player
06-04-2006, 09:43 AM
Thật không ngờ , 10 năm trước đọc bài "Lá thư của bố " trong quyển sách lớp 5 đã làm ta bồi hồi xúc động .Thì giờ đây được đọc lại bài đó vẫn cứ ngỡ như là ngày hôm qua.Cái cảm giác đọc lần đầu tiên vẫn cứ dâng trào như ngày nào .
"Cố lên! Tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! lấy sách vở làm khí giới,lấy lớp học làm quân đội,lấy thế giới làm bãi chiến trường,coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn,con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát.
"
Những câu văn như vẫn còn văn vẵn trong tai .Nếu không có những câu văn ngày ấy chắc không có "Player" ngày nay.Lời văn thật hay biết chừng nào ,sâu sắc biết chừng nào.Nhưng không biết bài này có còn được dạy không nữa.:yike2: Cậu bé ngày xưa cứ hay chăm chú đọc mãi miết bài "Lá thư của bố" giờ không còn nữa rùi.Nhưng cậu bé đó sẽ đưa "lá thư" này cho những cậu bé khác ,những cậu bé nhút nhát và sợ học,những cậu bé không dám đối diện với khó khăn ,những cậu bé vẫn là tên lính hèn nhát , luôn lẫn trốn trước khó khăn mà không dám đương đầu với thử thách.Hay là đến những người bạn ,những người đang sợ sệt trước kì thi đại học tuyển sinh này.
LÁ THƯ CỦA BỐ
" Enrico con ơi! Việc học đối với con hình như khó nhọc,mẹ con nói phải đấy.Cha chưa bao giờ trông thấy con đi học với dáng điệu quả quyết và nét mặt hớn hở như cha mong muốn! Con thử tưởng tượng nếu con ngồi không ở nhà thì ngày giờ của con sẽ trống trải biết là dường nào! Cha chắc chỉ trong một tuần lễ là con lại muốn trở lại nhà trường.Con ơi! Hiện thời,không một đứa trẻ nào là không đi học.Con hãy nghỉ đến những người thợ làm lụng cặm cụi cả ngày,tối đến còn phải cắp sách đi học,những cô thiếu nữ suốt tuần lễ bị giam giữ trong xưởng,chủ nhật đến cũng rủ nhau đi học,những binh lính hết giờ luyện tập cũng đem ra học,viết.Cho đến những trẻ mù,trẻ câm,chúng cũng đều học cả.
Mỗi buổi sáng lúc con ra trường,con hãy nghỉ cũng giờ ấy,trong thành phố ta có tới ba vạn đứa trẻ cũng như con đi "chầu" lớp học trong ba tiếng đồng hồ để được mở mang trí tuệ.Con lại nghỉ : xấp xỉ giờ này,con trẻ trong các nước trên toàn cầu đều đi học cả.Con hãy tưởng tượng những trẻ lếch thếch trên những đường hẻm nhà quê,rảo bước trong các phố phường huyên náo,dưới bầu trời oi ả hay trong cơn mưa tuyết lạnh lùng: chúng đi thuyền ở những xứ lắm sông ngòi,cưởi ngựa qua những cánh đồng mông quạnh ,hoặc ngồi xe trượt trên những bãi băng giá lạnh.Chúng xuống lũng,lên đồi,chúng xuyên rừng,lội suối,chúng vượt qua những ngọn đồi hẻo lánh hoang vu.Ăn mặc hàng nghìn lối khác nhau,nói bằng trăm thứ tiếng khác nhau,chúng đi một mình hay lũ năm lũ ba,sách cắp trong tay hay cặp đeo dưới nách.
Từ ngôi trường cùng tột lấp trong ánh tuyết nước Nga cho tới nóc trường hẻo lánh lẩn trong khóm gồi xứ Á rập,có tới hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một điều bằng những thể thức khác nhau.
Con lại tưởng tượng cái tổ kiến học sinh ấy gồm có hàng trăm dân tộc khác nhau và cái trường hoạt động ấy,con có cái hân hạnh dự phần rồi con tự nhủ: ví phỏng một mai sự hoạt động ấy ngừng hẵn thì nhân loại sẽ trở lại đời mọi rợ,sẽ sa vào cỏi tối tâm,sự hoạt động ấy là sự tiến bộ,là mối hy vọng,là ánh sáng vinh quang của thế giới vậy.
