AyE
18-05-2011, 10:10 PM
Blog Việt
Nắng kìa anh!
Nắng đầu tháng 5 hanh hao gió, cái nắng đủ chói chang làm người ta đổ mồ hôi, đủ gay gắt làm người ta mệt mỏi, và đủ quay quắt để em nhớ anh!
Mình yêu nhau vào 1 ngày đầy nắng anh nhỉ ?
Cái ngày mà nắng trải dài khắp con đường ta đi, nắng đùa nghịch cùng gió mặn mòi của biển. Nắng chạy nhaỷ trên tóc em buông dài, và nắng tỏa rạng trên nụ cười của anh. Cái nắm tay đầu tiên của hai đứa có mùi hương của nắng, vòng ôm đầu tiên của hai đứa có nhịp run của sóng biển, có anh và có em.
Chưa đi qua hết mùa nắng mà chúng mình đã xa nhau. Thôi đừng nhắc nữa lý do chia tay vì muôn thuở người ta cũng đều đổ lỗi cho hau chữ “ không hợp”. Uh thì không hợp, uh thì “Anh muốn em hạnh phúc”. Hạnh phúc của em là gì anh biết không?
Hạnh phúc với em là nụ cười nơi anh, là cái nắm tay thật chặt khi đưa em sang đường giữa phố đông, để em biết rằng mình chẳng còn gì phải lo, đã có anh bên em rồi.
Hạnh phúc với em là những khoảng trống mà em điền hai chữ “bình yên” trên bờ vai anh. Bờ vai ấy rộng quá, chắc quá mà có lúc em đã nghĩ đến hết cuộc đời e cũng không dựa hết vào bờ vai ấy được ! Nó trải dài, nghe bao tâm sự của em, hiểu em bằng cách im lặng. Em đã tự cho mình là chủ sở hữu , nhưng giờ nó đâu còn là của riêng em!
Hạnh phúc với em còn là những con đường mình qua, góc nhỏ mình hay ngồi, là những lần 2 đứa đi tăm tia xem các đôi khác đang làm gì. Là công viên, ghế đá, là cầu Long Biên lộng gió những lần em giận dỗi chẳng thèm nói câu gì. Hai đứa ngồi cạnh nhau mà sao khoảng cách cứ xa dần đến vậy?
Hạnh phúc với em còn là gì nữa nhỉ, anh biết không? Anh muốn em hạnh phúc, muốn em tìm được người hơn anh yêu em. Nhưng anh đâu có biết rằng hạnh phúc với em là có anh, bên anh , và yêu anh. Em không cần ai hơn anh, chỉ cần một người cho em cảm giác bình yên và an toàn. Là anh thôi! Vậy mà anh đâu có hiểu !Anh àh “Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay” . Là em để hạnh phúc bay qua đời mình hay hạnh phúc tự đi qua em?
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/19/thang5fairytale_nightmare.jpg
Chuếnh choáng, vô vọng, tủi thân, mất phương hướng, giận chính bản thân mình... Em đã trải qua tất cả những cảm xúc đó đấy anh. Một mình quẩn quanh trong nhớ - quên để rồi em nhận ra rằng mình đang kiếm tìm bóng hình anh trong ký ức một thời. Đã bao lần tự dằn vặt trong mớ bòng bong câu hỏi “Em phải làm gì”, “Tại sao lại như thế”, “Đây có phải là sự thật không” ... mà cuối cùng câu trả lời chỉ là dấu chấm hết. Anh đặt dấu chấm cho cuộc tình của hai đứa. Thế là hết những mơ mộng của tình đầu vụng dại, hết những yêu thương của một miền xa ngoái. Em trở lại là em. Nhưng anh ơi, ngây thơ xưa đã đánh mất, nụ cười đã vỡ tan. Trên gương mặt của con bé 21 tuổi đã không còn nét tròn trịa của trái tim non. Ánh mắt ấy không còn đong đầy nét trong veo đam mê tuổi trẻ, mà luẩn quất 1 điều gì xa lắm!
Em đã tự thu mình vào vỏ bọc để không 1 lần nữa cho ai động đến nỗi đau của mình. Giống như vỏ ốc, có ai biết được là bên trong ốc rất mềm. Có lẽ chính anh cũng không hiểu hết được em, e cứ thế, cứ giấu tất cả chỉ để riêng mình em biết, mình em hiểu thôi, vì em sợ. Em sợ nói ra anh sẽ buồn, sẽ lại lo cho em. Phải chăng bao dung quá, phải chăng vì chính em mà mình đã xa nhau?
Bây giờ em biết chỉ còn lại mình em. Chẳng còn ai lo cho em mỗi khi gió về kẻo lạnh, chẳng còn ai nhắc em phải ăn cơm đầy đủ không lại ốm. Chẳng còn ai nhắn tin ru giấc ngủ ngoan. Em phải tập quen với thói quen “không anh”. Tập quen những chiều 1 mình dạo phố.
Uh thì không anh!
Không anh!
Không còn hẹn hò!
Không còn vòng ôm thật chặt!
Không còn nụ hôn thật khẽ!
Không còn lo Bố mắng mỗi khi lén lút gọi điện, nhắn tin.
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/19/thang5_thjulkusiowa-d2dgqbo.jpg
Không còn những quan tâm, yêu chiều dành riêng cho em nữa. Em đã quen! Đã biết tự hát ru mình mỗi đêm đi ngủ, tự biết kéo chăn khi đông về thêm lạnh, tự biết sống và đứng dậy sau mỗi bước vấp chân, tự biết yêu thương chăm lo cho chính mình.
Nhưng có quên được không? Khi quen và quên là hai điều hoàn toàn khác biệt. Em vẫn thế! Vẫn khóc 1 mình trong đêm khi nhớ về anh, những kỷ niệm nho nhỏ ùa về bắt e phải nhớ. Nụ cười, ánh mắt, bờ môi và cả giọt nước mắt lúc chiều đông tiễn biệt. Có lẽ kỷ niệm là quá ít nên người ta sẽ nhớ rất nhiều.
Còn anh thì sao? Có bao giờ đi qua con đường ấy anh chạnh lòng nhớ đến em? Nghe bài hát ấy anh nhớ về người con gái đã từng ngồi hát anh nghe? Nhìn gió ngoài cửa sổ anh nhớ ngày hai đứa trốn nhà đi ra biển? Nhìn trăng kia anh nhớ nụ hôn đầu run rẩy, ngập ngừng?
Thôi thì hãy cứ quên đi những ký ức ấy. Quên em, quên tất cả. Em chẳng là tình đầu cũng không phải tình cuối của anh, cừ mờ mờ, nhàn nhạt rồi có lẽ cũng phai màu theo năm tháng thôi!
Ở nơi ấy
Bình yên nhé anh!
Máy tính cứ tua đi tua lại bài hát ngày nào em hát anh nghe. Nhưng anh àh “Bài hát cho anh, giờ đã hát cho mọi người, để rồi .... lãng quên”
”Còn nghe vang đâu đây tiếng nói ấm áp, tìm trong bao nỗi nhớ phút giây anh nhìn em, thầm mong sớm mai anh yêu lại về, và mang nắng tươi tô lên hồng môi...”
• Gửi từ email Phạm Quỳnh Trang - phiacuoiconduong2508@
Nắng kìa anh!
Nắng đầu tháng 5 hanh hao gió, cái nắng đủ chói chang làm người ta đổ mồ hôi, đủ gay gắt làm người ta mệt mỏi, và đủ quay quắt để em nhớ anh!
Mình yêu nhau vào 1 ngày đầy nắng anh nhỉ ?
Cái ngày mà nắng trải dài khắp con đường ta đi, nắng đùa nghịch cùng gió mặn mòi của biển. Nắng chạy nhaỷ trên tóc em buông dài, và nắng tỏa rạng trên nụ cười của anh. Cái nắm tay đầu tiên của hai đứa có mùi hương của nắng, vòng ôm đầu tiên của hai đứa có nhịp run của sóng biển, có anh và có em.
Chưa đi qua hết mùa nắng mà chúng mình đã xa nhau. Thôi đừng nhắc nữa lý do chia tay vì muôn thuở người ta cũng đều đổ lỗi cho hau chữ “ không hợp”. Uh thì không hợp, uh thì “Anh muốn em hạnh phúc”. Hạnh phúc của em là gì anh biết không?
Hạnh phúc với em là nụ cười nơi anh, là cái nắm tay thật chặt khi đưa em sang đường giữa phố đông, để em biết rằng mình chẳng còn gì phải lo, đã có anh bên em rồi.
Hạnh phúc với em là những khoảng trống mà em điền hai chữ “bình yên” trên bờ vai anh. Bờ vai ấy rộng quá, chắc quá mà có lúc em đã nghĩ đến hết cuộc đời e cũng không dựa hết vào bờ vai ấy được ! Nó trải dài, nghe bao tâm sự của em, hiểu em bằng cách im lặng. Em đã tự cho mình là chủ sở hữu , nhưng giờ nó đâu còn là của riêng em!
Hạnh phúc với em còn là những con đường mình qua, góc nhỏ mình hay ngồi, là những lần 2 đứa đi tăm tia xem các đôi khác đang làm gì. Là công viên, ghế đá, là cầu Long Biên lộng gió những lần em giận dỗi chẳng thèm nói câu gì. Hai đứa ngồi cạnh nhau mà sao khoảng cách cứ xa dần đến vậy?
Hạnh phúc với em còn là gì nữa nhỉ, anh biết không? Anh muốn em hạnh phúc, muốn em tìm được người hơn anh yêu em. Nhưng anh đâu có biết rằng hạnh phúc với em là có anh, bên anh , và yêu anh. Em không cần ai hơn anh, chỉ cần một người cho em cảm giác bình yên và an toàn. Là anh thôi! Vậy mà anh đâu có hiểu !Anh àh “Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay” . Là em để hạnh phúc bay qua đời mình hay hạnh phúc tự đi qua em?
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/19/thang5fairytale_nightmare.jpg
Chuếnh choáng, vô vọng, tủi thân, mất phương hướng, giận chính bản thân mình... Em đã trải qua tất cả những cảm xúc đó đấy anh. Một mình quẩn quanh trong nhớ - quên để rồi em nhận ra rằng mình đang kiếm tìm bóng hình anh trong ký ức một thời. Đã bao lần tự dằn vặt trong mớ bòng bong câu hỏi “Em phải làm gì”, “Tại sao lại như thế”, “Đây có phải là sự thật không” ... mà cuối cùng câu trả lời chỉ là dấu chấm hết. Anh đặt dấu chấm cho cuộc tình của hai đứa. Thế là hết những mơ mộng của tình đầu vụng dại, hết những yêu thương của một miền xa ngoái. Em trở lại là em. Nhưng anh ơi, ngây thơ xưa đã đánh mất, nụ cười đã vỡ tan. Trên gương mặt của con bé 21 tuổi đã không còn nét tròn trịa của trái tim non. Ánh mắt ấy không còn đong đầy nét trong veo đam mê tuổi trẻ, mà luẩn quất 1 điều gì xa lắm!
Em đã tự thu mình vào vỏ bọc để không 1 lần nữa cho ai động đến nỗi đau của mình. Giống như vỏ ốc, có ai biết được là bên trong ốc rất mềm. Có lẽ chính anh cũng không hiểu hết được em, e cứ thế, cứ giấu tất cả chỉ để riêng mình em biết, mình em hiểu thôi, vì em sợ. Em sợ nói ra anh sẽ buồn, sẽ lại lo cho em. Phải chăng bao dung quá, phải chăng vì chính em mà mình đã xa nhau?
Bây giờ em biết chỉ còn lại mình em. Chẳng còn ai lo cho em mỗi khi gió về kẻo lạnh, chẳng còn ai nhắc em phải ăn cơm đầy đủ không lại ốm. Chẳng còn ai nhắn tin ru giấc ngủ ngoan. Em phải tập quen với thói quen “không anh”. Tập quen những chiều 1 mình dạo phố.
Uh thì không anh!
Không anh!
Không còn hẹn hò!
Không còn vòng ôm thật chặt!
Không còn nụ hôn thật khẽ!
Không còn lo Bố mắng mỗi khi lén lút gọi điện, nhắn tin.
http://222.255.4.244:8300/Library/images/15/2011/05/19/thang5_thjulkusiowa-d2dgqbo.jpg
Không còn những quan tâm, yêu chiều dành riêng cho em nữa. Em đã quen! Đã biết tự hát ru mình mỗi đêm đi ngủ, tự biết kéo chăn khi đông về thêm lạnh, tự biết sống và đứng dậy sau mỗi bước vấp chân, tự biết yêu thương chăm lo cho chính mình.
Nhưng có quên được không? Khi quen và quên là hai điều hoàn toàn khác biệt. Em vẫn thế! Vẫn khóc 1 mình trong đêm khi nhớ về anh, những kỷ niệm nho nhỏ ùa về bắt e phải nhớ. Nụ cười, ánh mắt, bờ môi và cả giọt nước mắt lúc chiều đông tiễn biệt. Có lẽ kỷ niệm là quá ít nên người ta sẽ nhớ rất nhiều.
Còn anh thì sao? Có bao giờ đi qua con đường ấy anh chạnh lòng nhớ đến em? Nghe bài hát ấy anh nhớ về người con gái đã từng ngồi hát anh nghe? Nhìn gió ngoài cửa sổ anh nhớ ngày hai đứa trốn nhà đi ra biển? Nhìn trăng kia anh nhớ nụ hôn đầu run rẩy, ngập ngừng?
Thôi thì hãy cứ quên đi những ký ức ấy. Quên em, quên tất cả. Em chẳng là tình đầu cũng không phải tình cuối của anh, cừ mờ mờ, nhàn nhạt rồi có lẽ cũng phai màu theo năm tháng thôi!
Ở nơi ấy
Bình yên nhé anh!
Máy tính cứ tua đi tua lại bài hát ngày nào em hát anh nghe. Nhưng anh àh “Bài hát cho anh, giờ đã hát cho mọi người, để rồi .... lãng quên”
”Còn nghe vang đâu đây tiếng nói ấm áp, tìm trong bao nỗi nhớ phút giây anh nhìn em, thầm mong sớm mai anh yêu lại về, và mang nắng tươi tô lên hồng môi...”
• Gửi từ email Phạm Quỳnh Trang - phiacuoiconduong2508@