lilazngrl17
04-10-2005, 08:30 AM
Xuân Lan bắt đầu hiểu chút ít về chuyện đời và nhận xét những sự việc xảy ra trong gia đình từ khi lên mười hai tuổi. Năm ấy nó thi đậu vào lớp đệ thất trường Gia Long, một trường nữ trung học lớn nhất ở miền Nam. Trong khi nó đậu thì Ngọc Hương, chị nó, lớn hơn nó một tuổi, lại rớt và phải ghi tên học ở một trường tư. Vì lẽ ấy mà sự thi đậu của nó không được gia đình đón tiếp một cách vui vẻ. Nó đậu không ai khen, không ai mừng, trái lại cha nó, mẹ nó, các chị nó đều thương Ngọc Hương vì không may bằng nó.
Xuân Lan biết suy nghĩ từ lúc đó. Tại sao cũng là con mà nó lại không được yêu thương như các chị nó? Tại sao mỗi sáng chủ nhật, trong khi cha mẹ nó và các chị các anh, cả mấy em nữa, đều được lên chiếc xe sang trọng để đi Thủ Đức, hoặc về quê hay ra Vũng Tàu đổi gió, thì nó lại được mẹ dặn:
– Con ở nhà trông nhà nhé. Chóng ngoan mẹ về sẽ thưởng.
Khi mọi người đi rồi, chị bếp, người giúp việc trung thành của gia đình, đã nhìn nó với tối mắt đầy thương xót, rồi lắc đầu nói một mình:
– Tội nghiệp con bé!
Xuân Lan đi học buổi chiều thì buổi sáng mẹ khuyên nó:
– Con gái dù học giỏi tới đâu cũng phải tập làm lụng, nấu nướng cho quen.
Rồi đây còn phải có chồng, lo cho gia đình. Con nên đi theo chị bếp tập mua bán, biết giá cả cho quen. Rủi khi chị ấy đau thì con có thể thay thế đi chợ giúp mẹ.
Lúc ấy Xuân Lan chỉ nghĩ mẹ dạy như vậy rất phải. Con bà Tham bên cạnh tuy đã học đến lớp đệ nhị, lớp nhiều bài vở chuẩn bị thi, vậy mà chị ấy vẫn đi chợ giúp mẹ. Nhưng có điều Lan không hiểu nổi là tại sao ba chị của nó lớn nó, lại không được mẹ dạy bảo như nó. Chị Liên Hương học đệ tứ, chị Mai Hương học đệ lục, còn Ngọc Hương thì học đẹ thất trường tư. Ba chị của nó lúc nào cũng ngồi đọc tiểu thuyết trên lầu hay chụm lại để nói chuyện.
Trong nhà, cha mẹ hay các chị có cần việc gì thì gọi đến nó, đôi khi nó chạy không kịp, làm không xuể và bị rầy la ầm ĩ.
– Lan, lấy cho mẹ cái quạt.
Các chị thì thi nhau sai:
– Lan, bánh mẹ để phần cho tao đâu? Lấy ra đây cho tao.
– Lan, sao chưa ủi cái áo của chị?
– Lan, mày làm gì mà không chép bài giùm tao? Chị nay tao bị phạt thì liệu lấy.
Lan làm việc này, chạy đi lấy cái nọ mà trên đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười. Nhiều người khen nó ngoan, không bao giờ biết giận. Lúc ấy nó vô tư, chưa thấy rõ sự chênh lệch giữa nó và các chị, anh em của nó. Lúc ấy nó không biết phân bì, so sánh, đòi hỏi, tủi hờn. Nhưng bây giờ thì khác, nó đã hiểu, bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện.
Ông Phương, cha nó, là một công chức cao cấp, có địa vị, uy tín. Mẹ nó là một người đàn bà xinh đẹp, đài các, kiêu kỳ, và dường như không được hàng xóm láng giềng thương mến. Đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng bà vẫn chưng diện hết sức. Ngày nào bà cũng ra tiệm chải tóc, mỗi ngày một kiểu, và đóng tiền trước cho tiệm uốn tóc để khi nào bà ra là người ta phải làm ngay cho bà. Cái tủ áo của bà, ai nấy cũng phải choáng ngợp. Còn cái hộp nữ trang đủ kiểu, đủ loại hột cũng đã tốn kém nhiều tiền của cha Xuân Lan. Thường thì con gái gần mẹ hơn nên thương mẹ hơn thương cha, đối với Xuân Lan lại khác. Xuân Lan không hiểu tại sao nó lại thương cha hơn. Đôi khi nó bắt gặp cha nhìn nó với đôi mắt thật êm dịu, thật hiền từ, bao hàm một tình thương bao la vô bờ bến. Mẹ nó chưa bao giờ nhìn nó như vậy.
Trước kia, khi chị Mai Lan của nó còn ở nhà, chị cũng có cái nhìn như cha nó. Chị Mai Lan rất yêu thương nó, thường vuốt ve nâng niu nó y như một người mẹ. Chị bếp nói chị Mai Lan cùng mẹ khác cha với nó và các người con khác trong gia đình. Cách nay mười mấy năm gì đó, mẹ nó đã có một đời chồng, đưa lại kết quả là Mai Lan. Chị Liên Hương, chị Mai Hương, chị Ngọc Hương đều không ưa Mai Lan cũng như không ưa nó.
Trọng Tài và Trọng Nghĩa, anh và em trai của nó thì lại vô tư, không thương nó cũng như không ghét. Trọng Tài có cuộc sống riêng của đứa con trai vừa lớn lên, thích bạn bè đùa nghịch và khinh những đứa con gái không làm tích sự gì.
Chị Mai Lan đi tu, nó không hiểu vì lý do nào. Nó chỉ nhớ thỉnh thoảng lại được theo mẹ đến tu viện ở Chợ Quán để thăm chị. Chị thật hiền, thật buồn trong chiếc áo xô màu đen và đầu đội cái nón trắng. Mỗi lần nó vào thăm, chị Mai Lan ôm nó vào lòng và khóc. Tại sao mẹ lại không cho mấy chị của nó đi thăm chị Mai Lan? Nó còn nhớ rõ cái lần Liên Hương xin phép đi theo mẹ để thăm Mai Lan, mẹ nó đã mạt:
– Mày không việc gì phải đi thăm!
Liên Hương khóc:
– Tại sao mẹ lại cho Xuân Lan đi?
– Xuân Lan thì khác.
“Xuân Lan thì khác”. Câu nói ấy đã khiến Xuân Lan sau này nhớ lại và không khỏi suy nghĩ, tự hỏi:
“Tại sao mình lại khác?”.
Bây giờ Xuân Lan đã lên mười hai tuổi, bắt đầu có những nét con gái. Người nó hơi gầy và mặt mày nhưng lại đượm buồn. Nó bắt đầu để ý từng câu nói, cử chỉ của mẹ nó. Nó thấy mẹ nó không yêu thương nó như mấy đứa con khác, kể cả chị Mai Lan.
Có lần, nó đem nhận xét này nói với chị bếp, thì được chị khuyên:
– Em đừng nghĩ vậy mà có lỗi với bà, nếu bà không thương thì em đâu có sống đến ngày nay.
– Tại sao vậy chị?
– Tại bà cực khổ với em nhiều.
– Hồi nhỏ tôi hay đau yếu lắm phải không?
– Em đã làm bà khổ tâm, nhọc trí. Nhưng bây giờ em đã khôn lớn. Em đừng nghĩ gì quấy mà có lỗi với bà.
– Tôi có dám nghĩ gì quấy đâu chị. Lúc nào tôi cũng yêu thương mẹ tôi.
– Phải như vậy, em ạ.
– Mấy chị của tôi có yêu thương tôi không?
– Sao lại không?
Xuân Lan thở dài:
– Không, mấy chị của tôi không yêu thương tôi. Mấy hôm nay ai cũng ghét vì tôi thi đậu vô trường Gia Long. Tôi biết chỉ có chị Mai Lan thương tôi mà thôi.
Nghe Xuân Lan nhắc đến Mai Lan, chị bếp chớp mắt mấy cái rồi nói:
– Ừ, chị Mai Lan thương em lắm.
– Tại sao chị Mai Lan đi tu vậy chị?
– Tại chị ấy thích đi chúng tôi.
– Không phải ai đi tu cũng tại họ buồn, họ chán sống sao?
– Cũng có trường hợp như vậy. Nhưng thôi, đừng nhắc tới chị Mai Lan nữa.
– Nhắc đến chị buồn phải không? Chị thương chị Mai Lan lắm chứ?
Chị bếp lau vội hai giọt nước mắt trên khoé mắt:
– Mai Lan dễ thương lắm. À, mà lúc nãy em nói không ai mừng khi hay tin em thi đậu vào lớp đệ thất? Ông mừng lắm chứ. Chị Mai Lan nghe tin này cũng mừng nữa.
– Cha tôi mừng thật. Hôm nọ cha hứa sẽ cho tôi đi Vũng Tàu, nhưng mẹ nói còn lâu lắm mới đi Vũng Tàu. Vô trường Gia Long thì phải mặc áo dài phải không chị? Bao giờ mẹ mới may áo dài cho tôi?
– Gần tựu trường.
– Tôi mắc áo dài chắc buồn cười lắm.
– Ừ, vì em còn nhỏ.
Liên Hương mà bắt gặp Xuân Lan với chị bếp nói chuyện là rầy ngay:
– Sao mày không lo học, xuống bếp trò chuyện gì vậy? Mẹ mà thấy mày nói chuyện với chị bếp, mẹ đánh cho xem.
Một hôm bà Phương đi chợ về, thấy Xuân Lan nói gì với chị bếp và khi thấy bà về vội tản đi chỗ khác, bà liền nói với nó:
– Mày thủ thỉ to nhỏ gì với chị bếp vậy Lan? Bộ chị ta xúi mày phải không?
– Dạ, đâu có xúi gì!
– Chị bếp kể gì cho mày nghe vậy?
– Không có.
– Mày liệu hồn đấy nhé ...
Xuân Lan bỏ về phòng thì bị Ngọc Hương mắng nhiếc thậm tệ:
– Mày ưa nói chuyện với người làm lắm à? Họ đâu có đáng chi mình chuyện trò. Tao không hiểu tại sao mày lại thích nói chuyện với chị bếp? Chị ta có tính bép xép, nấu ăn lại dở ẹc mà không hiểu tại sao mẹ không chịu cho nghỉ, lại có vẻ sợ là khác. Chị ta chỉ thương có chị Mai Lan. Mà chị ấy bây giờ đi tu rồi.
Xuân Lan bị chị rầy, chẳng những không buồn mà còn xin lỗi chị:
– Từ nay em không dám nói chuyện với chị bếp nữa ...À, chị Ngọc Hương này, tại sao chị Mai Lan không ở nhà với chúng ta?
– Chị ấy buồn nên đi tu.
– Buồn việc gì?
– Tao không biết, tao nghe mẹ nói chị ấy buồn.
– Có phải tại cho mình không thương chị phải không?
– Thôi, mày lại hỏi tò mò rồi ...Mẹ nghe mẹ lại rầy tao.
Rồi Ngọc Hương khoe:
– Sáng nay mẹ dắt tao và chị Mai Hương đi may áo đầm. Tao cho mày chiếc áo đầm cũ nghe. Nói cũ chứ tao mới mặc có mấy lần thôi. Mày ốm hơn tao, chắc mặc vừa.
Ngọc Hương xấp xỉ tuổi với Xuân Lan, cùng học một lớp nên có vẻ thân nhau, tuy vậy, Ngọc Hương vẫn bắt chước hai chị hành hạ Xuân Lan:
– Kìa, tao nói cho mày cái áo đầm, sao mày không cảm ơn tao?
– Cảm ơn chị. Nhưng bây giờ em thi đậu đệ thất, em phải mặc áo dài để đi học ...
– Mày mặc áo dài, cọp mà coi ...
– Nhưng trường bắt buộc, chị ạ ....
– Vì vậy mà tôi không thèm đậu vô trường công. Đi học trường tư mặc đầm đẹp hơn ...
– Không biết đến bao giờ mẹ mới may áo dài cho em? Chị nhắc mẹ giùm nghe chị ....
– Mày nhắc chứ sao lại nhờ tao? Tao nói mẹ giận mẹ đánh thì sao? Mày có biết tại sao lúc này mẹ hay quạu không?
– Em đâu có biết.
Ngọc Hương ghé miệng vào ta Xuân Lan:
– Mẹ thua ...
– Thua cái gì?
– Thua cờ bạc ...Rồi mẹ và cha gây gõ nhau ...
– Về chuyện tiền bạc?
– Về đủ chuyện. Thôi, tao lên lầu, chứ không mẹ lại rầy tao như đã rầy mày lúc nãy.
Ngọc Hương đi rồi, Xuân Lan ngồi chống tay vào cằm, suy nghĩ vẩn vơ ...Nó ngồi thừ như vậy cho đến khi nghe bên ngoài có tiếng bà Phương bên ngoài rầy la chị bếp:
– Chị đi chợ tệ quá ...Phải đổi món ăn chứ. Chị cứ mua hoài một thứ, nuốt không vô. Chị không thấy độ rày tôi gầy hẳn sao?
Chị bếp nhỏ nhẹ:
– Thưa bà, thức ăn dạo này mắc quá, khó mua. Rau cải ở Đà Lạt không xuống, cà thịt hiếm hoi nên mắc. Tôi cũng muốn tìm món ngon vật lạ mua nấu cho ông bà và các em dùng ...Nhưng ngặt tiền không đủ ...
Bà Phương liền nói:
– Vậy thì chị đừng đi chợ, cứ để con Xuân Lan đi, mua được gì, ăn nấy.
– Em Xuân Lan còn nhỏ quá. Em lại yếu đuối. Mùa này mùa mưa bắt em đi chợ, em đau chỉ tội mà thôi. Lại nữa, em đâu biết mặc cả gì. Lầm giá, lầm hàng, cá thịt ươn, cũ, ông bà ăn không được, em lại bị rầy. Bà đừng nghi tôi đi chợ ăn lời. Tôi ở với ông bà trên dưới mười lăm năm rồi, đâu phải một ngày, một bữa.
Việc lớn lao hơn nữa ông bà còn giao phó cho tôi, tôi vẫn làm tròn bổn phận nữa là chuyện chợ búa. Tôi chỉ có những thân một mình, chồng không, con cũng không, tôi sống nhờ ông bà, chết cũng nhờ ông bà, tôi ăn lời, dành dụm tiền để làm gì?
Bà Phương ra vẻ khó chịu:
– Hễ nói đọng tới chị, là chị kể công, tôi chán lắm. Chị liệu lấy, con Xuân Lan bây giờ đã lớn, chị phải cẩn thận đấy nhé.
– Tôi có làm gì sai quấy đâu ...
– Ừ, thì tôi dặn chừng chị vậy mà. Tôi thường thấy nó chuyện trò với chị ....
– Chỉ có một mình em ấy xuống bếp phụ với tôi. Trong khi làm việc, chị em tôi làm sao khỏi nói chuyện. Nhưng bà đừng tình yêu, tôi không dại gì ...
– Chị nhớ như vậy thì chị mới có thể ở lại đây lâu dài.
Chị bếp nói:
– Thưa bà, gần ngày tựu trường rồi.
Bà Phương ngạc nhiên:
– Chuyện đó đâu có quan hệ gì đến chị?
– Em Xuân Lan năm nay lên đệ thất, đi học trường trung học Gia Long.
– Tôi biết, chị nhắc tôi sắm quần áo, sách vở cho nó chứ gì?
Xuân Lan nghe đến đây, lo lắng, chờ bà Phương nói tiếp:
– Nhưng chị thấy đó, tôi đã may sắm cho mấy chị nó. Áo quần của Ngọc Hương còn mới, tôi sẽ cho Xuân Lan.
– Bà quên năm nay em Xuân Lan phải mặc áo dài đồng phục sao?
– Vậy nữa? Sao nó không nói với tôi?
– Dạ em sợ, không dám thưa với bà, nhưng cũng không dám nói với ai, sợ bà giận.
Bà Phương ra vẻ lưỡng lự, có vẻ bà đang thương hại cho con bé.
– Thì để vài hôm nữa tôi sẽ đi may quần áo cho nó. Tôi nói ông đưa thêm tiền. Tháng này là tháng tựu trường nên túng lắm.
Chị bếp thấy bà Phương vui vẻ, không giận dỗi khi nghe chị nhắc đến chuyện quần áo của Xuân Lan thì đánh bạo nói thêm:
– Bà thấy con bé lúc này chứ, nó đẹp ra, đôi má hồng và đôi môi đỏ, trông duyên dáng. Nó không cao bằng em Ngọc Hương nhưng đẹp lắm ...
Bà Phương nhíu mày. Bà cũng đã nhiều lần nhận xét điều này, nhưng không nói với ai. Bà cũng thấy nội trong mấy đứa con, bé Xuân Lan giống ông Phương hơn hết. Đó là điều bà không khỏi đau lòng. Mai Lan thì giống bà như đúc. Phải chi Xuân Lan giống Mai Lan? Nhưng mà vô lý, tại sao bà muốn Xuân Lan giống Mai Lan? Hai đứa không cùng một cha.
Bà Phương nhìn chị bếp:
– Ừ, nó cũng đẹp ...Và vì vậy mà tôi không khỏi tình yêu ngại, vì chị biết không, Mai Lan hồi đó cũng vì quá đẹp ...
Nói xong, bà Phương thở dài và bỏ đi lên nhà trên, vừa đi vừa nói:
– Ngày mai tôi sẽ đi mua vải và dẫn nó đi may áo dài ...
Xuân Lan đã nghe lén được câu chuyện giữa mẹ và chị bếp, nhưng lúc ấy nó không dám chạy xuống ôm lấy chị bếp để nói những lời cảm ơn như trước đây nó thường làm. Nó đợi đến khi ăn tối xong, không ai để ý, chỉ có một mình nó và chị bếp dọn dẹp dưới bếp, mới nói với chị:
– Chị bếp à, mẹ đã chịu may áo dài cho tôi rồi phải không chị?
– Sao em biết? Bà nói chứ gì?
– Không, tôi đã nghe lén.
– Vậy là em có lỗi, không nên nghe lén. Mấy chị không bao giờ làm như vậy.
– Mấy chị không bao giờ làm như vậy là vì xung quanh cuộc đời của mấy chị không có một cái gì có thể gọi là bí mật bao trùm cả. Cha mẹ đó, anh chị đó, tình thương đầy đủ thì còn cần biết vì lẽ gì mình bị bạc đãi ...
Chị bếp hốt hoảng nhìn Xuân Lan:
– Ấy chết, em nói gì lạ vậy? Rủi bà nghe được thì nguy.
– Bà nghe được? Giờ này ai nấy đều quây quần xem ti vi, có ai để ý đến em đâu? Em phải tập rửa chén, phải tập dọn dẹp bếp núc, và phải biết cách ngâm áo quần dơ để ngày mai giặc nữa ...Không có mặt em trên ấy cũng không ai để ý, và giá lúc này em có đi đâu, đi thật xa thì đến khi có người khám phá ra em không còn ở nhà, lúc ấy chắc không còn tìm ra em nữa.
– Em nói gì lạ vậy? Có lẽ tại em hay đọc những quyển sách hình nhảm nhí chứ gì ...Ngày nào chị cũng thấy em đọc.
– Đọc cho vui mà chị. Sách ấy là sách nhi đồng, người ta viết chuyện lên cung trăng, xuống đáy biển, mạo hiểm vào rừng sâu rồi gặp ác thú, hung thần, và sau đó thì có người đến cứu. Em thích đọc những chuyện ấy, và em cũng thích một ngày nào đó, làm một chuyến phiêu lưu mạo hiếm như vậy.
– Em là con gái ...
– Con gái rồi không làm được gì sao?
– Nhưng con gái không thể phiêu lưu mạo hiểm như vậy. Mà ai cho em mượn loại sách ấy?
– Con Quỳnh Như. Chị biết Quỳnh Như không, nó ở bên dãy A, nó thương em lắm. Nó có nhiều loại sách hay nữa. Người ta viết về những đứa bé không may trên cõi đời này.
– Quỳnh Như thì chị biết. Cô bé có vẻ đài các lắm. Con ông bà Tham Lãng phải không ?
– Phải rồi, nó chỉ có hai anh em, nó và anh Quân của nó. Hai anh em cách nhau bảy năm, vì khi má nó sanh anh Quân xong thì cha nó đi đường học một thời gian ...Đến khi trở về, má nó mới sanh nó ... Nhà ít con bao giờ cũng sung sướng, chị nhỉ?
– Tuỳ nhà chứ ...
– Em không thích đọc những quyển sách nói về những đứa trẻ kém may mắn.
Đọc buồn lắm chị ơi!
– Ừ, đọc làm gì.
– Nhưng Quỳnh Như nói phải đọc những quyển sách mới hiểu đời, biết vế cuộc sống của những người nghèo. Đúng vậy không chị?
Xuân Lan thường nói chuyện với chị lắm, nó cảm thấy gần chị hơn bà Phương ... Xuân Lan và Quỳnh Như học chung một trường từ lớp một, bây giờ cả hai đều đậu vào đệ thất trường Gia Long. Khi xem bảng, cả hai cùng đậu, Xuân Lan mừng quá ôm Quỳnh Như và khóc, làm Quỳnh Như cảm động cũng khóc theo. Sau đó Xuân Lan :
– Như biết không, Lan chỉ sợ mất Như ... Mất Như, Lan không còn ai là bạn.
Lan mà rớt thì không đi học nữa. Mẹ Lan nói Lan có số không may, nên ngay từ bây giờ phải tập làm bếp, tập may vá, để sau này rủi cực khổ thì biết làm lụng kiếm ăn.
Như phản đối:
– Làm ăn gì kiểu ấy? Mẹ Như thì nói khác. Mẹ khuyên phải học hỏi để có nghề nghiệp, sau này rủi gặp cảnh biến cố thì mình có thể làm lụng nuôi gia đình. Làm bếp, may vá, là để làm người nội trợ thôi, đâu phải là một nghề.
Bao giờ Xuân Lan cũng cho là Quỳnh Như nói phải, vì những lời Quỳnh Như nói ra là lời của bà Lãng đã khuyên dạy Như. thỉnh thoảng Xuân Lan qua nhà Quỳnh Như chơi, bà Lãng rất thương Xuân Lan, lần nào cũng lấy bánh rs cho Xuân Lan ăn. Bà bảo là Xuân Lan rất đẹp, sau này còn đẹp hơn, nhưng phải có đức hạnh. Con gái chỉ đẹp, không đức, là một tai hại cho đời. Bà nói như vậy, Xuân Lan làm sao hiểu thấu đáo, vì lúc ấy Xuân Lan còn quá nhỏ.
Chị bếp nghe Xuân Lan hỏi về chuyện sách vở thì nói:
– Chị thì biết gì về sách vở? Chị dốt lắm! Lúc chị còn nhỏ, gia đình cũng không đến nỗi nghèo, cha mẹ cho chị đi học, nhưng chị làm biếng lắm, không chịu học, lớn lên phải đi làm mướn đó. Em ráng học cho giỏi nghe em.
Đêm ấy dọn dẹp xong, Xuân Lan không lên xem ti vi. Nó đi lại nhà bà Tham Lãng cách nhà nó một ngõ hẻm. Nó và Quỳnh Như ngồi nói chuyện ngoài hàng ba, trong khi bà Lãng dạy cho bé Quân làm bài Pháp văn.
Xuân Lan khoe với Quỳnh Như là ngày mai nó đi may áo dài. Quỳnh Như nói:
– Tao may rồi. Mặc áo dài xúng xính làm sao ấy ...Nhưng cũng thích, mày ạ.
Mẹ tao may áo dài cho tao, chứ không thuê thợ. Áo đầm mẹ tao cũng may. Mẹ tao khéo lắm.
Xuân Lan thở dài và nghĩ đến bà Phương. Bà không bao giờ chịu khó ngồi may vá, bảo ngồi mỏi lưng lắm, bà sanh đẻ nhiều ngồi lâu không được. Ai nghe bà nói vậy cũng phụ hoạ, nhất là các bà bạn của bà:
– Mình sanh đẻ nhiều, ngồi mỏi lưng lắm, may một cái áo tiền công năm bảy chục thôi, mà bệnh tiền thuốc bảy tám trăm, thôi thì thuê cho rồi, có phải ít tốn hơn không, tính lợi hoá hại là vậy đó.
Nhưng khi có ai rủ đánh tứ sắc hay đánh xẹp thì bà Phương có thể ngồi suốt ngày suốt đêm, không hề than mỏi lưng, mỏi cổ. Có lần Xuân Lan nghe chị Liên Hương than:
– Mẹ mình khi còn nhỏ học may ở nhiều trường nữ công. Khéo lắm đấy, vậy mà bây giờ hở một chút là đi thuê, tốn kém nhiều, bắt cha chịu tội nghiệp ghê đi.
Mai Hương thì nói:
– Cha làm việc suốt ngày, vậy mà hãy đem tiền lương về là mẹ bảo không đủ xài, nào con đông, nào tốn đủ thứ.
Liên Hương nói:
– Tao thấy cha, tao thương ghê đi.
Lúc ấy Xuân Lan cũng đã nghĩ như hai chị, nhưng Xuân Lan đâu dám nói gì, chỉ ngồi nghe và suy nghĩ.
Có những hôm bà Phương đi đánh bài, ông Phương đi làm về, dùng cơm trưa với các con, rồi lên lầu nằm nghỉ. Lúc ấy Xuân Lan vội vã lên lầu chờ cha sai khiến. Ông Phương nhân dịp này khuyên nhủ Xuân Lan, hỏi nó có cần gì không, nó nói không cần gì hết. Có lần ông Phương cho nó tiền, dặn nó cất để ăn vặt, nó lại đem mua thật nhiều chỉ thêu, và Ngọc Hương trông thấy hỏi tiền đâu nó mua, nó ấp úng không trả lời được, liền bị bà Phương nghi là nó ăn cắp tiền của bà. Đến khi nó nói thật ông Phương cho nó thì nó đã chứng kiến một tấn biết kịch gia đình. Bà Phương đã gây gổ với chồng, khóc lóc than thở tại sao cũng con, lại đứa thương đứa ghét, tạo nên cảnh ganh tị giữa các con thì bà làm sao dạy dỗ con cái được. Sau đó, khi nào ông Phương cho Xuân Lan tiền, nó không dám mua sắm gì hết, cất kỹ trong ngăn quần áo. Nhờ vậy mà bây giờ nó đã có một số tiền là ba nghìn đồng, trong khi Ngọc Hương không để dành được đồng nào. Với số tiền ấy, Xuân Lan có ý định sẽ cho chị Mai Lan khi nào nó được đi thăm chị nó một mình ...Nhưng cơ hội ấy làm sao đến với nó được? Lúc nào nó đi thăm Mai Lan cũng là đi với mẹ. Dường như bà Phương không muốn cho chị em nó tâm sự điều gì.
Mỗi lần Xuân Lan qua chơi thì Quỳnh Như mừng lắm. Nó đi lấy bánh, lấy kẹo hay đem trái cây ra mời Xuân Lan, và hai chị em chuyện trò thật là vui vẻ.
Không khí của gia đình Quỳnh Như sao mà êm đềm, hạnh phúc quá!
Quỳnh Như ở riêng một phòng, trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, dọn dẹp thật là gọn gàng, ngăn nắp. Bà Lãng tuy nhà giàu nhưng bà làm việc suốt ngày, hết may vá đến nấu nướng. Trong nhà không có tiếng la rầy chửi bới.
Xuân Lan thường nói:
– Bên nhà tao ồn ào lắm.
Quỳnh Như nói:
– Tại mày đông chị em. Đông chị em cũng thích lắm chứ. Tao chỉ có một người anh, đôi khi cả, thấy buồn làm sao ấy. Mày rảnh qua đây chơi với tao nghe.
Quỳnh Như được dạy dỗ tử tế nên ít khi hỏi chuyện gia đình Xuân Lan, nhưng Xuân Lan như cần có người tâm sự nên đôi khi đã than thở với bạn bè về những chuyện bực mình xảy ra giữa chị em, anh em trong nhà. Quỳnh Như liền an ủi:
– Nhà đông người thì làm sao tránh được việc ấy. Tao có một người dì, chị của mẹ tao, đông con lắm, đến chín người. Vì vậy trong nhà lúc nào cũng ồn ào, có chuyện cãi vã. Dượng tao làm công chức, lương ít, nhà cửa lại chật hẹp nên khó mà yên vui được. Dì tao khổ lắm. Mày thấy đó, mỗi người một cảnh. Mẹ tao thấy dì tao đông con, nên tỏ ý muốn nuôi bớt cho dì tao vài người, mẹ tao đã nói thật khéo, vậy mà dì tao không chịu. Dượng tao vì tự ái lại giận mẹ tao ỷ giàu.
Hôm ấy chuyện trò với Quỳnh Như xong, Xuân Lan về đến nhà đã gần mười giờ. Bà Phương không còn xem ti vi nữa, thấy Xuân Lan ở ngoài bước vào, liền nạt lớn:
– Mày đi đâu giờ này mới về? Con gái gì mà hư quá vậy?
Xuân Lan sợ hãi nói:
– Con qua nhà Quỳnh Như.
– Qua để ngồi lê đôi mách phải không? Tao cấm mày từ nay không được qua nhà hàng xóm. Mày đem chuyện nhà này nói cho người ta biết chứ gì? Thôi đích thị là mày rồi, vì vậy người ta mới biết chuyện gia đình mình, người ta mới biết tao đi đánh bạc, tao thiếu nợ, con gái tao đi tu. Nó đi tu là tại nó ngoan đạo chứ đâu phải nó có chuyện buồn, cũng đâu phải cha mày không thương nó. Vậy mà thiên hạ đồn đãi nào cảnh cha ghẻ, con riêng nên chị mày buồn phải đi tu ...Còn tao, tao buồn, tao đi đánh bạc, tiền tao tao đánh, tao có xin ai đâu?
Bà Phương cố ý nói lớn cho hàng xóm nghe để nhắc khéo họ, nhưng lúc ấy, nhà nào cũng mải mê xem ti vi, có ai để ý đến chuyện riêng của gia đình bà làm gì. Người ta ngán bà lắm, ngán vì gia đình bà ồn ào nhất, giờ nào cũng có tiếng la hét, rầy rà ...mà toàn là cái giọng the thé của bà.
Có người nói bà Phương là người chuyên kể chuyện cho cả xóm nghe. Bà đi vắng thì thôi, bà về đến nhà là cả xóm biết liền. Bà dậy sớm là cả xóm không ai ngủ được với bà. Bà thức khuya, cả xóm cũng thức theo bà.
Xuân Lan lặng lẽ đi về phòng, bà Phương đi theo vào phòng nó và chửi cho một hồi nữa mới chịu đi lên lầu. Ông Phương khuyên bà:
– Con nó lại nhà bà Lãnh thì có sao. Gia đình ấy có học, Quỳnh Như nết na, con mình chơi với nó rất hay. Huống chi hai đứa nó sắp đi học chung ở Gia Long.
Thế là ông Phương đã chăm ngòi cho bà Phương la hét trở lại. Bà la hét om sòm, nào hở một tí là ông bênh vực Xuân Lan, khiến Xuân Lan hôm ấy có ngay cảm tưởng nó không phải là con của bà. Con bé khôn sớm hơn các chị.
– Ông giấu tiền cho nó, ông chờ tôi đi khỏi là kêu nó lên lầu để dạy riêng.
Ông làm như vậy, các con ganh tị. Ông không muốn để cho gia đình này yên mà. Ông giết tôi.
Rồi bà bù lu bù loa khóc. Lúc bà la hét, ông Phương đã khóa chặt cửa lại, để người ta không nghe được những lời bà nói. Nhưng bà Phương chỉ nói úp mở.
Xuân Lan dù khôn cũng không thể hiểu được cái biết kịch của gia đình.
Đêm ấy là đêm đầu tiên Xuân Lan khóc vì tủi cho thân thế của mình. Liên Hương thấy nó khóc liền hỏi:
– Bây giờ mày không chịu ngư, mày khóc phải không? Mày muốn tao mách mẹ à? Mẹ rày không phải sao? Con gái gì mà hễ tối đến là đi qua nhà hàng xóm, đem chuyện nhà ra cho họ biết.
Xuân Lan thút thít:
– Em đâu có nói.
Ngọc Hương bênh em:
– Mẹ đã rầy nó, chị còn la nó thêm nữa, chị ác lắm.
Liên Hương hỏi:
– Mày biết gì? Đừng bênh vực nó, một mình cha bênh nó đủ rồi. Tao không hiểu tại sao cha thương nó hơn tụi mình. Tao tức lắm.
Ngọc Hương nói:
– Chị nói y như giọng của mẹ. Cha muốn thương ai thì thương, đó là quyền của cha. Tại sao cha thương anh Trọng Tài, em Trọng Nghĩa thì chị không nói?
Liên Hương nạt em:
– Mày còn nói nữa, tao lên thưa mẹ cho mà xem.
Ngọc Hương làm thịnh. Xuân Lan nói:
– Chị đừng bênh em, chị Liên Hương lại rầy em, tội nghiệp lắm.
Ngọc Hương nói:
– Thôi, mày đi ngủ đi, đừng khóc nữa. Tao thương mày lắm. Tao không hiểu tại sao mẹ lại cấm không cho chị em mình chơi với bạn bè hay qua nhà bạn bè để nói chuyện. Thật tao không hiểu.
Liên Hương nói:
– Mẹ sợ tụi bây bép xép, tụi bây hiểu chưa? Cái miệng của tụi bây vừa gì.
Tụi bây không bép xép thì làm sao người ta biết mẹ đi đánh bài, chị Mai Lan đi tu.
Ngọc Hương nói:
– Nói vậy mà cũng nói. Mỗi lần mẹ đi đánh bài về, mẹ mà ăn là khoe ầm lên, cho đứa này tiền, đứa khác tiền, gọi hàng gánh vào ăn và cười giòn, còn thua thì về đến nơi rầy la hết đứa này đến đứa nọ và nói rằng tao thua, tụi bây liệu lấy.
Mẹ la như vậy ngoài đầu ngõ người ta còn nghe được chứ đừng nói nhà bên cạnh. Còn chị Mai Lan đi tu là do mẹ khóc kể lễ, mẹ bảo tại cha, tại cha mà ra, người ta nghe rõ hết. Chị còn là gì cái bà ở trước nhà, vợ chồng, con cái bà ta tò mò lắm, chuyện nhà ai cũng muốn biết để đi nói với người khác.
Liên Hương thở dài:
– Nhưng mẹ đâu chịu hiểu như vậy. Tao bực mình quá rồi. Không khéo tao cũng đi tu như chị Mai Lan cho mà xem.