Cố lên! Tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! lấy sách vở làm khí giới,lấy lớp học làm quân đội,lấy thế giới làm bãi chiến trường,coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn,con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát"
"Cố lên! Tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! lấy sách vở làm khí giới,lấy lớp học làm quân đội,lấy thế giới làm bãi chiến trường,coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn,con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát.
"
Những câu văn như vẫn còn văn vẵn trong tai .Nếu không có những câu văn ngày ấy chắc không có "Player" ngày nay.Lời văn thật hay biết chừng nào ,sâu sắc biết chừng nào.Nhưng không biết bài này có còn được dạy không nữa.:yike2: Cậu bé ngày xưa cứ hay chăm chú đọc mãi miết bài "Lá thư của bố" giờ không còn nữa rùi.Nhưng cậu bé đó sẽ đưa "lá thư" này cho những cậu bé khác ,những cậu bé nhút nhát và sợ học,những cậu bé không dám đối diện với khó khăn ,những cậu bé vẫn là tên lính hèn nhát , luôn lẫn trốn trước khó khăn mà không dám đương đầu với thử thách.Hay là đến những người bạn ,những người đang sợ sệt trước kì thi đại học tuyển sinh này.
LÁ THƯ CỦA BỐ
" Enrico con ơi! Việc học đối với con hình như khó nhọc,mẹ con nói phải đấy.Cha chưa bao giờ trông thấy con đi học với dáng điệu quả quyết và nét mặt hớn hở như cha mong muốn! Con thử tưởng tượng nếu con ngồi không ở nhà thì ngày giờ của con sẽ trống trải biết là dường nào! Cha chắc chỉ trong một tuần lễ là con lại muốn trở lại nhà trường.Con ơi! Hiện thời,không một đứa trẻ nào là không đi học.Con hãy nghỉ đến những người thợ làm lụng cặm cụi cả ngày,tối đến còn phải cắp sách đi học,những cô thiếu nữ suốt tuần lễ bị giam giữ trong xưởng,chủ nhật đến cũng rủ nhau đi học,những binh lính hết giờ luyện tập cũng đem ra học,viết.Cho đến những trẻ mù,trẻ câm,chúng cũng đều học cả.
Mỗi buổi sáng lúc con ra trường,con hãy nghỉ cũng giờ ấy,trong thành phố ta có tới ba vạn đứa trẻ cũng như con đi "chầu" lớp học trong ba tiếng đồng hồ để được mở mang trí tuệ.Con lại nghỉ : xấp xỉ giờ này,con trẻ trong các nước trên toàn cầu đều đi học cả.Con hãy tưởng tượng những trẻ lếch thếch trên những đường hẻm nhà quê,rảo bước trong các phố phường huyên náo,dưới bầu trời oi ả hay trong cơn mưa tuyết lạnh lùng: chúng đi thuyền ở những xứ lắm sông ngòi,cưởi ngựa qua những cánh đồng mông quạnh ,hoặc ngồi xe trượt trên những bãi băng giá lạnh.Chúng xuống lũng,lên đồi,chúng xuyên rừng,lội suối,chúng vượt qua những ngọn đồi hẻo lánh hoang vu.Ăn mặc hàng nghìn lối khác nhau,nói bằng trăm thứ tiếng khác nhau,chúng đi một mình hay lũ năm lũ ba,sách cắp trong tay hay cặp đeo dưới nách.
Từ ngôi trường cùng tột lấp trong ánh tuyết nước Nga cho tới nóc trường hẻo lánh lẩn trong khóm gồi xứ Á rập,có tới hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một điều bằng những thể thức khác nhau.
Con lại tưởng tượng cái tổ kiến học sinh ấy gồm có hàng trăm dân tộc khác nhau và cái trường hoạt động ấy,con có cái hân hạnh dự phần rồi con tự nhủ: ví phỏng một mai sự hoạt động ấy ngừng hẵn thì nhân loại sẽ trở lại đời mọi rợ,sẽ sa vào cỏi tối tâm,sự hoạt động ấy là sự tiến bộ,là mối hy vọng,là ánh sáng vinh quang của thế giới vậy.
Cố lên! Tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên! Con ơi! lấy sách vở làm khí giới,lấy lớp học làm quân đội,lấy thế giới làm bãi chiến trường,coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn,con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát"