Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Bức tranh bị bôi bẩn



silverbret
07-12-2005, 02:20 AM
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

tiểu bối
11-12-2005, 03:29 AM
woa bài này hay thật đấy ! đầy tính nhân văn
"Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn."

storm_desert
11-12-2005, 04:10 AM
như vậy tàn nhẫn quá, để kéo được người ta ra khỏi vực thảm lại buộc phải lấy đi cái gì đó của người ta mà người ta rất yêu quí. Liệu nếu chỉ có hành vi muốn bôi bẩn bức tranh chứ không thực hiện nó thì có giúp được anh chàng họa sĩ đó ko.
Thực tế, người ta cứ phải mất một cái gì đấy thì mới nhận ra giá trị của nó và giá trị của những cái khác.

BrightRain
12-12-2005, 09:27 PM
như vậy tàn nhẫn quá, để kéo được người ta ra khỏi vực thảm lại buộc phải lấy đi cái gì đó của người ta mà người ta rất yêu quí. Liệu nếu chỉ có hành vi muốn bôi bẩn bức tranh chứ không thực hiện nó thì có giúp được anh chàng họa sĩ đó ko.
Thực tế, người ta cứ phải mất một cái gì đấy thì mới nhận ra giá trị của nó và giá trị của những cái khác.
Giang nói hay quá :D .Đúng vậy,khi mình mất đi một cái gì đấy thì mới nhận ra nó giá trị và quan trọng với ta như thế nào .Con người thật lạ,khi mất đi rồi mới biết trân trọng nó...:)

TYTN
13-12-2005, 07:33 AM
Cái gì cũng có giá của nó cả, người ta vẫn thường nói con cá mất là con cá to mà. Khổ thân anh họa sỹ nhưng các ông hoạ sỹ thường nổi tiếng sau khi đã chết mặc dù khi còn sống thì khổ nhục trăm bề. Anh họa sỹ này có lẽ số khổ, suốt đời không thể nổi tiếng được!

dragonbg
13-12-2005, 07:48 AM
bài này hay thật đấy ... rất có cảm xúc ....

Donquixoate
14-12-2005, 11:36 PM
Cung giong nhu chien binh chet tren chién trường.
1 nghe si chet vi nghe thuat chet ve niem dam me... do' la 1 dieu vinh hanh....co' lẽ moi ngươi se biet dến tac pham do' hon neu nhu anh chang do' chet... va co' le bao' chi' se viet" 1 thien tai nghe thuat da chet vi....."
"BO Dao` mĩ tưởu da. quang bôi
Giuc an' ky bà thượng xong mã
Túy ngọ xa trường quân mạc tiếu
Cỗ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" Dich am
" Rươu Bồ Đào ngon đựng trong chen' ngọc dạ quang
Toan uống vì tiếng tỳ bà giục dzã lên đường
Xin bạn chứ cười vì tôi say nằm trên bãi chiến trường
Vì xưa nay chinh chiến mấy ai về"

tiểu bối
15-12-2005, 02:31 AM
như vậy tàn nhẫn quá, để kéo được người ta ra khỏi vực thảm lại buộc phải lấy đi cái gì đó của người ta mà người ta rất yêu quí. Liệu nếu chỉ có hành vi muốn bôi bẩn bức tranh chứ không thực hiện nó thì có giúp được anh chàng họa sĩ đó ko.
Thực tế, người ta cứ phải mất một cái gì đấy thì mới nhận ra giá trị của nó và giá trị của những cái khác.
Thì thực tế ta ko thể muốn có tất cả được cũng như ko thể vừa cứu anh chàng họa sĩ và giữ gìn bức tranh của anh ấy trong hoàn cảnh này được .Va` chúng ta chỉ có thể lấy 1 thứ gì đó và cho đi 1 thứ khác

TYTN
15-12-2005, 06:24 AM
Cuộc sống công bằng lắm, nó không bao giờ lấy hết của ai thứ gì và cũng không ưu ái dành riêng cho cá nhân nào tất cả những gì tốt đẹp nhất. Ở đây có hai sự lựa chọn: bôi bẩn bức tranh để cứu anh họa sỹ hoặc cứ kệ anh họa sỹ để cứu bức tranh nhwng anh họa sỹ chắc gì đã thích sống để nhìn bức tranh mà mình mất bao nhiêu tâm huyết mới vẽ được bị bôi bẩn. Con người ta đôi khi thường rất gàn dở, luôn nghĩ rằng cái gì mất đi rời mới là cái tốt đẹp mà đâu có biết rằng nếu mình còn sống, còn hy vọng, còn niềm đam mê thì một ngày nào đó có thể vẽ được bức tranh còn đẹp hơn bức tranh đã bị xóa hỏng ấy chứ.