so_cold
04-05-2005, 04:28 PM
Anh quen em từ ngày nào nhỉ, lâu chưa hè...hình như 6 tháng ây đã trôi qua nhanh như hơi thở của anh vậy. Mà anh đâu có thở bằng mũi đâu, tại cái mũi nó cứ không nghe lời anh, đem về 1 đống gì đâu đâu làm 2 cái lỗ nó nghẹt cứng cứ khịt khịt, khịt ra khịt vô sút ngày vậy. Đôi khi có người ngồi khế bên nghe anh khịt khịt mà tưởng là anh đang cười làm anh phải khịt nhiều hơn nữa để người ta bít là anh đang bị nghẹt mũi....Anh còn nhớ hồi đó, khi anh lang thang trên HHT rồi anh vô tình thấy nick em trong phần làm quen do tiêu_xi_muội lập ga. Ngày đầu tiên khi anh chát với em, chẳng để lại trong anh được một điều chi cả, vì anh đang chát với một lúc 4 em, nên khi chát xong trong lòng anh rất thong thả. Rồi thời gian cứ dần trôi đi theo năm tháng, cùng những nỗi buồn cứ sáng tối chiều hôm đưa anh lên mang. Rồi thì anh tìm thấy niềm vui khi anh lang thang qua net, nhưng em bít không chỉ có mỗi mình em đã cho anh nhiều ngày vui hơn hết. Em bít không em thật là chảnh mà nói chiên cũng ngang ngang, nhưng thật lạ ghê anh thích thế vì có lẽ em là con cua đâu bít bò dọc nên phải bò ngang. Những tháng ngày quen em trôi qua mà anh và em chỉ bít cãi nhau, nhưng sao anh thấy kì lạ lắm nha khi tình yêu trong anh dành cho con cua cứ nảy nở dần ra. Quả thật những lần cãi nhau với em cũng rất là vui, nhưng dần dần tình cảm trong anh thay đổi theo một chiều hướng mà dòng đời kia, con tim kia đã ép anh phải dạt trôi trong vô đinh. Nhiều khi anh tự nhủ: mình thật là ngốc lắm thay, vì anh lỡ yêu con cua bé tí nên bây giờ anh phải xử trí sao đây? Rồi dạo đó mỗi khi anh buồn thì những dòng nhạc văng vẳng từ chiếc laptop dỏm èo kia cứ vang lên, ngân nga trong đêm cô đơn chỉ mình anh với căn phòng thuê nhỏ bé. Anh cứ ngồi, ngồi mãi cùng với cái bóng đen in lên bức tường khắc khổ kia trong ánh đèn bàn vàng mập mờ như đang dần tắt theo cõi lòng anh. Những âm thanh ca hát lại vang lên trong room chat, có Minh, Quyên, anh và em thay nhau hát hò, chọc nhau vui thật là vui. Nhưng rồi sau mỗi lần chát như vậy trong anh lại dâng lên nồi buồn, nồi niềm ôm ấp một mối tình không bít có phải đơn phương hay không để rồi những bài hát ấy của Tô Chấn Phong lại đưa anh vào giấc ngủ trên chiếc air bed êm ái như làn mây vậy.
Ring....ring....trời đất, đã sáng gòi sao, lại phải đi học nữa rồi ! Trên đời này quả thật không còn gì chán chường và mệt mỏi hơn nữa. Tự nhiên thấy bực dọc trong người, cái máy điều hòa sáng nay sao tự nhiên lạnh ngắc làm tôi cứ mún nằm miết trong mền cho sướng. Ring....ring...gòi, cái đồng hồ lại kêu nữa, mình tắt nó gòi mà nó vẫn cứ kêu, nó chẳng thông cảm cho thằng chủ nó gì cả...Cuối cùng thì mình cũng bước ra được khỏi nhà, mặt trời đã leo lên được nửa đường để ánh nắng cứ lấp lánh qua những khe hở nhỏ của cái cây làm tôi phải nheo mắt nhìn. Xe cộ đã nườm nượp trên đường cố tình tung khói ra cho tui hít, xe nào xe nấy phóng nhanh hối hả bỏ lại tôi đằng sau lết từng bước một trên đôi chân dài lêu khêu này. Chán thiệt, phải chi mình có một cái car lái cho khoẻ, mà đâu có được vì tiền nó mắc quá trả đâu có nổi... Í...từ xa xa bên trái mắt tôi có một vệt trắng dài đang lơ lửng giữa màu xanh của da trời. Tôi tự nghĩ:
Liệu đó có phải sao băng?
