chieumong
29-09-2005, 04:43 AM
Gío ở trong lòng
Bầu trời giăng đầy một màu đen ảm đạm.Mưa cơn mưa đầu mùa _bắt đầu rơi mỗi lúc một nặng hạt.Nó lặng người bên khung cửa sổ thẫn thờ nhìn maư và mông lung nghĩ về những chuyện đã qua với nỗi khắc khoải khôn nguôi:" tại sao lại mưa đúng vào lúc này, lúc mà nó cảm thấy bất lực nhất,vô vọng nhất."Nó ghét mưa vì mỗi lần nhìn mưa lòng nó lại dợn lên những con sóng buồn bất chợt.Nó quay sang nhìn người chị đáng thương đang ngồi trên chiếc xe lăn.Nó đứng dậy tiến gần về chỗ Lệ Anh rồi áp bên má vào lòng chị.Lệ Anh đưa tay xoa lên đôi má trắng ngần và khẽ nở ụ cười ít ỏi:
_Sao thế?
Nó ngẩng đầu nhìn chị,cười thật tươi và đưa cho Lệ Anh tờ 100.000đ:
_Chị hai tài thiệt .Thêu đẹp đến nỗi ai cũng muốn mua.Hàng mà chị thêu bữa qua người ta mua gần hít rùi!
Lệ Anh nhìn về phía xa xăm và khẽ hỏi nó:
_Chắc chiếc khăn màu tím cũng được một ai đó mua rồi nhỉ?
_Ưhhm... người ta muaaa...rùi chị àh!
Nó nói như một đứa trẻ ngây ngô _thành thật.
_Em đưa tiền cho chị xài lúc cần...vì ở nhà nhiều khi chị cũng phải mua thứ này thứ nọ.
_Nhưng...
Nó bỏ qua tiếng"nhưng" vội vàng " của Lệ Anh và dúi vào tay chị:
_Chị cầm đi, hôm nay nhờ chị nên má và em mới...
Lệ Anh cắt ngang lời nó bằng một tiếng"ừh" nghèn nghẹn và cười thật tươi thay cho lời cảm ơn.Nó hiểu và im lặng đi vào phòng,để lại sự yên tĩnh bầu bạn với chị.(Cuộc đời mà Lệ
Anh trải qua khiến cô khong còn đủ sức để đương đầu với thực tại:từ nhỏ vốn sống trong sự yêu chiều của ba mẹ,rồi lớn lên gặp được một cuộc tình mà ai nấy đều phải ngưỡng mộ.Cũng vì lẽ đó mà khi chị bị tai nạn _khi đôi chân của chị nằm im bất động_và khi người yêu bỏ chị ra đi...thì nguồn sống của chị cũng cạn dần theo năm tháng).Nó bước vào căn phòng lộn xộn bừa bãi những túi vải chất đầy những chiếc khăn mà Lệ Anh thêu...nó khóa kín cửa lục tìm trong đó một chiếc khăn màu tím có thêu một bông hồng màu nâu úa vàng.Nó thu mình vào một góc giường cầm chiếc khăn trên tay... không kìm được nữa và nó để mặc cho những giọt lệ ứa tràn chảy thành dòng trên má.Và cho đến thời khắc này_khi những tích tắc cuối cùng của một ngay trôi đi thì nó không thể,không cách nào ghìm nén những chất chứa đau thương ở một nơi nào đó trong tâm hồn được nữa...nó đã òa khóc đến quặn lòng.Dĩ nhiên cái nụ cười mê hồn làm ngây ngất bao anh chàng trong đó có Phong cũng không có li do gì để chen vào ngay lúc ấy...1...2...3... ngủ đi, ngủ đi rồi mọi chuyện sẽ qua,rồi "ngày mai trời lại sáng".Nó tự nhủ lòng mình rồi thiếp đi,tren đôi mi dài vẫn còn đọng lai giọt lệ cuối.
Ngày mai!Nó tỉnh dậy trong côn mộng mơ màng,làm mọi thứ đâu vào đó... vội vàng,nó ra khỏi nhà từ rất sớm.Còn Phong cũng giống mọi ngày âm thầm ghé ngang nhà nó...rướn đôi mắt tìm kiếm xem cô bé ơ đâu.Phong sốt sắng vừa mỏi chân ,mỏi mắt mà vẫn không thấy nó bắc bếp chien đậu hủ như mọi ngày...thì một giọng nói từ đằng sau cất lên:
_Ông làm gì mà ngó nhà tui hoài dzậy?Tui đã nói là khong được đến nhà tui nữa chừng nào má ông chưa đồng ý mà?
Nào có biết đâu rằng chỉ cần được nhìn thấy nó là Phong có thể bất chấp tất cả,bất chấp mọi lời đay nghiến của mẹ khi bắt phải chia tay với cô bé nhà nghèo không môn đăng hậu đối như nó.Phong không nén được sự tò mò xen lẫn lo lắng nghiêm mặt lại như đang giận hờn ai đó:
_Bé đi đâu từ sớm đến giờ sao không ơ nhà mà chien đậu hũ?
_Tui... ông coi tui là con nít hay sao mà nạt?Ahhh...mà sao ong biết sáng tui chien đậu hũ...ông dám?
_Ờ thì tại anh nhớ bé quá nên...
Chưa kịp nói hết câu Phong đã bị nó nhéo cho một cái rõ đau.
_Thật ra sáng nay tui qua nhà ông,chỉ định xem ông bây giờ thế nào là tui đi liền...ai dzè...!
_Sao dzậy?
_Gặp gặp...(nó ngập ngừng nói)
_Má hả...trời đất rùi má có la em hông?
_Không...bác không nhìn thấy em...chỉ có em nhìn thấy bác thôi...đừng vì em mà thành kiến bác nghen!Hứa đi!
Nói rồi nó cười như để xua tan mọi băn khoăn của Phong.Phong nhìn nó bỗng nhiên lòng dịu vợi hết những ưu tư trĩu nặng.Phong dang tay kéo nó lại rồi thì thầm bên tai nó:
_Ngốc ơi là ngốc,anh hứa...!Chỉ mong sao thời gian đi thật nhanh và mọi khó khăn sẽ theo đó mà tan biến.
Nó chạnh lòng không biết đến bao giờ thì khó khăn mới qua đi và đời nó rồi sẽ lênh
đênh trôi dạt đến nơi xa xăm nào.Phút chốc,nước mắt nó lại ứa ra.Bỗng nhiên nó đẩy Phong ra rồi chạy thẳng vào nhà.Khi đã cách xa được một quãng, nó quay lại gượng cười thật tươi dù nước mắt đã giăng đầy:
_Anh về đi ,em vào nhà nghen!
Phong nhìn nó rất muốn chạy lại để vỗ về động viên nó.Nhưng hơn ai hết Phong hiểu rằng điều cần làm lúc này chỉ có thể là im lặng.Phong hận mình chẳng thể làm gì được"Tại sao mình lại chỉ là một thang sinhviên vẫn còn phải dưa vào ba má chứ đừng nói chi là chuyện sẽ cưu mang ai đó"Phong đã đổi khác rất nhiều so với thời ăn chơi quý tộc ngày xưa.Phong bây giờ đã trở thành thành một đấng nam nhi thực sự từ khi biết khong thể yêu cô bé nào hơn nó!Còn nó thích Phong ngay tư đầu bởi cái tên và khuôn mặt rất phong lưu đa tình.Hồi đó hai đứa quen nhau rất vô tư không phải bận lòng đến bất cứ điều gì.Chẳng như bây giờ với muôn ngàn trắc trở và đã có khi tưởng rằng tình cảm hai đứa không thê níu kéo.Đó là lúc nó biết mình phải nghỉ học để kiếm việc làm phụ giúp gia đình.Nó cảm thấy tủi thân và nó cho rằng không nên ích kỉ giữ Phong lại bên mình.Nó định rằng sẽ nói cho Phong việc nghỉ học trước rồi sau đó sẽ là lờichia tay.Nhưng vừa nghe nó nói sẽ nghỉ học thì Phong đã ngăn cản ngay và hai đứa đã cãi nhau một hồi lâu.Phong nói sẽ ráng kiếm tiền cho nó học hết đại học,còn nó vì nhiều lí do mà không thể nhận lời Phong.Câu cuối cùng mà Phong nói sau cuộc đọ lời ấy đã làm nó càng yêu Phong hơn:"Nhất định anh sẽ không để ước mơ gần đến cua em tanbiến chỉ vì một chữ "ngheo"".Và như thế có nghĩa là vế sau của câu chuyện mà nó sắp đặt từ trước chẳng thể hoàn thành.Bởi làm sao cò thể phũ phàng nói lời chia tay vô tình với một người con trai mà nó yêu rất đỗi?Rồi hai đứa sẽ đi đến đâu?Bởi càng yêu Phong bao nhiêu thì nỗi đau mất Phong sẽ càng gấp bội.Nó sợ điều đó xảy ra.Vâng... có lẽ!Mấy ngày sau đó nó không thể lien lạc với Phong và nó nghĩ vu vơ hàng trăm câu hỏi không lời đáp:"chắc ảnh còn giận mình?...mà cũng có thể bị bác gái cấm?...?"Một tuần trôi qua một tuần dài đăng đẳng.Nó nghĩ vậy nhưng nào có biết rằng Phong đã làm chuyện mà nó không bao giờ ngờ tới!(còn tiếp)
Bầu trời giăng đầy một màu đen ảm đạm.Mưa cơn mưa đầu mùa _bắt đầu rơi mỗi lúc một nặng hạt.Nó lặng người bên khung cửa sổ thẫn thờ nhìn maư và mông lung nghĩ về những chuyện đã qua với nỗi khắc khoải khôn nguôi:" tại sao lại mưa đúng vào lúc này, lúc mà nó cảm thấy bất lực nhất,vô vọng nhất."Nó ghét mưa vì mỗi lần nhìn mưa lòng nó lại dợn lên những con sóng buồn bất chợt.Nó quay sang nhìn người chị đáng thương đang ngồi trên chiếc xe lăn.Nó đứng dậy tiến gần về chỗ Lệ Anh rồi áp bên má vào lòng chị.Lệ Anh đưa tay xoa lên đôi má trắng ngần và khẽ nở ụ cười ít ỏi:
_Sao thế?
Nó ngẩng đầu nhìn chị,cười thật tươi và đưa cho Lệ Anh tờ 100.000đ:
_Chị hai tài thiệt .Thêu đẹp đến nỗi ai cũng muốn mua.Hàng mà chị thêu bữa qua người ta mua gần hít rùi!
Lệ Anh nhìn về phía xa xăm và khẽ hỏi nó:
_Chắc chiếc khăn màu tím cũng được một ai đó mua rồi nhỉ?
_Ưhhm... người ta muaaa...rùi chị àh!
Nó nói như một đứa trẻ ngây ngô _thành thật.
_Em đưa tiền cho chị xài lúc cần...vì ở nhà nhiều khi chị cũng phải mua thứ này thứ nọ.
_Nhưng...
Nó bỏ qua tiếng"nhưng" vội vàng " của Lệ Anh và dúi vào tay chị:
_Chị cầm đi, hôm nay nhờ chị nên má và em mới...
Lệ Anh cắt ngang lời nó bằng một tiếng"ừh" nghèn nghẹn và cười thật tươi thay cho lời cảm ơn.Nó hiểu và im lặng đi vào phòng,để lại sự yên tĩnh bầu bạn với chị.(Cuộc đời mà Lệ
Anh trải qua khiến cô khong còn đủ sức để đương đầu với thực tại:từ nhỏ vốn sống trong sự yêu chiều của ba mẹ,rồi lớn lên gặp được một cuộc tình mà ai nấy đều phải ngưỡng mộ.Cũng vì lẽ đó mà khi chị bị tai nạn _khi đôi chân của chị nằm im bất động_và khi người yêu bỏ chị ra đi...thì nguồn sống của chị cũng cạn dần theo năm tháng).Nó bước vào căn phòng lộn xộn bừa bãi những túi vải chất đầy những chiếc khăn mà Lệ Anh thêu...nó khóa kín cửa lục tìm trong đó một chiếc khăn màu tím có thêu một bông hồng màu nâu úa vàng.Nó thu mình vào một góc giường cầm chiếc khăn trên tay... không kìm được nữa và nó để mặc cho những giọt lệ ứa tràn chảy thành dòng trên má.Và cho đến thời khắc này_khi những tích tắc cuối cùng của một ngay trôi đi thì nó không thể,không cách nào ghìm nén những chất chứa đau thương ở một nơi nào đó trong tâm hồn được nữa...nó đã òa khóc đến quặn lòng.Dĩ nhiên cái nụ cười mê hồn làm ngây ngất bao anh chàng trong đó có Phong cũng không có li do gì để chen vào ngay lúc ấy...1...2...3... ngủ đi, ngủ đi rồi mọi chuyện sẽ qua,rồi "ngày mai trời lại sáng".Nó tự nhủ lòng mình rồi thiếp đi,tren đôi mi dài vẫn còn đọng lai giọt lệ cuối.
Ngày mai!Nó tỉnh dậy trong côn mộng mơ màng,làm mọi thứ đâu vào đó... vội vàng,nó ra khỏi nhà từ rất sớm.Còn Phong cũng giống mọi ngày âm thầm ghé ngang nhà nó...rướn đôi mắt tìm kiếm xem cô bé ơ đâu.Phong sốt sắng vừa mỏi chân ,mỏi mắt mà vẫn không thấy nó bắc bếp chien đậu hủ như mọi ngày...thì một giọng nói từ đằng sau cất lên:
_Ông làm gì mà ngó nhà tui hoài dzậy?Tui đã nói là khong được đến nhà tui nữa chừng nào má ông chưa đồng ý mà?
Nào có biết đâu rằng chỉ cần được nhìn thấy nó là Phong có thể bất chấp tất cả,bất chấp mọi lời đay nghiến của mẹ khi bắt phải chia tay với cô bé nhà nghèo không môn đăng hậu đối như nó.Phong không nén được sự tò mò xen lẫn lo lắng nghiêm mặt lại như đang giận hờn ai đó:
_Bé đi đâu từ sớm đến giờ sao không ơ nhà mà chien đậu hũ?
_Tui... ông coi tui là con nít hay sao mà nạt?Ahhh...mà sao ong biết sáng tui chien đậu hũ...ông dám?
_Ờ thì tại anh nhớ bé quá nên...
Chưa kịp nói hết câu Phong đã bị nó nhéo cho một cái rõ đau.
_Thật ra sáng nay tui qua nhà ông,chỉ định xem ông bây giờ thế nào là tui đi liền...ai dzè...!
_Sao dzậy?
_Gặp gặp...(nó ngập ngừng nói)
_Má hả...trời đất rùi má có la em hông?
_Không...bác không nhìn thấy em...chỉ có em nhìn thấy bác thôi...đừng vì em mà thành kiến bác nghen!Hứa đi!
Nói rồi nó cười như để xua tan mọi băn khoăn của Phong.Phong nhìn nó bỗng nhiên lòng dịu vợi hết những ưu tư trĩu nặng.Phong dang tay kéo nó lại rồi thì thầm bên tai nó:
_Ngốc ơi là ngốc,anh hứa...!Chỉ mong sao thời gian đi thật nhanh và mọi khó khăn sẽ theo đó mà tan biến.
Nó chạnh lòng không biết đến bao giờ thì khó khăn mới qua đi và đời nó rồi sẽ lênh
đênh trôi dạt đến nơi xa xăm nào.Phút chốc,nước mắt nó lại ứa ra.Bỗng nhiên nó đẩy Phong ra rồi chạy thẳng vào nhà.Khi đã cách xa được một quãng, nó quay lại gượng cười thật tươi dù nước mắt đã giăng đầy:
_Anh về đi ,em vào nhà nghen!
Phong nhìn nó rất muốn chạy lại để vỗ về động viên nó.Nhưng hơn ai hết Phong hiểu rằng điều cần làm lúc này chỉ có thể là im lặng.Phong hận mình chẳng thể làm gì được"Tại sao mình lại chỉ là một thang sinhviên vẫn còn phải dưa vào ba má chứ đừng nói chi là chuyện sẽ cưu mang ai đó"Phong đã đổi khác rất nhiều so với thời ăn chơi quý tộc ngày xưa.Phong bây giờ đã trở thành thành một đấng nam nhi thực sự từ khi biết khong thể yêu cô bé nào hơn nó!Còn nó thích Phong ngay tư đầu bởi cái tên và khuôn mặt rất phong lưu đa tình.Hồi đó hai đứa quen nhau rất vô tư không phải bận lòng đến bất cứ điều gì.Chẳng như bây giờ với muôn ngàn trắc trở và đã có khi tưởng rằng tình cảm hai đứa không thê níu kéo.Đó là lúc nó biết mình phải nghỉ học để kiếm việc làm phụ giúp gia đình.Nó cảm thấy tủi thân và nó cho rằng không nên ích kỉ giữ Phong lại bên mình.Nó định rằng sẽ nói cho Phong việc nghỉ học trước rồi sau đó sẽ là lờichia tay.Nhưng vừa nghe nó nói sẽ nghỉ học thì Phong đã ngăn cản ngay và hai đứa đã cãi nhau một hồi lâu.Phong nói sẽ ráng kiếm tiền cho nó học hết đại học,còn nó vì nhiều lí do mà không thể nhận lời Phong.Câu cuối cùng mà Phong nói sau cuộc đọ lời ấy đã làm nó càng yêu Phong hơn:"Nhất định anh sẽ không để ước mơ gần đến cua em tanbiến chỉ vì một chữ "ngheo"".Và như thế có nghĩa là vế sau của câu chuyện mà nó sắp đặt từ trước chẳng thể hoàn thành.Bởi làm sao cò thể phũ phàng nói lời chia tay vô tình với một người con trai mà nó yêu rất đỗi?Rồi hai đứa sẽ đi đến đâu?Bởi càng yêu Phong bao nhiêu thì nỗi đau mất Phong sẽ càng gấp bội.Nó sợ điều đó xảy ra.Vâng... có lẽ!Mấy ngày sau đó nó không thể lien lạc với Phong và nó nghĩ vu vơ hàng trăm câu hỏi không lời đáp:"chắc ảnh còn giận mình?...mà cũng có thể bị bác gái cấm?...?"Một tuần trôi qua một tuần dài đăng đẳng.Nó nghĩ vậy nhưng nào có biết rằng Phong đã làm chuyện mà nó không bao giờ ngờ tới!(còn tiếp)