dcx xin chuyển ngữ bài viết không rõ tác giả. Phần Việt ngữ đoạn cuối.


I study aboard from Western returning home! Simple sentence substituted but shrills such as new bell sound mounded. Word “Western” is not exactly on the geographic division, but look rank in society. Although, I just went “Western” Russia, not “Western” American, Australia, Germany or “Western” French. The “disadvantaged” today is “preferential treatment” from the Ministry of University for me. What Big Russia as “big brother” of Vietnam – “the 16th republic of the Soviet Union”.

I’m an economy engineer return home from Russian. Hear no echo on the above sentence. That’s right. Russian Economic is suffering for decades. It is not a “national strategy”, nor “market economy”. Books are a means for arguing of the “innovation” feller. Five years to put those things in my head, not become a jerky is a strange thing.

I carry a warrant diploma go find a job. First off, I buy newspapers, research for “job opening”, marked green and red on “feasibility” candidate and beginning to make phone call. Having a phone as home is convenience in every way. However, answer to my call is about 30%, each time I hear voice form end of the line, my mother and equilateral sister-in-law silently pay attention to the clock. Which that I am not mean to have to desire “cook phone frumenty” nor at to waste phone charge by “pinched” to entered my family poor salary whopping. I thought that I went to study at Western, is to bring “economy” to family.

It’s just at the difficult period. The “coupon” time that Russia started and Vietnam adapted has passed for sometimes (buying things need coupon from communist government). Each month student eligible for 2 kilo of sugar, 7 pounds of meat, 2 bottles vodka, that is the standard for students! “Talon” sugar, alcohol just enough, but, not enough meat. Yes, there are meats at the market, but scholarship tight who can afford for it. Could not let her daughter starving to death in the Socialist country, my mother step in with her afford of reinforcements. Accounting for those five years, I dogged down of my mother’s retirement money. Understood myself, return home I wouldn't dare to compare a living live to Western (Russia).

Just only the “torture” at 6 am with fulls of mixed sounds “internal” “external” it already put me into dizzy. “Internal” is where my mother opens the iron gate go to exercise. My sister in-law struggle preparing with the pump to receive enough water for daily washing. Layout those pelvic thrust sounds around the water storage cavity for the day.

“External” is voices of people selling things on the street. From “hot noodle”, “flour rapper ( bánh cuốn)”, “sweet rice (xôi)” to all kinds of glutinous rice, glutinous rice “brand name” sounds like mixed language, or difficult to describe flavor sauce with salt. The most dizzy thing is the man who sale hot noodle. He is like the accurate morning western clock. He stands under my window screamed “Hot noodle”, his screamed ending with the “Ròn (crunchy)”. Oh wow, I admire of his tongue for it. The only one in the North has pronunciation of the character R!

Cannot escape the sounds, I put my head under the blankets to endure the “time with extreme poverty”. But now “time for bright future” is when my mother returns from the gym. Looking as her daughter still in bed, she starts to lecture “wakeup early to benefit the health” bla.. bla.. bla … Rather only to finish up my wakeup.

Unable to find the job by calling the opening listed in the newspaper. I have passed the first lesson when summarizing the strategy of using telephone to look for job. The results a 0 (zero) is the circle. Several places not answer or answer with non sense.

I go to job placement center and immediately stunned. I tell them that I graduate from Russia and just returned home, they immediately ask:

- Why not stay back there, return home for what?

- To find the job

- What job to find?

I look at them in a surprise; silently making sure that I am is not in the wrong place

- Is this place called job hunter? Why dozen of people out there are filling their papers?

- They are filling papers seeking for overseas labors and business. Like looking for work at Korea, Libya, Iran, Russia. Would you like to do so?

I wave my hand and thanked, hurry up I exit the place.

Second lesson is to avoid such a “job hunting center”. I may be contingently viewed as searching for husband from Taiwan (From Translator: Some woman want to exit the poor live by marry to Taiwanese man with the hope for a better).

After two lessons, 50% enthusiasm “for the country” has gone in me. I switched to “trend” research rather than reading crappie newspaper. My family in their hope and wait for me to return home after many years away, sentiment somewhat also reduced. My mother surviving gut when saw her daughter unemployment at home

She keep whippy in my ears “Nothing to do may make you depress that honey..”. That’s right, I have nothing to do, I am a bit depress just sit at home and eat twice a day. Since I returned home, the housekeeper disappears back to her country home. Don’t know where my sister in-law graduated economics from but have a good economic managing. Despise my depressing if I show any further frustrating, my mother will sing to me like a bee. My friends busy with work all day. Some has no work but having lover or married and or have children. I alone, what can I say. But luckily that a few of them still suspended in live. I drove over to chat and share some “trick to service of live”. I now understand people are applying for a job is in place where they can catch the “color”. Color of money (back door money). This cannot be done as a rookie employee, but rather in seniority. Not everyone can achieved that, only the “essence” one. The other of “color” is the “color of going to Western” as a higher degree. Those of my friends who having a job look more into “extrovert (hướng ngoại)”. They attending classes in English, French, in hurry, seeing foreign language is the “wings” bring them to the freedom sky.

After a few months “unemployment” I transformed into the Western straight talk mixed with the language of the swap meet people that twice a day when I do grocery shopping. To my mother is not acceptable. My friends voted me as the “parent coach” class. My mother wants to win back the pictures of her youngest daughter’s modest before I go to Russia for study. But, instead I convince her to accept my philosophy of “anything can happen to her daughter”, even pirates ! A result is a mutual benefit for both. I have the freedom, my mother decisively from worry. But further benefits that I have not measure it. The “floating live” of mine terrorizes spirit everybody in the house. The whole kin of my finding acquaintanceship to find me a job. At a dinner table, a top headline notification is that my brother’s friend, a director of a company may hire me to work for his corporation. That corporation is state-owned companies hundred percent, the Ministry of Science and Technology of the environment. My family is happy, so as myself, I will be somebody soon.

The third lesson is that. To apply for the job you must know someone. In general, to do any work must have some kind of “relationship”. To verify that, are those session with my friends conversation. My sister in-law or my mother go to the market, the seller always contain punch of old vegetables, pumpkin, meat. There is no “often customer relationship” I built a few months now, as how I have good food. I now go out there buy for a whole week without paying any impartial. How familiar they are! maybe I can send them my wedding invitation some day.

My brother urged me to go to the Ministry of Education and Training for graduate certificate records. I answer back “why so, did my degree and transcript from Russia not good enough?” . My family strongly pointing needle at me. Each layers of a voice portal to educate and encoring me to change my attitude. Ten o’clock in the morning, I already at the Ministry of Education and Training. The homes of the Ministry looks properly and spacious. It matches to their mission of statement “Ten years planting trees, hundreds years planting of people”. The larger gardens in the middle of the capital where every inch of land worth every inch of gold. I walk to the fifth floor, starting a series of “excuse me sir”, “sorry madam” in the stairwell. Now I know that Vietnamese are “embedded nose” to talk about others.

All my questions were answered like “I am not sure”, “maybe this way”. I tire because of clipping those stairs. Now I know why my mother retired and still running (!). Finally I found the department for students who graduate from foreign country. I knocked on the door, I step in after I hear a ”hum..” sound as an OK to come in. I politely say hello even I only receive a moving on their neck as a sign of return.

- What do you need?

One of the two man reading newspaper asking me.

- Yes sir, I would like you to certify my graduate for my job application.

- When did you return home?

- About a year ago sir

- Why wait until now to come here?

- No one to tell me that I must come here, so I did not know. Sir

- You are disorganized, the guidelines when return home you must be reported immediately, waiting for whom to tell you.

Being yelled for no reason is “itching my ears” as the lesson taught from my family yesterday so I just shut up. I pull out the diploma, transcript and the introduction paper from the embassy for him to review. He held my degree, not read it, just flip over, back and forward. Bored after turning the degree he looks at me, the look is like assessment an items, not different from when I choose a fish at the fish market.

I thought if he buying at a fish with that look, the fish seller will give him a lesson. Whatever in my mind, I must keep to myself and try to show my timidity. Suddenly he threw the diploma and my papers to the table and asks most compact:

- Study what? Where?

- Sir, I study economics, Plekhanov University in Moscow.

- What year did you study? What year did you graduate?

- Sir, all those are in the paper, why you ask?

- Asking is my job. You cannot answer it?

He looks at me with satisfied. I don’t understand how he invent those several strangely kids questions, suddenly his eyes light up strong.

- What education, you went there just to plot to trade, and buy your diploma.

I cannot believe it, he is accusing me, he continued:

- Listen to me, how much did you pay for this degree?

My patient is broken. All of my experience argument with those fish seller at the market is back in me. I turn my face up as his, my eyes open wide as automobile headlights and start to fight back.

- You said this degree is fake? You said I purchase this diploma? Its mean the transcripts and the certificate from the office of student at Moscow also purchase. So, would you please comment that in writing and your signature? If someone going to Matxcova I will ask to verify what you said.

I pull out a piece of paper and a pen laid them in front of him. He stood up and angry said.

- How dare you say that to me with your market trader tone of voice?

- You have a good vision. I study economic you say market trader. Note that by the turn through the author, not a real bad dealer.

He beats the table whip bumped:

- You thought this is a trade market, you speech disorganized … not know where this is?
I almost learned from the lady who sale beef with 70% buffalo meat put her hand on her hip and fight back.

- I know.. only the trade market people talk about fake or real and how much.

His face turns to red like people who have blood pressure symptoms “overload”. I farming “riding on a tiger back,” no way back. Where will the dispute go if without the laugh of the second man in the room? Both “competitors” with accrued to the second man eyes. The second man slowly approach to my side. Draw facial elegant but eye hidden jauntiness behind the glasses..

- It is not appropriate to say to Mr. Dao like that. Mr. Dao is a senior elderly will not accept the mainstream from children. Young like you study from the West always does that. Give me your document, I will record for you. Come back tomorrow afternoon to get paper in room 32. Now, what are you waiting and not say sorry to Mr. Dao?

I hear that and enough smart to understand. An experienced is that when the referee blows the whistle player at the right time to consider a “fair play”! I moved frequency to different channel:

- Mr. Dao, please forgive me for the inappropriate comment from me. At home my mother always yelled at because of that.

Mr. Dao the “Mainstream” from other side, his face still red, but grudgingly forgive the rival. He nodded the wrong such, sit down and continue read newspaper. I approach near the man who ware classes to sign in the book and said softly:

- Thank you very much. Sir

He smile and say

- Molodec! (intrepid)

At the family dinner table, I “report” the stories. My sister in-law seem to found it very joyful. In front of her mother in-law show her motion of happy. I suspect that she also had been one of the other “me” and should now be avenge the past. My mother and my brother are wince. After later my mother said:

-You just like your dad

My father passed away soon when I was 10 years old. I do not remember much about dad. But I am believed, if he still alive he will rub my dead and not scolding me.

Beginning of the week, according to my director I come to office for work. My mother worries for me on the night before I go to work, she keeps advising. My brother is admonished.

- You need to control your attitude; I also like to see my friends again, you know. Speak less. If people ask, then answers. If not, don’t. You are old enough, when asked, give them an answer that they want to hear.

My single friend lectures me. That I need to prepare for things like confectionery, tobacco, tea. And that how to say hello to people… Especially is the looks, how I should look:

- Wear dress for more feminine. A long dress will reduce jealous from woman colleagues. But, lose fan support from man colleagues. The shorter the dress the more proportional to the level of intelligent.

I find in my suitcase and found a blue lagoon dress. Color seems a bit silly but feminine. Length of it just is not sexy to the smart peanut knee, and again demonstrated of confidential of a University graduate.

I go to work early, wonder around waiting for people show up in room No. 4. In the words from the director, I come to get acquainted. At home my mother still compliments I am a pert. I infected with “blind confidence” of the Russia, so little confusing when entering.

- Good morning everyone – I bend my head and smiling. My name is Thu, director Binh hire me into this company, and today is my first day.

Five people sit on five desks turn to me. A second, two seconds … five seconds. I suddenly few the smiles on my lips ungainly on my face in the font of 10 eyes stear at me. Since I return home, I see many Vietnamese movies and did not seem emotionless withstand the star in the film. If those movie stars can learned from these five people, I am sure Vietnamese movies will do better than Hollywood. To the 6 seconds, like it or not my smile not lonely anymore. I stand waiting for feedback, but the males look like they do seem heritage to try. I whispered to myself, wherever I go is not a smooth move.

- How come I did not know anything?

A man voice broke the silence.

- Strange Mr. Binh, always done that. Do everything by his way, good or bad always for other to cleanup. Crying by a women’s voices

- I hear about this – voice of a pretty young girl sit accent table near the door – Mr. Binh said hire more people for the upcoming signing a contract with the equipment company of Russian medicine..

- Oh well, this place has plenty of engineers graduated from Russian. Why hiring more

A metal voice, but I just discovered the man sitting right at the corner. Although windows bring daylight to the room and to his face. But, his face did not see any better than grumpy as china apples. In his eyes, I can read that he is again me.

I still stand because no one invited me to sit down. Lucky is that today I wear the blue lagoon dress. But silly that the psychologist said color release feeling. But not a single affect to Mr. metallic voice. He is pointing needle at me:

- Who told you to come here?

- Yes sir, Mr. Binh told me to come here today to say hi to all of you.

The situation is not any brighter from my answer. Fortunate for me, the girl near the door step in and pull the chair invited me. I fully appreciate. I look around to find the warm phase of tea, get some candies unwrap, and cigarettes put out on the table. I asked the girl to loan me some plates. The girl, my “Allies in hope” help me open cabinets and get me those plates. I silently thanked her. Although my attitude is no longer confident as before, but I still sufficient to bring those plates to each desk to invite them while they are reading the newspaper. Of course they drink tea. Of course they eat my candies and look at my service is a natural thing. Of course, I need to forget what I learned from Western, and adapt this which a considered of Vietnamese culture!

The man sitting near the window came across a story in his newspaper, he interrupt and comments about Thailand cutting of prices on their motorcycle:

- What did you study in Russia

- I study economic sir

- Economic again – his voice is slightly distorted metal was probably due to the Asian candy stick in his teeth – Economics engineers are everywhere. Don’t know what they study, can’t even put together a proposal. Grandson of the vice president also study at the Institute of Economics.

I softly wrinkled my face. I may see Mr. Dao again. Now if he asked about the University and diploma how much should I say the purchase price?.

- Where do you from?

The candy was good in his throat, no longer stick in his teeth. So the questions get easier. A question as simple as the unit’s first foreign language study program. If he asked in English I still answer impartial.

- I live in Hanoi. Sir

The impressive faces appear again. His voice was irritable metal:

- Who don’t know Hanoi? Who you know to get in here?

- Oh… – Slightly embarrassed because the slow to understand his question- Sir, I know only director Binh.

- Knowing on Mr. Binh and can enter to this great institute.

Voice of curios questions sounds like “feminine”. Who else I know since I return home from Russia, except those woman fish sellers.

- Who are your parents?

The full function of survey, his voice like a needle pointing at me. Of course this time I had prepare to understand the questions more careful. My brother did tell me to answers on what they like to here.

- No one Sir.

Even if I plugged my ears, I still hear the “allies” girl laughs.

- Where did you learn to tease people like that? Do you know who am I?

I strangled to understand what I did wrong. I turned to “allies” for help, but she laughs hard and exits the door and hit into Mr. Binh. The four left standing up to pay respect to director Binh. I just innocence sit down.

- – Hi everybody! – Voice quality to the right to be boss – Get familiar to everyone is fun. The new employees also have gifts for brothers and sisters. That is great

I return on the next day, there still no sit for me in the room, not any particular job to do. The director told me to get use to the jobs. But, no one said anything to me. Everyone is in their own wall. I feel boycotted. I walk on the walkway listen to the birds sing on stratospheric branch, sadness as the island deserted. A few days later, the director found a small room, told me to clean it up, it is my workplace. 8 hours went away, lunch, and dinner for the day. I just sit there looking through the window with nothing to do. Bored, I often walk to the street do window shopping, also to detect the situation of Hanoi.

Since I go to work, even as an apprentice with unpaid, my mother comes in her heart. I become “unemployed” full time by sitting there. Rare fourfold since you do not know what. Perhaps telling stories such as “brothers in the tank” If I say anything wrong, they will point the needle at me. Some time the boss show up for few minutes and disappeared.

Occasionally, I found in a room closed like a meeting is going on. With no compression, I just curious, I visit like a theft to listen to what they said. Nothing important, they just playing some games together. I bored to plays an extra person. The money I spend is from my mother, such as breakfast, pump gas, and empty lover, just chasing flies. I cramped all and tied from the company. My mother softly touches about my own family. I turn province:

- Mom, give me some money, I go to the market look for a man to buy for a husband

She bored. I am sad, I miss Russia. While I was there, I only see what the dark and criticism, I know, I’m missing it. Whether that day is helpless, a hard, harsh truth but all clear that I have to overcome. I am now at my homeland, and I lost. No one help me remove the Conner, angular. So I can be rounded and rolling in this society?

Saturday evening, I sat home and watch the “Tan Co Giao Duyen,” I advised like a widow sitting at home waiting for husband. The phone ring and I pickup.

- Is that you Thu?

- Yes, who is this?

- Remember Thang? Is me.

- Oh, Thang, where are you?

I so happy to realized that Thang from midle school throughout all the University years in Russia.

- Where else, in Matcova. How are you? I hear you are working

- Working on nothing. I should listen to you and stay back at Russian

- So, do you like to come to the truly.

- Even if I like, still many doors to get there. How are you?

- I called to ask you. If you would like to help responsible for the accounting in my company in Moscow ? If you agree, I will submit papers for the passport. I figure that only you have the ability to handle this job. What do you think?

I suddenly cannot speak a word. More than a year in Vietnam, I know the brightest job is to go to foreign country.

- Don’t like Russian anymore, why you so quite it?

- No, I am thinking. Not sure what to say to make it match with Hanoi style. My mom is worries that I may be late for family.

- Oh, I don’t know what is you expectation from a man you want to marry to. But is you expect the man must love you. You found it from me. I love you for some time now.

This time I am really speak less. I cannot imagine the screen show love over an international telephone line.

- Thu, please think about it and let me know. I will call you back tomorrow. No joking, I am 100% honest

Airplane takeoff, my homeland in an angle. There is the red river, year round deep red silt. Hanoi in a tiny tile roof. I went out again. Little memory space, I am going to miss Hanoi, miss my mother.

The Russian flight attendant reminding to check the sit belt. I used to hear that like just yesterday. But there seem to be somewhat new to me. Perhaps, because not it is not like the first time I went there for study. The road ahead will not be carpeted, more difficult, but I know where I can live and work as I want. The feeling of freedom is a sweet feeling.

Hanoi city is fading through the thin clouds. My homeland, I would like to find trees on the path changing sun. Will need the extra motivation to leave it. About one person to understand Vietnam and thousands of life is a homeland!

dcx

chuyển ngữ bài viết không rõ tác giả.

Tôi du học Tây về! Câu đơn giản thế nhưng lanh lảnh như tiếng chuông mới đúc. Chữ “Tây” không chính xác về địa lý nhưng chuẩn xác về sự phân chia cấp bậc cũng như cái nhìn trong xã hội. Có điều tôi chỉ đi “Tây” Nga về chứ không “Tây” Mỹ, “Tây” Úc hay “Tây” Đức, Pháp… Cái “thiệt thòi” hôm nay là “ưu đãi” trước kia của Bộ đại học dành cho tôi. Chả gì nước Nga cũng “ông anh cả” của Việt nam – “nước cộng hòa thứ 16 của Liên xô”.

Tôi là kỹ sư kinh tế ở Nga về. Nghe không vang như câu trên. Phải thôi. Kinh tế Nga chục năm nay lu mu, chả ra “kế hoạch quốc gia”, chả ra “kinh tế thị trường”. Sách vở là phương tiện cãi nhau của các nhà “đổi mới”. Năm năm đèn sách nhét thứ đó vào đầu không ngớ ngẩn là may.

Tôi mang chiếc bằng đi xin việc. Đầu tiên tôi mua báo, nghiên cứu “tuyển người”, đánh dấu xanh đỏ những chỗ “khả thi” và bắt đầu gọi điện. Nhà có điện thoại lợi đủ đường. Tuy nhiên, mỗi lần “bắt” được giọng đầu dây kia, hiện tượng này chiếm 30% số lần gọi, mẹ và bà chị dâu đều “ý tứ” xem đồng hồ. Nào tôi có ham “nấu cháo điện thoại” mà tại phí điện thoại “cấu” vào đồng lương gớm quá. Tôi đi Tây, tưởng “kinh tế” cho gia đình mấy năm sinh viên. Nào đâu đúng thời kỳ khó khăn. Việt nam qua thời “tem phiếu” từ lâu mà nước Nga bắt đầu “talon”. Tháng 2 kg đường, 7 lạng thịt, 2 chai vôtka là tiêu chuẩn sinh viên! “Talon” đường, rượu tạm đủ còn thịt thiếu nặng. Ra chợ, có đấy, nhưng học bổng eo hẹp. Chẳng nhẽ để con gái chết đói ở đất nước Xã hội chủ nghĩa, mẹ tôi đành tiếp viện. Năm năm “hạch toán” ra chắc cũng lõm của mẹ tôi ối. Biết thân, biết phận, về nước tôi không dám làm mình, làm mẩy “quen ở Tây” thế nọ, thế kia. Chỉ duy nhất cái “màn tra tấn” 6 giờ sáng bị khua bằng đủ âm thanh “nội” “ngoại” là tôi “choáng” hẳn. “Nội” là tiếng mẹ tôi mở cửa sắt đi tập thể dục, chị dâu tranh thủ sáng có nước bơm giặt giũ. Xô chậu “duyệt binh” xủng xoảng ra trữ nước dùng trong ngày. “Ngoại” là tiếng rao bán. Từ “mỳ nóng”, “bánh cuốn”, “xôi” các loại đến gạo tẻ, gạo nếp “tên tuổi” nghe như tiếng Thổ, hoặc mắm muối kèm mùi khó tả… Điên nhất là ông mãnh “mỳ nóng” sáng nào cũng như “đồng hồ Tây”. Nó đứng dưới cửa sổ tôi gào “mì nóng” lanh lỏi, kết thúc bằng chữ “ròn”. Chao ôi, khâm phục độ nẩy của lưỡi nó. Đồ rằng, cả miền Bắc có mình nó biết phát âm chữ R! Không trốn được những âm thanh đó, tôi chúi đầu vào đống chăn chịu đựng qua “cơn bĩ cực”. Nhưng giờ “thái lai” đến là lúc mẹ tôi đi tập thể dục về. Nhìn con gái còn “giương đò”, bà lại ca “dậy sớm có lợi cho sức khỏe” là lá la… Thôi thà dậy béng cho xong.

Chuyện xin việc không thể gọi điện thoại. Tôi đã qua bài học thứ nhất khi tổng kết thông tin qua điện thoại là con số 0 tròn trĩnh. Mấy người trực điện thoại hoặc nhấm nhẳng hoặc chẳng trả lời câu nào cho ra hồn.
Tôi mò tới “Trung tâm giới thiệu việc làm” và thấy ngay mình là con ngớ ngẩn. Vừa lộ “tốt nghiệp ở Nga về”, họ hỏi ngay:

- Sao không ở lại, về làm gì?
– Làm việc.
– Việc gì mà làm?

Tôi trố mắt nhìn họ, thầm điểm lại xem mình có vào nhầm chỗ.

- Ở đây không giới thiệu việc à? Sao ngoài kia cả chục người làm hồ sơ?
– Họ làm hồ sơ xin đi ra nước ngoài lao động, làm ăn. Đi Hàn quốc, Libi, Iran… có cả đi Nga đấy. Cô có muốn…

Tôi xua tay cám ơn rồi chuồn thẳng ra cổng.

Bài học thứ hai. Tránh lai vãng ở “Trung tâm giới thiệu mờ ám”. Không khéo bị lẫn vào hàng ngũ các cô gái “sính” chồng Đài Loan.

Sau hai bài học, 50% nhiệt tình “phục vụ đất nước” đã đi tong. Tôi chuyển sang “xu hướng” nghe ngóng chứ không đâm đầu làm theo báo nữa. Người thân mong ngóng tôi về sau những năm xa cách, qua 5 tháng, tình cảm cũng vơi đi. Đến mẹ tôi còn sốt ruột khi thấy con gái thất nghiệp nằm chỏng gọng ở nhà. Bà rỉ rả “nhàn cư vi rồi đấy con ạ”. Đúng quá, nhàn đến “rách việc” đây. Sáng chiều cơm nước. Từ ngày tôi về, tự dưng “Osin” về quê. Chả hiểu bà chị dâu tốt nghiệp khoa kinh tế ở đâu mà giỏi tính thế. Tôi hậm hực cũng chịu, nhăn nhó mẹ tôi chả “hát” nửa tiếng đến ong thủ mất. Bạn bè, đứa có việc đi cả ngày, đứa chưa có việc lại có người yêu, chồng con. Tôi trơ thổ địa, chẳng nhẽ trách ông Trời. May còn dăm ba đứa “lơ lửng giữa trời”. Tối tối tôi xách xe chạy qua nhà chúng tán gẫu, chia xẻ “mánh khóe sống đời”. Tôi hiểu giờ người ta xin việc là xin vào chỗ có “mầu”. “Mầu” là bổng lộc. Khoản này không thể có ngay khi mới làm mà phải nhích lên “lão làng”. Không phải ai cũng nhấp nhổm lên được. Chỉ những “tinh hoa” thôi. “Mầu” nữa là “mầu đi Tây” theo suất “nâng cao”. Tụi bạn tôi may mắn có việc thấy chí tiến thủ của chúng nhuộm sắc “hướng ngoại”. Chúng cong mông theo các lớp tiếng Anh, tiếng Pháp như lũ “sống gấp”, xem ngoại ngữ là cái “cánh” mang chúng ra bầu trời tự do. Sau mấy tháng “thất nghiệp” từ một con “Nga ngố” tôi kết hợp tính nói thẳng, nói thật của Tây với ngoa ngoắt của mấy bà hàng rau, hàng thịt mà mỗi ngày hai lần tôi nhẵn mặt thành một dạng “củ chuối” mà mẹ tôi không chấp nhận được. Bạn bè bầu tôi là “huấn luyện viên phụ huynh” tầm cỡ. Từ chỗ mẹ tôi muốn lấy lại hình ảnh đứa con gái út thùy mị của trước ngày đi Tây, chuyển sang tôi “biến” bà phải chấp nhận triết lý “cái gì cũng có thể với con gái mình”, thậm chí là cướp biển! Một kết quả đôi bên cùng có lợi. Tôi được tự do, mẹ tôi khỏi thấp thỏm khi khuya khoắt. Nhưng một cái lợi nữa mà tôi chưa lường được. Tình trạng “bụi đời” của tôi khủng bố tinh thần cả nhà nên họ huy động toàn bộ các mối quen biết họ hàng từ “bắn đại bác” đến “phi dao” để tìm việc cho tôi. Vào một bữa cơm chiều, ông anh trai yêu quý thông báo một tin quan trọng rằng ông giám đốc, bạn cũ hồi phổ thông, dù mới tìm lại nhưng có nhiều duyên nợ, nhận tôi vào công ty ông ta. Mà đó là công ty nhà nước trăm phần trăm, thuộc Bộ khoa học và Công nghệ môi trường cơ mà. Cả nhà xôn xao, khởi sắc. Tôi cũng hí hửng như sắp thành “ông nọ, bà kia”. Thêm bài học thứ ba.. Muốn xin được việc phải quen biết. Tổng quát, muốn được bất kỳ việc gì đều phải có “quan hệ”. Cứ kiểm chứng bằng những buổi tôi “đánh quả” nhà bạn bè là biết. Chị dâu hay mẹ tôi đi chợ, y rằng bọn bán hàng nó giúi cho rau già, bí xơ, thịt dai nhoách. Không có “quan hệ khách hàng thường xuyên” tôi xây dựng mấy tháng nay làm sao có đồ ăn ngon. Tôi giờ ra chợ mua cả tuần không trả tiền là cứ vô tư. Quen thế, không chừng khi nào cưới, tôi phát đại cho chúng thiếp mời cũng chẳng có gì muối mặt hết!

Ông anh giục tôi tới Bộ Giáo dục và Đào tạo xin giấy chứng nhận tốt nghiệp làm hồ sơ. Tôi ngoạc mồm cãi “bằng sờ sờ ra còn chứng nhận, chứng nhiếc gì” liền bị cả nhà xúm vào sỉ vả ác liệt. Mỗi người một giọng lên lớp hòng dẹp cái thói “ngông nghênh” của tôi.

Mười giờ sáng tôi có mặt ở cổng Bộ Giáo dục và Đào tạo. “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” có khác, nhà cửa của Bộ đàng hoàng, khang trang. Khu vườn thênh thang giữa thủ đô tấc đất, tấc vàng nhìn sướng mắt. Tôi tiến đến khu nhà 5 tầng, bắt đầu một chuỗi những “xin lỗi chú”, “xin lỗi cô” và cuộc “việt dã” theo cầu thang. Giờ tôi mới biết người Việt nam nào có tính “nhúng mũi” vào chuyện người khác. Tất cả các câu hỏi của tôi đều được trả lời u ơ “không rõ”, “hình như”. Tôi khùng người vì leo thang nhưng ngộ ra vì sao mẹ tôi về hưu rồi còn tập chạy(!). Cuối cùng tôi cũng mò ra phòng phụ trách lưu học sinh tốt nghiệp. Tôi gõ cửa dõng dạc, bước vào sau tiếng hừm. Tôi chào lịch sự dù chỉ nhận lại chiếc gật hay lay động cơ cổ.

- Cô cần gì?

Một trong hai người đàn ông đang đọc báo hất hàm hỏi.

- Thưa, cháu xin chứng nhận tốt nghiệp để làm hồ sơ xin việc.
– Về bao giờ?
– Dạ, gần một năm.
– Sao giờ mới lên đây?
– Dạ… chẳng ai bảo cháu phải lên ngay cả.
– Cô này vô tổ chức, nguyên tắc về nước phải báo cáo ngay, còn chờ ai bảo.

Bị mắng “ngứa tai” lắm nhưng bài học cả nhà dạy hôm qua còn nguyên nên tôi im như hến. Tôi rút bằng, sổ điểm cùng giấy sứ quán cấp trình ông ta.
Ông ta cầm tấm bằng, không đọc mà lật qua, lật lại. Lật chán ông quay nhìn tôi. Nhìn như đánh giá mặt hàng, không khác gì tôi chọn cá. Thậm chí còn bĩu môi. Tôi nghĩ, ông này mua cá mà “thể hiện” thế, bọn hàng cá chửi cho tanh người. Nghĩ gì thì nghĩ tôi vẫn làm mặt khép nép. Chợt ông ta ném bẹt cả bằng lẫn giấy tờ của tôi xuống bàn, hỏi gọn lỏn:

- Học gì? Ở đâu?
– Dạ kinh tế, trường Plekhanov ở Matxcơva.
– Học từ năm nào? Tốt nghiệp năm nào?
– Dạ… những điều đó có cả trong bằng rồi, sao chú còn hỏi.
– Tôi hỏi là việc của tôi. Cô không trả lời được phải không?

Ông ta ngẩng nhìn tôi mãn nguyện.. Chả hiểu ông ta phát minh được cái quái gì từ mấy câu hỏi trẻ con đó mà mắt ông chợt ánh lên ranh mãnh..

- Cô học hành cái gì. Sang chỉ lo đi buôn, bằng thì mua.

Tôi há hốc mồm còn chưa tin ông ta đang “vu cáo” mình. Ông ta dồn tiếp:

- Cô nói tôi nghe, bằng này cô mua bao nhiêu?

Đến nước này tôi chịu hết nổi. Bao kinh nghiệm cãi nhau với mấy bà ngoài chợ chợt loang loáng trở về. Tôi vênh mặt không kém ông ta, mắt cũng “đèn pha ôtô” xoáy áp đảo:

- Chú nói bằng này giả? Chú nói bằng này mua? Nghĩa là bảng điểm cũng giả, giấy chứng nhận của chú trưởng phòng Lưu học sinh Matxcơva cũng mua nốt. Vậy chú làm ơn ghi cho cháu mấy chữ vào đây. Tiện ký và đóng dấu luôn cho cháu. “Nói có sách, mách có chứng”, mai kia có người sang Matxcơva, cháu kiểm chứng lời chú.
Vừa nói tôi vừa rút xoạch tờ giấy và cây bút đặt trước mặt ông ta. Ông ta đứng bật dậy, há hốc mồm chẳng khác gì tôi lúc trước, lắp bắp:

- Cô… cô ăn nói với tôi thế hả. Giọng lưỡi con buôn…
– Chú nhìn người như thần. Cháu học kinh tế chú nói đi buôn. Bằng chú lật qua mà biết giả, thật kém gì người buôn “xanh”…
Ông ta đập bàn đánh rầm:
– Cô tưởng đây là chợ, cô phát biểu vô tổ chức… biết đây là đâu không?
Tôi suýt nữa cũng học bà bán thịt bò kèm 70% thịt trâu ngoài chợ chống tay vô hông, “quạc” lại:
– Cháu biết… thì chỉ có chợ mới nói “giả, thật, giá bao nhiêu” chứ.
Mặt ông ta đỏ rần như người có triệu chứng huyết áp “quá tải”. Tôi trót “cưỡi lưng hổ”, tự biết không đường lui. Cuộc đấu khẩu sẽ đến đâu nếu không có tiếng cười của người đàn ông thứ hai trong phòng. Cả hai “đối thủ” cùng dồn mắt sang ông ta. Người đàn ông chậm rãi tới bên tôi. Nét mặt hòa nhã nhưng mắt giấu vẻ khoái chí sau cặp kính.
– Cháu nói với chú Đạo thế là không được. Chú Đạo người lớn chẳng chấp cháu “trẻ người, non dạ” làm gì. Đứa nào mới đi Tây về chẳng thế. Đưa bộ copy đây chú vào sổ. Chiều mai lên lấy giấy ở phòng 32. Thôi, chưa xin lỗi chú Đạo còn chờ gì?

Nghe vậy là tôi đủ “thông minh” hiểu ý. Một trọng tài kinh nghiệm thổi còi đúng lúc nhắc hai cầu thủ “fair play”! Tôi chuyển tần số lời nói:

- Chú Đạo bỏ qua cho cháu mấy lời láo lếu vừa rồi. Ở nhà cháu vẫn bị mẹ mắng suốt vì tội cãi bướng mà.

“Chú Đạo” kia mặt vẫn đỏ nhưng lẽ nào không “miễn cưỡng bắt tay đối thủ”. Ông ta lầm lỳ chẳng ra gật, ra lắc ngồi xuống cầm tờ báo đọc tiếp. Tôi lại gần người đàn ông mang kính để ký vào sổ, khẽ nói nhỏ:

- Cháu cám ơn chú nhiều.

Ông ta mỉm cười với tôi:

- Molodec! (Cừ lắm!)

Bữa cơm chiều, tôi “tường thuật” lại chuyện “chú Đạo”. Chị dâu tôi khoái bất ngờ tới mức trước mặt mẹ chồng dám vỗ đùi đôm đốp. Tôi ngờ rằng bà này cũng từng bị cái Bộ kia “đì” rồi nên giờ được “trả thù quá khứ”. Mẹ và anh tôi nhăn nhó. Mãi sau mẹ mới chép miệng:

- Mày thật chả khác bố mày ngày xưa.
Bố tôi ra đi sớm khi tôi mới 10 tuổi. Tôi chẳng còn nhớ nhiều về bố. Nhưng tôi tin, nếu ông còn, ông sẽ xoa đầu con gái rượu chứ chẳng mắng đâu.
Đầu tuần, theo lời ông giám đốc tôi đến cơ quan làm việc. Không biết nếu tôi đi làm dâu mẹ tôi có lo như tối hôm trước ngày tôi đi làm. Bà đi ra nhắc, đi vào dặn. Anh trai tôi răn đe:

- Mày làm thế nào cho tao còn gặp lại được bạn bè. Bớt mồm đi. Người ta hỏi, trả lời cho ngoan ngoãn. Lớn rồi, nghe hỏi phải biết ý họ mà trả lời.
Con bạn thân đọc “lesson” cho tôi lĩnh hội. Nào bánh kẹo, thuốc lá, trà ra sao, chào ai cô chú, ai anh chị… Đặc biệt khoản “ngoại hình”:

- Mặc đầm cho nữ tính. Đầm dài bớt ganh ghét của đồng nghiệp nữ nhưng mất cổ động viên nam.. Độ ngắn của đầm tỉ lệ thuận với trình độ văn hóa.
Tôi lục tung valy tìm ra chiếc đầm xanh. Màu hơi ngớ ngẩn nhưng có vẻ nữ tính. Độ dài của nó vừa khéo để không sexy cái đầu gối củ lạc, lại chứng tỏ tính kín đáo của bằng Đại học.
Tôi đi sớm, lởn vởn chờ phòng số 4 có người. Theo lời giám đốc, tôi xông tới “làm quen”. Ở nhà mẹ vẫn khen tôi có đức “trơ tráo”. Tôi còn nhiễm tính “tự tin mù quáng” của người Nga nên chả bối rối chút nào khi bước vào.

- Chào các chị, các anh – Tôi hơi nghêng người và nở nụ cười bài bản – Em là Thu, anh Bình giám đốc nhận em vào làm công ty mình từ hôm nay.
Năm người, định vị năm bàn quay nhìn tôi. Một giây, hai giây… năm giây. Tôi chợt thấy nụ cười trên môi mình vô duyên trước 10 chiếc mắt dọi vào. Từ hôm về nước, tôi xem nhiều phim Việt nam và không chịu được vẻ vô cảm của các “sao” điện ảnh. Giá họ học được vẻ mặt của năm người đang chiếu tướng tôi đây chắc nền điện ảnh Việt nam sẽ phất kém gì Holywood.. Sang giây thứ sáu, muốn hay không nụ cười của tôi cũng không le lói hơn được nữa. Tôi đứng đực ra chờ phản hồi nhưng hình như họ cố làm vẻ nghễnh ngãng. Tôi thầm rủa số mình đi đâu cũng không xuôi xẻ.

- Sao tôi chả biết gì nhỉ?

Một giọng nam chất kim vang lên phá tan bầu không khí “mặc niệm”.

- Ông Bình làm những chuyện lạ đời. Đùng đùng cái gì cũng theo ý mình, hay dở thế nào cho người khác đổ vỏ. Giọng nữ ồ ồ cằn nhằn.
– Em có nghe loáng thoáng – giọng cô gái khá trẻ ngồi bàn gần cửa – Anh Bình nói nhận người về. Sắp tới công ty mình ký hợp đồng với công ty thiết bị y học của Nga.
– Ôi dào, viện này thiếu gì kỹ sư học Nga về. Toàn thằng chẳng làm được việc gì lại còn nhận thêm.

Giọng kim vừa nẫy nhưng tôi đã phát hiện ra của người đàn ông ngồi góc phải. Dù cửa sổ mang ánh sáng ban mai vào nhưng khuôn mặt ông vẫn không vì thế bớt già nua và nhăn nhó như quả táo Tàu. Kinh nhất là cặp mắt kẻ chỉ, khó đăm đăm đang tranh thủ “miệt thị” tôi.
Tôi vẫn đứng vì chả có ai định mời mình ngồi xuống chịu trận. May hôm nay tôi mặc chiếc đầm xanh. Tuy ngớ ngẩn nhưng theo các nhà “tâm lý học”, màu sắc có tác dụng giải tỏa. Màu xanh lờ lợ đó như lá chuối đặt trên thùng nước đang sánh qua sánh lại. Khổ nỗi “chiếc lá chuối” này không mảy may tác dụng “tâm lý” ông giọng kim. Ông chán bâng quơ, chuyển sang chĩa mũi dùi vào tôi:

- Ai bảo cô tới đây?

Kinh nghiệm ở Bộ Giáo dục và Đào tạo đã dạy tôi chẳng nên ngạc nhiên trước câu hỏi thừa. Ngoan ngoãn như lời ông anh dặn, tôi thỏ thẻ:

- Dạ thưa, anh Bình dặn sáng nay em tới làm quen với các anh chị.

Tình hình nghe ra chẳng sáng sủa hơn sau câu trả lời nhún nhường của tôi. May cô gái gần cửa bước tới kéo ghế mời tôi. Tôi đầy cảm kích. Tôi liếc tìm bộ ấm pha trà, lấy mấy gói bánh kẹo, thuốc lá ra đặt trên bàn, mạnh dạn hỏi cô gái còn đang đứng gần tôi:

- Cho mình mượn mấy chiếc đĩa được không?

“Đồng minh trong hy vọng” của tôi nhanh nhẹn mở tủ lấy đồ và giúp tôi. Tôi thầm cám ơn Trời. Dù thái độ của tôi giờ không còn tự tin như trước nhưng tôi vẫn đủ “khả năng” bê ra từng bàn mời các vị đang chiễm chệ đọc báo và bình luận chuyện không đâu. Tất nhiên họ uống trà. Tất nhiên họ gặm nhấm bánh kẹo và coi sự phục vụ của tôi là “tất nhiên” khỏi cần cảm ơn. Còn tôi “tất nhiên” phải quên thói lịch sự của Tây mà coi đó là văn hóa Việt nam!
Người đàn ông ngồi gần cửa sổ chợt cắt ngang câu chuyện về giá xe máy Thái lan đang xuống:

- Em học ngành gì bên Nga?
– Dạ em học Kinh tế.
– Lại Kinh tế – giọng kim lần này hơi méo có lẽ do chiếc kẹo Hải châu còn mắc trong răng – Đâu cũng nhan nhản kỹ sư kinh tế. Mang tiếng học hành mà chả biết “đếch” gì. Làm hợp đồng viết ngu bỏ mẹ. Cháu ông Viện phó học Kinh tế vừa vào Viện, con bà Hoài phòng “Công nghệ nguyên tử” cũng đang làm hợp đồng bên đó.

Tôi khẽ nhăn mặt. “Lại gặp bạn “chú Đạo” rồi. Giờ mà ông hỏi giá bằng Đại học, mình phải hô bao nhiêu đây?”.

- Cô ở đâu đến đây?

Chiếc kẹo đã chui tọt vào họng nên câu hỏi vang lên lanh lảnh. Một câu hỏi đơn giản như bài học đầu tiên của chương trình học ngoại ngữ, ông có hỏi bằng tiếng Anh tôi vẫn trả lời vô tư.

- Em ở Hà nội ạ.

Những khuôn mặt “đầy ấn tượng” hiện ra. Cáu kỉnh là của ông giọng kim:

- Ai chả biết Hà nội. Quen ai mà tới đây?
– Á… – hơi ngượng vì sự “chậm hiểu” nhưng tôi chữa ngay- Dạ, em chỉ quen anh Bình giám đốc thôi ạ.
– Quen mỗi ông Bình mà xin được vào Viện lớn thế này. Giọng ồ ồ thắc mắc kèm theo cái nhìn nghi vấn rất “nữ tính”.
Tôi còn quen thêm được ai từ ngày về nước ngoài mấy bà buôn ngoài chợ.
– Thế cô con ai?

Cái hất hàm đầy tính “khảo sát” của ông giọng kim chĩa vào tôi. Tất nhiên lần này tôi đã “thấu” câu hỏi. Ông anh tôi chả dặn phải xem ý người ta mà trả lời là gì. Tôi dõng dạc:

- Dạ em không con ai cả ạ.

Có bịt tai tôi cũng nghe tiếng cô gái “đồng minh” cười váng lên. Tiếng ho khục khục giấu tiếng cười “thiên nhiên” là của ông ngồi kế cửa sổ, anh chàng trung niên từ đầu chưa nói gì chợt rút kính lau lấy, lau để. Chỉ còn lại hai khuôn mặt của hai chất giọng “ngược đời” là thộn ra. Giọng kim rít lên:

- Cô học đâu kiểu nói trêu ngươi thế hả? Cô biết tôi là ai không?

Tôi nghệt mặt chả hiểu mình có tội gì. Tôi quay sang “đồng minh” cầu cứu nhưng cô ta còn mải cười đến mức chạy bắn ra hành lang, vội vàng lao ngay vào ông Bình đang bước tới.. Cô khẽ “Ối”, ngượng nghịu. Bốn người còn lại kéo ghế đứng lên chào đồng loạt. Chỉ có tôi đang ngẩn ngơ vì “quả mắng” nên ngồi tại chỗ khẽ lúng búng.

- Chào mọi người! – Giọng sang sảng đúng chất Sếp – Làm quen vui quá. Nhân viên mới có quà cho anh em hả. Được đấy.

Quay sang bên, ông giám đốc nói:

- Anh Trung tổ chức và chị kế toán lên phòng tôi có việc cần bàn nhé!
Hai người đứng dậy theo ông lên phòng. Tôi toát mồ hôi. Thôi xong. Ông anh nhắc “khéo lời với ông trưởng phòng tổ chức mới hòng được vào biên chế”. Loạng quạng thế nào tôi “trêu ngươi” ông ta rồi. Vụ này khéo đứt!

Ngày sau, tôi đến, chẳng có chỗ riêng của mình trong phòng, chẳng có việc cụ thể. Giám đốc bảo làm quen công việc nhưng có ai nói năng gì với tôi đâu. Cô “đồng minh” trở nên giữ kẽ. Mặt ai cũng như bức tường. Cảm tưởng tôi bị tẩy chay. Tôi ra hành lang nghe chim sẻ chíu chít trên nhánh xà cừ, buồn bã như giữa đảo hoang. Vài ngày sau, giám đốc chỉ tôi phòng nhỏ, kêu dọn dẹp, kê bàn vào lấy chỗ làm việc. Sáng 8 giờ đi, trưa cơm nhà, chiều lại công ty. Việc duy nhất là ngồi và ngó qua cửa sổ. “8 giờ vàng ngọc” thoải mái tiêu. Chán, tôi lò dò xuống phố thăm tình hình Model của Hà nội.

Từ ngày tôi đi làm, dù tập sự không lương, mẹ yên lòng hẳn. Tôi thành “thất nghiệp” toàn phần. Hiếm hoi gặp bọn bạn chẳng biết kể chuyện gì. Chẳng lẽ kể chuyện “năm anh em trên chiếc xe tăng” hở ra là nã đạn vào tôi. Hay kể chuyện Sếp sáng đảo qua công ty vài phút là biến. Thỉnh thoảng, ông định vị trong phòng thì toàn thấy “họp… kín”. Có lần không nén được tò mò, tôi ghé tai nghe trộm. Hoá ra các bố chơi “tá lả”. Tôi chán ngấy đóng vai người thừa. Ho hoe tính chuyện xin thử chỗ khác đã bị ông anh dạy thế nào là đức kiên tâm “trường kỳ kháng chiến”. Tiền tiêu do mẹ tài trợ đủ ăn sáng, bơm xe, tình rỗng tuyếch, công việc đuổi ruồi. Tôi tù túng trong mọi ràng buộc từ nhà đến công ty. Mẹ tôi nhắc khéo chuyện “gia đình”. Tôi tỉnh queo:

- Mẹ chi tiền. Con ra chợ coi thằng nào “sạch nước cản” mua về làm chồng.

Bà chán. Tôi buồn, tôi nhớ nước Nga. Khi ở đó tôi chỉ nhìn thấy những điều đen tối mà chê nhưng khi về rồi, tôi biết, tôi thiếu nó. Cho dù ngày đó có bơ vơ, có khó khăn, khắc nghiệt nhưng tất cả thật rõ rằng để mình phải vượt qua. Còn sống nơi quê hương sao tôi lạc lõng. Ai giúp tôi mài bớt những sù sì, góc cạnh để có thể lăn tròn trong xã hội này?
Tối thứ bảy, tôi ngồi nhà xem vở tuồng “tân cổ giao duyên”, ngoan như bà góa thủ tiết với chồng. Chuông điện thoại kêu, tôi uể oải nhấc.

- Thu hả?
– Thu đây, ai đó?
– Còn nhớ Thắng “mập” không? Tao đây.
– Ôi Thắng, mày đang ở đâu vậy? Tôi reo lên khi nhận ra thằng bạn thân từ ngày học phổ thông đến suốt năm tháng ở Nga.
– Matxcơva chứ ở đâu. Mày thế nào, nghe tụi nó bảo đi làm rồi hả?
– Làm khỉ gì, chán muốn bỏ. Tao đã thấy lời mày khuyên ở lại là “chân lý”.
– Thế mày còn thích đến với “chân lý” không?
– Thích cũng phải qua ối “cửa” mới tới được “chân lý”. Còn mày thế nào?
– Tao gọi về hỏi mày chịu qua giúp tao phụ trách phần kế toán cho công ty của tao ở Matxcơva không? Đồng ý tao gửi giấy tờ về làm hộ chiếu. Tao điểm ra chỉ mày đủ khả năng, đúng nghề và tính “bà la sát” của mày mới trị được bọn trong công ty. Nghĩ sao?

Tôi bất ngờ chẳng nói được lời nào. Hơn một năm qua, tôi đã biết, ở Việt Nam “nghề” sáng giá nhất là “nghề đi Tây”, “nghề xuất ngoại” dù ngắn hạn, dài hạn. Những ai chê “nghề” này chắc chắn là Sếp. Mà Sếp chỉ chê “dài hạn” vì đi lâu dễ “vênh cạ” chứ “ngắn hạn” Sếp OK đầu tiên.

- Ê, chán nước Nga chưa mà im như thóc vậy?
– Không… tao đang tính – tôi lúng túng không biết nên nói kiểu gì để hợp “phong cách người Hà nội”- mẹ tao lo đi nữa sẽ “ê sắc ế”…
– À… mày định lấy chồng kiểu gì tao không biết nhưng nếu định lấy thằng yêu mày thì lấy tao đi. Tao yêu mày lâu rồi.
Lần này tôi “cấm khẩu” hoàn toàn. Thắng chợt chuyển giọng:
– Nói thật đấy.
Trời ạ, mẹ tôi nói cấm có sai “Ngưu tầm ngưu, báng bổ như mày, chỉ gặp thằng ngang ngửa”. Nhưng dù “củ chuối” cỡ nào tôi cũng không thể tưởng tượng ra được màn tỏ tình “mày” “tao” qua điện thoại quốc tế !
– Thu ơi, suy nghĩ đến trưa mai nhé! Thời Edison chỉ cho suy nghĩ 5 phút thôi mà -Thắng cười hì hì- không đùa đâu, 100% nghiêm túc. Hẹn mai!

Máy bay cất cánh, mảnh đất quê hương chao nghiêng. Dòng sông Hồng kia rồi, quanh năm đỏ đậm phù sa. Hà nội li ti, nhấp nhô mái ngói. Tôi lại ra đi lần nữa. Chút nhơ nhớ, bâng khuâng về Hà nội, về mẹ.
Giọng cô chiêu đãi viên Nga nhắc người ngồi cạnh đeo dây an toàn nghe quen như mới hôm qua. Nhưng hình như vẫn có gì là lạ. Có lẽ, lạ vì không ngơ ngác như khi xưa sang học. Con đường phía trước sẽ không trải thảm, sẽ không ít khó khăn, nhưng tôi biết, ở đó tôi có thể sống và làm việc mình mong muốn. Cảm giác tự do ngọt ngào.
Hà nội mờ dần qua làn mây mỏng. Quê hương ơi, ta sẽ về như tìm bóng cây giữa con đường chang nắng. Sẽ về để thêm động lực ra đi. Về để hiểu ta Người Việt Nam và Quê hương ngàn đời vẫn một!