Sao ta không mau xin một điều ước
Vì có mấy ai thấy được chăng
Cho nên ta mau mau dừng bước
Ma cái tính tôi nó ngang ngang, đâu có tin mí chuyện mê tín dị đoan vậy đâu, nhất là ước gì được nấy nữa, mà thử hỏi trên đời này có ai tin được cơ chứ...
Sao băng ơi xin cho tôi ước
Ước gì có em ở cùng tôi
Xin cho em yêu tôi như làn nước
Chảy với giòng sông mãi cùng đôi...
Rồi, cuối cùng cũng xin gồi, chời....chỉ là xin chơi vậy thôi mà sao thành sự thật được. Rồi tôi lại cất bước trên con đường đời gian nan tới trường, qua đường ray xe lửa, những đám cỏ xanh xanh mà nhiều lần mấy cái vòi nước tưới tự động đã làm tôi ướt nhẹp...Ước gì tôi là chim....không bít cảm giác đó tự nhiên đâu đâu xuất hiên trong đầu tôi.....cho tôi bay đi theo gió, bay về Việt Nam quê hương xa xôi nửa vòng trái đất...những kỉ niêm ngày xưa khi tôi còn nuôi chim đang dần về trong tôi....
Ring....ring....trời đất, đã sáng gòi sao, lại phải đi học nữa rồi ! Trên đời này quả thật không còn gì chán chường và mệt mỏi hơn nữa. Tự nhiên thấy bực dọc trong người, cái máy điều hòa sáng nay sao tự nhiên lạnh ngắc làm tôi cứ mún nằm miết trong mền cho sướng. Ring....ring...gòi, cái đồng hồ lại kêu nữa, mình tắt nó gòi mà nó vẫn cứ kêu, nó chẳng thông cảm cho thằng chủ nó gì cả...Cuối cùng thì mình cũng bước ra được khỏi nhà, mặt trời đã leo lên được nửa đường để ánh nắng cứ lấp lánh qua những khe hở nhỏ của cái cây làm tôi phải nheo mắt nhìn. Xe cộ đã nườm nượp trên đường cố tình tung khói ra cho tui hít, xe nào xe nấy phóng nhanh hối hả bỏ lại tôi đằng sau lết từng bước một trên đôi chân dài lêu khêu này. Chán thiệt, phải chi mình có một cái car lái cho khoẻ, mà đâu có được vì tiền nó mắc quá trả đâu có nổi... Í...từ xa xa bên trái mắt tôi có một vệt trắng dài đang lơ lửng giữa màu xanh của da trời. Tôi tự nghĩ:
Liệu đó có phải sao băng?
Sao ta không mau xin một điều ước
Vì có mấy ai thấy được chăng
Cho nên ta mau mau dừng bước
Ma cái tính tôi nó ngang ngang, đâu có tin mí chuyện mê tín dị đoan vậy đâu, nhất là ước gì được nấy nữa, mà thử hỏi trên đời này có ai tin được cơ chứ...
Sao băng ơi xin cho tôi ước
Ước gì có em ở cùng tôi
Xin cho em yêu tôi như làn nước
Chảy với giòng sông mãi cùng đôi...
Rồi, cuối cùng cũng xin gồi, chời....chỉ là xin chơi vậy thôi mà sao thành sự thật được. Rồi tôi lại cất bước trên con đường đời gian nan tới trường, qua đường ray xe lửa, những đám cỏ xanh xanh mà nhiều lần mấy cái vòi nước tưới tự động đã làm tôi ướt nhẹp...Ước gì tôi là chim....không bít cảm giác đó tự nhiên đâu đâu xuất hiên trong đầu tôi.....cho tôi bay đi theo gió, bay về Việt Nam quê hương xa xôi nửa vòng trái đất...những kỉ niêm ngày xưa khi tôi còn nuôi chim đang dần về trong tôi....