toi_la_toi
04-04-2006, 01:26 AM
Tôi là Alice, một cô bé người Mỹ gốc Nhật , thật chán vì tui chẳng hề biết chút gì về quê hương Nhật Bản của tôi , một đất nước mặt trời mọc. Một buổi sáng đẹp trời , vẫn như những ngày khác , tôi đến trường. Ở đây tôi đã wen một anh chàng có lẽ thuộc loại hot boy ở trường , nhưng ko hiểu sao anh ấy lại chấp nhận wen một cô gái bình thường như tôi.
-Chào anh
-Ừ chào em , em ngủ có ngon ko???
- uhm ngon lắm , chỉ có điều ko nằm mơ thấy anh thôi .
( Tôi cười , vì chỉ tính chọc anh )
- ah' em giỏi lắm , dám ko nằm mơ thấy anh hả? Thế em nằm mơ thấy anh nào đẹp trai hơn anh hả???
-Ừ , em nằm mơ thấy BI đấy , anh ấy thật dịu dàng , hôn em làm wen ( hi` hi` giá như có thật )
- Chà chà em cũng khôn wa' đi ...
Rồi anh cuối xuống hôn tôi ,
Chuông reng , đã đến giờ vào lớp , tôi nói:
- Thôi chúng ta vào lớp thôi , hôm nay em có tiết chủ nhiệm .
Thấy anh chần chừ tôi lại càng hối thúc :
-Nhanh lên anh , ta vào lớp ...
- Thôi em cứ vào đi , anh còn chuyện phải làm , có lẽ anh ko học ngày hôm nay
- anh ko dc khoẻ hả?
- Ko đâu em đừng lo cho anh
- Có chuyện gì hả anh??
- Ko có gì đâu , mà này nếu ngày nào đó , bỗng nhiên anh biến mất thì em thế nào???
Tôi sững sờ trước câu hỏi wa' bất ngờ của anh .
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Anh đã nói là ko có gì đâu em đừng lo , thôi em vào lớp đi kẻo muộn.
Tôi tạm biệt anh bằng cái hôn , rồi bước đi trong những suy nghĩ về câu hỏi kì lạ của anh .Nếu có ngày đó thì tôi sẽ chết mất , tôi yêu anh biết bao nhiêu .Anh là người có lẽ ko chỉ là đẹp người mà còn đẹp nết , anh luôn wan tâm đến mọi người , chính vì thế mà mọi cô gái luôn bao vây anh .
Ko nhớ bao lâu rồi chúng tôi đã sống ko thể thiếu nhau ....Ôi sao đầu óc cứ nghĩ những chuyện ko đâu . Jack anh chỉ nói đùa coi em có wan tâm tới anh ko chứ gì ? Đừng nói đó là thật nha .
Thầy giáo bước vào lớp cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi về anh .
.....
Tiếng chuông đột ngột vang lên kết thúc một buổi học vất vả, tôi chạy như bay đi tìm anh , chạy về nhà anh trong cơn mưa đầu mùa , tôi cảm thấy sợ hãi những gì anh đã nói với tôi hồi ban sáng
-JAck , Jack anh có nhà ko??? - Tôi đập thình thịch vào cánh cửa như trút hết cơn giận hờn .
- Jack anh đâu rồi???
Cuối cùng cũng có người ra mở cửa, nghĩ là anh tôi mừng thầm , nhưng ko phải , đó là Billy, bạn cùng phòng của anh . Giờ đây nỗi sợ hãi đã tăng lên gấp đôi , gấp ba , gấp 10 rồi gấp hàng ngàn , tôi lên tiếng hỏi:
- Billy , Jack đâu rồi??- những giọt lệ rơi trên mắt tôi .
- À , anh ấy đi vẫn chưa về Alice ạ , ngồi chờ nhé.
- Ko , phòng của anh ấy , tôi phải đến phòng của anh ấy ngay ..
- Ko , đừng đến đó Alice ạ
Giờ đây như ko nghe thấy những gì Billy nói , tôi đã chạy thẳng đến phòng của Jack , mở cửa phòng ra , tôi gần như ngất sỉu.
- OH MY GOD!!!
Billy đứng đằng sau tôi , nhanh chóng dùng cánh tay ôm chầm lấy tôi an ủi , nhưng như thói wen , tôi đẩy anh ấy ra xa , và gần như ngã quỵ. Anh ấy đã ra đi , ko 1 lời từ biệt , một lá thư treo trên tường to đùng có ghi :
I LOVE YOU , ALICE
I'M SORRY
Thế đấy , có lẽ đây là thông điệp cuối cùng anh gửi cho tôi .
....
Vài ngày đã trôi wa , tôi gần như mất ăn mất ngủ , tôi ko thể nghĩ ra dc một lí do chính đáng nào để anh ra đi . Billy đã nói với tôi rằng Jack ko có gia đình , anh ấy là con nuôi của một gia đình người Hàn Quốc . Tôi nhớ trước đây anh ấy thường kể về đất nước của anh ko như tôi , một người chẳng biết gỉ về cội nguồn . Anh ấy rất yêu quê hương của anh ấy , tôi nghĩ có lẽ anh ấy sẽ trở về nơi anh ấy yêu quý thăm cha mẹ anh ấy chăng???Một ý nghĩ điên khùng đã nảy ra trong đầu tôi . Tôi bàn bạc với Billy và xảy ra một cuộc cãi vã:
- Billy tôi nghĩ tôi cần phải đi tìm Jack
- Cái gì? Cô điên à? Sao cô có thể nghĩ như thế?
- Tôi cần phải đi tìm anh ấy , tôi nghĩ anh ấy đang ở Hàn Quốc với gia đình của anh ấy
- Ko ko tôi ko để cô đi một mình như thế đâu , cô đâu biết gì về Hàn Quốc , cô đâu biết gì về nơi ấy??
- Tôi ko cần biết Billy ạ , tôi chỉ biết trái tim tôi mách bảo tôi phải đến đó để tìm Jack.
- Thôi cô ngưng ngay cái suy nghĩ điên khùng đó đi
- Anh nghĩ gì vậy ? Anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên 3 sao? Tôi đã 27t đời rồi đấy
- 27t?? Ko phải là lớn cô chưa hiểu đâu
- Anh ko cản dc tôi đâu , tôi sẽ đi , và khi đến đó tôi sẽ phone cho anh , ok?
- Thôi tôi chịu thua cô , cô muốn làm gì thì tùy , nhưng cô hãy nhớ có người luôn chờ cô trở về, và luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cô cần .
Cuộc thảo luận chấm dứt tôi trở về và chuẩn bị hành lí lên đướng , có lẽ ko nên cho gia đình tôi biết thì hơn....
:cooll:
Cái này mình mới lần đầu sử dụng nên ko rõ lắm , mong các bạn thông cảm. Cái này là trong HHT nhưng mình có thay đổi lại những chổ mình ko thích và tên nhân vật . Các bạn đóng góp ý kiến nhé
-Chào anh
-Ừ chào em , em ngủ có ngon ko???
- uhm ngon lắm , chỉ có điều ko nằm mơ thấy anh thôi .
( Tôi cười , vì chỉ tính chọc anh )
- ah' em giỏi lắm , dám ko nằm mơ thấy anh hả? Thế em nằm mơ thấy anh nào đẹp trai hơn anh hả???
-Ừ , em nằm mơ thấy BI đấy , anh ấy thật dịu dàng , hôn em làm wen ( hi` hi` giá như có thật )
- Chà chà em cũng khôn wa' đi ...
Rồi anh cuối xuống hôn tôi ,
Chuông reng , đã đến giờ vào lớp , tôi nói:
- Thôi chúng ta vào lớp thôi , hôm nay em có tiết chủ nhiệm .
Thấy anh chần chừ tôi lại càng hối thúc :
-Nhanh lên anh , ta vào lớp ...
- Thôi em cứ vào đi , anh còn chuyện phải làm , có lẽ anh ko học ngày hôm nay
- anh ko dc khoẻ hả?
- Ko đâu em đừng lo cho anh
- Có chuyện gì hả anh??
- Ko có gì đâu , mà này nếu ngày nào đó , bỗng nhiên anh biến mất thì em thế nào???
Tôi sững sờ trước câu hỏi wa' bất ngờ của anh .
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Anh đã nói là ko có gì đâu em đừng lo , thôi em vào lớp đi kẻo muộn.
Tôi tạm biệt anh bằng cái hôn , rồi bước đi trong những suy nghĩ về câu hỏi kì lạ của anh .Nếu có ngày đó thì tôi sẽ chết mất , tôi yêu anh biết bao nhiêu .Anh là người có lẽ ko chỉ là đẹp người mà còn đẹp nết , anh luôn wan tâm đến mọi người , chính vì thế mà mọi cô gái luôn bao vây anh .
Ko nhớ bao lâu rồi chúng tôi đã sống ko thể thiếu nhau ....Ôi sao đầu óc cứ nghĩ những chuyện ko đâu . Jack anh chỉ nói đùa coi em có wan tâm tới anh ko chứ gì ? Đừng nói đó là thật nha .
Thầy giáo bước vào lớp cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi về anh .
.....
Tiếng chuông đột ngột vang lên kết thúc một buổi học vất vả, tôi chạy như bay đi tìm anh , chạy về nhà anh trong cơn mưa đầu mùa , tôi cảm thấy sợ hãi những gì anh đã nói với tôi hồi ban sáng
-JAck , Jack anh có nhà ko??? - Tôi đập thình thịch vào cánh cửa như trút hết cơn giận hờn .
- Jack anh đâu rồi???
Cuối cùng cũng có người ra mở cửa, nghĩ là anh tôi mừng thầm , nhưng ko phải , đó là Billy, bạn cùng phòng của anh . Giờ đây nỗi sợ hãi đã tăng lên gấp đôi , gấp ba , gấp 10 rồi gấp hàng ngàn , tôi lên tiếng hỏi:
- Billy , Jack đâu rồi??- những giọt lệ rơi trên mắt tôi .
- À , anh ấy đi vẫn chưa về Alice ạ , ngồi chờ nhé.
- Ko , phòng của anh ấy , tôi phải đến phòng của anh ấy ngay ..
- Ko , đừng đến đó Alice ạ
Giờ đây như ko nghe thấy những gì Billy nói , tôi đã chạy thẳng đến phòng của Jack , mở cửa phòng ra , tôi gần như ngất sỉu.
- OH MY GOD!!!
Billy đứng đằng sau tôi , nhanh chóng dùng cánh tay ôm chầm lấy tôi an ủi , nhưng như thói wen , tôi đẩy anh ấy ra xa , và gần như ngã quỵ. Anh ấy đã ra đi , ko 1 lời từ biệt , một lá thư treo trên tường to đùng có ghi :
I LOVE YOU , ALICE
I'M SORRY
Thế đấy , có lẽ đây là thông điệp cuối cùng anh gửi cho tôi .
....
Vài ngày đã trôi wa , tôi gần như mất ăn mất ngủ , tôi ko thể nghĩ ra dc một lí do chính đáng nào để anh ra đi . Billy đã nói với tôi rằng Jack ko có gia đình , anh ấy là con nuôi của một gia đình người Hàn Quốc . Tôi nhớ trước đây anh ấy thường kể về đất nước của anh ko như tôi , một người chẳng biết gỉ về cội nguồn . Anh ấy rất yêu quê hương của anh ấy , tôi nghĩ có lẽ anh ấy sẽ trở về nơi anh ấy yêu quý thăm cha mẹ anh ấy chăng???Một ý nghĩ điên khùng đã nảy ra trong đầu tôi . Tôi bàn bạc với Billy và xảy ra một cuộc cãi vã:
- Billy tôi nghĩ tôi cần phải đi tìm Jack
- Cái gì? Cô điên à? Sao cô có thể nghĩ như thế?
- Tôi cần phải đi tìm anh ấy , tôi nghĩ anh ấy đang ở Hàn Quốc với gia đình của anh ấy
- Ko ko tôi ko để cô đi một mình như thế đâu , cô đâu biết gì về Hàn Quốc , cô đâu biết gì về nơi ấy??
- Tôi ko cần biết Billy ạ , tôi chỉ biết trái tim tôi mách bảo tôi phải đến đó để tìm Jack.
- Thôi cô ngưng ngay cái suy nghĩ điên khùng đó đi
- Anh nghĩ gì vậy ? Anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên 3 sao? Tôi đã 27t đời rồi đấy
- 27t?? Ko phải là lớn cô chưa hiểu đâu
- Anh ko cản dc tôi đâu , tôi sẽ đi , và khi đến đó tôi sẽ phone cho anh , ok?
- Thôi tôi chịu thua cô , cô muốn làm gì thì tùy , nhưng cô hãy nhớ có người luôn chờ cô trở về, và luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cô cần .
Cuộc thảo luận chấm dứt tôi trở về và chuẩn bị hành lí lên đướng , có lẽ ko nên cho gia đình tôi biết thì hơn....
:cooll:
Cái này mình mới lần đầu sử dụng nên ko rõ lắm , mong các bạn thông cảm. Cái này là trong HHT nhưng mình có thay đổi lại những chổ mình ko thích và tên nhân vật . Các bạn đóng góp ý kiến nhé