Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Báo thù



moonhell_angel
07-05-2011, 11:20 AM
Fic: BÁO THÙ

Aut: Moonhell_angel

Rating: no rating

Status: on going

Nhân vật chính:

1. Nguyệt Vũ Phong
http://images.timnhanh.com/blog/20100519/tomboy2.jpg

23 tuổi. Là một cô gái mạnh mẽ, cá tính, sống với những gì mình thích và đam mê. Ôm hận trả thù cho người cha mà sau này cô mới biết là không có thật do người cô gọi là mẹ vẽ ra. Là nạn nhân đáng thương nhất trong cuộc trả thù hai con người cứ ngỡ là liên quan mà lại chẳng liên quan đến cô.

2. Lưu Gia Bảo
http://img17.imageshack.us/img17/918/ranqs4pmsr1.jpg

23 tuổi (trên thực tế), 25 tuổi (trên giấy tờ). Vừa là một thiếu gia, vừa là một đại gia. Cực giàu với đam mê sưu tập biệt thự mang các loại kiến trúc cổ của các nước trên thế giới. Là nạn nhân thứ hai trong cuộc trả thù đã nói ở trên.

4. Jermy Hoàng.
http://thudoitc.vn/news/chi-tiet/images/detail_5_2011/Ngam_chang_hotboy_lam_nao_loan_hoi_cho_xe_Thuong_H ai_13.jpg

Bạn thân thứ nhất của Gia Bảo. Trầm tính, bí hiểm, biết nắm bắt tâm lí người khác. Dường như không biết yêu. (Không phải gay đâu nhá! men lì 100% đấy!:whis:)

Và một số nhân vật khác:

5. Ngô Đông Khanh.
http://diendanlequydon.com/downloads/image_prv/49/48929.jpg

Bạn thân thứ 2 của Gia Bảo. Giang hồ gốc. Rất tốt với bạn bè. Tính cách trẻ con.

6. Phạm Duy Ly.
http://a9.vietbao.vn/images/vi955/2009/8/55247397-1250305291-hot-girl-chanh1.jpg

7. Bùi Lâm.
http://a9.vietbao.vn/images/vn955/bong-da/55253586-1253408892-Alex-Ferguson.jpg

8.Nguyệt Tảo.
http://img.2sao.vietnamnet.vn/2010/12/23/10/23/hanh1.jpg


----- START -----

--BÁO THÙ--

23 năm trước ....

- Khốn nạn...Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay! - Người đàn ông quát lên, trong mắt ông ta phừng phừng lửa.

- Anh tin hay không thì tùy. Không cần anh đuổi. Tôi sẽ đi. Rồi một ngày nah sẽ hối hận về những gì hôm nay anh làm.

Người phụ nữ trẻ xách va li và đẩy chiếc nôi có hai đứa trẻ đang khóc thảm thiết vì đói. Cánh cửa đóng sẩm lại. Người đàn ông gục xuống, nắm bàn tay lại thật chặt và đập mạnh xuống mặt bàn.

- Khốn nạn!!! Để rồi cô xem...Cô sẽ phải trả giá !!!

Máu lênh láng mặt kính. Ông ta cứ nắm chặt bàn tay...

----

1 tháng sau...

- Kí...ii...iii...iii...tttt...ttt!!!!!!!!!! Ầ...â...ầm!!!!!

Máu lênh láng mặt đường. Con đường không có người. Trời nắng chang chang. Chiếc xe đen có biển số bọc đen kín lùi lại, một người bước xuống xe, đến gần người phụ nữ anh ta vừa đâm phải, lấy đi chiếc xe nôi bị bà ta đẩy mạnh sang bên đường khi thấy chiếc xe của anh ta lao tới....

Chương I: BÃO LÒNG.

1.

22h30 p.m
M.Hell Bar.


- ...Tại sao ông lại làm thế? Cậu ta là...

- Đó là chuyện của tôi. Việc của cô là như vậy. Tôi tin cô làm được.

- Tại sao?

- Bởi tôi tin vào khả năng nhìn người của mình. Xong việc cô sẽ được hưởng những gì xứng đáng nhất. Bây giờ cô về đi.

- Chào ông.

Người đàn ông khoanh tay và phả khói vào bầu không khí đậm đặc mùi thuốc lá. Ánh đèn mập mờ không che đi được cái cười chua chát và đầy thù hận:

- Em yêu! Anh trả thù em đây!

***

Bảo mở hờ đôi mắt. Anh không còn nhớ nổi đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết lúc này đầu anh ong ong, choáng váng vô cùng, người anh đau nhức và gần như kiệt sức hoàn toàn. Ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt anh khiến anh không thể mở hết đôi mắt ra được. Bảo nheo mắt một tí cho quen rồi từ từ rõ hơn mọi vật xung quanh. Căn phòng trắng, gọn gàng đến mức trống trải. Đây là đâu ?


Bảo cố đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng, có lẽ là phòng ngủ. Một không gian khác mở ra. Thật lạ kì, giống như một nhà hàng thu nhỏ. Có quầy bar, có khu bếp khá đầy đủ tiện nghi. Thế nhưng khi nhìn về bên trái căn phòng, đó lại là không gian khác, lộn xộn màu vẽ, giá vẽ và các bức tranh, một số đẹp còn một số kì quặc. Cách đó chừng vài mét là một góc treo nhiều thứ nhạc cụ, violon, guitar, còn có cả một cái piano hai chân màu trắng và vài cái hamonica trên kệ. Bảo đứng ngẩn người. Anh đang ở đâu thế nhỉ?


- Cháo trên bàn. Ăn xong rồi biến đi cho tôi nhờ.


Một giọng con gái vang lên ngay sau lưng, sắc lẻm và lạnh lùng khiến Bảo giật mình quay đầu lại. Cái kiểu nói không chút lịch sự của cô ta làm anh bừng tỉnh và quay về với thực tại.


- Cô là ai? - Anh lạnh lùng hỏi lại.

- Là người. Bớt hỏi những câu vô vị, ăn và đi đi. - Cô gái khoanh tay, hất đầu về phía bát cháo để trên bàn.

- Này! Tôi làm gì đắc tội với cô mà cô có thái độ khó chịu vậy? - Bảo bực mình khoanh tay quát lại.

- Chuyện gì thì anh tự đi mà nhớ! Tôi nhắc lại lần cuối, ăn rồi biến đi.

- Tôi chả nhớ cái quái gì cả! Là người với người thì cũng nên lịch sự với nhau một tí! - Bảo gằn.

- Tôi là ân nhân cứu cái mạng rách của anh đấy! Lũ rỗi hơi các anh suốt ngày chỉ biết rượu chè, say xỉn, bắt người khác chịu trách nhiệm với mình rồi nhiễu sự vậy à? Tôi làm ơn cho anh đến đấy đủ rồi. Không ăn thì biến đi cho mau khuất mắt tôi.

Nói xong, cô gái đẩy mạnh Bảo ra phía cửa, tống Bảo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Bảo điên tiết. Từ bé đến giờ anh chưa bao giờ bị người khác xỉ vả như thế này. Cái lòng tự trọng, cái tôi quá lớn trong anh bây giờ như bùng nổ ra. Anh đập cửa:


- Con ranh láo toét kia. Mở cửa ra.


Không chờ anh đập cửa lần thứ hai, cánh cửa mở ra. Mặt cô gái đằng đằng sát khí. Cô vứt vào anh đôi giầy, cái ví da rồi trừng mắt:

- Biến đi. Anh mà còn đập cửa một lần nữa thì không xong với tôi đâu đấy! Biến đi là cách tốt nhất để trả ơn cứu mạng cho tôi rồi. Đừng để tôi mở cửa lần nữa.

Cánh cửa đóng sầm lại. Bảo điên lên, đến mức anh có thể phá tung cái cửa kia ra để dạy cho con ranh láo toét kia một bài học. Nhưng lúc này người anh ê ẩm cả, cử động chân tay còn đau. Vả lại, như con ranh đó nói, nó là người đã cứu anh. Thây kệ, Bảo không muốn gây sự với nó nữa. Anh nhận ra đây là khu chung cư cao cấp, và nếu gấy sự, anh sẽ phải gặp nhân viên an ninh. Rách việc thêm. Bảo kìm nén cơn tức của mình, rồi mang giầy và bỏ vào thang máy. Anh cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình đêm qua.

Đêm qua anh đi bar, và say. Say đến không thể kiểm soát được mình. Phải rồi! Hôm qua là sinh nhật của người con gái anh yêu, nhưng khổ nỗi, người con gái ấy lại là người yêu của thàng bạn thân anh. Bảo không thể nói ra tình cảm của mình. Anh nén lại, và cố vui vẻ nhìn hai người hạnh phúc. Anh chỉ còn biết uống cho say và hi vọng về đến nhà để có một giấc ngủ ngon. Trong cái tình trạng say khướt đó, Bảo vẫn cố chấp lái xe mặc cho bọn đàn em nài nỉ. Rồi tai nạn...Hình như ở quốc lộ số 2. Hình như cái xe anh đơn độc một mình giữa con đường rộng tênh và vắng ngắt. Và hình như anh bất tỉnh. Cuối cùng là sáng nay, anh tỉnh dậy ở nhà con ranh láo lếu, bất lịch sự kia.

Bảo ra khỏi khu chung cư, nhìn quanh để tìm xe của mình. Nhưng anh sực nhớ đêm qua anh bị tai nạn, có lẽ cái xe khốn khổ đã thành đống sắt trên đường. Anh bực bội móc điện thoại trong túi, may mà nó vẫn còn. Bảo bấm số và gọi, miệng lẩm bẩm:

- Cái ngày khốn nạn! Chết tiệt!...

- Mày chưa chết à? -Tiếng thằng bạn vang lên ở đầu dây bên kia.

- Đến khu Celadon City đón tao.

Nói hết câu Bảo cúp máy một cách bực dọc.

***
21h p.m
Tulip Bar.

Bảo ngồi giữa hai thằng bạn thân. Người bên phải anh, tên Jermy, tóc vàng, mắt xanh, nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại rất phương Đông. Người bên trái anh, Gia Khanh, nụ cười đào hoa, mái tóc chải dựng, ăn mặc kiểu giang hồ. Đông Khanh nhìn Bảo cười:

- Vẫn còn cay cú con bé đấy à?

- Tức chết đi được. Từ trước đến nay chưa có đứa nào cả gan nói những lời đại loại đó với tao. Con ranh ấy...- Bảo nghiến răng.

- Vậy cho biết mùi đời! Núi này cao còn có núi cao hơn. Chắc con bé ấy chả biết mày là ai nên mới thế. - Khanh cười lớn rồi vỗ vai bạn.

- Chuyện công ty của mày sao rồi? - Jermy nhấc ly rượu, nhướn mày sang Bảo và chuyển đề tài.

- Xong xuôi rồi. - Bảo thả người ra sau ghế - Mẹ kiếp! Đã đau đầu với cái công ty, lại gặp thêm chuyện này. Đến điên cái đầu.

- Thôi dẹp cái em láo xược của mày đi. Uống! Say thì đêm nay tao đưa mày về. Quên hết. Con bé đó là cái đinh gì mà làm mày nặng nề thế nhỉ!

Khanh nhét ly rượu vào tay Bảo. Anh cầm lấy và nốc cạn. Rồi lại rót tiếp và nốc cạn.

- Nhạt! - Bảo nhăn mặt - Mày kiếm đâu ra cái bar vớ vẩn này vậy?

- Do nghe thiên hạ đồn ở đây có em DJ lạ mắt nên muốn xem thử.Chắc cũng gần đến giờ em ấy làm rồi đấy. -Khanh nháy mắt.

- Thấy gái là sáng mắt lên. - Bảo lườm.

Jermy từ lúc nãy đến giờ vẫn không nói tiếng nào mà chỉ im lặng ngồi nghe cuộc đối thoại của hai thằng bạn. Nhưng Khanh vừa dứt câu, Jermy nhướn mày:

- Ý mày là cô bé tóc ngắn kia ấy à?

Cả ba hướng mắt về phía DJ. Trong cái ánh sáng mập mờ của bar, Bảo há hốc mồm ba giây,sau đó mắt sáng lên ranh mãnh. Cô nàng DJ đứng ở kia chính là người khiến anh hậm hực. Qủa là trời thương mà!

- Con bé ấy đấy!

- Cái gì? - Đông Khanh hỏi lại.

- Con bé xỉ vả tao lúc sáng đấy!

- Mày có nhầm không đấy ?

- Nhầm thế quái nào được! Cái mặt trông khó chịu kinh!

- Tao thấy cũng dễ thương đó chứ!

- Xử sao mày? - Bảo nhìn Đông Khanh.

- Chơi như trong "Kiss" à? - Khanh cười.

- Vớ vẩn! Tao đang hỏi chuyện nghiêm túc đấy! Tao không thích trò thả nhẫn vào cốc bia đâu.

- Để tao thử xem!

Đông Khanh đứng lên, cầm ly rượu đi về phia cô nàng DJ. Jermy vẫn bình thản nhấp rượu, môi cười nhạt. Bảo dường như đắc chí, anh nốc cạn một ly rồi cười thích thú như đứa trẻ con được kẹo. Đông Khanh giơ ly rượu ra tỏ ý mời cô nàng. Cô liếc mắt, cười nhạt rồi cầm lấy ly rượu nốc cạn, sau đó dốc ngược ly rồi trả cho Đông Khanh. Xong, cô quay sang làm việc của mình và không nói một câu nào cả.

- Đêm nay anh mời em đi chơi nhé!

- Xin lỗi! Đến lúc đó tôi chẳng còn sức mà đi rông ngoài đường nữa. - Cô lạnh lùng đáp.

- Anh sẽ tiếp sức cho em. Ngày cuối tuần, về sớm làm gì!

- Xin lỗi! Công việc của tôi là DJ. Anh muốn kiếm hàng đi đêm thì làm ơn đi chỗ khác! Tôi còn làm việc.

Nói đoạn, cô bắt đầu đeo headphone, xoay mic và cất tiếng nói khuấy động cả cái quán bar lố nhố người. Rồi cô bắt đầu chơi nhạc và mở đầu là thể loại house, bản nhạc của cô khá lạ và có phong cách. Đông khanh nhìn cô thích thú rồi quay xuống nhìn Bảo nhún vai. Cái đám đông đã bắt đầu ra sàn nhảy. Bảo nhìn Khanh lắc đầu.

- Sao thế mày? Quên ý định trả thù rồi à?

- Ra thôi! Tao không chịu nổi cái ánh sáng ở đây nữa!

Khanh vừa nghe đến đó thì có vẻ hơi hốt hoảng. Đoạn, Khanh dìu Bảo, rồi cả ba người cùng đi ra khỏi quán bar. Ngoài gara, Jermy nhìn Bảo:

- Mày ổn chứ ?

- Ổn rồi.

- Thế còn con bé ấy thì sao ? - Khang cười ma mãnh.

- Tao cấm mày xen vào. Chuyện của tao thì để đấy cho tao.

- Tao đưa mày về nhé? - Jermy vẫn từ tốn.

- Được rồi! Mày đưa tao đi lòng vòng hóng gió một tí.

Thế rồi chiếc xe lên ga và vụt đi. Khang đứng nhún vai, đoạn anh cũng vào xe của mình và lái xe về hướng ngược lại.

***

Trời cao và nhiều sao. Đêm nay, Bảo thấy nhẹ tênh. Phía trên kia bầu trời, giữa muôn vàn các vì tinh tú đang lấp lánh lại hiện lên khuôn mặt rạng ngời của Duy Ly, người con gái anh trao cả tấm lòng và luôn cầu mong cô ấy hạnh phúc.

- Duy Ly gửi lời hỏi thăm mày. Cô ấy biết mày bị tai nạn trưa nay, nhưng do bận việc nên chưa đến thăm mày được.

Jermy hớp một ngụm trong lon ken trên tay,ánh mắt nhìn thẳng và nói nhẹ nhàng.

- Không gọi điện được hay sao mà phải gửi lời hỏi thăm.

- Cô ấy bị mất điện thoại đêm hôm qua. Chắc để quên túi xách ở đâu đó.

- Rách việc! -Bảo lầm bầm.

- Mày vẫn còn yêu cô ấy à?

Bảo không đáp lời Jermy. Anh có chút hờn ghen và giận dỗi. Lớn lên từ bé với nhau, chưa bao giờ Duy Ly để ý đến cảm giác của anh. Cô cứ như con chim nhỏ suốt ngày quấn quýt bên Đông Khanh và nhiều lúc khiến anh bực mình. Nếu như Khanh là một thằng người yêu tồi, Bảo đã có đủ lí do và dũng khí để giành lấy tình yêu. Nhưng Khanh là một thằng bạn tốt, một thằng người yêu biết trân trọng và yêu thương người con gái của nó hết mực. Bảo không thể phá vỡ mọi thứ, anh đành nuốt đắng vào lòng và chôn thật chặt thứ tình cảm đơn phương của mình. Chuyện này chỉ có Bảo và Jermy biết. Jermy rất nhạy cảm và nắm bắt tâm lí người khác rất nhanh. Không cần Bảo nói, chỉ cần nhìn ánh mắt anh dành cho Duy Ly, Jermy đã biết tất cả.

- Mày đừng tự hành hạ bản thân thế. Yêu và chung tình với một người không phải của mình mệt mỏi lắm. Hãy mở cửa trái tim ra đi.

- Mãy đã yêu bao giờ chưa mà nói lắm thế! Yêu rồi thì quên thế quái nào được! - Bảo bực bội.

Jermy nhìn Bảo ngạc nhiên và ánh mắt anh như muốn nói :" Sao lại chưa?", nhưng thấy thằng bạn đang trong tình trạng không thể khuyên được, anh đành thôi. Chơi thân với nhau lâu năm, anh biết tính Bảo. Bảo vô cùng cố chấp. Và nếu cãi nhau với Bảo thì thà đâm đầu vào tường chết quách còn đỡ tức hơn. Thế nên Jermy im lặng và ngồi bên cạnh Bảo lâu như thế. Rất lâu...

***

Vũ Phong ra về. Cái không khí nồng nặc mùi thuốc, mùi rượu và tiếng nhạc xập xình đặc trưng của quán bar làm cô mệt và khó chịu trong người mặc dù cô đam mê cái loại nhạc đó. Cô đi bộ. Cô thường đi bộ như vậy. Có lẽ việc đi bộ vào đêm hôm khuya khoắt thế này một mình về nhà là một chuyện liều lĩnh đối với một đứa con gái. Nhưng riêng Vũ Phong, cô thoải mái và không sợ cái gì cả. Cuộc sống cô lựa chọn, và có thể, một phần cô không được lựa chọn buộc cô phải có cái gan to, buộc phải liều lĩnh, buộc phải làm những việc không phải của một đứa con gái vẫn thường làm. Một mình ở trong cái thành phố lúc nhúc người và đầy rẫy cạm bẫy này, nếu muốn tồn tại thì phải gồng mình lên để bảo vệ mình, huống hồ cuộc sống của cô lúc này hầu hết là sự liều lĩnh.

Vũ Phong tạt qua bãi cỏ cạnh quốc lộ gần khu cô sống. Nơi này yên tĩnh và ít người. Thỉnh thoảng lại có một vài cặp đôi lôi nhau ra đây làm trò đồi bại. Những lúc phải vô tình chứng kiến việc ấy, cô thường cười khẩy rồi đuổi khéo họ đi. Đối với cô, bãi cỏ này là giang sơn của cô,đừng hòng ai giở trò gì khi có mặt cô ở đó. Bởi những lúc Vũ Phong tìm ra bãi cỏ, hẳn là cô đang rất khó chịu. Và dĩ nhiên, với cái tính nóng này của mình, bất cứ một ai gây sự với cô đều phải hứng chịu một cái gì đó.

Vũ Phong thấy thấp thoáng hai bóng người nằm nhoài trên bãi cỏ, bên đường là một chiếc xe hơi rất sang trọng mà chẳng cần nói, cô cũng biết nó vô cùng đắt tiền, thậm chí có làm cả đời cô cũng không thể mua nổi.

- Lại làm trò vớ vẩn! Xe hơi thế kia mà lại lôi nhau ra đây. Cái lũ dở người.

Cô lẩm bẩm bực dọc. Nhưng một chốc nhìn kĩ, cố thấy không phải là một cặp đang làm "trò vớ vẩn" như cô nghĩ. Mà là hai thằng đàn ông nào đấy cùng nằm ngửa mặt lên nhìn trời.

- Thời này cũng có những thằng lãng mạn thế này ư?

Cô phì cười rồi quang phịch cái túi xách xuống cỏ,cách chỗ hai chàng trai nằm không xa. Cô chống tay ra sau, ngửa đầu lên trời và hít thật sâu làn gió mát. Vài lon tóc ngắn bay bay, mồ hôi cô khô bớt đi và gió đưa về những làn hương thật dễ chịu.

***

Cái cách Vũ Phong quăng túi xách và quăng mình xuống cỏ khiến hai chàng trai kia giật mình quay lại nhìn, rồi một trong hai tròn mắt ngạc nhiên. Bảo từ bực dọc chuyển sang thích thú. Hay thật! Ông trời lại cho anh gặp "cái con ranh láo toét" đã làm anh bực mình từ lúc sáng đến giờ. Dây là cơ hội để xả giận. Nghĩ thế. Bảo ra hiệu cho Jermy tỏ ý là muốn đi về phía Vũ Phong. Jermy im lặng đi theo.

- Có duyên gớm nhỉ! - Anh nheo mắt - Lại gặp nhau rồi!

Phong ngước lên. Cô hơi ngỡ ngàng một chút, rồi có lẽ thoắt nghĩ chẳng có gì đáng ngạc nhiên, những chuyện tình cờ thế này đâu có gì là lạ. Cô nhếch miệng cười:

- Nợ thì đúng hơn.

- Ý cô là tôi nợ cô ấy à?

- Tùy anh nghĩ.

- Vậy từng này có đủ trả nợ không ?

Bảo vừa nói vừa móc trong ví ra một xấp tiền màu xanh lá, anh muốn chạm vào lòng tự ái của cô xem cô phản ứng thế nào. Vũ Phong liếc Bảo, cô nói giọng khinh bỉ:

- Cất đồng tiền thối của anh vào! Biết anh là loại người này tôi đã chẳng phí sức mà cứu về. Cứ để anh chết quách trong đống sắt đấy thì sạch đời hơn.

- Cô cẩn thận lời nói đấy! Đừng tưởng cô là con gái thì tôi nhường! - Bảo gầm gừ trong miệng - Tôi chẳng rảnh tiền và ngu xuẩn đến mức đi đền ơn kiểu đấy. Chẳng qua tôi xem lòng tự trọng của cô đến mức nào.

- Thấy rồi đấy! Không có gì đè bẹp nổi. - Giọng Phong kiêu hãnh.

- Rồi cũng có ngày có thứ làm cho nó bẹp thôi.

Bảo cười khinh khỉnh rồi ngồi xuống. Jermy vẫn lặng lẽ theo dõi cuộc đối thoại của bạn mình và cô gái thú vị.

- Tại sao cô lại cứu tôi?

- Vì anh là đồng loại.

- Đã cứu người mà không làm ơn cho trót. Hành xử cứ như một kẻ thô lỗ vô học. - Bảo cố tìm cách chọc tức Phong.

- Khi cảm thấy phiền quá mức và cảm thấy đủ, tôi không muốn dính đến nữa.Cả đêm anh cứ lải nhải mãi một cái tên khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi hối hận vì đã nhỡ cứu một kẻ như anh đấy!

- Thế thì cứu làm gì? Để tôi chết quách có phải tốt hơn không.

Ánh mắt Bảo lại có chút gì đó đau đớn và quằn quại. Jermy liếc Bảo, anh hiểu tâm trạng của bạn mình.

- Một con vật cũng chẳng coi thường mạng sống của mình như thế. Chết theo cách đấy đáng khinh! Có muốn chết thì chết cho ra người, tôi giúp!

- Cô có vẻ "thú tính" nhỉ!

Jermy bây giờ mới lên tiếng, anh cảm thấy thú vị khi cô noisra câu ấy.

- Con người cũng chỉ là một loài động vật thôi! Chẳng qua thuộc loại cao cấp!

Jermy cười lớn. Bảo ngạc nhiên nhìn thằng bạn. Cả Phong cũng có phần hơi ngạc nhiên.

- Cô nói chuyện cứ như người rừng vậy. - Jermy nhìn Phong với ánh mắt dịu dàng làm cô khó chịu quay đi.

- Cả triệu năm trước cái thành phố này cũng là rừng thôi. - Phong nói cho qua chuyện.

- Nhưng cô sinh ra trong thời này! Hay cô là người của triệu năm trước lạn lội về đây?

Bảo nhếch miệng cười. Phong không nói nữa, chỉ quay sang nhìn hai anh với ánh mắt bực bội và hằn học.

- Tôi không biết là cô cũng có thể nói chuyện tử tế thế này. Lúc sáng tôi cứ nghĩ cô bị điên.

- Nhìn lại anh đi. Tôi dám cá anh cũng chẳng bao giờ tử tế được vói ai.

Bảo chột dạ im thinh. Phong nói đúng. Anh là người cố chấp. Anh luôn nói cộc lốc và lạnh lùng với mọi người. Kể từ khi sinh thêm chuyện của Duy Ly, anh lại càng ít khi nói những lời cho dễ lọt tai. Rất lâu rồi anh mới nói chuyện thoải mái như thế này. Và điều ngạc nhiên là, người làm anh nói chuyện thoải mái lại chính là "con ranh láo toét", ân nhân cứu mạng của anh, một đứa con gái chẳng có chút gì địuàng của con gái. Thậm chí còn thẳng tay đuổi anh ra khỏi nhà và xỉ vả anh thậm tệ làm anh bực bội cả ngày.Nghĩ lại cái chuyện ban sáng, Bảo bỗng thấy nó hay hay. Nghĩ thế anh cười tủm tỉm một mình.

- Mặt thì nghệch ra, ngơ ngơ như thằng hâm đơ. Cứ ngồi đấy mà cười với trời đất đi. Tôi về ngủ.

Nói xong một câu (có lẽ là) tạm biệt, Vũ Phong xách túi định đi. Nhưng Bảo nhanh miệng:

- Khoan! Cô tên gì?

- Anh hỏi làm gì? - Phong nhíu mày.

- Trời có bắt gặp lần nữa thì biết đường chào.

- Vũ Phong.

- Số điện thoại ?

- Anh định gọi điện chào tôi mỗi ngày à? Rỗi hơi!

Nói rồi Phong đi thẳng. Bảo bỗng dưng cười lớn làm Jermy ngạc nhiên:

- Thần kinh mày có vấn đề à?

- Tao thấy con ranh này hay phết.

- Lâu lắm rồi mày mới cười thế này. - Jermy gật gù rồi cười ẩn ý.

- Thôi về! Coi như giải tỏa. Tao ổn rồi! Buồn ngủ quá!

Bảo khoác vai Jermy rồi đẩy cậu bạn lên xe, bên ghế vô lăng. Tiếng nhạc giao hưởng vang lên cùng cái mát của hơi máy lạnh làm Bảo cảm thấy dễ chịu.

***

Phòng 502, chung cư Celadon City.

- Bước đầu ổn rồi. Ông không cần dàn trận thế đâu. Tôi tự biết cách làm.

Phong nốc một hơi chai nước trong tủ lạnh rồi nói chuyện tiếp với người đầu dây bên kia điện thoại:

- Ông rách việc quá đấy! Tôi đã nói là sẽ không bao giờ có chuyện đấy. Nếu có tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi chẳng hứng thú. Giups ông để tôi thực hiện mục đích của tôi thôi. Đời này chẳng có cái gì không có qua có lại. Thôi nhé. Từ nay về sau ông không cần can thiệp nữa. Khi nào có kết quả tôi sẽ báo, lúc đó tùy ông xử.

Phong cúp máy rồi lại bấm số:

- Mẹ à...Con tiếp cận được với ông ta rồi. Mẹ ngủ ngon nhé! Con báo để mẹ mừng thôi!...

Cô tắt nguồn hẳn và nằm vật ra giường. Những lo âu, những tính toán và những dằn vặt nghĩ suy chiếm trọn tâm hồn cô. Lúc mười tám tuổi, cô không chọn con đường đại học mà lăn vào đời để kiếm tiền, để đi thật xa, đến cái dất Sài Gòn này, để thực hiện những kế hoạch và những tâm nguyện của mẹ, người cô hết mực thương yêu. Phong nằm mãi như thế, nghĩ mãi, nghĩ mãi cho đến lúc thiếp hẳn đi.

