kết quả từ 1 tới 5 trên 5

Ðề tài: Kết quả Cuộc Thi Viết Thư Tình 2011!

  1. #1
    °•ღYêu ChồnGღ•° ~*gInNy*~'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2009
    Nơi Cư Ngụ
    -![•sÓnG bIểN•]!-
    Bài gởi
    1,111

    Default Kết quả Cuộc Thi Viết Thư Tình 2011!

    Hòa cùng không khí ngọt ngào của Lễ Valentine Trắng - Với những quan tâm của tất cả member toàn thể 4rumz. Cuộc thi Viết Thư Tình 2011 cũng khép lại.

    Một mùa Valentine nữa lại qua đi , BTC cùng BGK của cuộc thi xin chân thành cảm ơn những quan tâm của các bạn . Xin chúc những đôi đã yêu - đang yêu - và sẽ yêu những lời yêu thương ngọt ngào nhất . Hãy luôn trân trọng những gì bạn đang có - mặc dù đó là những cử chỉ giận hờn nhỏ nhoi nhất

    :tim:Kết quả Cuộc thi Viết Thư Tình 2011!:tim:



    Giải Nhất: Vụn nắng trong hộp ước - Miên Di

    Giải Nhì: Mưa trắng - Nắng xanh - visaoxaxoi

    Giải Ba: Trước khi em trở thành Đại gia - Đại gia HHT

    Giải Khuyến khích: .ღ. Dọc Miền Cô Đơn .ღ. - .ღ. Yêu Yêu .ღ.

    Một người đau sẽ tốt hơn là cả ba người
    Sẽ tốt hơn là đến khi bàng hoàng chia hai lối đi
    Tháng năm ấy,sẽ khắc ghi vào đáy sâu lòng này
    Người hỡi hãy cứ xem em như một cơn say nắng
    Trong đời anh...!!!

  2. #2
    °•ღYêu ChồnGღ•° ~*gInNy*~'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2009
    Nơi Cư Ngụ
    -![•sÓnG bIểN•]!-
    Bài gởi
    1,111

    Default

    Giải Nhất - Vụn Nắng Trong Hộp Ước - Miên Di

    Vụn Nắng trong Hộp Ước



    Vì hạnh phúc đang chờ chúng ta nơi cuối con đường.

    Phải vậy không, Du?


    ***


    Dear my used-to-be friend,



    Du à, cậu vẫn ổn chứ? Lịch học chắc lu bu lắm nhỉ? Cả tuần rồi tớ chưa thấy cậu trả lời tin nhắn. Giữ sức khỏe và đừng nghĩ nhiều quá nhé, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

    Du à, tớ vẫn ổn, khỏe mạnh, vui vẻ, cười nhăn nhở và phởn phơ chơi mỗi ngày, thi thoảng lại mở “I need some sleep” hoặc “A better day” và nhẩm đi nhẩm lại lời Du dặn tớ. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.



    Du à, bên này đang có tuyết, đẹp lắm, nhưng rét cóng ruột gan. Nếu không có tuyết thì trời sẽ đầy sương, che hết cả trăng sao. Tớ cuộn thành một cục tròn vo trong góc nhà, nghe Tatu và TH. Vẫn thấy lạnh.

    Du à, tớ nhớ lắm. Nhớ da diết nắng Sài Gòn, oi nồng, bụi bặm, đặc quánh cái xô bồ, hối hả và vô tình của con người.

    Cơ mà, tớ vẫn nhớ. Ấy không phải nỗi nhớ của những đứa con trung thành với quê hương. Chỉ đơn giản là, tớ cô đơn quá, cần bấu víu vào một bất cứ thứ gì đó, thế là, cặm cụi mót nhặt, chắp vá ký ức, thêm thắt tình cảm mình vào, tô lên những mảnh vỡ bằng những màu thật đẹp. Và nhớ. Và yêu.

    Phải vậy không, Du?



    Du à, Bông Tuyết vừa chết? Cũng phải, nó già rồi, nên chết đi cho rảnh nợ, nhỉ?

    Du à, tớ của hai năm trước sẽ không nói câu ấy. Nhưng tớ thay đổi rồi, vững vàng, bình ổn và khô lạnh hơn. Tớ đang hạnh phúc lắm. Tương lai rộng mở trước mắt tớ. Không vật cản đường.

