Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (18)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18)
Tỉnh mơ và nhớ…
Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng
Như sáo diều lai láng kéo hồn lang
Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng
Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân
Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng
Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi
Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh
Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya
Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh
Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai
Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh
Trăng rủ tàn rã ánh, hạt sương lay!
Bổng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn
Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh
Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận
Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh
Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ
Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang
Bổng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ
Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can!
Đẩm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc
Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay
Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt
Tên quân thù vun vút rớt theo sau
Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt
Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa
Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát
Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa
Như căm giận, phong ba gào dữ dội
Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi
Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối
Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời!
Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (20)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (20)
Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội
Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay
Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối
Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay
Quỷ gầm gú bên tai người não nuột
Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương
Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước
Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương!
Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi
Hướng dương trần gió thổi rít theo ma
Vầng quang ánh xa xa thêm le lói
Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra
Gió lồng lộng ngân nga lời của nước
Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy
Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước
Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai!
Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết
Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nào
Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết
Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau
Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng
Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma
Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng
Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta
Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng
Về trần gian tìm bóng của ngàn thương
Để lại em đoạn trường niềm hong hóng
Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương tuôn!...
Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút
Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (22)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22)
Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy
Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu?
Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy
Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao!
Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ
Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn
Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u
Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn
Không gian cũ chập chờn con bụng sáng
Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người
Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh
Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi!
Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá!
Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa
Có lạc lõng, dật dờ, mang buồn bã
Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa
Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ
Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi
Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu
Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi
Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt
Chỉ hồn ma da diết với buồn thương
Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt
Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương
Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ
Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau
Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ
Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!...
Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng…
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi lòng hồn lang về cõi thế (24)
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (24)
Vắng lặng trăng mờ sau khóm trúc
Nỗi niềm lay động, xé tim xưa
Hồn lang cảm thấy như buồn bã
Một chuỗi dật dờ, quặn thắt đưa
Khói mờ ma ảnh trải chân nhìn
Quần, áo, ghế, bàn, tủ, bát…xinh
Nhiều khạp no tròn sao bóng mượt
Muôn nơi lạ lẫm, choáng hồn linh!
Có phải hôm nay là mộng mị
Ngàn năm thăm thẳm của xa xôi
Niềm thương, nỗi nhớ rời tâm thức
Để một hồn bay chốn mộng đời?
Ngày ấy xa rồi nơi dĩ vãng
Khung trời, vạn cảnh rộng thênh thang
Sông sâu, suối biếc, bầu hoang vắng
Trải khí hùng anh cuộc vẻ vang
Thế mà chuỗi sống đâu còn nữa
Đã mất thật rồi thuở mộng mơ
Dòng mát lung linh soi bóng nguyệt
Đêm trời tĩnh lặng, mảnh trăng chơ!
Những buổi hoàng hôn rực ánh vàng
Tim lòng nhè nhẹ trải thênh thang
Rừng thiêng chan chứa nguồn sâu thẳm
Đồi núi oai linh tận ngút ngàn
Ai hiểu nỗi lòng ta giá lạnh
Như buồn quá đổi trước chơi vơi
Đêm nay ánh nhạt, vầng trăng héo
Tìm bóng hồn xưa, dạ tả tơi!
Nhớ về xa xưa, ma buồn bã…
Nguyễn Thành Sáng