IV
Vũ bước về phía bọn nó – Duy và Vy – đang đứng đợi sau cánh gà, nụ cười thoáng nở trên môi. Duy cười tươi vỗ vào vai Vũ, nói:
- Anh khá thật đấy!
- Chỉ “khá” thôi sao?? – Vũ nhăn mặt nói, khiến Duy cười toe toét. Chợt, anh quay về phía Vy, nhướn mày chờ đợi..
Vy nhìn thẳng vào mắt Vũ… uhm.. con người nó thấy trên sân khấu ban nãy, và con người hiện tại đang chăm chăm nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống vì tội để người đó phải chờ đợi câu nhận xét kia.. là hai người khác hẳn nhau. Nó nhếch môi cười ngạo mạn:
- Phải! Chỉ “Khá” thôi…
Thất vọng não nề, Vũ nhìn hai đứa một cái sắc lẻm, rồi bỏ ra ngoài với cái trầm lặng vốn có. Các thí sinh khác lần lượt lên diễn.. cứ thế.. cứ thế.. cái tên Hot boy Dương kia diễn cũng tốt lắm… thời gian chầm chậm trôi. Duy nhìn Vy, con bé nhìn lại, không cười. Hai đôi mắt đen lặng lẽ trao đổi những suy nghĩ rời rạc không cần phát thành lời.. và một kẻ mang cái tên của mưa và gió, lặng lẽ một mình tận hưởng làn gió của buổi đêm đang dần tới…
Kết quả được công bố với cái bầu không khí chẳng chút hồi hộp bao quanh ba đứa. Vũ vào vòng trong là điều dĩ nhiên, khi quá nửa thí sinh không thể sánh bằng anh được. Một nụ cười kì lạ khẽ nở trên môi một kẻ hiếu thắng.
**
- Vy này! – Duy lên tiếng khi hai đứa im lặng đi bộ trên con đường vắng teo, chẳng có ma nào
- …? – Vy nhìn thằng bạn, chờ câu hỏi
- Mày nghĩ sao về Vũ??
- Một con người có quá nhiều bí ẩn – Vy nhún vai đáp – Nhưng tao sẽ sớm tìm được câu trả lời cho tất cả những bí ẩn ấy thôi!
- Thế mày nghĩ gì về tao?
- Hả?? – Vy trợn mắt hỏi lại
- Mày nghĩ gì về tao? – Duy nhắc lại, chậm rãi, từ tốn
- Mày là mày - thằng bạn thân nhất của tao! – Vy mỉm cười nói
- Còn gì nữa?
- Dù mày nhiều lúc ngơ ngẩn, bất ổn về mặt tinh thần, nhưng tao là một con người vĩ đại, nên sẽ không bao giờ bỏ rơi mày… - Vy đáp, tiện thể lăng-xê cho chính mình
- Chứ mày nghĩ tao không vĩ đại khi làm bạn với một đứa bạo lực như mày à?? – Duy phì cười tiếp
- Tao bạo lực hồi nào? – Vy nheo mắt cau có - Trịnh Phương Vy tao đây là một “cô-gái-nết-na-hiền-dịu”…
- Thôi thôi đi cô… - Duy phẩy tay ngán ngẩm – Nghe mà muốn thủng cả màng nhĩ
- Màng nhĩ chỉ thủng khi gặp âm thanh quá to thôi! – Vy dửng dưng nói – Còn tao ăn nói nhỏ nhẹ thế còn gì…
- Nghe mày nói màng nhĩ tao chưa kịp tận hưởng âm thanh vĩ đại đã thủng lỗ chỗ vì cái vô lí to đùng nó vạng thẳng vào rồi.. – Duy bĩu môi đáp
Vy nhìn thằng bạn đe doạ, 1s…2s..3s… Duy nhìn lại Vy bằng con mắt ngây thơ vô số tội, chột dạ về vụ chọc giận con bạn trời đánh thánh vật kia. Một nụ cười mang ý nghĩa lớn lao (đe doạ và đểu giả) nở trên môi Vy, ngay trước câu tuyên bố hùng hồn của nó:
- LIÊN HOÀN CƯỚC…
Và tất nhiên, tiếp sau đó là một tràng những tiếng la hét muốn nổ cả Trái Đất, với khí thế hừng hực vì “sợ hãi”. “Lạy chúa lòng thành… con có tội tình gì chứ??” – Duy xúc động đến suýt rơi nước mắt trong khi chạy tránh những cú đá không nương nhẹ gì hết của Vy. Thoáng trách móc con bạn vô tình, không biết thương hoa tiếc ngọc (Lạy phật! Nó là một “chàng-trai-hào-hoa-phong-nhã” mà), rồi tự trách bản thân đã trót quên mất bao kỷ niệm khó phai trước đây…
- Tha cho tao… - Nó hoảng hốt nói khi Vy tiếp tục tấn công – VYYYYYY……. THA CHO TAO ĐI MÀ…
- MÀY CHẾT VỚI TAO!!
