-
NỖI LÒNG EM ANH CÓ HIỂU?
Lắm khi em muốn có đôi lời
Trao đổi cùng anh để nhẹ vơi
Nhưng cục đá trơ nằm áng cửa
Nên đành buồn bã bước lui thôi...
Em cảm anh lo, anh nhiệt tình
Đưa thuyền qua biển sóng điêu linh
Cố tay chèo chống trườn xa khỏi
Nhiều lúc quên đi khổ của mình
Nhưng rồi chấn động dập tâm can
Ghịt xé lòng em bởi phũ phàng
Lửa rực hung nô vùng chiến trận
Trùm lên suối lạnh, bốc hơi nhanh
Anh khô, anh đắng với anh cay
Xô trái tim em lăn lóc hoài
Bỏ mặc thu sầu phơi sắc tím
Phong ba vũ lộng cứ lai rai..
Năm xưa lỡ nhịp khúc cung đàn
Mơ bóng, tưởng hình, vọng ánh trăng
Anh loé chút vàng nơi cõi mộng
Khiến lòng em nhẹ trỗi lăn tăn
Vườn hoa đứng bóng ngại hoàng hôn
Nhắm mắt đưa chân gửi mảnh hồn
Ngỡ cánh chim đơn trao mã thượng
Ngờ đâu nhạn lạc tối thâm sơn
Âm phong, vượn hú, dã hoang lâm
Từng phút, từng giây rợn rú gầm
Khuấy động không gian, vờn lá rụng
Đẩy lần em đến nẻo xa xăm.
30/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-
BIẾT PHẢI LÀM SAO
Ôi thôi! Thân phận một hồng nhan
Nẻo bước dừng chân gặp phũ phàng
Cứ ngỡ sông êm đưa bến mộng
Ai dè gió lộng cuốn đò ngang...
Còn đâu ánh mắt quyện bờ môi
Một tấm lòng trao với mảnh đời
Kèm dấu mộc hồng trên giấy trắng
Từ nay đoạn hẳn cuộc chơi vơi
Trải mối yêu thương chuỗi tháng ngày
Tình giăng phủ ngợp bóng trời mây
Chắt chiu từng sợi dành đan áo
Để lúc đông về mặc ấm Ai…
Nhưng rồi nỡ phụ tấc lòng son
Biển nước trùng dương dậy sóng cồn
Đẩy chiếc thuyền duyên nghiêng ngả lái
Cho ngàn lượn sóng ghịt từng cơn
Năm tháng khổ đau tím dạ sầu
Nỗi niềm, tan tác nhỏ canh thâu
Giờ đây đã nát tình năm ấy
Chỉ có âm u phủ ngập bầu
Con thơ ràng buộc khúc tình tan
Cả mối ưu tư khiến võ vàng
Chẳng đoạn đành tâm nhìn bướm thắm
vật vờ sắc nhạt dưới khung xanh
Biết phải làm sao hỡi đất trời!
Thả hồn khuây khoả dưới trăng soi
Hay vùi trái lạnh vào băng tuyết
Một kiếp phù vân mệnh số người...
2/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-------------------------------
ÔNG MÓC BỌC
Chân đen mặt rám đường rong ruổi
Áo vá phong sương phủ bụi đời
Móc sắt tay cầm vai quảy túi
Đầu ngang hối hả mắt tìm bươi...
Phận bạc tận nghèo nay đổ xuống
Tấm thân hèn mọn thế thời buông
Khung trời bó gọn nơi thùng nhỏ
Mặc cõi nhân sinh, mặc tỏ tường
Hai buổi mỗi ngày ông kiếm sống
Xác xơ, vàng võ dưới chiều đông
Âm thầm lặng lẽ trong cô quạnh
Nẻo vắng tâm tư chẳng sắc hồng
Mắt nhão loé mừng khi vật có
Mũ kia, bịt nọ của trời cho
Tay khều, tay lượm đưa vào túi
Chốc chốc ngừng hơi tránh uế bò
Cứ thế, trên đường đầy cát bụi
Gầy gầy mét mét bước chân trôi
Mặc cho nhộn nhịp dòng nhân thế
Một tấm thân ta lủi thủi đời
Có bữa nặng nề vui chẳng thấy
Chỉ nghe rạo rực lúc vung tay
Đỏ nâu trắng xám rơi đầy đất
Vạn thắng là đây, hớn hở này
Rồi lại hôm nào chân trĩu nặng
Buồn cho ế ẩm, nỗi băn khoăn
Cơm tiền đâu để nuôi thân mạt
Bó gối hiu buồn, lạnh trở trăn...
Ông ở nơi nào, gần hoặc xa
Vợ con ông có, có căn nhà
Hay niềm cô độc ôm buồn tẻ
Dưới dạ cầu cao cũng gọi là...
Khúc ca bi thiết đời vô nghĩa
Quạnh quẽ, đủi đen ghịt lối về
Giá buốt canh thâu sầu bóng chiếc
Trần ai khắc khổ kéo lê thê...
Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-----------------------------------------
MỘT ĐỜI HỤT HẪNG
Nắng đã nhạt tàn sao vẫn mãi
Bóng hình cô gái của năm xưa
Bờ môi, ánh mắt, lời thương nhớ
Ẩn hiện đâu đây dưới ngọn lùa,
Tơ tình vuột mối thành tan vỡ
Để lại cho tim vạn khúc sầu
Những tối đìu hiu, chiều lá đổ
Từ trong sâu thẳm gợn luồng đau
Ngắm trăng, trăng khuất sau hàng trúc
Soi nước, nước trôi cuối nẻo trời
Hóng gió, gió ngừng bên ngạch cửa
Nhìn mây, mây giạt tận ngàn khơi…
Vậy mà cứ mãi dài năm tháng
Vương vấn từng cơn kéo trở về
Để trái u hoài nơi tĩnh lặng
Trở mình dào dạt đập lê thê...
Có phải cung đàn đà lỗi nhịp
Làm tan rã hết cả âm thanh
Khiến cho bản nhạc thành vô nghĩa
Nắn nót còn kia cũng phải đành…
Nếu biết yêu là sẽ dở dang
Thì thôi thuở ấy chẳng quen nàng
Chẳng gom tất cả đưa vào mộng
Cũng chẳng bao giờ ghé bển thăm
Để một đời người hụt hẫng tim
Dạ luôn thao thức nhớ thuyền quyên
Mặc bao hương sắc vườn hoa nở
Chỉ bóng hình thương hướng vọng tìm.
10/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
- - - Updated - - -
-
BÓNG THỜI GIAN
Ghế đá hãy còn đọng nước mưa
Công viên du khách vẫn lưa thưa
Lâm râm thỉnh thoảng dừng rơi hạt
Trên mảng vòm đen bị gió lùa...
Từ từ ưng ửng ánh hoàng hôn
Loáng thoáng bên sông mấy đóm tròn
Le lói, chập chờn như chẳng muốn
Trải lòng trọn vẹn buổi đầu hôm
Tôi lót đồ ngồi để nghỉ chân
Mặc cho tâm trí thả xa xăm
Nửa hồn sống lại và thêm nửa
Khuây khoả nhìn xem cảnh chợ tàn
Mới đó năm nào ở chỗ đây
Rải dài xanh mướt mấy hàng cây
Giờ không còn thấy, thay vào đó
Khoảng cách mọc lên những cái quầy
Bên kia tấp nập xuồng ghe đậu
Lên xuống, bưng khiêng tới đỏ đèn
Kẻ đếm, người trao kèm tiếng hẹn
Chuyện trò vui vẻ tợ thân quen…
Tất cả chiều nay mất hết rồi
Chỉ còn ký ức ảnh xa xôi
Nhộn nhàng buôn bán, tình trong mắt
Một cõi không gian đượm tiếng cười…
Đứng lên lần bước đến gần xe
Nhìn lại xung quanh khắp mọi bề
Chẳng biết vui mừng hay nuối tiếc
Mà sao nằng nặng gót chân đi.
11/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-
CHỈ MỘT LẦN
Da diết từng cơn trỗi điệp sầu
Tím bầm gan ruột trộn ngàn đau
Thênh thang bốn cõi trùng mây xám
Đổ ập về đây ngập cả bầu,
Phủ tối mịt mùng nẻo lối đi
Ngỡ ngàng chới với lịm bờ mi
Thuở nào rực rỡ hình trăng mộng
Đối diện giờ đây nát ảnh thề
Anh có vợ rồi sao giấu em
Để dài canh cánh ở con tim
Hương lòng ấp ủ nhiều mong đợi
Bến nước nên thơ đậu chiếc thuyền
Ước nguyện mai này đôi chúng ta
Dựng căn lầu ái giữa vườn hoa
Chẳng lo giá lạnh, không buồn tẻ
Chỉ có yên vui với đậm đà
Sớm được chào đời những bé xinh
Gái thời giống mẹ mạnh niềm tin
Trai như cha nó đầy nhân nghĩa
Mái ấm yêu thương vẹn chữ tình...
Vậy mà ôi hỡi! Bừng tia chớp
Sửng sốt để rồi nghẹn đắng cay
Khúc nhạc cung đàn, tranh nở đoá
Chỉ là ảo ảnh giữa vầng mây
Em sẽ âm thầm gửi lại anh
Chuỗi ngày hướng vọng, nỗi bâng khuâng
Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu mật
Dưới bóng thời gian chỉ một lần.
13/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-
DẠO PHỐ CHIỀU NAY
Ngồi xe dạo mấy con đường
Ngắm nhìn cảnh vật lòng vương vấn lòng
Thuở nào sóng vỗ bập bồng
Ghe thuyền xuôi ngược theo dòng sông xa...
Bờ kia hai mảnh vườn hoa
Tím, vàng, đỏ, trắng… đậm đà hương bay
Bên đây lố nhố hàng cây
Xòe tay khều giỡn áng mây giữa trời
Chỗ nầy rộn rã tiếng cười
Mấy đàn trẻ nhỏ đang vui nô đùa
Phía sau hai dãy trồng dừa
Rớt nhiều cụm mát dưới trưa nắng hừng
Đầu trong nhộn nhịp tưng bừng
Kẻ mua, người bán, kẻ dừng, người đi
Khúc ngoài ngang hủ tíu mì
Bốn ông sọt trắng say mê đá cầu…
Chiều nay tất cả ở đâu
Hoà chung lam khói tan vào không gian
Hay chìm xuống tận tâm can
Cho niềm hoài cổ ngỡ ngàng ánh đưa?
Trên cao vần vũ chuyển mưa
Đèn treo dọc phố cũng vừa gợi đêm
Trầm mặc nhớ, nỗi lặng yên
Quẹo sang ngả khác vòng lên về nhà
Trong tim còn đó ngân nga
Tiếng đàn réo rắt đậm đà luyến lưu
Hoàng hôn thong thả chu du
Mà sao như thể thấy thu trải đầy.
27/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-
NỖI LÒNG CỦA CÂY
Hỡi cây giữa chậu nằm kia
Từ miền khoáng đãng đem về nơi đây
Đặt gần phòng khách tháng ngày
Mang tên Lan Ý, điểm say cho người,
Hãy nghe ta hỏi mấy lời
Kể từ rời chỗ tới giờ ra sao
Có vui thoả thích biết bao
Hay sầu buộc bó trong bầu lẻ loi
Khi không còn tắm mưa rơi
Hết nhìn thấy được trăng soi canh trường
Chẳng còn xoè hứng hàn sương
Thôi hoà theo cánh ngàn phương trở mình?
Cận tường trầm mặc lặng thinh
Lắng nghe người hỏi sự tình gần xa
Chứa chan thắm thiết đậm đà
Khiến tôi xúc động, ngân nga tiếng lòng
Từ hôm dưới ánh dương hồng
Bị đào bốn phía, quấn vòng vào thân
Thêm chút đất, đắp xung quanh
Chở đi để dành, quầy kiểng bán mua
Hết rồi một thuở ươm mơ
Đợi cành trổ nụ, đón chờ nắng mai
Hết rồi nhè nhẹ bàn tay
Nâng niu ngọn gió, ngất ngây nỗi niềm
Giờ đây chỉ có im lìm
Giữa bề lạ lẫm, đứng yên một mình
Âm thầm sớm tối bóng hình
Trăm thương, ngàn nhớ rung rinh quả buồn.
28/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
- - - Updated - - -
-
TẤC LÒNG GỬI HỒN MẸ
Xác Mẹ giờ đây đã liệm rồi
Quan tài lặng lẽ dưới đêm soi
Màu thu ảm đạm bao trùm phủ
Vĩnh biệt từ nay một ảnh đời...
Mẹ ơi! Biển nước ngập dâng tràn
Kỷ niệm xưa rồi, dậy sóng loang
Vạn thắm hương ngàn tình của Mẹ
Vật vờ sống lại, tím lòng con
Miếng ăn, giấc ngủ, tắm, đi theo
Bánh ngọt, cà phê những sáng chiều
Lặn lội đường xa tìm khúc ruột
Vui buồn, hãnh diện đứa con yêu…
Lần lượt quay về ký ức con
Để ngàn thương nhớ mảnh trăng son
Xót đau vô hạn không kìm được
Giọt lệ lăn dài nỗi héo hon
Rồi đây ngày tháng sẽ dần qua
Mãi suốt thời gian Mẹ khuất xa
Vĩnh viễn trọn đời không gặp nữa
Dòng sông lai láng ánh trăng thoa
Con thấy rứt ray với thuở nào
Vô tình để Mẹ phải sầu đau
Chỉ vì thuyền trẻ đang chìm ngợp
Luẩn quẩn, quay cuồng giữa sóng chao
Giờ đây xin Mẹ hãy an lòng
Thả cánh bay về cõi mát trong
Giữa chốn trần gian còn ở lại
Quyết tâm chẳng phụ nỗi niềm mong.
"Kỷ niệm Mẹ mất 11/1/2016 DL
(Nhằm ngày 2/12 ÂL)"
11/1/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
-
NGHE LÒNG BUỒN TÊNH
Nàng trải bút ngậm ngùi nức nở
Da diết buồn trăn trở sầu ai
Tợ như ngọn gió heo may
Dưới trời ảm đạm lắt lay lá vàng…
Ta nhấm nháp lâng lâng xúc cảm
Từng phút giây lởn vởn niềm thương
Và rồi cảm thấy vấn vương
Cầu tre, khóm trúc, con đường thân quen
Muốn với lấy quả tim năm cũ
Thuở ngày xanh ấp ủ ngàn mơ
Đặt vào cái túi hồn thơ
Ngân nga dào dạt, lững lờ gió trăng
Cho quạnh quẽ khung tàn bóng xế
Thôi đợi chờ tiếng dế nỉ non
Chỉ còn trước cổng đầu thôn
Từ từ ló dạng ánh tròn sáng soi
Nàng thỏ thẻ người ơi người hỡi
Còn ở đây ta hỏi lại nàng
Có thu quét lá rụng vàng
Có bầu trống vắng, có đàn đứt dây?
Hay mượn gió lùa mây chốn lộng
Khiến vô tình khuấy động dòng sông
Thuyền ta lướt giữa mênh mông
Bất ngờ phải chịu bập bồng lắc lư
Để chiều nay thẫn thờ nẻo vắng
Một cái gì nằng nặng nhớ nhung
Kéo hồn lên cõi không trung
Nhìn về phương ấy nghe lòng buồn tênh.
19/11/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
nhatlang.com
- - - Updated - - -