Mất Em Rồi Tôi Sống Với Ai Đây!
Mất Em Rồi Tôi Sống Với Ai Đây!
Mất em rồi tôi sống với ai đây!
Khi ngày tháng mang đầy đau với nhớ
Chiều lại chiều bên bờ con nước chảy
Một cõi lòng tê tái, nghẹn chơ vơ…
Đêm sẽ vắng với khung trời bóng tối
Ngập ngụa sầu, nhức nhói bởi ly tan
Từng từng chập loang tràn muôn dấu hỏi
Tại vì sao tình hỡi! Vỡ vầng trăng?
Để tất cả những ngọt ngào âu yếm
Biết bao lần xao xuyến quả tim yêu
Trở thành ngọn đìu hiu vờn sóng biển
Chậm từ từ tan biến dưới mây treo
Còn đâu nữa, cho tôi thương, tôi tưởng
Lúc đông về gió chướng thổi văng xa
Mảnh khô héo đẩy va vào một hướng
Chao đảo vòng, vất vưởng phủ lên hoa
Làm đóa thắm canh trường đang giá lạnh
Thêm rụng tàn hứng nặng khối sương thu
Mỏi rã rời, lắc lư sà sụp cánh
Khiến hương ngàn hụt hẫng dưới âm u
Còn đâu nữa cho tôi ngày mấy lượt
Vọng phương ngàn, thắm thiết một vần thơ
Ru hồn ái đợi chờ, yên thả giấc
Trên cánh đồng bát ngát giữa khung mơ…
Giờ lặng lẽ đào mồ chôn dĩ vãng
Nẻo khung trời loáng thoáng ngọn heo may
Âm vang buồn kéo dài từ sâu thẳm
Mất em rồi tôi sống với ai đây!
22/9/2017
Nguyễn Thành Sáng
Anh Trả Mà Sao Em Chẳng Lấy
Anh Trả Mà Sao Em Chẳng Lấy
(Tiếp theo bài Nhận Lại Đi Em)
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Lại nghiêng đầu cúi nhẹ khăn tay
Lau dòng châu lệ đang tầm tã
Ướt đẫm bờ mi những giọt dài!
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Để rồi ngày tháng ở bên kia
Héo hon, da diết luôn buồn nhớ
Ánh mắt thu mờ gửi lối đi
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Sớm hôm thui thủi bóng cô đơn
Ôm sầu khắc khoải vào trong dạ
Siết chặt ngàn đau tím mảnh hồn
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Mặc cho vàng võ với xanh xao
Phấn son trâm lược nằm nơi đó
Nhện bám tơ giăng tự lúc nào
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Lại từng đêm thả vọng sang kinh
Lời ca não nuột từ sâu thẳm
Tím ruột, bầm gan vỡ mộng tình
Anh trả mà sao em chẳng lấy
Nhận mang vĩnh viễn ở con tim
Vết hằn rạn nứt không lành được
Để mãi đời em sóng vỗ thuyền…
Khiến cho một kẻ suốt thời gian
Lặng lẽ trầm ngâm dưới nắng tàn
Nầy mắt, nầy môi, nầy kỷ niệm…
Cứ hoài ẩn hiện xé tâm can!
24/9/2017
Nguyễn Thành Sáng