Tiếng kêu thảm thương của một kẻ mới bị tóm lại vang lên đầy ai oán. Ôi chúa ơi…
**
Mệt mỏi, Vũ vứt cái balo lên ghế, nhoài người nằm trên cái ghế salon, nhắm nghiền mắt lại. Một ngày quá đổi ồn ào và căng thẳng trong cuộc sống vốn dĩ bình lặng của anh. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, kèm theo một bàn tay bé nhỏ ấm áp đặt lên trán anh:
- Anh hai! Anh hai không sao chứ? – Bi hỏi, đôi mắt thơ ngây mở to, lo lắng nhìn anh
- Uh.. – Vũ mỉm cười, khẽ xoa đầu cô em bé bỏng của mình – Anh chỉ hơi mệt thôi! Em làm gì cả buổi chiều hôm nay vậy?
- Em chỉ xem TV thôi. Chán lắm anh hai ạ! – Bi chau mày nói – Bao giờ anh mới ở nhà nhiều với em??
- Thôi nào Bi – Vũ nghiêm nghị nhìn Bi – Anh bận, em biết mà.
Đôi mắt sáng của Bi chợt chùng xuống. Khuôn mặt bầu bĩnh thoáng vẻ buồn chán, tủi thân. Thở dài, Vũ nhẹ bế Bi vào lòng:
- Ngày mai hai anh em mình đi chơi đâu đó nhé!
- Đi đâu ạ? – Khuôn mặt vừa rồi lập tức bừng lên niềm vui, phấn khích
- Đi đến chỗ nào có thể chơi được! – Vũ nhún vai đáp
- Nhưng anh hai bận mà!? – Bi nói, vẻ mặt lo lắng đến tội
- Ngày mai anh rảnh – Vũ phì cười, anh cũng phải làm gì đó để tuổi thơ của Bi được hạnh phúc, ít nhất là… hạnh phúc hơn anh..
Một khoảng lặng bình yên…
**
- Bố! Mẹ! - Thằng bé 15 tuổi gào lên trong tuyệt vọng giữa một không gian tràn ngập lửa.. lửa ở mọi nơi.. nóng.. bỏng.. thiêu cháy tất cả. Ngôi nhà ấm áp của nó như một ngọn đuốc sáng giữa bầu trời đêm.
Dòng nước mắt trào ra như không thể ngừng lại… đau đớn… đứa em 3 tuổi khóc thét trên tay nó. Bố ơi.. Mẹ ơi… Hai người đâu rồi??
Không ai tới giúp nó, không ai nỗ lực dập tắt ngọn lửa hung tàn kia.. những kẻ lạnh lùng. Nó căm hận, nó đau đớn nhìn ngọn lửa hừng hực đang nuốt chửng những gì quý giá nhất với nó…
Đứa em vẫn gào khóc hoảng sợ…
Bố mẹ… bỏ chúng con như vậy sao??
**
3h sáng, Duy lục đục xuống nhà định tìm chút gì đó uống tạm. Không hiểu sao tự dưng nó khát khô cả cổ. Thoáng bất ngờ khi thấy cái đèn bếp đã được bật lên từ khi nào, rồi thở dài ngán ngẩm khi thấy Vy đang gục mặt xuống bàn … ngủ.
Lại gần, nó lắc đầu. Con nhỏ này là chuyên gia dậy ăn đêm rồi lại ngủ luôn tại trận, y như loài heo, thế mà suốt ngày kêu nó bê bối, thật không tưởng! Đưa tay định gọi Vy dậy, Duy bất giác ngừng giữa chừng khi nhận ra những giọt nước còn đọng lại trên mi mắt con bạn. Trái tim nó khẽ nhói lên…
Nheo mắt, nó khẽ kéo ghế ngồi cạnh Vy, với lấy cốc nước trên bàn, rồi cũng như con bạn, nó khẽ cúi đầu gục xuống bàn, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Vy lúc này. Có gì đó mách bảo nó, rằng không nên gọi con bé dậy khi nước mắt nước mũi còn lồ lộ ra thế kia, con nhỏ sẽ lúng túng lắm. Im ắng… không gian chỉ còn tiếng thở đều đều chậm rãi của hai đứa.
Tích tắc…
Tích tắc…
Từng giây chậm chạp trôi qua, Duy cũng díp mắt lại, nó chìm vào giấc ngủ giống như con bạn nó, yên bình hơn, dễ dàng hơn.. có lẽ.
**
Vy khẽ cựa mình, khẽ hé mắt, rồi giật mình khi nhận ra mình đang ngủ trong gian bếp. Nó dụi mắt, định đứng dậy về phòng thì giật mình tập hai vì thấy Duy cũng đang say giấc nồng ngay bên cạnh. Tặc lưỡi chán nản, thằng nhóc này, lớn rồi mà tướng ngủ vẫn chẳng khá hơn chút nào, tức là: mắt nhắm nghiền, mặt phụng phịu, bla bla bla. Nhìn mà nó chỉ muốn véo cho một phát.
Đưa tay lay Duy dậy, Vy lẩm bẩm:
- Dậy nào Duy. Không tao mặc kệ mày cho muỗi với chuột xơi tái đấy (oak. Muỗi với chuột =.= Quả tình là nó không nghĩ hai cái này có liên quan đến nhau, nhưng thôi kệ, chỉ là một câu nói thôi)
- Kiến thức tiếng Việt của mày vẫn kém trầm trọng! – Duy đáp khi hai mắt vẫn nhắm nghiền bình thản. Hàng mi dài cong y như con gái mà bao lần Vy định lấy kéo tỉa sạch không chút lay động.
- Thẳng quỷ! Mày giả vờ ngủ à?! – Vy cáu kỉnh véo một cái rõ đau lên má thằng nhóc, khiến nó kêu oai oái
- Đâu có, tao ngủ thật! – Duy làu bàu thanh minh - mới thức dậy từ đoạn mày lay vai tao thôi!
Ngán ngẩm nhìn thằng bạn chạm mạch, Vy với tay lấy cốc nước uống một hơi. Hai đứa ngồi im lìm một lúc, rồi Vy chợt lên tiếng, cười cười nhìn Duy:
- Mày còn nhớ lần đầu tiên bọn mình gặp nhau không?
- Quên được thì trời đã sập! – Duy nhún vai đáp - Quả thật là hồi đó tao chẳng ưa mày!
- Chứ mày nghĩ tao ưa mày lắm đấy! – Vy bĩu môi nói
Cau có nhìn nhau hậm hực, nhưng trái tim cả hai lại khẽ run lên cùng một nhịp kì lạ. Ngày đầu tiên bọn nó gặp nhau – ngày khiến vận mệnh bao con người thay đổi……
**
- Lại đây Vy! – Cha nó gọi, nó lặng lẽ bước tới, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nhỏ nhoi nào – Đây là bác Khoa - bạn thân cha – và vợ bác ấy – bác Lan. Con chào hai bác đi.
- Chào hai bác! – Nó khẽ cúi đầu nói, khuôn mặt vẫn lạnh tanh - chẳng hề hợp chút nào với con bé mới tròn 7 tuổi ngày này tuần trước.
- Chào cháu! – Hai người lớn mỉm cười ấm áp chào nó. Nó vẫn không cười… im lặng. Mắt nó bắt gặp ánh mắt của một thằng nhóc cỡ tuổi nó, đang nhìn chằm chằm một cách thiếu thiện cảm
-…..
- Đây là Duy, con bác! Hai đứa ra chơi với nhau để mọi người bàn chuyện một chút nhé! - Người đàn ông tên Khoa mỉm cười nói với nó, khẽ đẩy thằng bé kia về phía nó.
Vy gật đầu một cách khô khốc, rồi quay lưng đi, biết rõ thằng bé kia cũng đang đi theo nó.
- Bạn thật bất lịch sự! - Giọng nói của thằng bé tên Duy phát ra phía sau nó
- Vậy sao? – Nó quay lại, nhếch môi cười kiêu ngạo
- Đừng có hành xử cái kiểu vô lễ đó với ba mẹ tôi! Họ là những người đáng kính! - Thằng bé cau mày nói với vẻ bất bình
Cười khẩy một cái nhanh gọn, Vy tiếp tục bước đi, chẳng để tâm đến những gì thằng bé kia nói. Duy nhìn Vy nhăn nhó, vẻ khổ sở. Nó ghét con bé ngạo mạn này vì dám khinh thường ba mẹ nó, ghét lắm… nếu con bé đó không phải con gái thì nó đã xông vào cho một trận rồi.
- Duy ơi.. Về thôi con! - Tiếng ba mẹ nó gọi vọng ra
Nhìn con bé Vy một lần nữa, thấy con nhỏ chẳng có vẻ gì là muốn nói lời tạm biệt, nó quay gót đi thẳng. Ở thêm một phút một giây nào nữa chắc nó đến chết mất…
Một nụ cười kì lạ nở trên môi Vy khi Duy đi khỏi… nó biết cái gì đang chờ nó, sau vụ “dửng-dưng-với-khách” như vừa rồi.. Nó khinh thường điều đó. Thằng bé kia được sống trong một gia đình hạnh phúc, còn nó thì sao?? Ôi! Nó đang ghen tỵ à?? Thật nực cười!
------
Ngồi trên oto, Duy vẫn mông lung nghĩ về con bé ban nãy. Một con nhỏ kì cục! Chợt, nó nhớ ra người anh hùng của-đời-nó, tức là cái mẫu hình robo nó yêu thích nhất, đã bị bỏ rơi tại nhà con nhỏ ấy. Hấp tấp, nó nói với bố mẹ.
Oto chuyển bánh, lăn về phía ngôi nhà ban nãy. Vội vàng, thằng bé chạy vào nhà như sợ chú robo yêu quí của nó sẽ bị người ta vứt vào xọt rác ngay sau đó.
- Chào bác ạ! Cháu để quên con robo ở đây! Bác cho cháu vào tìm được không ạ?? – nó hổn hển nói khi mẹ Vy bước ra. Một chút ngập ngừng, bà đành mở rộng cánh cửa cho nó bước vào.
Chạy ngay vào phòng khách, không thấy con robo ấy đâu cả. Hay nó để quên ngoài vườn nhỉ?? Thế là thằng bé lại nhanh chóng chạy về hường khu vườn, giờ nó mới để ý quãng đường ấy không ngắn như nó tưởng, mà qua rất nhiều căn phòng khác nhau. Thoáng thấy một căn phòng mở hờ cửa, rồi lại có tiếng quát vọng ra, nó tò mò nhìn vào.
Đôi mắt đen láy mở to kinh ngạc…
Cha Vy đang mắng con nhỏ, tay cầm cây roi dài lăm le đe doạ. Mặt con nhỏ vẫn lạnh tanh. “Vút”- tiếng cây roi xé không khí giáng xuống tấm lưng nhỏ bé.. 1..
Tiếng “vút” thứ hai vang lên, lưng áo con bé giờ đã bị rạch hai đường rõ rệt, mà qua đó, Duy có thể thấy vết lằn nặng nề.. Bất giác, Vy ngước lên, nhìn thẳng về phía Duy. Một cái gì đó lạnh lẽo chạy dọc xương sống thằng bé, khiến nó chết lặng bên ngoài cánh cửa. Một nụ cười thoáng ẩn hiện qua làn môi bé nhỏ kia… Sao trái tim nó lại đau thế này??
Phát thứ 3… nó thấy vết thương đang dần rỉ máu. Tiếng xỉ vả quát mắng vẫn không ngừng, nhưng cây roi có vẻ đã bớt hung hãn. Đột ngột, Vy đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cha nó, nói:
- Chúng ta có khách! Cha không muốn mang tiếng là một ông bố bạo ngược chứ!?
Khuôn mặt cha Vy tím tái vì tức giận, nhìn về phía cánh cửa. Duy vội vàng chạy ra vườn.. nó sợ… hay nó đang tức giận. Và vì sao nó sợ.. vì sao nó phải tức giận???
Tách.. tách… mưa rơi..
Cánh cửa bước ra vườn từ từ mở rộng. Giật mình, Duy ngoái đầu lại nhìn.. là Vy. Khuôn mặt con nhỏ giờ không mang cái vẻ mặt lạnh lẽo đáng ghét nữa. Nó nhợt nhạt, yếu đuối đến đáng lo. Nụ cười hờ hững.. Duy tiến lại gần Vy, nheo mắt hỏi:
- Bạn không sao chứ?
- Bạn nghĩ như vậy là không sao à? – Vy nhếch môi cười kiêu ngạo
Lách tách… mưa rơi…
Giọt mưa thấm qua chiếc áo mỏng manh Vy mới thay, khiến vết lằn rỉ máu nay càng thêm đau xót. Duy nhìn thẳng vào mắt Vy, rồi nhanh chóng kéo con nhỏ vào trong nhà. Nó cũng vội vàng cầm con robo mới tìm được rời khỏi ngôi nhà ấy, chỉ kịp nghe một tiếng thở thoáng qua như hơi của gió…”Cảm ơn”… nhẹ cười…
**
@all : Thanks mọi người ủng hộ ^^ Típ tục cm góp ý cho Kos nhé ^^