Xuân Lan nói:
– Chị đừng nói vậy ...Chị đi tu mẹ buồn lắm và tụi em ở nhà phải khổ.
Tuần sau, ông Phương được nghỉ phép bảy ngày, liền tổ chức cho gia đình đi Vũng Tàu đổi gió. Bà Phương tình yêu đi mua sắm áo quần và mọi thứ cần dùng. Xuân Lan không thấy bà tỏ ý cho nó đi theo, nó biết thân phận nó là phải ở nhà trông nhà nên không lăng xăng hay mừng rỡ như các anh chị em khác.
Ngọc Hương nói với Xuân Lan:
– Lần này đi Vũng Tàu chắc mẹ cho mày đi. Mày thích chứ?
Xuân Lan buồn bã nói:
– Biết mẹ cho em đi không? Em đi, ai ở nhà trông nhà?
Ngọc Hương nhún vai:
– Đó chẳng qua là cái cớ để mẹ bắt mày ở nhà, chứ chị bếp trong nhà không được sao? Chị ấy là người đáng tin cậy, mẹ biết lai lịch của chị ấy, đâu có gì phải giữ. Để tao nhắc mẹ mới được, lần này phải thưởng cho mày vì mày thi đậu.
Xuân Lan hỏi:
– Đi Vũng Tàu vui không chị?
– Sao không vui? Ở dưới đó có núi, có biển, đi tắm biển thích lắm. Lần này mà mày được đi, tao dạy mày bơi.
Ngọc Hương nói xong chạy đi tìm mẹ, trong khi Xuân Lan chứa chan hy vọng. Khi buồn cũng như lúc vui Xuân Lan chỉ biết khoe với chị bếp:
– Chị ơi, không biết chừng em được đi Vũng Tàu ...
– Ai nói?
– Chị Ngọc Hương.
– Nhưng bà có chịu không?
– Chị Ngọc Hương nói, mẹ sẽ chẳng cho để thưởng em thi đậu.
Chị bếp không dám làm rượu tuyệt vọng nên nói:
– Chắc lần này bà cho em đi vì em thi đậu, nhưng em phải xin riêng ông. Lựa lúc không có bà ở nhà, em thưa với ông nhé. Ông sẽ nói với bà và bà không từ chối được.
Xuân Lan đã nghe lời chị bếp, nên sau đó, nhân dịp bà Phương đi vắng, Xuân Lan thủ thỉ với cha:
– Lần này cho con đi Vũng Tàu với nghe ba?
Ông Phương nói:
– Ừ để ba bàn với mẹ con.
– Mẹ không cho thì sao?
– Thì ba xin. À, gần ngày tựư trường rồi, con có cần tiền mua sắm gì không?
Đây, ba cho con một nghìn đồng ...
Xuân Lan nhận tiền nhưng không dám mua sắm gì hết.
Ngày đi Vũng Tàu gần đến. Mấy chị, mấy em của Xuân Lan đều có áo tắm.
Xuân Lan không nghe mẹ nói gì cả, nhưng không dám hỏi. Trong bữa cơm chiều hôm ấy, Ngọc Hương khơi đầu câu chuyện:
– Lần này mẹ cho em Xuân Lan đi chơi với tụi con ...
Ông Phương nói ngay:
– Dĩ nhiên là như vậy, để thưởng em con thi đậu vào đệ nhất.
Bà Phương liền nói:
– Nhưng không dĩ nhiên thì sao? Nó đi thì ai ở nhà trông chừng nhà với chị bếp?
Ông Phương nói:
– Một mình chị bếp được rồi. Nếu cần thì để Ngọc Hương hay Liên Hương ở nhà.
Bà Phương nói:
– Không được. Hai đứa ấy thường đau yếu, phải cho chúng đi đổi gió.
– Xuân Lan chưa biết Vũng Tàu.
– Lần khác sẽ cho nó đi.
Chưa bao giờ ông Phương tỏ ra cứng rắn như lần ấy. Bà Phương chưa kịp trả lời thì Ngọc Hương nói:
– Mẹ phải cho em Xuân Lan đi với tụi con ...
Bà Phương lườm Ngọc Hương:
– Tại sao lại phải? Tao không cho thì ai làm gì tao?
Trọng Tài vốn ít khi chen vô chuyện cha mẹ, lần ấy nói:
– Xuân Lan đáng được thưởng ...
Trọng Nghĩa nói:
– Mẹ cho chị Lan đi với tụi con đi. Để chị ấy ở nhà tội nghiệp.
Chị bếp đứng hầu cơm, nghe Trọng Nghĩa nói liền xen vào:
– Cậu Nghĩa biết thương chị quá. Chắc bà không nỡ lòng nào ...
Bà Phương đành nói:
– Thôi được rồi, lần này cho Xuân Lan đi, nhưng mày đi mượn áo tắm đi, tao chưa sắm cho mày vì tưởng mày ở nhà. Gấp rồi, sắm không kịp nữa.
Ông Phương trách:
– Bà tệ thật, một chiếc áo tắm cho con mà cũng không sắm được ...
Xuân Lan nói:
– Con không tắm đâu, con đi cho biết biển thôi.
Bà Phương liền nói:
– Không tắm thì ở nhà.
Ngọc Hương đề nghị:
– Thôi được rồi Xuân Lan ơi! Để tao qua nhà con Mai, mượn cho mày chiếc áo tắm. Con Mai bằng mày, không cao hơn và cũng không mập hơn.
Liên Hương nói; – Khỏi đi mượn của ai hết, để đó tao soạn chiếc áo tắm cũ, tao mặc có một hai lần.
Xuân Lan nói:
– Thôi được rồi, chị cho em chiếc áo cũ đó, em tập tắm với mấy chị. Nhưng người ta đông, mắc cỡ lắm.
Bà Phương nguýt Xuân Lan và nói một câu khiến Ngọc Hương để ý ngay:
– Con này giống con Mai Lan như đúc. Muốn cái gì thì làm bộ nói không muốn.
Vì vậy Ngọc Hương liền hỏi:
– Sao em Xuân Lan lại giống chị Mai Lan? Chị ấy khác cha với tụi con mà!
Bà Phương nói:
– Khác cha thì giống mẹ. Con Mai Lan giống tao, Xuân Lan cũng giống tao, có được không?
Ngọc Hương cãi:
– Em xuống Xuân Lan không giống chị Mai Lan. Chị Mai Lan giống mẹ, còn Xuân Lan giống cha. Tụi con đều giống mẹ, chị Liên Hương, em Thiên Hương và con đều có khuôn mặt dài. Cả anh Tài, Nghĩa cũng giống mẹ.
Bà Phương rầy:
– Mày hay nói lộn xộn lắm. Trẻ con biết gì?
Ngọc Hương không chịu thua:
– Mà lạ lắm, tại sao mẹ không đặt cho em Xuân Lan cái tên như chị em con.
Liên Hương, Mai Hương, Ngọc Hương, Thiên Hương, thì Xuân Lan là Vân Hương, hay Tuyết Hương chứ. Tại sao lại có hai tên Lan, Mai Lan, Xuân Lan.
Mai Hương rầy em:
– Con bé này tò mò, lý sự thật đáng ghét. Nên để nó ở nhà cho bõ ghét.
Bà Phương nói khỏa lấp:
– Con nói phải, con này nên cho nó ở nhà một chuyến để biết thân. Nó làm như nó tốt lắm.
Ông Phương nói:
– Chị em thì phải thương yêu, bênh vực nhau, Ngọc Hương đáng khen lắm.
Để ba sẽ thưởng cho con ...
Bà Phương nhìn ông Phương với đôi mắt giận dữ:
– Ai bênh con Xuân Lan ông vừa ý lắm.
Ông Phương nói:
– Cũng là con, không nên có đứa thương đứa ghét.
Bà Phương hỏi:
– Đứa nào thương, đứa nào ghét? Với Mai Lan, ông tử tế lắm? Phải chi ông tử tế đàng hoàng thì nó đã không bỏ nhà tu ...
Ông Phương lườm bà:
– Bà nói gì lạ vậy? Tôi có đối xử ...
Bà Phương không để ông nói hết lời, nạt lớn:
– Thôi, đừng nói nữa! trước mặt con cái ...
– Ai nói? Bà hay tôi?
Bà Phương bỏ đũa đứng dậy, đôi mắt rưng rưng, bữa cơm đang vui bỗng buồn tủi. Ông Phương cũng đứng lên theo. Liên Hương thở dài:
– Cũng chuyện con Xuân Lan. Cái con này là đầu dây mối nhợ cho tất cả chuyện bất hòa ở gia đình này.
Mai Hương nói:
– Khổ quá! Mày thấy mẹ khóc không, con bé kia?
Xuân Lan nói:
– Em đâu dám nói gì.
Ngọc Hương nói:
– Đâu phải lỗi tại nó.
Mai Hương nạt:
– Thì lỗi tại mày vậy.
Chị bếp liền can:
– Ông bà đã giận rồi, các cô đừng cãi lộn nữa.
Xuân Lan cũng đứng lên, đi xuống bếp ngồi khóc. Nó không hiểu tại sao mẹ nó lại ghét bỏ nó như vậy ...Tại sao mẹ nó lại bảo tại cha nó không tử tế, đàng hoàng, nên chị Mai Lan mới đi tu. Không tử tế còn có nghĩa, vì cha ghẻ, mẹ ghẻ thường là như thế. Nhưng tại sao lại không đàng hoàng? Xuân Lan đánh dấu hỏi mà không trả lời được ...
Khi chị bếp dọn mâm cơm xuống, Xuân Lan than:
– Buồn quá chị ơi! Kiểu này thì tôi không thích đi đâu hết. Tôi ở nhà chơi với Quỳnh Như còn vui hơn.
Chị bếp nói:
– Buồn thật ...Bà độ này làm sao ấy. Kiểu này không khéo ông buồn lại bỏ đi chơi, chỉ khổ cho các cô, các cậu. Và em lúc ấy cũng khó mà yên thân được.
Xuân Lan buồn bã chưa biết nói gì thì chị bếp như nhớ ra điều gì.
– À, trường Gia Long có ký túc xa không em nhỉ?
Xuân Lan nhìn chị bếp rồi trả lời:
– Hồi trước thì có, bây giờ dẹp rồi ...Mà chị hỏi làm chi vậy?
– Chị nghĩ nếu còn ký túc xá, em xin ông vô ở nội trú là yên. Tuần trước, chị đi thăm cô Mai Lan, cô ấy ngỏ ý nên cho em vào ở nội trú trong cái trường gì ở gần nhà thờ Tân Định ...
Xuân Lan lắc đầu:
– Không, em không thích ở nội trú, buồn lắm. Em sẽ nhớ nhà.
– Lúc đầu thì vậy nhưng sau em sẽ quen ...
– Tại sao chị Mai Lan cứ lo cho em hoài vậy chị?
– Thì chị ấy yêu em.
– Em cũng là em như các em khác.
Chị bếp lúng túng một hồi rồi nói:
– Bởi vì em ở đây không được mọi người thương ...
Nhưng lần ấy Xuân Lan được đi nghỉ mát với cha mẹ. Bà Phương không bằng lòng lắm, bà vẫn gắt gỏng với Xuân Lan, nhưng khi ra đến Vũng Tàu, gặp bạn bè rủ đậu chến, gầy sòng, bà để mặc Xuân Lan vui đùa với các em, các chị ngoài bãi biển với sự trông nom của ông Phương.
Nhờ vậy Xuân Lan đã sống những ngày thật vui, thật đẹp. Nó có dịp đi dạo trên bãi biển chuyện trò với cha. Nó có dịp hỏi Liên Hương, người chị lớn trong nhà, về người chị khác cha đã khoác áo dì phước.
Liên Hương dặn nó; – Chị ấy đi tu rồi, đừng nói đến chị ấy nữa. Đừng gọi chị ấy bằng Mai Lan mà nên gọi là dì Hélène.
– Tại sao vậy?
– Khi đi tu thì phải khai tử cái tên ngoài đời, lấy tên Thánh.
– Nhưng gọi như vậy thấy kỳ làm sao ấy.
– Đâu có gì mà kỳ.
Đột ngột, Xuân Lan hỏi chị:
– Chị có thương chị Mai Lan không?
Liên Hương nói:
– Lúc chị ấy ở nhà, mẹ đỡ lắm.
– Đỡ lắm là sao?
– Con này hỏi gì cũng hỏi đến nơi đến chốn! Mẹ không làm gì hết. Việc nhà đã có chị ấy. Chị ấy nấu nướng, may vá. Mẹ có thể đi chơi, đi về quê thăm ông bà ngoại. Lúc ấy tao được mẹ dắt theo, thích ghê đi.
– Còn bây giờ?
– Thì khi chị ấy đi tu, nhà buồn lắm, nhất là cha và mẹ. Hai người cãi vả hoài.
– Sao cha mẹ không cho chị ấy cùng đi nghỉ mát với mình?
– Mày ngu, đi nghỉ mát sao được? Chị ấy đã đi tu.
Xuân Lan chỉ một ông cố đạo đang đi dạo trên bãi biển và nói:
– Chứ cái ông linh mục kia đi dạo trên bãi biển đó thì sao? Có ai cấm ông ta đâu?
– Vị linh mục ấy đã tu xong rồi, còn chị mình đang trong thời kỳ thử thách.
– Thời kỳ thử thách, nghĩa là sao hả chị?
– Nghĩa là chị ấy chưa tu xong. Trong thời gian thử thách này, nếu chị Mai Lan quyết tâm tu thì chị sẽ khoác áo Soeur, còn như không chịu nổi kham khổ thì có thể trở về với đời.
– Vậy tại sao chị em mình không rủ chị ấy trở về sống với tụi mình?
– Đừng nói bậy. Nhà nào có người đi tu đắc đạo là nhà ấy có phúc lắm đó.
– Có phúc sao cha lại buồn, mẹ lại khổ? Có phúc cho ai? Em không tin đâu, chị ạ.
– Cái con bé này, mày hỏi lôi thôi mãi, tao bực ghê đi.
– Cái gì em không hiểu thì chị cho em hỏi với chứ. Nhà có người đi tu là có phúc, thì tại sao chị Mai Lan đi tu mẹ lại không vui?
– Chuyện có phúc hay không là chuyện mai sau, còn bây giờ mẹ mất một cánh tay. Có chị ấy ở nhà, chị ấy may vá, dọn dẹp, lo việc bếp núc. Như vậy có phải là mẹ đỡ tình yêu không? Mày còn nhỏ nên không biết. Chứ khi chị Mai Lan ở nhà, mỗi khi có tiệc tùng, chị ấy lo hết, mẹ khỏe hết sức.
Xuân Lan cũng có dịp để tâm sự với cha. Ông Phương hỏi nó:
– Con muốn vào ở ký túc xá không?
Xuân Lan lắc đầu:
– Con không muốn sống xa nhà. Mà tại sao ba hỏi con như vậy?
– Ba sợ con ở nhà không có thì giờ để học. Con phải lo làm bếp, đi chợ, còn thì giờ đâu mà làm bài? Ở ký túc xá, chỉ lo mỗi việc học , con có thể học giỏi.
Ba rất lo cho tương lai của con.
Xuân Lan nghĩ ngợi rồi nói:
– Con không muốn ở ký túc xá. Hôm nọ, chị bếp có cho con biết là chị Mai Lan cũng có ý muốn cho con vào ký túc xá. Nhưng chị ấy đâu có quyền, phải không ba? Đối với con, chị ấy chỉ là chị cùng mẹ khác cha.
– Chị ấy vẫn có quyền, vì là chị của con. Tuy không cùng cha, nhưng là một mẹ.
Xuân Lan liền nói:
– Con nghe nói một khi đã đi tu rồi thì không được phép nghĩ tới chuyện ngoài đời nữa.
– Đúng rồi, nhưng có thể góp ý kiến.
Xuân Lan thở dài:
– Ý kiến của chị Mai Lan thì mẹ có xem ra gì! Thưa ba, con nói như vậy không phải con có ý muốn ở ký túc xá đâu. Con thích ở nhà hơn ...Ở nhà có ba, có các chị, các em.
Ông Phương doi dự một chút rồi nói:
– Rồi đây con sẽ lớn khôn. Con sẽ hiểu. Ba thấy không khí này không thích hợp với con nữa. Để ba bàn với mẹ con cho con vào ký túc xá. Nhưng con đừng đem chuyện này nói cho các chị con nghe.
Xuân Lan đã suy nghĩ nhiều về ý kiến của cha ...
Sau chuyến đi nghỉ mát ấy, cũng gần đến ngày nhập học, Xuân Lan lo mua sắm sách vở với tiền dành dụm và tiền của ba cho. Cũng may cho Xuân Lan là tuần ấy bà Phương chơi bài thường thắng. Lần nào bà về đến nhà, mặt mầy cũng vui vẻ. Bà cho Xuân Lan tiền và hơi:
– Con sắp tựu trường rồi phải không? Đây, mẹ cho con tiền để mua sách vở.
Có khi bà nhìn Xuân Lan với đôi mắt thật âu yếm:
– Mày ngó vậy mà có phúc đấy ...
Nhưng một hôm, không biết bà Phương gặp chuyện gì không may, về đến nhà là rầy la ầm ĩ. Chị bếp cũng bị rầy như tát nước vào mặt. Vì vậy, bữa cơm hôm ấy không vui chút nào. Ông Phương can bà:
– Việc gì thì phải dẹp lại đã. Ăn uống xong hãy rầy la.
Bà Phương nói:
– Tôi bực mình mấy đứa con quá!
Ông Phương nhìn các con:
– Các con làm gì để mẹ tức giận như vậy? Làm biếng học phải không?
Bà Phương nói:
– Ông đâu có để ý đến con cái. Một mình tôi lo, muốn hụt hơi.
Ông Phương nói, giọng mỉa mai:
– Bà lo nhiều quá, hèn chi xanh xao, ốm yếu. Lo cho con hay lo cho mấy ông tướng?
Bà Phương làm thinh thì ông Phương nói:
– Con đông cũng mệt. Ai biểu bà để chúng nó ở nhà hết làm chi. Người ta có con đông thường đem gởi bớt ở ký túc xá. Trong ấy, người ta dạy dỗ tập tành nó nên người.
Bà Phương nói:
– Hồi đó, tôi bàn cho con Mai Lan vào ở ký túc xá, ông không chịu.
– Hồi đó bà còn ít con ...
– Vậy bây giờ ông tính gởi đứa nào, nói tôi nghe đi.
Ông Phương chưa kịp nói thì Ngọc Hương la lên:
– Con không thích ở ký túc xá đâu. Con bạn con ở nội trú, mỗi chủ nhật về nó kể nhiều chuyện nghe mà phát chán.
Liên Hương nói:
– Con cũng không thích ở ký túc xá. Nhà mình rộng rãi thế này, việc gì không ở? Phải chi mình ở dưới quê ...
Bà Phương nói:
– Tụi bây ai cho ở ký túc xá? Tiền đâu mà ở? Mỗi tháng mỗi đứa năm sáu nghìn, chứ ít ỏi sau?
Ông Phương nói:
– Tôi thấy con Xuân Lan cứ làm bà giận hoài, có lẽ nó không hạp tuổi bà.
Vậy tốt hơn nên cho nó vào ở trong ký túc xá.
Xuân Lan nói:
– Con không ở đâu. Con không muốn sống cha mẹ, các chị, các em.
Ông Phương rầy Xuân Lan:
– Các con biết gì? Việc người lớn xếp đặt, các con chỉ biết vâng lời.
Bà Phương cười lạt:
– Ông muốn con Xuân Lan ở ký túc xá à? Vậy thì hãy gởi nó lên Đà Lạt, ở với cô con Mai Lan vậy.
Ông Phương nói:
– Cho nó nội trú ở trường Thanh Quan.
Bà Phương nói, giọng cương quyết:
– Không được, bộ ông sợ nó ở nhà, học không được chứ gì? Tôi có sai gì nó đâu, công việc nhà đã có chị bếp, mấy chị nó tôi còn không sai nữa là nó.
– Bà không hiểu ý tôi. Tôi thấy nó ở nhà không hạp.
– Thôi, ông đừng nói nữa. Hạp hay không kệ tôi, không việc gì đến ông. Con tôi, tôi để để nhà, bỏ vào ký túc xá, tôi nhớ chúng nó chịu không nổi. Nếu ông không thích cho con Xuân Lan ở đây, thì tôi đưa nó lên Đà Lạt ở với cô con Mai Lan, như vậy là ông hết nói.
Tối hôm ấy, Xuân Lan hỏi Liên Hương:
– Cô của chị Mai Lan đâu phải cô của tụi mình, phải không chị?
– Cô là chị cha. Mà chị ấy và mình khác cha thì cô chị ấy đâu phải cô của mình.
Xuân Lan nói:
– Em cũng nghĩ như vậy. Cô của chị Mai Lan là ai vậy chị?
– Tao đâu biết. Hồi chị Mai Lan còn ở ngoài đời, thỉnh thoảng chị ấy lên Đà Lạt chơi vài tuần rồi về. Có lần chị lên trên ấy ở sáu bảy tháng. Tao còn nhớ kỳ, mẹ lên ở với chị cả hai ba tháng và mẹ sanh mày trên ấy ...Rồi sao đó, chị Mai Lan đi tu. Mà Xuân Lan à, mày hỏi làm gì? Mày hỏi tao chứ mày hỏi mẹ thì mày đã bị ngay một trận đòn rồi ...
Xuân Lan làm thinh, thở dài và vài phút sau lại hỏi:
– Cô của chị Mai Lan tên gì vậy chị?
– Tao đã nói không biết ...
Xuân Lan nghĩ:
– Mình phải hỏi chị bếp mới được. Chỉ có chị bếp mới biết.
Ngày hôm sau, nhân ông Phương đi làm, bà Phương đi chơi bài, mấy chị em đều đi học, Xuân Lan ở nhà phụ chị bếp liền hỏi:
– Chị à, cô của chị Mai Lan ở trên Đà Lạt phải không?
Chị bếp ngạc nhiên, nhìn Xuân Lan và hỏi:
– Sao em biết?
– Em nghe mẹ nói.
– Mẹ nói hồi nào?
Xuân Lan kể sơ cho chị bếp nghe, chị thở dài và nghĩ:
“Bà này hễ giận là nói toạc ra hết. Có ngày con bé này cũng biết.”.
Chị bếp liền nói:
– Chị Mai Lan của em có một người cô ruột ở trên Đà Lạt là bà Thưởng, góa chồng, làm chủ một đồn điền trà.
– Có phải trước khi đi tu, chị Mai Lan lên ở với bà Thưởng cả năm, sáu tháng gì đó phải không?
– Ai kể cho em nghe vậy?
– Chị Liên Hương.
– Bà Thưởng thương chị Mai Lan lắm. Khi mẹ em tái giá, bà muốn bắt chị Mai Lan để nuôi, mẹ em không bằng lòng. Vả lại lúc ấy ông Thưởng còn sống, nên mẹ em sợ cảnh dượng- cháu, nên không dám giao chị Mai Lan cho bà.
– Cảnh dượng- cháu là cảnh gì?
Chị bếp biết mình lỡ lời, liền nói:
– Cô là cô ruột, không sao. Nhưng còn dượng thì đâu phải ruột thịt, vì vậy ăn uống tốn kém, dượng không bằng lòng thì sao ...
– Bà Thưởng không có con sao chị?
– Có chứ, nhưng chỉ có hai cậu con trai.
– Hai anh ấy rồi ở đâu?
– Hai cậu ấy đối với chị Mai Lan thuộc về vai em. Lâu rồi chị không nghe nói gì về bà Thưởng nên chị không biết.
– Em với bà Thưởng thì đâu có bà con gì phải không chị? Vậy tại sao mẹ em lại đòi gởi em lên trên ấy?
– Thì hờn giận, mẹ nhớ đến ai, mẹ nói nấy. Mà gởi thì cũng được, có sao đâu.
Bạn bè còn cho con ở trọ đi học được, nữa là chỗ bà con, em chồng trước.
– Ừ nhỉ. Em hay suy nghĩ vẩn vơ quá chị ạ. Em nghe cái gì lạ là bắt suy nghĩ liền, em biết như vậy không tốt phải không chị? Người vô tư mới sung sướng, Quỳnh Như nói với em như vậy đó.
– Phải rồi. Người nào hay suy nghĩ thường khổ sở, cũng như người khôn khéo thường cực thân.
Xuân Lan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Theo ý chị, em có nên lên Đà Lạt ở với cô Thưởng không?
Chị bếp hỏi lại:
– Vậy chứ em có muốn rời khỏi nơi này không?
– Em không muốn chút nào cả, chị ạ. Em ở đây, tuy mẹ không thương em bằng mấy chị, nhưng có ba thương em. Lại nữa, đôi khi em cũng thấy mẹ nhìn em ra vẻ thương hại. Tại sao vậy chị?
– Thương chứ sao lại thương hại? Hết hồi giận, đến hồi thương.
– Ba muốn em ở ký túc xá. Nhưng mẹ không cho, đòi đem em gởi cho co Thưởng, như vậy ba có chịu không?
– Chắc là không.
Chị bếp nghĩ:
“Bà chủ đưa bà Thưởng ra là ông chủ đành dẹp bỏ ý muốn cho Xuân Lan ở ký túc xá. Bà chủ bao giờ cũng cao tay ấn hơn ông chủ. Vì vậy mà chuyện Xuân Lan đi ở ký túc xá đàng phải gác lại.”.
Vào học trường Gia Long, Xuân Lan ngồi gần một cô bạn tên Thúy. Thúy rất đẹp, nhưng nhà nghèo. Vừa quen nhau có một ngày, Thúy và Xuân Lan đã thân nhau ngay. Thúy nói cho cô bạn mới biết Thúy thi đậu vào trường Gia Long mà dì Thúy không mừng chút nào hết.
Xuân Lan hỏi:
– Dì, chứ không phải mẹ à?
Thúy kể:
– Dì, tức là mẹ kế, vì mẹ Thúy đã chết khi Thúy mới ba tuổi. Kể ra dì của Thúy không đến nỗi độc ác, bà ấy cũng thương Thúy như các con của bà, nhưng nhà nghèo, con đông nên dì Thúy lo cho Thúy học lên nữa không nổi. Dì Thúy muốn Thúy ở nhà giúp dì buôn bán, lo việc bếp núc ...Nhưng cha Thúy muốn Thúy đi học để sau này dìu dắt các em.
Xuân Lan hỏi:
– Rồi bây giờ Thúy đi học, dì Thúy có giận không?
– Không giận, nhưng không vui. Thúy đi học về là làm việc nhà, đâu dám học ban ngày. Mãi đến chín giờ tối, việc nhà xong, các em đều đi ngủ, lúc ấy Thúy mới học ...Học đến mười hai giờ.
Xuân Lan nghe Thúy nói, liền nghĩ:
– Vậy thì mình còn sướng hơn Thúy nhiều.
Từ khi làm bạn Thúy, Xuân Lan cảm thấy đỡ hờn tủi. Về nhà, Xuân Lan vui vẻ dọn dẹp, giúp chị bếp làm cơm, đôi khi còn tự giặt lấy quần áo. Mỗi khi bà Phương đi chơi về, Xuân Lan vội vã quạt cho bà, hoặc đi lấy khăn ướt để bà lau mặt cho khỏe, tỏ ra rất tình yêu lắng cho bà. Bà Phương không khỏi lấy làm lạ, tự hỏi:
– Tại sao độ này con bé lại tỏ ra lo lắng cho ta như vậy?
Nhờ vậy mà trong nhà bớt rầy rà. Xuân Lan còn tìm cách làm vừa lòng hai chị Liên Hương và Mai Hương, nên không chị nào ghét nó nữa. Hễ nó thấy mấy chi cần gì là nó làm giùm ngay, như ủi một chiếc áo dài, dọn làm giường, treo màn. Còn Ngọc Hương thì thương Xuân Lan hơn trước nhiều.
Xuân Lan không còn cảm thấy buồn tủi khi cha mẹ, các em đi chơi hay đi nghỉ mát mà không cho nó đi. Nó vui vẻ ở nhà vì có dịp để làm bài, để học hành. Nhưng giờ đây bà Phương lại muốn cho nó đi.
– Con học gì mà nhiều quá vậy?
Nhìn ông Phương, bà nói:
– Con bé học nhiều đến nỗi gầy và xanh.
Ông Phương rầy nó:
– Có học thì cũng phải có giải trí chứ. Mẹ cho con đi chơi, sao con không đi?
Xuân Lan nói:
– Con đi thì ai ở nhà trông nhà?
Bà Phương nói:
– Độ rày sao con bé đâm ra biết điều quá!
Một hôm bà hỏi chị bếp khi Xuân Lan đi học:
– Ai khuyên con bé mà độ rày nó dễ chịu quá vậy?
Chị bếp liền nói:
– Xuân Lan vào học ở Gia Long, có một cô bạn con nhà nghèo, cô này vừa đi học vừa làm việc nhà. Xuân Lan thấy người ta khổ như vậy mà còn học được thì nghĩ lại cảnh mình, thấy còn sung sướng hơn bạn bè nhiều, nên không dám vòi vĩnh gì nữa.
Bà Phương nói:
– Vậy thì nó cũng dễ thương đấy. Nhưng tôi em khi lớn lên, nó sẽ hiểu.
Chị bếp hỏi lại:
– Ai nói cho nó hiểu? Bà đừng nói thì thôi, chứ ai biết mà nói.
– Chị không nghĩ mẹ nó có thể nói cho nó nghe sao?
– Kìa. Bà lại nhắc đến mẹ nó.
– Nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ hiểu, chị ạ. Ở đời có việc gì giấu được mãi đâu.
Thúy, bạn của Xuân Lan, làm cho Xuân Lan trở nên siêng năng, biết thương cha mẹ, các chị, các em, nhưng cũng chính Thúy đã mở mắt cho Xuân Lan hiểu một sự bất công đầy bí mật đang bao phủ quanh cuộc đời nó.
Một hôm, vì không thuộc bài, Xuân Lan bị cô giáo bắt chép bài phạt. Khi ra chơi, Xuân Lan buồn lắm, đứng khóc ở một góc sân trường. Thúy thấy vậy chạy lại hỏi:
– Tại sao hôm nay Xuân Lan không thuộc bài? Xuân Lan đâu phải làm biếng, chắc là có việc gì xảy ra?
Xuân Lan nói:
– Đêm qua, cha mẹ tôi gây gổ sáng đêm, nên tôi không sao học được. Tôi buồn quá.
Rồi như để trút tâm sự của mình, Xuân Lan kể Thúy nghe về gia đình mình, về sự bất hòa của cha mẹ. Xuân Lan còn cho Thúy đọc những trang nhật ký mà Xuân Lan đã bắt đầu viết sau khi thi đậu vào trường Gia Long.
Thúy nói với bạn:
– Không thể có chuyện bất công như vậy, nếu chị là con cùng cha mẹ với các chị em trong nhà. Lại nữa, còn chuyện Mai Lan. Tại sao chị ấy đi tu?
– Đôi khi tôi cũng thắc mắc như vậy ...
Thúy liền nói:
– Tôi sống với mẹ ghẻ mà còn không có cảnh ấy nữa là chị. Gia đình tôi nghèo, thế mà những chuyện con thương con ghét còn không có. Nhưng mà thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, hãy ráng học đi, thế nào rồi cũng có ngày cái màn bí mật này sẽ vén lên. Xuân Lan có hiểu tại sao chị bếp bảo rằng chị Mai Lan không thể ở với dượng không?
Chị bếp giải thích cô là cô ruột, còn dượng là người dưng, ăn ở tốn kém ông dượng không bằng lòng.
Thúy cười:
– Đâu phải vậy. Ông dượng là người dưng, ông ta không cần dư luận, không sợ lễ giáo. Ông ta dám làm chuyện tồi bại với cháu vợ. Xuân Lan không nghe người ta nói sao?
– Nói gì?
Thúy cười:
– Chị này ngây thơ quá. Chị không biết gì hết. Ở gần nhà tôi có ông nọ, nhân lúc bà vợ về quê, đêm lại chui vào phòng cô cháu kêu bằng dượng. Cô này đang ngủ, hốt hoảng thức dậy, kêu lên, cả xóm thức dậy chạy qua nhà ông ấy, tưởng là có trộm cướp gì đó. Nào ngờ không có trộm của, cướp của, mà chỉ có kẻ định cướp tình ...
Xuân Lan vẫn ngây thơ chưa hiểu, vì trong gia đình Xuân Lan không ai kể những chuyện ấy cho Xuân Lan nghe. Thúy sống trong đám bình dân, hằng ngày nghe và thấy những chuyện thực tế, nham nhở hơn, nên Thúy sớm hiểu đời hơn Xuân Lan. Thúy kể Xuân Lan nghe những chuyện trai gái đàng điếm, sa đọa của những thanh niên trong xóm và đã mở mang đầu óc cho Xuân Lan.
Một hôm Xuân Lan hỏi chị bếp:
– Người nghèo khôn hơn người sung sướng phải không chị?
– Em nói gì chị không hiểu?
– Con Thúy, bạn em, biết nhiều chuyện lắm. Em quen với nó mới biết mình ngu dại, không hiểu đời chút nào.
Rồi Xuân Lan kể chị bếp nghe chuyện ông dượng đêm tối chui vào phòng cô cháu vợ, chuyện chị Hai vợ lính, chờ lúc chồng đi công tác xa, đưa người lạ về nhà ...
Chị bếp hốt hoảng nói:
– Những chuyện ấy em nghe làm gì cho bẩn tai? Lần sau nếu cô Thúy kể thì đừng nghe, bảo cô ấy đừng kể bậy bạ, nghe chưa? Bà mà hay được thì bà không cho em đi học ở Gia Long nữa.
Xuân Lan cãi:
– Tại sao lại không cho em nghe những chuyện ấy? Phải hiểu đời, phải biết những chuyện dơ bẩn ấy để tránh cạm bẫy của người ta chứ. Cứ ở ru rú trong nhà, cứ tưởng thiên hạ ai cũng tốt, cũng trong sạch thì lầm chết.
– Cô bạn của em còn nhỏ, làm sao biết được những chuyện ấy? Cô ta nghe người ta bịa đặt.
– Chuyện sờ sờ xảy ra trong xóm, bịa đặt nỗi gì? Con Thúy biết nhiều chuyện lắm, nó khôn hơn em gấp bội, em phải chơi với nó để học khôn chứ.
Chị bếp nhìn Xuân Lan với đôi mắt lo âu:
– Em có khi nào đem chuyện gia đình nói cho cô Thúy nghe không? Đừng nói đấy nhé.
– Chuyện gia đình là chuyện gì?
– Chuyện nhà mình.
– Chuỵên nhà mình thì đâu có gì phải nói.
– Ừ, vậy thì tốt.
Xuân Lan bỗng thở:
– Bạn bè thì làm sao khỏi kể qua kể lại ...Em kể cho nó nghe là em ít được mẹ thương, như vậy có sao không?
– Em không nên nói như vậy. Bà thương em lắm.. – Em cũng muốn nghĩ như vậy cho đỡ tủi, nhưng mỗi lần cha và mẹ em gây lộn thì cha tỏ ra thương hại cho em, còn trái lại mẹ xem em như kẻ thù, một cái gai trước mắt, chị không thấy vậy sao?
Chị bếp vội vàng nhìn trước, nhìn sau, rồi nói:
– Em đừng nói vậy.
– Chị không cho em nói sự thật à? Chị ở đây lâu năm, như người thân trong nhà, chị không thấy điều này hay sao? Hay chị không muốn thấy?
– Nếu em muốn tiếp tục đi học tử tế thì đừng nói nhảm như vậy. Bà mà nghe được, bà sẽ cho em nghỉ học cho mà xem.
– Nội cái chuyện chị hăm dọa, mà biết đâu chị không nói sự thật, đủ thấy em không được thương chút nào.
Chị bếp khuyên lơn, dỗ dành Xuân Lan để nó đừng hằn học nữa. Nhưng rồi chuyện gia đình của bà Phương cứ xào xáo hoài, khiến Xuân Lan cảm thấy bực bội khó chịu.
Mỗi lần có chuyện cãi vả với ông Phương, bà Phương thường gắt gỏng với Xuân Lan. Đôi khi vừa cãi xong ở trên lầu, bà bỏ xuống nhà, thấy Xuân Lan ngồi học, liền la rầy nó:
– Học gì mà học hoài vậy? Nhà cửa không dọn dẹp ...
Thật ra nhà cửa rất ngăn nắp. Xuân Lan thường hứng chịu những cảnh bị rầy oan như vậy, nhưng bây giờ không phải như trước, Xuân Lan chống cự lại:
– Nhà cửa ngăn nấp rồi, sao mẹ bảo dọn gì nữa?
Thế là bà Phương cho Xuân Lan một trận đòn nên thân:
– Mày hỗn với tao? Mày cãi tao?
Và cũng thế là ông Phương can thiệp:
– Bà không được đánh đập, hành hạ nó như thế!
Bà Phương nói:
– Ông đừng tưởng tôi thua me, gỡ bài cào. Nó hư, tôi rầy la nó.
– Nó hư?
Ông Phương gằn lại:
– Nó hư? Nó lo học hành, bà lại bảo là nó hư. Còn lũ con của bà nằm trên lầu đọc tiểu thuyết nhảm nhí, cười đùa, thì bà cho là nên, phải không?
Bà Phương tức giận:
– Lũ con của tôi? Ông ăn nói hay nhỉ? Ông làm như chỉ mình con Xuân Lan là con của ông.
Xuân Lan đã nghe hết những lời cãi cọ ấy. Tại sao lại có chuyện con ông, con tôi? Và chẳng những chỉ một mình Xuân Lan để ý đến điều này, mà Mai Hương, Ngọc Hương từ trên lầu chạy xuống cũng đã nghe rõ tất cả. Chị bếp thấy vậy vội vàng chạy lên can khéo:
– Ông bà lại quá giận rồi!
Chị bếp vừa nói vừa nhìn Xuân Lan. Thế là ông bà Phương đã hiểu, không dám nói gì thêm, bỏ lên lầu ...
Xuân Lan ôm lấy chị bếp khóc lớn. Nãy giờ bị đánh đau nhưng nó không dám khóc, vì nó sợ cha nó thương nó rồi lại rầy la mẹ nó.
Mai Hương thấy nó khóc, nạt lớn:
– Mày làm gì mà khóc ầm lên như vậy?
Xuân Lan nói:
– Chị không thấy mẹ đánh em lằn ngang lằn dọc như vậy sao?
Vừa nói Xuân Lan vừa đưa lưng cho Mai Hương xem. Ngọc Hương thấy vậy xuýt xoa:
– Tại sao mẹ đánh mày?
– Tại em ngồi học dưới này.
Mai Hương nói:
– Vô lý.
Chị bếp nói:
– Trong lúc bà giận, bà có nói gì thì em làm thinh. Tại sao em cãi lại?
Ngọc Hương nói:
– Dạo này ba mẹ hay cãi nhau quá. Mà tại sao lúc nãy ba nói gì lạ vậy? Tụi con của bà, lũ con của bà?
Mai Hương nạt:
– Ba giận ba nói như vậy, có được không?
Trên lầu, ông Phương và bà Phương cãi ầm lên rồi thì bàn ghế bị xô đẩy.
Ông bà đấm đá nhau mà cửa phòng thì đóng kín.
Liên Hương hốt hoảng chạy xuống kêu chị bếp, chị chán nản nói:
– Làm sao can được? Cãi hoài, còn làm ă gì được! Không biết chuyện gì vậy nữa.
Mai Hương nói:
– Chắc mẹ ghen vì độ rày ba hay về trễ, mà ba thì cứ bảo bận công việc.
Liên Hương rầy em:
– Con nít biết gì mà nói.
Liên Hương không thấy chị bếp hành động gì thì đề nghị các em:
– Hay chị em mình kéo lên kêu cứu, để ba đánh mẹ chết thì sao?
Xuân Lan nói:
– Mẹ cắn ba chết thì có.
Mai Hương nạt Xuân Lan:
– Mày có câm cái miệng mày không? Đầu đuôi cũng tại mày mà nhà này mới xảy ra những chuyện cãi vả đánh đập đó, mày nghe chưa?
Xuân Lan khóc lớn:
– Mẹ đánh em như thế này, chị còn rầy em nữa sao?
– Có sao mẹ mới đánh mày chứ.
Liên Hương nói:
– Thôi, chúng ta kéo lên lầu và kêu khóc lên là ba mẹ phải im, không cãi nữa.
Chị bếp nói:
– Liên Hương nói phải đó.
Liên Hương và các em kéo nhau lên lầu, Xuân Lan ngồi khóc bên chị bếp.
Nó hỏi chị:
– Có phải em không phải là con của mẹ?
– Đừng nói tầm bậy.
– Lúc nãy ba nói vậy đó, em rõ nghe rõ ràng mà.
Chị bếp lắc đầu:
– Không phải đâu, em nghe lầm rồi.
– Không, em nghe rất rõ.
– Giận thì ông nói như vậy cho đỡ tức, mà em nghĩ chi chuyện ấy?
– Sao không nghĩ? Em nói thật cho chị biết, nếu em biết rõ em không phải là con của ba mẹ em thì em đi khỏi ngôi nhà này ngay. Em không ở đây, ở để bất cứ chuỵên gì cũng đổ tại em, em tức lắm, có ngày không nhịn được, em sẽ cãi lại, bị ăn đòn không ích gì.
Chị bếp chặm nước mắt cho Xuân Lan:
– Làm gì có chuyện lạ vậy? Không phải con thì ai nuôi làm gì?
Hôm ấy Xuân Lan giận lắm, chị bếp khuyên gì nó cũng không chú ý nghe, và hôm sau vào trường, vừa gặp Thúy là nó tâm sự, kể lể. Thúy nghe vậy nói:
– Vậy thì chị không phải là con ruột, biết đâu không là đứa con hoang?
– con hoang là sao?
Thúy cười:
– Ông Bá trong xóm tôi có vợ con đàng hoàng. Thế mà ông đi lấy ai không biết, đến khi nhân tình của ông có thai, cô ta sanh rồi liền giao con cho ông. Ông phải ẵm về và thú thật với bà Bá và bà nuoi đứa bé. Mỗi khi bà giận, bà rầy con bé và nói mày là một đứa con hoang, và cả xóm đều gọi nó là đứa con hoang.
Xuân Lan nói:
– Tội nghiệp con bé:
– Và hễ ông Bá nghe bà chửi mắng con bé thì ông lại hét lên:
“Thà tôi gởi nó cho cô nhi viện còn hơn”. Bà Bá liền thách:
“Thì ông đem nó gởi đi, bộ tôi cần nuôi nó lắm hay sao?”.
Xuân Lan nhìn Thúy và lúc ấy cảm thấy xấu hổ, vội vnàg nói:
– Không đâu, tôi không phải là đứa con hoang, chị đừng hiểu lầm mà nói ầm lên, tụi bạn nghe chúng nó khinh tôi.
Thúy nói:
– Tôi không nói đâu. Nói tầm bậy như vậy sao được.
Nhưng từ hôm ấy, Xuân Lan bỗng có mặc cảm bị Thúy khinh rẻ, nên không dám kể gì cho Thúy nghe nữa.
Với người lớn, người ta còn không thể trao gởi một tâm sự, thì với những đứa trẻ như Thúy, nghe ai kể gì là năm mười phút sau không để trong lòng, phải kể lại cho người khác nghe. Vì vậy đã có vài cô bạn trong lớp xì xầm với nhau:
– Xuân Lan vậy mà là đứa con hoang đó, tụi bây ạ.
Một nữ sinh dường như thông thạo, hỏi:
– Con hoang? Này, chị đừng nói tầm bậy nghe! Chuyện như vậy quan hệ lắm. Con hoang thì làm sao có mẹ cha? Chị ấy là Phạm Thị Xuân Lan ...
Một nữ sinh khác nói:
– Rủi họ Phạm là họ mẹ thì sao? Mình đâu có thấy khai sinh của chị ấy mà biết họ Phạm là họ cha hay họ mẹ ....
– Làm sao xem khai sanh của chị ấy.
Thúy nghe các bạn bàn như vậy thì lo sợ Xuân Lan nghe được, thế nào cũng trách Thúy bép xép ...Nhưng Xuân Lan khi nghe Mận, co bạn ngồi ở bàn sau, hỏi:
– Chị có giấy khai sanh đó không? Cho tôi xem đi.
Xuân Lan hiểu ngay và hỏi:
– Việc gì vậy? Chị muốn xem khai sanh để biết cha mẹ tôi tên gì, và khi giận tôi, chị kêu tên cha mẹ tôi phải không.
Mận nói:
– Làm gì có chuyện ấy? Mình bây giờ học trung học rồi, đâu phải như ngày còn học tiểu học. Tôi thấy tụi nó xầm xì chị là đứa con hoang nên tôi muốn biết rõ sự thật. Chị có cha mẹ giàu sang, ở nhà lầu, đông chị em, danh giá, đàng hoàng, tôi nghe tức lắm. Tôi mà ở địa vị chị, tôi phải kiện lên ban giám đốc mới được.
Xuân Lan bật lên khóc. Mận hốt hoảng:
– Việc gì vậy?
– Đầu đuôi cũng tại chị Thúy. Có phải chị ấy đưa tin này không?
Thế là Xuân Lan đi tìm Thúy. Cả hai cãi ầm lên và sự việc đã đến tai bà giáo sư hướng dẫn. Bà này đòi đưa Thúy ra Hội đồng kỷ luật, làm Thúy và Xuân Lan bị kêu lên kêu xuống phòng giám thị hoài, không học hành gì được.
Bà hiệu trưởng viết thư về nhà mời phụ huynh của Thúy đến, rồi mời cả phụ huynh của Xuân Lan.
– Khi biết việc này, ba mẹ có đánh đập em không chị? Con Thúy cứ nói tại em kể cho nó nghe như vậy, chứ nó làm sao biết được chuyện gia đình. Em cãi không lại nó. Nó có nhiều bạn bè làm chứng cho nó, còn em thì không có ai hết.
Có mỗi một con Mận thì nó không dám bênh vực em.
Chị bếp nói:
– Vậy thì chắc em không tránh khỏi bị đòn. Ông bà khi nhận được giấy mời của trường chắc sẽ buồn lắm.
Xuân Lan càng lo nên hỏi chị bếp nữa:
– Vậy em xin bà hiệu trưởng bỏ qua việc này được không?
– Thì em vào lớp thưa với bà giáo đi.
– Em sợ lắm. Bà giáo nhất định trị tội con Thúy vì bà không ưa nó, nó bép xép lắm. Lần nào nó vào lớp cũng bị bà rầy hết chuyện này đến chuyện khác.
Nhiều bạn trong lớp cũng không ưa nó, chị ạ. Lúc mới vào học, em thương nó lắm, nhưng bây giờ em không sao thương nó nổi. Nó tò mò lắm, hỏi chuyện người này, đem kể lại cho người khác nghe và sinh ra đôi chối ...Mấy bạn trong lớp chê nó thành phần thấp kém, không phải con nhà sang trọng. Chị Hồng Ngọc, con một bác sĩ, nói với em:
“ Sao Xuân Lan lại chơi thân với con Thúy?
Tối nào tôi cũng thấy nó gánh nước thuê. Nó cũng chửi thề, cãi lộn không thua gì mấy con mụ đi gánh nước mướn”. Em không có óc phân chia giai cấp, nhưng bây giờ em mới thấy Thúy thật khó thương ...Em không biết phải làm sao. Em khổ quá.
Chị bếp nói:
– Ông bà thường đi vắng. Từ nay nếu có thư nhà trường gởi về thì tôi cất đim không đưa lại cho ông bà, có được không?
– Không được đâu.
Xuân Lan đã lo nghĩ, sợ hãi đến phát sốt và không thể đi học được. Trong khi ấy, thư của nhà trường gởi đến ông Phương và mời ông đến trường để bà hiệu trưởng nói về Xuân Lan ...Cũng may bức thư ấy đến nhằm lúc bà Phương đi Vũng Tàu hành hương với mấy người bạn, và không hay biết gì về chuyện xảy ra ở trường. Ông Phương khi nhận được thư mời, hỏi Xuân Lan:
– Việc gì trong trường mà người ta mời ba?
Xuân Lan lúc đầu do dự không dám nói, nhưng sau đó thấy chỉ có một mình cha, liền kể hết cho cha nghe.
Ông Phương kinh ngạc nhìn Xuân Lan và hỏi:
– Nếu con không nói gì với con Thúy thì làm sao nó dám bịa đặt như vậy?
Có lẽ nhà trường muốn đuổi nó nên mới làm lớn chuyện như thế này ...Ngày mai ba vào trường, sẽ tùy cơ ứng biến.
Xuân Lan nói:
– Ba xin bà hiệu trưởng đừng đuổi Thúy nghe ba. Nhà Thúy nghèo lắm, nó lại có mẹ ghẻ.
Ông Phương nói:
– Nhưng phải làm cho nó sợ mới được.
Xuân Lan toan đứng dậy đi về phòng thì ông Phương bảo nó lại ngồi gần bên ông và ông hỏi:
– Mây hôm nay con bị bệnh không đi học phải không?
Xuân Lan nói:
– Con bị bệnh hai hôm nay.
– Có phải vì chuyện con Thúy làm con lo sợ mà phát bệnh phải không?
– Thưa ba, con sợ mẹ hay được thì mẹ sẽ đánh con.
– Nhưng bây giờ mẹ con đi lễ phật rồi. Việc này ba không để mẹ con biết đâu. Con hãy ngồi đây cho ba hỏi vài điều.
Xuân Lan nhìn cha với ánh mắt thật buồn. Ông Phương nói:
– Con có điều gì buồn không? Có phải vì chuyện con thương, con ghét không? Mẹ con không thương con bằng Ngọc Hương hay các chị con nên con buồn phải không? Mấy lúc nay ba định nói với con chuyện này, nhưng không có dịp. Nay mẹ con đi khỏi, mấy chị con đi chơi với cậu Nguyên, ba có thể chuyện trò lâu với con. Đâu, con có việc gì buồn cứ nói hết cho ba nghe đi.
Xuân Lan ứa nước mắt:
– Con khổ lắm.
– Thì hãy nói hết cho ba nghe đi. Mấy chị có ai ăn hiếp con không?
– Mỗi khi mẹ và ba cãi lộn, hoặc mẹ la rầycon thì chị Liên Hương , Mai Hương đều bảo tại con mà ra cả. Nếu con đi khỏi nhà này thì gia đình sẽ yên vui, không có chuyện gì xảy ra hết. Lúc sau này con không muốn nghĩ đến chuyện thương ghét, con cố gắng học hành và làm vui lòng mẹ. Được mấy tuần rồi ... mẹ có vẻ yêu thương con ... nhưng rồi cha mẹ vẫn gây gỗ. Con nghe mẹ nói con ông, con tôi ... không biết con có phải là con của ba mẹ không, hay chỉ là đứa con nuôi?
Xuân Lan không biết diễn tả những ý nghĩ của nó, nhớ đâu nói đó, và ông Phương cũng hiểu nó đang nghĩ gì và buồn tủi vì lẽ gì.
Ông vuốt tóc nó:
– Làm gì có chuyện con ông, con bà, con nuôi? Các con hiện sống dưới mái nhà này đều là con của ba mẹ, chỉ có chị Mai Lan mới là con riêng của mẹ con.
Nhưng khi chị Mai Lan còn ở nhà thì ba cũng xem chị như con ruột, ba cho đi học, dạy dỗ, nuông chiều. Chị con đi tu là vì mẹ con. Lúc nào mẹ con cũng có ý nghĩ ba không yêu thương Mai Lan vì nó là đứa con riêng của mẹ con, vì vậy chị con buồn và đi tu.
Xuân Lan nhìn cha với đôi mắt sáng quắc:
– Mai Lan buồn nên đi tu, chứ không phải chị mộ đạo, có cốt tu phải không ba? Tại sao hồi đó ba không ngăn cản chị con?
– Ba đâu có quyền, vì ba không phải là cha ruột.
– Chị Mai Lan thương con lắm, ba ạ. Lần nào con vào thăm, chị ấy cũng ôm con vào lòng và đôi mắt đầy lệ.
Xuân Lan nói xong, ứa nước mắt. Ông Phương cũng không giấu được sự cảm động. Ông nói:
– Tại con giống chị Mai Lan, trong khi mấy chị con và các em con ở đây không ai giống Mai Lan cả.
Xuân Lan nói:
– Vậy mà chị bếp nói chỉ có con giống ba mà thôi. Ở nhà này chỉ có khuôn mặt con là khác. Mấy chị mấy em giống mẹ, chị Mai Lan cũng giống mẹ. Ai cũng nói vậy, chỉ có ba là nói khác.
Ông Phương làm thinh thì Xuân Lan nói tiếp:
– Thưa ba, con không hiểu tại sao mẹ không thương con?
– Con đừng nghĩ vậy.
– Sự thật như vậy, con không muốn nghĩ cũng không được. Lúc con còn nhỏ, con không hiểu ... thì thôi, bây giờ con đã hiểu thế nào là thương, thế nào là ghet. Ba không thấy có sự chênh lệch sao ba?
Ông Phương lúng túng một lát nói:
– Tánh mẹ con không chừng không đỗi.
– Các bạn thấy con thường buồn nên hay tò mò, và con thì khờ dại, than thở với chúng nó, vì vậy chúng nó nói con không phải là con của cha mẹ, là con hoang.
– Lần sau con đừng kể lể tâm sự như vậy nữa. Đời này không thể tin ai hết.
Để ba vào trường dàn xếp cho đứa bạn của con khỏi bị đuổi học, nhưng cũng phải bị phạt.
Xuân Lan hỏi cha:
– Tại sao mẹ đòi đưa con lên Đà Lạt ở với bà Thưởng nào đó vậy ba?
Ông Phương nói:
– Khi giận thì mẹ con nói như vậy. Nhớ ai thì nói đến người ấy, nhớ gì nói đấy. Con đừng suy nghĩ nhiều. Vì lẽ ấy mà có lần ba muốn cho con vào ở nội trú.
– Không, con không muốn ở nội trú. Con đã thiếu tình thương mà vào nội trú, con làm sao sống nổi.
– Con đừng buồn, khi nào mẹ con về, ba sẽ khuyên mẹ con.
Xuân Lan lo lắng:
– Ba đừng khuyên mẹ con. Mẹ không chịu nghe lời ba đâu.
Những chuyện lôi thôi này vẫn đến tai bà Phương vì trong lớp của Xuân Lan có Ngọc Diệp. Ngọc Diệp là con bà Hoành, một bạn thân của bà Phương.
Bà Phương và bà Hoành thường cò mặt ở nhà bà Phúc để đánh xệp ... Ba tay bài ăn thua sát ván mà thân nhau thì cũng không ai bằng.
Một hôm, bà Phương đến nhà bà Hoành thì bà này dường như đang trong đợi bà lắm:
– Tôi tưởng hôm nay chị không đến chứ.
– Kìa, có việc gì thế? Chị Phúc đến chưa?
– Chị Phúc hôm nay đi Tân An, bà già ở dưới bệnh sao đó.
– Vậy chị đợi tôi có việc gì?
– Một chuyện rất quan trọng, chắc chị không hay biết.
Bà Phương hỏi:
– Việc gì thì chị nói mau lên, đừng úp mở, tôi đứng tim bây giờ.
Bà Hoành liền nói:
– Mấy hôm chị em mình đi hành hương, ở nhà có chuyện động trời, chị về có nghe anh bên nhà kể không?
– Chuyện gì mà động trời? Nhà tôi đâu có việc gì ...
– Tôi nghĩ chắc anh không nói, vì nói ra em chị đánh đập con nhỏ ...
– Con nhỏ nào?
– Con Xuân Lan đó mà, con nhỏ mà chị nói sanh nó ra chị cất đầu không nổi đó. Có phải vậy không chị?
– À, con đó làm khổ tôi nhiều quá. Tôi đi chơi quanh năm cũng vì con nhỏ ấy đó. Tôi thấy mặt nó, chịu không nổi ...Mà việc gì vậy chị?
Bà Hoành chậm rãi pha trà, mời bạn rồi nói:
– Chị cũng biết con Ngọc Diệp học một lớp với Xuân Lan chứ?
– Không, tôi thật không biết việc này. Tôi vô tình quá chị ạ. Cháu Ngọc Diệp học một lớp với Xuân Lan sao?
– Cháu cũng đậu đệ thất trường Gia Long ...Cháu mới kể cho tôi nghe một chuyện thật hấp dẫn ...
– Chuyện gì?
Bà Hoành liền kể hết đầu đuôi ...Bà Phương nghe đến đâu tức tối đến đó, liền nói:
– Vậy mà nhà tôi đâu có nói gì cho tôi nghe ...Rồi sao nữa chị?
– Nhà trường đòi đuổi con bé nhiều chuyện, và có mời anh vào để được biết ý kiến. Nhưng nghe đâu anh đã xin cho con bé khỏi bị đuổi, bắt nó phải xin lỗi Xuân Lan trước mặt bạn bè. Tuy vậy, nhà trường vẫn đuổi con bé ba ngày.
Nhưng chị biết không, con bé ấy vẫn nói rằng nghe Xuân Lan kể chuyện bị gia đình bạc đãi, nên nó nói đại như vậy. Chị nghĩ tụi con nít bây giờ có phải nhiều chuyện không?
Bà Phương ngồi gằm mặt một lúc lâu. Bà tức lắm, muốn chạy về nhà ngay lúc ấy để kéo Xuân Lan đánh một trận cho hả giận, nhưng bà nhớ ra Xuân Lan đi học, nên ngồi nán lại, cố hết sức bình tĩnh và nói:
– Bọn con gái sao nhiều chuyện quá, chị ạ. Mấy thằng con trai thì không sao hết, ăn mặc sao cũng được, không nhiều chuyện. Còn bọn con gái, hơi một tí là phân bì, là hờn dỗi, là tủi thân khóc lóc. Mà tôi thì một đàn con gái, chứ phải ít sao? Nhiều khi tôi bực mình muốn chết. Không phải ai muốn chi cảnh con ghét, con thương, nhưng con thì có đứa thế này, đứa thế khác, đứa hiền lành, dễ thương, đứa ngỗ nghịch, cứng đầu, đứa siêng năng, chăm chỉ, đứa lười biếng.
Lẽ dĩ nhiên đứa nào mình dạy được, mình phải thương nhiều hơn, phải không chị?
Bà Hoành nói:
– Đúng rồi, lại còn đứa đẹp, đứa xấu. Có con đẹp cha mẹ cũng hãnh diện phần nào, có con xấu hay tàn tật, cha mẹ cũng khổ tâm, mặc dù bổn phận làm cha mẹ là phải thương đứa xấu và chăm tình yêu đứa tàn tật. Nhưng chưa hết đâu, chị ạ. Còn có đứa khi ra đời, cha mẹ làm ăn khá, có đứa ra đời, cha mẹ sạt nghiệp. Vì lẽ đó mà cha mẹ không thể nào công bình được.
– Do đó có sự chênh lệch trong tình thương đối với con cái. Như con Xuân Lan của tôi đó, chị cũng thấy chứ, khi có thai nó, tôi đau sắp chết. Hồi đó, bác sĩ khuyên tôi qua Pháp sanh. Nhưng tiền đâu mà đi, lại nữa ở nhà cả đàn con, biết giao cho ai mà đi? Vì vậy, tôi phải lên Đà Lạt cả bốn tháng trước, nằm chờ sanh, đem theo con Mai Lan để săn sóc cho tôi. Việc nhà thì giao hết cho chị bếp. May sao tôi còn sống sót. Chính các bác sĩ cũng không khỏi lấy làm lại tại sao tôi không hề gì, sanh như thường. Họ bảo số tôi chưa chết.
Bà Hoành nói:
– Lúc ấy, tôi cũng nghe chị nói như vậy, chị không thương Xuân Lan cũng tại vậy chứ gì? Và trẻ con thì đâu có hiểu, nó chỉ thấy mình không thương nó bằng các anh chị nó là nó nghĩ mình bạc đãi, không thương nó. Nhưng thôi, chị Phương ạ, chị đừng rầy la con bé nữa. Chị càng ghét nó thì gia đình càng xáo trộn, không ích gì ...Từ nay chị hãy nghe lời tôi, thương yêu nó thật nhiều, chắc chắn nó không còn hiểu lầm chị nữa.
Bà Phương làm ra vẻ nghe lời khuyên lơn của bà bạn:
– Đánh đậo hay rầy la nó hoài, nó cũng lì đi ...Chị nói phải đó, để tôi thay đổi chiến lược mới được.
Nhưng khi ở nhà bà Hoành về, bà Phương đã la ầm lên, khiến ông Phương cũng phải khiếp sợ.
– Bà làm gì vậy, chuyện đâu còn có đó. Bà nghe ai thêu dệt mà về làm tình làm tội con bé? Chuyện trẻ con, hơi đâu ...
Bà Phương la hét:
– Con Xuân Lan đâu rồi?
Xuân Lan sợ quá, trốn dưới bếp, tay chân run lên như cầy sấy. Nó không dám lên, năn nỉ chị bếp.
– Chị ơi! Chị lên xin giùm với mẹ, chứ không mẹ đánh em chết, chị ạ!
Ông Phương nói:
– Bà đừng làm ồn như vậy, hàng xóm họ cười. Bà đi thì thôi, về nhà là la ầm lên, khổ quá! Đâu, ai nói cái gì?
Vừa nói, ông Phương vừa đi ra đóng cửa lại, vì phía trước đã có mấy người đàn bà tò mò bu lại trước nhà. Trong cái cư xá phần đông là người trí thức ấy, nhà bà Phương được xem như một nhà thường xảy ra chuyện cãi cọ, gây gổ.
Bà Phương nói:
– Trong khi tôi đi khỏi, ở nhà này đã xảy ra việc gì? Việc gì mà ông giấu tôi?
– Vì là chuyện không quan trọng nên tôi không cho bà biết. Chuyện trẻ con.
Nhưng nhà trường mời tôi vào để nói cho biết. Bà nghe ai nói vậy.
– Tôi nghe bà Hoành nói.
– Bà ấy làm sao biết được?
– Con Ngọc Diệp học cùng lớp với Xuân Lan.
Nhắc đến tên Xuân Lan, bà Phương lại nổi giận, kêu lớn:
– Con bé này hay thật, mày trốn được sao? Liên Hương xuống kéo đầu nó lên cho tao.
Liên Hương cũng run rẩy trước cơn thịnh nộ của mẹ, rụt rè nói:
– chuyện gì mà mẹ làm con sợ quá?
Nhưng Ngọc Hương bạo dạn hơn đã nói:
– Em Xuân Lan làm gì khiến mẹ giận dữ vậy?
Bà Phương nói:
– Tụi bây ở nhà mà cũng không hay biết gì nữa sao? Ừ, thì để tao nói hết cho nghe. Nhưng phải lôi đầu con Xuân Lan lên đây. Nếu không, tao đánh hết tụi bây.
Ngọc Hương nói:
– Xin mẹ bớt giận. Em Xuân Lan sợ không dám lên.
– Thì kéo cổ nó lên đây cho tao.
Ngọc Hương đi xuống bếp, thấy Xuân Lan mặt mày tái xanh, hai môi tím tái thì không khỏi thương hại:
– Em lên đi, chị xin mẹ cho.
Ngọc Hương quay lên thưa với mẹ:
– Nhưng mẹ đừng đánh em con.
– Thì kéo đầu nó lên đây, đánh hay không sẽ biết.
Xuân Lan run rẩy đi lên. Bà Phương vừa thấy mặt nó liền chạy sấn tới, nhưng ông Phương đã chụp lấy bà, kéo lại. Bà liền la rầm lên:
– Ông định bênh nó phải không? Nó làm nhục tôi, ông còn bênh nó, ông coi tôi ra gì đâu.
Rồi bà Phương kể lể đầu đuôi cho các con nghe, gọi cả chị bếp lên để phân trần, hỏi:
– Đó, cái tội của nó có đáng giết không?
Chị bếp bảo Xuân Lan:
– Em lại xin lỗi bà đi.
Bà Phương thấy Xuân Lan khiếp sợ thì dằn cơn thịnh nộ, hỏi:
– Tại sao mày tâm sự với bạn bè như vậy? Mày là con hoang của ai? Mày nói thử tao nghe đi. Con hoang của ai? Con hoang của tao, hay của cha mày? Hay của con nào?
Chị bếp nói:
– Xin bà bớt giận. Việc này không phải do Xuân Lan.
– Chị biết gì?
– Trong khi bà đi khỏi, em Xuân Lan có về kể tôi nghe. Lỗi tại các cô bạn của Xuân Lan.
– Ừ, thì cho rằng tại các cô bạn của Xuân Lan. Nhưng nhà trường viết thư về, tại sao ông không cho tôi hay?
– Lúc ấy bà đi lễ Phật ở xa. Trường mời mà không nói rõ chuyện gì nên ông phải vào.
Ông Phương lại thêm:
– Trường mời phụ huynh chứ đâu nói mời riêng bà. Bà đi vắng thì tôi đi, huống chi nó là con của tôi kia mà.
Câu nói ấy của ông Phương lại làm bà Phương lồng lộn trở lại. Bà đập tay xuống bàn:
– Con của ông ...Nó là con của ông ...Tôi có nói là con ai đâu. Nhưng nó là con hoang mà. Người ta nói đúng đấy. Ông còn đính chính làm gì? Con hoang của ông tôi đem về nuôi đấy.
Chị bếp van lơn:
– Bà quá giận. Xin bà bớt giận.
Ông Phương nói:
– Vậy thì bà điên rồi. Bà nói gì lạ vậy? bà không giữ lời, giữ tiếng gì cả.
Liên Hương năn nỉ:
– Xin mẹ bớt giận. Mẹ nói như vậy, tội nghiệp em Xuân Lan.
Ngọc Hương cũng nói:
– Mẹ nỡ lòng nào nói vậy!
Xuân Lan không còn sợ hãi nữa, đôi mắt nó ráo hoảnh nhìn bà Phương, nhìn mọi người, rồi hỏi ông Phương:
– Thưa ba, đâu là sự thật? xin ba đừng giấu giếm làm gì nữa. Có phải con là con hoang không? Ba nói đi, con không muốn mẹ con phải khổ sở vì bị bắt buộc phải nuôi con. Xin phép mẹ cho con gọi mẹ một lần chót, rồi con đi. Con không thể ở đây.
Nói xong Xuân Lan ù chạy lên lầu, Ngọc Hương chạy theo nắm lấy tay Xuân Lan kéo lại, nhưng Xuân Lan nói:
– Em lại chị, chị để yên cho em, em đau khổ quá rồi khi hay biết em không phải là con của mẹ, em chỉ là đứa con hoang. Thảo nào mà mẹ ghét bỏ, hành hạ em.
Ngọc Hương nói:
– Mẹ giận nên mất khôn.
– Nên vì giận nên nói ra sự thật, không còn giữ gìn. Mẹ không điên đâu.
Xuân Lan chạy về phòng, nằm lăn trên giường mà khóc. Ngọc Hương dậm chân:
– Thật khổ quá! Mẹ nóng nảy vô lý quá. Em đừng khóc nữa. Để chị xuống nhà xem câu chuyện ra sao cho biết.
Ngọc Hương chạy xuống lầu thì Mai Hương nói nhỏ với nó:
– Sao em bỏ Xuân Lan trên ấy? Em phải ngồi coi chừng nó chứ. Nó khổ, dám làm bậy.
– Thì chị lên ngồi với nó đi. Em không đủ sức để giữ nó, thấy nó khóc, em chịu không nổi. Tội nghiệp nó quá.
– Thì để chị lên ngồi với nó. Bây giờ đến phiên mẹ khóc dưới đó. Chán thật.
Cái cảnh này làm sao ba chịu nổi.
Lần này là lần đầu Ngọc Hương nghe chị bênh vực ba, nên nói:
– Ba khổ đã lâu rồi.
Khi Ngọc Hương trở xuống, bà Phương đang khóc, ngẩng đầu lên nhìn nó và hỏi:
– Con Xuân Lan làm gì ở trên lầu?
Ngọc Hương nói:
– Chị Mai Hương lên trên ấy với em Xuân Lan, em khóc tội nghiệp lắm.
Một sự im lặng bao phủ mọi người. Nét mặt người nào cũng biết thảm như vừa có một người chết. Bà Phương không còn khóc nữa, bà nhìn các con, rồi thở dài. Tiếng thở dài của bà đã phá tan không khí nặng nề ngột ngạt của căn phòng lúc ấy.
Bà kêu lên:
– Tôi điên mất!
Ông Phương nói:
– Lời nói đã bay ra từ cửa miệng bà rồi, bây giờ bà có ăn năn cũng vô ích. Bà giết tôi, bà giết con bé. Nó đâu làm gì nên tội, bà không thương nó, bà hành hạ nó.
Bà Phương liền đứng lên, hùng hổ chụp lấy ông Phương mà nói; – Ông đừng nói gì hết là phải. Vì chíng ông là tội phạm, con Xuân Lan, tôi, con Mai Lan, cũng chỉ là những nạn nhân, ông biết không? Vậy mà ông còn dám lên mặt dạy khôn tôi à? Tôi đang ăn năn, tôi khóc vì lẽ gì, ông biết không?
Tôi ăn năn đã lỡ lời, mất cả tình nghĩa. Tôi ăn năn vì tin ông mà đời con gái tôi phải khổ sở. Vậy mà ông còn khơi chuyện tội lỗi của ông ra để chọc tức tôi.
Ông luôn luôn tưới dầu vào lửa mà! Ông giết mẹ con tôi, bà cháu tôi, ông là thằng khốn nạn! Ông là thằng vô liêm sỉ, loạn luân, ông biết không?
Ngọc Hương, Liên Hương, Trọng Tài, Trọng Nghĩa đều ngơ ngác đứng nhìn bà Phương kể tội ông Phương.
Chị bếp thấy mọi việc đã nổ bùng ra rồi. Quả bom nổ chậm đã đến giờ tung nổ và tàn phá một cách ghê gớm, không cong ngăn kịp nữa.
Chị bếp chạy lại, ôm lấy bà Phương và năn nỉ:
– Xin bà bớt giận.
Bà Phương đưa hai tay ra như kẻ sắp chết đuối cần đến cái phao cứu sinh, bà gào lên:
– Tôi chết mất, chị bếp ơi! Tôi điên rồi!
Rồi bà khóc như mưa. Ngọc Hương quay lại nhìn cha và lúc ấy có lẽ nó đã hiểu. Liên Hương bỏ đi lên lầu, không nói không rằng gì cả. Nó có vẻ ghê tởm, còn Trọng Tài, Trọng Nghĩa không hiểu gì, chỉ mang máng biết rằng cha nó đã làm một điều gì đó khiến mẹ nó uất ức, đau khổ.
Ngọc Hương ngồi xuống ghế vì nghe hai chân run rẩy, rồi ôm đầu khóc.
Ông Phương lặng lẽ đi lên lầu. Với ông, tất cả đều sụp đổ. Rồi đây, các con ông sẽ khinh ông, ông không còn xứng đáng làm cha của các con nữa. Ông đã thấy sự khinh khi ấy đã hiện ra trên nét mặt của Liên Hương lúc nãy khi nó bỏ lên lầu.
Khi ông Phương đi rồi, Trọng Tài và Trọng Nghĩa cũng theo lên lầu, chỉ còn Ngọc Hương, bà Phương và chị bếp cùng đứng khóc. Một lát sau, bà Phương ngẩng đầu lên, nói:
– Tôi điên thật. Lỡ rồi. Con Xuân Lan đâu rồi?
– Em Xuân Lan chạy lên lầu từ khi nãy.
– Đứa nào ngồi ở cái ghế kia?
– Em Ngọc Hương.
– Bảo nó lên lầu gọi Xuân Lan xuống đây cho tôi.
Chị bếp nói:
– Để tôi lên gọi.
– Vậy thì chị hãy đi đi.
Bà Phương gọi:
– Ngọc Hương! Con lại đây mẹ bảo.
Ngọc Hương nức nở:
– Mẹ ơi! Tụi con khổ quá.
Bà Phương nói:
– Thôi, don đừng giận mẹ nữa. mẹ điên quá. Bây giờ thì con lên lầu, để mẹ nói chuyện với em Xuân Lan.
Nhưng chị bếp đã trở xuống và nói:
Tôi nói mấy, Xuân Lan cũng không chịu xuống, cứ ngồi khóc. Mai Hương dỗ mãi, em ấy cũng không nín.
Ngọc Hương nói:
– Để con lên gọi em Xuân Lan xuống.
– Con hãy đi gọi nó cho mẹ.
Xuân Lan vẫn không chịu :
– Em xuống, mẹ giận, ăn nói vô lễ, thêm tội, không ích gì, chị ạ.
Ngọc Hương lại trở xuống và bà Phương chỉ còn nước ngồi khóc. Ngọc Hương nói; – Bây giờ chị Mai Hương cũng đang khóc trên ấy đó mẹ.
– Tụi bây hiểu cái gì?
Ngọc Hương tức giận; – Mẹ đã nói tất cả rồi. Ngu dại đến đâu cũng có thể hiểu, mẹ ạ. Tội nghiệp Xuân Lan.
Chị bếp nói:
– Tội nghiệp Mai Lan. Cô ấy mà hay được chắc là đau khổ lắm.
Ngọc Hương nói:
– Chị ấy đã đi tu rồi. Có đau khổ cũng không sao. Tội nghiệp cho Xuân Lan.
Bà Phương nói:
– Thôi, các con đừng trách mẹ nữa. Không phải lỗi tại mẹ. Tại cha con chứ.
Ngọc Hương hỏi:
– Nhưng mẹ nói lên sự thật phũ phàng ấy làm gì? Bao nhiêu người phải đau khổ.
Chị bếp nói:
– Em lên lầu an ủi, vỗ về Xuân Lan, đừng làm phiền bà nữa.
Ngọc Hương trách móc:
– Mẹ sẽ đau khổ suốt đời vì đã đầu độc tâm hồn tụi con.
Bà Phương phân trần với chị bếp khi Ngọc Hương lên lầu:
– Đó, chị thấy không, ai lầm lỗi mà tôi phải gánh chịu. Chị cũng thừa hiểu tôi đau khổ thế nào khi xảy ra chuyện Mai Lan. Một bên là con, một bên là chồng, tôi biết tính sao? Dù sao thì tôi cũng phải nghĩ tới các em của nó, Liên Hương, Mai Hương, Ngọc Hương. Một bên ba đứa con, một bên chỉ có Mai Lan. Lại thêm danh dự gia đình. Một lần đổ vỡ rồi, tôi không muốn có sự đổ vỡ nào nữa.
– Thật ra thì ông nhà đã ăn năn hối lỗi lắm rồi.
– Vì nghĩ thế mà tôi mới chịu để yên, và cũng vì chuyện rắc rối này mà tôi đâm ra cờ bạc, không thiết đến chuyện gia đình. Chứ chị cũng biết tôi có thích đánh bạc đâu.
– Thưa bà, việc đã lơ rồi. Nếu bà cứ gây sự ăn năn, hối hận cho ông, ông dám bỏ đi rồi gia đình tan nát. Đàn ông khi bị làm nhục, hay tự ái bị tổn thương, dám làm ẩu lắm. Gia đình tôi bị sụp đổ cũng vì chuyện ấy, bà ạ. Nhà tôi đã tằng tịu với em gái tôi trong khi tôi sanh cháu đầu lòng. Tôi hay được, la ầm lên, em tôi xấu hổ bỏ đi, chồng tôi hối hận đi tìm nó, tôi cứ đi theo chửi rủa suốt ngày, chồng tôi bỏ đi và cho đến ngày nay vẫn không có tin tức gì hết. Có người nói anh ấy đưa em gái tôi qua Nam Vang làm ăn. Tôi buồn rầu không lo lắng chăm sóc con tôi và nó đã chết khi mới lên năm tháng. Vì vậy mà cuộc đời của tôi bây giờ mới cô đơn, hiu quạnh như thế này ...
– Tôi điên mất ...Ai lầm lỗi mà bây giờ tôi phải gánh chịu, chị không thương tôi mà còn trách móc tôi nữa sao? Bây giờ tôi phải làm gì đây?
– Bà lên trên lầu mà nghỉ. Đêm khuya thanh vắng giúp bà lấy lại sự bình tĩnh.
Bà Phương lắc đầu, lau nước mắt:
– Không, tôi không thể lên lầu lúc này. Thấy mặt nhà tôi, tôi không bao giờ im lặng được, tôi khổ lắm, tôi tức giận là hỏng việc.
– Vậy thì để tôi dọn dưới này cho bà nghỉ.
Đêm đó, bà Phương ngủ dưới lầu, bà nằm thao thức cho đến khi đồng hồ điểm bốn tiếng. Bà đã suy nghĩ nhiều về sự nóng nảy của bà, bà định ngày hôm sau sẽ an ủi Xuân Lan và đưa nó vào thăm Mai Lan. Bà sẽ nói tất cả và sau đó bà đưa Xuân Lan lên Đà Lạt một thời gian.
Khi bà Phương thức dậy thì ông Phương đã đi làm. Liên Hương, Mai Hương đi hoc ... chị bếp đã đi chợ. Bà gọi Ngọc Hương và hỏi:
– Xuân Lan đâu rồi?
– Em con nói đi Đa Kao mượn tập.
– Mượn tập gì ở tận Đa Kao, sao con để nó đi?
– Nó dậy sớm và đi tự bao giờ, con đâu hay. Con nghe chị bếp nói như vậy.
– Chị bếp đi chợ rồi phải không?
Ngọc Hương nhìn đồng hồ và nói:
– Thưa mẹ, đã chín giờ hơn hơn rồi.
– Hai em Tài và Nghĩa đâu rồi?
– Chúng chơi ngoài đường với tụi bạn ở đầu xóm.
Bà Phương thở dài:
– Mẹ nghe mệt quá. Đêm qua mẹ không ngủ được, phải uống thuốc ngủ, bây giờ trong người khó chịu quá.
– Mẹ nằm nghỉ đi.
Vừa lúc ấy chị bếp đi chợ về, chị thấy bà Phương đã thức dậy thì hỏi:
– Bà ngủ ngon quá, tôi không dám đánh thức bà dậy. Bà có khỏe không?
– Mệt lắm vì thuốc ngủ còn ngấm trong người. Xuân Lan đi đâu chị biết không?
– Xuân Lan nói đi Đa Kao mượn sách.
– Sao chị không cản nó?
– Tôi làm sao cản được khi nó từ trên lầu chạy bổ ra cửa.
Bà Phương hốt hoảng:
– Và không ai chạy theo nó sao?
Bà nhớ lại câu nói của Xuân Lan đêm qua khi bỏ chạy lên lầu:
“Xin phép mẹ cho con được gọi mẹ bằng tiếng mẹ một lần chót, rồi con ra đi. Con không thể ở đây”.
Bà đứng lên và nói vơi Ngọc Hương:
– Em con có đứa bạn nào ở Đa Kao?
– Dạ, con Túy Nga, con bà Hồng, bà ấy trước đây ở dãy Cũng, bây giờ dọn về Đa Kao, có tiệm bán áo quần trẻ em.
– Thôi, mẹ biết rồi. Nhưng, kìa, sao mẹ chóng mặt quá.
Bà vịn đồ đạc, bàn ghế và lần vào phòng tắm, lấy nước đập nhẹ lên trán cho tỉnh táo, đoạn sửa soạn để đi Đa Kao.
– Mẹ phải đi tìm Xuân Lan ...Mẹ tình yêu quá ...
Chị bếp nói:
– Tôi cũng tình yêu quá ...
Sáng sớm khi Xuân Lan ở trên lầu đâm đầu chạy ra cửa thì ông Phương còn ngồi ăn phở ở đầu ngõ, ông đã trông thấy Xuân Lan mặc quần tây, áo sơmi ngắn tay gọn gàng từ đầu hẻm đi ra. Ông gọi lớn:
– Xuân Lan, con đi đâu vậy?
Xuân Lan làm ngơ và đi nhanh hơn, tay xách cái giỏ. Ông Phương vội bỏ đũa, chạy theo và nắm lấy tay nó:
– Con đi đâu vậy?
Đôi mắt Xuân Lan sưng húp, con bé có lẽ đã khóc cả đêm:
– Con đi mượn tập.
– Lại ăn phở với ba, rồi ba đưa con đi.
– Mẹ trông thấy sẽ gây gổ với ba.
– Không đâu.
Thế là Xuân Lan ăn phở ông Phương và đã đưa Xuân Lan đi trên chiếc xe của ông ...
– Con định đi đâu?
Xuân Lan không nói, nó ứa nước mắt, ông Phương đã đoán hiểu.
– Con muốn đi gặp chị Mai Lan.
– Không nên, con gặp để làm gì?
– Con muốn thăm chị ấy.
– Con hãy nghe lời ba, đừng cho chị con biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Chị con sẽ buồn, không ích gì.
Thật ra đêm qua Xuân Lan chưa nghe đoạn chót của tấn biết kịch thảm thương của gia đình, nó chỉ mới biết nó không phải là con bà Phương, chứ không nghe bà Phương lên án ông Phương. Lúc ấy, nó đã chạy lên lầu, khóc lóc, tủi hờn vì bà Phương bảo nó là đứa con hoang.
Ông Phương nói:
– Tại sao con lại đi tìm chị Mai Lan? Con quên Mai Lan là con riêng của mẹ sao?
Xuân Lan nói:
– Tại sao chị ấy thương con? Con nghĩ rằng phải có sự liên hệ nào giữa chị ấy và con.
Ông Phương thở dài và nghĩ:
“Con bé đã linh cảm như vậy”.
Xuân Lan nói:
– Ở gia đình này chỉ có ba và chị Mai Lan là yêu thương con mà thôi. Trước thì còn chị Ngọc Hương nữa, nhưng bây giờ chắc chị ấy hết yêu con rồi.
– Con đừng nói vậy, mẹ con nóng nảy ăn nói hồ đồ.
Xuân Lan năn nì đòi đi thăm Mai Lan cho kỳ được:
– Ba sẵn xe đưa con đi Chợ Quán đi. Lát nữa con thuê xe về nhà.
Ông Phương nói:
– Được, ba sẽ đưa con đến đó. Vào thăm chị Mai Lan, nhớ đừng nói gì hết nghe con. Đúng mười một giờ ba đem xe lại đấy rước con. Con nhớ chờ ba, đừng đi đâu mà lạc thì khổ lắm.
Trong khi Xuân Lan nói chuyện với Mai Lan thì ở nhà bà Phương hốt hoảng, sửa soạn đi tìm. Bà đến nhà bà Hồng ở Đa Kao và Túy Nga cho bà biết Xuân Lan không đến. Bà không tin và hỏi vặn lại Túy Nga:
– Cháu không giấu bác chứ?
Túy Nga nói:
– Thưa bác, cháu đâu dám làm như vậy? Chị Xuân Lan chưa hề đến đây chơi với cháu lần nào, cháu học cùng lớp với chị Ngọc Hương, nên thường gặp chị Ngọc Hương, còn chị Xuân Lan từ khi thi đậu vào trường Gia Long, cháu không gặp nữa.
Bà Hồng liền hỏi:
– Cháu đi đâu mà chị đi tìm và có vẻ lo lắng như vậy?
Bà Phương nói:
– Tôi phải đi gấp, không thể nói cho chị nghe. Hôm nào rảnh tôi sẽ ghé lại đây nói chuyện nhiều.
Ra đến cửa, bà Phương quay lại và dặn Túy Nga:
– Xuân Lan có đến đây thì cháu nói giùm với nó, bác đi tìm nó. Bảo nó về gấp kẻo bác đợi.
Túy Nga nói:
– Con tin chắc chị ấy không đến đây.
Bà Hồng rầy con:
– Bác dặn thì con nhớ vâng lời, sao lại nói như vậy?
Bà Phương đi rồi, Túy Nga nói với mẹ:
– Chắc bà ấy đánh đập Xuân Lan, nên nó giận bỏ đi chứ gì. Con nghe Ngọc Hương than phiền mẹ nó bất công với Xuân Lan, con thương con ghét, nên gia đình thường xảy ra chuyện xào xáo.
Bà Hồng gật đầu:
– Chắc vậy rồi.
– Chiều nay con vô trường hỏi Ngọc Hương là rõ.
– Thôi, chuyện gia đình người ta, con hỏi làm gì? Con nít tò mò không nên, sau này lớn lên quen thói hóa ra ngồi lê đôi mách.
Bà phải không biết phải đi đâu, bỗng bà nghĩ tới Mai Lan.
– Hay con bé đến tìm Mai Lan?
Ý nghĩ này như một tia sáng soi đường cho bà. Bà vội vã đón xe taxi đến tu viện ở đường Chợ Quán. Bà xin vào gặp Mai Lan. Như đã linh cảm, tại đây bà đã gặp Xuân Lan. Con bé đang úp mặt lên vai Mai Lan mà khóc. Thấy bà Phương cả hai chị em vẫn không nhúc nhít, vẫn im lặng chờ xem bà Phương phản ứng ra sao.
Bà Phương ngồi xuống bên Mai Lan và bà âm thầm khóc. Không khí mtu viện đã buồn bã, hiu quạnh, trang nghiêm, lạnh lùng, bây giờ càng thêm biết thảm, đau xót.
Mai Lan nói bằng giọng đầy nước mắt; – Mẹ đã làm gì cho Xuân Lan khổ như thế này? Mẹ đã hứa với con như thế nào? Mẹ không muốn con ở yên ở đây nữa sao? Con còn thì giờ để lấy lại lời hứa với Chúa. Con sẽ xin phép Bề Trên ra khỏi nơi này, trở lại với đời, vì con còn phải giải quyết bao nhiêu vấn đề, mà vấn đề chính là Xuân Lan. Không ai thương nó cả, đến mẹ mà mẹ vẫn không thương yêu nó.
Bà Phương nói:
– Không, mẹ vẫn yêu thương nó đấy chứ.
Mai Lan nói:
– Mẹ đã nói gì đêm qua? Mẹ đã nói nó là đứa con hoang? Nó bảo nó chỉ nghe có thế, nó chạy lên lầu không muốn tìm hiểu gì nữa cả. Nhưng con biết, con đoán biết tánh mẹ, mẹ đã nói vung vãi, nói toạc ra tất cả rồi. Các em con chắc chắn đã hay biết cả. Tội nghiệp con bé. Con sở dĩ chôn vùi cuộc đời của con ở đây là vì mẹ, vì không muốn gia đình phải xôn xao, xáo trộn. Chứ như mẹ thấy đó, con còn quá trẻ ...
Bà Phương năn nỉ:
– Thôi, con đừng nói nữa, mẹ biết lỗi nhiều rồi, mẹ đang hối hận đây.
Bà Phương kéo Xuân Lan về phía bà:
– Còn con, con cũng đừng giận mẹ.
Xuân Lan ôm chặt lấy Mai Lan và hỏi:
– Mẹ của chị có phải là mẹ của em không?
Mai Lan khuyên:
– Em đừng làm mẹ buồn.
Bà Phương nghĩ:- Con bé chưa hay biết nó là con của Mai Lan ...Thật là may. Vậy thì ta phải dặn hết người nhà đừng cho nó biết chuyện này ...
Mai Lan nói:
– Mẹ buồn, mẹ giận thường rầy la các em, khi chị ở nhà chị cũng hay bị mẹ rầy như vậy đó, em ạ. Nhưng qua hồi nóng giận thì mẹ lại thương các em. Các em không biết như vậy sao?
Xuân Lan nói:
– Nhưng bây giờ em đã hiểu, em chỉ là đứa con hoang, em không phải con của mẹ. Em bị hành hạ nhiều rồi. Mẹ không thương em, ở nhà, em thiệt thòi nhiều nhất. Chỉ có một mình chị là yêu thương em, vậy mà chị lại bỏ em để đi tu ...Chị biết không, mẹ đòi đuổi em lên Đà Lạt ở với cô Thưởng của chị ....Vậy thì để em lên Đà Lạt, em không cần học, em ở làm công, giúp việc cho cô Thưởng, kiếm cơm mà ăn ...
Nghe Xuân Lan nói, Mai Lan lặng lẽ khóc:
Bà Phương nói:
– Con đừng nói dại, con hãy tha thứ cho mẹ. Nếu co bỏ đi thì mẹ hối hận, mẹ chết mất.
Bà Phương nói xong, cũng khóc. Xuân Lan nhất định không tin lời bà Phương nên nói:
– Con mà về nhà thì rồi đây con còn chịu bao nhiêu đau khổ nữa ...
Mai Lan dỗ dành, khuyên lơn Xuân Lan, và giờ thăm viếng đã hết, Mai Lan nói:
– Bây giờ em nên về với mẹ.
– Em không về với mẹ đâu ...
– Em đừng nói dại ...Hết giờ rồi, chị không thể ở đây tiếp mẹ và em nữa.
Mai Lan đứng lên, lòng bùi ngùi, thương cảm. Xuân Lan khóc nấc lên:
– Chị bỏ em sao?
Xuân Lan ôm lấy chị, bà Phương phải gỡ nó ra và kéo đi ra cửa. Ra bên ngoài, Xuân Lan không chịu lên xe và nói:
– Con đợi ba đến rước, ba dặn con như vậy.
Bà Phương hỏi:
– Thì ra ba mày đưa mày đến đây?
Bà lại không dằn được sự tức giận:
– Cha con bây lại qua mặt tao mất rồi ...Vậy thì màu đứng đó đợi cha mày đén rước. Tao về trước.
Nói xong bà Phương vẫy một chiếc taxi và lên xe. Xuân Lan đứng nhìn theo và nghĩ:
– Người đàn bà ấy không phải mẹ ta ...Bà ấy vừa nói năng ngọt ngào với ta trong khi chị Mai Lan của ta có mặt ở đó ...Nhưng vừa ra ngoài là bà ấy đã giận dữ rồi.
Xuân Lan lấy khăn lau nước mắt. Nó đợi một lúc lâu ông Phương mới đến.
Ông cho xe ngừng và đưa tay vẫy nó. Nó chạy ra thì ông mở cửa xe cho nó bước lên. Ông hỏi:
– Thế hai chị em đã nói gì với nhau nào?
– Chưa kịp nói gì thì mẹ đến ...
Ông Phương lo lắng hỏi:
– Bà ấy đến và đi đâu rồi?
– Bỏ về rồi khi nghe con nói ba đưa con đến đây.
Xuân Lan kể thật tỉ mỉ cho ông Phương nghe những gì đã xảy ra từ khi nó đến thăm chị Mai Lan, và nó nói:
– Bây giờ con không muốn về nhà chút nào hết ...
– Con đừng làm thế ...Mẹ không muốn đâu ...
Xuân Lan cau mày:
– Đừng nói đến mẹ. Lúc nãy chị Mai Lan trách mẹ không giữ lời hứa, chị ấy đòi ra khỏi nhà tu để lo cho con. Tại sao vậy ba? Chị Mai Lan là gì của con mà chị ấy cỏ vẻ lo cho con như vậy. Tại sao chị Liên Hương, chị Mai Hương lại không yêu con bằng chị Mai Lan?
Ông Phương nói:
– Rồi đây con sẽ hiểu điều ấy.
– Con cần hiểu ngay bây giờ.
– Đừng, con nên nghe lời ba ...Sau chuyện này, mẹ con về không còn gắt gỏng với con nữa ...
– Ba tin như vậy, chứ còn con, con không tin chút nào ...Mới rồi con lại bị nạt nộ ....
Ông Phương dỗ dành Xuân Lan:
– Bây giờ con phải về nhà để chiều nay đi học. Ba sẽ đưa con đến trường.
Xuân Lan nói:
– Con không muốn đi học nữa ...Hôm nay con chưa học bài và làm bài, con không dám đến trường.
Khi xe về đến nhà, Xuân Lan thập thò không dám vô cửa. Ông dắt nó và ông ngạc nhiên không thấy bà Phương đâu cả. Ông hỏi Ngọc Hương:
– Mẹ con đâu?
Ngọc Hương nói:
– Mẹ con đi kiếm Xuân Lan từ sáng đến giờ.
Quay lại Xuân Lan, Ngọc Hương nói; – Em đi đâu để mẹ đi kiếm?
– Em đi thăm chị Mai Lan ...Em đã gặp mẹ tại tu viện. Và mẹ bỏ về trước.
Ông Phương đi lên lầu. Xuân Lan đi xuống bếp, chị bếp thấy nó liền ôm chầm lấy và hỏi:
– Em đi đâu để chị lo quá?
Xuân Lan hỏi:
– Chị thương em lắm phải không? Thế tại sao chị không chịu nói hết sự thật cho em hiểu? Em có nhiều chuyện nói với chị lắm, nhưng lát nữa, khi nào ăn cơm xong đã, hôm nay em không đi học đâu.
Chị bếp hỏi:
– Chiều nay em không đi học sao?
– Không, em xin phép ở nhà vài ngày.
Ngọc Hương gọ Xuân Lan:
– Em lên đây chị nói cái nay.
Xuân Lan đi lên và hỏi:
– Việc gì thế?
Ngọc Hương choàng tay qua vai Xuân Lan và nói:
– Sáng nay mẹ cuống cuồng lên, như vậy là mẹ thương em lắm.
Xuân Lan nhún vai:
– Thôi em hiểu rồi, chị đưng nói nữa.
Ngọc Hương hỏi:
– Em giận mẹ sao?
– Em hiểu lắm, chị Mai Lan cũng buồn lắm ...Chị ấy sẽ không đi tu nữa, về lo cho em.
– Thì ra em đã hay tất cả rồi sao?
Xuân Lan hỏi:
– Hay biết cái gì? Thì em là đứa con hoang, em không phải là con của mẹ.
Ngọc Hương nói:
– Em không phải là con của mẹ thì cũng là cháu của mẹ, cũng là máu mủ, ruột rà, đâu phải ai xa lạ.
– Như vậy cũng đủ rồi, đủ cho em hiểu rồi, em hiểu vì lẽ gì mà em bị bạc đãi.
Em là cháu, là con hoang, không phải là con của mẹ.
Ngọc Hương đâu có ngờ Xuân Lan chưa hay biết gì cả nên mới nói như vậy.
Vả lại nó còn không hiểu được tầm quan trọng của tấn kịch bi thảm, vô luân đã xảy ra ở gia đình nó. Nó còn nhỏ quá, chưa đủ lý trí, óc khôn để lên án việc làm của ông Phương, huống chi ông Phương lại là cha của nó, người mà nó chỉ được quyền kính nể, chứ không được quyền phê bình, chỉ trích. Ông Phương trước mắt Ngọc Hương là người cha tốt, đầy đủ bổn phận và thường bị mẹ ăn hiếp ...Tất cả những chuyện buồn rầu gây gổ, đều do mẹ nó gây ra cả ...
Ngọc Hương bênh vực cha:
– Đâu phải là tại ba, cũng có lỗi của chị Mai Lan nữa chứ.
Xuân Lan hỏi:
– Chị Mai Lan cũng có lỗi?
– Chứ sao? Tại hồi đó chị Mai Lan không biết phản đối.
– Phản đối cái gì?
– Ủa, em chưa biết gì sao?
Xuân Lan nhìn Ngọc Hương với đôi mắt thật ngây thơ:
– Còn cái gì bí ẩn nữa sao?
Ngọc Hương chưa kịp trả lời thì Xuân Lan lẩm bẩm:
Không phải là con thì cũng là cháu? Thôi, ta hiểu rồi!
Và lúc ấy Xuân Lan ôm mặt khóc rấm rứt, khóc thật đau khổ, thật tủi nhục.
Xuân Lan khóc xong, chạy lên lầu và tông cửa phòng ông Phương, nó hỏi:
– Con là cháu bà ấy. Vậy chứ con là con ai vậy ba?
– Con đừng tìm hiểu làm gì.
– Con phải hiểu.
– Con còn nhỏ quá.
– Ba không nói thì thôi.
– Ba rất khổ tâm. Bây giờ con lo đi ăn cơm đi để rồi còn đi học.
– Ba xin phép cho con nghỉ vài ngày. Con khổ lắm.
– Con muốn nghỉ thì cứ ở nhà, ba sẽ xin phép sau, nhưng con nên nhớ điều này:
hoàn cảnh của con khác với chị em của con. Con phải lo học hành, phải có nghề nghiệp, ba sẽ lo cho con ...Hiện giờ ba có gởi riêng cho con ở ngân hàng một số tiền, ba mở cho con trương mục, khi nào đến tuổi trưởng thành, con sẽ có quyền lấy số tiền ấy để làm ăn, lập gia đình ...Chỉ có con là ba lo như vậy ...Ba muốn chuộc lại sự thua thiệt của con bây giờ.
Ông Phương ngừng lại và lóng tai nghe, ông nói:
– Mẹ con về ở dưới lầu rồi ...
Xuân Lan thở dài than:
– Bà ấy lại la hét lên bây giờ ...
Xuân Lan chạy về phòng và leo lên giường nằm. Bà Phương hỏi lớn:
– Con Xuân Lan đâu rồi?
Ngọc Hương nói:
– Nó ở trên lầu.
– Gọi nói xuống đây ...
Thấy mặt mẹ hầm hầm, Ngọc Hương nói:
– Mẹ lại giận rồi. Đêm qua mẹ hứa với con, mẹ không rầy la em Xuân Lan nữa, mẹ tỏ ra ăn năn ...
Chị bếp cũng nhắc khéo:
– Bà không nên nóng nảy, chuyện đã đổ bể tùm lum rồi.
– Đổ bể tùm lum rồi ai xấu? Việc gì đến tôi?
Chị bếp đấu dịu:
– Xin bà hãy nguoi giận.
Bà Phương nói:
– Lên gọi nó xuống đây, tôi hỏi:
Ngọc Hương chạy đi gọi Xuân Lan. Con bé lần này không còn tỏ ra sợ sệt gì nữa cả. Nó ngồi ngay dậy và đi thẳng xuống lầu, nó nói:
– Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Nó đến bên bà Phương và nhìn bà trân trân, đôi mắt đầy vẻ căm hờn.
Bà Phương nhìn nó và hỏi:
– Tại sao sáng nay mày bỏ nhà đi mà không xin phép tao? Mày không còn xem tao ra gì nữa phải không?
Xuân Lan bướng bỉnh nói:
– Tôi đi thăm chị Mai Lan, việc “ấy” bà biết rồi.
Nghe con gọi mình bằng bà, bà Phương rụng rời tay chân. Bà nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm qua và không khỏi hốt hoảng. Xuân Lan nói tiếp:
– Sáng nay bà đã gặp tôi tại tu viện, bà bỏ tôi ở đó, bà đi về.
Bà Phương lắc đầu và thở dài:
– Thôi hết chỗ nói rồi ...Con cái, cái kiểu này ...
– Tôi đâu phải là con của bà. Tôi là cháu của bà, là đứa con hoang, bà đã nói như vậy kia mà.
Chị bếp đến bên Xuân Lan, ôm nó vào lòng và nói nhỏ:
– Sao em lại ăn nói như vậy, không sợ bà buồn hay sao? Em hãy xuống đây với chị, chị rửa mặt cho em bớt giận.
Bà Phương nói:
– Con nhỏ này bây giờ ghê lắm ...Tôi không còn dạy nó được nữa ...
Xuân Lan đi xuống bếp, Liên Hương đi học về thấy mẹ buồn thì hỏi:
– Chuyện gì vậy mẹ?
– Thì còn chuyện gì nữa? Chuyện con Xuân Lan.
Liên Hương và Mai Hương đứng về phía mẹ, lại nữa cả hai cũng đã lớn, đã hiểu việc làm vô luân của ông Phương là nhục nhã nên không khỏi chống đối ông. Suốt đêm qua hai chị em Mai Hương đã khóc vì hay biết mình có một người cha như vậy ...
Mai Hương nói:
– Thì mẹ cứ để ba đem nó đi đâu đó thì đem, việc gì mẹ phải can thiệp.
Liên Hương thì nói:
– Đánh cho nó một trận chứ nhịn nó hay sao?
Xuân Lan ở dưới bếp nghe tất cả, nên xô chị bếp ra, chạy lên thách thức:
– Đánh đi và đuổi đi ...Bộ ai thích ở đây lắm hay sao? Không biết mới ở, chứ biết rồi thì khỏi ở ...
Bà Phương tức quá, kêu ầm lên:
– Ông xuống đây mà coi con ông này. Nó hỗn láo như thế này, tôi làm sao chịu được.
Chị bếp lo dọn cơm,, nhưng không ai nghĩ đến chuyện ăn uống. Ông Phương từ trên lầu đi xuống, có vẻ bẽn lẽn khi nhìn thấy mấy đứa con lớn. Ông hỏi:
– Việc gì mà bà kêu ầm lên như vậy?
– Ông hãy xuống đây mà nghe con ông, nó hỗn với tôi.
– Thôi dẹp đi, ăn cơm chứ. Trễ rồi, tôi còn phải đi làm. Hay bà không muốn cho tôi ở nhà này?
Bà Phương hỏi:
– Bây giờ ông kiếm chuyện để buộc tôi không được nói phải không?
Liên Hương, Mai Hương nhìn ông với những cặp mắt oán hờn. Ông Phương đi lại kéo ghế ngồi vào bàn ăn và nói:
– Thôi, ăn dã, việc gì hãy để đó rồi xử sau ...
Chị bếp đi lại mời bà Phương:
– Xin mời bà dùng cơm ... Các em dùng cơm kẻo nguội ...
Bà Phương đứng lên. Liên Hương và Mai Hương đi theo mẹ. Ngọc Hương gọi Xuân Lan lên ăn cơm. Xuân Lan nói:
– Chị lên ăn đi, em ăn với chị bếp.
– Em làm vậy mẹ giận thì sao?
– Em đâu có làm gì mà giận ...Em không ăn, bà ấy còn mừng là khác.
– Em nói bậy bạ rồi ...
Ngọc Hương kéo Xuân Lan lên và bữa cơm diễn ra trong sự im lặng, buồn bã ...Ông Phương và vội hai chén cơm, đoạn đứng lên uống nước, quên cả ăn tráng miệng. Ông lên lầu và thay áo quần ra đi. Trong khi ấy bà Phương và các con ăn chưa xong. Xuân Lan cũng đã ăn xong, nó đứng dưới bếp nhìn lên thấy ba đi ra thì không khỏi ứa nước mắt ...
Chị bếp nghĩ:
– Thế nào ông cũng bỏ nhà ra đi ít lắm vài tuần, và thế nào bà cũng đi tìm ...Khổ thật.
Khi ông Phương đi rồi, Mai Hương hỏi Xuân Lan:
– Sáng nay mày đi đâu để mẹ đi tìm? Mày định làm mẹ khổ phải không?
Liên Hương nói:
– Tao xấu hổ quá rồi, tao ghe tởm quá rồi ...mày đừng làm lộn xộn nữa. Bây giờ tao mới biết thế nào là đứa con tội lỗi.
Chị bếp nhìn bà Phương, như để cầu cứu bà nên chấm dứt chuyện cãi vả ấy, nhưng Xuân Lan vừa khóc, vừa nói:
– Mấy chị định nói gì đó? Đứa con tội lỗi là đứa con nào? Em đâu có làm gì nên tội ...
Bà Phương rầy Liên Hương và Mai Hương:
– Nó không biết rõ đuôi đầu, thôi đừng nói nữa.
Xuân Lan hỏi; – Sao không? Bộ tưởng tôi nhỏ rồi muốn nói sao thì nói phải không?
Liên Hương hỏi:
– Mày nói với mẹ như vậy sao?
– Bà ấy không phải là mẹ tôi ...
– Thế ai nuôi mày từ nhỏ đến giờ? Đồ bất nghĩa!
Mai Hương đi lại tát vào mặt Xuân Lan:
– Bây giờ mày quá rồi, không đánh mày không được.
Liên Hương cũng chạy lại đánh Xuân Lan túi bụi. Con bé bị đánh, kêu khóc:
– Giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không cần sống ...
Chị bếp chạy lại xô Liên Hương và Mai Hương ra:
– Thôi, đừng đánh Xuân Lan ...
Ngọc Hương đến lúc ấy hùa theo hai chị và cũng không còn bênh Xuân Lan.
Ngọc Hương nói:
– Nó hỗn quá mà, chị không thấy sao?
Bà Phương lúc ấy bỗng đứng lên, kéo Xuân Lan vào lòng và nói:
– Thôi, con lại đây mẹ bảo.
Xuân Lan hất bà ta và chạy lên lầu.
Xuân Lan biết suy nghĩ từ lúc đó. Tại sao cũng là con mà nó lại không được yêu thương như các chị nó? Tại sao mỗi sáng chủ nhật, trong khi cha mẹ nó và các chị các anh, cả mấy em nữa, đều được lên chiếc xe sang trọng để đi Thủ Đức, hoặc về quê hay ra Vũng Tàu đổi gió, thì nó lại được mẹ dặn:
– Con ở nhà trông nhà nhé. Chóng ngoan mẹ về sẽ thưởng.
Khi mọi người đi rồi, chị bếp, người giúp việc trung thành của gia đình, đã nhìn nó với tối mắt đầy thương xót, rồi lắc đầu nói một mình:
– Tội nghiệp con bé!
Xuân Lan đi học buổi chiều thì buổi sáng mẹ khuyên nó:
– Con gái dù học giỏi tới đâu cũng phải tập làm lụng, nấu nướng cho quen.
Rồi đây còn phải có chồng, lo cho gia đình. Con nên đi theo chị bếp tập mua bán, biết giá cả cho quen. Rủi khi chị ấy đau thì con có thể thay thế đi chợ giúp mẹ.
Lúc ấy Xuân Lan chỉ nghĩ mẹ dạy như vậy rất phải. Con bà Tham bên cạnh tuy đã học đến lớp đệ nhị, lớp nhiều bài vở chuẩn bị thi, vậy mà chị ấy vẫn đi chợ giúp mẹ. Nhưng có điều Lan không hiểu nổi là tại sao ba chị của nó lớn nó, lại không được mẹ dạy bảo như nó. Chị Liên Hương học đệ tứ, chị Mai Hương học đệ lục, còn Ngọc Hương thì học đẹ thất trường tư. Ba chị của nó lúc nào cũng ngồi đọc tiểu thuyết trên lầu hay chụm lại để nói chuyện.
Trong nhà, cha mẹ hay các chị có cần việc gì thì gọi đến nó, đôi khi nó chạy không kịp, làm không xuể và bị rầy la ầm ĩ.
– Lan, lấy cho mẹ cái quạt.
Các chị thì thi nhau sai:
– Lan, bánh mẹ để phần cho tao đâu? Lấy ra đây cho tao.
– Lan, sao chưa ủi cái áo của chị?
– Lan, mày làm gì mà không chép bài giùm tao? Chị nay tao bị phạt thì liệu lấy.
Lan làm việc này, chạy đi lấy cái nọ mà trên đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười. Nhiều người khen nó ngoan, không bao giờ biết giận. Lúc ấy nó vô tư, chưa thấy rõ sự chênh lệch giữa nó và các chị, anh em của nó. Lúc ấy nó không biết phân bì, so sánh, đòi hỏi, tủi hờn. Nhưng bây giờ thì khác, nó đã hiểu, bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện.
Ông Phương, cha nó, là một công chức cao cấp, có địa vị, uy tín. Mẹ nó là một người đàn bà xinh đẹp, đài các, kiêu kỳ, và dường như không được hàng xóm láng giềng thương mến. Đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng bà vẫn chưng diện hết sức. Ngày nào bà cũng ra tiệm chải tóc, mỗi ngày một kiểu, và đóng tiền trước cho tiệm uốn tóc để khi nào bà ra là người ta phải làm ngay cho bà. Cái tủ áo của bà, ai nấy cũng phải choáng ngợp. Còn cái hộp nữ trang đủ kiểu, đủ loại hột cũng đã tốn kém nhiều tiền của cha Xuân Lan. Thường thì con gái gần mẹ hơn nên thương mẹ hơn thương cha, đối với Xuân Lan lại khác. Xuân Lan không hiểu tại sao nó lại thương cha hơn. Đôi khi nó bắt gặp cha nhìn nó với đôi mắt thật êm dịu, thật hiền từ, bao hàm một tình thương bao la vô bờ bến. Mẹ nó chưa bao giờ nhìn nó như vậy.
Trước kia, khi chị Mai Lan của nó còn ở nhà, chị cũng có cái nhìn như cha nó. Chị Mai Lan rất yêu thương nó, thường vuốt ve nâng niu nó y như một người mẹ. Chị bếp nói chị Mai Lan cùng mẹ khác cha với nó và các người con khác trong gia đình. Cách nay mười mấy năm gì đó, mẹ nó đã có một đời chồng, đưa lại kết quả là Mai Lan. Chị Liên Hương, chị Mai Hương, chị Ngọc Hương đều không ưa Mai Lan cũng như không ưa nó.
Trọng Tài và Trọng Nghĩa, anh và em trai của nó thì lại vô tư, không thương nó cũng như không ghét. Trọng Tài có cuộc sống riêng của đứa con trai vừa lớn lên, thích bạn bè đùa nghịch và khinh những đứa con gái không làm tích sự gì.
Chị Mai Lan đi tu, nó không hiểu vì lý do nào. Nó chỉ nhớ thỉnh thoảng lại được theo mẹ đến tu viện ở Chợ Quán để thăm chị. Chị thật hiền, thật buồn trong chiếc áo xô màu đen và đầu đội cái nón trắng. Mỗi lần nó vào thăm, chị Mai Lan ôm nó vào lòng và khóc. Tại sao mẹ lại không cho mấy chị của nó đi thăm chị Mai Lan? Nó còn nhớ rõ cái lần Liên Hương xin phép đi theo mẹ để thăm Mai Lan, mẹ nó đã mạt:
– Mày không việc gì phải đi thăm!
Liên Hương khóc:
– Tại sao mẹ lại cho Xuân Lan đi?
– Xuân Lan thì khác.
“Xuân Lan thì khác”. Câu nói ấy đã khiến Xuân Lan sau này nhớ lại và không khỏi suy nghĩ, tự hỏi:
“Tại sao mình lại khác?”.
Bây giờ Xuân Lan đã lên mười hai tuổi, bắt đầu có những nét con gái. Người nó hơi gầy và mặt mày nhưng lại đượm buồn. Nó bắt đầu để ý từng câu nói, cử chỉ của mẹ nó. Nó thấy mẹ nó không yêu thương nó như mấy đứa con khác, kể cả chị Mai Lan.
Có lần, nó đem nhận xét này nói với chị bếp, thì được chị khuyên:
– Em đừng nghĩ vậy mà có lỗi với bà, nếu bà không thương thì em đâu có sống đến ngày nay.
– Tại sao vậy chị?
– Tại bà cực khổ với em nhiều.
– Hồi nhỏ tôi hay đau yếu lắm phải không?
– Em đã làm bà khổ tâm, nhọc trí. Nhưng bây giờ em đã khôn lớn. Em đừng nghĩ gì quấy mà có lỗi với bà.
– Tôi có dám nghĩ gì quấy đâu chị. Lúc nào tôi cũng yêu thương mẹ tôi.
– Phải như vậy, em ạ.
– Mấy chị của tôi có yêu thương tôi không?
– Sao lại không?
Xuân Lan thở dài:
– Không, mấy chị của tôi không yêu thương tôi. Mấy hôm nay ai cũng ghét vì tôi thi đậu vô trường Gia Long. Tôi biết chỉ có chị Mai Lan thương tôi mà thôi.
Nghe Xuân Lan nhắc đến Mai Lan, chị bếp chớp mắt mấy cái rồi nói:
– Ừ, chị Mai Lan thương em lắm.
– Tại sao chị Mai Lan đi tu vậy chị?
– Tại chị ấy thích đi chúng tôi.
– Không phải ai đi tu cũng tại họ buồn, họ chán sống sao?
– Cũng có trường hợp như vậy. Nhưng thôi, đừng nhắc tới chị Mai Lan nữa.
– Nhắc đến chị buồn phải không? Chị thương chị Mai Lan lắm chứ?
Chị bếp lau vội hai giọt nước mắt trên khoé mắt:
– Mai Lan dễ thương lắm. À, mà lúc nãy em nói không ai mừng khi hay tin em thi đậu vào lớp đệ thất? Ông mừng lắm chứ. Chị Mai Lan nghe tin này cũng mừng nữa.
– Cha tôi mừng thật. Hôm nọ cha hứa sẽ cho tôi đi Vũng Tàu, nhưng mẹ nói còn lâu lắm mới đi Vũng Tàu. Vô trường Gia Long thì phải mặc áo dài phải không chị? Bao giờ mẹ mới may áo dài cho tôi?
– Gần tựu trường.
– Tôi mắc áo dài chắc buồn cười lắm.
– Ừ, vì em còn nhỏ.
Liên Hương mà bắt gặp Xuân Lan với chị bếp nói chuyện là rầy ngay:
– Sao mày không lo học, xuống bếp trò chuyện gì vậy? Mẹ mà thấy mày nói chuyện với chị bếp, mẹ đánh cho xem.
Một hôm bà Phương đi chợ về, thấy Xuân Lan nói gì với chị bếp và khi thấy bà về vội tản đi chỗ khác, bà liền nói với nó:
– Mày thủ thỉ to nhỏ gì với chị bếp vậy Lan? Bộ chị ta xúi mày phải không?
– Dạ, đâu có xúi gì!
– Chị bếp kể gì cho mày nghe vậy?
– Không có.
– Mày liệu hồn đấy nhé ...
Xuân Lan bỏ về phòng thì bị Ngọc Hương mắng nhiếc thậm tệ:
– Mày ưa nói chuyện với người làm lắm à? Họ đâu có đáng chi mình chuyện trò. Tao không hiểu tại sao mày lại thích nói chuyện với chị bếp? Chị ta có tính bép xép, nấu ăn lại dở ẹc mà không hiểu tại sao mẹ không chịu cho nghỉ, lại có vẻ sợ là khác. Chị ta chỉ thương có chị Mai Lan. Mà chị ấy bây giờ đi tu rồi.
Xuân Lan bị chị rầy, chẳng những không buồn mà còn xin lỗi chị:
– Từ nay em không dám nói chuyện với chị bếp nữa ...À, chị Ngọc Hương này, tại sao chị Mai Lan không ở nhà với chúng ta?
– Chị ấy buồn nên đi tu.
– Buồn việc gì?
– Tao không biết, tao nghe mẹ nói chị ấy buồn.
– Có phải tại cho mình không thương chị phải không?
– Thôi, mày lại hỏi tò mò rồi ...Mẹ nghe mẹ lại rầy tao.
Rồi Ngọc Hương khoe:
– Sáng nay mẹ dắt tao và chị Mai Hương đi may áo đầm. Tao cho mày chiếc áo đầm cũ nghe. Nói cũ chứ tao mới mặc có mấy lần thôi. Mày ốm hơn tao, chắc mặc vừa.
Ngọc Hương xấp xỉ tuổi với Xuân Lan, cùng học một lớp nên có vẻ thân nhau, tuy vậy, Ngọc Hương vẫn bắt chước hai chị hành hạ Xuân Lan:
– Kìa, tao nói cho mày cái áo đầm, sao mày không cảm ơn tao?
– Cảm ơn chị. Nhưng bây giờ em thi đậu đệ thất, em phải mặc áo dài để đi học ...
– Mày mặc áo dài, cọp mà coi ...
– Nhưng trường bắt buộc, chị ạ ....
– Vì vậy mà tôi không thèm đậu vô trường công. Đi học trường tư mặc đầm đẹp hơn ...
– Không biết đến bao giờ mẹ mới may áo dài cho em? Chị nhắc mẹ giùm nghe chị ....
– Mày nhắc chứ sao lại nhờ tao? Tao nói mẹ giận mẹ đánh thì sao? Mày có biết tại sao lúc này mẹ hay quạu không?
– Em đâu có biết.
Ngọc Hương ghé miệng vào ta Xuân Lan:
– Mẹ thua ...
– Thua cái gì?
– Thua cờ bạc ...Rồi mẹ và cha gây gõ nhau ...
– Về chuyện tiền bạc?
– Về đủ chuyện. Thôi, tao lên lầu, chứ không mẹ lại rầy tao như đã rầy mày lúc nãy.
Ngọc Hương đi rồi, Xuân Lan ngồi chống tay vào cằm, suy nghĩ vẩn vơ ...Nó ngồi thừ như vậy cho đến khi nghe bên ngoài có tiếng bà Phương bên ngoài rầy la chị bếp:
– Chị đi chợ tệ quá ...Phải đổi món ăn chứ. Chị cứ mua hoài một thứ, nuốt không vô. Chị không thấy độ rày tôi gầy hẳn sao?
Chị bếp nhỏ nhẹ:
– Thưa bà, thức ăn dạo này mắc quá, khó mua. Rau cải ở Đà Lạt không xuống, cà thịt hiếm hoi nên mắc. Tôi cũng muốn tìm món ngon vật lạ mua nấu cho ông bà và các em dùng ...Nhưng ngặt tiền không đủ ...
Bà Phương liền nói:
– Vậy thì chị đừng đi chợ, cứ để con Xuân Lan đi, mua được gì, ăn nấy.
– Em Xuân Lan còn nhỏ quá. Em lại yếu đuối. Mùa này mùa mưa bắt em đi chợ, em đau chỉ tội mà thôi. Lại nữa, em đâu biết mặc cả gì. Lầm giá, lầm hàng, cá thịt ươn, cũ, ông bà ăn không được, em lại bị rầy. Bà đừng nghi tôi đi chợ ăn lời. Tôi ở với ông bà trên dưới mười lăm năm rồi, đâu phải một ngày, một bữa.
Việc lớn lao hơn nữa ông bà còn giao phó cho tôi, tôi vẫn làm tròn bổn phận nữa là chuyện chợ búa. Tôi chỉ có những thân một mình, chồng không, con cũng không, tôi sống nhờ ông bà, chết cũng nhờ ông bà, tôi ăn lời, dành dụm tiền để làm gì?
Bà Phương ra vẻ khó chịu:
– Hễ nói đọng tới chị, là chị kể công, tôi chán lắm. Chị liệu lấy, con Xuân Lan bây giờ đã lớn, chị phải cẩn thận đấy nhé.
– Tôi có làm gì sai quấy đâu ...
– Ừ, thì tôi dặn chừng chị vậy mà. Tôi thường thấy nó chuyện trò với chị ....
– Chỉ có một mình em ấy xuống bếp phụ với tôi. Trong khi làm việc, chị em tôi làm sao khỏi nói chuyện. Nhưng bà đừng tình yêu, tôi không dại gì ...
– Chị nhớ như vậy thì chị mới có thể ở lại đây lâu dài.
Chị bếp nói:
– Thưa bà, gần ngày tựu trường rồi.
Bà Phương ngạc nhiên:
– Chuyện đó đâu có quan hệ gì đến chị?
– Em Xuân Lan năm nay lên đệ thất, đi học trường trung học Gia Long.
– Tôi biết, chị nhắc tôi sắm quần áo, sách vở cho nó chứ gì?
Xuân Lan nghe đến đây, lo lắng, chờ bà Phương nói tiếp:
– Nhưng chị thấy đó, tôi đã may sắm cho mấy chị nó. Áo quần của Ngọc Hương còn mới, tôi sẽ cho Xuân Lan.
– Bà quên năm nay em Xuân Lan phải mặc áo dài đồng phục sao?
– Vậy nữa? Sao nó không nói với tôi?
– Dạ em sợ, không dám thưa với bà, nhưng cũng không dám nói với ai, sợ bà giận.
Bà Phương ra vẻ lưỡng lự, có vẻ bà đang thương hại cho con bé.
– Thì để vài hôm nữa tôi sẽ đi may quần áo cho nó. Tôi nói ông đưa thêm tiền. Tháng này là tháng tựu trường nên túng lắm.
Chị bếp thấy bà Phương vui vẻ, không giận dỗi khi nghe chị nhắc đến chuyện quần áo của Xuân Lan thì đánh bạo nói thêm:
– Bà thấy con bé lúc này chứ, nó đẹp ra, đôi má hồng và đôi môi đỏ, trông duyên dáng. Nó không cao bằng em Ngọc Hương nhưng đẹp lắm ...
Bà Phương nhíu mày. Bà cũng đã nhiều lần nhận xét điều này, nhưng không nói với ai. Bà cũng thấy nội trong mấy đứa con, bé Xuân Lan giống ông Phương hơn hết. Đó là điều bà không khỏi đau lòng. Mai Lan thì giống bà như đúc. Phải chi Xuân Lan giống Mai Lan? Nhưng mà vô lý, tại sao bà muốn Xuân Lan giống Mai Lan? Hai đứa không cùng một cha.
Bà Phương nhìn chị bếp:
– Ừ, nó cũng đẹp ...Và vì vậy mà tôi không khỏi tình yêu ngại, vì chị biết không, Mai Lan hồi đó cũng vì quá đẹp ...
Nói xong, bà Phương thở dài và bỏ đi lên nhà trên, vừa đi vừa nói:
– Ngày mai tôi sẽ đi mua vải và dẫn nó đi may áo dài ...
Xuân Lan đã nghe lén được câu chuyện giữa mẹ và chị bếp, nhưng lúc ấy nó không dám chạy xuống ôm lấy chị bếp để nói những lời cảm ơn như trước đây nó thường làm. Nó đợi đến khi ăn tối xong, không ai để ý, chỉ có một mình nó và chị bếp dọn dẹp dưới bếp, mới nói với chị:
– Chị bếp à, mẹ đã chịu may áo dài cho tôi rồi phải không chị?
– Sao em biết? Bà nói chứ gì?
– Không, tôi đã nghe lén.
– Vậy là em có lỗi, không nên nghe lén. Mấy chị không bao giờ làm như vậy.
– Mấy chị không bao giờ làm như vậy là vì xung quanh cuộc đời của mấy chị không có một cái gì có thể gọi là bí mật bao trùm cả. Cha mẹ đó, anh chị đó, tình thương đầy đủ thì còn cần biết vì lẽ gì mình bị bạc đãi ...
Chị bếp hốt hoảng nhìn Xuân Lan:
– Ấy chết, em nói gì lạ vậy? Rủi bà nghe được thì nguy.
– Bà nghe được? Giờ này ai nấy đều quây quần xem ti vi, có ai để ý đến em đâu? Em phải tập rửa chén, phải tập dọn dẹp bếp núc, và phải biết cách ngâm áo quần dơ để ngày mai giặc nữa ...Không có mặt em trên ấy cũng không ai để ý, và giá lúc này em có đi đâu, đi thật xa thì đến khi có người khám phá ra em không còn ở nhà, lúc ấy chắc không còn tìm ra em nữa.
– Em nói gì lạ vậy? Có lẽ tại em hay đọc những quyển sách hình nhảm nhí chứ gì ...Ngày nào chị cũng thấy em đọc.
– Đọc cho vui mà chị. Sách ấy là sách nhi đồng, người ta viết chuyện lên cung trăng, xuống đáy biển, mạo hiểm vào rừng sâu rồi gặp ác thú, hung thần, và sau đó thì có người đến cứu. Em thích đọc những chuyện ấy, và em cũng thích một ngày nào đó, làm một chuyến phiêu lưu mạo hiếm như vậy.
– Em là con gái ...
– Con gái rồi không làm được gì sao?
– Nhưng con gái không thể phiêu lưu mạo hiểm như vậy. Mà ai cho em mượn loại sách ấy?
– Con Quỳnh Như. Chị biết Quỳnh Như không, nó ở bên dãy A, nó thương em lắm. Nó có nhiều loại sách hay nữa. Người ta viết về những đứa bé không may trên cõi đời này.
– Quỳnh Như thì chị biết. Cô bé có vẻ đài các lắm. Con ông bà Tham Lãng phải không ?
– Phải rồi, nó chỉ có hai anh em, nó và anh Quân của nó. Hai anh em cách nhau bảy năm, vì khi má nó sanh anh Quân xong thì cha nó đi đường học một thời gian ...Đến khi trở về, má nó mới sanh nó ... Nhà ít con bao giờ cũng sung sướng, chị nhỉ?
– Tuỳ nhà chứ ...
– Em không thích đọc những quyển sách nói về những đứa trẻ kém may mắn.
Đọc buồn lắm chị ơi!
– Ừ, đọc làm gì.
– Nhưng Quỳnh Như nói phải đọc những quyển sách mới hiểu đời, biết vế cuộc sống của những người nghèo. Đúng vậy không chị?
Xuân Lan thường nói chuyện với chị lắm, nó cảm thấy gần chị hơn bà Phương ... Xuân Lan và Quỳnh Như học chung một trường từ lớp một, bây giờ cả hai đều đậu vào đệ thất trường Gia Long. Khi xem bảng, cả hai cùng đậu, Xuân Lan mừng quá ôm Quỳnh Như và khóc, làm Quỳnh Như cảm động cũng khóc theo. Sau đó Xuân Lan :
– Như biết không, Lan chỉ sợ mất Như ... Mất Như, Lan không còn ai là bạn.
Lan mà rớt thì không đi học nữa. Mẹ Lan nói Lan có số không may, nên ngay từ bây giờ phải tập làm bếp, tập may vá, để sau này rủi cực khổ thì biết làm lụng kiếm ăn.
Như phản đối:
– Làm ăn gì kiểu ấy? Mẹ Như thì nói khác. Mẹ khuyên phải học hỏi để có nghề nghiệp, sau này rủi gặp cảnh biến cố thì mình có thể làm lụng nuôi gia đình. Làm bếp, may vá, là để làm người nội trợ thôi, đâu phải là một nghề.
Bao giờ Xuân Lan cũng cho là Quỳnh Như nói phải, vì những lời Quỳnh Như nói ra là lời của bà Lãng đã khuyên dạy Như. thỉnh thoảng Xuân Lan qua nhà Quỳnh Như chơi, bà Lãng rất thương Xuân Lan, lần nào cũng lấy bánh rs cho Xuân Lan ăn. Bà bảo là Xuân Lan rất đẹp, sau này còn đẹp hơn, nhưng phải có đức hạnh. Con gái chỉ đẹp, không đức, là một tai hại cho đời. Bà nói như vậy, Xuân Lan làm sao hiểu thấu đáo, vì lúc ấy Xuân Lan còn quá nhỏ.
Chị bếp nghe Xuân Lan hỏi về chuyện sách vở thì nói:
– Chị thì biết gì về sách vở? Chị dốt lắm! Lúc chị còn nhỏ, gia đình cũng không đến nỗi nghèo, cha mẹ cho chị đi học, nhưng chị làm biếng lắm, không chịu học, lớn lên phải đi làm mướn đó. Em ráng học cho giỏi nghe em.
Đêm ấy dọn dẹp xong, Xuân Lan không lên xem ti vi. Nó đi lại nhà bà Tham Lãng cách nhà nó một ngõ hẻm. Nó và Quỳnh Như ngồi nói chuyện ngoài hàng ba, trong khi bà Lãng dạy cho bé Quân làm bài Pháp văn.
Xuân Lan khoe với Quỳnh Như là ngày mai nó đi may áo dài. Quỳnh Như nói:
– Tao may rồi. Mặc áo dài xúng xính làm sao ấy ...Nhưng cũng thích, mày ạ.
Mẹ tao may áo dài cho tao, chứ không thuê thợ. Áo đầm mẹ tao cũng may. Mẹ tao khéo lắm.
Xuân Lan thở dài và nghĩ đến bà Phương. Bà không bao giờ chịu khó ngồi may vá, bảo ngồi mỏi lưng lắm, bà sanh đẻ nhiều ngồi lâu không được. Ai nghe bà nói vậy cũng phụ hoạ, nhất là các bà bạn của bà:
– Mình sanh đẻ nhiều, ngồi mỏi lưng lắm, may một cái áo tiền công năm bảy chục thôi, mà bệnh tiền thuốc bảy tám trăm, thôi thì thuê cho rồi, có phải ít tốn hơn không, tính lợi hoá hại là vậy đó.
Nhưng khi có ai rủ đánh tứ sắc hay đánh xẹp thì bà Phương có thể ngồi suốt ngày suốt đêm, không hề than mỏi lưng, mỏi cổ. Có lần Xuân Lan nghe chị Liên Hương than:
– Mẹ mình khi còn nhỏ học may ở nhiều trường nữ công. Khéo lắm đấy, vậy mà bây giờ hở một chút là đi thuê, tốn kém nhiều, bắt cha chịu tội nghiệp ghê đi.
Mai Hương thì nói:
– Cha làm việc suốt ngày, vậy mà hãy đem tiền lương về là mẹ bảo không đủ xài, nào con đông, nào tốn đủ thứ.
Liên Hương nói:
– Tao thấy cha, tao thương ghê đi.
Lúc ấy Xuân Lan cũng đã nghĩ như hai chị, nhưng Xuân Lan đâu dám nói gì, chỉ ngồi nghe và suy nghĩ.
Có những hôm bà Phương đi đánh bài, ông Phương đi làm về, dùng cơm trưa với các con, rồi lên lầu nằm nghỉ. Lúc ấy Xuân Lan vội vã lên lầu chờ cha sai khiến. Ông Phương nhân dịp này khuyên nhủ Xuân Lan, hỏi nó có cần gì không, nó nói không cần gì hết. Có lần ông Phương cho nó tiền, dặn nó cất để ăn vặt, nó lại đem mua thật nhiều chỉ thêu, và Ngọc Hương trông thấy hỏi tiền đâu nó mua, nó ấp úng không trả lời được, liền bị bà Phương nghi là nó ăn cắp tiền của bà. Đến khi nó nói thật ông Phương cho nó thì nó đã chứng kiến một tấn biết kịch gia đình. Bà Phương đã gây gổ với chồng, khóc lóc than thở tại sao cũng con, lại đứa thương đứa ghét, tạo nên cảnh ganh tị giữa các con thì bà làm sao dạy dỗ con cái được. Sau đó, khi nào ông Phương cho Xuân Lan tiền, nó không dám mua sắm gì hết, cất kỹ trong ngăn quần áo. Nhờ vậy mà bây giờ nó đã có một số tiền là ba nghìn đồng, trong khi Ngọc Hương không để dành được đồng nào. Với số tiền ấy, Xuân Lan có ý định sẽ cho chị Mai Lan khi nào nó được đi thăm chị nó một mình ...Nhưng cơ hội ấy làm sao đến với nó được? Lúc nào nó đi thăm Mai Lan cũng là đi với mẹ. Dường như bà Phương không muốn cho chị em nó tâm sự điều gì.
Mỗi lần Xuân Lan qua chơi thì Quỳnh Như mừng lắm. Nó đi lấy bánh, lấy kẹo hay đem trái cây ra mời Xuân Lan, và hai chị em chuyện trò thật là vui vẻ.
Không khí của gia đình Quỳnh Như sao mà êm đềm, hạnh phúc quá!
Quỳnh Như ở riêng một phòng, trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, dọn dẹp thật là gọn gàng, ngăn nắp. Bà Lãng tuy nhà giàu nhưng bà làm việc suốt ngày, hết may vá đến nấu nướng. Trong nhà không có tiếng la rầy chửi bới.
Xuân Lan thường nói:
– Bên nhà tao ồn ào lắm.
Quỳnh Như nói:
– Tại mày đông chị em. Đông chị em cũng thích lắm chứ. Tao chỉ có một người anh, đôi khi cả, thấy buồn làm sao ấy. Mày rảnh qua đây chơi với tao nghe.
Quỳnh Như được dạy dỗ tử tế nên ít khi hỏi chuyện gia đình Xuân Lan, nhưng Xuân Lan như cần có người tâm sự nên đôi khi đã than thở với bạn bè về những chuyện bực mình xảy ra giữa chị em, anh em trong nhà. Quỳnh Như liền an ủi:
– Nhà đông người thì làm sao tránh được việc ấy. Tao có một người dì, chị của mẹ tao, đông con lắm, đến chín người. Vì vậy trong nhà lúc nào cũng ồn ào, có chuyện cãi vã. Dượng tao làm công chức, lương ít, nhà cửa lại chật hẹp nên khó mà yên vui được. Dì tao khổ lắm. Mày thấy đó, mỗi người một cảnh. Mẹ tao thấy dì tao đông con, nên tỏ ý muốn nuôi bớt cho dì tao vài người, mẹ tao đã nói thật khéo, vậy mà dì tao không chịu. Dượng tao vì tự ái lại giận mẹ tao ỷ giàu.
Hôm ấy chuyện trò với Quỳnh Như xong, Xuân Lan về đến nhà đã gần mười giờ. Bà Phương không còn xem ti vi nữa, thấy Xuân Lan ở ngoài bước vào, liền nạt lớn:
– Mày đi đâu giờ này mới về? Con gái gì mà hư quá vậy?
Xuân Lan sợ hãi nói:
– Con qua nhà Quỳnh Như.
– Qua để ngồi lê đôi mách phải không? Tao cấm mày từ nay không được qua nhà hàng xóm. Mày đem chuyện nhà này nói cho người ta biết chứ gì? Thôi đích thị là mày rồi, vì vậy người ta mới biết chuyện gia đình mình, người ta mới biết tao đi đánh bạc, tao thiếu nợ, con gái tao đi tu. Nó đi tu là tại nó ngoan đạo chứ đâu phải nó có chuyện buồn, cũng đâu phải cha mày không thương nó. Vậy mà thiên hạ đồn đãi nào cảnh cha ghẻ, con riêng nên chị mày buồn phải đi tu ...Còn tao, tao buồn, tao đi đánh bạc, tiền tao tao đánh, tao có xin ai đâu?
Bà Phương cố ý nói lớn cho hàng xóm nghe để nhắc khéo họ, nhưng lúc ấy, nhà nào cũng mải mê xem ti vi, có ai để ý đến chuyện riêng của gia đình bà làm gì. Người ta ngán bà lắm, ngán vì gia đình bà ồn ào nhất, giờ nào cũng có tiếng la hét, rầy rà ...mà toàn là cái giọng the thé của bà.
Có người nói bà Phương là người chuyên kể chuyện cho cả xóm nghe. Bà đi vắng thì thôi, bà về đến nhà là cả xóm biết liền. Bà dậy sớm là cả xóm không ai ngủ được với bà. Bà thức khuya, cả xóm cũng thức theo bà.
Xuân Lan lặng lẽ đi về phòng, bà Phương đi theo vào phòng nó và chửi cho một hồi nữa mới chịu đi lên lầu. Ông Phương khuyên bà:
– Con nó lại nhà bà Lãnh thì có sao. Gia đình ấy có học, Quỳnh Như nết na, con mình chơi với nó rất hay. Huống chi hai đứa nó sắp đi học chung ở Gia Long.
Thế là ông Phương đã chăm ngòi cho bà Phương la hét trở lại. Bà la hét om sòm, nào hở một tí là ông bênh vực Xuân Lan, khiến Xuân Lan hôm ấy có ngay cảm tưởng nó không phải là con của bà. Con bé khôn sớm hơn các chị.
– Ông giấu tiền cho nó, ông chờ tôi đi khỏi là kêu nó lên lầu để dạy riêng.
Ông làm như vậy, các con ganh tị. Ông không muốn để cho gia đình này yên mà. Ông giết tôi.
Rồi bà bù lu bù loa khóc. Lúc bà la hét, ông Phương đã khóa chặt cửa lại, để người ta không nghe được những lời bà nói. Nhưng bà Phương chỉ nói úp mở.
Xuân Lan dù khôn cũng không thể hiểu được cái biết kịch của gia đình.
Đêm ấy là đêm đầu tiên Xuân Lan khóc vì tủi cho thân thế của mình. Liên Hương thấy nó khóc liền hỏi:
– Bây giờ mày không chịu ngư, mày khóc phải không? Mày muốn tao mách mẹ à? Mẹ rày không phải sao? Con gái gì mà hễ tối đến là đi qua nhà hàng xóm, đem chuyện nhà ra cho họ biết.
Xuân Lan thút thít:
– Em đâu có nói.
Ngọc Hương bênh em:
– Mẹ đã rầy nó, chị còn la nó thêm nữa, chị ác lắm.
Liên Hương hỏi:
– Mày biết gì? Đừng bênh vực nó, một mình cha bênh nó đủ rồi. Tao không hiểu tại sao cha thương nó hơn tụi mình. Tao tức lắm.
Ngọc Hương nói:
– Chị nói y như giọng của mẹ. Cha muốn thương ai thì thương, đó là quyền của cha. Tại sao cha thương anh Trọng Tài, em Trọng Nghĩa thì chị không nói?
Liên Hương nạt em:
– Mày còn nói nữa, tao lên thưa mẹ cho mà xem.
Ngọc Hương làm thịnh. Xuân Lan nói:
– Chị đừng bênh em, chị Liên Hương lại rầy em, tội nghiệp lắm.
Ngọc Hương nói:
– Thôi, mày đi ngủ đi, đừng khóc nữa. Tao thương mày lắm. Tao không hiểu tại sao mẹ lại cấm không cho chị em mình chơi với bạn bè hay qua nhà bạn bè để nói chuyện. Thật tao không hiểu.
Liên Hương nói:
– Mẹ sợ tụi bây bép xép, tụi bây hiểu chưa? Cái miệng của tụi bây vừa gì.
Tụi bây không bép xép thì làm sao người ta biết mẹ đi đánh bài, chị Mai Lan đi tu.
Ngọc Hương nói:
– Nói vậy mà cũng nói. Mỗi lần mẹ đi đánh bài về, mẹ mà ăn là khoe ầm lên, cho đứa này tiền, đứa khác tiền, gọi hàng gánh vào ăn và cười giòn, còn thua thì về đến nơi rầy la hết đứa này đến đứa nọ và nói rằng tao thua, tụi bây liệu lấy.
Mẹ la như vậy ngoài đầu ngõ người ta còn nghe được chứ đừng nói nhà bên cạnh. Còn chị Mai Lan đi tu là do mẹ khóc kể lễ, mẹ bảo tại cha, tại cha mà ra, người ta nghe rõ hết. Chị còn là gì cái bà ở trước nhà, vợ chồng, con cái bà ta tò mò lắm, chuyện nhà ai cũng muốn biết để đi nói với người khác.
Liên Hương thở dài:
– Nhưng mẹ đâu chịu hiểu như vậy. Tao bực mình quá rồi. Không khéo tao cũng đi tu như chị Mai Lan cho mà xem.
Xuân Lan nói:
– Chị đừng nói vậy ...Chị đi tu mẹ buồn lắm và tụi em ở nhà phải khổ.
Tuần sau, ông Phương được nghỉ phép bảy ngày, liền tổ chức cho gia đình đi Vũng Tàu đổi gió. Bà Phương tình yêu đi mua sắm áo quần và mọi thứ cần dùng. Xuân Lan không thấy bà tỏ ý cho nó đi theo, nó biết thân phận nó là phải ở nhà trông nhà nên không lăng xăng hay mừng rỡ như các anh chị em khác.
Ngọc Hương nói với Xuân Lan:
– Lần này đi Vũng Tàu chắc mẹ cho mày đi. Mày thích chứ?
Xuân Lan buồn bã nói:
– Biết mẹ cho em đi không? Em đi, ai ở nhà trông nhà?
Ngọc Hương nhún vai:
– Đó chẳng qua là cái cớ để mẹ bắt mày ở nhà, chứ chị bếp trong nhà không được sao? Chị ấy là người đáng tin cậy, mẹ biết lai lịch của chị ấy, đâu có gì phải giữ. Để tao nhắc mẹ mới được, lần này phải thưởng cho mày vì mày thi đậu.
Xuân Lan hỏi:
– Đi Vũng Tàu vui không chị?
– Sao không vui? Ở dưới đó có núi, có biển, đi tắm biển thích lắm. Lần này mà mày được đi, tao dạy mày bơi.
Ngọc Hương nói xong chạy đi tìm mẹ, trong khi Xuân Lan chứa chan hy vọng. Khi buồn cũng như lúc vui Xuân Lan chỉ biết khoe với chị bếp:
– Chị ơi, không biết chừng em được đi Vũng Tàu ...
– Ai nói?
– Chị Ngọc Hương.
– Nhưng bà có chịu không?
– Chị Ngọc Hương nói, mẹ sẽ chẳng cho để thưởng em thi đậu.
Chị bếp không dám làm rượu tuyệt vọng nên nói:
– Chắc lần này bà cho em đi vì em thi đậu, nhưng em phải xin riêng ông. Lựa lúc không có bà ở nhà, em thưa với ông nhé. Ông sẽ nói với bà và bà không từ chối được.
Xuân Lan đã nghe lời chị bếp, nên sau đó, nhân dịp bà Phương đi vắng, Xuân Lan thủ thỉ với cha:
– Lần này cho con đi Vũng Tàu với nghe ba?
Ông Phương nói:
– Ừ để ba bàn với mẹ con.
– Mẹ không cho thì sao?
– Thì ba xin. À, gần ngày tựư trường rồi, con có cần tiền mua sắm gì không?
Đây, ba cho con một nghìn đồng ...
Xuân Lan nhận tiền nhưng không dám mua sắm gì hết.
Ngày đi Vũng Tàu gần đến. Mấy chị, mấy em của Xuân Lan đều có áo tắm.
Xuân Lan không nghe mẹ nói gì cả, nhưng không dám hỏi. Trong bữa cơm chiều hôm ấy, Ngọc Hương khơi đầu câu chuyện:
– Lần này mẹ cho em Xuân Lan đi chơi với tụi con ...
Ông Phương nói ngay:
– Dĩ nhiên là như vậy, để thưởng em con thi đậu vào đệ nhất.
Bà Phương liền nói:
– Nhưng không dĩ nhiên thì sao? Nó đi thì ai ở nhà trông chừng nhà với chị bếp?
Ông Phương nói:
– Một mình chị bếp được rồi. Nếu cần thì để Ngọc Hương hay Liên Hương ở nhà.
Bà Phương nói:
– Không được. Hai đứa ấy thường đau yếu, phải cho chúng đi đổi gió.
– Xuân Lan chưa biết Vũng Tàu.
– Lần khác sẽ cho nó đi.
Chưa bao giờ ông Phương tỏ ra cứng rắn như lần ấy. Bà Phương chưa kịp trả lời thì Ngọc Hương nói:
– Mẹ phải cho em Xuân Lan đi với tụi con ...
Bà Phương lườm Ngọc Hương:
– Tại sao lại phải? Tao không cho thì ai làm gì tao?
Trọng Tài vốn ít khi chen vô chuyện cha mẹ, lần ấy nói:
– Xuân Lan đáng được thưởng ...
Trọng Nghĩa nói:
– Mẹ cho chị Lan đi với tụi con đi. Để chị ấy ở nhà tội nghiệp.
Chị bếp đứng hầu cơm, nghe Trọng Nghĩa nói liền xen vào:
– Cậu Nghĩa biết thương chị quá. Chắc bà không nỡ lòng nào ...
Bà Phương đành nói:
– Thôi được rồi, lần này cho Xuân Lan đi, nhưng mày đi mượn áo tắm đi, tao chưa sắm cho mày vì tưởng mày ở nhà. Gấp rồi, sắm không kịp nữa.
Ông Phương trách:
– Bà tệ thật, một chiếc áo tắm cho con mà cũng không sắm được ...
Xuân Lan nói:
– Con không tắm đâu, con đi cho biết biển thôi.
Bà Phương liền nói:
– Không tắm thì ở nhà.
Ngọc Hương đề nghị:
– Thôi được rồi Xuân Lan ơi! Để tao qua nhà con Mai, mượn cho mày chiếc áo tắm. Con Mai bằng mày, không cao hơn và cũng không mập hơn.
Liên Hương nói; – Khỏi đi mượn của ai hết, để đó tao soạn chiếc áo tắm cũ, tao mặc có một hai lần.
Xuân Lan nói:
– Thôi được rồi, chị cho em chiếc áo cũ đó, em tập tắm với mấy chị. Nhưng người ta đông, mắc cỡ lắm.
Bà Phương nguýt Xuân Lan và nói một câu khiến Ngọc Hương để ý ngay:
– Con này giống con Mai Lan như đúc. Muốn cái gì thì làm bộ nói không muốn.
Vì vậy Ngọc Hương liền hỏi:
– Sao em Xuân Lan lại giống chị Mai Lan? Chị ấy khác cha với tụi con mà!
Bà Phương nói:
– Khác cha thì giống mẹ. Con Mai Lan giống tao, Xuân Lan cũng giống tao, có được không?
Ngọc Hương cãi:
– Em xuống Xuân Lan không giống chị Mai Lan. Chị Mai Lan giống mẹ, còn Xuân Lan giống cha. Tụi con đều giống mẹ, chị Liên Hương, em Thiên Hương và con đều có khuôn mặt dài. Cả anh Tài, Nghĩa cũng giống mẹ.
Bà Phương rầy:
– Mày hay nói lộn xộn lắm. Trẻ con biết gì?
Ngọc Hương không chịu thua:
– Mà lạ lắm, tại sao mẹ không đặt cho em Xuân Lan cái tên như chị em con.
Liên Hương, Mai Hương, Ngọc Hương, Thiên Hương, thì Xuân Lan là Vân Hương, hay Tuyết Hương chứ. Tại sao lại có hai tên Lan, Mai Lan, Xuân Lan.
Mai Hương rầy em:
– Con bé này tò mò, lý sự thật đáng ghét. Nên để nó ở nhà cho bõ ghét.
Bà Phương nói khỏa lấp:
– Con nói phải, con này nên cho nó ở nhà một chuyến để biết thân. Nó làm như nó tốt lắm.
Ông Phương nói:
– Chị em thì phải thương yêu, bênh vực nhau, Ngọc Hương đáng khen lắm.
Để ba sẽ thưởng cho con ...
Bà Phương nhìn ông Phương với đôi mắt giận dữ:
– Ai bênh con Xuân Lan ông vừa ý lắm.
Ông Phương nói:
– Cũng là con, không nên có đứa thương đứa ghét.
Bà Phương hỏi:
– Đứa nào thương, đứa nào ghét? Với Mai Lan, ông tử tế lắm? Phải chi ông tử tế đàng hoàng thì nó đã không bỏ nhà tu ...
Ông Phương lườm bà:
– Bà nói gì lạ vậy? Tôi có đối xử ...
Bà Phương không để ông nói hết lời, nạt lớn:
– Thôi, đừng nói nữa! trước mặt con cái ...
– Ai nói? Bà hay tôi?
Bà Phương bỏ đũa đứng dậy, đôi mắt rưng rưng, bữa cơm đang vui bỗng buồn tủi. Ông Phương cũng đứng lên theo. Liên Hương thở dài:
– Cũng chuyện con Xuân Lan. Cái con này là đầu dây mối nhợ cho tất cả chuyện bất hòa ở gia đình này.
Mai Hương nói:
– Khổ quá! Mày thấy mẹ khóc không, con bé kia?
Xuân Lan nói:
– Em đâu dám nói gì.
Ngọc Hương nói:
– Đâu phải lỗi tại nó.
Mai Hương nạt:
– Thì lỗi tại mày vậy.
Chị bếp liền can:
– Ông bà đã giận rồi, các cô đừng cãi lộn nữa.
Xuân Lan cũng đứng lên, đi xuống bếp ngồi khóc. Nó không hiểu tại sao mẹ nó lại ghét bỏ nó như vậy ...Tại sao mẹ nó lại bảo tại cha nó không tử tế, đàng hoàng, nên chị Mai Lan mới đi tu. Không tử tế còn có nghĩa, vì cha ghẻ, mẹ ghẻ thường là như thế. Nhưng tại sao lại không đàng hoàng? Xuân Lan đánh dấu hỏi mà không trả lời được ...
Khi chị bếp dọn mâm cơm xuống, Xuân Lan than:
– Buồn quá chị ơi! Kiểu này thì tôi không thích đi đâu hết. Tôi ở nhà chơi với Quỳnh Như còn vui hơn.
Chị bếp nói:
– Buồn thật ...Bà độ này làm sao ấy. Kiểu này không khéo ông buồn lại bỏ đi chơi, chỉ khổ cho các cô, các cậu. Và em lúc ấy cũng khó mà yên thân được.
Xuân Lan buồn bã chưa biết nói gì thì chị bếp như nhớ ra điều gì.
– À, trường Gia Long có ký túc xa không em nhỉ?
Xuân Lan nhìn chị bếp rồi trả lời:
– Hồi trước thì có, bây giờ dẹp rồi ...Mà chị hỏi làm chi vậy?
– Chị nghĩ nếu còn ký túc xá, em xin ông vô ở nội trú là yên. Tuần trước, chị đi thăm cô Mai Lan, cô ấy ngỏ ý nên cho em vào ở nội trú trong cái trường gì ở gần nhà thờ Tân Định ...
Xuân Lan lắc đầu:
– Không, em không thích ở nội trú, buồn lắm. Em sẽ nhớ nhà.
– Lúc đầu thì vậy nhưng sau em sẽ quen ...
– Tại sao chị Mai Lan cứ lo cho em hoài vậy chị?
– Thì chị ấy yêu em.
– Em cũng là em như các em khác.
Chị bếp lúng túng một hồi rồi nói:
– Bởi vì em ở đây không được mọi người thương ...
Nhưng lần ấy Xuân Lan được đi nghỉ mát với cha mẹ. Bà Phương không bằng lòng lắm, bà vẫn gắt gỏng với Xuân Lan, nhưng khi ra đến Vũng Tàu, gặp bạn bè rủ đậu chến, gầy sòng, bà để mặc Xuân Lan vui đùa với các em, các chị ngoài bãi biển với sự trông nom của ông Phương.
Nhờ vậy Xuân Lan đã sống những ngày thật vui, thật đẹp. Nó có dịp đi dạo trên bãi biển chuyện trò với cha. Nó có dịp hỏi Liên Hương, người chị lớn trong nhà, về người chị khác cha đã khoác áo dì phước.
Liên Hương dặn nó; – Chị ấy đi tu rồi, đừng nói đến chị ấy nữa. Đừng gọi chị ấy bằng Mai Lan mà nên gọi là dì Hélène.
– Tại sao vậy?
– Khi đi tu thì phải khai tử cái tên ngoài đời, lấy tên Thánh.
– Nhưng gọi như vậy thấy kỳ làm sao ấy.
– Đâu có gì mà kỳ.
Đột ngột, Xuân Lan hỏi chị:
– Chị có thương chị Mai Lan không?
Liên Hương nói:
– Lúc chị ấy ở nhà, mẹ đỡ lắm.
– Đỡ lắm là sao?
– Con này hỏi gì cũng hỏi đến nơi đến chốn! Mẹ không làm gì hết. Việc nhà đã có chị ấy. Chị ấy nấu nướng, may vá. Mẹ có thể đi chơi, đi về quê thăm ông bà ngoại. Lúc ấy tao được mẹ dắt theo, thích ghê đi.
– Còn bây giờ?
– Thì khi chị ấy đi tu, nhà buồn lắm, nhất là cha và mẹ. Hai người cãi vả hoài.
– Sao cha mẹ không cho chị ấy cùng đi nghỉ mát với mình?
– Mày ngu, đi nghỉ mát sao được? Chị ấy đã đi tu.
Xuân Lan chỉ một ông cố đạo đang đi dạo trên bãi biển và nói:
– Chứ cái ông linh mục kia đi dạo trên bãi biển đó thì sao? Có ai cấm ông ta đâu?
– Vị linh mục ấy đã tu xong rồi, còn chị mình đang trong thời kỳ thử thách.
– Thời kỳ thử thách, nghĩa là sao hả chị?
– Nghĩa là chị ấy chưa tu xong. Trong thời gian thử thách này, nếu chị Mai Lan quyết tâm tu thì chị sẽ khoác áo Soeur, còn như không chịu nổi kham khổ thì có thể trở về với đời.
– Vậy tại sao chị em mình không rủ chị ấy trở về sống với tụi mình?
– Đừng nói bậy. Nhà nào có người đi tu đắc đạo là nhà ấy có phúc lắm đó.
– Có phúc sao cha lại buồn, mẹ lại khổ? Có phúc cho ai? Em không tin đâu, chị ạ.
– Cái con bé này, mày hỏi lôi thôi mãi, tao bực ghê đi.
– Cái gì em không hiểu thì chị cho em hỏi với chứ. Nhà có người đi tu là có phúc, thì tại sao chị Mai Lan đi tu mẹ lại không vui?
– Chuyện có phúc hay không là chuyện mai sau, còn bây giờ mẹ mất một cánh tay. Có chị ấy ở nhà, chị ấy may vá, dọn dẹp, lo việc bếp núc. Như vậy có phải là mẹ đỡ tình yêu không? Mày còn nhỏ nên không biết. Chứ khi chị Mai Lan ở nhà, mỗi khi có tiệc tùng, chị ấy lo hết, mẹ khỏe hết sức.
Xuân Lan cũng có dịp để tâm sự với cha. Ông Phương hỏi nó:
– Con muốn vào ở ký túc xá không?
Xuân Lan lắc đầu:
– Con không muốn sống xa nhà. Mà tại sao ba hỏi con như vậy?
– Ba sợ con ở nhà không có thì giờ để học. Con phải lo làm bếp, đi chợ, còn thì giờ đâu mà làm bài? Ở ký túc xá, chỉ lo mỗi việc học , con có thể học giỏi.
Ba rất lo cho tương lai của con.
Xuân Lan nghĩ ngợi rồi nói:
– Con không muốn ở ký túc xá. Hôm nọ, chị bếp có cho con biết là chị Mai Lan cũng có ý muốn cho con vào ký túc xá. Nhưng chị ấy đâu có quyền, phải không ba? Đối với con, chị ấy chỉ là chị cùng mẹ khác cha.
– Chị ấy vẫn có quyền, vì là chị của con. Tuy không cùng cha, nhưng là một mẹ.
Xuân Lan liền nói:
– Con nghe nói một khi đã đi tu rồi thì không được phép nghĩ tới chuyện ngoài đời nữa.
– Đúng rồi, nhưng có thể góp ý kiến.
Xuân Lan thở dài:
– Ý kiến của chị Mai Lan thì mẹ có xem ra gì! Thưa ba, con nói như vậy không phải con có ý muốn ở ký túc xá đâu. Con thích ở nhà hơn ...Ở nhà có ba, có các chị, các em.
Ông Phương doi dự một chút rồi nói:
– Rồi đây con sẽ lớn khôn. Con sẽ hiểu. Ba thấy không khí này không thích hợp với con nữa. Để ba bàn với mẹ con cho con vào ký túc xá. Nhưng con đừng đem chuyện này nói cho các chị con nghe.
Xuân Lan đã suy nghĩ nhiều về ý kiến của cha ...
Sau chuyến đi nghỉ mát ấy, cũng gần đến ngày nhập học, Xuân Lan lo mua sắm sách vở với tiền dành dụm và tiền của ba cho. Cũng may cho Xuân Lan là tuần ấy bà Phương chơi bài thường thắng. Lần nào bà về đến nhà, mặt mầy cũng vui vẻ. Bà cho Xuân Lan tiền và hơi:
– Con sắp tựu trường rồi phải không? Đây, mẹ cho con tiền để mua sách vở.
Có khi bà nhìn Xuân Lan với đôi mắt thật âu yếm:
– Mày ngó vậy mà có phúc đấy ...
Nhưng một hôm, không biết bà Phương gặp chuyện gì không may, về đến nhà là rầy la ầm ĩ. Chị bếp cũng bị rầy như tát nước vào mặt. Vì vậy, bữa cơm hôm ấy không vui chút nào. Ông Phương can bà:
– Việc gì thì phải dẹp lại đã. Ăn uống xong hãy rầy la.
Bà Phương nói:
– Tôi bực mình mấy đứa con quá!
Ông Phương nhìn các con:
– Các con làm gì để mẹ tức giận như vậy? Làm biếng học phải không?
Bà Phương nói:
– Ông đâu có để ý đến con cái. Một mình tôi lo, muốn hụt hơi.
Ông Phương nói, giọng mỉa mai:
– Bà lo nhiều quá, hèn chi xanh xao, ốm yếu. Lo cho con hay lo cho mấy ông tướng?
Bà Phương làm thinh thì ông Phương nói:
– Con đông cũng mệt. Ai biểu bà để chúng nó ở nhà hết làm chi. Người ta có con đông thường đem gởi bớt ở ký túc xá. Trong ấy, người ta dạy dỗ tập tành nó nên người.
Bà Phương nói:
– Hồi đó, tôi bàn cho con Mai Lan vào ở ký túc xá, ông không chịu.
– Hồi đó bà còn ít con ...
– Vậy bây giờ ông tính gởi đứa nào, nói tôi nghe đi.
Ông Phương chưa kịp nói thì Ngọc Hương la lên:
– Con không thích ở ký túc xá đâu. Con bạn con ở nội trú, mỗi chủ nhật về nó kể nhiều chuyện nghe mà phát chán.
Liên Hương nói:
– Con cũng không thích ở ký túc xá. Nhà mình rộng rãi thế này, việc gì không ở? Phải chi mình ở dưới quê ...
Bà Phương nói:
– Tụi bây ai cho ở ký túc xá? Tiền đâu mà ở? Mỗi tháng mỗi đứa năm sáu nghìn, chứ ít ỏi sau?
Ông Phương nói:
– Tôi thấy con Xuân Lan cứ làm bà giận hoài, có lẽ nó không hạp tuổi bà.
Vậy tốt hơn nên cho nó vào ở trong ký túc xá.
Xuân Lan nói:
– Con không ở đâu. Con không muốn sống cha mẹ, các chị, các em.
Ông Phương rầy Xuân Lan:
– Các con biết gì? Việc người lớn xếp đặt, các con chỉ biết vâng lời.
Bà Phương cười lạt:
– Ông muốn con Xuân Lan ở ký túc xá à? Vậy thì hãy gởi nó lên Đà Lạt, ở với cô con Mai Lan vậy.
Ông Phương nói:
– Cho nó nội trú ở trường Thanh Quan.
Bà Phương nói, giọng cương quyết:
– Không được, bộ ông sợ nó ở nhà, học không được chứ gì? Tôi có sai gì nó đâu, công việc nhà đã có chị bếp, mấy chị nó tôi còn không sai nữa là nó.
– Bà không hiểu ý tôi. Tôi thấy nó ở nhà không hạp.
– Thôi, ông đừng nói nữa. Hạp hay không kệ tôi, không việc gì đến ông. Con tôi, tôi để để nhà, bỏ vào ký túc xá, tôi nhớ chúng nó chịu không nổi. Nếu ông không thích cho con Xuân Lan ở đây, thì tôi đưa nó lên Đà Lạt ở với cô con Mai Lan, như vậy là ông hết nói.
Tối hôm ấy, Xuân Lan hỏi Liên Hương:
– Cô của chị Mai Lan đâu phải cô của tụi mình, phải không chị?
– Cô là chị cha. Mà chị ấy và mình khác cha thì cô chị ấy đâu phải cô của mình.
Xuân Lan nói:
– Em cũng nghĩ như vậy. Cô của chị Mai Lan là ai vậy chị?
– Tao đâu biết. Hồi chị Mai Lan còn ở ngoài đời, thỉnh thoảng chị ấy lên Đà Lạt chơi vài tuần rồi về. Có lần chị lên trên ấy ở sáu bảy tháng. Tao còn nhớ kỳ, mẹ lên ở với chị cả hai ba tháng và mẹ sanh mày trên ấy ...Rồi sao đó, chị Mai Lan đi tu. Mà Xuân Lan à, mày hỏi làm gì? Mày hỏi tao chứ mày hỏi mẹ thì mày đã bị ngay một trận đòn rồi ...
Xuân Lan làm thinh, thở dài và vài phút sau lại hỏi:
– Cô của chị Mai Lan tên gì vậy chị?
– Tao đã nói không biết ...
Xuân Lan nghĩ:
– Mình phải hỏi chị bếp mới được. Chỉ có chị bếp mới biết.
Ngày hôm sau, nhân ông Phương đi làm, bà Phương đi chơi bài, mấy chị em đều đi học, Xuân Lan ở nhà phụ chị bếp liền hỏi:
– Chị à, cô của chị Mai Lan ở trên Đà Lạt phải không?
Chị bếp ngạc nhiên, nhìn Xuân Lan và hỏi:
– Sao em biết?
– Em nghe mẹ nói.
– Mẹ nói hồi nào?
Xuân Lan kể sơ cho chị bếp nghe, chị thở dài và nghĩ:
“Bà này hễ giận là nói toạc ra hết. Có ngày con bé này cũng biết.”.
Chị bếp liền nói:
– Chị Mai Lan của em có một người cô ruột ở trên Đà Lạt là bà Thưởng, góa chồng, làm chủ một đồn điền trà.
– Có phải trước khi đi tu, chị Mai Lan lên ở với bà Thưởng cả năm, sáu tháng gì đó phải không?
– Ai kể cho em nghe vậy?
– Chị Liên Hương.
– Bà Thưởng thương chị Mai Lan lắm. Khi mẹ em tái giá, bà muốn bắt chị Mai Lan để nuôi, mẹ em không bằng lòng. Vả lại lúc ấy ông Thưởng còn sống, nên mẹ em sợ cảnh dượng- cháu, nên không dám giao chị Mai Lan cho bà.
– Cảnh dượng- cháu là cảnh gì?
Chị bếp biết mình lỡ lời, liền nói:
– Cô là cô ruột, không sao. Nhưng còn dượng thì đâu phải ruột thịt, vì vậy ăn uống tốn kém, dượng không bằng lòng thì sao ...
– Bà Thưởng không có con sao chị?
– Có chứ, nhưng chỉ có hai cậu con trai.
– Hai anh ấy rồi ở đâu?
– Hai cậu ấy đối với chị Mai Lan thuộc về vai em. Lâu rồi chị không nghe nói gì về bà Thưởng nên chị không biết.
– Em với bà Thưởng thì đâu có bà con gì phải không chị? Vậy tại sao mẹ em lại đòi gởi em lên trên ấy?
– Thì hờn giận, mẹ nhớ đến ai, mẹ nói nấy. Mà gởi thì cũng được, có sao đâu.
Bạn bè còn cho con ở trọ đi học được, nữa là chỗ bà con, em chồng trước.
– Ừ nhỉ. Em hay suy nghĩ vẩn vơ quá chị ạ. Em nghe cái gì lạ là bắt suy nghĩ liền, em biết như vậy không tốt phải không chị? Người vô tư mới sung sướng, Quỳnh Như nói với em như vậy đó.
– Phải rồi. Người nào hay suy nghĩ thường khổ sở, cũng như người khôn khéo thường cực thân.
Xuân Lan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Theo ý chị, em có nên lên Đà Lạt ở với cô Thưởng không?
Chị bếp hỏi lại:
– Vậy chứ em có muốn rời khỏi nơi này không?
– Em không muốn chút nào cả, chị ạ. Em ở đây, tuy mẹ không thương em bằng mấy chị, nhưng có ba thương em. Lại nữa, đôi khi em cũng thấy mẹ nhìn em ra vẻ thương hại. Tại sao vậy chị?
– Thương chứ sao lại thương hại? Hết hồi giận, đến hồi thương.
– Ba muốn em ở ký túc xá. Nhưng mẹ không cho, đòi đem em gởi cho co Thưởng, như vậy ba có chịu không?
– Chắc là không.
Chị bếp nghĩ:
“Bà chủ đưa bà Thưởng ra là ông chủ đành dẹp bỏ ý muốn cho Xuân Lan ở ký túc xá. Bà chủ bao giờ cũng cao tay ấn hơn ông chủ. Vì vậy mà chuyện Xuân Lan đi ở ký túc xá đàng phải gác lại.”.
Vào học trường Gia Long, Xuân Lan ngồi gần một cô bạn tên Thúy. Thúy rất đẹp, nhưng nhà nghèo. Vừa quen nhau có một ngày, Thúy và Xuân Lan đã thân nhau ngay. Thúy nói cho cô bạn mới biết Thúy thi đậu vào trường Gia Long mà dì Thúy không mừng chút nào hết.
Xuân Lan hỏi:
– Dì, chứ không phải mẹ à?
Thúy kể:
– Dì, tức là mẹ kế, vì mẹ Thúy đã chết khi Thúy mới ba tuổi. Kể ra dì của Thúy không đến nỗi độc ác, bà ấy cũng thương Thúy như các con của bà, nhưng nhà nghèo, con đông nên dì Thúy lo cho Thúy học lên nữa không nổi. Dì Thúy muốn Thúy ở nhà giúp dì buôn bán, lo việc bếp núc ...Nhưng cha Thúy muốn Thúy đi học để sau này dìu dắt các em.
Xuân Lan hỏi:
– Rồi bây giờ Thúy đi học, dì Thúy có giận không?
– Không giận, nhưng không vui. Thúy đi học về là làm việc nhà, đâu dám học ban ngày. Mãi đến chín giờ tối, việc nhà xong, các em đều đi ngủ, lúc ấy Thúy mới học ...Học đến mười hai giờ.
Xuân Lan nghe Thúy nói, liền nghĩ:
– Vậy thì mình còn sướng hơn Thúy nhiều.
Từ khi làm bạn Thúy, Xuân Lan cảm thấy đỡ hờn tủi. Về nhà, Xuân Lan vui vẻ dọn dẹp, giúp chị bếp làm cơm, đôi khi còn tự giặt lấy quần áo. Mỗi khi bà Phương đi chơi về, Xuân Lan vội vã quạt cho bà, hoặc đi lấy khăn ướt để bà lau mặt cho khỏe, tỏ ra rất tình yêu lắng cho bà. Bà Phương không khỏi lấy làm lạ, tự hỏi:
– Tại sao độ này con bé lại tỏ ra lo lắng cho ta như vậy?
Nhờ vậy mà trong nhà bớt rầy rà. Xuân Lan còn tìm cách làm vừa lòng hai chị Liên Hương và Mai Hương, nên không chị nào ghét nó nữa. Hễ nó thấy mấy chi cần gì là nó làm giùm ngay, như ủi một chiếc áo dài, dọn làm giường, treo màn. Còn Ngọc Hương thì thương Xuân Lan hơn trước nhiều.
Xuân Lan không còn cảm thấy buồn tủi khi cha mẹ, các em đi chơi hay đi nghỉ mát mà không cho nó đi. Nó vui vẻ ở nhà vì có dịp để làm bài, để học hành. Nhưng giờ đây bà Phương lại muốn cho nó đi.
– Con học gì mà nhiều quá vậy?
Nhìn ông Phương, bà nói:
– Con bé học nhiều đến nỗi gầy và xanh.
Ông Phương rầy nó:
– Có học thì cũng phải có giải trí chứ. Mẹ cho con đi chơi, sao con không đi?
Xuân Lan nói:
– Con đi thì ai ở nhà trông nhà?
Bà Phương nói:
– Độ rày sao con bé đâm ra biết điều quá!
Một hôm bà hỏi chị bếp khi Xuân Lan đi học:
– Ai khuyên con bé mà độ rày nó dễ chịu quá vậy?
Chị bếp liền nói:
– Xuân Lan vào học ở Gia Long, có một cô bạn con nhà nghèo, cô này vừa đi học vừa làm việc nhà. Xuân Lan thấy người ta khổ như vậy mà còn học được thì nghĩ lại cảnh mình, thấy còn sung sướng hơn bạn bè nhiều, nên không dám vòi vĩnh gì nữa.
Bà Phương nói:
– Vậy thì nó cũng dễ thương đấy. Nhưng tôi em khi lớn lên, nó sẽ hiểu.
Chị bếp hỏi lại:
– Ai nói cho nó hiểu? Bà đừng nói thì thôi, chứ ai biết mà nói.
– Chị không nghĩ mẹ nó có thể nói cho nó nghe sao?
– Kìa. Bà lại nhắc đến mẹ nó.
– Nhưng một ngày nào đó nó cũng sẽ hiểu, chị ạ. Ở đời có việc gì giấu được mãi đâu.
Thúy, bạn của Xuân Lan, làm cho Xuân Lan trở nên siêng năng, biết thương cha mẹ, các chị, các em, nhưng cũng chính Thúy đã mở mắt cho Xuân Lan hiểu một sự bất công đầy bí mật đang bao phủ quanh cuộc đời nó.
Một hôm, vì không thuộc bài, Xuân Lan bị cô giáo bắt chép bài phạt. Khi ra chơi, Xuân Lan buồn lắm, đứng khóc ở một góc sân trường. Thúy thấy vậy chạy lại hỏi:
– Tại sao hôm nay Xuân Lan không thuộc bài? Xuân Lan đâu phải làm biếng, chắc là có việc gì xảy ra?
Xuân Lan nói:
– Đêm qua, cha mẹ tôi gây gổ sáng đêm, nên tôi không sao học được. Tôi buồn quá.
Rồi như để trút tâm sự của mình, Xuân Lan kể Thúy nghe về gia đình mình, về sự bất hòa của cha mẹ. Xuân Lan còn cho Thúy đọc những trang nhật ký mà Xuân Lan đã bắt đầu viết sau khi thi đậu vào trường Gia Long.
Thúy nói với bạn:
– Không thể có chuyện bất công như vậy, nếu chị là con cùng cha mẹ với các chị em trong nhà. Lại nữa, còn chuyện Mai Lan. Tại sao chị ấy đi tu?
– Đôi khi tôi cũng thắc mắc như vậy ...
Thúy liền nói:
– Tôi sống với mẹ ghẻ mà còn không có cảnh ấy nữa là chị. Gia đình tôi nghèo, thế mà những chuyện con thương con ghét còn không có. Nhưng mà thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, hãy ráng học đi, thế nào rồi cũng có ngày cái màn bí mật này sẽ vén lên. Xuân Lan có hiểu tại sao chị bếp bảo rằng chị Mai Lan không thể ở với dượng không?
Chị bếp giải thích cô là cô ruột, còn dượng là người dưng, ăn ở tốn kém ông dượng không bằng lòng.
Thúy cười:
– Đâu phải vậy. Ông dượng là người dưng, ông ta không cần dư luận, không sợ lễ giáo. Ông ta dám làm chuyện tồi bại với cháu vợ. Xuân Lan không nghe người ta nói sao?
– Nói gì?
Thúy cười:
– Chị này ngây thơ quá. Chị không biết gì hết. Ở gần nhà tôi có ông nọ, nhân lúc bà vợ về quê, đêm lại chui vào phòng cô cháu kêu bằng dượng. Cô này đang ngủ, hốt hoảng thức dậy, kêu lên, cả xóm thức dậy chạy qua nhà ông ấy, tưởng là có trộm cướp gì đó. Nào ngờ không có trộm của, cướp của, mà chỉ có kẻ định cướp tình ...
Xuân Lan vẫn ngây thơ chưa hiểu, vì trong gia đình Xuân Lan không ai kể những chuyện ấy cho Xuân Lan nghe. Thúy sống trong đám bình dân, hằng ngày nghe và thấy những chuyện thực tế, nham nhở hơn, nên Thúy sớm hiểu đời hơn Xuân Lan. Thúy kể Xuân Lan nghe những chuyện trai gái đàng điếm, sa đọa của những thanh niên trong xóm và đã mở mang đầu óc cho Xuân Lan.
Một hôm Xuân Lan hỏi chị bếp:
– Người nghèo khôn hơn người sung sướng phải không chị?
– Em nói gì chị không hiểu?
– Con Thúy, bạn em, biết nhiều chuyện lắm. Em quen với nó mới biết mình ngu dại, không hiểu đời chút nào.
Rồi Xuân Lan kể chị bếp nghe chuyện ông dượng đêm tối chui vào phòng cô cháu vợ, chuyện chị Hai vợ lính, chờ lúc chồng đi công tác xa, đưa người lạ về nhà ...
Chị bếp hốt hoảng nói:
– Những chuyện ấy em nghe làm gì cho bẩn tai? Lần sau nếu cô Thúy kể thì đừng nghe, bảo cô ấy đừng kể bậy bạ, nghe chưa? Bà mà hay được thì bà không cho em đi học ở Gia Long nữa.
Xuân Lan cãi:
– Tại sao lại không cho em nghe những chuyện ấy? Phải hiểu đời, phải biết những chuyện dơ bẩn ấy để tránh cạm bẫy của người ta chứ. Cứ ở ru rú trong nhà, cứ tưởng thiên hạ ai cũng tốt, cũng trong sạch thì lầm chết.
– Cô bạn của em còn nhỏ, làm sao biết được những chuyện ấy? Cô ta nghe người ta bịa đặt.
– Chuyện sờ sờ xảy ra trong xóm, bịa đặt nỗi gì? Con Thúy biết nhiều chuyện lắm, nó khôn hơn em gấp bội, em phải chơi với nó để học khôn chứ.
Chị bếp nhìn Xuân Lan với đôi mắt lo âu:
– Em có khi nào đem chuyện gia đình nói cho cô Thúy nghe không? Đừng nói đấy nhé.
– Chuyện gia đình là chuyện gì?
– Chuyện nhà mình.
– Chuỵên nhà mình thì đâu có gì phải nói.
– Ừ, vậy thì tốt.
Xuân Lan bỗng thở:
– Bạn bè thì làm sao khỏi kể qua kể lại ...Em kể cho nó nghe là em ít được mẹ thương, như vậy có sao không?
– Em không nên nói như vậy. Bà thương em lắm.. – Em cũng muốn nghĩ như vậy cho đỡ tủi, nhưng mỗi lần cha và mẹ em gây lộn thì cha tỏ ra thương hại cho em, còn trái lại mẹ xem em như kẻ thù, một cái gai trước mắt, chị không thấy vậy sao?
Chị bếp vội vàng nhìn trước, nhìn sau, rồi nói:
– Em đừng nói vậy.
– Chị không cho em nói sự thật à? Chị ở đây lâu năm, như người thân trong nhà, chị không thấy điều này hay sao? Hay chị không muốn thấy?
– Nếu em muốn tiếp tục đi học tử tế thì đừng nói nhảm như vậy. Bà mà nghe được, bà sẽ cho em nghỉ học cho mà xem.
– Nội cái chuyện chị hăm dọa, mà biết đâu chị không nói sự thật, đủ thấy em không được thương chút nào.
Chị bếp khuyên lơn, dỗ dành Xuân Lan để nó đừng hằn học nữa. Nhưng rồi chuyện gia đình của bà Phương cứ xào xáo hoài, khiến Xuân Lan cảm thấy bực bội khó chịu.
Mỗi lần có chuyện cãi vả với ông Phương, bà Phương thường gắt gỏng với Xuân Lan. Đôi khi vừa cãi xong ở trên lầu, bà bỏ xuống nhà, thấy Xuân Lan ngồi học, liền la rầy nó:
– Học gì mà học hoài vậy? Nhà cửa không dọn dẹp ...
Thật ra nhà cửa rất ngăn nắp. Xuân Lan thường hứng chịu những cảnh bị rầy oan như vậy, nhưng bây giờ không phải như trước, Xuân Lan chống cự lại:
– Nhà cửa ngăn nấp rồi, sao mẹ bảo dọn gì nữa?
Thế là bà Phương cho Xuân Lan một trận đòn nên thân:
– Mày hỗn với tao? Mày cãi tao?
Và cũng thế là ông Phương can thiệp:
– Bà không được đánh đập, hành hạ nó như thế!
Bà Phương nói:
– Ông đừng tưởng tôi thua me, gỡ bài cào. Nó hư, tôi rầy la nó.
– Nó hư?
Ông Phương gằn lại:
– Nó hư? Nó lo học hành, bà lại bảo là nó hư. Còn lũ con của bà nằm trên lầu đọc tiểu thuyết nhảm nhí, cười đùa, thì bà cho là nên, phải không?
Bà Phương tức giận:
– Lũ con của tôi? Ông ăn nói hay nhỉ? Ông làm như chỉ mình con Xuân Lan là con của ông.
Xuân Lan đã nghe hết những lời cãi cọ ấy. Tại sao lại có chuyện con ông, con tôi? Và chẳng những chỉ một mình Xuân Lan để ý đến điều này, mà Mai Hương, Ngọc Hương từ trên lầu chạy xuống cũng đã nghe rõ tất cả. Chị bếp thấy vậy vội vàng chạy lên can khéo:
– Ông bà lại quá giận rồi!
Chị bếp vừa nói vừa nhìn Xuân Lan. Thế là ông bà Phương đã hiểu, không dám nói gì thêm, bỏ lên lầu ...
Xuân Lan ôm lấy chị bếp khóc lớn. Nãy giờ bị đánh đau nhưng nó không dám khóc, vì nó sợ cha nó thương nó rồi lại rầy la mẹ nó.
Mai Hương thấy nó khóc, nạt lớn:
– Mày làm gì mà khóc ầm lên như vậy?
Xuân Lan nói:
– Chị không thấy mẹ đánh em lằn ngang lằn dọc như vậy sao?
Vừa nói Xuân Lan vừa đưa lưng cho Mai Hương xem. Ngọc Hương thấy vậy xuýt xoa:
– Tại sao mẹ đánh mày?
– Tại em ngồi học dưới này.
Mai Hương nói:
– Vô lý.
Chị bếp nói:
– Trong lúc bà giận, bà có nói gì thì em làm thinh. Tại sao em cãi lại?
Ngọc Hương nói:
– Dạo này ba mẹ hay cãi nhau quá. Mà tại sao lúc nãy ba nói gì lạ vậy? Tụi con của bà, lũ con của bà?
Mai Hương nạt:
– Ba giận ba nói như vậy, có được không?
Trên lầu, ông Phương và bà Phương cãi ầm lên rồi thì bàn ghế bị xô đẩy.
Ông bà đấm đá nhau mà cửa phòng thì đóng kín.
Liên Hương hốt hoảng chạy xuống kêu chị bếp, chị chán nản nói:
– Làm sao can được? Cãi hoài, còn làm ă gì được! Không biết chuyện gì vậy nữa.
Mai Hương nói:
– Chắc mẹ ghen vì độ rày ba hay về trễ, mà ba thì cứ bảo bận công việc.
Liên Hương rầy em:
– Con nít biết gì mà nói.
Liên Hương không thấy chị bếp hành động gì thì đề nghị các em:
– Hay chị em mình kéo lên kêu cứu, để ba đánh mẹ chết thì sao?
Xuân Lan nói:
– Mẹ cắn ba chết thì có.
Mai Hương nạt Xuân Lan:
– Mày có câm cái miệng mày không? Đầu đuôi cũng tại mày mà nhà này mới xảy ra những chuyện cãi vả đánh đập đó, mày nghe chưa?
Xuân Lan khóc lớn:
– Mẹ đánh em như thế này, chị còn rầy em nữa sao?
– Có sao mẹ mới đánh mày chứ.
Liên Hương nói:
– Thôi, chúng ta kéo lên lầu và kêu khóc lên là ba mẹ phải im, không cãi nữa.
Chị bếp nói:
– Liên Hương nói phải đó.
Liên Hương và các em kéo nhau lên lầu, Xuân Lan ngồi khóc bên chị bếp.
Nó hỏi chị:
– Có phải em không phải là con của mẹ?
– Đừng nói tầm bậy.
– Lúc nãy ba nói vậy đó, em rõ nghe rõ ràng mà.
Chị bếp lắc đầu:
– Không phải đâu, em nghe lầm rồi.
– Không, em nghe rất rõ.
– Giận thì ông nói như vậy cho đỡ tức, mà em nghĩ chi chuyện ấy?
– Sao không nghĩ? Em nói thật cho chị biết, nếu em biết rõ em không phải là con của ba mẹ em thì em đi khỏi ngôi nhà này ngay. Em không ở đây, ở để bất cứ chuỵên gì cũng đổ tại em, em tức lắm, có ngày không nhịn được, em sẽ cãi lại, bị ăn đòn không ích gì.
Chị bếp chặm nước mắt cho Xuân Lan:
– Làm gì có chuyện lạ vậy? Không phải con thì ai nuôi làm gì?
Hôm ấy Xuân Lan giận lắm, chị bếp khuyên gì nó cũng không chú ý nghe, và hôm sau vào trường, vừa gặp Thúy là nó tâm sự, kể lể. Thúy nghe vậy nói:
– Vậy thì chị không phải là con ruột, biết đâu không là đứa con hoang?
– con hoang là sao?
Thúy cười:
– Ông Bá trong xóm tôi có vợ con đàng hoàng. Thế mà ông đi lấy ai không biết, đến khi nhân tình của ông có thai, cô ta sanh rồi liền giao con cho ông. Ông phải ẵm về và thú thật với bà Bá và bà nuoi đứa bé. Mỗi khi bà giận, bà rầy con bé và nói mày là một đứa con hoang, và cả xóm đều gọi nó là đứa con hoang.
Xuân Lan nói:
– Tội nghiệp con bé:
– Và hễ ông Bá nghe bà chửi mắng con bé thì ông lại hét lên:
“Thà tôi gởi nó cho cô nhi viện còn hơn”. Bà Bá liền thách:
“Thì ông đem nó gởi đi, bộ tôi cần nuôi nó lắm hay sao?”.
Xuân Lan nhìn Thúy và lúc ấy cảm thấy xấu hổ, vội vnàg nói:
– Không đâu, tôi không phải là đứa con hoang, chị đừng hiểu lầm mà nói ầm lên, tụi bạn nghe chúng nó khinh tôi.
Thúy nói:
– Tôi không nói đâu. Nói tầm bậy như vậy sao được.
Nhưng từ hôm ấy, Xuân Lan bỗng có mặc cảm bị Thúy khinh rẻ, nên không dám kể gì cho Thúy nghe nữa.
Với người lớn, người ta còn không thể trao gởi một tâm sự, thì với những đứa trẻ như Thúy, nghe ai kể gì là năm mười phút sau không để trong lòng, phải kể lại cho người khác nghe. Vì vậy đã có vài cô bạn trong lớp xì xầm với nhau:
– Xuân Lan vậy mà là đứa con hoang đó, tụi bây ạ.
Một nữ sinh dường như thông thạo, hỏi:
– Con hoang? Này, chị đừng nói tầm bậy nghe! Chuyện như vậy quan hệ lắm. Con hoang thì làm sao có mẹ cha? Chị ấy là Phạm Thị Xuân Lan ...
Một nữ sinh khác nói:
– Rủi họ Phạm là họ mẹ thì sao? Mình đâu có thấy khai sinh của chị ấy mà biết họ Phạm là họ cha hay họ mẹ ....
– Làm sao xem khai sanh của chị ấy.
Thúy nghe các bạn bàn như vậy thì lo sợ Xuân Lan nghe được, thế nào cũng trách Thúy bép xép ...Nhưng Xuân Lan khi nghe Mận, co bạn ngồi ở bàn sau, hỏi:
– Chị có giấy khai sanh đó không? Cho tôi xem đi.
Xuân Lan hiểu ngay và hỏi:
– Việc gì vậy? Chị muốn xem khai sanh để biết cha mẹ tôi tên gì, và khi giận tôi, chị kêu tên cha mẹ tôi phải không.
Mận nói:
– Làm gì có chuyện ấy? Mình bây giờ học trung học rồi, đâu phải như ngày còn học tiểu học. Tôi thấy tụi nó xầm xì chị là đứa con hoang nên tôi muốn biết rõ sự thật. Chị có cha mẹ giàu sang, ở nhà lầu, đông chị em, danh giá, đàng hoàng, tôi nghe tức lắm. Tôi mà ở địa vị chị, tôi phải kiện lên ban giám đốc mới được.
Xuân Lan bật lên khóc. Mận hốt hoảng:
– Việc gì vậy?
– Đầu đuôi cũng tại chị Thúy. Có phải chị ấy đưa tin này không?
Thế là Xuân Lan đi tìm Thúy. Cả hai cãi ầm lên và sự việc đã đến tai bà giáo sư hướng dẫn. Bà này đòi đưa Thúy ra Hội đồng kỷ luật, làm Thúy và Xuân Lan bị kêu lên kêu xuống phòng giám thị hoài, không học hành gì được.
Bà hiệu trưởng viết thư về nhà mời phụ huynh của Thúy đến, rồi mời cả phụ huynh của Xuân Lan.
– Khi biết việc này, ba mẹ có đánh đập em không chị? Con Thúy cứ nói tại em kể cho nó nghe như vậy, chứ nó làm sao biết được chuyện gia đình. Em cãi không lại nó. Nó có nhiều bạn bè làm chứng cho nó, còn em thì không có ai hết.
Có mỗi một con Mận thì nó không dám bênh vực em.
Chị bếp nói:
– Vậy thì chắc em không tránh khỏi bị đòn. Ông bà khi nhận được giấy mời của trường chắc sẽ buồn lắm.
Xuân Lan càng lo nên hỏi chị bếp nữa:
– Vậy em xin bà hiệu trưởng bỏ qua việc này được không?
– Thì em vào lớp thưa với bà giáo đi.
– Em sợ lắm. Bà giáo nhất định trị tội con Thúy vì bà không ưa nó, nó bép xép lắm. Lần nào nó vào lớp cũng bị bà rầy hết chuyện này đến chuyện khác.
Nhiều bạn trong lớp cũng không ưa nó, chị ạ. Lúc mới vào học, em thương nó lắm, nhưng bây giờ em không sao thương nó nổi. Nó tò mò lắm, hỏi chuyện người này, đem kể lại cho người khác nghe và sinh ra đôi chối ...Mấy bạn trong lớp chê nó thành phần thấp kém, không phải con nhà sang trọng. Chị Hồng Ngọc, con một bác sĩ, nói với em:
“ Sao Xuân Lan lại chơi thân với con Thúy?
Tối nào tôi cũng thấy nó gánh nước thuê. Nó cũng chửi thề, cãi lộn không thua gì mấy con mụ đi gánh nước mướn”. Em không có óc phân chia giai cấp, nhưng bây giờ em mới thấy Thúy thật khó thương ...Em không biết phải làm sao. Em khổ quá.
Chị bếp nói:
– Ông bà thường đi vắng. Từ nay nếu có thư nhà trường gởi về thì tôi cất đim không đưa lại cho ông bà, có được không?
– Không được đâu.
Xuân Lan đã lo nghĩ, sợ hãi đến phát sốt và không thể đi học được. Trong khi ấy, thư của nhà trường gởi đến ông Phương và mời ông đến trường để bà hiệu trưởng nói về Xuân Lan ...Cũng may bức thư ấy đến nhằm lúc bà Phương đi Vũng Tàu hành hương với mấy người bạn, và không hay biết gì về chuyện xảy ra ở trường. Ông Phương khi nhận được thư mời, hỏi Xuân Lan:
– Việc gì trong trường mà người ta mời ba?
Xuân Lan lúc đầu do dự không dám nói, nhưng sau đó thấy chỉ có một mình cha, liền kể hết cho cha nghe.
Ông Phương kinh ngạc nhìn Xuân Lan và hỏi:
– Nếu con không nói gì với con Thúy thì làm sao nó dám bịa đặt như vậy?
Có lẽ nhà trường muốn đuổi nó nên mới làm lớn chuyện như thế này ...Ngày mai ba vào trường, sẽ tùy cơ ứng biến.
Xuân Lan nói:
– Ba xin bà hiệu trưởng đừng đuổi Thúy nghe ba. Nhà Thúy nghèo lắm, nó lại có mẹ ghẻ.
Ông Phương nói:
– Nhưng phải làm cho nó sợ mới được.
Xuân Lan toan đứng dậy đi về phòng thì ông Phương bảo nó lại ngồi gần bên ông và ông hỏi:
– Mây hôm nay con bị bệnh không đi học phải không?
Xuân Lan nói:
– Con bị bệnh hai hôm nay.
– Có phải vì chuyện con Thúy làm con lo sợ mà phát bệnh phải không?
– Thưa ba, con sợ mẹ hay được thì mẹ sẽ đánh con.
– Nhưng bây giờ mẹ con đi lễ phật rồi. Việc này ba không để mẹ con biết đâu. Con hãy ngồi đây cho ba hỏi vài điều.
Xuân Lan nhìn cha với ánh mắt thật buồn. Ông Phương nói:
– Con có điều gì buồn không? Có phải vì chuyện con thương, con ghét không? Mẹ con không thương con bằng Ngọc Hương hay các chị con nên con buồn phải không? Mấy lúc nay ba định nói với con chuyện này, nhưng không có dịp. Nay mẹ con đi khỏi, mấy chị con đi chơi với cậu Nguyên, ba có thể chuyện trò lâu với con. Đâu, con có việc gì buồn cứ nói hết cho ba nghe đi.
Xuân Lan ứa nước mắt:
– Con khổ lắm.
– Thì hãy nói hết cho ba nghe đi. Mấy chị có ai ăn hiếp con không?
– Mỗi khi mẹ và ba cãi lộn, hoặc mẹ la rầycon thì chị Liên Hương , Mai Hương đều bảo tại con mà ra cả. Nếu con đi khỏi nhà này thì gia đình sẽ yên vui, không có chuyện gì xảy ra hết. Lúc sau này con không muốn nghĩ đến chuyện thương ghét, con cố gắng học hành và làm vui lòng mẹ. Được mấy tuần rồi ... mẹ có vẻ yêu thương con ... nhưng rồi cha mẹ vẫn gây gỗ. Con nghe mẹ nói con ông, con tôi ... không biết con có phải là con của ba mẹ không, hay chỉ là đứa con nuôi?
Xuân Lan không biết diễn tả những ý nghĩ của nó, nhớ đâu nói đó, và ông Phương cũng hiểu nó đang nghĩ gì và buồn tủi vì lẽ gì.
Ông vuốt tóc nó:
– Làm gì có chuyện con ông, con bà, con nuôi? Các con hiện sống dưới mái nhà này đều là con của ba mẹ, chỉ có chị Mai Lan mới là con riêng của mẹ con.
Nhưng khi chị Mai Lan còn ở nhà thì ba cũng xem chị như con ruột, ba cho đi học, dạy dỗ, nuông chiều. Chị con đi tu là vì mẹ con. Lúc nào mẹ con cũng có ý nghĩ ba không yêu thương Mai Lan vì nó là đứa con riêng của mẹ con, vì vậy chị con buồn và đi tu.
Xuân Lan nhìn cha với đôi mắt sáng quắc:
– Mai Lan buồn nên đi tu, chứ không phải chị mộ đạo, có cốt tu phải không ba? Tại sao hồi đó ba không ngăn cản chị con?
– Ba đâu có quyền, vì ba không phải là cha ruột.
– Chị Mai Lan thương con lắm, ba ạ. Lần nào con vào thăm, chị ấy cũng ôm con vào lòng và đôi mắt đầy lệ.
Xuân Lan nói xong, ứa nước mắt. Ông Phương cũng không giấu được sự cảm động. Ông nói:
– Tại con giống chị Mai Lan, trong khi mấy chị con và các em con ở đây không ai giống Mai Lan cả.
Xuân Lan nói:
– Vậy mà chị bếp nói chỉ có con giống ba mà thôi. Ở nhà này chỉ có khuôn mặt con là khác. Mấy chị mấy em giống mẹ, chị Mai Lan cũng giống mẹ. Ai cũng nói vậy, chỉ có ba là nói khác.
Ông Phương làm thinh thì Xuân Lan nói tiếp:
– Thưa ba, con không hiểu tại sao mẹ không thương con?
– Con đừng nghĩ vậy.
– Sự thật như vậy, con không muốn nghĩ cũng không được. Lúc con còn nhỏ, con không hiểu ... thì thôi, bây giờ con đã hiểu thế nào là thương, thế nào là ghet. Ba không thấy có sự chênh lệch sao ba?
Ông Phương lúng túng một lát nói:
– Tánh mẹ con không chừng không đỗi.
– Các bạn thấy con thường buồn nên hay tò mò, và con thì khờ dại, than thở với chúng nó, vì vậy chúng nó nói con không phải là con của cha mẹ, là con hoang.
– Lần sau con đừng kể lể tâm sự như vậy nữa. Đời này không thể tin ai hết.
Để ba vào trường dàn xếp cho đứa bạn của con khỏi bị đuổi học, nhưng cũng phải bị phạt.
Xuân Lan hỏi cha:
– Tại sao mẹ đòi đưa con lên Đà Lạt ở với bà Thưởng nào đó vậy ba?
Ông Phương nói:
– Khi giận thì mẹ con nói như vậy. Nhớ ai thì nói đến người ấy, nhớ gì nói đấy. Con đừng suy nghĩ nhiều. Vì lẽ ấy mà có lần ba muốn cho con vào ở nội trú.
– Không, con không muốn ở nội trú. Con đã thiếu tình thương mà vào nội trú, con làm sao sống nổi.
– Con đừng buồn, khi nào mẹ con về, ba sẽ khuyên mẹ con.
Xuân Lan lo lắng:
– Ba đừng khuyên mẹ con. Mẹ không chịu nghe lời ba đâu.
Những chuyện lôi thôi này vẫn đến tai bà Phương vì trong lớp của Xuân Lan có Ngọc Diệp. Ngọc Diệp là con bà Hoành, một bạn thân của bà Phương.
Bà Phương và bà Hoành thường cò mặt ở nhà bà Phúc để đánh xệp ... Ba tay bài ăn thua sát ván mà thân nhau thì cũng không ai bằng.
Một hôm, bà Phương đến nhà bà Hoành thì bà này dường như đang trong đợi bà lắm:
– Tôi tưởng hôm nay chị không đến chứ.
– Kìa, có việc gì thế? Chị Phúc đến chưa?
– Chị Phúc hôm nay đi Tân An, bà già ở dưới bệnh sao đó.
– Vậy chị đợi tôi có việc gì?
– Một chuyện rất quan trọng, chắc chị không hay biết.
Bà Phương hỏi:
– Việc gì thì chị nói mau lên, đừng úp mở, tôi đứng tim bây giờ.
Bà Hoành liền nói:
– Mấy hôm chị em mình đi hành hương, ở nhà có chuyện động trời, chị về có nghe anh bên nhà kể không?
– Chuyện gì mà động trời? Nhà tôi đâu có việc gì ...
– Tôi nghĩ chắc anh không nói, vì nói ra em chị đánh đập con nhỏ ...
– Con nhỏ nào?
– Con Xuân Lan đó mà, con nhỏ mà chị nói sanh nó ra chị cất đầu không nổi đó. Có phải vậy không chị?
– À, con đó làm khổ tôi nhiều quá. Tôi đi chơi quanh năm cũng vì con nhỏ ấy đó. Tôi thấy mặt nó, chịu không nổi ...Mà việc gì vậy chị?
Bà Hoành chậm rãi pha trà, mời bạn rồi nói:
– Chị cũng biết con Ngọc Diệp học một lớp với Xuân Lan chứ?
– Không, tôi thật không biết việc này. Tôi vô tình quá chị ạ. Cháu Ngọc Diệp học một lớp với Xuân Lan sao?
– Cháu cũng đậu đệ thất trường Gia Long ...Cháu mới kể cho tôi nghe một chuyện thật hấp dẫn ...
– Chuyện gì?
Bà Hoành liền kể hết đầu đuôi ...Bà Phương nghe đến đâu tức tối đến đó, liền nói:
– Vậy mà nhà tôi đâu có nói gì cho tôi nghe ...Rồi sao nữa chị?
– Nhà trường đòi đuổi con bé nhiều chuyện, và có mời anh vào để được biết ý kiến. Nhưng nghe đâu anh đã xin cho con bé khỏi bị đuổi, bắt nó phải xin lỗi Xuân Lan trước mặt bạn bè. Tuy vậy, nhà trường vẫn đuổi con bé ba ngày.
Nhưng chị biết không, con bé ấy vẫn nói rằng nghe Xuân Lan kể chuyện bị gia đình bạc đãi, nên nó nói đại như vậy. Chị nghĩ tụi con nít bây giờ có phải nhiều chuyện không?
Bà Phương ngồi gằm mặt một lúc lâu. Bà tức lắm, muốn chạy về nhà ngay lúc ấy để kéo Xuân Lan đánh một trận cho hả giận, nhưng bà nhớ ra Xuân Lan đi học, nên ngồi nán lại, cố hết sức bình tĩnh và nói:
– Bọn con gái sao nhiều chuyện quá, chị ạ. Mấy thằng con trai thì không sao hết, ăn mặc sao cũng được, không nhiều chuyện. Còn bọn con gái, hơi một tí là phân bì, là hờn dỗi, là tủi thân khóc lóc. Mà tôi thì một đàn con gái, chứ phải ít sao? Nhiều khi tôi bực mình muốn chết. Không phải ai muốn chi cảnh con ghét, con thương, nhưng con thì có đứa thế này, đứa thế khác, đứa hiền lành, dễ thương, đứa ngỗ nghịch, cứng đầu, đứa siêng năng, chăm chỉ, đứa lười biếng.
Lẽ dĩ nhiên đứa nào mình dạy được, mình phải thương nhiều hơn, phải không chị?
Bà Hoành nói:
– Đúng rồi, lại còn đứa đẹp, đứa xấu. Có con đẹp cha mẹ cũng hãnh diện phần nào, có con xấu hay tàn tật, cha mẹ cũng khổ tâm, mặc dù bổn phận làm cha mẹ là phải thương đứa xấu và chăm tình yêu đứa tàn tật. Nhưng chưa hết đâu, chị ạ. Còn có đứa khi ra đời, cha mẹ làm ăn khá, có đứa ra đời, cha mẹ sạt nghiệp. Vì lẽ đó mà cha mẹ không thể nào công bình được.
– Do đó có sự chênh lệch trong tình thương đối với con cái. Như con Xuân Lan của tôi đó, chị cũng thấy chứ, khi có thai nó, tôi đau sắp chết. Hồi đó, bác sĩ khuyên tôi qua Pháp sanh. Nhưng tiền đâu mà đi, lại nữa ở nhà cả đàn con, biết giao cho ai mà đi? Vì vậy, tôi phải lên Đà Lạt cả bốn tháng trước, nằm chờ sanh, đem theo con Mai Lan để săn sóc cho tôi. Việc nhà thì giao hết cho chị bếp. May sao tôi còn sống sót. Chính các bác sĩ cũng không khỏi lấy làm lại tại sao tôi không hề gì, sanh như thường. Họ bảo số tôi chưa chết.
Bà Hoành nói:
– Lúc ấy, tôi cũng nghe chị nói như vậy, chị không thương Xuân Lan cũng tại vậy chứ gì? Và trẻ con thì đâu có hiểu, nó chỉ thấy mình không thương nó bằng các anh chị nó là nó nghĩ mình bạc đãi, không thương nó. Nhưng thôi, chị Phương ạ, chị đừng rầy la con bé nữa. Chị càng ghét nó thì gia đình càng xáo trộn, không ích gì ...Từ nay chị hãy nghe lời tôi, thương yêu nó thật nhiều, chắc chắn nó không còn hiểu lầm chị nữa.
Bà Phương làm ra vẻ nghe lời khuyên lơn của bà bạn:
– Đánh đậo hay rầy la nó hoài, nó cũng lì đi ...Chị nói phải đó, để tôi thay đổi chiến lược mới được.
Nhưng khi ở nhà bà Hoành về, bà Phương đã la ầm lên, khiến ông Phương cũng phải khiếp sợ.
– Bà làm gì vậy, chuyện đâu còn có đó. Bà nghe ai thêu dệt mà về làm tình làm tội con bé? Chuyện trẻ con, hơi đâu ...
Bà Phương la hét:
– Con Xuân Lan đâu rồi?
Xuân Lan sợ quá, trốn dưới bếp, tay chân run lên như cầy sấy. Nó không dám lên, năn nỉ chị bếp.
– Chị ơi! Chị lên xin giùm với mẹ, chứ không mẹ đánh em chết, chị ạ!
Ông Phương nói:
– Bà đừng làm ồn như vậy, hàng xóm họ cười. Bà đi thì thôi, về nhà là la ầm lên, khổ quá! Đâu, ai nói cái gì?
Vừa nói, ông Phương vừa đi ra đóng cửa lại, vì phía trước đã có mấy người đàn bà tò mò bu lại trước nhà. Trong cái cư xá phần đông là người trí thức ấy, nhà bà Phương được xem như một nhà thường xảy ra chuyện cãi cọ, gây gổ.
Bà Phương nói:
– Trong khi tôi đi khỏi, ở nhà này đã xảy ra việc gì? Việc gì mà ông giấu tôi?
– Vì là chuyện không quan trọng nên tôi không cho bà biết. Chuyện trẻ con.
Nhưng nhà trường mời tôi vào để nói cho biết. Bà nghe ai nói vậy.
– Tôi nghe bà Hoành nói.
– Bà ấy làm sao biết được?
– Con Ngọc Diệp học cùng lớp với Xuân Lan.
Nhắc đến tên Xuân Lan, bà Phương lại nổi giận, kêu lớn:
– Con bé này hay thật, mày trốn được sao? Liên Hương xuống kéo đầu nó lên cho tao.
Liên Hương cũng run rẩy trước cơn thịnh nộ của mẹ, rụt rè nói:
– chuyện gì mà mẹ làm con sợ quá?
Nhưng Ngọc Hương bạo dạn hơn đã nói:
– Em Xuân Lan làm gì khiến mẹ giận dữ vậy?
Bà Phương nói:
– Tụi bây ở nhà mà cũng không hay biết gì nữa sao? Ừ, thì để tao nói hết cho nghe. Nhưng phải lôi đầu con Xuân Lan lên đây. Nếu không, tao đánh hết tụi bây.
Ngọc Hương nói:
– Xin mẹ bớt giận. Em Xuân Lan sợ không dám lên.
– Thì kéo cổ nó lên đây cho tao.
Ngọc Hương đi xuống bếp, thấy Xuân Lan mặt mày tái xanh, hai môi tím tái thì không khỏi thương hại:
– Em lên đi, chị xin mẹ cho.
Ngọc Hương quay lên thưa với mẹ:
– Nhưng mẹ đừng đánh em con.
– Thì kéo đầu nó lên đây, đánh hay không sẽ biết.
Xuân Lan run rẩy đi lên. Bà Phương vừa thấy mặt nó liền chạy sấn tới, nhưng ông Phương đã chụp lấy bà, kéo lại. Bà liền la rầm lên:
– Ông định bênh nó phải không? Nó làm nhục tôi, ông còn bênh nó, ông coi tôi ra gì đâu.
Rồi bà Phương kể lể đầu đuôi cho các con nghe, gọi cả chị bếp lên để phân trần, hỏi:
– Đó, cái tội của nó có đáng giết không?
Chị bếp bảo Xuân Lan:
– Em lại xin lỗi bà đi.
Bà Phương thấy Xuân Lan khiếp sợ thì dằn cơn thịnh nộ, hỏi:
– Tại sao mày tâm sự với bạn bè như vậy? Mày là con hoang của ai? Mày nói thử tao nghe đi. Con hoang của ai? Con hoang của tao, hay của cha mày? Hay của con nào?
Chị bếp nói:
– Xin bà bớt giận. Việc này không phải do Xuân Lan.
– Chị biết gì?
– Trong khi bà đi khỏi, em Xuân Lan có về kể tôi nghe. Lỗi tại các cô bạn của Xuân Lan.
– Ừ, thì cho rằng tại các cô bạn của Xuân Lan. Nhưng nhà trường viết thư về, tại sao ông không cho tôi hay?
– Lúc ấy bà đi lễ Phật ở xa. Trường mời mà không nói rõ chuyện gì nên ông phải vào.
Ông Phương lại thêm:
– Trường mời phụ huynh chứ đâu nói mời riêng bà. Bà đi vắng thì tôi đi, huống chi nó là con của tôi kia mà.
Câu nói ấy của ông Phương lại làm bà Phương lồng lộn trở lại. Bà đập tay xuống bàn:
– Con của ông ...Nó là con của ông ...Tôi có nói là con ai đâu. Nhưng nó là con hoang mà. Người ta nói đúng đấy. Ông còn đính chính làm gì? Con hoang của ông tôi đem về nuôi đấy.
Chị bếp van lơn:
– Bà quá giận. Xin bà bớt giận.
Ông Phương nói:
– Vậy thì bà điên rồi. Bà nói gì lạ vậy? bà không giữ lời, giữ tiếng gì cả.
Liên Hương năn nỉ:
– Xin mẹ bớt giận. Mẹ nói như vậy, tội nghiệp em Xuân Lan.
Ngọc Hương cũng nói:
– Mẹ nỡ lòng nào nói vậy!
Xuân Lan không còn sợ hãi nữa, đôi mắt nó ráo hoảnh nhìn bà Phương, nhìn mọi người, rồi hỏi ông Phương:
– Thưa ba, đâu là sự thật? xin ba đừng giấu giếm làm gì nữa. Có phải con là con hoang không? Ba nói đi, con không muốn mẹ con phải khổ sở vì bị bắt buộc phải nuôi con. Xin phép mẹ cho con gọi mẹ một lần chót, rồi con đi. Con không thể ở đây.
Nói xong Xuân Lan ù chạy lên lầu, Ngọc Hương chạy theo nắm lấy tay Xuân Lan kéo lại, nhưng Xuân Lan nói:
– Em lại chị, chị để yên cho em, em đau khổ quá rồi khi hay biết em không phải là con của mẹ, em chỉ là đứa con hoang. Thảo nào mà mẹ ghét bỏ, hành hạ em.
Ngọc Hương nói:
– Mẹ giận nên mất khôn.
– Nên vì giận nên nói ra sự thật, không còn giữ gìn. Mẹ không điên đâu.
Xuân Lan chạy về phòng, nằm lăn trên giường mà khóc. Ngọc Hương dậm chân:
– Thật khổ quá! Mẹ nóng nảy vô lý quá. Em đừng khóc nữa. Để chị xuống nhà xem câu chuyện ra sao cho biết.
Ngọc Hương chạy xuống lầu thì Mai Hương nói nhỏ với nó:
– Sao em bỏ Xuân Lan trên ấy? Em phải ngồi coi chừng nó chứ. Nó khổ, dám làm bậy.
– Thì chị lên ngồi với nó đi. Em không đủ sức để giữ nó, thấy nó khóc, em chịu không nổi. Tội nghiệp nó quá.
– Thì để chị lên ngồi với nó. Bây giờ đến phiên mẹ khóc dưới đó. Chán thật.
Cái cảnh này làm sao ba chịu nổi.
Lần này là lần đầu Ngọc Hương nghe chị bênh vực ba, nên nói:
– Ba khổ đã lâu rồi.
Khi Ngọc Hương trở xuống, bà Phương đang khóc, ngẩng đầu lên nhìn nó và hỏi:
– Con Xuân Lan làm gì ở trên lầu?
Ngọc Hương nói:
– Chị Mai Hương lên trên ấy với em Xuân Lan, em khóc tội nghiệp lắm.
Một sự im lặng bao phủ mọi người. Nét mặt người nào cũng biết thảm như vừa có một người chết. Bà Phương không còn khóc nữa, bà nhìn các con, rồi thở dài. Tiếng thở dài của bà đã phá tan không khí nặng nề ngột ngạt của căn phòng lúc ấy.
Bà kêu lên:
– Tôi điên mất!
Ông Phương nói:
– Lời nói đã bay ra từ cửa miệng bà rồi, bây giờ bà có ăn năn cũng vô ích. Bà giết tôi, bà giết con bé. Nó đâu làm gì nên tội, bà không thương nó, bà hành hạ nó.
Bà Phương liền đứng lên, hùng hổ chụp lấy ông Phương mà nói; – Ông đừng nói gì hết là phải. Vì chíng ông là tội phạm, con Xuân Lan, tôi, con Mai Lan, cũng chỉ là những nạn nhân, ông biết không? Vậy mà ông còn dám lên mặt dạy khôn tôi à? Tôi đang ăn năn, tôi khóc vì lẽ gì, ông biết không?
Tôi ăn năn đã lỡ lời, mất cả tình nghĩa. Tôi ăn năn vì tin ông mà đời con gái tôi phải khổ sở. Vậy mà ông còn khơi chuyện tội lỗi của ông ra để chọc tức tôi.
Ông luôn luôn tưới dầu vào lửa mà! Ông giết mẹ con tôi, bà cháu tôi, ông là thằng khốn nạn! Ông là thằng vô liêm sỉ, loạn luân, ông biết không?
Ngọc Hương, Liên Hương, Trọng Tài, Trọng Nghĩa đều ngơ ngác đứng nhìn bà Phương kể tội ông Phương.
Chị bếp thấy mọi việc đã nổ bùng ra rồi. Quả bom nổ chậm đã đến giờ tung nổ và tàn phá một cách ghê gớm, không cong ngăn kịp nữa.
Chị bếp chạy lại, ôm lấy bà Phương và năn nỉ:
– Xin bà bớt giận.
Bà Phương đưa hai tay ra như kẻ sắp chết đuối cần đến cái phao cứu sinh, bà gào lên:
– Tôi chết mất, chị bếp ơi! Tôi điên rồi!
Rồi bà khóc như mưa. Ngọc Hương quay lại nhìn cha và lúc ấy có lẽ nó đã hiểu. Liên Hương bỏ đi lên lầu, không nói không rằng gì cả. Nó có vẻ ghê tởm, còn Trọng Tài, Trọng Nghĩa không hiểu gì, chỉ mang máng biết rằng cha nó đã làm một điều gì đó khiến mẹ nó uất ức, đau khổ.
Ngọc Hương ngồi xuống ghế vì nghe hai chân run rẩy, rồi ôm đầu khóc.
Ông Phương lặng lẽ đi lên lầu. Với ông, tất cả đều sụp đổ. Rồi đây, các con ông sẽ khinh ông, ông không còn xứng đáng làm cha của các con nữa. Ông đã thấy sự khinh khi ấy đã hiện ra trên nét mặt của Liên Hương lúc nãy khi nó bỏ lên lầu.
Khi ông Phương đi rồi, Trọng Tài và Trọng Nghĩa cũng theo lên lầu, chỉ còn Ngọc Hương, bà Phương và chị bếp cùng đứng khóc. Một lát sau, bà Phương ngẩng đầu lên, nói:
– Tôi điên thật. Lỡ rồi. Con Xuân Lan đâu rồi?
– Em Xuân Lan chạy lên lầu từ khi nãy.
– Đứa nào ngồi ở cái ghế kia?
– Em Ngọc Hương.
– Bảo nó lên lầu gọi Xuân Lan xuống đây cho tôi.
Chị bếp nói:
– Để tôi lên gọi.
– Vậy thì chị hãy đi đi.
Bà Phương gọi:
– Ngọc Hương! Con lại đây mẹ bảo.
Ngọc Hương nức nở:
– Mẹ ơi! Tụi con khổ quá.
Bà Phương nói:
– Thôi, don đừng giận mẹ nữa. mẹ điên quá. Bây giờ thì con lên lầu, để mẹ nói chuyện với em Xuân Lan.
Nhưng chị bếp đã trở xuống và nói:
Tôi nói mấy, Xuân Lan cũng không chịu xuống, cứ ngồi khóc. Mai Hương dỗ mãi, em ấy cũng không nín.
Ngọc Hương nói:
– Để con lên gọi em Xuân Lan xuống.
– Con hãy đi gọi nó cho mẹ.
Xuân Lan vẫn không chịu :
– Em xuống, mẹ giận, ăn nói vô lễ, thêm tội, không ích gì, chị ạ.
Ngọc Hương lại trở xuống và bà Phương chỉ còn nước ngồi khóc. Ngọc Hương nói; – Bây giờ chị Mai Hương cũng đang khóc trên ấy đó mẹ.
– Tụi bây hiểu cái gì?
Ngọc Hương tức giận; – Mẹ đã nói tất cả rồi. Ngu dại đến đâu cũng có thể hiểu, mẹ ạ. Tội nghiệp Xuân Lan.
Chị bếp nói:
– Tội nghiệp Mai Lan. Cô ấy mà hay được chắc là đau khổ lắm.
Ngọc Hương nói:
– Chị ấy đã đi tu rồi. Có đau khổ cũng không sao. Tội nghiệp cho Xuân Lan.
Bà Phương nói:
– Thôi, các con đừng trách mẹ nữa. Không phải lỗi tại mẹ. Tại cha con chứ.
Ngọc Hương hỏi:
– Nhưng mẹ nói lên sự thật phũ phàng ấy làm gì? Bao nhiêu người phải đau khổ.
Chị bếp nói:
– Em lên lầu an ủi, vỗ về Xuân Lan, đừng làm phiền bà nữa.
Ngọc Hương trách móc:
– Mẹ sẽ đau khổ suốt đời vì đã đầu độc tâm hồn tụi con.
Bà Phương phân trần với chị bếp khi Ngọc Hương lên lầu:
– Đó, chị thấy không, ai lầm lỗi mà tôi phải gánh chịu. Chị cũng thừa hiểu tôi đau khổ thế nào khi xảy ra chuyện Mai Lan. Một bên là con, một bên là chồng, tôi biết tính sao? Dù sao thì tôi cũng phải nghĩ tới các em của nó, Liên Hương, Mai Hương, Ngọc Hương. Một bên ba đứa con, một bên chỉ có Mai Lan. Lại thêm danh dự gia đình. Một lần đổ vỡ rồi, tôi không muốn có sự đổ vỡ nào nữa.
– Thật ra thì ông nhà đã ăn năn hối lỗi lắm rồi.
– Vì nghĩ thế mà tôi mới chịu để yên, và cũng vì chuyện rắc rối này mà tôi đâm ra cờ bạc, không thiết đến chuyện gia đình. Chứ chị cũng biết tôi có thích đánh bạc đâu.
– Thưa bà, việc đã lơ rồi. Nếu bà cứ gây sự ăn năn, hối hận cho ông, ông dám bỏ đi rồi gia đình tan nát. Đàn ông khi bị làm nhục, hay tự ái bị tổn thương, dám làm ẩu lắm. Gia đình tôi bị sụp đổ cũng vì chuyện ấy, bà ạ. Nhà tôi đã tằng tịu với em gái tôi trong khi tôi sanh cháu đầu lòng. Tôi hay được, la ầm lên, em tôi xấu hổ bỏ đi, chồng tôi hối hận đi tìm nó, tôi cứ đi theo chửi rủa suốt ngày, chồng tôi bỏ đi và cho đến ngày nay vẫn không có tin tức gì hết. Có người nói anh ấy đưa em gái tôi qua Nam Vang làm ăn. Tôi buồn rầu không lo lắng chăm sóc con tôi và nó đã chết khi mới lên năm tháng. Vì vậy mà cuộc đời của tôi bây giờ mới cô đơn, hiu quạnh như thế này ...
– Tôi điên mất ...Ai lầm lỗi mà bây giờ tôi phải gánh chịu, chị không thương tôi mà còn trách móc tôi nữa sao? Bây giờ tôi phải làm gì đây?
– Bà lên trên lầu mà nghỉ. Đêm khuya thanh vắng giúp bà lấy lại sự bình tĩnh.
Bà Phương lắc đầu, lau nước mắt:
– Không, tôi không thể lên lầu lúc này. Thấy mặt nhà tôi, tôi không bao giờ im lặng được, tôi khổ lắm, tôi tức giận là hỏng việc.
– Vậy thì để tôi dọn dưới này cho bà nghỉ.
Đêm đó, bà Phương ngủ dưới lầu, bà nằm thao thức cho đến khi đồng hồ điểm bốn tiếng. Bà đã suy nghĩ nhiều về sự nóng nảy của bà, bà định ngày hôm sau sẽ an ủi Xuân Lan và đưa nó vào thăm Mai Lan. Bà sẽ nói tất cả và sau đó bà đưa Xuân Lan lên Đà Lạt một thời gian.
Khi bà Phương thức dậy thì ông Phương đã đi làm. Liên Hương, Mai Hương đi hoc ... chị bếp đã đi chợ. Bà gọi Ngọc Hương và hỏi:
– Xuân Lan đâu rồi?
– Em con nói đi Đa Kao mượn tập.
– Mượn tập gì ở tận Đa Kao, sao con để nó đi?
– Nó dậy sớm và đi tự bao giờ, con đâu hay. Con nghe chị bếp nói như vậy.
– Chị bếp đi chợ rồi phải không?
Ngọc Hương nhìn đồng hồ và nói:
– Thưa mẹ, đã chín giờ hơn hơn rồi.
– Hai em Tài và Nghĩa đâu rồi?
– Chúng chơi ngoài đường với tụi bạn ở đầu xóm.
Bà Phương thở dài:
– Mẹ nghe mệt quá. Đêm qua mẹ không ngủ được, phải uống thuốc ngủ, bây giờ trong người khó chịu quá.
– Mẹ nằm nghỉ đi.
Vừa lúc ấy chị bếp đi chợ về, chị thấy bà Phương đã thức dậy thì hỏi:
– Bà ngủ ngon quá, tôi không dám đánh thức bà dậy. Bà có khỏe không?
– Mệt lắm vì thuốc ngủ còn ngấm trong người. Xuân Lan đi đâu chị biết không?
– Xuân Lan nói đi Đa Kao mượn sách.
– Sao chị không cản nó?
– Tôi làm sao cản được khi nó từ trên lầu chạy bổ ra cửa.
Bà Phương hốt hoảng:
– Và không ai chạy theo nó sao?
Bà nhớ lại câu nói của Xuân Lan đêm qua khi bỏ chạy lên lầu:
“Xin phép mẹ cho con được gọi mẹ bằng tiếng mẹ một lần chót, rồi con ra đi. Con không thể ở đây”.
Bà đứng lên và nói vơi Ngọc Hương:
– Em con có đứa bạn nào ở Đa Kao?
– Dạ, con Túy Nga, con bà Hồng, bà ấy trước đây ở dãy Cũng, bây giờ dọn về Đa Kao, có tiệm bán áo quần trẻ em.
– Thôi, mẹ biết rồi. Nhưng, kìa, sao mẹ chóng mặt quá.
Bà vịn đồ đạc, bàn ghế và lần vào phòng tắm, lấy nước đập nhẹ lên trán cho tỉnh táo, đoạn sửa soạn để đi Đa Kao.
– Mẹ phải đi tìm Xuân Lan ...Mẹ tình yêu quá ...
Chị bếp nói:
– Tôi cũng tình yêu quá ...
Sáng sớm khi Xuân Lan ở trên lầu đâm đầu chạy ra cửa thì ông Phương còn ngồi ăn phở ở đầu ngõ, ông đã trông thấy Xuân Lan mặc quần tây, áo sơmi ngắn tay gọn gàng từ đầu hẻm đi ra. Ông gọi lớn:
– Xuân Lan, con đi đâu vậy?
Xuân Lan làm ngơ và đi nhanh hơn, tay xách cái giỏ. Ông Phương vội bỏ đũa, chạy theo và nắm lấy tay nó:
– Con đi đâu vậy?
Đôi mắt Xuân Lan sưng húp, con bé có lẽ đã khóc cả đêm:
– Con đi mượn tập.
– Lại ăn phở với ba, rồi ba đưa con đi.
– Mẹ trông thấy sẽ gây gổ với ba.
– Không đâu.
Thế là Xuân Lan ăn phở ông Phương và đã đưa Xuân Lan đi trên chiếc xe của ông ...
– Con định đi đâu?
Xuân Lan không nói, nó ứa nước mắt, ông Phương đã đoán hiểu.
– Con muốn đi gặp chị Mai Lan.
– Không nên, con gặp để làm gì?
– Con muốn thăm chị ấy.
– Con hãy nghe lời ba, đừng cho chị con biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Chị con sẽ buồn, không ích gì.
Thật ra đêm qua Xuân Lan chưa nghe đoạn chót của tấn biết kịch thảm thương của gia đình, nó chỉ mới biết nó không phải là con bà Phương, chứ không nghe bà Phương lên án ông Phương. Lúc ấy, nó đã chạy lên lầu, khóc lóc, tủi hờn vì bà Phương bảo nó là đứa con hoang.
Ông Phương nói:
– Tại sao con lại đi tìm chị Mai Lan? Con quên Mai Lan là con riêng của mẹ sao?
Xuân Lan nói:
– Tại sao chị ấy thương con? Con nghĩ rằng phải có sự liên hệ nào giữa chị ấy và con.
Ông Phương thở dài và nghĩ:
“Con bé đã linh cảm như vậy”.
Xuân Lan nói:
– Ở gia đình này chỉ có ba và chị Mai Lan là yêu thương con mà thôi. Trước thì còn chị Ngọc Hương nữa, nhưng bây giờ chắc chị ấy hết yêu con rồi.
– Con đừng nói vậy, mẹ con nóng nảy ăn nói hồ đồ.
Xuân Lan năn nì đòi đi thăm Mai Lan cho kỳ được:
– Ba sẵn xe đưa con đi Chợ Quán đi. Lát nữa con thuê xe về nhà.
Ông Phương nói:
– Được, ba sẽ đưa con đến đó. Vào thăm chị Mai Lan, nhớ đừng nói gì hết nghe con. Đúng mười một giờ ba đem xe lại đấy rước con. Con nhớ chờ ba, đừng đi đâu mà lạc thì khổ lắm.
Trong khi Xuân Lan nói chuyện với Mai Lan thì ở nhà bà Phương hốt hoảng, sửa soạn đi tìm. Bà đến nhà bà Hồng ở Đa Kao và Túy Nga cho bà biết Xuân Lan không đến. Bà không tin và hỏi vặn lại Túy Nga:
– Cháu không giấu bác chứ?
Túy Nga nói:
– Thưa bác, cháu đâu dám làm như vậy? Chị Xuân Lan chưa hề đến đây chơi với cháu lần nào, cháu học cùng lớp với chị Ngọc Hương, nên thường gặp chị Ngọc Hương, còn chị Xuân Lan từ khi thi đậu vào trường Gia Long, cháu không gặp nữa.
Bà Hồng liền hỏi:
– Cháu đi đâu mà chị đi tìm và có vẻ lo lắng như vậy?
Bà Phương nói:
– Tôi phải đi gấp, không thể nói cho chị nghe. Hôm nào rảnh tôi sẽ ghé lại đây nói chuyện nhiều.
Ra đến cửa, bà Phương quay lại và dặn Túy Nga:
– Xuân Lan có đến đây thì cháu nói giùm với nó, bác đi tìm nó. Bảo nó về gấp kẻo bác đợi.
Túy Nga nói:
– Con tin chắc chị ấy không đến đây.
Bà Hồng rầy con:
– Bác dặn thì con nhớ vâng lời, sao lại nói như vậy?
Bà Phương đi rồi, Túy Nga nói với mẹ:
– Chắc bà ấy đánh đập Xuân Lan, nên nó giận bỏ đi chứ gì. Con nghe Ngọc Hương than phiền mẹ nó bất công với Xuân Lan, con thương con ghét, nên gia đình thường xảy ra chuyện xào xáo.
Bà Hồng gật đầu:
– Chắc vậy rồi.
– Chiều nay con vô trường hỏi Ngọc Hương là rõ.
– Thôi, chuyện gia đình người ta, con hỏi làm gì? Con nít tò mò không nên, sau này lớn lên quen thói hóa ra ngồi lê đôi mách.
Bà phải không biết phải đi đâu, bỗng bà nghĩ tới Mai Lan.
– Hay con bé đến tìm Mai Lan?
Ý nghĩ này như một tia sáng soi đường cho bà. Bà vội vã đón xe taxi đến tu viện ở đường Chợ Quán. Bà xin vào gặp Mai Lan. Như đã linh cảm, tại đây bà đã gặp Xuân Lan. Con bé đang úp mặt lên vai Mai Lan mà khóc. Thấy bà Phương cả hai chị em vẫn không nhúc nhít, vẫn im lặng chờ xem bà Phương phản ứng ra sao.
Bà Phương ngồi xuống bên Mai Lan và bà âm thầm khóc. Không khí mtu viện đã buồn bã, hiu quạnh, trang nghiêm, lạnh lùng, bây giờ càng thêm biết thảm, đau xót.
Mai Lan nói bằng giọng đầy nước mắt; – Mẹ đã làm gì cho Xuân Lan khổ như thế này? Mẹ đã hứa với con như thế nào? Mẹ không muốn con ở yên ở đây nữa sao? Con còn thì giờ để lấy lại lời hứa với Chúa. Con sẽ xin phép Bề Trên ra khỏi nơi này, trở lại với đời, vì con còn phải giải quyết bao nhiêu vấn đề, mà vấn đề chính là Xuân Lan. Không ai thương nó cả, đến mẹ mà mẹ vẫn không thương yêu nó.
Bà Phương nói:
– Không, mẹ vẫn yêu thương nó đấy chứ.
Mai Lan nói:
– Mẹ đã nói gì đêm qua? Mẹ đã nói nó là đứa con hoang? Nó bảo nó chỉ nghe có thế, nó chạy lên lầu không muốn tìm hiểu gì nữa cả. Nhưng con biết, con đoán biết tánh mẹ, mẹ đã nói vung vãi, nói toạc ra tất cả rồi. Các em con chắc chắn đã hay biết cả. Tội nghiệp con bé. Con sở dĩ chôn vùi cuộc đời của con ở đây là vì mẹ, vì không muốn gia đình phải xôn xao, xáo trộn. Chứ như mẹ thấy đó, con còn quá trẻ ...
Bà Phương năn nỉ:
– Thôi, con đừng nói nữa, mẹ biết lỗi nhiều rồi, mẹ đang hối hận đây.
Bà Phương kéo Xuân Lan về phía bà:
– Còn con, con cũng đừng giận mẹ.
Xuân Lan ôm chặt lấy Mai Lan và hỏi:
– Mẹ của chị có phải là mẹ của em không?
Mai Lan khuyên:
– Em đừng làm mẹ buồn.
Bà Phương nghĩ:- Con bé chưa hay biết nó là con của Mai Lan ...Thật là may. Vậy thì ta phải dặn hết người nhà đừng cho nó biết chuyện này ...
Mai Lan nói:
– Mẹ buồn, mẹ giận thường rầy la các em, khi chị ở nhà chị cũng hay bị mẹ rầy như vậy đó, em ạ. Nhưng qua hồi nóng giận thì mẹ lại thương các em. Các em không biết như vậy sao?
Xuân Lan nói:
– Nhưng bây giờ em đã hiểu, em chỉ là đứa con hoang, em không phải con của mẹ. Em bị hành hạ nhiều rồi. Mẹ không thương em, ở nhà, em thiệt thòi nhiều nhất. Chỉ có một mình chị là yêu thương em, vậy mà chị lại bỏ em để đi tu ...Chị biết không, mẹ đòi đuổi em lên Đà Lạt ở với cô Thưởng của chị ....Vậy thì để em lên Đà Lạt, em không cần học, em ở làm công, giúp việc cho cô Thưởng, kiếm cơm mà ăn ...
Nghe Xuân Lan nói, Mai Lan lặng lẽ khóc:
Bà Phương nói:
– Con đừng nói dại, con hãy tha thứ cho mẹ. Nếu co bỏ đi thì mẹ hối hận, mẹ chết mất.
Bà Phương nói xong, cũng khóc. Xuân Lan nhất định không tin lời bà Phương nên nói:
– Con mà về nhà thì rồi đây con còn chịu bao nhiêu đau khổ nữa ...
Mai Lan dỗ dành, khuyên lơn Xuân Lan, và giờ thăm viếng đã hết, Mai Lan nói:
– Bây giờ em nên về với mẹ.
– Em không về với mẹ đâu ...
– Em đừng nói dại ...Hết giờ rồi, chị không thể ở đây tiếp mẹ và em nữa.
Mai Lan đứng lên, lòng bùi ngùi, thương cảm. Xuân Lan khóc nấc lên:
– Chị bỏ em sao?
Xuân Lan ôm lấy chị, bà Phương phải gỡ nó ra và kéo đi ra cửa. Ra bên ngoài, Xuân Lan không chịu lên xe và nói:
– Con đợi ba đến rước, ba dặn con như vậy.
Bà Phương hỏi:
– Thì ra ba mày đưa mày đến đây?
Bà lại không dằn được sự tức giận:
– Cha con bây lại qua mặt tao mất rồi ...Vậy thì màu đứng đó đợi cha mày đén rước. Tao về trước.
Nói xong bà Phương vẫy một chiếc taxi và lên xe. Xuân Lan đứng nhìn theo và nghĩ:
– Người đàn bà ấy không phải mẹ ta ...Bà ấy vừa nói năng ngọt ngào với ta trong khi chị Mai Lan của ta có mặt ở đó ...Nhưng vừa ra ngoài là bà ấy đã giận dữ rồi.
Xuân Lan lấy khăn lau nước mắt. Nó đợi một lúc lâu ông Phương mới đến.
Ông cho xe ngừng và đưa tay vẫy nó. Nó chạy ra thì ông mở cửa xe cho nó bước lên. Ông hỏi:
– Thế hai chị em đã nói gì với nhau nào?
– Chưa kịp nói gì thì mẹ đến ...
Ông Phương lo lắng hỏi:
– Bà ấy đến và đi đâu rồi?
– Bỏ về rồi khi nghe con nói ba đưa con đến đây.
Xuân Lan kể thật tỉ mỉ cho ông Phương nghe những gì đã xảy ra từ khi nó đến thăm chị Mai Lan, và nó nói:
– Bây giờ con không muốn về nhà chút nào hết ...
– Con đừng làm thế ...Mẹ không muốn đâu ...
Xuân Lan cau mày:
– Đừng nói đến mẹ. Lúc nãy chị Mai Lan trách mẹ không giữ lời hứa, chị ấy đòi ra khỏi nhà tu để lo cho con. Tại sao vậy ba? Chị Mai Lan là gì của con mà chị ấy cỏ vẻ lo cho con như vậy. Tại sao chị Liên Hương, chị Mai Hương lại không yêu con bằng chị Mai Lan?
Ông Phương nói:
– Rồi đây con sẽ hiểu điều ấy.
– Con cần hiểu ngay bây giờ.
– Đừng, con nên nghe lời ba ...Sau chuyện này, mẹ con về không còn gắt gỏng với con nữa ...
– Ba tin như vậy, chứ còn con, con không tin chút nào ...Mới rồi con lại bị nạt nộ ....
Ông Phương dỗ dành Xuân Lan:
– Bây giờ con phải về nhà để chiều nay đi học. Ba sẽ đưa con đến trường.
Xuân Lan nói:
– Con không muốn đi học nữa ...Hôm nay con chưa học bài và làm bài, con không dám đến trường.
Khi xe về đến nhà, Xuân Lan thập thò không dám vô cửa. Ông dắt nó và ông ngạc nhiên không thấy bà Phương đâu cả. Ông hỏi Ngọc Hương:
– Mẹ con đâu?
Ngọc Hương nói:
– Mẹ con đi kiếm Xuân Lan từ sáng đến giờ.
Quay lại Xuân Lan, Ngọc Hương nói; – Em đi đâu để mẹ đi kiếm?
– Em đi thăm chị Mai Lan ...Em đã gặp mẹ tại tu viện. Và mẹ bỏ về trước.
Ông Phương đi lên lầu. Xuân Lan đi xuống bếp, chị bếp thấy nó liền ôm chầm lấy và hỏi:
– Em đi đâu để chị lo quá?
Xuân Lan hỏi:
– Chị thương em lắm phải không? Thế tại sao chị không chịu nói hết sự thật cho em hiểu? Em có nhiều chuyện nói với chị lắm, nhưng lát nữa, khi nào ăn cơm xong đã, hôm nay em không đi học đâu.
Chị bếp hỏi:
– Chiều nay em không đi học sao?
– Không, em xin phép ở nhà vài ngày.
Ngọc Hương gọ Xuân Lan:
– Em lên đây chị nói cái nay.
Xuân Lan đi lên và hỏi:
– Việc gì thế?
Ngọc Hương choàng tay qua vai Xuân Lan và nói:
– Sáng nay mẹ cuống cuồng lên, như vậy là mẹ thương em lắm.
Xuân Lan nhún vai:
– Thôi em hiểu rồi, chị đưng nói nữa.
Ngọc Hương hỏi:
– Em giận mẹ sao?
– Em hiểu lắm, chị Mai Lan cũng buồn lắm ...Chị ấy sẽ không đi tu nữa, về lo cho em.
– Thì ra em đã hay tất cả rồi sao?
Xuân Lan hỏi:
– Hay biết cái gì? Thì em là đứa con hoang, em không phải là con của mẹ.
Ngọc Hương nói:
– Em không phải là con của mẹ thì cũng là cháu của mẹ, cũng là máu mủ, ruột rà, đâu phải ai xa lạ.
– Như vậy cũng đủ rồi, đủ cho em hiểu rồi, em hiểu vì lẽ gì mà em bị bạc đãi.
Em là cháu, là con hoang, không phải là con của mẹ.
Ngọc Hương đâu có ngờ Xuân Lan chưa hay biết gì cả nên mới nói như vậy.
Vả lại nó còn không hiểu được tầm quan trọng của tấn kịch bi thảm, vô luân đã xảy ra ở gia đình nó. Nó còn nhỏ quá, chưa đủ lý trí, óc khôn để lên án việc làm của ông Phương, huống chi ông Phương lại là cha của nó, người mà nó chỉ được quyền kính nể, chứ không được quyền phê bình, chỉ trích. Ông Phương trước mắt Ngọc Hương là người cha tốt, đầy đủ bổn phận và thường bị mẹ ăn hiếp ...Tất cả những chuyện buồn rầu gây gổ, đều do mẹ nó gây ra cả ...
Ngọc Hương bênh vực cha:
– Đâu phải là tại ba, cũng có lỗi của chị Mai Lan nữa chứ.
Xuân Lan hỏi:
– Chị Mai Lan cũng có lỗi?
– Chứ sao? Tại hồi đó chị Mai Lan không biết phản đối.
– Phản đối cái gì?
– Ủa, em chưa biết gì sao?
Xuân Lan nhìn Ngọc Hương với đôi mắt thật ngây thơ:
– Còn cái gì bí ẩn nữa sao?
Ngọc Hương chưa kịp trả lời thì Xuân Lan lẩm bẩm:
Không phải là con thì cũng là cháu? Thôi, ta hiểu rồi!
Và lúc ấy Xuân Lan ôm mặt khóc rấm rứt, khóc thật đau khổ, thật tủi nhục.
Xuân Lan khóc xong, chạy lên lầu và tông cửa phòng ông Phương, nó hỏi:
– Con là cháu bà ấy. Vậy chứ con là con ai vậy ba?
– Con đừng tìm hiểu làm gì.
– Con phải hiểu.
– Con còn nhỏ quá.
– Ba không nói thì thôi.
– Ba rất khổ tâm. Bây giờ con lo đi ăn cơm đi để rồi còn đi học.
– Ba xin phép cho con nghỉ vài ngày. Con khổ lắm.
– Con muốn nghỉ thì cứ ở nhà, ba sẽ xin phép sau, nhưng con nên nhớ điều này:
hoàn cảnh của con khác với chị em của con. Con phải lo học hành, phải có nghề nghiệp, ba sẽ lo cho con ...Hiện giờ ba có gởi riêng cho con ở ngân hàng một số tiền, ba mở cho con trương mục, khi nào đến tuổi trưởng thành, con sẽ có quyền lấy số tiền ấy để làm ăn, lập gia đình ...Chỉ có con là ba lo như vậy ...Ba muốn chuộc lại sự thua thiệt của con bây giờ.
Ông Phương ngừng lại và lóng tai nghe, ông nói:
– Mẹ con về ở dưới lầu rồi ...
Xuân Lan thở dài than:
– Bà ấy lại la hét lên bây giờ ...
Xuân Lan chạy về phòng và leo lên giường nằm. Bà Phương hỏi lớn:
– Con Xuân Lan đâu rồi?
Ngọc Hương nói:
– Nó ở trên lầu.
– Gọi nói xuống đây ...
Thấy mặt mẹ hầm hầm, Ngọc Hương nói:
– Mẹ lại giận rồi. Đêm qua mẹ hứa với con, mẹ không rầy la em Xuân Lan nữa, mẹ tỏ ra ăn năn ...
Chị bếp cũng nhắc khéo:
– Bà không nên nóng nảy, chuyện đã đổ bể tùm lum rồi.
– Đổ bể tùm lum rồi ai xấu? Việc gì đến tôi?
Chị bếp đấu dịu:
– Xin bà hãy nguoi giận.
Bà Phương nói:
– Lên gọi nó xuống đây, tôi hỏi:
Ngọc Hương chạy đi gọi Xuân Lan. Con bé lần này không còn tỏ ra sợ sệt gì nữa cả. Nó ngồi ngay dậy và đi thẳng xuống lầu, nó nói:
– Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Nó đến bên bà Phương và nhìn bà trân trân, đôi mắt đầy vẻ căm hờn.
Bà Phương nhìn nó và hỏi:
– Tại sao sáng nay mày bỏ nhà đi mà không xin phép tao? Mày không còn xem tao ra gì nữa phải không?
Xuân Lan bướng bỉnh nói:
– Tôi đi thăm chị Mai Lan, việc “ấy” bà biết rồi.
Nghe con gọi mình bằng bà, bà Phương rụng rời tay chân. Bà nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm qua và không khỏi hốt hoảng. Xuân Lan nói tiếp:
– Sáng nay bà đã gặp tôi tại tu viện, bà bỏ tôi ở đó, bà đi về.
Bà Phương lắc đầu và thở dài:
– Thôi hết chỗ nói rồi ...Con cái, cái kiểu này ...
– Tôi đâu phải là con của bà. Tôi là cháu của bà, là đứa con hoang, bà đã nói như vậy kia mà.
Chị bếp đến bên Xuân Lan, ôm nó vào lòng và nói nhỏ:
– Sao em lại ăn nói như vậy, không sợ bà buồn hay sao? Em hãy xuống đây với chị, chị rửa mặt cho em bớt giận.
Bà Phương nói:
– Con nhỏ này bây giờ ghê lắm ...Tôi không còn dạy nó được nữa ...
Xuân Lan đi xuống bếp, Liên Hương đi học về thấy mẹ buồn thì hỏi:
– Chuyện gì vậy mẹ?
– Thì còn chuyện gì nữa? Chuyện con Xuân Lan.
Liên Hương và Mai Hương đứng về phía mẹ, lại nữa cả hai cũng đã lớn, đã hiểu việc làm vô luân của ông Phương là nhục nhã nên không khỏi chống đối ông. Suốt đêm qua hai chị em Mai Hương đã khóc vì hay biết mình có một người cha như vậy ...
Mai Hương nói:
– Thì mẹ cứ để ba đem nó đi đâu đó thì đem, việc gì mẹ phải can thiệp.
Liên Hương thì nói:
– Đánh cho nó một trận chứ nhịn nó hay sao?
Xuân Lan ở dưới bếp nghe tất cả, nên xô chị bếp ra, chạy lên thách thức:
– Đánh đi và đuổi đi ...Bộ ai thích ở đây lắm hay sao? Không biết mới ở, chứ biết rồi thì khỏi ở ...
Bà Phương tức quá, kêu ầm lên:
– Ông xuống đây mà coi con ông này. Nó hỗn láo như thế này, tôi làm sao chịu được.
Chị bếp lo dọn cơm,, nhưng không ai nghĩ đến chuyện ăn uống. Ông Phương từ trên lầu đi xuống, có vẻ bẽn lẽn khi nhìn thấy mấy đứa con lớn. Ông hỏi:
– Việc gì mà bà kêu ầm lên như vậy?
– Ông hãy xuống đây mà nghe con ông, nó hỗn với tôi.
– Thôi dẹp đi, ăn cơm chứ. Trễ rồi, tôi còn phải đi làm. Hay bà không muốn cho tôi ở nhà này?
Bà Phương hỏi:
– Bây giờ ông kiếm chuyện để buộc tôi không được nói phải không?
Liên Hương, Mai Hương nhìn ông với những cặp mắt oán hờn. Ông Phương đi lại kéo ghế ngồi vào bàn ăn và nói:
– Thôi, ăn dã, việc gì hãy để đó rồi xử sau ...
Chị bếp đi lại mời bà Phương:
– Xin mời bà dùng cơm ... Các em dùng cơm kẻo nguội ...
Bà Phương đứng lên. Liên Hương và Mai Hương đi theo mẹ. Ngọc Hương gọi Xuân Lan lên ăn cơm. Xuân Lan nói:
– Chị lên ăn đi, em ăn với chị bếp.
– Em làm vậy mẹ giận thì sao?
– Em đâu có làm gì mà giận ...Em không ăn, bà ấy còn mừng là khác.
– Em nói bậy bạ rồi ...
Ngọc Hương kéo Xuân Lan lên và bữa cơm diễn ra trong sự im lặng, buồn bã ...Ông Phương và vội hai chén cơm, đoạn đứng lên uống nước, quên cả ăn tráng miệng. Ông lên lầu và thay áo quần ra đi. Trong khi ấy bà Phương và các con ăn chưa xong. Xuân Lan cũng đã ăn xong, nó đứng dưới bếp nhìn lên thấy ba đi ra thì không khỏi ứa nước mắt ...
Chị bếp nghĩ:
– Thế nào ông cũng bỏ nhà ra đi ít lắm vài tuần, và thế nào bà cũng đi tìm ...Khổ thật.
Khi ông Phương đi rồi, Mai Hương hỏi Xuân Lan:
– Sáng nay mày đi đâu để mẹ đi tìm? Mày định làm mẹ khổ phải không?
Liên Hương nói:
– Tao xấu hổ quá rồi, tao ghe tởm quá rồi ...mày đừng làm lộn xộn nữa. Bây giờ tao mới biết thế nào là đứa con tội lỗi.
Chị bếp nhìn bà Phương, như để cầu cứu bà nên chấm dứt chuyện cãi vả ấy, nhưng Xuân Lan vừa khóc, vừa nói:
– Mấy chị định nói gì đó? Đứa con tội lỗi là đứa con nào? Em đâu có làm gì nên tội ...
Bà Phương rầy Liên Hương và Mai Hương:
– Nó không biết rõ đuôi đầu, thôi đừng nói nữa.
Xuân Lan hỏi; – Sao không? Bộ tưởng tôi nhỏ rồi muốn nói sao thì nói phải không?
Liên Hương hỏi:
– Mày nói với mẹ như vậy sao?
– Bà ấy không phải là mẹ tôi ...
– Thế ai nuôi mày từ nhỏ đến giờ? Đồ bất nghĩa!
Mai Hương đi lại tát vào mặt Xuân Lan:
– Bây giờ mày quá rồi, không đánh mày không được.
Liên Hương cũng chạy lại đánh Xuân Lan túi bụi. Con bé bị đánh, kêu khóc:
– Giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không cần sống ...
Chị bếp chạy lại xô Liên Hương và Mai Hương ra:
– Thôi, đừng đánh Xuân Lan ...
Ngọc Hương đến lúc ấy hùa theo hai chị và cũng không còn bênh Xuân Lan.
Ngọc Hương nói:
– Nó hỗn quá mà, chị không thấy sao?
Bà Phương lúc ấy bỗng đứng lên, kéo Xuân Lan vào lòng và nói:
– Thôi, con lại đây mẹ bảo.
Xuân Lan hất bà ta và chạy lên lầu.