never1409
27-02-2006, 09:17 AM
AO LUA HA DONG
Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị kỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đã nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
************************
Biển bờ
Đinh Thu Hiền
Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu
****************************
Bước chậm qua đời
Du Tử Lê
Người đã thế ta còn chi tiếc nữa,
Tình còn chi mà ta phải điên cuồng.
Ta giận ta không thể lấy lại hồn,
Không thể chuộc lại tình đã hiến.
Không thể bỉ khinh người ta ca tụng,
Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn.
Tình ta đẹp nên suốt đời quý báu,
Hồn như trời nên biển rộng bao la,
Người có thể một phút giây bán rẻ,
Nhưng riêng ta lòng mãi mãi tôn thờ.
Trước bội bạc ta trở thành man dã,
Móng điên cuồng, nanh vuốt muốn giương ra
Thương cho ta không thể giết được người
Mà quay lại cào mặt ta rướm máu.
Ôi đau đớn đã nhận chìm ta xuống .
Như con chim ủ kín vết thương mình,
Lần cuối cùng ta nói với nhân gian,
Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ.
Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ,
Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa.
Đành trở về cùng với hạt sương sa,
Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp.
Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác.
Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!
****************
Chỉ khác một điều
Trần Anh Khôi
Người ấy có nhiều điểm giống anh
Cũng yêu em bằng những gì có thể
Cũng lo lắng mỗi lần em ngấn lệ
Cũng nồng nàn mỗi phút bên nhau
Không biết người ấy có thấy đau
Như anh – khi biết em đã yêu người khác
Chắc người ấy không bao giờ bội bạc
Để rồi vuột tay hạnh phúc vẫn mong chờ
Em ám ảnh anh cả trong những giấc mơ
Những kỷ niệm – thời gian chưa kịp xóa
Những giây phút sao mà tha thiết quá
Giờ đây là hiện-thực-của-người-kia
Kể từ lúc em nói chuyện cách chia
Anh đã biết người ấy giống anh nhiều lắm
Cũng đợi chờ, khát khao và say đắm
Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
Chỉ khác một điều người ấy sẽ nhớ em
Như nhớ đến một người yêu bé bỏng
Không ẩn chứa một nỗi đau lắng đọng
Như anh bây giờ - khi nhớ về em
Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
Có mãi mãi, không bao giờ vuột mất
Không khờ khạo đi tìm trời dưới đất
Để rồi mất em như anh đã từng làm…
********************
Đôi dép Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...
************************
Gửi nhánh Tường Vi
Phạm Công Luận
( Tặng Thảo )
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Ngọn gió về mơ trên những nhánh Tường Vi
Mười năm ấy mùi hương không dấu nổi
Tóc em thơm, giọt nắng hóa bông Quỳ
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi
Đi bên người yêu tuổi tròn mười tám
Nghĩ trăm câu không thốt được một lời
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Tách cà phê nhỏ đặc những đêm buồn
Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi
Thơ giăng buồm kỳ vọng bến bờ thương
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Nhánh Tường Vi tìm nỗi nhớ leo vào
Dẫu ta biết thời gian không nán đợi
Mà tay mình kỷ niệm vẫn xôn xao!
***********************
Hà Nội mùa vắng những cơn mưa Bùi Thanh Tuấn
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học.
Cổ Ngư xưa lặng lẽ bước chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn.
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc.
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu.
Nhớ hoa sữa nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy luyến tiếc.
Phía đường xa một tiếng guốc đi về.
****************************
Hạc giấy
Trần Ngọc Minh Nguyệt
Có không anh tình yêu từ những con hạc giấy
Đêm đêm em thức xếp một mình
Liệu những cách hạc mong manh và bé nhỏ
Có mang anh về lại bên em?
Có những khi nỗi nhớ chẳng gọi thành tên
Em mơ thấy anh nơi cuối con đường thăm thẳm
Em đuổi theo mà chẳng thể nào bắt kịp
Chỉ thấy một chân trời toàn hạc giấy mênh mông
Ngơ ngác và lẻ loi
Như em…
Sau cơn mơ em lại về bên những con hạc giấy
Cố thắp lên niềm hi vọng mỏng manh
Những con hạc giấy cứ ngày một nhiều thêm
Mà sao… anh vẫn xa em!
Bất chợt em thèm có anh ở bên
Chỉ để hỏi điều làm em trăn trở
"Có không anh tình yêu từ những con hạc giấy?"
Chắc anh không biết và… em cũng thế
Để đêm đêm
Em lại xếp hạc giấy
Một mình…
**********************
Hai sắc hoa Ty-Gôn
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi !"
Thuở đó nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Ðâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời gian khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá !
-- Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng.
Chiều thu gió về lạnh lẽo chân mây trắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi !
Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
*****************************
Hoa mua
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ngày xưa hai đứa chiều chiều
Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua
Hoa mua em bán tôi mua
Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay
Rồi tôi kết lá thành dây
Kết hoa vào lá,kết ngày vào đêm
Kết thành hoa cưới trao em
Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông
Cô dâu cười ửng má hồng
Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng …
Sao giờ mây trắng sang ngang
Hoa mua nở tím rụng sang tay người
Thuyền còn một bóng trôi xuôi
Tình còn một đám lá rơi giữa dòng
Mẹ buồn đám cưới em đông
Xe hơi chín chiếc,qua sông chín đò …
Ngược thuyền về với tuổi thơ
Bến sông vẫn tím đôi bờ hoa mua
" Hoa mua ai bán mà mua "
Để tôi vớt lá tìm mùa thu xa ?
**********************
Hoa sữa
Nguyễn Phan Hách
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay
Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Roméo và Juliet
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau ...
**********************
Lá Diêu bông
Hoàng Cầm
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều
Cuống rạ
Chị bảo
Đứa nào tìm được Lá Diêu bông
Từ nay ta gọi là chồng
Hai ngày Em tìm thấy Lá
Chị chau mày
Đâu phải Lá Diêu bông
Mùa đông sau Em tìm thấy Lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông
Ngày cưới Chị
Em tìm thấy Lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim
Chị ba con
Em tìm thấy Lá
Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc Lá
đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời...
... ới Diêu bông...!
************************
Người ta và em
Nguyễn Tấn Cứ
Người ta luôn làm cho anh nhớ em
Mái tóc ấy làm cho anh ……thắt ruột
Đôi mắt ấy làm cho anh ngơ ngẫn
Và nụ cười ……làm anh thở chẳng ra hơi
Người ta luôn làm cho anh ngó trời
Mưa rát mặt và nhớ em buốt dạ
Khi nhớ quá, thì nhìn cho đỡ nhớ
Người ta tưởng mình, mình tưởng với người ta
Nếu như thế thì em rất lạ
Bởi vì em chẳng giống ai
Mà người ta laị giống mình
Người ta làm cho anh nhớ em
Không bao giờ ngơi nghĩ
Buổi sáng buổi chiều mọi lúc mọi nơi
Anh sợ quá và luôn luôn cúi mặt
Giả vờ như rơi rớt những nỗi buồn
Anh nhặt lấy trái tim mình tơi tả
Khâu vá cô đơn bằng chính nỗi đau mình
Người ta như thế …..còn em thì như thế
Cứ như không mà lại có trên đời
Em xa quá, người ta thì gần quá
Anh chạm chỗ nào cũng đụng nỗi đìu hiu
Người ta luôn làm cho anh nhớ em
Ừ thì nhớ -sợ gì mà hổng nhớ
Nếu có thể …anh sẵn sang bỏ chạy
Để trái tim anh nguyên vẹn tả tơi buồn
Anh sẵn sàng để nỗi nhớ rong chơi
Và có thể em chẳng cần anh nữa
Em cứ thế, người ta thì như thế
Có khi nào em nhớ giống anh không ?
******************
Những phút xao lòng
Thuận Hữu
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ mình buồn ...
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều không nói
Cô ấy cũng thương yêu chăm chút mình hơn)
Mà trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút giây xao lòng !
**************************
Núi đôi
Vũ Cao
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Ðôi ngọn nên làng gọi Núi Ðôi
Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ðâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Ðông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Ðôi chăng?
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm Núi Ðôi
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Ðã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội, sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
**********************
Riêng một góc trời
Nguyễn Trung Nghĩa
Riêng một góc trời mình anh và anh
Nhìn cuộc đời trôi theo từng cung bậc
Tìm tình em dù biết là không thật
Đễ trao em bài hát dễ thương này.
Cung mi thứ buồn quá đến hao gầy
Nhịp ba bốn gõ đều trên phím nhạc
Như tình đầu vẫn còn hoài ngơ ngác
Chỉ mình anh với một nỗi cô đơn
Em vẫn xa, em vẫn mãi dỗi hờn
Không nói với anh dù một lời chia sẻ
Và chiều nay mây giăng sầu quạnh quẽ
Cùng anh đàn khúc nhạc nhớ thương em...
Riêng một góc trời em có biết không em?
Những toan tính thiệt hơn anh đều cất
Chỉ biết nhớ em, yêu em chân thật
Mong một ngày ta sẽ mãi có nhau.
*******************
Sau một tình yêu
Hữu Đức
Chia tay. Cười với anh đi
Để ánh mắt nói thay lời khó hiểu
Cười với anh đi
Để ngày mai ta sẽ chia tay.
Chia tay, anh không hề muốn khóc
Bởi con đường nào chẳng đến lối rẽ chia đôi
Anh sẽ chọn lối đi nhiều ước vọng
Anh lại cầu lối rẽ tới bình yên
Cười với anh để anh thấy em nào
Em vẫn thế, ánh mắt hiền trìu mến
Ru anh về thế giới chỉ mình em
Anh ở đó bỗng thấy mình bé nhỏ
Nấp dịu dàng trong ấm áp tình yêu
Em không hiểu nổi đâu, điều anh muốn nói
Rằng chia tay anh chỉ muốn nụ cười
Không nước mắt và những điều luyến tiếc
Vì nước mắt thay những lời cay đắng
Chỉ để dành khi tan vỡ yêu thương
Chia tay em, anh mang về phía trước
Những ước mơ và bất diệt tình yêu
Em hãy nhớ khi trời đêm huyền diệu
Có ngàn sao đang lấp lánh trên cao
Hãy gửi cho anh ngàn lấp lánh nụ cười
Anh sẽ nhận và cầu em ngàn hạnh phúc!!!
***********************************
Tìm trong ký ức
Võ Văn Trực
Anh lục tìm trong ký ức
Câu nói nào em nói với riêng anh
Mà hôm đó lá rờn xanh như ngọc
Bầy chim non nhảy nhót hót vui cành.
Anh lục tìm trong ký ức
ánh mắt nào em muốn gửi trao anh
Mà hôm đó khi trống trường tan học
Ngôi sao chiều chợt hiện sáng long lanh.
Anh lục tìm trong ký ức
Bàn tay nào em muốn nắm tay anh
Mà hôm đó nhánh bàng khô run rẩy
Nắng vàng rơi trên vai áo lặng thinh.
Ôi dĩ vãng thân yêu và trong trắng
Bỗng hiện lên như một áng mây buồn
Rồi lạnh lẽo tan dần vào xa vắng
Tay anh cầm một cảm giác cô đơn.
Giá hồi ấy anh biết rằng em đã
Và lòng anh đừng vờ vĩnh ngây thơ
Thị có phải giờ đây em đỡ khổ
Ði tìm em trong ký ức vu vơ.
***********************
Tôi đi tìm tình yêu
Đặng Quốc Vinh
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Tình yêu của tôi ơi ! em là ai vậy ?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em
Trời dần buông thành phố vào đêm.
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai.
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu chẳng còn em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ duy có 1
Nên nhiều lúc nhầm tưởng mình đã yêu
Nửa của mình nhưng nào "của mình" đâu
Không phải của mình, không phải
Thì "thượng đế" ơi đừng bắt tôi nhầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng.
Là đúng sai trong tìm nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng, tôi đã đi tìm.
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi, tìm tôi như thế.
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau
*********************************
Trái mơ
Mường Mán
Ngày nào em đến thăm anh
Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa
Đầu mùa mơ hãy còn chua
Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng
Tình đầu giờ hóa như không
Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa
Đôi khi anh nghĩ thật thà
Trái chua thuở ấy không là ...trái mơ .
******************
Tự hỏi
Nguyễn Văn Dũng
Tự hỏi bây giờ người ấy ra sao
Có giống mình cứ nhớ hoài những ngày tháng cũ
Những đêm dài bâng quơ mất ngủ
Kỷ niệm quay về chầm chậm giữa cơn mơ...
Tự hỏi bây giờ người ấy có buồn không
Có giống mình lang thang qua con đường hò hẹn
Níu lại hương hoàng lan để về đêm bẽn lẽn
Khe khẽ thở dài bên gốc cây xưa...
Tự hỏi bây giờ người ấy...nhớ mình không
Giống như mình nhớ hoài đôi mắt tròn ngơ ngác
Nhớ bàn tay dịu dàng như cánh vạc
Rụt rè nắm tay mình trong một tối xa xăm...
Tự hỏi bây giờ người ấy hối hận không
Giống như mình tự giận mình...sao mà ngốc thế
Tự trách mình...sao trẻ con đến thế
Chuyện chẳng gì đâu...mà mãi mãi xa vời...
Tự hỏi bây giờ người ấy... có yêu ai khác
Sóng bước cùng ai trên góc phố quen nào
Có thầm thì một câu thơ trong bóng trăng huyền ảo
Xoè tay đếm thầm ngày tháng đã xa nhau?
****************************
Vâng
Nguyễn Bính
Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn ?
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn ?
Làm sao tôi cứ tương tư mãi,
Người đã cùng tôi phụ rất tròn ?
Thì ra ... chỉ có thế mà thôi!
Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác
Dệt từng tấm mộng để dâng ai
Khuyên mãi son cho chữ ái Tình,
Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.
Có người đêm ấy khoe chồng mới :
"Em chửa yêu ai, chỉ có mình!"
Có người trong gió rét mùa đông,
Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng.
Còn bảo: "Đường len đi vụng quá!
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông."
Vâng, chính là cô chưa yêu ai,
Lần đầu đan áo kiểu con trai
Tôi về thu cả ba đông lại,
Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.
****************************
Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị kỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đã nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
************************
Biển bờ
Đinh Thu Hiền
Không có nghĩa mỗi lần sóng vỗ
Là nồng nàn hôn cát đâu anh!
Vâng em hiểu ngoài khơi vừa ngập gió
Đưa sóng vào rồi đẩy sóng xa thêm...
Không có nghĩa những con tàu đêm đêm
Chưa ngủ bởi hải đăng còn thao thức
Thăm thẳm giữa đại dương màu mực
Biết về đâu nếu chỉ một thân tàu?
Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ cúi đầu không dám khóc.
Mai sóng lại về thôi, mỏi mòn và nặng nhọc
Thở cạnh bờ trong giấc ngủ vô tâm!
Hoàng hôn ơi! Sao mắt bờ quầng thâm?
Xưa biển hứa ngàn năm yêu cát trắng!
Phiêu du mãi để con thuyền khô đắng
Sóng có bao giờ yên lặng đâu, bờ yêu!
Đại dương xa, gió rủ rỉ rất nhiều
Sao tiếng thở từ ban chiều vọng lại?
Không có nghĩa mỗi lần nghe sóng nói
Yêu rất nhiều là cho cả bờ đâu
****************************
Bước chậm qua đời
Du Tử Lê
Người đã thế ta còn chi tiếc nữa,
Tình còn chi mà ta phải điên cuồng.
Ta giận ta không thể lấy lại hồn,
Không thể chuộc lại tình đã hiến.
Không thể bỉ khinh người ta ca tụng,
Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn.
Tình ta đẹp nên suốt đời quý báu,
Hồn như trời nên biển rộng bao la,
Người có thể một phút giây bán rẻ,
Nhưng riêng ta lòng mãi mãi tôn thờ.
Trước bội bạc ta trở thành man dã,
Móng điên cuồng, nanh vuốt muốn giương ra
Thương cho ta không thể giết được người
Mà quay lại cào mặt ta rướm máu.
Ôi đau đớn đã nhận chìm ta xuống .
Như con chim ủ kín vết thương mình,
Lần cuối cùng ta nói với nhân gian,
Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ.
Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ,
Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa.
Đành trở về cùng với hạt sương sa,
Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp.
Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác.
Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!
****************
Chỉ khác một điều
Trần Anh Khôi
Người ấy có nhiều điểm giống anh
Cũng yêu em bằng những gì có thể
Cũng lo lắng mỗi lần em ngấn lệ
Cũng nồng nàn mỗi phút bên nhau
Không biết người ấy có thấy đau
Như anh – khi biết em đã yêu người khác
Chắc người ấy không bao giờ bội bạc
Để rồi vuột tay hạnh phúc vẫn mong chờ
Em ám ảnh anh cả trong những giấc mơ
Những kỷ niệm – thời gian chưa kịp xóa
Những giây phút sao mà tha thiết quá
Giờ đây là hiện-thực-của-người-kia
Kể từ lúc em nói chuyện cách chia
Anh đã biết người ấy giống anh nhiều lắm
Cũng đợi chờ, khát khao và say đắm
Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
Chỉ khác một điều người ấy sẽ nhớ em
Như nhớ đến một người yêu bé bỏng
Không ẩn chứa một nỗi đau lắng đọng
Như anh bây giờ - khi nhớ về em
Chỉ khác một điều người ấy sẽ có em
Có mãi mãi, không bao giờ vuột mất
Không khờ khạo đi tìm trời dưới đất
Để rồi mất em như anh đã từng làm…
********************
Đôi dép Nguyễn Trung Kiên
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...
************************
Gửi nhánh Tường Vi
Phạm Công Luận
( Tặng Thảo )
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Ngọn gió về mơ trên những nhánh Tường Vi
Mười năm ấy mùi hương không dấu nổi
Tóc em thơm, giọt nắng hóa bông Quỳ
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi
Đi bên người yêu tuổi tròn mười tám
Nghĩ trăm câu không thốt được một lời
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Tách cà phê nhỏ đặc những đêm buồn
Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi
Thơ giăng buồm kỳ vọng bến bờ thương
Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
Nhánh Tường Vi tìm nỗi nhớ leo vào
Dẫu ta biết thời gian không nán đợi
Mà tay mình kỷ niệm vẫn xôn xao!
***********************
Hà Nội mùa vắng những cơn mưa Bùi Thanh Tuấn
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học.
Cổ Ngư xưa lặng lẽ bước chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn.
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc.
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu.
Nhớ hoa sữa nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy luyến tiếc.
Phía đường xa một tiếng guốc đi về.
****************************
Hạc giấy
Trần Ngọc Minh Nguyệt
Có không anh tình yêu từ những con hạc giấy
Đêm đêm em thức xếp một mình
Liệu những cách hạc mong manh và bé nhỏ
Có mang anh về lại bên em?
Có những khi nỗi nhớ chẳng gọi thành tên
Em mơ thấy anh nơi cuối con đường thăm thẳm
Em đuổi theo mà chẳng thể nào bắt kịp
Chỉ thấy một chân trời toàn hạc giấy mênh mông
Ngơ ngác và lẻ loi
Như em…
Sau cơn mơ em lại về bên những con hạc giấy
Cố thắp lên niềm hi vọng mỏng manh
Những con hạc giấy cứ ngày một nhiều thêm
Mà sao… anh vẫn xa em!
Bất chợt em thèm có anh ở bên
Chỉ để hỏi điều làm em trăn trở
"Có không anh tình yêu từ những con hạc giấy?"
Chắc anh không biết và… em cũng thế
Để đêm đêm
Em lại xếp hạc giấy
Một mình…
**********************
Hai sắc hoa Ty-Gôn
TTKH
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi !"
Thuở đó nào tôi có hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy".
Ðâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời gian khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá !
-- Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Như hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha !
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Ðến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng.
Chiều thu gió về lạnh lẽo chân mây trắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi !
Người ấy có buồn không ?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
*****************************
Hoa mua
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Ngày xưa hai đứa chiều chiều
Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua
Hoa mua em bán tôi mua
Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay
Rồi tôi kết lá thành dây
Kết hoa vào lá,kết ngày vào đêm
Kết thành hoa cưới trao em
Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông
Cô dâu cười ửng má hồng
Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng …
Sao giờ mây trắng sang ngang
Hoa mua nở tím rụng sang tay người
Thuyền còn một bóng trôi xuôi
Tình còn một đám lá rơi giữa dòng
Mẹ buồn đám cưới em đông
Xe hơi chín chiếc,qua sông chín đò …
Ngược thuyền về với tuổi thơ
Bến sông vẫn tím đôi bờ hoa mua
" Hoa mua ai bán mà mua "
Để tôi vớt lá tìm mùa thu xa ?
**********************
Hoa sữa
Nguyễn Phan Hách
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ
Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay
Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Roméo và Juliet
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương
Chỉ mùa thu tròn vẹn nhớ thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của mối tình đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau ...
**********************
Lá Diêu bông
Hoàng Cầm
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều
Cuống rạ
Chị bảo
Đứa nào tìm được Lá Diêu bông
Từ nay ta gọi là chồng
Hai ngày Em tìm thấy Lá
Chị chau mày
Đâu phải Lá Diêu bông
Mùa đông sau Em tìm thấy Lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông
Ngày cưới Chị
Em tìm thấy Lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim
Chị ba con
Em tìm thấy Lá
Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc Lá
đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời...
... ới Diêu bông...!
************************
Người ta và em
Nguyễn Tấn Cứ
Người ta luôn làm cho anh nhớ em
Mái tóc ấy làm cho anh ……thắt ruột
Đôi mắt ấy làm cho anh ngơ ngẫn
Và nụ cười ……làm anh thở chẳng ra hơi
Người ta luôn làm cho anh ngó trời
Mưa rát mặt và nhớ em buốt dạ
Khi nhớ quá, thì nhìn cho đỡ nhớ
Người ta tưởng mình, mình tưởng với người ta
Nếu như thế thì em rất lạ
Bởi vì em chẳng giống ai
Mà người ta laị giống mình
Người ta làm cho anh nhớ em
Không bao giờ ngơi nghĩ
Buổi sáng buổi chiều mọi lúc mọi nơi
Anh sợ quá và luôn luôn cúi mặt
Giả vờ như rơi rớt những nỗi buồn
Anh nhặt lấy trái tim mình tơi tả
Khâu vá cô đơn bằng chính nỗi đau mình
Người ta như thế …..còn em thì như thế
Cứ như không mà lại có trên đời
Em xa quá, người ta thì gần quá
Anh chạm chỗ nào cũng đụng nỗi đìu hiu
Người ta luôn làm cho anh nhớ em
Ừ thì nhớ -sợ gì mà hổng nhớ
Nếu có thể …anh sẵn sang bỏ chạy
Để trái tim anh nguyên vẹn tả tơi buồn
Anh sẵn sàng để nỗi nhớ rong chơi
Và có thể em chẳng cần anh nữa
Em cứ thế, người ta thì như thế
Có khi nào em nhớ giống anh không ?
******************
Những phút xao lòng
Thuận Hữu
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ mình buồn ...
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều không nói
Cô ấy cũng thương yêu chăm chút mình hơn)
Mà trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút giây xao lòng !
**************************
Núi đôi
Vũ Cao
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Ðoài Ðông hai cánh lúa
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Ðôi ngọn nên làng gọi Núi Ðôi
Em vẫn đùa anh: Sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ðâu ngờ từ đó mất tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Ðông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Ðôi chăng?
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Ðồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Ðôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm Núi Ðôi
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Ðoài Ðông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuấy dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Ðã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi: em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội, sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
**********************
Riêng một góc trời
Nguyễn Trung Nghĩa
Riêng một góc trời mình anh và anh
Nhìn cuộc đời trôi theo từng cung bậc
Tìm tình em dù biết là không thật
Đễ trao em bài hát dễ thương này.
Cung mi thứ buồn quá đến hao gầy
Nhịp ba bốn gõ đều trên phím nhạc
Như tình đầu vẫn còn hoài ngơ ngác
Chỉ mình anh với một nỗi cô đơn
Em vẫn xa, em vẫn mãi dỗi hờn
Không nói với anh dù một lời chia sẻ
Và chiều nay mây giăng sầu quạnh quẽ
Cùng anh đàn khúc nhạc nhớ thương em...
Riêng một góc trời em có biết không em?
Những toan tính thiệt hơn anh đều cất
Chỉ biết nhớ em, yêu em chân thật
Mong một ngày ta sẽ mãi có nhau.
*******************
Sau một tình yêu
Hữu Đức
Chia tay. Cười với anh đi
Để ánh mắt nói thay lời khó hiểu
Cười với anh đi
Để ngày mai ta sẽ chia tay.
Chia tay, anh không hề muốn khóc
Bởi con đường nào chẳng đến lối rẽ chia đôi
Anh sẽ chọn lối đi nhiều ước vọng
Anh lại cầu lối rẽ tới bình yên
Cười với anh để anh thấy em nào
Em vẫn thế, ánh mắt hiền trìu mến
Ru anh về thế giới chỉ mình em
Anh ở đó bỗng thấy mình bé nhỏ
Nấp dịu dàng trong ấm áp tình yêu
Em không hiểu nổi đâu, điều anh muốn nói
Rằng chia tay anh chỉ muốn nụ cười
Không nước mắt và những điều luyến tiếc
Vì nước mắt thay những lời cay đắng
Chỉ để dành khi tan vỡ yêu thương
Chia tay em, anh mang về phía trước
Những ước mơ và bất diệt tình yêu
Em hãy nhớ khi trời đêm huyền diệu
Có ngàn sao đang lấp lánh trên cao
Hãy gửi cho anh ngàn lấp lánh nụ cười
Anh sẽ nhận và cầu em ngàn hạnh phúc!!!
***********************************
Tìm trong ký ức
Võ Văn Trực
Anh lục tìm trong ký ức
Câu nói nào em nói với riêng anh
Mà hôm đó lá rờn xanh như ngọc
Bầy chim non nhảy nhót hót vui cành.
Anh lục tìm trong ký ức
ánh mắt nào em muốn gửi trao anh
Mà hôm đó khi trống trường tan học
Ngôi sao chiều chợt hiện sáng long lanh.
Anh lục tìm trong ký ức
Bàn tay nào em muốn nắm tay anh
Mà hôm đó nhánh bàng khô run rẩy
Nắng vàng rơi trên vai áo lặng thinh.
Ôi dĩ vãng thân yêu và trong trắng
Bỗng hiện lên như một áng mây buồn
Rồi lạnh lẽo tan dần vào xa vắng
Tay anh cầm một cảm giác cô đơn.
Giá hồi ấy anh biết rằng em đã
Và lòng anh đừng vờ vĩnh ngây thơ
Thị có phải giờ đây em đỡ khổ
Ði tìm em trong ký ức vu vơ.
***********************
Tôi đi tìm tình yêu
Đặng Quốc Vinh
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy
Tình yêu của tôi ơi ! em là ai vậy ?
Sao để anh tìm, tìm mãi tên em
Trời dần buông thành phố vào đêm.
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nửa của mình hay nửa của ai.
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nếu chẳng còn em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ duy có 1
Nên nhiều lúc nhầm tưởng mình đã yêu
Nửa của mình nhưng nào "của mình" đâu
Không phải của mình, không phải
Thì "thượng đế" ơi đừng bắt tôi nhầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng.
Là đúng sai trong tìm nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng, tôi đã đi tìm.
Và có lẽ trên đời này đâu đó
Em cũng đi tìm tôi, tìm tôi như thế.
Chỉ có điều ta chưa nhận ra nhau
*********************************
Trái mơ
Mường Mán
Ngày nào em đến thăm anh
Mang theo dăm trái mơ xanh đầu mùa
Đầu mùa mơ hãy còn chua
Như môi ai ngọt vì chưa đắng lòng
Tình đầu giờ hóa như không
Cánh chim mùa cũ sổ lồng bay xa
Đôi khi anh nghĩ thật thà
Trái chua thuở ấy không là ...trái mơ .
******************
Tự hỏi
Nguyễn Văn Dũng
Tự hỏi bây giờ người ấy ra sao
Có giống mình cứ nhớ hoài những ngày tháng cũ
Những đêm dài bâng quơ mất ngủ
Kỷ niệm quay về chầm chậm giữa cơn mơ...
Tự hỏi bây giờ người ấy có buồn không
Có giống mình lang thang qua con đường hò hẹn
Níu lại hương hoàng lan để về đêm bẽn lẽn
Khe khẽ thở dài bên gốc cây xưa...
Tự hỏi bây giờ người ấy...nhớ mình không
Giống như mình nhớ hoài đôi mắt tròn ngơ ngác
Nhớ bàn tay dịu dàng như cánh vạc
Rụt rè nắm tay mình trong một tối xa xăm...
Tự hỏi bây giờ người ấy hối hận không
Giống như mình tự giận mình...sao mà ngốc thế
Tự trách mình...sao trẻ con đến thế
Chuyện chẳng gì đâu...mà mãi mãi xa vời...
Tự hỏi bây giờ người ấy... có yêu ai khác
Sóng bước cùng ai trên góc phố quen nào
Có thầm thì một câu thơ trong bóng trăng huyền ảo
Xoè tay đếm thầm ngày tháng đã xa nhau?
****************************
Vâng
Nguyễn Bính
Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn ?
Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn ?
Làm sao tôi cứ tương tư mãi,
Người đã cùng tôi phụ rất tròn ?
Thì ra ... chỉ có thế mà thôi!
Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi
Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác
Dệt từng tấm mộng để dâng ai
Khuyên mãi son cho chữ ái Tình,
Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.
Có người đêm ấy khoe chồng mới :
"Em chửa yêu ai, chỉ có mình!"
Có người trong gió rét mùa đông,
Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng.
Còn bảo: "Đường len đi vụng quá!
Lần đầu đan áo kiểu đàn ông."
Vâng, chính là cô chưa yêu ai,
Lần đầu đan áo kiểu con trai
Tôi về thu cả ba đông lại,
Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.
****************************