nhạc nền một đoạn trong phần này Trái Tim Bên Lề
Đến chiều, chúng tôi ghé một cửa hàng bán đặc sản: nho và mật nho. Cả đoàn được đi thăm quan vườn nho ngay bên cạnh. Tôi rất ngạc nhiên vì không đứa nào hỏi về việc đi ngắm biển với Khang lúc trưa. Tụi nó tha cho tôi dễ dàng quá. Nhóm chúng tôi mua vài chai mật nho rồi tham quan khu vườn. Cả dàn nho đang ra quả, vô số chùm treo lủng lẳng trên không dưới tàn lá xanh mượt, từng quả nho như những hạt ngọc bích.
-Khang đâu? Hồi nãy còn đi chung mà?
Tần hỏi.
-Ở bên chỗ Nhã Vân kìa.
Tôi trả lời, mắt vẫn ngắm nghía chùm nho trước mặt.
-Sao kỳ vậy. Nói là đi chung với mình mà. Hồi trưa mày đuổi Khang hả?
-Tao có làm gì đâu. Đó là quyền tự do cá nhân, ai muốn đi đâu thì đi. Với lại không đi chung tao cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi cố ý đổi chủ đề.
-Chùm nho này chắc chưa chín đâu hả. Màu xanh vẫn còn đậm lắm.
-Ăn không được thì chê nho xanh.
Tần nói giọng mỉa mai, hai đứa kia cười phụ họa.
Tôi chẳng thèm chấp, chỉ nhún vai. Tần nói chuyện thâm độc, chua cay lắm. Một mũi tên trúng hai đích. Chân tôi bắt đầu tê, tôi vẫn thường bị thế này mỗi khi đứng lâu. Chúng tôi trở vào xe thì Khang đến đi cùng.
-Khang! Chuyện gì mất tích từ nãy giờ vậy? Không thoát được Nhã Vân hả?
-Không. Tôi tìm Tuấn và Nghi có chuyện.
-Ừm. Mà không thích, sao Khang không nói rõ ràng với Vân?
-Nói rồi nhưng không chịu hiểu. Biết làm sao.
-Nói một lần không hiểu thì nhiều lần sẽ hiểu. Để như vậy không tốt với ai hết.
Lam nói giọng giảng bài rồi kéoVũ đi trước. Chân tê và mỏi, tôi đi không vững mà đường trong vườn cứ khập khễnh. Tôi tụt lại phía sau. Tôi lầm rầm rủa Tần đã bỏ mặc mình mà đi tán dóc với Khang. Ruộng nho thấp hơn đường chính nên phải leo lên mấy bậc thang. Tôi loay hoay tìm chỗ vịn mà không thấy. Bực mình, tôi cố gắng đi thử, chỉ có 3 bậc thôi chẳng lẽ té. Không ngờ, tôi trượt chân thật. Sắp diễn một cú ngã ngoạn mục thì… Khang đang ôm chặt tôi. Khang đã kịp nắm tay tôi kéo lại.
Chưa bao giờ tôi nhìn Khang ở khoảng cách gần vậy. Mấy giây mà như dài lắm. Tôi bối rối đẩy Khang ra, lí nhí mấy tiếng cám ơn. Nghe loáng thoáng 3 đứa kia hỏi, tôi chỉ ậm ừ, cũng chẳng hiểu tụi nó nói gì. Hồn phách bay mất tiêu hết rồi. Tôi không còn tâm trí xem thái độ Khang thế nào càng không để ý xung quanh. Tôi đi thẳng một mạch lên xe không nói thêm tiếng nào.
* * *
Xe chạy lâu rồi mà 3 đứa nó vẫn còn cười khúc khích nhắc lại cái vẻ mặt tôi lúc té. Cũng may, Khang nghĩ tôi hoảng quá nên mới thế. Tôi chỉ biết ngồi chịu trận. Lúc này chắc thông tin về tiết mục cực hay đó đã lan khắp nơi như đại dịch, còn cả tấn “hội chứng” kèm theo. Vừa nói vừa cười, Lam đưa tôi cái điện thoại. Tôi nhìn tấm ảnh trong đó mà chết lặng.
-Không rõ lắm nhưng cũng thấy được hai người ôm nhau phải hông? Nhìn đẹp đôi ghê há?!
-Mày hay ai chụp?
Tôi nói không ra hơi.
-Nhỏ Hà My chụp đó. Nó tính chụp chùm nho không ngờ dính vô. Nó bắn qua cho tao lúc nãy. Bây giờ chắc nó đã phát tán cái này khắp lớp rồi.
Lam nói như quan tòa tuyên án.
-Nhân chứng vật chứng đầy đủ. Hết cãi.
Tần thêm dầu vào lửa. Vũ cũng không tha cho tôi
-Tại hai người quá nổi tiếng mà. Nếu là tôi cũng tò mò muốn biết chuyện gì. Chỉ có điều nếu Vân nhìn thấy thì…
-Chắc chắn là thấy rồi.
Tần phán câu xanh rờn.
-Thế nào cũng phát điên lên tìm chị tính sổ. À không… đánh ghen.
- Mấy người đừng có nói nữa được không. Làm ơn để tôi yên.
Tôi than vãn. Nếu Khang còn đi chung sự việc sẽ nghiêm trọng hơn… với cả hai chúng tôi. Sao mà Khang có thể tỉnh bơ thế không biết. Đúng là người của những tin đồn, Chúng với Khang chắc như một phần tất yếu của cuộc sống.
-Thiệt là phiền phức.
Tôi lẩm bẩm một mình.
-Nhân cơ hội này tiến tới luôn đi. Biết đâu là duyên số thì sao.
Tần nói nhỏ vào tai tôi.
-Nói vậy mà nghe được hả?
Tôi liếc Tần rồi dịu giọng.
-Từ đầu chị đã không muốn dính dáng tới Khang vì sợ những chuyện này. Bây giờ không biết phải là sao đây. Thiệt tình, đau đầu quá.
-Thẳng thắng là tốt nhất
-Nói vậy cũng nói. Nếu dễ dàng như vậy thì trên đời này chẳng có gì là rắc rối
-Kệ chị, không nghe thì thôi.
Tần dựa vào ghế, bắt đầu ngủ.
* * *
Buổi chiều, chúng tôi đến nơi, nhận phòng và nghe hướng dẫn những thứ liên quan. Những điều Tần nói ít nhiều có tác dụng. Tôi thấy rối bời. Mới chỉ có nhiêu chuyện mà đi hỏi thẳng thì ngớ ngẩn quá. Nếu Khang không có ý gì, tôi thành kẻ lố bịch nhất đời.
-Mày sắp xếp đồ đạc xong chưa? Nhanh lên đi. Thầy Khánh kêu tự nãy giờ… chắc bị ổng giũa một trận qúa.
Lam cằn nhằn.
-Chờ chút. Làm gì mà gấp dữ vậy. Đốt lửa thì đã có tụi con trai lo rồi, cả một ban chấp hành chứ bộ. Với lại mới 6h30 còn 30 phút nữa mới tới giờ tập trung mà.
Tôi buộc lại tóc, phát hiện một chiếc bông tai đã rơi mất.
-Rớt hồi nào vậy?
-Tao không biết.
Tôi tháo luôn chiếc kia.
-Xong rồi. Đi thôi.
Ở bãi biển chỉ có hơn 20 người chủ yếu là thành viên ban chấp hành. Những kẻ khác còn ăn tối, đi dạo, hay nghỉ mệt trên phòng. Củi chở theo đã được chất thành đóng cao trên cát. Phía biển, bóng chiều nhập nhoạng, gió thổi không mạnh lắm, còn bầu trời đầy sao lấp lánh. Đúng 7h, mọi người đã đến đầy đủ, lửa được đốt lên. Đống lửa nhảy múa trong gió, khói bay cuồn cuộn. Mọi người ngồi vây tròn xung quanh, hò hét mấy bài hát tập thể. Mấy cái hoạt động này là thứ tôi ghét nhất trên đời. Cuối cùng là tiết mục ca nhạc theo yêu cầu. Tôi nháp dài và muốn về phòng nhưng Lam giữ lại.
-Muốn nghe Khang hát không?
-Mày giỡn hả? Khang có bao giờ hát đâu.
Lam nhìn tôi với vẻ mặt “hãy đợi đấy” rồi đi về phía Khang nói gì đó. Khang cười. Điều này làm tôi sợ. Từ chiều đến giờ không ai đá động đến chuyện vườn nho nên tôi cũng hơi yên tâm nhưng nếu giờ có chuyện chắc tiêu quá. Sau khi Phi Điệp hát xong, mọi ánh mắt dồn về phía Khang. Cậu ôm cây ghita dạo thử mấy nốt nhạc và bắt đầu hát. Từng ca từ êm đềm vang lên
Em đã biết bao ngày bên em
Là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em
Nhưng em vẫn ngây thơ nên ko biết tình anh
Thầm yêu em nên tim đau rã rời
Anh đã thấy bao người yêu em
Tình anh đã nhức nhối thinh lặng bên em
Nhìn em yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi
Vì tim em đã trót trao ai rồi
-Sao tự nhiên người ta hát bài này há?
Tần hỏi tôi bằng cái giọng nhẹ nhàng phát rợn.
-Nhỏ Lam yêu cầu chứ ai?
-Chị biết tên của nó không?
-Trái Tim Bên Lề.
Tình yêu sâu kín cho em đã bao ngày thầm lặng
Nhìn em ko nói nên câu nói chi đây
Lòng xót xa đi bên đời em và thấy em chịu nhiều đắng cay
Mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời.
Vì em đã trót yêu ai em quá vô tình ko nhận ra
Tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay
Một trái tim bên lề rất đau vì biết em chẳng hề biết đâu
Tình yêu anh đã trao em rồi
-Vậy rồi sao?
Tôi thì thầm hỏi Tần. Tâm hồn đã trôi xa phương nào.
-Chẳng trăng sao gì hết. Tôi chỉ biết có người tối nay mất ngủ.
Tần nói rồi lê la sang chỗ mấy đứa khác tìm khoai để nướng. Tần hay trêu chọc tôi nhưng từ trong thâm tâm luôn mong tôi hạnh phúc. Tôi không biết mình có biến mong ước đó thành sự thật được không hay lại tạo thêm thất vọng cho người khác khi mà cuộc sống của tôi đã đầy thất vọng.
tbc