PDA

Xem đầy đủ chức năng : Trần Đăng Khoa



Buzz
25-03-2006, 08:45 AM
http://www.nxbkimdong.com.vn/images_news/nhathotrandangkhoa.jpg


Đôi dòng về tác giả


Nhà thơ Trần Đăng Khoa sinh năm 1958 tại thôn Điền Trì, xã Quốc Tuấn, huyện Nam Thanh, Hải Dương. Hiện anh đang sống và làm việc tại Hà Nội. Anh là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1977.

Trần Đăng Khoa tốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du, tốt nghiệp Học viện Văn học Thế giới mang tên M.Goocky (CHLB Nga), từng là lính Hải quân, học viên trường Sỹ quan Lục quân. Hiện là biên tập viên tạp chí Văn nghệ Quân đội. Nổi tiếng là "thần đồng" thơ từ khi mới 7, 8 tuổi. Tập thơ Từ góc sân nhà em in ở Nhà xuất bản Kim Đồng lúc nhà thơ vừa tròn 10 tuổi. Ngoài thơ,Trần Đăng Khoa còn viết phê bình văn học.



Một số tác phẩm chính: Từ góc sân nhà em (thơ, 1968), Góc sân và khoảng trời (thơ, đã tái bản trên 20 lần); Thơ Trần Đăng Khoa (tập l, 1970); Khúc hát người anh hùng (trường ca, 1974); Trường ca Trừng phạt (thơ, 1973);Trường ca Giông bão (thơ, 1983); Bên cửa sổ máy bay (thơ, 1986); Thơ Trần Đăng Khoa (tập 2, 1983); Chân dung và đối thoại (1998); và nhiều tập khác được dịch in ở nước ngoài.


Trần Đăng Khoa “Viết để ai cũng đọc được”

Trần Đăng Khoa là con thứ ba trong một gia đình nông dân bên bờ sông Kinh Thầy. Thuở bé ước mơ trở thành chàng kỹ sư nông nghiệp bên bờ sông Kinh Thầy và làm thơ về làng quê của ông.


Thuở ấy, nhà Khoa rất nghèo. Một căn nhà tranh vách đất, đồ đạc trong nhà hầu như không có gì. Nhưng bù lại, trong căn nhà trống huyếch trống hoác ấy lại có một tủ sách khá đồ sộ với hàng nghìn cuốn sách giá trị mà anh Trần Nhuận Minh (anh cả của Khoa) đã chắt chiu, gom nhặt từ đồng lương nhỏ nhoi của một giáo viên cấp hai. Khoa đã “đọc trộm” tủ sách lớn của anh Minh. Đối với Trần Đăng Khoa, bí quyết học thành tài là học từ những trang sách. Sách đóng vai trò rất quan trọng, mang tính quyết định đối với việc hình thành và phát triển năng khiếu thơ của Khoa.

Nhờ kiến thức từ sách vở, óc quan sát tinh tế và một chút năng khiếu bẩm sinh, tài năng của Trần Đăng Khoa phát triển rất sớm. Khoa luôn “nhặt” đựợc những từ “thần”, những tứ thơ độc đáo làm nên giá trị của mỗi bài thơ. Có một nhà báo đã hỏi Trần Đăng Khoa việc “bếp núc” khi anh làm bài thơ “Mưa”, bởi đây là một trong những bài thơ hay nhất của Trần Đăng Khoa thời thơ ấu, theo cách đánh giá của Xuân Diệu. Khoa hồn nhiên nói: “Em học ca dao để viết bài thơ này đấy. Anh còn nhớ bài nói về mưa trong ca dao không? “Trời mưa. Quả dưa vẹo vọ. Con ốc nằm co. Con tôm đánh đáo. Con cò kiếm ăn”. Thế còn: “Cỏ gà. Rung tai. Nghe”, rồi “Kiến. Hành quân. Đầy đường” là tả về cái “nha khí tượng” của làng Khoa. Cứ thấy cỏ gà lan ra đường và kiến đi từng đàn là Khoa biết trời sẽ mưa. Thì ra anh đã biết kết hợp kiến thức sách vở và kinh nghiệm dân gian khá nhuần nhuyễn. Trần Đăng Khoa còn cho biết xuất xứ của một số câu thơ của anh được bắt đầu từ đầu. Như câu “Dưới bóng đa con trâu. Thong thả nhai hương lúa” là anh học nhà thơ Huy Cận (“Rào rạo ngon lành. Con dê mỏm đá. Nhai cả mùa xanh. Theo từng ngọn lá”). Tương tự như vậy, “ò…ó…o…” cũng là chữ của nhà văn Tô Hoài…

Năm 1972, Trần Đăng Khoa đang học lớp bảy thì giặc Mỹ ném bom B52 rải thảm Hà Nội, Hải Phòng và oanh tạc miền Bắc. Trong một đêm, Trần Đăng Khoa viết xong trường ca “Trừng phạt”, dựng cảnh oan hồn những người bị bom Mỹ sát hại đã đến đập cửa Diêm Vương đòi xử tội bọn giết người. Cũng trong năm ấy, anh có bài “Thư thơ” gửi các anh bộ đội từng đến thăm mình:

Em chẳng còn bé bỏng như xưa
Chiếc khăn quàng em đeo đã bắt đầu thấy chật
Những trang giấy cứ cồn trên mặt đất
Đường hành quân dẫn đến mọi chân trời
Cao hơn trang thơ, hơn cả cuộc đời
Là Tổ quốc đang một còn một mất

Rồi:
Nếu sau này nếu các anh gặp em
Không phải trên góc sân nhà ngồi ngắm trăng lên
Mà trong chớp rạn rực trời, cứ điểm thù tan rã
Thì điều ấy các anh không lạ…

Quả đúng vậy. Mùa xuân năm 1975, đang học dở lớp mười (tương đương lớp mười hai bây giờ) thì tiếng gọi tiến công giải phóng miền Nam như một hiệu lệnh, thúc dục cả nước gồng mình lên đánh trận cuối cùng. Trần Đăng Khoa đã tình nguyện lên đường nhập ngũ:

Thầy giáo ơi, xin thầy đừng trách em
Em chẳng thể nào học thêm được nữa
Tin chiến thắng bay về đốt lòng em như lửa
Cả dân tộc đang đánh trận cuối cùng
Em thấy lòng mình có lỗi với núi sông
Với bầu bạn đã bao lần nhập ngũ
Nếu em cứ vùi đầu vào sách vở…
(Viết trong ngày nhập ngũ)

Cùng với bè bạn Trần Đăng Khoa đã trở thành những người lính, kết thúc tốt đẹp mười năm học tập và làm thơ dưới mái trường phổ thông. Những tác phẩm Trần Đăng Khoa viết từ thời ngồi trên ghế nhà trường ngày ấy đã được bạn đọc nhiều thế hệ đón nhận nồng nhiệt. Cùng với những tác phẩm viết trong đời lính “Bên cửa sổ máy bay”, “Tuyển thơ Trần Đăng Khoa” (1966-2000), tập thơ Khoa viết từ thời đi học “Góc sân và Khoảng trời” đã được trao tặng Giải thưởng Nhà nước đợt I năm 2001.

Năm 1998, Trần Đăng Khoa ra tập sách về chân dung văn học gây xôn xao dư luận. Anh nói: Để viết được cuốn sách đó, tôi đã có dịp đọc một cách có hệ thống và đọc bình tĩnh. Trước khi đến với mỗi tác phẩm và tác giả, tôi đều lùa ra khỏi đầu mình những mặc cảm, định kiến những lời bình phẩm, đánh giá mang tính định hướng của các nhà phê bình nghiên cứu từ trước đến nay và cả sự yêu ghét cá nhân của chính bản thân mình. Nghĩa là tôi dọn sạch đầu óc, để đầu óc hoàn toàn toàn sạch sẽ, tinh khôi, không có gì vướng víu rồi mới đón khách, là những tác phẩm, tác giả mà tôi yêu mến, kính trọng! Tôi vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, quan sát, xem cuốn sách đó, tác giả đó thực sự hay, dở thế nào. Rồi tôi trình bày với bạn đọc cách hiểu và cách cảm nhận của tôi. Có thể cách hiểu, cách nghĩ ấy cũng trùng với suy nghĩ của người này hay người khác, mà họ ngại không dám nói, hoặc cũng có thể chẳng giống với ai. Tôi gọi là “Bình luận văn chương” vì cuốn sách đó có khen, có chê. Cả khen và chê đều thẳng thắn. Tất nhiên, tôi viết theo kiểu của tôi. Cố gắng viết thế nào để ai cũng đọc được, kể cả những người chưa từng biết nhà văn … cũng có thể đọc được bài viết của tôi về nhà văn ấy, cũng hiểu được tác phẩm và số phận của nhà văn ấy. Trong đời sống mở ra muôn ngả, có hàng ngàn lối đi, cách đi nào cũng được, miễn là đi được đến đích và tới được đông đảo bạn đọc.


Trần Hoàng Thiên Kim

phonglantim
25-03-2006, 08:55 AM
Bài 7:Bến đò
Bến đò xưa đây rồi
Cây đa già buông rễ loi thoi
Lá biếc xòa mặt nước
Đá lởm chởm, bờ sông trắng bọt...
Trời se se heo may
Vẫn như lần đầu, ta qua sông, năm ấy
Con đò gỗ chẳng còn gối bãi
Đâu rồi, quán rạ lơ phơ
Ta thèm nhìn những kỷ niệm ấu thơ
Ngồi thụp xuống khoang đò
Khoang đò rộng thế
Chẳng thấy cây đa bãi mía
Khoảng trời cong veo trên mui đò
Tóc ông lái bạc phơ
Lẫn vào mây trắng...
Ta đứng giữa trời mênh mông nắng
Quán xưa đổ rồi
Dưới bóng mát vòm đa, chẳng còn có ai ngồi
Gió thổi cồn cào mặt nước
Mất một nỗi gì không thể tìm lại được
Ta đi, lòng vẫn ở nơi đây
Ai cũng chỉ có một lần
Cái thuở thơ ngây...

phonglantim
05-04-2006, 07:39 AM
[B]Bài 10 :Cánh đồng làng Điền Trì
Cánh đồng làng Điền Trì
Sớm nay sao mà rộng
Sương tan trên mũi súng
Trên sừng trâu cong veo
Nơi này mấy bác cày
Đầu nghiêng nghiêng chiếc nón
Tiếng trâu và tiếng người
Vang ruộng dài lõm bõm
Nơi kia là mấy chị
Thì thòm tát gầu dai
Nước reo theo lòng máng
Bọt tung trắng hoa nhài
Nơi ấy mấy cô cấy
Ngửa tay phía mặt trời
Mạ bén hàng đứng thẳng
Hồn nhiên trong tiếng cười
Còn em, em kéo xe
Chở phân ra lót ruộng
ái chà, con cà cuống
Bỏ ngay vào ống bơ !

umbalabala
06-04-2006, 11:24 AM
Hà Nội có Bác Hồ

Em chưa về Hà Nội
Nhưng đêm đêm nghe cơn gió mới
Về gò thiêng Đống Đa
Về chiếc cầu sắt bắc trên những mái nhà
Xe lửa và ô tô đi không gãy
Về nước hồ Gươm xanh như một mảnh trời
Ngọc Hoàng đánh rời xuống đấy!
Về ngôi nhà Bác ở giữa Ba Đình
Bóng Bác bên cây vú sữa
Tiếng Bác Hồ cười
Em nghe rất rõ...

Trưa nay đài bỗng đưa tin
Giặc Mỹ ném bom Hà Nội
Tiếng loa dội từ mái ngói
Từ bờ tre
Từ ao cá mè
Từ bờ vùng mới đắp

Tiếng loa dậy lên từ đất
Tiếng loa dội xuống từ trời
- Thằng giặc Mỹ ném bom Hà Nội rồi
Hà Nội có Bác Hồ đang ở...
Mẹ em nấu cơm giụi lửa
Bố em họ trâu giữa đường cày
Các cô, các thầy
Ngừng giảng bài giữa lớp...
Bạn Tĩnh, bạn Nho, bạn Lập
Bạn nào mắt cũng đỏ hoe
Bé Giang ngồi ở đầu hè
Cũng thôi đánh chuyền đánh, chắt.
Tiếng loa dậy lên từ đất
Tiếng loa dội xuống từ trời
- Thằng giặc Mỹ ném bom Hà Nội rồi
Hà Nội có Bác Hồ đang ở...
Tiếng trống gọi ngoài trụ sở
Chúng em đi
Lầm lì
Làng xóm quê em
Bỗng thành Hà Nội
Tiếng ho dội từ mái ngói
Từ bờ tre
Từ ao cá mè
- Đà đảo giặc Mỹ xâm lược!
- Đà đảo giặc Mỹ xâm lược!
Nhà sau ngõ trước
Người người kéo ra đồng
Tay cày tay súng
Viên đạn bỗng nhiên nóng bỏng
Trên đường I83
Xe xích đi qua
Rầm rập...
Mũ sắt lô nhô
Tên lửa lóa nắng trời...
- Các chú bộ đội ơi!
- Các chú bộ đội ơi!
Thằng giặc Mỹ nó ném bom Hà Nội rồi!
Hà Nội có Bác Hồ đang ở.

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:34 PM
[B]Bài 1:Ao nhà mùa hạn

Mùa mưa mà mưa chẳng đến
Đáy sâu nẻ toác khi nào
Rêu nằm mơ những sấm sét
Rồi khô trên cọc cầu ao...

phonglantim
04-04-2009, 11:35 PM
Bài 2:Ò ó o
Tiếng gà
Tiếng gà
Giục quả na
Mở mắt
Tròn xoe
Giục hàng tre
Đâm măng
Nhọn hoắt
Giục buồng chuối
Thơm lừng
Trứng cuốc
Giục hạt đậu
Nảy mầm
Giục bông lúa
Uốn câu
Giục con trâu
Ra đồng
Giục đàn sao
Trên trời
Chạy trốn.
Gọi ông trời
Nhô lên
Rửa mặt
Ơi bốn bề
Bát ngát
Tiếng gà
ò ... ó... o...
ò ... ó...
o...

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:35 PM
Bài 3:Ảnh bác
Nhà em treo ảnh Bác Hồ
Bên trên là một lá cờ đỏ tươi
Ngày ngày Bác mỉm miệng cười
Bác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhà
Ngoài sân có mấy con gà
Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi
Em nghe như Bác dạy lời
Cháu ơi đừng có chơi bời đâu xa
Trồng rau, quét bếp, đuổi gà
Thấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồi.

phonglantim
04-04-2009, 11:35 PM
Bài 4:Ở ngoại ô thành phố
Mưa bay trắng những cao tầng đơn độc
Bỗng bất ngờ nghe vọng tiếng bò, bê
Hồn dân dã sao mà dai dẳng thế
Đến tìm tôi, tưởng tôi lạc lối về...

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:36 PM
Bài 5:Bà và cháu
Bà ngồi yên rất lâu
Bóng tạc lên vách đất
Dải khăn vuông đội đầu
Gió lọt vào phơ phất...
ạm Hương, tay run run
Bỗng nhiên, bà chớp mắt
Nhớ ngày xưa đói nghèo
Thương ông, giặc Pháp bắt
Sục sạo tìm du kích
Giặc đốt hết xóm làng
Bố Hương vượt lửa đạn
Bơi qua Lục Đầu Giang
Ông đi, ông để lại
Cái vành tang cho bà
Vết nhăn hằn sâu mãi
Và hắt hiu tuổi già
Sau hòa bình, bố về
Xóm làng còn đủ cả
Chỉ vắng mẹ Hương thôi
Bố ngồi trơ như đá...
Rồi lạy bà, bố đi
Hương mới sinh, bé choắt
Đất nước sao nhiều giặc
Đánh đến giờ chưa xong!...
Cái bao tượng của bà
Thắt bụng dần nhỏ lại
Cả một đời lo toan
Lưng bà giờ như gẫy
Bà vẫn vui công việc
Chả lúc nào ngơi tay
Khi bà thăm trận địa
Lúc bà trồng hàng cây
Bà vẫn nuôi bộ đội
Suốt hăm mấy năm trời
Nhiều chú đeo súng lục
Cưỡi bình bịch về chơi
Thư các chú gửi về
Không tuần nào không có
Chú thì đóng Sơn La
Chú thì ra Cồn Cỏ
Chú thì giữ Hàm Rồng
Chú thì xa, xa nữa...
Thư đi mấy tháng đường
Nhiều bức nhòe một nửa.

phonglantim
04-04-2009, 11:36 PM
Bài 6:Bên sông Kinh Thầy
Hàng chuối lên xanh mướt
Phi lao reo trập trùng
Vài ngôi nhà đỏ ngói
In bóng xuống dòng sông
Một bác chài lặng lẽ
Buông câu trong bóng chiều
Bỗng nhiên con cá nhỏ
Nhảy bên thuyền như trêu
Bắp ngô non răng sún
óng vàng một chòm râu
ại cánh buồm nhỏ bé
Biết bay về nơi đâu?

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:37 PM
Bài 11:Câu cá

Cầu ao loang vết mỡ
Em buông cần ngồi câu
Phao trắng tênh tênh nổi
Trên trời xanh, làu làu
Mặt ao không gợn gió
Bóng trúc cũng rung rinh
Con cá mương đớp bọt
Nhô miệng tròn, nhỏ xinh
Cá cá, chúng mày ơi
Vào đây mà kiếm ăn
Mồi lòng gà béo ngậy
Mùi thính thơm, rất đằm
Cục cùng cung trên bờ
Vào đây con cá ngão
Cái mồm to hơn mình
Mắt đỏ vằn gian giảo
Vào đây con rô cụ
Đầu đen sạm lầm lì
Thường nháy phao đột ngột
Rồi lừ lừ lôi đi
Vào đây con cá diếc
Hay vơ vẩn rong chơi
Nhung nhăng khoe áo trắng
Và nhẩn nha rỉa mồi
Cá cá chúng mày ơi
Dù con to, con nhỏ
Nếu chạm đến mồi ta
Đều nằm khoèo trong giỏ
Riêng mặt trời tinh nghịch
Ngậm mồi dưới đáy ao
Giật mấy lần không được
Còn làm ta ngã nhào.

phonglantim
04-04-2009, 11:38 PM
Bài 12:Cây dừa

Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu
Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng
Thân dừa bạc phếch tháng năm
Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao
Đêm hè hoa nở cùng sao
Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh
Ai mang nước ngọt, nước lành
Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa
Tiếng dừa làm dịu nắng trưa
Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo
Trời trong đầy tiếng rì rào
Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra...
Đứng canh trời đất bao la
Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:45 PM
Bài 13:Cây đa

Làng em có cây đa
Bên mương nước giữa đồng
Lá xanh dòng nước bạc
Biển lúa vàng mênh mông
Cây đa gọi gió đến
Cây đa vẫy chim về
Đa mỗi ngày một lớn
Và nuôi thêm nhiều ve
Dưới bóng đa, con trâu
Thong thả nhai hương lúa
Đủng đỉnh đàn bò về
Lông hồng như đốm lửa
Trưa nắng lóe trên đầu
Các bác làm nghỉ mát
Vòm đa rì rào xanh
Ve kêu, muôn lá quạt...

Biên Tập Viên
04-04-2009, 11:56 PM
Bài 9: Cái sân
Em thường rải cái nong
Ra góc sân ngồi học
Những đêm có trăng mọc
Em chơi cho đến khuya
Thường là xỉa cá mè
Hay làm mèo đuổi chuột
Những lúc mưa sậm hột
Em bắt cái vòi cau
Chảy vào giữa chum sâu
Khi trời râm em vẽ
Vẽ cô tiên lặng lẽ
Rải hoa trên bầu trời
Thế là bao đồng lúa
Cứ chín vàng, vàng tươi... [/B]

phonglantim
04-04-2009, 11:57 PM
[B]Bài 8:Buổi sáng nhà em
Ông trời nổi lửa đằng đông
Bà sân vấn chiếc khăn hồng đẹp thay
Bố em xách điếu đi cày
Mẹ em tát nước, nắng đầy trong khau
Cậu mèo đã dậy từ lâu
Cái tay rửa mặt, cái đầu nghiêng nghiêng
Mụ gà cục tác như điên
Làm thằng gà trống huyên thuyên một hồi
Cái na đã tỉnh giấc rồi
Đàn chuối đứng vỗ tay cười vui sao !
Chị tre chải tóc bên ao
Nàng mây áo trắng ghé vào soi gương
Bác nồi đồng hát bùng boong
Bà chổi loẹt quẹt lom khom trong nhà