PDA

Xem đầy đủ chức năng : Ở nơi đây, cùng với nhau



ba lô
31-07-2014, 10:41 PM
Tác giả: Ba Lô
Thể loại: Tiểu thuyết
Rating: 15+
Tình trạng: đang hoàn thành





CHƯƠNG 1:


GẶP LẠI



Máy bay hạ cánh lúc 10h tối. Tôi bước xuống, vội vã bước đi, tóc bay trong đêm tối. Sài Gòn vẫn như vậy, dù sáng hay tối, chưa bao giờ mang đến cho tôi cảm giác lạnh lẽo. Ra khỏi phòng cách li, đảo mắt nhìn quanh một lượt, biết rõ là chẳng có ai những trong lòng vẫn có đôi chút hụt hẫng. Tôi bắt đầu hối hận vì từ chối khi công ti nói cho người đến đón. Tôi vốn không phải là người sợ cô đơn nhưng thật không dễ chút nào với người đi xa mới trở về mà lại chẳng có nơi nào để về như tôi. Vốn có nhiều lưu luyến ở đây nhưng vẫn bỏ nó mà đi, giờ trở lại, mong sẽ "tình cờ" kiếm tìm, thật ra da mặt tôi không mỏng như tôi vẫn tưởng. Vừa bật điện thoại đã bị giật mình bởi tiếng chuông reo in ỏi, thầm thấy vui mừng vì có người nhớ đến mình.

- Em đến chưa?

- Đến đón em đi.

- Vậy sao trước bảo không cần?

- Ăn thịt giờ, anh hỏi nhiều quá vậy

- Em chết đi. Đứng yên đó đấy.

Dập điện thoại, một nụ cười không khỏi vén trên môi. Anh là đồng nghiệp, và cũng là bạn trai cũ của tôi.

Đứng trong tiền sảnh thì toàn cảnh chia li sướt mướt. thật không chịu nổi. Ra ngoài thì lộn xộn lại bị mời chào, tôi quyết định đi bộ. Rồi Duy sẽ giết tôi cho xem.

Đã hơn 10h30, người trên đường vẫn ngược xuôi tấp nập. Đã lâu không gặp, người tình của tôi vẫn cứ như vậy, vội vã và thân thiết. Sài Gòn là thành phố mang cho tôi nhiều lưu luyến. Cái nắng nóng luôn bức tôi phải ở lì trong nhà, không thể đi đâu được. Những cơn mưa thì đỏng đảnh không báo trước, chợt đi chợt đến, ướt đẫm nỗi nhớ mong. Cho dù như vậy, tôi vẫn thương thành phố giản dị và đáng yêu này, và những người tôi yêu thương cũng ở đó.

Chỉ mới đi được một đoạn đã nghe tiếng còi in ỏi sau lưng. Xoay lưng lại thấy cái mặt nhăn nhó của Duy, có lẽ là tìm tôi mệt quá. Tôi cười hối lỗi.

Suốt quãng đường, Duy cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện, gió bạt làm tôi nghe tiếng được tiếng mất, thỉnh thoảng chỉ ậm ừ vài câu hưởng ứng. Hình như anh kể chuyện cô người yêu cũ... gì gì đó... đi lấy chồng... gì gì đó. Đang dán mắt vào cái đèn dường vàng nhạt, tiếng của Duy như hét vào tai tôi:

- NÀY

- GÌ? Tôi quát lại

Anh cười hì hì, cầu hòa:

- Mai em đi vs anh nhé?

- Đi với anh à? Đi đâu? Tôi giả vờ ngơ ngác

- Anh biết ngay là em không thèm quan tâm đến anh mà. Duy bắt đầu giở trò giả vờ "giận hờn vu vơ"

- Thôi đi. Bắt đầu rồi đó. Đi với anh xấu hổ chết được.

- Anh có khuôn mặt đẹp trai, cái đầu lạnh và một trái tim mong manh dễ vỡ. Em còn muốn cái gì?

Tôi không thể nói gì hơn với con người biến thái này. Không khi nào tôi thắng được mấy cái câu "bệnh hoạn" đó của anh.

Mặc dù đang tức nhưng vẫn không thể giận anh lâu được, Duy giống như "chị gái" tôi vậy. Haha.

Chọc anh vậy thôi chứ chắc chắn là tôi đồng ý rồi. Do ngày mai không có lịch trình nên đi với anh cũng chẳng sao, chắc cũng không gặp ai được. Mà có gặp ai thì tôi chỉ có nước độn thổ.

- Ăn mặc sạch sẽ nha người đẹp.

- Chứ bình thường em bẩn lắm hả? Tôi bỉu môi.

- Chứ em không biết hả?

- Em nhảy xuống xe cho anh xem giờ luôn.

- ...

Tôi với anh cãi nhau suốt quãng đường. Đến khách sạn đã là 11h, không kịp tắm, tôi ngã ập xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Sáng thức dậy nhìn đồng hồ, mới 7h, sớm quá! Tôi lười biếng thấy bụng chẳng muốn ăn nên tiếp tục ngủ nướng. Khi thức dậy lần 2 thì đã 5h chiều, tôi dụi mắt, muộn thế này rồi sao? Bụng vẫn không đói nhưng đành miễn cưỡng ngồi dậy để kịp chuẩn bị cho kế hoạch chiều tối nay.

Ra khỏi khách sạn mới nhận ra trời đã bắt đầu sập tối. Thành phố đã lên đèn. Điện thoại trong túi xách reo vang làm tôi giật mình, đợi đến hồi chuông thứ 5 tôi mới bắt máy:

- Alo

- Anh đến rồi, em xuống đi.

- Anh đi đến cột đèn đỏ phía trước đi, em đang ở đó.

- Xin em đó, đứng yên nha.

Tôi cúp máy, cười thầm, không biết hôm nay sẽ có trò gì nữa đây.

Ngay khi vừa thấy tôi, Duy đã há hốc mồm kinh ngạc, quét một lượt trên người tôi, nói một cách ngu ngốc:

- Sau bữa nay giống hot-gơn dữ.

Tôi cười khanh khách, không phải vì Duy hài hước đâu. Do anh nói như mấy cái báo lá cả tôi vẫn hay đọc trên mạng thì có. Haha.

Lúc chúng tôi vào thì khách hầu như đã đến đông đủ. Phòng tiệc ngập tràn ánh sáng, rực rỡ, tráng lệ. Tôi thật xấu hổ vì Duy lại bĩu môi trẻ con. Chúng tôi chọn một bàn ngay giữa gian phòng để tiện theo dõi nhân vật chính. Lúc cô dâu bước vào, tôi ngạc nhiên khi thấy cô dâu chính là cô bạn đã thầm thương trộm nhớ Duy năm nào. Nếu tôi nhớ không nhầm, sau khi chúng tôi chia tay Duy đã đến với cô ấy, thế mà bây giờ lại ra thế này. Anh bảo với tôi chính anh đá cô ấy nhưng tôi tin là không phải như vậy, tôi thì thầm vào tai Duy:

- Anh có vẻ lận đận tình duyên.

Duy lườm tôi một cái rõ sắc rồi tiếp tục theo dõi trên sân khấu. Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, mắt Duy tự nhiên sáng rực nhìn tôi:

- Em có muốn 1 cái không? Anh mua cho.

Ngụm nước vừa chạm tới họng đã định bật ra lại, tôi nuốt hết miếng nước rồi cố nhịn cười:

- Thực ra thì, nói ở đây hơi bất lịch sự nhưng cái nhẫn đó rất ngớ ngẩn.

Đường đường là vật đính ước cả đời của người ta mà chúng tôi lại nhận xét như đồ chơi, đúng là hơi bị vô duyên. Chúng tôi cười khúc khích với nhau, những vị khách xung quanh đó không khỏi vui lây, chắc tưởng chúng tôi vui mừng cho đôi bạn trẻ đây mà.

Sau khi rót rượu mừng, cặp uyên ương bắt đầu đi khắp các bàn chúc rượu, mọi người cũng đứng dậy đi lại lộn xộn chứ không ngồi cố định nữa. Cô dâu hình như muốn tránh mặt Duy hay sao mà cứ kéo chú rể đi sao phía khác mãi, thật tình đã chia tay rồi thì thôi, hơn nữa cũng đã có gia đình, sao phải trốn tránh nhau như thế. Nếu không ảnh hưởng đến tôi thì thôi nhưng đằng này Duy cứ kéo tôi đuổi bắt theo cô dâu chú rể khiến tôi chóng cả mặt. Cuối cùng họ cũng mệt mỏi vì trò cút bắt, Duy có vẻ hào hứng với việc khoe tôi, toác miệng ra cười nhăn nhở. Còn chú rể có vẻ đã ngà ngà say, chìa tay ra bắt, khen tấm tắc:

- Bạn gái cậu xinh thật!

Tôi thật lòng không có vui lắm đâu nhưng mũi cứ phồng lên, cười toét thì biết làm sao? Chỉ tội cho cô dâu, có vẻ cô nhận ra tôi, chỉ bối rối gật đầu một cái rồi lảng tránh ánh mắt, môi hơi mím.
Duy trông không có vẻ thỏa mãn như tôi tưởng, anh không phải là loại người thích dằn vặt người khác, có lẽ là vì lí do gì đó.

Sau khi hoàn thành vai diễn, Duy vẫn chưa tha cho tôi. Anh dẫn tôi đi khắp nơi, giới thiệu với mọi người. Đúng là biết cách tận dụng cơ hội bóc lột sức lao động của người ta. Cả ngày nay chẳng có gì vào bụng, đến đây thì toàn uống rượu, đám đông làm tôi choáng váng, tôi giật giật gấu áo Duy, ra chiều đòi về, anh dỗ dành:

- Anh đang giúp em đây, nghề này phải quan hệ rộng. Nếu mệt em có thể bu vào anh mà đi.

Miệng thì nói như miệng annh vẫn giữ nụ cười ngọt xớt. Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, sát gái. Nhưng mà gì cơ? Anh vừa dùng từ gì? "Bu"? Tôi là cái con gì mà không đi đứng đàng hoàng mà phải "bu"? Tôi nghiến răng, giọng có phần đanh đá:

- Anh có thể dùng từ khác thay cho từ "bu" được không?

Như bị chọc trúng chỗ ngứa, Duy không kìm được, bật cười khanh khách khiến người khác phải ngoái nhìn. Tôi ái ngại phủi chân váy, đứng thẳng người lấy lại vẻ mặt tươi tắn nhất có thể, khoác tay Duy mà đi. Diễn viên nghiệp dư như tôi dù không thể diễn cảnh tình cảm sướt mướt, khóc lóc sụt sùi thì ít nhất cũng phải giữ hình ảnh chứ. Tôi bước đi, mắt vẫn không thôi cụp xuống mơ màng. Tiếng Duy thoang thoảng:

- Đến lượt em rồi đấy.

Nghe anh nói thế, có lẽ là người quen của tôi. Lúc nghe nói vậy tôi vẫn chưa xác định rõ được, nhưng cho dù là gặp ai, tôi cũng sẽ độn thổ mà chết. Thế nên tôi vẫn nở sẵn một nụ cười như hoa. Khi ngẩng đầu lên, một dòng điện xoẹt qua người. Toàn thân cứng ngắc, cổ họng khô khốc, cơ hồ không thể thốt ra được lời nào. Mọi tế bào trong cơ thể như ngưng trệ trong phút chốc...

Tôi biết, rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ tái ngộ trong hoàn cảnh này. Mãi một lúc sau khi nghe Duy nói tôi mới có thể bình tâm lại một chút:

- Chắc hai người quen nhau.

Mặt anh hơi tái lại nhưng rồi cũng trở về bình thản ngay trong chốc lát, mà cho dù có hàm ý gì trong đó thì tôi cũng không thể đọc được vì đầu đã đau như búa bổ. Giọng anh lạnh tanh:

- Đã lâu rồi nhỉ?

Tôi cố gắng tìm chút gượng gạo trong những lời ấy nhưng không hề. Đã 3 năm rồi, 3 năm đối với tôi dài đằng đẵng, còn anh vẫn có thể bình thản xã giao. Trong lòng chợt có chút bàng hoàng, tôi lí nhí đáp lại:

- Chào anh.

Xung quanh là một biển người xao động, nhưng giữa tôi và anh chỉ là sự yên lặng đến tuyệt vọng. Tôi rất muốn hỏi anh sống có tốt không nhưng sợ mình trở nên thừa thải và vô duyên. Người yêu không phải, bạn bè cũng không, chuyện anh sống tốt hay không, đối với một người lạ như tôi liên quan gì chứ? Hơn nữa trong thâm tâm vẫn là nỗi sợ hãi tràn ngập, nếu anh bảo anh "sống tốt", nghĩa là không có tôi anh vẫn rất vui vẻ. Bởi vì cứ nghĩ nụ cười của anh vẫn luôn chỉ giành riêng cho riêng tôi, sợ rằng sẽ biết bao năm qua sẽ có rất nhiều người được nhận nụ cười đó. Vậy giữa chúng tôi còn gì hơn ngoài sự xa lạ?

Tôi ngẩng đầu mạo hiểm nhìn thẳng vào mắt anh, nhận ra anh không nhìn tôi mà mắt chỉ đăm đăm vào bàn tay đang níu chặt tay áo của Duy. Theo phản xạ, tôi rụt tay lại. Anh đưa mắt nhìn tôi, vẫn không biểu hiện thái độ gì nhưng thật sự tôi đã mong có chút hả hê trong đó. Tôi lại im lặng cúi gằm mặt. Tôi làm sao thế này? Tại sao cứ hành xử như một người đã gây ra lỗi lầm gì rất lớn như thế? Bao năm qua vẫn vậy, tôi chẳng bao giờ thắng anh trong những cuộc chiến ngầm như thế này.

Tôi thì thầm vào tai Duy với âm lượng nhỏ nhất mặc dù đủ để người đối diện nghe, tự diễn với chính mình:

- Mình về thôi anh.

Có lẽ lúc đó mặt tôi rất nhợt nhạt, Duy nhìn thấy cũng bất ngờ hoảng hốt. Anh hỏi với vẻ quan tâm, vô cùng ra dáng bạn trai như năm nào:

- Em mệt lắm à?

Tôi cười nhạt. Duy nhanh chóng chào anh và đưa tôi rời đi. Anh mỉm cười lịch sự gật đầu và bình thản đi về phía khác. Tôi đau xót nhận ra sự thờ ơ của anh vẫn làm tôi tổn thương sâu sắc. Tôi vội vàng hòa vào đám đông, cả người nóng ran, nhất là sau gáy. Có phải anh đang nhìn tôi? Mà nhìn thì đã sao? Tôi cũng đâu có đủ can đảm để quay đầu lại.

- E hèm. Sướng nhé.

Duy cười tinh quái. Thì ra anh đã sớm biết có chuyện này, kéo tôi tới đây là một mũi tên trúng hai đích. Tôi véo mạnh vào bắp tay Duy, anh la oái oái rồi cười thỏa mãn, choàng tay qua vai tôi đi. Dù đã cố gắng kiềm chế, tôi vẫn vô thức đưa mắt tìm anh, khi không thấy bóng dáng anh đâu mới bất lực quay đầu, trong lòng cảm thấy trống vắng vô hạn.

Gặp cũng đã gặp. Chào cũng đã chào. Giây phút luôn cũng tưởng tượng cả ngàn lần sẽ xảy ra cũng đã đến. Cuối cùng nhận về chỉ là nỗi buồn thê lương.

ba lô
09-08-2014, 11:43 PM
CHƯƠNG 2:


TRỞ VỀ


Đến Sài Gòn với cái danh là đi công tác chứ đâu có việc gì ở đây đâu. Chỉ là xem chi nhành công ti ở Sài Gòn có hoạt động tốt không thôi. Tôi buồn chán mà chết đi thì thôi.

Trong lúc đi khảo sát thị trường, nói thì nói cho oai vậy chứ đi dạo quanh siêu thị xem có cái gì hay thì mua, tiện thể xem sản phẩm công ty tôi có được chào đón hay không thôi, Duy gọi điện tới.Tôi chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nói oang oang của anh ấy:

- Làm cái gì mà bắt máy lâu thế?

- Mới có 2 tiếng chuông mà gọi là lâu à?

- Dù gì thì cũng là anh gọi mà. Duy nói giọng giận dỗi

Tôi phụt cười vì sự vô lí của anh, giọng có phần dịu bớt:

- Anh gọi thì sao chứ?

- Thì là tiếng gọi của trái tim mà.

Tôi nghe thấy tiếng cười hô hố bên kia máy. Thật không ngờ quen nhau bao nhiêu năm mà tôi không phát hiện ra anh ta sến như vậy. Sau một hồi lan man Duy mới nói thẳng vào vấn đề chính.

- Ngày kia công ty chúng ta sẽ tham gia dự thầu. Chủ thầu là công ty A. Tối mai anh với em đi gặp họ.

Vừa nghe đến công ty A tôi đã đứng tim, đó là công ty người đó làm mà. Lần này mà chạm mặt anh lần nữa, tôi cơ bản sẽ giết Duy đầu tiên. E hèm, nghĩ như vậy nhưng trong lòng không khỏi thấy háo hức. Tôi hồ nghi hỏi:

- Đối tác lần này là ai?

Duy cười ranh mãnh, dù không có ở đó nhưng tôi vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt của Duy, không khỏi rùng mình.

- Đừng hi vọng nữa. Lần này chẳng có bất ngờ gì cho em đâu. Đó là giám đốc nhân sự công ty họ. Phó tổng nhà em mà làm giám đốc thì nhân sự có mà chết ngất.

- E hèm, dù sao thì phu nhân tương lai người ta cũng ở đây, có thể nói xấu công khai như vậy sao?

Duy kinh ngạc dập máy. Đúng là phải có tuyệt chiêu mới đối phó được với anh ấy. Cho dù biết Anh Anh là phó tổng bên ấy, tôi vẫn phải gọi điện cho cô em họ để xác minh xem anh có bị giáng chức hay không. Sau khi đảm bảo người tôi đi gặp sẽ không phải là anh, tôi mới thở dài...thất vọng. Dù gì thì, nếu ngày mai là anh, tôi có thể nhờ người khác đi thay, còn mình lẳng lặng đứng từ xa theo dõi. Thật xấu hổ vì tôi lại có suy nghĩ lén lút này.

Đúng 8h tối hôm sau, Duy đánh xe đến đón tôi. Cả ngày ru rú trong nhà, tôi không nghĩ đường phố đã náo nhiệt như vậy, tâm trạng cũng tự nhiên tốt lên. Tôi nhìn ra cửa xe khe khẽ hát. Đột nhiên người còn lại trong xe lên tiếng, nói một câu rất "liên quan":

- Em đừng căng thẳng quá, chỉ là bữa cơm thân mật thôi.

Tôi bật cười nhìn anh, thấy lạ vì đột nhiên Duy lại ân cần như vậy, tò mò hỏi:

- Sao anh lại nói em căng thẳng?

- Rõ ràng là giọng hát của em làm anh rất khiếp sợ mà.

Đến lượt tôi khiếp sợ nhìn Duy, không ngờ anh càng ngày càng lắm mưu nhiều kế như vậy. Tôi bật cười đưa nắm đấm lên dọa dẫm. Chúng tôi cứ trêu đùa nhau như thế suốt quãng đường, chẳng mấy chốc mà đến nhà hàng. Thực ra lúc bình thường thì Duy luôn xuề xòa, ko để ý nhưng khi đã bắt tay vào công việc, cái gì anh cũng rất chu đáo và nghiêm túc. Ví dụ như nhà hàng này, trang trí rất đẹp, món ăn cũng rất ngon, phong cách phục vụ thì lịch sự. Đúng là rất khiến người ta tâm trạng thoải mái mà dễ dàng ưng thuận hơn. Chúng tôi nhanh chóng được cô phục vụ dẫn vào bàn đã đặt trước, tôi mải mê ngắm những dây đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ đến mức cháy nhà phía trước mà vẫn không biết. Chỉ khi nghe tiếng hét thất thanh quen thuộc mới giật bắn mình ngẩng đầu lên. Trước mặt tôi là cô em họ đang cười toe toét vội vàng chạy đến nắm tay tôi kéo vào bàn nó. Tôi còn chưa kịp định thần là tại sao nó lại ở đây, nhìn sang người đang bình thản ngồi khoanh tay nhìn cái trò hề chúng tôi vừa làm khiến tôi chấn động. Cái...Cái...gì thế này? Sao anh lại ở đây. Chẳng...chẳng phải bảo là giám đốc nhân sự sao? Tôi đứng như trời trồng như thế đến hơn một phút, nghe thấy tiếng cô em ríu rít mới sực tỉnh:

- Chị ngồi đi, chị ngồi đi.

Tôi ngượng chín mặt ngồi xuống, trong lòng vẫn không thôi gào thét. Tại sao lại thế này, chẳng phải đã điều tra kĩ rồi mới đến đây sao, làm gì có chuyện công ty lại dễ dàng thay đổi người đại diện như vậy. Suy đi tính lại, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một phương án là Duy lừa tôi lần nữa. Tôi khiếp sợ nhìn anh đang cười nói như không có chuyện gì:

- Thì ra mọi người đã quen nhau từ trước. Xin lỗi phó tổng, chúng tôi đến muộn, thật ngại quá.

Thật lòng bây giờ tôi chỉ muốn đấm Duy một cái cho anh hết nói được thì thôi. Sau này nếu tôi còn tin Duy lần nữa, tôi thề tôi sẽ cạo trọc đầu.

- Không sao. Cứ gọi tôi là Cao Anh.

Anh Anh bình thản trả lời. Không quên cười nhu hòa. Tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

- Còn đây là? Duy chỉ vào em họ tôi

- Em là thư kí phó tổng. Cứ gọi em là Chi.

Giọng Chi Chi líu lo rất hãnh diện. Con bé này, cái đó có gì mà tự hào chứ. Nó cứ nói liên hồi khiến tôi điếc cả tai. Tôi thì thầm chê cười nó sao có thể cái gì cũng nói được vậy chứ. Riêng Duy thì bộc lộ ra luôn, cứ cười liên tục mỗi câu nó nói, đúng là hai người vô nghĩa nói chuyện với nhau thật hợp. Tự nhiên nó lại chuyển chủ đề sang tôi, cười ranh mãnh:

- Chị, sao chị không nói gì? Bình thường chị nói nhiều lắm mà. Có phải là muốn gây ấn tượng với sếp em không? À, phải rồi. hèn chi chị cứ gọi điện hỏi em mãi.

Bùm... một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi, toàn thân tôi cứng ngắc, mặt tôi chắc chắn cũng rất biến dạng. Tôi đã hỏi nó cái gì mà gọi là "hỏi mãi" chứ. Dù... dù nó không biết mối quan hệ trước đó của tôi và anh cũng không nên trước mặt đương sự mà nói toạc ra như thế chứ. Dù có thân với cấp trên cũng phải nể mặt dòng máu chảy chung trong huyết quản mà giữ thể diện cho tôi chứ. Dù có là người vô lo thì nó cũng phải tính xem sau bữa cơm này nó còn còn giữ được mạng sống không chứ. Suy nghĩ một thôi một hồi tôi định thần lại, cố gắng nói mấy từ cứu vãn tình thế:

- Này...Này...Em...còn...còn...

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này mà cái miệng của tôi cũng không đồng thuận với tôi nữa. Nhìn sang người ngồi cạnh Chi Chi, tôi không thể hoảng sợ thêm được nữa, nhanh chóng rụt đầu về. Có biết tôi nhìn thấy gì không? Trong mắt anh có nét cười, là nét cười đấy. Tôi cho rằng mình bị ảo giác, lập tức phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói:

- Chi Chi...

Tôi chưa kịp nói thì đã có một kẻ muốn giết người không dao khác nhảy và miệng tôi, tiếp lời:

- Nói đến chuyện này thì cũng không giấu gì nữa. Thực ra ban đầu tôi cũng định đi với thư kí riêng nhưng khi nghe đối tác gặp mặt lần này là cậu thì cô ấy cứ đòi đi cho bằng được. Tôi cũng chịu rồi.

Duy cười khoan dung nhìn tôi. Anh ta còn cười kiểu chiều lòng trẻ con cho nó khỏi khóc ư? Tôi nghiến răng kèn kẹt muốn đè đầu Duy và Chi Chi ra đánh ngay lúc đó. Giờ thì vui rồi, không những không giữ được thể diện đơn thuần mà người ta còn cho rằng mình thèm khát người ta. Sao một bữa tối tôi có thể bị bán đứng hai lần kia chứ. Rõ ràng là do tôi ngốc rồi.

Tôi là con ếch nhỏ. Phía trước là ác quỷ, một bên là nồi nước sôi. Tôi còn có thể nhảy vào đâu ngoài đường ziczac. Tôi theo phản xạ nhìn anh cầu cứu nhưng một lần nữa lại bị sốc nặng, người đó, trên môi đang nở nụ cười nhẹ, giễu cợt nhìn tôi. Tôi ngây ra một lúc lâu, sau đó mới đả thông khí huyết. Hành động vừa rồi, chẳng phải quá thân mật ư? Là tôi sai rồi.

Lúc thức ăn được bưng lên là lúc tôi thực sự được giải thoát. Thế nên tôi biến cảm giác muốn cắn người sang cắn xé thức ăn mãnh liệt. Ăn uống như mãnh thú. Trong lúc ăn mấy người đó có nói chuyện gì đấy liên quan đến buổi thầu ngày mai nhưng tôi không nghe rõ và cũng không để tâm, dù sao thì một mình Duy cũng dư sức lo. Cứ ăn ăn ăn như vậy, đến lúc no căng cả bụng rồi tôi mới ngẩng đầu lên phát hiện ra trên bàn ăn còn mỗi mình mình là đang "chiến đấu". Biết rõ tình thế rất đáng xấu hổ như vậy nhưng tôi vẫn phải ra vẻ không chú ý để gặm hết cái đùi gà, vứt thức ăn trời phạt.Chi Chi không thể chịu đựng nổi khi có họ hàng với con mãnh thú như tôi nên tìm cách nói chuyện cho tôi ngừng ăn:

- Ngày mai chị có đi không?

Tôi ngẩng đầu lên. Ngoài Chi Chi nhìn chằm chằm tôi ra, hai người kia cũng biết ý mà thong thả uống trà nói chuyện. Tôi lập tức lợi dụng cơ hội, bỏ luôn món tráng miệng, ngừng ăn hẳn.

- Cái này... Phải tùy tâm trạng.

