Thục Hiền lặng người vì bất ngờ. Quả thật, cô chưa từng nghĩ đến điều này. Nó ngoài sức tưởng tượng của cô, cô hỏi một cách thận trọng:
- Anh có nói đùa không vậy?
- Hoàn toàn nghiêm chỉnh. Đó là ý kiến chung của tụi anh. Bạn anh thích phong cách em lắm
Thục Hiền nói liều:
- Em cũng thích gia nhập ban nhạc của anh. Nhưng em không ăn mặc giống mấy anh đâu nha
Luân Vũ bật cười:
- Tất nhiên rồi em là con gái mà
Thục Hiền chợt phân vân:
- Nhưng em chưa học qua lớp nhạc bao giờ
- Không sao, anh sẽ tập cho. Vậy nhé, bắt đầu từ bây giờ, em là thành viên của ban nhạc. khi nào em ra viện, anh sẽ đưa em đến ra mắt bạn anh
Anh chợt giơ tay xem đồng hồ:
- Tối rồi. Trở về chứ?
- Nhưng em muốn đi chơi nữa
Luân Vũ nói như cương quyết:
- Anh dám chắc mọi người đang dáo dác tìm em. Đừng mê chơi nữa, Thục Hiền. Còn nhiều dịp để em đi chơi lắm. Tin anh đi
Thục Hiền miễn cưỡng đồng ý:
- Thì về
Đúng như Luân Vũ dự đoán. Xe vừa ngừng trước cổng bệnh viện, Thục Hiền đã thấy Lan Oanh từ trong đi ra, mặt nháo nhát như có chuyện gì ghê gớm lắm. Vừa thấy cô, Lan Oanh đã chạy lại:
- Trời ơi! Mi đây hả? Mi đi đâu về vậy? Đi với. . .
Cô quay qua ngó Luân Vũ, ngạc nhiên cực độ. Cô lắp bắp:
- Mi đi chơi với. . . sao mà. . .
Luân Vũ giơ tay:
- Chào Lan Oanh
- Dạ chào anh
- Chắc nãy giờ Oanh tìm Thục Hiền dữ lắm hả?
Lan Oanh thở hắt ra một hơi:
- Không phải chỉ một mình em, mà tụi nó đi kiếm khắp chỗ luôn, gọi điện đến nhà mấy đứa trong lớp cũng không có. Đám con Nga đi kiếm mi rồi, chị Thư với anh Quốc Thái cũng mới đi, không biết là đi đâu nữa
Thấy Thục Hiền mở lớn mắt ngơ ngẩn, cô nói như than vãn:
- Lâu lâu mi quậy lên một chuyện làm mọi người muốn đứng tim với mi. Sao mà mi. . . chậc, ta không nói nữa. Nói hết nỗi rồi, mi làm cả lớp nháo nhào lên luôn
Thục Hiền nhăn mặt:
- Thật ta không hiểu được. Ta lớn rồi, chứ có phải con nít đâu
- Nhưng mà mi đang nằm viện
Thục Hiền thở dài:
- Nếu biết hậu quả thế này, ta không dám đi đâu hết. Mi đi cho tụi nó hay đi
- Hứ! tụi nó đi lung tung,biết chỗ nào đâu mà kiếm. Chờ tụi nó về chửi cho mi một trận, cho chừa cái tật ham đi, ta không nói nữa
Nói rồi, Lan Oanh ngoe nguẩy bỏ đi vào trong. Thục Hiền quay lại Luân Vũ, như không biết phải nói thế nào, cô mỉm cười:
- Anh về đi. Tối rồi
Luân Vũ vẫn ngồi yên trên xe, nhìn cô chăm chú:
- Nghe cách nói của Lan Oanh, anh thấy mình như đây không phải là lần đầu em làm cho mọi người điên đầu
- Làm gì có. Lâu lâu mới xảy ra một chuyện chứ bộ.
Sợ còn nghe Luân Vũ nhận xét, cô đập khẽ lên tay lái:
- Anh về đi. Em vô nha
Cô quay lưng đi vào trong, trở về phòng mình. Buổi tối đó, Thục Hiền ngồi trân mình nghe chị Thư trách móc. Vẫn là điệp khúc: "Em quậy quá! em làm chị nhức đầu" mà cô đã nghe đến hàng trăm lần. Lần này cô bị bắt về một cách quyết liệt. Cô cũng từ chối quyết liệt, tham gia ban nhạc của Luân Vũ mà về nhà thì coi như tự trói chân mình. Cô đâu có ngốc
Thuyết phục Thục Hiền không được, Thanh Thư bực quá, nói không giấu giếm:
- Biết tính em hay đi, nên chị phải nhờ bạn chị cho em ở lại đây. Vậy mà chưa lành hẳn đã trốn đi chơi. Đúng là công dã tràng mà
Thục Hiền sửng sốt:
- Thì ra bác sĩ không cho em ra viện là tại chị. Chị thật độc tài, chị có biết ở trong này em khổ sở thế nào không?Mai mốt em không nghe lời chị nữa
- Ngày mà em ra viện cũng được, nhưng phải về nhà. Nếu không. . .
Thục Hiền bướng bỉnh:
- Chị không cho em cũng tự ra, nhưng em không về nhà đâu. Hết chị rồi dì Phương cứ nói mãi, em nhức cả đầu
- Nhưng ở ký túc xá chật chội như vậy, lại thiếu thốn đủ thứ. Đó là chị lo cho em chứ bộ
- Nhưng vui. Chị không biết nó vui thế nào đâu
Thanh Thư lắc đầu ngán ngẩm, chịu thua. Cô ngồi lại một lát, rồi đứng dậy ra về. Thục Hiền ngồi im trên giường, cô thấy tức chị Thanh Thư kinh khủng. Thảo nào cô thấy chỉ có mình là ở trong bệnh viện suốt, trong khi người khác có thể về nhà. Sao cô ngốc đến độ không đoán ra chứ?
Cô chạy ra ngoài tìm điện thoại công cộng gọi cho Luân Vũ bảo sángmai anh đến sớm. Ở lại thêm một buổi nữa thôi, cô cũng không chịu nổi