PDA

Xem đầy đủ chức năng : thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh(một nhà thơ trẻ thành danh từng gửi thơ lên htt)



dontcry_kitty
31-03-2006, 06:47 AM
Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982 đang học đại học thì bỏ giữa chừng để theo nghiệp văn chương.Anh là tác giả của cuốn tiểu thuyết"truyện của thiên tài".Điều đặc biệt là Nguyễn Thế Hoàng Linh từng gửi thơ của mình lên hht với nick là deptrainhatmang.Thơ anh không mượt mà nhưng rất độc đáo,mọi người đọc cho ý kiến nha:
are you sure you want to delete 'tinhyeu'???(nếu ai còn nhớ thì đây chính là bài thơ tác giả gửi lên hht đó)
ai đó nói:
"càng yêu nhiều sẽ càng đau khổ"
vậy tình yêu đong đếm được sao?

ai đó nói:
"khổ đau kia cắn răng mà chịu
cứ yêu cho thoả nỗi khát khao"
nhưng khát khao là gì khi chẳng bao giờ thoả
như chân trần cắm cúi bước trên dao?

giá tình yêu save được
error thì load lại chẳng bận lòng
giá tình yêu delete được
chán
hắt xì một cái
thế là xong

tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ

có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là "tinhyeu"

khi không hài lòng tôi định xoá
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm hỏi tôi:

"are you sure you want to delete 'tinhyeu'?"
tôi đã rùng mình
bạn ạ
**************************
Trong đục“
đời không đục
đời không trong”
tôi ở giữa dòng cũng biết vậy thôi

đời tôi không ngắn không dài
đời tôi không đậm không phai dễ dàng
đời tôi ngọn cỏ úa vàng
sẽ xanh trở lại nếu nàng là mưa
đời tôi là một buổi trưa
sẽ trong dịu nắng nếu chưa phải cuồng




tôi không làm ngọn gió suông
ấm lòng bao kẻ à uông tháng ngày
tôi không làm rượu để say
chỉ xin làm lệ để bay bớt buồn
là dao hơ lửa trị thương
là phanh trên những con đường thẳng
_________________
Rơi 2
trong giấc ngủ trong đêm nào ai thấy
có tiếng chuông thánh thót của linh hồn
trên quầng mắt đã hiu hiu khép
đã vô tình rực rỡ ánh hoàng hôn…

tôi vẫn thấy anh nằm im ở đó
không đớn đau mà cũng chẳng yên bình
linh hồn anh chỉ một mình anh hiểu
khi cười môi trong ấy rất xinh…

rồi ngày mai tự nhiên anh tỉnh giấc
như người ta đem buôn bán cuộc đời
tôi nhặt được một linh hồn thoi thóp
mà chẳng ai thừa nhận đã đánh rơi…
_________________
Yêu em như

yêu em như hoa dại
mọc hoang trên ngói sờn
nằm thơm trong từng cánh
mà yên lòng cô đơn
đêm qua mưa rào ấy
gột rửa cho ngói hồng
hoa mong manh vụn vỡ
biết tôi giờ đâu không
_________________
Lặng im thì cũng vừa tàn mùa đông
tôi hỏi một không tám không
chị ơi nỗi nhớ thì lông màu gì?
chị tổng đài giọng nhu mì
à nhiều màu lắm vặt đi vẫn nhiều
hình như là bạn đang yêu?
không, em chỉ hỏi những điều hồn nhiên
hình như là bạn đang điên?
vâng, điên thì mới phí tiền hỏi han

...

xong xuôi hết bốn chín ngàn
_________________
Lén

tình cảm anh dành cho em là cái người ta vẫn gọi nôm na là nhớ
nó khiến anh nôn nao những cảm xúc đại loại như buồn
trong vài khoảnh khắc thời gian có vẻ ngừng di động
và mỗi ngày nó dường như xảy đến nhiều hơn

trong trạng thái tâm hồn nói chung không thể coi là ổn
những nụ cười thiếu vắng và rõ ràng đã méo mó chỏng trơ
nỗi nhớ đến khiến anh quên phải ngủ
lúc ăn cơm, tiếng xoong nồi đũa bát lại vô tình gợi những vần thơ

cho đến một ngày, nỗi nhớ chuyển sang một cấp độ cao hơn là đã thầm yêu
thật ra thì trước đây anh vẫn tưởng nhầm là nỗi cảm
đã trăm ngàn lần anh muốn gọi thành tên nhưng anh không dám
để bây giờ anh cũng chỉ trộm thầm thì:
anh yêu em
***************************************
Lẽ giản đơn

đã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật ký:
...ngày mai như ngày hôm nay...

