PDA

Xem đầy đủ chức năng : Ngày hôm sau không đến...



Mgaci
31-07-2005, 08:56 AM
Ngày hôm sau không đến

Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một nguời bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.


Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.


Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.


Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.


Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.


Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn dến khôn cùng.


Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.


Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Cục Kẹo Cô Nương
31-07-2005, 05:59 PM
HH ơi EG đã đọc hết lun á ! Thấy cảm động và tội nghịp hai ngừi này quá chừng . Hai ngừi ấy đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội và phí phạm thời gian của chính họ
----->yêu nhau mà không dám nói, chỉ dấu trong lòng thì làm sao đối phương bít được
----->đến lúc cuối cùng họ vẫn không nói được câu nói đó với nhau
thật tội nghịp wa' à :mecry:

Miki
01-08-2005, 01:15 PM
vừa đọc, vừa có cảm giác là lạ hay sao ấy, truyện này cũng hay đó nhỉ
quả đúng là khi yêu mà không thổ lộ ra thì có ngày sẽ hối hận, thật là buồn cho đôi tình nhân này:(

_N_X_
01-08-2005, 05:01 PM
Thế khi không muốn yêu ..hay không yêu một người nào đó thì làm sao thổ lộ !!!
Làm cách nào cho người kia đừng tự ái và mình thì cảm thấy thoải mái ...má ơi dã man ...hix đau cả đầu ..hix sao trên đời này lắm chuyện trớ trêu .. :(
dở mếu dở cười .....Cháu giúp chú thử xem nào ...Hix ...có bạn nào cao tay thử giải quyết trường hợp này cái

Bup_be_pha_le
06-09-2005, 06:04 AM
Mọt ngày đáng đẻ nhớ , với khói bụi tiếng máy xe , ồn ào , và nhưng bài học đầu tiên của cuộc sống . Hôm nay , mình đến lớp học thêm muộn , một trung tâm mà đáng lẽ sẽ có đủ chỗ cho những người đến muộn . 30 phút nũa là đến giờ hoc, nhưng mình gặp liên tiếp 2 chỗ tắc đường , vậy là muộn hoc. Vất vả đến được trung tâm thì: trời ơi tất cả các bàn học đều có đủ 2 người ngồi , kín lớp vì không hiểu sao một cái vách ngăn đã thu hẹp một nửa diện tích lớp . Nhưng điều đáng buồn là mình không thể tìm được một chỗ nào có thể ngồi nhờ được trong lớp . Một nam nhân nào đó còn gọi mình như thể sẵn sàng nhường chỗ , làm mình hí hửng chạy lại .Nhưng đó chỉ là một trò đùa không rõ nguyên nhân.Trong lớp ấy có 2 người bạn có thể gọi là thân của mình. Mình như một con ngố chạy lăng xăng trong một căn phòng hơn 20 met vuông , những ánh mắt để ý đến con bé lạc loài , tiếng thúc dục của chị thu tiền để cố nhét mình vào những chiếc ghế mà những người có mặt trước đã lạnh lùng từ chối mình . Bạn có hiểu sự bực bội mệt mỏi và ê chề của mình không. Mình đã ra về , không cần phải van nài như một con điên để có một chỗ ngồi nữa . Trên đuuwongf về nhà mình đã rất buồn , lao đầu vào đám tắc đường thứ 3 , vô vọng . 30 phút cho 2 cm bánh xe , mình đã suy nhĩ rát nhiều , buồn , mệt mỏi . Mùi xăng xe ám quanh người , những tiếng ồn làm cái đầu đau lại càng đau . Mình ngậm ngùi nhận ra 1 trong những bài học đầu tiên cuộc sống dạy mình : Không có chỗ cho người đến muộn . 7h 15 phút tối , mình không còn sức để nghĩ ngợi gì khác nhoài việc nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ tắc này .Cuộc sống là thế ,nhiều khi là vị chua và đắng . Chuyện hôm nay không biết đến bao giờ mình mới quên . Mình chỉ muốn nói hết những gì mình đã trải qua tối nay, nhửng ảm xúc đáng nhớ của mình , bài học có vị đắng đầu tiên của cuộc đời . Nhưng mình không phải là người bi quan , mình sẽ không khóc vì những chuyện nhỏ nhặt . Có thể ban không hiểu câu truyện của mình , không sao vì ít ra mình cũng đã được viết ra. :jerry: :jerry:

cinderella108
08-09-2005, 03:28 AM
Mình hiểu chuyện của bạn chứ.Mình cũng là đứa suốt ngày đi học muộn và đồng thời cũng là 1 con nhóc hơi lập dị.Nhưng mấy vụ đi học muộn của mình không tệ như bạn đâu.

chickenrun1984
08-09-2005, 09:07 AM
CHính chữ muộn đó đã cho chúng ta hiểu thêm về cuộc sống này.Nó nhắc nhở chúng ta càng phải năng động và chủ động hơn trong cái thế giới nhỏ bé này

tiểu bối
11-09-2005, 02:54 AM
mình ko hiểu nổi ai có thể đùa kiểu ấy chứ ?Đã là học sinh thì ai nấy cũng thấm thía được những ca học đông đúc khó thở chưa kể là có lúc học nhiều ca liên tiếp thì sao có thể chơi trò như vậy ?

loinoihaybatdaututraitim
11-09-2005, 03:02 AM
mình thì phản đối chuyện học thêm... mình chưa bao giờ đi học thêm cả... bài vở trền trường làm còn chưa hết mà đi học thêm... dễ bị zero

tiểu bối
11-09-2005, 03:08 AM
trời ko thể nói vậy được đồng ý học thêm ko hoàn toàn tốt nhưng mà với thời gian trên lớp thì ít mà chương trình lại quá nhiều như vậy sẽ ko thể nào hs làm hết được các dạng bài tập => phải đi học thêm

Trái Tim Đôi
12-09-2005, 06:47 PM
Tôi đă đứng rất lâu dưới trời mưa lạnh giá. Đă đi rất lâu trên những con đường giá lạnh. Để làm ǵ nhỉ ? Mưa gió của mùa đông ngấm vào da thịt tôi. Mặt đầy nước và giá lạnh. Vậy mà tôi vẫn đứng lặng ở đó. Để làm ǵ nhỉ ? Suy nghĩ về những ǵ đă và đang xảy ra xung quanh tôi. Tôi cảm thấy bối rối, thực sự bối rối khi phải chứng kiến tất cả . Và rốt cục có nghĩ ra được ǵ không ? Tôi giật ḿnh nhận ra ḿnh đang rất lạnh, cả thể xác lẫn tâm hồn. Và tôi không đứng lặng dưới mưa nữa. Cũng chợt nhận ra rằng, cuộc sống thật ra rất đơn giản, chỉ có suy nghĩ của con người mới làm cho nó phức tạp lên thôi.

Cuộc sống luôn là âm hưởng của nỗi buồn và niềm vui, của nụ cười và nước mắt, của niềm đau và hạnh phúc, của sự thật và dối trá, của t́nh yêu và căm ghét,... Đôi khi một người cũng không biết ḿnh đang ở mức nào trong những mức đó. Bởi v́ chẳng hề có một danh giới rơ ràng giữa chúng. Ta cứ buồn lại vui, cứ khóc rồi lại cười, cứ hạnh phúc rồi lại đau đớn, cứ yêu và ghét,... cứ là vậy. Để rồi ta được nguyên vẹn là một trái tim theo đúng nghĩa của nó, không vô cảm.

Sao một năm lại có bốn mùa nhỉ ? Sao trời lại có ngày nắng ngày mưa nhỉ ? Và đă là t́nh yêu, tại sao lại có ngày biến mất ? Chẳng phải không có t́nh yêu ta đă chẳng thể tồn tại trên cơi đời này đó sao ? Có một câu danh ngôn như thế, và tôi tin nó đúng. Người ta có thể yêu nhau, rồi lại không yêu nhau nữa. Đơn giản vậy thôi sao ? Giống như ta thích một vật ǵ đó, đến một ngày ta không c̣n thích nó nữa, và ta đặt nó vào quên lăng. Có giống không ? Vậy th́ có vật ǵ ta mang nó trong suốt cuộc đời ta ? Giống như có một t́nh yêu nào ta có thể mang trong ḷng măi măi. Có không ?

Hôm nay tôi không buồn, cũng chẳng vui, không cảm thấy có niềm đau, cũng chẳng thấy có hạnh phúc.Tôi không thuộc một âm hưởng nào của cuộc sống nữa sao ? Khi t́nh yêu ở trong ta, ta cảm thấy hạnh phúc. Khi t́nh yêu ra đi, ta cảm thấy niềm đau. Và rồi, khi tất cả ch́m vào quên lăng, ta trở nên vô cảm. Và ta đă đứng bên ngoài âm hưởng của cuộc sống. KHÔNG. Tôi vẫn muốn được bước đi trong cuộc sống này. Và tôi sẽ cố gắng mang yêu thương lại cho trái tim tôi. Để có thể, một lần nữa, cảm nhận trong ḷng ḿnh, hạnh phúc và niềm đau, tiếng cười và nước mắt,... Có thể cảm nhận được như vậy, đă có thể nói rằng ḿnh hạnh phúc rồi, phải không ? :rain:

IloVeYoU_wInHo
16-09-2005, 06:47 PM
:peace: Giận dữ của ngày cũ cũng sẽ wa đi khi ta đã bít là ngày mới đang bắt đầu. :tim: :tim: Một ngày cũ với bít bao điều k hay , bít bao điều phiền muộn , ta muốn khóc thật to :khocnhe: muốn cho mọi người bít rằng ta đang có mặt ở trên đời này !!!!!!!!! và muốn mọi cái gì may mắn nhất sẽ đến với ta !!!!!!!! nghĩ ra thì ích kỉ thật đó nhưng ai lại k muốn vậy ! đúng k nè !!!!!!! hì hì hì hì !! :hihi: :hihi:
Và ngày mới bắt đầu với bao nhiu là dự định , bao nhiu ý nghĩ hạnh phúc trong cái đầu nhỏ !!!!! heehehehehe !!!
Khi đã bít là ta đã wa ngày cũ bùn bã và đang tiến tới ngày mới vui vẻ thì - Ôi thôi - vui vui bít bao !!!! :banana: :byebye:

anhtrangvuitinh
17-09-2005, 01:16 AM
Mình cũng cảm thấy rất hay. Nhưng cái hay lại quá bao chùm cuộc sống. Nên bớt suy nghĩ ,bớt lo âu, có lẽ sẽ làm cho con người ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.

nhocquay
19-09-2005, 03:19 AM
trong 1 tuần có 2 ngày mà ta không nên quan tâm,đó là ngày hôm qua,vì ngày hôm qua đã thuộc về quá khứ cứ mãi ôm nỗi ray rứt về nó thì cũng không thay đổi được gì,ngày nữa không cần quan tâm là ngày mai,vì ngày mai là 1 khái niệm xa xôi trừu tượng ngày mai sẽ đến vào lúc nó cần đến dù bạn muốn hay không,cái bạn cần làm là hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay để khi ngày mai đến bạn sẽ mỉm cười nhìn lại ngày hôm qua thậ tuyệt vời

blue_eyes
25-09-2005, 10:55 PM
:flower:
BẠN SẼ NHẬN THẤY

Đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận thấy sự khác nhau giữa một cái nắm tay hờ và một cái nắm tay xiết chặt.

Bạn bắt đầu chấp nhận những thất bại của mình với sự chững chạc của người lớn và không kèm sự thất vọng con trẻ ngây thơ.

Bạn tự gieo hạt trồng hoa vì bạn biết thế còn hơn là đợi người ta tặng hoa cho mình.

Bạn quyết định xây dựng cuộc sống ngay những phút giây hiện tại của ngày hôm nay, vì bạn cảm nhận được rằng “ngày mai” thật là vô định...

shansongvn
30-09-2005, 07:53 AM
:icon_cung
Ngày kết thúc đêm bằng ánh nắng; đêm thay thế ngày bằng bóng đen. Cả hai thời điểm ấy đều là lúc người ta thật thà và độ lượng nhất với mình và người - khi mới ngủ dậy và khi sắp đi ngủ. Khi ấy nằm ngẫm nghĩ về những điều sắp làm trong ngày và những điều vừa làm trong ngày, tâm trí thả lỏng, thư thái, hưng phấn và ăn năn, trẻ con và người già. Trong khoảng gần 20 tiếng đồng hồ ở giữa, có rất nhiều sự đã xảy ra. Nhiều khi ở cuối của 20 tiếng, người ta không thể nhớ nổi và không thể quay lại cái lúc bắt đầu của chuỗi thời gian ấy.


Ngày bắt đầu bằng sự nhẹ bỗng của tâm hồn. Mở mắt ra là thấy căn phòng quen thuộc của ta, có cửa sổ nắng sớm xiên chênh chếch, hắt những vệt sáng hiền và vui lên tường; có tủ lớn treo quần áo sặc sỡ vui mắt và thơm; có giá sách lộn xộn, lẫn lộn tiếng Việt và tiếng Anh; có tranh Đông Hồ của Việt Nam và thiệp Hallmark treo lẫn nhau trên tường; cả những cái đĩa nhạc bằng nhựa to treo thành từng bộ lẫn với ảnh bạn bè cũ; có găng tay mùa đông nằm im trên góc tủ chờ tuyết xuống và đồng hồ đeo tay ngày nào cũng phải lên giây. Đêm sẽ đến với một hoặc nhiều niềm trăn trở. Ta đã lấy găng tay ra rồi lại xếp vào chỗ cũ vì tuyết chưa xuống, rét chưa đủ để thấy cô đơn và kéo con người lại gần; ta đã mở rộng cửa cho nắng vào rồi lại kéo xuống vì chói; ta đã lên giây đồng hồ và khi về lại tháo ra để quên thời gian đến ngày mai.


Ngày bắt đầu bằng nỗi nhớ ngày cũ. Khi còn chưa tỉnh đã có nỗi nhớ ở đó rồi; như là sự tiếp tục của một giấc mơ dài nào đó chưa hề dứt. Ta nhớ những đất và những người, những tên và những cảnh; những điều ngọt ngào và đắng cay. Khi chưa mở mắt, miệng đã cười vì những kỷ niệm tốt lành. 20 tiếng. Ngày sẽ kết thúc bằng một nỗi nhớ sâu hơn, có thêm chỗ cho 20 giờ qua, chỗ mà kỷ niệm cũ bỏ lại khi bị xoá mờ một chút. Những kỷ niệm dai dẳng ở lại dai dẳng, ngaỳ càng sáng rỡ và làm ta mỉm cười; khi đêm đến, những gì nhẹ sẽ trôi đi, sáng mai tỉnh dậy chỉ còn lại những gì đáng nhớ.


Ngày bắt đầu bằng một ý tưởng, giấc ngủ sẽ khép ngày bằng một thói quen. Hoặc là ngược lại. 20 tiếng ở giữa là để ta chạy chơi, ta đi lại, ta học tập và lao động, ta nhàn rỗi,, ta tung tăng lăn trở và lật ngược nó. ý tưởng và thói quen, thói quen và ý tưởng - chúng có lẽ chỉ là 2 mặt một đồng xu, hoặc là những tay vịn trên cùng một cầu thang xoáy trôn ốc. Ta nuôi tiếp những ỹ nghĩ cũ và ngày càng vững vàng hơn, có lúc thấy như chạm tay được vào chúng; 20 tiếng ở giữa, làm gì cũng nghĩ đến điều đã định và đã quyết tâm. Đến cuối ngày, ý nghĩ chắc thêm hơn, thân quen trong đầu óc ta thêm nữa. Giống như một con đường đã mở, đi xa hay gần sẽ phụ thuộc sáng mai, tỉnh dậy sau 6 tiêng ngủ, bao phần của ý tưởng cũ đã nhờ lúc ngủ mà ăn vào máu thịt ta.


Ngày bắt đầu bằng một lời hứa; đêm sẽ về bằng một sự thương lượng. Hoặc là ngược lại. Ở giữa của chúng là thành công hoặc thất bại, niềm vui hoặc nỗi buồn, một nhận thức mới về thực tại hoặc là thêm một ảo tưởng vào thực tại cũ, kết quả một phép thử hoặc là động cơ để làm tiếp một phép thử mới. Hứa và thương lượng - sự khác nhau giữa chúng mang nhiều tên gọi: quyết tâm, nghị lực, tính thực tế, sự khôn ngoan, biết điều, lòng tốt, tính người và tính người, sự cảm thông và thoả hiệp. Giống như là một cái objective - interpretive continuum vậy.


Ngày bắt đầu bằng một niềm tin; giấc ngủ ngon bắt đầu với một niềm tin mới. Đã mỉm miệng cười với những kỷ niệm cũ, lại mỉm miệng cười với những ý nghĩ về tương lai. 20 tiếng ở giữa, nụ cười lành hơn, có lẽ là sâu hơn và cao hơn nữa.


Sẽ có ngày khi ta tỉnh dậy cũng là lúc ta vươn mình tỉnh dậy thực sự khỏi một giấc mơ dài...