Tôi thề, rõ ràng tôi thấy trong ánh mắt Thanh Phong có cái gì đó… lạ lắm. Hay chỉ có mỗi mình thấy lạ thôi ta?
- Này, sao áo tôi ướt ướt? – Thanh Phong bỗng quay lại hỏi.
Tôi nhìn cái dấu vết mình mới gây ra trên lưng hắn, nuốt nước miếng đánh ực.
- Hơ hơ, cậu biết mấy con chim hay xả… cho thân nhẹ khi bay chứ gì? Cứ nghĩ đó là cái vết cực kì đáng iu đi.
- Hả??? – Hắn ta rùng mình một cái, gần như hét toáng cả đoạn phố. Tên này vậy mà cũng nhát gan chứ nhỉ? Hi hi, đến nơi rồi thì cái vết kia cũng bị gió làm cho khô thôi (cười gian)
Đi vòng vèo hết mấy con phố, cuối cùng Thanh Phong cũng rẽ vào khu toàn những căn nhà “xịn” trở lên. Ái chà, ít ra nhà chị gái tôi cũng phải thế chứ nhỉ. Mấy cái nhà này quen quen, hình như có trên chương trình “Nhà đẹp” mà có lần tôi coi lén nhà thằng Hùng.(nói ra tiểu sử xem TV đúng thảm, toàn là đi xem cọp xem lén không à Haiz!)
- Số nhà bao nhiêu thế? – Tôi gõ gõ một bên vai Thanh Phong.
- Hỏi làm gì? Đằng nào thì tôi cũng chở cô đến tận nhà cơ mà.
- Nhưng tôi hồi hộp.
- Đã thế thì đừng hòng tôi nói.
Hắn ta trả lời kiểu đâm kim vào người ta như thế, tức không chịu nổi.
Đi hết con đường “những căn biệt thự xinh đẹp”, Thanh Phong vẫn chưa dừng lại. Hoảng hồn tôi đập vai hắn một cái.
- Ê, đi quá nhà tôi rồi.
Nghe tôi nói, Thanh Phong suýt nữa là thắng lại.
- Nhà cô ở đâu mà dám bảo tôi đi qua?
- À không, nhà Anh Thư.
Tôi lúng túng chữa lại. Giọng Thanh Phong nghe còn bực bội hơn:
- Không biết đường thì lo mà ngồi im đi.
- Nhưng…
- Nhưng cái gì? Cô nhiều chuyện quá. Để tôi tập trung lái xe coi.
Hừ, bình thường hắn “tay lái lụa” phóng vèo vèo có chết ai đâu. Vậy mà tôi hỏi tí lại bị cho là phân tâm. Biết hắn cáu thì tôi càng phải hỏi.
- Nhưng nhà của tôi, à không, của Anh Thư chắc chắn là một trong những ngôi nhà xinh đẹp vừa rồi.
- Chắc không?
Sao tôi có cảm giác tên Phong này vừa hỏi vừa cười đểu mình thế nhỉ.
- Chắc.
- Vậy ngôi nhà này có lẽ không phải của chị gái cô rồi.
Hắn dừng xe lại, tháo mũ bảo hiểm rồi quay gương mặt đắc thắng về phía sau. Tôi thì tròn xoe mắt nhìn mảnh đất “vườn không nhà trống”.
Nhất định có sự nhầm lẫn.
- Trời ơi! – Tôi thốt lên rồi nhảy xuống xe – Sao lại thế này? Ba tôi trong một đêm mà bỗng chốc phá sản mất nguyên ngôi nhà sao? Còn Anh Thư giờ ra sao? Liệu có đủ tiền xe đò từ Vũng Tàu về hay không?
- Cô làm cái trò gì thế hả đại Ngốc?
Tiếng quát của Thanh Phong làm tôi giật mình, thoát khỏi tâm trạng “đau lòng thổn thức”. Thế đây không phải nhà mình thì đâu?
- Đây này.
Tôi nghi ngờ có sự nhầm lẫn là đúng mà. Lúc nãy theo đà nhìn mấy ngôi biệt thự, tôi cứ ngó lom lom một bên, ngay cả khi Thanh Phong dừng xe và chỉ đích xác ngôi nhà. Chỉ tiếc Thanh Phong đang quay sang phải, còn tôi quay sang trái, nhìn mảnh đất hoang tàn chỉ có vài… bụi chuối.
Tôi nhìn tên Phong đang tức tối muốn hăm dọa đánh tôi cho… văng bớt kem ra (chắc thế), cố cười trừ dễ thương hết mức có thể. Rồi chuyển ánh mắt sang tay hắn chỉ.
OA!
Thề có chúa, ngôi biệt thự này đẹp gấp mấy chục lần nhà Thanh Phong (tôi không theo đạo nhưng chẳng phải người ta hay nói thế sao, phòng người nghe không tin mình ý mà). Nó là ngôi nhà ba gian xây theo kiểu kiến trúc Phục Hưng xen lẫn hiện đai. Gian chính giữa hơi nhô ra so với hai gian còn lại, có bậc tam cấp đi lên. Phía trước gian giữa này là một cặp sư tử bằng đá được đẽo gọt công phu. Ở phía sau nhà được ốp toàn bằng kính có kéo rèm che. Màu chủ đạo của căn nhà tất nhiên là màu trắng, trừ những chỗ tường đá.
Không theo lối “cây cối rậm rạp kín cổng cao tường” như nhà Thanh Phong, những cây tùng trước nhà làm hàng rào được trồng hơi thưa, xen lẫn những cây cọ cảnh. Tôi ngó ra xa hơn, bên trái căn nhà là một mảnh đất cao hơn sân dưới chừng một mét, dùng để bàn gỗ uống trà và cây cảnh đủ loại. Còn cái gì lấp ló sau mấy cây táo kia? Có phải là màu xanh quyến rũ của cái hồ bơi không nhỉ?
Tôi tiếp lại phía cổng, ngước nhìn cái mái đồ sộ uy nghiêm của nó rồi dang hai tay, áp má vào những thanh sắt mát rượi.
- Căn nhà 100 điểm – tôi sướng lên.
- Cái gì?
Hắn có vẻ phản đối nhỉ.
- Tôi chấm căn nhà này 100 điểm.
- Hừ, có gì ghê gớm đâu mà cô cho 100 điểm? Gặp căn nhà đẹp hơn thì sao?
- Cậu không biết đó thôi – tôi cười – thang điểm của tôi 1000 mà.
Oạch! Nhìn tên Phong có vẻ bị sốc. Thế hắn tưởng tôi chấm thang điểm 100 thiệt à? Có ai nghĩ vậy không?
- Thế nhà tôi thì bao nhiêu điểm?
Thanh Phong tiến lại phía cửa, không, phía tôi thì đúng hơn. Hắn “càng lúc càng” tiến sát lại.
- Sao? Bao nhiêu?
- Ơ, khoảng…
Sao cái khoảng điểm thì không nghĩ ra mà khoảng cách giữa tôi và hắn càng lúc càng gần thế này nhỉ? Tôi không nhắm mắt, không hề ấy nhá, chỉ là khép mắt hơi quá. Dù sao vẫn kịp nhìn thấy cái nhếch mép của hắn và đôi bàn tay vươn lên.
“Tính toong!”
- Cô đứng vướng quá, tránh ra tôi nhấn chuông thêm cái nữa nào.
CHUÔNG!! Cái chuông cửa! Định nhấn chuông sao không nói người ta???
Tôi hậm hực đứng qua một bên, mặt mũi tá hỏa, tức muốn cháy cả tóc
.
- Nhà cậu chỉ đáng 50 điểm. Không bằng một góc căn nhà này.
- Hả? Cô có nhầm không đấy? – Thanh Phong quay lại phía tôi – Nhà tôi cũng thuộc hàng xịn chớ bộ.
- Chỗ đó vừa rớt giá, bộ cậu không biết hả?
Nếu Thanh Phong biết vì hắn mà tôi vừa hạ từ 99,5 xuống 50 điểm thì không khéo còn khoái chí hơn nữa ấy chứ.
Có tiếng cửa trong nhà. Một cô gái nhanh nhẹn bước ra mở cửa, tặng cho tôi và Phong một nụ cười thân thiện.
- Cậu Phong lại đến chơi à?
Tôi nhìn hắn:
- Cậu thân với gia đình Anh Thư…
Nói đến đây thì Phong bấu tôi một phát ở cù chỏ tay:
- Cẩn thận lời nói.
- Áh! Ý lộn, thân với gia đình tôi quá nhỉ. (cái tên này nhéo thật đấy à!)
Sao nghe câu nói tức cười thế này? Cô gái giúp việc nhìn tôi nhướn một bên mày.
- Có thấy câu nói ngang phè không Tỉ Tỉ.
Hắn nói đến đây thì tôi im re, tự sỉ vả mình đóng chẳng đạt tí nào.
Cửa vừa mở thì Thanh Phong phóng xe vào nhà luôn. Thế này thì tức là ở nhà Anh Thư hắn cũng tự nhiên như ruồi rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng quan hệ giữa Tỉ Tỉ và đàn em lúc ở nhà phải lén lén lút lút như trong đồn địch, nhìn nhau ra dấu và nói chuyện bằng ám thị chứ?
Có lẽ mình hoang tưởng quá rồi.
Tôi bước qua bậc tam cấp, đứng đối diện với cánh cửa gỗ cao dễ đến 3,5m mà chưa dám bước vào trong. Nền nhà được ốp đá thạch anh mát rượi, quanh một mét vuôn đá là lại viền gỗ gụ. Đứng trên một đống của cũng sướng cả chân, thiếu điều là tôi nhảy một bài rồi.
- Anh Thư, sao chị biết hôm nay ông chủ về? – cô bé giúp việc cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Hôm nay ba tôi mới về á?
Tôi nhìn Thanh Phong tò mò. Hắn nhún vai, chờ cho cô gái đi vào trong nhà rồi thì thầm:
- Thì ông ấy về cô mới phải có mặt ở nhà để đóng thay.
- Sao? Đóng thay? Tôi tưởng cậu chở tôi đến để gặp mặt.
- Chuyện! Gặp mặt gì ở đây? Giờ cô là Anh Thư. Đây là nhà cô, ít nhất là tới khi ông già lại đi công tác lần nữa.
- Đừng gọi ba tôi là ông già kẻo tôi khâu miệng lại bây giờ.
Thanh Phong nhìn tôi hơi ngạc nhiên rồi không nói gì nữa. Chẳng hiểu vì cậu ta tôn trọng ý kiến của tôi hay do có người trong nhà đang đi ra. Thật kì lạ khi cả Anh Thư, Thanh Phong đều gọi người ấy bằng một từ. Còn tôi, dù ông ấy có bỏ rơi má con tôi đi nữa thì đó vẫn là người dứt ruột đẻ ra mình cơ mà.
(Nói là một chuyện nhưng tí gặp nó khác à nha)
- Cháu về rồi à? Nói là ở bên nhà dì mà bác không ngờ lại lâu như thế - Người phụ nữ trong nhà đi ra lau tay vào chiếc tạp dề, cầm giúp tôi cái cặp đi học… nhẹ tênh để lên cái ghế bên hông nhà.
Tôi đưa mắt ngó Thanh Phong lần nữa. Ước gì lúc nãy tôi đừng nói sẽ khâu miệng hắn ta lại nhỉ.
- Cũng là người làm, má của cô bé lúc nãy – Phong khẽ giải thích, có vẻ như không mấy để ý đến chuyện lúc nãy.
Hóa ra là thế. Có Thanh Phong làm “thuyết minh” nếu không thì tôi ú ớ rồi.
- Em về đây Tỉ Tỉ - hắn bỗng đổi giọng - ở lại mạnh khỏe nhé.
Tôi biết mà, hắn có để ý chuyện lúc nãy đấy chứ.
- Khoan đã – tôi chợt nhớ ra chuyện quan trọng – đồ đạc của tôi?
- Đồ nào? – hắn làm mặt tỉnh bơ – đồ của Tỉ Tỉ trên phòng ấy chứ.
Ầy! Chẳng lẽ tôi bảo đồ ở căn nhà tồi tàn kia?
Không kịp chờ xem tôi còn khó khăn gì nữa, Thanh Phong lên xe đi thẳng.
Trịnh đểu giả lại biến rồi!
Quay vào trong nhà, tôi cố làm bộ mặt thân thiện méo mó nhất có thể. Giờ thì đúng là “đơn thương độc mã”.
- Chị vào nhà đi chứ? Đứng ngoài hiên làm gì? – Cô bé lúc nãy nhắc tôi. Thậm chí chính chủ còn không biết cô nhóc này tên gì.
- Ờ, em mang cặp lên phòng trước cho chị được không?
Tôi nhờ vả cũng có ý cả đấy. Nhà to oạch thế này, biết phòng “mình” nó nằm chỗ nào?
- Cái cặp nhẹ thế này mà chị nói em mang lên á?
- Quyên! Không được hỗn với chị.
Nhỏ nũng nịu tí rồi cũng chịu xách cặp cho tôi. Tôi tự hỏi mình là chủ hay còn nhỏ kia nhỉ? Đành rằng yêu cầu của tôi hơi quá, nhưng nó đâu có quyền nhiễu sự thế kia. Hơn nữa tôi là ai? Là Anh Thư Tỉ Tỉ, kẻ có thể “điều đàn em khiển giang hồ”, nổi tiếng khắp nơi, đi đâu ai cũng phải bái phục…
Quên mất, nhà chứ không phải chỗ tụ tập du côn.
Đi hết hai cái cầu thang, qua hai căn phòng lầu ba – một phòng TV, một phòng sách – mới đến cái phòng tôi. Tất cả đồ nội thất trong nhà này, nếu có thể đều được làm từ gỗ khiến cho kẻ lạ lẫm như tôi cảm giác như đang bước vào hang ổ của lâm tặc.
Con bé mở cánh cửa cuối lầu ba, bước vào ném phịch cái cặp tôi lên chiếc bàn gỗ to gấp bốn cái bàn học ở nhà. Trước khi ra ngoài, nó còn nhòm vào cú chót dò xét khiến tôi hết hồn.
- Chị mới đổi cặp à?
- Ừ, sao em?
- Tuần trước chị mới mua cái đẹp lắm. Mà em chưa thấy có cái cặp nào của chị quê mùa thế này cả.
Hả??
Cánh cửa đóng sập lại. Tôi thực tình chỉ muốn lấy cái ghế mà choảng vào cửa cho hả giận. Đâu ra lại có kiểu xét đoán người khác như thế? Lại còn dám bảo là quê mùa. Cái cặp này tôi xài 3 năm rồi có thấy ai nói gì đâu?
Ngồi trên giường, tôi ngắm căn phòng sơn màu xanh dương. Thật may là Anh Thư không mắc bệnh công chúa lắm. Nếu chị ta sơn căn phòng này màu hồng thì chắc tôi ôm chăn ra ngoài ngủ mất. Tôi cũng thích màu xanh, nhưng là xanh lá cơ. Nếu được như vậy thì…
Hoài Thư? Mày đang nghĩ gì vậy? Đây là nhà ai mà đòi hỏi?
Tôi nằm lăn ra giường, ngắm nhìn mọi thứ trong căn phòng hào nhoáng này từ chiếc tủ gỗ bóng loáng có hẳn 4 phần với nhiều ngăn riêng biệt, chiếc bàn toàn những sách và dụng cụ mắc tiền, con gấu bông to ụ phía trên đầu, bức tranh trang trí, tấm rèm bằng lụa tinh xảo… Bất chợt nghĩ tới ngôi nhà tồi tàn mà mới sáng ngày còn phải cẩn thận khóa cửa sợ có tí đồ rẻ tiền cũng bị trộm, tôi không ngăn nổi dòng nước mắt chảy dài.
Tại sao tôi lại có cuộc sống nghèo khổ trong khi người chị song sinh sung sướng trong mớ của cải dư thừa? Tại sao ba tôi giàu có lại để má con tôi đói khổ? Và… tại sao họ lại ly hôn?
Chẳng biết đã nằm như thế bao lâu suy nghĩ về cuộc đời, sự giàu nghèo oái oăm, tôi tỉnh dậy khi phát hiện có gì đó lạ trong phòng.
Tôi mở mí và… bốn mắt nhìn nhau.
- Oái!
Cú bật dậy đột ngột khiến tôi cụng trán cái “bốp” vào người đối diện.
Huhu. Hình như đêm nay trời không mây, toàn sao là sao bay toán loạn.
Chưa kịp định hình tại sao lại có cuộc “chạm mặt” kì lạ thế này. Người đàn ông trung niên trước mặt đã chạy lại xoa trán tôi.
- Có sao không hả Anh Thư?
- Không, không sao – tôi xua tay, nhưng ba đã về đấy à?
Giật mình nhớ ra vị trí lúc này, tôi cố trấn tĩnh mình và mở mắt nhìn cho rõ người đối diện.