đã bao giờ em hoảng hốt
khi mình bất lực trước mình
và em thấy trong đôi mắt
có gì ứa ra
vô hình

nếu có xin em đừng sợ
thật ra là rất bình thường
tất cả chúng ta đều thế
mỗi khi cần được yêu thương

Gía mà được chết đi một lúc

giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai

giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?

giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao
_________________
Ngửi

tôi ngửi thấy mùi thịt chó
khi vào bếp thấy củ riềng
ngửi thấy mùi thời gian rữa
khi dần mất những thiêng liêng

tôi ngửi thấy mùi ai khóc
khi vô tình nhìn vào gương
ngửi thấy mùi tương lai chín
khi gieo máu xuống con đường

tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
khi vò khe khẽ đêm thâu
ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
khi tôi và tôi khác màu

tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
khi không còn thấy mùi gì
nó ứa mùi em thật khẽ
cho dù em đã ra đi…
_________________
Tặng em

tặng em chiếc lá sắp vàng
tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
tặng em chút ít lòng lành
tôi bao năm tháng để dành không tiêu

tặng em một sợi dây diều
giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
còn gì để tặng em đây?
nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…
_________________
Thằng bé

thằng bé mới chục tuổi đầu
đã lâu không khóc
đã lâu không cười
thằng bé ấy mới lên mười
người ta đã gọi: kiếp người
vậy ư?
thằng bé ngoan?
thằng bé hư?
chẳng ai biết nữa
hình như
là buồn
hình như thằng bé ấy luôn
tìm trong đau khổ
những nguồn thương yêu
đôi khi trốn khỏi buổi chiều
trầm ngâm ngồi nghĩ
những điều
hồn nhiên
_________________

tiểu quỉ
31-03-2006, 07:59 AM
Quả đúng thơ ko mượt mà, ko chải chuốt nhưng có cái hay đặc trưng :)

"tôi chỉ xin kể một câu chuyện nhỏ

có một lần tôi làm thơ trên máy tính
và đặt tên file là "tinhyeu"

khi không hài lòng tôi định xoá
cái máy tính bị coi là muôn đời vô cảm hỏi tôi:

"are you sure you want to delete 'tinhyeu'?"
tôi đã rùng mình
bạn ạ"

... bất giác cũng rùng mình... :)

tomato123
31-03-2006, 10:22 AM
trong vòng 3 năm làm gần 1000 bài thơ , gửi thơ ở hầu hết các trang web trên mạng , sinh năm 1982 , học đại học năm ba thì bỏ , vì quá mê viết :D
Có rất nhiều điều để nói về Nguyễn Thế Hoàng Linh...Nhưng Linh chỉ được mọi người biết đến khi xuất bản tiểu thuyết Chuyện Của Thiên Tài ( trong câu chuyện này hình như Linh đã dự đoán được tương lai của mình )

Trong thơ của Linh tomato thích nhất là bài Vẽ

Thơ Linh rất hay và khá đặc biệt nhưng chưa đủ độ chín về ngôn ngữ và chiều sâu , vì thế đừng gọi Linh là nhà thơ...:D
Nhà là nơi chúng ta sinh sống và có bàn tủ ghế , giường...Nhà thơ chỉ người gắn bó cuộc sống mình với thơ , có vốn kiến thức về thơ rộng lớn ...Hiện nay các nhà thơ còn sống chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi :D

dontcry_kitty
01-04-2006, 03:36 AM
Không biết tomato123 đã đọc "truyện của thiên tài" hay chưa nhưng một người có khả năng viết như vậy không phải là không hiểu nhiều về cuộc sống đâu.Trong cuốn tiểu thuyết đó có nhiều đoạn rất hay,ví dụ như đoạn quan niệm về thiện và ác trong cuộc sống chẳng hạn,Linh đã ví cuộc sống này như một cái đồng hồ cát có cả khoang thiện và ác không bao giờ cái đồng hồ đó đứng yên mà luôn xoay qua xoay lại.Đồng ý rằng sáng tác nhiều không có nghĩa là nhà thơ,nhưng đâu nhất thiết nhà thơ phải "râu dài tới rốn"
Ngày nay chẳng còn mấy nhà thơ,híc

tomato123
02-04-2006, 07:14 AM
Làm gì mà râu dài thế :D :D
Nhưng quả thật trong năm 2005 , Hoàng linh là người được Săn Đuổi nhiều nhất trong giới văn học , hy vong trong tương lai Linh sẽ trở thành một nhà thơ lớn

dontcry_kitty
05-04-2006, 07:00 AM
kẻ hành khuất
--------------------------------------------------------------------------------

kẻ hành khuất


Kẻ hành khuất
khốn cùng vét những cái nhìn lạnh ngắt
tìm đồng loã trong mắt em
tìm khát cháy tù túng
tình yêu lả tả về đâu
trời hoài lấy dần đi mất

ngực bỏng nhớ
môi khô như cánh đồng rạn nứt
thiếu nước mát
thiếu nước mắt
bao giờ phá vỡ lạnh lùng em

kẻ hành khuất
chưa bao giờ dám làm kẻ cướp
chỉ dám điên cuồng
một mình trọi trơ
một mình khát , đói
một mình đi tìm những thứ thiếu
rất thiếu

Kẻ hành khuất bắt đầu điên
khi em bóp vỡ kiêu hùng như tương
làm nước chấm món rau xanh ngắt
thưởng thức nỗi đau dần dần
trước đấy ai từng cho mình hưởng
từng gột những đắng ngắt xuống đất
phiền ưu tiếp
đớn đau tiếp
cả đời còn yêu tiếp
em bắt kẻ hành khuất khốn đốn tiếp
tìm trong mắt em
đồng loã khốn kiếp
nhưng không
......
Em bắt tâm hồn kẻ hành khuất
làm tù binh cho riêng mình
em bắt trái tim người hành khuất
đập những nhịp vụn vỡ trước em
đầy tàn nhẫn
dã man lắm
những trái đắng
kẻ hành khuất cố nuốt
mong như trà đinh
ngọt hậu

trái tim kẻ hành khuất vỡ nát
tâm hồn người hành khuất ngẹn buốt
trước em không phải quá lạnh lùng

trời ngột thở
kẻ hành khuất tiếp tục chết ...

dontcry_kitty
06-04-2006, 08:38 PM
Không biết trong số những tác giả gửi bài lên HHT ai có thể trở thành nhà thơ chính hiệu con nai vàng nhỉ??

dontcry_kitty
08-04-2006, 02:29 AM
càng yêu nhiều sẽ càng đau khổ"
vậy tình yêu đong đếm được sao?
ai đó nói:
"khổ đau kia cắn răng mà chịu
cứ yêu cho thoả nỗi khát khao"
nhưng khát khao là gì khi chẳng bao giờ thoả
như chân trần cắm cúi bước trên dao?
Không hiểu sao tôi rất thích khổ thơ này.Nó nói nên một triết lý về tình yêu rất mới mẻ mà cũng rất cổ điển.Sự trăn trở của con người trước khi bước vào một tình yêu,bước vào yêu.

Càng yêu nhiều sẽ càng đau khổ
vậy tình yêu đong đếm được sao?
Dòng thơ đầu nêu lên một mệnh đề tưởng như là quy luật của tình yêu.Nhưng ngay dòng thơ sau quy luật đó lại bị đưa lên "bàn phẫu thuật":"vậy tình yêu đong đếm được sao?"
Hỏi mà như đã có câu trả lời.Không thể! không thể lấy đau khổ làm cán cân cho tình yêu trên thế gian,không thể đong đếm được tình yêu.

ai đó nói
"khổ đau kia cắn răng mà chịu
cứ yêu đi cho thỏa nỗi khat khao
Vẫn biết yêu sẽ có nhiều đau khổ nhưng tình yêu là nỗi khát khao nhân loại.Con người không thể sống mà không yêu,bởi ai cũng có một trái tim..ngoài khối óc."Ai đó nói" thật đúng!Giữa khát khao và đau khổ bạn sẽ phải lựa chọn.Cũng như trong cuộc đời này không ai có tất cả những gì mình mong muốn.Được cái này ta phải trả bằng một cái khác,được tình yêu ta phải trả bằng đau khổ.Có lẽ đó là quy luật

"Nhưng khát khao là gì khi chẳng bao giờ thỏa
Như chân trần cắm cúi bước trên dao"
Theo tôi đây chính là hai câu thơ hay nhất của bài.Không có khao khát nào hơn khao khát yêu và được yêu,càng yêu nhiều thì lại càng khao khát,bởi yêu là nỗi khao khát nằm trong tiềm thức của mỗi con người,sâu thẳm trong lồng ngực ta luôn là một trái tim hối hả đập
Tác giả đã ví những khao khát đó bằng một hình ảnh độc đáo"Như chân trần cắm cúi bước trên dao".Không thể thay từ "cắm cúi"bằng một từ nào khác hay hơn,nó vừa toát lên nỗi đau lại vừa tỏa ra sự vui sướng tự nguyện.Kẻ đang yêu được so sánh ngầm với đôi chân trần bước trên dao.Mỗi bước đi là một lần toé máu,đau đấy xót đấy,nhưng vẫn bước bởi càng đau khổ lại càng yêu lại càng khao khát,càng khao khát vì những khát khao của mình chưa được thỏa

"như chân trần cắm cúi bước trên dao
như chân trần cắm cúi bước trên dao"