PDA

Xem đầy đủ chức năng : Những ngày tuổi thơ



Khi ta còn trẻ
29-11-2014, 08:03 AM
Thác cầu vồng

Hồi học tiểu học, mảnh đất Tây Nguyên chỗ tụi tôi ở chỉ toàn rừng là rừng. Bước chân ra khỏi nhà là ngẩn ngơ với màu đỏ của đất, màu xanh của cây, thi thoảng có xen kẽ màu tim tím của hoa mua, hoa dại. Tôi vẫn thường lấy làm tự hào khi kể với chị ở quê rằng, trên đồi cạnh nhà có một cái cây phải “năm bảy người ôm mới xuể”, giống y như câu chuyện trong sách Tiếng Việt.

Hồi đó, nhiều chỗ ở trong rừng sâu không có người ở và ít người biết đến, thế là tụi lớp tôi thường rủ nhau, hùm tiền, hùm sức lại quyết tâm đi thám hiểm.

Lần đi xa nhất là đến thác cầu vồng.

Tôi không nhớ là mỗi đứa góp bao nhiêu tiền, nhưng mua được đủ thứ, dưa hấu, bánh, kẹo, nước ngọt,.. thật là một gia tài lớn đối với lũ trẻ tiểu học. Lúc đầu, tụi con trai cũng xông xáo và ra vẻ lắm, tụi nó giành xách hết đồ, nhưng đi được một đoạn thấm mệt thì bắt đầu bàn lùi, đẩy hết qua cho con gái xách, được dăm bảy bước thì dĩ nhiên là các nàng cũng kêu than đủ đường.

Giữa lúc cả đám đang cãi nhau chí chóe, Hoài nảy ra ý tưởng:

- Đằng nào vô đó chả ăn, thôi tụi mình ngồi đây ăn luôn đi, vô bụng thì mỗi đứa mang một ít là công bằng nhất.

Cả bọn lấy làm chí lí, và thế là chẳng còn gì. Công nhận, đồ ăn để ở ngoài xách đi thì nặng mà ăn vào người rồi thì nhẹ tênh. Lần đó, tôi phục Hoài lắm.

Ăn uống no nê, cả bọn lại lên đường. Vì trong thác cầu vồng không có người ở, nên cũng chẳng có đường xá gì. Để đi vào được, tụi tôi phải trèo lên núi, rồi sau đó lội qua một con suối rất dài và tối.

- Ê tụi bây có tin có ma không? – Đạt bắt đầu trò hù dọa quen thuộc của mình.

- Tao không biết có hay không nhưng tao không sợ - Vĩ đứng lại, dơ cây gậy lên tự hào – Mình không làm gì xấu cả sao phải sợ.

Lúc đầu tôi cũng không sợ ma, mà tự nhiên nghe Vĩ nói vậy lại thấy lo lo, trước đó tôi đã giở sách trong giờ địa mà không ai biết, lúc thầy hỏi tôi cũng không có đứng lên. Hẳn là việc xấu, lần sau mình sẽ không làm như vậy nữa, tôi tự nhủ, ..vì tôi còn muốn cũng với đám quỷ sứ này đi thám hiểm nhiều nơi khác. Hồi đó tôi thực sự đã nghĩ như vậy.

Loanh quanh mãi, thử đủ mọi con đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến được thác cầu vồng. Trời nắng, nước chảy mạnh nên đúng là đã có cầu vồng thật.
Ở dưới chân thác đá rất trơn nên tụi tôi chen chúc mãi chẳng có chỗ đứng. Rồi thì thác và cầu vồng nhìn qua thì đẹp, nhưng nhìn lâu tầm năm bảy phút thì thấy cũng bình thường. Vừa lúc đó, Hoài và Vĩ kêu đói bụng nữa nên chúng tôi quyết định đi về.


Mưa đá

Đầu mùa mưa, ở chỗ tụi tôi sẽ có những cơn mưa đá. Tôi thích mưa đá lắm, mặc dù rất sợ.

Tôi thường tưởng tượng ra tôi đang ngồi sung sướng ngắm mưa, lượm những cục đá rơi ngoài cửa,.. thì sẽ có một cục đá to bằng cái nhà rớt xuống đè bẹp nhà tôi và cả tôi nữa. Haha, sẽ vui lắm.

Tôi còn nghe người lớn kể, mưa đá sẽ có nhiều rết bò ra. Và dù chưa tận mắt nhìn thấy con rết bò ngoài trời mưa bao giờ, tôi vẫn tiếp tục tưởng tượng, rằng nếu mình bỏ chân ra ngoài trời mưa, ngay lập tức sẽ có năm sáu con rết từ tứ phía lao đến cắn và lôi chân tôi đi. Và thực sự thì hồi đó tôi chưa bao giờ dám bỏ một chân ra ngoài.

Dù sao tôi vẫn thích mưa đá.


Những ngày tuổi thơ

Đây là một số truyện trong dự án "Những ngày tuổi thơ" mà tụi mình đang thực hiện, dự án là cuộc triễn lãm những câu chuyện tuổi thơ của tất cả mọi người, vì chúng mình tin, những ngày bé tý của bất kỳ ai cũng ấn chứa những điều kỳ diệu, mà nếu như không đặt bút viết thì có thể chúng ta sẽ lãng quên mất đứa trẻ trong chính mình.

Bạn nếu hứng thú có thể tham gia và theo dõi dự án tại đây: Tumblr Những ngày tuổi thơ (http://nhungngaytuoitho.tumblr.com/)

Ni*
30-11-2014, 06:19 AM
Bóng ma trong đêm

Ngày đó tôi còn nhỏ lắm,nhớ mang máng là 4 tuổi gì đó.Vào một mùa hè....
Vào một ngày mẹ tôi qua nhà ngoại có công chuyện rồi ngủ luôn tại đó,ở nhà chỉ còn ba bố con tôi.Buổi tối đi ngủ thường bố tôi hay để cửa cho mát,bố không đóng cửa vì hồi đó quê tôi chẳng có trộm cắp gì nên bố chả sợ đêm hôm ai vào nhà.
Cơn gió mùa hè vào ban đêm thật dễ chịu,nhưng cũng có một cái gì đó rùng rợn trong bóng đêm không bật đèn.Lúc đó tôi đang ngủ bất chợt có ai đó lay nhẹ tôi dậy,tôi ngồi dậy thấy một người tóc trắng,quần áo cũng một màu trắng toát,có một điều tôi từng nghe những cụ già trong làng kể Ma thường tóc dài chứ không tóc ngắn,tôi lay bố tôi dậy và bảo bố ơi có ma,nhưng bố tôi không thức mà chắc rằng lúc đó bố vần đang ngủ,nhưng bố vẫn trả lời tôi
_Không phải ma đâu ông Điền đấy ngủ đi con
Bởi ngày nhỏ ở xóm tôi có ông Điền nếu trẻ con nào hay quấy,là ông dọa để tụi trẻ con sợ,nên lúc đó bố tôi không dậy mà chỉ dọa để tôi ngủ.Lúc đó bóng người áo trắng tiến lại gần giường bố con tôi,và khẽ vén màn rồi lấy một ngón tay trỏ chỉ vào giữa lòng bàn tay của bóng người áo trắng cho tôi thấy,cứ như vậy bóng người áo trắng đi đi lại lại bên cạnh giường.Tôi nhìn theo một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay...

p/s:những câu chuyện có thật :d

Khi ta còn trẻ
08-12-2014, 09:17 AM
Cảm ơn câu chuyện của bạn Ni, mong bạn tiếp tục kế <3
---

Chim chào mào

Hồi trước, đi trong rẫy cà phê người ta hay bắt gặp những tổ chim chào mào. Một lần, ông tôi mang về hai con chào mào nhỏ, tôi rất thích nên đòi mẹ nuôi bằng được.

Ông còn làm cho tôi một cái lồng chim, nhưng đến khi chào mào lớn một chút, mẹ tôi thả nó ra ngoài, cho tụi nó ăn ở dưới dàn mướp. Thế rồi khi chúng lớn và có thể bay, hai con chào mào vẫn cứ quanh quẩn ở dàn mướp chứ không đi mất, mẹ tôi ra vườn là chúng cứ nhảy theo, đậu lên vai mẹ nữa, nhưng hễ cứ thấy tôi là bay mất.

http://media.tumblr.com/6fe3933b9ac021386de1ed9dfd98565e/tumblr_inline_ng9sjv9uYx1t49g7i.jpg

Tôi ức ghê lắm, chào mào chi mà lạ rứa, tôi cũng cho chúng ăn, tối đến cũng mở cửa chuồng cho chúng vô ngủ mà chúng không thương tôi chi cả. Thành thật thì đôi lúc tôi cũng quấy phá chúng, nhưng mà chỉ dăm ba lần một ngày thôi mà.

Thế rồi, đầu mùa mưa là một cơn mưa rất to, mẹ tôi đi rẫy, tôi ở nhà một mình, đến chiều tối mẹ về thì mưa cũng ngớt, mẹ vô bếp thì thấy một con chào mào bị chết đuối trong chậu nước. Mẹ buồn, nhưng không mắng tôi gì cả, chỉ nói một câu: Con có thương hắn không mà đòi hắn theo con.

Tôi khóc nguyên cả tối hôm đó. Hôm sau, còn một con chào mào, tôi không còn phá nó nữa, nó vẫn bay mỗi khi thấy tôi, nhưng tôi cũng không giận nữa.

(c) Hà

Ni*
10-12-2014, 07:34 AM
Trứng gà hay trứng chim sẻ?

Ngày bé ở nhà bà nội tôi có một chiếc giếng cũ,chiếc giếng này chắc đào cũng rất lâu rồi từ thời cụ kỵ gì đó.Giếng đào khá là sâu,từ đáy giếng trở lên được xây bằng những viên đá núi ,do đã khá lâu nên rêu mọc nhiều và nhứng viên đá theo thời gian trơn bóng.
Mùa hè từng bầy chim sẻ thường hay xuống giếng làm tổ đẻ trứng,bà tôi có rất nhiều cháu,mà bọn trẻ con chúng tôi đứa nào cũng thích chim sẻ,.Hồi đó chú tôi chưa lấy vợ nên ngày náo chú cũng xuống giếng lấy trứng chim cho bà,ngày nào cũng vậy cứ tầm chín mười giờ sáng là cả bọn tụ tập ở nhà bà để chờ bà luộc trứng chim sẻ cho ăn,vì cháu khá đông nên trứng chim sẽ để không kịp nên bà phân công mỗi hôm 3 đứa qua bà chia trứng.
Tôi là số lẻ nên bà phân công tôi hôm cuối cùng ,bữa đó tôi sang có lẽ chim sẻ không kịp đẻ trứng nhưng bà vẫn luộc một quả trứng khá to,bà bóc cẩn thận cho tôi ăn.
Tôi hỏi bà sao hôm nay trứng chim to thế!
Bà cười bảo hôm nay còn mình cháu nên chim nó để trứng to .
Sau này lớn lên,đi học xa nhà tôi vẫn nhớ lắm tuổi thơ được bên bà nội,chiếc giếng năm xưa giờ vẫn còn đó ,mặc dù bây giờ chẳng ai còn dùng nước giếng.Có lẽ bà vẫn muốn giữ lại cái giếng để nhắc nhở con cháu luôn xum vầy và nhớ tới ông bà bố mẹ,nhớ tới tuổi tho ngô nghê đầy thú vị.

p/s:mình bắt đầu thích những tuổi thơ của bạn :d

Khi ta còn trẻ
14-12-2014, 08:39 AM
Cảm ơn bạn ^_^ Tuổi thơ của ai cũng dễ thương mà <3

--

Bức ảnh huyền thoại

Chuẩn bị lên lớp 1, mẹ tôi tặng tôi một bộ đồ nâu rất đẹp, không phải là đồ mới, nhưng được may lại cẩn thận từ đồ của chị tôi, mà tôi hồi đó rất thích mặc đồ cũ của chị lắm, vì nghĩ rằng, mặc vào thì mình đã lớn như chị.

Ngày khai giảng, tôi tự hào mặc nó đến trường. Vì là khai giảng lớp 1 nên tôi và bạn tôi được mẹ cho chụp một bức ảnh kỉ niệm. Tôi thích lắm lắm. Được mặc đồ đẹp, lại còn được chụp ảnh. Tôi quyết định bức ảnh này mình sẽ cười mỉm, thật hiền lành như tấm ảnh của cô công an trên tờ lịch ở nhà.

Chú thợ ảnh giơ máy ảnh lên để chụp, mẹ đứng ngoài không biết gì, cứ giục giục tôi:

- Hà, cười lên. Rằng mặt lạ rứa. Cười lên đi

Tôi bực mình mẹ tôi lắm, rõ là tôi đang cười mà. Phải cười mỉm như thế này thì mới đẹp. Mẹ lại tiếp tục:

- Ơ, con bé ni, cười lên, cười lên.

- Mấy đứa cười tươi lên nào - Chú thợ ảnh cũng thêm vô.

Vừa tức, vừa lúng túng, tôi giận dỗi, và cười một phát không thấy tổ quốc nữa luôn. Kết quả là…

http://media.tumblr.com/2da751e1188e3c2636178b36f5a76e34/tumblr_inline_ngiq1e3jZ51t49g7i.jpg

Chuyện ngoài lề, tôi đã cự tuyệt bức ảnh này từ ngày nhìn thấy nó, cho mãi đến hết cấp 2. Mỗi lần bạn bè đến nhà xem album ảnh, mẹ tôi cứ lấy ra khoe, còn tôi thì giấu nhẹm nó đi.

Sau đó, lên cấp 3 và cho đến tận bây giờ, tôi lại thấy thích đó lạ kì :)) Hẳn hồi đó mà cười bình thường thì đã chả có gì vui, haha

(c) Hà

Khi ta còn trẻ
23-12-2014, 09:57 AM
Đọc tất cả các truyện: http://nhungngaytuoitho.tumblr.com/

http://media.tumblr.com/542261d1f038f7b85f7c067e0d7fa0f3/tumblr_inline_nh1f4rxJ891t49g7i.jpg
Hình minh họa: (c) Nam-Anh Lê

Hồi tôi còn bé tí, nhà tôi có nuôi một con chó tên là Mi-nơ. Tôi thích nó lắm, toàn cưỡi lên lưng nó nghịch ngợm. Có lần Mi-nơ sinh ra bốn con chó con mũm mĩm, mẹ tôi liền làm cho chúng một cái ổ đặt ngay lối cửa đi xuống bếp. Ngày nào tôi cũng ngồi ngay ngưỡng cửa đó mà ngắm Mi-nơ và lũ con của nó lim dim ngủ trông rất đỗi yên bình. Đến bữa ăn, tôi bê cả tô cơm ra ngồi cạnh chúng, hai chân luồn dưới bụng Mi-nơ. Nó biết tôi sợ lạnh nên cuộn cả đuôi phủ lên chân tôi để ủ ấm.

Rồi Mi-nơ chết. Sáng sớm năm đó, nó bị bọn trộm bắt đi. Tôi luôn nhớ rất rõ tiếng kêu thảm thiết của Mi-nơ, và nhớ cả những người có mặt trên con đường mòn bẩn thỉu ấy, không một ai trong số bọn họ giúp chúng tôi cứu Mi-nơ cả.

Tôi bắt đầu biết căm hận.
Năm tôi vừa lên trung học cơ sở, chúng tôi lại nuôi một con chó gọi là Mi-nô. Con chó ngoan và hiểu chuyện đến nỗi chúng tôi thảy đều coi nó như bạn thân trong nhà.

Mi-nô từng có lần suýt chết vì nhấm phải miếng bả chó bị lũ trộm ném ngay ngoài cổng. Nhưng thật may, con chó thông minh vừa liếm vào liền lao nhanh về phía nhà bếp, bổ nhào vào lòng mẹ tôi mà cầu cứu. Mẹ tôi kể, bà ôm nó, ra sức đổ thật nhiều nước vào miệng nó cho đến khi nó nôn hết ra. Nó lả đi trong lòng bà nhưng cũng không quên liếm mấy cái lên mặt bà như muốn cảm ơn.

Lại vào một mùa mưa năm nọ, sét đánh cháy trụi một căn nhà ngay đầu ngõ nơi tôi ở. Lúc ấy Mi-nô vừa lững thững từ trong bếp đi ra, tiếng nổ kinh hồn đã khiến thần kinh nó không trở lại bình thường được nữa. Mỗi khi trời âm u, Mi-nô sẽ trở nên hoảng sợ tột độ, cả người nó run lẩy bẩy không ngừng và không ai dỗ dành nó được. Nó đâm trầm tính hẳn, thường chỉ còn thích nằm gác đầu lên mu bàn chân tôi mà nhìn tôi bằng đôi mắt hiền lành dìu dịu.

Rồi Mi-nô cũng chết. Hôm đó tôi đi học về thấy nhà có khách, một đám người quây quần bên bàn ăn mà nhậu nhẹt. Tôi cảm thấy lòng chùng xuống khi nhìn đồ ăn trên bàn.

Tôi hỏi mẹ: “Mọi người đang ăn gì vậy?”. Mẹ tôi im lặng không trả lời. Nhưng có một người đáp: “Thịt chó đó con!”

Tôi lại hỏi mẹ: “Tại sao vậy?”. Bà lảng tránh không nhìn tôi.

Tôi cười nhợt nhạt, bỏ ba-lô xuống và lững thững đến bên bàn ăn, vung tay hất tung tất cả đồ ăn xuống đất. Mẹ tôi đứng đó, sững sờ nhìn tôi rồi bật khóc.

Tôi bắt đầu biết ghê tởm chính mình.
Rất nhiều năm sau, nhà tôi vẫn nuôi thêm vài con chó khác. Tôi chẳng nhớ tên con nào, chẳng biết chúng tròn méo ra sao, và cũng chẳng để ý vì sao chúng chết. Mà thật ra, tôi hoàn toàn không biết liệu có phải chúng chết hay không, đơn giản là thấy con hôm qua được thay bằng một con khác nom có vẻ không giống, thế nên đoán rằng con kia đã chết, thế thôi.

Tôi không bao giờ cho chó, mèo hay chim chóc trong nhà ăn. Vì tôi nào có biết chúng ăn cái gì đâu. Có một con chim sáo đã chết khi tôi được giao trông nhà trong một tuần liền. Còn con cá rồng thì suýt chết khi nó nhảy vọt ra khỏi bể, và tôi thì đứng nhìn cho đến khi mẹ tôi từ dưới bếp chạy lên.

Con chó hiện tại nhà tôi nuôi cũng tên là Mi-nô (cái tên này do mẹ tôi đặt, bà luôn bảo tôi gọi tên nó với vẻ mong chờ và hy vọng, và tôi cũng luôn đáp lại bà bằng ánh nhìn vô cảm). Khi tôi từ SG về nhà được một thời gian, con Mi-nô ấy bắt đầu rên la ư ử vào khoảng 5 giờ sáng mỗi ngày khiến tôi không sao chịu nổi. Mỗi lần như vậy, tôi thường phát điên lên rồi cầm roi đánh nó lia lịa.

Nhưng một lần, khi cầm roi đến cửa chuồng chó, tôi trông thấy Mi-nô lê lết nép sát vào tường rồi ngước mắt nhìn tôi, một bên chân sau của nó co giật từng hồi. Tôi chợt nhớ ra khoảng thời gian trước, con của Mi-nô bị bệnh chết vào lúc sáng sớm. Nó đã xô đổ cửa chuồng để chạy vào bếp nằm cạnh xác của con nó. Có lẽ hôm đó lao ra đúng lúc sương xuống nên nó bị trúng gió liệt mất một chân, mỗi khi trái gió trở trời là cái chân đó lại sinh đau.

Cuối cùng, tôi không tài nào cầm roi đánh nó được nữa. Tôi bắt đầu biết lờ nó đi.

Cuối cùng, tôi nhận ra, thứ vĩnh viễn mất đi không chỉ là những con chó tội nghiệp luôn quẩn quanh tâm trí tôi từ năm này sang năm khác.
.
(c) Vũ Thủy Ngọc Hà