Chi Chi cũng thở dài não nề, hỏi lại:

- Chị... vậy ngày bình thường nếu chị buồn là khỏi đi làm luôn hả?

- Thì xem có ai làm chị vui ko đã. Hỏi lắm.

Tôi đúng là tẩu hỏa nhập ma vì mấy câu hỏi ngớ ngẩn của con bé này rồi nên mới bật ra những lời như thế. Không hẹn trước, chủ đề nói chuyện của hai người đang cố gắng không để ý kia cũng bị cắt ngang, ngạc nhiên nhìn tôi. Thừa nhận là câu nói của tôi hơi hàm ý một tí nhưng tôi thề mình tuyệt đối không ám chỉ vào ai. Mà nếu có thì cũng không bao giờ dám động vào hai người kia, nhưng nhìn mấy người này chắc chắn là đã biến dạng câu nói của tôi thành gì rồi. Thật không dám nghĩ.

Kể từ giờ tôi sẽ không nói thêm lời nào nữa. Thề luôn. Sao chẳng bao giờ tôi biểu hiện có khí chất một chút trước mặt người đó chứ.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Tôi tưởng bước ra khỏi cái nhà hàng ma ám đó sẽ lập tức được siêu thoát, không ngờ lại bắt đầu một thảm họa mới khi phân công người đưa về. Duy lên tiếng:

- Nhà Chi Chi ở đâu?

- Em ở đường Nguyễn Trãi.

- Ồ, tốt quá, nhà anh cũng đi qua con đường đó.

Cái gì? Nhà của Duy, dù gì tôi cũng sống ở Sài Gòn mấy năm, sao chưa bao giờ nghe nói từ đây đến nhà anh ấy có thể dẫn qua đường Nguyễn Trãi chứ. Chưa kịp phản ứng, Duy đã quay người sang nói với tôi:

- Giờ anh đưa em về nhà xong quay lại nhà anh thì rất xa, lại ngược đường. Hơn nữa, đi một mình buổi tối nguy hiểm.

Mặt Duy thiếu điều rơi nước mắt. Tôi tức đến hộc máu nhưng cũng suýt phụt cười, anh nghĩ anh mong manh lắm chắc? Vậy em đi một mình không nguy hiểm sao? Tôi định nói lại như thế thì nghe tiếng nổ rất lớn bên tai:

- Vậy bây giờ tôi đưa Chi về, còn Cao Anh sẽ đưa An về. Quyết định thế đi.

Ngoài tiếng Chi Chi cười vui vẻ thì tôi chỉ còn nghe được tiếng hét trong lòng mình. Nhưng tôi tuyệt đối không bị động như lúc nãy, vội vàng lên tiếng:

- Anh ngược đường, nhỡ người ta cũng ngược đường thì sao? Anh đúng là vô ý.

- Không ngược đường.

Lần này thì mới thật sự là hết đường. Duy thì tôi còn đối phó được, chứ ông trời mà đã lên tiếng tôi còn dám nói gì chứ. Duy nghe nói thế thì rất vui vẻ trèo lên xe, nhanh chóng tam biệt và rời đi. Chỉ còn tôi và anh đứng trong bãi đậu xe trống vắng.

- Đi thôi. Anh lên tiếng.

Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, suy đi tính lại vẫn không thể đi xe anh. Thấy tôi không phản ứng gì, anh đưa mắt nhìn tôi vẻ thắc mắc. Tôi kháng cự yếu ớt:

- Em bắt xe về cũng được, anh cứ đi đi.

Anh không tỏ vẻ gì, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, mắt sâu thẳm. Anh mấp máy môi, giọng đầy sa sút:

- Đi với tôi...khó chịu thế kia ư?

Tôi lập tức xua tay, cật lực lắc đầu giải thích:

- Không, không phải như thế, chỉ là....

- Vậy thì lên xe.

Chưa kịp nói xong anh đã cướp lời ngay lập tức, thì ra là khổ nhục kế. Thế mà trước đó tôi còn thấy ân hận vì làm anh buồn, đúng là thương người nhầm chỗ. Không còn cách nào khác, tôi ỉu xìu theo anh lên xe.

Không khí trong xe tĩnh lặng lạ thường, đến thở tôi cũng không dám thở mạnh, chỉ chăm chăm nhìn ánh đèn đầy màu sắc ngoài cửa sổ lướt qua trước mắt. . Xe liên tục gặp đèn đỏ. Những lúc ấy, không khí trong xe trở nên rất kì quặc. Người cầm lái thì vẫn ung dung chờ 90 giây còn người ngồi ghế phụ lại nguyền rủa bộ giao thông. Nhìn chán nhìn chê, tôi mạo hiểm nhìn sang bên trái mình. Tất nhiên tôi không dám nhìn vuông góc với mặt anh mà chỉ dám nhìn một góc 60 độ rồi liếc xéo qua. Người ta thường nói, bộ dạng đẹp trai nhất của một người đàn ông là khi tập trung làm một việc gì đó, giờ thì tôi đã được tận mắt chứng kiến rồi. Qủa thật là muốn xịt máu mũi. Mắt anh sáng rỡ nhìn dòng người hỗn độn qua lại trước mặt, lông mày hơi nhíu lại vẻ như vừa suy nghĩ vừa như không, đôi môi mím nhẹ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Nhìn chỉ muốn cắn cho một cái. Tôi bất giác rùng mình vì ý nghĩ vừa rồi của mình, sao tôi có thể chứa những suy nghĩ xấu hổ như thế trong đầu chứ.

ba lô
20-10-2014, 11:15 PM
Anh đột nhiên lên tiếng:

- Có muốn uống gì không?

- Em không. Tôi trả lời theo phản xạ

- Vậy cái đó thì sao?

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy những bao chè lủng lẳng trên chiếc xe đẩy dừng ở một góc đèn sáng trưng.

Cảnh tượng rất quen... Tôi lục tìm trong trí nhớ. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng xa xôi. Thì ra là quán chè mà ngày xưa tôi vẫn hay lui tới khi học đại học đến nỗi cô bán hàng quen mặt, có khi còn cho tôi ăn thiếu. Cách bài trí hơi khác so với trước đây nhưng vẫn dễ dàng nhận ra, đó là kỉ niệm năm nào. Tôi gật đầu cười với anh, anh nói:

- Ngồi ở đây, tôi xuống mua.

Tôi hấp tấp mở cửa xe, nói với theo:

- Em đi nữa.

- Cho 2 đậu đỏ, 1 nhiều đá, 1 ít đá. Anh gọi

Anh...vẫn còn nhớ tôi thích gì sao?

- Có ngay.

Cô bán hàng ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Thấy anh, cô ấy nói rất tự nhiên:

- Tưởng ai. Bữa nay tự nhiên ăn nhiều đá ?

Sau đó quay sang tôi, cô ấy nheo nheo mắt nhìn tôi một lúc, giọng nói hoài nghi:

- An hả con?

- Dạ. Tôi hơi bất ngờ, gật đầu cười.

Sau khi xác nhận là tôi, ánh mắt cô ấy chuyển từ ngạc nhiên sang ngập tràn niềm vui, nói to:

- Lâu lắm mới gặp con. Con đi đâu mà hoài giờ không thấy?

Tôi xúc động vì cô ấy vẫn nhớ ra tôi, cười ấp úng:

- Dạ cháu về nhà ở Hà Nội.

- Đi biệt tăm vậy đó, không thèm chào cô một tiếng. Cô ngóng con quá trời luôn.

Giọng cô ấy có phần trách móc, tôi không biết nói gì , chỉ cười hối lỗi. Khách cứ lần lượt kéo tới làm cô ấy bận tối mắt, chỉ có thể trò chuyện được vài câu. Cô đưa 2 cốc chè nhựa ra, cười trêu chọc:

- Chồng ít đá, vợ nhiều đá.

Dù ngượng chín mặt nhưng tôi cũng phải bật cười toe, nhìn sang anh cũng thấy niềm vui trên môi đã dần dâng lên trong mắt. Đã bao lâu rồi tôi không thấy nó? Lúc đó cũng vậy, khi nào chúng tôi đến cô cũng trêu chọc 2 đứa là vợ chồng, vẫn là điệu cười thân thiết này làm tôi xao xuyến. Thì ra rất nhiều cảm giác không mất đi, chỉ là tôi không chịu quay về.

- Có muốn ra bờ sông không? Anh hỏi

Tôi gật đầu ngay tức thì.

Gió đêm lồng lộng thổi hơi nước vào mát rượi. Nhanh chóng ăn xog cốc chè, đó là món yêu thích của tôi mà, theo thói quen ngậm cục đá trong miệng, tôi ngồi trên ghế nhìn ánh đèn lấp lánh soi xuống mặt sông. Qủa thực nhìn ban ngày thì không thể nói Sài Gòn hoa lệ được, mà chỉ về đêm nó mới trở nên lấp lánh.

Tôi nhìn sang anh, anh đang ngoan ngoãn ngồi yên lặng múc từng thìa ăn, bộ dạng như cậu học sinh cấp 3 bị phạt vậy. Rất đáng yêu. Thường ngày quen với vẻ lãnh đạm và nghiêm nghị, bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh này, có chút không quen nhưng vẫn rất thú vị. Tôi không nhịn được, lên tiếng:

- Từ khi nào anh ăn được đậu đỏ vậy?

Anh ngừng ăn, miệng thì nói nhưng mắt không nhìn tôi:

- Khi thử nó.

- Là từ khi nào?

Tôi chưa chịu thôi, tiếp tục tò mò hỏi. Thực ra hồi đó tôi đã làm bao nhiêu cách, thuyết phục, dụ dỗ, thậm chí cả lừa anh vẫn không bắt anh ăn được một hạt. Anh bảo thấy chúng giống máu nên rất ghê. Vậy mà bây giờ anh lại ăn ngon lành như thế, tôi rất muốn biết lí do.

Anh đột nhiên nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ, ko rõ tâm tư. Tôi cảm thấy hình như mình vừa nói sai gì đó. Sự im lặng vừa xua tan lại quay trở về.

Ánh mắt thâm tình của anh khiến tôi rơi vào khoảng trống giữa hiện tại và quá khứ, những ngày tháng đó, đối với tôi là một vực tối sâu thẳm, chỉ có nỗi nhớ nhung. Chưa bao giờ dám nghĩ quá nhiều về tình cảm của anh khi không có tôi. Bởi chẳng có chứng cứ nào cho rằng người đó sẽ nhớ đến tôi cả. Tất cả chỉ là mộng tưởng. Dù vậy, Khi bắt gặp một khuôn mặt hay cử chỉ quen thuộc nào đó ở phương Bắc xa xôi, tim vẫn đập thình thịch, đôi lúc lệ tràn ấm ức.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi luôn mong rằng hình bóng mình sẽ hiện diện trên một con phố, trong một món ăn hay lời một bài hát để nhắc người đó nhớ đã từng có tôi trên một quãng đường anh đi. Chỉ vậy thôi.

Tôi ngửa mặt lên trời ngắm mặt trăng rực rỡ và rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Ôi! Ngày mai sẽ lại một ngày nắng gắt cho mà xem, có đến hàng ngàn ngôi sao. Chúng có rất nhiều màu, xanh, đỏ, trắng, vàng,... có cái lấp lánh, có cái không. Tôi bỗng "A" lên một tiếng, giọng hào hứng:

- Đố anh, làm sao phân biệt được sao và máy bay?

Tôi cười ranh mãnh nhìn anh, đoán chắc là anh không biết, vì trên thế giới này không có ai biết phát minh "vĩ đại" này ngoài tôi đâu. Hahaha...

Tôi nghe thấy tiếng thở của anh, không phân biệt được là thở dài hay cười khẽ:

- Đừng nói với tôi cái chớp chớp là máy bay.

Tôi kinh ngạc:

- Sao anh biết?

- Có lần nói với tôi rồi mà.

Trong mắt anh có nét cười giễu cợt. Tôi lục lọi trí nhớ, tự hỏi sao mình có thể dễ dàng tiết lộ thiên cơ với ngươì khác như vậy. Tôi nói với anh khi nào chứ? Tôi vò đầu bứt tai, một lúc sau mới nhớ ra, cũng tại chiếc ghế này, cũng là món ăn này, cũng vẫn khung cảnh này, tôi đã tức cảnh sinh tình mà để lộ đề tài nghiên cứu của mình. Haizzz...tôi đau khổ phát hiện ra hồi đó mình thật quá dại trai rồi. Anh nhìn thấy tôi như vậy hình như cũng có chút thương cảm nên nói như an ủi:

- Thật ra thì tôi cũng có nhìn một lần rồi, cái chớp nhiều màu mà di chuyển thì là máy bay, chớp mà một màu lại đứng yên thì có thể là vệ tinh nhân tạo, còn lại là ngôi sao.

Tôi nhìn anh thán phục, sao anh có thể một lần mà nhìn ra cái mà tôi mất mấy năm mới phát hiện được. Cảm giác quá tự hào vì có người chung ý tưởng làm tôi hỏi một câu không cần thiết lần nữa:

- Cái đó mà anh cũng biết nữa?

Đến lúc này thì nụ cười trong mắt anh đã di chuyển xuống miệng, anh vẫn không nhìn tôi, nói trong tiếng cười:

- Cái đó em cũng đã nói rồi.

Tôi cứng họng, muốn đập đầu vào tường ngay tức thì. Suốt đời tôi luôn bị anh lừa, thế mà mấy phút trước còn cảm động vì được chia sẻ ý tưởng nữa chứ. Thực ra anh cười là vì ý tưởng của tôi quá ngu ngốc chứ gì.

Thế nhưng, đã mất mặt thì mất mặt luôn. Vẫn phải thừa nhận,trong trường hợp này, tôi hoàn toàn có thể cãi lại nhưng vẫn không nói được tiếng nào vì tôi nhất thời bị sát thương trước nụ cười của anh rồi. Nụ cười này, ngay cả khi còn đại học cũng chưa chắc có được, không có giễu cợt, sự hoang vắng trong mắt cũng biến mất, hoàn toàn không vướng bận. Tôi ngây người trong chốc lát rồi cũng cười theo anh, hướng mắt nhìn ánh đèn hoa lệ chiếu xuống mặt sông, lung linh tinh nghịch.

Sài Gòn ấy à, cho dù nói là nhộn nhịp xô bồ đến mấy vẫn yên bình thân thiết, dễ gây thương nhớ.

Về đến trước cổng chung cư, tôi nhanh chóng xuống xe, nói qua cửa xe:

- Em lên nhà đây.

Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi chần chừ, trong lòng có chút lưu luyến, muốn nói thêm câu gì đó nhưng cũng chẳng nghĩ ra nên quay đầu đi luôn. Đi được một đoạn, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa xe, sau đó là tiếng gọi của anh:

- Em quay lại.

Tôi quay đầu, thấy anh chưa rời đi, đang khoanh tay đứng dựa vào cửa xe. Tôi tưởng thời gian đã quay lại thật rồi Quay đầu. Anh ấy vẫn ở đó. Yên bình ấm áp. Tôi nhanh chóng quay lại chỗ anh ấy đang đứng.

- Điện thoại em đâu? Anh hỏi

Tôi rút điện thoại ra, thắc mắc không biết anh định làm gì. Anh bắt đầu đọc:

- 0906xxxxxx. Gọi đi.

Tôi nghe theo như cái máy, đến hồi chuông thứ 2 thì anh bảo tôi tắt. Sau đó nói tôi lưu vào. Bây giờ tôi mới hiểu, đó là số điện thoại của anh.

Chúng tôi sẽ lại gặp nhau?

Con đường đó, bởi vì sự nông nổi của tuổi trẻ. Năm ấy đã không nhìn nhau mà tự ý rẽ ngang, không chịu quay đầu. Tôi tự hỏi mình đang đi tiếp hay quay trở về. Đắn đo suy nghĩ, dẫu trong lòng đã biết sẵn câu trả lời...

Cho dù đâu là đích đến, tôi vẫn muốn nơi đó có anh.