    Du thì sao?



    Du à, còn nhớ những đêm chúng ta lên đồi thông chứ? Đất nồng ẩm, cỏ ngậm sương, và bầu trời cao đầy sao trên đầu. Chúng ta đã chia sẻ ước mơ với nhau, rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy mảnh đất ấy, nơi định kiến, sự phân biệt đối xử và phân tầng lớp không tồn tại. Một lãnh địa trong mơ, nơi chúng ta được là chính chúng ta, không phải tự thỏa hiệp với chính mình.

    Rồi thì, cậu cũng lớn, tớ cũng lớn, bỏ lại những mộng ước vụng dại mà lột xác.



    Chúng ta đã rất sợ, nhỉ? Sợ họ trông thấy, và cướp chúng ta khỏi nhau. Chúng ta bảo rằng chúng ta không sợ, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.

    Nhưng giờ thì, mọi chuyện ổn cả rồi, nhỉ? Tình yêu là xa xỉ phẩm của tuổi trẻ, mà chúng ta trao tuổi trẻ cho nhau rồi, lấy gì mà yêu nữa đây?



    Chúng ta đã rất đau đớn, nhỉ? Mỗi khi cậu hôn tớ. Mỗi khi cậu chạm vào tớ. Mỗi khi chúng ta ngồi ở hai đầu của căn phòng, tớ nhìn cậu phác thảo tớ, nằn nì mãi xin được liếc mắt một lần thôi, mà cậu không cho. Cậu bảo, tớ mà nhìn, sẽ cười suốt một ngày.

    Tớ đã rất tò mò, nên một lần cậu ngủ quên, lén lật ra xem.

    Rồi thì, tớ hiểu ra tất cả.



    Không xứng đâu, Du ơi. Cô bé chín tuổi núp trên bậc cầu thang mà lén nhìn xuống cậu, tủm tỉm cười mãi. Cô bé ấy đâu đẹp như tranh cậu vẽ.

    Cô ta xấu xí, vị kỷ, tham vọng, tự ti. Cô ta đã bỏ rơi tuổi thơ, khước từ tuổi trẻ, để đổi lấy một cuộc sống cô ta muốn, một cái tôi cô ta muốn.



    Không xứng đâu, Du ơi. Cô bé mười ba khóc đỏ mắt vào ngày 14/3, khi cậu tặng chocolate cho cả lớp, chỉ trừ cô ấy. Cô bé ấy đâu đẹp như tranh cậu vẽ.

    Ba năm sau ngày ấy, khi tình cờ phát hiện ấy chỉ là một hiểu lầm, khi cảm nhận rõ rệt ánh mắt ấm áp người ấy trao mình, cô ta vẫn không đủ can đảm thổ lộ. Vì người ấy… cũng chưa một lần dám mở lời.

    Bây giờ còn như thế không, Du?



    Du à, tớ dạo này giỏi lắm. Sinh nhật cậu, tớ sẽ dành trọn một ngày bên gia đình và bạn bè, ăn tiramisu và uống… nước ngọt (không, tớ không chia cho cậu đâu, dù đấy có là món khoái khẩu của cậu. Hờ hờ, cứ thoải mái dọa, cậu đâu có đây mà đánh tớ thật đâu). Tớ đập vỡ sạch sẽ cầu thủy tinh và cắt nát hết nhẫn cỏ kết rồi.

    Những thứ ấy không quan trọng nữa. Lần nói chuyện gần đây nhất của chúng ta nhạt như nước ốc ấy, hen? Chúng ta không hiểu đối phương đang nói gì, muốn gì. Dùng dằng, đưa đẩy, buông lời lập lờ để làm gì, hở Du?

    Ước Hẹn và Yêu Thương không phải vật hữu hình để có thể khóa kín trong hộp, giữ rịt suốt đời, hen? Một ngày nào đó cậu mở ra, sẽ chỉ thấy những mảng mục ruỗng bốc mùi. Cậu sẽ dập ngay nắp lại, quẳng nó vào thùng rác, phủi tay. Ngày mai, bác lao công sẽ đến dọn rác, và cậu tạm biệt Yêu Thương.

    Xong. Đơn giản, không đau đớn, không bẩn tay.

