khôn thế hả ngốc ?
13-10-2005, 01:58 AM
Trên sân khấu ba cô gái và một chàng trai sử dụng các loại nhạc cụ dường như nôn nóng ,bồn chồn.....Ánh đèn màu soi rõ vẻ bờ phơ của họ.Cô gái chơi Organ với mái tóc dài phủ vai môi mím chặt tay nhấn mạnh lên những phím đàn mà đôi mắt dường như rưng lệ.
Tay chống Ở cô gái mái tóc màu hạt dẻ dồn dập hơn,mạnh mẽ hơn, như thúc dục ,như hối thời gian đi nhanh hơn....Và rồi bào đơn ca của người nam cũng đi vào điệp khúc cuối....Tiếng vô tay vang dội cả hội trường .Tấm màn nhung vừa kéo lại, những nhạc cụ cũng rời khỏi tay người cầm.Kim phượng rời giàn trống ,phóc một cái khỏi ghế ,lướt wa sân khấu.Trung hối hả chạy theo hai tay kéo theo tứ Phượng và Hoa phượng,Trung gọi lớn:
-kim !kim ơi!
kim phượng gắt gỏng:
-nhanh lên!
hoa phượng nói như khóc:
-kim ơi, chậm chậm thôi ,mình thấy kim mệt lắm rồi!
-kim ko mệt đâu,nhanh lên!
cả bốn len lỏi giữa đám học sinh giày đặc ùa ra cổng trường .Bên ngoài,Hai sơn bí thư chi đoàn 12a1 và chiêu Minh đứng chờ với ba chiếc Honda.Họ chia từng cặp đèo nhau chạy về hướng bệnh viện đa khoa.Kim phượng ngồi xe trung.
Trung gọi thương mến:
-Kim ơi!
-Ji`?
-Mệt lắm phải ko?
-ko!
-Đừng nói rối! hồi trưa thấy sau lúc truyền máu cho Bạch, mặt kim như tờ giấy .
-Hoa ,hải sơn,hiếu,chiêu Minh đều vậy mà!
-Nhưng kim làm lớp trưởng lo đủ thứ ,lại thêm chơi trống suốt đêm liên hoan.
-có bạn yếu hơn kim nhưng vẫn chịu đựng được ,trung lo gì?
-Trung sợ kim đau.
-Bạch như vậy kim làm sao đau được, bạn ấy cón đau suốt cuộc đời, so với mình có nghĩa lý gì.
-Trung cũng bùn lém nhưng bít làm seo hơn!
hai chiếc xe chạy gần nhau, kim hỏi qua xe hải sơn:
-hải sơn ,bạch tỉnh chưa?
-tỉnh một tí roài lại mê!
-bạch có nói gì ko?
-ko! kêu "nước,nước......"
Kim phượng chưa hỏi gì thêm thì đã tới cổng bệnh viện.Gởi xe song, cả sáu người đi nhanh về khu hậu phẫu.
Tử phượng hỏi chiêu minh:
-Ai ở trong phòng với bạch?
-cô lan ,tiết và hải thủy,nghĩa ở ngoài lo chạy thuốc.
-còn các bạn kia?
-ở ngoài.Ngọc Quỳnh xỉu lúc trưa, giờ cũng chưa chịu về nhà.
có tiếng khóc nghèn nghẹn.vừa đi Kim vừa nói :
-Hoa ! đừng có khóc! nín đi bạch mà thấy mình khóc nó lại thêm tủi!
cô gái vẫn ko kiềm chế được ,vẫn nức nở cho đến khi vào trước gian nhà hậu phẫu .Ngoài hành lang hầu hết lớp 12a1 kẻ đứng người ngồi .Thấy kim cả bọn ùa lại, hiếu hỏi ngay:
-Xong rồi hả? mệt lém ko?
-ko mệt lắm ! ấy chết ! lúc về mình quên cả chào cô chủ nhiệm.
Hoa đáp theo lời bạn:
-Ừ nhỉ! Lo ở đây quên nên quên béng
-bạch sao rồi?
