Huỵch!
- Giời ạ. Mày bị làm sao mà để đi trên bậc cầu thang cũng vấp thế này?
Nhỏ Ngân đỡ tôi dậy, miệng không ngừng than vãn về cái bộ dạng thất thần từ lúc gặp nó đến giờ. Con nhỏ đâu biết tôi phải trải qua một chuyện khủng khiếp như thế nào đâu cơ chứ.
- Mày, đau tim nó như thế nào hả?
- Tao có bị bệnh tim đâu mà biết. Mày phát hiện ra mình có bệnh tim hả?
- Không, ý tao là trong mấy chuyện tình yêu người ta hay nói mình bị đau tim ấy.
- Hừ! Tao với mày đã yêu bao giờ đâu. Hỏi làm cái gì.
Ừ, đến thích tôi còn chẳng có nữa là. Vậy cái cảm giác tức tức trong lồng ngực này là gì nhỉ?
- Hay là... – Nhỏ Ngân nhìn tôi với vẻ xét đoán – Mày mới tia được anh đẹp trai nào lại không nói tao hả?
- Đẹp cái nỗi gì! Đồ mê trai. Tao đây chân chính thật thà. Nói chuyện với mày bực cả mình. Phải đi hỏi thằng Hùng mới được.
Tôi xông vào lớp với cái đầu nóng muốn xì khói, nhằm thẳng cái bàn phía sau cái bàn bên cạnh mình (rắc rối nhỉ, ý là cái bàn phía sau chỗ nhỏ Ngân ngồi á)
- Hùng, “chị” hỏi chuyện xíu.
Thằng Hùng đang ăn sữa chua, tí tởn vì được cái Linh đút cho, nào ngờ bị tôi đập một phát ngay sau lưng cắn cả vào đầu lưỡi.
- Ặc. Mày định ám sát tao đấy à? – Nó quoắc mắt nhìn tôi rồi lè lưỡi tố cáo.
- Ơ...
Nhỏ Linh dừng lại công việc đang làm, nhìn tôi như thách đấu.
- Xin, xin lỗi...
Có lẽ lời xin lỗi hiếm hoi với thằng Hùng của tôi không đủ sức vớt vát lại. Bằng chứng là nhỏ lớp phó che miệng thì thầm với Bí Thư.
- Con nhỏ này sau khi gặp Tỉ Tỉ lại bắt đầu có hành động côn đồ rồi. Phải giáo huấn lại thôi.
Người ta nói “tiếng lành đồn xa, tiếng xấu đồn xa xa” mà. Hic. Chẳng biết làm sao để chứng minh cho mọi người thấy là mình chẳng ảnh hưởng cái quoái gì từ Anh Thư, tôi đành vớt vát.
- Có nặng lắm không? Đưa đây tao xem thử.
Hùng trợn mắt nhìn tôi:
- Bảo tao rút lưỡi ra cho mày xem á.
Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng + cảm giác tức ngực vẫn chưa hết, cái đầu tôi chỉ muốn nổ tung cho nhẹ nợ. May sao Ngân bước vào chữa cháy.
- Nó đang có tí chuyện nên ấm đầu. Ông bỏ qua chuyện cá nhân mà ra đây giúp sức cái nào.
Nói xong con bạn sờ trán rồi quàng cổ, kéo tôi đi giật lùi. Hùng miễn cưỡng đứng dậy, nhìn hũ sữa chua ăn dở không chớp mắt
Cảm ơn lòng tốt của mày, Ngân ạ. Nhưng sao giọng điệu vừa rồi lạnh lùng thế? Hình như còn lườm một phát khiến cái Linh nhăn mặt.
Ba đứa chúng tôi lại tập hợp ở ban công.
Tôi dựa lưng vào lan can, đếm số con kiến chạy ngang qua chân mình trong khi Ngân và Hùng đứng khoanh tay trước ngực với khuôn mặt hình sự.
- Sao? Rốt cuộc là mày có kể cái chuyện gặp phải hồi sáng khiến đầu óc.... và tim – nhỏ Ngân nhìn xéo tôi – bất bình thường không hả?
- Hai đứa bạn thân này sẵn sàng góp ý – Hùng chêm vào, nói xong là lại xuýt xoa “câu chuyện cái lưỡi”
Bạn thân lúc nào, chứ lúc này thấy giống đao phủ quá vậy.
- Nhanh! – Linh đá chân tôi một cái, làm con kiến rơi thẳng xuống nền.
- Ờ, thì kể.
*******
- Ue kyang kyang (xin phép được trích kiểu cười này)
- Sặc, thiệt không hả mày.