    Thế đó. Đây có lẽ cũng là bức thư tay cuối cùng tớ viết cho cậu kể từ ngày sang đây.



    Du à, tớ đang nghe Tatu gào lên rằng, sẽ chẳng ai bắt được họ. Kết cuộc thì, họ cũng chia tay.

    Nhưng thế thì có sao nào? Ngày vẫn đẹp, nắng vẫn rạng rỡ. Tớ vẫn sống, ăn, ngủ, làm việc, ngày này qua tháng khác, gò mình trong một khuôn khổ “bình thường”.

    Những thứ bất thường thì nên tránh xa, Du ạ. Điên Cuồng chỉ nên dành cho tuổi trẻ thôi.

    Du à, cậu yên tâm, tớ vẫn là tớ, mê mẩn những bản rock ‘n roll trầm buồn và lãng đãng , tôn sùng gothic rock cao sang và khó lý giải. Tớ biết rằng chúng đẹp, chỉ không cảm được vui buồn đau đớn quằn quại vân vân trong ấy thôi. Tớ lớn rồi mà.




    Tớ lớn rồi mà.

    Tớ lớn rồi mà.

    Tớ lớn rồi mà.

    Tớ lớn rồi mà.

    Tớ lớn rồi mà.




    Thế đó. Đây có lẽ cũng là bức thư tay cuối cùng tớ viết cho cậu kể từ ngày sang đây.




    Cậu có nghĩ thế không?


    Cậu có cho rằng tớ đang nghĩ thế không?


    Cậu có nghĩ rằng tớ đúng không?


    Cậu có nghĩ như tớ không?


    Cậu vẫn còn tin chứ?


    Cậu vẫn còn vẽ chứ? Vẽ ai, vẽ bằng những màu gì?



    Cậu đang đang làm gì, đang mong gì?

    Cậu đang ở đâu?

    Cậu là ai?

    Cậu đâu rồi?



    Tớ đang làm gì, đang mong gì?

    Tớ đang ở đâu?

    Tớ là ai?

    Tớ đâu rồi?



    Chúng ta đang làm gì, đang mong gì?

    Chúng ta đang ở đâu?

    Chúng ta là ai?

    Chúng ta đâu rồi?




    Cậu đâu rồi?

    Tớ đâu rồi?

    Chúng ta đâu rồi?

    Hộp Ước đâu rồi?
    .
    .
    .
    Cậu đâu rồi?

    Tớ đâu rồi?

    Chúng ta đâu rồi?

    Hộp Ước đâu rồi?
    .
    .
    .
    Cậu đâu rồi?

    Tớ đâu rồi?

    Chúng ta đâu rồi?

    Hộp Ước đâu rồi?
    .
    .
    .
    Cậu đâu rồi?

    Tớ đâu rồi?

    Chúng ta đâu rồi?

    Hộp Ước đâu rồi?
    .
    .
    .
    Du.
    .
    .
    .
    Du.

    .
    .
    .
    Du.

    .
    .
    .
    Du.
    .
    .
    .
    Du.
    .
    .
    .
    Cậu có yêu tớ không?
    .
    .
    .
    Cậu có yêu tớ không?
    .
    .
    .
    Cậu có yêu tớ không?
    .
    .
    .
    Tớ có yêu cậu không?


    ***

    Cậu sẽ không được đọc thư này đâu Du, tớ gửi nó cho chiếc sọt rác mà, lại còn cẩn thận viết một vài dòng bằng nước chanh nữa.

    Thế nhé. Ngày lành, bạn hiền.



    Ký tên,

    Miên Di, your used-to-be friend
    Một người đau sẽ tốt hơn là cả ba người
    Sẽ tốt hơn là đến khi bàng hoàng chia hai lối đi
    Tháng năm ấy,sẽ khắc ghi vào đáy sâu lòng này
    Người hỡi hãy cứ xem em như một cơn say nắng
    Trong đời anh...!!!

  3. #3
    °•ღYêu ChồnGღ•° ~*gInNy*~'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2009
    Nơi Cư Ngụ
    -![•sÓnG bIểN•]!-
    Bài gởi
    1,111

    Default

    Giaỉ Nhì : Mưa trắng - Nắng xanh ! - visaoxaxoi


    Mưa trắng - Nắng xanh



    Rồi thì cũng có lúc cơn mưa màu trắng phải không anh
    Những cơn mưa chiều không còn màu của nắng
    Rồi thì nắng cũng xanh xao sau mỗi lần mưa xa nắng
    Mưa trắng - nắng xanh mùa cũ giao mùa

    Anh ạ, trải qua biết bao cuộc tình, anh và em đã đến với nhau, vô tư có, tính toán có, yêu thương có, giận hờn có. Vậy mà ta chẳng biết khi nào chia tay cả anh nhỉ.

    Em đã từng nghe ở đâu đó thế này: "Nếu còn yêu, xin đừng vội lìa xa". Vậy anh và em có còn yêu nhau không? Còn anh ạ, ít ra là đối với em. Làm con gái thật khó, khó để đồng ý nói tiếng yêu, khó để chấp nhận một tình yêu mới và còn khó hơn nữa để bắt mình quên đi.
    Anh có hiểu không, hiểu cho những điều mà em chưa bao giờ nói. Anh vô tâm quá, hờ hững quá anh ạ, tình cảm của chúng mình đâu phải là một sớm một chiều.

    Thời gian mình quen nhau, thời gian mình được ở bên nhau đâu có ít hơn bất cứ một đôi tình nhân nào khác. Vậy mà anh lại ra đi. Tình cảm mình dành cho nhau, nỗi đau, niềm tin và hi vọng mình dành cho nhau em tin rằng biển cả bao la cũng không thể nào chứa nổi. Vậy mà ta lại xa nhau.

    Lý do? Anh và em có lẽ đều tự hỏi một lý do?
    Không. Chẳng có lý do nào cả, chỉ đơn giản là mình chia tay. Đừng đặt ra những lý do mà cả hai ta không chấp nhận được để bào chữa cho cuộc chia ly này, hãy để chúng ta xem nhau như quá khứ, như một thoáng bất chợt vụt qua.

    Anh có giữ cho anh những hồi ức về em không, còn em, em sẽ giữ cho mình một kỷ niệm của ngày xa xưa ấy, em sẽ giữ, như giữ chính trái tim mình và anh, anh ạ, anh sẽ là báu vật của một thời em đã biết yêu thương.

    Ngoài trời đang mưa, những cơn mưa mát lành, làm phố phường dịu lại. Những cánh hoa mỏng manh anh trồng cho em ngày nào lại vươn ra tắm mát.
    Anh có làm mưa không
    Để em là nụ bé
    Quyện vào nhau thật khẽ
    Cho con nắng quay đi

    Thôi anh nhỉ, mưa trắng, trắng xoá cả phố phường, trắng cả những ký ức ngày nao anh giữ.
    Anh cứ đi đi, đi về phía ảo ảnh của anh, còn em, em sẽ chỉ là một chấm nhỏ mờ nhạt, một nốt lặng trên khuôn nhạc đầy sắc màu của đời anh. Nốt Lặng, anh dừng lại, rồi anh lại đi.

    Thôi anh nhỉ, nắng xanh, hanh hao cả mùa dài, xanh cả nỗi nhớ trong em
    Em sẽ phải chấp nhận thôi, bước tiếp trên con đường không có anh, không có cái bóng trải dài che chở cho em. Anh, anh là cơn gió thổi qua đời em. Mát lành, nhưng không ở lại

    Rồi sẽ có ngày em sẽ quên anh
    Quên cả những ký ức của ngày xa xưa ấy
    Như chúng ta chưa từng bên nhau vậy
    Anh đã quên, rồi em cũng sẽ quên
    ...

    Em sẽ quên, anh ạ, em hứa đấy.
    Mưa trắng - nắng xanh - và phố - giao mùa
    thay đổi nội dung bởi: ~*gInNy*~, 14-03-2011 lúc 08:57 PM
    Một người đau sẽ tốt hơn là cả ba người
    Sẽ tốt hơn là đến khi bàng hoàng chia hai lối đi
    Tháng năm ấy,sẽ khắc ghi vào đáy sâu lòng này
    Người hỡi hãy cứ xem em như một cơn say nắng
    Trong đời anh...!!!