-bạch yếu lắm nên thuốc mê chưa giải hết. tiết Va Hải thủy cùng cô Lan đang ngồi trông chừng
Kim phượng nhìn quanh các bạn, cả lớp ở đây gần 12 h liền, từ khi tai nạn xảy ra.Cả bọn bỏ tiệc liên hoan cuối năm, theo chiếc xe hống chữ thập đỏ chở Bạch phượng với nửa người ướt đẫm máu nằm mê man bất tỉnh .Cả bọn phờ phạc, thất thần, vừa mệt vừa lo. Có bạ mắt sưng húp vì khóc. Kim phượng nghĩ thầm:ko thể thế này được, thời gian dài lâu, phải chia nhau trực chứ để cả bọn mất sức như vậy, nhìu nhất chịu được ba ngày.Kim quyết định nhanh:
-kim có ý kiến thế này, các bạn nên nghe mình một khi chúng ta đều lo cho bạch.
Cả bạn nói nhỏ:
-kim nói đi,cần ji` ở bọn này sẵn sàng hết.
Kim nói cho các bạn nghe mình đã nghĩ :
-Tất cả các bạn có xe đưa những bạn ko xe về nhà.Chi kim và hải Sơn ở lain, ngày mai cứ theo phiên trực đã chia mà đến đổi nhau, được ko?
Tử.Phượng nói:
-đồng ý! nhưng kim phải về! bạn nào cho máu bạch phượng đều phải đượ nghỉ. Tôi và hải sơn ở lại.
Hiếu chen lời:
-Tử nói đúng, nhưng tử cũng p[hải về vì cả đêm văn nghệ đã mệt đứt hơi rồi còn gì! Hải sơn ở lại lo chạy thuốc vì có xe,còn Hương giang thì trực.
Cả bọn đồng ý, tất cả lần lượt ra về. bên trong Tiết và hải thủy thấy kim ngoắc, liền đi ra.Lặng lẽ cởi áo choàng trắng đưa cho Kim và hoa phượng rồi nói với Tử phượng:
-nhờ trung mua chút gì .cho cô lan ăn , từ trưa đến giời cô chưa ăn gì .
Trung gật đầu. chạy ra lấy xe đi. Tử phượng, cùng tiết và hai Thủy ra về.
Kim và hoa phượng nhè nhẹ đi vào .dù đã thấy bạn lúc ở phòng mổ,cả hai vẫn ko thể nào cầm được nước mắt.Bạch phượng nửa tỉnh nửa mê miệng lảm nhảm những tiếng rời rạc, gương mặt xanh nhợt với tấm ra trắng phủ ngang người. Bà Bạch Lan ngồi như hóa đá bên con .kim phượng gạt nước mắt vào tay chiếc áo dài cả ngày hôm nay đẫm mồ hôi.cô đặt tay lên vai bà lan:
-Cô ơi!-Kim phượng gọi khẽ.
Bà vẫn ngồi bất động.
Hoa phượng lại rơi nước mắt, bờ môi gọi run run:
-Cô ơi!
Người mẹ giật mình nhìn lên, thây Hoa phượng và kim phượng bà ráng nở một nụ cười nhợt nhạt:
-Nó còn mê, cứ vật vã hoài.
Kim cắn môi.Hoa phượng khụy xuống gục vào lòng người mẹ .Nước mắt cô gái thấm ướt vạt áo dài của bà Bạch lan. Tiếng khóc của Hoa phượng khiến bà sực tỉnh, bà tự nhủ :Mình làm sao thế này ? phải can đảm lên ko thể để bon trẻ xót thương mình.
Bà nâng hoa phượng lên, đứa bạn yếu đuối của phượng cái gì cũng sợ hãi ,cái gì nó cũng khóc ngon lành ,nhưng nó cũng là một trong 6 đứa cứu con bà. gương mặt Hoa phượng cũng xanh xao và đầy vẻ mệt nhọc. NÓ khóc vì sự đau đớn của người bạn thân thương:
-Hoa Phượng ! Đưng khóc con!
Bà lau nước mắt cho cô , rồi bà im lặng nhìn Bạch Phượng nằm thiêm Thiếp. Một lúc nhớ ra:
-Thưa cô, Hải Sơn đã đi mua thức ăn, cô ăn đi một chút.
-Cô thấy ko đói.
-Nhưng cần có sức khoẻ để chăm sóc Bạch Phượng
Bà BẠch cảm động , nhìn Kim gật đầu:
-Cháu trông chừng Bạch Phượng .....
Kim phượng vui mừng gật đầu. Cô nói với HOa Phượng:
-HOa về trước, kẻo lại bị rầy .Gọi Trung giùm.
Hoa ra ngoài, Kim nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc bạn cho suông lại. Trung đi vào đứng bên:
-Kim mệt lắm rồi , về nghỉ nhé! có Hải Sơn và Hương giang rồi.
-Trung cũng mệt , sao còn ở đây?
-Trung ko mệt lắm vì là con trai. Trung chờ chở Kim về....
Kim dù mệt vẫn nói:
-ko cần đâu, trung cứ về trước đi.
Lúc ấy bác sĩ và cô y tá đi lại . Cô y tá lấy nhiệt độ và huyết áp, người bác sĩ khám rồi nói:
-Tạm ổn, tiếc một điều, cô bé mất nhìu máu lẵm. Cách một giờ phải đo lại huyết áp , theo dõi cẩn thận.
Ông hý hoáy vít vào tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Trung:
-Người nhà mua thuốc theo đơn này nhá.
Ông bước đi kim gọi:
-Thưa bác sĩ.
Ông bác sĩ đẩy cọng kích muốn nhìn cho kỹ cô gái:
-À ,cô bé cho máu bạn lúc trưa đây mà. Sao có gì vậy?
-Thưa bác sĩ , tình hình của bạn cháu ra sao ạ?
-Ko sao , sẽ tốt thôi, tiếc rằng ko còn cách nào giữ lại đôi chân lại, thật tôi wa'.
Kim cắn môi.Cô gái can đảm hơn con trai bây giờ lại rớm nước mắt:
-Thưa bác sĩ , lâu wa' mà bạn cháu chưa tỉnh?
-ko có việc gì phải lo, tỉnh nhanh hay chậm là do sức khoẻ của người bệnh.
Miệng ông nói , chân vẫn đi về bàn trực .Thấy Kim phượng vẫn theo, ông dừng lại nhìn cô bé rồi ôn tồn nói:
-Những điền cần nói chú đã nói hết với bà mạ rồi, có gì cứ hỏi bà ấy. CHú chỉ khuyên cô bé đừng bùn, phải cô gắng tươi tỉnh để giúp bạn có niềm tin vào cuộc sống, thế nhé
!
Tay chống Ở cô gái mái tóc màu hạt dẻ dồn dập hơn,mạnh mẽ hơn, như thúc dục ,như hối thời gian đi nhanh hơn....Và rồi bào đơn ca của người nam cũng đi vào điệp khúc cuối....Tiếng vô tay vang dội cả hội trường .Tấm màn nhung vừa kéo lại, những nhạc cụ cũng rời khỏi tay người cầm.Kim phượng rời giàn trống ,phóc một cái khỏi ghế ,lướt wa sân khấu.Trung hối hả chạy theo hai tay kéo theo tứ Phượng và Hoa phượng,Trung gọi lớn:
-kim !kim ơi!
kim phượng gắt gỏng:
-nhanh lên!
hoa phượng nói như khóc:
-kim ơi, chậm chậm thôi ,mình thấy kim mệt lắm rồi!
-kim ko mệt đâu,nhanh lên!
cả bốn len lỏi giữa đám học sinh giày đặc ùa ra cổng trường .Bên ngoài,Hai sơn bí thư chi đoàn 12a1 và chiêu Minh đứng chờ với ba chiếc Honda.Họ chia từng cặp đèo nhau chạy về hướng bệnh viện đa khoa.Kim phượng ngồi xe trung.
Trung gọi thương mến:
-Kim ơi!
-Ji`?
-Mệt lắm phải ko?
-ko!
-Đừng nói rối! hồi trưa thấy sau lúc truyền máu cho Bạch, mặt kim như tờ giấy .
-Hoa ,hải sơn,hiếu,chiêu Minh đều vậy mà!
-Nhưng kim làm lớp trưởng lo đủ thứ ,lại thêm chơi trống suốt đêm liên hoan.
-có bạn yếu hơn kim nhưng vẫn chịu đựng được ,trung lo gì?
-Trung sợ kim đau.
-Bạch như vậy kim làm sao đau được, bạn ấy cón đau suốt cuộc đời, so với mình có nghĩa lý gì.