Nếu biết trước tụi nó an ủi bằng cách này, tôi thà nhịn nhục ngậm ức trong lòng còn hơn.
- Haha – nhỏ Ngân ôm bụng – ai đời đứa chưa có nổi mảnh tình vắt vai như mày lại bị thằng nhóc lớp 10 chơi cho một cú đau thế.
Cái từ chưa-có-nổi nó hơi bị nặng đấy.
- Hèn chi mà cái mặt mày sáng nay trông “hồng hào” thế - thằng Hùng cười sặc cả... nước miếng – thôi tha cho cái chuyện ban nãy.
- Tụi mày – tôi hằm hằm – tao đã tin tưởng biết bao thế mà.
- Ế, khoan đã. Đừng bỏ đi.
Hùng và Ngân, mỗi đứa giữ một tay làm tôi không còn khả năng nhúc nhích. Tụi nó liếc mắt nhau rồi cả hai hắng giọng, chỉnh lại tư thế.
- E hèm! Thế cái mà mày định hỏi là đây phải không? Tư vấn tình iu à? – Hùng lên tiếng trước, nói xong nó quay sang một bên để nhịn cười.
- Đã bảo là tao không thích nó. Mà mày nghe nó nói gì rồi đấy. Đến giờ vẫn còn cảm thấy đau tim đây này.
Tôi đưa tay lên ngực để minh chứng.
- Hóa ra đau tim kiểu này – Ngân gật gù – Thế mà tao cứ tưởng – nó cười.
- Vậy mày muốn hỏi gì? – Thằng Hùng đã khép được “mỏ” lại.
Tôi vuốt vuốt lại tóc mái – hành động mỗi khi không biết phải bắt đầu từ đâu.
- Ừm, là tao bị khùng hay thằng nhóc Phục Hy đó bị khùng?
- Hơi lạ nhưng thằng nhóc đó không khùng vì trông mặt bảnh bao thế cơ mà. Còn mày ơ ...- Ngân bắt gặp cái nhìn “cháy da mặt” của tôi – ...chắc cũng thế.
- Hùng – tôi gọi giật khiến nó giật mình – con trai sao lắm trò thế? Có thể câu trước hỏi người ta có thích mình không, câu sau đã thở phào nhẹ nhõm rồi à?
- Lắm trò kiểu thằng nhóc này thì tôi mới gặp lần đầu. Chăc nó ăn nhằm cái gì.
- Xì tốp – Ngân giơ một tay lên chặn họng thằng Hùng – hôm qua lúc nhắn tin cho tôi nó vẫn còn mình thường mà.
Té ra con nhỏ này thích bênh vực cho kẻ đẹp trai hơn là một đứa bạn thân như tôi.
- Chắc gì vì thích mày nên nó mới hỏi thế - nó đốp thêm một câu, cười nham nhở.
- Ý mày là sao?
- Ý tao là nó sợ mày thích nó nên hỏi, sau khi biết không phải thì thở phảo nhẹ nhõm.
Hóa ra là thế. Vậy mà tôi tưởng bở, lại còn tim đập thình thịch nữa. Ôi xấu hổ quá đi.
- Nhưng Hoài Thư làm gì có biểu hiện nào khiến nhóc Hy suy nghĩ như vậy chứ, trừ khi trong lúc vắng mặt bọn này, mày đã ...
Thấy tôi trừng mắt nó lại thôi.
- Chuyện này thì đúng là lạ thật. Mày đâu có sức quyến rũ gì mà nó hiểu nhầm.
Tạm cho đây là một câu an ủi, tôi thở dài:
- Hừ, tự nhiên dính vào thằng nhóc lớp mười rồi lại bị cho một vố. Tất cả là tại ai? Tại bà già Phạm Anh Thư chết tiệt...
- Suỵtt...
Nhỏ Ngân bịt mồm còn thằng Hùng đứng chắn tôi lại, mát ngó dáo dác.
- Ở nhà cho mày hét thoải mái. Nhưng đây là Trường Học, trung tâm truyền phát thông tin nhanh nhất của bọn nhiều chuyện đấy. Lộ ra thì tiền mất mà tật cũng mang.
Tôi gật đầu ra chiều đã tiếp thu, Ngân mới chịu thả tay ta.
- Hà cớ gì lại nhắc đến Tỉ Tỉ ở đây?
- Tại hồi sáng nó hỏi tao quen bà già đó thế nào nên mới sinh nghi.
- Biết được chút nào hay chút ấy. Tao thấy tốt nhất mày nên hỏi Tỉ Tỉ về thằng nhóc đó đi.
Nói cũng phải. Tôi muốn biết được trong đầu nhóc Hy đang nghĩ gì thì phải điều tra từ từ.
- Tiện thể hỏi sâu hơn nếu được nhé? – Ngân chớp chớp mắt gợi ý.
- Hỏi sâu hơn là sao? - Tôi hạ thấp mí mắt.
- Thì đại loại như sở thích hay mẫu bạn gái đang hướng đến – Ngân vòng tay nó qua tay tôi.
Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ mà. Tôi thẳng thừng hất tay nó ra.
- Nhiều chuyện. Mày có thấy ai để ý mấy chuyện đó của một đứa gây hiềm khích với mình không hả? Không chỉ Anh Thư mà cả Hoài Thư tao đây cũng không thèm.
- Bà đúng là – thằng Hùng lên tiếng – cái thằng nhóc đó có gì hay ho, coi chừng lại bị nó làm cho một vố nữa.
- Dù có thích thì tôi cũng chưa thèm ăn sữa chua nó đút cho.
Nói xong con bạn kéo tay tôi đi thẳng, để lại cu cậu một mình ngơ ngác.
- Thế hôm qua nhắn tin không phải hỏi Phục Hy mấy câu đó thì mày nói về cái gì hả?
- Tao có cơ hội hỏi đâu, toàn phải trả lời – Ngân chun mũi.
- Trả lời về cái gì?
- Về mày chứ còn ai nữa. Nó hỏi câu nào tao nói câu đó... Ai da.
- Hừ, mày đi một mình đi – Tôi đẩy Ngân ra, không thèm quay lại.
Mặc dù tức thiệt nhưng chẳng đến nỗi phải đuổi nó như vậy. Tôi làm thế là để nấp một chỗ chờ xem kịch hay thôi.
Thấy chưa, thằng Hùng đuổi kịp rồi.
Đến khổ cho hai anh chị.
** **** **
Giờ văn.
Có ai nói là tôi ghét môn này chưa nhỉ? Chỉ vì chép trùng văn mẫu với thằng Hùng mà điểm đầu năm của tôi tụt dốc thê thảm. Đã thế còn bị cô giáo chì chiết vì cái tội văn phong có sử dụng bạo lực. Bình thường nói thế nào quen thế ấy rồi, sửa sao nổi.
Chẳng biết làm gì khác, tôi lấy một bàn tay che nửa mặt, vẻ đang chăm chú đọc bài nhưng mắt lại ngó lơ đãng ra ngoài cổng trường.
Sân trường chẳng có vẻ vắng lặng như đáng lẽ ra nó phải thế, bởi cái bóng áo trắng gầy quen thuộc.
Kẻ phải cúp học đáng lẽ ra là tôi mới phải. Sau cái vụ thê thả về tâm lí ấy, tôi thề là sẽ có lúc trả lại cho nó bằng hết mới thôi.
Hãy đợi đấy! Ну, погоди!, Nu, pogodi!
Thằng nhóc Phục Hy này cũng ghê thật, chưa ra khỏi trường mà nó đã dám vắt áo đồng phục lên vai. Cầu nó gặp “sát thủ hói đầu” cho biết mặt.
Cuối cùng năm tiết học chán phèo cũng trôi qua nhanh chóng. Bị gọi lên bảng một lần nhưng nhờ “sức mạnh mãnh liệt của đôi mắt”, Bí Thư ngồi bàn đầu phải len lén nhắc bài cho tôi.
Mà có phải tôi lười học nên giở thói bắt nạt bạn bẻ ra đâu. Nếu hôm qua không bị lôi đi bất chợt thì tôi đã có thời gian làm học bài rồi.
Nhắc đến Anh Thư bà già, lại có chuyện phải làm.
- Mày biết trường Đồng Khánh ở đâu không Ngân?
Con nhỏ đặt tay lên môi, ngó trần nhà vẻ dễ thương. Xí, mình chứ có phải thằng Hùng đâu mà nó phải bày đặt.
- Bắt xe bus ra ngã tư chỗ cái bùng binh lớn nhất, quẹo trái, đi thẳng thêm 3 cây số, qua một nhà hàng Pháp bự thiệt bự, lại rẽ trái vào con đường...
- Thôi thôi được rồi – tôi phẩy tay - nghe mày nói tao cũng thấy oải. Hèn chi Anh Thư bà già chỉ nổi danh chứ không nổi mặt.
- Thì hồi tao đi tìm cái trường đó cũng sặc xừ ngu. Được cái cũng đáng công nhìn lắm mày ạ.
- Đáng đến nỗi để tao bỏ ra từng ấy tiền đi xe bus và mồ hôi để đi bộ á?
Ngân lườm tôi.
- Hừ, bảo Thanh Phong đại ca chở qua đó cho mày mở mang tầm mắt. Cái trường thì to vật vã, trai đẹp thì nhan nhản, con gái diện đồ thì khỏi chê. Có gì sướng bằng.
Tôi cốc đầu nó một cái. Hèn gì thằng Hùng lúc nào cũng ngập ngừng ú ớ như gà mắc tóc mỗi khi hai đứa có cơ hội ngồi một mình.
Xa thế này thì phải dùng cách khác tôi. Không chỉ vì tiền bạc mà cả thời gian tôi cũng không có để làm cái chuyện dở hơi ấy.
Ra đến cổng trường, tôi và Ngân chia tay thằng Hùng “mỗi đứa một phương”. Ngân vừa đi vừa tung tẩy huýt sáo (con gái mà bài gì nó cũng huýt được mới khổ) thấy mà ghét.
- Thằng Hùng lúc nãy nói gì với mày vậy.
- Ơ... đâu có.
Nó giả tảng bộ tôi không biết sao? Mày coi thường tao quá Ngân ạ.
- Hiện hết trên mặt kìa.
Thế là con nhỏ theo phản xạ áp hai tay lên má, ngập ngừng.
- Thì, thì... rủ tao đi ăn sữa chua đền bù.
- Thế à – mắt tôi sáng lên – có rủ hội trưởng không? (Ý tôi là hội trưởng hội ăn uống ấy)
- Rủ mày á? Để làm gì? Đi theo chỉ tổ vướng chân. Nó đắc tội với tao chứ có với mày đâu. Mà quên chưa xử cái vụ hồi sáng làm nó sưng lưỡi.
Ngân đưa tay nhéo tôi một cái đau phát khóc. Khổ thế. Bạn bè lâu năm nhưng có chuyện gì liên quan đến thằng Hùng nó đều không tha cho tôi.
Hùng à, từ nay không dám bắt nạt mày nữa.
Đang xuýt xoa, tự dưng có tiếng xe đạp thắng “kít” bên hông tôi. Thằng Hùng xuất hiện cười nhe nhởn.
Tôi nhanh miệng trước khi Ngân kịp phản ứng.
- A Hùng! Cái xe đạp ở đâu đẹp vậy? Chở tao về thử nào.
Lúc đã chắc chắn trên yên sau, có hai kẻ đang nhắm thẳng vào tôi với anh mắt phát ra tia lửa điện.
- Bà có xuống không hả?
- Thì xuống.
Không phải tôi sợ gì thằng Hùng đâu, chỉ là cái nhéo lúc nãy vẫn chưa hết đau.
- Ngân có mỏi chân không, lên đây Hùng chở về.
- Ọe ọe, không sao đâu, tao bị say nắng á, không cần phải lo.
Gớm, tự dưng hôm nay ăn nói mượt mà thế.
Cái Ngân hí hửng tót lên yên sau. Nó bỗng nhăn trán thắc mắc.
- Mà sao cái xe này trông quen quen. Phải của nhóc Hòa không?
Thằng Hùng chột dạ:
- À, nó bắt xe bus về nhà vì lười đạp xe nên cho Hùng mượn ý mà.
- Thế á?
Mặc dù không tin lắm nhưng Ngân vẫn cười, nó còn tặng cho tôi một cái hôn gió trước khi chiếc xe đạp nặng nề lăn bánh.
Mượn gì mà mượn, trấn lột thằng nhóc thì có.
Một mình tôi thui thủi đi bộ về. Chán mà chẳng biết làm sao. Bạn bè có đôi có cặp là bỏ rơi tôi không thương tiếc thế này đây.
Chả sao. Hoài Thư này hoạn nạn gì cũng trải qua một mình quen rồi.
Đang định rẽ vào con hẻm, một chiếc xe lao sát sạt sau lưng tôi. Hú hồn hú vía nó chưa cán phải mình.
Định quay lại dọa nạt cho tên lái xe sợ thì cái màu vàng chóe đập vào mắt tôi.
Thanh Phong từ từ tháo chiếc mũ bảo hiểm Honda trùm kín khuôn mặt của mình ra, hất mái đầu về phía tôi:
- Lên xe đi, có nơi cần phải đến.
sr các bạn , hum wa mạng pị hư nên k post dc ^^
ai tem jum` mìh kái >o^