  4. #4
    °•ღYêu ChồnGღ•° ~*gInNy*~'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2009
    Nơi Cư Ngụ
    -![•sÓnG bIểN•]!-
    Bài gởi
    1,111

    Default

    Giaỉ Ba: Trước khi em trở thành Đại Gia - Đại gia HHT

    Trước khi em trở thành Đại Gia.

    Em không biết rằng mọi thứ trên đời lại có quy luật riêng của nó! Những thứ màu trắng thì có thể bị bôi bẩn, nhưng những thứ màu đen thì không tài nào bôi bẩn thêm được nữa. Như là trong tình yêu của em, đã một lần vướng vào rồi thì không tài nào quay đầu lại được.

    Em cho rằng tháng năm mong chờ là hạnh phúc.
    Em cho rằng tình yêu của mình là vĩnh cửu.
    Em cho rằng, cứ việc đợi anh đi, rồi anh sẽ về.

    Nhưng rồi, anh có về bên em được đâu! Em vẫn ngồi đó, bật máy tính lên mỗi ngày, và chờ đợi. Một năm, hai tháng. Em chờ anh mỏi mòn bên những con chữ! Em chờ trong những đêm khóc thầm lặng lẽ. Bạn em nói em thật là vô vọng. Người yêu em nói em đang chờ đợi một thứ quá phù du. Họ đều muốn em dừng lại.

    Ngay cả chính bản thân em cũng thế! Em cũng muốn mình dừng lại. Ngừng ngay cái việc phải chờ anh một mình, trong sự chờ đợi không biết đến khi nào được đền đáp!

    Một tháng, hai tháng. Rồi một năm, hai tháng.

    Anh có quay lại không anh?

    .

    .

    C

    ó

    .

    .

    Một năm, hai tháng. Anh quay về. Anh về bên em, mọi thứ vẫn như xưa. Vẫn cười, vẫn nói, vẫn hồn nhiên, vẫn dịu dàng. Anh vẫn thong thả nhìn em, đôi mắt vốn sâu bây giờ trở nên thăm thẳm. Xiết chặt lấy tay nhau, như muốn kéo khoảng thời gian chờ đợi của em về còn con số 0.

    Nhưng,...sao anh ơi? Trong em, nỗi cô đơn chợt ùa đến. Bên anh ngày xưa, em thấy mình ngộp thở trong nụ cười, niềm vui. Xa anh ngày xưa, em chìm trong nỗi cô đơn, nhung nhớ.

    Sao bây giờ, không còn nữa...

    .........

    ......

    ...

    .

    Em không còn thấy mình như ngày xưa.

    .

    ...

    ......

    .........


    Em ép mình trong ngực anh. Ấm đó, hiền hòa đó nhưng không còn rạo rực nữa!

    Em vuốt tóc anh. Mềm mại và dịu dàng đó! Nhưng sao tay em khô cằn, không thấy được chút ngọt ngào sau đuôi mắt anh cười!

    Em hôn anh. Đắm say đó, cuồng nhiệt đó. Nhưng sao lại có cái vị hậu đắng dâng trào từ sâu trong cổ họng.

    Mọi cảm giác quanh em như đã dừng lại. Ngay từ lúc anh về!

    Anh không khác.

    Nhưng.

    Em đã đổi khác rồi.

    !

    Đã đổi thay rồi anh.

    Dịu dàng đã vơi đi mất một nửa. Lửa trong em chỉ còn lại một chút tro tàn.

    Đã đổi thay rồi anh.

    Năm tháng của em đã không còn hiện diện trên khái niệm thời gian. Một năm của em dài hơn mười ba tháng. Một nửa số đó, đã chết trong khoảng thời gian chờ đợi anh.

    Đã đổi thay rồi anh.

    Tất cả dường như đã khác trước! Em không còn là em năm xưa. Em không còn bờ tóc dài xõa ngang lưng mà anh yêu thích. Em bây giờ, khác xưa nhiều lắm rồi anh.

    Em bây giờ, yêu đương nhiều lắm rồi anh!

    Một năm, hai tháng. Giới hạn cùng đường của kẻ lạc lối như em. Em không chờ nữa! Em không cho phép mình phải đợi anh thêm một phút giây nào nữa.

