-
Today's log:
Morning:
- A glass of drowsiness.
- A spoon of weariness.
Afternoon:
- A bucket of self-loath.
- A cup of unhappiness.
Evening:
- A bowl of self-reflection.
- A mouthful of bitterness.
---
Humans are walking contradictions.
When I try to tell myself to stop feeling unhappy about things I shouldn't feel unhappy about, I ended up become more unhappy.
-
I don't want to swear, but I can't help it, I really can't help it.
---
People really don't change. He was a lecherous bastard back then, and he is still a lecherous bastard now.
No. It's worse now that he actually dared to try something on me again. Me, the one dragging his dirty infidel into light before. Me, his wife's sister. My sister, who's pregnant with his child!
That filthy insect, ugly bastard, what gave him the gut?
Is his brain so small it already forget the mess back then so quickly? F*cking dumbass.
My sister gave him a second chance, so I decided to give him he benefits of doubt.
For awhile, I thought it was worth it to disregard my own trauma caused by the bastard to maintain the family's harmony, and what happened in the past was just a one time thing.
I was wrong. He attempted to sexually harassed me again.
Even though it wasn't an obvious attempt, it felt 10x more disgusting than back then. Recalling his eyes and words make my skin crawled. I don't want to remember, but it kept floating in my mind whenever I let my guard down.
I'm assaulted with violent rage and sadness that has nowhere to go. And because they have nowhere to go, they return to me in the form of self-doubt, even though I know better than to question and guilt tripped myself.
And because I don't want to hate myself, all the hatred can only be pointed in one direction.
Is it okay to hate? To hold onto that dark and murky feeling and let it burn inside like smoldering ember?
If I can help it, I would rather not spare any thoughts and emotions on that human trash.
I don't want to think about it. I don't want to remember it, but It that image kept appearing in my mind, and I can't hold it in anymore.
---
Phew,
Since it wasn't an obvious molesting attempt, people could easily dismissed it as I was just imagining things. Although I do believe that just bringing it up will sow a seed of doubt due to his prior offenses, there is no benefits to it, especially when sister is in a delicate state and needs support from her spouse more than ever.
So, I will keep this to myself and more distance from that bastard in the future.
-
I write the lines you want me to
Anh viết từng dòng thư như em muốn
With the words I dare to use of all
Bằng những lời được chọn lọc
The ones that you have taught me
Từ tất cả những lời em đã chỉ anh
Along the years
Trong năm tháng qua
You cast a perfect shadow on the paper
Em ngả chiếc bóng trên trang giấy thật đẹp
Fade away with sunlight
Rồi đã phai dần trong ánh mặt trời
I fear the way you know me
Anh e sợ cách em thấu hiểu anh
Love can leave a stain
Vì tình yêu có thể để lại dấu vết không phai mờ
You steal my only hope
Em cướp đi niềm hy vọng duy nhất
And make me stay awake another night
Và khiến anh lại một đêm thức trắng
I wish you bear with me, stay near me
Anh ước rằng em chấp nhận anh, ở bên anh
When the atumn leaves have fallen
Khi những chiếc lá thu rơi
Solitude, my pain, the last thing left of me
Cô độc, nỗi đau của anh, là điều cuối cùng còn lại trong anh
If you fall I'll catch
Nếu em vấp ngã, anh sẽ giữ lấy em
If you love I'll love
Nếu em yêu thương, anh sẽ yêu thương
And so it goes, my dear
Và chỉ cần như thế thôi, em yêu
Don't be scared you'll be safe
Đừng sợ hãi, em sẽ bình yên thôi
This I swear
Điều này anh xin thề
If you only love me
Nếu như em chỉ yêu mình anh
Seven lonely lies written on dead winters night
Bảy lời dối trá viết trong đêm đông lạnh khốn cùng
Open the only book with the only poem I can read
Mở ra trang sách với bài thơ duy nhất anh biết đọc
In blood I sign my name
Anh ký tên mình bằng máu
And seal the midnight with a tear
Và khép lại màn đêm bằng nước mắt
Burn the paper, every line, for them I cried
Đốt đi trang giấy, nơi từng dòng chữ chứa chan lệ rơi
If you fall I'll catch
Nếu em vấp ngã, anh sẽ giữ lấy em
If you love I'll love
Nếu em yêu thương, anh sẽ yêu thương
And so it goes, my dear
Và chỉ cần như thế thôi, em yêu
Don't be scared you'll be safe
Đừng sợ hãi, em sẽ bình yên thôi
This I swear
Điều này anh xin thề
If you only love me back
Nếu như em chỉ đáp lại tình yêu của anh
I am the Playwriter and you are my Crowd
Anh là Người Viết Kịch và em là Khán Giả của anh
Make me cry for your love
Khiến anh khóc vì tình yêu của em
Like you've done many times
Như em đã làm biết bao lần
So I know, I can't write these storylines without you
Để anh biết, anh không thể viết câu chuyện này nếu không có em
Lady Pain, make me strong
Nữ thần của đau đớn, hãy cho anh sức mạnh
Can't we be together without them forever?
Có lẽ nào ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau mà không khổ đau?
The words I write can only hurt you
Những lời anh viết chỉ khiến em tổn thương
Sorry for the rain
Xin lỗi vì đã làm em buồn
Thank you my only one
Cảm ơn tình yêu duy nhất của anh
You gave me this pain
Em đã cho anh nỗi đau này
I leave you gently on the floor
Nhẹ nhàng đặt em xuống sàn
Take one step towards the door
Anh bước một bước về phía cửa
Where's that letter never written
Nơi lá thư chưa từng được viết đó hiện hữu
Good night now
Thôi, hãy ngủ ngon nhé
If you fall I'll catch
Nếu em vấp ngã, anh sẽ giữ lấy em
If you love I'll love
Nếu em yêu thương, anh sẽ yêu thương
And so it goes, my dear
Và chỉ cần như thế thôi, em yêu
Don't be scared you'll be safe
Đừng sợ hãi, em sẽ bình yên thôi
This I swear
Điều này anh xin thề
If you only love me
Nếu như em chỉ yêu mình anh
If you fall I'll catch
Nếu em vấp ngã, anh sẽ giữ lấy em
If you love I'll love
Nếu em yêu thương, anh sẽ yêu thương
And so it goes, my dear
Và chỉ cần như thế thôi, em yêu
Don't be scared you'll be safe
Đừng sợ hãi, em sẽ bình yên thôi
This I swear
Điều này anh xin thề
If you only love me back
Nếu như em chỉ đáp lại tình yêu của anh
-
A birthday spent in dead silence of a desolate night, because I got sick after the failure of a trip to Chicago.
When I’m sick (and have excuse to take time off work), I have all the time in the world to think, albeit with a hazy brain from taking medicines.
When I’m alone and miserable, my heart is calm, and my mind is filled with words to write and ideas to contemplate on.
I love this self of mine. It feels like meeting an old friend. But I know. I can’t stay with it for long. I still remember the misery and agony brought forth from self-isolation, solitude, which ended up with self-hatred.
Don’t get me wrong though, I love solitude. It brings out the calm and peace in my head and my heart. It isn’t euphoria, but it is addictive, and anything addictive is a two-edged sword.
I learned my lesson, but I love it regardless – this solitude.
This world is too busy and noisy. External noises. Internal noises. Day in and day out. It makes a moment of quietness all the more precious and comfortable. How can I not fall in love with it?
Still, I can’t hide in this quietness forever. The time to go back to that noisy place will come, because it’s the only place where life goes on. And until I die, I can’t run away from being alive.
-
Đến khi nào mình mới học được cách khép lại một ngày, buông xuống những điều không hay và không đáng lưu tâm, để có được một đêm bình yên mà không dựa vào men rượu? Càng cố gắng xoá bỏ những suy nghĩ vẩn vơ quẩn quanh tâm trí, nó lại càng khắc sâu và hiện hữu rõ ràng hơn. Thiền tịnh chẳng có tác dụng gì. Nhạc nhẽo lại chỉ thêm phiền. Đi đây đó? Chỉ thấy mệt. Hội họp bạn bè? Với loại bạn qua đường đâm lén nhau mà tim không đập tay không run đó á? Tâm sự cùng người khác? Thôi bỏ đi. Người lớn hết rồi, phiền não bản thân còn chưa xong, ai có kiên nhẫn nghe chuyện chẳng liên quan gì mình.
Nghe bảo tìm bình yên trong men rượu là hèn nhát. Ừ, thôi thì cứ vậy đi, chạy đâu thì cũng chẳng chạy thoát khỏi bản thân, đối đầu với ai chứ với đối đầu với chính mình thì cũng chỉ mình mình chột mắt què chân. Ầy, bắt đầu nói nhảm rồi.
-
22 tháng 1 nghỉ làm ở HMC. Lí do? Chính thức thì là vì muốn học hành cho xong, 32 cái tuổi đời rồi mà không làm nên trò trống gì thật sự rất áp lực (dù mình có muốn hay không). Lí do không chính thức là vì công việc đã trở nên nhàm chán, không còn gì mới để học và nâng cấp kĩ năng cá nhân. Cảm giác bị đình trệ giống như bị mắc kẹt trong một vũng bùn, không thoát ra thì sẽ ngày càng lún sâu rồi chết dần. Lí do không chính thức thứ hai là vì sự thay đổi trong tầng lớp quản lý gần đây làm mình thấy rất lo lắng cho tương lai. Và cái đinh cuối cùng đóng vào quan tài là chú trưởng phòng mới toanh méo có kinh nghiệm được tha từ bên ngoài vào bởi bà quản trị cũ dưới sự hỗ trợ của trưởng phòng tiền nhiệm. Làm mình rất muốn chửi thề, thiên vị bè đảng bớt lộ liễu chút được không? Cái phòng đã hấp hối rồi còn rước thêm đao phủ về. Dù rất thích các đồng nghiệp khác, nhưng mà chúng ta nên chia tay từ đây thôi.
Đâu đó giữa tháng 2, nhìn thấy bài đăng tuyển dụng của SHC, vốn dĩ không tính đi làm lại ngay, nhưng đọc mô tả công việc có vẻ thú vị, cộng thêm là vị trí bán thời gian, nên cũng nộp đơn đại. Uầy, bệnh viện của trường danh tiếng mà, đâu ra tới lượt mình. Thế mà tới lượt mình thật...cái quá trình xét duyệt đầu vào của họ còn mệt hơn đi thi lấy bằng nữa, nhiều vòng tuyển, dài dòng, lê thê, lắm lúc mình chỉ muốn Fukito bỏ ngang, nhưng mà do tự ái nên không bỏ. Nói đi nói lại thì là qua.
27 tháng 3 bay qua Nhật (mua vé ngày 24 =]] ) chơi với Mèo 10 ngày. 4 ngày còn lại đi solo Sapporo.
27 tháng 4, dọn dẹp đồ trong căn hộ ở WA về nhà ba rồi bay qua CA (5:30PM) nơi mình bắt đầu sống và làm việc.
2 tháng 5, bắt đầu nhớ nhà =]]. Thời tiết ở đây quá khác WA. Đâu rồi những cơn mưa như trút nước và những cơn gió lạnh buốt...
Ngồi ngẫm nghĩ, trước khi lá gan teo nhỏ thành hột đậu, mình muốn mở rộng thế giới của mình. Có điều, chẳng phải đó là việc người ta làm ở tuổi 20 sao? Khi người ta trải nghiệm đời, mình chẳng biết làm gì. Khi người ta yên bề gia thất, mình bắt đầu chạy lung tung. Sao lúc nào mình cũng đi sau người ta 10 năm vậy?
Bảo rằng không nên để ý miệng đời. Nhưng mà làm cái đinh chướng mắt thiên hạ lâu ngày cũng mệt mỏi lắm, mắt thiên hạ không làm tổn hại cái đinh, chỉ là nó rỉ sét theo thời gian thôi. Khi mệt mỏi, chỉ muốn xếp gọn bản thân vào một góc, ước gì gấp lại được như cái mền để cất vào tủ được thì càng tốt.