Chương 18
Và giờ đây, xa lắm rồi tất cả những gì đã thuộc về quá khứ, tàu Gunxbôrô bỗng gom họ lại, và kéo lê họ, cả hai người, trong đêm đen mờ mịt. Và giờ đây ông không còn là Rescartor, tên tướng cướp được tôi rèn bởi muối mặn các đại dương, bởi những cuộc phiêu lưu quyết liệt, những trận đánh, những thủ đoạn, những thù hận của con người đang đấu tranh để chiếm đoạt quyền lực, bởi sắt, lửa, vàng, bạc. Còn Angielic đã trở thành người đàn bà hoàn toàn khác với người đàn bà đã từng làm ông đau khổ. Liệu ông có lại rơi vào cái bẫy ngày xưa của những nỗi khổ đau và tiếc hận mà ông đã nghĩ mình đã thoát khỏi rồi không?
Ông đến gần chiếc hòm, mở ra, lần lượt cởi các lớp vỏ bọc bằng dạ và bằng lụa, lấy ra một cây đàn ghi ta. Cây đàn mua ở Crêmôn, vào cái thời ông còn hi vọng tìm lại được giọng hát, mãi cho đến bây giờ cũng như ông, vẫn thường câm lặng. Cũng có một đôi lúc ông cầm đàn, thử chơi để chiều lòng bè bạn ghé thăm. Nhưng nhạc đệm mà không có giọng ca điều đó làm ông thất vọng. Tuy thế ông vẫn còn giữ được sự điêu luyện ngày xưa. Ông chơi với một phong cách khá tự nhiên, tiếng đàn mê say mà nhẹ nhàng thanh thoát. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, bị tiếng nhạc của chính mình cuốn đi, ông cảm thấy không khí bị căng đấy lồng ngực và đôi cánh thơ mộng của nó như nâng bổng mình lên.
Đột nhiên, dường như bị thúc đẩy bởi một linh cảm, ông bước qua căn buồng, mở cánh cửa thông ra hành lang.
Nàng đang đứng đó, với khuôn mặt trắng nổi rõ trong bóng đêm và tấm áo choàng đen uy nghi, nom như cái bóng của một người đàn bà nào khác.
Sự oán giận làm ông quên hết cả lịch sự đối với đàn bà.
- Bà làm gì ở đây? Bà phải tôn trọng phép tắc của tàu chứ? Đã có quy định là hành khách chỉ được ở trên boong vào một số giờ nào đấy mà thôi. Không có chuyện bà muốn đi đứng thế nào cũng được. Bà lấy quyền đâu ra thế?
Kinh ngạc trước những lời quở mắng, Angielic cắn chặt môi. Vừa nãy khi đến gần căn phòng của chồng mình, nàng cảm thấy bối rối khi nghe tiếng đàn ghi ta. Nhưng có một mối bận tâm khác đã thúc đẩy nàng đi tới.
Nàng cố nén mình lại và nói:
- Thưa ông, có những lý do nghiêm chỉnh buộc tôi phải không tôn trọng phép tắc của tàu. Tôi đến tìm Apđula, người giúp việc của ông. Anh ta có ở chỗ ông không?
- Apđula à! Tại sao thế?
Ông quay lại đưa mắt sục tìm cái bóng của gã Mo thường vẫn ở đó nhưng không thấy.
Nàng thấy ông ta tỏ rõ ngạc nhiên và đầy vẻ lo lắng.
- Anh ta có ở đây không?
- Không…Tại sao? Có chuyện gì xảy ra thế?
- Có một cô gái vừa biến mất…và tôi sợ rằng cô ta …vì gã Mo ấy.
Chương 19
Xêvêrin và Rasen lần đến chỗ Angielic.
- Cô Angielic, Bécti không có ở đấy nữa.
Nàng không hiểu các cô bé này muốn đưa mình đi tới đâu. Rasen liền kể lại rằng lúc mọi người phải trở về chỗ giàn pháo trong khoang boong, Bécti đã ở lại ngoài boong.
- Vì sao vậy?
- Ồ! Nó đang hơi điên mà cô – Rasen nói – Nó nói rằng nó đã ngán cảnh chen chúc trong chuồng lắm rồi, nó muốn được ngồi một mình. Ở La Roossen nó có cả một căn buồng hoàn toàn riêng biệt – cô con gái lớn nhà Care nói them với vẻ rất thích thú, nói thế là cô hiểu…
- Nhưng chị ấy đã ở ngoài đó hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà không trở về - Xêvêrin nhấn mạnh với vẻ hãi hung. Có thể một con sóng đã cuốn chị ấy đi?
Angielic đứng dậy đi tìm bà Mécxơlô đang cùng với hai người bên cạnh ngồi đan trong cái góc của họ. Bà này tỏ ra hết sức kinh ngạc. Bà vẫn nghĩ rằng Bécti ở chỗ đám bạn bè của nó. Ngay lúc ấy mọi người được báo động và rõ ràng là cô gái không có trong khoang boong.
Ông Mécxơlô hùng hổ lao ra ngoài. Trong mấy ngày vừa qua, Bécti tỏ ra không được ý tứ cho lắm. Ông vẫn thường lấy những bài học xương máu của mình để dạy rằng: đã là con gái nhất thiết phải biết vâng lời cha mẹ, dù ở đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chỉ một lát sau ông ta quay lại, đầy vẻ lo lắng. Không tìm thấy cô gái. Không nhìn thấy gì trên con tàu đáng nguyền rủa này, và đám thủy thủ thì vẫn đứng nhìn ông ta với vẻ ngây dại như từ trước đến nay, mỗi lần ông ta đến gần họ.
- Bà Angielic, xin bà hãy giúp tôi. Bà biết tiếng những người ấy. Phải nhờ họ đi tìm. Bécti có thể bị sóng cuốn đi, hay bị ngã gãy chân tay ở một nơi nào đó.
- Sóng cao lắm – luật sư Care nói – con bé có thể bị sóng cuốn đi như bé Ônôrin hôm nọ.
- Lạy chúa tôi! – Bà Mécxơlô thì thào và quỳ thụp xuống.
Mọi người đều bị kích động. Khuôn mặt họ trở nên nhợt nhạt và vàng ệch ra dưới ánh đèn. Đây là tuần lễ thứ hai của cuộc hành trình. Trong tình thế đầy khó khăn, khi mà sự chống đỡ tinh thần của họ đã suy giảm, bất cứ việc gì xảy ra với ai đó đều làm sự yên tĩnh của tất cả mọi người bị phá vỡ.
Angielic chẳng thấy hào hứng gì với việc đi theo ông Mécxơlô lên boong. Bécti, tính khí thất thường như tất cả mọi cô gái cùng lứa tuổi, chắc đang bị cuốn vào làn sóng mơ mộng, ở một góc tối nào đó, không hề nghĩ gì đến việc mọi người đang cuống quít lên vì cô ta. Nỗi khát khao được gọi là cô đơn của cô ta, thực ra, cũng không có gì là khó hiểu. Ai mà chẳng đã từng trải qua. Tuy thế, Angielic vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm. Nàng quay đầu lại nhờ Abighen trông nom Ônôrin trong khi mình vắng mặt.
Nàng đuổi kịp Mécxơlô, Béc nơ, Manigô và trông thấy họ đang cãi nhau với lão gù. Lão này bắt họ phải quay trở vào chỗ ở. Chẳng giải thích gì cả, lão vừa hiệu vừa tóm lấy cánh tay đẩy họ vào.
- Đừng có động đến tao, tên cướp kia – Manigô hét lên – khéo không tao cho mày ngủm luôn đấy.
Lại một lần nữa anh chàng Canađa Nicôla Perốt đứng ra dàn hòa, chặn được cảnh đổ máu có thể xảy ra Angielic cũng được kéo vào cuộc. Nàng dịch lời họ cho gã gù xấu thói Ericxon nghe, nhưng gã vẫn cứ nhất mực ra lệnh. Khi đêm xuống, không một người, khách nào được ở trên boong. Gã nói thế và lắc đầu một cách bối rối khi được biết có một người khách mất tích.
Thỉnh thoảng Mécxơlô lại đưa hai bàn tay bụm lại làm loa gọi: “Bécti, con ở đâu đấy”. Không một lời đáp lại, ngoài tiếng gió và tiếng động thường xuyên của con tàu đang đung đưa trên những ngọn sóng đen ngòm.
Tiếng gọi của ông thợ làm giấy như nghẹn lại.
Cuối cùng, Ericxon cho phép ông được ở lại. Những người khác, theo lời gã phải trở vào khoang boong và người ta sẽ dùng các vật cản để chặn họ lại trong đó, không nhân nhượng gì cả.
Angielic vẫn đứng cạnh
- Tôi sợ - anh ta nói nhỏ với nàng. Tôi thú thật với bà là tôi sợ biển ít hơn sợ người đấy. Biết đâu có một người trong đám thủy thủ phát hiện ra cô gái đứng một mình, đã chả tìm cách kéo cô ta đi?
Anh chàng Canađa nói chuyện với tay thủy thủ trưởng bằng tiếng Anh. Gã lầu bầu, nhưng sau một lúc núng na núng nính trông đến buồn cười, gã vừa bỏ đi vừa nói với qua vai.
- Gã nói rằng gã đi gọi các thủy thủ, kể cả những người đang ở trong lầu cột buồm và những người đã đi nghỉ. Trong lúc đó chúng ta đi sục sạo trên boong.
Để làm được việc đó, anh ta phải kiếm cho họ mỗi người một chiếc đèn. Họ xem đến từng đống thừng chão nhỏ nhất. Nicôla Perốt thậm chí còn chui cả vào bên trong chiếc sà lúp và chiếc thuyền caích dự phòng,.
Họ đi đến trước chỗ của đoàn thủy thủ, nơi gã gù đang gọi.
- Tất cả mọi người đều có mặt tại chỗ - gã nói với họ - không thiếu một ai.
Những người thủy thủ đang ăn bữa tối trong ánh sáng đèn dầu mờ nhạt vì khói tỏa ra từ các chiếc tẩu tự làm lấy. Tất cả bị bao trùm trong một thứ mùi gắt nồng của thuốc lá và rượu. Nhìn thấy những khuôn mặt dày dạn, với những đôi mắt tối tăm, long lên sòng sọc quay nhìn mình, ông Mécxơlô nhận ra rằng không chỉ có biển là nguy hiểm đối với Bécti “Bà có nghĩ rằng một người nào đó trong số những người kia có thể đã làm hại con gái tôi không? “Ông ta thì thào, mặt cũng trắng bệch ra không khác gì cái cổ áo.
- Không thể được, vì họ đều có mặt.
Nhưng đã trót nói ra rồi, ông thợ làm giấy đành phải để cho trí tưởng tượng của mình đi tiếp.
- Có mặt thì cũng không chứng tỏ được gì cả. Sau khi làm xong tội ác, chúng có thể bóp cổ con bé và vứt xuống biển để phi tang…
Trong lúc nói,mồ hôi vã ra ướt cả hai bên thái dương ông ta.
- Tôi xin ông – nàng nói với ông ta một cách khẩn khoản – đừng có tự mình lấy búa đập vào đầu mình như thế. Ericxon đang đề nghị mọi người sục tìm khắp mọi ngõ ngách của con tàu.
Đột nhiên như có một ánh chớp khiến nàng nghĩ ngay đến gã người Mo Apđula.
Bị thúc đẩy bởi ý nghĩ là mình đoán đúng, Angielic lao vội lên tầng thượng.
Gã người Mo không đứng chầu trước cửa buồng ông chủ như lâu nay gã vẫn làm thế. Angielic đứng im, nghe như tự đáy sâu của con người mình đang cất lên lời van vỉ: “Lạy Chúa tôi, làm sao cho điều đó đừng xảy ra. Nếu không sẽ vô cùng khủng khiếp đối với tất cả mọi người.”
Sau cửa kính bật lên tiếng đàn ghi ta. Rồi Giôphrây đờ Perắc xuất hiện trước mặt nàng, cứng cỏi và tàn nhẫn.
Quả là kỳ cục, khi nói với ông về Apđula, nàng ngỡ rằng mình sẽ được chứng kiến một cơn thịnh nộ đùng đùng.
Nhưng ngược lại, ông tỏ ra đã lấy lại được sự bình tĩnh thường ngày. Chỉ trong khoảnh khắc ông trở lại là người chủ tàu chăm chút và cẩn trọng.
Ông nhìn vào nơi Apđula vẫn thường đứng và đã bao nhiêu năm nay, gã đầy tớ người Mo không bao giờ đi khỏi nơi đó mà không có lệnh. Hai nét lông mày của ông cau lại với vẻ lo lằng và ông nói.
- Tai hại thật, tôi sẽ phải để mắt đến thằng này mới được. Nào đi, nhanh lên.
Ông quay trở lại buồng mình để lấy một cây đèn lớn.
Sau khi đã tìm kiếm khắp trên boong, Giôphrây đờ Perắc tự mình mở chốt một cái cửa hầm. Ông chui vào để vịn cầu thang và bắt đầu đi xuống, chỉ dùng một bàn tay để vịn cầu thang, vì tay kia phải cầm đèn. Đầu óc quá căng thẳng, Angielic tụt xuống theo, không còn để ý gì đến cái cầu thang quá dốc. Tiếp đó là Nicôla Perốt rồi đến ông Mécxơlô.
Họ tiếp tục đi xuống mãi. Chưa bao giờ Angielic nghĩ là con tàu lại có thể sâu đến thế này. Một thứ mùi mặn và ẩm làm nghẹt cả cổ họng.
Cuối cùng họ dừng chân lại trước một lối đi hẹp. Giôphrây đờ Perắc đặt tay lên bóng đèn để che bớt ánh sáng. Ngay lúc đó, Angielic nhận ra ở phía xa, tận cuối hành lang, một quầng sáng khác, mờ đục và đỏ như có ai thắp một ngọn đèn phía sau tấm màn đỏ.
- Có phải cậu ta ở đó không? - Nicôla Perốt thì thầm, Giôphrây đờ Perắc làm một dấu hiệu xác nhận. Ông Mécxơlô lúc đó đang bị kẹt trên bậc cuối cùng của cầu thang, bị che khuất bởi cái bóng lặng lẽ và hiền từ của gã Anhđiêng vừa đến đứng ngay phía sau ông chủ.
Bá tước trao cây đèn cho anh chàng Canađa, ra hiệu bảo anh ta soi đường cho ông thợ làm giấy đi xuống.
Rồi ông tiến sâu vào hàng lang bằng những bước chân của con chó sói. Ông bước nhanh nhưng không hề nghe một tiếng động khẽ. Trong cái im lặng chen lẫn với những tiếng động trần tụi, hầu như xa xăm của biển, tai Angielic còn nhận được những âm thanh khác lạ lùng và đơn điệu. Không, nàng không mơ khi bước đến gần hơn, tiếng rì rầm nghe rất rõ, tới mức có những âm vang dội đi dội lại trong hành lang hẹp, mờ tối và nhầy nhụa.
Tiếng rì rầm ấy trở nên mạnh bạo như một lời cầu khẩn, lịm đi và kéo dài, biến thành một nỗi đau đớn êm dịu và đầy đe dọa, gợi Angielic nhớ lại những tiếng gầm gừ trong đêm tối của loại dã thú hứng tình hồi ở Rip.
Nghĩ đến đó, tóc nàng dựng ngược cả lên và trong một cử chỉ vô thức nàng bíu tay vào cánh tay chồng.
Perắc đặt tay lên tấm màn đỏ rách tả tơi và kéo nó ra.
Cảnh tượng bày ra trước mặt họ nom thật hãi hùng. Nhưng cùng lúc đó, dường như có một vẻ đẹp khác thường khiến Giôphrây đờ Perắc đứng lặng đi trong khoảnh khắc, vì ngại ngùng chưa muốn can thiệp.
Cái hũm nằm tận đáy tàu, vốn là kho lương thực, được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng mờ xỉn của một chiếc đèn treo cũ kỹ, đó chính là hang ổ của gã Mo. Được chất đống ở đây bao nhiêu là báu vật, chiến lợi phẩm của của những năm dài vùng vẫy trên biển cả. Những chiếc rương bằng dạ chứa hàng ngàn các sản phẩm mỹ nghệ, những thảm, đệm bọc lụa, những bình cốc cỡ lớn bằng thủy tinh đủ các màu xanh, đỏ, đen, những chiếc đĩa sứ, những bức thảm thêu cổ xưa. Từ một chiếc túi da dê tràn ra trên sàn tàu nhiều đồ nữ trang bằng vàng và các viên đá quý. Những bó sợi gai một phần đã bị mủn vì ẩm ướt trên thành cùng với những chiếc ống điếu lấp lánh màu đồng. Một thứ mùi xạ hương nồng nặc đến mức dường như không chịu nổi hòa trộn với thứ mùi mát dịu của bạc hà và mùi muối mặn của biển thấm vào.
Và giữa tất cả những thứ xa hoa bừa bộn ấy, Bécti nằm ngất xỉu.
Mái tóc vàng của cô gái xõa tung trên thảm lẫn với các thứ đồ nữ trang rơi vãi. Đôi cánh tay buông xuôi như hai đoạn thân cây trắng thõng thượt. Gã Mo không cởi hết quần áo của cô ta, chỉ hai ống chân là trần truồng. Hai ống chân toát lên vẻ xanh xao, trắng muốt mịn màng và mảnh dẻ, như thể chỉ là hai ống chân của một con người trong mộng, một nữ thần trong trắng được tạo nên bởi bàn tay Thượng đế.
Cúi mình trên tấm thân mỏng mảnh ấy, gã người Mo vừa tụng kinh vùa thở hổn hển.
Thân mình gã, toàn thân trần truồng, trông chỉ còn là một pho tượng đồng tuyệt đẹp, đang không ngừng run rẩy và co giật. Giữa hai cánh tay rắn chắc mà gã dùng để chống đỡ cả thân mình lên, đung đưa một chiếc túi da nhỏ đeo ở cổ, trong đó đựng các thứ bùa phép của gã. Giống như hai cây cột đèn vô địch, đôi cánh tay chặt con mồi vồ được
Nom gã trở nên khổng lồ kỳ quái, tất cả các bắp thịt đều gồng lên bởi sức mạnh nhục cảm có trong người. Suốt chiều dài tấm lưng và hai bên sườn đều đầm đìa mồ hôi, cứ mỗi lần gã cử động là các cơ bắp cuồn cuộn nổi lên như những con rắn vàng. Trên đôi môi hé mở của gã, tiếng niệm thần chú phát ra càng nhanh, càng dai dẳng và thắt giật như động kinh.
- Apđula!
Tiếng hát ma quái bị cắt đứt ngay lập tức.
Giọng nói trầm vang của ông chủ đã kéo gã người điên ra khỏi trạng thái đê mê.
- Apđula!
Gã Mo run bắn như thân cây bị nhát rìu bập trúng. Và đột nhiên cùng với một tiếng gầm, gã đứng thẳng dậy, lùi về phía sau, đôi mắt sáng rực, miệng sùi bọt. Tay gã vồ lấy một thanh mã tấu treo trên vách.
Angielic hét lên. Lưỡi mác bay vút qua đầu Perắc có hai ngón tay. Ông cúi nhanh xuống kịp. Lần thứ hai, lưỡi dao thần chết suýt chạm vào ông, nhưng ông vẫn tránh kịp và ôm chặt được ngang lưng gã điên khùng. Ông dùng tiếng Ả rập nói với gã, cố đưa gã trở về với lẽ phải. Nhưng gã chống lại ông. Cáu tiết vì bị tước mất niềm khoái lạc, gã khỏe lên một cách bất ngờ.
Nicôla Perốt phải nhảy vào. Và đã có lúc trong căn buồng nhỏ hẹp diễn ra một cuộc vật lộn điên cuồng không phân thắng bại.
Chỉ đến khi ngọn đèn bị va phải, nghiêng hẳn về một bên, dầu đổ xuống vai Apđalu và bắt lửa, gã mới rú lên một tiếng và gã trở lại với chính mình.
Hết cơn mê đắm, gã rơi vào trạng thái của một con người bình thường, một kẻ tôi tớ có lỗi, gã đưa mắt nhìn quanh với vẻ hốt hoảng. Thân hình to lớn của gã run rẩy và rồi như chịu không nổi một sức ép từ bàn tay ông chủ, gã từ từ quỳ mọp xuống. Đột nhiên, gã cúi gập xuống, đến mức chạm trán vào sàn tàu, miệng thốt ra những tiếng thì thầm với vẻ buồn bã và cam chịu như trước kia.
Angielic cúi xuốn với Bécti. Cô gái chỉ bị ngất đi vì quá sợ hãi, chứ không hề bị đánh đập. Có thể bị ngạt thở đôi chút vì gã Mo đã dùng bàn tay bịt miệng cô gái, không cho những tiếng kêu phát ra khi tên cướp hộ pháp này lôi con mồi xuống tận hầm tàu.
Angielic vừa nâng cô gái dậy vừa lay nhẹ, đồng thời sửa sang lại đầu tóc, quần áo cho cô ta. Ông Mécxơlô sững sờ trước cảnh tượng vừa trông thấy.
- Khủng khiếp quá! Nhục nhã quá! – Ông ta thét lên – Ôi, con tôi, trời ơi!
Ông ta quỳ thụp xuống chân Bécti ôm chặt lấy con gái và gọi cô ta một cách tuyệt vọng. Sau đó ông ta đứng dậy, nhào tới gã Mo đã hoàn toàn suy sụp để đánh gã. Trông thấy thanh mã tấu, ông ta vồ lấy, may mà mọi người kịp nhìn thấy.
Một lần nữa, sự cương quyết của Giôphrây đờ Perắc đã chặn được lưỡi dao tử thần. Cùng với Nicôla Perốt và gã Anhđiêng, ông phải vất vả lắm mới khống chế được người cha đang nổi điên lên.
- Trời tru đất diệt cái ngày chúng ta đặt chân lên cái con tàu này – ông ta rít lên, cặp mắt nhìn nhớn nhác – Tôi sẽ giết cái thằng khốn khiếp kia bằng chính tay tôi, tôi thề như vậy.
- Sau Chúa, tôi là người chủ duy nhất trên tàu – Rescartor trả lời gay gắt – chỉ tôi mới có quyền thi hành công lý.
- Tôi sẽ giết cả ông – Mécxơlô nói, mặt ông ta tái đi. Bây giờ thì chúng tôi biết ông là ai rồi, một tên cướp, một kẻ đê tiện đầu cơ thịt người, không ngần ngại đem đàn bà, con gái chúng tôi làm phần thưởng cho quân lính của ông và rồi sẽ bán chúng tôi, các nhà đại thương gia La Roossen, như bán nô lệ, Nhưng chúng tôi sẽ chơi với ông…
Trong không khí im lặng nặng nề, nghe rõ tiếng ông ta thở hổn hển. Giôphrây đờ Perắc vẫn đứng trước mặt Apđula ủ rũ và đang run lập cập. Một nụ cười kỳ quái làm méo mó nét mặt bình thường của ông và nom ông có cái gì đáng sợ.
- Tôi hiểu xúc động của ông, ông Mécxơlô ạ - ông nói một cách bình tĩnh - tôi lấy làm tiếc về sự cố đó.
- Chỉ đơn giản là sự cố thôi à! – ông thợ làm giấy nấc lên. Kẻ làm ô danh con gái tôi! Nỗi thống khổ mà một đứa trẻ bất hạnh phải…
Ông ta so vai lại và úp mặt vào hai bàn tay, khóc nức nở.
Ông Mécxơlô, tôi van ông – Angielic nói – Hãy nghe chúng tôi nói đã này. Nhờ trời chúng ta đã đến kịp. Rồi Bécti sẽ qua khỏi cơn sọ hãi. Và bài học vừa rồi xẽ giúp nó thận trọng hơn trong tương lai…
Nhưng ông thợ làm giấy tỏ ra không nghe bất cứ điều gì. Và mọi người không ai dám bỏ ông ta, sợ rằng ông ta giận quá, ông ta có thể làm liều.
Bécti đã tỉnh lại, tỏ ra khá bình tĩnh.
- Bố! Bố! – Cô gào lên.
Ông Mécxơlô liền đến đứng cạnh để con gái yên tâm.
Việc Bécti trở lại khoang boong đã làm cho tất cả mọi người sôi sục và sợ hãi đến rụng rời.
Được ông bố và gã Anhđiêng dìu đi, cô ta rên rỉ như sắp chết và chốc chốc lại rú lên những tiếng kêu cuồng loạn. Người ta đặt cô vào chỗ nằm tạm bợ bằng rơm, phủ chiếc áo khoác. Cô ta đẩy bà mẹ ra, nhưng chẳng hiểu sao lại bíu lấy Angielic. Nàng buộc phải ngồi xuống chiếc ghế con trong khi các câu hỏi, những lời than thở, những câu chuyện và những chi tiết khó tin nhất bay qua bay lại trên đầu.
- Những linh cảm của ông đúng đấy, ông Manigô ạ - ông thợ làm giấy nói – Và đứa con tội nghiệp của tôi là nạn nhân đầu tiên…
- Linh cảm! Ông Manigô lặp lại – ông muốn nói là xác thực, có phải không ông bạn khốn khổ của tôi. Việc Lơ Gan nghi ngờ là hoàn toàn đúng. Chúng ta đang là những người tù, được dành cho một số phận kinh khủng…
Đám đàn bà con gái bật khóc. Bécti hét càng to mà vừa hét vừa chống trả một đối thủ vô hình.
- Cháu định làm mọi người phát cuồng lên cả hay sao đấy! – Angielic nói to.
Nàng túm lấy cổ áo ông thợ làm giấy và lắc mạnh, không còn biết kính trọng là gì nữa.
- Đã bao nhiêu lần người ta phải lặp đi lặp lại với ông rằng đừng có làm cho sự việc đi tới chỗ trầm trọng. Con gái ông vẫn còn trinh như cái hồi nó mới sinh ra. Liệu có cần phải nói với ông rằng chuyện đó đang đến đâu khi chúng ta đến can thiệp, nếu như ông chẳng có khả năng làm yên lòng vợ ông, con gái ông không?
Ông Mécxơlô chống trả lại bằng cách lùi lại. Có một cái gì làm Angielic nổi giận, đến mức một người đàn ông khó mà đương đầu. Luật sư Care liền tiếp sức cho ông ta.
- Chính bà thừa nhận rằng bà can thiệp kịp thời – Ông ta cười khẩy, - còn người kia thì có thể nói ngược lại rằng nếu như bà can thiệp chậm hơn thì đứa bé bất hạnh…
- “Đứa bé bất hạnh” đã làm đủ trò để thu hút sự rủi ro ấy…và nó biết rõ đấy – Angielic nói và đưa mắt nhìn nạn nhân lúc đó đã đột ngột dừng khóc.
- Bà muốn nói xa xôi rằng con gái tôi khêu gợi sự thích thú đáng ghê tởm của tên mọi kia chứ gì? – Bà Mécxơlô hỏi, dường như có bao nhiêu móng vuốt đều giương hết ra.
- Quả thật tôi muốn nói như vậy đấy. Tôi cũng đã có nhắc nhở Bécti về chuyện này. Các bạn nó đều biết.
- Đúng đấy ạ - Rasen rụt rè nói.
- A! Như vậy tức là bà dạy bài học luân lý cho con gái tôi cơ đấy.
Angielic cảm thấy câu nói có ác ý, nhưng nàng không đáp lại.
- Quả thật chỉ khi đã có kinh nghiệm của cuộc sống, người ta mới có thể thật sự phán xét thái độ sỗ sàng hay không sỗ sàng của một cô gái trẻ dại dột. Không thể vin vào chuyện vừa xảy ra để lên án cả đoàn thủy thủ, cũng như người thuyền trưởng của họ có y đồ đê tiện…
Ông Manigô xộc đến và đứng sừng sững trước mặt nàng.
- Bà bênh vực ai ở đây, hả bà Angielic? – Ông ta hỏi bằng thứ giọng lạnh tanh. Bọn cướp và lũ dâm đãng khủng khiếp? Hay là cái kẻ hầu như còn tồi tệ hơn là lão thuyền trưởng? Cái kẻ đáng ngờ mà bà đã giao nộp chúng tôi ấy, có phải không?
Câu nói làm nàng choáng váng. Ông mất trí rồi chăng? Một số người đứng cạnh ông ta cũng ngước nhìn nàng với bộ mặt nghiêm khắc và cứng cỏi như vậy. Chút ánh sáng yếu ớt trong khoang boong tàu càng làm nổi rõ vẻ chòng chọc ở những cái nhìn của họ ẩn dưới các cặp lông mày cụp xuống, những cái nhìn căng thẳng, đầy quyền uy đang đòi phải trả nợ. Nàng đưa mắt tìm Gabrien Bécnơ và thấy ông ta đứng trong đám đông mặt cũng lạnh băng, đầy vẻ nghi ngờ.
Do cảnh ăn không ngồi rồi mà cuộc hành trình bắt mọi người phải chịu đựng, rồi những điều qua tiếng lại kéo dài hết ngày này qua ngày khác, khiến họ đang tự tìm lấy kẻ thù. Có thể vì ở đây không có những người Thiên chúa giáo để cho họ nguyền rủa.
- Tôi chẳng bênh vực ai cả. Tôi chỉ đặt lại các sự vật vào đúng chỗ của nó. Bécti sống thế nào, gặp tai họa thế nấy. Nó thiếu ý tứ, còn các ông thì có để mắt gì đến đâu. Ai giao nộp các ông, tôi ư?
Nàng mất hết bình tĩnh.
- Các ông đã quên là tại sao các ông trốn khỏi La Rôsen à? Tại sao các ông lại ở đây? Các ông không biết sao?...Các ông bị bỏ tù …tất!
Và nàng nói một cách lộn xộn về tất cả những gì nàng moi được từ Bômiê và Đêgrê. Bọn cảnh sát biết hết về họ. Vị trí của từng người Tin lành đã được đánh dấu trong nhà tù và trên các tàu galê. Không một cái gì có thể cứu nổi họ.
- Nếu các ông có bị bắt, bị bắn thì không phải là do những người đã giúp các ông gây ra đâu. Tôi không giao nộp các ông…Ít nhiều đã ở biển, các ông thừa biết, cho một lúc năm chục người lên tàu mà không chuẩn bị trước là như thế nào rồi. Người của họ phải ăn bánh quy và thịt ướp ngay từ hôm đầu tiên để dành thức ăn tươi cho con cái các ông.
- Còn đàn bà chúng tôi thì họ dành để làm gì? – Viên luật sư cười khẩy.
- Và cho chính ông ta – Manigô nói, vẻ khinh khỉnh – Bà Angielic ạ, bà đừng có làm ra vẻ ngây thơ nữa. Chẳng nhẽ ông ta giúp chúng ta như vậy mà lại không đòi hỏi một sự đền bù nào cả hay sao?
- Chắc chắn là không. Về việc đó chính ông có thể bình luận với ông ấy.
- Bàn luận với một tên cướp?
- Ông nợ ông ta mạng sống, như vậy có nhiều quá không?
- Gớm, bà cứ làm to chuyện!
- Không to chuyện đâu. Điều đó ông biết rõ lắm mà, thư ông Manigô. Ông chẳng nằm mơ thấy con rắn quấn cổ ông đến ngạt thở mà đầu rắn lại là ngài Tômát, người chung vốn làm ăn với ông đó sao! Và bây giờ khi đã thoát khỏi đại họa, ông thậm chí không nghĩ đến việc ông phải biết ơn người đã cứu ông, nhà thương gia được kính trọng nhất và vì nể nhất ở La Rôsen. Vì sao thế? Chỉ vì người đó không ở về phía ông, vì người đó khác ông…
Cảm thấy nghẹt thở, nàng quay ngoắt đi một cách kiêu kì.
“Nếu họ biết có những sợi dây liên hệ gắn bó ta và chàng, họ sẽ không ngần ngại giết ta. Ta cũng có thể sẽ mất nốt chút lòng tin còn lại đối với họ…”
Dẫu sao những lời nàng nói cũng làm cho hộ dao động. Ảnh hưởng của nàng vẫn còn, vẫn đang đấu tranh để chống lại sự ngờ vực. Một niềm hứng khởi mãnh liệt tràn ngập tâm hồn nàng, khi nàng nghĩ rằng mình đấu tranh là vì chàng, rằng mình đã bênh vực chàng. Nàng lập tức tự xếp mình vào phía chàng, cho dù chàng khinh ghét mình và nàng sẽ cố bóp nghẹt mọi âm mưu cố nổi lên chống lại chàng. Chỉ việc đó thôi cũng đủ làm nàng mạnh mẽ hẳn lên.
- Quả thật là ý đồ của Đức ông Rescartor - Manigô lầu bầu sau một lúc im lặng có chủ đích – theo tôi là rất đáng ngờ. Lơ Gan đã nói dứt khoát như vậy, cả Briagiơ và Sarông…Ở lẫn đoàn thủy thủ, mấy người đó đã nghe lỏm được một số câu bóng gió rõ ràng là dành cho bọn chúng mình. Họ chẳng đưa chúng mình đến vùng đảo đâu. Họ không bao giờ có ý định đó.
- Có thể họ đưa chúng mình sang Trung Quốc đấy – Ông thầy thuốc nói khủng khỉnh – Phải rồi, có một số người nào đó hình như còn tin rằng ông Rescartor tìm ra ở con đường phía Bắc để đi sang Trung Quốc bằng một eo biển mà các nhà hàng hải và các nhà thám hiểm châu Mỹ không tìm ra được…
Họ lại nhìn nhau đầy vẻ lo lắng. Nỗi khổ ải của họ đến đây chưa phải là đã tận cùng. Trôi nổi giữa đại dương, họ chỉ có thể trông cậy vào mỗi sức lực của chính mình.
- Phải trả thù cho con gái tôi. Nếu chúng ta để cho bọn chúng muốn làm gì thì làm và tội ác của tên Mo ấy không bị trừng phạt…
Ông ta đột ngột im bặt trước một tín hiệu của Manigô. Họ rì rầm nói chuyện với nhau một hồi lâu. Angielic chỉ có thể đoán là tình thế đã đến lúc nghiêm trọng. Nàng cảm thấy mình có trách nhiệm.
Nàng cúi nhìn xuống và thấy thương bọn trẻ, mặt bạc ra vì lo lắng. Để tránh cơn giận sôi sục của người lớn, một vài đứa cụm nhau lại, đứa lớn ôm chặt đứa bé nom như một ổ chim non. Nàng ngồi xuống cạnh lũ trẻ, ôm chặt Ônôrin trong áo khoác và để làm cho nó khuây khỏa, nàng nói với nó về những con cá nhà táng. Cánh thủy thủ cũng đã hứa sẽ chỉ cho nó loài cá ấy nếu có dịp.
Trật tự đã dần trở lại. Bécti đã tỉnh táo. Ngoài nỗi sợ hãi ghê gớm mà cô ta cảm thấy khi bị gã Mo quặp chặt trong đôi cánh tay chắc khỏe của gã, cô ta không nhớ gì nữa, cũng không thấy đau đớn gì. Chỉ có nỗi ân hận đang dày vò cô ta.
Mục sư Bôke lúc đó đứng tách riêng ra, cùng với Abighen bên cạnh.
Sau khi cho con gái ngủ, Angielic bước về phía hai người.
- Thưa cha – nàng nói khẽ, giọng đầy vẻ mệt mỏi – cha nghĩ thế nào về tất cả những chuyện đó? Tại sao những thử thách nghi kỵ và bất hòa lại có thể chồng chất thêm vào những thử thách mà chúng ta đang phải chịu. Xin cha cho biết ý kiến của cha về những điều đó.
Ông già vẫn giữ vẻ nghiêm trang.
- Chúng ta đang ở giữa một cơn lốc – ông già nói – tôi lắng nghe và tôi chỉ nghe thấy những tiếng nói bất bình rời rạc. Lời nói chỉ là sức nặng yếu ớt chọi với bức tường dục vọng đứng sừng sững. Sắp đến một ngày mà cái tốt và cái xấu phải đương đầu với nhau trong trái tim mỗi một con người. Với một số người nào đó, ngày ấy đã tới… Tôi chỉ có thể cầu nguyện trong khi chờ đợi kết thúc cuộc phân tranh giữa cái Thiện và cái Ác. Cuộc phân tranh đó chưa xảy ra hôm nay.
Chỉ có mỗi ông mục sư già, đã gầy đi và táo bạo thêm bởi những nhọc nhằn của cuộc hành trình là không hề thay đổi.
- Thưa mục sư, cha nói phải lắm.
- Tôi đã vào tù ra tội nhiều rồi – Ông già nói và thở dài.
Phải chi ông già là linh mục thuộc tôn giáo mình, để nàng có thể kể hết với ông sự thật, và xin ông những lời khuyên. Nhưng ngay cả sự hỗ trợ về tinh thần ấy ông lão cũng từ chối.
Nàng quay lại với Abighen.
- Abighen này, điều gì sắp xảy ra vậy? Nỗi thù hận đang nổi lên trong chúng ta, rồi sẽ đưa chúng ta đến đâu?
- Thù hận thường là trái quả của khổ đau – cô gái thì thầm.
Trong khi đó, đôi mắt nhẫn nhục của cô ta vẫn nhìn vào một người nào đó phía sau Angielic.
Cái bóng đen to xù của Gabrien Bécnơ nổi lên trong quầng sáng mờ đục của ánh đèn. Angielic muốn tránh đi, nhưng ông ta theo nàng, và không còn cách nào khác nữa, nàng đành phải đi theo ông ta đến tận xó tối ở cuối khoang boong. Ở nơi cách biệt này hai người có thể nói với nhau một vài lời, điểu mà họ không thể nào làm nổi trong cảnh ồn ào, hỗn độn liên miên…
- Không làm sao mà gặp được bà. Bà cứ tránh tôi. Ngày tháng càng trôi qua, tôi càng mất hết ý nghĩa đối với bà.
Quả thế thật.
Cứ mỗi ngày qua Angielic lại cảm thấy con người mình bị xâm chiếm bởi nhân cách, bởi sự có mặt của người mình yêu, yêu mãi mãi và bất chấp tất cả, vẫn gắn bó với mình. Trong nàng không còn chỗ cho một người đàn ông nào khác, có chăng chỉ là một chút tình cảm xót xa khi nàng hầu như không để ý, đã bỏ mặc Abighen chăm sóc ông Gabrien Bécnơ trong ngày đầu của cuộc hành trình, lúc vết thương của ông ta hãy còn đáng lo ngại.
Ông nắm chặt lấy tay nàng. Trên khuôn mặt bị bóng tối che lấp của ông ta, ngời lên đôi mắt sáng lấp lánh. Cái nhìn rực lửa ít khi gặp này là điểm duy nhất để phân biệt ông ta với người đàn ông mà nàng đã có dịp gần gũi trong cuộc sống thanh bình ở La Rôsen. Từ nay, chỉ riêng cái nhìn ấy thôi cũng đủ làm nàng khó chịu mỗi khi thấy ông ta đến gần mình. Vả lại, thực lòng nàng không yêu ông ta.
- Này bà Angielic, bà nghe tôi nói nhé – Ông ta hình như đã cân nhắc - bà cần phải lưạ chọn. Ai không đi với chúng tôi là chống lại chúng tôi. Vậy bà đi với ai?
Nàng đập lại ngay lập tức:
- Tôi đi với những người có lương tri chống lại những kẻ mất dạy.
- Các từ ngữ phòng khách của bà không dùng được ở đây đâu. Chính bà cũng biết đấy. Về phần tôi, tôi không còn lòng dạ nào mà cười cợt. Hãy trả lời tôi đi, đừng đùa bỡn nữa.
Ông ta bấu chặt vào cánh tay nàng, đến nỗi nàng phải rú lên. Rõ ràng là các vết thương của ông ta đã lành hẳn. Ông ta đã lấy lại được sức sống mạnh mẽ như xưa.
- Tôi không đùa đâu, ông Bécnơ ạ. Các ông đang hốt hoảng và có thể bị đẩy tới những hành động đáng tiếc, nhưng tôi thì tôi không bị đánh lừa về những khó khăn đang chờ phía trước như người ta nói đâu. Tôi vẫn xây dựng niềm tin ở tương lai. Tôi không dại dột đến mức làm cả con cái chúng ta phát hoảng lên đâu.
- Một ngày nào đấy, chúng ta sẽ nhận ra chúng ta bị đánh lừa, và lúc đó thì tha hồ mà hối hận vì sự ngây thơ dại dột của mình. Bà có biết là tên tướng cướp ấy dùng bao nhiêu mưu mẹo chinh phục bà không? Tôi ngờ lắm? Bà đã thỏa thuận với hắn những gì?
Ông ta gần như mắng nàng, rồi chính nàng cũng đâm ra day dứt.
“Quả thật ta đã biết gì về chàng? Nàng tự hỏi. Ngay cả với ta, chàng cũng vẫn là bí ẩn. Quá nhiều năm tháng đã trôi qua trong con người mà ta nghĩ là mình hiểu, con người mà cho đến lúc này ta vẫn còn tin. Thế còn những tiếng tăm của chàng ở Địa Trung Hải thì sao? Những điều đó không làm ta yên tâm được … Đức vua đã cho tàu galê đến để chống lại chàng. Liệu chàng có thực sự đã trở thành một con người không ngần ngại gây ra những hành động bạo tàn và tội ác không?”. Nàng đứng im.
- Tại sao hắn từ chối không chịu gặp chúng tôi – Ông Bécnơ vẫn bám nhằng nhẵng – và tại sao hắn đáp lại những đòi hỏi của chúng tôi bằng một thái độ khinh bỉ? Bà tin ở hắn ư? Thế mà bà lại không thể đảm bảo về những hành động của hắn.
- Ông ấy chấp nhận cho các ông lên tàu vào lúc tính mạng các ông bị đe dọa, thế là đủ lắm rồi.
- Tôi thấy rõ là bà luôn bênh vực hắn – ông ta gầm lên, ngay cả lúc nếu như hắn bán chúng tôi như bán nô lệ. Hắn đã dùng bùa phép gì để làm bà thay đổi đi như vậy hả? Những mối liên hệ nào, quá khứ nào đã có thể biến bà thành một con người như thế. Hồi chúng ta còn ở La Rôsen… không có bất cứ một cái gì… có thể thâm nhập được vào sự toàn vẹn của con người bà.
Cái tên La Rôsen gợi nhớ một cái gì êm dịu của những ngày tháng thanh bình trong gia đình ông Bécnơ, khi Angielic như một con sói cái bị thương dừng lại để băng bó. Đối với ông Bécnơ đó là những kỷ niệm đau buồn đến xé gan, xé ruột không thể nói thành lời.
Ngày Angielic còn ở nhà Gabrien Bécnơ, ông ta không hề biết nàng mang theo trong bản thân mình, trong nụ cười rạng rỡ của mình, hết thảy những gì là kỳ thú của trái đất này.
Trong thế giới đầy ngờ vực của ông ta – ông ta tự nhủ - ông ta đã không muốn thấy mình bị rơi vào cạm bẫy đàn bà. Nghi ngờ, thận trọng, đôi chút khinh thường, đó là chuẩn mực của ông ta. Bây giờ thì ông ta biết bởi vì có một tên cướp đang rắp tâm cướp đoạt của ông ta cái kho báu ấy, cái kho báu mà nếu đem đặt bên cạnh sự giàu có về của cải mà ông ta vừa bị mất thật thì chẳng đáng là bao. Mỗi ngày của cuộc hành trình địa ngục này trôi qua lại đục khoét thêm vào con người ông ta một vết thương không sao chịu nổi. Ông ta căm giận gã đàn ông bí ẩn và có khả năng quyến rũ lạ thường, hễ bước chân đi là bao nhiêu đàn bà con gái nghển cổ nhìn theo. “Lũ giống cái đều không có linh hồn – ông ta tự nhủ với vẻ tức tối – Kể cả những con cái tốt nhất…Kể cả con cái này”. Ông ta ôm ghì lấy Angielic, cho dù nàng tỏ thái độ dửng dưng. Sự điên cuồng làm sức lực ông ta tăng lên gấp bội, và nỗi thèm muốn làm ông ta choáng váng đến độ không nghe được những lời nàng vừa đang nói vừa cố sức đẩy ông ta ra. Cuối cùng chỉ mỗi một từ “tai tiếng” lọt được đến ông ta.
- Vụ tai tiếng vừa rồi còn chưa đủ hay sao – Angielic van vỉ - Này ông Bécnơ, tôi xin ông, hãy bình tĩnh lại nào…Ồng phải cứng rắn lên. Ông phải chế ngự được bản thân mình. Hãy xứng đáng là một ông chủ, một người cha.
Ông ta chỉ biết có mỗi một điều là nàng từ chối, không tiếp nhận đôi môi của ông ta, điều mà đáng ra nàng có thể đồng tình với ông ta trong bóng tối.
- Tại sao bà giữ gìn ghê gớm thế? – Ông ta thì thầm – Chẳng phải chúng ta đã hứa hẹn thành vợ chồng rồi sao?
- Không, không. Không thể được. Không bao giờ. Giờ đây tôi chỉ còn thuộc về ông ấy. Chỉ ông ấy…
Ông ta buông thõng hai cánh tay như bị giáng một đòn chí tử.
- Một ngày nào đó, tôi sẽ nói rõ với ông tất cả…- nàng nói tiếp như muốn làm tăng hiệu quả của câu nói vừa rồi – Ông sẽ hiểu rằng những mối dây liên hệ gắn chặt tôi và ông ấy…không ai có thể làm đứt được …
- Một con đàn bà khốn kiếp!
Hơi thở ông ta nóng rực. Cả hai đều thì thầm, không dám nói to.
- Tại sao có thể làm tất cả những điều tồi tệ ấy? Những điều tồi tệ ấy?
- Điều tồi tệ nào cơ? – nàng nói trong cơn nức nở - Tôi đã tìm cách cứu mạng sống của các ông khỏi cơn tai họa do những người đồng đạo của tôi gây ra.
- Như thế lại còn tồi tệ hơn.
Ông ta làm một cử chỉ nguyền rủa. Tự ông ta cũng không biết mình làm thế là muốn bày tỏ điều gì nữa. Angielic vẫn mở mắt chong chong. Xung quanh nàng, tiếng trò chuyện rì rầm đã tắt. Chỉ còn có ngọn đèn duy nhất treo dưới thanh rầm là hãy còn thức.
“Cần phải nói rõ để ông Gabrien Bécnơ biết những mối dây liên hệ gắn bó ta và Giôphrây đờ Perắc. Ông ta là một con người thẳng thắn và có những niềm tin đáng kính. Trong khi nghĩ rằng ta là một kẻ giang hồ chinh phục, ông ta có thể sẽ làm những việc vô cùng tệ hại để kéo ta ra khỏi vòng tay của người kia”.
Sở dĩ nàng chưa nói ngay lúc này là vì nàng sợ làm phật ý con người mà nàng nhất quyết coi như chồng mình. Chàng đã bảo nàng: “Đừng nói gì cả”.
Nàng không dám làm trái lời dặn ấy, cho dù vì bất cứ một cái gì tên thế giới này đi nữa, những lời dặn được nói lên bằng một thứ giọng lạ lùng, làm nàng phải rùng mình.
“Ôi! Chàng làm ta sợ hãi, nhưng đồng thời chàng vẫn cuốn hút ta”.
Nàng nhắm mắt lại nằm sát vào thành tàu. Phía sau lớp thành chắn ấy là đại dương, với những tiếng rì rầm bất tận và thờ ơ.
“Biển ơi…Biển mang chúng tôi đi, biển hãy lắng nghe lời cầu khẩn của chúng tôi… Xin biển hãy cho chúng tôi được gắn bó cùng nhau”.
Ngoài nỗi mong ước đó, nàng không còn muốn bất cứ một điều gì trên thế gian này nữa. Phải chăng nàng vẫn còn tiếc nuối cái thời nữ bá tước đờ Perắc xinh đẹp, sang giàu. Chắc chắn là không. Điều nàng thích thú là ở đây, trên con tàu không tên, không mục đích. Bởi vì trong cơn ác mộng có chứa đựng biết bao điều kỳ lạ. Có một cái gì vừa khủng khiếp vừa rực rỡ đang cùng lúc tồn tại trong nàng, tranh chấp bản thân thể của nàng. Phía sau tấm lưới của những bấp bênh, đầy lo ngại, nàng vẫn nuôi hy vọng ở tình yêu. Một tình yêu hoàn toàn khác với những tình yêu nàng đã biết từ trước tới nay, một tình yêu xứng đáng với biết bao khó nhọc nàng đã bỏ ra để nuôi nấng giữ gìn trong ngần ấy năm tháng khổ đau.
Trong giấc ngủ nàng mơ thấy tất cả những mối dây liên hệ có thực mà mắt nàng không thấy được khi còn thức.
Bởi vì con tàu đang chở theo trong lòng nó cả tình yêu và thù hận. Angielic thấy mình băng qua những cầu thang khủng khiếp dựng đứng và không ngừng chao đảo trong bóng đêm. Một sức mạnh siêu phàm đã đẩy nàng về phía chàng. Nhưng một con sóng lớn vồ lấy nàng, ném nàng vào trong một cái miệng há hốc tối tăm. Nàng lại bắt đầu bám víu vào vô số những bậc thang, càng sợ hãi hơn vì bị ám ảnh bởi cái cảm giác là mình đã đánh mất một cái gì vô cùng quý giá và chỉ có cái ấy mới cứu thoát được mình.
Thật cứ như bị đóng đinh câu rút. Bên ngoài là bão tố, dưới chân là bóng tối càng dày đặc hơn và trên đầu là đêm đen, trong khi các đợt sóng vẫn không ngừng vồ lấy nàng để tung lên, ném xuống. Và khó chịu hơn hết là cái ý nghĩ bức bối muốn tìm lại trong chính mình thứ bùa phép để giúp mình thoát khỏi giấc mơ.
Đột nhiên nàng tìm thấy: đó là tình yêu. Tình yêu nhổ sạch mọi cỏ độc của kiêu căng và sợ hãi. Dưới tay nàng, các bậc thang bằng gỗ bỗng trở thành cánh vai rắn chắc và kiên nghị, để đưa nàng dựa vào đó tấm thân mệt lả của mình. Chẳng còn gì nữa để đỡ nàng, giữa khoảng không, ngoài đôi cánh tay ôm xiết làm nàng đau đớn. Nàng gắn vào chàng như sợi dây leo mảnh dẻ bám vào một thân cây vững chắc. Và nàng không còn chỉ sống cho riêng nàng nữa. Môi trên môi, nàng hớp lấy hớp để hơi thở của chàng. Không có cái hôn ấy, nàng sẽ chết. Thân xác nàng khát khao vô tận món quà tặng của tình yêu mà đôi môi không nhìn thấy đang phân phát. Mọi khả năng tự vệ đều rơi rụng hết. Nàng buông thả thân mình như một cọng rêu trôi nổi trong dòng nước giữa đêm đen vô tận, phó mặc sự đòi hỏi mãnh liệt của chiếc hôn do tình yêu đem đến. Không có gì tồn tại ngoài sự tiếp xúc của đôi môi nóng hổi mà nàng nhận thấy. Ồ, phải rồi, nàng đã nhận ra chính đôi môi ấy…
Nàng vừa bừng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, nhịp thở hổn hển và vừa ngồi dậy trên ổ, nàng vừa đưa tay lên ngực để làm dịu trái tim đang đập rộn lên vì được chứng kiến qua giấc mơ một khoái cảm mạnh mẽ đến thế. Đã lâu lắm rồi, nàng chưa bao giờ gặp một giấc mơ như thế.
Vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, nàng đưa mắt nhìn quanh và đột nhiên phát hoảng lên khi nhận ra cái bóng to xù của Gabrien Bécnơ đang quỳ gối bên cạnh mình.
- Ông đã – nàng ấp úng – Có phải ông đã …Có phải ông…ôm lấy tôi không?
Ông ta khẽ nhắc lại lời nàng với vẻ sửng sốt và lắc đầu.
- Tôi nghe bà rên rỉ. Tôi không ngủ được, thế là tôi đến đây.
Liệu bóng tối có che lấp nổi những run rẩy vô thức của nàng không? Nàng nói:
- Tôi nằm mơ chứ có gì đâu.
Nhưng ông ta lết tới gần hơn nữa.
Vẫn hoàn toàn chưa thoát khỏi giấc mơ, nàng chỉ còn có thể để mình bị cuốn theo một tiếng gọi cũng xưa cũ như thế giới này.
Hai cánh tay lại ôm ghì lấy Angielic, nhưng lần này không còn là cánh tay chàng. Nàng đã đủ tỉnh táo để biết được điều đó. Mặc dù bản thân mình vẫn đang là con mồi của cơn sốt dục vọng, trí óc nàng đã tìm lại được sự sáng suốt để từ chối ông ta. Nàng van vỉ:
- Đừng làm thế ông.
Nhưng toàn thân nàng như tê liệt. Nàng sực nhớ rằng ông Bécnơ khỏe kinh khủng. Chính nàng đã trông thấy ông ta quật đổ một gã đàn ông. Kêu lên! Nhưng cổ họng nàng tắc nghẹn, không một tiếng nói nào bật lên được. Vả lại, làm thế là hết sức nguy hiểm.
Nàng cố giãy ra.
“Mọi người trên tàu này đều đang hóa điên” nàng nghĩ một cách tuyệt vọng. Bóng tối bao trùm cả hai người, sự thận trọng trong từng cử chỉ che khuất mục tiêu cuối cùng của người đàn ông, nhưng nàng nhận thấy ông ta rõ ràng đang tiến tới bằng sự bền bỉ âm thầm.
Nàng giật nảy, và trong khi ông ta đưa bàn tay sờ soạng tìm má mình, nàng quay đầu lại, cắn một phát thật mạnh. Thoạt đầu ông ta tìm cách bắt nàng phải nhả ra. Nhưng không được. Thế là ông ta rú lên: “Đồ chó hoang!”
Máu ông ta chảy cả vào miệng Angielic. Khi nàng nhả ra, Gabrien Bécnơ cúi gập người xuống vì đau đớn.
- Ông đi ngay đi – nàng nói khẽ - Ông đi ra khỏi chỗ này ngay…Ông dám làm thế à?
Ông ta lùi lại.
Ônôrin trở mình trên võng.
Một đợt sóng đập vào thành tàu làm bật lên tiếng trầm đục. Angielic lấy lại được nhịp thở bình thường. Đêm đang trôi nhanh tới điểm tận cùng và ngày sắp đến. Làm sao mà tránh khỏi va chạm giữa những con người đã trở nên hung dữ vì cảm thấy tương lai bất định, trong cảnh tù túng của con tàu vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng nàng cảm thấy tâm hồn mình trở lại bình yên nhanh hơn là thân xác. Nàng vẫn còn bối rối, không thể nào quên được rằng một khi đã bị đánh thức, thân xác nàng sẽ trở thành con mồi của dục vọng.
Nàng đang chờ đợi một người đàn ông. Nhưng không phải người đàn ông kia. Người đàn ông nàng đang yêu, đang bị phân cách và nàng đang đưa hai tay về phía chàng. “Hãy nhận lấy em đi…Hãy giải thoát em, anh mạnh mẽ biết bao nhiêu…Tại sao em lại có thể mất anh được? Nếu anh đẩy em ra, em sẽ chết ngay!”
Nàng khẽ lẩm bẩm, hy vọng làm dịu đi ngọn lửa cuồng nhiệt vừa tìm lại được. Lẽ nào nàng lại có thể cứ lạnh lùng trước mặt chàng? Lẽ nào một người đàn bàn đang yêu lại xử sự như vậy? Chàng có thể nghĩ rằng nàng không yêu mình nữa. Nhưng trong giấc mơ nàng đã tìm được môi chàng.
Những nụ hôn của Giôphrây! Làm sao nàng có thể quên được những nụ hôn đó được? Nàng nhớ lại cảm giác kinh ngạc của mình và tiếp đó là sự ngây ngất khi được nhận nụ hôn đầu tiên của chàng, vào cái thuở xa xưa ấy. Lâu lắm rồi, lúc hãy còn là một cô vợ trẻ, nàng thích thú biết bao sự cám dỗ dịu dàng của đôi môi, nàng tận hưởng cái mệt mỏi rã rời của một người tình đang cảm thấy không còn gì hơn nữa, ngoài niềm hạnh phúc không tên được người yêu mình ban thưởng.
Về sau này, không một đôi môi đàn ông nào có thể biết được sự mãn nguyện đến thế ở nàng. Nàng cho rằng nụ hôn là một cái gì hết sức riêng tư, thầm kín, ngoài chàng, nàng không có quyền được phân phát cho bất cứ ai khác. Cùng lắm nàng đành phải chấp nhận, coi như sự mở đầu cần thiết của một cuộc phiêu lưu quá trớn mà thôi.
Những nụ hôn như vậy, nàng chỉ để lướt qua như một thứ nghi lễ, làm vui lòng người được hôn bằng sự khéo léo và nồng nhiệt. Không có đôi môi nào của những người tình ấy đã để lại trong lòng nàng một kỷ niệm lý thú.
Suốt cả đời mình, nàng giữ mãi cho mình mà hầu như không biết, phẩm chất có một không hai của những nụ hôn ngấu nghiến và kỳ lạ mà hai người đã cho nhau, những nụ hôn đầy lạc thú và mãi mãi no nê của cái thời xa xưa ở Tuludơ ấy.
Chương 20
Và chàng kia, khuôn mặt tối đen dưới chiếc mặt nạ, vì thế mà mọi người vẫn gọi chàng là con người thép, chàng hiện ra trong ánh sáng ban mai nhợt nhạt, phơ phất làn khói mỏng của những ngọn đèn vừa mới tắt.
Sự xuất hiện đường đột của ông làm đám hành khách lo lắng. Họ đều vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn, nặng trình trịch. Họ thấy rét. Lũ trẻ ho và răng va vào nhau lập cập.
Các thủy thủ đều mang sùng, đứng vây bọc xung quanh Rescartor.
Ông đưa mắt nhìn lướt qua những người di tản, cái nhìn hình như sắc nhọn hơn được phóng ra từ các khe hở của chiếc mặt nạ.
Tất cả mọi người! Tôi mời các vị tập hợp lại và lên hết cả trên boong.
- Ông cần gì chúng tôi? – Ông Manigô vừa hỏi vừa cài cúc chiếc áo rơđanhgốt nhầu nhèo.
- Các vị sẽ được biết ngay bây giờ. Tôi yêu cầu các vị đứng xếp hàng ở đằng kia.
Ông bước lên khoang để nhìn mấy người đàn bà. Đến trước là bà Sara Manigô, ông trút bỏ bộ dạng cứng cỏi của mình và cúi chào rất lịch sự.
- Thưa bà, tôi cũng bắt buộc phải mời bà vui lòng đi với chúng tôi, cả bà nữa, thưa bà – ông nói thêm và quay về phía bà vợ ông làm giấy.
- Được thôi, tôi đi ngay ấy mà – bà Manigô vừa nói một cách quả quyết vừa trùm đầu bằng tấm khăn choàng đen. Nhưng tôi muốn được biết ông giành cho chúng tôi những điều gì đấy ạ.
- Không có gì dễ chịu đâu, tôi khẳng định với bà như vậy. Tôi là nười đầu tiên bực mình về chuyện này, nhưng dầu sao cũng phải giới thiệu với các vị.
Ông dừng lại trước bà cô Ana và Abighen, nhắc hai người đến xếp hàng bên cạnh toán đàn ông đang chờ đợi được đám thủy thủ có vũ khí vây quanh.
Tiếp đó ông đi tới chỗ Angielic đang ngồi im thin thít vì lo sợ. Ông bày tỏ với nàng vẻ cung kính sâu sắc và một nụ cười riễu cợt.
- Thưa bà, cả bà nữa, bà bắt buộc phải đi theo tôi.
- Có điều gì xảy ra vậy?
- Hãy đi theo tôi và tính hiếu kỳ của bà sẽ được thỏa mãn.
Nàng quay đầu lại định bế Ônôrin nhưng ông ngăn lại.
- Không, không cho trẻ con lên boong. Cảnh này không phải dành cho chúng.
Ônôrin gào lên. Giữa lúc đó, Rescartor làm một cử chỉ bất ngờ. Ông thọc tay vào chiếc túi da đeo ở thắt lưng và lôi ra một viên ngọc lam cỡ lớn lấp lánh những tia sáng kỳ dị, trao cho con bé. Ônôrin đứng im, chịu khuất phục. Nó vồ lấy viên ngọc và không nhìn thấy gì xung quanh nữa.
- Còn bà – ông vừa nói vừa quay về phía Angielic, - hãy đi đi và đừng có rằng giây phút cuối cùng của bà đã đến. Chỉ một lát nữa thôi bà sẽ quay trở lại với con gái bà.
Trên boong trước, đoàn thủy thủ đã tập hợp đông đủ. Trong cái sặc sỡ của các bộ quần áo tự chọn theo ý thích của từng người, có thể phân biệt rõ người vùng Địa Trung Hải với những chiếc thắt lưng và khăn quàng chói chang, người Anglô – Xắcxông đội mũ trùm bằng len và nhiều người mặc những chiếc áo gilê bằng lông thú. Hai người da đen, một người Ả rập nổi bật bên cạnh những khuôn mặt cháy nắng có mái tóc nhạt màu của người Anh. Tuy thế người thủy thủ trưởng và những người có trách nhiệm chỉ huy các toán thủy thủ sáng nay đều mặc áo rơđanhgốt màu đỏ, gắn lon vàng, kiểu đồng phục hạ sĩ quan trên tàu.
Thêm gã Anhđiêng với nước da màu đồng bên cạnh Nicôla Perốt râu xồm, đầy lông lá, thế là hoàn thành đầy đủ một bảng kê các sắc tộc của loài người không kém phần ý nghĩa.
Angielic vẫn không nghĩ rằng họ có nhiều người đến thế. Thường ngày họ tản ra trên các trục cột buồm, các dây néo. Mọi người quen thấy họ là những cái bóng như những con khỉ nhanh nhẹn, hoạt bát, treo lơ lửng trên cánh rừng chằng chịt những cột gỗ và các lá buồm. Từ nơi ở của họ, những tiếng cười, tiếng gọi và tiếng hát bay qua đầu mọi người.
Giờ đây, từ trên cao tụt xuống, họ có vẻ không được thoải mái trên lớp ván sàn lúc nào cũng chao lắc của boong tàu. Mất đi cái nhẹ nhàng đến kinh ngạc, và tài nhào lộn của “những người buồm”, họ trở nên lúng túng, vụng về. Tất cả các khuôn mặt của họ đều in đậm vẻ nghiêm trang hơn là vui nhộn. Và những đôi mắt dù vui, dù buồn đều có riêng một ngọn lửa của những cái nhìn vốn quen việc thăm dò chân trời, quen với sự dè chừng, trong khi đó, vòng cung lông mày quen với việc che chắn các tia sáng mặt trời đều nhô hẳn về phía trước.
Gió ùa vào làm căng phồng chiếc áo khoác sẫm màu của Rescartor. Ông đứng tách ra, hơi dịch lên phía trước.
Tiếng gió và bản hòa tấu vang lên từ các sợi dây là những âm thanh duy nhất ngự trị trên con tàu. Tất cả mọi người đều đứng im và những cặp mắt cụp xuống, sững sờ vì một ý nghĩ chung là không hiểu nổi điều gì sắp xảy ra. Ý nghĩ ấy không chỉ có ở những người Tin lành mà ở cả những người dân quê đứng túm tụm ở phía bên kia boong, sát với lan can.
Rescartor nói:
- Thưa ông Mécxơlô, tối qua ông đòi hỏi công lý đối với sự lăng nhục mà con gái ông là nạn nhân. Ông đã vừa ý. Công lý đã được thi hành.
Sau cái hất hàm của ông, tất cả các đôi mắt đều ngước nhìn lên. Tiếng thì thầm khiếp sợ cùng lúc được bật lên.
Trên cột buồm cao đến ba trục piê một thân người bị treo đang đung đưa nhẹ nhàng.
Angielic vội đưa bàn tay lên che mặt. Theo tín hiệu của Rescartor, sợi dây giữ kẻ bị hành hình được cởi ra. Thi thể từ từ hạ xuống giữa boong tàu. Cặp môi sưng vều của gã người Mo Apđula mở hoác, phơi ra bộ răng trắng lóa. Cả đôi mắt khép không chặt cũng để lộ ra một màu trắng lạnh lẽo, chết chóc, anh ánh sắc xà cừ. Chân tay gân guốc của gã xoãi ra như người nằm ngủ, nhưng da thịt đã trở nên xám ngoét. Nhìn cái xác trần truồng của gã mọi người không khỏi rùng mình trong ngọn gió ban mai lạnh buốt.
Angielic chợt thấy lại cái cảnh gã đàn ông trần truồng, cúi khom người trong hành vi khốn nạn của gã, và như còn nghe giọng nói khàn khàn khi gã quỳ thụp dưới chân ông chủ và thì thầm bằng tiếng Ả rập: “Tôi đặt bàn tay lên ngài, nhưng chính bàn tay ngài sẽ trừng phạt tôi. Cầu xin thánh Ala phù hộ”.
Hai người da đen đi đến, hát rì rầm một khúc Thánh ca buồn thảm. Họ nâng cái xác lên, cởi bỏ sợi dây ô nhục và đưa đi về phía cột buồm trước.
Rescartor vẫn đứng quay về phía những người Tin lành.
- Bây giờ các vị cần phải biết một điều và chỉ một lần thôi là đủ. Tôi treo cổ gã đàn ông kia không phải vì gã xúc phạm đến tiết hạnh của con gái ông đâu, ông Mécxơlô ạ, mà vì gã không nghe lời tôi. Khi các vị lên tàu cùng với vợ, con các vị , tôi đã gia lệnh rõ ràng cho đoàn thủy thủ của tôi. Không một ai được phép đến gần đàn bà, con gái và không được tỏ ra thiếu tôn trọng đối với họ…nếu vi phạm sẽ phải đền tội bằng cái chết. Apđula đã vi phạm, và bây giờ anh ta đã phải đền tội.
Ông tiến về phía họ, đến đứng sững ngay trước mặt ông Manigô và đưa mắt nhìn lần lượt từ ông Bécnơ, ông Mécxơlô đến ông mục sư Bôke. Căn cứ vào thái độ của các bạn đồng hành, có vẻ như mấy người đó là các thủ lĩnh của cái cộng đồng này. Chiếc áo choàng của Rescartor bị gió đẩy làm phanh ra, để lộ đôi bàn tay đi găng của ông bấu chặt lấy hai cái cán của hai khẩu súng ngắn giắt ở thắt lưng.
- Tôi muốn nói thêm điều này – ông nói tiếp với thứ giọng nặng nề đầy vẻ đe dọa – để các vị biết mà giữ gìn. Thưa các vị, các vị là người La Rôsen, các vị biết rõ luật đi biển. Các vị không thể không biết rằng trên con tàu Gunxbôrô, tôi là người chủ duy nhất, sau chúa. Tất cả mọi người trên tàu; sĩ quan, thủy thủ, hành khách đều phải phục tùng tôi. Tôi treo cổ tên Mo, người đầy tớ trung thành của tôi vì gã không tuân theo các mệnh lệnh của tôi…Nếu một ngày nào đó, các vị không tuân lệnh như thế, hãy nhớ rằng tôi cũng có thể treo cổ các vị…