Trang 11/11 đầuđầu ... 567891011
kết quả từ 81 tới 85 trên 85

Ðề tài: [Kinh Dị] Mắt Mèo - Sái Tuấn

  1. #81
    Tiểu học - Đại học chữ to
    Tham gia ngày
    Aug 2014
    Nơi Cư Ngụ
    nhà
    Bài gởi
    349

    Default


    Chương 80



    Trước khi trở về Sở, Diệp Tiêu trở lại ngôi nhà đen. Nói một cách chính xác, anh không bước vào ngôi nhà đen, mà đi thẳng vào ngôi nhà phía sau ngôi nhà đen. Anh lao nhanh lên tầng ba của ngôi nhà, mở gian phòng anh vẫn dùng để theo dõi ngôi nhà đối diện.
    Đầu tiên Diệp Tiêu nhìn thấy hai hàng chữ trên tường, đây chính là sự sỉ nhục và kích thích mà hung thủ đã để lại cho anh. Sau đó, ánh mắt anh dịch chuyển sang mấy khung ảnh treo trên bức tường khác.
    Anh lấy khung ảnh xuống, trên khung ảnh có một lớp bụi dày bao phủ, anh lấy tay phủi nhẹ lớp bụi, trong những bức ảnh đen trắng đó, anh nhìn thấy một bức chụp toàn thể gia đình. Cả gia đình gồm bốn người, bố mẹ ở độ tuổi trung niên ngồi trên ghế, hai cậu thiếu niên đứng phía sau họ, cậu đứng bên trái chừng mười tám, mười chín tuổi, còn cậu đứng bên phải chắc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Anh nhìn lại khuôn mặt người thiếu niên đứng bên trái, khuôn mặt này khiến anh liên tưởng đến Hứa Văn Minh trẻ đi mười mấy tuổi, chắc sẽ có khuôn mặt như thế này. Còn ánh mắt cậu thiếu niên bên phải trông vô cùng u sầu, như thể đang ẩn giấu điều gì.
    Chợt Diệp Tiêu phát hiện ra phía sau lưng khung ảnh có kẹp thêm một số thứ, dường như có một lớp ở giữa. Anh mở từng kẹp giữa sau khung ảnh, nhìn thấy trong đó để một tập giấy vẽ. Những trang giấy này dường như khá lâu năm rồi, ở góc đều có vết mốc, ố vàng. Trên giấy là tranh ký họa bằng bút chì, trên từng bức tranh đều ghi rõ ngày hoàn thành, có tất cả mười mấy bức, Diệp Tiêu giở đến bức tranh có thời gian lâu nhất, đó là ngày 10 tháng 12 năm 1987.
    Trong tranh có một ô cửa sổ rộng, bên trong cửa sổ có một bàn phấn trang điểm, trước bàn phấn có một người phụ nữ tóc dài đang ngồi. Có thể nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ đó trong gương của bàn phấn, cô ta rất xinh đẹp, đang chải mái tóc dài, trước ngực cô còn đeo một sợi dây chuyền. Diệp Tiêu nhìn sang ngôi nhà đen qua cửa sổ, bức tranh này chính là vẽ cảnh trong phòng ngủ. Ở tầng hai có thể khẳng định, tất cả những thứ trong bức tranh này được vẽ từ chính góc độ này.
    Diệp Tiêu giở tiếp theo đúng trình tự thời gian, anh nhìn thấy người phụ nữ trong tranh thường xuyên ngồi trong một gian phòng vẽ tranh, trong những bức tranh này, hình tượng người phụ nữ dường như vô cùng hoàn mỹ. Diệp Tiêu còn cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong tranh có vài phần giống Vũ Nhi.
    Trong bức tranh tiếp theo, có xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó giơ tay lên tát vào mặt người phụ nữ. Mấy bức tranh kế tiếp đều thường xuyên xuất hiện cảnh người đàn ông đánh đập người phụ nữ. Trong đó có một bức tranh người phụ nữ nằm dưới đất, để lộ tấm lưng trần, trên lưng chằng chịt những vết thương.
    Thời gian hoàn thành mấy bức tranh cuối là ngày 19 tháng 6 năm 1988. Thoạt tiên anh nhìn thấy người đàn ông và người phụ nữ đang nói chuyện trong phòng, nét mặt vô cùng đáng sợ. Tiếp theo là cảnh người đàn ông bóp chặt cổ người phụ nữ. Cảnh tượng cuối cùng, hình như người phụ nữ đã chết, cô bị dính chặt vào bức tường, người đàn ông đang dùng gạch, vữa để xây một bức tường mới lên trên người phụ nữ, đây là bức tranh cuối cùng.
    Diệp Tiêu lại hướng ánh mắt sang cửa sổ tầng ba đối diện, bây giờ, bức tường đó đã được dọn, bộ xương đó cũng đã được đưa đến Sở công an để điều tra. Cuối cùng anh đã hiểu, bộ xương đó là của ai và cô ấy đã bị ai sát hại. Diệp Tiêu rút di động, gọi cho đồng nghiệp: “Alo, tôi, Diệp Tiêu đây, Hứa Văn Minh có còn ở đó không?”
    “Vừa viết tường trình xong, đang làm thủ tục cho anh ta đi.”
    Diệp Tiêu vội nói: “Đừng để anh ta đi, tôi còn có một số việc cần hỏi anh ta. Còn nữa, anh hãy giúp tôi kiểm tra xem, Hứa Văn Minh ở đâu trước năm hai mươi tuổi? Cám ơn.”
    Chờ đợi giây lát ở đầu dây bên kia vang lên giọng đồng nghiệp, anh nói địa chỉ nhà mà hơn mười năm trước Hứa Văn Minh đã sống - chính là ngôi nhà này.
    Diệp Tiêu lắc đầu: “Tôi đã đoán đúng, cám ơn anh, nhớ phải giữ anh ta lại, tôi về ngay đây. Tạm biệt.”
    Rõ ràng, lần trước khi Diệp Tiêu phát hiện ra Hứa Văn Minh ở dưới nhà, anh ta đã nói dối, anh ta không phải đến thăm Vũ Nhi, mà là đến thăm lại nhà cũ. Diệp Tiêu cất khung ảnh và các bức tranh ký họa vào trong cặp của mình, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.





  2. #82
    Tiểu học - Đại học chữ to
    Tham gia ngày
    Aug 2014
    Nơi Cư Ngụ
    nhà
    Bài gởi
    349

    Default


    Chương 81



    Khi Diệp Tiêu trở lại Sở, Hứa Văn Minh vẫn còn đang trả lời các câu hỏi, và viết bản tường trình dài dằng dặc. Nhưng Diệp Tiêu không đi thẳng đến gặp Hứa Văn Minh mà ngồi vào trước máy vi tính, mở kho dữ liệu cá nhân của dân cư toàn thành phố.
    Anh đang tra tư liệu về Hứa Văn Minh và các thành viên trong gia đình anh ta.
    Thì ra, Hứa Văn Minh sống từ bé đến hai mươi tuổi ở ngôi nhà phía sau ngôi nhà đen. Sau đó, Hứa Văn Minh thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, anh đi du học, chuyên ngành quảng cáo, đến tận ba năm trước mới về nước, mở công ty quảng cáo Đối Song. Qua những tư liệu lưu giữ trong máy tính, Hứa Văn Minh chưa hề phạm pháp lần nào.
    Bố mẹ Hứa Văn Minh, gặp tai nạn giao thông khi đi du lịch nước ngoài vào tháng 01 năm 1990, lúc đó Hứa Văn Minh đang học ở Học viện Mỹ thuật, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu em trai Hứa Thiên Minh. Sau khi bố mẹ qua đời, Hứa Thiên Minh do tâm trạng u buồn, mắc chứng trầm cảm nên thường xuyên nghỉ học. Từ đó tâm trạng cậu lúc tốt lúc xấu. Năm 1993 cậu được chú ruột đưa đến bệnh viện ở vùng khác để chữa trị chứng bệnh trầm cảm. Nhưng đến năm 1998, Hứa Thiên Minh tự ý rời khỏi bệnh viện đó và không ai biết cậu ta đã đi đâu, từ đó về sau, không còn bất cứ ghi chép gì trong hồ sơ của cậu.
    Sau khi xem hết những thông tin này, Diệp Tiêu lấy khung ảnh mang từ căn phòng đó ra, nhìn kỹ thiếu niên bên phải trong bức ảnh chụp cả gia đình. Ánh mắt cậu thiếu niên đó vô cùng u buồn, u buồn đến độ làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
    Diệp Tiêu cầm theo khung ảnh và rời khỏi phòng đi sang gian phòng Hứa Văn Minh đang viết bản tường trình. Hứa Văn Minh vừa nhìn thấy Diệp Tiêu tiến vào nét mặt thoáng biến sắc. Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó đặt khung ảnh trước mặt Hứa Văn Minh. Hứa Văn Minh lập tức ngẩn người, Diệp Tiêu chậm rãi nói: “Lần trước khi chúng ta gặp nhau, anh đã nói dối, có đúng vậy không?”
    Hứa Văn Minh ngập ngừng giây lát, cuối cùng cúi đầu và nói: “Đúng vậy, tôi đã nói dối. Tôi chỉ muốn về thăm lại nhà cũ, chẳng lẽ lại không được?”
    “Nếu đã vậy, sao anh lại còn nói dối?”
    Hứa Văn Minh không trả lời.
    “Được, vậy tôi hỏi anh, Hứa Thiên Minh là ai?”
    Nghe thấy cái tên này, Hứa Văn Minh lập tức ngẩng đầu lên: ”Thiên Minh? Nó là em trai tôi.”
    Sau đó, Diệp Tiêu lấy những bức tranh ký họa ra, bày từng bức ra trước mặt Hứa Văn Minh, hỏi: “Ai vẽ những bức tranh này?”
    Hứa Văn Minh nhìn những bức tranh đó, bỗng chốc khuôn mặt anh trắng bệch, toàn thân anh mềm nhũn, miệng cũng lắp ba lắp bắp: “Tôi không phạm tội, tôi thực sự không có tội.”
    “Tôi tin anh không có tội, thế nên chỉ cần anh nói ra hết những gì anh biết, anh có thể chứng minh anh không phạm tội.”
    Hứa Văn Minh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nói cho các anh. Những bức tranh anh đem đến không phải do tôi vẽ, mà là em trai tôi - Hứa Thiên Minh vẽ. Hồi nhỏ, tôi và em trai đều rất thích vẽ. Chúng tôi sống trong ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, từ cửa sổ của chúng tôi có thể quan sát thấy mọi việc xảy ra trong ngôi nhà đen. Khi đó trong ngôi nhà đen có vợ chồng họ Đồng và cả con của họ nữa. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đã cuốn hút tôi và em trai nên chúng tôi thích vẽ tranh ký họa người phụ nữ đó.”
    “Người phụ nữ đó có phải là mẹ Đồng Niên không?”
    “Đúng vậy. Có thể người phụ nữ đó là một họa sĩ, điều này đã khích lệ giấc mơ trở thành họa sĩ của hai anh em tôi, chúng tôi cũng học vẽ một cách đầy phấn khích, đặc biệt là em trai tôi. Tôi phát hiện ra nó có tình cảm đặc biệt đối với người phụ nữ trong ngôi nhà đen, nó bắt đầu thường xuyên nghển cổ ra khỏi khung cửa sổ để quan sát tất cả mọi sự việc xảy ra trong ngôi nhà đen, thậm chí nó còn mua cả ống nhòm để nhìn trộm người phụ nữ ở nhà đối diện. Hồi đó, tôi đã sợ nó sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tôi nhận thấy, nó đã thích người phụ nữ đó. Nhưng khi đó, nó mới chỉ là cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi, tình yêu của nó rất mơ hồ, rất thuần khiết, không hề có chút vẩn đục nào, chỉ đơn giản là một kiểu si tình. Nó hay nhìn ngôi nhà đen và vẽ ký họa, có lúc thậm chí còn vẽ ngoại cảnh người đàn ông đánh đập người phụ nữ trong ngôi nhà đen. Em trai tôi rất thương người phụ nữ đó, nó căm hận người đàn ông đó, thậm chí nó còn viết thư tình cho người phụ nữ đó.
    “Vậy mấy bức tranh sau cùng thì sao?” Diệp Tiêu chỉ vào mấy bức tranh ghi chép lại cảnh mẹ Đồng Niên bị sát hại.
    “Tôi không chính mắt nhìn thấy sự việc xảy ra đêm hôm đó, ngày hôm sau em trai mới nói cho tôi biết. Nó nói nó hận người đàn ông đó, hận đến cực điểm, người đàn ông đó đã cướp đi tình yêu duy nhất của nó, nó hy vọng ông ta chết đi. Thế là, nó viết cho người đàn ông vài lá thư đe dọa, viết hết những cảnh nó nhìn thấy hôm đó vào trong thư, thật không ngờ, chẳng bao lâu người đàn ông đó đã bị ngã từ trên mái nhà xuống và mất mạng, tôi đoán, chắc ông ta nhận được lá thư đe dọa sợ quá nên tự sát.”
    “Về sau em trai anh thế nào?”
    Hứa Văn Minh thở dài nói: ”Từ sau khi người phụ nữ trong ngôi nhà đen qua đời, em trai tôi đã thay đổi hoàn toàn, nó trở nên u uất, đêm nào cũng gặp ác mộng. Chắc là do đêm hôm sau khi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mưu sát, nó chịu đựng sự sợ hãi và kích động quá độ, tạo thành một vết thương tâm lý nghiêm trọng không bao giờ có thể xoa dịu được. Thực ra, nó vốn là một đứa thông minh, trí tuệ của nó hơn hẳn tôi. Hồi nó còn nhỏ, ai cũng nói nó sẽ làm nên nghiệp lớn, ai ngờ cánh cửa sổ đó đã hủy hoại cả cuộc đời nó. Sau khi bố mẹ tôi gặp tai nạn, nó đã thực sự mắc chứng trầm cảm, bị đưa vào bệnh viện. Sau đó, tôi đi ra nước ngoài du học, dần dần cũng mất liên lạc với nó. Ba năm trước, tôi trở về nước, việc đầu tiên tôi làm chính là tìm em trai tôi, nhưng không tìm thấy, giữa biển người mênh mông biết tìm nó ở đâu.”
    Diệp Tiêu gật đầu, anh tin những điều Hứa Văn Minh đang nói đây mới là sự thực. Anh rót cho Hứa Văn Minh một cốc nước, Hứa Văn Minh uống xong tiếp tục nói: “Cảm ơn anh. Cho đến tận một tháng trước, Vũ Nhi đến xin việc tại công ty tôi, tôi nhận ra cô ấy giống y hệt người phụ nữ ở trong ngôi nhà đen, nên tôi lập tức quyết định tuyển dụng cô ấy. Nhưng, điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn chính là việc xảy ra cách đây hơn một tuần, tôi nhận được điện thoại của em trai tôi. Tôi đã mất liên lạc với nó bao năm, đột nhiên nó liên lạc, khiến tôi vừa mừng vừa lo.”
    “Anh nên mừng mới phải chứ, sao lại lo?”
    “Bởi vì giọng nó trong điện thoại rất kỳ quái toàn nói những điều vô cùng khó hiểu, lúc thì đầy tính triết lý, lúc thì lại đầy bạo lực và máu me, tôi cảm thấy, chỗ này của nó có vấn đề?” Vừa nói, anh ta chỉ tay vào đầu mình, anh lắc lắc đầu, rồi nói tiếp: “Trong điện thoại nó hẹn gặp tôi tại ngôi nhà cũ của chúng tôi. Thế nên tôi đã vội vàng đến đó, thật không ngờ lại gặp anh ở đó, lúc đó, tôi rất sợ nên liên tưởng ngay đến những sự việc khủng khiếp, nên đã nói dối anh. Đến tận mấy hôm trước, cuối cùng nó cũng đến công ty tôi, anh em tôi lần đầu tiên gặp sau mười năm xa cách, tôi lẽ ra phải vui mới phải, thế nhưng tôi lại có một dự cảm chẳng lành.”
    “Các anh đã nói những gì?”
    “Chúng tôi chỉ trò chuyện một lát, chủ yếu ôn lại những chuyện cũ, đặc biệt là những chuyện về người phụ nữ trong ngôi nhà đen. Tôi thấy nó chắc là bị điên rồi, nó vẫn sống trong ký ức của mười mấy năm trước, thậm chí nó còn cho rằng người phụ nữ vẫn còn sống. Nó thường nhắc đến tên Đồng Tuyết Thôn, nó nói nó vô cùng sùng bái người có cái tên Đồng Tuyết Thôn, nhưng Đồng Tuyết Thôn rốt cuộc là ai?”





  3. #83
    Tiểu học - Đại học chữ to
    Tham gia ngày
    Aug 2014
    Nơi Cư Ngụ
    nhà
    Bài gởi
    349

    Default


    Chương 82



    Cuối cùng Vũ Nhi cũng tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện. Bệnh viện đã kiểm tra tổng thể, cô không hề bị thương, sáng mai cô có thể rời khỏi đây.
    Cô chợt cảm thấy khát nước, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm, cô không muốn làm phiền người khác vào lúc này, thế nên, cô nhắm mắt lại, lặng lẽ hồi tưởng lại tất cả mọi việc xảy ra đêm qua. Cô đã vĩnh viễn mất Đồng Niên rồi, trong óc cô không ngừng hiện lên cái khoảnh khắc cuối cùng Đồng Niên lao mình nhảy xuống. Anh đã chết rồi sao? Đúng vậy, Vũ Nhi nhớ khi mình bị khiêng ra khỏi ngôi nhà đen, cảnh sát đã nói với cô: Đồng Niên đã chết ngay tại chỗ. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Đồng Niên chưa chết, anh vẫn đang sống bên cạnh cô, mãi mãi bảo vệ che chở cho cô.
    Đột nhiên cửa phòng bệnh bật mở, Vũ Nhi lại mở mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông bước vào, khuôn mặt người đàn ông trông khá quen, Vũ Nhi cảm thấy mình đã gặp anh ta ở đâu đó. Cô nhớ ngay ra cái hôm ở công ty, sau khi hết giờ làm, có một người đàn ông lạ đến tìm Hứa Văn Minh, chính là anh ta.
    Người đó ăn mặc chỉnh tề, trông rất lịch sự, tay trái cầm một cốc nước, tay phải ôm một bó hoa tươi màu trắng, mỉm cười với Vũ Nhi và nói: “Chào em, Vũ Nhi.”
    “Anh là ai? Có phải giám đốc Hứa bảo anh đến đây không?” Vũ Nhi hỏi anh ta.
    “Đúng vậy, bây giờ tôi là đồng nghiệp mới của cô, giám đốc Hứa có chút việc không đến được, anh ấy bảo tôi đến thăm cô.” Người đàn ông bước đến bên Vũ Nhi, ngồi xuống ghế cạnh giường nói: “Vũ Nhi, tôi nghĩ giờ chắc cô đang khát.” Anh ta giơ cốc nước ra trước mặt Vũ Nhi.
    “Cảm ơn anh, đúng là tôi đang khát.” Vũ Nhi cảm thấy cổ họng mình khô khốc lạ thường, giống như là bị thiêu vậy, cô đón lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch, dòng nước đã xoa dịu cổ họng cô khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Cô nhận ra người đàn ông đang chăm chú nhìn cô và mỉm cười. Nhưng cô vẫn nói rất lịch sự: “Cảm ơn anh đã đến thăm tôi, nhưng giờ đã rất muộn rồi.”
    “Không, đêm vừa mới bắt đầu thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng anh ta vô cùng dịu dàng, có sức lôi cuốn mạnh mẽ, sau đó, anh ta tặng cho Vũ Nhi bó hoa trắng đang cầm trong tay.
    Vũ Nhi đón lấy bó hoa, ngửi thấy hương thơm từ các bông hoa, một luồng hương nhè nhẹ được hít sâu vào cơ thể cô, cô cảm thấy rất dễ chịu, còn có thể khiến cô được thanh thản, cô đặt bó hoa lên đầu giường, nói: “Cảm ơn anh. Sao anh lại tặng hoa cho tôi?”
    “Cô không chú ý thấy đây là một bó hoa màu trắng hay sao? Tôi nghe nói Đồng Niên đã đi rồi, hoa trắng là để tưởng niệm vong linh.”
    Vũ Nhi nhìn những cánh hoa màu trắng, những cánh hoa đó trông thật là thuần khiết, tinh khôi, cô đau khổ gật đầu: “Đúng vậy, Đồng Niên đã mãi mãi ra đi.”
    “Cô biết tại sao anh ấy phải ra đi không?” Người đàn ông tiến sát vào cô, nói. Vũ Nhi chợt nhìn thấy trên trán anh ta có một vết thương, có vẻ như là vết thương mới.
    “Bởi vì anh ấy phải chuộc tội. Anh ấy đã phạm tội, tội rất nặng, anh ấy cho rằng anh ấy cần phải lấy tính mạng để chuộc tội.”
    “Anh ấy phạm tội với ai?”
    Vũ Nhi ngừng giây lát rồi nói: “Anh ấy giết người, giết rất nhiều người, đó là những cô gái vô tội.”
    Người đàn ông lắc đầu, từ tốn nói: “Ngoài những người đó, còn có thêm một người nữa.”
    “Anh muốn ám chỉ ai?”
    “Cô.”
    Ngón tay anh ta chỉ thẳng vào mặt Vũ Nhi, sau đó từ từ thu tay lại.
    “Tại sao lại là tôi?”
    “Bởi vì nhìn cổ cô, tôi có thể nhận ra.” Anh ta mỉm cười.
    Vũ Nhi giơ tay lên sờ cổ, ngoài sợi dây chuyền, trên cổ cô vẫn còn lưu lại một vết xiết cổ mờ mờ, trong mắt cô thoáng xuất hiện sự sợ hãi, nhưng cô không nói gì.
    “Ai đã làm việc này?”
    Vũ Nhi quay đầu đi hướng khác, nhìn màn đêm mênh mang ngoài cửa sổ, không kìm lòng nổi và nước mắt đã thi nhau rơi xuống.
    “Tôi đoán, chắc là Đồng Niên gây ra, có phải không?”
    Cuối cùng Vũ Nhi cũng quay đầu lại, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Đúng vậy!”
    Người đàn ông gật đầu, nói: “Tôi đoán không sai. Cô biết tại sao anh ta lại muốn giết cô không?”
    “Tại sao?” Vũ Nhi hỏi lại anh ta.
    “Bởi vì anh ta nghi ngờ cô phản bội anh ta, anh ta sợ sẽ mất cô.”
    “Không, bởi vì anh ấy yêu tôi.” Vũ Nhi cố gắng phản bác lại.
    “Yêu và hận chỉ là một giới hạn vô cùng mong manh, yêu đến cực điểm chính là hận.” Anh ta nói nhẹ nhàng bên tai Vũ Nhi, ánh mắt anh ta vô cùng u uất, có lúc, Vũ Nhi thích kiểu ánh mắt này, anh ta tiếp tục nói: “Vũ Nhi, cô đã đọc cuốn hầu công án “Tứ tất bình” chưa?”
    “Tứ tất bình? Tôi đọc rồi.” Trước mắt Vũ Nhi dường như xuất hiện cảnh tượng bức bình phong hãi hùng được miêu tả trong truyện.
    “Cô có biết tại sao Đằng huyện lệnh lại dùng câu chuyện Tứ tất bình để che đậy kế hoạch mưu sát vợ của ông ta không?”
    Nghe đến đây, Vũ Nhi nhớ đến bức ảnh của mẹ Đồng Niên được kẹp trong mấy trang cuối của cuốn “Tứ tất bình” trong thư phòng, có đợt cô còn tưởng đó chính là cô. Bỗng nhiên, Vũ Nhi cảm thấy vô cùng căm ghét và phẫn nộ đối với Đằng huyện lệnh trong tiểu thuyết, nên cô nói đầy căm phẫn: “Bởi vì ông ta đố kỵ.”
    “Cô nói đúng lắm, đố kỵ.” Khi nói, anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai âm cuối, “Đố kỵ khiến con người phát rồ, đố kỵ khiến con người phạm tội. Đố kỵ, hung ác, tham lam, lười biếng, phẫn nộ, kiêu ngạo và dâm dục, tất cả các tội lỗi đều bắt đầu từ những thứ này, bao gồm cả Đồng Niên của cô.”
    Vũ Nhi mở to mắt: “Cho nên anh ấy mới muốn giết tôi?”
    “Đúng vậy, anh ta đố kỵ. Bây giờ, cô còn hận anh ta không?”
    “Tôi…” Trong đầu Vũ Nhi bỗng lướt qua những thứ vô cùng kỳ quái, trước mắt cô hiện lên một khoảng không mơ hồ, mờ ảo, cô không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng, cô lắc đầu: “Sao tôi phải hận anh ấy chứ?”
    “Bởi vì anh ấy đã bóp cổ cô!” Người đàn ông chợt tỏ rõ sự bực tức, giơ tay ra sờ lên cổ Vũ Nhi, Vũ Nhi cảm thấy đôi tay anh ta lạnh như băng, sự lạnh giá ngấm vào cơ thể cô.
    Cô muốn phản kháng, nhưng cô nhận ra mình không thể nhúc nhích được gì, dường như thân thể cô không còn thuộc về cô, trong khoảnh khắc, cô đã nhận ra, người đàn ông trước mắt cô chắc chắn đã bỏ thuốc vào trong cốc nước và đưa cô uống.
    “Anh muốn làm gì? Rốt cuộc anh là ai?”
    “Tôi muốn làm gì à? Rốt cuộc tôi là ai à? Lẽ nào cô đã quên tối nào tôi cũng chăm chú ngắm nhìn cô từ cửa sổ?” Người đàn ông cười đau khổ: “Không, cô không thể quên được, không thể quên được! Trên ngực cô đeo viên đá mắt mèo, cô có một con mèo trắng đáng yêu, cô có thể vẽ những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, cô thích ngồi trước cửa sổ thư phòng đọc sách.”
    “Không anh nhớ nhầm rồi! Đó không phải là tôi.” Vũ Nhi nói thật to, lúc này đây cô chỉ còn đủ sức để nói, trong mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi khi nhìn người đàn ông trước mắt.
    “Tôi sao có thể nhớ nhầm được chứ? Bởi vì tôi yêu cô.”
    “Anh nói gì cơ?” Vũ Nhi ngẩn người nhìn anh ta.
    “Tôi nói tôi yêu cô, từ rất lâu rồi, tôi luôn yêu cô, lúc đó tôi mới chỉ là cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn yêu cô. Người đàn ông đó nghi ngờ cô phản bội, có phải vậy không? Ông ta còn thường xuyên đánh đập cô, phải vậy không? Để tôi nói cho cô biết, chỗ này của ông ta có vấn đề, thực sự có vấn đề.” Anh ta chỉ tay vào đầu mình.
    “Chỗ này của anh đúng là có vấn đề thật.” Vũ Nhi bạo gan nói.
    Nhưng anh ta lại cười, nói: “Xem ra, cô thật sự đã quên rồi. Tối hôm đó, trong phòng ở tầng ba, ông ta đã bóp chặt cổ cô, càng lúc càng chặt.” Anh ta tiếp tục vuốt ve cổ Vũ Nhi, khiến Vũ Nhi run lẩy bẩy, anh ta vừa vuốt ve vừa nói: “Cuối cùng ông ta bóp chết cô. Đúng vậy, cô đã bị kẻ điên khùng đó sát hại, sau đó, để che giấu tội lỗi vô liêm sĩ của mình, ông ta đã dùng vữa và gạch để chôn chặt cô vào bức tường.”
    Vũ Nhi lập tức hiểu ra mẹ Đồng Niên rốt cuộc đã chết như thế nào, nhưng cô không hiểu được vì sao người đàn ông trước mặt cô lại biết được hết những việc này.
    Người đàn ông tiếp tục nói: “Cho đến tận tối hôm đó, cuối cùng cô cũng được cứu thoát ra, có người đã đập vỡ bức tường đó, cô đã được tự do, cô lại trở về chốn nhân gian. Giờ đây, người yêu cô tha thiết đang đứng trước mặt cô.”
    “Anh điên rồi!” Vũ Nhi vừa khóc vừa nói.
    “Đúng thế, tất cả mọi người đều nói tôi điên, thực ra, bọn chúng mới là đồ điên! Chỉ có bọn điên mới cho rằng thiên tài là kẻ điên. Tại sao bọn chúng lại nói như vậy? Đó là những linh hồn xấu xa tà ác, linh hồn xấu xa tà ác.” Anh ta hằn giọng nguyền rủa, trông bộ dạng anh ta lúc này thực sự giống một tên ác quỷ: ”Cho nên, bọn chúng nhất định phải bị trừng phạt, cách tốt nhất để trừng phạt bọn chúng, chính là…”
    Thoáng một cái, đôi tay lạnh giá của anh ta bóp chặt lấy cổ Vũ Nhi, Vũ Nhi cảm thấy cổ họng đau nhức, khó thở, cô muốn hét lên, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
    Vừa bóp chặt cổ Vũ Nhi, anh ta vừa nói: “Thật tuyệt quá, ta cũng bóp cổ những cô gái khác như vậy đấy, từ đứa đầu tiên, đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, tối qua là đứa thứ sáu, còn cô là đứa thứ bảy. Ta đã đưa bọn chúng lên thiên đàng như vậy đấy. Ở trên đó chắc chắn rất đẹp, các cô hẳn phải biết ơn tôi lắm, haha. Ví dụ, cái cô tên La Tư, cô ta biết cô, khi ta nhắc cô với cô ta, cô ta còn khen ngợi cô, khi cô ta còn chưa nói hết câu, ta đã bóp chặt cổ cô ta, giống y như lúc này vậy, chỉ mấy phút sau, cô ta đã tắt thở. Khi ta bước ra khỏi nhà La Tư, ta đã nhìn thấy một người đàn ông tên Đồng Niên đi đến trước cửa nhà cô ta, con người tội nghiệp đó đang mộng du. Khi anh ta tỉnh lại, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng chính anh ta giết La Tư.”
    Nơi khóe mắt Vũ Nhi chảy ra hai hàng lệ nóng bỏng, giọt lệ này dành cho Đồng Niên đáng thương vô tội của cô.
    “Cô khóc à?” Người đàn ông ghé sát vào tai cô, nói: “Không phải khóc đâu. Tối hôm ta nói chuyện với Đồng Niên ở tầng ba, anh ta cũng khóc. Bởi vì ta nói cho anh ta biết, mẹ anh ta bị chôn trong bức tường trong gian phòng đó. Anh ta là kẻ dã man, anh ta thừa hưởng tính hung tàn của bố anh ta, anh ta đã đánh ta, khiến đầu ta bị một vết thương lớn, chảy rất nhiều máu, máu của ta đã chảy xuống sàn nhà tầng ba.”
    Vũ Nhi nhìn vết thương trên đầu anh ta, cuối cùng cô đã hiểu vết máu cô phát hiện ra trong phòng ở tầng ba là của ai.
    “Được rồi, đừng khóc nữa. Cô có biết không? Vốn dĩ, ta đã chuẩn bị để Đồng Niên thay ta hoàn thành kế hoạch của ta, ta vẫn tưởng anh ta hoàn toàn thừa hưởng gien di truyền của gia tộc họ Đồng, tiếc rằng ta đã sai. Thật không ngờ, trong thời khắc then chốt anh ta lại tha cho cô, điều này chứng tỏ anh ta là một kẻ nhu nhược. Ta thật sự cảm thấy rất lạ, lạ lắm, trải qua bao nhiêu việc như vậy, ảo giác và sự hoang tưởng đã hoàn toàn chiếm ngự trái tim anh ta, nhưng đến thời khắc cuối cùng tại sao anh ta đột nhiên lại không căm giận cô nữa? Sự phẫn nộ của anh ta sao bỗng dưng lại tiêu tan hết? Ta thực sự không tài nào hiểu được.” Anh ta lắc đầu thật mạnh.
    Giờ thì những giọt nước mắt nóng hổi của Vũ Nhi thi nhau rơi xuống, nếu lúc này cô có thể nói, cô muốn lớn tiếng nói với kẻ máu lạnh trước mặt cô rằng. Anh không hiểu được Đồng Niên của tôi, có thể, nỗi sợ hãi và thù hận có thể hủy diệt linh hồn và thể xác của một con người, nhưng lại không thể hủy diệt được tình yêu.
    Hơi thở của người đàn ông thổi vào mặt Vũ Nhi, anh ta chậm rãi nói: “Chắc cô muốn nói gì phải không? Không cần nói, ta biết rõ trong lòng cô đang nghĩ gì. Bây giờ, ta đành phải tự mình rat ay. Nói thực, ta cũng hơi chán ngán cái trò chơi này rồi đấy.”
    Cuối cùng cô đã tuyệt vọng.
    “Vũ Nhi, để ta nói cho cô biết, ta yêu cô, hãy để chúng ta mãi mãi ở bên nhau.” Ánh mắt người đàn ông toát ra tia nhìn hung dữ, sức mạnh nơi bàn tay anh ta ngày càng tăng, Vũ Nhi chỉ còn nghe thấy âm thanh kỳ quái bên tai, như là tiếng Đồng Niên từ trên trời cao đang vẫy gọi cô, rồi cô dần dần ngất lịm đi.






  4. #84
    Tiểu học - Đại học chữ to
    Tham gia ngày
    Aug 2014
    Nơi Cư Ngụ
    nhà
    Bài gởi
    349

    Default


    Chương 83



    “Mình đã chết chưa nhỉ?”
    Vũ Nhi tự hỏi mình, cô cảm thấy mình đang nằm trong lòng Đồng Niên, hơi thở từ mũi anh đang dịu dàng phả vào mặt cô.
    Họ đã lại được ở bên nhau, họ mãi mãi rời xa ngôi nhà đen, rời khỏi thành phố này, trở lại thành phố nơi họ đã gặp gỡ nhau.
    Bây giờ cô muốn nhìn thấy Đồng Niên, xem anh có đang mỉm cười giống như trước đây không, thế nên, Vũ Nhi từ từ mở mắt.
    Người cô nhìn thấy lại là Diệp Tiêu.
    “Vũ Nhi, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.”
    “Đồng Niên đâu? Đồng Niên đâu?”
    Nghe Vũ Nhi gọi tên Đồng Niên, trái tim Diệp Tiêu chợt nhói đau, anh không biết tại sao mình lại có cảm giác này, có thể là do trong tiềm thức của mình nảy sinh một thứ hoang tưởng nực cười đối với Vũ Nhi. Nhưng anh lập tức thoát ngay ra khỏi cảm giác không nên tồn tại này, anh nâng đầu Vũ Nhi lên, nói: “Vũ Nhi, em hãy nhận xem là anh mà.”
    “Anh Diệp Tiêu.” Cuối cùng Vũ Nhi cũng đã dần dần tỉnh táo, “Em vẫn còn sống sao?”
    “Đương nhiên em vẫn còn sống.” Diệp Tiêu cười.
    Vũ Nhi chợt nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh vẫn là trong phòng bệnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hơi sáng, trong phòng chỉ có cô và Diệp Tiêu, cô lo lắng hỏi: “Cái người đó đâu anh?
    “Em nói đến Hứa Thiên Minh à? Để anh từ từ nói cho em nghe, mấy giờ đồng hồ trước, anh gọi điện thoại đến bệnh viện, bệnh viện nói cho anh biết vừa có một người tự xưng là người của công ty em đến thăm em. Anh cảm thấy sự việc này rất khả nghi, liền lập tức đến bệnh viện, khi anh bước vào phòng bệnh, anh nhìn thấy một người đàn ông đang bóp cổ em, còn em thì đã ngất lịm. Anh liền lao đến ngăn anh ta lại, anh và hắn đã giằng co một trận kịch liệt trong gian phòng này, anh ta cũng liều mình phản kháng, em nhìn trán anh này.”
    Quả nhiên, Vũ Nhi nhìn thấy một vết thương hiện rõ trên trán Diệp Tiêu, còn để lại một vết máu đỏ sẫm.
    “Anh Diệp Tiêu, vết thương của anh có nghiêm trọng không?”
    “Đã được xử lý sơ qua rồi, anh không sao?” Anh thở dài tiếp tục nói: “Nhưng anh ta không phải là đối thủ của anh, cuối cùng anh ta cũng bị anh dồn đến bên cửa, không còn đường rút chạy. Lúc anh định còng tay anh ta để đưa anh ta về quy án, anh ta chợt nhìn anh mỉm cười, nụ cười vô cùng quái đản, ôi, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy hãi hùng. Anh đã dự cảm được điều gì đó khác thường, khi anh lao đến ôm lấy anh ta, thật không ngờ anh ta đã nhanh hơn một bước lao mình nhảy ra ngoài cửa sổ.”
    “Anh ta đã chạy thoát rồi sao?” Vũ Nhi hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, tưởng tượng ra cảnh tượng người đàn ông đó nhảy ra khỏi cửa sổ.
    “Đây là tầng 23 của bệnh viện. Anh ta chết ngay tại chỗ, xác đã bị đưa đi rồi.”
    Vũ Nhi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ dường như ngoài đó là vực sâu vạn trượng. Cuối cùng cô gật đầu, sau đó giơ tay sờ lên cổ mình, vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng cô vẫn cố tỏ ra vững vàng, cô nói: “Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, anh đã cứu em thoát chết.”
    “Vũ Nhi, em đừng nói thế. Thứ nhất, đây chính là chức trách của anh, anh cũng đã hứa với chị gái em phải dùng tính mạng của anh để bảo vệ em.” Diệp Tiêu nhớ đến Tuyết Nhi rồi lại nhìn Vũ Nhi, thực ra trong lòng anh rất nặng nề, anh nghĩ nếu mình đến sớm hơn một chút nữa thôi, thì Vũ Nhi cũng không đến nỗi suýt bị bóp cổ chết.
    Vũ Nhi lại thở dài, nước mắt lại trào dâng, chậm rãi nói: “Diệp Tiêu, em phải nói cho anh biết, Đồng Niên vô tội, anh ấy không phải là kẻ giết người, anh ấy không có tội, anh ấy không đáng phải chết. Tất cả mọi tội danh anh ấy thừa nhận lúc ở trên mái nhà ngôi nhà đen, thực ra là do anh ấy tưởng tượng ra mà thôi, anh ấy đã bị tên ác quỷ đó bức hại đến chết.” Sau đó, Vũ Nhi kể lại toàn bộ những gì Hứa Thiên Minh nói với cô lúc nãy.
    Sau khi nghe xong, Diệp Tiêu cũng thở dài, anh lặng lẽ nhìn Vũ Nhi nước mắt đã đầm đìa trên khuôn mặt Vũ Nhi, chắc chắn cô đang đau đớn trước sự ra đi của Đồng Niên. Diệp Tiêu không kìm lòng được, giơ tay lên vuốt mái tóc cô an ủi: “Lẽ ra anh cần phải đoán trước mới phải. Vũ Nhi, em có quen một nữ bác sĩ tâm lý tên Mễ Nhược Lan phải không?”
    “Em có quen, chị ấy bị làm sao?”
    “Cô ấy chết rồi.” Sau đó Diệp Tiêu kể hết lại cho Vũ Nhi biết về cái chết của Mễ Nhược Lan cùng những sự việc liên quan đến Hứa Thiên Minh mà Hứa Văn Minh đã cung cấp.
    Mãi lâu sau mà Vũ Nhi vẫn chưa định thần khỏi nỗi sợ hãi, cô lẩm bẩm: “Chả trách mà tên công ty của Hứa Văn Minh lại lấy tên là công ty quảng cáo Đối Song. Em nghĩ Hứa Văn Minh chắc là vô tội.”
    “Cũng có thể, Vũ Nhi, chiều hôm qua, anh đã tháo những mắt mèo đính trên cửa phòng trong ngôi nhà đen xuống và đưa đến phòng nghiên cứu, tiến hành một cuộc kiểm nghiệm toàn bộ. Kết quả cuộc kiểm nghiệm khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, những mắt mèo đó không đơn giản được tạo thành từ kính thông thường mà là một thứ nguyên liệu vô cùng đặc biệt. Theo suy đoán của chuyên gia, đó là một loại nguyên liệu thiên nhiên có tính phóng xạ yếu.”
    “Tính phóng xạ?” Vũ Nhi lập tức liên tưởng đến những nguyên tử đáng sợ.
    “Em không phải sợ đâu, chỉ là tính phóng xạ vô cùng yếu ớt cơ bản không ảnh hưởng tới sức khỏe của con người, nhưng loại nguyên liệu này lại có khả năng ảnh hưởng đến sóng điện từ của não người, khiến đại não con người nảy sinh ảo giác.”
    “Ý anh là, ảnh nền và bóng người giống như âm hồn mà em nhìn thấy qua mắt mèo đều chỉ là ảo giác của đại não em thôi sao?”
    “Đúng vậy, chính anh cũng bị mắc lừa chúng. Và không chỉ là những thứ em nhìn thấy, còn có những âm thanh đáng sợ mà em nghe thấy, ví dụ tiếng bước chân và tiếng thét thất thanh mà người phụ nữ giữa đêm khuya đều bắt nguồn từ sự tác động của tính phóng xạ của những con mắt mèo lắp ngược đối với sóng điện từ bộ não em.”
    “Thì ra đây chính là âm hồn và bóng ma mà em đã nhìn thấy.” Vũ Nhi lắc mạnh đầu.
    “Đúng vậy, có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà Đồng Niên mới sinh ra chứng mộng du, hơn nữa còn nảy sinh ký ức sai lệch và hoang tưởng. Anh suy đoán, thậm chí sáu mươi năm trước cụ nội Đồng Niên là Đồng Tuyết Thôn cũng chính vì nguyên nhân này mà dẫn đến tinh thần hoảng loạn, sản sinh hai loại nhân cách, cuối cùng đã gây ra những tội ác kinh khủng.”
    Diệp Tiêu chợt nhớ đến vị Trưởng mật thám người Pháp, Joke Saphia đã mất tích giữa biển đại dương, có lẽ ông ta cũng vì vậy mà nảy sinh nỗi sợ hãi tột cùng đối với ngôi nhà đen mà biến mất khỏi thế giới này. Có thể còn có cả những người sinh sống trong ngôi nhà đen hồi thời kỳ “Cách mạng văn hóa”, ông Kim Văn Dung thật đáng thương, mẹ ông đã chém chết bố ông, rồi suýt nữa lại giết chết ông, cuối cùng mẹ ông cũng tự sát. Còn chính Kim Văn Dung cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn, hai mươi năm sau ông vẫn bị mắt mèo làm cho hồn bay phách lạc đến độ lao xuống đường ray tàu điện ngầm. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ Mắt mèo.
    “Trời ơi” Vũ Nhi há to miệng kinh ngạc hỏi: “Nhưng ai là người lắp ngược những con mắt mèo đáng sợ đó lên cửa?”
    “Chỉ có thể là Đồng Tuyết Thôn. Còn về việc tại sao ông ta làm như vậy và bằng cách nào ông ta có được những nguyên liệu tạo nên con mắt mèo đều trở thành một bí mật không thể nào giải đáp được.” Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Trên thế giới này có lẽ rất nhiều bí mật không cho phép chúng ta điều tra đến cùng.”
    “Giống như sợi dây chuyền mắt mèo này vậy.” Vũ Nhi từ từ nâng mắt mèo trước ngực mình lên, “Nó đã khiến rất nhiều người sợ hãi, tất cả những người đã từng sống trong ngôi nhà đen, có lẽ họ đều gặp ác mộng vì sợi dây chuyền này.”
    “Em có còn nhớ người đàn ông nhảy xuống đường ray xe điện ngầm không? Ông ta vô cùng sợ hãi sợi dây chuyền mắt mèo của em, vào những năm 70 ông ta đã từng sống trong ngôi nhà đen. Ông ta chắc chắn cũng là nạn nhân của ngôi nhà đen, sợi dây chuyền này có thể đã đem lại cho ông ta những ký ức vô cùng đáng sợ thời niên thiếu.
    “Thì ra là vậy.” Vũ Nhi hồi tưởng lại ngày đầu tiên cô đi làm, sự việc đáng sợ xảy ra tại ga tàu điện ngầm.
    Diệp Tiêu tiếp tục nói: “Còn hung thủ thực sự của vụ án bóp cổ liên hoàn Hứa Thiên Minh, anh đoán thực ra mấy năm nay anh ta luôn ẩn cư trong căn phòng ở tầng ba của ngôi nhà đen, anh ta ở bên cạnh người anh ta yêu cũng chính là mẹ Đồng Niên, bị giấu trong bức tường. Cũng chính vì thế mà anh ta - một người vốn bị mắc bệnh trầm cảm khi sống trong ngôi nhà đen thì bệnh càng trở nên trầm trọng hơn. Một năm trước, khi Thành Thiên Vũ bước vào ngôi nhà đen, những âm thanh hãi hùng được quay trong cuốn băng, e rằng chính là do Hứa Thiên Minh ngụy tạo nên, để cảnh cáo những kẻ tự tiện bước vào ngôi nhà đen. Thành Thiên Vũ thật đáng thương, thần kinh của anh ta lại quá yếu ớt, cuối cùng đã không chịu đựng được mà tự sát. Còn khi em và Đồng Niên quay trở về ngôi nhà đen, sự xuất hiện của em đã kích thích mạnh mẽ Hứa Thiên Minh đang ẩn cư nơi góc khuất bởi vì em trông rất giống mẹ Đồng Niên, thế nên điều này đã tác động mạnh khiến Hứa Thiên Minh thực sự trở nên điên loạn.”
    Nghe xong câu cuối cùng của Diệp Tiêu, mặt Vũ Nhi càng tái nhợt: “Em xin lỗi, đây chính là lỗi của em, em không nên quay lại, nếu như không có em, có lẽ tất cả mọi sự việc này sẽ không xảy ra.”
    “Không, Vũ Nhi, em là nạn nhân vô tội.”
    “Đồng Niên mới thực sự là nạn nhân. Em vẫn còn sống còn Đồng Niên anh ấy đã ra đi vĩnh viễn. Mặc dù ngôi nhà đen và kẻ điên cuồng đã hủy hoại lý trí và tinh thần của anh ấy, nhưng cuối cùng tình yêu anh ấy, chính là tình yêu của anh ấy đã chiến thắng mọi nỗi sợ hãi và thù hận, chiến thắng cả ngôi nhà đen, chiến thắng cả kẻ điên dại đó. Đồng Niên là một người phi thường, em mãi mãi yêu anh ấy.” Vũ Nhi thoáng bị kích động.
    Nghe xong lời cô nói, trong lòng Diệp Tiêu bỗng có cảm giác hụt hẫng, anh trầm tư một lúc, rồi anh bỗng có cảm giác ngưỡng mộ Đồng Niên.
    Vũ Nhi thở dài, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
    Bất giác Diệp Tiêu cảm nhận được ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, anh vội nói: “Vũ Nhi, em nhìn kìa mặt trời mọc rồi.”
    Vũ Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ của tầng 23, mặt trời đang hiện lên. Rồi ánh sáng nhanh chóng lọt vào trong gian phòng bệnh chiếu vào sợi dây chuyền mắt mèo treo trước ngực Vũ Nhi, từ mắt mèo phát ra một luồng ánh sáng thần bí tuyệt đẹp phản xạ vào trong đồng tử mắt Diệp Tiêu.





  5. #85
    Tiểu học - Đại học chữ to
    Tham gia ngày
    Aug 2014
    Nơi Cư Ngụ
    nhà
    Bài gởi
    349

    Default


    Chương 84



    Vũ Nhi sắp rời khỏi Thượng Hải.
    Từ đâu đến thì sẽ trở về đó. Cô đã mua vé tàu thủy trở lại bến tàu khách số 16. Cô bước chậm rãi, trên cả đoạn đường đi, cô chỉ nghe thấy mọi người bàn tán nhau về trận chung kết cúp bóng đá thế giới: Braxin thắng Đức với tỷ số 2-0.
    Khi Vũ Nhi nhấc va li hành lý nhỏ gọn đứng ở giữa dòng người tấp nập ở bến tàu, cô không kìm lòng được quay đầu lại nhìn Thượng Hải. Cô cảm thấy những tòa kiến trúc cổ ở bên ngoài đều đang nhìn cô, những ngôi nhà to đồ sộ kia có thể cũng ẩn dấu chuyện ly kỳ. Cô lại nhìn về phía bờ bên kia của sông Hoàng Phố, những tấm kính của tòa nhà cao chọc trời, đối với Vũ Nhi chúng quá xa lạ, quá lạnh lẽo. Thành phố này đã từng đem lại cho cô hy vọng, đã đem lại ước mơ cho cô, nhưng lại cướp đi người yêu duy nhất của cô.
    Khi cô định bước đến chỗ soát vé, chợt nghe thấy tiếng gọi tên cô. Vũ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tiêu.
    “Vũ Nhi, nghe nói em sắp đi.” Anh vừa nói vừa thở dốc.
    “Đúng vậy, em sắp đi về rồi, có chuyện gì không anh?”
    “Không, không có chuyện gì đâu, vụ án đã kết thúc. Anh chỉ muốn đến để tiễn em thôi.” Trông biểu hiện của Diệp Tiêu lúc này rất phức tạp.
    Vũ Nhi mỉm cười: “Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, em sẽ không quên anh đâu.”
    Diệp Tiêu cũng gật đầu, trong óc anh chợt lướt qua ý tưởng nực cười, ý tưởng này thúc giục anh nói ra mong ước chân thực nhất trong sâu thẳm trái tim anh: “Vũ Nhi, anh chỉ muốn nói…”
    “Anh đừng nói gì hết, em biết anh muốn nói gì.” Vũ Nhi ngắt lời anh.
    Diệp Tiêu bỗng cảm thấy vô cùng ngượng nghịu.
    Vũ Nhi cười, bình thản nói: “Nếu chị gái còn sống, thì nửa năm nữa, chị ấy sẽ được bế cháu.”
    “Ý em là, nửa năm sau, em sẽ sinh một đứa bé?”
    Vũ Nhi vuốt ve bụng mình nói: “Nó sẽ là người nối dõi duy nhất của nhà họ Đồng.”
    Cuối cùng, Diệp Tiêu cũng đã hiểu, nét mặt anh rất phức tạp, cuối cùng, anh vẫn mỉm cười, nói: “Thật, thật tuyệt quá, chúc mừng em.”
    Vũ Nhi gật đầu: “Cảm ơn anh, em phải đi đây, tạm biệt anh!”
    “Vậy em có còn quay lại nữa không?”
    “Em không biết.” Vũ Nhi lắc đầu: “Tạm biệt nhé, anh Diệp Tiêu!”
    Cô nhấc hành lý, bước vào cửa soát vé.
    “Vũ Nhi, chúc em lên đường bình an.” Diệp Tiêu hét lớn phía sau lưng cô.
    Vũ Nhi quay đầu lại, cuối cùng tặng cho Diệp Tiêu một khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp.
    Mấy phút sau, Vũ Nhi đã biến mất giữa biển người mênh mông. Diệp Tiêu ngẩn người nhìn theo, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Anh rời khỏi đó, quay trở lại đường cái, thở dài, lúc này đây, anh chỉ hy vọng mọi người trong thành phố này đều có thể được hưởng cuộc sống bình an và hạnh phúc.
    Chợt tiếng chuông di động của anh vang lên.
    Anh do dự giây lát, sau đó nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của đồng nghiệp: “Diệp Tiêu, gay rồi, anh mau đến đây, ngôi nhà đen bị cháy rồi.”
    Diệp Tiêu lập tức ngẩn người, lòng anh trĩu nặng, sau đó anh vội vàng đi về hướng ngôi nhà đen. Suốt dọc đường đi, trong đầu anh luôn suy nghĩ liệu có giữ được ngôi nhà đen hay không, thậm chí anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng ngôi nhà đen bị thiêu cháy chỉ còn trơ lại những bức tường. Bỗng nhiên, anh lại nảy ra một ý nghĩ, liệu có phải trước khi đi, Vũ Nhi đã phóng hỏa? Đem theo nghi vấn này, anh tăng tốc.
    Nửa giờ đồng hồ sau, khi anh đến trước ngôi nhà đen, phát hiện thấy tình hình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, bề mặt bên ngoài của ngôi nhà đen gần như không bị tổn thất gì, chỉ có một chút khói đen bay ra từ cửa sổ tầng trên. Còn có vài chiếc xe cứu hỏa đang đỗ bên đường.
    Anh đồng nghiệp nhìn thấy Diệp Tiêu, lập tức tiến lại, nói: “Diệp Tiêu, cuối cùng anh đã đến. Những người hàng xóm đã phát hiện ra luồng khói đen phát ra từ ngôi nhà đen, sau đó họ đã báo cảnh sát. May mà đội cứu hỏa kịp thời ứng cứu, đã dập tắt được ngọn lửa trong phòng. Trong ngôi nhà đen, còn phát hiện ra một xác chết, anh đoán xem là ai?”
    “Ai cơ?” Diệp Tiêu nhíu mày, dự cảm thấy điều gì đó.
    “Hứa Văn Minh. Thật không ngờ phải không? Anh ta không bị chết cháy, mà bị chết ngạt trong đám khói dày đặc. Đây chính là tự gây nên nghiệp chướng nên phải đền mạng. Vừa rồi đội cứu hỏa đã giám định lại toàn bộ ngôi nhà đen, trận hỏa hoạn này là do con người gây ra. Xem xét từ đồ dễ cháy trên người Hứa Văn Minh là có thể khẳng định, chính anh ta đã phóng hỏa. Nhưng anh ta không thể ngờ tới, ngôi nhà đen còn chưa bị anh ta thiêu rụi thì chính anh ta đã bị chết sặc.”
    “Tôi hiểu rồi.” Diệp Tiêu gật đầu.
    “Nhưng, tại sao Hứa Văn Minh lại muốn đốt cháy ngôi nhà đen?”
    “Vì anh ta vô cùng sợ hãi và căm hận ngôi nhà này.” Nói xong, Diệp Tiêu bước vào ngôi nhà đen.
    Anh bước vào phòng khách đang cháy khét lẹt, nơi đây vẫn còn lưu lại dấu vết những bong bóng dùng để dập lửa, trong không khí tràn ngập mùi khói. Mấy nhân viên cứu hỏa và nhân viên Sở công an đang tỉ mỉ quan sát hiện trường, anh nhìn thấy xác của Hứa Văn Minh đang nằm ngay giữa lối đi, một tấm vải trắng đắp lên thi thể. Lúc này, Diệp Tiêu không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta.
    Người của đội cứu hỏa nói với Diệp Tiêu, họ đã xem xét tất cả mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đen. Ngôi nhà đen rất may mắn, ngoài phòng khách, bên trong không bị tổn thất gì đáng kể, đặc biệt là những tranh sơn dầu quý giá ở tầng ba hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
    Diệp Tiêu bóp chặt mũi mình, gật đầu, anh bỗng phát hiện ra cầu thang ở tầng một vẫn còn đó, trông có vẻ không bị sao cả. Anh giơ tay lắc cầu thang, lên đến tầng hai, anh nhận thấy ở đây cũng không bị ảnh hưởng gì bởi cơn hỏa hoạn, chỉ có bức tường là bám đầy khói đen.
    Diệp Tiêu thấy hơi lạ, Hứa Văn Minh sau khi phóng hỏa có đủ thời gian để chạy thoát, sao lại có thể để cho mình bị chết ngạt? Có thể, ngôi nhà này thực sự có sự sống, có thể tự bảo vệ mình, cũng có thể trừng phạt những kẻ rắp tâm phá hoại nó.
    Anh cẩn thận bước lên tầng ba, không khí ở đây khá hơn tầng dưới một chút. Diệp Tiêu bước vào phòng tranh trước, quả nhiên, những bức tranh sơn dầu mẹ Đồng Niên để lại đều được gìn giữ như ban đầu. Anh lại một lần nữa tỉ mỉ ngắm nghía những bức tranh này, dường như có thể cảm nhận thế giới nội tâm của người phụ nữ mười mấy năm trước bị người chồng ngược đãi.
    Đột nhiên, Diệp Tiêu phát hiện ra bức tranh tự họa của mẹ Đồng Niên không còn giống như lần trước anh xem - anh nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong tranh.
    Nhưng, Diệp Tiêu nhớ rất rõ lần trước khi anh bước chân vào căn phòng này, khuôn mặt người phụ nữ trong tranh bị một đám mực lớn che lấp. Còn bây giờ, đám mực này đã biến mất đi đâu mất, khuôn mặt của người trong tranh đang hiện ra trước mắt anh. Anh dụi mắt mình, khẳng định đã không nhìn nhầm, và quyết cũng không thể nào là ảo giác của mình, mắt mèo ở trên cánh cửa trong phòng này đã bị tháo ra từ lâu rồi.
    Diệp Tiêu nhìn khuôn mặt trong bức tranh, khuôn mặt này rất giống khuôn mặt Vũ Nhi, cô ấy tên Tô Tiểu Vân, là mẹ Đồng Niên. Cô ấy là một người phụ nữ tuyệt đẹp, trong ánh mắt toát ra chút u buồn, thế nhưng cũng toát ra tia hy vọng. Mấy hôm nay, Diệp Tiêu vẫn mải miết suy nghĩ, Tô Tiểu Vân tại sao không rời bỏ ngôi nhà này? Sao cô vẫn cứ lặng lẽ chịu đựng sự ngược đãi dày vò của người chồng. Từ tia hy vọng toát ra từ ánh mắt của người trong tranh, Diệp Tiêu cũng dần hiểu ra. “Nỗi tuyệt vọng và niềm hy vọng luôn đồng hành”. Nhìn bức tranh tự họa của Tô Tiểu Vân, Diệp Tiêu chợt nhớ tới câu nói này của Petofi Sandor. Anh rời khỏi phòng tranh, đến phòng đầu tiên, nhìn bức tường bị đập vỡ, thi thể của người phụ nữ trong tranh đã bị chôn chặt ở đây hơn mười năm. Diệp Tiêu bỗng có cảm giác vô cùng lạ, thứ cảm giác này phát ra từ từng góc bức tường, sàn nhà và trần nhà nữa.
    Anh cảm thấy nghẹt thở nên bước đến cửa sổ, nhoài người ra bên ngoài cửa sổ. Diệp Tiêu cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện ra ở một góc khuất trên bệ cửa sổ có khắc mấy chữ nhỏ. Đó là hai chữ cái, sau chữ cái còn có một dấu chấm nhỏ - “J.S.”
    J-S? Có vẻ như đây là tên người viết tắt, Diệp Tiêu giơ tay ra nhẹ nhàng xoa vết khắc, đột nhiên, trước mắt anh dường như hiện lên khuôn mặt của vị Trưởng mật thám người Pháp trẻ tuổi cách đây hàng chục năm về trước. Diệp Tiêu lập tức hiểu ra J.S chính là tên viết tắt của Joke Saphia. Sáu mươi năm về trước, Trưởng mật thám Tô giới Pháp Thượng Hải Joke Saphia cũng giống như Diệp Tiêu lúc này, cũng đang đứng trước cửa sổ này hít thở bầu không khí bên ngoài, hơn nữa còn lưu lại tên mình trên bệ cửa sổ.
    Diệp Tiêu không muốn nhìn thêm dấu vết Joke Saphia để lại nữa, hãy để vị Trưởng mật thám người Pháp mãi ở lại trong quá khứ. Diệp Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn sang bên đối diện, anh bỗng phát hiện thấy trên tầng ba của ngôi nhà đối diện dường như đã có người chuyển đến. Đó là một đôi thanh niên trẻ, đang chuyển đồ gia dụng vào trong phòng. Chàng trai đó hẳn đã nhìn thấy dòng chữ kỳ quặc trên bức tường, anh ta lắc lắc đầu, sau đó cầm chổi cọ, rắc dung dịch cọ rửa lên trên tường.
    Lúc đó, cô gái vừa chuyển đến ở tầng ba trong căn nhà đối diện thò đầu ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Diệp Tiêu ở đối diện. Thế nên, cô chào Diệp Tiêu, rồi nở nụ cười rạng rỡ.
    Diệp Tiêu cũng cười lại với cô.
    Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi căn phòng, trong lòng thầm cầu khấn: Hãy để cơn ác mộng của ngôi nhà đen mãi mãi chấm dứt.
    Cơn ác mộng thực sự chấm dứt được sao?


    Chương Cuối



    Nửa đêm.
    Người con gái chợt quay đầu lại, cô hoảng hốt lay gọi người bạn trai đang ngủ say bên cạnh, trên mặt cô tràn đầy nỗi sợ hãi kinh hoàng, giọng cô run rẩy” Đại Bảo, em vừa mới nhìn thấy, nhìn thấy ánh nến lập lòe trong căn phòng ở ngôi nhà đối diện đã đóng cửa bỏ không.”
    “Em ngủ đi, em lại gặp ác mộng rồi.” Anh ta uể oải nói.
    “Kỳ lạ thật, lại là ác mộng sao?” Người con gái vịn tay vào bệ cửa sổ mắt mở to, cuối cùng cô cũng dần nhìn thấy trong cửa sổ tối om bên nhà đối diện.



    HẾT


Trang 11/11 đầuđầu ... 567891011

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •