Mở cửa nhìn ra màn mưa đang dần lặng lại, Vy ngó quanh cái không gian đã chìm vào bóng tối mù mịt. Không thấy Vũ. Có lẽ anh ta đã đi đâu đó trú mưa rồi. Nhún vai định bước vào nhà, một giọng nói vang lên ngay phía sau nó:
- Cô tìm tôi à?
- À à .. – nó giật mình bất ngờ vì không cảm nhận được sự hiện diện của anh, kể cả bây giờ vẫn vậy, không khí xung quanh nó vẫn chỉ dao động nhịp nhàng theo mưa và gió – không! Tôi chỉ..
- Cô đang thắc mắc sao không cảm nhận được sự hiện diện của tôi phải không? – Vũ chợt cười khó hiểu.. lần đầu tiên nó thấy khuôn mặt ấy dãn ra vì nụ cười trên môi, dù rằng tia cười vui chẳng lên được tới mắt. Chợt thắc mắc sao tự dưng anh lại nói nhiều hơn hẳn vài tiếng trước
- … - nó không trả lời, đơn giản chỉ là nhìn và khẽ gật đầu
Vũ nhìn nó một cách thích thú, rồi đưa mắt về phía những hạt mưa đang đua nhau rơi xuống theo làn gió… Vy mỉm cười.. hiểu rồi. Mưa và gió.. hoà quyện cả về âm điệu lẫn nhịp thở. Vũ cũng không đến nỗi chậm hiểu như nó tưởng.
- Anh nên về đi! – Vy đột ngột nói
- Sao? – vũ nhướn mày hỏi
- Cha tôi cử anh tới phải không? Về đi! – Nó dửng dưng đáp
- Đây là nhiệm vụ của tôi! Có chết cũng phải hoàn thành! – Vũ nói, đôi mắt trở lại cái lạnh lùng muôn thuở
- Chết ư? – Nó cười khẩy - Trước khi nói ra điều đó, anh đã bao giờ nghĩ người thân của anh sẽ như thế nào khi anh chết chưa??
- ….. – Vũ đanh lại nhìn Vy. Một cái lạnh lại len lỏi trong từng đốt sống của nó
- Tôi có thể tự bảo vệ bản thân! – Vy tiếp tục
- Cô không thể đọ lại hết một toán người đông cùng lúc được, nếu điều đó xảy ra
- Đừng khinh thường tôi.
- Tôi không khinh thường cô, thậm chí tin cô có thể tự bảo vệ mình.. uhm.. ở một mức độ nào đó. Vô định quốc gia Karatedo năm 15 tuổi, giải nhất Vật Lý và Toán học Olympic quốc tế, và bla bla bla…
Vy nhìn Vũ. Nó không bất ngờ khi thấy anh biết rõ về mình như vậy. Hiểu biết về người cần bảo vệ là yêu cầu tối thiểu của một vệ sĩ, dù chuyên nghiệp hay không. Nhưng vấn đề là nó không muốn anh hay bất kỳ ai khác theo bảo vệ nó. Thứ nhất là vì nó chẳng hứng thú gì với việc cuộc sống của nó bị xen kẽ bởi những phiền toái bám đuôi. Thứ hai là nó có thể tự lo. Và thứ ba là nó không muốn lôi bất kỳ ai vào vòng nguy hiểm khi muốn bảo vệ nó.
- Cho dù tôi không theo bảo vệ cô, thì cũng sẽ có người khác. Chẳng thể trốn tránh được đâu.
Nó nhìn Vũ bằng tia nhìn lạnh lùng, rồi nhếch môi cười đáp:
- Tôi đã cảnh báo anh rồi! Từ bỏ nhiệm vụ đi nếu không muôn mất mạng!
Nói rồi, nó quay lưng bước đi, không đợi câu phản kháng của Vũ. Nó không muốn ai chết nữa… không muốn ai vì bảo vệ nó mà rời khỏi cõi đời nữa.. 1…2…3… hay 5 …6 ?? Nó chẳng biết, mà cũng không muốn biết. Bao nhiêu người chết vì nó rồi?? Quá khứ kinh hoàng đột ngột ập về khiến nó ngạt thở..
**
Gió thoảng qua.. lành lạnh thôi, nhưng lại khiến Vũ rùng mình. Anh lặng lẽ nhìn Vy đi vào nhà, rồi lặng lẽ bước về phía đường lớn. Lôi cái điện thoại khỏi túi quần..
- Hello?
[Anh hai!]
- Bi? Sao vậy em? - Giọng anh đột ngột lo lắng
[Bao giờ anh mới về? Em ở nhà một mình sợ lắm!]
- Nào… Bi ngoan! Anh gọi chị Ngọc đến chơi với em! Đừng sợ nhé!
[Em muốn anh về cơ]
- Thôi nào. Anh có việc mà.. Sáng mai anh sẽ về chơi với em.. nhé.. – Vũ khẽ cười
[…]
- Bi ngoan! Anh cũng nhớ em! Nhưng anh có việc bận mà. Anh hứa sẽ về chơi với em sáng mai! Được chứ!!
[Vâng] - giọng con bé phụng phịu đầu dây bên kia khiến anh phì cười.
Sau một hồi động viên, cuối cùng cũng thuyết phục được con bé ấy. Bi là người thân duy nhất của anh, là điều quý giá nhất với anh… mọi điều anh làm.. đều là để bảo vệ Bi..
Nhìn về phía ánh đèn ở ngôi nhà có 4 người trong đó, anh chợt mỉm cười đắng ngắt… “Vy! Cô nghĩ tôi không muốn có một cuộc sống bình yên sao? Nhầm rồi… Tôi bảo vệ cô, để bảo vệ em tôi.. chẳng gì có thể thay đổi được đâu!”
Mọi người cm ủng hộ, cho ý kiến nhé :P ^^~