-Trung cũng bùn lém nhưng bít làm seo hơn!
hai chiếc xe chạy gần nhau, kim hỏi qua xe hải sơn:
-hải sơn ,bạch tỉnh chưa?
-tỉnh một tí roài lại mê!
-bạch có nói gì ko?
-ko! kêu "nước,nước......"
Kim phượng chưa hỏi gì thêm thì đã tới cổng bệnh viện.Gởi xe song, cả sáu người đi nhanh về khu hậu phẫu.
Tử phượng hỏi chiêu minh:
-Ai ở trong phòng với bạch?
-cô lan ,tiết và hải thủy,nghĩa ở ngoài lo chạy thuốc.
-còn các bạn kia?
-ở ngoài.Ngọc Quỳnh xỉu lúc trưa, giờ cũng chưa chịu về nhà.
có tiếng khóc nghèn nghẹn.vừa đi Kim vừa nói :
-Hoa ! đừng có khóc! nín đi bạch mà thấy mình khóc nó lại thêm tủi!
cô gái vẫn ko kiềm chế được ,vẫn nức nở cho đến khi vào trước gian nhà hậu phẫu .Ngoài hành lang hầu hết lớp 12a1 kẻ đứng người ngồi .Thấy kim cả bọn ùa lại, hiếu hỏi ngay:
-Xong rồi hả? mệt lém ko?
-ko mệt lắm ! ấy chết ! lúc về mình quên cả chào cô chủ nhiệm.
Hoa đáp theo lời bạn:
-Ừ nhỉ! Lo ở đây quên nên quên béng
-bạch sao rồi?
-bạch yếu lắm nên thuốc mê chưa giải hết. tiết Va Hải thủy cùng cô Lan đang ngồi trông chừng
Kim phượng nhìn quanh các bạn, cả lớp ở đây gần 12 h liền, từ khi tai nạn xảy ra.Cả bọn bỏ tiệc liên hoan cuối năm, theo chiếc xe hống chữ thập đỏ chở Bạch phượng với nửa người ướt đẫm máu nằm mê man bất tỉnh .Cả bọn phờ phạc, thất thần, vừa mệt vừa lo. Có bạ mắt sưng húp vì khóc. Kim phượng nghĩ thầm:ko thể thế này được, thời gian dài lâu, phải chia nhau trực chứ để cả bọn mất sức như vậy, nhìu nhất chịu được ba ngày.Kim quyết định nhanh:
-kim có ý kiến thế này, các bạn nên nghe mình một khi chúng ta đều lo cho bạch.
Cả bạn nói nhỏ:
-kim nói đi,cần ji` ở bọn này sẵn sàng hết.
Kim nói cho các bạn nghe mình đã nghĩ :
-Tất cả các bạn có xe đưa những bạn ko xe về nhà.Chi kim và hải Sơn ở lain, ngày mai cứ theo phiên trực đã chia mà đến đổi nhau, được ko?
Tử.Phượng nói:
-đồng ý! nhưng kim phải về! bạn nào cho máu bạch phượng đều phải đượ nghỉ. Tôi và hải sơn ở lại.
Hiếu chen lời:
-Tử nói đúng, nhưng tử cũng p[hải về vì cả đêm văn nghệ đã mệt đứt hơi rồi còn gì! Hải sơn ở lại lo chạy thuốc vì có xe,còn Hương giang thì trực.
Cả bọn đồng ý, tất cả lần lượt ra về. bên trong Tiết và hải thủy thấy kim ngoắc, liền đi ra.Lặng lẽ cởi áo choàng trắng đưa cho Kim và hoa phượng rồi nói với Tử phượng:
-nhờ trung mua chút gì .cho cô lan ăn , từ trưa đến giời cô chưa ăn gì .
Trung gật đầu. chạy ra lấy xe đi. Tử phượng, cùng tiết và hai Thủy ra về.
Kim và hoa phượng nhè nhẹ đi vào .dù đã thấy bạn lúc ở phòng mổ,cả hai vẫn ko thể nào cầm được nước mắt.Bạch phượng nửa tỉnh nửa mê miệng lảm nhảm những tiếng rời rạc, gương mặt xanh nhợt với tấm ra trắng phủ ngang người. Bà Bạch Lan ngồi như hóa đá bên con .kim phượng gạt nước mắt vào tay chiếc áo dài cả ngày hôm nay đẫm mồ hôi.cô đặt tay lên vai bà lan:
-Cô ơi!-Kim phượng gọi khẽ.
Bà vẫn ngồi bất động.
Hoa phượng lại rơi nước mắt, bờ môi gọi run run:
-Cô ơi!
Người mẹ giật mình nhìn lên, thây Hoa phượng và kim phượng bà ráng nở một nụ cười nhợt nhạt:
-Nó còn mê, cứ vật vã hoài.
Kim cắn môi.Hoa phượng khụy xuống gục vào lòng người mẹ .Nước mắt cô gái thấm ướt vạt áo dài của bà Bạch lan. Tiếng khóc của Hoa phượng khiến bà sực tỉnh, bà tự nhủ :Mình làm sao thế này ? phải can đảm lên ko thể để bon trẻ xót thương mình.
Bà nâng hoa phượng lên, đứa bạn yếu đuối của phượng cái gì cũng sợ hãi ,cái gì nó cũng khóc ngon lành ,nhưng nó cũng là một trong 6 đứa cứu con bà. gương mặt Hoa phượng cũng xanh xao và đầy vẻ mệt nhọc. NÓ khóc vì sự đau đớn của người bạn thân thương:
-Hoa Phượng ! Đưng khóc con!
Bà lau nước mắt cho cô , rồi bà im lặng nhìn Bạch Phượng nằm thiêm Thiếp. Một lúc nhớ ra:
-Thưa cô, Hải Sơn đã đi mua thức ăn, cô ăn đi một chút.
-Cô thấy ko đói.
-Nhưng cần có sức khoẻ để chăm sóc Bạch Phượng
Bà BẠch cảm động , nhìn Kim gật đầu:
-Cháu trông chừng Bạch Phượng .....
Kim phượng vui mừng gật đầu. Cô nói với HOa Phượng:
-HOa về trước, kẻo lại bị rầy .Gọi Trung giùm.
Hoa ra ngoài, Kim nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc bạn cho suông lại. Trung đi vào đứng bên:
-Kim mệt lắm rồi , về nghỉ nhé! có Hải Sơn và Hương giang rồi.
-Trung cũng mệt , sao còn ở đây?
-Trung ko mệt lắm vì là con trai. Trung chờ chở Kim về....
Kim dù mệt vẫn nói:
-ko cần đâu, trung cứ về trước đi.
Lúc ấy bác sĩ và cô y tá đi lại . Cô y tá lấy nhiệt độ và huyết áp, người bác sĩ khám rồi nói:
-Tạm ổn, tiếc một điều, cô bé mất nhìu máu lẵm. Cách một giờ phải đo lại huyết áp , theo dõi cẩn thận.
Ông hý hoáy vít vào tờ giấy nhỏ rồi đưa cho Trung:
-Người nhà mua thuốc theo đơn này nhá.
Ông bước đi kim gọi:
-Thưa bác sĩ.
Ông bác sĩ đẩy cọng kích muốn nhìn cho kỹ cô gái:
-À ,cô bé cho máu bạn lúc trưa đây mà. Sao có gì vậy?
-Thưa bác sĩ , tình hình của bạn cháu ra sao ạ?
-Ko sao , sẽ tốt thôi, tiếc rằng ko còn cách nào giữ lại đôi chân lại, thật tôi wa'.
Kim cắn môi.Cô gái can đảm hơn con trai bây giờ lại rớm nước mắt:
-Thưa bác sĩ , lâu wa' mà bạn cháu chưa tỉnh?
-ko có việc gì phải lo, tỉnh nhanh hay chậm là do sức khoẻ của người bệnh.
Miệng ông nói , chân vẫn đi về bàn trực .Thấy Kim phượng vẫn theo, ông dừng lại nhìn cô bé rồi ôn tồn nói:
-Những điền cần nói chú đã nói hết với bà mạ rồi, có gì cứ hỏi bà ấy. CHú chỉ khuyên cô bé đừng bùn, phải cô gắng tươi tỉnh để giúp bạn có niềm tin vào cuộc sống, thế nhé
!