Trang 7/7 đầuđầu 1234567
kết quả từ 49 tới 49 trên 49

Ðề tài: Cảm nhận về lời bài hát mà bạn yêu thích

  1. #49
    Bé còn quấn tã
    Tham gia ngày
    Oct 2010
    Bài gởi
    1

    Default Khoảng lặng phía sau thầy

    KHOẢNG LẶNG PHÍA SAU THẦY

    Nguyễn Ngọc Thiện

    Có những giờ ra chơi em xoè tay buộc gió

    Có lúc nào bất chợt thấy thầy cuối hành lang

    Thầy đứng một mình thôi, vòng khói thuốc lung linh

    Đan thành làn mây trắng bay vào chốn mù khơi

    Có những giờ ra chơi em ko còn vô tư

    Khi thấy thầy in bóng, hun hút cuối hành lang.

    Thầy nghĩ gì thầy ơi! có bụi phấn rơi rơi

    Rơi rơi bạc tóc thầy, rơi rơi bạc nếp nhăn

    Em nhớ mãi thầy ơi! em nhớ mãi thầy ơi!


    Những giai điệu trầm bỗng, du dương lan toả bởi tiếng đệm gõ nhẹ nhàng của ghita khiến câu hát như muốn rơi theo hạt bụi mờ xa trong đuôi mắt.

    Đám học trò như những chuyến đò ngày ngày tiếp nối tháng năm đi qua dòng sông rộng vô bờ. ” Thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ”, còn cô bé học trò vẫn hồn nhiên nheo mắt theo câu hát “Có những giờ ra chơi em xoè tay buộc gió”. Tôi nghe man mác nơi nào đó của tuổi còn thơ “ngày hai buổi đến trường/ yêu quê hương qua từng trang sách vở…”. Thầy dạy tôi từng câu chữ thơm màu mực tím thân thương.

    Ai có ngỡ ngàng, khi “bất chợt thấy thầy cuối hành lang” – phải chăng đó mới là lúc đứa học trò ngây ngô chợt nhận ra bao nỗi khó nhọc hằn sâu nơi đáy mắt.

    Và cả những đám khói cuộn tròn thành ánh sáng lung linh trên tay thầy, hay bởi sự ưu tư nặng trĩu?… Tưởng chừng như những vòng khói thuốc huyền diệu kia cũng vội đan quyện để rồi “bay vào chốn mù khơi”

    “Thầy đứng một mình thôi, vòng khói thuốc lung linh

    Đan thành làn mây trắng bay vào chốn mù khơi”

    Lòng thầy cao cả lắm. Rộng mênh mông như biển trời xanh thắm. Bao la hơn cả vũ trụ đầy nắng gió kia. Ai biết mỗi khoảnh khắc khi câu hát cất lên giữa giờ ra chơi, “em vẫn xoè tay buộc gió”… hồn nhiên như cây cỏ bên đời.

    Nhưng, tôi đã đi qua cái tuổi của tháng năm xưa để “không còn vô tư” nữa. Và khi tôi đứng trên bục giảng hàng ngày mới chợt nhận ra những hạt bụi cũng đang bay bay trên tóc mình. Học trò của tôi vẫn nở nụ cười tươi để trong những giờ ra chơi. Tôi ngày xưa, bỗng hiểu vẫn “Có những giờ ra chơi em ko còn vô tư”. Để lắng đọng trong đôi dòng cảm xúc:
    “Khi thấy thầy in bóng, hun hút cuối hành lang.
    Thầy nghĩ gì thầy ơi! có bụi phấn rơi rơi
    Rơi rơi bạc tóc thầy, rơi rơi bạc nếp nhăn
    Em nhớ mãi thầy ơi! em nhớ mãi thầy ơi!”

    Điệp khúc cuối cùng, như một lời cảm niệm, để “em” trong câu hát không còn vô tư nữa, để “em” hiểu được bụi phấn vẫn đang rơi
    thay đổi nội dung bởi: chiptran, 16-11-2010 lúc 08:59 AM
    chiptran.com

Trang 7/7 đầuđầu 1234567

Thread Information

Users Browsing this Thread

Hiện đang có 1 tv xem bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • Bạn không được quyền đăng bài
  • Bạn không được quyền trả lời bài viết
  • Bạn không được quyền kèm dữ liệu trong bài viết
  • Bạn không được quyền sửa bài
  •