2.

Đã hai tuần kể từ ngày Bảo gặp Phong. Chẳng hiểu sao cô lại để lại trong anh những ấn tượng và những suy nghĩ kì lạ. Chưa bao giờ có người nào ăn nói với anh ngang phè phè như thế, cũng chưa người nào dám đối xử lạnh lùng và thô bạo với anh như thế. Đôi khi mệt mỏi, anh vẫn muốn nói chuyện với cô, đôi ba câu cãi nhau cũng được. Nét mặt Phong có cái gì đó thu hút ánh nhìn của người khác, nó lạnh lùng, nó phớt đời, nó bất cần và thấp thoáng chút gì đó thù hận. Anh chẳng rõ nữa. Thỉnh thoảng anh vẫn đến Tulip Bar nghe Phong chơi nhạc. Nhưng anh chỉ ngồi im, uống rượu và chìm vào những bản nhạc của cô. Bảo thấy nét mặt Phong đầy đam mê, dường như khi chơi nhạc, cô không còn là cô gái thô lỗ, lạnh lùng như lần đầu anh gặp nữa. Đã lâu lắm rồi, việc nghĩ về một người nào đó mới khiến anh nở nụ cười.

Bảo bước xuống và nói anh lái xe về trước. Anh vào Tulip Bar. Tối nay Phong không làm. Cô chỉ làm ở đây tối thứ bảy và chủ nhât. Nhưng hôm nay Bảo buồn. Những suy nghĩ về Duy Ly lại làm anh không thể nào thở nổi.

Tulip Bar đông người. Chưa phải giờ cao điểm nên âm nhạc vẫn nhẹ nhàng và ánh sáng vẫn dịu. Có lẽ đây là một trong những lần hiếm hoi Bảo đi Bar mà không có bạn đi cùng. Anh vốn không thích những nơi như thế này cho lắm. Bởi anh không thể nào chịu nổi cái ánh sáng lập loè ở đây. Chẳng hiểu sao lúc nào nó cũng làm anh quay cuồng. Bảo tìm một chỗ khuất và gọi một ly Singapore Sling. Anh nhắm mắt lại.

Duy Ly lại hiện lên. Nụ cười hồn nhiên và ấm áp biết chừng nào. Mỗi khi nghĩ đến Duy Ly, tim Bảo lại nhói lên từng đợt. Cô là mối tình đầu của anh. Là người con gái đầu tiên anh nhung nhớ. Nếu không phải là Khanh, Bảo sẽ không bao giờ lặng im đến vậy. Cocktail của anh được mang ra. Bảo không cảm ơn cô bồi bàn mà chỉ cầm ly cocktail lên ngắm nghía. Bất chợt, anh nghe có tiếng ồn ào ở phía cửa. Một người đi vào khiến Bảo khá bất ngờ và mở to mắt. Đó là Duy Ly. Cô đi một mình. Mặc chiếc váy mỏng manh, gợi cảm, nét mặt có vẻ hơi buồn nhưng vô cùng quyến rũ. Duy Ly thu hút mọi ánh nhìn trong quán Bar. Những gã đàn ông háo sắc mắt sáng lên như đèn pha làm Bảo muốn nổi điên. Nhưng anh kìm chế và quyết định ngồi im một chỗ. Anh muốn nhìn Duy Ly thế này...

- Cô ta đẹp đúng không?

Một giọng nói quen vang lên bên tai Bảo khiến anh giật mình quay lại. Là Phong.

- Cô ta thường đến đây vào tối thứ 5 hàng tuần. Chẳng biết làm gì. Đi một mình, nhảy nhót, uốn éo với bọn đàn ông chán rồi vơ đại một thằng nào đấy và ra về.

Phong ngồi xuống bên cạnh Bảo, khoanh tay nhìn về hướng Duy Ly.

- Cô thôi ngay cái giọng ấy đi!

Bảo nói như muốn nuốt chửng cô.

- Anh yêu cô ta đúng không? Cô ta còn là người yêu của bạn anh. Một người yêu trong sáng, thủy chung, biết vâng lời và nhất mực không bao giờ biết đến thằng đàn ông khác?

Phong vẫn nói. Cô nhìn thẳng vào mắt Bảo và nở nụ cười mỉa mai. Bảo điên lên. Anh không bao giờ cho phép người khác nói về Duy Ly như thế. Anh trừng trừng nhìn Phong, ánh mắt hăm doạ:

- Làm thế quái nào cô biết chuyện của tôi?

- Thiếu gì cách! - Phong nhún vai.- Từ hôm đầu gặp tôi, anh đến đây vài lần. Toàn đi với bạn. Có một lần bạn anh dẫn theo cả cô ta. Lúc ấy tôi ngạc nhiên lắm! Cô ta vốn là khách quen ở đây. Tôi không ngờ các anh cũng quen biết cô ta. - Phong lại cười mỉa - Hừ! Lại có quan hệ phức tạp như thế!

- Cô làm gì ở đây? - Bảo xuôi dần. Anh sực nhớ ra hôm nay không phải ngày Phong làm.

- Cứ nhất thiết đi làm thì tôi mới được đến đây sao? - Phong đáp mà không nhìn.

- Cô biết gì về cô ấy?

- Nói ra chỉ sợ cái quán này ồn ào vì anh!

- Thế thì ngậm miệng lại đi. - Bảo bực tức.

- Muốn biết thì đừng ra mặt. Cứ ngồi đấy mà xem. - Phong vẫy tay gọi bồi bàn - Cho tôi một ly Chivas Regal 25.

Bảo ngạc nhiên quay sang Phong khi nghe cô gọi rượu.

- Rượu này được tung ra thị trường có giới hạn, ở đây cũng có sao?

- Có giới hạn chứ chẳng phải hàng hiếm.- Phong nhún vai.

- Cô cũng biết thưởng thức nhỉ! - Bảo nhìn Phong có vẻ thích thú.

- Anh muốn tôi nói về rượu không? Tôi sẽ nói cho anh nghe cả ngày!

Phong cười. Có lẽ Bảo nghĩ cô là con gái, cái khoản rượu bia thì mù tịt. Nên khi thấy ánh mắt anh nhìn mình, Phong bật cười. Bảo nhìn cô y như cô là con vật gì lạ lùng lắm.

- Thật không? Cô mà lại sành rượu thế à?

- Tôi là người pha chế rượu đấy đại thiếu gia ạ! Anh không thấy ở nhà tôi có cả một quầy bar sao?

Bảo sực nhớ ra cái buổi sáng hôm ấy. Khi anh tỉnh dậy và bước ra khỏi căn phòng ngủ gọn gàng đến trống rỗng, anh đã thấy một căn phòng khác lạ lùng như thế nào. Điều đó khiến Bảo không khỏi tò mò. Anh nhìn Phong, nheo mắt :

- Sao nhà cô lắm thứ thế?

- Đơn giản là vì lắm thứ!

- Rốt cục thì cô làm nghề gì?

- Những thứ tôi thích. Nói chung hỗn tạp.

- Là những thứ gì?

- DJ, pha chế rượu, đầu bếp, người - biết- hát, người- biết -vẽ.

- Ý cô là hoạ sĩ, ca sĩ ấy à?

- Ha ha - Phong cười lớn - những thứ vẽ vời, hát hò chỉ là tôi biết và thích, và tôi làm. Thế thôi. Tôi không cho đó là nghề. Nhưng tôi có thể kiếm tiền từ chúng.

- Cô thú vị thật.

- Còn anh thì rất buồn tẻ.

- Cô biết gì về tôi?

Phong bất chợt quay sang nhìn thẳng vào mắt Bảo. Bảo nghe mình hồi hộp. Chẳng hiểu tại sao anh lại có cảm giác đó. Phong nhìn một lúc, chẳng biết là bao lâu. Bảo có cảm giác cô nhìn rất sâu, tận đáy mắt anh.

- Anh là một đại thiếu gia kiêu ngạo, khinh người, bảo thủ, cố chấp. Anh yêu một con đàn bà không đáng yêu. Nghiệt ngã ở chỗ nó lại giả vờ là người yêu ngoan của bạn anh. Đáng thương cho anh là anh không biết điều đó. Và ngày ngày anh sầu vì tình, buồn chán vì tình. Bấy nhiêu cũng đủ làm cuộc sống anh quá tẻ nhạt và bức bối.

Nói xong Phong quay đi nhanh, cô cầm ly rượu đã được mang ra cách đó mấy phút và nhấp một ngụm.

- Cô thôi ngay cái kiểu nói về người khác như vậy đi.

- Tin hay không tùy anh. Nếu muốn ôm mộng thì cứ việc. Muốn tỉnh thì tôi chỉ cách.-Phong cười nhạt.

Bảo giật mình. Phong nói gì cơ...Từ nãy đến giờ Bảo chỉ nghĩ cô nói thế để khích bác anh, để chọc cho anh nổi điên lên. Nhưng Phong không ngừng lặp lại ý đồ cho anh xem sự thật về Duy Ly. Chẳng lẽ Duy Ly của anh lại như thế thật? Anh không tin...

Bảo nhìn Phong. Cô đang chăm chú nhìn về phía sàn nhảy. Đã đến giờ cao điểm. Đèn nháy đã bật lên làm Bảo hơi khó chịu một chút. Nãy giờ mải nói chuyện với Phong, anh quên mất Duy Ly. Từ trước đến giờ, chưa bao giờ anh bị phân tán như thế. Dù trời có sập thì khi anh đã nhìn và chăm chú về phía Duy Ly thì bất cứ cái gì cũng không thể ngăn anh nghĩ về cô. Lần này thật lạ! Bảo nhìn theo hướng ánh mắt của Phong.Rồi anh giật mình. Ở giữa sàn, Duy Ly đang quấn lấy một thằng trông có vẻ bặm trợn mà say sưa nhảy. Những đường cong cơ thể nổi lên dưới ánh đèn lúc chói lúc mờ nhạt. Duy Ly nhảy say sưa, điên cuồng như uống phải thuốc lắc. Bảo cảm thấy rụng rời chân tay. Anh không tin vào mắt mình nữa. Ánh sáng trong bar lúc này làm đầu óc anh quay cuống. Anh choáng váng và gục xuống bàn tay mình.

- Anh làm sao vậy?

Phong liếc mắt nhìn.

- Giúp tôi...- Một tay Bảo vịn chặt ghế -...Đưa tôi ra ngoài!

- Anh bị làm sao vậy?

Phong bỏ ly rượu xuống bàn. Cô hất tay Bảo ra và ôm lấy hai má anh bằng bàn tay mình. Mặt Bảo tái đi. Phong vội gọi bồi, tính tiền rôi dìu Bảo ra khỏi bar.

Bảo ngồi trên ghế đá cách quán bar không xa. Phong từ xa đi lại, đưa cho anh lon nước mát rồi hỏi :

- Đỡ chưa?

- Ổn rồi. - Bảo cười có vẻ khó khăn.

- Anh bị bệnh à?

- Tôi không biết.

- Sao không đi bác sĩ?

- Tôi ghét bọn mặc áo blu. Toàn đem tin dữ đến.

- Đúng y bản chất của anh.

Phong cười rồi hớp một ngụm nước...Im lặng.

- Anh có muốn xem cô ta sẽ làm trò gì không?

Bỗng nhiên Phong hướng mắt về phía Tulip Bar và cười có vẻ khinh bỉ. Bảo nhìn theo. Duy Ly, ôm eo cái thằng lúc nãy nhảy với cô, đi ra với bộ dang say khuớt và chiếc váy lệch một bên vai. Bảo không tin vào mắt mình nữa. Người con gái anh thầm yêu và nhớ nhung mỏi mòn đây ư? Mắt Bảo dường như điên lên. Anh muốn chạy ngay đến đấm vào mặt thằng khốn nạn kia. Chắc chắn nó dụ dỗ Duy Ly của anh. Bảo dợm đứng lên, nhưng bị Phong chụp tay lại.

- Cô buông ra!

Bảo nói như gầm.

- Anh có đến đấy thì cũng bị thằng kia dần cho một trận thôi. Bắt taxi và đi theo tôi. Tôi sẽ làm cho anh vỡ mộng và rõ sự thật.

Phong nhìn thẳng vào mắt Bảo. Xong, cô gọi một chiếc taxi và đẩy anh vào trong. Xe theo xe. Hai người trên chiếc xe kia có lẽ đã say và đang giở trò trong đó nên không biết có người bám theo sau. Ngồi bên Phong, Bảo nhấp nhổm không yên. Anh cứ nhoài người lên phía trên và cố mở to mắt để nhìn chiếc xe phía trước. Chiếc xe ấy dừng lại trước cửa một khách sạn khá lớn. Bảo bước xuống xe mà người như chao đảo. Phong phải giữ chắc vai anh để anh đứng vững. Bảo bấm điện thoại, mắt vẫn nhìn lăm lăm vào khách sạn.

- Mày đến ngay Lamour cho tao...Hỏi cái con khỉ! Cái khách sạn to đùng ở đường Trần Nhân Tông ấy. 15 phút nữa có mặt ở đây.

Bảo quát lên. Phong đoán được là anh gọi cho ai. Cô cười. Tốt thôi! Sự thật vẫn hơn. Khanh mới là người nên biết rõ nhất. Bảo gạt tay Phong ra khỏi vai mình rồi lăm lăm tiến vào khách sạn. Phong bình thản đi sau.

- Hai người lúc nãy vào phòng nào ?

Bảo nhìn trừng trừng nhân viên lễ tân và nói như gầm lên.

- Thưa quí khách...

- Thưa hỏi cái gì? Cô có muốn bị đuổi việc không? - Bảo quát lên.

Có một người đàn ông đứng tuổi từ xa tiến lại. Thấy Bảo, ông ta tái mét, nháy mắt ra hiệu cho đám lễ tân. Cô nhân viên lắp bắp trả lời :

- Dạ...dạ phòng 302...

Bảo chẳng nói chẳng rằng. Anh quay phắt đi vào thang máy. Phong vẫn bình thản, và cô nghe được tiếng người đàn ông lúc nãy nói với cô lễ tân :

- Kệ cậu ta. Tốt nhất không nên lôi thôi với cậu ta làm gì! Đắc tội với cậu ta thì còn tệ hơn đấy!

Bảo đứng nhìn chòng chọc vào cánh cửa phòng 302. Mắt anh bừng bừng lửa. Nhưng dường như Phong thấy trong đó còn có cả nước mắt, chúng như chực trào ra.

- Tôi nên làm gì? - Bảo bất chợt hỏi.

- Đợi bạn anh tới và để tùy anh ta xử lí. Cô ta là người yêu anh ta, không phải của anh.

Bảo dường như giật mình. Anh hiểu ra vấn đề và vị trí của mình lúc này. Mắt anh bớt lửa. Nhưng thay vào đó là một nỗi thất vọng, một cái gì đó như một hố sâu thăm thẳm không thể nhìn thấy đáy. Khanh chạy xộc ra từ thang máy. Mặt anh hớt hải. Khanh nhìn Bảo, vừa thở vừa hỏi và không quên gật đầu chào Phong:

- Thằng khốn này! Có chuyện gì?

Bảo hất đầu về phía cánh cửa phòng 302.

- Mày phá cửa ra đi.

- Mày định giở trò gì vậy?

- Tao bảo mày phá thì mày phá đi. - Bảo nói như quát.

- Rốt cục thì có chuyện gì? Trong đó có ai? Mày gọi tao đến làm cái chuyện rỗi hơi gì vậy?- Khanh bực mình quát lại.

- Là Duy Ly....

Khanh tái đi. Anh sững sờ một lúc rồi hỏi lại.

- Mày....mày vừa nói gì?

- Phá cửa đi! Duy Ly...đang ở trong đó.

Không chờ thêm một phút nào nữa. Khanh lấy hết sức mạnh và tông vào cánh cửa. Cánh cửa bật ra. Cả Khanh và Bảo cùng vào và cùng chết đứng. Duy Ly say thuốc, rên rỉ như điên dại trên giường và không mảnh vải che thân. Thằng đàn ông kia thì hốt hoảng vớ lấy tấm chăn mỏng che đi cái của đồi bại của hắn, nhìn Khanh sợ sệt. Cũng dễ hiểu thôi! Bọn giang hồ thằng nào mà không biết đến Đông Khanh chứ!

Phong không vào mà bình thản đứng ngoài khoanh tay và nhìn đi chỗ khác. Cô biết, Bảo và Khanh sẽ không xử tên khốn nạn kia ngay đêm nay. Nhưng rồi hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Cả đứa con gái bẩn thỉu kia nữa!

Khanh nhổ một bãi nước bọt xuống sàn rồi bỏ đi, miệng gậm gừ:

- Một lũ khốn nạn.

Nói rồi anh kéo Bảo ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Âm thanh cứ tưởng chừng cánh cửa sắp rơi ra đến nơi. Thấy hai người ra, Phong không nói gì. Cô biết im lặng lúc này là cách tốt nhất.

Khanh đưa Bảo về. Phong hoàn toàn yên tâm về điều đó bởi cô biết, Khanh là người biết kiềm chế và rất sáng suốt, anh tuyệt đối không vì giận mà mất khôn. Chính vì vậy, Khanh không xử lí hai kẻ khốn nạn kia tại trận. Làm như thế chỉ mất mặt anh. Hơn nữa, đứa con gái kia đang trong bộ dạng như vậy, sao anh có thể đứng đó lâu hơn.

Phong mặc kệ. Coi như cô đã xong nhiệm vụ đầu tiên. Cô về nhà.

***

Phong nhấp môi vào ly Hennessy XO. Cô thích mùi vị của loại này. Dòng X.O đặc biệt được pha chế từ hơn 100 loại rượu cốt khác nhau, là dòng rượu Cognac "cực kỳ lâu đời" đầu tiên, với hương vị mạnh mẽ, nam tính, và hào hiệp. Những lúc vui cô hay nhấm nháp nó. Tay cô mân mê chiếc mặt dây chuyền hình trái tim bằng vàng.

- Ba à! Không lâu nữa đâu ba...

Phong mỉm cười. Có tiếng chuông điện thoại reo. Phong bắt máy.

- Mọi việc ổn. Tôi đã bảo ông không cần thuờng xuyên gọi thế đâu. Cứ lo việc của ông đi.

Nói rồi Phong cúp máy.

- Bùi Lâm. Ông tưởng tôi là con bài trong tay ông ư? Tưởng tôi chỉ vì tiền mà làm như vậy với con trai ông ư? hừ...Ông không bao giờ biết tôi là ai...

Phong mỉm cười, uống cạn li rượu rồi nằm dài ra giường.

3.

- Tôi ra ngay đây! Làm gì mà mới sáng đã làm inh ỏi trước nhà người ta thế!

Phong bực bội càu nhàu. Tiếng chuông cửa làm hỏng mất cả buổi sáng đẹp trời của cô.

- Chào buổi sáng! Tôi không làm phiền cô chứ?

Phong tròn mắt ngạc nhiên. Là Jermy.

- Nhiều là đằng khác! Anh đến có việc gì? - Phong vẫn chưa mở hẳn cửa.

- Cô định cứ để khách đứng ngoài thế này mà nói chuyện à?

Tuy hơi khó chịu vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, nhưng Phong không muốn bất lịch sự. Cô đành nhún vai mở rộng cửa cho Jermy vào nhà.

- Mời anh ngồi. Nhà tôi không gọn gàng đâu. Cũng chẳng có cái phòng khách nào cả.

- Thế thì tôi biết ngồi chỗ nào?

- Tôi tiếp khách ở quầy bar mini đằng kia.

Jermy nhìn quanh căn phòng rộng. Bên phải anh là một quầy bar với cái kệ khá lớn đựng rất nhiều loại rượu. Nó được bài trí thậm chí khoa học và có phong cách hơn những quán bar mà anh đã từng ghé. Cách quầy bar không xa, sau một bức tường ngăn khéo léo là một khu bếp hết sức sang trọng và đầy đủ tiện nghi, cứ như là của một đầu bếp chuyên nghiệp. Phía bên trái căn phòng, một góc đầy những màu vẽ, những bức tranh, góc này không mấy gọn gàng cho lắm. Góc còn lại dành cho các loại nhạc cụ. Jermy quay lưng lại và càng không khỏi ngạc nhiên hơn. Cái tủ kính được ốp vào tường rất lớn gần cửa ra vào chứa nhiều máy ảnh chuyên dụng và những cuốn album lớn.

- Chà! Nhà cô thú vị thật! - Jermy buột miệng.

- Anh uống gì? - Phong cố tỏ ra lịch sự.

- Cô nghĩ người ta uống gì buổi sáng? - Jermy mỉm cười.

- Anh uông cà phê loại nào?

- Tôi không rành về cà phê lắm. - Jermy nhún vai rồi lại nhìn quanh - Hình như cô đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng phải không? - Anh nhìn về khu bếp và cười.

- Phải! - Phong đáp và thở hắt ra một cái.

- Có phiền không nếu đãi tôi một bữa?

Phong nhìn Jermy với ánh mắt khó chịu. Anh ta tự nhiên đến nỗi khiến cô bực mình. Mới sáng sớm gõ cửa ầm ầm nhà người ta, vào đây chẳng biết có chuyện gì lại còn bắt cô làm đồ ăn sáng. Nhưng Phong đã trót đóng vai lịch sự thì phải đóng cho trọn, anh ta không phải Bảo, cô không thể thô lỗ cộc cằn với anh ta được. Hơn nữa cũng chưa biết anh ta đến có chuyện gì, và cách anh ta nói chuyện thì lịch sự như vậy, cô không có lí do gì mà nổi cáu cả!

- Được rồi. Ngồi đấy chờ tôi.

Phong đáp rồi đi thẳng vào khu bếp. Cô đang làm dở món bánh rán để ăn với mứt. Phong vừa đánh tiếp tô bột đang dở tay lúc nãy, vừa hỏi vọng ra:

- Tôi quen ăn ít vào buổi sáng. Anh ăn thế nào?

- Tôi vừa đủ. Cảm ơn cô!

- Vừa đủ của anh là chừng nào?

- Nếu ăn sandwich tôi chỉ có thể ăn một cái. Ốp la cũng thế. Nhưng nếu ăn phở thì phải một bát lớn.- Jermy cười.

- Tôi không có ba thứ ấy đâu. Tôi cứ làm, ăn xong thấy còn đói thì anh tự kiếm cái gì mà ăn thêm vào.

Bữa sáng được dọn ra bàn với hai đĩa bánh rán nóng hổi. Phong đã rót mứt lên sẵn. Cô pha hai tách cà phê, loại Kopi Luwak. Phong ngạc nhiên khi ngửi thấy mùi cà phê từ hai chiếc tách cô mang ra.

- Cô cũng biết thưởng thức đấy nhỉ! Loại này rất đắt đấy!

- Phải! Nó đứng thứ nhất trong danh sách 10 loại cà phê hảo hạng thế giới mà! - Phong cười trừ.

- Cô có tất cả bao nhiêu loại cà phê?

- 7.

- Cô làm tôi thấy thú vị đấy!

- Loại cà phê tôi muốn có nhất là cà phê chồn. Nó còn đắt gấp nhiều lần và ngon gấp nhiều lần so với Kopi Luwak. - Phong cắt một miếng bánh và bỏ vào miệng.

- Cà phê chồn ư?

- Phải.

- Tôi chưa nghe bao giờ!

- Đại thiếu gia như anh mà chưa nghe đến cà phê chồn à? Chuyện lạ!

Phong vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ không tin.

- Thật! Tôi biết khá nhiều về rượu, nhưng chẳng biết gì về cà phê cả.- Jermy cũng bỏ một miếng bánh vào miêng. - Chà! Tay nghề của cô khá đấy! Món bánh rất lạ miệng, rất ngon.

- Nói một cách dễ hiểu thì đó là phân chồn.

- Cái gì? - Jermy suýt nữa thì sặc khi vừa hớp một ngụm cà phê trong tách.

- Có một loại chồn là họ hàng với loài cầy mangut . Loài cầy hương này trèo lên các cây cà phê và chúng chỉ ăn những trái cà phê đỏ nhất, chín nhất. - Phong vừa cắt bánh trên đĩa vừa nói -Trên thực tế, loài động vật này là loài động vật ăn thịt và do đó chúng không thể tiêu hoá hạt cà phê, và sau đó thì thải hạt cà phê ra cùng với phân của nó. Người ta sẽ đi thu lượm phân có lẫn hạt cà phê của loài cầy hương này. Khi được sử dụng, loại hạt cà phê này có mùi đặc trưng và đem lại vị rất lạ so với các loại cà phê thông thường.Chính enzyme tiết ra từ dạ dày loài động vật này đã tạo ra vị đặc biệt của cà phê trong quá trình lên men. Những người ưa thích cà phê ở các quốc gia phát triển đang "điên rồ" vì loại cà phê đặc biệt đó.

- Chà!...Những thứ ngon nhất không ngờ xuất phát từ những thứ...bẩn nhất! - Jermy tặc lưỡi.

- Hiện tượng lên men bên trong đã tạo ra hương vị đặc trưng của hạt cà phê, nó được mô tả là "có mùi mốc, ngọt ngào như sirô, mịn, và giàu vị sôcôla, mật đường và một chút vị của thuốc lá", có "vị khói, đắng nhưng rất dễ chịu". Và nó rất hiếm. Nên tôi rất muốn nếm thử. Nó chỉ xuất hiện ở Mỹ và Nhật.

Phong tiếp tục bỏ bánh vào miệng và nhai. Cô nói nhưng mắt không hề nhìn Jermy.

- Cô biết nhiều về rượu không?

- Anh có muốn thi với tôi không?

Đến lúc này, Phong mới nhìn thẳng vào Jermy. Câu nói như lời thách thức của cô khiến Jermy phì cười.

- Chuyện phiếm thế đủ rồi. Anh đến đây có việc gì?

Jermy dường như giật mình khi nghe câu hỏi của Phong. Anh quên béng mất rằng mình đến đây không phải để...ăn sáng. Anh bỏ dao và nĩa xuống, hớp một ngụm cà phê rồi cười:

- Tôi quên béng mất! Nói chuyện với cô thú vị quá! Thực ra tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ cô.

-Tại sao anh biết nhà tôi?

- Muốn biết đâu phải chuyện khó!

- À phải ! Tôi quên mất, các thiếu gia như anh cần thứ gì chỉ búng tay cái là có.

- Cô nói hơi quá rồi! - Jermy cười và lắc đầu - Tôi đến để nhờ cô đến lôi thằng Bảo ra khỏi nhà.

- Cái gì? - Phong tròn mắt.

- Từ cái đêm hôm xảy ra chuyện Duy Ly, nó nhốt mình trong phòng đến giờ không chịu ra. Tôi và thằng Khanh có khuyên thế nào nó cũng không ra.

- Anh Khanh thì thế nào?

- Chắc chắn nó rất đau. Nhưng tôi biết tính nó. Nó sẽ vượt qua được.

- Anh ta có biết chuyện Bảo yêu đứa con gái đó không?

- Không. Nó chỉ nghĩ Bảo bị shock nặng. Bởi bọn nó lớn lên với nhau từ bé mà! Đến tôi còn shock nữa là...

- Các anh là bạn thân anh ta, không khuyên được anh ta thì thôi. Sao tôi làm được.

- Vì tôi cảm thấy cô có tác động khá mạnh với nó.

- Thôi đi! Tôi chẳng có cái diễm phước ấy đâu! - Phong phẩy tay.

- Tôi nói thật đấy! Trực giác của tôi chưa bao giờ sai cả! Và đây cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra có người trị được thằng cứng đầu đó.

- Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện của các anh cả! Vả lại, tôi không có hứng thú giúp loại đàn ông yếu đuối và bi lụy như thế.

- Cô đừng nói vậy. Đừng phán xét và áp đặt một người mà cô không hiểu.

- Nếu tôi đã không hiểu thì tôi càng không có lí do gì giúp anh cả! Bữa sáng hôm nay coi như tôi mời. Bây giờ anh về đi. Hôm nay cuối tuần tôi muốn nghỉ ngơi.

Phong tiễn Jermy ra cửa một cách thờ ơ, khi cô định khép cửa lại, anh mỉm cười hỏi lại lần cuối :

- Cô thật sự không muốn giúp tôi?

- Bye! Hẹn gặp lại!

Phong đóng cửa. Thật rắc rối! Cô có trách nhiệm gì với Bảo sao? Đã bốn ngày rồi mà anh ta vẫn chỉ biết nằm ì trong phòng mà thất vọng thôi sao? Một thằng đàn ông cơ đấy!...Nhưng bất chợt, Phong ngẩn người một chút...Biết đâu đây là cơ hội...Cô vội vàng mở cửa. Jermy vẫn đứng đó chờ đợi với nụ cười bí hiểm trên môi :

- Tôi biết là cô sẽ đổi ý mà!

- Hừ.- Phong lườm - Đợi tôi một chút.

***

Căn biệt thự mang kiến trúc cổ điển Ý rất sang trọng và nổi bật với mái vòm, tường đá. Phong thoáng thấy ngôi biệt thự này giống ngôi biệt thự Volpi được xây dựng năm 1960, là sản phẩm của kiến trúc sư Tomaso Buzzi lấy ý tưởng thiết kế từ nữ bá tước Nathalie Volpi di Misurata, người phụ nữ nổi tiếng bởi phong thái quý tộc hoàn hảo và thanh lịch. Nhìn sơ qua biệt thự cũng biết những người trong nhà này cũng rất sành về kiến trúc. Khuôn viên vườn rộng với những lối đi được ốp đá, những cây cột điện mang dáng vẻ cổ kính.Phong cứ ngỡ mình vừa lạc vào một thế giới lạ lẫm. Phòng khách cũng được bài trí kiểu Ý,nhưng có nét hiện đại hơn.

Phong theo Jermy lên phòng Bảo. Cửa Phòng không khoá. Jermy mở hờ cửa rồi hất đầu ra hiệu bảo cô vào. Căn phòng của Bảo khá gọn gàng và đúng phong cách của một thiếu gia. Có một tủ đựng rượu rất đẹp và đựng một số chai rượu đắt tiền, nhưng cô không đánh giá cao những chai rượu ấy cho lắm. Dường như chúng chỉ để trưng cho vui mắt.

Bảo nằm dài trên giường, úp mặt xuống gối. Nhìn bộ ạnh anh trông chẳng khác gì một thằng chán đời. Mà cúng đúng, anh đang chán đời thật cơ mà! Phong tặc lưỡi, lắc đầu và lên tiếng :

- Một thằng đàn ông mà lại phải như thế này vì một đứa con gái khốn nạn ư?

Bảo hơi giật mình. Anh lắc đầu để chắc là mình đã tỉnh.

- Yếu đuối thế này...Chẳng trách cô ta cũng chẳng thèm đoái hoài đến anh. Nếu chọn anh, thì đêm hôm đó chắc anh đến tự tử vì cô ta! Chẳng ai muốn là kẻ giết người! Thật là sự lựa chọn sáng suốt.

Bảo quay đầu lại thật nhanh và hơi ngỡ ngàng. Là thật. Phong đứng trước mặt anh chứ chẳng phải anh bị ám ảnh bởi cái giọng ngang phè và thô lỗ của cô.

- Cô làm cái quái gì ở đây?

- Tôi muốn ở đây lắm chắc! Chẳng qua giang hồ đồn có người lụy tình, nằm mãi chẳng buồn dậy. Này! Chán đời muốn chết thì để tôi chỉ cách cho, đừng dằn vặt bản thân như thế. Anh không xót, nhưng những người xung quanh thì khổ sở và mệt mỏi lắm. Đến người ngoài như tôi cũng bị liên lụy.

- Làm thế nào cô đến được đây?

- Gã tóc vàng mắt xanh mới sáng sớm đã đạp cửa nhà tôi ầm ầm, ăn uống no say rồi bắt tôi lên xe đưa đến đây đấy.

- Jermy à...

-Rốt cục bây giờ anh có chịu dậy không? - Phong chống tay, nhịp nhịp chân và hỏi.

- Cô biến về đi. Để tôi yên! - Bảo gắt gỏng.

- Tôi cũng muốn biến lắm đấy! Nhưng mà thấy một thằng đàn ông mà yếu đuối và hèn thế này thì tôi bực lắm.

- Cô về đi thì khỏi phải thấy. Lằng nhằng rách việc!

- Im ngay và dậy khỏi cái giường trước khi tôi đánh anh.- Phong bắt đầu nổi điên.

Im lặng.

Phong bực mình. Cô không nhiều lời nữa. Phong ra khỏi phòng Bảo, đi xuống dưới nhà. Jermy đang ngồi uống trà với bà quản gia của nhà Bảo. Thấy cô đi xuống, Jermy đưa mắt thăm dò. Phong không đáp. Cô quay sáng hỏi bà quản gia :

- Bà có cái gậy nào không? Càng to càng tốt.

- Để làm gì? - Jermy ngạc nhiên.

- Lôi đầu con bò tót kia dậy. Dùng lời với hắn không thể chịu nổi nữa.

Bây giờ thì đến lượt bà quản gia ngạc nhiên. Từ trước đến giờ chưa có người bạn nào của Bảo có thái độ và xưng hô như vậy với anh cả. Bà còn đắn đo xem phải cư xử thế nào thì Jermy nháy mắt nói rằng bà cứ đưa gậy cho Phong.

- Có gậy đánh golf của cậu Bảo ở trong tủ cạnh cửa ra vào.

Chẳng nói chẳng rằng, Phong đi thẳng đến cái tủ to đùng chỗ cửa chính. Cô chọn cái gậy gỗ số 5 trong 14 cái rồi trở lại phòng Bảo. Cô vẫn tiếp tục không nói tiếng nào, phang ngay một gậy vào...mông Bảo. Anh giật nảy người và chồm lên quát :

- Cô làm cái quái gì vậy?

- Dậy ngay lập tức, bước ra khỏi giường, thay quần áo và theo tôi.

- Cô là mẹ tôi đấy à?

- Đêm đó chính tôi cho anh biết sự thật. Tưởng anh sẽ hết mộng tưởng và tỉnh ngộ , không ngờ anh tệ đến mức này. Chính tôi làm anh thế này thì tôi sẽ phải lôi anh ra.

- Không liên quan đến cô! Bây giờ thì cút về cho tôi nhờ! - Bảo chỉ tay thẳng ra cửa.

Phong không thèm nói nữa, cô phang túi bụi cây gậy vào người Bảo. Anh bắt chéo hai cánh tay đỡ đòn. Chịu không nổi nữa, anh quát lên :

- Cô bị điên à? Tôi thế này liên quan gì đến cô?

- Tôi đã nói rồi. Cái gì cũng phải sòng phẳng. Nếu tôi không lôi anh ra được tôi ăn không trôi, ngủ không nổi.

Phong vẫn tiếp tục quật vào người Bảo. Đến nước này, Bảo đành phải buông xuôi :

- Thôi được rồi! Tôi đi với cô là được chứ gì? Vứt ngay cái gậy khốn kiếp ấy đi!

Phong ngưng đánh. Cô cười đắc thắng và vác cái gậy golf lên vai :

- Tôi cho anh 15 phút thay quần áo. 15 phút nữa anh phải có mặt dưới nhà cho tôi. Nhớ cầm cả chìa khoá xe của anh.

Phong đi xuống dưới nhà. Jermy vừa nhìn thấy cô đã vội hất đầu ý hỏi tình hình thế nào. Phong cười toe :

- Loại như hắn ăn đòn là xong tuốt. Xong xuôi. Tôi hứa với anh sau hôm nay hắn sẽ tỉnh trở lại.

Jermy đặt tách trà xuống bàn và phì cười. Rồi bất chợt, anh chống cằm và nghĩ ngợi điều gì đó.

****

Bảo vừa lái xe vừa nhăn nhó. Tuy bị Phong đánh rất đau và bị buộc phải ra khỏi phòng, điều mà mấy ngày nay anh chẳng muốn, nhưng không hiểu sao anh lại thấy nhẹ lòng đi một phần.

- Khốn kiếp! Cô đánh tôi như đánh súc vật ấy! Con gái gì thô bạo thế!

- Có thế giờ này anh mới ngồi đây.

- Đi đâu đây?

- Vườn Thiên Thanh, ngoại ô thành phố.

- Đến đấy làm gì?

- Đến rồi biết.

Xe lao như bay. Bảo và Phong không nói thêm với nhau tiếng nào nữa.

4.
Phong nằm dài trên bãi cỏ và nhắm mắt lại. Bảo cũng duỗi chân ra. Bầu không khí trong lành và tươi mát ở đây làm anh thoải mái hẳn. Nơi này đậm chất Nam Bộ. Phong nhổm người mở ba lô lúi húi lấy cái gì đó. Bảo tò mò nhìn. Một lúc, Phong lấy ra cái máy ảnh compact dòng Fujifilm FinePix F200EXR và ngửa cổ chụp bầu trời.

- Cô chụp cái gì thế? - Bảo tò mò.

- Chụp những gì đẹp và nghệ thuật.

- Cô nhiều trò nhỉ!

- Đó là sở thích.

Bảo im lặng nhìn Phong chụp ảnh. Anh bất ngờ khi thấy nhìn ở góc độ này, nhìn ánh mắt lúc này, trông cô thật hiền lành và cá tính. Phong say mê một cách lạ lùng, một cách như là muốn cuốn theo người khác vào đam mê của mình. Bất chợt Bảo cũng muốn thử nhìn trời qua lăng kính máy ảnh:

- Cho tôi thử được không ?

Phong cười rồi đưa máy ảnh cho Bảo. Anh hướng ống kính về phía những gợn mây trông giống như sóng biển và nhìn vào đó . Mọi thứ dường như khác đi. Hẹp hơn, nhưng sắc nét và tinh tế. Đến nỗi anh tưởng mình có thể thấy được những giọt li ti cấu thành gợn mây xinh đẹp ấy.

- Anh thấy gì ở trong ấy ? -Phong mỉm cười nhìn Bảo.

- Chẳng biết! Nhưng lạ ...

- Mọi thứ của cuộc đời nhìn qua ông kính bao giờ cũng đẹp hẳn lên. Nó nghệ thuật, nó mĩ miều, nó quyến rũ. Anh cứ thử nhìn khung cảnh xung quanh đây mà xem. Nhìn ngoài đã thấy đẹp thế này. Nhưng khi nó vào ảnh, đôi khi mình còn không nghĩ rằng đây chính là nó, rằng mình đã từng đặt chân đến đây.

- Cô cũng lãng mạn ghê nhỉ. -Bảo nhếch miệng cười.

- Cái gì cũng có mặt lãng mạn của nó cả. Vấn đề anh có nhận ra hay không thôi.

- Cô thích những thứ lãng mạn à?

- Đứa con gái nào chẳng thế!

- Cô cũng là con gái sao ? - Bảo giả vờ tròn mắt châm chọc.

- Trong mắt anh thì không! - Phong nhìn thẳng vào mắt Bảo và cười.

- Thế rượu thì có gì lãng mạn?

- Rượu là một thứ thống nhất của nhiều thứ. Nó mang đủ mùi vị, đắng, cay, ngọt ngào...Như cuộc đời vậy. Cho nên khi vui người ta cũng uống rượu, khi buồn cũng tìm rượu để giải sầu. Thi vị đó chứ!

- Cô thích loại rượu nào nhất ?

- Tôi yêu tất cả các loại rượu. Nhưng tôi thích Gin.

- Tôi hay uống Vodka. Có lẽ vì quen mùi. - Bảo cười và tự cảm thấy mình ngớ ngẩn.

- Anh biết gì về Vodka?

- Một chút ...Uhm, xuất xứa từ Nga, có khả năng pha trộn để tạo thành nhiều loại cocktail. Tôi nghĩ vị của nó tuyệt vời!

- Anh có biết cách thưởng thức Vodka không ? Uống rượu cũng là cả một nghệ thuật đấy! Thậm chí đó là loại bình thường nhất cũng có cách uống riêng. Không thể tu ừng ực như một kẻ chết khát uống nước lã được.

- Cô nói xem nào. - Bảo nằm dài ra cỏ, mắt hơi hướng về Phong và lắng nghe cô nói.

- Để có thể thưởng thức hết mùi vị tuyệt vời của Vodka, anh cần dùng lạnh và sử dụng loại ly có chân dài, miệng ly dạng hình ống khói. Hãy sử dụng thị giác, khứu giác và vị giác của anh để có một cảm nhận tinh tế nhất.
Trước khi uống, hãy hướng ly Vodka của anh về hướng có ánh sáng để có thể cảm nhận sự trong vắt và ánh quang của thứ chất lỏng này. Đó có thể là màu ánh xanh dương, vàng hay xanh lá nhẹ... Những loại Vodka hảo hạng sẽ hơi sệt dạng kem mịn khi đông lạnh.
Khi xoay nhẹ ly rượu, anh có thể cảm nhận được hương vị của Vodka. Vodka ngon sẽ có một thứ hương thơm ngọt ngào trong khi những loại tệ hơn sẽ có mùi của cồn.
Khi thưởng thức, hãy nhấm nháp từng ngụm rượu nhỏ để cảm nhận rõ vị ngon của rượu, đó có thể là một sự bùng nổ của mùi vị lan tỏa trong vòm miệng, lên mũi và lan truyền đến từng ngõ ngách trong cơ thể anh. Hãy chú ý cảm nhận dư vị của rượu sau khi anh nuốt, ngọt ngào hay hơi chát, sâu đậm hay chỉ thoáng qua sẽ phụ thuộc vào cảm nhận khác nhau của từng người.

Nói rồi cô quay sang Bảo và cười:

- Tôi cá là trước giờ anh chưa bao giờ biết thưởng thức như thế. Anh uống rượu đơn giản chỉ vì anh buồn. Và khi buồn thì ít người tỉnh táo để mà thưởng thức rượu.

Bảo nhìn Phong không chớp mắt. Anh có một cảm giác gì đó là lạ ở trong lòng. Nhìn cô say sưa nói về rượu, giống như cô đang nói về người yêu, bỗng dưng anh thấy cô đáng yêu và cảm thấy có chút gì ganh tị. Nghe Phong nói với mình, Bảo giật mình cười xòa:

- Tôi không rành về rượu lắm...Thế còn Gin của cô? Tại sao cô thích nó?


- Đó là 1 nhóm rượu mạnh rất được ưa chuộng nhưng hầu như người ta không bao giờ uống nguyên chất. Có thể nhiều người không biết về Gin, nhưng Gin thì quá đặt biệt.Được chưng cất từ quả bách xù và nhiều loại thảo mộc, Gin tỏa hương rất lạ làm nhiều người lầm tưởng là mùi vỏ bưởi. Hương thơm kỳ lạ nhưng hắt rất mạnh vào mũi nên người ta không uống nguyên chất cũng là vì thế. Thức uống từ Gin được ưa chuộng nhất là Gin Tonic. Đối với những loại Gin mới, tôi thích Citadella bởi sự êm dịu, ngọt ngào với hương hoa của loại rượu nhập từ Pháp này, Damrak, một sản phẩm của Hà Lan và nhất là Tanqueray 10 – loại Gin Martini tuyệt hảo nhất.
Khi ngửi, ít nhất anh sẽ cảm nhận được mùi của cây Juniper, đó là một thứ mùi nhẹ và phảng phất. Nhấp một ngụm rượu và để nó lan tỏa đều trong miệng trước khi nuốt. Điều đầu tiên anh có thể cảm nhận được chính là hơi ấm của rượu,anh sẽ cảm nhận được vị của vô số loại thực vật. Đó là một thứ vị giác thật êm dịu và mịn như kem được lưu lại khá lâu trên lưỡi. Đó là thứ cảm giác dễ chịu, ấm áp, khá rõ ràng nhưng không quá mức.
Hương vị đặc trưng của cây Juniper sẽ không tồn tại lâu và vì thế, từng ngụm rượu sẽ để lại cho anh cảm giác thú vị xen lẫn tiếc nuối vì thứ hương vị tuyệt vời này. Ly cocktail Singapore Sling hôm trước anh uống cũngđược pha chế từ Gin đấy!

- Chà ...Rượu cũng là một thế giới thú vị nhỉ! - Bảo có vẻ thích thú và bị lôi cuốn vào những điều Phong vừa nói.

- Những thứ nhỏ nhất cũng có cả một thế giới. Anh có chịu khám phá hay không thôi. -Phong cười.

Bảo cảm thấy dễ chịu quá! Nằm giữa cỏ xanh, trời xanh, không gian tuyệt vời và nghe những câu chuyện về rượu, anh thấy mình đang bị Phong đưa đi đâu đó, sang một thế giới khác, khác xa với cái thế giới buồn tẻ anh đang sống. Bây giờ Phong khác hẳn cách đây vài tuần, cái lần đầu anh gặp cô. Anh thấy trong con người cô là cả một thế giới đầy nhiệt huyết và đam mê vô hạn. Bảo muốn được khám phá cái thế giới ấy.

- Còn anh ? Anh có đam mê gì không ?

- Tôi à? - Bảo giật mình.

- Con người mà không có đam mê thì coi như vứt đi.

- Tôi mê kiến trúc biệt thự. Tôi thích ngắm nhìn và kết hợp những đường cong, đường thẳng, những hoa văn và vô số thứ của những kiểu kiến trúc khác nhau. Cô tin không ? Tôi có một bộ sưu tập biệt thự ở nhiều nơi trong nước và cả nước ngoài. Chắc cũng gần 20 căn rồi.

- Cái gì?

Phong gần như la lên. Mắt cô mở to nhìn Bảo kinh ngạc.

- Làm gì mà nhìn tôi như quái vật thế ?

- Gần 20 căn ?

- Ừ! Thỉnh thoảng tôi vẫn hay đi du lịch ở những nơi có biệt thự của mình. Vừa để xem xét, ngắm nghía, tu sửa, vừa đi chơi, khoe với bạn bè.

- Đúng là thú chơi của đại gia. - Phong cười. - Mà ba mẹ anh có biết không ? - Phong hỏi như dò xét.

- Biết thì làm gì được!Tôi còn chẳng biết mặt mẹ mình...Ba tôi ấy à! Ông ta có bao giờ thèm để ý xem tôi làm gì đâu. Trước đây, hằng tháng cứ ném tiền vào mặt tôi rồi đi biệt. Từ khi tôi có được tập đoàn kinh doanh bất động sản hiện giờ thì ông ta giở đủ trò để chiếm được nó. Ông ta tưởng tôi ngu chắc!

- Cuộc sống của bọn đại gia các anh phức tạp thật...

Phong nói rồi nhìn xa xăm. Ánh mắt Bảo dường như cũng chạy ra cái đằng xa xăm ấy. Cuộc sống của anh nhiều tiền, nhưng thiếu tình cảm. Anh chưa bao giờ biết mẹ mình là ai. Không có một chút kí ức hoặc bức hình nào cả. Anh chỉ biết ba anh là người đàn ông thờ ơ, lạnh lùng và nhẫn tâm đã nuôi anh lớn. Cho anh sống trong đống tiền lạnh lẽo với một ngôi nhà rộng và bà quản gia già. Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện của anh đều bà ấy lo tất. Từ ăn, ngủ, học hành đến cả những ác mộng khiến mỗi đêm anh choàng tỉnh cũng chỉ mình bà ấy ở bên. Nhiều khi Bảo cô đơn đến mức muốn chết. Nhưng cuộc sống không phải muốn dứt bỏ là dứt bỏ được...

- Anh có muốn nghe tôi thổi hamonica không ? - Phong phá tan sự im lặng. Nơi này vốn rất yên tĩnh rồi, sự im lặng và chạy theo suy nghĩ của riêng làm không gian lạnh lẽo và khó chịu hơn.

- Cô biết thổi ? - Bảo ngạc nhiên.

Phong không nói gì, chỉ cười và lấy từ trong ba lô ra một chiếc kèn màu trắng. Cô đặt nó lên môi...

Bảo nhớ ra anh đã thấy chiếc kèn này trên cái kệ nhà Phong vào cái buổi sáng hôm đó. Nếu anh không lầm thì cô còn vài cái hamonica nữa. Anh nhắm mắt lại và để mình trôi theo tiếng kèn của cô. Có gì đó êm dịu, mượt mà và ấm áp. Giai điệu bài hát này quen quá, nhưng Bảo không thể nhớ nổi. Nó buồn, nó chứa trong mình một nỗi nhớ, một tình yêu mãnh liệt và tha thiết lắm! Bảo nhớ đến Duy Ly...Nhưng những cảm giác của anh giờ không còn nguyên vẹn nữa. Nó đã trở thành một vết ố mà anh muốn xóa bỏ. Anh nhớ đến nét mặt, giọt nước mắt van xin, lạy lục của cô ta mà khinh bỉ, mà kinh tởm. Anh khâm phục Đông Khanh vô cùng. Đông Khanh yêu cô ta da diết, yêu đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả, vậy mà cô ta ném vào mặt Khanh một tảng đá lớn quá, vậy mà Khanh vẫn đứng dậy được, vẫn chứng tỏ được cho cô ta thấy rằng cô ta chẳng là cái thá gì với Khanh cả.

- Đi ăn đi! Tôi đói rồi. Ở đây có nhiều món Nam Bộ ngon lắm!

Tiếng Phong làm Bảo giật mình. Bản nhạc đã hết từ lúc nào mà anh chẳng biết. Nghe cô nhắc anh cũng thấy đói. Anh nhổm dậy cười:

- Cô thổi xong lúc nào mà tôi chẳng biết! Tôi cũng đói! Đi!

***

- Hôm nay anh có vui không ?

Phong bước xuống xe và hỏi Bảo, trên môi nở một nụ cười thân thiện.

- Tôi thấy thoải mái nhiều hơn.

- Vậy là ổn rồi . Này! Tôi cấm anh nhốt mình trong phòng đấy! Cái loại ấy không đáng để anh hành hạ bản thân.

- Chẳng biết!...- Bảo cười xòa.

- Ừ! Cứ thử ru rú trong đấy rồi xem tôi làm gì anh! Về ngủ đi. Tôi lên nhà đây.

Nói rồi Phong định quay đi. Nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, cô quay lại nháy mắt với Bảo:

- Này! Có muốn nghe tôi hát bài lúc chiều tôi thổi kèn không ?

- Ý cô là gì ? - Bảo dò xét.

- 8h tối thứ 6 đến T. Palace nhé!

ntcp
08-05-2011, 10:33 AM
chị ơi!!! em không thích nhân vật nữ chinh...nhưng mà tr. cũng hay ạ :))

Larita Chen
09-05-2011, 06:10 AM
Đọc từ hôm qua mà giờ mới vào cmt cho bạn tg ^^

Fic này hay thật, mà ấy post một lần mấy chap luôn hở?

Hình như tất cả những việc làm của Vũ Phong đều có kế hoạch từ trước thì phải? À mà Nguyệt Tảo là mẹ của Phong phải không bạn?

Tớ nà tớ cực thích nhà của Phong nhớ, có đủ thứ, lại đẹp :hum:

Tớ không thích Gia Bảo lắm, thích Jermy hơn :sr:

P.S: Đọc truyện này xong cũng muốn thử uống rượu giống thế :cr:

~ Rita ~

moonhell_angel
10-05-2011, 01:40 AM
5.

Bảo đi vào T. Palace cùng Jermy và Khang. Anh vốn không thích đến những chỗ vui chơi đông người một mình. Vả lại, T.Palace là một nơi sang trọng, đến đây dễ gặp người quen. Bảo không muốn bị bắt gặp đi một mình để rồi bị vây lấy. Rách việc!

T.Palace toàn bộ màu trắng và mang kiến trúc cổ của Pháp. Bảo mê kiến trúc Pháp nên cũng mê T.Palace. Đêm nay tại đây hình như diễn ra một buổi ca nhạc gì đó. Bảo cũng lờ mờ đoán ra được ý đồ của Phong, có lẽ cô hát trong chương trình này.

Chiếc piano ba chân màu trằng được đặt trên sân khấu nằm chính giữa không gian rộng lớn làm khách ngồi hướng nào cũng có thể nhìn thấy nhân vật chính. Bảo đến đúng lúc chương trình vừa mới bắt đầu. Ngồi xuống vị trí đã đặt trước,chỗ có thể nhìn rõ nhân vật chính nhất, cả ba gọi đồ uống. Khanh gọi một ly wishky, Jermy gọi một tách trà, Bảo mỉm cười với cậu bồi bàn:

- Cho tôi một ly cocktail gì đó ngon nhất pha từ Gin.

- Chà! Dạo này sành rượu quá ta! Biết cả Gin cơ đấy! - Khanh nháy mắt với Jermy.

- Thử cho biết thôi. Phong khen nó ngon.

- Ái chà! Trước giờ tao rủ uống bao nhiêu loại thì cứ chối đây đẩy! Người đẹp khen phát là thử ngay!

- Im đi! Chương trình bắt đầu rồi!- Bảo khó chịu khi bị Khanh trêu.

MC lên sân khấu và mỉm cười chào khách. Anh ta giới thiệu đôi ba câu gì đó mà Bảo không thèm nghe. Chẳng hiểu sao anh chỉ muốn mau mau được nghe Phong hát. Và rồi, mắt anh như bừng sáng...Vũ Phong, trong chiếc váy dạ hội màu trắng cổ chữ V cách điệu, mái tóc tém uốn hơi lượn sóng rực rỡ dưới ánh đèn. Cô như một con người khác hoàn toàn. Cô hiện ra trước mắt Bảo làm anh không chớp mắt và không thể tin nổi. Cái cô gái cách đây vài tuần đã đuổi anh ra khỏi nhà, xỉ vả anh, đánh anh "như đánh súc vật" đây sao? Bây giờ cô đẹp lộng lẫy, đẹp lạ lùng thế ? Jermy và Khanh cũng ngạc nhiên như Bảo. Thậm chí Jermy còn vô tình làm rơi chiếc thìa con khuấy trà.

- Bài hát này tôi tặng cho một người nào đó xa xôi của quá khứ. Hi vọng rằng người đó không ở đây! Thưa quí vị: LIKE A SONG.

Phong mỉm cười và giới thiệu bài hát của mình. Dù ngồi cách cô khá xa, nhưng Bảo như thấy được cái gì đó buồn và mông lung nơi ánh mắt đó. Phong ngồi xuống đàn, lướt ngón trên những phím trắng đen xen kẽ. Anh cảm thấy dường như cô và đàn bây giờ là một. Im lặng, buồn, và phiêu du đâu đó. Phong cất tiếng hát, ánh mắt cô lại về một hướng xa xăm, như vẽ cho bao nhiêu người nghe ở dưới thấy được những thước phim của quá khứ đang chạy trong tâm hồn và kí ức của cô...

- I can't forget you when you're gone.
You're like a song
That goes around in my head.
And how I regret
It's been so long.
Oh, what went wrong?
Could it be something I said?
Time, make it go faster
Or just rewind
To back when I'm wrapped in your arms

Ahoooh

Dum da di da
Da da da dum.....

Cả căn phòng thinh lặng. Mọi người dường như đang chăm chú xem những thước phim quay chậm ấy. Bảo thấy hình như từ ánh mắt không chớp, dường như đang quằn quại đau đớn kia có gì đó long lanh và khẽ rơi xuống...Tiếng hát của Phong trong, cao và bay lên, nhẹ nhàng, nhưng hình như nó có chút gì nặng trĩu, chút mỏi mệt, chút chơi vơi. Mọi thứ như tan ra trong ánh mắt cô, đang múa những điệu buồn, những điệu như buông tay mọi thứ. Tiếng piano chậm, đều đều, buồn vô tận. Ánh đèn xung quanh cô tối dần, rồi chỉ còn duy nhất một ánh đèn pha từ trên rọi thẳng xuống chỗ Phong ngồi làm tất cả như vô hình hết, chỉ còn lại mình cô. Một mình cô ngồi đàn và hát giữa cái tối mịt xung quanh. Như chính cô đang tuyệt vọng và chìm xuống đáy sâu kí ức, khoảng trống của mình.

All afternoon long
It's with me
The same song
You left a light on
Inside me
My love

I can Remember
The way that it felt
To be holding on to you......

Phong ngân rất dài tiếng cuối cùng của câu hát. Tim Bảo bỗng dưng thót lên và đập trật một nhịp. Cảm giác này là thế nào...Sao bỗng dưng anh thấy lòng mình lạ...Phong ngồi kia. Đang say sưa thả mình trôi về kí ức. Tiếng ngân dài như muốn níu giữ một cái gì đó không phải của mình. Rồi đứt. Cô buông tay ra...Tim Bảo nhói lên lần nữa...Rốt cục cảm giác này là gì...

Bài hát của Phong dứt. Cả căn phòng lớn im lặng một hồi khá lâu cho đến khi ánh đèn được bật lên thì dường như tất cả mới bừng tỉnh. Một tràng pháo tay vang lên không dứt làm cả căn phòng như muốn nổ tung ra. Phong cũng trở về hiện tại. Cô cười buồn, chào khán giả và bước xuống sân khấu, khuất sau cánh cửa che rèm nhung đỏ...

***

Phong tựa lưng vào bức tường phía trước T.Palace đợi chuyến xe bus cuối cùng. Không biết tối nay Bảo có đến xem không. Chẳng hiểu sao cái lúc ấy cô lại nghĩ đến chuyện mời anh ta đến xem mình diễn nữa. Lại còn cười thân thiện với anh ta nữa chứ.

Phong cảm thấy buồn. Đáng lẽ cô chọn bài hát khác, nhưng đây là buổi đầu tiên cô chính thức hát độc quyền ở đây, phải chọn một bài nào để lại ấn tượng cho khán giả. Hơn nữa nhạc cụ lại là piano, Phong không nghĩ ra bài hát nào hay hơn Like a song. Bài hát này làm cô buồn quá! Buồn vô cùng...Nó làm cô chao đảo và quay cuồng với kí ức. Tình yêu là gì? Tình yêu là gì mà cứ khiến con người ta cứ đau đớn mãi? Cứ nhớ nhung và hận mãi ? Cô hận người đã bỏ rơi cô. Cô hận người đã đập vỡ trái tim cô. Đã có lúc Phong tưởng chừng những mảnh vỡ của tim mình bé nhỏ đến nỗi xỏ được qua lỗ kim làm cô không thể thở được. Không gian xung quanh yên tĩnh và một chút gió làm cô nhẹ nhõm hơn.

Bỗng sau lưng cô có tiếng bước chân. Và rồi...

- Có muốn quá giang xe tôi không?

Phong giật mình...Cái giọng nói này...Cô bàng hoàng quay lại.

- Tấn Lâm...Anh...- Phong lắp bắp không nên lời.

- Em định hỏi tôi làm gì ở đây ấy à? - Người có tên Tấn Lâm cười - Em quên tôi là ai, thuộc tầng lớp nào sao ? Những chỗ thế này đối với tôi vẫn là tầm thường đấy! Thế nào? Có quá giang xe tôi không ?

Phong tái mặt hẳn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại kẻ khốn nạn này, lại là ở một chỗ vắng người. Cô không thể viện lí do gì để từ chối hắn. Cô cũng không thể mạnh mẽ quát thẳng vào mặt hắn như cô làm với Bảo. Đứng trước hắn, cô không có đủ dũng khí để làm điều gì cả. Là cô còn yêu hắn, hay cô sợ những gì của quá khứ sẽ lặp lại với mình ? Mặt Phong càng lúc càng biến săc hơn. Tấn Lâm nhìn chằm chằm vào cô, vào người cô rồi nhếch mép:

- Em càng lớn càng nở nang và xinh đẹp...

- Anh tránh xa tôi ra! - Phong hét lớn. Tiếng hét giống như chực vỡ òa một tiếng khóc.

- Tôi có làm gì đâu mà em sợ thế? Tôi chỉ muốn ngắm lại em một chút thôi mà! Em khác ngày xưa nhiều quá! Tôi thấy hơi hối hận rồi ...

Hắn xáp lại gần Phong hơn và đè hai tay cô vào tường. Phong cố vùng ra. Nhưng cái thân hình cao gần mét tám, cơ bắp cuồn cuộn thế thì cô có là gì. Mặc cho cô cố sức, hắn ghé sát vào mặt cô:

- Lên xe tôi. Tôi sẽ đưa em về .

- Khốn nạn. Buông tôi ra. Câm cái mồm thối của anh lại.

Phong hét lên....

***
Bảo chờ mãi không thấy Phong đi ra. Anh đành ra về. Xuống đến gara, Bảo và Khanh đang nói với nhau một số thứ về chuyện nhà đất thì bất chợt Jermy đưa tay lên miệng và suỵt một tiếng. Và rồi cả ba nghe thấy tiếng hét. Tiếng của Phong...Bảo hộc tốc chạy về phía cửa gara. Khanh và Jermy cũng vội vàng chạy theo.

***
- Dừng lại!

Bảo quát lớn khi thấy Phong đang rơi vào tình thế nguy hiểm. Anh đi nhanh đến. Thằng con trai đang giở trò với Phong nghe tiếng người đã bỏ tay cô ra, nhưng hắn còn chưa thèm quay đầu lại đối diện với người đã quát hắn.

- Đêm hôm giở trò đồi bại thế mà coi được à?

Bảo rít qua kẽ răng khi trông thấy mặt Phong xanh lét. Phong nép vào tường, ánh mắt nhìn Tấm Lâm có vẻ sợ sệt. Đến lúc này, hắn mới quay đầu lại, điệu bộ ban đầu có vẻ bực bội vì...bị làm phiền. Hắn định mở miệng quát lại, nhưng vừa mở mắt ra, nhìn thấy Bảo, Khanh và Jermy, hắn tái mặt.

- Ai chà! - Khanh khá bất ngờ, anh bước lên phía trước Bảo, giáp mặt Tấn Lâm - Tưởng ai! Hóa ra thiếu gia nhà họ Sở! Định giở trò hả chú!

Khanh nhếch miệng cười. Tấn Lâm không biết làm thế nào, đành đứng chết trân.

- Biến ngay cho khuất mắt tao. Mày có muốn thành đống rác vứt ngoài kia không ?

Bất ngờ, Khanh quát lên. Tấn Lâm không nói gì, nhìn cả ba người hậm hực rồi lẳng lặng bỏ đi mà không nói tiếng nào.

Bảo đến cạnh Phong. Mặt cô đã có thần sắc trở lại. Anh kéo tay cô và cô cứ để mặc mình bước theo Bảo. Khi đã yên ổn trong xe, Bảo mới cất tiếng:

- Cô không sao chứ?

- Hả? - Phong giật mình.

- Tôi hỏi cô có sao không? - Bảo liếc Phong- Hừ! Người như cô mà chịu đứng im cho cái loại đấy chạm vào thì cũng lạ!

- Anh im lặng và ngồi yên đi nếu không muốn tôi gây chuyện.

Bảo đành im. Anh biết lúc này Phong đang có cảm giác như thế nào. Anh lái xe, Phong ngồi ghế trước bên cạnh anh. Jermy và Khanh thì ngồi ghế sau và đang tán gẫu gì đấy. Chiếc xe đi không nhanh, và anh ngồi thật gần cô. Nhưng sao anh thấy khoảng cách xa quá...Và trong lòng có chút kì lạ...

- Alô - Giọng Khanh vang lên từ phía sau.- Được rồi. Nhốt nó lại cho anh. Các chú trông cẩn thận đừng để nó thoát. Anh đến ngay bây giờ.

Nói xong Khanh cúp máy. Anh chồm người lên trước nói gì đó với Bảo. Nghe xong, Bảo liếc mắt nhìn Phong:

- Cô có phiền không ?

- Chuyện gì?

- Chúng tôi có việc phải đi gấp ngay bây giờ. Nếu cô không phiền, cô có thể đi với chúng tôi, sau đó tôi sẽ đưa cô về. Nhưng nếu cô phiền thì...Cô có thể bắt taxi về. Tôi sẽ dừng xe.

- Anh cứ lái đi. - Phong vừa nói vừa lắc đầu tỏ ý là cô không cảm thấy phiền.

- Nhưng nếu đi với chúng tối, cô không được can thiệp vào chuyện của chúng tôi, cũng không được hoảng hốt đâu nhé?

- Yên tâm.

Bảo mỉm cười rồi lao xe đi nhanh hơn.

moonhell_angel
10-05-2011, 01:42 AM
chị ơi!!! em không thích nhân vật nữ chinh...nhưng mà tr. cũng hay ạ :))

hì từ từ em sẽ thích!! hơi bị tội đấy e ạ ^^:whis:

moonhell_angel
10-05-2011, 01:43 AM
Đọc từ hôm qua mà giờ mới vào cmt cho bạn tg ^^

Fic này hay thật, mà ấy post một lần mấy chap luôn hở?

Hình như tất cả những việc làm của Vũ Phong đều có kế hoạch từ trước thì phải? À mà Nguyệt Tảo là mẹ của Phong phải không bạn?

Tớ nà tớ cực thích nhà của Phong nhớ, có đủ thứ, lại đẹp :hum:

Tớ không thích Gia Bảo lắm, thích Jermy hơn :sr:

P.S: Đọc truyện này xong cũng muốn thử uống rượu giống thế :cr:

~ Rita ~

hì tớ đang thi học kì nên post chậm! ấy thông cảm! hỳ hỳ tớ sẽ chăm chỉ!
p/s: nhà Phong được thiết kế dựa theo nhà của tớ đấy! thanks cậu đã khen :D

moonhell_angel
10-05-2011, 02:50 AM
6.

Cái gara cũ rích và tối om nằm cách trung tâm thành phố rất xa mà Phong không biết bao nhiêu cây số. Chỉ biết kể từ lúc im lặng, Bảo lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Chỗ này không có người dân sinh sống. Nhìn cái gara cũ kĩ này thật giống một cái nhà kho tồi tàn và bẩn thỉu. Bảo không mở cửa xe cho Phong xuống vội, anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc:

- Cô không nên vào trong đó! Chờ chúng tôi ngoài này khoảng 20 phút thôi.

Phong gật đầu đồng ý. Cô cũng chẳng muốn đi vào đấy và chen vào chuyện của người khác làm gì.

***

- Anh tới rồi ạ!

Một thằng đàn em cúi đầu chào Khanh và hai người bạn của anh.

- Nó đâu ?

- Nó trong kia ạ!

Khanh không đáp mà hầm hầm đi vào trong. Khuôn mặt anh đang phừng phừng lửa, tuy nhiên vẫn giữ được nét bình tĩnh.

Gã đàn ông to con bị trói vào một cây cột lớn, miệng hắn vẫn rỉ máu, trông hắn đã te tua. Có vẻ như hắn bị đàn em của Khanh dần một trận tơi bời rồi mới đưa về đây. Khanh đi vòng quanh và xem xét hắn. Hắn ngước đôi mắt đờ đẫn của mình lên nhìn Khanh vẻ sợ sệt.

- Thằng khốn nạn! Có gan ăn trộm mà không có gan chịu đòn à? -Khanh cạ con dao con vào cổ hắn.

- Anh...em biết lỗi rồi...Thật sự em không biết cô ta là người của anh...

- Ngậm cái miệng chó của mày lại! Nói thế hóa ra tao có lỗi phải không?

- Không...Em không...

Hắn chưa nói hết câu đã bị Khanh cho một quả vảo vào bụng. Hắn rên lên khe khẽ nhưng rất quằn quại.

- Nói! Mày lên giường với nó mấy lần rồi ?

- Dạ...4 lần...

Hắn tiếp tục lãnh liên tiếp bốn cái đã vào bụng. Máu miệng hắn trào ra nhiều như bị chọc tiết. Có lẽ hắn đã bị thương quá nặng trước khi về đến đây.

- Chúng mày giỏi lắm! Dám qua mặt tao! - Khanh rít lên, ánh mắt sắc như một con hổ đang lồng lộn. - Tao đã cho mày cơ hội trốn! Trốn không nên thân thì cố mà chịu đòn! Tao không đánh mày nữa! Tao nhất định không bẩn tay chân với cái loại như mày! Tao cũng không thèm giết mày! Nhưng mày sẽ phải trả cái giá khác cho phần đời còn lại của mày.

Khanh nói rồi hất đầu ra hiệu đàn em. Chúng gật rồi lục đục chuẩn bị thứ gì đó ở phía sau. Một vài tên khác tháo trói thả gã đàn ông ra. Hắn mừng rỡ quì lạy Khanh:

- Cảm ơn anh...cảm ơn anh đã tha mạng...

- Đừng cảm ơn tao! Mãy hãy chuẩn bị tinh thần mà chịu đau đi. Xong đâu đấy rồi hãy quyết định thù tao hay cảm ơn tao.

Khanh nhếch miệng cười. Anh vừa nói dứt câu thì bọn đàn em đã lôi gã kia đứng dậy ép hắn nằm xuống chiếc bàn gỗ dài đã được kê ra giữa phòng rồi trói tay chân hắn lại mặc cho hắn ra sức dãy giụa. Từ phía sau, hai thằng đàn em khác mỗi đứa một thứ, bê lên một cái lò than đang cháy hừng hực và một bộ đồ nghề...thiến lợn.

- Tao sẽ không cho phép mày làm đàn ông nữa! -Khanh nói qua kẽ răng. - Mày không chỉ lên giường với con đàn bà của tao, mà còn làm chuyện đồi bại với nhiều đứa con gái nhà lành khác, biến đời chúng nó trở nên nhục nhã, ê chề và chấm dứt. Mày ăn xong rồi chùi mép và vứt bỏ chúng nó như vứt bỏ một thứ rác rưởi. Không thèm cắn rứt lương tâm. À! Tao quên! Loại như mày làm quái gì có lương tâm để mà cắn rứt! Mày có biết bao nhiêu đứa con gái đã vì mày mà tự tự không ?

- Khốn nạn! Mày biết gì mà nói! Mau thả tao ra! - Gã kia nhìn những thứ vừa được đem ra trước mắt mình, vừa kinh hãi la hét.

- Sao tao lại không biết! Trước khi quyết định chuyện gì, tao đều làm cho rõ ràng. Tao còn chưa biết phải xử trí mày thế nào! Nhưng nhìn qua bảng "thành tích" của mày, tao không thể tha được. Loại cuồng dâm như mày, chỉ có cách này thôi!

Nói xong Khanh hất đầu. Một thằng đàn em của anh tiến lại và mạnh tay cởi quần thằng kia ra. Bất chợt, bên ngoài có tiếng quát:

- Cô không được vào trong!

- Biến ra ngay cho tôi! Không các anh phải lãnh đủ đấy.

Bất chấp bị can dữ dội, Phong vẫn xông vào được bên trong. Trước mắt cô là một cảnh tượng cô chưa từng tưởng tượng ra, cũng chưa từng xem trên phim ảnh. Bảo, Jermy thì đứng gần chỗ cô, khoanh tay nhìn. Khanh đứng cạnh một lò than cháy rực, gầm ghè và kể tội gã đàn ông nằm trên bàn, gã cô đã thấy trong khách sạn cùng với đứa con gái khốn nạn kia, và...hắn không mặc quần.

Bảo quay lại và bất ngờ thấy Phong đang sững sờ đứng ở lối ra vào. Anh ngạc nhiên 5 giây, rồi như chợt tỉnh khi nhận thức được cái gì đang diễn ra và cô đang...thấy cái gì. Bảo nhanh chóng kéo tay cô thật mạnh. Phong không phản ứng kịp với sức mạnh ấy, cô bị cuốn vào vòng tay Bảo. Anh ôm chặt cô, quay người cô lại rồi áp sát mặt cô vào ngực mình:

- Cô điên à? Tôi đã bảo cô ở ngoài đấy cơ mà!- Bảo nói chỉ đủ để Phong nghe rồi hất đầu với Khanh ra hiệu anh cứ làm tiếp công việc của mình.

- Các anh bảo 20 phút, 20 phút mà lâu thế?- Phong bực tức.

- Có lâu cũng phải đợi chứ. Cô xông vào đây thế mà coi được à? Lỡ chúng tôi đang làm chuyện gì đại sự...- Bảo nghiêm nghị.

- Thì chẳng phải các anh đang làm chuyện đại sự hay sao.

Phong ngước lên nhìn Bảo châm chọc. Bảo thấy nóng mặt, giúi đầu cô vào ngực mình:

- Cô biết điều thì áp mặt vào đây cho đến khi xong việc....Đừng có mà lén..quay ra nhìn đấy! Nghe thôi là đủ rồi!

Phong cười bật cười nho nhỏ. Bảo lén nhìn Phong. Lúc này trông cô ...dễ thương lạ! Cô ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Bỗng dưng, Bảo nghe tim mình đập...

- Này! Làm gì tim anh đập bình bịch thế? Thích tôi à? - Phong trêu khi nghe thấy tiếng nhịp tim anh.

- Cô ngậm miệng lại đi. Tôi đang quay mặt ra đấy! Tôi đang phải chứng kiến đấy! - Bảo biện minh.

- À! Ra là anh đang ganh tị!- Phong cười khúc khích.

- Ganh...Ganh cái gì? - Bảo ngạc nhiên và lúng túng.

- Cái khoản ấy của hắn ta...không tồi! Hèn nào đứa con gái kia cứ bám lấy! - Cô ngước mặt lên nhìn Bảo với ánh mắt vừa châm chọc, vừa xoáy vào tim anh.

Bảo bực mình khi nhắc đến Duy Ly. Anh mạnh tay đẩy Phong ra và lớn tiếng:

- Cô biến ra ngoài đi!

Thế nhưng khi Phong vừa bị đẩy ra, mặt cô vừa quay ra phía...hiện trường thì cũng là lúc đàn em của Khanh kề con dao thiến vào...cái ấy của gã đàn ông khốn nạn. Hắn ta rống lên như một con lợn bị chọc tiết. Phong cũng nhắm mắt hét lên. Bảo lập tức lại đưa tay kéo mạnh cô vào lòng. Áp thật chặt dầu cô vào ngực mình và dùng một tay bịt miệng cô lại.

Phong không hét nữa. Cô choáng thực sự! Lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ cô chứng kiến cái cảnh không biết tả thế nào này! Lần đầu tiên cô thấy...cái đấy của đàn ông...Mà thật là trong tình cảnh trớ trêu...Cô nhắm tịt mắt lại cho cái cảnh cô vừa thấy rơi ra khỏi đầu. Không ngờ Khanh lại trừng phạt hắn ta cái kiếu đó. Thật là quá...ác! Cô bình tĩnh trở lại và nhận ra hương nước hoa dìu dịu trên áo Bảo. Bỗng dưng...cô thích cái mùi thoang thoảng, mạnh mẽ, nam tính và chút gì đó là ưu tư ấy...

***

- Cô quên hết mọi thứ cô thấy khi nãy đi nhé!

Bảo vừa lái xe vừa liếc sang Phong. Lúc này chỉ còn anh và cô trên xe, Jermy và Khanh đã về bằng xe của bọn đàn em Khanh.

- Tôi chả muốn để chúng trong đầu chút nào.- Phong rụt cổ.

- Cố mà tẩy não đi đấy! - Khuôn mặt Bảo có chút lo lắng và đáng yêu- Lần sau cô mà nhắc đến thì liệu hồn tôi.

Phong le lưỡi và lườm Bảo. Anh mỉm cười khi cô quay mặt ra ngoài cửa sổ...Bỗng dưng, Bảo thấy lòng mình vui lạ lùng!

***

Phong nằm dài ra giường. Tối nay xảy ra thật nhiều chuyện. Bây giờ đã gần 2h sáng. Người Phong mỏi nhừ và mệt nhoài...Cô uống cạn một ly rượu rồi từ từ nhắm mắt lại...Hi vọng sẽ là một giấc ngủ ngon...Và bất chợt trong đầu cô lại thoang thoảng mùi hương nước hoa của Bảo...

Larita Chen
10-05-2011, 06:24 AM
Bóc tem :D


Bảo đi vào T. Palace cùng Jermy và Khang.

Lỗi tape ấy ơi :cr:


p/s: nhà Phong được thiết kế dựa theo nhà của tớ đấy! thanks cậu đã khen :D

Omg, nhà ấy đẹp thế ư, tớ cũng muốn có nhà như vậy cơ :khocnhe:

Tớ thích bài Like a song đấy nhớ, sao tg chọn đúng bài thế :timup:

Phong lúc đàn chắc đẹp lắm nhỉ ^^ Tớ đang học piano nờ, mà chắc không đàn được vậy :ow:

Cơ mà Khanh ác quá, đi thiến cái đó.. @@~ Lúc đầu nghe Khanh nói trên ĐT, tớ cứ tưởng đang nói về tên Tấn Lâm gì đó chứ :sr:

Vậy ra Phong cũng từng bị bỏ rơi, tội nghiệp :(

Chào bạn nhá :sr:

~ Rita ~

ntcp
10-05-2011, 09:19 AM
Êu ơi! Nhà chị ý giàu quá :((... Em không thích nhân vật này tại vì nó lạnh lùng và mạnh mẽ quá, hixhix. Chúc chị đông khách :x

moonhell_angel
10-05-2011, 10:21 AM
Êu ơi! Nhà chị ý giàu quá :((... Em không thích nhân vật này tại vì nó lạnh lùng và mạnh mẽ quá, hixhix. Chúc chị đông khách :x

ko có đứa con gái nào là mạnh mẽ cả e à ^^ mong e tiếp tục ủng hộ ss ^^

moonhell_angel
10-05-2011, 10:27 AM
Bóc tem :D



Lỗi tape ấy ơi :cr:



Omg, nhà ấy đẹp thế ư, tớ cũng muốn có nhà như vậy cơ :khocnhe:

Tớ thích bài Like a song đấy nhớ, sao tg chọn đúng bài thế :timup:

Phong lúc đàn chắc đẹp lắm nhỉ ^^ Tớ đang học piano nờ, mà chắc không đàn được vậy :ow:

Cơ mà Khanh ác quá, đi thiến cái đó.. @@~ Lúc đầu nghe Khanh nói trên ĐT, tớ cứ tưởng đang nói về tên Tấn Lâm gì đó chứ :sr:

Vậy ra Phong cũng từng bị bỏ rơi, tội nghiệp :(

Chào bạn nhá :sr:

~ Rita ~

hì đây là bài hát tớ rất thích! :D ko phù hợp thì tớ sao viết đc ^^

ntcp
10-05-2011, 10:29 AM
thế chỉ có người giả vờ mạnh mẽ thôi đúng không ạ ( giống e) :)

moonhell_angel
10-05-2011, 09:29 PM
thế chỉ có người giả vờ mạnh mẽ thôi đúng không ạ ( giống e) :)

đứa con gái nào cũng biết giả vờ mạnh mẽ hết e ạ :)

fallen_angel8x
10-05-2011, 10:02 PM
Chài, tềnh êu viết nghe ghê gúm quá :sr: nhưng dài, để in ra rồi đọc hem :sr:

ntcp
10-05-2011, 10:06 PM
Chj ny c0a' ve? Hyeu? Bjet ve ru0u.hy

fallen_angel8x
10-05-2011, 10:26 PM
Tềnh êu viết xuống dòng nhiều quá :rain::rain: in 42 trang :O :rain:

fallen_angel8x
10-05-2011, 10:41 PM
ko có đứa con gái nào là mạnh mẽ cả e à ^^ mong e tiếp tục ủng hộ ss ^^

Câu này của tềnh êu sai ùi :rain: không phải, không có đứa con gái nào mạnh mẽ cả :rain: mà là không có ai mạnh mẽ cả, chỉ có những người giả vờ mạnh mẽ thôi.... :rain:

Đã có lúc Fal tưởng có những người mạnh mẽ thực sự, nhưng không phải thế, trong một góc tối nào đó, người mạnh mẽ nhất cũng lại thật yếu đuối.... :rain: vậy là cái vẻ mạnh mẽ bề ngoài chỉ là giả thôi, ai cũng có một góc tối của mình, ai cũng có những phút yếu đuối của mình.....:rain:

Đã có lúc Fal nhầm tưởng mình thật mạnh,... nhưng rồi đã có lúc FAl gục đầu trong góc tối của chính mình, vùi đầu trong tay, và...........:rain: không, tất cả những gì thể hiện ra ngoài, chỉ là giả tạo, chỉ là vì ta muốn mọi người thấy mình như thế, còn thực sự bên trong........ :rain: ai cũng yếu đuối cả thôi.... ai cũng giả vờ cả thôi, đâu phải chỉ con gái

moonhell_angel
11-05-2011, 01:29 AM
Câu này của tềnh êu sai ùi :rain: không phải, không có đứa con gái nào mạnh mẽ cả :rain: mà là không có ai mạnh mẽ cả, chỉ có những người giả vờ mạnh mẽ thôi.... :rain:

Đã có lúc Fal tưởng có những người mạnh mẽ thực sự, nhưng không phải thế, trong một góc tối nào đó, người mạnh mẽ nhất cũng lại thật yếu đuối.... :rain: vậy là cái vẻ mạnh mẽ bề ngoài chỉ là giả thôi, ai cũng có một góc tối của mình, ai cũng có những phút yếu đuối của mình.....:rain:

Đã có lúc Fal nhầm tưởng mình thật mạnh,... nhưng rồi đã có lúc FAl gục đầu trong góc tối của chính mình, vùi đầu trong tay, và...........:rain: không, tất cả những gì thể hiện ra ngoài, chỉ là giả tạo, chỉ là vì ta muốn mọi người thấy mình như thế, còn thực sự bên trong........ :rain: ai cũng yếu đuối cả thôi.... ai cũng giả vờ cả thôi, đâu phải chỉ con gái

nói chính xác thì chính những người mạnh mẽ nhất lại chính là những người yếu đuối nhật vì họ chẳng bao giờ được sống đúng với con người của họ! luôn giả vờ!

fallen_angel8x
11-05-2011, 01:54 AM
Uh, và cái gì giả dối thì đều dễ tan vỡ, nên thành ra lại vô cùng mong manh :sr: kiss cái nhiều khi lăn đùng ra lun :huglove: -> :dead: -> :so_funny:

ntcp
11-05-2011, 09:52 AM
ồ, xấu hổ thật, em là một ng` như thế ạ? Luôn không cần ai quan tâm, vì chỉ có mình mới có thể cứu được mình

moonhell_angel
11-05-2011, 11:35 AM
ồ, xấu hổ thật, em là một ng` như thế ạ? Luôn không cần ai quan tâm, vì chỉ có mình mới có thể cứu được mình

nghĩ vậy là sai rồi e à!!! e cần có sự quan tâm của ng khác để mà có sức mạnh tự cứu mình. nếu e đơn độc và cô đơn, e chỉ rơi vào ảo tưởng là đã tự cứu được mình mà thôi.

fallen_angel8x
12-05-2011, 12:24 AM
Càng thu mình lại, người ta càng yếu đuối, bởi không có những người bạn, những người thân bên cạnh, thì khi phải đối mặt với khó khăn người ta càng nhanh đuối sức và dễ dàng gục ngã. Đừng biến mình thành kẻ cô độc, đối mặt với thử thách khi có những người bạn luôn sát cánh bên mình bao giờ cũng dễ dàng hơn là một mình đứng trước 1 núi khó khăn.....

moonhell_angel
12-05-2011, 08:22 AM
7.

Khanh ngồi khoanh tay trước ngực nhìn ra khu vườn rộng lớn của nhà mình. Anh không thể phủ nhận rằng mình không đau đớn, không quằn quại trước sự thật quá phũ phàng...Người con gái anh tin yêu hết mực lại giả dối và khốn nạn đến như vậy. Khanh đã xử lí xong cái thằng khốn đã qua mặt mình, nhưng còn cô ta thì sao đây? Khanh không muốn nhắc đến tên cô ta thêm một lần nào nữa. Nhưng chẳng hiểu sao trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên hình dáng đó, nụ cười đó...Thật quá khác xa với những gì mà anh đã phải chứng kiến.

Kể từ cái đêm hôm đó, Duy Ly gọi cho Khanh đến gần cả trăm cuộc, nhưng anh chỉ bắt máy một lần, nghe duy nhất một câu và trả lời cùng duy nhất một câu.

- "Anh...Nghe em nói...".

- "Tôi chẳng có gì để nói, cũng không muốn nghe."

Khanh còn nhớ rất rõ giọng nói đó, run rẩy, sợ sệt và hoảng loạn tột độ. Giọng nói lẫn trong tiếng nấc và tiếng nấc không tròn...Khanh còn nhớ rất rõ giọng mình lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế nào và cái điện thoại khốn khổ của anh đã tan tành ra sao. Khanh là một người rất giỏi kìm chế. Anh có thể bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, mọi trường hợp. Nhưng chuyện này...Anh chỉ có thể kìm nén đến thế thôi! Làm gì có thằng đàn ông nào không thấy nhục khi người yêu mình lên giường với thằng khác! Làm gì có thằng đàn ông nào không trở nên yếu đuối khi bị phản bội bởi chính người anh ta yêu tha thiết! Khanh cũng vậy thôi...Dù là sắt đá, dù là con người được xem là mạnh mẽ và quyết đoán, anh cũng không thể ngăn bản thân mình gục ngã lúc này. Khanh cảm thấy mất hết niềm tin. Bởi dường như anh trao trọn nó cho người con gái đó...Thế mà...Bỗng chốc mọi thứ lại vỡ vụn, tan tành trước mắt Khanh chỉ trong một tích tắc.

Có tiếng gõ cửa phòng. Khanh không quay đầu lại:

- Vào đi.

Có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân. Có chết đi sống lại Khanh cũng nhận ra tiếng bước chân đó. Trước kia anh đã từng mong mỏi tiếng bước chân ấy chừng nào, thì giờ đây, anh hận và căm ghét nó biết bao nhiêu.

- Cô biến cho khuất mắt tôi trước khi tôi không thể kìm chế được.

- Em biết...- Duy Ly ngập ngừng, giọng nói như sắp khóc- Tôi của em rất lớn...Nhưng xin anh! Hãy cho em một cơ hội để làm lại từ đầu! Được không anh?

Cô ta đến cạnh Khanh, quỳ xuống duối chân anh, ôm lấy chân anh và ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn anh cầu khẩn.

- Cô còn đủ tư cách nói ra những lời đó hay sao?

- Em biết...em biết...Nhưng xin anh...

Duy Ly bắt đầu nấc lên.

- Nếu đêm đó không có người đưa tôi đến, thì bao giờ tôi mới được biết sự thật ? Sự thật là cô chẳng còn trinh trắng,chẳng hề hồn nhiên và yêu tôi như tôi nghĩ. Thậm chí còn khủng khiếp hơn thế! Đến khi tôi cưới cô? Đếm đêm tân hôn ư? Để lúc ấy tôi còn đau khổ, còn cảm thấy mình ngu hơn bây giờ nữa hay sao? - Khanh nhìn Duy Ly với ánh mắt hận thù - Bao nhiêu năm yêu nhau, tôi tôn trọng, tôi trân trọng và giữ gìn cho cả hai. Cô nghĩ tôi không có cái dục vọng của một thằng đàn ông hay sao? Tôi đã hết sức kìm chế, để chung tình với cô. Để nâng niu, yêu thương cô hết mực. Tôi muốn những gì quí giá nhất sẽ dành cho những phút giây thiêng liêng nhất. Tôi muốn giữ cho cô cái danh giá của một tiểu thư có dòng dõi quí tộc lâu đời. Cô tưởng rằng tất cả những gì tôi làm gia đình cô sẽ chịu chấp nhận tôi ư? Một thằng xã hội đen như tôi, lí lịch không sạch sẽ như tôi lại có thể được gia đình cô chấp nhận dễ dàng vậy hay sao? Tôi đã cố hết sức để cho họ thấy rằng tôi xứng đáng với con gái họ, rằng tôi trân trọng và yêu thương con gái họ đến chừng nào...Vậy mà chính cô làm hỏng hết tất cả. Tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, vào mặt tôi, vào mặt cả gia đình cô! Lí do là gì ? Cô làm như vậy chưa đủ hay sao?

Duy Ly bắt đầu khóc nấc lên.

-Trước đây tôi đã nghĩ, một thằng như tôi yêu cô và có cô bên cạnh là một điều hết sức may mắn đối với tôi, là kì tích đối với tôi. Tiền? Tôi có! Nhưng tôi không có được ánh mắt nể phục và tôn trọng từ người ta. Những gì tôi đang phải làm chỉ khiến tôi có thêm thù chứ chẳng thêm bạn. Vậy mà vẫn yêu được cô tiểu thư gia giáo. Để tôi kìm chế được bản thân mà không dây vào pháp luật...Nhưng bây giờ cô có biết tôi cảm thấy thế nào không ? Tôi cảm thấy chính bản thân tôi còn đáng trân trọng hơn gấp tỉ lần loại gia giáo bẩn thỉu như cô. Cô cút khỏi đây ngay cho tôi!

Khanh quát lớn một câu khiến Duy Ly tái mét. Mắt anh phừng phừng lửa. Khanh cắm ánh mắt thù hận của mình vào cô ta vài giây rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe bỏ ra ngoài. Khanh mở, rồi đóng sầm cửa lại...Tưởng chừng như cánh cửa muốn rơi ra...

Duy Ly nắm chặt bàn tay và nấc lên cay đắng.

- Nguyệt Vũ Phong....

***

Bảo thức dậy. Bỗng dưng hôm nay anh thấy ngày đẹp trời mặc dù nắng không tươi cho lắm. Nhưng Bảo đang vui. Một niềm vui kéo dài mãi từ tối hôm thứ 6. Cái khoảnh khác Bảo ôm Phong vào lòng...lạ quá! Sao nó cứ khiến tim anh đập mạnh mãi đến giờ. Anh mỉm cười một mình rồi đi vào phòng tắp.

" Show me the meaning of being lonely..."

Tiếng chuông điện thoại là bài hát quen thuộc của Backstreet Boysvang lên. Bảo với tay lấy điện thoại trên kệ.

- Tao đây. Chuyện gì?

- Chuẩn bị đi, tao đến nhà mày rồi đi đâu đấy. - Tiếng Khanh ở đầu dây bên kia.

Nói xong Khanh cúp máy luôn. Bảo tròn mắt ngạc nhiên.

- Cái thằng điên này...

***
Giữa bãi cỏ mênh mông cạnh đường quốc lộ lớn, Bảo và Khanh đứng tựa lưng vào xe. Khanh trầm ngâm, Bảo cũng trầm ngâm.

-Mày gọi tao ra đây để đứng im thế này à?- Bảo cất tiếng, anh không muốn sự im lặng chiếm lấy không gian mãi thế này.

- Tao không biết bắt đầu từ đâu cả...- Khanh cố nén tiếng thở dài.

- Quên tất cả đi! - Bảo đặt tay lên vai Khanh - Cô ta không xứng để mày đau khổ. Tao đã nghĩ rất nhiều...Thật tiếc cho một khoảng thời gian lâu như vậy cả ba lớn lên cùng nhau, nhưng Duy Ly bây giờ không phải của chúng ta nữa...Cô ta là người khác rồi...

- Mày cũng yêu cô ấy đúng không ?

Khanh hỏi làm Bảo giật thót.

- Mày nói vớ vẩn gì thế ? - Bảo cười lảng tránh.

- Tao xin lỗi...- Khanh quay sang nhìn thẳng vào mắt Bảo - Tao biết mày rất yêu cô ấy...Nhưng vì tao mà mày chấp nhận im lặng và giữ chặt tình cảm của mình...Tao đã từng hứa thầm rằng sẽ không làm mày thất vọng, không làm mày phải uổng công hi sinh vì tao...Nhưng bây giờ...Tao thành thật xin lỗi...

Bảo nhìn vào tận sâu đáy mắt Khanh, hình như có một giọt nước đang chực trào ra trong khóe mắt. Bảo không ngờ rằng Khanh đã biết tình cảm của mình dành cho Duy Ly mà vẫn giữ im lặng...

-Mày không có lỗi...Lỗi là ở cô ta. Cả hai chúng ta đều là người bị hại. Rõ chưa? Tao không hi sinh vì mày. Mà là vì cô ta. Vì tao nghĩ cô ta yêu mày, bên mày cô ta sẽ hạnh phúc. Nhưng cả hai chúng ta, đều là những thằng ngu ngốc khi tin vào đứa con gái như vậy. Cho nên cả hai chúng ta, không ai có lỗi với ai cả. Đều là người bị hại. Rõ chưa?

Khanh trầm ngâm nhìn Bảo không nói gì. Hai người lại tiếp tục im lặng một lúc lâu.

- Mày có muốn ngày cuối tuần hôm nay sẽ thật vui không ?

Bảo bất chợt nhìn Khanh lém lỉnh.

- Mày định làm gì?

- Gọi thằng Jermy đi. Đến nhà Vũ Phong. Ngày hôm nay chúng ta sẽ vui chơi ở đó.

Nói rồi Bảo móc túi Khanh lấy chìa khóa rồi lên xe. Khanh ngẩn người một lúc rồi cũng ngoan ngoãn làm theo lời Bảo nói. Xe phóng vụt đi.

***

8h a.m
Celadon City.

Bảo vừa tới nơi thì thấy Jermy đứng đợi sẵn, mắt nhìn đồng hồ. Thấy bạn, Jermy mỉm cười:

- Mới sáng đến đây làm gì? Có trò gì mới à?

- Ừ. Hôm nay vui chơi ở nhà Vũ Phong. - Bảo nhoẻn miệng cười.

- Mày không sợ bị cô ấy quét ra khỏi nhà à?

- Tao có cách! Đi!

Nói rồi Bảo đi trước. Khanh và Jermy nhún vai nhìn nhau không biết Bảo định bày trò gì nhưng rồi cũng đi theo. Khu chung cư cao cấp này rất sang trọng, nằm trong một khu đô thị mới của thành phố. Có lẽ Phong là con nhà dư giả mới có điều kiện ở trong những nơi như thế này. Nhưng Bảo vẫn thắc mắc tại sao cô lại sống một mình, và làm một lúc quá nhiều nghề như vậy. Mà toàn những nghề bất định.

Bảo gõ cửa một cách lịch sự. Nhưng gõ một lần, hai lần, rồi ba lần đều không thấy ai trả lời.

- Cô ta là con gái kiểu gì không biết. Giờ này mà vẫn còn ngủ!

Bảo nhăn mặt bực mình. Anh mất kiên nhẫn và đập mạnh cửa:

- Này! Cô có mở cửa ra cho tôi không thì bảo! Mở cửa!!!

Bảo đập cửa đến ba lần vẫn không thấy động tĩnh gì. Bất chợt, Jermy đưa tay lên miệng:

- Suỵt!

Khanh và Bảo nhìn Jermy rồi bắt chước lắng nghe. Hình như bên trong có tiếng gì đó,giống tiếng nhạc. Jermy áp tai sát cửa, nhíu mày rồi thử vặn nắm đấm. Cửa không khóa chốt. Anh mỉm cười rồi hất đầu vào trong và nhìn hai thằng bạn:

- Vào thôi!

Ba chàng trai đứng sững người giữa căn phòng màu trắng và được bài trí lạ mắt. Bảo và Jermy đã từng đến nhà Phong thì chỉ đứng ngắm nhìn lại mọi thứ, nhưng trong ánh nhìn vẫn chưa mất đi cái thích thú khi lần đầu tiên được thấy. Còn Khanh thì cứ mở to mắt mà nhìn. Cái thứ âm thanh mà cả ba anh chàng nghe được lúc đứng ở ngoài là tiếng piano. Phong đang ngồi bên chiếc đàn hai chân màu trắng của mình. Say sưa vừa đàn vừa hát. Một bài hát tiếng Hàn.

Here I am yeogi Here I am
Here I am naega yeogie yeogi inneunde

Here I am jigeum Here I am
Here I am jigeum yeogie naega inneunde

nal da jwodo mojara
nal beoryeodo mojara
naega neol eolmamankeum saranghaneunjireul
moreul geoya ama neon Here I am

Bảo đã từng nghe bài hát này. Hình như là bài hát trong một bộ phim Hàn rất hot gần đây mà anh đã xem qua vài tập. Nhưng anh không nhớ rõ đây là bài gì. Anh chỉ nhớ bài hát này do một nhân vật nam chính trong phim thể hiện, anh ta là một ngôi sao ca nhạc. Anh ta hát bài hát này tặng người anh ta yêu, người con gái mà anh ta đã vô tình đánh mất. Phong hát bài này say sưa đến nỗi dường như cô chẳng hề biết đến sự xuất hiện của Bảo và hai anh bạn của anh trong ngôi nhà của cô. Cô nhắm mắt, để ngón tay tự cảm nhận những phím đàn, để hồn phiêu theo bài hát. Có lẽ tâm trạng cô cũng giống như anh chàng trong phim chăng? Hay cô hát bài hát này đơn giản chỉ vì thấy giai điệu nó hay ?

Here I am yeogi Here I am
Here I am naega yeogie yeogi inneunde

nal da jwodo mojara
nal beoryeodo mojara
naega neol eolmamankeum saranghaneunjireul
gateun jarieseo neol gidarilge

nal yokhaedo gwaenchanha
nal beoryeodo gwaenchanha
naega neol eolmamankeum saranghaneunjireul
moreul geoya ama neon Here I am

moreul geoya ama neon Here I am

Phong dạo những nốt nhạc cuối cùng. Dường như có cái gì day dứt, có cái gì đó dữ dội và đau đớn đến quằn quại trong trái tim cô. Bảo thấy hình như trên khóe mắt cô có thứ gì đó lấp lánh. Phong cứ lặp đi lặp lại :" Here I am...Here I am...Here I am...". Rồi cô dừng những ngón tay lại và ngồi bất động nhìn ra cửa sổ. Có thứ gì đó xa xăm quá trong ánh nhìn đó. Có thứ gì đó từ ánh mắt ấy chạm vào tim Bảo, làm cho tim anh hình như cũng nhoi nhói lên.

- Wonderful!!!

Jermy bên cạnh Bảo bất chợt vỗ tay khiến cái không gian tĩnh lặng và đắm chìm trong thứ cảm xúc hỗn độn nào đó bị vỡ tan. Mọi người cùng trở về thực tại, Bảo và Khanh cũng vỗ tay theo. Phong bất ngờ quay lại nhìn cả ba anh ngạc nhiên.

- Các người làm gì trong nhà tôi? Vào đây khi nào?

Phong nói sẵng giọng, gần như quát lên.

- Cô đón khách kiểu này đấy à?

- Tôi kiện các anh về tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy!

- Tôi gõ cửa, rồi đập cửa cô có chịu ra mở đâu! Cửa không khóa thì vào chứ! Lỡ cô bên trong có chuyện gì thì sao?

- Chuyện gì là chuyện gì? Tôi chơi đàn say sưa như thế thì làm quái gì nghe tiếng cửa mà anh đập- Phong quát lên thật - Tôi ở nhà tôi thì anh nghĩ có chuyện gì? Cháy? Hay tôi tự tử? Tôi không phải loại chán đời bệnh hoạn kiểu đấy đâu! Không phải lo vớ vẩn. Bây giờ thì anh biến về cho tôi!

- Này! - Bảo cũng nổi sùng - Tôi đã làm gì đắc tội với cô đâu mà cô lớn tiếng thế?

- Phá hỏng buổi sáng đẹp trời của tôi cũng là một cái tội rồi đấy! - Phong nhìn Bảo với ánh mắt hằn học - Nói mục đích của anh, rồi đi ra khỏi nhà tôi.

- Tôi đến đòi nợ! -Bảo thản nhiên.

- Cái gì?

Cả Khanh, Jermy và Phong cùng kêu lên một lúc.

- Ngậm cái miệng vào! - Bảo quay sang lườm hai thằng bạn.

Jermy và Khanh nhìn nhau nhún vai lần nữa. Đến nước này, hai anh đành mặc kệ cho thằng bạn làm gì thì làm. Dù gì cũng đã bị Bảo kéo đến đây, không thể bỏ về được.

- Tôi nợ anh cái gì? - Phong nhíu mày bực mình.

- Tôi cứu cô khỏi tay thằng đê cụ, tôi che cho cô khỏi phải nhìn cái cảnh bẩn mắt. Cô nợ hơi bị nhiều đấy! - Bảo giơ ngón tay ra đếm.

- Này! Nói thì nghĩ lại mình đi. Tôi đã cứu mạng anh đấy!

- Cô cứu tôi chỉ có một lần thôi! Còn tôi giúp cô đến hai lần đấy!

- Nếu tôi không cứu cái mạng anh thì anh có cơ hội đền ơn tôi hai lần không ?

- Đền ơn cô chỉ một lần thôi. Còn một lần là cô nợ tôi! Tôi là người sòng phẳng, số lượng bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu. Cô vẫn nợ một mà!

- Này! - Phong hết kiên nhẫn để đôi co - Rốt cuộc thì anh muốn cái gì?

- Cả ngày nay tôi sẽ ở đây. Cô hát cho tôi nghe. Đãi tôi bữa trưa.

- Cái gì?

Jermy, Khanh và Phong lại cùng kêu lên một lần nữa.

- Hôm nay tôi không có hứng đùa với anh đâu! Các anh về đi. Thích thì hôm khác. Hôm nay thì không được.

- Tại sao?- Bảo cự nự.

- Vì...

- Hôm nay là giỗ ba cô à?

Đột nhiên Jermy lên tiếng hỏi. Cả ba người quay lại nhìn anh lúc này đang liếc mắt về phía tấm lịch có khoanh tròn ngày tháng và chú thích rõ ràng. Phong hơi lúng túng, nhưng rồi cô lấy lại được bình tĩnh:

- Biết rồi thì các anh về đi.- Phong khó chịu.

- Cô ở một mình sao? - Jermy nhìn Phong với ánh mắt dịu dàng.

- Thì sao? - Phong hơi sẵng giọng.

- Vậy thì không để cô một mình được. Ngày giỗ cũng là một ngày kỉ niệm. Nên chỉ là kỉ niệm thì không được buồn nhiều quá. Hôm nay chúng tôi ở đây giỗ ba với cô. Coi như chúng tôi là khách được cô mời đến dùng mâm cơm giỗ. Được chứ ?

Phong nhìn Jermy. Ánh mắt anh tỏa ra cái gì đó ấm áp và tin cậy.

- Không được sao? - Khanh mỉm cười nhìn Phong.

- Thôi được! Các anh có thể ở lại. - Bất giác Phong quay sang nhìn Bảo - Nhưng tôi cấm anh gây chuyện với tôi! Không thì đừng có trách!

Chỉ đợi có thế. Bảo mỉm cười đi đến chỗ quầy bar mini và ngồi xuống một chiếc ghế cao.

- Vậy thì đầu tiên, mời chúng tôi một tách cà phê nhé! Tôi muốn nếm thử tay nghề của cô. Sau đó đi chợ nấu cơm. Cô sẽ vào bếp. Rồi cô sẽ hát cho chúng tôi nghe. Và cuối cùng, tôi sẽ mời bữa tối.

- Anh lên kế hoạch từ lúc nào? - Phong khoanh tay lườm Bảo.

- Ngày hôm qua!

Bảo thản nhiên trả lời khiến Jermy và Khanh không khỏi bật cười vì câu trả lời của anh.

***

- Chà! Cô có tay nghề đấy! Đây là loại cà phê gì vậy? - Bảo hất đầu hỏi Phong.

- Đại thiếu gia như anh mà không biết loại cà phê này à? - Phong khoanh tay, nhíu mày vẻ không tin vào câu hỏi của Bảo.

- Tôi không thích các loại đồ uống cho lắm. Tôi chỉ thích uống nước hoa quả. Tốt cho sức khỏe! - Bảo nhún vai.

- Đồ công tử bột! - Phong lườm.

- Này! Cô nói gì? - Bảo quạu.

- Đã nói không được gây sự với tôi!

Phong nhắc Bảo. Anh đành hậm hực nhịn.

- Có mùi mốc, ngọt ngào như sirô, mịn, và giàu vị sôcôla, mật đường và một chút vị của thuốc lá, có "vị khói, đắng nhưng rất dễ chịu". Cà phê chồn phải không ?

- Anh biết thưởng thức đấy nhỉ! - Phong cười.

- Cô đã từng nói rồi đó thôi. Có phải cà phê chồn không ?

- Chính nó đấy! - Phong cười.

- Cô bảo loại này hiếm lắm mà? Vậy mà cũng kiếm được à?

- Tôi gửi người bạn tìm hộ. Nó gửi về cho tôi cách đây một tuần. Tôi chỉ uống mới có một lần. Lần này mang ra tiếp các anh đấy!

- Cà phê hiếm như vậy. Cô không tiếc sao?

- Hừm...Tôi sợ có người chỉ hợp khẩu vị với những loại cao cấp nhất!

Vừa nói, Phong vừa liếc Bảo.

- Mà cà phê chồn là cái gì thế? - Bảo không thèm để ý đến câu cạnh khóe của Phong.

- Nói dễ hiểu thì nó là phân chồn đấy!

Phong thản nhiên và chăm chú nhìn sắc mặt Bảo. Anh tròn mắt, mất vài giây định thần, Bảo phun ngụm cà phê trong miệng ra và đặt tách cà phê xuống.

- Cái gì?

Phản ứng của Bảo khiến Jermy và Khanh bật cười. Phong đã đoán trước Bảo sẽ phản ứng như thế, cô chỉ nhếch miệng cười.

- Ph...phân chồn ? - Bảo nhăn mặt hỏi lại.

Phong không trả lời mà chỉ nhún vai rồi hớp một ngụm cà phê.

-Cô uống cái thứ kinh khủng ấy à?

- Này! Anh có biết nó đáng giá bao nhiêu không ? Nó là loại cà phê đắt nhất thế giới đấy!

- Tôi không cần biết! Cái thứ bẩn như vậy mà cô cũng cho vào miệng được! Cô tài thật đấy!

- Tôi đang tự hỏi anh có phải là đại thiếu gia có học, biết nhiều không hay chỉ là một tên thiếu hiểu biết và nông cạn!- Phong nhìn Bảo với ánh mắt chế giếu - Muốn hiểu giá trị của nó thì hỏi bạn anh, không thì tự mà tim! Bây giờ tôi đi chợ.

Phong uống hết chút cà phê còn lại trong tách của mình rồi quay đi.

- À! Còn nữa. Anh phải uống cho hết tách cà phê đấy! Anh mà đổ đi thì cứ chờ xem tôi xử lí anh thế nào! Tôi đã mua nó bằng tiền chính tay tôi kiếm ra đấy! Anh cứ thử đổ hay bỏ thừa xem.

Phong quay lại cảnh cáo Bảo rồi đi vào phòng.

- Này! Rốt cuộc thì cái thứ này có sạch sẽ không vậy?

Bảo nhăn nhó quay sang Jermy.

- Nó tốt cho sức khỏe đấy! Đó chỉ là một cách nói thôi!Tự đi mà tìm hiểu. Cô ấy chọc tức cậu thôi!

Khanh cười và làm điệu nâng cốc với Bảo, rồi anh cũng uống cà phê trong tách của mình. Bảo nhìn hai người bạn uống ngon lành và tấm tắc khen với nhau,rồi nhìn tách cà phê của mình. Cuối cùng anh quyết định cố uống hết, vị của nó ngon thật, nhưng nghĩ lại lời giới thiệu về xuất xứ, anh lại rùng mình. Phong từ trong phòng đi ra, nhìn Bảo với ánh mắt trêu ngươi.

- Cô nhìn cái gi! - Bảo hơi ngượng.

- Tôi đi chợ. Các anh ở nhà tôi đừng có mà lục lọi phá phách. Tôi về mà thấy bất cứ thứ gì không phải ở vị trí của nó thì cứ liệu hồn!

- Có cần tôi đưa đi không ? - Jermy đặt tách cà phê xuống và hỏi lịch sự.

- Không cần. Gần đây thôi.

Nói rồi Phong ra ngoài và đóng cửa lại. Jermy và Khanh tiếp tục thưởng thức món cà phê ngon miệng. Bảo thì nhăn nhó khi nghĩ đến chuyện mình đang nuốt...phân chồn vào bụng.

***
Bữa cơm trưa được Phong chuẩn bị tươm tất và đơn giản. Cô nấu tất cả những món mà cô được kể là ba cô thích. Có canh cua, có cánh gà ram, có cá lóc kho tộ...Cô cấm các chàng trai bước vào bếp khi cô làm cơm. Cô không muốn những khu vực mình yêu quí nâng niu bị đảo tung bởi những kẻ chẳng có tí hiểu biết gì về chúng.

Khi Phong dọn cơm ra, Bảo còn tròn mắt ngạc nhiên hỏi cô đang cho anh ăn những thứ gì "lạ lẫm" thế. Phong cười thầm trong bụng. Đến những món bình thường thế này mà anh ta cũng không biết thì có lẽ từ nhỏ đã quen với những món cao lương mĩ vị. Phong mặc kệ Bảo hỏi gì thì hỏi,cô không nói gì mà cứ im lặng ăn. Jermy và Khanh cũng ăn ngon lành và không ngừng khen tấm tắc tay nghề của cô. Chỉ có Bảo là chần chừ mãi rồi cuối cùng cũng đụng đũa. Lạ một điều là, lúc đầu anh ta õng ẹo lưỡng lự như vậy, mà cuối cùng khi ăn, lại là người giành đồ ăn nhiều nhất. Điều đó làm Phong phì cười. Kể ra thì Bảo cũng không đến nỗi đáng ghét cho lắm.

***

Đã 2h chiều. Khanh và Jermy nói có việc đột xuất nên đã về trước. Phong muốn tống luôn Bảo đi, nhưng anh không chịu. Bảo nói Khanh và Jermy cứ về , anh chẳng bận gì nên không có lí do gì để về cả. Phong bực mình khoanh tay:

- Bây giờ anh còn muốn gì nữa? Cơm tôi đãi rồi. Coi như trả xong nợ cho anh...

- Chưa hết cơ mà!

- Còn gì nữa? - Phong nói gắt.

- Cô còn chưa hát cho tôi nghe.

- Không phải lúc sáng tôi hát anh đã nghe thấy rồi sao? - Phong khó chịu.

- Nhưng đó là tôi vô tình nghe được thôi. Còn bây giờ là cô hát cho tôi nghe.

- Không thích.

- Cô hay nhỉ. Cô có muốn trả hết nợ không ? Hay là muốn sau này tiếp tục bị làm phiền? - Bảo khoanh tay cười trêu ngươi.

Phong nuốt giận, cố kìm nén. Cô muốn mắng té tát và cái mặt kia một trận rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà mình. Nhưng nghĩ lại, nếu làm như vậy thì uổng bao nhiêu công sức...Hát vài bài cũng giải tỏa tâm trạng cô lúc này. Cũng không sao! Còn hơn bị anh ta làm phiền!

Nghĩ thế, Phong đi về phía chiếc guitar rồi hất đầu hỏi Bảo:

- Tôi hát, nhưng tôi hát bài tôi muốn. Anh không được ý kiến.

- Miễn cô hát!

Bảo mỉm cười nhún vai rồi ngồi cạnh quầy bar. Phong rót cho anh một ly rượu rồi bắt đầu ôm đàn và hát.


You tucked me in, turned out the light
Kept me safe and sound at night
Little girls depend on things like that

Brushed my teeth and combed my hair
Had to drive me everywhere
You were always there when I looked back

You had to do it all alone
Make a living, make a home
Must have been as hard as it could be

And when I couldn't sleep at night
Scared things wouldn't turn out right
You would hold my hand and sing to me...

Bảo lại thấy Phong chìm vào giai điệu và nội dung bài hát. Bảo biết bài hát này...Bài hát nói về tình yêu thương của người cha dành cho đứa con gái bé bỏng, và một ngày cô bé đó sẽ trưởng thành, sẽ thành cánh bướm bay đi, hòa vào cuộc đời để thực hiện ước mơ của mình...Bảo thấy trong tiếng hát của Phong một nỗi nhớ da diết lắm. Tiếng guitar đơn độc và trầm buồn vang lên đệm vào tiếng hát của Phong. Hình như có cái gì đó cứa và tim Bảo thì phải...Bỗng nhiên anh nhận ra mình thích ngắm Phong ở góc độ này. Trông cô hiền và tâm trạng. Khác hẳn với cô gái dữ dằn thường đấu khẩu với anh. Phong cũng xinh đẹp đấy chứ! Cái thân hình gầy gầy, nhưng đầy sức sống mạnh mẽ của cô thu hút ánh nhìn của anh. Ánh mắt cháy bỏng, đam mê và đầy nỗi niềm ấy khiến anh không thể rời mắt. Bất kể là lúc cô thổi hamonica, chơi piano hay gảy guitar, Bảo đều nhận ra những lúc ấy, hình như Phong mới chính là con người Phong...

- Tặng cho người cha tôi chưa hề gặp mặt...

Phong dứt tiếng hát và nói giọng xa xăm. Bảo choàng tỉnh. Anh nhìn Phong dịu dàng:

- Nhưng người cha ấy hẳn sẽ biết rằng cô yêu ông ấy!

- Đúng! Vô cùng yêu ông ấy...

Mắt Phong có vài giọt long lanh rơi xuống. Cô vội vàng quay đi và nói:

- Tôi hát xong rồi. Anh về đi.

- Cô chơi piano đi. Tôi thích nghe piano hơn...Đừng hát nữa! Chơi một bản gì đó chỉ có những nốt nhạc thôi.

Phong nhìn Bảo một lúc. Cô nhận thấy trong ánh mắt anh cái gì đó lạc điệu. Không hiểu sao cô cũng không buồn vặn lại anh mà treo guitar lên rồi lặng lẽ ngồi xuống trước piano. Phong chơi bài "My memorry". Thế rồi bất giác...cả hai chìm vào tiếng đàn...chìm vào một cuộn phim quay chậm nào đó, chứa những kí ức của riêng cô và anh...

ntcp
12-05-2011, 08:25 AM
đơn giản là bởi vì e yếu đuối... Cuộc sống đôi khi ko như ta mog muốn, thế cho nên là phải giả vờ bình thản mỗi khi thất bại... (yêu cũng thế) :)

fallen_angel8x
12-05-2011, 10:49 PM
Thật ra em yếu đuối chỉ vì em đang sợ thất bại, và em giả vờ bình thản để trốn tránh nỗi sợ đó, thử đối mặt một lần xem, khi em không sợ nó nữa thì em sẽ bớt yếu đuối em à :smile:

moonhell_angel
12-05-2011, 10:56 PM
Thật ra em yếu đuối chỉ vì em đang sợ thất bại, và em giả vờ bình thản để trốn tránh nỗi sợ đó, thử đối mặt một lần xem, khi em không sợ nó nữa thì em sẽ bớt yếu đuối em à :smile:

tềnh iêu chỉ đc cái nói đùng :huglove:

fallen_angel8x
12-05-2011, 10:57 PM
Không nói đúng sao được êu nhìu dzị :huglove: :so_funny:

moonhell_angel
23-05-2011, 08:34 PM
8.
- Tôi đến gặp ông Bùi Lâm. Tôi có hẹn trước.

- Tên cô là gì?

- Jes.

- Mời cô lên phòng tổng giám đốc. Ông Lâm đang đợi cô.

Phong rảo bước và ấn nút thang máy.

Bùi Lâm ngồi quay mặt ra cửa sổ, tay cầm vật gì đó giống như một chiếc nhẫn. Nghe tiếng gõ cửa, ông ta quay lại và cất tiếng:

- Mời vào.

- Ông gọi tôi đến làm gì? - Phong sẵng giọng khi vừa nhìn thấy mặt ông ta.

- Tôi chỉ muốn hỏi xem tình hình của cô đến đâu rồi. Tôi muốn cô nhanh lên.

- Này! Ông tưởng tình cảm muốn nhanh là nhanh được à? Nếu muốn nhanh thì ông tìm người khác đi. Nhưng sẽ không hiệu quả bằng tôi đâu.

- Cô liệu liệu mà làm. Thời gian gấp rút rồi. Tôi không cầm cự được bao lâu nữa đâu.

- Này! Mà lí do gì ông lại làm thế? Cậu ta là con ông cơ mà? - Phong nhìn thẳng vào mắt Bùi Lâm.

- Nhiều chuyện không tốt đâu cô gái! Cô hãy cứ làm tốt việc của cô đi. Làm cho nó yêu cô say đắm, rồi vứt bỏ nó. Dìm nó xuống tuyệt vọng.

- Hừ! Tôi chẳng hiểu nổi kiểu dạy con của bọn nhà giàu các người.

- Ha ha! - Bùi Lâm cười lớn - Đúng! Đó là một kiểu dạy con! Cô nói đúng rồi đấy!

- Nếu chỉ có thế thì tôi đi về. Tôi nói lại lần cuối. Ông không cần vội, Khi nào có kết quả tôi sẽ báo cho ông.

Phong định quay ra cửa. Bùi Lâm phả khói thuốc rồi cười:

- Cô khoan đi đã. Tôi còn muốn hỏi một chuyện.

- Chuyện gì? - Phong hỏi mà không quay đâu lại.

- Tại sao cô lại nhận lời tôi ngay, khi mà chưa biết mức tiền cô sẽ nhận là bao nhiêu ?

- Tôi không quan tâm đến chuyện ông trả bao nhiêu. Miễn ông trả tiền. Và tôi biết, bọn nhà giàu các ông rất hào phóng.

Phong vẫn không quay người lại.

- Nếu tôi không phải loại người hao phóng đó?

- Tôi sẽ có cách với ông. - Phong đáp chắc nịch.

- Dựa vào sức cô ư? Ha ha - Ông ta lại cười lớn - Cô thì làm được gì? Cô có biết Bùi Lâm này là ai không ?

- Tôi biết rõ ông là ai. - Phong quay lại cắm ánh mắt đang cố che dấu sự hận thù vào tên cao già trước mặt cô - Và tôi biết sức mình thế nào. Thế nên, ông cứ thử xù tôi xem.

Nói xong, Phong quay phắt lại. Không để cho Bùi Lâm kịp hỏi thêm câu nào nữa, cô quay gót đi thẳng và đóng mạnh cửa lại. Phong sợ rằng nếu ở lại thêm một chút nữa, cô sẽ không thể kìm chế được.
***

Bảo thờ thẫn ngồi nhìn bầu trời. Chẳng hiểu sao cả tuần nay, kể từ hôm đến nhà Phong "đòi nợ", anh không thể ngừng nghĩ về cô. Chẳng hiểu sao cái dáng Phong ngồi chơi đàn, giọng hát của cô, ánh mắt của cô không thể nào dứt ra khỏi tâm trí anh. Ở Phong có cái gì đó kì lạ quá. Bảo có cảm giác cô vừa sống thật, vừa sống giả. Vừa là người mạnh mẽ, nhưng vừa yếu đuối vô cùng. Vừa khô khan, thô lỗ nhưng cũng ngọt ngào và lãng mạn không ai bằng. Bảo biết Phong rất đa tài. Cô biết hát, biết đàn, biết pha rượu, biết chụp ảnh, biết vẽ, lại còn cả DJ. Mẫu con gái Bảo thích không phải những cô nàng như thế. Bảo thích những cô gái dịu dàng và nữ tính hơn, trong khi Phong lại chẳng có một chút nữ tính nào cả, ngay đến cả cái tên. Vậy mà Bảo lại bị những hình ảnh của cô ám ảnh mãi trong đầu.

Có đôi lần Bảo định đến Bar để nghe Phong chơi nhạc, hoặc đến T.Palace xem có may mắn được nghe cô hát hay không. Nhưng anh vốn ngại đến chốn đông người một mình, vả lại anh không thể naò chịu nổi ánh sáng và bầu không khí ở quán bar được lâu. Nghĩ đi nghĩ lại, Bảo quyết định không đi nữa. Cả tuần nay Khanh và Jermy đều bận công việc, anh cũng bận việc ở công ty. Nhìn lại, Bảo nhận ra một điều, dường như ngoài Khanh và Jermy, anh hoàn toàn cô độc. Từ bé đến lớn, Bảo luôn được người ta phục tùng, anh đã quen với thói thích gì được nấy. Bảo sống trong nhung lụa, trong một đống châu báu và cả núi tiền. Nhưng anh lại luôn bị bỏ mặc. Bảo ghét cha mình. Ông ta chỉ luôn nghĩ đến tiền. Ông ta không bao giờ cho anh biết mẹ mình là ai. Ông ta chỉ hằng tháng về nhà vứt cho Bảo một số tiền rồi bào thích làm gì thì làm. Anh lớn lên cùng Khanh và Duy Ly. Một người là con của xã hội đen có tiếng ở thành phố, người hợp tác làm ăn với cha anh. Một người là con của một gia đình gia giáo quí tộc. Lên cấp ba, Bảo quen Jermy trong một chuyến du lịch Vũng Tàu. Và thế là ba đứa thân nhau. Và Duy Ly trở thành người con gái của Khanh...Và ngoài những người ấy, anh không có thêm bất cứ người bạn nào. Mọi thứ quen hệ chỉ là xã giao, làm ăn, và thù địch.

Phong mở ra cho Bảo một thế giới lạ lẫm quá. Thế giới mà khi anh đã đặt một chân vào thì lại muốn đặt cả chân thứ hai vào. Mà khi đã đặt cả hai chân vào thì muốn đi sâu vào trong nó. Bảo từng nghĩ rằng anh không thể vượt qua được cú sốc Duy Ly, nhưng thật lạ kì là anh chẳng hề vướng bận một chút nào nữa cả. Thậm chí khi nghĩ đến, Bảo cũng chỉ có cảm giác xa lạ và rất đỗi bình thường.

Những dòng suy nghĩ lan man chạy trong đầu Bảo. Anh nằm duỗi thẳng người ra ghế và lim dim mắt.

" Show me the meaning of being lonely..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Bảo với tay một cách uể oải.

- A lô.

Bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, mà dường như có ai đó đang đối thoại. Bảo nhíu mày lắng nghe, linh lính có chuyện gì đó không ổn.

-" Mày câm mồm cho tao!" - Một giọng nói rất quen vang lên đầu dây bên kia -" Nếu không vì mày thì tao đâu có ra nông nỗi này? Tao với mày có thù oán gì à? Mày làm cái nghề xía vào chuyện người khác đấy à? Con khốn nạn!".

-" Này! Nhìn lại mình đi! Mày có xứng đáng với người ta không mà còn to mồm lên quát tao? Đứa con gái thối tha như mày không đáng nhận được tình yêu như thế!"

Bảo nghe rõ tiếng của Phong. Anh giật thót cả mình. Đúng là Phong. Và còn người kia, chắc chắn là Duy Ly. Không thể nhầm lần đi đâu được! Hai người ấy gặp nhau ư? Làm gì? Tại sao Phong lại gọi cho anh? Hay điện thoại cô chỉ vô tình bị cấn bàn phím? Đầu óc Bảo bắt đầu lo lắng và hơi hoang mang. Bỗng bên kia có tiếng "hự". Hình như Phong bị đánh. Bảo sốt ruột. Rốt cục cô đang ở đâu? Đang có chuyện gì xảy ra ?

- " Mày chơi được lắm!"- Tiếng Phong lại vang lên -" Rốt cục thì tao đang ở đâu? Mày muốn gì?" - Phong quát rất lớn.

-" Ở đâu à? Ha ha!!! Ở nơi mà mày có chết cũng không có con chó nào đánh hơi ra được! Ở thiên đường ma đấy! Tao muốn gì à? Tao nói tao muốn lấy mạng mày thì mày có tin không ?".

Bảo không nghe thêm gì nữa. Trong đầu anh như có luồng điện xẹt ngang. Bảo biết Duy Ly và Phong đang ở đâu. Phải đi ngay nếu không sẽ chậm mất! Vì anh biết...Duy Ly đã nói thì sẽ làm...

- Đến ngay " Thiên đường ma". Duy Ly đang hại Phong!- Bảo gần như quát lên trong điện thoại với Khanh.

Bảo mặc vội áo khoác rồi lao ra khỏi nhà.

***

Khanh và Bảo đến cùng một lúc. Cái bãi đất hoang trống hoắc, trống và điêu tàn đến man rợ nằm ở ngoại ô thành phố, khuất sau một cái hồ rộng và lởm chởm đầy đá. Bãi đất này là nơi Khanh mua để đầu tư cái gì đó Bảo không rõ, nhưng chẳng hiểu sao Khanh cứ để đấy, rồi làm căn cứ cho những cuộc ân oán giang hồ của mình.

Bảo lao xuống xe và hất đầu ra hiệu với Khanh. Khanh gật đầu rồi cả hai chạy vào cái nhà hoang đổ nát giữa khu đất một cách tốc lực hết có thể. Bên ngoài cửa có một vài thằng đô con đứng canh. Khanh lừ mắt và hầm hầm đi vào. Chúng tái mặt nhìn nhau không biết phải làm gì. Bảo không đi từ từ được, anh xộc vào và đạp tung cánh cửa mục nát.

Duy Ly đứng đó, cầm súng dí sát thái dương Phong, xung quanh có vài thằng bặm trợn đứng canh. Phong ngồi trên ghế, mặt có một vết rạch dài, máu miệng và máu mũi chảy thấm chiếc áo sơ mi trắng đã bị rạch rách bươm, mồ hôi và có lẽ là cả máu làm những lọn tóc ngắn bết vào mặt. Phong nhắm mắt và như bất tỉnh. Tim Bảo nhói dữ dội. Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Bảo hét lên:

- Dừng tay!

Duy Ly tái mặt và đánh rơi khẩu súng trên tay. Ả nhìn Bảo với ánh mắt hoảng loạn và lùi một bước ra sau để vịn vào tường khi thấy Khanh bước vào với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

- Cô to gan thật nhỉ! - Khanh nói như gầm lên - Cô làm bấy nhiêu đó trò vẫn chưa đủ hay sao?

Duy Ly mặt cắt không còn giọt máu. Ả lắp bắp định nói điều gì đó nhưng cái hàm cứng đơ khiến ả không thốt lên được câu nào. Bảo nhanh chóng đến bên Phong, cởi trói cho cô và run run đỡ cô vào lòng. Anh cởi áo khoác của mình choàng cho Phong và bế cô lên. Phong quả thật đã bất tỉnh.

- Đồ bẩn thỉu! - Bảo nhìn Duy Ly với ánh mắt như muốn xé xác ả ra thành nghìn mảnh.

- Tôi cho cô, và cả cái lũ chó thối tha này... - Anh chí tay vào bọn đàn em của mình bên cạnh đó, những đứa đã bị Duy Ly mua chuộc để làm những chuyện này rồi giơ một ngón tay lên - ...một ngày để chạy. Biến khỏi đây. Hết ngày hôm nay tôi sẽ rà soát. Nếu để tôi bắt được, thì cô đã biết những hình phạt của tôi rồi đấy!

Nói rồi Khanh quay lưng đi thẳng, Bảo cũng bế Phong và nhanh chóng bước ra khỏi căn nhà đổ nát, không quên nhìn Duy Ly đang ngồi bệt dưới sàn với ánh mắt hận thù.

***

Phong nằm mê mệt và gương mặt trắng bệch trên chiếc ga giường trắng. Những vết thương của cô đã được chính tay Bảo bắng bó cẩn thận. Anh xót xa nhìn Phong. Nhìn cô như một con mèo bé nhỏ và yếu ớt cần được che chở. Nếu anh đến chậm một chút nữa thôi...liệu anh còn có thể nhìn thấy cô không ? Chính Bảo cũng không ngờ Duy Ly lại có thể trả thù như thế. Con người cô ta biến chất như vậy từ lúc nào? Tại sao cả anh và Khanh đều không nhận ra? Trong lòng Bảo dường như đang có một cơn bão đang vô cùng dữ dội...Những cảm giác trong tim anh khi đối diện với Phong là gì đây...Anh không định nghĩa nổi. Chỉ biết lúc này, khi nhìn Phong mê mệt, gương mặt hiền lành, chẳng còn chút nào lạnh lùng, thô lỗ như anh vẫn thấy, và dường như đang quằn quại lên đau đớn với những vết thương lòng và những vết thương trên xác thịt, tim Bảo cũng như quặn lại thắt lại, không thở nổi. Anh khẽ nắm lấy bàn tay Phong và ngạc nhiên...Sao tay cô gầy và bé nhỏ thế?...Hay là trái tim anh đang mở thật rộng...để yêu?

fallen_angel8x
23-05-2011, 08:48 PM
:-ss :-ss...............

moonhell_angel
23-05-2011, 09:02 PM
:-ss :-ss...............
gì thế này tềnh yêu :blow:

Larita Chen
24-05-2011, 05:09 AM
Thích mấy cái màn anh hùng cứu mĩ nhân này lắm í nhớ :hum: Mặc dù chả có ai là anh hùng :so_funny:

moonhell_angel
31-05-2011, 10:09 AM
9.

Phong mở mắt ra. Mọi thứ mơ hồ hiện ra từ từ trong trí óc cô. Nhưng cô không thể xác định được mình đang ở đâu. Cái căn phòng vừa quen vừa lạ. Người Phong ê ẩm, đầu óc quay cuồng...

Phong nhổm người dậy, nhưng lưng cô hình như bị chấn thương, nó đau nhói lên làm cô nhăn mặt khổ sở. Và cô đã kịp nhìn thấy Bảo. Anh gục đầu bên cạnh giường cô. Nửa khuôn mặt bị nắng rọi vào làm anh nheo mắt. Bỗng nhiên Phong ước mình có thể đến kéo rèm cửa sổ lại cho Bảo được ngủ ngon...Trong lòng cô tự nhiên trỗi lên một cái thứ cảm xúc kì lạ...Bảo đã đến khi cô gọi. Bảo đã cứu cô thoát khỏi cái chết chắc chắn sẽ xảy ra nếu anh chậm chân một tích tắc nữa thôi...Anh là ân nhân. Tại sao cô lại phải làm những chuyện tệ bạc với anh? Mục đích của cô đâu phải là Bảo?...Thế nhưng, để tiếp cận được mục tiêu của mình, cô buộc phải làm thế này với Bảo...Cho dù anh là ân nhân của cô...

Bảo khẽ nhíu mày và mở mắt. Nắng hình như chói hơn. Anh thấy Phong nhìn mình với ánh mắt khó hiểu và đang cố để nhổm người dậy. Bảo hoảng hốt:

- Nằm yên xuống! Đừng có cử động!

Phong phì cười vì điệu bộ của Bảo:

- Anh là bố tôi đấy à?

- Biết điều thì nghe lời tôi, nằm yên đi. Bây giờ cô mà đứng dậy, không thổ huyết thì cũng nằm vật ra đấy! Mất công tôi phải vác cô bỏ lại lên giường. - Bảo vừa nói vừa quay lại về phía cái tủ.

Bảo vẫn giữ thái độ lạnh lùng và nói những câu sỗ sàng. Chính anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thái độ kì cục như vậy. Rõ ràng là Bảo có tình cảm với Phong. Chẳng lẽ anh đang cố chối bỏ nó ư?

- Tôi mà lại yếu ớt thế à!

Nghe cái điệu Bảo nói, Phong ghét không chịu được. Cô cứng đầu cằn nhằn lại và cố ngồi dậy. Rồi Phong đặt một chân xuống giường cố đứng dậy. Nhưng Phong vừa đứng được chưa đầy 15 giây thì có cảm giác như ai đó giáng vào lưng mình một cú chí tử. Sống lưng cô đau nhói. Lồng ngực muốn vỡ tung. Phong mang máng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Rõ hơn một chút. Duy Ly đã đánh cô tàn bạo đến mức nào. Cô đã chảy bao nhiêu máu. Đã cầm cự được bao lâu...Nghe tiếng ngã phịch xuống sàn, Bảo hốt hoảng quay đầu lại và lao đến chỗ Phong thật nhanh. Hộp bông băng và đồ nghề sơ cứu rơi xuống tung tóe. Anh bế cô lên giường, đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng rồi nói như quát:

- Cô cứng đầu thì cũng phải đúng lúc chứ! Cô có biết cái thân cô đang bị tổn thương nghiêm trọng đến mức nào không ? Coi thường người khác cũng được, nhưng làm ơn đừng có coi rẻ bản thân mình như thế!

- Tôi là cái quái gì mà anh phải lo cho tôi? - Phong bực mình quát lại.

- Thế tôi là cái quái gì mà cô lại gọi điện cho tôi? Tôi là cái gì mà phải đến cứu cô? Tôi đã đưa cô về đến đây, đã cho cái mạng của cô cơ hội sống thì làm ơn nghe lời tôi đi có được không ?

- Anh nói cái giọng đấy thì ai mà chịu cho được!

- Cô tưởng cô nói năng dịu dàng dễ chịu lắm đấy!

Nói xong, Bảo quay lưng bỏ đi một mạch, anh đóng sầm cửa lại. Bảo biết nếu đứng đấy thêm một chút nào nữa, có lẽ chỉ một chốc thôi thì Phong sẽ bật dậy và bỏ đi bằng mọi cách, mặc kệ cho có té ngã, thổ huyết thế nào. Anh tự trấn an cho lòng mình dịu lại và đi xuống bếp.

Phong hét lên bực bội. Tại sao cô lại hành xử như vậy chứ! Phải rồi! Tại sao giây phút cận kề với thần chết, cô lại nghĩ đến Bảo? Tại sao cô lại gọi cho Bảo? Tại sao Bảo đã cứu cô mà cô lại tỏ thái độ gay gắt với anh như vậy? Không lẽ...Không lẽ trong lòng Phong đang có một cái gì đó dần dần được định hình sao? Không được! Nhất định không được. Có chết cũng không được! Nếu Phong...yêu Bảo, mọi thứ sẽ đổ bể tan tành. Cô sẽ gặp rắc rối lớn. Sẽ không bao giờ dứt ra khỏi cái mớ hỗn loạn mà cô đang sa vào. Phong tự trấn an. Cô bắt lòng mình phải dịu lại. Cô bắt mình phải sáng suốt để xác định tình hình. Phải rồi. Cô đã gọi cho Bảo. Cái giây phút ấy, trong đầu cô hiện lên duy nhất hình ảnh của Bảo. Cô đã cố lén bấm điện thoại. Và anh cứu cô. Giờ phút này Phong đang ở nhà Bảo. Được anh chăm sóc và trong lòng đang có những thứ rất kì lạ...Phong giật mình nhớ về chuyện gần giống thế này đã xảy ra ba năm trước. Cô cũng bị hại. Và người con trai đó đã đến cứu mà không cần đến sự cầu cứu của cô...Cô cũng tỉnh dậy trong căn phòng của anh...Và trong lòng cô cũng xuất hiện cảm giác kì lạ thế này...Và sau đó, cô đã có mối tình đầu. Phong hốt hoảng khi nhận ra tình hình hiện tại...Cô yêu Bảo ư?

Bảo mở cửa bước vào phòng với một bát cháo nóng bốc khói nghi ngút trên khay. Anh thở hắt ra như muốn dẹp hết cái bực bội khi nãy. Anh cố nói bằng giọng tử tế và nhẹ nhàng hết mức có thể:

- Cô ngoan ngoãn ăn hết chỗ cháo này và uống thuốc đi.

Phong im lặng và lén nhìn Bảo. Ánh mắt anh đầy lo lắng. Bảo đặt bát cháo xuống bên cạnh phong và xúc một thìa lên, ghé sát miệng để thổi cho bớt nóng. Nét mặt anh lúc này dịu dàng đến kì lạ. Bảo kề sát thìa cháo vào miệng Phong. Chẳng hiểu sao cô lại cứ cắn chặt răng. Bảo vẫn cố kiên nhẫn.

- Há miệng ra xem nào!

Phong cứ nhìn Bảo chằm chằm. Còn Bảo nhìn miệng cô không chịu mở. Có vẻ anh hơi bực, nhưng vẫn nhẫn nại:

- Nào! Há ra!

Đến lúc này Phong mới ngoan ngoãn há miệng. Thế rồi hết thìa này đến thìa khác, Bảo kiên nhẫn đút hết cho cô bát cháo, rồi lấy thuốc nhét từng viên vào miệng cô. Xong đâu đấy. Bảo cười:

- Cô cứ ngoan thế này thì tôi đỡ khổ biết mấy!

- Tôi không muốn cãi nhau với anh thôi!

Phong nhìn sang chỗ khác. Hình như cô yêu Bảo thật...Cứ nhìn ánh mắt và nụ cười dịu dàng của anh lúc này, tim cô không thể không đập loạn xạ trong lồng ngực...

- Cô nghỉ đi. Chút nữa sẽ có bác sĩ đến khám cho cô. Trước khi bình phục, ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đấy! Quên ý định bỏ trốn đi. Quanh phòng này đều có vệ sĩ đứng canh hết rồi. Sức cô bây giời không bế nổi một con cún chứ đừng mơ đến chuyện hạ hết bọn đàn em của tôi. Nhớ đấy! Nghỉ ngơi cho khỏe nếu cô muốn đi mau khỏi đây.

Nói rồi Bảo khép cửa lại và ra ngoài. Phong suy nghĩ một thứ gì đó. Cô khẽ nhíu mày rồi thở ra và nói một mình, giọng bực bội:

- Rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ...Cái quả tim khốn kiếp! Sao lại yêu anh ta cơ chứ! Yêu thì làm ăn được cái quái gì nữa!

...Ở ngoài cửa phòng, Bảo mỉm cười. Có một chút gì đó như là hạnh phúc...

***

Phong giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm. Người cô đau quằn quại. Những vết thương giống như cắt sâu hơn vào da thịt cô, làm đứt hết mọi dây thần kinh khiến người cô như muốn tê liệt. Bảo hoảng hồn giữ chặt lấy Phong để tránh không cho cô giãy giụa, vì như thế sẽ khiến cô đau đớn hơn. Bác sĩ nói với Bảo tình hình của Phong đã qua cơn nguy hiểm, nhưng những chấn thương sẽ khiến cô đau đớn trong một thời gian. Nhìn thấy Phong quằn quại, Bảo không thể kiểm soát được lòng mình nữa. Anh ghì lấy Phong, mặc cho cô đánh anh, cấu anh, thậm chí cắn anh bật cả máu. Anh ghì lây cô cho đến khi cô kiệt sức không thể làm gì được nữa, chỉ còn sức để nằm gọn trong lòng anh và rên rỉ một cách đau đớn.

Phong khóc thút thít. Lúc này cô như một đứa trẻ con. Cô đau và nước mắt cô giàn giụa. Nằm trong vòng tay Bảo, cô thấy lòng mình nhẹ. Nghe được hơi thở và nhịp tim của anh, cô cảm giác những vết thương bớt đau đớn hơn. Lúc này, Phong tạm quên đi những mục đích, những kế hoạch của mình. Cô biết lúc này, điều cô cần duy nhất là một vòng tay giữ cô thật chặt như vậy...Cô cần Bảo....Và anh đã ở bên cạnh cô suốt từ lúc cô chợp mắt đến giờ...

Đặt Phong nằm ngay ngắn trở lại xuống giường. Bảo ghé sát Phong, vuốt khẽ tóc cô và thầm thì:

- Cố ngủ đi. Tôi ở ngay bên cạnh. Không đau nữa đâu.

Nước mắt Phong chảy dài. Không hiểu sao lúc này cô lại bé nhỏ và chẳng còn chút sức lực nào nữa cả, mặc dù cô rất muốn vùng ra, thoát ra cái cảm giác yêu mà cô không muốn có...

- Đừng ở cạnh tôi...Mặc kệ tôi đi...Tôi không muốn...

Phong thổn thức và nấc lên.

- Mặc kệ cô à? Cô ngốc thế? Sao lại phải chối bỏ tôi?

Gương mặt Bảo vẫn rất sát khuôn mặt tái xanh của Phong. Anh vuốt khẽ má cô.

- Nghe cho kĩ lời tôi. Tôi sẽ không nói lại nữa đâu. Từ giờ cô chính thức là người con gái của tôi. Hiểu chưa. Dù cô có đuổi, có đối xử với tôi thế nào thì tôi cũng kệ, tôi vẫn ở cạnh cô...Tôi đã nghe cô nói yêu tôi rồi.

Phong mở to mắt. Cô không nói thêm được lời nào nữa. Cô như bất lực trước giọng nói cứng rắng và ánh mắt cương quyết của Bảo. Anh cho cô một thứ cảm giác lạ lùng. Anh khống chế được cái ý nghĩ chối bỏ anh của cô, anh bẻ gãy cái quyết tâm vùng dậy thoát khỏi cái thứ tình yêu ngoài ý muốn của cô. Và anh dập tắt mọi hận thù và mọi kế hoạch trong đầu cô. Phong thở yếu như một con mèo bị ốm nặng. Nước mắt cô lăn dài tràn xuống thái dương. Cô mở to mắt nhìn anh mãi...Cho đến khi Bảo không thể kìm được lòng mình...Anh cúi xuống, đặt lên môi Phong một nụ hôn...

Russiabui
31-05-2011, 11:04 AM
ui , hay quá. ước gì mv ngày được đọc 1 trang thế này.
thanks tác giả nhìu nhìu

kate dang
02-06-2011, 04:29 AM
Nhìn lại cũng thấy Phong dễ thương chứ, Bảo cũng vây.
Phần cưối hay thật. Cưối cùng Bảo cũng hôn Phong.

fallen_angel8x
02-06-2011, 04:39 AM
Kết thúc ở đây hả tềnh êu :sr: băt chiếc, kiss tềnh êu cái :huglove:

Larita Chen
02-06-2011, 05:39 AM
@ bạn ở trên: Chưa hết đâu :sr: Chưa nói đến Phong phải thế nào khi nói với Bảo nà, chưa nói đến việc Phong phát hiện bị mẹ lừa bao năm nay nà :sr: Còn nhiều thứ chưa nói vậy thì làm sao kết được :cr:

moonhell_angel
02-06-2011, 07:14 AM
@ bạn ở trên: Chưa hết đâu :sr: Chưa nói đến Phong phải thế nào khi nói với Bảo nà, chưa nói đến việc Phong phát hiện bị mẹ lừa bao năm nay nà :sr: Còn nhiều thứ chưa nói vậy thì làm sao kết được :cr:

thế này là thế nào?:so_funny:

Larita Chen
02-06-2011, 07:43 AM
Ôm hận trả thù cho người cha mà sau này cô mới biết là không có thật do người cô gọi là mẹ vẽ ra

Cái này sẽ tl ấy :sr:

fallen_angel8x
02-06-2011, 08:03 AM
K tớ thik kết ở đây cơ, tớ thik một kái kết bỏ lửng :sr:

Dừng lại đúng phút giây đẹp đẽ nhất sẽ tuyệt vời hơn là bước tiếp những bước nhàm :sr:

Nếu dừng lại đúng ngay nụ hôn này, đó sẽ là một hình ảnh lung linh và là điểm nhấn cũng như lời kết đẹp, còn nếu bước tiếp sẽ là gì? Có gì tốt đẹp hơn nữa không?

Một đoạn kết lửng lơ sẽ làm người đọc tiếc nuối và nhớ..... còn một cái kết rõ ràng ---> hết rồi nhé ---> mau quên :sr:

Tất nhiên đây là ý fal, còn việc viết là của tình yêu :sr: mình chỉ nói vậy thôi :sr: nhờ :sr:

Hun kái :huglove: :so_funny:

moonhell_angel
02-06-2011, 08:09 AM
Cái này sẽ tl ấy :sr:

tớ thích những độc giả như cậu! :huglove: iêu cậu! chuẩn bị post chap mới đê! :)

moonhell_angel
02-06-2011, 08:10 AM
K tớ thik kết ở đây cơ, tớ thik một kái kết bỏ lửng :sr:

Dừng lại đúng phút giây đẹp đẽ nhất sẽ tuyệt vời hơn là bước tiếp những bước nhàm :sr:

Nếu dừng lại đúng ngay nụ hôn này, đó sẽ là một hình ảnh lung linh và là điểm nhấn cũng như lời kết đẹp, còn nếu bước tiếp sẽ là gì? Có gì tốt đẹp hơn nữa không?

Một đoạn kết lửng lơ sẽ làm người đọc tiếc nuối và nhớ..... còn một cái kết rõ ràng ---> hết rồi nhé ---> mau quên :sr:

Tất nhiên đây là ý fal, còn việc viết là của tình yêu :sr: mình chỉ nói vậy thôi :sr: nhờ :sr:

Hun kái :huglove: :so_funny:

bảo đẩm sẽ có 1 cái kết lửng lơ! :huglove: cứ đọc típ đã nhớ tềnh iêu :huglove:

moonhell_angel
02-06-2011, 09:24 AM
Chương II: CẦU VỒNG VÀ NHỮNG CƠN GIÔNG.

1.
Hai tuần được Bảo tận tay chăm sóc chu đáo, Phong bình phục rất nhanh. Phong không bị những cơn đau quằn quại hành hạ mỗi đêm nữa. Bảo ở bên cạnh cô hầu như 24/24. Anh không thèm đến công ty mà ngồi nhà chỉ đạo, anh không tụ họp đi chơi với Khanh và Jermy mặc cho hai anh bạn có làm mọi cách. Bức quá, Khanh và Jermy đành đến tận nhà xem Bảo có chuyện gì mà không chịu xuất đầu lộ diện.

Khanh đậu xe trong gara nhà Bảo. Jermy mở cửa xuống trước đứng chờ. Khuôn mặt Jermy vẫn luôn luôn giữ một nét bình thản và lạnh lùng. Ngay cả khi có những sự kiện động trời xảy ra, anh cũng không hề tỏ ra hốt hoảng hay lo lắng mà bình thản giải quyết. Điển hình là khi nghe chuyện của Phong, Jermy mặc dù rất muốn biết tình hình và đầu đuôi mọi chuyện. Nhưng anh cũng hiểu rõ, nếu Phong gặp nguy hiểm, chỉ cần có Khanh ở hiện trường là tất cả đã ổn thỏa, không cần anh và Bảo phải ra mặt. Vậy cho nên, cái hôm Phong bị Duy Ly hại, Khanh báo tin cho Jermy ngay, nhưng anh chỉ cười:

- Một mình mày đủ rồi. Có thêm thằng Bảo thì khỏi cần tao nữa. Tao sẽ lo phần sau.

Và đúng như Jermy dự đoán, Phong được cứu trong vòng một tích tắc, mọi chuyện Khanh đều lo ổn thỏa. Và công việc cuối cùng là của Jermy, anh luôn thích thú với những cuộc săn đuổi.

Khanh khóa xe và hất đầu ra hiệu cho Jermy cùng đi lên, miệng lẩm bẩm:

- Cái thằng khỉ này! Không biết bày trò gì mà cả hai tuần không thèm mó mặt ra.

- Chắc nó giấu bảo bối trong nhà! - Jermy cười nói ám chỉ.

- Bảo bối? - Khanh tròn mắt.

- Ừ! Cứ đợi xem. - Jermy nháy mắt.

***
Phong đang ngủ. Bảo ngồi bên cạnh nhìn cô say sưa. Hai tuần nay là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Bảo tính đến tận bây giờ. Tuy rằng cách xưng hô của anh và cô không thay đổi, nhưng Phong đã chịu ngoan ngoãn nghe lời Bảo, cô cũng đối xử với anh dịu dàng hơn. Và Bảo phát hiện ra một điều rất đáng yêu ở Phong, đó là cô hay đỏ mặt. Trước đây anh nghĩ rằng Phong chẳng nữ tính chút nào, nhưng bây giờ anh mới biết, cô nữ tính và trẻ con hơn anh tưởng. Phong rất sợ uống thuốc, và mỗi khi uống thuốc cô chỉ chịu uống khi thuốc đã được nghiền mịn và pha với nước. Bảo nghĩ cái kiểu uống đấy chỉ dành cho trẻ con, nhưng không ngờ Phong lại trẻ con như thế. Cứ mỗi lần anh bực mình nhét thuốc viên vào miệng bắt cô nuốt là cô lại nôn thốc nôn tháo. Thành ra Bảo không dám ép cô nữa. Ngược lại, anh rất chu đáo nghiền tất cả số thuốc và pha sẵn nước cho cô.

Cửa phòng mở mà không có tiếng gõ trước. Bảo quay ra và thấy hai khuôn mặt bất ngờ và đầy kinh ngạc của Khanh, bên cạnh là Jermy đang cười cười giống như đã biết trước mọi chuyện.

- Cái thằng này!!! Mày...

Khanh chưa nói hết câu đã bị Bảo bịt miệng lôi ra ngoài ngay lập tức.

- Không thấy cô ấy đang ngủ à? Khẽ cái mồm thôi chứ!

- Mày giấu Phong ở đây cả hai tuần nay? - Khanh tròn mắt nhìn Bảo.

- Cô ấy bị thương nặng thế thì vứt ở nhà một mình à? - Bảo càu nhàu.

- Thảo nào! Rủ đi đâu cũng không thèm đi! - Khanh liếc Bảo và cười ẩn ý- Thế đến đâu rồi?

- Cái gì đến đâu? - Bảo giả vờ hỏi lại.

- Biết mà hỏi lại là một cái tội đấy! Mày cứ thử giấu bọn tao đi! - Khanh khoanh tay, giọng thách thức.

- Thì...bình thường! - Bảo lúng túng.

- Bình thường ở cái mức tình cảm trên bình thường à?

- Thì...đại loại vậy!

Nhìn điệu bộ của Bảo, Khanh và Jermy không khỏi bật cười. Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở. Phong xuất hiện trong bộ pijama màu vàng với khuôn mặt phờ phạc nhưng vẫn có chút sinh khí.

- Ồn ào thế! - Cô càu nhàu.

Cả ba lập tức im lặng và nhìn Phong, rồi cùng nhìn nhau cười.

- Bây giờ tôi mới biết cô là bảo bối của thằng Bảo! - Khanh nhìn Phong nháy mắt.

- Bảo bối gì?

Phong khoanh tay trừng mắt nhìn lại Khanh. Anh chàng tái mặt ngó lơ đi chỗ khác.

- À...Không! Có gì đâu!

- Hôm nay ra ngoài chơi cho khỏe nhé! - Jermy mỉm cười đề nghị.

Cả ba người còn lại nhìn Jermy một chút, rồi nhìn nhau. Và cuối cùng, họ gật đầu.

***
- Hôm nay có vui không?

Bảo ngồi cạnh Phong trên bãi cỏ cạnh quốc lộ và nhìn cô chăm chú.

- Vui!

Phong trả lời gọn rồi phóng tầm mắt ra xa. Cô đang nghĩ một điều gì đó, mông lung, xa xăm và có chút sợ hãi trong ánh mắt. Bên cạnh, Bảo cứ nhìn Phong chăm chú như chưa bao giờ anh được nhìn như vậy. Ở góc độ này, Phong đẹp. Mà hình như ở góc độ nào cô cũng đẹp, chỉ là đẹp những kiểu không giống nhau.

- Anh muốn ăn thịt tôi đấy à?

Phong chợt quay sang nhìn vào mắt Bảo. Anh khẽ cười. Ánh mắt anh ấm áp và trìu mến nhìn cô:

- Gần như thế!

- Cứ thử động vào tôi xem!- Phong lườm anh.

- Chẳng phải tôi động vào cô cả nửa tháng nay rồi đấy thôi!

- Động kiểu khác!

Bảo cười lớn. Phong đáng yêu quá! Vậy mà những lần đầu anh chả bao giờ chịu nhìn vào những mặt đáng yêu của cô.

- Cô đáng yêu lắm biết không ?

- Rồi một ngày anh sẽ thấy tôi đáng ghét thôi! - Phong cười chua chát và xa xăm.

- Tôi sẽ không bao giờ ghét cô! Sẽ càng ngày càng yêu cô hơn. - Bảo nhìn thẳng, và sâu vào tận đáy mắt Phong.

- Đừng nói những lời đó vội vàng như thế! Anh sẽ không thể biết được những điều sẽ xảy ra. Rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận vì những điều anh nói! - Phong nghiêm túc nhìn lại vào mắt Bảo.

- Nghe cho rõ từng từ tôi nói đây! - Bảo giữ lấy vai Phong để cô đối diện với mình - Lưu Gia Bảo này, khi đã nói điều gì thì đó là những điều chắc chắn nhất. Tôi chưa bao giờ phải hối hận về những điều tôi nói và tôi làm. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy điều đó!

- Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy điều ngược lại! - Phong cũng đanh thép- Nên anh cứ chuẩn bị tinh thần đi. Lúc đấy đừng trách tôi không báo trước!

- Tại sao cô cứ muốn tình yêu gặp trắc trở vậy ?- Bảo nhíu mày.

- Không trắc trở thì không phải tình yêu. Không trắc trở thì chẳng cái gì chứng minh được nó thực sự là tình yêu. Ngay lúc này, ta cứ tưởng đã yêu nhau. Nhưng bản thân tôi không chắc chắn.

- Cô đáng yêu lắm! Suy nghĩ rất đúng! Nhưng không đúng đối tượng rồi!

Nói rồi, Bảo sát mặt mình vào mặt Phong. Cô để yên. Lại một nụ hôn mặn mà...và có chút gì đó, nửa vờ, nửa thật...

***

- Tôi báo để ông mừng! Bước đầu thành công rồi đấy!

Phong quăng phịch túi đồ lên giường và nói điện thoại, giọng khó chịu.

-" Tốt! Bảy ngày nữa gặp tôi. Giờ cũ, chỗ cũ. Cô sẽ nhận được số tiền đầu tiên."

Bùi Lâm nói xong là cúp máy. Phong nốc cạn ly rượu vừa rót rồi nằm vật ra giường. Cô phải làm thế nào bây giờ? Mọi chuyện đang theo chiều hướng vừa tốt vừa xấu...Phong biết rằng mình không thể yêu Bảo được. Tuyệt đối cô không thể yêu Bảo được...Nếu yêu Bảo, rồi một ngày, cô sẽ phải bỏ rơi anh, phải tuyệt tình với anh. Cô sẽ thế nào? Và anh sẽ thế nào? Phong không bao giờ muốn làm tổn thương người mình yêu...Cô nghĩ trái tim của mình sẽ không bao giờ mở ra để đón chào một tình yêu nào nữa, bởi cô bị phản bội, bị lạm dụng một lần và đau khổ một lần là quá đủ. Vả lại ban đầu gặp Bảo, Phong cũng không có khái niệm thích đối với một người như anh...Nhưng, những gì Bảo làm cho Phong, những ánh mắt anh dành cho cô, chẳng hiểu từ khi nào thấm dần vào tim cô và làm cô không thể kháng cự được...Cô yêu Bảo mất rồi...Phải làm sao đây? ...

Phong không thể bỏ lỡ kế hoạch của mình. Làm vậy, cô sẽ là đứa con bất hiếu. Nhưng cô cũng không thể tiếp tục thế này. Nếu tiếp tục, tình yêu cô dành cho Bảo sẽ ngày một lớn lên. Rồi trái tim cô sẽ dằn vặt, sẽ đau đớn. Và rồi nó sẽ chết hẳn vào cái ngày cô tuyệt tình với anh...Đầu óc Phong choáng váng...Cô không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Phong ném mạnh ly rượu xuống đất. Chiếc ly thủy tinh xinh xắn vỡ tan, tản nát. Phong vùi đầu xuống gối. Cô khóc...và thiếp đi.

2.

Phong đã đi làm trở lại. Cô lại tiếp tục thả mình vào những đam mê mà hai tuần rồi cô không được gặp chúng. Phong say sưa hát ở T. Palace, hết mình ở Tulip Bar. Tiếp tục lang thang chụp hình ở tất cả những nơi mà cô tìm thấy cảm hứng, vẽ tranh mỗi khi có ý tưởng và chìm đắm trong những mùi vị kì diệu của thế giới rượu quyến rũ.

Chiều nay Phong đi vẽ. Cô đón một chuyến xe bus ra ngoại thành rồi xuống đi lang thang quanh đó.Buổi chiều nắng rất đẹp. Phong thấy những mái nhà thấp, một bãi cỏ rộng thênh trổ đầy hoa dại. Phong ngồi xuống, lôi bút và giấy ra.

Phong không nhìn cảnh vật trước mặt mình mà cứ cắm cúi vẽ. Cô không biết mình đang vẽ gì, bởi trong đầu cô đang mơ hồ nghĩ đến những rắc rồi mình đang phải đối mặt và sẽ phải đối mặt. Phong nhớ đến Bảo. Liệu anh sẽ thế nào khi Phong từ bỏ anh, tuyệt tình và tàn nhẫn với anh? Liệu anh sẽ xem cô có hơn gì loại Duy Ly không? Liệu anh có ...Hàng trăn cái thứ "liệu anh có" hiện ra trong đầu Phong. Đã ba ngày rồi cô không gặp anh. Hình như là cô rất nhớ...Nhưng Phong không đủ can đảm gọi cho anh. Không đủ can đảm để gặp anh. Cô sợ rằng nếu nghe giọng anh nói, nếu thấy anh cười, trái tim cô lại trật nhịp mất. Cô sợ phải đối mặt với những yêu thương của anh, cô sợ mình sẽ yêu anh nhiều hơn nữa...

Phong giật mình nhìn lại trang giấy trước mặt. Một bức kí họa khuôn mặt người. Nụ cười và ánh mắt...là Bảo ư? Cô kí họa anh trong vô thức ư? Cô nhớ anh đến mức này sao? Cô điên mất rồi...Phong định xé tờ giấy ấy, vò rồi vứt đi. Nhưng tay cô chưa kịp xé, tập giấy đã bị một bàn tay khác giật mất.

- Ái chà!...Ba ngày trốn tôi để mà ra đây vẽ tôi à! Cảm động quá đi mất!

Bảo vừa ngắm bức tranh, vừa mỉm cười hạnh phúc. Gương mặt anh như một đứa trẻ con mới nhận được quà làm trái tim Phong quả thật trật một nhịp.

- Xem ra cô nhớ tôi lắm đấy! - Bảo cười đắc thắng và ngồi phịch xuống bên cạnh Phong.

- Sao anh biết tôi ở đây? - Phong lườm Bảo.

- Tôi phải theo dõi cô từ lúc sáng đấy! - Bảo chuyển trạng thái nét mặt từ vui vẻ, hồ hởi sáng trách móc, dỗi hờn - Ai bảo cô ba ngày liên tù tì không thèm gọi cho tôi một cuộc nào.

- Anh là con trai thì phải gọi trước chứ! - Phong cãi.

- Thời này nam nữ bình đẳng rồi! Ai nhớ nhiều hơn thì phải gọi trước chứ.

- Vậy thì anh phải gọi cho tôi trước!

- Là cô mới đúng! Nhớ tôi đến nỗi trốn ra đây ngồi vẽ tôi thế này rồi còn cãi!

- Thế ai mất tự chủ mò đến nhà người ta từ sáng sớm rồi theo người ta ra đến tận đây?

Phong nhìn thẳng vào mắt Bảo. Anh ngượng ngùng quay đi định chữa cháy.

- Thì...

- Rõ ràng mình sai còn cãi cùn!

- Thôi được rồi! Tôi thua! - Bảo nói và khoác tay qua vai Phong, kéo cô lại gần - Dù gì thì cô cũng ở đây rồi! Hôm nay ở cạnh tôi bù ba ngày vừa rồi bắt tôi nhớ.

- Tôi còn phải đi làm! - Phong lừ mắt.

- Tôi báo cho người ta hết rồi! Cô được nghi tất!

- Này! - Phong hét vào mặt Bảo- Ai cho anh làm thế? Anh làm thế thì tôi sống bằng cái gì?

- Nghỉ một hôm cũng có sao đâu mà! Tôi bảo người ta không trừ lương cô là được chứ gì! - Bảo thản nhiên.

- Anh dẹp cái thói đại thiếu gia nhà anh đi! - Phong tức giận thực sự - Tôi không phải loại người không có công mà nhận thưởng. Tôi không cần anh che chở. Tôi tự lo cho tôi được. Cứ mỗi lúc anh nhớ tôi, bắt tôi bù cho anh là tôi phải nghỉ làm à? Phải đi chơi cho đã cái thân rồi về nhận tiền của người ta à? Nhận những đồng tiền ấy anh nghĩ sung sướng hãnh diện lắm hay sao? Đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi! Tôi cấm anh!

Bảo tròn mắt kinh ngạc. Anh chỉ muốn ở bên cô thôi mà...Anh không nghĩ những gì anh làm lại được đáp trả thế này. Cái tôi trong con người Bảo không chấp nhận việc anh bị đáp trả như thế. Bảo bật dậy và lớn tiếng:

- Tôi vậy đấy! Mong muốn được ở bên người mình yêu là sai sao? Tôi có thể hi sinh cả một ngày làm việc của tôi, hi sinh cả một đống tiền mà đáng lẽ ra tôi sẽ kiếm được ngày hôm nay để đến đây gặp cô, để được ở bên cạnh cô một chút cũng là sai sao? Tôi có thể vứt bỏ, tại sao cô lại không? Cô cũng yêu, tôi cũng yêu. Tại sao cô lại ích kỉ vậy?

- Tôi ích kỉ vậy đấy! Cái loại thiếu gia, đại gia như anh sống trên cả núi tiền từ bé, anh làm sao biết được những người như tôi kiếm tiền thế nào? Tiền có ý nghĩa gì đối với tôi? Anh có biết cuộc sống của tôi như thế nào không mà nói? Mà tự ý định đoạt thế? Tôi cho anh cái quyền đấy từ khi nào?

Nói rồi Phong xách ba lô và quay lưng bỏ đi.

- Này! Cô đi đâu? - Bảo hoảng hốt.

- Khuất khỏi mắt anh.

Phong vừa nói dứt câu thì một chiếc xe bus trờ tới. Cô bước nhanh lên xe trước khi Bảo kịp nhận ra là cô sẽ lên chiếc xe bus ấy. Anh vội vã đuổi theo...Nhưng chiếc xa đã kịp đi mất...

Larita Chen
02-06-2011, 10:02 AM
tớ thích những độc giả như cậu! :huglove: iêu cậu! chuẩn bị post chap mới đê! :)

Híhí, ấy làm tớ ngại :blushing: Tớ cũng iu bạn t.g :huglove: :cr:


Những cơn giông qua đi thì sẽ xuất hiện cầu vồng, phải không :sr:

Phong đang phân vân, tội nghiệp :(

Dường như Bảo đâu biết gì về Phong ngoài việc cô ở đâu và sở thích của cô nhỉ :nhi:

Càng ngày càng thích Jermy :hum:

Tớ vẫn chưa hiểu tại sao Bùi Lâm phải làm thế o.O

~ Rita ~

moonhell_angel
02-06-2011, 10:08 AM
Những cơn giông qua đi thì sẽ xuất hiện cầu vồng, phải không
trong nảy thìu ngược lại ấy ạ :)

Phong đang phân vân, tội nghiệp
sẽ còn đáng thương hơn! :(

Dường như Bảo đâu biết gì về Phong ngoài việc cô ở đâu và sở thích của cô nhỉ
nếu biết sẽ khổ lắm đấy! :(

Càng ngày càng thích Jermy
tớ cũng thế :hum:

Tớ vẫn chưa hiểu tại sao Bùi Lâm phải làm thế o.O
chú ý đoạn đầu. đoạn " em yêu, anh trả thù em đây..." :)

xiazhi_0609
02-06-2011, 11:47 AM
A … mầy ngày trước tìm được cái chuyện này của chị ở page 5 thì phải … sau đó ngồi đọc chăm chú .. >”< Bị thu hút ngay và thích cái cách chị viết _em phục những hiểu biết của Vũ Phong khi cô nói vanh vách về rượu hay cà phê chồn ( hay đúng hơn là hiểu biết của tác giả_ phục chị thật đấy nói như chuyên gia ý ) .. thích những ngón tài lẻ của Phong ..thích cái lạnh lùng của Phong.. và một chút mù quáng như thường thấy ở các nữ chính
..Một môtip không mới nhưng vẫn hút khách với cách khai thác riêng của chị …Em thích nó ..

fallen_angel8x
02-06-2011, 07:52 PM
bảo đẩm sẽ có 1 cái kết lửng lơ! :huglove: cứ đọc típ đã nhớ tềnh iêu :huglove:

He he đang chờ, đang chờ :huglove:

Mà hiểu biết về rượu ngoại nhìu thế có biết về rượu vn k :sr:

moonhell_angel
03-06-2011, 01:19 AM
A … mầy ngày trước tìm được cái chuyện này của chị ở page 5 thì phải … sau đó ngồi đọc chăm chú .. >”< Bị thu hút ngay và thích cái cách chị viết _em phục những hiểu biết của Vũ Phong khi cô nói vanh vách về rượu hay cà phê chồn ( hay đúng hơn là hiểu biết của tác giả_ phục chị thật đấy nói như chuyên gia ý ) .. thích những ngón tài lẻ của Phong ..thích cái lạnh lùng của Phong.. và một chút mù quáng như thường thấy ở các nữ chính
..Một môtip không mới nhưng vẫn hút khách với cách khai thác riêng của chị …Em thích nó ..

hì thanks e! chị sẽ up truyện mỗi tối. tiếp tục ủng hộ nhá! :huglove:

moonhell_angel
03-06-2011, 01:20 AM
He he đang chờ, đang chờ :huglove:

Mà hiểu biết về rượu ngoại nhìu thế có biết về rượu vn k :sr:

hàng vn chất lượng cao thì biệt hàng chợ thì tềnh iêu chịu :huglove:

fallen_angel8x
03-06-2011, 02:14 AM
hàng vn chất lượng cao thì biệt hàng chợ thì tềnh iêu chịu :huglove:

K nói hàng đóng chai, tềnh iêu biết về hàng hand made k :sr: khoản này mình hơi bị thik :so_funny:

Larita Chen
03-06-2011, 03:01 AM
trong nảy thìu ngược lại ấy ạ :)

Thế à :( Vậy ấy cho giông nhiều vào, miễn sao cuối cùng kết hay là được r` ha ^^"


sẽ còn đáng thương hơn! :(

Không biết sau này Phong thế nào :( Tớ nghĩ Bảo sẽ không thể như lời Bảo hứa đâu TT_TT


tớ cũng thế :hum:

Bắt tay nào :hum: *vẫy vẫy*


chú ý đoạn đầu. đoạn " em yêu, anh trả thù em đây..." :)

À, thì ra đó là lí do. Nguyệt Tảo chắc là mẹ của Phong?

~ Rita ~

Kim Mina
03-06-2011, 08:03 AM
đây là fic đầu tay của bạn à???
mình chưa đọc hết fic của bạn (chính xác là mới hết dc có 6 chap)

trong fic có những đoạn bạo lực, trả thù, cảnh nóng thì bạn phải để rating ít nhất là 15+


22h30 p.m

21h p.m

nếu đã 22h30 thì cần j p.m???

mình chỉ biết tiếng anh có tên Jeremy nhưng chưa bao h nghe thấy Jermy, nhưng vì đây là fic nên bỏ qa =))


Bảo mở hờ đôi mắt. Anh không còn nhớ nổi đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết lúc này đầu anh ong ong, choáng váng vô cùng, người anh đau nhức và gần như kiệt sức hoàn toàn. Ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt anh khiến anh không thể mở hết đôi mắt ra được. Bảo nheo mắt một tí cho quen rồi từ từ rõ hơn mọi vật xung quanh. Căn phòng trắng, gọn gàng đến mức trống trải. Đây là đâu ?


từ "anh" lặp lại quá nhiều lần


- Chơi như trong "Kiss" à? - Khanh cười.
trong "Kiss" là ở đâu vậy?? (vì mình rất thích nhạc Hàn nên hiểu thành CF Cass Beer của Dara 2NE1)


Jermy nhìn quanh căn phòng rộng. Bên phải anh là một quầy bar với cái kệ khá lớn đựng rất nhiều loại rượu. Nó được bài trí thậm chí khoa học và có phong cách hơn những quán bar mà anh đã từng ghé. Cách quầy bar không xa, sau một bức tường ngăn khéo léo là một khu bếp hết sức sang trọng và đầy đủ tiện nghi, cứ như là của một đầu bếp chuyên nghiệp. Phía bên trái căn phòng, một góc đầy những màu vẽ, những bức tranh, góc này không mấy gọn gàng cho lắm. Góc còn lại dành cho các loại nhạc cụ. Jermy quay lưng lại và càng không khỏi ngạc nhiên hơn. Cái tủ kính được ốp vào tường rất lớn gần cửa ra vào chứa nhiều máy ảnh chuyên dụng và những cuốn album lớn.

hết sức sang trọng là như thế nào? từ hết sức đâu có ăn nhập với từ sang trọng, nếu dùng rất sang trọng thì sẽ hay hơn...... và chi tiết nữa, nếu ko phải là đầu bếp chuyên nghiệp thì ko có dc bếp sang trọng và đầy đủ tiện nghi sao?!

Nói đoạn, cô bắt đầu đeo headphone, xoay mic và cất tiếng nói khuấy động cả cái quán bar lố nhố người. Rồi cô bắt đầu chơi nhạc và mở đầu là thể loại house, bản nhạc của cô khá lạ và có phong cách. Đông khanh nhìn cô thích thú rồi quay xuống nhìn Bảo nhún vai. Cái đám đông đã bắt đầu ra sàn nhảy. Bảo nhìn Khanh lắc đầu.

từ "cô" được lặp lại quá nhiều lần (có nhiều ở các đoạn khác nữa nhưng mình ko thể quote hết ra, vì lúc minh đọc trên di động trong lớp và bi h rất ngại tìm lại :D)

Chap 5

Bảo đi vào T. Palace cùng Jermy và Khang.

Khanh mới đúng chứ??

Chap 7


Khanh còn nhớ rất rõ giọng nói đó, run rẩy, sợ sệt và hoảng loạn tột độ. Giọng nói lẫn trong tiếng nấc và tiếng nấc không tròn...Khanh còn nhớ rất rõ giọng mình lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế nào và cái điện thoại khốn khổ của anh đã tan tành ra sao. Khanh là một người rất giỏi kìm chế. Anh có thể bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, mọi trường hợp. Nhưng chuyện này...Anh chỉ có thể kìm nén đến thế thôi! Làm gì có thằng đàn ông nào không thấy nhục khi người yêu mình lên giường với thằng khác! Làm gì có thằng đàn ông nào không trở nên yếu đuối khi bị phản bội bởi chính người anh ta yêu tha thiết! Khanh cũng vậy thôi...Dù là sắt đá, dù là con người được xem là mạnh mẽ và quyết đoán, anh cũng không thể ngăn bản thân mình gục ngã lúc này. Khanh cảm thấy mất hết niềm tin. Bởi dường như anh trao trọn nó cho người con gái đó...Thế mà...Bỗng chốc mọi thứ lại vỡ vụn, tan tành trước mắt Khanh chỉ trong một tích tắc.

tiếng nấc ko tròn là tiếng nấc thế nào vậy bạn??
mình nghĩ đoạn sắt đá j đó là thừa trong đoạn văn này


- Em biết...- Duy Ly ngập ngừng, giọng nói như sắp khóc- Tôi của em rất lớn...Nhưng xin anh! Hãy cho em một cơ hội để làm lại từ đầu! Được không anh?

Cô ta đến cạnh Khanh, quỳ xuống duối chân anh, ôm lấy chân anh và ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn anh cầu khẩn.

Nếu viết thành: "Cô đến cạnh bên Khanh, quỳ xuống ôm lấy chân anh và ngước đôi mắt ướt đẫm lên cầu khẩn"


Duy Ly bắt đầu nấc lên.

- Nếu đêm đó không có người đưa tôi đến, thì bao giờ tôi mới được biết sự thật ? Sự thật là cô chẳng còn trinh trắng,chẳng hề hồn nhiên và yêu tôi như tôi nghĩ. Thậm chí còn khủng khiếp hơn thế! Đến khi tôi cưới cô? Đếm đêm tân hôn ư? Để lúc ấy tôi còn đau khổ, còn cảm thấy mình ngu hơn bây giờ nữa hay sao? - Khanh nhìn Duy Ly với ánh mắt hận thù - Bao nhiêu năm yêu nhau, tôi tôn trọng, tôi trân trọng và giữ gìn cho cả hai. Cô nghĩ tôi không có cái dục vọng của một thằng đàn ông hay sao? Tôi đã hết sức kìm chế, để chung tình với cô. Để nâng niu, yêu thương cô hết mực. Tôi muốn những gì quí giá nhất sẽ dành cho những phút giây thiêng liêng nhất. Tôi muốn giữ cho cô cái danh giá của một tiểu thư có dòng dõi quí tộc lâu đời. Cô tưởng rằng tất cả những gì tôi làm gia đình cô sẽ chịu chấp nhận tôi ư? Một thằng xã hội đen như tôi, lí lịch không sạch sẽ như tôi lại có thể được gia đình cô chấp nhận dễ dàng vậy hay sao? Tôi đã cố hết sức để cho họ thấy rằng tôi xứng đáng với con gái họ, rằng tôi trân trọng và yêu thương con gái họ đến chừng nào...Vậy mà chính cô làm hỏng hết tất cả. Tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, vào mặt tôi, vào mặt cả gia đình cô! Lí do là gì ? Cô làm như vậy chưa đủ hay sao?

Duy Ly bắt đầu khóc nấc lên.

chẳng phải như nhau sao


-Trước đây tôi đã nghĩ, một thằng như tôi yêu cô và có cô bên cạnh là một điều hết sức may mắn đối với tôi, là kì tích đối với tôi. Tiền? Tôi có! Nhưng tôi không có được ánh mắt nể phục và tôn trọng từ người ta. Những gì tôi đang phải làm chỉ khiến tôi có thêm thù chứ chẳng thêm bạn. Vậy mà vẫn yêu được cô tiểu thư gia giáo. Để tôi kìm chế được bản thân mà không dây vào pháp luật...Nhưng bây giờ cô có biết tôi cảm thấy thế nào không ? Tôi cảm thấy chính bản thân tôi còn đáng trân trọng hơn gấp tỉ lần loại gia giáo bẩn thỉu như cô. Cô cút khỏi đây ngay cho tôi!

Khanh quát lớn một câu khiến Duy Ly tái mét. Mắt anh phừng phừng lửa. Khanh cắm ánh mắt thù hận của mình vào cô ta vài giây rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe bỏ ra ngoài. Khanh mở, rồi đóng sầm cửa lại...Tưởng chừng như cánh cửa muốn rơi ra...

Duy Ly nắm chặt bàn tay và nấc lên cay đắng.

- Nguyệt Vũ Phong....

từ Duy Ly lặp lại 3 lần rùi
và ánh mắt đâu có thể "cắm" ??!!


Bảo thức dậy. Bỗng dưng hôm nay anh thấy ngày đẹp trời mặc dù nắng không tươi cho lắm. Nhưng Bảo đang vui. Một niềm vui kéo dài mãi từ tối hôm thứ 6. Cái khoảnh khác Bảo ôm Phong vào lòng...lạ quá! Sao nó cứ khiến tim anh đập mạnh mãi đến giờ. Anh mỉm cười một mình rồi đi vào phòng tắp.

" Show me the meaning of being lonely..."

Tiếng chuông điện thoại là bài hát quen thuộc của Backstreet Boysvang lên. Bảo với tay lấy điện thoại trên kệ.

- Tao đây. Chuyện gì?

- Chuẩn bị đi, tao đến nhà mày rồi đi đâu đấy. - Tiếng Khanh ở đầu dây bên kia.

Nói xong Khanh cúp máy luôn. Bảo tròn mắt ngạc nhiên.

- Cái thằng điên này...

Ngày có thể "tươi"??? lỗi type "phòng tắm"

Tiếng chuông điện thoại là bài hát của Backstreet Boys vâng lên, anh với tây lấy chiếc điện thoại trên kệ và bấm nút nghe:


Giữa bãi cỏ mênh mông cạnh đường quốc lộ lớn, Bảo và Khanh đứng tựa lưng vào xe. Khanh trầm ngâm, Bảo cũng trầm ngâm.

ko hiểu sao đọc dc đoạn này mình chỉ muốn =))=)) (cám thấy nó cứ bựa bựa sao ế)

Giữa bãi cỏ mênh mông cạnh đường quốc lộ có hai chàng trai đang đứng tựa lưng vào xe. Dường như họ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.




một tác phẩm dc viết ra đâu chỉ có những lời khen đâu nhỉ .. ..hehe.. ....mong bạn tiếp tục viết và ko bỏ fic này

ah mình khuyên bạn có thêm beta reader, một người am hiểu về fic edit mỗi chap cho bạn trước khi post lên diễn đàn (đây chỉ là ý kiến của mình thôi, chẳng phải ép buộc hay chê bai j)

moonhell_angel
03-06-2011, 08:46 AM
mình chỉ biết tiếng anh có tên Jeremy nhưng chưa bao h nghe thấy Jermy, nhưng vì đây là fic nên bỏ qa =))
bạn của mình tên Jermy đấy!


hết sức sang trọng là như thế nào? từ hết sức đâu có ăn nhập với từ sang trọng, nếu dùng rất sang trọng thì sẽ hay hơn...... và chi tiết nữa, nếu ko phải là đầu bếp chuyên nghiệp thì ko có dc bếp sang trọng sao?!

sao lại ko ăn nhập? hết sức chỉ mức độ cao hơn rất! bạn cần hiểu ý của tớ ở đây, tức là một căn bếp chuẩn, cao cập hãy vào các nhà hàng 5 sao, bạn sẽ biết nó khác biệt với căn bếp sang trọng bình thường thế nào


Khanh mới đúng chứ??

lỗi type.


tiếng nấc ko tròn là tiếng nấc thế nào vậy bạn??
mình nghĩ đoạn sắt đá j đó là thừa trong đoạn văn này

khi nào bạn khóc, và khi muốn nấc lên, bạn hãy thử cho tiếng nấc đi lên cuống họng, rồi chặn nó lại đột ngột, bạn sẽ hiểu
ko thừa đâu. Khanh vốn là người khó hiểu, đoạn này miêu tả cho người đọc hiểu hơn về tính cách của Khanh.

"bắt đầu nấc lên" khác với " bắt đầu khóc nấc lên"
bạn nhé!


ánh mắt đâu có thể "cắm" ??!!

trong lối viết văn, người ta dùng từ "cắm ánh mắt" để tả một ánh mắt ko có tình cảm. Bạn cứ tưởng tượng đến hành động " cắm dao" vào đâu đó một cách bực doc. Bạn sẽ hiểu.


Ngày có thể "tươi"???

đọc câu này là biết bạn ko có sức liên tưởng! (thứ lỗi!) bạn nghĩ chỉ có mặt mới tươi được thôi sao?


Giữa bãi cỏ mênh mông cạnh đường quốc lộ có 2 chàng trai đang đứng tựa lưng vào xe. Dường như họ đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

nói thế này sẽ bị lộ ý. vì mình muốn người đọc vừa đọc vừa liên tưởng theo trí tưởng tượng của họ.

thanks bạn đã góp ý!

moonhell_angel
03-06-2011, 08:48 AM
đây là fic đầu tay của bạn à???

đây ko phải là fic đầu tay.mình đã viết khá nhiều fic rồi. như shock love, chảnh lùn tiểu thư, trọn kiếp yêu em..trong đó shock love đã hoàn thành. còn 2 fic kia mình đang thu thập một số kiến thức để hoàn thành.

Kim Mina
03-06-2011, 09:18 AM
sao lại ko ăn nhập? hết sức chỉ mức độ cao hơn rất! bạn cần hiểu ý của tớ ở đây, tức là một căn bếp chuẩn, cao cập hãy vào các nhà hàng 5 sao, bạn sẽ biết nó khác biệt với căn bếp sang trọng bình thường thế nào

đâu chỉ có nhà hàng 5 sao mới có bếp cao cấp, sang trọng...


trong lối viết văn, người ta dùng từ "cắm ánh mắt" để tả một ánh mắt ko có tình cảm. Bạn cứ tưởng tượng đến hành động " cắm dao" vào đâu đó một cách bực doc. Bạn sẽ hiểu.

nếu nói "hướng tia nhìn hận thù" sẽ hay hơn và mình chưa bao h nghe thấy "cắm ánh mắt hận thù cả" =)) (mình mới lên google tìm rùi, ko có)



đọc câu này là biết bạn ko có sức liên tưởng! (thứ lỗi!) bạn nghĩ chỉ có mặt mới tươi được thôi sao?

câu tươi được dùng với hoa quả, rau củ, thịt và là gương mặt của con người

có lẽ mình đã hiểu dc câu "tiếng nấc ko tròn" của bạn là j.... ý là ko trọn vẹn =))

cám ơn bạn đã dành thời gian đọc lời comment của mình :)

moonhell_angel
03-06-2011, 09:22 AM
đâu chỉ có nhà hàng 5 sao mới có bếp cao cấp, sang trọng...
đây là mình đưa ra ví dụ đấy!


nếu nói "hướng tia nhìn hận thù" sẽ hay hơn và mình chưa bao h nghe thấy "cắm ánh mắt hận thù cả"

vì có lẽ bạn ít đọc truyện hơn mình :D


có lẽ mình đã hiểu dc câu "tiếng nấc ko tròn" của bạn là j.... ý là ko trọn vẹn
nó quá rõ ý còn gì ! :D


cám ơn bạn đã dành thời gian đọc lời comment của mình
tác giả ngoài việc viết, còn phải lắng nghe ý kiến của độc giả về cái thứ mình viết ra :)

Kim Mina
03-06-2011, 09:31 AM
vì có lẽ bạn ít đọc truyện hơn mình

mình ít đọc truyện như thế này :D


ah, vậy còn trong "Kiss" là mình đoán có đứng ko vậy??

moonhell_angel
03-06-2011, 10:08 AM
***

Thực ra Phong không giận khi Bảo làm như thế. Nhưng dường như, nếu đứng trước anh, ở cạnh anh, nhìn thấy anh thêm một chút nữa, Phong sẽ không thể nào kiểm soát được tình cảm của mình. Phong đang chạy trốn. Chính xác là cô đang chạy trốn. Chạy trốn khỏi tình yêu của Bảo, chạy trốn khỏi tình yêu mà cô dành cho Bảo. Cô phải cố gắng giữ cho mình thật nhẫn tâm. Thật lạnh lùng. Thật cương quyết. Thật sắt đá. Bởi vì những gì cô đang làm không cho phép cô yêu Bảo. Nếu cô yêu anh quá nhiều, làm sao sau này, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, cô có thể bỏ rơi được Bảo. Phong đã từng bị bỏ rơi, cô biết cảm giác ấy tồi tệ đến thế nào. Cô không bao giờ muốn gây tổn thương cho người mình yêu thương cả...Huống hồ, Bảo lại là con của người mà cô hận...Yêu thế nào bây giờ? Ông trời sao nghiệt ngã thế ? Sao ác thế? Tại sao ban cho cô một trái tim khó hiểu thế này? Phong muốn lấy cớ này giận Bảo thật lâu. Để anh đủ thời gian suy nghĩ lại tình cảm của mình. Rồi thì chán nản và buông tay cô ra...Thà cô là người đau đớn...Nhưng Phong chợt nhớ, nhiệm vụ của cô là phải bỏ rơi Bảo...

Phong khóc. Cô thu mình vào một góc của xe bus và để mặc kệ chuyến xe đưa mình đến bất cứ đâu. Đầu óc cô bây giờ bấn loạn, chẳng suy nghĩ được gì ngoài việc nhớ đến Bảo. Cô nhớ cái ánh mắt tha thiết của anh, nhớ những lời anh nói, nhớ đôi môi anh cười, và nhớ những nụ hôn...Xa vời quá! Phong sẽ không bao giờ được phép sở hữu những thứ ấy...Cô mở cửa sổ để gió lùa vào, cho mau khô đi nước mắt.

***

Bảo ngồi phịch xuống cỏ. Anh không nghĩ là Phong sẽ phản ứng dữ dội như thế. Anh nghĩ rằng cô phải vui vẻ và hạnh phúc khi được anh quan tâm, được ở cạnh anh...Bảo không nghĩ cái tôi của Phong lớn thế, khi đang yêu.

Phải rồi! Đối với những cô gái như Phong, tự lập và danh dự là những cái mà cô rất coi trọng. Có lẽ cô sống chỉ bằng chính những đồng tiền mình làm ra chứ không hề phụ thuộc vào một nguồn chu cấp nào khác. Vì vậy nên công việc mới quan trọng với cô như thế. Hơn nữa, Phong không chỉ làm việc vì tiền, mà đó còn là đam mê của cô. Khi không được thỏa mãn với đam mê của mình như thường lệ, một người nóng nảy như Phong không thể không nổi nóng lên được. Bảo nghĩ rằng mình có lỗi khi tự ý hành động mà không hỏi ý kiến Phong. Anh muốn xin lỗi cô.

Bảo biết, trong tình yêu, nếu cả hai đều đặt cái tôi quá lớn của mình lên trên hết, thì mọi thứ sớm muộn gì cũng sẽ tan tành, vỡ nát. Nếu một người cương, thì người kia phải nhu. Những lúc giận hờn cãi vã, phải có một người chịu thiệt thòi và nhường nhịn. Phong đã từng bị tổn thương, có lẽ cô mất niềm tin vào nhiều thứ. Ngay khi Bảo nói yêu cô, cô cũng còn e dè. Anh biết rằng cô chưa tin vào tình cảm anh dành cho cô, bằng chứng là những điều cô vừa nói. Thế cho nên, Bảo quyết định rằng mình sẽ là người chịu thiệt, sẽ là người nhường nhịn Phong. Nhưng không hiểu sao, cái lúc cô to tiếng, anh lại không thể nào chịu nổi. Có lẽ anh đã quen nghĩ đến mẫu người con gái lí tưởng của mình, dịu dàng, thùy mị. Nhưng ông trời lại cho anh gặp Phong, một cô gái trái ngược hoàn toàn. Và có lẽ những lúc đầu anh chưa quen với cái sự ngược ngạo ấy. Và cũng có lẽ, cái bản tính bảo thủ, cố chấp của anh vẫn chưa chịu chấp nhận bị lép vế, bị nén xuống vì một người nào đó.

Ngay bây giờ, Bảo muốn xiết lấy bờ vai nhỏ bé của Phong. Hôn cô. Và nói xin lỗi cô thật nhiều...
***

- Tôi đến gặp ông Bùi Lâm.

- Cô có hẹn không ?

- Không.

- Vậy tôi xin lỗi....

- Tôi là Jes. Tôi có thể gặp ông ấy mà không cần hẹn trước.

- À! Cô Jes. Ông Bùi Lâm đang họp hội đồng quản trị. Mời cô vào phòng ông ấy đợi một chút!

Phong mở cửa bước vào căn phòng rất phô trương mà cô đã từng đặt chân vào khá nhiều lần. Bùi Lâm bày biện phòng làm việc một cách không có thẩm mĩ chút nào. Đó chỉ là nói theo cái nhìn phiến diện của cô. Tất tần tận những thứ mà thoạt nhìn đã biết nó vô cùng đắt được ông ta đặt ở những vị trí không thích hợp với chúng chút nào. Hơn nữa, một số thứ làm bằng ngọc và pha lê lại được đặt tại các nơi khuất ánh sáng nên không thể tôn lên cái vẻ đẹp, cái chất thuần túy của ngọc và pha lê. Phong đi một vòng quanh căn phòng và ngắm nhìn kĩ hơn mọi thứ. Có vẻ như Bùi Lâm chẳng yêu thích một thể loại nào, hay thích sưu tập một thứ gì. Mọi thứ trong phòng này chỉ nói lên một điều duy nhất, chủ của nó là một người vô cùng yêu thích phô trương, thậm chí có thể cuồng nhiệt.

Phong đến cạnh bàn làm việc của Bùi Lâm. Những chồng tài liệu, giấy tờ được sắp xếp một cách ngay ngắn. Trên bàn có một bức ảnh một người phụ nữ rất đẹp, có lẽ bức ảnh này đã rất lâu vì có vết hoen ố. Phong tò mò mở ngăn kéo thứ nhất của chiếc bàn. Trong ngăn kéo ngổn ngang những cuốn sổ trông khá giống nhau, một số cùng màu và cùng kích thước. Và có một cuốn sổ làm cô chú ý. Đó là một cuốn sổ màu cà phê, phía góc trên, bên phải của bìa cuốn sổ có khắc một dòng chữ màu vàng nổi bật:"Những ngày yêu. Nguyệt T".

Trong đầu cô bỗng nhiên có một tia sáng chớp nhanh qua. "Nguyệt T" ư? Liệu có thể nào là " Nguyệt Tảo" mẹ cô không ? Cõ khi nào Bùi Lâm có mối quan hệ nào đó với mẹ cô không ? Có khi nào hai người ấy...đã từng yêu nhau? Rồi ông ta hận mẹ cô vì đã kết hôn với cha cô nên đã...Rất nhiều những suy nghĩ hiện nhanh qua đầu Phong. Một câu chuyện tình tay ba bất chợt hiện lên khiến cô không thể cưỡng lại sự tò mò và ham muốn của mình. Cô muốn có cuốn sổ này. Và không cần nghĩ nhiều, Phong lấy cuốn sổ bỏ vào túi xách xủa mình và đóng nhanh ngăn kéo lại. Phong bất chợt nhớ đến những cảnh trong phim, mỗi khi người ta quay cảnh lấy trộm hoặc lén lút, nhân vật luôn bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của người khác ngay lúc họ vừa kịp phi tang vật chứng vào túi họ. Nghĩ thế, Phong nhanh chân rời khỏi bàn làm việc của Bùi Lâm và tiến đến bộ bàn ghế tiếp khách rồi ngồi xuống. Vừa lúc đó, cửa phòng bật mở. Phong giật thót mình rồi thở phào khi nhận ra mình đã kịp nhanh trí.

- Tôi biết là cô sẽ không đợi được đến ngày hẹn! Thể nào cô cũng nóng ruột mà mò đến đây!

Bùi Lâm nở một nụ cười có vẻ coi thường. Phong lấy lại bình tĩnh rồi nhếch miệng:

- Đúng đấy! Tôi nóng lòng muốn xem vẻ mặt đắc thắng của ông sẽ như thế nào.

- Ha ha - Bùi Lâm cười lớn - Cô đã được toại nguyện! Đây là tiền của cô.

Ông ta vừa nói vừa đặt xuống trước mặt Phong một phong bì khá dày. Cô mở ra và xem qua rồi cười, ánh mắt lạnh lùng và ẩn ý:

- Ông cứ ngồi mà chờ màn kịch tiếp theo.

- Tôi đang chờ đây! - Bùi Lâm ngồi xuống ghế - Nhưng tôi nhắc cho cô nhớ! Cô mà có chút tình cảm thật sự nào với nó, thì chỉ rước thêm khổ vào thân thôi! Liệu mà kiểm soát mình.

Phong hơi tái mặt, nhưng cô bình tĩnh được ngay.

- Tôi đã nói ông không cần phải lo. Tôi biết mình phải làm gì. Còn bây giờ. Xin phép!

Nói rồi Phong đứng dậy thật nhanh. Dường như cô đang sợ đối diện với tên cáo già này. Cô sợ nếu ngồi thêm một chút nữa, hắn sẽ thấy trong túi xách cô có gì, và trong ánh mắt, trong trái tim cô có gì. Cô sợ ánh mắt và biểu hiện nét mặt của mình sẽ tố cáo chính mình.

- Tôi tin cô! Nhưng không hoàn toàn. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, cô phải trả cái giá thế nào thì cô biết rồi đấy!

Bùi Lâm nói to trước khi Phong kịp đóng cánh cửa lạnh lẽo phòng làm việc của ông ta lại. Cô bước nhanh về phía thang máy. Và cho đến tận khi ra khỏi cái công ty chết tiệt của ông ta, đi được một đoạn xa cô mới thở phào nhẹ nhõm.

***

Phong nhấp một ngụm cocktail, loại mà cô mới sáng chế mà chưa kịp đặt tên, để nó tan ra trong miệng, cảm nhận cái vị mát của bạc hà, và một số vị lạ lẫm khiến cô ngạc nhiên, rồi lấy cuốn sổ trong túi xách ra. Cô lật trang đầu tiên. Đập vào mắt cô là bức ảnh chụp Bùi Lâm và người phụ nữ rất đẹp cô thấy trong bức ảnh để trên bàn ông ta.Bên dưới bức ảnh có chú thích :" Ngày yên bình. Em yêu anh và muốn mãi yên bình bên anh thế này!". Không phải mẹ cô. Cô thở phào một cái. Phong lật tiếp những trang tiếp theo, dừng lại ở một trang gần giữa và đọc...

" Ngày...tháng...năm...
Anh yêu! Chúng ta yêu nhau đã bao nhiêu năm rồi...Hôm nay nhận được lời cầu hôn của anh, anh có biết là em có những cảm xúc thế nào không? Em không thể tả được. Em ước một ngày anh có thể đọc được những dòng này...Những tân sự từ trái tim em..."

"Ngày...tháng...năm...

Anh...Em vẫn không thể tin mình đã là vợ chồng... Hạnh phúc quá lớn lao! Hạnh phúc mà em vẫn thường mong đợi. Mỗi ngày được chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho anh. Được nghe anh nói cười, được kề bên anh và lắng nghe hơi thở, nhịp tim của anh mỗi đêm...Mọi thứ như là cơn mơ! Em không bao giờ muốn tỉnh! Mình phải sống đến bạc đầu anh nhé!..."

" Ngày...tháng...năm...

Em đã thấy ánh mắt của anh...Hạnh phúc và sưng sướng! Em cũng vậy! Mình sắp có con! Em biết nói thế nào đây những nỗi lòng của mình ? Em hồi hộp, lo lắng và trông chờ từng phút...Anh có thế không ? Nhìn ánh mắt của anh, em đoán là có. Thai sinh đôi! Hạnh phúc của chúng ta sẽ nhân lên gấp bội...Em yêu anh!".

Phong lật tiếp vài trang. Bất chợt, cô dừng lại ở một trang nhòe mực, dường như thấm đẫm nước mắt.

" Ngày...tháng...năm...

Em phải nói thế nào cho anh hiểu ? Sao anh không chịu tin em? Anh hết yêu em ư ? Anh muốn đuổi em ra khỏi nhà ư? Nếu thế anh đâu cần phải làm vậy với em...Anh chỉ cần nói em hãy biến mất khỏi cuộc sống của anh, em sẽ biến. Nhưng còn con? Chúng có tội tình gì? Sao anh không tin em? Lỗi lầm ấy đâu phải em cố tình gây ra? Tại sao? Tinh yêu trong anh tắt rồi ư? Chỉ có thế thì anh mới không tin em nữa...Anh lại còn nghi ngờ cả những đứa con của anh...Anh à...Chúng không có tội! Vì chúng được sinh ra bằng tình yêu của chúng ta! Chúng không có tội! Em cũng không có tội! Em thành thật đấy!...Chưa bao giờ em làm điều có lỗi với anh! Sao anh không tin...".

Phong chợt có linh cảm mình sắp phát hiện ra một điều gì đó quan trọng. Cô lật nhanh tiếp những trang sau và lại dừng lại ở một trang đẫm nước. Nhưng nét chữ này không phải nét chữ của người đàn bà tội nghiệp kia...Mà đó là nét chữ Bùi Lâm...Phong đọc. Trán cô nhăn lại...Thế rồi từ từ giãn ra. Và cô nở một nụ cười. Có chút vui mừng, có chút ngỡ ngàng.Cô nói một mình, giọng sảng khoái như vừa thắng lớn:

- Nếu tôi chứng minh những điều bà ấy nói là đúng sự thật thì ông sẽ thế nào hả Bùi Lâm?...Ông có bao giờ nhìn vào con trai mình và nhìn vào gương chưa?...Ha ha! Tôi tin bà ấy!...Rồi ông sẽ phải hối hận! Tôi đã tìm ra cách rửa hận cho cha tôi rồi!

Nói rồi cô nhấp một ngụm cocktail:

- Cảm ơn bà đã chỉ đường cho tôi! Người đàn bà không quen!...Em gần được tự do yêu anh rồi! Bảo ạ!...

Ánh mắt Phong bỗng dưng xa xăm...

moonhell_angel
03-06-2011, 10:10 AM
mình ít đọc truyện như thế này :D


ah, vậy còn trong "Kiss" là mình đoán có đứng ko vậy??

có lẽ đúng ^^ mình ít nghe nhạc hàn. tình cờ xem được đoạn clip khá hay đó. mình hỏi đứa bạn thì nó bảo đó là clip bài Kiss. mình cũng ko kiểm tra lại. nếu sai thì cho mình xin lỗi bạn và các bạn độc giả nhé ^^!!!

Kim Mina
03-06-2011, 10:41 AM
thế thì bạn nên ghi thêm vào

http://www.youtube.com/watch?v=RC5HQ1TK5X0

à, ghi thêm rating đi

kẻo mấy bé ngây thơi, trong sáng đọc phải mấy cảnh đó đó lại sợ

Larita Chen
03-06-2011, 10:44 AM
Oa, chap này hay thật ^^ Phong tìm được gì đó rồi, nhưng không biết điều đó thực sự có ích không nhỉ :nhi:

À, cho Rita bon chen tí :sr:

Cả "cắm ánh mắt hận thù" và ngày đẹp trời mặc dù nắng không tươi cho lắm", mình nghĩ đều là hoán dụ chuyển đổi cảm giác ấy ạ :cr: Dù sao thì cũng là ý kiến của mìh, không biết đúng hay sai nữa :sr: Có gì thông cảm nhé :D

~ Rita ~

moonhell_angel
03-06-2011, 07:11 PM
Cả "cắm ánh mắt hận thù" và ngày đẹp trời mặc dù nắng không tươi cho lắm", mình nghĩ đều là hoán dụ chuyển đổi cảm giác
chính xác là cái này :huglove: