hoa_anh_tuc
08-05-2011, 11:55 AM
T/g: Tịch Dương/ hoa_anh_tuc
Thể loại: short – fic ( ~ 5 part)
Tình trạng: Đang hoàn thành + chỉnh sửa
HỒI ĐAO
— o O o —
1.
Đêm khuya vắng vẻ, giữa tiết trời cuối thu se lạnh, tiếng vó ngựa lộc cộc đều đều vang lên trên con đường duy nhất xuyên qua khu rừng rậm rạp. Xa phu vẫn lặng lẽ dong xe, đôi mắt tuy đã vằn vện những tia máu do thiếu ngủ suốt mấy ngày qua, nhưng bàn tay thô ráp của lão vẫn không chút nào buông lỏng dây cương.
Qua hết khu rừng này sẽ đến địa phận Liêu Châu, tuy đã đi được hơn nửa chặng đường nhưng họ vẫn còn cách điểm đến là kinh thành những hai ngàn dặm nữa.
Phu xe ngáp dài mệt mỏi, trong đầu liền nghĩ về năm mươi lạng bạc để bà vợ già của lão có thể mua được cả đàn dê, nghĩ về hai khỏa nhân sâm cho bệnh tật của cô con gái mới tám tuổi, rồi lại nghĩ đến ngày mai vào trấn chắc chắn sẽ được nghỉ ngơi một ngày bù lại, tâm trạng vừa chùng xuống kia bắt đầu hăng hái trở lại.
Cũng ngay lúc ấy, một giọt sương rơi trúng bờ vai lão, mang theo cái lạnh buốt của rừng già, phu xe liếc mắt nhìn về khoang xe phía sau, không nhịn được một cái rùng mình rất khẽ. Nhưng rồi lại thấy trong ấy không có động tĩnh gì, lão âm thầm thở ra một hơi, hướng ánh nhìn tập trung về phía trước, đồng thời lệnh cho đàn ngựa bốn con tăng thêm tốc độ, mục đích chỉ mong nhanh chóng rời khỏi khu rừng âm u này.
Từng cơn gió vẫn lạnh lùng thổi qua những tán cây rậm rạp, ngoài những tiếng xào xạc do cành lá va chạm vào nhau thì chẳng còn âm thanh nào khác nữa.
Không khí hoang liêu bao trùm vạn vật, cảm giác như cỗ xe ngựa kia là vật sống duy nhất hiện giờ.
.
Cỗ xe đi được hơn ba dặm nữa, bất chợt từ trong xe vang lên tiếng của một nam tử.
- Ngưu lão bá, dừng xe lại thôi.
Xa phu y lệnh, lập tức dừng xe, ánh mắt bỗng nhoáng lên chút sợ hãi nhưng vẫn không dám thắc mắc. Đối với vị khách kia, tốt hơn hết là nên im lặng và vâng lời. Trong đời lão đã từng tiếp xúc với những vị khách khó tính hay quái dị nhưng ở lần này, không hiểu sao lão lại thấy áp lực hơn hẳn.
Rèm xe bằng gấm thêu hoa được vén lên, một bạch y thư sinh ung dung bước ra, trên khóe môi phảng phất một nét cười hòa nhã.
Dường như hiểu được sự bất an của xa phu, y nhẹ nhàng giải thích.
- Chỉ là muốn kiếm chút gì đó để ăn.
Xa phu gật đầu tỏ vẻ đã nghe, liền tiến đến tháo túi da treo bên lưng ngựa, bên trong còn ít lương khô.
Bạch y thư sinh hơi lắc đầu, mỉm cười nói tiếp.
- Có thịt thỏ vẫn tốt hơn.
Nhưng giữa đêm khuya thế này, muốn bắt cũng không phải dễ, huống hồ rừng này cây cối rậm rạp, thú hoang rắn độc rất nhiều, cho đến giờ chưa bị sói hay hổ săn là mừng lắm rồi, vậy mà… vị Hàn công tử này còn muốn đi săn thỏ…
Xa phu rất muốn nói, nhưng lão hiểu, tốt nhất vẫn là im lặng.
Một cơn gió lạnh lại thổi qua, thư sinh được gọi là Hàn công tử cũng khẽ rùng mình, y vội vàng bước trở lại khoang xe, hơi nghiêng đầu như để lắng nghe điều gì đó. Sau đấy lại quay đầu nhìn về lão xa phu, trầm giọng nói.
- Ngưu lão bá, nhắm mắt lại đi.
Bốn chữ sau vừa được thốt ra, một luồng kim quang bất chợt bung ra từ khoang xe.
Giữa đêm vắng chỉ nghe vài tiếng phập phập vang lên rất gọn, liền sau đó là những tiếng ú ớ đứt gãy được phát ra, cuối cùng thì im hẳn.
Mọi việc diễn ra nhanh như một cái chớp mắt, khiến người ta chưa kịp định thần thì đã trở về với sự tĩnh lặng lúc đầu, tựa hồ như tất cả những diễn biến vừa rồi chỉ là ảo ảnh, chưa từng xảy ra.
Bạch y thư sinh thoáng thở dài, gương mặt hiện lên chút xót xa. Nếu nói y đang thương cảm cho những kẻ trong bóng tối vừa mới ngã xuống bởi luồng kim quang ấy thì có phần hơi khó tin, nhưng quả thật, câu nói ấy là đúng.
Xa phu run rẩy nhắm chặt mắt, thậm chí lão còn bịt cả tai, nên phải đợi đến khi chàng thư sinh đến lay nhẹ bờ vai thì mới dám buông tay, mở mắt.
Thấy bốn bề xung quanh tĩnh lặng, không có chút dấu vết nào “khả nghi” lão mới thở phào mà hỏi.
- Hàn công tử, thịt thỏ có chưa?
Bạch y thư sinh nghe thế thì ngẩn ra một lúc rồi mới vỗ vỗ vai lão, có vẻ buồn cười trước câu hỏi ngây ngô ấy.
- “Thịt thỏ” có rồi nhưng thỏ hôm nay to quá, không ăn được…
Y nhìn lão trợn mắt kinh hoàng, có vẻ như nhận ra mình đang nhầm lẫn thì cười khổ, chỉ biết ung dung nói tiếp.
- … mà phải đem chôn thôi.
Lão xa phu hít sâu một hơi lãnh khí, thân mình không tự chủ mà phát run. Bọn họ lại…
Nhưng không có thời gian cho lão nghĩ nhiều, bạch y thư sinh đã bước vào một đám cây rậm rạp gần đó, thản nhiên buông ra cho lão một câu mệnh lệnh.
- Ngưu bá bá, giúp ta chôn cất họ đàng hoàng.
Cảm giác được lão chần chừ, y ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói thêm.
- Bá bá yên tâm, quanh đây hai mươi trượng tuyệt không có thú dữ tấn công chúng ta, lại thêm Vong Hương Cao xoa trên người, lũ trùng độc chắc cũng không muốn cắn.
Sau câu nói đó, y lại tiếp tục cúi đầu, lôi ra thi thể một hắc y nhân…
“Thịt thỏ vẫn chưa thấy đâu, mà hiện giờ phải chôn mười hai cái xác.” – Trong khoang xe, một thanh âm ủ rũ bỗng phát ra, nhẹ nhàng như hơi thở.
.
Cỗ xe ngựa sau một hồi dừng lại tiếp tục lăn bánh, tiếng vó ngựa lại đều đều lộp cộp vang lên, chỉ khác là người phu xe thì dường như đã tỉnh hẳn ra.
Gần một tháng hành trình, nhưng lão vẫn chưa quen lắm với cách hành xử lẫn không khí quỷ dị này…
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Hai mươi sáu ngày qua đã có mười một nhóm người chết dưới tay họ, có vẻ các nhóm này không cùng một chủ. Theo lộ trình thì chỉ còn mười bốn ngày nữa sẽ đến kinh thành, chỉ qua năm ngày mà đã có đến ba nhóm người đến tìm, vậy thì mười bốn ngày sau này không biết sẽ thế nào…
Lão thở ra một hơi, có chút hối hận khi đã nhận lời của vị khách lần này.
Đêm, vẫn còn rất dài.
.
.
Trở về với nơi cỗ xe đã dừng lại lúc nãy, hiện giờ có một hồng y nữ tử mang sa che mặt đang bắt đầu nhóm lửa, nơi gốc cây gần nhất là một con thỏ béo mũm mĩm cứ láo liên tròng mắt, ý chừng muốn tìm cách vùng khỏi dây trói mà trốn đi.
Hồng y nữ tử chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã nhóm xong đống lửa, nàng bắt đầu hướng ánh nhìn về con thỏ tội nghiệp, khóe mắt kéo dài thành hình nguyệt nha cong cong thể hiện một điệu cười thỏa mãn.
- Ai… nghe nói thịt thỏ ở vùng này nổi tiếng thơm ngon, xem ra chẳng sai chút nào… Trông mi béo thế cơ mà trốn cũng nhanh phết, làm ta rình mi mất nửa ngày trời.
Giữa đêm khuya, tiếng cười hả hê của nàng ta vang lên rõ mồn một, chả biết vô tình hay cố ý kéo theo sự xuất hiện của một nhóm hắc y nhân.
- Huyết Hoàng?
Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ những hắc y nhân vừa xuất hiện, có chút hốt hoảng pha lẫn ngạc nhiên.
Dưới ánh lửa bập bùng, thanh trường đao nơi tay hồng y nữ tử chợt lóe điểm hàn quang, phảng phất như muốn đáp lại câu hỏi của nhóm người vận hắc y mới đến.
Thanh đao ấy, có cán làm từ ngọc lục bảo, điểm xuyến trên đấy là bảy viên dạ minh châu, trông vô cùng đẹp mắt. Lưỡi đao làm bằng thép, được luyện bảy bảy bốn chín ngày trong lò đúc Âm Dương giữa khe núi Phụng Hoàng, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa nên trải suốt mấy trăm năm, qua bao đời chủ nhân sử dụng, lưỡi đao ngày thêm sắc bén, xứng đáng đứng hàng thứ tám trong thập bát bảo khí của thiên hạ.
Tên của nó là Trường Hận Đao.
Mà đã nhắc đến Trường Hận Đao, thì không thể không nhắc đến Tương Tư Kiếm cùng với hai người sở hữu chúng.
Tương Tư, Trường Hận. Một là yêu, một là hận, ngay từ cái tên đã định sẵn cho họ một kết thúc không bao giờ trọn vẹn…
Và cũng tựa như cặp tình nhân ba trăm năm trước đây đã rèn ra chúng…
Ba trăm năm sau, vào một ngày đông, trên đỉnh Phong Sơn tuyết rơi trắng xóa lại có đôi người cùng quyết đấu.
Lần này, Tương Tư Kiếm đã đánh bại Trường Hận Đao.
Tịch Ảnh thắng.
Huyết Hoàng thất tung từ dạo ấy.
Thấm thoắt mà đã bảy năm trôi qua…
Đêm nay, trong tiếng lép bép liên tiếp của đống củi khô đang cháy và mùi khói ngai ngái của gỗ rừng, nữ tử vận hồng y ngẩng đầu nhìn sang chín hắc y nhân, gương mặt ẩn hiện dưới lớp kim sa nhoẻn miệng cười bí ẩn.
- Cửu Dực Yêu cũng đến đây săn thỏ sao?
Thấy bọn họ không đáp, nàng ta lại cười.
- Hay là… tìm Hàn công tử?
Một hắc y nhân cẩn trọng dò xét.
- Ngươi đích thực là Huyết Hoàng?
Hồng y nữ tử cười khẽ, không phủ nhận nhưng cũng không gật đầu. Một tay nàng nâng thanh trường đao, bàn tay kia với những ngón thon dài hờ hững vuốt dọc sống đao, sâu trong ánh mắt dường như có nhiều ẩn tình phức tạp.
Bảy năm rồi… Hai chữ Huyết Hoàng kia vẫn còn khiến người ta e ngại đến thế sao?
- Vậy ra trong trận chiến trên đỉnh Phong Sơn năm đó, Huyết Hoàng không chết như người ta vẫn tưởng?
Hắc y nhân có vẻ là người đứng đầu trong nhóm cất lời nghi hoặc.
- Cửu Dực Yêu… chín người các ngươi nên từ bỏ nhiệm vụ lần này đi thôi.
Hồng y nữ tử nhàn nhạt nói, có vẻ chẳng để tâm đến thái độ của đám người đối diện.
Lời của nàng vừa dứt, hắc y nhân kia bất chợt nhíu chặt đôi mày.
Không phải là Huyết Hoàng. Nữ tử này không phải Huyết Hoàng.
Từ trước đến nay, nữ sát thủ ấy không bao giờ cho đối phương một cơ hội để hồi đầu. Cũng như đã nhận nhiệm vụ thì không có hai từ “thất bại”, những ai ngáng đường, chung quy cũng chỉ mang về một kết cục.
Tử.
Đó mới là chân chính Huyết Hoàng, con phụng hoàng nhuốm đầy mùi tanh của máu.
Nhưng lúc này đây, nữ tử áo đỏ kia có vẻ như không giống trong lời đồn cho lắm. Thế thì… thanh đao mang tên Trường Hận kia nên hiểu sao đây?
- Cô nương là ai? Có quan hệ gì với Huyết Hoàng?
Hồng y nữ tử hơi nhíu mày. Nàng vẫn chuyên tâm vào vấn đề của mình.
- Nói vậy là các ngươi vẫn cương quyết đi ám sát Hàn công tử?
- Một lời đã nhận tuyệt không thể dừng.
Hắc y nhân trầm giọng đáp, không nhanh không chậm vung kiếm tấn công người đối diện.
Trận chiến đêm nay, xem ra không thể tránh. Nữ nhân trước mặt gã bây giờ có là Huyết Hoàng hay không đã không còn quan trọng nữa. Nàng ta muốn ngăn cản gã và các huynh đệ, thì chỉ còn một cách để giải quyết mà thôi.
Nữ tử đột nhiên cười thành tiếng, thân mình cũng bật lui về sau nhanh như chớp, nhẹ nhàng tránh được một chiêu vừa nãy của hắc y nhân.
Đôi mắt đen láy chợt lóe lên. Thanh đao trên tay tựa hồ cũng cảm nhận được suy nghĩ của người cầm, lạnh lùng tỏa ra một luồng hàn khí.
Bảy năm rồi, mi mới nếm lại cái hương vị này phải không? – Nữ tử cúi đầu nhìn xuống trường đao trong tay mình, khẽ khàng lẩm bẩm, sau đó xoay chuyển cổ tay, sử dụng chiêu thức đầu tiên trong bộ đao pháp…
Sát khí bắt đầu dâng trào, ngân quang thoắt ẩn thoắt hiện, trường đao trên tay như gió lốc cuốn phăng mọi thứ cản đường.
Lửa vẫn bập bùng cháy, từng bóng đen lần lượt ngã xuống, mang theo thứ chất lỏng đỏ sậm tanh nồng.
Cửu Dực Yêu trong chớp mắt chỉ còn là chín cái thi thể không còn nguyên vẹn.
Nữ tử bình thản thu đao, chậm rãi hít sâu một hơi rồi lặng lẽ rời đi, bỏ mặc cả con thỏ béo mũm.
Trên con đường vắng vẻ thâm u, hồng y nữ tử lại một mình cất bước.
Huyết tinh chưa khô hẳn tiếp tục chảy dọc lưỡi đao, làm thành những đường cong vặn vẹo.
Dưới ánh trăng bàng bạc lờ nhờ, một vết nứt dài trên lưỡi đao như ẩn như hiện, tựa có tựa không.
Tịch Ảnh… Tịch Ảnh… Trên thân Tương Tư Kiếm của huynh phải chăng cũng có một vết nứt như thế này?
Định mệnh… rốt cuộc vẫn là không thể tránh sao?
Giữa đêm thanh tĩnh, chợt vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.
Bảy năm… đã bảy năm rồi…
.
.
Đúng vậy, đã bảy năm rồi.
Huyết Hoàng và Tịch Ảnh…
Trường Hận với Tương Tư…
Từ bao năm nay, mỗi khi nhắc đến những lời ấy, nhân sĩ giang hồ ai nấy cũng đều chấn kinh biến sắc.
Theo như lời của người ta kể lại, trong trận chiến dẹp loạn quân ở Đông Thành cách đây hơn tám năm của Tĩnh Vương, có một nam tử tuổi còn khá trẻ vận áo bào màu tía điên cuồng thúc ngựa xông thẳng về phía tướng quân của Nghi vương.
Giữa chiến trường một mình gã tả xung hữu đột, trường kiếm trên tay chém phăng những chướng ngại trên đường, không hiểu gã đã dùng kiếm pháp gì và đã xoay sở như thế nào, chỉ biết rằng giữa đám nhân mã giao tranh ác liệt, tấm tử bào vẫn ngang nhiên ngạo nghễ tiến về phía trước.
Rồi cũng bất ngờ như khi xuất hiện, kiếm trên tay gã chặt đứt đầu chiến tướng của Nghi vương một cách gọn gàng.
Cuộc nổi loạn được trấn áp nhanh chóng, Tĩnh vương đem quân hồi triều nhận thưởng, Nghi vương uống độc tự sát.
Còn nam tử lập được công lớn kia, sau này người ta mới biết gã chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng là chủ nhân của thanh Tương Tư Kiếm... Tịch Ảnh.
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất họ thấy gã lộ diện dưới ánh mặt trời.
Trận chiến kết thúc, gã không bỏ đi ngay, cũng không theo lời mời của Tĩnh vương về doanh trại, mà chỉ bình thản khoanh tay đứng trên gò đất cao nhìn xuống những thây người nằm ngổn ngang phía dưới, gương mặt tuấn tú sau trận chiến đã bị mái tóc lòa xòa che mất nửa, không rõ có biểu tình gì.
Trong vầng dương cuối ngày, bộ trường bào nhiễm đầy huyết tinh của gã phất nhẹ theo cơn gió, tạo nên một hình ảnh vừa mỹ lệ nhưng cũng không kém phần tịch mịch cô liêu.
Bất chợt gã quay đầu sang bên trái, ở gò đất bên kia, một nữ tử vận áo đỏ không biết xuất hiện từ bao giờ đang lặng lẽ quan sát tất cả, ánh mắt gã lướt qua thanh trường đao nơi tay nàng, nó đang lấp loáng phản chiếu những tia sáng cuối cùng trước khi mặt trời hoàn toàn khuất núi…
Vậy ra nàng chính là Huyết Hoàng, sát thủ mạnh nhất dưới trướng Hoài Vương? Và cũng chính là đối thủ đã được định sẵn cho gã kể từ ngày gã cầm thanh kiếm ấy trên tay…?
Một cơn gió chợt thổi qua mang theo hương vị tanh nồng đặc trưng của máu, tà dương đỏ thẫm bao trùm lên vạn vật, kể cả hai con người kỳ lạ đang đứng đối diện kia. Đôi vạt áo của họ cũng nhẹ phất phơ, tựa như những cú giãy dụa cuối cùng của số phận.
Nếu nói trên đời này còn ai có thể sóng vai với gã cùng đoạt danh hiệu đệ nhất sát thủ thì chỉ có nữ tử vận hồng y ấy mà thôi.
Nàng là Huyết Hoàng.
Còn gã chính là Tịch Ảnh.
Hai tuyệt đại sát thủ vô tình sở hữu đôi vũ khí ẩn chứa nhiều lời đồn đại suốt bao đời, Tương Tư Kiếm và Trường Hận Đao…
Cái lần đầu tiên gặp nhau đó…
Cả hai không hẹn mà gần như cùng lúc nhìn vào mắt đối phương. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời gã thấy mình hoang mang đến thế…
Phải chăng… phải chăng tất cả đều không thoát khỏi cái gọi là định mệnh…?
.
Tử sam nam tử vuốt nhẹ thân kiếm, ngón tay gã lướt qua vết rạn mờ mờ, giữa mi mày thấp thoáng chút suy tư.
Huyết Hoàng trở lại ư? Nực cười!
Gã nhìn vào bóng lưng vị trung niên vương giả trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
Nàng ta đã chết vùi trong tuyết trên đỉnh Phong Sơn từ bảy năm trước rồi. Nữ tử kia tuyệt đối không phải Huyết Hoàng.
“Trường Hận thì sao? Tương Tư thì sao? Định mệnh là gì? Ta không tin…”
“Vận mệnh của ta là do ta nắm giữ, tuyệt không để cho ai kể cả ông trời thao túng…”
“Chúng ta đều là những kẻ không tin vào vận mệnh…”
“Vậy thì quyết định đi… Là ngươi sống, hay là ta sống?”
“…”
Huyết Hoàng… Rốt cuộc người sống lại là ta.
Tương Tư Kiếm đánh bại Trường Hận Đao.
Tịch Ảnh thắng.
Huyết Hoàng thất tung từ dạo ấy.
Thiên hạ nhắc đến trận đấu của chúng ta chỉ vỏn vẹn vài câu như thế. Nàng xem, có buồn cười không chứ?
Cuối cùng gã cũng bật cười thành tiếng.
- Tĩnh vương, Huyết Hoàng xuất hiện trở lại, ngài định thế nào?
Giữa gian phòng yên tĩnh trong phủ Tĩnh vương, bóng người cao lớn kia từ từ quay đầu lại.
Nhìn thái độ cười cợt của gã, trung niên vương gia chỉ mỉm cười.
- Ngươi nghĩ nên thế nào?
- Ta còn có thể chọn sao?
Gã bình thản hỏi, đôi mắt tinh anh chiếu thẳng vào gương mặt người đối diện. Cả hai nhìn nhau rất lâu, tựa hồ như muốn nhìn thấu rõ tâm ý của đối phương. Không gian và thời gian như ngưng đọng lại, căn phòng từ từ trở nên ngột ngạt đến khó chịu.
Cuối cùng, trung niên vương gia là người phá vỡ bầu không khí trầm lặng ấy.
- Ám sát Hàn công tử, đoạt về di thư của tiên đế. Đó là việc thứ ba, sau chuyện này, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
- Được.
Gã chỉ buông ra một tiếng cuối cùng rồi lẳng lặng rời đi.
Tĩnh vương nhìn cửa phòng từ từ khép lại, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt âm trầm mang theo vài phần sát ý.
Huyết Hoàng vẫn còn sống… Tịch Ảnh… Ngươi định làm thế nào đây?
.
.
.
(cont)
Thể loại: short – fic ( ~ 5 part)
Tình trạng: Đang hoàn thành + chỉnh sửa
HỒI ĐAO
— o O o —
1.
Đêm khuya vắng vẻ, giữa tiết trời cuối thu se lạnh, tiếng vó ngựa lộc cộc đều đều vang lên trên con đường duy nhất xuyên qua khu rừng rậm rạp. Xa phu vẫn lặng lẽ dong xe, đôi mắt tuy đã vằn vện những tia máu do thiếu ngủ suốt mấy ngày qua, nhưng bàn tay thô ráp của lão vẫn không chút nào buông lỏng dây cương.
Qua hết khu rừng này sẽ đến địa phận Liêu Châu, tuy đã đi được hơn nửa chặng đường nhưng họ vẫn còn cách điểm đến là kinh thành những hai ngàn dặm nữa.
Phu xe ngáp dài mệt mỏi, trong đầu liền nghĩ về năm mươi lạng bạc để bà vợ già của lão có thể mua được cả đàn dê, nghĩ về hai khỏa nhân sâm cho bệnh tật của cô con gái mới tám tuổi, rồi lại nghĩ đến ngày mai vào trấn chắc chắn sẽ được nghỉ ngơi một ngày bù lại, tâm trạng vừa chùng xuống kia bắt đầu hăng hái trở lại.
Cũng ngay lúc ấy, một giọt sương rơi trúng bờ vai lão, mang theo cái lạnh buốt của rừng già, phu xe liếc mắt nhìn về khoang xe phía sau, không nhịn được một cái rùng mình rất khẽ. Nhưng rồi lại thấy trong ấy không có động tĩnh gì, lão âm thầm thở ra một hơi, hướng ánh nhìn tập trung về phía trước, đồng thời lệnh cho đàn ngựa bốn con tăng thêm tốc độ, mục đích chỉ mong nhanh chóng rời khỏi khu rừng âm u này.
Từng cơn gió vẫn lạnh lùng thổi qua những tán cây rậm rạp, ngoài những tiếng xào xạc do cành lá va chạm vào nhau thì chẳng còn âm thanh nào khác nữa.
Không khí hoang liêu bao trùm vạn vật, cảm giác như cỗ xe ngựa kia là vật sống duy nhất hiện giờ.
.
Cỗ xe đi được hơn ba dặm nữa, bất chợt từ trong xe vang lên tiếng của một nam tử.
- Ngưu lão bá, dừng xe lại thôi.
Xa phu y lệnh, lập tức dừng xe, ánh mắt bỗng nhoáng lên chút sợ hãi nhưng vẫn không dám thắc mắc. Đối với vị khách kia, tốt hơn hết là nên im lặng và vâng lời. Trong đời lão đã từng tiếp xúc với những vị khách khó tính hay quái dị nhưng ở lần này, không hiểu sao lão lại thấy áp lực hơn hẳn.
Rèm xe bằng gấm thêu hoa được vén lên, một bạch y thư sinh ung dung bước ra, trên khóe môi phảng phất một nét cười hòa nhã.
Dường như hiểu được sự bất an của xa phu, y nhẹ nhàng giải thích.
- Chỉ là muốn kiếm chút gì đó để ăn.
Xa phu gật đầu tỏ vẻ đã nghe, liền tiến đến tháo túi da treo bên lưng ngựa, bên trong còn ít lương khô.
Bạch y thư sinh hơi lắc đầu, mỉm cười nói tiếp.
- Có thịt thỏ vẫn tốt hơn.
Nhưng giữa đêm khuya thế này, muốn bắt cũng không phải dễ, huống hồ rừng này cây cối rậm rạp, thú hoang rắn độc rất nhiều, cho đến giờ chưa bị sói hay hổ săn là mừng lắm rồi, vậy mà… vị Hàn công tử này còn muốn đi săn thỏ…
Xa phu rất muốn nói, nhưng lão hiểu, tốt nhất vẫn là im lặng.
Một cơn gió lạnh lại thổi qua, thư sinh được gọi là Hàn công tử cũng khẽ rùng mình, y vội vàng bước trở lại khoang xe, hơi nghiêng đầu như để lắng nghe điều gì đó. Sau đấy lại quay đầu nhìn về lão xa phu, trầm giọng nói.
- Ngưu lão bá, nhắm mắt lại đi.
Bốn chữ sau vừa được thốt ra, một luồng kim quang bất chợt bung ra từ khoang xe.
Giữa đêm vắng chỉ nghe vài tiếng phập phập vang lên rất gọn, liền sau đó là những tiếng ú ớ đứt gãy được phát ra, cuối cùng thì im hẳn.
Mọi việc diễn ra nhanh như một cái chớp mắt, khiến người ta chưa kịp định thần thì đã trở về với sự tĩnh lặng lúc đầu, tựa hồ như tất cả những diễn biến vừa rồi chỉ là ảo ảnh, chưa từng xảy ra.
Bạch y thư sinh thoáng thở dài, gương mặt hiện lên chút xót xa. Nếu nói y đang thương cảm cho những kẻ trong bóng tối vừa mới ngã xuống bởi luồng kim quang ấy thì có phần hơi khó tin, nhưng quả thật, câu nói ấy là đúng.
Xa phu run rẩy nhắm chặt mắt, thậm chí lão còn bịt cả tai, nên phải đợi đến khi chàng thư sinh đến lay nhẹ bờ vai thì mới dám buông tay, mở mắt.
Thấy bốn bề xung quanh tĩnh lặng, không có chút dấu vết nào “khả nghi” lão mới thở phào mà hỏi.
- Hàn công tử, thịt thỏ có chưa?
Bạch y thư sinh nghe thế thì ngẩn ra một lúc rồi mới vỗ vỗ vai lão, có vẻ buồn cười trước câu hỏi ngây ngô ấy.
- “Thịt thỏ” có rồi nhưng thỏ hôm nay to quá, không ăn được…
Y nhìn lão trợn mắt kinh hoàng, có vẻ như nhận ra mình đang nhầm lẫn thì cười khổ, chỉ biết ung dung nói tiếp.
- … mà phải đem chôn thôi.
Lão xa phu hít sâu một hơi lãnh khí, thân mình không tự chủ mà phát run. Bọn họ lại…
Nhưng không có thời gian cho lão nghĩ nhiều, bạch y thư sinh đã bước vào một đám cây rậm rạp gần đó, thản nhiên buông ra cho lão một câu mệnh lệnh.
- Ngưu bá bá, giúp ta chôn cất họ đàng hoàng.
Cảm giác được lão chần chừ, y ngoảnh đầu lại, mỉm cười nói thêm.
- Bá bá yên tâm, quanh đây hai mươi trượng tuyệt không có thú dữ tấn công chúng ta, lại thêm Vong Hương Cao xoa trên người, lũ trùng độc chắc cũng không muốn cắn.
Sau câu nói đó, y lại tiếp tục cúi đầu, lôi ra thi thể một hắc y nhân…
“Thịt thỏ vẫn chưa thấy đâu, mà hiện giờ phải chôn mười hai cái xác.” – Trong khoang xe, một thanh âm ủ rũ bỗng phát ra, nhẹ nhàng như hơi thở.
.
Cỗ xe ngựa sau một hồi dừng lại tiếp tục lăn bánh, tiếng vó ngựa lại đều đều lộp cộp vang lên, chỉ khác là người phu xe thì dường như đã tỉnh hẳn ra.
Gần một tháng hành trình, nhưng lão vẫn chưa quen lắm với cách hành xử lẫn không khí quỷ dị này…
Bọn họ rốt cuộc là ai?
Hai mươi sáu ngày qua đã có mười một nhóm người chết dưới tay họ, có vẻ các nhóm này không cùng một chủ. Theo lộ trình thì chỉ còn mười bốn ngày nữa sẽ đến kinh thành, chỉ qua năm ngày mà đã có đến ba nhóm người đến tìm, vậy thì mười bốn ngày sau này không biết sẽ thế nào…
Lão thở ra một hơi, có chút hối hận khi đã nhận lời của vị khách lần này.
Đêm, vẫn còn rất dài.
.
.
Trở về với nơi cỗ xe đã dừng lại lúc nãy, hiện giờ có một hồng y nữ tử mang sa che mặt đang bắt đầu nhóm lửa, nơi gốc cây gần nhất là một con thỏ béo mũm mĩm cứ láo liên tròng mắt, ý chừng muốn tìm cách vùng khỏi dây trói mà trốn đi.
Hồng y nữ tử chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã nhóm xong đống lửa, nàng bắt đầu hướng ánh nhìn về con thỏ tội nghiệp, khóe mắt kéo dài thành hình nguyệt nha cong cong thể hiện một điệu cười thỏa mãn.
- Ai… nghe nói thịt thỏ ở vùng này nổi tiếng thơm ngon, xem ra chẳng sai chút nào… Trông mi béo thế cơ mà trốn cũng nhanh phết, làm ta rình mi mất nửa ngày trời.
Giữa đêm khuya, tiếng cười hả hê của nàng ta vang lên rõ mồn một, chả biết vô tình hay cố ý kéo theo sự xuất hiện của một nhóm hắc y nhân.
- Huyết Hoàng?
Một tiếng kêu khe khẽ phát ra từ những hắc y nhân vừa xuất hiện, có chút hốt hoảng pha lẫn ngạc nhiên.
Dưới ánh lửa bập bùng, thanh trường đao nơi tay hồng y nữ tử chợt lóe điểm hàn quang, phảng phất như muốn đáp lại câu hỏi của nhóm người vận hắc y mới đến.
Thanh đao ấy, có cán làm từ ngọc lục bảo, điểm xuyến trên đấy là bảy viên dạ minh châu, trông vô cùng đẹp mắt. Lưỡi đao làm bằng thép, được luyện bảy bảy bốn chín ngày trong lò đúc Âm Dương giữa khe núi Phụng Hoàng, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của thiên địa nên trải suốt mấy trăm năm, qua bao đời chủ nhân sử dụng, lưỡi đao ngày thêm sắc bén, xứng đáng đứng hàng thứ tám trong thập bát bảo khí của thiên hạ.
Tên của nó là Trường Hận Đao.
Mà đã nhắc đến Trường Hận Đao, thì không thể không nhắc đến Tương Tư Kiếm cùng với hai người sở hữu chúng.
Tương Tư, Trường Hận. Một là yêu, một là hận, ngay từ cái tên đã định sẵn cho họ một kết thúc không bao giờ trọn vẹn…
Và cũng tựa như cặp tình nhân ba trăm năm trước đây đã rèn ra chúng…
Ba trăm năm sau, vào một ngày đông, trên đỉnh Phong Sơn tuyết rơi trắng xóa lại có đôi người cùng quyết đấu.
Lần này, Tương Tư Kiếm đã đánh bại Trường Hận Đao.
Tịch Ảnh thắng.
Huyết Hoàng thất tung từ dạo ấy.
Thấm thoắt mà đã bảy năm trôi qua…
Đêm nay, trong tiếng lép bép liên tiếp của đống củi khô đang cháy và mùi khói ngai ngái của gỗ rừng, nữ tử vận hồng y ngẩng đầu nhìn sang chín hắc y nhân, gương mặt ẩn hiện dưới lớp kim sa nhoẻn miệng cười bí ẩn.
- Cửu Dực Yêu cũng đến đây săn thỏ sao?
Thấy bọn họ không đáp, nàng ta lại cười.
- Hay là… tìm Hàn công tử?
Một hắc y nhân cẩn trọng dò xét.
- Ngươi đích thực là Huyết Hoàng?
Hồng y nữ tử cười khẽ, không phủ nhận nhưng cũng không gật đầu. Một tay nàng nâng thanh trường đao, bàn tay kia với những ngón thon dài hờ hững vuốt dọc sống đao, sâu trong ánh mắt dường như có nhiều ẩn tình phức tạp.
Bảy năm rồi… Hai chữ Huyết Hoàng kia vẫn còn khiến người ta e ngại đến thế sao?
- Vậy ra trong trận chiến trên đỉnh Phong Sơn năm đó, Huyết Hoàng không chết như người ta vẫn tưởng?
Hắc y nhân có vẻ là người đứng đầu trong nhóm cất lời nghi hoặc.
- Cửu Dực Yêu… chín người các ngươi nên từ bỏ nhiệm vụ lần này đi thôi.
Hồng y nữ tử nhàn nhạt nói, có vẻ chẳng để tâm đến thái độ của đám người đối diện.
Lời của nàng vừa dứt, hắc y nhân kia bất chợt nhíu chặt đôi mày.
Không phải là Huyết Hoàng. Nữ tử này không phải Huyết Hoàng.
Từ trước đến nay, nữ sát thủ ấy không bao giờ cho đối phương một cơ hội để hồi đầu. Cũng như đã nhận nhiệm vụ thì không có hai từ “thất bại”, những ai ngáng đường, chung quy cũng chỉ mang về một kết cục.
Tử.
Đó mới là chân chính Huyết Hoàng, con phụng hoàng nhuốm đầy mùi tanh của máu.
Nhưng lúc này đây, nữ tử áo đỏ kia có vẻ như không giống trong lời đồn cho lắm. Thế thì… thanh đao mang tên Trường Hận kia nên hiểu sao đây?
- Cô nương là ai? Có quan hệ gì với Huyết Hoàng?
Hồng y nữ tử hơi nhíu mày. Nàng vẫn chuyên tâm vào vấn đề của mình.
- Nói vậy là các ngươi vẫn cương quyết đi ám sát Hàn công tử?
- Một lời đã nhận tuyệt không thể dừng.
Hắc y nhân trầm giọng đáp, không nhanh không chậm vung kiếm tấn công người đối diện.
Trận chiến đêm nay, xem ra không thể tránh. Nữ nhân trước mặt gã bây giờ có là Huyết Hoàng hay không đã không còn quan trọng nữa. Nàng ta muốn ngăn cản gã và các huynh đệ, thì chỉ còn một cách để giải quyết mà thôi.
Nữ tử đột nhiên cười thành tiếng, thân mình cũng bật lui về sau nhanh như chớp, nhẹ nhàng tránh được một chiêu vừa nãy của hắc y nhân.
Đôi mắt đen láy chợt lóe lên. Thanh đao trên tay tựa hồ cũng cảm nhận được suy nghĩ của người cầm, lạnh lùng tỏa ra một luồng hàn khí.
Bảy năm rồi, mi mới nếm lại cái hương vị này phải không? – Nữ tử cúi đầu nhìn xuống trường đao trong tay mình, khẽ khàng lẩm bẩm, sau đó xoay chuyển cổ tay, sử dụng chiêu thức đầu tiên trong bộ đao pháp…
Sát khí bắt đầu dâng trào, ngân quang thoắt ẩn thoắt hiện, trường đao trên tay như gió lốc cuốn phăng mọi thứ cản đường.
Lửa vẫn bập bùng cháy, từng bóng đen lần lượt ngã xuống, mang theo thứ chất lỏng đỏ sậm tanh nồng.
Cửu Dực Yêu trong chớp mắt chỉ còn là chín cái thi thể không còn nguyên vẹn.
Nữ tử bình thản thu đao, chậm rãi hít sâu một hơi rồi lặng lẽ rời đi, bỏ mặc cả con thỏ béo mũm.
Trên con đường vắng vẻ thâm u, hồng y nữ tử lại một mình cất bước.
Huyết tinh chưa khô hẳn tiếp tục chảy dọc lưỡi đao, làm thành những đường cong vặn vẹo.
Dưới ánh trăng bàng bạc lờ nhờ, một vết nứt dài trên lưỡi đao như ẩn như hiện, tựa có tựa không.
Tịch Ảnh… Tịch Ảnh… Trên thân Tương Tư Kiếm của huynh phải chăng cũng có một vết nứt như thế này?
Định mệnh… rốt cuộc vẫn là không thể tránh sao?
Giữa đêm thanh tĩnh, chợt vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.
Bảy năm… đã bảy năm rồi…
.
.
Đúng vậy, đã bảy năm rồi.
Huyết Hoàng và Tịch Ảnh…
Trường Hận với Tương Tư…
Từ bao năm nay, mỗi khi nhắc đến những lời ấy, nhân sĩ giang hồ ai nấy cũng đều chấn kinh biến sắc.
Theo như lời của người ta kể lại, trong trận chiến dẹp loạn quân ở Đông Thành cách đây hơn tám năm của Tĩnh Vương, có một nam tử tuổi còn khá trẻ vận áo bào màu tía điên cuồng thúc ngựa xông thẳng về phía tướng quân của Nghi vương.
Giữa chiến trường một mình gã tả xung hữu đột, trường kiếm trên tay chém phăng những chướng ngại trên đường, không hiểu gã đã dùng kiếm pháp gì và đã xoay sở như thế nào, chỉ biết rằng giữa đám nhân mã giao tranh ác liệt, tấm tử bào vẫn ngang nhiên ngạo nghễ tiến về phía trước.
Rồi cũng bất ngờ như khi xuất hiện, kiếm trên tay gã chặt đứt đầu chiến tướng của Nghi vương một cách gọn gàng.
Cuộc nổi loạn được trấn áp nhanh chóng, Tĩnh vương đem quân hồi triều nhận thưởng, Nghi vương uống độc tự sát.
Còn nam tử lập được công lớn kia, sau này người ta mới biết gã chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng là chủ nhân của thanh Tương Tư Kiếm... Tịch Ảnh.
Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất họ thấy gã lộ diện dưới ánh mặt trời.
Trận chiến kết thúc, gã không bỏ đi ngay, cũng không theo lời mời của Tĩnh vương về doanh trại, mà chỉ bình thản khoanh tay đứng trên gò đất cao nhìn xuống những thây người nằm ngổn ngang phía dưới, gương mặt tuấn tú sau trận chiến đã bị mái tóc lòa xòa che mất nửa, không rõ có biểu tình gì.
Trong vầng dương cuối ngày, bộ trường bào nhiễm đầy huyết tinh của gã phất nhẹ theo cơn gió, tạo nên một hình ảnh vừa mỹ lệ nhưng cũng không kém phần tịch mịch cô liêu.
Bất chợt gã quay đầu sang bên trái, ở gò đất bên kia, một nữ tử vận áo đỏ không biết xuất hiện từ bao giờ đang lặng lẽ quan sát tất cả, ánh mắt gã lướt qua thanh trường đao nơi tay nàng, nó đang lấp loáng phản chiếu những tia sáng cuối cùng trước khi mặt trời hoàn toàn khuất núi…
Vậy ra nàng chính là Huyết Hoàng, sát thủ mạnh nhất dưới trướng Hoài Vương? Và cũng chính là đối thủ đã được định sẵn cho gã kể từ ngày gã cầm thanh kiếm ấy trên tay…?
Một cơn gió chợt thổi qua mang theo hương vị tanh nồng đặc trưng của máu, tà dương đỏ thẫm bao trùm lên vạn vật, kể cả hai con người kỳ lạ đang đứng đối diện kia. Đôi vạt áo của họ cũng nhẹ phất phơ, tựa như những cú giãy dụa cuối cùng của số phận.
Nếu nói trên đời này còn ai có thể sóng vai với gã cùng đoạt danh hiệu đệ nhất sát thủ thì chỉ có nữ tử vận hồng y ấy mà thôi.
Nàng là Huyết Hoàng.
Còn gã chính là Tịch Ảnh.
Hai tuyệt đại sát thủ vô tình sở hữu đôi vũ khí ẩn chứa nhiều lời đồn đại suốt bao đời, Tương Tư Kiếm và Trường Hận Đao…
Cái lần đầu tiên gặp nhau đó…
Cả hai không hẹn mà gần như cùng lúc nhìn vào mắt đối phương. Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời gã thấy mình hoang mang đến thế…
Phải chăng… phải chăng tất cả đều không thoát khỏi cái gọi là định mệnh…?
.
Tử sam nam tử vuốt nhẹ thân kiếm, ngón tay gã lướt qua vết rạn mờ mờ, giữa mi mày thấp thoáng chút suy tư.
Huyết Hoàng trở lại ư? Nực cười!
Gã nhìn vào bóng lưng vị trung niên vương giả trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
Nàng ta đã chết vùi trong tuyết trên đỉnh Phong Sơn từ bảy năm trước rồi. Nữ tử kia tuyệt đối không phải Huyết Hoàng.
“Trường Hận thì sao? Tương Tư thì sao? Định mệnh là gì? Ta không tin…”
“Vận mệnh của ta là do ta nắm giữ, tuyệt không để cho ai kể cả ông trời thao túng…”
“Chúng ta đều là những kẻ không tin vào vận mệnh…”
“Vậy thì quyết định đi… Là ngươi sống, hay là ta sống?”
“…”
Huyết Hoàng… Rốt cuộc người sống lại là ta.
Tương Tư Kiếm đánh bại Trường Hận Đao.
Tịch Ảnh thắng.
Huyết Hoàng thất tung từ dạo ấy.
Thiên hạ nhắc đến trận đấu của chúng ta chỉ vỏn vẹn vài câu như thế. Nàng xem, có buồn cười không chứ?
Cuối cùng gã cũng bật cười thành tiếng.
- Tĩnh vương, Huyết Hoàng xuất hiện trở lại, ngài định thế nào?
Giữa gian phòng yên tĩnh trong phủ Tĩnh vương, bóng người cao lớn kia từ từ quay đầu lại.
Nhìn thái độ cười cợt của gã, trung niên vương gia chỉ mỉm cười.
- Ngươi nghĩ nên thế nào?
- Ta còn có thể chọn sao?
Gã bình thản hỏi, đôi mắt tinh anh chiếu thẳng vào gương mặt người đối diện. Cả hai nhìn nhau rất lâu, tựa hồ như muốn nhìn thấu rõ tâm ý của đối phương. Không gian và thời gian như ngưng đọng lại, căn phòng từ từ trở nên ngột ngạt đến khó chịu.
Cuối cùng, trung niên vương gia là người phá vỡ bầu không khí trầm lặng ấy.
- Ám sát Hàn công tử, đoạt về di thư của tiên đế. Đó là việc thứ ba, sau chuyện này, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
- Được.
Gã chỉ buông ra một tiếng cuối cùng rồi lẳng lặng rời đi.
Tĩnh vương nhìn cửa phòng từ từ khép lại, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt âm trầm mang theo vài phần sát ý.
Huyết Hoàng vẫn còn sống… Tịch Ảnh… Ngươi định làm thế nào đây?
.
.
.
(cont)