như chơi đấy, hahaha!!”

    -“Gì vô lý thế!! Với lại tại sao lại như vậy?”

    -“Vì tao thân với nó 8 năm rồi, với lại bị ăn cốc quài nên riếc quen, Phong ha?”

    Thiên Minh quay sang cười với Chấn Phong.

    Phong và Minh nhìn nhau cười, cụng tay 1 cái, khoác vai đi ra căn tin mua đồ ăn.

    Để đám kia ở lại vẫn không hiểu mô tê gì.

    -“Đại ca thật khó hiểu mà, cả thằng Minh cũng vậy”

    2 thằng vừa đi vừa tán gẫu:

    -“Mày không định quen ai à, mày có nhiều đứa yêu thích lắm mà, nên trải nghiệm 1 lần cho biết”

    Chấn Phong ngấp 1 ngụm nước ngọt

    -“Tao không dễ dàng như mày đâu, tao…chỉ hẹn hò với người mà tao thích mà thôi” – Thiên Minh dõng dạc nói

    -“Người mày thích có thích mày không?”

    -“Có vẻ người ấy không có thích tao, tao chỉ yêu đơn phương thôi, dù vậy tao cũng không bỏ cuộc đâu, tao sẽ cố gắng hết mình!”

    -“Người ấy là ai mà mày nghiêm túc thế? Tao có biết người đó không?”

    -“Tao nghĩ tao không thể nói cho mày biết được rồi, đó là bí mật, hehe”

    -“Nếu mày không muốn nói ra thì tao không ép, chúc mày may mắn vậy”

    -“Cảm ơn đại ca, còn đại ca quen nhiều cô như vậy, có thật lòng thích ai không?”

    Chấn Phong nghe xong, không trả lời liền, nhàn nhạt ngước lên nhìn trời nhìn mây

    -“Thích? Tao không có khái niệm, tao cũng không muốn hiểu, tao không muốn mình trở nên thích ai đó, khổ sở lắm, với tao, cứ quen vậy thôi cần gì khỗ thế”

    -“Tao với mày thật có suy nghĩ khác nhau nhỉ”

    -“Ừm”

    -“1 thằng thì lăng nhăng sâu bướm, 1 thằng thì nghiêm túc chân thành, quả thật là khác nhau!” – Thiên Minh tặc lưỡi.

    -“Có vẻ là mày muốn ăn 1 cái cốc yêu của tao nhỉ?”

    -“Haha tao không nhận cái cốc yêu của mày đâu, no thank you!!”

    Hôm nay Chấn Phong được tụi con gái hâm mộ tặng cho núi quà bao gồm 1 đống kẹo với 1 đống thư tỏ tình.

    Lúc ra về, tụi bạn cầm hộ nửa đường cho cậu xong, cậu phải tự ôm về nhà.

    Có thể tưởng tượng ra cảnh 1 anh chàng đẹp trai cực lực ôm núi quà đảo qua đảo lại thì rất là mất hình tượng đấy.

    Cậu đã xử lý như sau: thư tỏ tình thì đã được yên vị trong thùng rác, còn kẹo thì cậu đem tặng cho lũ nhóc hàng xóm.

    Trong lúc cho kẹo, nhận ra có 3 bịch kẹo đặc biệt, cậu giữ lại.

    Uyển Nhi chưa đi học về, chắc lại đi lòng vòng với Trúc rồi, ai đó rón rén mở cửa phòng cô ra, đặt lên bàn 3 bịch kẹo rồi lẵng lặng đi khỏi.

    -“Ôi!! Sao lại có kẹo dẻo xuất hiện ở đây thế? Loại mới nhất luôn!!”

    Uyển Nhi đi học về, bước lên phòng thì rất bất ngờ.

    -“Chắc ba hay mẹ mua xong để trên phòng cho mình đây mà, đi tắm rồi vừa đọc truyện vừa ăn là số dách luôn”

    Bên phòng đối diện, ai đó khẽ nở 1 nụ cười.

    Chấn Phong tắm rửa, thay đồ, tối nay, cậu mặc 1 chiếc áo sơ mi đen cùng với quần kaki màu nâu, nhìn đơn giản nhưng cậu mặc thì lại cuốn hút lạ thường.

    Phong ra khỏi nhà, bạn cậu đứng đợi sẵn để chở cậu đi bar quẩy.

    Chơi đến 8h tối, cậu ra khỏi quán bar, đi đến công viên Ánh Sáng như lời hẹn.

    Có 1 thằng nhìn rất to con, cầm điếu thuốc hút, đang đứng đợi.

    -“Cũng đúng giờ quá nhỉ” – Chấn Phong đi lại

    -“Cuối cùng cũng tới, tao ngứa mắt mày lâu rồi, mày dám nỗi hơn cả tụi tao, làm đại ca đồ, giờ tụi con gái chỉ bu quanh mày, mày được yêu thích dữ lắm. Tức cười, mày chỉ là 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám ngông cuồng vậy ư?”

    -“Hoá ra chỉ vì gato nên mày mới hẹn tao ra à?”

    -“Giờ tao sẽ dạy dỗ cho mày ngoan ngoãn lại nè nhóc”

    Tên đó nói xong tung ngay cú đấm vào mặt Chấn Phong

    Chấn Phong né được, khum người xuống cho hắn 1 cú hiểm, hắn mất thăng bằng, đứng dậy ra đòn liên tiếp, nhưng vẫn là Chấn Phong né khỏi, đánh lại làm hắn ngã ngửa.

    Nhận thấy 1 mình mình không đọ nỗi, hắn ra hiệu cho mười mấy thằng đàn em núp trong góc nãy giờ bước ra.

    Giờ ở công viên Ánh Sáng, 1 đám cao lớn ỷ đông hiếp yếu bu quanh 1 mình cậu con trai kia.

    Tất nhiên đám này đâu là gì so với cậu, 10 năm tập võ, đai đen karate, toàn có cú đánh độc và hiểm, luôn né được đòn tấn công, thế nên cậu có biệt danh là trăm trận trăm thắng.

    Chấn Phong quắc ngón tay, ra hiệu là lên đi.

    -“Nhào vô tụi bây!!”

    Cả đám nhào vô đánh, tên nào cũng dùng hết sức lực đánh đấm đá, còn đem theo gậy vung tứ tung.

    30 phút sau, tụi nó nằm no đòn dưới đất.

    -“Cần luyện tập thêm nữa”

    Chấn Phong phủi tay, xong quay lưng đi.

    Chuông điện thoại reo lên, 1 thằng trong đám nghe máy.

    -“Sao rồi?”

    -“Thua rồi đại ca, tụi em đang không nhúc nhích nỗi”

    -“Sh*t!! 1 đám ngu!! Có 1 thằng nhãi cũng làm không xong!!”

    -“Nó thật sự rất mạnh, nó chấp hết cả lũ tụi em, nó ra đòn rất hiểm, tụi em chọi không nỗi”

    -“Tụi bây không dùng được nữa rồi, cút đi”

    Đầu dây bên kia cúp máy, suy nghĩ 1 chút, hắn nói:

    -“Cũng khá đấy chứ, nhưng đừng vội vui mừng oắt con, đó chỉ là khởi đầu thôi, chuyện vui sẽ còn dài”

    Xong hắn nở 1 nụ cười tà mị.

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •