PDA

Xem đầy đủ chức năng : Đẹp và Buồn [Những áng văn hay] - sưu tầm



Phong Linh
10-01-2010, 05:42 AM
Gửi lại topic này những dòng viết ít nhất đã một lần làm trái tim tôi rung động.

Và rất mong sự chia sẻ của các bạn. Những dòng viết mà các bạn đã từng yêu, không cần thiết phải là mãi mãi, đôi khi chỉ cần một lần thôi, cũng là quá đủ rồi :)

1.
Si quelqu'un aime une fleure qui n'existe qu'à un exemplaire dans les millions d'étoiles, ça suffit pour qu'** soit heureux quand ** les regarde. ** se dit: "Ma fleur est là quelque part…" Mais si le mouton mange la fleur, c'est pour lui comme si, brusquement, toutes les étoiles s'éteignaient!

Nếu có ai đó yêu một bông hoa duy nhất trong hàng triệu,hàng triệu ngôi sao thì chỉ cần ngắm những ngôi sao thôi cũng đủ khiến người ta hạnh phúc. Vì người ta có thể nghĩ rằng : "Bông hoa của mình đang ở đâu đó trên kia...". Nhưng nếu con cừu ăn mất bông hoa, cả bầu trời sao cũng sẽ tắt lịm.

[Hoàng Tử Bé - Antoine de Saint-Exupéry ]


*

2.
Trong giấc mơ thời thơ ấu, tôi đã từng mong mình có thể nuôi được một chú cá nhỏ biết trò chuyện. Chúng tôi sẽ cùng hòa mình vào biển xanh sâu thẳm và cùng thì thầm những câu chuyện bí mật. Dường như phía trên đầu tôi là một bầu trời xanh , tôi ngước nhìn lên nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi. Những đám mây đang biến hoá muôn màu và muôn hình kia khiến ta cảm thấy mơ hồ.

Tôi bước chân trở lại tàu điện ngầm!Đâu đó những thanh âm của sóng biển vỗ về từ một nơi rất xa.

[Métro - Jimmy Liao]

*

3.4.5.

- Em thích đặt ở đây một khối hình lớn, áp đảo và nếu hơi lộn xộn lại càng hay!
- Tại sao? – Anh chú ý lắng nghe.
_Mọi thứ anh đặt vào không gian đều đẹp khủng khiếp. Nhưng em thấy đâu có gì hấp dẫn trước một con người hay một căn phòng đầy áp những điều hoàn hảo.


...



- Tại sao lại kéo anh ra đây?

- Vì em không muốn anh mất mặt trước bạn bè


Em chưa bao giờ hỏi anh "Tại sao?" trong bất cứ điều gì, phải không? Dù anh nói nhớ em rồi to tiếng với em ngay lúc đó, em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù anh hẹn em nhưng anh quên béng mất, em vẫn không hỏi anh tại sao. Dù đêm trước anh gọi điện bảo rằng thương em nhưng qua sáng hôm sau anh không nghe điện thoại của em, em vẫn không hỏi anh tại sao.



Anh sững sờ. Thậm chí anh còn chưa bao giờ thắc mắc việc em luôn không đòi hỏi một sự giải thích rõ ràng như những cô gái bình thường khác.



- Em chưa bao giờ hỏi anh lý do không có nghĩa là em không cảm thấy bị xúc phạm vì những điều đó. Em không hỏi vì chúng ta chưa là gì của nhau cả. Mỗi người đều có lý do riêng của mình và em tôn trọng sự riêng tư đó của anh. Dù em biết anh làm thế chỉ vì em không có ký lô nào trong mắt anh hết. Nhưng không phải vì chúng ta không là gì của nhau mà chúng ta có thể đối xử với nhau theo cách tệ hại nhất, đúng không? Em đã luôn tôn trọng anh hết mức có thể. Nhưng em không phải là một người cao thượng và lòng kiên nhẫn của em chỉ có giới hạn. Nên nếu từ bây giờ, em có gây cho anh bất cứ sự tổn thương nào thì không phải lỗi do em mà là do anh.

...


- Anh dám ném nó xuống lòng hồ kia không?
- Em lại nghịch ngợm rồi. Tại sao phải vậy? Chìa khoá phòng làm việc của anh mà.
- Nếu yêu em, anh ném đi! -
Đôi mắt màu nâu đựng đầy sợ hãi lẫn niềm hi vọng.


[Thẻ xanh – Định Mệnh ở Lamode – Chìa khóa đỏ thắm
Nhiên Phan, Vy Vy, Nhiên Phan]

*

6.

Số phận không quyết định điều gì mà không có lí do của nó.

Mọi người trên thế giới này đều không quen biết nhau, cho đến khi số phận – bằng cách này hay cách khác – đẩy họ tới bên cạnh nhau.

...đôi khi, số phận chỉ dành cho con người có một cơ hội. Khi tháng ngày trôi qua, chợt nhận ra rằng ta thật tình muốn níu giữ, thì sao băng đã tắt tự bao giờ rồi


Yêu một người, là ban cho người đó quyền năng làm mình đau.

Nhớ một người, là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc.

----

Mỗi cơn gió là một cồn cào thổi giữ tim đau. Và cỏ . Và mưa ... Và ngàn lời không thể nói ... Nếu đã yêu không ai người có lỗi ... Mùa đã xa và tay cũng đã rời ...

Thăm thẳm phía chân trời là ngàn nỗi chơi vơi , em đặt lần nữa lên toan - cố họa nỗi nhạt nhòa xa vắng, dập xóa tàn canh mà không sao gọi được thành tên những ắng lặng ... cao quá trên kia đâu là dải ngân hà ... đâu đấy quanh ta những ám ảnh ngân nga...những câu hát cũ...những con đường xưa cũ... có những điều tưởng chừng như quá nhỏ ...đủ làm tinh tú thức cả đêm dài ...

Này là bình minh . này là ban mai . này là ước mong mai là một ngày mới ... đến sỏi đá còn tìm về nguồn cội ...khi biết mặt trời lên trong ngày phán xét cuối cùng ...

"Em chẳng có gì đâu ...em chỉ thế này thôi" ... những giấc mơ đêm lạc trong khu rừng kim miền ôn đới ... tuyết tháng Tư ...tuyết của miền nhiệt đới ... lất phất bay trong hoang hoải cát trắng biển chiều ... lất phất bay trên sa mạc bão cát lạc xiêu ... lất phất bay trên mặt hồ đóng băng thiên nga chết vùi trong gió lốc ...lất phất bay ngang mặt người lữ hành lê bước trong đêm thảo nguyên khó nhọc ... lất phất bay nơi mây vần vũ trên đỉnh sơn tình ... Và những hạt tuyết nào bay quá nhanh, chấp chới mê em không sao bắt kịp , ngồi bệt trên thềm nghe trăng đếm nhịp, câu ối a tình đà như thuyền lá qua sông ...

Thề với người rằng chẳng ngóng chẳng mong ... nguyền với tình rằng chẳng thương chẳng nhớ ..đẩy đò dọc sang ngang ngại gì sóng cả ... ngồi mũi thuyền nhờ gió thổi khúc tương tư ...

Sáo rằng...phóng khoáng là đây...trăng lạnh cũng là đây ...

[ Trái Tim Của Sói – Vũ Quỳnh Hương ]


*

7.

Lorsqu'un garçon de 7 ans , isolé, solitaire, apprend qu'à moins d'un journée de marche existe un autre enfant de son âge, ** est capable de tout pour le trouver . C'est la magie de l'aimant , que connaissent bien les enfants

...et les amoureux


Khi một cậu bé bảy tuổi, sống cách biệt và cô đơn biết được rằng cách nhà mình chưa đến một ngày đi đường còn có một đứa trẻ khác bằng tuổi mình, cậu có thể làm tất cả để tìm ra đứa trẻ đó . Đó là lực hút của nam châm mà trẻ con biết rất rõ.

Và cả những người đang yêu.


[Tobie Lolnes - Timothée de Fombell ]

Phong Linh
11-01-2010, 06:45 PM
8.
"Đấy là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà một con người bình thường đột ngột nhận ra mình là trung tâm thế giới và cái nhận thức đó làm cho họ trở nên đẹp đẽ; và thế giới – trong mắt những người nhìn thấy họ – trông tốt đẹp hơn vì có cái trung tâm như vậy."

*
*
*

"Tại sao những cảm giác mà người ta có trong giấc mơ lại mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì người ta có thể cảm nhận được trong thực tại tỉnh thức. Tại sao sự kinh hoàng lại bao bọc và sự thăng hoa lại trọn vẹn đến thế,và cái gì là đặc tính riêng của những giấc mơ mà người ta không bao giờ tái tạo lại được trong hiện thực - cái cảm giác khi bước dọc một con đường mòn,xuyên qua những cái cây màu xanh thẫm đan vào nhau trong giấc mơ ấy..."

[Suối nguồn – Ayn Rand]

Phong Linh
12-01-2010, 03:21 AM
9.

Cảm giác ấy thường đến với tôi vào những ngày cuối năm. Khi ấy, dọc theo con đường vắng vào giảng đường của trường đại học, lá khô đã rụng rất nhiều, xếp từng lớp một, rũ mục và ẩm ướt. Như dấu vết cũ của một bàn tay đã chạm lên vai áo tôi trong đêm khuya nào đó.

Về sau, tôi vẫn hay ngẩn ngơ, khi ai đó chạm vai mình.

Người ta thường lơ đễnh trước những nỗi buồn như thế, chỉ khi không còn ai, chỉ khi còn lại một mình đi, đứng. Và có thể ngồi bệt trong góc tối nào đó, úp mặt, vò nhàu gấu váy, thấy nước mắt rơi nhẹ bẫng, lạnh lẽo như ngày chủ nhật không người. Mới thấy mình trôi tuột theo thời gian, rạn vỡ và khát khao biết mấy.

Nếu bây giờ mình nằm xuống đây. Và chết? Không ai biết. Không ai hỏi han mình đang làm gì. Như loài chim sâu bé bỏng ngủ gật trên là cỏ, trên mùa đông khô, trên thung sâu vực thẳm tâm hồn.

Và khi...

Và khi người đàn ông ấy gọi tên Khánh, dù tôi đang hoảng sợ và muốn biến mất khỏi anh. Tin không, người ta buồn ngay cả khi đang hôn... Dù có thể một nụ hôn nóng bỏng, một ánh nhìn nôn nao, một vòng tay siết chặt khiến vũ trụ phát điên, quay cuồng vì mê muội.

Nhưng tất cả đã thuộc về mùa đông. Mà mùa đông thì sắp qua rồi...

[Thuộc về mùa đông - Cấn Vân Khánh]

Phong Linh
12-01-2010, 07:44 PM
10.

Trong đời em, em đã chết năm lần và sống lại cũng ngần ấy lần.

Lần đầu, em chết trong sợ hãi và sống lại trong cô đơn...Lần thứ hai, em chết trong cô đơn và sống lại trong tình trạng giả tảng...Lần thứ ba, em chết trong sự giả tảng và sống lại trong trạng thái vô tư lự...Lần thứ tư, em chết trong tình trạng vô tư lự và sống lại trong căm hờn...Lần thứ năm, em chết trong căm hờn và sống lại trong tình yêu...

Bây giờ em sống bằng mối tình lớn lao trùm lấp hết thảy và em biết rằng em sẽ chết trong tình yêu.

Đấy sẽ là lần chết cuối cùng của em...Sau lần chết này, không bao giờ em còn sống lại nữa...Em sẽ biến mất, hòa tan trong tình yêu vĩnh cửu...Vì thế, em chẳng tính gì đến chuyện bao giờ em sẽ chết...Em không sợ chết...Em uống mừng lần chết thứ sáu, lần chết cuối cùng của em!

[Quy luật của muôn đời - Nodar Dumbatze]

Phong Linh
15-01-2010, 07:50 PM
11.

Yêu một người và cô ấy phản ứng thế nào, là hai chuyện khác nhau. Trân trọng một người và cô ấy đáp trả ra sao, cũng là hai chuyện khác nhau. Tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người.

*

Mỗi một người, là một thành phố. Thích một thành phố, thường thường là vì thích một người trong thành phố đó. Rời xa thành phố này, thường thường là vì muốn rời xa một người sống ở đó.

Con người chiếm cứ thành phố. Nhưng thành phố lại không chiếm hữu con người.

*

Rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời gian là thật sự yêu một người nào đó 100%. Tất cả mọi người đều không thể chỉ yêu một người nào đó trong 100% thời gian của đời mình. Chỉ cần 0,1% đó thôi.

[Bên cạnh thiên đường - Quản Ngai]

Phong Linh
18-02-2010, 07:42 PM
12.

Trước sân ga, bất ngờ bị hỏi về hạnh phúc thì ai cũng lảng tránh, nhưng khi uống hơi say, hình dung về nó bỗng trở nên gần hơn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần với tay ra là lấy được.

Dù sao, trong ảo vọng của mỗi người, ở một nơi nào đó không thể với tới, có một hình dung lung linh mà ai cũng thực sự thèm muốn, lớn hơn cả niềm hy vọng, mạnh hơn cả ánh sáng, có tên là Hạnh Phúc.

Con phố đêm chỉ còn hiện lên như một vệt kẻ mờ, những chiếc taxi rẽ ra từ một khúc quanh, nối đuôi nhau chạy về phía chúng tôi như một dòng sông sao. Bóng đêm chứa đầy hơi thở phút giao mùa. Một làn hương, dịu nhẹ như một giấc mơ, lan tỏa trong không gian, tràn đầy lồng ngực sau mỗi nhịp thở.

[Amrita - Banana Yoshimoto]

Cjndy_Tran
12-03-2010, 11:28 PM
thank vì bài viết quá sâu và nặng này :)

Phong Linh
12-04-2010, 04:32 AM
Thật lạ thường khi nhận ra mình đang yêu. Yêu một người hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Hệt như tôi ủ trong tay một que lửa diêm. Khoảng ấm mơ mộng nhỏ xíu. Nhưng bao quanh tôi vẫn là không gian lạnh lẽo và tái xám của mùa đông, của thực tế không thể lẩn tránh…

[Núi xanh can đảm - Nhiên Phan]

Adrenaline
12-04-2010, 06:14 AM
Hì hục type lại những câu văn, vậy mà tự dưng chập điện :khocnhe: :khocnhe: Nào thì ngồi type lại vậy )



Tôi không tìm thấy cỗ quan tài nào để an tang cho thi thể tình yêu của mình
Cô Đơn Vào Đời – Dịch Phấn Hàn

Chỗ nào cũng cứt lừa. Đây một bãi, kia một bãi, cả thế giời là cứt lừa.
Rừng NaUy – Haruki Murakami

Liệu tôi có thể chia sẻ với anh phần đau khổ nào không? – Anh gục đầu vào tay chị. “Bàn tay của Chúa thật nặng nề!”
Ruồi Trâu – Ethel Lilian Voynich

Vừa ở tù về chưa kịp lại sức. Đường đã phải đau xót khóc cha chết do Mỹ bắn. Tang cha chưa nguôi, cách đây mấy bữa địch lại càn vào nhà bắn chết anh trai Đường ngay dưới công sự, còn em thì bị chúng bắt đi. Nhà của Đường chúng đốt hoang, bà mẹ của em khóc lặng lẽ bên xác đứa con trai đã gục ngã trên nền nhà cháy dở. Còn cảnh nào thương tâm hơn nữa hay không?
Nhật ký Đặng Thùy Trâm

Phong Linh
17-07-2010, 07:53 AM
" Đi là chết một ít, nhưng lại vỡ tan thành trăm mảnh "


(Những cuộc du hành , Paul Morand)

Phong Linh
22-07-2010, 08:23 AM
Hiếm khi Elizabeth bắt được Saoirse vào phòng một mình để nói chuyện – cũng như một đứa trẻ đơn độc ngoài đồng cố gắng bắt con bướm cho vào lọ. Nhìn thì thấy chúng thật đẹp, làm bừng sáng cả căn phòng nhưng chẳng bao giờ đậu xuống nơi nào đủ lâu để bị bắt lại. Elizabeth cứ mãi đuổi theo và khi cô may mắn tóm được em gái thì Saoirse luôn hoảng hốt đập cánh hòng thoát ra … Cho nên ngay cả khi Saoirse đối xử chẳng ra gì với Elizabeth, cô vẫn thông cảm và khoan dung vì sợ cô sẽ mất Saoirse mãi mãi, sợ em gái còn mất kiểm soát nhiều hơn nữa . Mặt khác, cô cảm thấy mình có trách nhiệm trông nom em. Nhưng chủ yếu là do cô đã mệt mỏi với việc chứng kiến tất cả những con bướm xinh đẹp trong cuộc đời mình bay đi.


Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô ta trong khi Elizabeth đứng một mình giữa căn phòng quan sát mảnh lụa đen bay lững đững về phía tấm thảm trắng.

Cô biết cảm giác khi rơi thì thế nào



[Nếu em thấy anh bây giờ - Cecelia Ahern]

Mộc
29-07-2010, 05:13 AM
http://i746.photobucket.com/albums/xx105/reveriedecember/drawing10.jpg


Bức tranh đầu tiên là một sự chia cách.

Tôi, kẻ lữ hành đơn độc, lơ đãng xuôi dòng trôi theo giấc mơ của mình.

Em, thầm lặng đứng bên bờ, chờ đợi một điều không có thật.

Chúng tôi lướt qua nhau.

Trong một khoảnh khắc vụt sáng, có điều gì đó ngân vang…

Hình như là tình yêu.



Đến lúc chúng tôi kịp nhận ra thứ ánh sáng dịu hiền ấy, thì, như em nói, “Ta băng qua nhau rồi”.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là mặc kệ cho những êm đềm xao động, những bồn chồn khao khát, những tha thiết ngóng trông…, tôi vẫn phải chấp nhận rằng điều đúng đắn nhất tôi có thể làm là ngồi yên trên chiếc thuyền của mình, nhìn bóng dáng nhỏ bé của em tan dần… tan dần…



Có một lần, lấy hết can đảm, mặc kệ những điều đúng đắn nhất, tôi nói với em:

_ Cùng lên thuyền nhé.



Em khẽ khàng lắc đầu:

_ Thuyền bé quá, sẽ không đủ chỗ cho cả 2.



Tôi im lặng.

Còn phản ứng nào khác cho một lời từ chối.



Ở một nơi nào đó, biết đâu tôi sẽ tìm được một người nào đó đồng ý lên thuyền cùng mình.

Biết đâu…

Nhưng còn bóng dáng gầy guộc bé bỏng đứng lẻ loi trên bờ thì sao?

Vào một lúc nào đó, biết đâu con thuyền em hằng chờ đợi sẽ đến nơi, để em chẳng bao giờ ngại ngùng về việc thuyền có đủ chỗ hay không, để em có thể dang tay, nhắm mắt và mỉm cười, đặt chân xuống thuyền, không e dè, không nghi ngại.

Biết đâu…

Nhưng còn hiện giờ thì sao?

Khi em vẫn đứng đó, nhẫn nại và buồn rầu, kiên cường và yếu đuối.



Tạm thời, khi con thuyền em chờ đợi chưa cập bến, cho phép tôi đứng chờ cùng em nhé.



http://i746.photobucket.com/albums/xx105/reveriedecember/drawing12.jpg



Tôi lên bờ, cho chiếc thuyền trống không của mình tự xuôi dòng về một nơi nào đó…

Vì con thuyền của tôi bé quá.

Vì dòng sông vẫn cứ trôi, hững hờ.

Vì em vẫn còn đứng chờ.

Vì…

Vì tôi yêu em.



Star river - Khiết Lam

Phong Linh
01-08-2010, 08:30 PM
Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành – Chương 19


*

*

*


“Em dạy anh với, làm thế nào mới có thể yêu được hết lần này tới lần khác.
Thật đấy, em dạy anh với, làm thế nào để có thể tuyệt tình như em?”


"Em dạy anh nhé, thực ra rất đơn giản, tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng"




[ Hoá ra anh vẫn ở đây - Tân Di Ổ ]

Miu đi trên cỏ non
19-08-2010, 04:30 AM
Khó phân ân oán khó quên nàng
Chỉ có tình si mới là thật

[Bình tung hiệp ảnh lục - Lương Vũ Sinh]



(truyện kiếm hiệp cho vô đây được hông ta :">

Phong Linh
28-10-2010, 11:03 PM
Homo-A và homo-Z, cửa sổ tôi chia đôi nhân loại, tôi bước trên 1 biển các phần thử hỗn độn, và chúng rẽ thành những sóng A sóng Z. Homo-A khát khao âu yếm, nhưng những nỗi khát khao thường không gặp nhau. Chúng lướt qua nhau như vô vàn mảnh thiên thể trong vũ trụ bí hiểm, thỉnh thoảng va vào nhau đầy run rủi và để lại những vết thương chẳng bao giờ lành, những vết sẹo như núi lửa tạm ngưng. Sự hợp nhất của chúng sao mà hiếm hoi, vài ba thế kỷ mới có một lần.

Toàn thân tôi mang cơn sốt núi lửa. Tôi sợ những va chạm gây thương tích. Tôi đặt tên vết thương là nỗi buồn. Kinh niên.



[ Thiên sứ - Phạm Thị Hoài ]

Phong Linh
13-01-2011, 09:01 AM
Trên đời này, có một số ít người thật đặc biệt. Họ cất giữ mối dây hạnh phúc của bạn. Họ gợi lên trong bạn bao nhiêu ký ức tốt lành. Một cách mơ hồ, bạn biết, phía sau vẻ bình thường và vụng dại kia, chính là bí mật của những gì mà bạn muốn tìm kiếm: Lòng tốt sáng trong, tình cảm nhiệt thành, niềm vui sống dịu dàng, vô bờ bến.

Bạn yêu quý người ấy, nhưng bạn chỉ dám dõi theo từ xa thôi.



[ Vé đêm jazz - Nhiên Phan ]

Phong Linh
12-02-2011, 01:10 AM
Việc gì cũng có cách giải quyết.
Chẳng phải tự nhiên mà những thăng trầm lại đến với cuộc sống chúng ta.


.

.

.



Có vẻ anh đã hoàn thành nhiệm vụ. Nói anh may mắn vẫn còn quá ít. Vài tuần nữa, anh sẽ lên tàu trở về quê hương. “Chú Sam” cũng tốt bụng, cho anh ít tiền làm vốn. Chắc anh sẽ đến thăm em, xem bầu trời em vẫn ca ngợi rộng đến mức nào. Nhớ viết thư cho anh, cho anh biết em đã sẵn sàng đón khách quý chưa nhé!”


Bạn em. Charlie.

Tái bút: Mildred Powell đã đính hôn với Frank Little. Mẹ ngại không muốn cho anh hay vì sợ thất tình sẽ làm anh nổi máu anh hùng rơm. Anh không hiểu tại sao ai cũng tưởng anh phải lòng cô ấy.

Bất cứ ai có hai con mắt đều biết anh phải lòng cô cầu thủ ném bóng chày thuận tay trái nhiều hoài bão lớn lao. Không hiểu cô ấy có cảm tình với anh không nhỉ?

.

.

.


Ngày 12 tháng Mười hai, 1918


Charlie thân mến,


Khi nào anh đến Wolf Point, hãy dừng chân găp ông Ebgard. Ông ấy sẽ đề nghị đưa anh đến nơi em vẫn thường ngồi viết thư cho anh: Cách Vida ba dặm về phía Tây Bắc, Montana. Ông ấy có chiếc xe gắn máy hiệu Luverne kiểu dáng đẹp, đời mới nhất, vì thế nếu là anh, em sẽ nhận lời ngay. Ước gì anh thấy được ruộng của em khi xuân về. Cả cánh đồng phủ một màu xanh non viền quanh đồng cỏ. Hoặc đến cuối hè, lanh trên đồng chuyển sang màu nước biển sẫm.

Có thể, chỉ có thể thôi nhé, nếu anh đứng trên ngưỡng cửa nhà em ( Tất nhiên là nếu Traft chưa dỡ nó đi để chăn thả gia súc cho rộng chỗ), anh sẽ nắm bắt được kỷ niệm cũ của em còn thoảng bay trong gió. Nghe đi anh: Anh có nghe tiếng Chase cứu em thoát khỏi vụ cần bơm nước trong ngày đông lạnh giá? Có nghe thấy tiếng Mattie mắng mỏ Mulie vì con búp bê vải ấy lỡ ‘làm rách áo chị Mattie’? Anh có nghe tiếng cô Leafie dỗ hàng xóm láng giềng mình uống thuốc khi trái gió trở trời? Và nghe ả gà mái Rose cục tác trong sân nhà Jim Gà Trống? Có nghe giọng ca như thiên thần của chị Perilee cao vút, vượt hẳn lên trên âm thanh hỗn độn của giáo đoàn nhà thờ Vida? Nếu đứng trên mảnh đất đó, chỉ giây lát sau anh sẽ hiểu những gì em kể về bầu trời ấy, bầu trời mênh mang, cao vời vợi phía trên vùng đồng cỏ Montana.

Em ngây ngô quá phải không anh khi nhìn đời qua cặp kính màu hồng như thế. Thực tế, em cũng không bao giờ quên được mùi chuồng ngựa hôi hám, mùi mồ hôi chua chua của những nông dân quen chân lấm tay bùn, hay mùi thơm của nước hoa tỏa ngát từ mấy bông hoa giấy kếp nhúng sáp, thứ hương thơm làm con tim tan vỡ. Ơn trời, những nỗi đau như thế chỉ như vài miếng ghép lẻ loi trên tấm chăn dệt nên câu chuyện của cả một năm dài.

Trong thư, anh hỏi em về một chuyện lớn. Em chưa thể trả lời ngay, anh ạ. Hay là anh xuống tàu ở Great Falls anh nhé. Không thể nói rằng em thất vọng khi được ăn tối cùng anh. Phải nói là tuyệt vời mới đúng. Kế hoạch hiện tại của em chỉ là làm việc cho nhà Brown cho đến khi trả hết nợ nần. Người khác ở hoàn cảnh của em sẽ suy sụp hoàn toàn, nhưng quãng thời gian em ở vùng đồng cỏ này đã gieo vào hồn em một niềm hy vọng mới: Năm sau sẽ tốt đẹp hơn.





Khoảng trời mênh mông / Hattie Big Sky, Kirby Larson

silver
16-02-2011, 09:59 AM
Sớm biết thế này, ngày nói lời chia tay, nàng sẽ không rơi lệ.

Bởi nếu hốc mắt không có lệ, nàng có thể hồi đầu nhìn hắn một lần nữa, nhớ kỹ bóng dáng của hắn khi rời đi.


Cùng Lang Cộng Chẩm - Diệp Lạc Vô Tâm

Phong Linh
15-03-2011, 02:34 AM
Một cơn mưa đêm mà tẩy sạch cả giang hồ.

Nhà ai khinh cuồng kiếm khách, nhà ai nhi nữ si tình, nhà ai ân ân oán oán, nhà ai sinh ly tử biệt, cứ như thế, từng thứ từng thứ theo gió mà bay đi...



[ Tiết Mê - Thập Tứ Khuyết ]

Phong Linh
17-03-2011, 10:03 AM
Như là giai nhân tuyệt thế chạm đến phấn son; như là thiếu niên đa tình nắm lấy tay tình nhân; thanh kiếm đó ở trong tay y, chợt sắc sảo hẳn.



[ Tiết Mê - Thập Tứ Khuyết ]

silver
04-04-2011, 07:17 AM
Ta, không thương chính là không thương. Nhưng một khi đã yêu, chỉ cần đối phương không thay lòng, nụ hôn vừa rồi của ta, là cả đời.


Trời Sinh Lạnh Bạc - Tinh Vô Ngôn

Hổ Cáp
05-04-2011, 09:51 AM
Tìm thấy fic này tự nhiên cảm thấy là một ngày may mắn ^^



Ta sắp được thấy chúng chưa, hai cây phong sinh đôi ấy? Mong sao chóng về tới làng, chóng lên đồi mà đến với hai cây phong. Rồi sau đó cứ đứng dưới gốc cây để nghe mãi tiếng lá reo cho đến khi say sưa ngây ngất.

.
.
.

Tôi lắng nghe tiếng hai cây phong rì rào, tim đập rộn ràng vì thảng thốt và vui sướng, trong tiếng xạc xào không ngớt ấy tôi cố hình dung ra những miền xa lạ kia.

.
.
.

Không biết vì tôi giận các bạn đã không nghe tôi nên cứ muốn làm theo ý mình, hay từ thuở bé mọi ước nguyện, mọi ý muốn của tôi đều bị chôn vùi dưới những lời mắng chửi, những cái bạt tai của những con người phũ phàng, chỉ biết là tôi vẫn thấy muốn làm việc gì để cảm ơn con người thật ra không quen biết ấy, để đền đáp lại nụ cười đã sưởi ấm lòng tôi, đền đáp lòng tin cậy của người ấy đối với tôi, đền đáp mấy câu nói nhân từ ấy. Và giờ đây tôi biết rất rõ, tôi tin chắc rằng cuộc đời thật sự của tôi tất cả cuộc sống với mọi niềm vui nỗi khổ của tôi đã bắt đầu chính từ ngày hôm đó, chính từ bao kigiăc ấy. Tôi nói như vậy bởi vì chính hôm đó, lần đầu tiên trong đời tôi đã không đắn đo, không sợ bị phạt, đã quyết định và làm điều tôi cho là cần thiết.


.
.
.

Tôi khiếp đảm và có lẽ tôi đã kêu lên, khóc lên, nếu không có một ý nghĩ, dù là lạ lùng, tự nhiên kìm tôi lại, là thầy Đuysen sẽ nói sao, nếu trông thấy tôi yếu đuối như thế này. Và tôi đã lấy lại can đảm, tự cấm mình không được ngoái nhìn lại nữa, như có thầy đang đứng một bên nhìn theo tôi vậy.

.
.
.


Tôi không thể không vẽ bức tranh này, nhưng sao tôi thấy băn khoăn, lo lắng quá! Có khi tôi tưởng chừng rồi sẽ chẳng ra gì hết. Và những lúc ấy tôi lại nghĩ: tại sao số phận lại trớ trêu đặt cây bút vẽ vào tay tôi làm gì? Thật là một cuộc sống khổ ải! Lại có khi tôi cảm thấy mình dũng mãnh đến nỗi dù có phải chuyển núi dời sông tôi cũng sẵn sàng. Và những khi ấy tôi nghĩ: hãy nhìn đi, hãy nghiên cứu, chọn lọc. Hãy vẽ hai cây phong của Đuysen và Antưnai, chính hai cây phong đã cho tuổi thơ của mày bấy nhiêu giây phút sướng vui, mặc dù mày không biết rõ sự tích của chúng. Hãy vẽ một đứa bé đi chân không, da rám nắng. Nó trèo lên cao, thật là cao và ngồi lên một cành phong, đôi mắt hân hoan nhìn vào cõi xa xăm kì ảo.



Người thầy đầu tiên - Chinghiz Aitmatov

.
.

Phong Linh
05-04-2011, 10:12 AM
Mình thấy bây giờ giới trẻ ít đọc văn học Nga hơn hồi xưa. Ngày mình học cấp 2, những quyển truyện mà mình đọc chỉ giản dị là "Cuộc phiêu lưu của Mít đặc và những người bạn", "Bác sĩ Aibôlít", "Cánh buồm đỏ thắm", "Vichia Maleev ở nhà và ở trường", "Chó hoang Dingo hay là câu chuyện mối tình đầu"... truyện ngắn Mác-xim Gorki, và dĩ nhiên là có cả tập truyện ngắn "Người thày đầu tiên nữa" :X

Gần nhà mình có một hiệu sách cũ, bác gái bán sách rất thích nói về đề tài văn học Nga, bác trai thì hiểu biết rất rất nhiều về mảng văn học cổ điển ^^ Hồi đó mình đang học tiếng Pháp cho nên bác ấy hay nói chuyện văn học Pháp với mình [ Văn học nước nào thì mình cũng đọc chút chút, khi xưa chỉ toàn cắm cúi đọc mảng văn học cổ điển, kinh điển và truyện ngắn viết cho thiếu nhi :") ]

Tình cờ bắt gặp bài viết trên của bạn, khiến cho mình nhớ nhung lại một thời tuổi thơ từng say mê biết bao văn học Nga ^^

.
.
.

"... Mùa đông đã du mục sang bên kia đèo. Mùa xuân đang lùa những đàn gia súc màu xanh của nó đến. Trên những cánh đồng, tuyết đã tan, mặt đất ướt như sưng phù lên từng chỗ. Từ miền ấy, những luồng hơi ấm bốc lên lùa vào núi, mang theo hơi thở mùa xuân của đất đai, hương vị của sữa đang lên hơi...

Có lẽ đó chính là mùa xuân đầu tiên trong thời niên thiếu của tôi."


[ Người Thầy đầu tiên - T. Aitmatôp ]


.
.
.

Mình thích thiên nhiên Nga trong những truyện ngắn, những bài hát, và cả những bức tranh, thích biết bao : )

Hổ Cáp
06-04-2011, 12:53 AM
Mình thích đọc những truyện ngày xưa hơn là những truyện hiện tại, bởi có thể học được rất nhiều điều sâu sắc và nội dung thì cực kỳ đồ sộ, nhân vật thì đa dạng với nhiều góc nhìn, cũng như tính cách. Mà những điều đó thì có tất cả trong mấy cuốn văn học Nga và mấy cuốn kinh điển ^^ Thường thì mình xem trọng phần nội dung hơn riêng "Người thầy đầu tiên" thì khác, những bức tranh trong truyện đẹp và mình cảm thấy đồng điệu với cô bé trong truyện.

Mà bạn đọc nhiều sách thật ! Mình chỉ biết đến câu chuyện mối tình đầu và truyện của Maxim Gorki trong mấy truyện bạn nói ~... Chắc phải hơn cả năm rồi mình chưa đọc thêm được cuốn nào nữa. Mình muốn đóng góp cho fic này nhưng chẳng còn giữ lại trong đầu được những dòng đã từng yêu thích ~~ Dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã tạo ra fic này ^^



" ...một dây hoa ti gôn nhỏ ép rơi ra: những nụ hoa chum chúm hình quả tim vỡ, đỏ hồng như nhuộm máu đào."
.
.
.
"...nhưng cứ đến mùa hoa ti gôn nở, không buổi sáng nào ông quên mua một bó ôm về thay thế hoa cũ trong phòng vẽ, vì thứ hoa ấy chóng tàn."

Hoa ti gôn - Thanh Châu


"Vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời thì càng đi nhiều, càng quan sát lắm, người ta chỉ càng thêm chua chát và chán nản."

Đôi mắt - Nam cao



.
.

silver
08-04-2011, 12:00 AM
mất đi mây bầu trời vẫn là bầu trời, mất đi bầu trời mây không còn là mây nữa


Tiêu Sái Như Phong - Tinh Vô Ngôn