    Trống vắng đó, biến em thành con thiêu thân, suốt ngày chơi đùa không biết mệt mỏi. Em biết, bản thân em mất đi nét dịu dàng của con gái! Em đã dấu nó đi. Để em không phải xót xa mỗi khi nỗi nhớ về anh dâng trào. Em lao đầu vào cuộc chơi của những mối tình tạt ngang qua. Em cho phép người ta lại gần em, ôm em, nắm tay em bất cứ khi nào người ta muốn. Ai cũng được! Không quan trọng, chỉ cần bên em và ôm lấy em thôi.

    Em không thể nói được câu "cả một đời, một tình yêu" nữa! Em bây giờ, mở miệng ra là yêu. Yêu tất cả. Không phân biệt nam nữ, không phân biệt xấu tốt. Em bây giờ, chỉ muốn trao hết tình yêu cho thế gian.

    Một năm của em không còn mười hai tháng. Nó chỉ còn một nửa cộng thêm một nửa, một nửa, một nửa của tất cả mọi thứ.

    Kiêu hãnh của em biến mất. Dịu dàng cũng bỏ em đi. Cô đơn lại càng làm trái tim em trống vắng.

    Em bây giờ, không thể chỉ còn yêu mình ai.

    Bất giác, em trở thành Đại gia trong trò chơi tình ái.

    Đại gia vừa cười hà hà vừa đam mê sắc đẹp.
    Đại gia vừa cười hà hà vừa ôm ấp bất cứ ai.
    Đại gia vừa cười hà hà vừa ngả nghiêng, đổ vỡ với những đêm say sưa một mình.



    Đại gia vừa mếu máo vừa khóc vừa gọi tên anh trong cơn say.

    .

    .

    Đại gia của em, tồn tại, sống dậy. Chiếm hữu lấy em!

    Dù anh có nhìn em bằng đôi mắt ướt nước, em cũng sẽ chai lì với cuộc sống mà thôi.

    Anh có nhìn em ra một người khác nữa. Mặc xác anh! Em không quan tâm đâu.

    Và cho dù, anh đã ôm chặt lấy em, gào lên, dù em trở thành thứ gì đi nữa, anh vẫn sẽ chấp nhận em. Vẫn sẽ yêu em!

    Em lúc đó đau đớn lắm anh biết không? Câu hỏi em đã hỏi anh lúc đó, cũng là câu hỏi mãi cho đến lúc này em muốn anh trả lời.

    "Cho dù tất cả của em chỉ còn lại một nửa, anh cũng sẽ chấp nhận em không?"
    Một người đau sẽ tốt hơn là cả ba người
    Sẽ tốt hơn là đến khi bàng hoàng chia hai lối đi
    Tháng năm ấy,sẽ khắc ghi vào đáy sâu lòng này
    Người hỡi hãy cứ xem em như một cơn say nắng
    Trong đời anh...!!!

  5. #5
    °•ღYêu ChồnGღ•° ~*gInNy*~'s Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 2009
    Nơi Cư Ngụ
    -![•sÓnG bIểN•]!-
    Bài gởi
    1,111

    Default

    Giaỉ Khuyến Khích: .ღ. Dọc Miền Cô Đơn .ღ. - .ღ. Yêu Yêu .ღ.


    .ღ. Dọc Miền Cô Đơn .ღ.


    .

    .

    .


    "Nắng sớm nhạt buông trên làn tóc rối
    Gió thu xanh hôn nhẹ xuống hàng mi
    Lời [Yêu] xưa viết nên mà không gửi
    Để trăng tàn ánh bạc mãi lênh đênh."





    Anh thân yêu,

    Đã nghe thấy tiếng chim báo xuân về chưa anh?
    Xuân về rồi đã ấm áp hơn chưa anh?
    Xuân về em lại có thói quen trở lại quán nước xưa, gọi cho mình cốc nhớ thương để nhìn lại một tình yêu không thành.



    “Hai con người, hai gương mặt mang nụ cười ,
    Bỗng biến thành một bức tranh đã cũ.”



    Thế giới ngoài kia ồn ào đến thế mà chẳng thể giúp em lấp đầy sự trống trải, vơi bớt nỗi cô đơn của tâm hồn. Đã bao lâu rồi em quên mất cảm giác có một bờ vai để tựa anh nhỉ. Con người vốn rất giỏi đề ra những câu châm ngôn, nhưng có mấy ai thực hiện được đâu anh. Ví như em – cứ nhớ những thứ cần quên và cứ quên những thứ đáng phải nhớ. Cuộc sống của em cơ hồ trở nên mông lung lắm, cứ ngóng trông, cứ hoang mang làm những bước chân chẳng biết sẽ về đâu.



    “Bên em,
    ...Cô đơn gặm nhấm.
    Tầm nhìn này,
    Bị nước mắt xóa nhòa đi tiêu điểm.
    Một câu em yêu anh...
    Lưu giữ trong tim, bên bờ môi!”



    Em quen với việc lang thang trên những con phố ninh ních người qua lại, dõi mắt theo những cặp đôi hạnh phúc ngoài kia, rồi bỗng nhận ra em thật cô đơn và lạc lõng.
    Em lại trở thành một kẻ thích một mình ngồi ôm gối cạnh cửa sổ mở toang, dõi mắt ra thế giới phồn hoa ngoài kia, rồi bỗng nhận ra bên cạnh em chỉ là màn đêm đặc quánh.
    Khi mà cô đơn đan đầy mái tóc, thất vọng phủ trắng bờ vai, em dần biết thỏa hiệp với nỗi buồn, làm bạn với cô đơn và dần biết thu xếp những mảnh tâm hồn lầm lạc. Em biết cảm giác café một mình, biết cảm giác một mình dạo vườn hoa và biết chấp nhận rằng em chỉ có mình em.



    Thật ra ...
    ..."hưởng thụ sự cô đơn, cũng là một cách tận hưởng niềm hạnh phúc,
    mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được."




    Có lẽ em là một trong số ít những người tìm thấy niềm hạnh phúc trong nỗi cô đơn đáng sợ ấy, phải vậy không anh?!

    , nếu em chẳng có những ngày mưa ôm cô đơn vào lòng như thế, làm sao em có thể hạnh phúc trong phút giây mình nắm tay nhau ngày xưa, làm sao em có thể hạnh phúc trong những ngày nắng đan thành lưới phủ rợp hàng cây in bóng hai con người nhẹ bước, làm sao em có thể hạnh phúc … mà nhớ về anh?!

    Anh biết không, cái nắng mưa vô thường của đất trời đôi khi chả thể nào sánh được với giông bão trong tâm hồn con người. Cái da diết nhớ thương ấy em vẫn giữ chặt trong tim để rồi những lúc khắc khoải thế này lại đem ra mà nâng niu, mà đong đếm. Yêu thương ấy, hẹn thề ấy vốn chẳng thể diễn tả bằng lời, cũng chẳng chôn vùi được trong cái ồn ã, huyên náo của phố xá; chẳng gởi được tới tận trời mây, cũng chẳng thể nào thả trôi theo con sóng nhấp nhô bạc trắng. Em từng thỏ thẻ với bản thân rằng mình chả cần đến ai, thế mà giờ em mới hiểu, một người con gái càng cố gắng chống đỡ bao nhiêu càng cảm thấy mỏi mệt rã rời. Việc gì phải hành hạ mình thế này anh nhỉ? Xa rồi, qua rồi, có lẽ em cũng nên buông tay mà trả anh về với nắng, mà trả yêu thương về với gió. Có lẽ em cũng nên buông tay … mà tìm lại em.



    Anh thân yêu,

    Liệu một ngày bỗng dừng lại giữa những bộn bề cuộc sống, anh có còn nhớ về em?! Có lẽ nhớ nhung cũng là một thứ hạnh phúc đáng để trải nghiệm phải không anh. Nhưng em vẫn mong rằng – không anh nhé!. Hãy quên đi và hãy yêu đi anh!

    Đừng như em.

    Xuôi ngược dọc miền cô đơn ... để tìm dáng anh.




    [6.2.2011]
    Một người đau sẽ tốt hơn là cả ba người
    Sẽ tốt hơn là đến khi bàng hoàng chia hai lối đi
    Tháng năm ấy,sẽ khắc ghi vào đáy sâu lòng này
    Người hỡi hãy cứ xem em như một cơn say nắng
    Trong đời anh...!!!

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 5 tv xem bài này. (0 thành viên và 5 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •