Tên truyện: Because you forgot me ( bởi vì anh đã quên)
Thể loại: Truyện dài
Tác giả: Jen
Rating: K+
Chẳng biết tại sao, từ khi bắt đầu viết những dòng này, tôi đã cảm thấy câu chuyện của mình buồn thật là buồn! Có lẽ bởi khung cảnh của câu chuyện, cũng có lẽ là bởi hoàn cảnh của các nhân vật trong chuyện.
Trong thâm tâm của mình, tôi thực hi vọng họ sẽ có thể đến bên nhau, và bên nhau trọn đời. Nhưng nếu như mọi chuyện đơn giản như vậy, chắc hẳn tôi đã không cần tốn thời gian để viết nên từng dòng chữ!
Cho tới giây phút cuối cùng viết câu chuyện này, tôi cũng chẳng biết mình sẽ viết nên một cái kết vui hay một cái kết buồn nữa, nhưng có lẽ phần lớn là phụ thuộc vào cảm xúc của cá nhân tôi lúc ấy, nên chắc chắn sẽ không hứa hẹn gì trước.
Có lẽ tôi nên chọn ngày nào đó thật đẹp trời và may mắn để viết nên cái kết truyện nhỉ?
Nhưng trên hết, tôi hi vọng các bạn sẽ thích cuốn truyện của tôi, thích những gì mà tôi muốn truyền tải qua cuốn truyện của mình. Tình yêu thật kì diệu! Nó có thể tạo nên tất cả mọi thứ, nhưng như một con dao hai lưỡi, nó cũng có thể cướp đi của bạn tất cả!
Tất nhiên, chẳng ai bắt bạn phải cẩn thận với tình yêu, hay tránh xa tình yêu, vì đó là một chuyện không thể xảy ra nhưng tôi vẫn hi vọng các bạn biết trân trọng tình yêu của mình, bởi không phải chỉ một mình bạn mệt mỏi với tình yêu, không phải chỉ một mình bạn trốn tránh, hay không phải chỉ một mình bạn sợ tình yêu đâu! Ngay bên cạnh, có lẽ là ngay sát bên cạnh bạn thôi, cũng có những con người còn mệt mỏi hơn, còn sợ sệt hơn bạn đây! Nhưng họ vẫn ưỡn thẳng lưng, vẫn tiến lên phía trước, và không từ chối tình yêu đấy thôi!
Đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói với bạn, trước khi bạn bắt đầu đọc cuốn truyện này!
Jen
MỞ ĐẦU
Mùa thu!
Mùa thu đã đến rồi!
Lại một mùa thu nữa đã đến.
Bảo Ân ngỡ ngàng ngắm nhìn những chiếc lá vàng quay vòng trong gió, từ từ rơi xuống đất.
Ngơ ngác...
Ngày xưa, anh thường bảo cô rằng “ Đồ ngốc! Lá rơi thì có gì mà buồn chứ?”
Những lúc như vậy, cô sẽ bĩu môi, trợn mắt nhìn anh “ Rõ ràng là rất buồn bã!”
Anh bật cười, véo má cô “ Ngốc! Chúng mình cùng đi ngắm lá vàng rơi! Anh sẽ cho em thấy nó chẳng buồn gì cả!”
Đúng vậy! Thực ra lá vàng rơi chẳng có gì đáng để buồn cả!
Nhưng tại sao, tại sao từ ngày anh đi, nó lại trở nên buồn bã đến nhường này?
“ Ngốc, là bởi vì có anh ở bên cạnh em đó!” Anh mỉm cười và đáp như vậy.
Nhưng sao bây giờ anh lại bỏ rơi cô?
Nhưng sao anh cứ mải mê theo gót chân Thần Chết, đi chu du khắp mọi nơi? Tại sao anh không trở về?
Đã hai mùa lá vàng trôi qua. Anh vẫn không về!
Anh đã quên cô rồi sao?
“ Vũ! Thiên Vũ! Trở về đi anh!” Cô bất giác thốt lên, thế rồi lại tự cười nhạo chính mình.
Nếu anh thực yêu cô đến vậy, anh đã trở về từ lâu rồi!
Anh đâu có yêu cô! Anh đâu có yêu cô! Đâu có yêu cô! Tất cả chỉ là nói dối, chỉ là dối trá mà thôi!
Những chiếc lá vàng vẫn cứ rơi, rơi mãi...
Mùa thu.
Thật buồn bã biết bao!
================================================== =====
P/s: Jen's back! Không hứa hẹn trước về quá trình post bài, nhưng hi vọng rằng Jen sẽ theo truyện này đến the end!